1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 33
      Editor: Jenda Thảo

      “Vậy em lên nhà trước nha.” Tiếu Hàm quay đầu nhìn , lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Dưới ánh đèn thỉnh thoảng có mấy con côn trùng, phát ra thanh ‘Xì xì’ rất , ban đêm vào mùa hè hơi lạnh gió thôi vào người, cực kỳ thoải mái.

      Chu Triển Nguyên thản nhiên nhếch khóe môi, nhàng ‘Ừ’ tiếng, lúc xoay người , lại vội vã bổ sung thêm câu: “Chủ nhật tuần tới Nãi Tích nghỉ, em có thời gian rảnh ?” Nhìn cái, thấy chỉ mỉm cười, Chu Triển Nguyên có chút chột dạ nhìn tiếp tục : “Nãi Tích, nó rất muốn chơi công viên với em.” đồng ý với con trai, chờ lúc nào nó được nghỉ dẫn nó chơi công viên. Nhưng mà khi đó, vẫn chưa gặp lại Tiếu Hàm, dĩ nhiên Nãi Tích cũng là muốn giáo Tiếu cùng.

      Chẳng qua bây giờ mỗi giây mỗi phút đều muốn nhìn thấy , cho dù là bỉ ổi lấy con trai ra làm cái cớ. Bởi vì biết, bình thường con trai dễ làm mềm lòng hơn .

      “Như vậy sao.” Tiếu Hàm quay đầu lại, tay chỉ chỉ môi lầm bầm.

      Đôi tay ngọc ngà chỉ chỉ đôi môi đỏ hồng, làm Chu Triển Nguyên chợt nhớ tới hôm say rượu cẩn thận hôn, cái cảm xúc ngọt ngào mềm mại kia…

      Vẻ mặt Chu Triển Nguyên mất tự nhiên quay đầu sang hướng khác, lúc quay đầu lại, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nếu như em có việc, với Nãi Tích. sao đâu.” ràng là an ủi, nhưng Tiếu Hàm nghe ra lại có cảm giác mình độc ác, giống như thấy được tên nhóc ra vẻ bĩu môi đáng thương, cảm thấy đành lòng, do dự gật đầu : “ Triển Nguyên, trước mấy hôm em cho được hay , em phải sắp xếp công việc trước .” Khi đó cũng được nghỉ, chẳng qua thành tích của học sinh còn có chút liên quan đến việc cần xử lý, nhưng mà cũng nhất thiết bớt được chút thời gian.

      Chu Triển Nguyên gật đầu, trong lòng cũng tính toán xong, dời lịch lùi lại mấy ngày, chờ làm xong việc nữa là mang Nãi Tích công viên chơi. muốn nhìn thấy vì dồn thời gian lại mà khiến cho bản thân mệt mỏi như vậy, chút cũng muốn.

      Tiếu Hàm nhìn về phía gật đầu cười, mới xoay người vào cổng tiểu khu, lơ đãng quay đầu lại, lại thấy ngơ ngẩn nhìn theo phương hướng của mình, ánh vàng của đèn chiếu lên thân hình cao lớn của người đàn ông, làm cho xung quanh lấp lánh vùng ánh sáng ấm áp.

      Đến khi đứng lầu, Tiếu Hàm kéo màn cửa sổ ra, ngắm nhìn xuống cửa sổ, bóng dáng kia vẫn còn đứng đó, thẳng tắp. Giống như thấy được trong ánh đèn hắt lên, mới xoay người rời .

      giây kia, Tiếu Hàm đột nhiên cảm giác được trong lòng mình mềm mại như dòng suối.

      Biết Cao Thần và Tiếu Hàm phải là quan hệ nam nữ, Chu Triển Nguyên liền bao giờ… kìm nén con tim của mình nữa, mấy ngày nay, nhẫn nhịn cũng đủ rồi. Muốn gặp lại thể, muốn nghe thấy giọng của , nhấc điện thoại di động lên lại để xuống, loại cảm giác này, hỏng bét rồi.

      Phương Hân yên tĩnh được mấy ngày, lại phấn khởi gọi điện cho Tiếu Hàm, là muốn cùng nhau ăn bữa cơm. Tiếu Hàm suy nghĩ chút, gọi điện thoại cho Chu Triển Nguyên, cũng thể để cho Cao Thần lại ngồi ngốc mình ở chỗ đó chứ?

      Cũng biết xảy ra chuyện gì, ràng là mới quen biết hai người, nhưng giống như bạn thân quen từ lâu, luôn luôn có rất nhiều chuyện để hết, như Cao Thần , hai người bọn họ chắc chắn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

      Hình như là đúng. Tiếu Hàm cong cong khóe miệng, ra thân là giáo Ngữ Văn, rất muốn chỉnh lại ta, cái này được gọi là cùng chí cùng hướng. Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ ta tội nghiệp, vẫn nỡ đả kích. cũng có thể tưởng tượng cảnh náo nhiệt khi và Phương Hân ở chung chỗ, mà khi Phương Hân và sáp lại với nhau, là chắc chắn để ý đến Cao Thần vẫn là bạn trai.

      Thời điểm Chu Triển Nguyên nhận được điện thoại của Tiếu Hàm có chút sửng sốt, nghĩ đến tìm mình rủ cùng.

      Tiếu Hàm nhận ra khoảng cách ngắn ngủi trong điện thoại, cũng cảm thấy mình có chút đường đột, có chút ngượng ngùng giải thích: “Em với Tiểu Hân chuyện, Cao Thần có ai với, muốn Triển Nguyên cùng đến đó, hai người các cũng có thể chuyện với nhau chút.” Cao Thần cũng cần dùng ánh mắt tình địch nhìn mình. TAT

      D@n)(*&d1e^n~/L3^/@uy’/D^0^n///

      Dĩ nhiên là Chu Triển Nguyên đồng ý, mặc dù biết Cao Thần và Tiếu Hàm chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng mà trong lòng vẫn có chút khó chịu nho , thời điển có thể đả kích cậu ta dĩ nhiên là thể bỏ qua. Ở phương diện khác, Chu Triển Nguyên cho tới bây giờ cũng phải là loại người hào phóng gì.

      Hẹn thời gian xong, bốn người đến nhà hàng của lão Lý đúng giờ.

      Lão Lý vẫn nhiệt tình như trước, chẳng qua là thời điểm nhìn thấy tổ hợp quỷ dị của bốn người này, khóe miệng khỏi vặn vẹo. biết bám vào người Tiếu Hàm là ai, lão Chu mặt mũi trầm tĩnh cùng bộ mặt ủy khuất đáng thương của cậu trai trẻ tuổi đứng chung chỗ, đây là có chuyện gì xảy ra vậy? !

      Nhưng mà lão Lý cũng là người từng trải qua sóng gió bé, loại chấn động này vẫn có thể trấn tĩnh được. Nhưng mà giây lát sau sắc mặt liền bình thường, dẫn bọn họ vào phòng ăn lần trước.

      Phương Hân vui vẻ lôi kéo Tiếu Hàm ngồi vào bên trong, vẻ mặt ủy khuất đáng thương của Cao Thần cùng với vẻ cảm xúc của Chu Triển Nguyên chia ra ngồi vào bên người Phương Hân và Tiếu Hàm.

      Vào lúc này Chu Triển Nguyên có chút đồng tình nhìn Cao Thần, trong mắt bạn mình, người quan trọng nhất phải là cậu ta, loại cảm giác này, đúng là buồn sầu nên lời.

      “Tiểu Hàm, gọi thức ăn .” Chu Triển Nguyên đưa thực đơn cho , lại thuận tay thay rót trà. Trà nơi này của lão Lý cũng tệ lắm, lão Lý là người thông thạo về trà, lại thích uất ức chính mình, lần trước lúc tới, lão Lý lấy ra chính là loại Bích Loa Xuân* mà lão cất giấu kỹ, cũng biết lần này là cái gì.

      (Trà Bích Loa Xuân sản xuất tại núi Động Đình ở Thái Hồ huyện Ngô tỉnh Giang Tô. Trà ở đây có lịch sử lâu đời, nổi tiếng khắp nơi.)

      Phương Hân nhìn màn này cười, mập mờ nhìn Tiếu Hàm nháy mắt, hai giọng thầm với nhau, bỏ lại hai người đàn ông ở kia giương mắt nhìn.

      “Tôi , bạn trai là tốt, lại dịu dàng lại quan tâm, so với Cao Thần nhà chúng tôi tốt hơn nhiều.” Phương Hân bên tai Tiếu Hàm vừa cười .

      Tiếu Hàm chọc cái, sắc mặt dần dần ửng hồng, cái gì đó! “ ấy phải là bạn trai của tôi!” Tiếu Hàm đè ép thấp giọng, “ ấy là trai tôi.”

      Phương Hân mới tin, bĩu môi, dùng ánh mắt ý bảo Tiếu Hàm lui về phía sau nhìn, Chu Triển Nguyên gọi thức ăn, mặt mày lúc này đều là yên tĩnh, nhìn thế nào cũng là thành vợ thành chồng đúng là người đàn ông lý tưởng.

