Chương 14
Editor: Jenda Thảo
Nãi Tích cũng phải chưa từng trải qua thời gian khó khăn như vậy, nghĩ đến mẹ, nó lại nhốt mình trong phòng, lén lút khóc hồi. , chỉ cần mình ngồi khóc lúc là được rồi. Nó muốn ba ba mệt mỏi làm việc như vậy về nhà lại phải lo lắng cho nó nữa.
Nó trưởng thành, sang năm nó lên tiể học, bác Triệu , nó là đứa trẻ lớn rồi, thể để cho ba ba luôn lo lắng vì nó được.
Nhưng mà, nhưng mà đôi khi nó nhịn được, những bạn học khác đều có mẹ, nó lại có, nó chỉ thấy mẹ qua ảnh, mẹ rất xinh, xinh như giáo Tiếu vậy, trắng, rất đẹp.
Nãi Tích ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của giáo Tiếu, mũi càng cay hơn, chưa từng có người nào an ủi nó như vậy cả, nhưng vì sao giáo Tiếu càng an ủi, nó lại càng muốn khóc chứ? Có phải giọng của mẹ cũng dịu dàng như vậy ? Tay mẹ có phải cũng ấm áp như thế này ? Có phải mẹ cũng nắm cái mũi của nó như vậy ?
Nó chưa từng gặp qua mẹ, ảnh chụp của mẹ rất giống giáo Tiếu, đều có đôi mắt rất đẹp, ánh mắt to, dịu dàng.
Nghĩ như vậy, nước mắt Nãi Tích làm thế nào cũng ngừng chảy, khuôn mặt nhắn ngừng ủ rũ, còn lấy tay áo lau nước mũi.
Nhìn Nãi Tích rơi nước mắt, Tiếu Hàm nhéo mày, tay chân luống cuống. Cái này thể trách , ba mẹ cạnh hai bên , là lứa tuổi nhất, họ chị họ đống, đều cưng chiều . Tuy công việc là tiếp xúc với bọn , nhưng rốt cuộc cũng phải là giáo ở nhà trẻ mà, bọn trẻ trong lớp tuy tuổi cũng lớn, nhưng khóc như vậy trước mặt , dù sao đều là con nít học lớp , ở nhà ba mẹ cũng có dặn dò qua, phải nghe lời, phải hiểu chuyện, huống hồ đều từng trải qua kinh nghiệm ở nhà trẻ, ai còn mặt dày có mặt mũi khóc trước mặt giáo Tiếu nữa chứ?
Đối mặt với loại tình huống này, Tiếu Hàm cũng biết phải cái gì để an ủi cả, cũng chỉ có TV chiếu cảnh náo nhiệt của phim Hướng về Hạnh phúc.
Khóc được hồi lâu, thằng nhóc khóc thút thít, ngực cứ phập phồng, bộ dạng vừa mới ngừng nghỉ chút, Tiếu Hàm còn chưa kịp mở miệng, ai biết được vào lúc này, đúng lúc, TV phát ra cái quảng cáo.
Ách, phát quảng cáo bình thường, đúng là có gì đặc biệt cả, tuyệt đối phải cái loại mà tự tin đến nỗi làm người xem kinh ngạc, cũng phải là loại làm cho người ta xem hận thể cho nhà xí nghiệp kia đóng cửa sớm chút.
cái quảng cáo bình thường, nhưng trong trường hợp này, cũng hợp lý cho lắm. Cảnh tượng cực kỳ ấm áp, người mẹ tươi cười rực rỡ dịu dàng, còn đứa con có vẻ mặt vui thích, đứa vui mừng nhào vào lòng mẹ, miệng hô lớn: “Mẹ, ôm ~~”
Rất thích hợp.
Tiếu Hàm chỉ có thể dậm chân, trong lòng biết phải làm sao, đây phải là đổ thêm dầu vào lửa chứ! Chỉ có thể thầm cầu nguyện đứa bé này chỉ lo khóc, chú ý đến quảng cáo.
