1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện 1:

      Editor: Melodysoyani

      Beta: NguyetNhi+ Trịnh Phương + hongheechan+Vệ Tuyết

      Bạn Nãi Tích sắp lên tiểu học, có lẽ cậu được phân đến lớp của người mẹ kế kia để học.

      Thân là đứa bé nhà họ Chu, bạn Nãi Tích sớm xác định được mục tiêu của mình, từ được thừa hưởng toàn bộ ưu tú của ba ba. Nhưng mà, thân là con của giáo sư, lần đầu tiên Nãi Tích nghi ngờ động cơ mà cha cưới giáo Tiếu. Chẳng lẽ là vì lười phải tới đón cậu sau giờ tan học, cho nên ông ấy mới tìm cho cậu người mẹ kế là giáo viên ở trường này sao?

      Xùy xùy xùy, làm sao cậu có thể biết suy nghĩ như Vương Tiểu Bàn được chứ, ba cậu và giáo Tiếu nhất định là được ông trời tác hợp, vô cùng đẹp đôi.

      Vì mỗi ngày Nãi Tích đều về nhà với giáo Tiếu nên cậu cảm thấy có hơi khó chịu, ra cậu rất muốn chơi chung với bọn Vương Tiểu Bàn sau giờ tan học~

      được học cùng lớp với Vương Tiểu Nha và Lý Manh Manh khiến cho Nãi Tích cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng may là vẫn còn có Trần Hi ở bên cạnh nên cũng đến nỗi quá tệ. Nhưng, vì sao Vương Tiểu Bàn vẫn ngồi ở phía sau cậu vậy nhỉ?

      Vấn đề này tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn đến đời người ngắn ngủi của bạn Nãi Tích, làm sao cậu lại có thể có đoạn nghiệt duyên với Vương Tiểu Bàn được chứ? Mãi cho đến sau này, trong hôn lễ của Nãi Tích và Trần Hi, trong số phụ rể là bạn học Vương Tiểu Bàn đẹp trai ngời ngời bước lên sân khấu, cậu vẫn thể lí giải được nghi hoặc này.

      Được rồi được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, mặc dù tên nhóc Vương Tiểu Bàn này hơi tham ăn chút, lúc cười rộ lên có chút ngốc nghếch, nhưng mà tóm lại , tên nhóc này vẫn biết đạo lý. Lúc đầu khi ở nhà trẻ, hai người cũng coi như là bạn cùng chung hoạn nạn. Cho đến lúc người nào đó lên cấp 2, có mấy lần Vương Tiểu Bàn đương suýt thất bại, phải cuối cùng đều mặt dày đến nhờ cậu chỉ cách giữ lại sao?

      Ôi chao, xa quá rồi, đây đều là những chuyện tốt đẹp sau này.

      tại có chuyện tương đối quan trọng hơn, đó là chỉ cần học thêm hai năm nữa thôi bạn học Nãi Tích được toại nguyện: có thể cùng ngồi lên xe của trường học để về nhà như bọn Vương Tiểu Bàn. Vì sao á? Bởi vì giáo Tiếu nhà cậu mang thai đấy.

      Chu cũng có thể được coi là người đàn ông tốt, mặc dù người lớn hai bên đều ép nhanh chóng sinh ra đứa bé để chơi với bọn nó, nhưng vợ của tổng giám đốc Chu vẫn còn gánh nặng quản lý kinh doanh vai, cống hiến sức lực cho nghiệp XX của quốc gia. Cuối cùng, đến khi giáo Tiếu được hai mươi tám tuổi mới gieo mầm mống xuống.

      Nãi Trà bé đợi đến khi đủ chín tháng mới chịu ra khỏi bụng mẹ, vô cùng bé . Ba nó và trai vừa thấy thương, cũng vì chuyện này mà tạo ra thế hệ mới là nữ quyền*(người phụ nữ được coi trọng hơn, thiên vị hơn đàn ông, trọng nữ khinh nam) và em có quyền lực nhất nhà xuất .


      Về phần ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, càng cần phải tới nữa. Ngóng trông hai năm mới có đứa cháu ngoan, sao họ có thể cưng chiều được chứ? Niềm vui lớn nhất của Chu Nghị Vinh và Tiêu Kiến, đó chính là cho cháu cưỡi ngựa. Có cháu đáng mềm mại ngồi cổ, lúc ra ngoài mặt mũi như có tầng ánh sáng! Nó còn biết chơi cờ với mấy cụ già nữa, có cháu nhà ai có thể mềm mại đáng như cháu nhà họ ???

      Về phần bạn Nãi Tích, đúng, lúc này thể gọi người bạn nữa rồi, bởi vì cậu biết chơi tennis, nên nhanh chóng trở thành thần tượng mới trong giới tiểu học. Hoàng tử Chu Thiên Thần phát ra mục tiêu mới của cuộc sống: bảo vệ em , làm tròn trách nhiệm của người trai!

      Cho nên, cậu bắt đầu luyện cả Taekwondo và Judo. . . . . .

      Hot girl hả, trai nó chỉ vì nó thôi, đắng mấy cũng có thể ăn! Cậu vẫn còn nhớ hình ảnh ba trịnh trọng giao em cho mình: "Nãi Tích à, về sau em học chung trường với con, cho nên con phải bảo vệ em, nhất quyết đừng để cho người ta ăn hiếp em con."

      Mắt cậu Chu tỏa sáng rực rỡ chếch góc 45 độ. Nhớ lại năm đó, phải Tiểu Hàm cũng có người trai là ở bên cạnh bảo vệ sao. Mặc dù về sau thân phận trai này có hơi thay đổi, nhưng cũng hề ảnh hưởng đến công lao to lớn của vào năm đó. Bây giờ vừa nhìn thấy dáng vẻ của Cao Thần khi nhìn thấy lập tức biết rồi.

      Con trai nhà Cao Thần và Phương Hân lớn hơn Nãi Trà tuổi, vẫn còn ở trường học, cho nên càng phải chú ý hơn. Ai biết được tên nhóc này có kế thừa đam mê bất lương của cha nó, là thích ngăn đón các bé đáng đường rồi kéo mái tóc của các bé đó hay ?

      Cho nên, con trai à, trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người nào đó, trước tiên nhất định phải đắn đo suy nghĩ trong lòng, hoạt động gân cốt, bỏ đói bụng dạ, vì em , nên khinh thường.~~~

      bé Nãi Trà sáu tuổi và sắp lên tiểu học rồi, nhưng bé lại cực kỳ thắc mắc, tại sao trai lên cấp hai rồi mà mỗi ngày vẫn phải tới lớp của bé? ràng mẹ ở trong trường học mà.

      Còn nữa, vì sao mỗi lần trai tới đều trừng mắt với các nam sinh trong lớp bé vậy? kỳ quái mà. Nhưng mà, sau khi mọi người biết Chu Thiên Thần học cấp hai là trai của bé, hình như mọi người đều rất thích trò chuyện với bé phải?
      Tại sao vậy?

      nghĩ ra. Tiểu Nãi Trà gãi gãi đầu, trong đôi mắt to toàn là nghi hoặc.

      Bề ngoài của Nãi Trà rất giống mẹ, mỗi lần Chu Triển Nguyên nhìn thấy con , đều cảm giác giống như lại nhìn thấy Tiếu Hàm lúc còn bé vậy, cho nên việc thương đứa con này chỉ có hơn chứ kém, động chút là ôm ôm hôn hôn, đến cả Tiếu Hàm cũng phải ghen.

      Dỗ con ngủ xong, Chu Triển Nguyên mới trở về phòng. Nhưng, dường như tình huống có chút đúng lắm phải? Làm sao mà người vẫn luôn thích đọc sách trước khi ngủ lại quay lưng ngủ sớm như vậy chứ?