      Tiếu Hàm cũng nhìn Chu Triển Nguyên gọi thức ăn, đều là loại , nồi gà đen này, lần trước cũng tới ăn, rất là tươi ngon. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , trong lòng Tiếu Hàm khỏi có chút mừng rỡ, lại có chút chua xót, rũ mắt xuống, muốn để người khác nhìn thấy cảm xúc trong mắt khi luôn nhìn tỉ mỉ như vậy, xem như em mà chăm sóc.

      Cao Thần trong tay cũng cầm quyển thực đơn, chỉ cá dưa chua cho người phục vụ : “Món này, phải cho thêm nhiều cay.” Vừa , lại có chút ngượng ngùng nhìn Chu Triển Nguyên bổ sung: “Tiểu Hân thích ăn cay.”

      Tiếu Hàm quyết tâm giấu vẻ đăm chiêu, ngẩng khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Phương Hân đá lông mày, xem , còn tôi đây, Cao Thần đối với mới phải là muốn gì được đó đấy.

      Chu Triển Nguyên vô tình nhìn Cao Thần gật đầu cái, bổ sung: “Chọn món cá chua Tây Hồ , Tiếu Hàm ăn cay.”

      Phương Hân nhất thời tìm được cơ hội phản kích, dương dương tự đắc nhìn về phía Tiếu Hàm nhếch miệng, còn phải, ánh mắt Chu Triển Nguyên nhìn Tiểu Hàm ràng phải là ánh mắt của người trai nhìn em , còn muốn khinh còn tuổi sao. nhìn thấy rất ràng.

      Tiếu Hàm đỏ mặt, Chu Triển Nguyên và Cao Thần cũng biết đề tài của hai là gì, Chu Triển Nguyên chỉ cho là trong phòng này quá nóng, vội vàng bảo phục vụ điều chỉnh máy điều hòa thấp chút.

      L^e^!@u’y!@^0^n!@#$%d.i.e.n///d.a.n

      Tiếu Hàm liếc Phương Hân cái, mặt nóng bừng, thể làm gì khác hơn là giả vờ ra dáng vẻ như rất nóng, cũng dám chống lại ánh mắt ân cần của Chu Triển Nguyên.

      Chu Triển Nguyên nhìn chút thấy điều hòa chỉnh đến hai mươi độ, lại nhìn người Tiếu Hàm chỉ mặc áo ngắn tay màu trắng, cau mày : “ thể thấp nữa, rất dễ bị cảm.”

      Phương Hân ở bên vui vẻ hài lòng thêm phiền phức: “Đúng nha, thể thấp nữa, nếu là bị cảm có người đau lòng.”

      Tiếu Hàm hận che được miệng của ấy, hết lần này đến lần khác Chu Triển Nguyên giống như có việc gì, vẫn đưa ánh mắt từ người xuống, làm cho vẫn dám có động tác mạnh gì, thể làm gì khác hơn là vụng trộm liếc mắt trừng ấy, lại làm cho Phương Hân càng thêm cười đắc ý.

      Phương Hân che miệng tựa vào người Cao Thần, cười đến ngã trái ngã phải, còn có ý tốt nhìn Cao Thần chớp mắt: “ bọn họ có phải rất xứng đôi ?”

      Cao Thần cũng sớm cảm thất đúng, nhưng lại thể được rốt cuộc là đúng chỗ nào. vẫn cho là Chu Triển Nguyên là trai ruột của Tiếu Hàm, có phải mẹ ruột hay , hay là họ linh tinh gì đó, cho nên cũng nghĩ tới phương diện này, nhưng bây giờ nghe Tiểu Hân như thế, đúng là cảm thấy rất xứng đôi, ánh mắt Chu Triển Nguyên nhìn Tiếu Hàm, sao mà quen thuộc thế, ràng giống như nhìn Tiểu Hân!

      Cao Thần nên lời.

      Chu Triển Nguyên giống như biết cậu ta suy nghĩ cái gì, bình tĩnh rót thêm ly trà cho Tiếu Hàm, giương mắt : “Tôi với Tiếu Hàm là hàng xóm, ấy vẫn xem tôi như vậy.” tại làm đau đầu cũng là vấn đề này, Tiếu Hàm dường như vẫn luôn chỉ xem như là trai, cái vấn đề này, đúng là nên lời.

      “Nha~~” Cao Thần chợt hiểu ra, gật đầu. Ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, hiểu, ủng hộ.

      Thanh mai trúc mã, bảo vệ thiên sứ, hộ hoa sứ giả. Cao Thần nhấp ngụm trà, trách được năm đó gặp đả kích thê thảm như vậy! Nguyên lai là làm trể nãi người ta lập kế hoạch nuôi dưỡng lolita! TAT.

      Nhưng mà, nhìn bộ dạng của Tiếu Hàm, giống như biết ý định này của trai ? Cao Thần khỏi có chút nhìn hả hê, tính tình Tiếu Hàm coa chút chậm hiểu, kiểu này cũng biết Triển Nguyên phải mất bao lâu mới có thể ôm mỹ nhân về đây. Haiz, vẫn là với Tiểu Hân đáng , thích chính là thích, ra có thể ngẹn chết ấy.

      Cao Thần đúng là hiểu lầm, khi đó Chu Triển Nguyên, chưa có suy nghĩ phức tạp như thế, đối với Tiếu Hàm giống như tình cảm em, chẳng qua cũng chỉ mới xảy ra gần đây thôi. Trước đó, Chu Triển Nguyên với Tiếu Hàm mười mấy năm gặp.

      Tiếu Hàm rũ mắt, nhìn thấy đợt khí quỷ dị này, càng thêm có chú ý tới ánh mắt dịu dàng của Chu Triển Nguyên dừng người .

      số việc, người trong cuộc thể hiểu nổi, người bên cạnh thế nào nữa cũng chỉ có uổng công. Phương Hân và Cao Thần bình tĩnh ăn thức ăn, quyết định làm người nhiều chuyện nữa.

      ra , trong lòng Cao Thần cũng có tính toán riêng, muốn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của ‘Đại ca’ chút! Oa, khà khà, nhất định rất đặc sắc a ~~ cho khinh dễ tôi, hừ, khinh dễ tôi ~
      Last edited by a moderator: 21/1/16
      Xu trần, HaYenPhong nguyet thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 34
      Editor: Jenda Thảo

      bữa cơm cực kì tĩnh lặng, Chu Triển Nguyên ngoài những quan tâm lúc đầu, vẫn chưa có cử chỉ gì, Tiếu Hàm vì thế mà cũng nhàng thở phào.

      Phương Hân tính tình ồn ào, lúc ăn cơm cũng chuyện nhiều, ngược lại là Chu Triển Nguyên và Cao Thần thỉnh thoảng chuyện vài câu, cũng chỉ mấy chuyện thời gần đây, có cái gì đáng chú ý.

      Cơm nước xong, tất nhiên là Cao Thần đưa Phương Hân về nhà, Chu Triển Nguyên tiện đường chở Tiếu Hàm về.

      Hai nhóm chia tay nhau ở cửa nhà hàng, Phương Hân còn muốn ra ngoài dạo, nhân tiện hưng phấn kéo Cao Thần rời khỏi, Chu Triển Nguyên nhìn đồng hồ chút, tám giờ hơn, chưa muộn.

      “Muốn chút ?” Chu Triển Nguyên đột nhiên hỏi.

      Tiếu Hàm giật mình, lập tức gật gật đầu, cũng biết vì cái gì, đối với Triển Nguyên mà giống như luôn luôn có ý kiến gì.

      con đường vùng ven sông, cảm nhận hơi lạnh của gió đêm, Tiếu Hàm khỏi muốn nhắm mắt lại, sống như vậy đúng là hưởng thụ nha.

      con đê tản bộ có tốp năm tốp ba người rải rác, hầu hết đều là mấy ông bà lão có tuổi, về phía trước chút nữa, là công viên, bên trong truyền tới thanh náo nhiệt, hình như là ông bà lão luyện tập múa.

      Triển Nguyên, sau này em già rồi, cũng muốn như vậy quá.” Tiếu Hàm cười .

      Chu Triển Nguyên nghiêng đầu nhìn thản nhiên mỉm cười, khóe miệng cũng bất giác cong lên, cuộc sống như vậy, dường như cũng tồi.

      “Nếu em thích, sau này đến nhiều lần hơn chút là được.” và em, những lời này, nhàng mà nuốt xuống.

      “Vâng, lúc kỳ học kết thúc, em cũng có gì làm, đến lúc đó nghĩ đến là có thể đến đây.” Tiếu Hàm cười , nhưng mà ngay lập tức như nghĩ đến điều gì buồn rầu, nhíu mày : “Nhưng mà nơi này cách chỗ em ở hơi xa. Ngồi xe đến đây là phiền phức.”

      Chu Triển Nguyên lẳng lặng nhìn ánh mắt của , trong ánh mắt lóng lánh như nước mùa thu chứa nụ cười mờ nhạt, bĩu môi như tức giận, buồn bực, hai má trắng nõn đứng dưới đèn đường tựa như đánh phấn hồng, mê hoặc lòng người muốn đến véo má cái. D’i’e’n’d’@’n’L’e’@’u’y’D’0’n

      Chu Triển Nguyên ho khan tiếng, mặt biến sắc đem ánh mắt ở mặt dời , thực sợ lại nhìn tiếp, lại mạo phạm .

      sang bên kia .” Tiếu Hàm chỉ chỉ hành lang dài cạnh bờ sông, nhìn sang hướng bên kia, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên bờ sông, gió đêm cũng mạnh, thổi vào người cực kì thoải mái.