Nghĩ như vậy, tầm mắt Tiếu Hàm gác việc mẹ con ôm nhau TV sang bên, quay lại nhìn ánh mắt đỏ ửng của đứa .
Haiz, được như cầu nguyện, thính giác của thằng bé này tốt vô cùng. vất vả mới ngừng khóc được lại nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của hai mẹ con ôm nhau TV, mặt lập tức chuyển sang u ám nhiều mây, nhăn khuôn mặt , lại bắt đầu rơi nước mắt tiếp.
“Mẹ..... mẹ chưa từng ôm con!”
tức giận, oán thầm mà, câu rất ngây thơ, nhưng lại nghe thấy được đáy lòng chua xót, dường như Tiếu Hàm cũng cảm thấy ngay cả mũi bị ngâm trong hũ dấm chua. Lòng mẹ thương con của giáo Tiếu trong nháy mắt bùng lên, ngồi xổm xuống, dùng sức ở tay, bế đứa gào khóc thảm thiết kia kéo cả người nó vào lòng, luôn miệng an ủi: “Cục cưng ngoan, đừng khóc đừng khóc, ngoan nha ~~”
Nãi Tích lại nghe vào, khóc thút thít, khóc đến độ có chút buồn nôn, thở được, cổ họng càng ngừng hô: “Mẹ, mẹ...”
Đáy mắt Tiếu Hàm liền chua xót, do dự, cuối cùng vẫn cắn răng cái, ôm lấy Nãi Tích, đá văng cái ghế dựa, đến ban công, vừa , vừa vỗ vào lưng nó, miệng dịu dàng lẩm bẩm an ủi: “Cục cưng ngoan, mẹ ôm, ngoan, mẹ ở đây ~~”
Tiếu Hàm bĩu môi, đây là làm bảo mẫu miễn phí mà, chỉ chịu trách nhiệm ăn uống chỗ ngủ, còn phải chịu trách nhiệm về tâm tư tình cảm, thế nào nữa, cũng được coi là tận tụy với công việc chứ, đợi đến khi Triển Nguyên về, phải bắt chẹt nhiều mới được, Tiếu Hàm nhịn được nghĩ.
“Con ngoan, mẹ ôm, mẹ thương Nãi Tích của chúng ta nhất, đừng khóc nhé ~~” đến ban công, từng trận gió thổi qua, bực tức trong lòng Tiếu Hàm cũng tan ít, thanh dỗ Nãi Tích vẫn dịu dàng như trước: “Nãi Tích là ngoan nhất, mẹ thương Nãi Tích nhất ~~ Nãi Tích ngoan ngoãn nha ~~”
Thằng bé chắc là khóc mệt, dựa vào vai Tiếu Hàm thỉnh thoảng nức nở, cổ họng có chút nghẹn, nước mắt lại còn.
Tiếu Hàm thấy nó cuối cùng cũng dừng khóc, cảm thấy hơi ổn định, cũng thể để cho nó khóc kiệt sức được, mẹ có qua, đứa mà khóc quá nhiều, lại dễ làm cổ họng đau.
Lại tiếp, dỗ đứa , Tiếu Hàm chẳng có kinh nghiệm gì, tất cả đều là nhờ nhớ lại trước kia lúc ba mẹ dỗ dành .
“Nãi Tích ngoan ngoãn, mẹ bế, được khóc nha ~~” Tiếu Hàm bế Nãi Tích, bắt đầu thong thả quay vào, nhàng vỗ vỗ lưng nó, chậm rãi lắc lư.
thấy được khóe miệng của giáo Tiếu cứng ngắc, từ xa nhìn lại, ngược lại thực là người mẹ hiền từ.
Trước kia chịu ngủ, ba ba bế như vậy, dỗ hai tiếng. Bây giờ, coi như thực hành làm mẹ trước , chỉ có thể cảm thán, làm ba mẹ dễ dàng, bả vai, cánh tay, chân, đều đau nhức!
Ước chừng khóc thút thít hơn hai mươi phút xong, Nãi Tích mới ôm cổ , nghiêng đầu, im lặng ngủ.
Trong lòng Tiếu Hàm thở phào tiếng, tay chân nhàng bế nó vào phòng, đặt nó nằm giường, cởi giầy, đắp chăn cho nó, mới im lặng rời phòng.
Nhìn thức ăn nguội, Tiếu Hàm giật mình, cuối cùng vẫn là ăn qua chén cơm.
Có nên gọi điện thoại cho Triển Nguyên đây? Tiếu Hàm sầu não, Nãi Tích vẫn thường xuyên đa cảm như vậy, hay là thấy cảnh thương tình mới như thế? Thân là giáo tiểu học, Tiếu Hàm bắt đầu suy nghĩ, ở lớp của cũng có vài đứa trẻ, vì ba mẹ ly hôn, lại trở nên trầm tính, các bạn học chơi cùng cũng bỏ mặc, thành tích học tập cũng nát bét.
Nãi Tích nhìn có chút giống với học sinh kia, bình thường nhìn cũng hoạt bát đáng , nếu hôm nay nhìn thấy nó khóc như vậy, Tiếu Hàm cũng nghĩ trong lòng đứa này lại chất chứa nhiều chuyện như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, từ nó vốn chưa từng nhìn thấy mẹ, đương nhiên là giống với học sinh kia lúc còn lớn lên mới đối mặt với chuyện li dị của ba mẹ. Ở trong lòng Nãi Tích, là khát vọng được có mẹ thương, mà trong lòng đứa trẻ kia, nghĩ là nó quen thuộc với mẹ mình.
Haiz, vẫn nên nấu chút cháo đậu xanh trước , chờ Nãi Tích dậy cho nó ăn. Cơm trưa cũng chưa ăn, khóc lâu như vậy, cổ họng chắc khó chịu lắm.
Nghĩ vậy, Tiếu Hàm cũng ngồi yên nữa, vào phòng bếp công việc tất bật cả lên.
nấu cháo, Tiếu Hàm thừa dịp xoay người vào phòng liếc nhìn thằng nhóc kia cái, thấy nó nhâm nháp miệng ngủ, mới yên tâm mà đóng cửa phòng.
Ước chừng lại qua nửa tiếng, Tiếu Hàm vừa lòng nhìn hơi nóng bốc xung quang nồi cháo đậu xanh, khóe miệng nhịn được hơi hơi nhếch lên, rất thơm rất vừa, để nguội bỏ vào tủ lạnh để cháo đậu xanh đông lại, cũng là loại hàng giải nhiệt cao cấp.
Thò tay đóng bình gas, múc bát cháo, vừa muốn bưng để lên bàn, lại thấy cái đầu tóc lộn xộn đứng ở cửa, vẻ mặt mông lung mờ mịt, nhưng mà đôi mắt kia lại rất sắc bén, giống như mũi tên nhọn hoắt, thở hổn hển trực tiếp lấy bát cháo trong tay Tiếu Hàm.
Thằng nhóc kia, biết đói bụng sao? Tiếu Hàm nhìn có chút hả hê .
Thấy mắt nó có chút sưng phù, nhưng tinh thần cũng tệ lắm, trong lòng Tiếu Hàm thở phào, liền chớp chớp mắt cười hỏi: “Đói bụng ? Ăn cháo được ?”
Nãi Tích đưa tay chùi mũi, ôm cái bụng , ngượng ngùng gật đầu.
Ôi, sao đáng như vậy chứ? Nếu trong tay Tiếu Hàm bưng bát cháo, chỉ sợ cũng muốn nhào lên phía trước dày vò nó chút.
Tiếu Hàm dùng ánh mắt nhìn lên bàn ăn chỉ chỉ, Nãi Tích đón nhận tín hiệu, liền hổn hển bò lên ghế dựa, ngoan ngoãn ngồi chờ ‘bữa tiệc ngon’.
Tiếu Hàm cười cười đem bát cháo đậu xanh bưng đến trước mặt nó, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, xúc thìa cháo, thổi nguội, mới đưa đến trước mặt nó, dịu dàng : “Nào, há mồm ~~”
Nhìn bộ dạng đứa này chắc còn buồn ngủ, có thể là như thế, Tiếu Hàm vui vẻ nghĩ, tính khí khi rời giường rất tốt, ăn cái gì cũng được. Đứa ngoan nha ~~
Tên nhóc kia ngẩn người ra, cũng biết suy nghĩ cái gì, ngoan ngoãn há mồm, ngoan ngoãn ăn cháo. Chỉ chốc lát sau, hơn nửa bát cháo được xử lý sạch .
“Ăn vô....” Nãi Tích đẩy cái thìa trước mặt ra, cái mông ghế cứ ngồi yên uốn éo, bĩu môi .
Tiếu Hàm gật đầu, thu lại thìa cháo, muốn đứng dậy thu dọn, nghĩ tới lại có cái tay túm lấy góc áo.
Tiếu Hàm khó hiểu nhìn thằng bé, biết nó có ý gì, liền mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Còn muốn ăn sao?”
Nãi Tích lắc đầu, tay bé vẫn buông.
“Muốn uống nước sao? giáo Tiếu rót nước cho con được ?”
“... .........” Thằng nhóc kia gật đầu, cũng lắc đầu, cứ như vậy gắt gao kéo , đôi mắt to sững sờ, ngẩn người nhìn chăm chú, giống như trong nháy mắt, sợ biến mất.
Trong lòng Tiếu Hàm có chút hiểu, cho nên ý của nó, hơi khó xử nhìn động tác của hai người, cuối cùng vẫn kiên nhẫn được, mở miệng trước: “Nãi Tích, đợi giáo Tiếu rửa sạch chén bát lại vào chơi với con được ?” Có việc sáng nay, dám đưa Nãi Tích ra khỏi nhà nữa, khóc lớn như vậy hồi, cũng nên khóc theo.
nghĩ đến, lời này vừa ra, tên nhóc kia cũng thả tay ra, túm góc áo bên kia của , ngẩng đầu lên, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy chờ mong, vốn là thanh trong trẻo của Nãi Tích bởi vì khóc lâu khí tức bị nghẹn, lúc này khàn khàn : “ giáo Tiếu, làm mẹ của con được ?”
Chương 15
Editor: Jenda Thảo
Hả? Tiếu Hàm dám tin đứng ngoáy ngoáy lỗ tai, trừng mắt nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của tên nhóc đứng trước mặt, đàn áp dã man.
Xúc động sờ sờ ót của nó. phải là, khóc nhiều quá, vẫn ngái ngủ, đầu óc ngủ nhiều quá nên hỏng rồi sao? Vậy ba nó cũng thể lấy mạng của nha!
Tiếu Hàm cười gượng hai tiếng, rút mép áo trong tay Nãi Tích ra: “Nãi Tích, con cái gì cơ?” nghe lầm phải ?
về tình về nghĩa, và Triển Nguyên đều trong sạch giống như hành lá mà trộn lẫn với đậu hủ vậy, là biết trong đầu thằng bé suy nghĩ cái gì. Lúc nãy bế nó chỉ để dỗ dành nó thôi, chỉ có thể coi là kế hoạch tạm thời, cũng nghĩ đến tâm tư của thằng bé lại xoay chuyển nhanh như vậy.
“Nãi Tích thích giáo Tiếu, Nãi Tích muốn giáo Tiếu làm mẹ của con!” Khí lực của Nãi Tích cũng , ngẩng đầu, giọng điệu cực kỳ kiên quyết, vẻ mặt trang trọng này, rất giống với ba nó.
giáo Tiếu đầu đầy vạch đen, biết giải thích như thế nào cho đứa bé sáu tuổi vấn đề ‘tình phải đến là đến’ này, càng biết nên chứng tỏ ràng mối quan hệ giữa và ba nó là trong sáng như tình em vậy, đành phải giả vờ lảng sang chuyện khác: “Nãi Tích, chúng ta đến vấn đề này nữa được ? giáo Tiếu phải rửa chén bát, Nãi Tích ngồi đọc truyện tranh trước được ?”
Nãi Tích buông tay, nhưng cũng nghe lời ngồi đọc truyện tranh, mà nhắm mắt lẻo đẽo phía sau , quyết chí phải làm ‘cái đuôi phía sau của giáo Tiếu’ nghiệp mới thành công.
“Nãi Tích, xem tivi trước được ? bàn trà có khoai chiên, con ra chơi trước, được ?” giáo Tiếu nhìn cái đuôi phía sau cũng hết cách, đánh được, mắng cũng , dỗ nó nó chẳng thèm nghe.
Nãi Tích mím chặt môi lên tiếng, đôi mắt rất kiên định, ràng với Tiếu Hàm, nếu đồng ý, nó dây dưa chịu .
Tiếu Hàm đau đầu, vỗ trán : “Nãi Tích, chúng ta cho vấn đề này .” Chén bát cũng rửa nữa, trước tiên phải làm cho cái vấn đề này . ràng, ở yên được mà.
Động tác của Tiếu Hàm rất nhanh, lau sạch tay, xoay người, bế Nãi Tích, tới sô pha.
“Nãi Tích, vì sao con muốn giáo Tiếu làm mẹ của con?” giáo Tiếu mỉm cười hỏi. Đầu tiên là phải biết được nguyên nhân, mới có thể bắt đúng bệnh để bốc thuốc.
Thằng nhóc kia cắn miệng, mắt chớp chớp, qua lúc mới mở miệng : “ giáo Tiếu rất giống với mẹ, còn , thích Nãi Tích nhất.......” Câu cuối cùng, thanh thằng bé rất bé, rất tự nhiên, bi thương mở to mắt nhìn chằm chằm Tiếu Hàm, chỉ sợ là phải.
Tiếu Hàm dở khóc dở cười, cũng biết thằng bé này cũng với những người khác như vậy hay . Bởi vì thời gian quen biết nó cũng chưa lâu, cho nên Tiếu Hàm đối với vấn đề ‘mẹ’ này cho rằng do thằng bé nhất thời cảm động, trong lòng cũng nghĩ đến loại cơ hội này đoán chừng mấy người có được chứ.
Nhưng mà, nên giải thích hay cũng đều rất là khổ sở. “Nãi Tích, giáo Tiếu phải là mẹ của con, Nãi Tích có thể kêu giáo Tiếu bằng dì.” Nhưng mà kêu giáo Tiếu vẫn là hay nhất. gọi ba nó là , kêu tiếng dì cũng quá đáng. trai nhà hàng xóm, thể giả được, tính cách tốt, mười mấy năm cũng thay đổi.
Nãi Tích lắc đầu, kiên định : “Ba ba có em .”
Khóe miệng Tiếu Hàm giật giật, đối với cách nghĩ này của thằng bé cũng đành hết cách: “Nãi Tích, giáo Tiếu phải là mẹ của con.”
Thằng bé nghe xong lời này, cũng giống như Tiếu Hàm dự đoán khóc, chẳng qua là có chút mất mát cúi đầu, giọng: “À.” tiếng. Ba ba có hỏi nó, có muốn có người mẹ mới , lúc đó nó lắc đầu cần, bây giờ nó đổi ý rồi, đợi ba ba trở về, nó với ba ba, nó muốn giáo Tiếu làm mẹ mới của mình. Nhưng mà phải làm như thế nào đây? Nãi Tích rất mơ màng.
Tiếu Hàm xem thường cái, nghẹn họng được gì, may mà Triển Nguyên ở đây, nếu rất xấu hổ, dám tưởng tượng đến cảnh tượng kia.
Xoa xoa đầu thằng bé, giáo Tiếu quyết định vì sức khỏe tâm lý của đứa trẻ đặt lên hàng đầu bắt đầu theo chú Bổn Sơn mà học tập. “Nãi Tích, giáo Tiếu rất thích Nãi Tích của chúng ta, sau này nếu Nãi Tích có việc gì cứ với giáo Tiếu nhé. Được ?” Sau này ‘làm mẹ’ vẫn nên hơn, rất dễ khiến cho nó hiểu nhầm, và Triển Nguyên còn là đứa con nít nữa rồi.
Nãi Tích buồn rầu nhíu mày, bàn tay bé níu chặt áo, ngay lúc Tiếu Hàm nghĩ nó hiểu được cách này, thằng bé lại ngẩng đầu, cười rạng rỡ với Tiếu Hàm: “ giáo Tiếu, buổi tối làm mẹ của con có được ?”
“Khụ khụ, khụ khụ....” May uống nước, nếu thể nào cũng làm ướt quần áo cho xem. giáo Tiếu đáng thương suýt chút nữa sặc nước miếng mà chết, cực kỳ oán giận nhìn đứa trẻ vô tội. Nếu có như vậy, tuổi còn như thế, lực sát thương mạnh như vậy làm gì. Buổi tối làm mẹ cho nó, phải có tư tưởng trong sáng, chỉ là lời này như thế nào cũng có chút sâu xa, suy nghĩ kỹ thấy nghĩa của nó khác biệt rất lớn.
“Nãi Tích à.....” giáo Tiếu quả là dở khóc dở cười, đành phải nhẫn nhịn dỗ dành: “Rất nhanh Ba ba tìm cho Nãi Tích người mẹ, Nãi Tích cũng cần gấp gáp như vậy, được ? giáo Tiếu cũng rất thích Nãi Tích của chúng ta, Nãi Tích cũng có thêm nhiều dì mà.” Dù sao thằng bé cũng chỉ là nhất thời cao hứng, vài ngày nữa, nó quên liền. giáo Tiếu rất bình tĩnh, tự tin cho rằng đối phó với Nãi Tích thành vấn đề.
Thằng bé kia xoay tròn mắt vài vòng, có lẽ nghĩ sao lại thành ra thế này, khoảng hơn mười giây, Nãi Tích mới chậm rãi gật đầu, nhưng lại đòi hỏi : “ giáo Tiếu, con có thể gọi là mẹ được ?”
Tiếu Hàm giật mình, nhìn thằng bé ánh mắt trong sáng hồn nhiên, nhàng gật đầu.
Thằng bé nhếch miệng, vươn tay, ôm cổ chặt.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Bình thường, câu rất bình thường, lại làm cho bầu khí trong phòng yên lặng hẳn.
Tiếu Hàm biết bây giờ Nãi Tích ôm cổ là biểu đạt tình cảm gì nữa, tóm lại, đáy lòng cũng bình tĩnh, vừa phải như trước kia thương hại, đau lòng, cũng phải kiểu ngọt ngào bình thường, mà có chút mềm mại, có chút gợn sóng, có chút dám đặt tay lộn xộn.
buổi chiều, dù sao bọn họ cũng làm gì, ở trong nhà đợi, tên nhóc kia ngồi trong lòng Tiếu Hàm, tay ôm cổ , tay cầm sách, hai người liền ngồi tư thế như vậy cả buổi chiều, Nãi Tích đọc truyện tranh, Tiếu Hàm xem tivi.
“Nãi Tích, bữa tối muốn ăn gì? Ăn cơm hay là vẫn ăn cháo?” Cơm cũng còn, cháo đậu xanh cũng chưa hết, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.
Có lẽ tâm tình của Nãi Tích tốt, bập môi, trả lời: “Con muốn ăn thịt bò hương tỏi.” Tuy cháo đậu xanh cũng tốt, nhưng tại nó lại muốn ăn thịt.
Nháy mắt, giáo Tiếu tuân mệnh rời khỏi!
Nãi Tích cũng ném cuốn truyện tranh trong tay xuống, chạy nhanh theo sau Tiếu Hàm, quyết tâm phải làm bằng hai tay cho tốt.
“ giáo Tiếu, có muốn con giúp bưng chén đĩa lên ?” Mẹ, có muốn con giúp mẹ bưng chén đĩa lên ?
“ giáo Tiếu, có muốn con giúp rửa rau ?” Mẹ, có muốn con giúp mẹ rửa rau ?
“ giáo Tiếu, có muốn con giúp lấy đũa ?” Mẹ, có muốn con giúp mẹ lấy đũa ?
giáo Tiếu rất là đau đầu nhìn đứa còn chưa cao bằng cái bồn rửa mà lại có lòng nhiệt tình như vậy, khóe miệng run rẩy,cúi người, mở miệng : “Nãi Tích, ra ngoài kia xem tivi được ? giáo Tiếu lập tức làm cơm cho con, rất nhanh có cơm ăn.”
Chắc là thằng bé xem xét vấn đề thấy bản thân làm được, tuy có chút cam lòng, nhưng mà vẫn cần cho giáo Tiếu tự rước lấy phiền phức, tự thầm trong lòng, rốt cuộc mới ngoan ngoãn ra ngoài chơi mình.
“Ăn cơm ~~” Tiếu Hàm bưng món cuối cùng lên bàn ăn, hướng ra ngoài hô to tiếng, sau đó liền thấy Nãi Tích trượt từ sô pha xuống, chạy đến chỗ , ‘vù’ cái, ôm chặt lấy đùi , vui tươi hớn hở giương cao khuôn mặt nhắn, nghiêng đầu làm nũng: “ giáo Tiếu, đút cho con ăn ~~”
Tiếu Hàm cúi người, hài lòng chấm vào mũi nó cái, bế nó ngồi lên ghế dựa, lúc này mới giơ giơ cái muỗng trong tay lên, lại cười : “ chuẩn bị trước rồi ~~” Tên nhóc này, hôm nay lại có ý định bóc lột tình thương của mẹ người triệt để, dùng ánh mắt như vậy nhìn , có thể sao?
Thằng bé ăn miếng, lại ngây ngô nhìn chằm chằm cười, đem bữa cơm được ăn gọi là ngọt ngào.
“ giáo Tiếu, giúp con tắm rửa được ?” Thằng nhóc sát phía sau hỏi.
Tiếu hàm rửa bát, cũng dám làm gì mạnh tay, chỉ sợ cẩn thận cái lại giẫm phải đứa , ai bảo nó dính như dính kéo vậy.
giáo Tiếu có chút vui, cũng chạy đâu được, gấp như vậy làm gì? “Nãi Tích à, giáo Tiếu cũng biến thành bươm bướm bay mất, con ra ngoài trước được ? rửa bát xong tắm rửa cho con, được ?” thuê nhà này ở, phòng bếp rất , ngay cả xoay người cũng có chút khó khăn.
“Được, con ra ngoài trước nha.” Nãi Tích dứt lời, ngoan ngoãn xoay người ra ngoài.
Đợi Tiếu Hàm dọn dẹp xong, lúc xoay người ra khỏi phòng bếp, mới biết được vì sao thằng bé lại thoải mái đồng ý nhanh như vậy.
Nhìn con vịt con, áo ngủ con nít, quần , khăn tắm hình Mickey Mouse, được chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ chờ làm việc nữa thôi.
Vừa thấy Tiếu Hàm ra, Nãi Tích cười tít mắt, ôm đống này nọ trong tay, vui vẻ chạy tới, lôi kéo vào phòng tắm: “ giáo Tiếu, giúp con tắm rửa ~~” giáo Tiếu tay mềm mại như vậy, nhất định so với lúc ba ba giúp nó tắm rửa càng thoải mái hơn.
Tiếu Hàm khóe miệng vừa nhếch lên, quay đầu nhìn đồng hồ tường, mới hơn bảy giờ, bây giờ tắm rửa, có sớm quá hay ?
Last edited by a moderator: 14/11/15