      "Sao vậy? Ở trường có quá nhiều việc phải làm sao?" Bây giờ vừa làm chủ nhiệm lớp, lại còn phải dạy thêm hai lớp học, quả khiến mệt mỏi.

      ". . . . . ." Người nằm giường vẫn lời nào, mặc dù biết chuyện ghen với con rất mất mặt, nhưng mà kể từ sau khi sinh Nãi Trà chỉ biết lo cho Nãi Trà, hề quan tâm tới . Mức chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển quá lớn khiến khó mà tiếp thu được.

      Chu Triển Nguyên khẽ cười tiếng, ôm lấy từ phía sau, cũng hiểu tại sao lại tức giận như vậy rồi. Lại còn ghen với con của mình, đúng là biết xấu hổ mà. rồi, Nãi Trà là đứa con thứ hai của , người trước mắt này mới là con cả.

      "Em tức giận à?" khẽ cắn lỗ tai của , nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn sợ cái này.

      rụt đầu lại thèm để ý tới .

      vẫn tiếp tục công việc của mình. Từ từ xoa hông của , môi rơi xuống sau gáy, chậm rãi xuống phía dưới, nghe được tiếng hít thở dần trở nên dồn dập của , khóe môi Chu Triển Nguyên khẽ cong lên.

      "Đứa ngốc." Lời của nhàng vang bên tai , vừa nặng lại nhàng: "Bởi vì Nãi Trà lớn lên giống nha đầu nào đó, cho nên mới thương nó như vậy đấy ~" Hai người cưới nhau nhiều năm như vậy rồi mà vẫn thích gọi là nha đầu như cũ, giống như lúc nũng nịu cũng thích giương mặt làm nũng gọi Triển Nguyên.

      Nghe lời tâm tình chân thực của , khóe miệng Tiếu Hàm khẽ mỉm cười ôm cổ , sao lại biết được, chỉ là dạo này bị chuyện của con làm phiền, nên mới muốn nghe lời tâm tình này lần thôi.

      "Ma ma~~~ Ba ba ~~ con muốn tiểu chút ~~" đến lúc quan trọng ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của con .

      Tất cả mọi thứ đều ngừng lại và im lặng, hai người cau mày chảy mồ hôi ròng ròng. đúng là nghẹn chết người mà.

      muốn đứng dậy, Chu Triển Nguyên chợt nghe tiếng của con trai: "Nãi Trà ngoan này, trai dẫn em toilet nhé~~ ba ba và ma ma làm việc mà~~" Giọng trai của Nãi Trà lên tiếng.

      "Ba ba và ma ma bận việc gì vậy hai?" Tiếng ngây thơ của bé lại vang lên lần nữa, nét mặt của Tiếu Hàm khỏi mắc cỡ đỏ bừng.

      "À, ba ba và ma ma vội vàng tạo ra em trai cho Nãi Trà đó~~" Nãi Tích lên cấp 2 trả lời như vậy đấy.

      Tiếu Hàm thầm cắn răng, học môn sinh học ngon lắm sao! gì vậy chứ? Còn nữa, nên quên chính sách kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, trong nhà có hai người con là các con rồi đấy!

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện 2:

      Edit: Melodysoyani.

      Beta: NguyetNhi+ Trịnh Phương+ hongheechan+Vệ Tuyết



      Khi đó, Diệp Dĩ Mạt theo quân đội của doanh trưởng, Lý Thụy cũng ôm được người đẹp về nhà, mà con trai của Cao Thần và Phương Hân, cũng biết cách bắt chuyện với con rồi……

      Cao Thần cảm thấy cực kì khổ sở, giá như lúc trước xem tình bạn giữa Phương Hân và Tiếu Hàm, hơn nữa về sau hai nhà bọn họ còn cùng chuyển đến tiểu khu, để rồi lúc này chuyện dẫn theo con cái ăn cơm dã ngoại gì đó trở thành chuyện thường như cơm bữa của hai người họ.

      Nhưng mà, vợ của mình quấn lấy vợ của người ta còn chưa tính, vì sao đứa con trai nhà mình cũng muốn quấn lấy con nhà người ta vậy hả? Nó thấy mặt trai nhà người ta rất khó chịu sao? Con trai à, dù con muốn tranh giành cũng cần phải tới gần phía trước như vậy đâu!

      Quay đầu nhìn vợ mình cười đến híp cả con mắt với Tiếu Hàm, lại nhìn đến con trai vây quanh bên người Nãi Trà cười đến mặt cũng có nếp nhăn rồi, Cao Thần lặng lẽ rời sang nơi khác.

      còn tí hy vọng nào với Triển Nguyên nữa rồi!

      ***

      Công chúa Nãi Trà bé của nhà họ Chu, người cũng như tên, cả đường đời đều bước tiếng hát thanh thuần. Từ nhà trẻ đến trung học, luôn có vô số tên nhóc chết tiệt theo phía sau, khiến trai Nãi Tích tốt nghiệp đại học rất ấm ức. Những tên nhóc chết tiệt này, dù cậu có đánh thế nào cũng chịu !

      Người khiến Nãi Tích phải nhức đầu nhất lại là đứa con trai tên Cao Gia Tín của chú Cao kia! Lúc đầu tên nhóc chết tiệt kia học chung nhà trẻ với em , mặc dù phải cùng lớp, nhưng lại cùng cấp, chiếm được biết bao nhiêu là thiên thời địa lợi rồi, thậm chí còn hơn cả người làm trai lớn hơn tám tuổi này nữa!

      Càng quá đáng hơn chính là, lúc Cao Gia Tín lên đại học, vậy mà lại đến báo danh vào trường đại học Z giống lúc trước, sát cửa nhà. Trời đánh, ban đầu đăng ký vào đại học Z phải là vì nó gần trường học của Nãi Trà sao! Tên nhóc chết tiệt này giỏi việc tính toàn, sau giờ học lập tức chạy tới trường của Nãi Trà, người trai như đúng là quá lơ là cảnh giác rồi!

      "Nãi Trà à, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, muốn trai giúp em ôn tập ?" Người trai xuất sắc này là tài nguyên vô cùng tốt đấy. Em , em đừng cố gắng khinh thường nữa mà, tới đây lợi dụng ~~ Hai mắt Nãi Tích sáng lấp lánh nhìn em .

      nàng Nãi Trà lại cực kỳ vô tình tiếp tục lật sách : " à, phải cũng sắp thi tốt nghiệp đại học rồi sao? Em thể chiếm dụng thời gian của được, dù sao Gia Tín cũng rảnh rỗi, ấy tới dạy thêm cho em."

      Lại là Gia Tín, lại là tên nhóc Gia Tín chết tiệt đó! Có thể thấy được tên nhóc chết tiệt kia có ý đồ xấu xa! Nhưng, người làm trai như lại có cách nào, ai bảo tất cả thành tích thi tốt nghiệp trung học của tên Cao Gia Tín kia đều đạt hạng nhất chứ! Người ta có tư cách dạy thêm cho em mình đó!

      Yên lặng vỗ trán, trai Nãi Tích đành phải rút lui trước. Thôi, mặc kệ, dù sao nhiều năm như vậy cũng thấy tên Cao Gia Tín kia chiếm được ít lợi ích gì từ em .

      Cao Gia Tín cũng rất buồn rầu, nghe cha , năm đó chú Chu cũng chơi trò nuôi dưỡng Loli, chờ dì Tiếu từ lúc còn bé xíu, cho đến sau này dẫn dì Tiếu về nhà mới thôi, giữa vô số trắc trở, cũng giao động tới việc canh giữ trái tim Loli của chú Chu chút nào!

      Nhưng vì sao, vì sao vậy hả? ràng chú Chu làm rất là thuận buồm xuôi gió, nhưng tại sao khi tới phiên lại có ông vợ khó trị như vậy chứ! Cũng là nuôi dưỡi loli, tại sao lại phải trải qua nhiều khó khăn như vậy!

      Mỗi lần cha thấy đều dùng ánh mắt chỉ tiếc thể rèn sắt để nhìn . Cái gì mà cho đến bây giờ vẫn chưa thu phục được Nãi Trà chứ? Là do Nãi Trà tài cao, nếu bây giờ dẫn người về nhà, nhất định ba và trai của đuổi giết đến chân trời góc biển! Rốt cuộc người cha này an tâm kiểu gì vậy? Con là do người nhặt được sao!


      Ai ai, bạn học Gia Tín à, có biết là 80% tin tức của ba đều là sai hả, muốn mổ bụng hay nhảy lầu hả? Thôi, hay là mua miếng đậu hủ về rồi tự đâm vào chết .

      Cực khổ lắm mới đợi đến lúc nha đầu này thi lên đại học, khi tìm đủ mọi cách dụ dỗ , rốt cuộc cũng cùng học chung khối đại học với , vốn tưởng rằng có thể thành công quang minh chính đại dắt tay nhau , ai biết lại có nhiều con sói chờ đợi học muội thanh thuần trong khoa đại học kia như vậy!

      Phải đề phòng học trưởng! quên với ! Mặc dù quen từ trước, nhưng dù sao cũng từng là thành viên giữa các học trưởng đó, có điều giống ở chỗ là trông coi mười mấy năm rồi!

      Nhìn thấy có nam sinh trẻ tuổi lắp bắp lên tiếng thổ lộ với Nãi Trà ở dưới lầu, Cao Gia Tín đen mặt.

      Hot girl, tôi là người, thỉnh thoảng hung ác chút được ? Đừng có dùng ánh mắt vô tội nhìn người ta như vậy chứ, như vậy người ta có chết tâm đâu! Mà Gia Tín của em cũng càng đau lòng hơn đấy!

      Trầm mặt tới, Cao Gia Tín chút khách khí kéo tay Nãi Trà, nghiêm túc với nét mặt tang thương đến nỗi còn nhìn ra là học đệ hay là học trưởng của nam sinh đứng đối diện: "Chu Thiên Giai có bạn trai rồi, cho nên về sau xin cậu đừng đến tìm em ấy nữa." nhất định để cho bọn họ biết nhũ danh của là Nãi Trà, nhũ danh đáng như vậy, chỉ cần biết là được rồi.

      Vẻ mặt nam sinh dám tin nhìn chằm chằm vào Nãi Trà, giống như thể nào tin nổi học muội năm nhất thanh thuần đáng như vậy, làm sao có thể có bạn trai?

      Nãi Trà cực kỳ xấu hổ gật gật đầu, kéo cánh tay của Cao Gia Tín : " ngại quá, nhưng mà vẫn là cám ơn cậu~ rồi cậu tìm được thích hợp với cậu thôi ~" Nãi Trà cười ngọt ngào, chàng trai đối diện vốn uể oải lập tức mừng rỡ: "Bạn học Chu Thiên Giai, mặc dù chúng ta thể làm người của nhau, nhưng mà mình vẫn mong chúng ta có thể trở thành bạn bè ~"

      Mới vừa rồi mặt mày Cao Gia Tín còn tươi tắn vì Nãi Trà thừa nhận là bạn trai của giờ lại lập tức trầm xuống, đây là vẫn chưa từ bỏ ý định sao?

      Lại nghe thấy Nãi Trà : " có việc gì có việc gì, mua bán thành nhân nghĩa tại* thôi ~" cười đến tim phổi trả lời.

      *mua bán thành nhân nghĩa tại: dù hai bên buôn bán thành, tình cảm vẫn còn, làm ảnh hướng đến hòa khí.

      Cao Gia Tín yên lặng vỗ trán, nhanh chóng bỏ nàng này vào trong túi, sợ có ngày nào đó nàng này tự bán bản thân mất.

      Đợi đến khi nam sinh biết tên kia rời , Cao Gia Tín vẫn muốn buông tay ra, lôi kéo Nãi Trà đến phòng ăn.

      Lúc này nhiều người, Cao Gia Tín lại có chút danh tiếng ở trong học viện, dáng người cao ráo, lớn lên đẹp trai, còn có thể chơi bóng rổ, lại là Phó Chủ Tịch hội học sinh kiêm xã trưởng ngoại liên xã. Tóm lại nhân vật như vậy phải là hạng người yên lặng vô danh trong trường đại học.

      Lúc này có rất nhiều người trong phòng ăn, ít người biết Cao Gia Tín, mà cũng ít người biết Nãi Trà, dù sao mỗi lần đến lúc có học sinh mới nhập học loại học muội thanh thuần đáng như thế đều là con mồi bị các học trưởng nhìn chằm chằm như sói như hổ đói.

      Khi nhìn thấy hai người tay nắm tay vào căn tin, người có mắt kính rơi mắt kính, có cằm rơi cằm, đợi đến sau khi mắt kính và cằm được nhặt lên, lại thấy Nãi Trà khách khí chút nào ném toàn bộ đồ ăn vào trong chén của Cao Gia Tín ngồi đối diện, lần này mắt kính và cằm lại rơi xuống đầy đất, có ai mà biết Cao Gia Tín học khoa Y nổi tiếng sạch chứ? Trong phòng ngủ có em rửa chân lên giường ngủ, bị đá ra ngoài phòng ngủ cả đêm! Đây chính là tin tức lớn!

      Vểnh tai cẩn thận nghe ngóng.

      " Gia Tín, món ăn ở trường ngon ~" nàng Nãi Trà này bị tài nấu ăn lão luyện của mẹ làm cho kén ăn rồi, vì thế ăn quen cơm tập thể trong phòng ăn.

      " có việc gì, ngày mai đến chỗ , làm cơm cho em ăn." Dù sao sau này cũng dọn ra ngoài ở, vì chịu nổi thói quen rửa chân của mấy người em kia, mà mấy người kia cũng chịu nỗi bệnh thích sạch của , như vậy với ai cũng tốt.

      Về phần tại sao ở chỗ này, dĩ nhiên là hy vọng mượn vài người, để mọi người cùng biết Nãi Trà là người của !

      "Được, được ạ, Gia Tín tốt nhất ~" Vẻ mặt của nàng Nãi Trà hạnh phúc nịnh hót ~

      Đối với Gia Tín từ lúc nhà trẻ học và tan học cùng này, Nãi Trà có tới ngàn trăm lý do để thích, Gia Tín làm đồ ăn rất ngon nè, còn có thể pha cà phê, biết làm bánh ngọt ~~ wow, ha ha ha, giỏi hơn trai của rất nhiều~~

      Cao Gia Tín thầm yên lặng, nếu như phải là cha muốn theo đuổi con phải làm thế này, học những thứ này sao? Trong lớp dạy nấu ăn, trừ ra còn có bác ! Bác lại thích nấu cho ăn thử, trong tháng béo lên tận mười kí!

      Đến cuối cùng chứng minh, những thứ này trừ việc khiến cho Nãi Trà gọi trai ra còn gì cả! Mẹ nó, người cha này, lại có thể gạt ! Trong lòng Cao Gia Tín phát điên.

      Xem chừng tin tức truyền bá cũng tệ lắm, Gia Tín phách lối xong lập tức kéo hotgirl Nãi Trà rời khỏi. Chuyện kế tiếp, liền giao cho phân đội bát quát trong trường học , mong đợi, ngày mai scandal của và Nãi Trà bay đầy trời~

      Vẫn là mẹ đúng, theo đuổi con , cũng phải chú ý dư luận~

      ***

      " Gia Tín, gần đây có rất nhiều người tốt tới tìm em tỏ tình, phải làm sao đây?" Em Nãi Trà rất đau đầu cau mày hỏi.

      Lúc Cao Gia Tín đen mặt, nghĩ đến chuyện gần đây mấy con sói trong ban kia cũng có khả năng động dục, xem ra mình phải canh kỹ nhà lao chút rồi.

      "Em đừng để ý đến bọn họ, ai tới tìm em cũng đừng để ý tới."

      "Em cảm thấy được mà, biện pháp để khỏe suốt đời, là tìm người bạn trai." Nãi Trà trịnh trọng gật đầu cái, cảm thấy chủ ý của mình rất tốt.

      Vẻ mặt Cao Gia Tín nhất thời bi thống vạn phần, ngẩng đầu lên góc 45 độ nhìn trời. Ông trời ơi, rốt cuộc bây giờ phải làm sao đây? Ai đó đến dạy !

      " Gia Tín, ra cũng thích em phải ?" vào bên trong dòng suối dành cho tình nhân trong truyền thuyết, câu của Nãi Trà khiến Gia Tín thất thần đến nỗi thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn.

      Ông trời ơi, trái đất ơi, các người nghe thấu lời khẩn cầu của con rồi sao? Cho nên nhân từ để nàng này thông suốt sao? vốn còn tưởng rằng ít nhất hành trình cũng còn mười năm nữa đấy~!

      Điên cuồng gật đầu, chỉ sợ nàng này thấy .

      " Gia Tín này, đối tốt với em suốt đời chứ?" Khi Nãi Trà có nghi vấn rất thích cắn ngón tay, Cao Gia Tín tự nhiên kéo ngón tay từ trong miệng của ra, giữ trong lòng bàn tay.

      "Sau này đừng cắn ngón tay nữa, bẩn lắm." xong lời này, lại vội vàng trả lời vấn đề ở đằng trước: "Nãi Trà, em yên tâm , em gả đến nhà bọn cần phải lo lắng đến chuyện mẹ chồng nàng dâu, mẹ cũng là mẹ em, ba cũng là ba em."

      Nãi Trà rất khinh thường liếc mắt xem thường: "Mẹ đối tốt với em như vậy, ba thấy ba em dám tiếng nào. Hừ, em còn có trai nữa đấy."

      Cho nên , Gia Tín này, những điều kiện kia của chút lực hấp dẫn nào với em đâu…..

      Gãi đầu cái, Cao Gia Tín bất đắc dĩ : "Bé à, chờ em vài chục năm rồi, chẳng lẽ em muốn cho chờ thêm vài chục năm nữa sao?"

      Nãi Trà cắn môi trả lời : "Em cũng biết thích em mà." Nếu cũng vì thấy nam sinh chuyện với lập tức đen mặt, cũng sốt ruột vì muốn mượn sách của học trưởng, càng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi chỉ vì hỏi cảm giác thích người con trai như thế nào.

      Từ lúc bắt đầu học trung học biết Gia Tín thích rồi. Nhưng mà, biết loại thích sâu đậm này, kéo dài được bao lâu. Cho nên mới đợi đến lúc mình có thể xác định được, loại thích này đủ để kéo dài cả đời.

      " Gia Tín này, nếu như em em cũng thích , vậy phản ứng như thế nào?" Chớp chớp mắt cách vô tội, em Nãi Trà nghiêng đầu hỏi.

      Cao Gia Tín cắn răng nghiến lợi, nàng này, đùa giỡn rất thú vị sao? Nhìn thấy sắc mặt của thay đổi như vậy rất thú vị à? ngờ nàng này lại giả heo ăn thịt hổ như thế! Thủ đoạn này hề thua kém trai của chút nào!

      Cúi người, lập tức hạ xuống nụ hôn. Mẹ nó, lão tử chờ đợi ngày này đợi đến hơn mười mấy năm rồi!

      “Tôi cho em biết, kết quả chính là, em chỉ có thể là người của lão tử thôi!" Gia Tín vốn luôn luôn tao nhã lịch cũng có ngày tục như vậy đấy, ai bảo bị người ta đùa giỡn nhiều năm như vậy chứ? Hai em các người, cứ coi như các người lợi hại !

      ra , tiếp theo tôi đến chuyện xưa của Nãi Tích và Trần Hi, chuyện xưa kể về thời kỳ trưởng thành của họ, khiến cho tôi nhớ lại tôi của lúc trước. . . . .
      HaYen thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện 3

      Editor + beta: tieu_hao

      Nhắc đến nửa cuộc đời trước của Nãi Tích, trừ ông bà nội ngoại bố mẹ và em Nãi Trà yếu đuối ra, người quen thuộc nhất chắc là Vương Tiểu Bàn và Trần Hi.

      Hai người ấy đều cùng học chung lớp chung trường với cậu từ khi bắt đầu vào nhà trẻ, nhất là Trần Hi, thành tích nổi trội xuất sắc, ngay cả đại học cũng thi đỗ cùng cậu, còn lúc đó, Vương Tiểu Bàn hồi học cấp 3 miễn cưỡng thi vào nên ra nước ngoài rồi.

      Trong ấn tượng, bạn Trần Hi luôn rất yên tĩnh, lúc ở nhà trẻ, Vương Tiểu Nha lắm mồm và Lí Manh Manh hay khóc sướt mướt đều thích chơi với Vương Tiểu Bàn, bởi vì Vương Tiểu Bàn mang rất nhiều đồ ăn ngon đến trường, hơn nữa, theo lời mấy cậu ấy, Vương Tiểu Bàn càng giống người .

      Hình như chỉ có Trần Hi luôn mở miệng gọi Vương Tiểu Bàn là , mãi sau này nhắc lại chuyện ấy, Vương Tiểu Bàn còn vô cùng tiếc nuối rằng, lúc đó cậu ta rất muốn Trần Hi làm em cậu ta, đó là ước muốn của mỗi bé trai. Hơn nữa cậu ta lại giống với cậu bạn Nãi Tích còn có người mẹ trẻ sinh em cho chơi cùng... Đây là oán hận chất chứa nhiều năm của Vương Tiểu Bàn, có cách nào cả, ai bảo sau đấy Nãi Tích cứ rảnh rỗi là lại đưa em Nãi Trà trắng nõn đáng đến trước mặt cậu ta, người sống sờ sờ làm cậu ta đỏ cả mắt.

      Trần Hi hay , nhưng làm việc rất nghiêm túc, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cấp ba hay khen ai cũng , nếu mỗi người có được nửa nỗ lực của bạn Trần Hi, mọi người gặp phải vấn đề ở những điểm số quan trọng căn bản.

      Khi đó, Nãi Tích biết mình nghĩ gì, chỉ cảm thấy câu của thầy rất chân thực, dù sao từ lúc cậu biết đến giờ, cũng chưa từng thấy nghiêm túc.

      Thực ra tiếp , vừa lên cấp 2, lại học chung lớp với Trần Hi, Nãi Tích còn có chút cảm giác gặp bạn cũ nơi đất khách quê người, lên cấp 3 rồi, khi phát hai người lại chung lớp, cậu bạn Nãi Tích bình tĩnh nổi, nhìn thấy Trần Hi đâm đầu tới, câu đầu tiên là " khéo, lại cùng lớp với cậu. Tốt " nhưng biết, câu ngắn gọn được phát ra từ cậu bạn đẹp trai mà mình luôn có hảo cảm có sức hấp dẫn thế nào đối với con trong cái tuổi dậy dễ động lòng nhất.

      Trần Hi cũng tự thấy như gặp ma, ban đầu chỉ là tán thưởng, thích ngắm khuôn mặt tươi cười đường hoàng tự tin của cậu sân bóng, thích thấy cậu bình tĩnh nhanh trí phản bác lớp, cuối cùng, vì câu của cậu, bắt đầu dần chìm đắm, trái tim cách nào mà đắm chìm vì cậu.

      Vẫn luôn biết, những thích cậu hề ít. Từ cấp 2, đúng, từ tiểu học, người được bàn tán trong miệng nữ sinh nhiều nhất là Chu Thiên Thần của lớp 6. Chu Thiên Thần biết đánh tennis, biết chơi bóng rỗ, biết Taekwondo, biết Judo vẫn luôn là nhân vật làm mưa làm gió trong sân trường.

      và cậu quen nhau từ khi còn học ở nhà trẻ, chỉ biết cậu có em rất đáng , giáo dạy tiểu học là người mẹ sau này của cậu, những điều còn lại biết nhiều được bằng những bạn lớp khác chú ý tới cậu.

      Từ khi nào bắt đầu chuyển từ tán thưởng sang thích? Hẳn chính là sau buổi trưa khi vào học cấp 3, người thiếu niên thanh tú mặc áo sơ mi trắng, lưng khoác ánh mặt trời bước đến, màu vàng phía sau lưng cậu hóa thành phông cảnh.

      Thích cậu, chỉ vì sau buổi trưa dưới ánh nắng mặt trời, cậu mặc chiếc áo sơ mi tớ thích.

      Sau đó, tất cả đều vượt ra khỏi phạm vi có thể điều khiển của Trần Hi.

      thầm chú ý tới mọi thứ của cậu, vì cậu, bắt đầu cố gắng nghiên cứu Vật lý Hóa học mà mình thích, vì để được đặt song song với tên cậu, sau giờ tan học phải mất bao nhiêu thời gian, chỉ có biết.

      Tiếp đó, thi đại học, tất cả đều kết thúc.

      Biết được cậu ghi danh vào đại học Z chỉ là lần ngẫu nhiên, vẫn luôn biết cậu chiều em , nhưng ngờ cậu vì em muốn quá xa nhà.

      Sau là buổi lễ tốt nghiệp, dạ hội chia tay, liên hoan lớp, vô số lời tỏ tình, các thiếu niên và thiếu nữ ngày thường hay ngượng ngùng vì muốn để lại tiếc nuối tuổi trẻ, giống như muốn tuyên thệ gì đó, thể chờ đợi mà ra hết tâm của mình.


      Chu Thiên Thần, thể nghi ngờ mãi là người nhận được lời tỏ tình nhiều nhất.

      Người thiếu niên thanh tú xuất sắc khi đứng trước mặt tỏ tình với mình, luôn nở nụ cười xa cách, câu cám ơn, câu xin lỗi.

      Trần Hi nắm tờ giấy trong tay, lặng lẽ quay .

      Thực ra nhận được ít lời tỏ tình. điềm đạm nho nhã, còn thêm cả siêng năng nghiêm túc, hề ngoài ý muốn trở thành tình nhân trong mộng của phần lớn các nam sinh ở tuổi dậy .

      Nhìn nam sinh đỏ mặt trước mắt, mặt mày Trần Hi cong lên dịu dàng, biết là lần thứ mấy nữa, nhưng mà, chỉ có xin lỗi. "Xin lỗi, cám ơn."

      Trật tự từ trái ngược hẳn với cậu. Nghĩ như vậy, môi liền xuất nụ cười xinh đẹp, khiến cậu nam sinh đối diện lại ngu ngơ thêm lần nữa.

      Xoay người, trông thấy nụ cười của người trong lòng, giống như trước kia. "Này, cậu cũng ở đây à." Mười hai năm trước, cậu cũng cười như thế với , khóe miệng hơi nhướng lên cong 5% so với bên còn lại, cằm giương , kiêu ngạo mà bướng bỉnh.

      Trần Hi biết sao mình lại bước đến.

      Đưa tờ giấy nhắn cầm trong tay trao cho cậu, sau đó quay người bỏ chạy, động tác lưu loát liền mạch.

      tờ giấy nhắn màu tím nhạt là câu mất hơn đêm để ghi, có những lời buồn nôn gì cả, chỉ là câu đơn giản, "Này, hình như tớ có chút thích cậu", câu lại mất tinh lực của nửa đêm để viết rồi xé, xé rồi viết.

      Đầu năm nay, có ai dùng giấy nhắn con con này mà bày tỏ tấm lòng đâu, Trần Hi, cậu đúng là người đầu xu hướng.

      Cấp ba cuối cùng rồi đến nghỉ hè, là nghỉ hè dài nhất buồn chán nhất trong cuộc đời, nó là nhất với Trần Hi.

      có điện thoại, có thư, có gì cả.

      Cười tự giễu, Trần Hi mở máy tính, viết blog ngày thứ chín.

      "Tôi chỉ muốn câu tạm biệt với thanh xuân của tôi."

      Lên đại học, lựa chọn Khoa tiếng Trung.

      Thầy và bạn bè đều rất ngạc nhiên với lựa chọn của , chỉ có tự biết, mình có nhiệt tình tha thiết với chữ vuông này thế nào, còn vì sao khi phân Ban tự nhiên và Ban xã hội lúc đầu lại chọn ở lại Ban tự nhiên, chỉ vì người mà thôi.

      Đại học, vô cùng lớn. ràng cùng trường mà lại chưa từng gặp nhau.

      Như thế cũng tốt, Trần Hi ôm sách nghĩ, gặp tiện. nhanh thôi là có thể quên được cậu ấy rồi.

      Mùa hè năm thứ nhất, theo bà ngoại đến Ngũ Đài Sơn ăn chay niệm Phật, điện thoại, máy tính, hoàn toàn ngăn cách với nhân thế, nhưng lại có được tĩnh tâm như nước khó có được.

      Gặp lại cậu là ở bữa tiệc chào đón tân sinh viên của trường vào năm thứ hai. Cậu và nữ sinh đó là cặp đôi được người người ủng hộ tác hợp nhất.

      Quay người, mỉm cười. Nếu quyết định quên tình cảm thầm mến chưa kịp bắt đầu, vậy , còn lý do gì mà buồn bã?

      Nãi Tích cảm thấy rất kỳ lạ, ban đầu trong ấn tượng của cậu, Trần Hi chỉ là tồn tại như Vương Tiểu Nha, Lí Manh Manh, điểm khác biệt duy nhất, chính là và cậu luôn học chung lớp. Nhưng mà, dù là vậy, quan hệ của họ cũng tốt hơn.

      Còn nhớ, khi vừa lên cấp 3, ít nam sinh đều thầm hỏi thăm tin tức về điềm đạm nho nhã ấy, dù sao, họ cũng là bạn học từ khi nhà trẻ.

      Cậu nhớ mình trả lời ra sao, nhưng cậu nhớ những nam sinh ấy đều lộ ra nét mặt đáng tiếc. Chắc là những lời cậu làm họ rất mất hứng phải? Hẳn là vậy rồi...

      Ba năm trôi qua vô vị gợn sóng, cậu có giấc mơ của cậu, có tennis của cậu, còn có em cậu.

      Chẳng qua cậu cảm thấy, Trần Hi lên cấp 3 càng nghiêm túc, mỗi lần đứng ở cửa bắt gặp nữ sinh thanh tú buộc tóc đuôi ngựa nghiêm túc làm bài, khóe miệng cậu đều cong lên, ừ, đứng từ góc này của cậu nhìn sang, có thể trông thấy vẻ mặt nhìn nghiêng duyên dáng của .

      Cậu biết mình rất được hoan nghênh, theo lời ba cậu, ba nhận được rất nhiều hoanh nghênh con trai sao có thể kém? Dĩ nhiên, ba tuyệt đối dám như thế trước mặt mẹ.

      Ở buổi lễ tốt nghiệp cậu nhận được rất nhiều lời tỏ tình, trông thấy ánh mắt ngượng ngùng của nữ sinh, cậu chỉ cười và xin lỗi.

      Cám ơn, xin lỗi.

      Sau đó quay , ở khúc quanh, bắt gặp nở nụ cười xinh đẹp với nam sinh đứng trước mặt: Xin lỗi, cám ơn.

      Bèn nhìn cười như bé điềm đạm xấu hổ nhiều năm trước.

      tới, đưa cho cậu tờ giấy nhắn, màu tím nhạt, món đồ rất nữ tính.

      Sau đó quay đầu, chút lưu luyến bỏ chạy, nhanh đến nỗi cậu kịp gọi lại.

      Xem tờ giấy nhắn, nét chữ hoàn toàn thấy được . Mùa hè tốt nghiệp ấy cực kỳ nóng nực, mồ hôi từ lòng bàn tay thấm đẫm vào tờ giấy.

      Tiếp đó chính là chuyến du lịch tốt nghiệp mà ba mẹ chuẩn bị từ lâu. Đợi khi cậu quay về phải học quân ở đại học rồi.

      Khi biết họ học cùng trường, cậu chỉ đơn thuần nghĩ đến từ, duyên phận, sau đó nở nụ cười khẽ, hình như tệ đâu nhỉ. Ít nhất cũng có người quen mà?

      Nghĩ là vậy, thế nhưng đại học thể so sánh với cấp ba, chung lớp, thậm chí chung Học viện. chung môn học, chung hoạt động tập thể, cho dù ở cùng trường, tỷ lệ gặp nhau thấp lại thấp hơn.

      Mùa hè năm thứ nhất tất cả bạn bè họp lớp nhưng , cậu biết hình dung tâm trạng mình ra sao, có chút mất mát, sau đấy, còn có chút vui?

      Các bạn cùng lớp đều liên lạc được với , theo lời người bạn tốt nhất của , cuối kỳ bị mất điện thoại, sau đó để tập trung cho kỳ thi cuối nên vẫn mua điện thoại, gọi đến nhà chỉ biết và bà ngoại ra ngoài.

      Nhưng mà tại sao lại có thói quen lên QQ, lên Bing, lên Microblogging chứ? Cậu rất vừa lòng vì việc này, có chút oán trách.

      Khi gặp lại là vào năm thứ hai. Ở bữa tiệc chào đón tân sinh viên, cậu bị đàn khóa ép làm người dẫn chương trình, cái nhìn đầu tiên khi đứng sân khấu lại thấy được chỗ ngồi cách đó xa, vẫn là nụ cười hời hợt, chẳng qua mái tóc đuôi ngựa biến thành mái tóc ngắn gọn gàng.

      Bữa tiệc kết thúc, cậu kịp thay quần áo liền vội đuổi theo, nhưng lại thấy nam sinh cao lớn cùng nhau. Giữa hai người còn cách khoảng, nhưng vẫn chướng mắt.

      Bước chân dần chậm lại, cảm giác khó chịu xuất trong lòng, có chút chua xót, còn có chút, đau.

      Đây là, cảm giác gì? ra, trong lúc bất tri bất giác, bóng dáng khắc vào trái tim cậu rồi ư?

      Gặp lại là ở bữa tiệc hữu nghị của Khoa tiếng Trung và Khoa Công nghệ thông tin.

      Từ xa, cậu thấy chuyện trò với mấy nữ sinh. Bóng dáng mảnh mai trong đám người chẳng hề khiến người ta chú ý, nhưng cậu vẫn thấy được đầu tiên, đôi má lúm đồng tiền và cặp mắt trong veo.

      Bỗng nhiên dây cung trong lòng như đứt ra. Tới nơi này đều là trai độc thân.

      tới, rất tự nhiên chào hỏi: khéo nhỉ.

      Chỉ có tự cậu biết, tất cả đều thay đổi, nhìn thấy , cậu khẩn trương vã mồ hôi.

      Xung quanh có người ồn ào, chỉ cười giải thích với mọi người: Bạn học cũ ấy mà.

      ra là bạn học cũ, cậu từ từ nắm chặt tay lại, ngay sau đó mặt giãn ra: "Trần Hi, từ khi nhà trẻ chúng ta học chung lớp, có cần phải khách khí vậy ?" Sau đó, như mong muốn trông thấy ánh mắt sáng rực của mọi người, còn xen lẫn vài câu trêu chọc thiện chí, ồ, thanh mai trúc mã đấy.

      người là nam sinh mới năm nhất thành phong vân trong trường, người là đối tượng thầm mến trong lòng vô số nam sinh.

      đôi tuyệt đẹp. Tất cả mọi người nghĩ vậy, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã.

      Thấy gò má đỏ hồng, tâm tình cậu trở nên rất tốt, vốn cam lòng bị bắt tới cái Hội ái hữu gì đó, bây giờ lại cảm thấy, hình như tệ.

      Vui chơi ở bữa tiệc hữu nghĩ, mãi chỉ có mấy trò như thế, có gì mới.

      Nghe báo số 15, lại thấy đứng dậy, cậu phải cám ơn thị lực 5.0 của mình, động tác nhanh chóng đổi số với cậu bạn bên cạnh, lấy số 23 của cậu đổi lấy số 15.

      lưng, mảnh mai như trong tưởng tượng, mùi hương thoang thoảng từ con vấn vít quanh chóp mũi, tóc ngang tai, khi gục đầu xuống liền quét lên cổ cậu.

      "Trần Hi." Cõng , từng bước vững chắc.

      "Hả?" Có chút xấu hổ bám lên lưng cậu, có điều, so với phải cho nam sinh xa lạ cõng, là cậu nên tốt hơn đúng ?

      "Chúng ta ở bên nhau nhé." Cậu mở lời, có hơi nghiêng đầu, thấy ánh mắt kinh ngạc của , gương mặt giãn ra.

      gương mặt của người con trai thanh tú tuấn bỗng lan tràn nụ cười , khóe môi hơi nhướng lên tạo thành đường cong rạng rỡ, tự tin và kiêu ngạo độc nhất ở con trai tuổi này lộ ra bỏ sót.

      "À, tớ cảm thấy, muốn quen người cần tốn rất nhiều năm, hình như tớ có đủ thời gian như thế, cho nên, chúng ta bên nhau nhé." Nhiều năm như vậy, nụ cười của em sớm xâm nhập vào trái tim , năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên. Mọi người đều đúng thời điểm gặp đúng người, là món quà tốt nhất Ông trời ban cho. Còn với cậu, ở thời điểm sớm nhất gặp được người tốt nhất, xem như đây là phần thưởng đặc biệt.

      "Ừ, dù sao cậu cũng có bạn trai, tớ cũng có bạn , cho nên, chúng ta ở bên nhau được chứ?" Lại đưa ra câu hỏi, khóe miệng cậu vẫn là đường cong sâu cạn ấy, dường như biết rằng, có lý do gì để từ chối.

      "Nếu thế, hồi tốt nghiệp cấp 3 tớ tỏ tình với cậu, vì sao cậu trả lời?"

      "Hử?"

      "Tờ giấy nhắn đó."

      "Tớ xin cậu, chữ viết tờ giấy tớ còn đọc được nữa."

      "Á?"

      "Thế nên mới , chúng ta bỏ lỡ hai năm rồi ư?"

      " phải, là từ nơi tăm tối được định sẵn, cần dùng đến thời gian hai năm, để chúng ta hiểu, cái gì mới là ở thời điểm chính xác gặp được đúng người."

      "Nữ sinh học Khoa tiếng Trung đều văn vẻ như thế à?"

      "..."
      HaYen thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện 4

      Editor: lonbia214
      Beta – er: Sakura Trang

      "Bà xã, hôm nay Nãi Tích và Nãi Trà đều đến nhà bà ngoại, chúng ta ra ngoài ăn cơm ?" Chu Triển Nguyên đứng lên, đến bên người vợ sắp xếp lại tủ bát . Ánh nắng đầu thu đặc biệt ấm áp, rọi vào người đứng trước cửa sổ, như nhuộm màu phấn vàng nhàn nhạt ấm áp.

      Ôm từ phía sau, Chu Triển Nguyên nhàng than thở tiếng: "Bà xã, lâu rồi được ôm em như vậy" từ sau khi Nãi Tích ngủ lại ở trường cấp hai, con sợ tối liền chuyển sang phòng của bọn họ, cho nên, khụ khụ, có chút việc, thể kiềm chế.

      "Buông ra, em còn muốn rửa chén." Tiếu Hàm lấy khuỷu tay đẩy cái, là, kết hôn nhiều năm như vậy rồi, làm sao lại vẫn dính như vậy, con cũng lớn như vậy.

      " được, hôn cái mới buông." Chu Triển Nguyên ăn vạ, ôm eo của buông. Từ sau khi sinh con, Tiếu Hàm vẫn ghét bỏ eo của mình đầy mỡ, cũng quá thích ôm ấp như vậy, nhưng mà cảm thấy, từ sau khi sinh con, dáng người của Tiếu Hàm ràng trở nên tốt hơn, lúc trước, quá gầy, ăn cũng ăn mập, vẫn là như thế này mới tốt, ôm thoải mái.

      "Đừng, em bận."

      Tác oai tác quái hôn lên sau gáy của , Chu Triển Nguyên khó có được mà buông tay ra, con trai con đều có ở nhà, nếu buông tha cơ hội tốt như vậy, quá ngu ngốc.

      "Bà xã..." hôn lên cổ của , hai tay dần dần thu hẹp, tồi hôm nay phải mặc váy liền. Thăm dò vào bên hông, da thịt mát lạnh bóng loáng làm cho ánh mắt của tối sầm lại, nếu như vừa rồi chỉ là đùa giỡn, như vậy giờ phút này thực là dừng được rồi.

      bồn rửa trong nhà bếp, sau lưng là đá cẩm thạch lạnh buốt, phía trước là lửa nóng của .

      Loại cảm giác này, dường như làm cho tan vỡ.

      Xong việc, tùy ôm lấy vào phòng tắm tắm rửa, mà sau đó những thứ lộn xộn kia, tự nhiên cũng là do xử lí, ai bảo lúc dọn dẹp lại chạy đến quấy rối?

      Hài lòng dụ dỗ bà xã ngủ, muốn thừa nhận bản thân mình hơn bốn mươi tuổi tổng giám đốc Chu hấp ta hấp tấp chạy dọn dẹp nhà bếp, sau đó lại đặt đồ ăn bên ngoài, lúc này, nhất định là Tiểu Hàm có đủ sức lực ra ngoài ăn cơm, cũng nỡ để cho người ngoài nhìn thấy bộ dáng ngây ngô này của .

      Đây là lòng riêng của , mỗi lần sau khi thân mật, mắt đầy nước cùng đôi môi đào cong lên giận dữ, luôn làm cho hận thể lại tiếp tục tấn công lần nữa.

      Mấy năm qua giáo Tiếu muốn chấp nhận chút nào, đàn bà 30 như lang như hổ là , hoàn hảo dáng người của Triểu Nguyên nhà giữ gìn tệ, có xu hướng phát tướng khi trung niên, bằng , biết có ý nghĩ gì với đống mỡ.

      Sau đó, kì thi cấp ba vội vàng qua giáo Tiếu chợt phát , chưa tới thời kỳ mãn kinh, nhưng mà thân thích của mình giống như hơn tháng rồi có đến thăm .

      Như vậy, trừ bỏ khả năng kinh nguyệt đều ra, tính sót kỳ an toàn cộng thêm việc có sử dụng biện pháp an toàn lần nào đó băng hỏa dung hợp, giống như trở thành ngòi dẫn nổ.

      Rồi sau đó, chủ nhật về nhà Nãi Tích và em Nãi Trà vừa mới lên tiểu học nhận được tin tức, bọn họ phải làm trai chị a!

      Bỏ đứa bé là có khả năng, đừng việc cha mẹ già hai bên sau khi biết tin tức này vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngay cả hai vợ chồng bọn họ cũng thể đưa ra quyết định này.

      Cuối cùng là, Tiếu Hàm thể làm gì khác hơn là may mắn vợ chồng bọn họ đều phải ăn cơm nhà nước, giáo viên của trường học tư nhân tương đối tự do.

      Lúc bạn Nãi Lạc sinh ra, Chu Triển Nguyên ngồi ở bên người bà xã nghe được bà xã suy yếu tự vơi bản thân mình câu: Sinh tiếp em liền theo họ ! Sinh con chỉ sợ giáo Tiếu lựa lời .

      Hàm hồ! Sản phụ lớn tuổi dễ dàng sao!

      Cha của ba đứa trẻ cảm tháy áp lực được rất lớn, ngược lại vỗ vỗ ngực bày tỏ sau này mình nhất định chú ý, chú ý cho bà xã là trúng đạn vào kỳ an toàn.

      ra , bà xã sinh nhiều hơn nữa cũng nuôi nổi, chỉ là nghĩ muốn lại làm hòa thượng, đàn ông bốn mươi tuổi cũng coi như cường tráng mà!

      Từ sau khi em trai Nãi Lạc sinh ra, từ ở trọ lại trường cấp hai bạn Nãi Tích bắt đầu khôi phục cuộc sống học ngoại trú, bởi vì cậu , ba mẹ chăm sóc em trai là chức trách của họ, cho nên thay tả lót gì gì đó, vẫn là giao cho lão cha lão mẹ các người tới , cậu phụ trách lừa gạt em trở về phòng của em ấy thôi.

      Nếu như là Nãi Trà và Nãi Lạc ở chung trong căn phòng, đoán chừng cha thực phát điên. Cho nên thân là cả cậu phải tự giác ngộ giúp đỡ cho ba ba thôi.

      "Bà xã, đưa Nãi Lạc đến nhà ông bà nội thôi?" Sau khi có đứa con hết sức dính lấy mẹ Chu Triển Nguyên hết sức lâm vào hối hận sâu tội nghiệp mà chớp mắt mấy cái. Từ sau khi có con trai, bà xã cũng có liếc mắt nhìn , tại cuối cùng cũng hiểu cảm nhận sau khi con ra đời của bà xã rồi!

      Đứa bé này cũng hai tuổi, mỗi đêm đều muốn dính lấy mẹ của nó, tách ra ôm liền liều chết mà khóc, cuộc sống như thế có muốn để cho sống nữa hay đây?

      "Chính với con ." giáo Tiếu bình tĩnh xếp quần áo, mắt điếc tai ngơ đối với lời của chồng. Chuyện này, kể từ khi Nãi Lạc cai sữa bị nhắc qua ít lần, nhưng mà mỗi lần con trai vừa khóc, lúc đó chẳng phải là người đầu tiên đau lòng sao?

      Dường như là quyết tâm hạ cái quyết định gì đó, Chu Triển Nguyên mấp máy môi, về phía phòng khách, tìm con trai chơi đùa với chị .

      "Nãi Lạc, con có muốn trở thành nam tử hán giống như trai của con hay ?"

      "Muốn,.." giọng ngây thơ trả lời.

      "Như vậy, chuyện thứ nhất mà nam tử hán cần làm chính là tự mình ngủ... Nãi Lạc có thể làm được ?"

      Nghiêng đầu, nhìn chị , người bạn rất rối rắm, tự mình ngủ = rời khỏi mẹ = nam tử hán, phải lựa chọn như thế nào đây?

      Chị Nãi Trà thiện lương phỏng chừng là muốn học tập , làm người con tốt giúp đỡ cha me, với ba ba cùng nhau dụ dỗ em trai: "Nãi Lạc sang ngủ với chị có được hay a? Chị ngủ mình có phần sợ, chính là trai đến trường học, có ai ngủ chung với chị." người vừa lên tiểu học như em Nãi Trà nháy mắt to tròn vô tội, điên cuồng phóng điện đối với em trai.

      Lúc bị bị điện giật phải năm mê ba man người bạn Nãi Lạc mới tỉnh ngộ lại, giường của cậu, đồ chơi của cậu, nụ hoa cao su của cậu đều chuyển qua phòng của chị , người cha vô lương tâm còn để lại câu: "Nếu đái dầm, nhớ tự mình giặt chăn mền."

      Cha, ngươi quá đáng! Tuổi mụ cậu mới ba tuổi, tuổi chẵn tròn hai tuổi rưỡi thôi!!!

      Chị tốt bụng cực kỳ dịu dàng mà vỗ vỗ đầu em trai: " sợ, nếu như đái dầm, chị giúp em, giúp em ném khăn trải giường vào trong máy giặt." Vóc dáng em trai có cao bằng máy giặt bị thương!

      "Hay là, nhờ trai giặt khăn trải giường giúp em." Người chị nào đó kiên quyết thừa nhận là bé cố ý, ai bảo trai luôn lấy ảnh chụp đái dầm trước đây của bé mà cười nhạo.

      Cho nên, chờ đến khi chủ nhật Nãi Tích về nhà, trừ bỏ phải làm đống bài tập ngoài ý muốn, còn phải thay em trai giặt khăn trải giường rôi ngã! Nãi Lạc em là cố ý có phải hay ? Bình thường cũng đái dầm, chủ nhật cậu về nhà lần liền nước tiểu nước tiểu!

      Em trai nhìn thấy trai về nhà mới dám yên tâm mạnh dạn mà đái dầm thực ra là còn non, Nãi Trà sờ khuôn mặt non mềm của em trai mà suy nghĩ như vậy, xem ra chủ nhật cần phải đút cho Nãi Lạc ăn nhiều, đây đều là phản ứng sinh lý rồi.

      Cuối cùng trai cũng nổi bão, thảm thương cho em trai Nãi Lạc cũng chỉ có thể vuốt mắt đáng thương, cời truồng kéo khăn trải giường đến máy giặt, ai bảo trai cậu nổi giận, chị xem trò vui?

      Chu Triển Nguyên cực kỳ vừa ý, con trai biết tự mình giặt khăn trải giường, chuyện tốt.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện 5

      Editor: lonbia214
      Beta – er: Sakura Trang

      Nãi Trà rất thích mẹ nuôi Mạt Mạt, bởi vì mẹ nuôi Mạt Mạt ném qua ánh mắt sâu xa, lão mẹ cũng dám dạy bảo bé, hì hì.

      Chẳng qua có chút tốt, hai tên tiểu tử thúi nhà mẹ nuôi ngoan, tên Tả Tả lừa gạt bé cậu là Hữu Hữu, Hữu Hữu lại rất thành , mỗi lần hỏi cậu là Hữu Hữu sao, cậu phải, là Tả Tả sao cậu vẫn là phải, này cuối cùng là quá ngoan hay là quá ngốc chứ? Ai, Nãi Trà cảm thấy cực kỳ đau buồn, về sau người nào nuôi dưỡng cha nuôi Thần cùng mẹ nuôi Mạt Mạt, hay đứa con trai này đáng tin cậy.

      Được rồi được rồi, về sau vẫn là nên dựa vào và Nãi Lạc , là đứa bé ngoan, về sau lễ mừng năm mới nhớ mời mẹ nuôi và cha nuôi đến ăn cơm – hì hì ---

      đến ba ba Thần, ánh mắt Nãi Trà liền phát sáng, cha nuôi rất đẹp trai rất đẹp trai, đẹp trai hơn so với ba bé, lúc cha nuôi mặc quân trang quả đẹp đến người thần phẫn nộ ! Khụ khụ, đây là mẹ nuôi Hân Hân , mẹ nuôi Tư Tư cũng đồng ý.

      Mẹ nuôi Hân Hân và mẹ nuôi Tư Tư đều mẹ nuôi Mạt Mạt lớn tuổi là già ế là RP (may mắn lớn) bùng nổ mới khiến cho mẹ nhặt được bảo vật, cha nuôi là cực phẩm nam nhân tốt như vậy lại bị mẹ bắt gặp, trời cao có mắt a.

      Mặc dù bé biết cái gì là RP bộc phát, cũng biết cái gì là già ế, nhưng mà bé biết, nhóm mẹ nuôi của bé đều là những người cực kỳ hạnh phúc, tựa như bản thân mẹ nuôi Tư Tư thích du lịch, kết quả cha nuôi Tư Tư chụp cảnh đẹp, vừa đến lúc mẹ nuôi Tư Tư được nghỉ liền mang mẹ ấy đến khắp nơi cả nước, lão mẹ , đây là bạn đời.

      Còn có mẹ nuôi Hân Hân, đôi khi tính tình còn trẻ con hơn so với bé, kết quả cha nuôi Cao Thần liền coi mẹ ấy như con mà nuôi dưỡng kìa, mỗi lần Gia Tín đều nhà bọn họ ba ba, trai còn có em , em chính là mẹ nuôi Hân Hân.

      Chỉ là, nhà bọn họ dường như cũng giống như vậy, cha luôn mẹ là con lớn, bé là con , trai cũng , lão mẹ là dùng để cưng chiều, nếu cha mà đối với mẹ tốt cậu liền mang theo mẹ bỏ nhà ra , cha ra đều phải sống trong uy hiếp của con trai nha.

      Ai ai, bé tại có việc phải trước, Tả Tả Hữu Hữu gọi điện thoại cho bé, bọn họ lại bỏ nhà ra ngoài, mỗi lần bỏ nhà trốn đều phải gọi điện thoại cho bé, có chút ý sáng tạo được ? Lúc này là vì mẹ nuôi bắt bọn họ học thuộc lòng hay là cha nuôi muốn bọn họ chạy vòng đường xa? Được rồi, thói quen của cha nuôi là vừa có chuyện liền phạt người ta chạy bộ cùng với trai thần tượng có phần giống nhau nha, chẳng qua trai thần tượng kia sống ở trong truyện tranh.

      "Chị Nãi Trà, cha lại cho phép chúng em ngủ cùng mẹ! Cha là phát xít độc tài!" Bạn Tả Tả ôm điện thoại hét điên cuồng.

      "Cha vẫn cho phép chúng em tìm mẹ vào buổi tối! mẹ cần chúng e nữa! Ba ba là người xấu!" bạn Hữu Hữu cũng bắt đầu lên án. Nãi Trà vỗ trán, được rồi, hai người các cậu hiểu chuyện, cha các cậu khó có được về nhà lần, vậy mà các cậu còn muốn làm bóng đèn, chẳng lẻ ái cho các cậu, quấy nhiễu gia đường là muốn bị lừa đá hay sao?

      trai rồi, cha và mẹ ngủ phòng là thiên kinh địa nghĩa (ý là điều hiển nhiên), phải vậy Nãi Lạc cũng xuất rồi.

      Đúng rồi, trai là như vậy, bởi vì trai chuyển ra từ phòng của cha mẹ, cho nên sinh ra bé, về sau bé cũng chuyển ra từ phòng của ba mẹ, Nãi Lạc liền được sinh ra.

      "Tả Tả Hữu Hữu này, các em có nghĩ đến muốn có em đến hôn , hay là người em trai đến bắt nạt hay hả?" Em Nãi Trà cười đến cực kỳ ôn nhu.

      "Ah? Có thể ? phải mẹ sinh ra hai tụi em về sau mẹ cũng bao giờ muốn sinh nữa sao?"

      "Đương nhiên có thể, nếu như muốn em trai em , sau này phải ngủ ở phòng của mình, nếu em trai em chắc
      [​IMG]
      Last edited: 8/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :