1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 10
      Editor: Jenda Thảo

      Hôn lễ của Lỹ Tĩnh kết thúc, Tiếu Hàm lại phải đối mặt với đợt thi thử giữa học kỳ. phải bận rộn ôn tập cho hai lớp, thuận tiện lấy cái này làm lí do để tránh buổi xem mắt mà Chu Triển Nguyên sắp xếp. có tâm tư nào để đối mặt với kiểu gặp gỡ như thế này, ba mẹ đều quan tâm, hàng xóm sắp đặt, quả rất thần thánh!

      “Chủ nhiệm Hoàng, tôi có bạn trai, ..... lừa đâu....... Ừ ừ, cho nên cần giới thiệu cho tôi.... ...” Cuối cùng cũng xử lý được nhiệt tình như lửa của chủ nhiệm Hoàng, Tiếu Hàm nhịn được thở dài. Trong nhà ba mẹ thúc giục, ở trường học cấp lại quan tâm, thời kì này, chẳng lẽ muốn dẫn bạn trai về nhà mới chịu sao?

      Xem ra, cho dù là vì để cuộc sống yên ổn, cũng phải cảnh giác cao độ vì bản thân mà quyết định mới được. Ếch ba chân khó gặp, đàn ông hai chân phải còn đầy ngoài đường đó sao???

      giáo Tiếu lặng lẽ nắm chặt quả đấm, vì cuộc sống yên ổn của mình, quyết thể lãng phí tuổi thanh xuân của bản thân, thể đợi đến khi cái mặt bã đậu rơi nước mắt đẫm vạt áo lại hối hận bản thân tự nắm giữ chút thanh xuân còn lại được.... ....

      “Tư Tư, ngày mồng tháng năm có kế hoạch gì chưa?” Tiếu Hàm uống canh, hỏi Trần Tư Tư ngồi đối diện. Ngày mồng tháng năm đến rất nhanh, là ngày được nghỉ lễ, công ty của ba tổ chức du lịch ở núi Hoàng Sơn, ba mẹ , hai người bọn họ vui vẻ hớn hở ngắm mây trôi bồng bềnh, liền bỏ mặc người đáng thương như ở nhà.

      “Tôi nha” Trần Tư Tư bĩu môi, cười : “ Tôi chơi cùng gia đình của người , chúng tôi bàn nhau Hải Nam là thích hợp nhất.” Trần Tư Tư cười vô cùng hạnh phúc, trải qua nhiều đợt đương, cuối cùng cũng gặp được người đàn ông lý tưởng như của đời mình, gần đây hai người luôn dính vào nhau.

      Tiếu Hàm hiểu gật đầu, tiếp tục ăn cơm. Hay cứ ở nhà , dù sao cũng muốn chơi chỗ nào hết, đúng lúc nhà cửa cần được dọn dẹp rồi, nhân tiện thay đổi ra giường luôn, vừa mới mua bộ hoa văn hoa hồng bốn màu kia, thuận tiện thử xem sao.

      thôi, chiều nay là buổi học cuối cùng rồi, sau đó tôi đến nhà của tôi ~~ chuẩn bị vui vẻ để Hải Nam chơi ~~” Trần Tư Tư cầm bát cơm lên, cười .

      “Ừ, buổi chiều tôi có lớp, dọn dẹp chút là có thể về luôn.” Tiếu Hàm cũng cười, khuôn mặt thoải mái mà vui vẻ, nghĩ đến ba ngày nghỉ liên tiếp, tâm tình mọi người đều tốt cả.

      Tan tầm, về đến nhà, Tiếu Hàm nấu ăn, điện thoại bỗng vang lên.

      “Ba, con biết rồi, hai người cứ chơi vui vẻ , con ở nhà, ừ ừ, ra ngoài, được được, ba mẹ cứ yên tâm, con biết rồi..... Ách, được, biết rồi.....” Đợi ba mẹ lảm nhảm xong an tâm cúp điện thoại, nghĩ đến câu nhắc nhở cuối cùng của ba, Tiếu Hàm nhịn được giật giật khóe miệng, ông , nhân dịp ngày nghỉ này, ra ngoài nhiều nhiều chút, để quen biết thêm vài tên con trai.

      Haiz, cái này nghĩa là gì chứ, con hai người ai thèm sao?

      mãi nghĩ đến chuyện này, chuông cửa bỗng vang lên.

      Tiếu Hàm có chút nghi hoặc, ai đến tìm đây? Ba mẹ vừa mới lên ô tô, thể là bọn họ được.

      Mở cửa, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Chu Triển Nguyên cùng vẻ ủy khuất của Nãi Tích đứng trước cửa nhà, Tiếu Hàm có chút kinh ngạc, có chuyện gì đây vậy?

      Triển Nguyên, mau vào , Nãi Tích, muốn uống gì?” Tiếu Hàm nghiêng người cho bọn họ vào nhà, khom lưng cười yếu ớt hỏi Nãi Tích.

      Nãi Tích bĩu môi lên tiếng, trừng to mắt liều mạng nhìn , cái miệng nhắn mím chặt, tay bé nắm chặt tay ba ba rời.

      Tiếu Hàm giương mắt, nhìn về phía Chu Triển Nguyên, động tĩnh hỏi: đây là có chuyện gì vậy?

      Chu Triển Nguyên cười khổ, nhìn lại ánh mắt kiên định của con trai đứng bên chân, có chút buồn rầu : “Ngày mai phải công tác, con dâu dì Lý ở trong bệnh viện dưỡng thai, bà ấy xin phép nghỉ vài ngày, muốn chăm sóc cho con dâu, nhưng mà đúng lúc Nãi Tích cũng được nghỉ, nó ở nhà mình được, tạm thời tìm được người thích hợp để chăm sóc nó, cho nên nghĩ đến em....”

      Tiếu Hàm giật mình sửng sốt, nhưng mà lập tức liền hiểu ý tứ của , chắc là Nãi Tích có ai chăm sóc, nghĩ giao cho chăm sóc nó, Nãi Tích muốn rời khỏi ba ba, thế nên mới thành bộ dạng này.

      , Nãi Tích ở lại chỗ này cùng giáo Tiếu được ? giáo Tiếu nấu ăn ngon cho Nãi Tích nhé.” Tiếu Hàm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Nãi Tích, hai mắt mỉm cười, vươn tay an ủi vỗ đầu nó.

      Nãi Tích chu cái miệng xinh, bày ra khuôn mặt lạnh như băng, mặc dù tay vẫn cầm lấy tay ba ba, nhưng mà ràng có buông lỏng chút.

      Chu Triển Nguyên nhìn thế khỏi thở phào nhàng, trong lòng cũng dễ chịu, xem ra lựa chọn của mình sai.

      “Nãi Tích, ngoan ngoãn nghe lời giáo Tiếu, hai ngày sau ba về đón con.” Chu Triển Nguyên đưa tay con trai giao cho Tiếu Hàm, có chút áy náy nhìn lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      Tiếu Hàm cười nhìn lắc lắc đầu, cúi xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhắn phồng lên của Nãi Tích, cười tủm tỉm kéo nó chạy đến bàn ăn, “Ngồi ở đây nhé, giáo Tiếu nấu món ngon cho Nãi Tích, ăn xong chúng ta cùng xem tivi, ngoan nhé.”

      Tuy mặt con trai nhìn vẫn có chút bất mãn, nhưng xem như vẫn ngoan ngoãn để cho Tiếu Hàm bế ngồi vào ghế, Chu Triển Nguyên thở phào, cũng theo. “Đây là quần áo tắm rửa của Nãi Tích, còn có đồ chơi mà nó thích, đều để ở trong túi, và có hai ngàn đồng, coi như là tiền ăn uống.”

      Tiếu Hàm nhíu mày, trừng mắt liếc cái: “ coi Nãi Tích là voi à, hai ngày có thể ăn hết hai ngàn đồng sao. Vẫn là em nghèo, nuôi đứa mà cũng nuôi nổi? Đừng là hai ngày, hai năm em vẫn nuôi dưỡng tốt.” Tiếu Hàm xong, liền thèm nhìn , bật lửa, hâm lại canh.

      để túi ghế sô pha.” Thấy như vậy, Chu Triển Nguyên cũng biết phải gì, nghẹn vài giây, câu như vậy.

      “Lấy lại tiền , nếu em giao Nãi Tích lại cho đưa về.” Tiếu Hàm cũng quay đầu lại, chỉ tập trung rửa sạch thức ăn, nhưng mà Chu Triển Nguyên lại nghe ra trong lời của có lực uy hiếp, con bé này, vẫn còn khó chịu như vậy.

      “Được, tiền lấy lại, đợi trở về mời em ăn cơm, như vậy được chứ?” Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhìn bộ dạng bận rộn, cười lắc đầu.

      “Ngày mai công tác?” Tiếu Hàm liếc mắt nhìn cái, lại hỏi câu đầu đuôi.

      “Ừ, đúng vậy.”

      “Ở lại ăn cơm , dù sao nấu lại thức ăn nữa là có thể ăn cơm. Được rồi được rồi, bây giờ ra ngoài chơi với Nãi Tích .” Ghét bỏ trừng mắt liếc cái, Tiếu Hàm cũng ...... nể tình chút nào đẩy ra khỏi phòng bếp.

      Phòng bếp như vậy, hai người đứng rất chật chội, cản trở nấu ăn.

      Chu Triển Nguyên lặng chút, đợi đến khi lấy lại được tinh thần, người ở bên ngoài, thương trường tổng giám đốc Chu gì là làm được thế mà lại bị người ta ghét bỏ?

      Nhìn ánh mắt con trai có chút khó hiểu, quản lý Chu mặt có chút đỏ lên kiêu ngạo, khụ tiếng. “Con trai, ba ba chơi cùng con ~~”

      “Ăn cơm ~~” Tiếu Hàm tắt bếp gas, hướng ra phòng ngoài thét to tiếng, sau đó thành thục trải bàn ăn.

      “Oa, có thể đọ tay nghề cùng dì Vương nha.” Chu Triển Nguyên vào, khoa trương cười , Nãi Tích cũng chạy hộc hộc tiến vào, ôm chặt chân Chu Triển Nguyên tha, ánh mắt thẳng tắp sáng long lanh nhìn chằm chằm bát trứng xào cà chua nhiều màu trong tay Tiếu Hàm.

      Tiếu Hàm khịt khịt mũi, xoay mình xem thường cái, chỗ này như vậy, chứa ba người, mặc dù cái kia như vậy có thể trực tiếp cần để ý.

      “Nếu di chuyển chỗ ngồi, ra ngoài ra ngoài......” Tiếu Hàm thúc giục .

      “Nãi Tích, ngoan, ra ngoài trước, lập tức có ăn.” Chu Triển Nguyên cười vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của con trai, dỗ dành .

      “Nãi Tích, đem đũa cầm ra trước .” Tiếu Hàm đưa cho nó ba đôi đũa, đối với ánh mắt kinh ngạc của Chu Triển Nguyên, chữ cũng : “Tự mình bắt tay vào làm, mới có cơm ăn áo mặc!”

      xong, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

      Triển Nguyên, đưa bát canh, còn cả rau cần tây, cùng mang ra cả .” xong, chính dẫn đầu bưng bát cơm ra ngoài.

      “Oa, có thể ăn cơm rồi!” Tiếu Hàm đưa đồ ăn cuối cùng đặt lên bàn, nhịn được cảm thán tiếng. Vốn định đem canh ngày hôm qua còn thừa hâm nóng lại mình ăn, lại xào thêm rau cần để ăn bữa tối, nhưng mà bởi vì có hai vị khách mời mà đến nên kịp chuẩn bị đãi khách, đành phải làm nhiều hơn hai món, may mà trong tủ lạnh còn có ít nguyên liệu nấu ăn.

      “Có rửa tay hay đây?” giáo Tiếu chống nạnh trừng mắt nhìn lớn , hai người đàn ông thèm chảy nước miếng.

      lớn đều đồng loạt giơ tay để lên bàn, giống như học sinh ngoan ngoãn chờ giáo kiểm tra vậy.

      Tiếu Hàm nhẫn nhịn phát ra tiếng ‘xì’, trừng mắt liếc hai cha con giảo hoạt cái, quở trách : “Ăn cơm!”
      Kemmut, Xu trần, Nhược Vân3 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 11

      Editor: Jenda Thảo

      “A!” Nãi Tích hoan hô tiếng, vội vàng kêu gào cầm đũa tấn công món trứng xào cà chua mà mình thèm nãy giờ “Oa ~~ ăn ngon ~~”

      Chu Triển Nguyên nhìn con trai vui vẻ ăn cơm, vẻ mặt miễn cưỡng lúc nãy chút cũng còn, rốt cuộc trong lòng mới yên lòng, nhưng mà mặt vẫn giả bộ giận hờn trừng mắt liếc nó cái, mắng: “Tại sao chỉ ăn có món? Ba ba với con như thế nào, được kén ăn.” giáo Tiếu nấu món khác cũng rất ngon, ăn quá lãng phí, cái tên ngốc này.

      Tiếu Hàm mỉm cười nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Nãi Tích, múc bát canh cho nó: “Uống canh , rồi lại ăn cơm tiếp.” Hôm nay mất hai tiếng để hầm canh xương với khoai từ, mùi vị chắc là tệ.

      “Tiếu Hàm, sao lại có?” Vẻ mặt quản lý Chu bi thương, nhìn , đãi ngộ của mình so với con trai, chênh lệch rất lớn, tâm tình của tổng giám đốc Chu vỡ vụn thành từng mảnh.

      Con trai chỉ cần đem ba đôi đũa ra là được, đây bưng ba món ăn, còn phải chịu trách nhiệm xới cơm, bây giờ ai thèm gắp cho đũa rau, chứ đừng là múc canh!

      giáo Tiếu lườm cái, cứng họng : “ Triển Nguyên, món canh cách có vẻ gần đấy.”

      Được rồi, quản lý Chu nghẹn lời, với con của mình cũng quá ghen tị như vậy.

      Triển Nguyên, ăn rau cần?” Tiếu Hàm nhìn chút cũng động đến rau cần trong bát, trong lòng nhịn được , ăn rau cần có thể giảm béo, có thể làm giảm khả năng sinh lý. Nhưng mà liếc nhìn đôi chân thon dài trong chiếc quần tây của , giáo Tiếu lặng lẽ nuốt lại câu kia, sau đó ra sức nhai ngọn rau cần, nhìn giống như có mối thù sâu hận lớn với nó vậy.

      Béo! Mày là đồ béo! Mày là cái đồ béo đáng xấu hổ, Tiếu Hàm!!!

      thích mùi vị của rau cần cho lắm.” Chu Triển Nguyên lạnh nhạt nhếch khóe miệng cái, như để ý hỏi: “Bây giờ em có ăn được cà tím ? nhớ , trước đây dì Vương cho em ăn cà tím, hình như lần đấy gần lấy mạng em luôn.”

      Trước đây, hai nhà Chu Tiếu là hàng xóm của nhau, thường gửi con cho nhau nhờ trông hộ, đôi khi mẹ Tiếu Hàm bận giải phẫu, đưa Tiếu Hàm sang nhà Chu Triển Nguyên, cũng có lúc mẹ Triển Nguyên bận buôn bán ngừng, cả ngày Triển Nguyên đều ăn cùng gia đình Tiếu Hàm.

      Ngày trước Tiếu Hàm cũng ăn kiêng, cái này ăn, cái kia ăn, làm cho dì Vương rất tức giận, hận thể để đói đến chết. Đặc biệt là cà tím, nhất quyết chạm vào nó, theo như lời của Tiếu Hàm khi còn , lớn lên xấu xí, sao mà ăn ngon được.

      Có lẽ Tiếu Hàm cũng nghĩ đến chuyện ăn cơm của mình trước kia, mặt đỏ lên chút, cắn đũa thừa nhận: “Đó đều là chuyện trước kia, sao còn nhớ như vậy chứ.”

      Bây giờ tuy rằng Tiếu Hàm vẫn ăn kiêng ít, nhưng mà cũng nhờ tật xấu này ban tặng, theo mẹ học nấu ăn. Mẹ , đây là sợ ở bên ngoài mình chết đói. Tự mình học được nấu ăn, muốn ăn gì ăn, nếu ăn uống bà lo lắng.

      Chu Triển Nguyên nhìn vẻ mặt đỏ ửng của , khỏi buồn cười, : “Tiếu Hàm, với tay nghề của em, ai cưới em đúng là rất may mắn đó. vào công ty giới thiệu cho vài tên, nhắc nhở bọn họ chuẩn bị cho tốt, xem ai có bản lĩnh cưới được em về nhà.” Khuôn mặt của Tiếu Hàm xấu, ngoại hình tồi, tính cách hiền lành, lại biết nấu ăn, còn có thể dạy dỗ con cái, như vậy mà bác Tiếu vẫn còn lo lắng Tiếu Hàm gả được, rất kì lạ. Xem ra làm trai phải giúp đỡ xem sao.

      Triển Nguyên, như vậy nữa, em tức giận đấy. Lời của ba em nghe liền nhớ , lời của em chính là nghe xong liền quên đúng .” Tiếu Hàm trừng mắt liếc cái, vẻ mặt hài lòng. bao nhiêu lần rồi, ba vậy chấp nhận được, Triển Nguyên lại lấy chuyện này trêu đùa .

      “Được, nữa ~” Chu Triển Nguyên cũng biết đợi đến khi có chuyển biến tốt bắt đầu, nhìn sắc mặt thực vui, lập tức sang chuyện khác: “Buổi tối Nãi Tích thích nghe chuyện cổ tích mới chịu ngủ, có thể vất vả cho em.”

      Nãi Tích nghe xong lời này của ba ba, khuôn mặt cắm vào trong bát nhịn được mới trở mình xem thường cái, nó chỉ là muốn ở cùng ba ba lâu thêm lúc mà thôi, chứ phải thích nghe chuyện cổ tích. Ba ba bận rộn như vậy, chỉ có buổi tối là chơi với nó, nếu thích ba ba kể chuyện, thời gian mỗi ngày nó và ba ba ở cùng nhau chỉ có vậy.

      Tiếu Hàm sờ sờ đầu Nãi Tích, cho Chu Triển Nguyên ánh mắt an tâm: “Yên tâm , buổi tối Nãi Tích ngủ cùng em, kể chuyện xưa hay gì đó đều được hết.” Dù sao nhà này chỉ có phòng ngủ, Nãi Tích muốn ngủ chỗ khác cũng có, trừ ghế sô pha.

      Chu Triển Nguyên gật gật đầu, gắp đũa rau cần vào bát của con trai, ‘thân thiết’ : “Ăn nhiều chút, giáo Tiếu nấu đồ ăn rất ngon.” Tuy là con trai ba, nhưng thân hình con phát triển, cái gì cũng phải ăn.

      Nãi Tích thờ ơ, nhìn cách thức đổi vị trí này của ba ba rất là khinh thường, bản thân ăn, thể nào cũng phải đẩy cho đứa con trai này giải quyết dùm. Nhưng mà, giáo Tiếu nấu ăn đúng là rất ngon, kém bà Lý chút nào. Tên nhóc kia ăn xong rất sung sướng.

      “Ăn xong rồi, xem tivi , để đó em dọn dẹp là được rồi.” Tiếu Hàm với hai cha con, lại nhìn Chu Triển Nguyên bĩu môi: “Trong tủ lạnh có cam, lấy cắt cho Nãi Tích ăn .”

      Chu Triển Nguyên nhận được mệnh lệnh, nhìn nhìn con trai đắm chìm trong phim hoạt hình, tự mình bắt tay vào làm, ắt có cơm ăn áo mặc.

      “Muốn rửa chén giúp ?” Chu Triển Nguyên có chút ngượng ngùng, vừa làm phiền chăm sóc Nãi Tích, còn ăn ké bữa cơm, cũng có việc gì để giúp đỡ được cả.

      cần, cùng Nãi Tích xem tivi , trước khi công tác chơi với nó nhiều vào. Có quả cảm mà cũng bày đặt, em cắt rồi bưng ra.” Tiếu Hàm rửa tay lau khô, nhận quả cảm trong tay , cầm lấy dao cắt hoa quả đứng lên.

      Thấy có động tĩnh gì, nhịn được xoay người lại trừng mắt liếc cái, sẵng giọng: “Sao còn chưa ra ngoài?” Phòng bếp làm mê người vậy sao, người lớn như vậy, rất chiếm gian nha.

      ra ngoài liền, cái đó, có muốn giúp em cắt quả cam ấy ?” dứt lời, Chu Triển Nguyên xấu hổ gãi gãi đầu, dường như ý khác , thóc lúa chẳng phân biệt được, tay chân chịu vận động, đúng là như thế. thương trường tổng giám đốc Chu có thể làm rung trời chuyển đất, nhưng đứng trước mặt người này chút biện pháp cũng có.

      Tiếu Hàm tựa tiếu phi tiêu nhìn liếc mắt cái, rất nghi ngờ hỏi: “ cắt?” Xác định cắt trúng tay? Hồi , dì Phượng Trân vẫn nhắc mãi đến già, con trai nhà mình ngoại trừ nội trợ, những việc khác cái gì cũng biết.

      Tổng giám đốc Chu sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười : “Ha ha, ha ha, em cắt, hay là em.....”

      thôi.” Tiếu Hàm bưng đĩa hoa quả nhíu mày nhìn , ý tứ ràng: nếu ra ngoài, em cũng được. đứng chắn ở cửa đấy.

      , ha ha, thôi.”

      “Nãi Tích, ăn cam này.” Tiếu Hàm ngồi bên người Nãi Tích nghiêm chỉnh xem tivi, cầm cho mình múi, thuận tay đưa cho Nãi Tích múi.

      Ánh mắt Nãi Tích rời tivi giây, tay nhận lấy, cái miệng nhắn dường như được cài định vị vệ tinh nha, cắn múi cam cực kỳ chuẩn xác.

      Chu Triển Nguyên thấy con trai dựa vào Tiếu Hàm ngồi bên cạnh, trông vẻ bé an tâm và an toàn ấy, trong lòng yên tĩnh, cúi người xuống, nhìn ánh mắt của con trai, giọng : “Nãi Tích, con ở cùng giáo Tiếu, nhớ phải ngoan ngoãn, ba ba phải về rồi. Hai ngày nữa đến đón con.

      Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, cũng nhìn tivi nữa, miễn cưỡng nhảy xuống sô pha, ôm cổ ba, bĩu môi ngửi mùi hương của ba, lưu luyến chịu buông tay: “Ba ba, ba nhớ đến đón con nha. Con ở nhà giáo Tiếu chờ ba nha.”

      Chu Triển Nguyên cũng cúi đầu hôn con trai, đứng dậy nhìn Tiếu Hàm tạm biệt: “Nãi Tích giao cho em, làm phiền em rồi.”

      “Yên tâm , em nhất định nuôi dưỡng Nãi Tích trở nên mập mạp trắng trẻo.” Tiếu Hàm đứng lên, nhìn cười bảo đảm . Nãi Tích vốn là đứa trẻ béo trắng. cần tăng cân nữa, chỉ cần giữ gìn ngoại hình này là tốt rồi.

      Bận bịu tiễn tổng giám đốc Chu, giáo Tiếu dẫn Nãi Tích về nhà, nhìn thời gian, hơn chín giờ, tắm rửa rồi ngủ thôi.




      Chương 12

      Editor: Jenda Thảo

      “Nãi Tích, con xác định con tự tắm?” giáo Tiếu rất nghi ngờ nhìn cầm cái khăn tắm , quần đùi và con vịt màu vàng của Nãi Tích, nhíu mày hỏi.

      Khuôn mặt nhắn của Nãi Tích đỏ đỏ, rất chắc chắn gật đầu: “Con tự mình tắm cũng được.” Để cho giáo Tiếu nhìn thấy hết, lại xấu hổ. Bình thường chỉ cho ba ba tắm cho nó nha, bà Lý cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng cởi truồng của nó đâu. Hơn nữa, giáo Tiếu là con nha, sao nó biết xấu hổ chứ.

      “Được rồi, áo ngủ để ở đây, tắm ở trong này, khăn tắm đặt ở chỗ này là được, cung cấp nước thoải mái, tắm cần phải chú ý đến nó, tắm xong cần phải quan tâm cái đó, xử lý cũng được.” Tiếu Hàm sắp xếp toàn bộ, mới xoay người ra khỏi phòng tắm.

      Mới đến cửa, Tiếu Hàm vẫn an tâm, quay đầu lại nhắc nhở : “ được khóa cửa, giáo Tiếu ở ngay bên ngoài, có việc gì kêu tiếng, vào liền nha.”

      Nãi Tích đỏ mặt gật đầu, cầm vịt con bằng cao su bỏ vào nước trong bồn tắm, nhìn Tiếu Hàm đóng cửa, mới bắt đầu cởi quần áo.

      Tiếu Hàm khỏi cười khẽ tiếng, đứa này, bây giờ còn rất ngây thơ đáng , quên , phải nhanh chuẩn bị chăn đệm cho nó mới được.

      May là tháng năm, thời tiết nóng rồi, chỉ cần cái chăn mỏng là được.

      Cầm điều khiển điều hòa, đến ngồi bên giường. Lúc này, Tiếu Hàm cảm thấy mình lúc trước thức thời, mua giường đơn, mà chọn cái này, cái giường lớn này có thể chịu đựng được mười đứa như Nãi Tích.

      Cầm túi của Nãi Tích đặt ghế sô pha, Tiếu Hàm liền lại phòng khách xem tivi, bên tự hỏi ngày mai đưa Nãi Tích chơi cái gì.

      là người có thể suốt ngày ở trong nhà, đoán là Nãi Tích trụ được, hơn nữa thời tiết rất đẹp, con nít vẫn nên ra ngoài nhiều chút.

      Ừ, trước tiên buổi sáng làm cơm sáng cho nó, ăn xong bữa sáng, muốn đến nhà sách, Nãi Tích cũng phải theo, nhà sách xong, ăn cơm trưa ở ngoài rồi về, buổi chiều thôi, buổi chiều làm gì đây?

      Quên quên , đến lúc đó rồi tính sau, luôn có chỗ để .

      nghĩ đến đấy, lại nghe thấy có người gọi giáo Tiếu. Trong nhà ngoài ra cũng chỉ có Nãi Tích, nghĩ cũng cần nghĩ, chắc chắn là Nãi Tích gọi.

      Tiếu Hàm nghĩ nó trượt chân, lòng như lửa đốt vọt vào phòng tắm, nhìn thấy nó khoác cái khăn tắm , trong tay cầm con vịt cao su, đau khổ nhìn , dưới chân là áo ngủ bị rơi ướt, đôi mắt to phát sáng, miệng ủy khuất : “ giáo Tiếu, quần áo, quần áo rơi....”

      ra là tay nó đủ dài, tưởng có thể lấy được, ngờ mới động đến quần áo liền rơi, tất cả đều ướt hết, phải làm sao bây giờ. còn cách nào khác, mất mặt nữa cũng chỉ có thể kêu cứu thôi, thể trần truồng ra được, đây cũng phải ở nhà.

      Tiếu Hàm nhìn khuôn mặt nhắn đỏ như cái đít khỉ của Nãi Tích, nhịn được xem thường cái, nghĩ thầm, bây giờ, có đứa con nít nào ngây thơ như vậy nữa đâu.

      “Chờ chút, giáo Tiếu lấy quần áo cho con.” May mà ba của nó có đem theo vài bộ quần áo, đồ ngủ cũng phải ba bốn bộ, cũng nghĩ đến tình huống này xảy ra nên lo lắng để vào.

      Mới được vài bước, Tiếu Hàm vỗ đầu, xoay người cười : “Nên vào phòng khi mặc quần áo.” có kinh nghiệm mặc quần áo cho con nít, lỡ như mà bị ướt tiếp, đấy mới là mất nhiều hơn được.

      “Nhưng mà.....” Nhưng mà nó bị hở hết cả mông....... Nãi Tích đăm chiêu ủ rũ.

      “Xì.......” Tiếu Hàm thấy bộ dạng này của nó, nhịn được phì cười, quay người lại, lấy khăn tắm trùm nhanh vào người nó, giang hai cánh tay, bế thằng nhóc vào lòng, “, về phòng!” giáo Tiếu tươi cười hớn hở thét to tiếng.

      Bế Nãi Tích lên giường, Tiếu Hàm lấy áo ngủ trong túi đồ ra, mặc vào cho nó. Thời tiết tháng năm, nóng lạnh, cũng phải lo lắng nó bị cảm lạnh.

      Mặc quần áo cho Nãi Tích xong, Tiếu Hàm đưa Nãi Tích mặt đỏ đỏ giống như con tôm nhét vào trong chăn: “Con ngủ ở bên này, giáo Tiếu đổi ra trải giường mới cho con rồi. giáo Tiếu phải thu dọn phòng tắm trước, sau đó kể chuyện cổ tích cho con, được ?”

      Thấy Nãi Tích thẹn thùng gật gật đầu, Tiếu Hàm mới cười xoay người đến phòng tắm, rửa mặt và lau dọn phòng tắm sạch mới trở về phòng, thấy Nãi Tích ôm chăn, ánh mắt mở to, mặt khỏi giãn ra, quơ quơ quyển truyện trong tay với nó: “Có muốn nghe chuyện 'Cái mũ màu hồng' ?”

      “Ba ba kể rồi.” Nãi Tích chu cái miệng nhắn hồng hồng lắc đầu.

      “Vậy chuyện 'Công chúa Bạch Tuyết'?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tiếu Hàm cảm thấy có chút phù hợp, mẹ kế ác độc trong chuyện này được nhắc đến rất nhiều.

      “Cũng nghe rồi.” thích. Nghe kể chuyện này, dường như có cảm giác đúng chỗ nào đấy.

      “' bé lọ lem'?” Tiếu Hàm hỏi tiếp, bây giờ mới phát , truyện cổ tích sao lại có nhiều mẹ kế như vậy chứ?

      “Nhàm chán.” Chỉ có con mới thích chuyện như vậy thôi, buồn cười chút nào.

      “'Ba con lợn con'?” Cái này tương đối mạnh mẽ chứ?

      “Quá ngây thơ.” Con sói kia sao có thể ngốc như vậy chứ? Nó còn thông minh.
      “... ....”

      “... .....”

      “Vậy 'Alibaba và bốn mươi tên cướp'?”

      “zzzzZZZZZZ......”

      Được rồi, còn chưa bắt đầu kể chuyện cổ tích, thằng bé chỉ nghe tên truyện cũng ngủ rồi.

      Tiếu Hàm để sách xuống, khe khẽ thở dài, sửa lại chăn cho thằng bé, tắt đèn.

      Ồn ào và náo nhiệt của thành phố vẫn tiếp tục cảnh xa hoa trụy lạc của nó, những người bận rộn tìm nơi xả stress. Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu rọi vào phòng, chiếu lên người phụ nữ và đứa trẻ nằm cùng chỗ, yên tĩnh mà ấm áp.

      Sáng sớm hôm sau, Tiếu Hàm thức dậy sớm, thứ nhất là vì trong người luôn nhớ phải làm bữa sáng cho Nãi Tích, đến giờ tự nhiên dậy; thứ hai, tối qua kéo hết rèm cửa sổ, bây giờ, ánh nắng xuyên qua, vui vẻ nằm ngủ giường, nắng chiếu hết vào người cũng ngủ được nữa.

      Thấy Nãi Tích ngủ, Tiếu Hàm tiếng động bày ra khuôn mặt tươi cười, sau đó xốc chăn lên xuống, cầm quần áo nó mặc đặt bên gối, liền nhàng ra khỏi phòng.

      Rửa mặt xong, Tiếu Hàm chỉ buộc tóc qua loa, liền vào phòng bếp.

      Luộc trứng, đun nóng sữa, làm sandwich, Tiếu Hàm làm xong hết thảy, mới vào phòng gọi Nãi Tích rời giường.

      Vào phòng, thấy Nãi Tích mặc quần áo, cánh tay duỗi ra, cố gắng mặc quần áo. Trong lòng Tiếu Hàm nhịn được khen ngợi, tuy rằng Nãi Tích được chiều chuộng, nhưng ở nhiều điểm đều có thể thấy nó là đứa bé hiểu chuyện. Xem ra đối với dạy dỗ Nãi Tích, Triển Nguyên cũng có bản lĩnh.

      “Muốn giáo Tiếu giúp con mặc quần áo ?” Tiếu Hàm làm vài ba động tác, xếp chăn ngay ngắn, đứng bên hỏi.

      Nãi Tích cúi thấp đầu, lắc lắc, kéo quần lên, sau đó ngồi vào mép giường, bắt đầu tất.

      thôi, ăn sáng nào.” Tiếu Hàm sửa sang lại quần áo cho, mới lôi kéo nó đến phòng khách.

      “Uống sữa trước, sau đó ăn trứng gà, còn có cả sandwich, đều phải ăn hết.” giáo Tiếu đầy chính nghĩ, dường như quan tâm đến kẻ địch kia.

      Nãi Tích trừng mắt nhìn ly sữa tràn đầy rất phiền não, nó thích uống sữa nguyên chất chút nào, nhưng đây là nhà giáo Tiếu, phải nhà mình, nó có thể từ chối ?

      Tiếu Hàm thấy biểu tình này của Nãi Tích, tự nhiên đoán được tâm tư của nó, giả vờ hiểu : “Nãi Tích thích uống sữa sao?”

      Nãi Tích đáng thương cắn môi, rất do dự gật đầu. giáo Tiếu tức giận sao? Ba ba , muốn nghe lời giáo Tiếu, thể ngoan, nếu ba ba tức giận.

      Đầu tiên mặt Tiếu Hàm gắng gượng lúc, thấy đầu Nãi Tích càng lúc càng cúi xuống thấp, nhịn được cười ra tiếng: “Được, uống uống, nhưng trứng gà và sandwich đều phải ăn hết, sau đó cùng giáo Tiếu đến nhà sách, được ?”

      Nãi Tích vừa nghe cần uống sữa, phần còn lại chẳng để ý, ngừng gật đầu đồng ý liên tục, sợ chậm chút giáo Tiếu đổi ý.

      Ăn sáng xong, Tiếu Hàm liền mang theo Nãi Tích ra cửa.

      Nhà sách cách nhà cũng xa, bọn họ xe, thong thả .

      Có thể là vì ánh nắng bên ngoài rực rỡ, Nãi Tích ra khỏi cửa, nụ cười mặt cũng biến mất, tay bé lôi kéo Tiếu Hàm vội vàng , rất tinh nghịch.

      Tiếu Hàm buồn cười nhìn bộ dạng này của nó, cầm tay nó cũng khỏi nắm chặt chút. “, đến nhà sách!” Tiếu Hàm mỉm cười thích thú nhìn Nãi Tích, vỗ vỗ đầu, lôi kéo nó đến nhà sách.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Kemmut, Xu trần, Nhược Vân4 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 13
      Editor: Jenda Thảo

      “Nãi Tích, con có muốn mua sách ?” Tiếu Hàm ngồi xổm người xuống, nhìn nó đảo mắt xung quanh vòng hỏi. Lại nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của thằng bé, rất mềm mại và trơn nhẵn, thực là làm cho người ta nỡ buông tay.

      Thằng bé này, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt sau đó làm cho nghẹn vài lần, nhưng vẫn kiềm chế được, trước mắt vẫn chưa có tình huống nào làm phát điên, chỉ mong hai ngày này có thể trải qua bình yên, mới có thể trả lại cho Triển Nguyên đứa con trai mạnh khỏe, vui vẻ chứ. muốn đứa gặp chuyện gì, những chuyện này nằm trong phạm vi kiểm soát của .

      Nãi Tích hít hít mũi, ánh mắt nhìn mấy cuốn truyện tranh thiếu nhi cách đó xa, có chút mong chờ nhìn Tiếu Hàm. Bình thường ba ba quá bận, có thời gian dẫn nó ra ngoài chơi nữa là xem truyện tranh ở nhà sách. Bạn bè ở nhà trẻ đều có rất nhiều truyện tranh, ba mẹ bọn họ có thể dẫn họ xem truyện tranh, sau đó mang đến nhà trẻ cho mọi người đọc, nó, có chút ngưỡng mộ.

      giáo Tiếu, con có thể đọc truyện tranh ở trong này ?” Nãi Tích chớp mắt, ngẩng đầu, có chút xác định hỏi .

      Tiếu Hàm nhìn nhìn loạt đứa trẻ ngồi bên kia, hơn nữa sách muốn tìm cũng cách đó xa, liền vỗ lên đầu nó, nhìn truyện tranh nhắc nhở: “Được, nhưng mà được đâu xa, ở chỗ này đợi , đợi lát nữa giáo Tiếu lại.”


      Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, liền hoan hô tiếng, giống như chú chim , vội vàng chạy qua, cầm xem quyển truyện tranh mình thích giá sách, tìm chỗ, đặt mông ngồi vào chỗ, bắt đầu thưởng thức đọc.

      Tiếu Hàm nhìn nó thực ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia đọc sách, liền yên tâm mà tìm cuốn sách mà mình tìm, vài phút ngẩng đầu nhìn xem, thấy Nãi Tích vẫn ngồi ở kia, mới yên tâm cúi người tìm sách, lặp lại vài lần như thế.

      Đợi đến khi cuốn sách cuối cùng được tìm thấy, thời điểm Tiếu Hàm ôm chồng sách đứng dậy, mới phát Nãi Tích ngồi ngoan ngoãn ở chỗ kia thấy đâu!

      Lau mắt, Tiếu Hàm trợn to mắt, mới xác định Nãi Tích đúng là ngồi ở chỗ kia! Lập tức, Tiếu Hàm bị dọa nhảy dựng lên, cảm thấy kinh hoảng, tất cả sách ôm trong người đều ném vào xe đẩy bên cạnh, ba bước thành hai chạy đến giá để truyện tranh, dám thở mạnh, chỉ cảm thấy trái tim mình gần nhảy ra ngoài.

      quanh vài vòng, vô cùng nôn nóng, Tiếu Hàm mới thấy vài cái đầu con nít bị cái giá sách che khuất, Nãi Tích mặc áo ca-rô ngắn tay màu đỏ ở bên trong. Mấy đứa trẻ ngồi thành vòng tròn, cũng biết cái gì, lâu lâu lại phát ra tiếng cười.

      Tiếu Hàm vịn giá sách, thở chậm vài hơi, mới cảm thấy trái tim trở lại như cũ, nếu làm lạc mất Nãi Tích, phải chết ngàn lần cũng đủ, đừng Triển Nguyên, bản thân , cũng tha thứ cho mình.

      Tâm trạng bình tĩnh lại, Tiếu Hàm mới tiến lên vài bước, ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ vai Nãi Tích, : “Nãi Tích, sao con ngồi ở chỗ kia đọc truyện, lại chạy đến chỗ này?”

      vừa cất lời, mấy đứa trẻ kia đều ngẩng đầu lên, ánh mắt mở to căng tròn tò mò nhìn .

      đứa trẻ mập mạp trong số đó, cái bím tóc buộc sau đầu, bộ dạng khá là vui vẻ, nháy mắt ngạc nhiên nhìn Nãi Tích : “ Bạn học Chu, đây là mẹ bạn sao? Mẹ bạn xinh đẹp ~”

      Nó vừa như vậy, vài bé bên cạnh cũng bắt đầu ríu rít: “Bạn học Chu, mẹ bạn còn trẻ tuổi hơn mẹ mình nha ~~”

      “Đúng vậy, đúng vậy, về sau chúng ta bạn có mẹ nữa ~~”

      “Bạn học Chu, liên hoan Lục Nhất để mẹ bạn cùng ~~”

      Mấy đứa trẻ hăng hái ríu rít, chỉ có Nãi Tích cúi thấp đầu câu.

      Nếu Tiếu Hàm tinh mắt, thấy nó nắm chặt bàn tay , sợ là cũng nghĩ đứa bé này để ý chuyện này, trong lòng nổi lên lo lắng.

      định mở miệng, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đến bên cạnh, nhìn Tiếu Hàm cười lịch , sau đó kéo con , : “Chúng ta về trước thôi, lại đây, chào tạm biệt dì cùng các bạn .”

      Con bé có chút lưu luyến muốn rời tạm biệt mọi người, theo mẹ ra khỏi nhà sách.

      Tiếu Hàm cũng kéo tay Nãi Tích, nhìn khuôn mặt nhắn lạnh như băng của nó, cười nhìn bọn : “Các bạn , các con là bạn học của Nãi Tích sao?”

      Tiếu Hàm nắm tay nó khỏi dùng sức chút, đứa bé này, mặt , chừng trong lòng rất nhiều khổ sở đây, nó lại là đứa hay suy nghĩ......

      Haiz, tuy bọn cố ý lời này, nhưng nghe vào tai, Nãi Tích nhất định rất là khổ sở.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Tiếu Hàm lại càng thương hại nhiều hơn, sờ sờ ót Nãi Tích, dịu dàng : “Rất ngoan, hôm nay Nãi Tích chúng ta cùng các bạn đọc truyện tranh gì vậy? Có hay ?” xong, cười hàm ý, cúi đầu nhìn Nãi Tích, ghé vào lỗ tai nó giọng hỏi: “Nãi Tích, thích truyện tranh gì? Chúng ta mua về nhà được ?”

      Nãi Tích nghe xong lời này, ánh mắt kinh ngạc, mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn , khuôn mặt tròn trịa nhắn thể tưởng tượng nổi.

      “Thích truyện tranh gì? Đợi lát nữa chúng ta cùng mua về nhà, được ? Mua sách xong, chúng ta về nhà ăn cơm, muốn ăn món gì nào? Nãi Tích thích ăn trứng gà xào cà chua và thịt bò xào tỏi, ăn cái này được ?” Tiếu Hàm ngồi xổm người xuống, mỉm cười hỏi.

      Nãi Tích sững sờ gật đầu, ngây ngốc tạm biệt các bạn , lại để mặc lôi kéo đến chỗ thanh toán tiền.

      Phía sau còn có thể nghe thấy thanh của Vương Manh Manh và Lý Hân Yên líu ríu “Mẹ của bạn học Chu xinh đẹp nha ~~”

      “Ừ ừ, hơn nữa đối với bạn học Chu tốt nha ~ mình khóc rất lâu, mẹ mới mua cho quyển truyện tranh ~~”

      Bởi vì mang theo nhiều sách, rất nặng, Tiếu Hàm cũng muốn ăn cơm ở bên ngoài, tiện tay bắt chiếc xe, đưa Nãi Tích về nhà.

      “Nãi Tích, xem TV , đọc truyện tranh cũng được.” Tiếu Hàm để truyện tranh bàn trà, mở TV, đưa điều khiển cho nó, liền xoay người vào phòng bếp.

      Rất nhanh đến mười hai giờ, tám giờ ăn cơm tối, lúc này hẳn là Nãi Tích đói bụng rồi.

      Gạo, nấu cơm, sau đó là rửa rau, xào rau.

      Hơn nửa tiếng, làm ba món ăn đơn giản là xong.

      “Nãi Tích, ăn cơm thôi ~~” Tiếu Hàm nhìn ra phòng khách hô to tiếng, sau đó động tác lưu loát đưa đồ ăn bưng lên bàn.

      Đợi đem canh lên đầy bàn ăn, Nãi Tích lại có động tĩnh gì, Tiếu Hàm có chút nghi hoặc, lúc nãy cũng thấy nó ăn đồ vặt, chẳng lẽ đói bụng?

      Nghĩ thế, liền để đũa xuống, xoa xoa tay xuống tạp dề, đến sô pha.

      Nãi Tích cúi đầu, cũng xem TV, truyện tranh cũng đặt bàn trà, Tiếu Hàm nhíu mày, chẳng lẽ gần tiếng, Nãi Tích cứ ngồi như vậy sao?

      rất khâm phục tính nhẫn nại của nó.

      “Làm sao vậy? Rửa tay để ăn cơm. Vẫn chưa đói sao?” Ngồi xuống cạnh nó, Tiếu Hàm đưa tay sờ sờ ót của nó, tên nhóc này nên cắt tóc rồi.

      Thấy nó vẫn cúi đầu, Tiếu Hàm khỏi nhíu mày, có chuyện gì vậy? Tính tình bỗng nhiên giở chứng? , trong lòng rất khâm phục Triển Nguyên, người đàn ông nuôi đứa , đứa này lại luôn luôn làm khó người như vậy, muốn kiên nhẫn chút, thể nào cũng bị tức chết. đối phó với tính tình của mấy đứa trẻ kia đều giống như với đứa này.

      Thời điểm Tiếu Hàm có chút lúng túng, Nãi Tích lại lên tiếng: “ giáo Tiếu, giận con sao?”

      Hả? Tim Tiếu Hàm đập mạnh và loạn nhịp, lời này là ý gì? làm sao mà phải tức giận? Nhưng mà, vì ngày ở chung tiếp theo, Tiếu Hàm vẫn quyết định làm đầu óc thằng bé rốt cuộc là nghĩ cái gì: “Nãi Tích, vì sao con lại cảm thấy giáo Tiếu tức giận?”

      Nãi Tích nhấp nháy miệng, thấp giọng : “Vừa rồi, Vương Manh Manh là mẹ con, con chưa từng với các bạn phải.....”
      Tiếu Hàm bật cười, vì điều này sao? Xoa đầu nó, Tiếu Hàm cười dịu dàng : “Vì điều này sao? Con phải là thấy các bạn giáo Tiếu là mẹ, cảm thấy mất mặt chứ?” xong, cố ý đau lòng rũ mắt xuống, giả bộ tâm trạng đau khổ. Muốn khuyển bảo đứa này là quá trình dài, trọng trách này vẫn nên giao cho ba ba nó thôi, hôm nay làm, chỉ có thể làm cho tâm tư nó rối mù, bỏ qua việc này.

      Tâm tư Nãi Tích làm sao có thể so với tâm tư hơn hai mươi năm của Tiếu Hàm, thấy bộ dạng khó chịu này của giáo Tiếu, lập tức móng ruột, lại xấu hổ và khổ sở, vội vàng nhảu xuống sô pha, vươn bàn tay bé, muốn ôm cổ Tiếu Hàm giống như ôm ba ba, nhưng lại nghĩ nghĩ, có chút sợ sệt, liền lấy tay cầm tay áo của , lo lắng : “ giáo Tiếu, Nãi Tích cảm thấy như vậy!”

      Mỗi ngày các bạn ở nhà trẻ đều được ba mẹ đưa đón, nó chỉ có ba ba đến đón, Vương Manh Manh hỏi nó rất nhiều, vì sao mẹ nó lại tới đón. Nó chút cũng muốn trả lời loại vấn đề này, chút cũng .

      Nó có ba ba, so với người khác ba ba rất lợi hại. có mẹ, nó và ba ba cũng rất tốt.

      “Nãi Tích có ba ba, ba ba đối với Nãi Tích là tốt nhất, Nãi Tích chút cũng nghĩ tới mẹ, chút cũng có nghĩ....” Miệng như vậy, trong đôi mắt to lại tràn đầy nước mắt, cái mũi cũng đỏ lên, nếu phải lúc thích hợp, Tiếu Hàm rất muốn giày vò nó phen.

      giáo Tiếu làm tròn bổn phận công tác bảo mẫu, liên tục ngừng lấy khăn tay giúp nó lau nước mắt. Đứa này, sao chuyện gì cũng giấu trong lòng vậy?
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Kemmut, Xu trần, Nhược Vân5 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 14
      Editor: Jenda Thảo

      Nãi Tích cũng phải chưa từng trải qua thời gian khó khăn như vậy, nghĩ đến mẹ, nó lại nhốt mình trong phòng, lén lút khóc hồi. , chỉ cần mình ngồi khóc lúc là được rồi. Nó muốn ba ba mệt mỏi làm việc như vậy về nhà lại phải lo lắng cho nó nữa.

      trưởng thành, sang năm nó lên tiể học, bác Triệu , nó là đứa trẻ lớn rồi, thể để cho ba ba luôn lo lắng vì nó được.

      Nhưng mà, nhưng mà đôi khi nó nhịn được, những bạn học khác đều có mẹ, nó lại có, nó chỉ thấy mẹ qua ảnh, mẹ rất xinh, xinh như giáo Tiếu vậy, trắng, rất đẹp.

      Nãi Tích ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của giáo Tiếu, mũi càng cay hơn, chưa từng có người nào an ủi nó như vậy cả, nhưng vì sao giáo Tiếu càng an ủi, nó lại càng muốn khóc chứ? Có phải giọng của mẹ cũng dịu dàng như vậy ? Tay mẹ có phải cũng ấm áp như thế này ? Có phải mẹ cũng nắm cái mũi của nó như vậy ?

      Nó chưa từng gặp qua mẹ, ảnh chụp của mẹ rất giống giáo Tiếu, đều có đôi mắt rất đẹp, ánh mắt to, dịu dàng.

      Nghĩ như vậy, nước mắt Nãi Tích làm thế nào cũng ngừng chảy, khuôn mặt nhắn ngừng ủ rũ, còn lấy tay áo lau nước mũi.

      Nhìn Nãi Tích rơi nước mắt, Tiếu Hàm nhéo mày, tay chân luống cuống. Cái này thể trách , ba mẹ cạnh hai bên , là lứa tuổi nhất, họ chị họ đống, đều cưng chiều . Tuy công việc là tiếp xúc với bọn , nhưng rốt cuộc cũng phải là giáo ở nhà trẻ mà, bọn trẻ trong lớp tuy tuổi cũng lớn, nhưng khóc như vậy trước mặt , dù sao đều là con nít học lớp , ở nhà ba mẹ cũng có dặn dò qua, phải nghe lời, phải hiểu chuyện, huống hồ đều từng trải qua kinh nghiệm ở nhà trẻ, ai còn mặt dày có mặt mũi khóc trước mặt giáo Tiếu nữa chứ?

      Đối mặt với loại tình huống này, Tiếu Hàm cũng biết phải cái gì để an ủi cả, cũng chỉ có TV chiếu cảnh náo nhiệt của phim Hướng về Hạnh phúc.

      Khóc được hồi lâu, thằng nhóc khóc thút thít, ngực cứ phập phồng, bộ dạng vừa mới ngừng nghỉ chút, Tiếu Hàm còn chưa kịp mở miệng, ai biết được vào lúc này, đúng lúc, TV phát ra cái quảng cáo.

      Ách, phát quảng cáo bình thường, đúng là có gì đặc biệt cả, tuyệt đối phải cái loại mà tự tin đến nỗi làm người xem kinh ngạc, cũng phải là loại làm cho người ta xem hận thể cho nhà xí nghiệp kia đóng cửa sớm chút.

      cái quảng cáo bình thường, nhưng trong trường hợp này, cũng hợp lý cho lắm. Cảnh tượng cực kỳ ấm áp, người mẹ tươi cười rực rỡ dịu dàng, còn đứa con có vẻ mặt vui thích, đứa vui mừng nhào vào lòng mẹ, miệng hô lớn: “Mẹ, ôm ~~”

      Rất thích hợp.

      Tiếu Hàm chỉ có thể dậm chân, trong lòng biết phải làm sao, đây phải là đổ thêm dầu vào lửa chứ! Chỉ có thể thầm cầu nguyện đứa bé này chỉ lo khóc, chú ý đến quảng cáo.

      Nghĩ như vậy, tầm mắt Tiếu Hàm gác việc mẹ con ôm nhau TV sang bên, quay lại nhìn ánh mắt đỏ ửng của đứa .

      Haiz, được như cầu nguyện, thính giác của thằng bé này tốt vô cùng. vất vả mới ngừng khóc được lại nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của hai mẹ con ôm nhau TV, mặt lập tức chuyển sang u ám nhiều mây, nhăn khuôn mặt , lại bắt đầu rơi nước mắt tiếp.

      “Mẹ..... mẹ chưa từng ôm con!”

      tức giận, oán thầm mà, câu rất ngây thơ, nhưng lại nghe thấy được đáy lòng chua xót, dường như Tiếu Hàm cũng cảm thấy ngay cả mũi bị ngâm trong hũ dấm chua. Lòng mẹ thương con của giáo Tiếu trong nháy mắt bùng lên, ngồi xổm xuống, dùng sức ở tay, bế đứa gào khóc thảm thiết kia kéo cả người nó vào lòng, luôn miệng an ủi: “Cục cưng ngoan, đừng khóc đừng khóc, ngoan nha ~~”

      Nãi Tích lại nghe vào, khóc thút thít, khóc đến độ có chút buồn nôn, thở được, cổ họng càng ngừng hô: “Mẹ, mẹ...”

      Đáy mắt Tiếu Hàm liền chua xót, do dự, cuối cùng vẫn cắn răng cái, ôm lấy Nãi Tích, đá văng cái ghế dựa, đến ban công, vừa , vừa vỗ vào lưng nó, miệng dịu dàng lẩm bẩm an ủi: “Cục cưng ngoan, mẹ ôm, ngoan, mẹ ở đây ~~”

      Tiếu Hàm bĩu môi, đây là làm bảo mẫu miễn phí mà, chỉ chịu trách nhiệm ăn uống chỗ ngủ, còn phải chịu trách nhiệm về tâm tư tình cảm, thế nào nữa, cũng được coi là tận tụy với công việc chứ, đợi đến khi Triển Nguyên về, phải bắt chẹt nhiều mới được, Tiếu Hàm nhịn được nghĩ.

      “Con ngoan, mẹ ôm, mẹ thương Nãi Tích của chúng ta nhất, đừng khóc nhé ~~” đến ban công, từng trận gió thổi qua, bực tức trong lòng Tiếu Hàm cũng tan ít, thanh dỗ Nãi Tích vẫn dịu dàng như trước: “Nãi Tích là ngoan nhất, mẹ thương Nãi Tích nhất ~~ Nãi Tích ngoan ngoãn nha ~~”

      Thằng bé chắc là khóc mệt, dựa vào vai Tiếu Hàm thỉnh thoảng nức nở, cổ họng có chút nghẹn, nước mắt lại còn.

      Tiếu Hàm thấy nó cuối cùng cũng dừng khóc, cảm thấy hơi ổn định, cũng thể để cho nó khóc kiệt sức được, mẹ có qua, đứa mà khóc quá nhiều, lại dễ làm cổ họng đau.

      Lại tiếp, dỗ đứa , Tiếu Hàm chẳng có kinh nghiệm gì, tất cả đều là nhờ nhớ lại trước kia lúc ba mẹ dỗ dành .

      “Nãi Tích ngoan ngoãn, mẹ bế, được khóc nha ~~” Tiếu Hàm bế Nãi Tích, bắt đầu thong thả quay vào, nhàng vỗ vỗ lưng nó, chậm rãi lắc lư.

      thấy được khóe miệng của giáo Tiếu cứng ngắc, từ xa nhìn lại, ngược lại thực người mẹ hiền từ.

      Trước kia chịu ngủ, ba ba bế như vậy, dỗ hai tiếng. Bây giờ, coi như thực hành làm mẹ trước , chỉ có thể cảm thán, làm ba mẹ dễ dàng, bả vai, cánh tay, chân, đều đau nhức!

      Ước chừng khóc thút thít hơn hai mươi phút xong, Nãi Tích mới ôm cổ , nghiêng đầu, im lặng ngủ.

      Trong lòng Tiếu Hàm thở phào tiếng, tay chân nhàng bế nó vào phòng, đặt nó nằm giường, cởi giầy, đắp chăn cho nó, mới im lặng rời phòng.

      Nhìn thức ăn nguội, Tiếu Hàm giật mình, cuối cùng vẫn là ăn qua chén cơm.

      Có nên gọi điện thoại cho Triển Nguyên đây? Tiếu Hàm sầu não, Nãi Tích vẫn thường xuyên đa cảm như vậy, hay là thấy cảnh thương tình mới như thế? Thân là giáo tiểu học, Tiếu Hàm bắt đầu suy nghĩ, ở lớp của cũng có vài đứa trẻ, vì ba mẹ ly hôn, lại trở nên trầm tính, các bạn học chơi cùng cũng bỏ mặc, thành tích học tập cũng nát bét.

      Nãi Tích nhìn có chút giống với học sinh kia, bình thường nhìn cũng hoạt bát đáng , nếu hôm nay nhìn thấy nó khóc như vậy, Tiếu Hàm cũng nghĩ trong lòng đứa này lại chất chứa nhiều chuyện như vậy.

      Nghĩ lại cũng đúng, từ nó vốn chưa từng nhìn thấy mẹ, đương nhiên là giống với học sinh kia lúc còn lớn lên mới đối mặt với chuyện li dị của ba mẹ. Ở trong lòng Nãi Tích, là khát vọng được có mẹ thương, mà trong lòng đứa trẻ kia, nghĩ là nó quen thuộc với mẹ mình.

      Haiz, vẫn nên nấu chút cháo đậu xanh trước , chờ Nãi Tích dậy cho nó ăn. Cơm trưa cũng chưa ăn, khóc lâu như vậy, cổ họng chắc khó chịu lắm.

      Nghĩ vậy, Tiếu Hàm cũng ngồi yên nữa, vào phòng bếp công việc tất bật cả lên.

      nấu cháo, Tiếu Hàm thừa dịp xoay người vào phòng liếc nhìn thằng nhóc kia cái, thấy nó nhâm nháp miệng ngủ, mới yên tâm mà đóng cửa phòng.

      Ước chừng lại qua nửa tiếng, Tiếu Hàm vừa lòng nhìn hơi nóng bốc xung quang nồi cháo đậu xanh, khóe miệng nhịn được hơi hơi nhếch lên, rất thơm rất vừa, để nguội bỏ vào tủ lạnh để cháo đậu xanh đông lại, cũng là loại hàng giải nhiệt cao cấp.

      Thò tay đóng bình gas, múc bát cháo, vừa muốn bưng để lên bàn, lại thấy cái đầu tóc lộn xộn đứng ở cửa, vẻ mặt mông lung mờ mịt, nhưng mà đôi mắt kia lại rất sắc bén, giống như mũi tên nhọn hoắt, thở hổn hển trực tiếp lấy bát cháo trong tay Tiếu Hàm.

      Thằng nhóc kia, biết đói bụng sao? Tiếu Hàm nhìn có chút hả hê .

      Thấy mắt nó có chút sưng phù, nhưng tinh thần cũng tệ lắm, trong lòng Tiếu Hàm thở phào, liền chớp chớp mắt cười hỏi: “Đói bụng ? Ăn cháo được ?”

      Nãi Tích đưa tay chùi mũi, ôm cái bụng , ngượng ngùng gật đầu.

      Ôi, sao đáng như vậy chứ? Nếu trong tay Tiếu Hàm bưng bát cháo, chỉ sợ cũng muốn nhào lên phía trước dày vò nó chút.

      Tiếu Hàm dùng ánh mắt nhìn lên bàn ăn chỉ chỉ, Nãi Tích đón nhận tín hiệu, liền hổn hển bò lên ghế dựa, ngoan ngoãn ngồi chờ ‘bữa tiệc ngon’.

      Tiếu Hàm cười cười đem bát cháo đậu xanh bưng đến trước mặt nó, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, xúc thìa cháo, thổi nguội, mới đưa đến trước mặt nó, dịu dàng : “Nào, há mồm ~~”

      Nhìn bộ dạng đứa này chắc còn buồn ngủ, có thể là như thế, Tiếu Hàm vui vẻ nghĩ, tính khí khi rời giường rất tốt, ăn cái gì cũng được. Đứa ngoan nha ~~

      Tên nhóc kia ngẩn người ra, cũng biết suy nghĩ cái gì, ngoan ngoãn há mồm, ngoan ngoãn ăn cháo. Chỉ chốc lát sau, hơn nửa bát cháo được xử lý sạch .

      “Ăn vô....” Nãi Tích đẩy cái thìa trước mặt ra, cái mông ghế cứ ngồi yên uốn éo, bĩu môi .

      Tiếu Hàm gật đầu, thu lại thìa cháo, muốn đứng dậy thu dọn, nghĩ tới lại có cái tay túm lấy góc áo.

      Tiếu Hàm khó hiểu nhìn thằng bé, biết nó có ý gì, liền mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Còn muốn ăn sao?”

      Nãi Tích lắc đầu, tay bé vẫn buông.

      “Muốn uống nước sao? giáo Tiếu rót nước cho con được ?”

      “... .........” Thằng nhóc kia gật đầu, cũng lắc đầu, cứ như vậy gắt gao kéo , đôi mắt to sững sờ, ngẩn người nhìn chăm chú, giống như trong nháy mắt, sợ biến mất.

      Trong lòng Tiếu Hàm có chút hiểu, cho nên ý của nó, hơi khó xử nhìn động tác của hai người, cuối cùng vẫn kiên nhẫn được, mở miệng trước: “Nãi Tích, đợi giáo Tiếu rửa sạch chén bát lại vào chơi với con được ?” Có việc sáng nay, dám đưa Nãi Tích ra khỏi nhà nữa, khóc lớn như vậy hồi, cũng nên khóc theo.

      nghĩ đến, lời này vừa ra, tên nhóc kia cũng thả tay ra, túm góc áo bên kia của , ngẩng đầu lên, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy chờ mong, vốn là thanh trong trẻo của Nãi Tích bởi vì khóc lâu khí tức bị nghẹn, lúc này khàn khàn : “ giáo Tiếu, làm mẹ của con được ?”



      Chương 15
      Editor: Jenda Thảo

      Hả? Tiếu Hàm dám tin đứng ngoáy ngoáy lỗ tai, trừng mắt nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của tên nhóc đứng trước mặt, đàn áp dã man.

      Xúc động sờ sờ ót của nó. phải là, khóc nhiều quá, vẫn ngái ngủ, đầu óc ngủ nhiều quá nên hỏng rồi sao? Vậy ba nó cũng thể lấy mạng của nha!

      Tiếu Hàm cười gượng hai tiếng, rút mép áo trong tay Nãi Tích ra: “Nãi Tích, con cái gì cơ?” nghe lầm phải ?

      về tình về nghĩa, Triển Nguyên đều trong sạch giống như hành lá mà trộn lẫn với đậu hủ vậy, biết trong đầu thằng bé suy nghĩ cái gì. Lúc nãy bế nó chỉ để dỗ dành nó thôi, chỉ có thể coi là kế hoạch tạm thời, cũng nghĩ đến tâm tư của thằng bé lại xoay chuyển nhanh như vậy.

      “Nãi Tích thích giáo Tiếu, Nãi Tích muốn giáo Tiếu làm mẹ của con!” Khí lực của Nãi Tích cũng , ngẩng đầu, giọng điệu cực kỳ kiên quyết, vẻ mặt trang trọng này, rất giống với ba nó.

      giáo Tiếu đầu đầy vạch đen, biết giải thích như thế nào cho đứa bé sáu tuổi vấn đề ‘tình phải đến là đến’ này, càng biết nên chứng tỏ ràng mối quan hệ giữa và ba nó là trong sáng như tình em vậy, đành phải giả vờ lảng sang chuyện khác: “Nãi Tích, chúng ta đến vấn đề này nữa được ? giáo Tiếu phải rửa chén bát, Nãi Tích ngồi đọc truyện tranh trước được ?”

      Nãi Tích buông tay, nhưng cũng nghe lời ngồi đọc truyện tranh, mà nhắm mắt lẻo đẽo phía sau , quyết chí phải làm ‘cái đuôi phía sau của giáo Tiếu’ nghiệp mới thành công.

      “Nãi Tích, xem tivi trước được ? bàn trà có khoai chiên, con ra chơi trước, được ?” giáo Tiếu nhìn cái đuôi phía sau cũng hết cách, đánh được, mắng cũng , dỗ nó nó chẳng thèm nghe.

      Nãi Tích mím chặt môi lên tiếng, đôi mắt rất kiên định, ràng với Tiếu Hàm, nếu đồng ý, nó dây dưa chịu .

      Tiếu Hàm đau đầu, vỗ trán : “Nãi Tích, chúng ta cho vấn đề này .” Chén bát cũng rửa nữa, trước tiên phải làm cho cái vấn đề này . ràng, ở yên được mà.

      Động tác của Tiếu Hàm rất nhanh, lau sạch tay, xoay người, bế Nãi Tích, tới sô pha.

      “Nãi Tích, vì sao con muốn giáo Tiếu làm mẹ của con?” giáo Tiếu mỉm cười hỏi. Đầu tiên là phải biết được nguyên nhân, mới có thể bắt đúng bệnh để bốc thuốc.

      Thằng nhóc kia cắn miệng, mắt chớp chớp, qua lúc mới mở miệng : “ giáo Tiếu rất giống với mẹ, còn , thích Nãi Tích nhất.......” Câu cuối cùng, thanh thằng bé rất bé, rất tự nhiên, bi thương mở to mắt nhìn chằm chằm Tiếu Hàm, chỉ sợ phải.

      Tiếu Hàm dở khóc dở cười, cũng biết thằng bé này cũng với những người khác như vậy hay . Bởi vì thời gian quen biết nó cũng chưa lâu, cho nên Tiếu Hàm đối với vấn đề ‘mẹ’ này cho rằng do thằng bé nhất thời cảm động, trong lòng cũng nghĩ đến loại cơ hội này đoán chừng mấy người có được chứ.

      Nhưng mà, nên giải thích hay cũng đều rất là khổ sở. “Nãi Tích, giáo Tiếu phải là mẹ của con, Nãi Tích có thể kêu giáo Tiếu bằng dì.” Nhưng mà kêu giáo Tiếu vẫn là hay nhất. gọi ba nó là , kêu tiếng dì cũng quá đáng. trai nhà hàng xóm, thể giả được, tính cách tốt, mười mấy năm cũng thay đổi.

      Nãi Tích lắc đầu, kiên định : “Ba ba có em .”

      Khóe miệng Tiếu Hàm giật giật, đối với cách nghĩ này của thằng bé cũng đành hết cách: “Nãi Tích, giáo Tiếu phải là mẹ của con.”

      Thằng bé nghe xong lời này, cũng giống như Tiếu Hàm dự đoán khóc, chẳng qua là có chút mất mát cúi đầu, giọng: “À.” tiếng. Ba ba có hỏi nó, có muốn có người mẹ mới , lúc đó nó lắc đầu cần, bây giờ nó đổi ý rồi, đợi ba ba trở về, nó với ba ba, nó muốn giáo Tiếu làm mẹ mới của mình. Nhưng mà phải làm như thế nào đây? Nãi Tích rất mơ màng.

      Tiếu Hàm xem thường cái, nghẹn họng được gì, may mà Triển Nguyên ở đây, nếu rất xấu hổ, dám tưởng tượng đến cảnh tượng kia.

      Xoa xoa đầu thằng bé, giáo Tiếu quyết định vì sức khỏe tâm lý của đứa trẻ đặt lên hàng đầu bắt đầu theo chú Bổn Sơn mà học tập. “Nãi Tích, giáo Tiếu rất thích Nãi Tích của chúng ta, sau này nếu Nãi Tích có việc gì cứ với giáo Tiếu nhé. Được ?” Sau này ‘làm mẹ’ vẫn nên hơn, rất dễ khiến cho nó hiểu nhầm, Triển Nguyên còn là đứa con nít nữa rồi.

      Nãi Tích buồn rầu nhíu mày, bàn tay bé níu chặt áo, ngay lúc Tiếu Hàm nghĩ nó hiểu được cách này, thằng bé lại ngẩng đầu, cười rạng rỡ với Tiếu Hàm: “ giáo Tiếu, buổi tối làm mẹ của con có được ?”

      “Khụ khụ, khụ khụ....” May uống nước, nếu thể nào cũng làm ướt quần áo cho xem. giáo Tiếu đáng thương suýt chút nữa sặc nước miếng mà chết, cực kỳ oán giận nhìn đứa trẻ vô tội. Nếu có như vậy, tuổi còn như thế, lực sát thương mạnh như vậy làm gì. Buổi tối làm mẹ cho nó, phải có tư tưởng trong sáng, chỉ là lời này như thế nào cũng có chút sâu xa, suy nghĩ kỹ thấy nghĩa của nó khác biệt rất lớn.

      “Nãi Tích à.....” giáo Tiếu quả là dở khóc dở cười, đành phải nhẫn nhịn dỗ dành: “Rất nhanh Ba ba tìm cho Nãi Tích người mẹ, Nãi Tích cũng cần gấp gáp như vậy, được ? giáo Tiếu cũng rất thích Nãi Tích của chúng ta, Nãi Tích cũng có thêm nhiều dì mà.” Dù sao thằng bé cũng chỉ là nhất thời cao hứng, vài ngày nữa, nó quên liền. giáo Tiếu rất bình tĩnh, tự tin cho rằng đối phó với Nãi Tích thành vấn đề.

      Thằng bé kia xoay tròn mắt vài vòng, có lẽ nghĩ sao lại thành ra thế này, khoảng hơn mười giây, Nãi Tích mới chậm rãi gật đầu, nhưng lại đòi hỏi : “ giáo Tiếu, con có thể gọi là mẹ được ?”

      Tiếu Hàm giật mình, nhìn thằng bé ánh mắt trong sáng hồn nhiên, nhàng gật đầu.

      Thằng bé nhếch miệng, vươn tay, ôm cổ chặt.

      “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

      Bình thường, câu rất bình thường, lại làm cho bầu khí trong phòng yên lặng hẳn.

      Tiếu Hàm biết bây giờ Nãi Tích ôm cổ biểu đạt tình cảm gì nữa, tóm lại, đáy lòng cũng bình tĩnh, vừa phải như trước kia thương hại, đau lòng, cũng phải kiểu ngọt ngào bình thường, mà có chút mềm mại, có chút gợn sóng, có chút dám đặt tay lộn xộn.

      buổi chiều, dù sao bọn họ cũng làm gì, ở trong nhà đợi, tên nhóc kia ngồi trong lòng Tiếu Hàm, tay ôm cổ , tay cầm sách, hai người liền ngồi tư thế như vậy cả buổi chiều, Nãi Tích đọc truyện tranh, Tiếu Hàm xem tivi.

      “Nãi Tích, bữa tối muốn ăn gì? Ăn cơm hay là vẫn ăn cháo?” Cơm cũng còn, cháo đậu xanh cũng chưa hết, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.

      Có lẽ tâm tình của Nãi Tích tốt, bập môi, trả lời: “Con muốn ăn thịt bò hương tỏi.” Tuy cháo đậu xanh cũng tốt, nhưng tại nó lại muốn ăn thịt.

      Nháy mắt, giáo Tiếu tuân mệnh rời khỏi!

      Nãi Tích cũng ném cuốn truyện tranh trong tay xuống, chạy nhanh theo sau Tiếu Hàm, quyết tâm phải làm bằng hai tay cho tốt.

      giáo Tiếu, có muốn con giúp bưng chén đĩa lên ?” Mẹ, có muốn con giúp mẹ bưng chén đĩa lên ?

      giáo Tiếu, có muốn con giúp rửa rau ?” Mẹ, có muốn con giúp mẹ rửa rau ?

      giáo Tiếu, có muốn con giúp lấy đũa ?” Mẹ, có muốn con giúp mẹ lấy đũa ?

      giáo Tiếu rất là đau đầu nhìn đứa còn chưa cao bằng cái bồn rửa mà lại có lòng nhiệt tình như vậy, khóe miệng run rẩy,cúi người, mở miệng : “Nãi Tích, ra ngoài kia xem tivi được ? giáo Tiếu lập tức làm cơm cho con, rất nhanh có cơm ăn.”

      Chắc là thằng bé xem xét vấn đề thấy bản thân làm được, tuy có chút cam lòng, nhưng mà vẫn cần cho giáo Tiếu tự rước lấy phiền phức, tự thầm trong lòng, rốt cuộc mới ngoan ngoãn ra ngoài chơi mình.

      “Ăn cơm ~~” Tiếu Hàm bưng món cuối cùng lên bàn ăn, hướng ra ngoài hô to tiếng, sau đó liền thấy Nãi Tích trượt từ sô pha xuống, chạy đến chỗ , ‘vù’ cái, ôm chặt lấy đùi , vui tươi hớn hở giương cao khuôn mặt nhắn, nghiêng đầu làm nũng: “ giáo Tiếu, đút cho con ăn ~~”

      Tiếu Hàm cúi người, hài lòng chấm vào mũi nó cái, bế nó ngồi lên ghế dựa, lúc này mới giơ giơ cái muỗng trong tay lên, lại cười : “ chuẩn bị trước rồi ~~” Tên nhóc này, hôm nay lại có ý định bóc lột tình thương của mẹ người triệt để, dùng ánh mắt như vậy nhìn , có thể sao?

      Thằng bé ăn miếng, lại ngây ngô nhìn chằm chằm cười, đem bữa cơm được ăn gọi là ngọt ngào.

      giáo Tiếu, giúp con tắm rửa được ?” Thằng nhóc sát phía sau hỏi.

      Tiếu hàm rửa bát, cũng dám làm gì mạnh tay, chỉ sợ cẩn thận cái lại giẫm phải đứa , ai bảo nó dính như dính kéo vậy.

      giáo Tiếu có chút vui, cũng chạy đâu được, gấp như vậy làm gì? “Nãi Tích à, giáo Tiếu cũng biến thành bươm bướm bay mất, con ra ngoài trước được ? rửa bát xong tắm rửa cho con, được ?” thuê nhà này ở, phòng bếp rất , ngay cả xoay người cũng có chút khó khăn.

      “Được, con ra ngoài trước nha.” Nãi Tích dứt lời, ngoan ngoãn xoay người ra ngoài.

      Đợi Tiếu Hàm dọn dẹp xong, lúc xoay người ra khỏi phòng bếp, mới biết được vì sao thằng bé lại thoải mái đồng ý nhanh như vậy.

      Nhìn con vịt con, áo ngủ con nít, quần , khăn tắm hình Mickey Mouse, được chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ chờ làm việc nữa thôi.

      Vừa thấy Tiếu Hàm ra, Nãi Tích cười tít mắt, ôm đống này nọ trong tay, vui vẻ chạy tới, lôi kéo vào phòng tắm: “ giáo Tiếu, giúp con tắm rửa ~~” giáo Tiếu tay mềm mại như vậy, nhất định so với lúc ba ba giúp nó tắm rửa càng thoải mái hơn.

      Tiếu Hàm khóe miệng vừa nhếch lên, quay đầu nhìn đồng hồ tường, mới hơn bảy giờ, bây giờ tắm rửa, có sớm quá hay ?
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Kemmut, Xu trần, Nhược Vân5 others thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 16
      Editor: Jenda Thảo

      Nhưng mà mặc kệ Tiếu Hàm cảm thấy còn sớm hay muộn, dù sao thằng bé cũng thấy lúc này hợp, tắm rửa xong nó còn có rất nhiều kế hoạch, đợi giáo Tiếu giúp nó tắm rửa xong, nó còn muốn giáo Tiếu kể chuyện cổ tích cho nó nữa, ừ ừ, trước đây nó luôn muốn cùng mẹ ngồi dựa vào nhau cùng kể chuyện cổ tích cho nhau nghe.

      Ngày hôm qua thằng nhóc kia cởi truồng trước mặt còn xấu hổ đỏ mặt, bây giờ cũng cảm thấy ngượng ngùng chút nào, thành thạo cởi sạch trơn, tới bồn tắm ở phía sau, liếm liếm khóe miệng nghiêm mặt đưa quả bóng cho Tiếu Hàm, cong khóe miệng cười tủm tỉm chờ tắm rửa cho nó.

      Tiếu Hàm biết nên khóc hay nên cười, chỉ xoay người chỉ chỉ giữa trán nó, sau đó chấp nhận số phận của mình và bắt đầu phục vụ nó tắm rửa.

      giáo Tiếu, xem vì sao vịt con lại kêu vậy?” , giỏi Vật lý....... là giáo viên Ngữ văn mà.......

      giáo Tiếu, tay của còn mềm mại hơn tay của ba ba đấy ~~” giáo Tiếu liếc cái xem thường, điều này phải vô nghĩa sao! Ngón tay đẹp đẽ của chị đây vừa dài vừa thon, nó lại lấy ba ba ra để so sánh ràng là tay của người đàn ông, đùa kiểu gì vậy?

      giáo Tiếu, lần sau cũng tắm rửa cho con tiếp được ? Ba ba luôn làm con đau....” Cái này, có chút khó khăn, vẫn nên với ba nó sớm tìm cho nó người mẹ kế vừa dịu dàng vừa động lòng người thôi.

      giáo Tiếu, chúng ta tắm cùng nhau ~”

      ... .......Ách! Mí mắt giáo Tiếu khẽ đảo, quăng quả bóng ra, đem thằng bé trùm hết vào trong khăn tắm, bế lên, chạy lấy người!

      “Ha ha, ha ha, ngứa ~~” Tiếu Hàm mặc quần áo cho nó, rút cuộc ai ngờ, tật xấu sợ ngứa của thằng nhóc này lại tái phát, quần áo còn chưa mặc được, cả người nằm lăn giường cười.

      Trải qua ngày hôm nay, thần kinh của Tiếu Hàm rèn luyện đủ cứng rắn, bây giờ thằng bé có lăn lộn giường cũng cảm thấy có gì kỳ lạ, ở lại nhắc nhở nó vài câu, thấy nó ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, Tiếu Hàm liền rửa mặt ra.

      Sau đó, giáo Tiếu cảm giác như ngồi máy thời gian trở về thời nhà trẻ, dưới hướng dẫn của thằng bé, nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc lúc sáu tuổi.

      Nghe thằng nhóc kể câu chuyện cổ tích, giáo Tiếu rất là xấu hổ, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng có lúc nào mà chịu khó như vậy, xấu hổ, xấu hổ.

      Chớp miệng, thanh non nớt kể chuyện cổ tích, chỉ chốc lát sau, Nãi Tích mơ hồ , lúc sau, tiếng hít thở của Nãi Tích dần dần vang lên.

      Nghe tiếng hít thở nhàng của thằng bé, trong lòng Tiếu Hàm cũng mềm nhũn thành mảnh, cẩn thận cất tay của nó để cổ xuống, khỏi thở phào nhõm, vẫn giữ nguyên động tác, thắt lưng mỏi nhừ.

      Tiếu Hàm lặng lẽ ra khỏi phòng, nhìn đồng hồ, mới chín giờ, nghĩ, vẫn nên gọi cho Triển Nguyên báo cáo tình hình bên này. Mồ côi mẹ ba ba đối với con trai luôn tham muốn giữ lấy, hẳn phải là cố chấp bình thường chứ?

      Bấm dãy số phía sau, Tiếu Hàm mới có chút hối hận, phải cái gì đây?

      do dự, bên kia truyền đến thanh trong trẻo của Chu Triển Nguyên: “Tiếu Hàm, có chuyện gì sao? Có phải Nãi Tích ngoan ? Vất vả cho em, là xấu hổ.....”

      Tiếu Hàm còn chưa gì, Chu Triển Nguyên đổ ập xuống tràng xin lỗi, khiến cho Tiếu Hàm cũng nhớ là mình xấu hổ, vội vàng ngăn : “ có chuyện gì, chỉ là muốn báo cho tiếng, Nãi Tích ngủ, sợ lo lắng, nên gọi điện thoại với tiếng.”

      “Vậy tốt rồi, tính tình Nãi Tích tốt, nếu ngoan em cứ giáo huấn nó tốt, sao đâu.”

      Tiếu Hàm giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, nó cũng phải con của , sao có thể tùy tiện giáo huấn nó chứ, nhưng mà ngoài miệng vẫn đồng ý: “Nãi Tích rất ngoan.” Hôm nay mới phát thằng nhóc này toàn là nhảm, vậy mà sao trước kia lại thấy nó là đứa trẻ lạnh nhạt chứ? là bị cận rồi mà.

      Có lẽ đến con trai, Chu Triển Nguyên cũng cười, thanh xuyên qua dây điện thoại, có vẻ có chút như có như , cũng rất, từ tính. Tiếu Hàm bỗng nhiên nhớ đến thời gian trước kia, chiều nào tan học sau đó đến chỗ Triển Nguyên gặp mặt, cậu con trai gầy mảnh khảnh, đẹp trai luôn kiên nhẫn đứng chờ như vậy, đến vấn đề này khóe miệng hơi hơi nhếch lên, liền phác họa lại bóng dáng của đứng mình rất đẹp trai dịu dàng. Trong trí nhớ xa xôi, cậu con trai có thanh dễ nghe cứ mãi nhanh chậm như vậy, nhưng mà làm cho an tâm.

      Thời tiết tháng năm, trong phòng cũng mở điều hòa, Tiếu Hàm bỗng cảm thấy có chút nóng, mặt cũng dần dần nóng lên.

      Chu Triển Nguyên biết tình huống ở bên này, tiếng cười như trước : “Tối mai có thể về, hai ngày này vẫn cứ họp liên tục, thư ký mua quà cho em và Nãi Tích.”

      vừa như vậy, Tiếu Hàm cũng có chút ngượng ngùng, túm tóc quanh co hồi, cuối cùng suy nghĩ, vẫn : “ Triển Nguyên, ngày mai có muốn bọn em đón ?” Nhưng mà giống như hỏi có chút thừa, người ta có xe riêng đón đưa.

      Chu Triển Nguyên muốn mang theo con trai lại khổ sở, nhưng mà nghe tâm tình cũng tồi, có người ngóng trông trở về, cảm giác này rất tuyệt, khóe miệng nhếch lên, sung sướng : “Thế cần, nhưng mà chờ trở về, nếu các em mà chưa ăn cơm, đưa các em ra ngoài ăn.” Công việc ngày mai nhiều, buổi sáng có cuộc họp, buổi chiều chỉ là cuộc gặp mặt lịch , về nhà chắc cũng chưa muộn.

      Tiếu Hàm nghĩ người ta trở về chuyện đầu tiên là gặp con trai, cũng đúng, nhưng mà ra ngoài ăn cơm vẫn nên quên , liền thuận miệng trả lời: “ đưa Nãi Tích , em .”

      Chu Triển Nguyên nhíu nhíu mày, nhờ người ta chăm sóc con trai, cũng có chút ngượng ngùng, muốn mời ăn bữa cơm thay lời cảm tạ, nhưng thấy ý tứ của Tiếu Hàm, muốn cho cơ hội này.

      “Tiếu Hàm, như thế làm xấu hổ.” Chu Triển Nguyên nửa trêu đùa .

      Tiếu Hàm nghe giọng điệu kể khổ của khỏi cười khẽ, vui mừng : “ phải mua quà cho em rồi sao? Đó phải là quà cảm ơn sao.” Hơn nữa dám khẳng định món quà này rẻ đâu, Triển Nguyên chưa bao giờ là người nhen, trước kia tiền tiêu vặt của có hạn, hơn phân nửa kem của ăn đều là Triển Nguyên bỏ tiền ra mua cho. Từ khi bác Chu chuyển nhà về sau, cũng rất ít khi ăn kem, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì thẻ ATM có nguy cơ hết mất.

      Nghĩ như vậy, Tiếu Hàm nghĩ mình có chút chưa có công mà đòi thưởng, trong lòng có chút giả tạo, tâm tư vừa chuyển, hỏi: “ Triển Nguyên, nếu ngày mai đến nhà em ăn cũng được, đừng ra ngoài ăn, phiền phức. Đến nhà của em ăn cơm, sau đó thuận đường đón Nãi Tích về luôn.”

      Chu Triển Nguyên nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể được, liền cười đồng ý, miệng còn : “ chờ trở về nếm thứ tay nghề của Tiếu Hàm, cũng biết hai ngày nay Nãi Tích có béo lên chút nào hay .”

      Tiếu Hàm nhịn được lườm cái, nhưng nghĩ cũng thấy, đành phải cười nhạo trong lòng chính mình phen, tiếp: “ cho rằng em đây là xử lý chú cừu non sao, hai ngày có thể nhìn ra được cái gì chứ?”

      Chu Triển Nguyên cũng cười ra tiếng, nhìn lão Triệu giống như muốn rớt con mắt đứng bên, có chút mất tự nhiên xoay tròn người, : “Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm chút , ngày mai đại khái là bảy giờ tối về đến nơi.”

      Tiếu Hàm gật gật đầu, chúc ngủ ngon liền cúp điện thoại, nghĩ cũng còn việc gì để làm, liền trở về phòng, nằm ở giường bắt đầu đếm số lông mi của thằng nhóc kia, là dài mà dày nha, rất giống ba của nó.

      Mà bên kia, trong phòng Chu Triển Nguyên, lão Triệu cùng công tác với giống như phát ra châu lục mới, vây quanh tổng giám đốc ríu rít, dù là bình tĩnh như Chu Triển Nguyên cũng có chút chịu được, tức giận : “Lão Triệu, nhìn cái gì?” Cả buổi tối ngủ được, nhìn như con khỉ vậy!

      “Tôi lão Chu à, , có phải tìm mẹ kế cho Nãi Tích hay vậy? Chậc chậc, tặng quà, đồ thủ công, đến tôi đều đỏ mắt.” xong, hai mắt lão còn rất ghét bỏ, ánh mắt kia thực ràng, ý tứ rất nhất định, còn chờ Nãi Tích lớn tìm nữa chứ, chớp mắt liền tìm ngay!

      Chu Triển Nguyên dở khóc dở cười, ánh mắt lão Triệu như nào lại nhìn ra như thế chứ? biết tại sao ta lại có thể liên tưởng được như thế chứ. “ phải mẹ kế! Đó là em của tôi, nhờ ấy chăm sóc Nãi Tích, có chút xấu hổ, mua chút đồ làm quà cảm ơn, có chuyện gì sao?”

      Nếu tin lời này của lão Triệu là lão Triệu nữa, Chu Triển Nguyên người này lão còn biết sao, quen biết nhiều năm như thế, trừ con trai của lão ra, có ai làm ta để tâm như vậy, lúc nãy trong điện thoại còn cái gì mà nhờ thư kí mua, khinh dễ người ta là ‘em biết gì, ràng là hôm nay tổng giám đốc Chu thừa dịp thời gian nghỉ ngơi giữa trưa tự mình chọn!

      “Tôi cũng nhớ có em , đừng với tôi là em họ, lời này ai có thể tin chứ.”

      Chu Triển Nguyên cũng có gì để giấu diếm nữa, liền lập tức thành khai báo: “Là con của bạn tốt của ba ba tôi, trước kia là hàng xóm, bây giờ vừa vặn ở cùng khu chung cư, Nãi Tích khôn có ai chăm sóc, liền nhờ ấy chăm sóc hai ngày, làm sao vậy? được sao!” Tổng giám đốc Chu rất vô lại trừng mắt liếc phó giám đốc Triệu cái, thẳng thắn bày tỏ mà ra vẻ mình trong sạch cỡ nào, mà lão Triệu xấu xa cỡ nào.

      Lão Triệu vừa nghe, chính là lần trước qua, sờ sờ cái mũi, cảm thấy có chút thú vị, nhưng mà ngoài miệng cũng tha, than thở : “Tôi thấy rất tốt, thanh mai trúc mã, tốt nha.....”

      Chu Triển Nguyên cầm quyển tap chí ném qua, cười mắng: “Ngựa tre hơn chín tuổi sao?” đến thực tại, nghĩ như thế nào cũng tới phiên Tiếu Hàm, lúc trong thời kỳ trưởng thành, Tiếu Hàm còn mặc tã đấy.

      “Tôi mặc kệ! Tôi phải gọi điện cho bà vợ cái , cho tới đón tôi!” Lão Triệu bưng mông lập tức rời khỏi, đến cửa vẫn quên khiêu khích liến cái. Lời này của lão Triệu cũng chỉ là thuận miệng , lần này công tác mới hai ngày, ngay tại Lâm Thành, cần gì phải đón khách từ xa, nhưng mà lão chính là muốn nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc quen của Chu Triển Nguyên khi ‘ở nhà có người chờ’, thể nào cũng phải cho thêm chút buồn phiền.

      !” Chu Triển Nguyên cười , nhưng mà trong lòng lại chân thực, ai hi vọng về nhà là có thức ăn nóng hổi lò sởi đặt đầu giường chờ chứ. Nhiều năm như vậy, ở thương trường tổng giám đốc Chu hô mưa gọi gió, mỗi lần về nhà, nhìn giường lạnh như băng,vừa tủi thân vừa vui vẻ với con trai, trong lòng đều có cảm giác gì. Tuy rằng lò sởi đặt ấm đầu giường có chút xa vời, nhưng mà có đồ ăn nóng nếu có cũng tồi.

      Ngày mai trở về thôi, Chu Triển Nguyên nằm ở giường, mặt lộ nét cười nhợt nhạt, phải về nhà thôi. Khó mới có được lần vì lo lắng cho con trai mà vội vàng ngóng trông về nhà.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Kemmut, Xu trần, Nhược Vân4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :