Chương 47
Editor: Jenda Thảo
Tiếu Hàm có chút do dự, dù sao cũng tự nhiên đến công ty Triển Nguyên, lúc nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái. “Hay là thôi , tự em về nhà cũng được.”
Chu Triển Nguyên lời nào, chỉ nắm tay leo lên xe, “ sao, dù sao thời gian cũng còn sớm, đợi lát nữa liền đến giờ ăn cơm trưa, em ngồi lát rồi cùng ăn, sau đó đưa em về.” Suy nghĩ chút, lại thêm: “Buổi tối tới đón em, chúng ta ra ngoài ăn. Em cảm thấy thế nào?”
Được rồi… Tiếu Hàm chỉ có thể gật đầu, tổng giám đốc Chu, sắp xếp xong xuôi cả rồi, đâu cần hỏi ý kiến em làm gì?
theo Chu Triển Nguyên vào công ty, Tiếu Hàm ràng cảm thấy được ánh mắt ở khắp nơi phóng tới, hoặc là tò mò hoặc là suy đoán hoặc có thiện chí, haiz, quả nhiên nên tới.
Nếu Chu Triển Nguyên theo đến trường học, sợ là cũng thu được hết mọi loại ánh mắt quỷ dị có thể đựng đầy cái sọt? Các chị cùng Tư Tư, các ấy nhất định bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cái này là khẳng định.
Tiếu Hàm được tự nhiên, theo sát phía sau Chu Triển Nguyên, mượn động tác chỉnh tóc để hơi hơi cúi đầu xuống, vẫn nên nhanh nhanh vào văn phòng thôi, cũng phải là động vật quý hiếm để người thích quan sát.
Chu Triển Nguyên lại coi như phát nhóm người nhân viên của giờ phút này tâm tư đều đặt lên công việc, chẳng qua phát rớt lại phía sau hai bước, thừa dịp cúi xuống, đợi Tiếu Hàm bắt kịp, cực kỳ tự nhiên nắm tay dắt .
Tiếu Hàm đỏ mặt giãy giụa, được rồi, thích cứ nhìn, dù sao cũng thường xuyên tới đây.
“Sao vậy? Có phải nóng quá ?” Chu Triển Nguyên nghiêng đầu, giọng hỏi.
Tiếu Hàm lắc đầu, mặt đỏ gì đó nhất định là liên quan đến nhiệt độ, “ có gì, đến văn phòng của .” Đây là lần đầu tiên Tiếu Hàm đến công ty của Chu Triển Nguyên, nhưng cũng thấy có gì khác, văn .lqđ. phòng rất giản dị, bây giờ bước vào văn phòng làm việc này đại khái là có khoảng hai mươi người, đều vội vội vàng vàng làm chuyện của mình, chỉ là, ánh mắt đều hẹn mà cùng nhìn về phía bọn họ tới.
là, lần đầu tiên thấy tổng giám đốc dẫn phụ nữ tới, sao có thể hiếu kỳ được chứ, nhất là trong văn phòng còn có vài đối với tổng giám đốc độc thân ôm mộng hão huyền. Haiz, chưa từng gặp qua bộ dạng dạy bảo của tổng giám đốc, vài vị kia đúng là may mắn.
Chu Triển Nguyên cười cười, nắm tay chặt, chỉnh sửa lại ngay ngắn chỉnh tề, ngón tay lướt qua lòng bàn tay , trượt qua chút, như là có thể vào lòng người được: “Đến văn phòng của ngồi , đợi lát nữa cùng ăn cơm.” Khi chuyện, đóng cửa văn phòng lại, ngăn chặn luồng ánh mắt tò mò. có gì phải giải thích, là ông chủ, nhưng cũng có cuộc sống của riêng mình, kể cả những chuyện muốn suy nghĩ nhiều, cứ như vậy, nên là cũng dần dần biến mất hầu như còn thôi?
Tiếu Hàm nâng khuôn mặt tươi cười lên, người này sao mà ba câu câu nào cũng quên ăn cơm vậy? Vì bữa sáng chưa ăn no hay nghĩ là cái máy ăn? Tiếu Hàm buồn bực xoa xoa mặt mình thành hình tròn, giống như rất béo vậy…
Chu Triển Nguyên buồn cười nhìn động tác trẻ con của , nhéo nhéo chóp mũi , cười : “Sao vậy? Cảm thấy mình béo quá hả?”
Tiếu Hàm trừng mắt nhìn , đâu có bạn trai nào mà như vậy chứ, bạn béo tròn như quả bóng, cũng nên là đáng chứ, huông chi cũng béo như thế, chỉ là eo hơi to chút, được, phải giảm béo, nếu đến lúc quay lại trường bị Trần Tư Tư cười chết rồi!
“ sao, béo nữa cũng ghét bỏ.” Chu Triển Nguyên nắm cả eo , cười khẽ ra tiếng.
Tiếu Hàm bĩu môi, quan tâm đến , có thể ăn là tốt, mẹ vẫn hay bảo như vậy. Bĩu môi, Tiếu Hàm : “ ghét bỏ cũng tốt, dù sao có người ghét bỏ em…” Mẹ , phụ nữ vẫn nên là mũm mĩm chút, gầy như cái que gì đó, làm người ta nhìn phát sợ, sau này sinh con cái cũng an toàn. Ừm, có mẹ làm bác sĩ, luôn luôn ở bên tai nhắc nhở những chuyện này, cho nên nhiều năm qua, thể trọng của Tiếu Hàm đều duy trì trong mức độ bình thường, quá béo, nhưng cũng gầy đến mức chỉ còn lại nắm xương. Với lại thân hình cao có trở ngại gì, cho dù có chút thịt cũng được che , đến mức tròn như quả cầu.
“A…? Ngoại trừ , còn có người nào ghét bỏ em sao?” Chu Triển Nguyên nheo mắt lại, kéo vào trong lòng ngoéo cái, tiểu Hàm của là tốt, nhưng mà tính đem cho người khác đâu.
“Hừ, nhiều lắm!” Tiếu Hàm đỏ mặt muốn tránh , người này, chỉ đùa chút lại tưởng , thực đùa được, quả nhiên Tư Tư rất đúng, đàn ông lớn tuổi gì đó, quá nghiêm túc rồi.
“Khụ khụ… Các người tiếp tục… Cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy!” Cửa bỗng nhiên phát ra thanh, sau đó là tiếng đóng cửa ‘Ầm’ tiếng.
Tiếu Hàm lấy lại tinh thần, mặt đỏ lên phen, xấu hổ chết được! Nhìn tư thế này xem, dễ làm cho người ta hiểu lầm, tay ôm cả eo , mặt từng chút từng chút tiến lại gần … là, nhảy vào sông Hoàng Hà cũng giải thích được.
Chu Triển Nguyên lại bình tĩnh, cái người lão Triệu này, là chọn đúng thời gian. nhàng buông ra, trong lòng có chút nuối tiếc, thiếu chút nữa là hôn đến nơi rồi.
“Được rồi lão Triệu, vào .” Chu Triển Nguyên đứng dậy, nhìn ngoài cửa gọi tiếng, xem ra bữa tối hôm nay cần nể nang gì nữa rồi, ăn được tâm can bảo bối của người này phải Chu Triển Nguyên, hừ.
“Ôi ôi ~” lão Triệu bịt mắt tới, hai giây sau lại giả vờ híp mắt nhìn nhìn trong phòng, thấy khóe miệng Chu Triển Nguyên giật giật nhìn lão, biết chuyển biến tốt liền thôi, chọc giận người này xác định có kết quả tốt, vội vàng thè lưỡi nhìn Tiếu Hàm cười : “Em dâu, là lão Triệu, cộng của lão Chu kiêm bạn thân, chúng ta từng gặp qua ~”
“Xin chào, em là Tiếu Hàm.” Tiếu Hàm đứng lên, mỉm cười , nhưng mà, từng gặp qua sao? Sao có ấn tượng nhỉ.
“Lần trước tại KTV gặp qua, nên em nhớ rồi.” Chu Triển Nguyên ôm bờ vai giải thích , lần trước uống say, chắc là nhớ ///lqd/// cái gì nữa. Nhưng mà cũng được, người như lão Triệu, biết là tốt nhất, miệng thối tha găp làm gì.
“ôi ôi, đúng vậy, lần trước gặp qua, gặp qua ~ gọi là lão Triệu được rồi… ~” lão Triệu cười ha hả gãi đầu, lần trước nhìn thấy là xinh đẹp, hôm nay vừa nhìn, sao lại chuyển thành nữ sinh trong sáng thế rồi hả?
Nếu phải biết lão Chu cậu ta ăn chơi như vậy, chắc lão nghĩ rằng cậu ta thay đổi người. Vấn đề là, rốt cuộc là lão Chu có khẩu vị kia sao?
Vừa rồi nghe đồng nghiệp tổng giám đốc dẫn tới, lão liền đoán được là Tiếu Hàm, nghĩ được gặp em dâu tương lai, ai ngờ vừa đến liền phá vỡ chuyện tốt của lão Chu, haiz, quả nhiên vào nhà phải gõ cửa, chỉ là, lúc hành động lui ra ngoài vừa rồi của lão hình như nhìn thấy khóe mắt lão Chu nhìn lão lên tia u ám?
Oa oa ~ lão Triệu rùng mình cái, bỗng nhiên nghĩ đến, từ khi lão Chu bắt đầu mua quà tặng Tiếu Hàm, tổng cộng cũng mới hơn hai tháng, tốc độ rất nhanh, cái lão Chu này, quả nhiên đầy đen tối, tiếng, liền lừa được em như vậy về nhà, thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư, nuôi dưỡng loli, giáo trong sáng ~~ nghĩ như vậy, lão Triệu liền cười có chút YD rồi. (Ta cũng k hiểu YD này là gì T.T)
Chu Triển Nguyên vừa thấy lão Triệu tươi cười liên biết haizzz lại biết suy nghĩ cái gì rồi, ràng chị dâu là giáo viên, vậy mà dạy dỗ chồng cho tốt, để cho lão xuất cả ngày phá hoại nhà người ta.
“Lão Triệu, hôm nay bữa tối mời khách. Nhà hàng Duyệt Lai.” Ngữ khí Chu Triển Nguyên đổi, nhưng mà ánh mắt quét về phía lão Triệu lại mang theo chút gì đó cần hàm ý, bóng đèn phải cái nghề nghiệp vẻ vang gì, vẫn nên về hưu sớm chút ~
Lão Triệu hiểu được tất cả, tội nghiệp, đếm đầu ngón tay vài tháng này chỉ còn lại có bao nhiêu tiền tiêu vặt, vợ của lão, lão có thể xin chi cấp ? Cái người lão Chu này , vậy mà muốn đến nhà hàng Duyệt Lai! Nhà hàng Duyệt Lai đấy! Lão giàu lão sang rồi! Nhưng mà, chân giò sốt vang nơi đó cũng tệ… Ừm.
Nhìn vẻ mặt lão Triệu đau lòng đóng cửa mà , Chu Triển Nguyên cười rất tươi, ái chà, lần sau /ddlqd\ cùng chị dâu tiếng, tiền tiêu vặt của lão Triệu hơi nhiều, tiền lì xi cuối năm cũng trực tiếp đưa cho chị dâu mới được, dù sao lão Triệu này cũng quan tâm đến sổ sách.
Tiếu Hàm sững sờ nhìn Chu Triển Nguyên, do dự : “Bắt lão Triệu mời khách, tốt lắm đâu?”
Chu Triển Nguyên sờ sờ đầu , cười giải thích : “ cùng lão Triệu sớm đánh cược với nhau, dẫn bạn tới, lão mời khách. sao.” em nhiều năm với nhau, tuy lão Triệu có lúc khác người, nhưng mà quan hệ càng tốt, mới có thể như vậy.
“Đúng rồi, vợ lão Triệu là chủ nhiệm Hoàng của trường các em.” Lần đó xem mặt cũng là ấy giới thiệu, kết quả Trần Tư Tư , Tiếu Hàm . Như vậy tính ra, xem như chị dâu là bà mai của bọn , tuy nhiên hai bên sớm quen biết.
“A?” Tiếu Hàm cũng nghĩ tới, lần đó Tư Tư xem mắt quả là do chủ nhiệm Hoàng sắp xếp, sau đó chủ nhiệm Hoàng còn tìm hai lần, là cũng sắp xếp cho , nhưng đều bị đùn đẩy cho qua, lúc này gặp mặt, phải như thế nào? Tiếu Hàm cười khổ, quả nhiên thể đóng cửa mà sống, còn có các chị em nơi đó, đủ loại nhức đầu.
“Triển Nguyên, em cảm thấy, đợi ba mẹ em trở về, chúng ta về nhà chuyến …”
____________
Ta lão Triệu vào đúng lúc ghê =.= Mấy nay ta bận làm bài thuyết trình nên sắp xếp được thời gian, mong m.n thông cảm!!! ((
Last edited by a moderator: 24/3/16