      “Ừ.” Chu Triển Nguyên gật đầu, bước nhanh chân bắt kịp , “Tuần sau em được nghỉ phép?”

      “Đúng vậy.” Tiếu Hàm mỉm cười trả lời: “Làm giáo viên là tốt, hằng năm đều được nghỉ dài ngày cùng học trò.” Tiếu Hàm tiến lên hai bước, vào hành lang dài, tìm chỗ ngồi xuống, “Năm nay cần học chuyên đề, cho nên được nghỉ rất dài.” Trường hằng năm đều đề cử lượng lớn giáo viên đến lớp học bồi dưỡng, năm nau Tiếu Hàm may mắn có trong danh sách đấy, mà Trần Tư Tư lại được như vậy, mấy ngày nay đều bày ra vẻ mặt đau khổ và oán giận với , ấy với chồng cũng biết có hưởng tuần trăng mật được hay nữa.

      Chu Triển Nguyên nghe xong lời này, trong lòng cũng có ý định rồi, kỳ nghỉ hè này, chính là cơ hội của .

      “Được rồi, còn sớm nữa, em cũng nên về sớm chút mà nghỉ ngơi .” Chu Triển Nguyên thản nhiên .

      Tiếu Hàm nghe , ngoan ngoãn theo sát phía sau.

      xe bật bản hòa tấu đàn vi-ô-lông nhàng, bất tri bất giác, Tiếu Hàm cảm thấy có chút buồn ngủ, đầu nghiêng tựa vào sau ghế ngồi, từ từ nhắm mắt lại.

      Chu Triển Nguyên nhìn thoáng qua, lẳng lặng đỗ xe ở ven đường, từ phía sau xe lấy ra tấm chăn, nhàng đắp lên người , vừa tăng điều hòa lên mấy độ. Vẫn may có Nãi Tích, trong xe chuẩn bị thêm chiếc chăn mỏng.

      Đây là lần đầu tiên trông thấy bộ dạng ngủ, lần uống say đó tính. Thời điểm kia bởi vì nụ hôn ngoài ý muốn kia nên căng thẳng đến nỗi tay chân luống cuống, căn bản là chú ý tới bộ dạng ngủ say như nào.

      im lặng ngủ thiếp , lông mi hơi vểnh lên mí mắt chiếu xuống bóng mờ nhàn nhạt, gương mặt trắng nõn, mấy lọn tóc thưa thớt rơi tán loạn, đôi môi đào đỏ mọng nước, mùi hương nhàn nhạt theo luồng khí trong xe mà vài lần quanh quẩn ngay tại chóp mũi của . Có lẽ vì cảm thấy lạnh, được thoải mái cứ rúc vào trong chăn, lông mày xinh xắn hơi hơi nhăn lại, khẽ cắn môi…

      Chu Triển Nguyên đột nhiên ngồi thẳng người, như vậy quá mức mê người, có chút phòng bị gì mà bày ra nét xinh đpẹ của mình, quả thực giống như mời gọi người đến nếm thử. Nghĩ đến nụ hôn nhàn nhạt đầy mùi rượu kia, chẳng qua chỉ là chạm vào cái, thiếu chút nữa mất hết lý trí, nếu như nhanh nhanh đưa về nhà, sợ chính mình kiềm chế được bản thân, nhất định phải nếm thử đôi môi mọng nước kia.

      lần nữa xe nổ máy, Chu Triển Nguyên dám đưa mắt sang bên phải nhìn thêm lần nào nữa. đường chuyện, đến tiểu khu, dừng xe, thấy chưa định tỉnh dậy, Chu Triển Nguyên nhàng lái xe vào ga ra.

      Nhìn vẻ mặt bình yên ngủ của , Chu Triển Nguyên do dự mãi, vẫn đành lòng đánh thức dậy, tim đập mạnh và loạn hết cả nhịp, điện thoại ở phía sau vang lên, là Nãi Tích. DD!@#$%^L3^@uyD0^n

      “A lô.” Chu Triển Nguyên nghiêng người, đè thấp thanh nghe điện thoại: “Nãi Tích, sao vậy?”

      Nãi Tích mang theo thanh đáng thương từ trong điện thoại truyền đến: “Ba ba, con muốn bà Lý!”

      ra vẫn quan tâm đến việc dì Lý bảo mẫu của Nãi Tích từ chức, Chu Triển Nguyên tìm dì hơn năm mươi tuổi từ công ty gia đình, nhưng Nãi Tích tựa như thích bà ấy, ban đầu Chu Triển Nguyên còn tưởng rằng là vì chưa quen nên Nãi Tích mới có thể cáu gắt, nhưng mà gần tháng rồi, vì sao nó vẫn đối với bà dì này có ý kiến như vậy?

      Trong điện thoại Nãi Tích mang theo thanh nức nở truyền đến: “Ba ba, ba đưa bà Lý trở lại có được hay ! Con muốn bà Lý!”

      Chu Triển Nguyên đau đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, đối với con trai, vẫn còn áy náy, thể làm tốt công việc trong gia đình, chăm sóc Nãi Tích luôn được chu đáo, cho nên đôi khi, Nãi Tích muốn cái gì, chỉ cần quá mức, đều đồng ý.

      Nhưng mà lần này? Chu Triển Nguyên vuốt vuốt thái dương, trong nhà thể có ai chăm sóc nó, lại bận bịu công tác, Nãi Tích chuẩn bị được nghỉ hè, cả ngày lại ở nhà, nếu ở mình, làm sao có thể yên tâm đây?

      “Nãi Tích, bà Chung và bà Lý đều như nhau, bà Lý về quê, sau này để bà Chung ở cùng Nãi Tích, có được ?” Chu Triển Nguyên giọng an ủi, đối với việc con trai khóc, có biện pháp quyết liệt để trách cứ, kì lạ, cũng chỉ có thể trách bản thân mình, chăm sóc tốt cho nó.

      Nãi Tích cực kì đáng thương, khóc thút thit cúp điện thoại, Chu Triển Nguyên mấy câu, nhưng ai trả lời.

      Triển Nguyên, Nãi Tích làm sao vậy?” Tiếu Hàm dụi dụi mắt hỏi, xấu hổ, vậy mà lại ngủ thiếp , tối qua soạn bài đến hơn mười hai giờ, sau đó lại xem vở kịch nữa mới ngủ, hôm nay liền có chút trụ được, quả nhiên già rồi. Lúc học đại học, cơ bản mỗi đêm thức đến rạng sáng mai, ngày hôm sau tinh thần vẫn như thường.

      “Làm em thức giấc.” Chu Triển Nguyên cất điện thoại, mỉm cười : “Cũng có gì, Nãi Tích đối với bà vú mới quen, có chút buồn bực.”

      Tiếu Hàm cực kỳ hiểu được tâm tình của Nãi Tích, trước đây cũng là người hay lưu luyến cái cũ, đối với người xa xa luôn có cảm giác sợ hãi, mãi cho đến khi lên cấp hai, vẫn còn hướng nội, càng về sau này lên trung học mới có chút tốt hơn.

      “Nó còn thôi, sợ người lạ cũng bình thường.” Tiếu Hàm khẽ, “Tìm người quen với nó là được thôi.”

      Chu Triển Nguyên cười khổ tiếng, nếu có thời gian làm việc này tốt rồi, ông nội của Nãi Tích cũng ở đây, “ mà có biện pháp cũng cần phải tìm bão mẫu rồi.” người đàn ông, chăm sóc Nãi Tích vốn là có lòng nhưng có sức, lại bận bịu công tác, thời gian có thể chăm sóc con trai lại càng ít.

      Tiếu Hàm mím môi, rũ mắt suy tư, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn : “Chờ em nghỉ, để Nãi Tích theo em , dù sao em cũng có việc gì làm, nếu còn có thể đưa đến nhà ba mẹ em ở.” Khoảng thời gian trước ba Tiêu vừa mới về hưu, rảnh rồi nên xương cốt cũng bớt đau nhiều, mỗi ngày gọi điện thoại đều giục tìm bạn trai sau đó sinh cháu ngoại cho ông ấy chơi, bây giờ, cháu ngoại có, lại có Nãi Tích. Cùng chơi với nó.

      Chu Triển Nguyên vừa nghe thấy lời này, mắt sáng lên, tốt, ha ha, giống như đến khi muốn gặp lại chẳng tốn công sức gì.

      Nãi Tích có người chăm sóc, mà , cũng có lý do để ở chung với . Cảm ơn chăm sóc con trai, mời gia đình vợ tương lai ăn cơm hẳn là phải ? Tổng giám đốc Chu cười sáng lạn, bữa tiệc cảm ơn gì gì đó, đấy là điều đương nhiên phải có.

      Ừm, nếu hứa như thế, cũng ngại.
      Last edited by a moderator: 21/1/16
      Kemmut, Xu trầnHaYen thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 35
      Editor: Jenda Thảo

      Chu Triển Nguyên nhìn đèn trong phòng sáng lên sau đó mới xoay người về nhà. Vừa mở cửa, Nãi Tích liền bổ nhào vào lòng ba ba, cái mũi vẫn còn hồng hồng, xem ra vừa khóc xong.

      “Làm sao vậy? Đàn ông mà cũng khóc nhè sao.” Chu Triển Nguyên buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt của con trai, cười .

      Thằng nhóc kia mím môi ôm cổ ba ba lên tiếng, vẻ mặt dì Chung khó xử đứng ở đằng sau, bà đến nhà này gần tháng, có đàn bà trong nhà nên có vẻ luôn luôn có chút lạnh lẽo, nhưng mà cũng nhiều. Ông Chu là người phóng khoáng, đối với mọi người đều khách khách khí khí, bà luôn cảm thấy may mắn mình có vận khí tốt, tìm được người hiền lành như vậy làm ông chủ. làm việc cho nhiều nhà, phải xem sắc mặt của chủ nhà cũng phải ngày ngày hai, ông Chu như vậy, chỉ cần chăm sóc Nãi Tích cho tốt, những việc khác đều dễ chuyện, rất tốt.

      Nhưng mà, thằng bé kia khó khăn, cái này thích ăn, cái kia cũng thích, buổi tối đợi thấy ba ba về là nhất quyết chịu ngủ, mà ông Chu thấy Nãi Tích chịu ăn cơm hay ngủ được, mặc dù câu nào, nhưng mặt cũng mấy dễ chịu. Ai cũng muốn con trai của mình mệt mỏi.

      Nhưng mà, Nãi Tích chịu ăn cũng chịu ngủ, mặc cho bà dỗ dành thế nào cũng có tác dụng, bà cũng thấy khó xử. Nghĩ muốn nghỉ việc, nhưng mà ông Chu trả lương cao như vậy, hay là tiếp tục làm, bà cũng thấy khó khăn, trẻ con khó hầu hạ phải là chưa từng gặp qua, nhưng khó như thế này đúng là hiếm gặp.

      Chu Triển Nguyên hướng dì Chung cười cười: “Dì, dì ngủ trước , hôm nay Nãi Tích ngủ cùng tôi.”

      Dì Chung ‘A’ tiếng, ngượng ngùng nở nụ cười, xoay người vào phòng mình.

      Chu Triển Nguyên bế Nãi Tích vào phòng, cởi quần áo cho nó xong, nhét vào trong chăn, mới yên lặng nhìn thằng bé ủy khuất được bọc trong chăn: “Nãi Tích thích bà Chung sao?”

      Thằng bé yếu ớt yếu ớt gật đầu, thực ra bà Chung đối với nó rất tốt, nhưng mà nó vẫn thích, vẫn muốn bà Lý, muốn bà Lý làm thịt viên, còn có bà Lý gọt táo cho nó ăn nữa. ~*******************~

      “Nhưng mà bà Lý phải chăm sóc em trai, làm sao bây giờ?” Chu Triển Nguyên giọng cười . Nãi Tích là đứa trẻ tốt bụng, về điểm này chưa bao giờ hoài nghi, tuy nhiên tính tình đôi khi còn kém, nhưng mà sửa lại chút là được rồi. “Em trai vẫn còn rất bé, cần bà Lý chăm sóc, Nãi Tích để bà Lý chăm sóc em ấy có được hay ?”

      Khuôn mặt nhắn của Nãi Tích vặn vẹo, qua hồi lâu mới chịu gật đầu: “Bà Lý vẫn nên đến chăm sóc em trai ấy , Nãi Tích là đứa trẻ lớn rồi…”

      Chu Triển Nguyên cười khẽ ra tiếng, sờ sờ đầu con trai, vẻ mặt thần bí : “Nãi Tích ngoan như vậy, muốn ba ba thưởng cho con cái gì nào?”

      Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, từ trong chăn thò đầu ra, chớp mắt tò mò nhìn ba ba, giống như : Muốn thưởng cho con cái gì sao?

      Chu Triển Nguyên cúi người cọ cọ vào khuôn mặt mềm mại của con trai, khóe miệng cong lên : “Đến khi Nãi Tích nghỉ hè, ba ba và giáo Tiếu đưa Nãi Tích công viên chơi có được ?”

      Tên nhóc lập tức ngẩn ra, mắt sáng long lanh trừng mắt nhìn ba ba, cái mũi thở hồng hộc, bỗng nhiên nhảy dựng lên, Chu Triển Nguyên phản ứng kịp, thiếu chút nữa bị tên nhóc kia dọa bổ nhào: “Ba ba, ba gạt con chứ!” Vẻ mặt thằng bé kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng).

      Chu Triển Nguyên nhíu mày, khóe miệng cong cong: “ giáo Tiếu , chờ nghỉ, con có thể tìm ấy…” Ừm, cũng nhân tiện cùng góp vui.

      Nãi Tích kích động ở giường nhảy bật lên, Chu Triển Nguyên ôm lấy nó, thằng nhóc này kích động nhảy xuống giường như vậy, cũng phải chuyện đùa.

      “Ba ba ba ba, ba tốt!” Nãi Tích nâng đôi má của ba lên, hôn cái vang dội thưởng cho ba ba.

      Chu Triển Nguyên bật cười, ra nó chỉ cần giáo Tiếu xuất chiêu liền có thể trị được ngay.

      “Được, mấy ngày nay Nãi Tích phải ngoan, đến lúc đó giáo Tiếu mới đến dẫn Nãi Tích chơi.” Chu Triển Nguyên đưa con trai nhét lại vào trong chăn, nhiệt độ điều hòa có chút thấp, đợi nó ngủ tắt vậy. “Được, ngoan ngoãn ngủ, nếu ba ba bảo giáo Tiếu dẫn bạn khác chơi đấy.”

      Nãi Tích há miệng ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn ba ba rời khỏi liền mừng rỡ cười toe toét, khà khà, có thể cùng giáo Tiếu và ba ba công viên chơi, nghĩ đến lại thấy vui. Nghỉ nghanh lên, nghỉ nhanh lên ~~~ từ trước tới giờ đều lo lắng ngày nghỉ ba ba chưa từng đưa Nãi Tích chơi, là lần đầu tiên mong chờ ngày nghỉ đến nhanh như thế này.

      Thời gian kỳ thực trôi qua rất nhanh, nhất là thời điểm bận rộn. Kỳ thi cuối kì được tiến hành với khí thế bừng bừng, giống như Diệp Dĩ Mạt , làm giáo viên vẫn khổ sở hơn làm học trò, phải chấm nhiều bài thi như vậy, đôi khi còn gặp được bài thi tốt, học sinh có lối suy nghĩ đôi khi có chút kì lạ làm cho người ta thể tưởng tượng nổi.

      Nhưng mà thân là giáo viên tiểu học, vận khí của Tiếu Hàm tốt hơn so với Diệp Dĩ Mạt, học sinh lớp nộp bài thi cực kỳ quỷ dị, điều này thi yên tâm.

      Nhớ lại hôm nay phát giấy khen cho bọn coi như được phóng thích, tâm tình Tiếu Hàm vô cùng tốt. “A lô, Triển Nguyên.” Tiếu Hàm nhận điện thoại, bây giờ Triển Nguyên gọi điện chẳng lẽ có chuyện gì sao? Tiếu Hàm khó hiểu nghĩ.

      “Tiếu Hàm à,” giọng điệu Chu Triển Nguyên nhàn nhạt, tay cầm bút lại dùng lực: “Tối nay có rảnh ?”

      Tiếu Hàm nhìn máy tính, tay cầm điện thoại: “Vâng, hôm nay học sinh lấy giấy khen, buổi tối bận việc gì.”

      Khóe miệng Chu Triển Nguyên khẽ nhếch, biết trước, lúc này mới gọi điện thoại tới: “Là như vậy, Nãi Tích cũng nghỉ, hôm nay dì Chung chuẩn bị rất nhiều món, Nãi Tích muốn mời giáo Tiếu cùng đến ăn cơm, biết giáo Tiếu có nể mặt ?” Trong lời Chu Triển Nguyên mang theo ý cười, Tiếu Hàm nghe thấy khỏi bật cười ra tiếng.

      “Được thôi, nếu Nãi Tích thành tâm mời như vậy, em làm sao có thể nể mặt được chứ?” Tiếu Hàm tắt máy tính, bưng cặp hồ sơ cười : “ Triển Nguyên, bây giờ em phải lên lớp, đợi tối về em qua. Vậy trước như thế .”

      Chu Triển Nguyên cúi đầu ‘Ừ’ tiếng, đợi cúp máy, mới nhàng đặt điện thoại lên bàn.

      Hôm nay được về sớm chút, ừm, thuận tiện đến trường Tiếu Hàm đón luôn.

      Học sinh lấy giấy khen, xử lý hết mọi việc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ rồi, trong văn phòng vài bạn đồng nghiệp cũng lần lượt rời khỏi, Tiếu Hàm tắt máy tính, cầm túi cũng chuẩn bị về.

      Vừa mới đến cửa văn phòng, thấy Trần Tư Tư cười tới: “Tiếu Hàm, giáo Từ vừa gọi điện cho tôi, cùng ăn bữa cơm, gọi điện cho giáo Diệp , mọi người cùng nhau .”

      giáo Từ là trong những giáo viên ca hát với các ngày trước, là mẹ của đứa bé ba tuổi đáng , nhưng vẫn cực kỳ thích chơi.

      Tiếu Hàm ôm sách, sóng vai cùng Trần Tư Tư: “Hôm nay được rồi, tôi còn có chuyện.” Tiếu Hàm có chút khó xử , đồng ý với Triển nguyên đến nhà ấy ăn cơm.

      “Ô? có chuyện gì à? Là chuyện trong nhà sao?” Trần Tư Tư hiếu kỳ , Tiếu Hàm là người có cuộc sống đơn giản nhất trong các , trường học, trong nhà và cha mẹ, ba điểm đường thẳng, trường học giờ có việc gì, như thế chỉ có việc trong nhà, Trần Tư Tư nghĩ như vậy.

      Tiếu Hàm nhíu nhíu mày, chần chừ gật gật đầu: “Xem như vậy .” Triển Nguyên và Nãi Tích, xem như là người nhà sao?

      “Vậy được rồi, nếu như vậy, lần sau lại ăn cùng nhau vậy.” Trần Tư Tư cực kỳ sảng khoái cười , các đều là con trong nhà, tự nhiên hiểu được chuyện này, ngày thường có thời gian đến chăm sóc cho cha mẹ, nghỉ, đương nhiên cha mẹ quan trọng nhất. Diễn đàn LQD

      chuyện, hai người đến cửa trường học, Trần Tư Tư phải đợi bạn trai đến đón, Tiếu Hàm xe trở về. Nhìn sách trong tay Tiếu Hàm, Trần Tư Tư mở miệng : “Hay là đợi lát nữa chúng ta đưa về, nhiều sách như vậy, ngồi xe cực kỳ phiền phức.”

      Tiếu Hàm cúi đầu nhìn mình ôm vài tập thơ, có chút đau đầu cười cười: “Hơi nặng, nhưng mà tôi cũng muốn làm bóng đèn nha, về trước đây.” xong, hướng Trần Tư Tư gật gật đầu, xoay người đến trạm xe buýt đối diện phía trước.

      Chưa được hai bước, lại nghe thấy cách đó xa truyền đến tiếng còi xe, quay đầu lại nhìn, thấy Chu Triển Nguyên đứng bên cạnh xe cười nhìn vẫy tay. Ơ? Sao lại trùng hợp như vậy?
      Last edited by a moderator: 21/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36
      Editor: Jenda Thảo

      Chu Triển Nguyên ước chừng thời gian, trước nửa tiếng đến chờ ở phía đối diện trường học, nhìn thấy ra, vội vàng lái xe tới. vẫn có chút ấn tượng với giáo đứng bên cạnh Tiểu Hàm, ngày trước gặp lần trong quán KTV, người rất, rất , rất ồn ào. Chu Triển Nguyên dùng cái từ như vậy để hình dung.

      “Tiếu Hàm.” Chu Triển Nguyên lên tiếng: “Ở đây.” Hôm nay cố gắng thu xếp xong xuôi mọi việc, nghĩ đến ánh mắt quỷ dị của lão Triệu, Chu Triển Nguyên cảm thấy có chút được tự nhiên.

      Ho khan cái, nhiều năm như vậy, trừ chuyện của Nãi Tích, chưa từng tan sở sớm như vậy.

      Triển Nguyên?” Tiếu Hàm nhìn người đàn ông xuống xe về phía , kinh ngạc mặt chút nào che giấu.

      phải buổi tối đến ăn cơm? còn định về nhà tắm rửa thay đồ rồi qua. Hôm nay bận rộn cả ngày, người đầy mồ hôi.

      “Ừ, có việc ở gần đây, thuận tiện đến đón em.” Lời này của Chu Triển Nguyên hiển nhiên cực kỳ, nhân tiện nhận lấy đống sách trong ngực .

      Tiếu Hàm kinh ngạc nhìn , cho đến khi Trần Tư Tư mím môi cười với vẻ mặt mập mờ, đẩy cái, Tiếu Hàm mới phục hồi lại tinh thần.

      Nhìn vẻ mặt Trần Tư Tư cười gian, Tiếu Hàm chỉ biết ràng lắm: “Tư Tư, đây là trai của tôi.”

      Trần Tư Tư đẩy cái, miệng cười toe toét: “Vâng vâng, tôi biết đây là trai , còn mau , trai chờ đấy.” trai hàng xóm thanh mai trúc mà, à khà khà, là lãng mạn.

      Tiếu Hàm biết Diệp Dĩ Mạt đem mối quan hệ của và Chu Triển Nguyên ra bán cho mấy bát quái* này (mấy bà ‘tám’), nghĩ là ấy nghe lọt lời giải thích của mình, liền hướng ấy vẫy vẫy tay, tới chỗ Chu Triển Nguyên.

      Nhìn Tiếu Hàm lên xe, Trần Tư Tư thể chờ được móc điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho loạt: “Chú ý chú ý, Tiếu Hàm về cùng trúc mã!”

      loạt người nhận, Diệp Dĩ Mạt, Tiểu Từ, Tiểu Vương, Tiểu Lý và Tiểu Mạc.

      Ai, đều là ngày đó thấy qua sức hấp dẫn của trúc mã.

      Nhận được tin nhắn vẻ mặt mọi người giống nhau. Diệp Dĩ Mạt sờ sờ cằm, bình tĩnh cất điện thoại vào túi xách, còn phải đưa Lý Thụy gia sư nữa. (*******************) Đàn ông, trước tiên phải biết nuôi sống bản thân mới có tư cách chuyện đương.

      Tiểu Từ cong cong khóe miệng, giống như sắp có vở kịch hay để xem, sau này sinh con , cuộc sống bình thường là tốt rồi.

      Tiểu Vương và Tiểu Lý nhìn nhau cười, lại có muốn xuống nấm mồ rồi, nhưng mà, xuống mồ an ổn còn hơn cố chấp phơi thây ngoài đường chứ.

      Về phần chủ nhiệm Hoàng người nhận ca cho Tiểu Mạc, đẩy mắt kính cái, ghi chẹp trong cuốn vở, Quốc Tế Thiếu Nhi nhưng bớt ế, rất tốt, cực ký tốt.



      … …

      Tiếu Hàm lên xe, đột nhiên đứng ngoài ánh nắng gay gắt bước vào khí lạnh lẽo bên trong xe, nhịn được rùng mình cái, người nổi hết cả da gà dựng đứng.

      Chu Triển Nguyên gì, chỉ điều chỉnh điều hòa cao lên vài độ.

      Triển Nguyên, hôm nay sao lại tan làm sớm như vậy?” Tiếu Hàm chà xát hai bàn tay, nghiêng đầu hỏi.

      Chu Triển Nguyên nhếch mép, khẽ cười : “Hôm qua Nãi Tích bắt đầu làm loại, ầm ĩ muốn đến đón em. Con trai , làm ba ba, dĩ nhiên chỉ có nghe theo mệnh lệnh.” Hiếm khi Chu Triển Nguyên đùa. DDLQĐ

      Thực ra hai ngày trước bắt đầu chuẩn bị, xử lý công việc trước thời hạn, công tác giao cho phó tổng, chính là vì ngày hôm nay.

      “Bây giờ ăn cơm có sớm quá hay .” Tiếu Hàm thầm, mùa hè hơn bốn giờ, mặt trời vẫn còn cao: “Em muốn về nhà trước, cất đồ đạc .” Tiếu Hàm chỉ chỉ đống sách phía sau ghế ngồi.

      Chu Triển Nguyên liền hiểu gật gật đầu: “ đưa em về nhà trước, hôm nay ăn cơm sớm hơn chút, lát nữa còn phải đưa Nãi Tích mua quần áo.” xong, Chu Triển Nguyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiếu Hàm cái: “Em cũng biết, việc mua quần áo như thế này, thành thạo cho lắm, hay là em cùng , giúp đưa ra ý kiến.” Lúc câu này, Chu Triển Nguyên khỏi chột dạ nắm chặt tay lái, từ quần áo của Nãi Tích, đều phải là mua sao, ánh mắt lão luyện còn chất hơn so với bác , vậy mà vẫn biết xáu hổ nhận mình biết mua đồ cho con trai. Bằng , tiểu Nãi Tích đẹp trai như thế chui từ đâu ra?

      Tiếu Hàm lại nghĩ như thế, chỉ nghĩ dĩ nhiên đàn ông đều am hiểu mấy việc này, “Được ạ, buổi tối cùng , dù sao từ ngày mai trở em cũng có việc gì làm cả.” Tiếu Hàm hoàn toàn nhìn Chu Triển Nguyên sung sướng nhếch khóe miệng. Ừm, cực kỳ mong chờ tối nay đây.

      Khụ khụ.

      Tiễn Tiếu Hàm đến dưới lầu, Chu Triển Nguyên xoay người siêu thị. Nãi Tích hình như muốn mua chút nước trái cây, ưm, thực ra uống chút rượu cũng ngại, nhưng mà nghĩ đến người nào đó uống rượu xong sau đó bày ra bộ dạng làm nũng giở trò, Chu Triển Nguyên cảm thấy vẫn nên đừng cho Nãi Tích biết người con này có tính hai mặt trước .

      Tiếu Hàm tắm rửa xong, trùm khăn tắm ra khỏi phòng, mặc cái gì đây? Tiếu Hàm nhìn ngăn tủ quần áo bỗng có chút ảo não, chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn là chọn váy voan có cành hoa , ừm, hơi có chút chín chắn, nhưng mà cũng có trở ngại gì.

      “Leng keng, keng keng ~~” Tiếu Hàm ấn chuông cửa.

      Mở cửa chính là Chu Triển Nguyên. Nhìn thấy , mặt Chu Triển Nguyên sớm nở nụ cười, hôm nay nhìn mặt bộ váy hoa đơn giản, so với lúc bình thường mặc đồ công sở nhìn quyến rũ hơn ít, tóc thả đến đầu vai, có lẽ vừa tắm xong, người còn có mùi hương nhàn nhạt theo gió bên ngoài mà vào. (D.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n)

      “Em đến trễ chứ?” Tiếu Hàm tươi cười hỏi.

      Chu Triển Nguyên nghiêng người, cười đón vào nhà, “Đúng lúc, dì Chung mới chuẩn bị xong, em liền tới.” Thực ra là để lại món ăn cuối cùng để làm, sợ làm được tự nhiên.

      “Em là nghe thấy mùi thơm mà đến rồi ~” Tiếu Hàm bĩu môi cười , làm như bộ dạng tham ăn, ra sức hít hít mũi, bày ra bộ mặt thèm muốn.

      Chu Triển Nguyên nhìn điệu bộ dí dỏm của như vậy, khóe miệng lại nhếch lên 5%, “Nãi Tích trong phòng đọc truyện tranh, đợi lát nữa ăn cơm lại gọi nó, em ngồi xuống trước .” Chu Triển Nguyên thản nhiên đem ánh mắt người dời , mùi hương thơm ngát người con mới tắm xong chính là duy nhất, đôi má chắc là do nhiệt độ bên ngoài, hơi ửng hồng, cổ đeo vòng cổ kim cương sáng bóng, làm cho làn da trắng noãn nổi bật lên càng thêm đẹp.

      “Em giúp dì Chung vậy, ăn uống mà cần trả tiền cực kỳ xấu hổ nha.” Tiếu Hàm mỉm cười.

      Chu Triển Nguyên bưng cốc nước mát tới: “ cần, cũng chỉ còn món nữa, em ngồi đó là được rồi.” Vừa dứt lời, Chu Triển Nguyên cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh , lúc nhận cốc nước, đầu ngón tay nhàng chạm vào, làm cho Chu Triển Nguyên hơi đờ người.

      Tiếu Hàm lại phát , nhấp miếng nước, mỉm cười: “Số em là may, ngày nghỉ đầu tiên cần phải tự mình xuống bếp, khó mà được hưởng thụ nha.”

      Chu Triển Nguyên thốt ra: “Vậy sau này mỗi ngày em qua đây ăn là được rồi.” Lời vừa ra khỏi miệng, mới cảm thấy có gì đó ổn, vội vàng xoay mặt giải thích: “Ý của là, dù sao dì Chung mỗi ngày cũng phải nấu cơm, em lại ăn nhiều lắm, cùng ăn cũng giảm bớt được phiền phức rồi.”

      Tiếu Hàm mím môi có vẻ đăm chiêu: “ Triển Nguyên, cần phải trả tiền phí ăn ?”

      Chu Triển Nguyên: …
      Xu trầnHaYen thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37
      Editor: Jenda Thảo

      Dì Chung nhìn hai người ngồi sánh đôi trong phòng khách, khỏi nở nụ cười, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của ông Chu như vậy, hôm trước dặn dò bà phải mua thức ăn gì, làm món nào, hôm nay lại đặc biệt siêu thị mua nhiều đồ uống như vậy ----- ngày thường ông Chu cho Nãi Tích uống, ông ấy cũng uống, mua nhiều như vậy, tất cả đều chuẩn bị cho này hết.

      Sau khi dì Chung đến thay thế dì Lý, Tiếu Hàm tới nhà Chu Triển Nguyên, cho nên dì Chung cũng biết quan hệ giữa Tiếu Hàm và Chu Triển Nguyên, chỉ xem như bạn của Chu Triển Nguyên, đối đãi như bà chủ tương lai vậy.

      Ánh mắt của người già đều khá tinh tế, dì Chung chỉ nhìn qua Tiếu Hàm vài lần, liền biết đây là dễ sống chung, dịu dàng ít , nhìn lại ông Chu đẹp trai cao lớn, nhìn như thế nào cũng là cặp xứng đôi.

      “Ông Chu, có thể ăn cơm rồi.” Dì Chung đem thức ăn đặt lên bàn, cất tiếng gọi.

      Chu Triển Nguyên liếc nhìn phòng ăn cái, nhìn Tiếu Hàm : “ thôi, tới giờ ăn cơm rồi.”

      Tiếu Hàm đứng lên, mỉm cười: “Em gọi Nãi Tích đến ăn…”

      Chu Triển Nguyên vuốt cằm cười cười, bản thân lại đến bàn ăn.

      Nãi Tích đọc truyện tranh, truyện tranh lần trước giáo Tiếu mua cho nó đọc hết rồi, tuần trước ba ba dẫn nó mua rất nhiều, giờ có thể đọc lâu.

      Vì phòng đóng cửa, Nãi Tích nghe thấy tiếng động Tiếu Hàm vào, vẫn lòng dạ hướng vào cuốn truyện tranh đặc sắc, đọc hay, phía sau bỗng nhiên có đôi tay mềm mại bịt mắt nó, cười hì hì hỏi: “Đoán là ai?”

      Cần gì phải đoán! Trong mơ đều là thanh này! *******************!

      Bạn Nãi Tích phấn khích bắt lấy, trở tay ôm lấy cổ giáo Tiếu, chu miệng làm nũng : “ giáo Tiếu! đến khi nào sao báo với con!” Bằng sớm ra ngoài rồi!

      “Ừm, cũng vừa mới đến.” Tiếu Hàm cười ôm lấy nó, thằng nhóc này nặng trĩu, có mùi gì đó của đứa trẻ.

      “Ba ba giáo Tiếu muốn cùng con mua quần áo, là sao?”

      Hả? Tiếu Hàm nhíu mày, việc này là sao? phải Triển Nguyên biết mua quần áo, cho nên muốn cùng để giúp chọn đồ thôi, sao lại chuyển thành muốn cùng họ rồi hả?

      giáo Tiếu, có phải ạ?” Thằng bé bĩu môi, nghiêng đầu, vẻ mặt chờ đợi nhìn , Tiếu Hàm tự chủ gật gật đầu, dù sao kết quả cuối cùng đều là cùng , cách rối rắm như nào nữa dường như cũng có nghĩa lý gì: “Ừ, đợi lát nữa giáo Tiếu cùng các con.”

      Tên nhóc kia vui vẻ, cái mũi cọ cọ và mà Tiếu Hàm, cười tít mắt nhìn thấy gì: “ giáo Tiếu, chúng ta nhanh ăn cơm thôi ~~” cơm nước xong là có thể cùng giáo Tiếu mua quần áo… ~~ tốt khi mặc quần áo được giáo Tiếu mua cho nó ~~ chắc chắn đẹp hơn đồ của ba ba mua ~~ Vương Tiểu Bàn luôn khoe cậu ta được mẹ mua cho quần áo mới, hừ, kỳ xấu muốn chết, màu sắc rất khó coi, thế mà cậu ta vẫn cảm thấy đẹp. là đáng ghét.

      thôi, ăn cơm ~~” Tiếu Hàm bế thằng nhóc, ra khỏi phòng.

      Chu Triển Nguyên nhìn vẻ mặt hạnh phúc của con trai ôm cổ Tiếu Hàm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, như thế này tốt, .

      Tay nghề nấu ăn của dì Chung rất tốt, nhất là mùi vị cực kỳ dễ ăn, cũng cực kỳ ngon. Chu Triển Nguyên gắp đũa cá sốt chua ngọt vào bát của Tiếu Hàm, thản nhiên : “Là thịt cá, có xương.”

      Tiếu Hàm điềm nhiên* cười (điềm tĩnh + thản nhiên), trong lòng có chút xấu hổ, lúc thấy bạn chớp ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm mình, mặt khỏi ửng hồng mảng.

      Triển Nguyên, tự em lấy cũng được rồi.” Tiếu Hàm cúi đầu, đỏ mặt . thế mà lại đỏ mặt vì ánh mắt hồn nhiên của thằng bé! Rốt cuộc trong lòng nghĩ gì vậy! Tiếu Hàm thầm buồn bực bản thân.

      “Nãi Tích, con ăn nhiều rau dưa chút, về sau mới cao lên được.” Chu Triển Nguyên giương mắt, gắp món xanh biếc vào bát con trai, như mong muốn nhìn khuôn mặt nhắn của tên nhóc kia nhăn thành đoàn. bạn , muốn chiến đấu với ba ba, cậu vẫn còn non lắm. *******************!!

      “Con cần ăn rau xanh… Con muốn ăn tôm…” Vẻ mặt tên nhóc kia ủy khuất, chớp mắt lấp lánh nhìn Tiếu Hàm, chính ba ba cũng thích ăn rau cải, nhưng mà lúc nào cũng muốn nó ăn, rất đáng ghét ~

      Chu Triển Nguyên nhìn con trai liếc mắt cái, vẻ mặt thay đổi, động tác vui sướng lại gắp đũa rau cải vào trong bát của con trai: “Ăn nhiều rau mới có thể cao lên, con phải muốn cao giống ba ba sao, ăn rau sao cao được.”

      Tiếu Hàm nhịn cười nhìn hai cha con mắt to trừng mắt , rốt cuộc nhịn nổi nữa, bóc con tôm cho thằng bé, “Thực ra, ăn nhiều tôm cá cũng tốt.” Tiếu Hàm có chút chột dạ liếc Chu Triển Nguyên cái, Nãi Tích, lúc này đừng có dựng thẳn ngón tay cái với nhé, cha con lại cảm thấy là đồng bọn.

      Thực ra cần che dấu, nhìn là thấy. ←_←

      mặt Chu Triển Nguyên bất động, trong lòng lại nhịn được cười mỉm, nhưng mà, vì sao lại có cảm giác coi con trai với trò chơi ảo giác nhỉ? Loại cảm giác này, đúng là quỷ quái mà.

      giáo Tiếu, chúng ta ăn cơm nhanh lên…, cơm nước xong chúng ta còn phải mua quần áo, đến muộn lại bị bạn khác mua hết mất ~~” Thằng nhóc nghiêm mặt . Diễn đàn LQĐ ^_^

      Tiếu Hàm dở khóc dở cười, cũng phải là thức ăn, còn có tới trước được trước sao. “Được thôi, vậy Nãi Tích ăn nhanh lên, cơm nước xong phải rửa mặt, sau đó chúng ta xuất phát.” sớm chút cũng được, đợi lát nữa về sớm, trước khi ngủ còn phải tắm cái, cả người chắc toàn mồ hôi. Thời tiết cuối tháng sáu đầu tháng bảy ở Hàng Châu, buổi tối cũng mát mẻ.

      thôi.” Chu Triển Nguyên cầm chìa khóa xe, nhìn hai người tay trong tay .

      Tiếu Hàm nhìn bàn đầy bát đũa, có chút do dự : “Phải thu dọn xong rồi mới chứ?”

      Dì Chung cười nhìn bọn họ, cũng quên dặn dò: “Có tôi đây, các người trẻ tuổi nên chơi nhiều vào, về trễ cũng sao, nha ~”

      Nghe thấy lời này, Tiếu Hàm cũng cười ra tiếng: “Vất vả cho dì, chúng tôi trước…”

      Nãi Tích nắm tay giáo Tiếu, lưng đeo túi sách của mình, bên trong để tiền tiêu vặt của nó, khí thế hiên ngang xuống lầu.

      “Ba ba ba ba, bây giờ chúng ta mua quần áo sao?” Thằng nhóc ngồi đùi giáo Tiếu, chống cằm hỏi.

      Chu Triển Nguyên mỉm cười trả lời: “Ừm, sao vậy?”

      “Nhưng mà ba ba, con muốn đến cửa hàng quà tặng.” xong, tên nhóc ôm túi sách của mình cười tít mắt: “Con muốn mua quà cho ba ba và giáo Tiếu… ~~” vỗ vỗ túi sách, ý bảo mình có rất nhiều tiền nha…

      “Vậy mua xong quần áo , muộn, quần áo bị bạn khác mua hết đó nha.” Chu Triển Nguyên cười , Tiếu Hàm bí mật liếc xéo cái, vậy mà lại dùng câu của tên nhóc kia lại nó, đúng là hai cha con.

      “Được rồi, nhưng mà ba ba nhất định phải nhớ nhé… con sợ đến lúc đó quên.” Nãi Tích ôm túi sách, đùi của giáo Tiếu cái mông lại dịch dịch, làm Tiếu Hàm cực kỳ được tự nhiên dựa người vào phía sau, tay khỏi nắm lấy váy của mình, quả nhiên, mặc váy gì gì đấy, rất phiền toái.

      Chu Triển Nguyên nhìn về phía trước chớp mắt, tay lại tự động với lấy cái chăn trong tủ: “Phủ lên, có chút lạnh.”

      Tiếu Hàm 囧, váy quá ngắn mà! TAT





      Chương 38
      Editor: Jenda Thảo

      Nhận chăn Chu Triển Nguyên đưa qua, Tiếu Hàm cực kỳ tốt lại đỏ mặt, may mà Nãi Tích ngồi quay lưng về phía , nếu cũng biết phải đối mặt với ánh mắt hồn nhiên tò mò của tên nhóc này như thế nào nữa.

      Chu Triển Nguyên mặt biến sắc xoay mặt , nhưng cũng khẽ nhếch mép, cũng có thể nhìn ra tâm tình của rất tốt. đường ô tô, khoảng hai mươi phút là đến nơi.

      Dừng xe, đến trung tâm, Nãi Tích tay lôi kéo ba ba, tay nắm tay giáo Tiếu, lưng mang cặp sách màu lam , đôi mắt to sáng rực nhìn xung quanh, nhìn thấy ai cũng cười tít mắt, Tiếu Hàm nhìn thấy che miệng cười trộm.

      “Ba ba, nhanh lên nhanh lên ~~ nếu bị bạn khác mua hết!” Vẻ mặt thằng nhóc sốt ruột nôn nóng, vẻ mặt Chu Triển Nguyên nhìn thấy rất là bất đắc dĩ, thằng nhóc này, có phải dễ lừa quá ? Sau này có phải lo lắng cho con trai mình bị người ta tùy tùy tiện tiện bắt cóc hay vậy.

      “Nãi Tích, từ từ thôi.” Tiếu Hàm mím môi cười , “Hôm nay mấy bạn kia đều ở nhà, có ai đến tranh giành cùng Nãi Tích đâu…” Đôi khi ma lanh quá, đôi khi lại đơn thuần quá, làm cho người ta nhịn được nghĩ muốn bắt nạt. Đứa này, đúng là đáng quá .

      Vẻ mặt tên nhóc hưng phấn, nên nghe thấy ba ba và giáo Tiếu , vội vã lôi kéo hai người vào quầy bán đồ trẻ em.

      “Dì dì, con muốn mua quần áo ~~” Thằng bé kia toét miệng, lớn tiếng chào hỏi bán hàng.

      Tiếu Hàm nhìn bán hàng cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi giật giật khóe miệng, khỏi buồn cười, giống như ấy cũng vui bị người khác gọi là dì, “Nãi Tích, qua đây, chúng ta thử bộ này .” Tiếu Hàm cầm cái áo có mũ màu đỏ ngắn tay, ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn nó .

      “Được ạ.” Nãi Tích nheo mắt cười, ngoan ngoãn gật đầu, nhận đồ trong tay giáo Tiếu, quay đầu nhìn Chu Triển Nguyên : “Ba ba, ba giúp con thay quần áo .”

      Vẻ mặt Chu Triển Nguyên cười chỉ đứng đó, mặt mày tuấn dưới ánh đèn ở trong tiệm, càng trở nên dịu dàng, “Nãi Tích phải tự mình mặc quần áo à?” Chu Triển Nguyên cố ý như vậy.

      Nãi Tích trề mũi, bĩu môi, ba ba xấu nhất, biết rành rành tự nó mặc quần áo rất rất chậm mà.

      Tiếu Hàm xoa xoa khuôn mặt nhắn nhăn lại của thằng bé, khẽ cười : “Được rồi, giúp con thay, thôi.” xong, nhận đồ từ tay thằng bé đến phòng thay đồ, nhìn Nãi Tích cố ý xoay người lại làm mặt quỷ với ba ba, hừ hừ, ba ba giúp con, giáo Tiếu giúp… ~

      Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của con trai mà lắc đầu, tên nhóc này, cái việc mang thù này cũng phải ngày ngày hai.

      Xung quanh các nhân viên bán hàng nhìn vào khuôn mặt trong sáng ngây thơ của Nãi Tích, thằng bé Nãi Tích này dở trò phải ai cũng đỡ được, vài tiến lại vây quanh, trong đó có đôi mắt lấp lánh nhìn Chu Triển Nguyên : “Con trai của đáng .” lâu rồi gặp đứa nào đáng như vậy.

      Còn lại đều nhìn vào phòng thay đồ, “Phu nhân cũng xinh, nhìn còn rất trẻ tuổi ~~” Nãi Tích và giáo Tiếu, nếu phải biết tình hình tại, người ngoài đúng là tưởng rằng đó là hai mẹ con, nhìn rất tình cảm.

      đứa con trai lớn như vậy, ở trong mắt người khác, dù thế nào Tiếu Hàm cũng ba mươi, nhân viên bán hàng nhìn, Tiếu Hàm chắc được chăm sóc cực kỳ tốt.

      ông chồng cao to đẹp trai như vậy, lại có đứa con trai đáng như thế, bản thân lại còn trẻ tuổi xinh đẹp, khó trách những này đều hâm mộ Tiếu Hàm là phải.

      Chu Triển Nguyên nghe nhân viên bán hàng , được lời nào, chỉ là khóe miệng sung sướng giương cao, đáy mắt dịu dàng làm mấy nhân viên khỏi đỏ mặt.

      “Ba ba, nhìn có được ?” Nãi Tích nghiêng đầu, vẻ mặt hưng phấn chạy đến, tay cầm quần áo, ngẩng mặt lên, chờ được khen ngợi.

      Chu Triển Nguyên nhìn Tiếu Hàm theo phía sau Nãi Tích, nhàng giương cao khóe miệng, gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cái, [email protected].^.0.^.n chắc là vì gian trong phòng thay đồ , lại có điều hòa, hai gò má của Tiếu Hàm hơi hơi ửng hồng, tóc dài được vén lại sau tai, lộ ra lỗ tai trắng nõn xinh xắn, ánh mắt mỉm cười nhìn Nãi Tích.

      Chu Triển Nguyên lại, dắt con trai lại đứng trước gương, nhìn thần sắc trong gương lên như của thằng bé, cười vỗ vỗ đầu nó, “Cảm thấy đẹp ?”

      Nãi Tích có phần thẹn thùng nhìn người trong gương, được tự nhiên quay đầu , nhìn thấy Tiếu Hàm mỉm cười ngắm nhìn nó, mặt càng đỏ.

      “Người bạn mặc bộ này rất đẹp mắt…, mẹ của em rất có mắt nhìn đấy… ~~” nhân viên bán hàng cực kỳ chuyên nghiệp .

      Chu Triển Nguyên khép miệng, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng gầy , đáy mắt cưng chiều càng đậm.

      Cảm giác bên cạnh có ánh mắt bắn qua, Tiếu Hàm có chút được tự nhiên vén vén sợi tóc rơi xuống bên tai, hơi đỏ mặt nhìn Chu Triển Nguyên cười cười, tới hai bước, đứng sau Nãi Tích, giương khuôn mặt tươi cười lên hỏi: “Nãi Tích thích bộ này ? cảm thấy bộ màu lam này cũng tệ…” Tiếu Hàm mỉm cười nhìn tinh thần của thằng bé ở trong gương, nhàng . Tuy nhân viên bán hàng làm cho Tiếu Hàm cảm thấy được tự nhiên, nhưng cũng ở trước mặt thằng bé phản bác cái gì cả. Thằng bé đối với loại chuyện này cực kỳ mẫn cảm.

      Chu Triển Nguyên thấy chỉ nhìn Nải Tích cười, thầm nhàng thở ra, giải thích ngay tại chỗ. Việc này làm cho khóe miệng của ràng cong thêm mấy phần: “Ba cảm thấy bộ mà lam cũng rất đẹp, Nãi Tích thử .”

      Nãi Tích chớp mắt, nhìn nhìn ba ba, lại nhìn nhìn giáo Tiếu, nghiêng đầu liếc nhìn áo sơ mi ngắn tay kẻ ô vuông màu lam tay nhân viên bán hàng, bỗng nhiên giơ tay lên chỉ bộ quần áo thể thao vàng nhạt treo bên hỏi: “Bộ này có đẹp ?”

      Tiếu Hàm theo ngón tay nó chỉ nhìn lại, là bộ áo vàng nhạt, quần đùi màu lam áo thể thao màu vàng, cảm giác cực kỳ mát mẻ, khỏi thầm khen ánh mắt của thằng nhóc kia: “Rất đẹp, nếu Nãi Tích thích liền thử .”

      Nhân viên bán hàng mím môi cười giải thích : “Đây là quần áo cho mẹ con ạ…, người bạn có thể mặc thử … có chút thú vị đấy.”

      Nãi Tích nghe thấy lời này, ánh mắt liền bừng sáng: “ sao? Mẹ, chúng ta mua ~~ có được hay ?” Nãi Tích túm cánh tay của Tiếu Hàm làm nũng, “Con rất thích bộ quần áo này ~~ mẹ chúng ta cùng mua ~~ có được ~~” dư mềm, kéo dài, đôi mắt to lấp lánh ánh sao, chiếu thẳng vào lòng Tiếu Hàm.

      “Được được ~~ mua mua ~~” Tiếu Hàm nghe thấy Nãi Tích gọi như vậy, d!3n.d!@#n.L3$%.@uy’.D0^#$% mặt khỏi đỏ ửng, mặt ửng hồng liếc trộm Chu Triển Nguyên cái, thấy mặt biến đổi, mới áp chế khó xử trong lòng, bất đắc dĩ gật đầu cười , nhìn nhân viên bán hàng : “Phiền lấy bộ cỡ M của con , và bộ cỡ S của trẻ con nhé.”

      Trong lòng tên nhóc kia thầm tự khoa chân múa tay thành chữ V, nó biết nếu trước mặt nhiều người như vậy gọi mẹ, giáo Tiếu nhất định từ chối, cũng giống như lần trước trong siêu thị vậy.

      Chu Triển Nguyên nhìn mặt hồng cười mỉm của , cười dịu dàng, nhìn nhân viên bán hàng gật gật đầu: “Phiền rồi.” Ánh mắt nhìn thẳng vào người con xinh đẹp bên cạnh con trai, trong lòng liền ấm áp mảnh. Như vậy, rất tốt.

      Tiếu Hàm dẫn Nãi Tích vào phòng thay đồ, trước tiên thay đồ cho nó xong, bản thân mình mới thay. Ra soi gương, tên nhóc vui mừng cười dựa vào bên người , vẻ mặt thỏa mãn và vui sướng, Tiếu Hàm nhìn trong lòng nhịn được hơi chua xót. Nãi Tích hẳn là rất muốn cùng ba mẹ mua quần áo, như vậy, cũng thể ở trước mặt nhiều người như vậy làm cho nó thất vọng. Nghĩ đến lần đó ở trong nhà sách, đối với nhiều bạn như vậy, bộ dạng thằng bé trầm mặc nắm chặt quả đấm, trong lòng Tiếu Hàm chỉ thấy đau lòng.

      Nhìn nhin nụ cười vô cùng tươi của thằng bé ở trước mặt, Tiếu Hàm nhàng vỗ vỗ nó, thằng nhóc nghi hoặc ngẩng đầu, bất chợt liền cười lên, xoay người sang chỗ khác gọi ba ba: “Ba ba, con cùng mẹ mặc như thế có được ?”

      Chu Triển Nguyên ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, trịnh trọng gật đầu, ánh mắt nhàng rơi vào mà con trai hài lòng cui vẻ dựa vào bên người.

      Nhân viên bán hàng bên cạnh câu khen ngợi: “Người bạn , em và mẹ mặc như vậy nhìn rất đẹp…, cho tới bây giờ các chị còn chưa từng thấy mẹ con nào mà mặc hợp như vậy hết.” Nhân viên bán hàng lớn tuổi kia nhìn Chu Triển Nguyên mím môi cười : “Ngài có được phúc lớn nha, bà xã có dáng người đẹp như vậy, mặc cái gì cũng được hết.”

      So với các bà mẹ tuổi chừng ba mươi, dáng người Tiếu Hàm gầy đương nhiên coi như cực kỳ đẹp.

      Tiếu Hàm nghe thấy câu này, có chút được tự nhiên nghiêng mặt , mượn động tác chỉnh lại tóc, lặng lẽ dùng đôi bàn tay lành lạnh che che đậy đậy lên đôi má nóng bừng.

      Chu Triển Nguyên vẫn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, hơi hơi gật đầu với nhân viên bán hàng, bày tỏ muốn mua bộ quần áo này, ừm, bà Chu, cái danh hiệu này dường như rất êm tai.

      Tên nhóc kia chú ý nhận xét của ba ba, trong đầu nó đều là cao hứng. “Mẹ.” Nãi Tích bỗng nhiên cười thần bí, vẫy tay, ý bảo Tiếu Hàm cúi thấp lỗ tai xuống. Tiếu Hàm cong cong khóe miệng, chớp chớp mắt, hơi hơi khom lưng: “Sao vậy?”

      giáo Tiếu, thực ra con nghĩ muốn mua bộ bên kia kìa… ~~” thằng nhóc chỉ chỉ phía nam treo hai bộ lớn bộ màu trắng ngắn tay giọng vào tai Tiếu Hàm, “Con muốn cùng ba ba và giáo Tiếu cùng mặc… ~”

      Tiếu Hàm nhìn ba bộ kia cực kỳ dễ thấy là bộ đồ gia đình, đỏ mặt liếc Chu Triển Nguyên cái, thấy sắc mặt vẫn bình thường, cũng phát , mới nhàng thở ra, tim tạm ngừng đập, ánh mắt cũng khỏi nhìn sang bộ đồ thể thao màu trắng, hình như, nhìn rất đẹp.

      “Mẹ, chúng ta mua , có được ?” Nãi Tích bỗng nhiên lớn tiếng hỏi, dẫn tới Chu Triển Nguyên liếc mắt: “Sao vậy? Mua cái gì?”

      mặt Tiếu Hàm đỏ ửng mảnh, lắp bắp khoát tay : “ có gì…” Nãi Tích lại biết Tiếu Hàm xấu hổ, toét miệng cười nhìn ba ba rồi qua ôm chân ba ba: “Ba ba, chung ta mua bộ đồ kia có được ? Nhìn rất đẹp nha ~~ con rất thích ~~”

      Theo ánh mắt của con trai nhìn lại, đập vào mắt là bộ đồ gia đình màu trắng, đáy mắt Chu Triển Nguyên ý cười ngày càng đậm, quả nhiên, ba ba như thế, Nãi Tích cũng vậy.
      Xu trần, Nhược VânHaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :