1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 69:
      Editor: Kẹo Đắng
      Beta: coki, Lạc Thần

      Ngày đó Tiếu Hàm ra khỏi phòng, cơm trưa và cơm tối đều do Chu Triển Nguyên gọi bên ngoài đưa vào. ra cũng phải là mệt đến mức nhúc nhích được, chẳng qua là cổ có dấu hôn nên bây giờ có cách nào gặp người khác cả. Nhất là mới vừa rồi, người nào đó lại ôn tập thêm lần nên dấu hôn càng thêm ràng, quá đáng ghét.

      Ngày hôm sau, lúc bọn lão Triệu ra cửa Tiếu Hàm vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đến khi bọn lão Triệu kết thúc công việc trở lại Tiếu Hàm ngủ nên lúc nhìn thấy đám người lão Triệu là ba ngày sau rồi.

      Nhìn bộ mặt lão Triệu bỉ ổi nhưng lại cố gắng muốn thể mình là chính nhân quân tử khiến Tiếu Hàm biết nên nôn như thế nào. Có số việc trong lòng mọi người biết là tốt rồi, cần gì cười đến ràng như vậy chứ! Hừ! Mọi người đều là người trưởng thành, cho nhau chút mặt mũi có được hay ? Đừng cười đến chế nhạo như vậy chứ, Tiếu Hàm lặng lẽ vùi đầu, hận thể nhận thân thích với đà điểu.

      Chu Triển Nguyên vẫn tự nhiên, bình tĩnh nắm lấy tay Tiếu Hàm sau đó tới trước mặt lão Triệu cười thản nhiên: “Tôi muốn mang bà xã ăn bánh trứng gà non, chuyện kế tiếp vẫn phải làm phiền cậu rồi.” Chỉ còn có hai ngày nữa là triển lãm kết thúc, lúc này phải khao nhân viên đồng thời mọi người có thể tự do ra ngoài chơi ngày, còn về phần đương nhiên là muốn cùng bà xã nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp rồi.

      Trong giây phút khi Chu Triển Nguyên vừa dứt lời Tiếu Hàm thề là nhìn thấy vẻ mập mờ và hiểu trong mắt lão Triệu và những người sau lưng ta. Bà xã, có cần trực tiếp như vậy hay ? Hại chuẩn bị quần áo đẹp để ra cửa mà bây giờ lại chẳng có chỗ dùng. Đây phải là trực tiếp cho người ta biết lý do vì sao bọn họ ngày đêm ra khỏi cửa phòng hay sao?

      Nghĩ đến dấu hôn màu hồng mập mờ cổ vào sáng nay do người nào đó để lại, Tiếu Hàm tự chủ được đỏ mặt.

      ra giáo Tiếu à, cho dù ông chủ Chu nhà trong lòng mọi người đều cả. Mới hôm qua vẻ mặt của giám đốc Chu còn là chịu đựng nhưng lúc này lại cười như cảnh xuân rực rỡ, ràng là dáng vẻ thỏa mãn mà, như thế này làm sao mọi người có thể biết cho được? Rốt cuộc tổng giám đốc của bọn họ cũng khai trai* rồi. Nhìn dáng vẻ mười ngón tay đan xen ngọt ngào của hai người, có cần phải làm cho người ta ganh tỵ như vậy hay ?

      *Khai trai : ăn mặn sau khi hết ăn chay.

      A~~ Mọi người sờ cằm cười gian. biết tâm tình ông chủ tốt như vậy ngày nghỉ vẫn có tiền thưởng hay ?

      Hành trình tiếp theo hết sức thuận lợi. Triển lãm vừa kết thúc mọi người chạy như bay mua sắm. Đặc biệt là mấy người có chồng, dáng vẻ của bọn họ giống như dốc toàn bộ của cải để mua sắm vậy. Lão Triệu nhìn đám người kia mà mồ hôi lạnh toát ra. Cũng may là bà xã đại nhân của ta cùng, nếu tiền gởi ngân hàng lại ngâm nước nửa rồi.

      Chu Triển Nguyên và Tiếu Hàm cũng về tay . Vì để lấy lòng ông bà cụ và cha mẹ vợ tương lai nên tổng giám đốc Chu gần như là dùng hết sức, ra tay rất hung ác khiến Tiếu Hàm nhìn thấy khỏi co rúm.

      “Triển Nguyên, cần phải mua cái này đâu. Mẹ em dùng được.” Tiếu Hàm nhìn cái ví da hàng hiệu số lượng có hạn, trong đầu xuất chữ “X”*. Chẳng lẽ lại muốn mẹ xách cái túi này chen chúc trong chợ sao? Quá đại tài tiểu dụng* rồi.

      *Chữ X là đồng ý/ được/ còn O là ngược lại đó
      *Đài tài tiểu dụng: tài lớn mà làm việc , ý chỉ lãng phí

      Chu Triển Nguyên cau mày lại, vậy mua cái gì mới tốt đây? Muốn kết hôn với con duy nhất nhà người ta nên dùng cái gì đến đổi mới phải?

      “Vậy em nên mua cái gì cho dì?” Chu Triển Nguyên khiêm tốn hỏi.

      Tiếu Hàm mím môi suy nghĩ : “Sau khi mẹ em về hưu rất say mê chụp ảnh, mua cho mẹ cái máy quay phim chụp ảnh .” Đây coi như là hợp lý hơn nữa mua về cũng có chỗ dùng, cũng trở thành đồ lãng phí.

      “Đúng rồi, em muốn mua ít đồ cho dì Thẩm và chú Chu, chú và dì thích gì nhỉ?” Tiếu Hàm xoay người nhìn về phía Chu Triển Nguyên, cau mũi hỏi.

      Chu Triển Nguyên cười vuốt tóc , nhàn nhạt : “Em mua cái gì bọn họ cũng thích.” Lời này phải giả. Trình độ thích của ba mẹ đối với Tiếu Hàm vượt xa đứa con trai này rồi. Lúc nhớ mẹ từng muốn đổi đứa con trai chút đáng nhà mình với bé Tiểu Hàm mềm mại núc ních nhà cách vách. Hôm nay, , đứa con trai chút đáng nào giúp bà lừa gạt mềm mại nhà cách vách về làm con dâu rồi đấy, còn có chuyện gì có thể làm bà vui vẻ hơn chuyện này sao? Về phần cha càng dễ lấy lòng. Đàn ông mà, vốn chú trọng những chuyện nhặt này. Con cháu có tấm lòng là đủ rồi, dù là cái gì ông cũng đều thỏa mãn.

      Chu Triển Nguyên thích nhìn bộ dáng nghiêm túc, tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng cho người nhà của đồng thời cũng vui vẻ hưởng thụ cảm giác được ỷ lại. Mỗi lần thấy cái gì Tiếu Hàm đều tự chủ xoay người hỏi ý kiến của . Nhìn khẽ nhíu mày, dáng vẻ phân vân Chu Triển Nguyên cảm thấy mình giống như được sòng suối ấm áp bao quanh. vươn tay nắm lấy tay , khóe môi nhàng cong lên, muốn cứ như vậy mãi mãi.

      Lúc từ Hồng Kông trở lại Vương Lang Phương và Tiếu Kiến dẫn theo Nãi Tích đến sân bay đón bọn họ.

      Khi Vương Lan Phương nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương tay con cũng chỉ liếc qua rồi gì cả. Có cái gì tốt để đây, con lớn, có thể tự làm chủ chuyện của mình nên phận làm mẹ như bà chỉ cần đứng ở phía sau giúp đỡ là được. Sau này bà giúp đỡ chăm sóc Nãi Tích, chờ đến khi Tiểu Hàm sinh em bé mà cần bà giúp đỡ giúp tay nếu muốn bà giúp bà cũng vui vẻ thanh nhàn, có gì tốt cả.

      Về đến nhà, sau khi mọi người ăn bữa cơm tối rất là phong phú Tiếu Hàm liền bị Nãi Tích lôi kéo xem truyện tranh còn Chu Triển Nguyên lại theo chân cha vợ tương lai vào phòng sách “đánh cờ.”

      “Triển Nguyên.” Tiếu Kiến để con cờ xuống, ngẩng đầu lên: “Chú và dì Vương của con chỉ có đứa con là Tiểu Hàm, con cũng biết chúng ta thương con bé đến cỡ nào. Sau này chú giao con bé lại cho con.” Giọng Tiếu Kiến nhàn nhạt nhưng trọng lượng lại . Đây là lời dặn dò trịnh trọng nhất của người làm cha.

      Chu Triển Nguyên nghiêm túc, ngồi thẳng lên: “Chú, xin chú yên tâm. Con đối xử với Tiểu Hàm tốt.” Chu Triển Nguyên nhìn thẳng vào mắt Tiếu Kiến, hề lùi bước. Nếu như nhận định buông tay. Tiểu Hàm rất tốt, biết điều này. Có thể nắm tay là may mắn của .

      Đều kiếp trước ở trước mặt Phật Tổ cầu xin trăm ngàn lần mới đổi lấy lần quay đầu ở kiếp này. Duyên phận giữa , dùng thân phận trai để bảo vệ mười năm, thẳng đến về sau rễ tình cắm sâu rồi dần dần ứng nghiệm vô số lời cầu xin của kiếp trước.

      “Chú, chú và dì hãy yên tâm. Con dám hứa có thể cho Tiểu Hàm những thứ tốt nhất nhưng nhất định con để em ấy chịu uất ức.” Chu Triển Nguyên nhớ tới nụ cười tỏa sáng của Tiếu Hàm, ánh mắt khỏi trở nên dịu dàng: “Có thể cưới Tiểu Hàm là may mắn của con. Nếu như con làm tốt chú có thể đánh con, con câu oán hận.”

      Người ta gả con duy nhất cho , cầu chỉ có , đó chính là đối xử tốt với con của người ta. người cha như vậy, ngoại trừ cảm kích và tôn kính còn có thể gì nữa?

      “Được rồi, có thời gian dẫn ba mẹ con tới đây chuyến, con cũng còn nữa, kéo dài chuyện này cũng tốt.” Tiếu Kiến đứng lên, nhàng duỗi lưng cái: “Ai, già rồi, mới ngồi lát mà đau lưng.”

      Chu Triển Nguyên cũng đứng lên theo, quan tâm : “Chú, con và Tiểu Hàm có mua cái ghế massage cho chú và dì. Chú hãy thử chút , có vẻ rất hiệu quả.” Đối với bốn người già trong nhà, và Tiếu Hàm đều cố hết sức để chăm sóc. Dù sao cũng là đứa con duy nhất, tuy thân thể ba mẹ vẫn khỏe mạnh nhưng thể đề phòng trước được.

      “Chú, con có chuyện muốn với chú tiếng. Ba mẹ con chuẩn bị trở về rồi. Chuyện ở Thượng Hải vừa kết thúc bọn họ trở lại.” Mấy năm trước nghiệp tại Thượng Hải của ba chuyển giao cho . Lần này trở về là để làm chuyện cuối cùng. Sau khi ở đó xong xuôi ba mẹ trở về đây dưỡng lão.

      Nguyên nhân thúc giục ba mẹ ra quyết định phải tính tới chuyện của và Tiểu Hàm. Trong điện thoại mẹ sợ sau này bọn họ sinh em bé mà có ai chăm sóc cho nên mới vội vàng trở về. Chu Triển Nguyên cười khổ lắc đầu cái, tại sao nghe giọng của mẹ cứ giống như nhịn được nữa mà muốn bồng cháu vậy? phải bà có cháu rồi sao? Tiếu Hàm vẫn còn trẻ, định để cho tự do thêm vài năm nữa.

      Chờ thêm vài năm nữa, đến khi Nãi Tích lớn chút, lớn đến độ có thể làm trai đạt chuẩn và Tiếu Hàm suy nghĩ đến chuyện có thêm em bé. Khi đó nếu muốn tiếp tục công việc giao đứa bé cho mẹ hoặc là tìm vú em cũng được, còn nếu muốn tự mình chăm sóc con vậy xin nghỉ ở nhà, nuôi cũng có vấn đề.

      Nghĩ đến đứa bé mềm mại, đáng của , mặt Chu Triển Nguyên lập tức lên nụ cười ấm áp. Đến lúc đó nên đổi xe, phải đổi loại lớn chút. Xe trẻ em, sữa bột, tã…. Đều phải chuẩn bị. A, suy nghĩ cái gì vậy? Chu Triển Nguyên cười lắc đầu cái, nghĩ xa quá rồi. tại việc nên suy nghĩ chính là rước mẹ con Tiểu Hàm về nhà.
      HaYen thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 70

      Editor: ღDuღ

      Beta: ViVu

      Động tác của Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân vô cùng nhanh, sau khi nhận được điện thoại của con trai, được nửa ngày xuất trong nhà thông gia tương lai. Hết cách rồi, bây giờ giao thông quá thuận tiện, huống chi bọn họ ở Thượng Hải cũng có làm việc gì, ước gì sớm chút trở về nhìn cháu trai.

      "Thông gia, bà tôi nên tổ chức tiệc rượu ở Duyệt Lai Cư hay Quang Dương? Tôi vẫn thấy Quang Dương được hơn, ở đó rộng rãi, nhưng bên Duyệt Lai Cư đặc sắc hơn… Này, rốt cuộc chọn ở đâu đây?" Thẩm Phượng Trân cầm danh sách khách sạn trong tay, nhíu mày do dự thương lượng với Vương Lan Phương, vẻ mặt của Vương Lan Phương biết chọn chỗ nào, dù sao cũng là chuyện lớn cả đời của con , dĩ nhiên bà hi vọng con gả được nở mày nở mặt.

      Ngồi ở bên cạnh Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm dở khóc dở cười, cũng lập tức kết hôn với Triển Nguyên, mới quen nhau được mấy tháng, có cần nhanh như vậy . "Triển Nguyên, có phải hai người họ có chút gấp gáp hay ? Chúng ta muốn kết hôn khi nào chứ?" Tiếu Hàm xoay người, tức giận nhìn người đàn ông bên cạnh.

      Chu Triển Nguyên cưng chiều nhéo chóp mũi của , cười : "Thế nào? Còn định gả cho hả? Nhưng mẹ kịp đợi muốn em gọi tiếng mẹ."

      Tiếu Hàm bĩu môi, quẹt mũi cái, sẹp. nhàng nằm úp ghé vào tai : "Kêu dì Vương là mẹ kỳ...” Kêu dì hơn hai mươi năm, chợt muốn kêu là mẹ, đó là vấn đề lớn.

      Vốn Tiếu Hàm là người thích thay đổi, dễ nghe là yên ổn ở tình trạng tại, khó nghe chút chính là nhát gan, sợ thích ứng với thay đổi sau này. Bằng khi còn bé cũng cứng đầu chịu kêu Thẩm Phượng Trân là mẹ nuôi.

      Bây giờ trưởng thành, mặt cũng còn non nót như trước, nhưng tật xấu này ít nhiều vẫn còn sót lại, Mãnh Bất Đinh muốn thay đổi cách gọi, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao cũng từ dì trực tiếp biến thành mẹ.

      Hơn nữa, sau khi chính thức cử hành hôn lễ mới gọi, hay là tại nên đổi cách kêu mẹ? Hoặc là sau khi cầm giấy kết hôn? vấn đề lớn, Tiếu Hàm lặng lẽ vỗ trán.

      Chu Triển Nguyên buồn cười vuốt tóc của , nhàng chống đỡ trán của cười : "Thế nào, muốn trở thành người của nhà họ Chu ?"

      Tiếu Hàm đẩy ra, mặt ửng đỏ, thiệt là, ba mẹ ngồi cách đó xa, sao người này chút kiêng kỵ, đợi lát nữa bị . " gì đó, bây giờ cũng lưu hành sửa họ." Chu Hàm, chút cũng dễ nghe như Tiếu Hàm.

      "Tốt lắm, đợi lát nữa em thu xếp quần áo, theo trở về thôi." Chu Triển Nguyên đưa tay cầm tay của , nhàng cầm ngón trỏ của đùa giỡn, nặng .

      Tiếu Hàm suy nghĩ lát, cuối cùng vẫn gật đầu, "Chúng ta cũng nên nới với ba mẹ tiếng, cũng gần khai giảng, em phải về chuẩn bị chút." Hơn nữa Milk cũng được ông bà nội ôm , làm cho mẹ gần đây có quen, la hét muốn đoạt Milk về.

      Chu Triển Nguyên nghẹn họng, chẳng lẽ bạn của còn tưởng rằng muốn trở về phòng trọ của ấy sao? tới, phòng ở kia cũng nên thay đổi dụng cụ trong nhà, ngày nào đó chờ Tiểu Hàm rãnh rỗi xem dụng cụ chút, đổi lại những kiểu dáng ấy thích. Cuối cùng cũng nên có chút cảm giác gia đình, dù sao cũng có rất nhiều người.

      Đợi đến tất cả đồ đạc bị dời đến chỗ của Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm mới phục hồi tinh thần. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của người đàn ông kia, Tiếu Hàm chỉ cảm thấy buồn cười. Chỉ là, cũng có gì được tự nhiên, nếu trưởng bối hai nhà cũng thương lượng chuyện tổ chức tiệc rượu, còn thêm gì nữa? Chỉ là, bé con có ở đây, có chút quen. Phòng ở lớn như vậy, chỉ có hai người, có chút cảm giác vắng vẻ, nhất là trong nhà của Triển Nguyên, đều là màu sắc lạnh lùng.

      Nhìn liếc nhìn xung quanh, Chu Triển Nguyên cười khẽ ôm : "Ngày mai làm gì, chúng ta chọn mua mấy vật dụng mà em thích."

      Tiếu Hàm gật đầu cái, mặc dù chưa định ngày cưới, nhưng chuyện này ngược lại có thể làm trước, dù sao cũng là kế hoạch lâu dài.

      Có điều, bây giờ có chuyện quan trọng hơn, để mở TV, đợi tuần lễ mới cập nhật phim Hàn!

      Chu Triển Nguyên ngồi ghế sofa, lười biếng dựa vào trong ngực, bất đắc dĩ nhìn người trong ngực, mắt to cũng trừng thành như vậy rồi, phải tới như vậy sao? Có trai đẹp bên ngoài nhìn, khẩn trương với trai đẹp toả hào quang rực rỡ TV, đúng là, thiếu dạy dỗ.

      Chu đại soái ca có chút vui, chẳng lẽ sức quyến rũ của chồng em còn bằng tên trẻ tuổi này? Xoay đầu qua, lấy môi chặn lưỡi, để cho nghe chuyện, đây là trừng phạt.

      Vừa hôn xong, Tiếu Hàm mềm nhũn thở hổn hển nằm ở trong ngực , nhưng lại lá gan trêu chọc , đành phải thầm hận cắn môi của mình, biết người nào đó giờ phút này động dục ở bên cạnh, chỉ động tác như vậy, để cho nhị được, mút chặt, lần nữa.

      Đến cuối cùng, rốt cuộc Tiếu nếm thử cái gì gọi là sinh vật đàn ông bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể động dực, vì sao ở ghế sofa cũng có thể! Hoàn hảo bé con ở nhà, ngộ nhỡ tiểu thơ của bé lưu lại ám ảnh, liều mạng với !

      Chẳng qua, khi ôm nhàng ở bên tai : "Tiểu Hàm, tốt." Lúc này, trong lòng Tiếu Hàm như chảy qua dòng nước ấm, trong trẻo, ấm áp thoải mái, ra khăng khít gắn bó với người , có cảm giác như vậy.

      Nhìn mười ngón tay đan xen nhau, trong đầu Tiếu Hàm chợt lên những lời này: nắm tay cả đời, bên nhau đến già; tử sinh xa cách, cùng chết cùng vui vẻ.

      Thứ cảm giác này, tốt.

      Cứ như vậy, cùng qua những năm tháng yên tĩnh, nhìn mây cuốn mây tan, cho dù bình thản nhạt nhẽo, nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc.

      ——— —————— —————— ————————

      Ngày hôm sau, Tiếu Hàm thừa dịp nghỉ hè còn chưa kết thúc, lôi người đàn ông mua vật dụng, chuyện trang trí nhà cửa này người phụ nữ nào cũng thích.

      Chọn chọn lựa lựa, cuối cùng cũng chọn được món thích hợp. Chu Triển Nguyên vui vẻ nhìn dáng vẻ bận rộn của vì nhà của bọn họ, dọc theo đường vẫn cưng chiều dịu dàng nghe theo, để cho ông chủ bên cạnh cũng tấm tắc lấy làm kỳ, đôi vợ chồng này tình cảm tốt.

      Từ chợ vật dụng trở về, hơn chín giờ tối. Tiếu Hàm thong thả tắm, có điều mới tắm được nữa, người đàn ông nào đó ăn biết ngon tới tham gia náo nhiệt, cho oai giúp tay, nhưng mục đích xấu xa cũng cũng biết.

      Xong chuyện, ôm mệt mỏi đường cũng được tắm sạch, Chu Triển Nguyên cười rất vui vẻ, quả nhiên trách được ai cũng nam nữ phối hợp, làm việc mệt mỏi, mấy ngày nay tinh thần luôn tốt khiến ông Triệu thấy kỳ lạ, theo cách của ông Triệu mà , chính là bộ cũng mang theo gió, chẳng lẽ thần kỳ như vậy?

      Có điều, chỉ khổ cho kia. Mỗi ngày đều mệt mỏi muốn bò dậy, hận thể cắm rễ ở giường. Dĩ nhiên, tổng giám đốc nào đó muốn giơ hai tay hai chân đồng ý, chẳng qua, cuối cùng vẫn bị người giáo nào đó lấy vũ lực trấn áp, nếu như vậy, cần sống nữa sao? Ý nghĩa của cuộc sống là ở vận động, nhưng phải chỉ vận động, thể thay đổi quan niệm!

      "Tiểu Hàm, chúng ta kết hôn ." Chu Triển Nguyên ôm người trong ngực, vùi mặt ở vai của , người có hương thơm nhàn nhạt quen thuộc, chóp mũi chạm vào vai trắng nõn của , lè lưỡi khẽ liếm , như nguyện nghe được thanh hít vào ngụm khí lạnh của , Chu Triển Nguyên cười hài lòng.

      "Còn sớm mà…” Tiếu Hàm khẽ , trong lòng quyết định chắc chắn được. Bọn họ mới ở chung đến nửa năm.

      Dường như biết suy nghĩ gì, Chu Triển Nguyên ngẩng đầu nhìn , khóe miệng cười dịu dàng: "Chúng ta quen biết bao nhiêu năm? Chẳng lẽ em còn muốn giống như những đôi tình nhân khác quen nhau ba năm năm năm hay sao?" xong, lại cúi người mút xương quai xanh của .

      Tiếu Hàm đỏ mặt, muốn đẩy ra, lại đành lòng, hết cách chỉ mặc muốn làm gì làm, có điều cũng may người nào đó vẫn biết kiềm chế, ngoài miệng động động, cũng có hành động .

      Đúng vậy, Triển Nguyên cũng đúng, bọn họ biết nhau từ , đâu cần xem trọng những thứ đó, hơn nữa nhìn ý của ba mẹ, dường như họ cũng chuẩn bị gả con rồi? thể trách suy nghĩ nhiều, bởi vì ràng nghe được ba mẹ thương lượng chuẩn bị muốn lấy chiếc nhẫn bà nội để lại, còn dây chuyền cũng lấy ra, đây là vật gia truyền của Tiếu gia, bình thường đều truyền cho dâu cả, nhưng đến thế hệ Tiếu Hàm cũng em, dĩ nhiên cho người con .

      cách khác, ba mẹ cũng chuẩn bị gả con , Triển Nguyên cũng chuẩn bị cưới vợ, còn thiếu người dâu mà thôi? giáo Tiếu vuốt cằm, ấm ức, tại sao là người trong cuộc lại biết tình huống gì hết, chuyện phát triển thần tốc như thế rồi hả?
      HaYen thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 71:

      Edit: voi còi

      Beta: ViVu

      " dậy rồi..., có muốn ăn cơm tối hay ?" nghĩ ra, vậy cũng cần suy nghĩ. giáo Tiếu đẩy người đàn ông thừa dịp ngủ trưa bèn đến ăn đậu hũ non người ra, nghiêm mặt , "Buổi tối em nấu cơm, rửa chén nha. Phân công ràng."

      Tay nghề nấu ăn của Triển Nguyên, vẫn cần thử cũng biết dễ dàng vào bệnh viện rửa ruột. Suy nghĩ vì an toàn tính mạng, vẫn là để cho cách xa phòng bếp ra. Nhưng mà, tay nghề rửa chén của Chu tổng vẫn là còn dùng được, chậc chậc, sạch sáng bóng loáng, Tiếu Hàm nhìn bàn tay thon dài của người khác bình thường dùng để ký tên phối với chén sứ hoa văn xanh, cảm thấy vẫn rất đáng xem.

      ra Tiếu Hàm là người rất đơn giản, rất nhiều chuyện đều thích nghĩ theo hướng đơn giản, bởi vì khi phức tạp, cảm thấy đầu óc của mình đủ dùng, tựa như toán học, chỉ cần vừa có khó khăn, nhất định phải bỏ qua.

      Cho nên, đối với vợ trước của Chu Triển Nguyên, chỉ biết là ấy bị bệnh qua đời, còn lại hoàn toàn biết, mà trong nhà của Triển Nguyên, cũng chưa từng có xuất ảnh ấy chụp chung, chứ đừng chi là là ảnh cưới.

      Sau này, hỏi , Chu Triển Nguyên giải thích , phòng này là sau khi mẹ của Milk qua đời mới mua, rất nhiều thứ cũng để ở trong nhà cũ, mà căn nhà cũ kia, lại ở tận Mỹ.

      Khó trách trang trí nơi này lại lành lạnh như vậy, nhìn thế nào cũng giống là gia đình. Tiếu Hàm kinh ngạc, ra nơi này chưa từng xuất nữ chủ nhân. biết vì sao, nghĩ như vậy, Tiếu Hàm cảm giác mình thậm chí có chút vui vẻ?

      ra là, cũng có chút để ý sao? Tim Tiếu Hàm đập mạnh và loạn nhịp.

      Lúc ở trong phòng sách của Chu Triển Nguyên nhìn thấy tấm hình kia, Tiếu Hàm có ấn tượng với phản ứng đầu tiên của mình, chỉ biết là mình có chút phản ứng kịp.

      Trong hình, Chu Triển Nguyên trẻ tuổi ôm tóc dài, tươi cười rạng rỡ. ra là, ở trong năm tháng biết, Triển Nguyên cũng từng có lúc tính cách thư sinh như vậy, mà bên cạnh, ta cũng quá xinh đẹp, chỉ là vẻ trong sáng tự tin này, nhưng có đến mức làm cho người ta tin phục.

      ra, đây chính là vợ trước của Triển Nguyên. Tiếu Hàm nhàng đặt hình trở lại chỗ cũ trong ngăn kéo, khóe miệng cong lên nhàn nhạt, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, cám ơn , trong những năm tháng ấy, cho ấy hồi ức đẹp nhất.

      Ngẩng đầu lên, nhìn về tấm ảnh chụp chung ở công viên trò chơi bàn sách, Milk ăn kem tươi cười rạng như ánh nắng, mà tựa vào trong ngực Triển Nguyên, ánh mắt lơ đãng nhìn ánh mắt , ba người, ra được ấm áp vui vẻ.

      Có cái gì đáng để đâu, chuyện cũ qua. Tiếu Hàm cười nhạt tiếng, ánh mắt lại rơi vào tấm hình chụp chung lần nữa, cho dù như thế nào, cám ơn , đưa Milk đến thế giới này.

      Đáy mắt mặc dù vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn kỹ lại có thể tìm được vẻ kiên định, Tiếu Hàm đứng lên, cầm cuốn sách mình muốn tìm lên, ra phòng sách.

      Chuyện lúc trước qua. Mà cuộc sống sau này của , vắng mặt nữa.
      ——— —————— —————— ————————-
      "Triển Nguyên, hôm nay em cùng đồng nghiệp làm tóc, buổi tối về muộn, ăn bên ngoài rồi trở về nhà." Tiếu Hàm vừa để mặc nhà tạo mẫu làm đầu vừa gửi tin nhắn cho Chu Triển Nguyên.

      Học kỳ mới, tướng mạo mới. chỉ có học sinh phải làm như vậy, giáo cũng phải như vậy.

      "Tiểu Hàm, em và Chu nhà em định khi nào cho chúng ta uống rượu mừng hả?" Diệp Dĩ Mạt mới từ Nam Kinh ‘thăm người thân’ trở về, đen ít nhất tông, nghe , Diệp doanh trưởng bị phái quân huấn cùng với người nào đó rồi, đàn chị thân là ‘bạn ’ cũng bị bọn họ chỉ đạo cắt cử cho nhiệm vụ quan trọng, kết quả sau cùng chính là, quá dữ dội gần tháng, tháng đấy…

      trạch nữ Diệp Dĩ Mạt, thế nhưng cũng có loại thời điểm này, mệt sống mệt chết, quay đầu lại vẫn bị Tất Tử Thần khi dễ, quá yếu! cũng phải là binh lính dưới tay ta, muốn nào chạy trốn nào nhảy nào bán mạng làm gì? Mở miệng tiếng là chị dâu, muốn mang tất cả những tên nhóc kia trở về với ông bà…

      Tiếu Hàm bị nhà tạo mẫu giày xéo, hoàn toàn thấy được vẻ mặt vặn vẹo của đàn chị, ngược lại nhà tạo mẫu bất thình lình rùng mình cái, bây giờ mỹ nữ cũng khủng bố như vậy sao? Wow, ta vẫn còn là độc thân ~

      "Còn sớm mà, chị cứ chầm chậm thôi." như thế, trong lòng Tiếu Hàm cũng thầm, nhìn hiệu suất của người lớn hai nhà, chuyện này ra chắc cũng xa? Nhất là mẹ , chút thời gian trước còn lôi kéo lải nhải lâu, gì mặc dù ở cùng chỗ, nhưng là các biện pháp vẫn là phải làm tốt, nếu lớn bụng kết hôn rất khó coi đó…

      Tiếu Hàm buồn bực ghê, mẹ nghĩ quá nhiều rồi có được hay ! Triển Nguyên mỗi lần đều có làm các biện pháp… Lời này Tiếu Hàm định ra khỏi miệng, thể làm gì khác hơn là đỏ mặt gật đầu cái, trước tiên đẩy lùi nhiệt huyết của mẹ qua trước , rất sợ mẹ làm bác sĩ cả đời nay lại cho thêm lớp học kiến thức về sinh lý, đó cũng quá cẩu huyết.

      Nhất là, mẹ đến thuật ngữ chuyên nghiệp, hoàn toàn chú ý mặt đỏ bừng xấu hổ.

      "Ai, chị xong rồi đó, chờ bé cưng nhà em ra đời, chị nhất định phải làm mẹ nuôi." Diệp Dĩ Mạt trông mong, bổ sung. Tiếu Hàm rất có hình tượng liếc mắt xem thường, cũng biết đây là người thứ mấy có ý định làm mẹ nuôi của cục cưng nhà rồi, Trần Tư Tư coi là người, giáo tiểu Từ coi là người, Hoàng chủ nhiệm… Cũng coi như .

      "Chị chuẩn bị xong bao tiền lì xì , ngày lễ ngày tết thiếu được chị." Tiếu Hàm lặng lẽ bẻ ngón tay, bên trong, mặc dù sau này tiểu bằng hữu nhà bọn họ bao tiền lì xì đoán chừng thiếu được, nhưng là người làm mẹ cũng muốn tuyên bố! đúng đúng, vì sao bây giờ suy nghĩ cái này? "Tốt lắm, trước ăn cơm tối , cũng hơn tám giờ đấy." Diệp Dĩ Mạt vuốt vuốt bả vai có chút đau nhức, làm phụ nữ khổ cực, làm tóc cũng muốn lãng phí buổi chiều, nếu như bị phó trưởng nào đó biết được, nhất định lại muốn mặt nghiêm nghị này là lãng phí thời gian lãng phí sinh mạng. Haizz, vì sao lại nhớ tới ? Khốn kiếp!

      " thôi, đói chết em." Làm mái tóc mất năm giờ đồng hồ, như thế vẫn tính là tốc độ rồi.

      vào Kỳ Duyên, Tiếu Hàm cúi đầu nhìn thực đơn, Diệp Dĩ Mạt chợt đẩy cái, nghi hoặc : "Mới vừa rồi hình như chị nhìn thấy Chu nhà em rồi, còn mang theo người bạn nhà em, chỉ là, ta giống như ăn cùng người khác." Diệp Dĩ Mạt cũng biết nên biểu đạt thế nào, mới vừa rồi dường như thấy Chu Triển Nguyên cùng người phụ nữ khác khác mang theo người bạn ăn cơm, nhìn dáng vẻ, giống như rất quen thuộc. Tiếu Hàm giương mắt, nhìn quanh, nhìn thấy người, nhún vai cái : "Chắc là chị nhìn lầm rồi , chắc là bọn họ cùng mấy người lão Triệu." Người bạn gửi ở nhà bà nội rồi, Triển Nguyên cũng muốn mời khách ăn cơm cái gì.

      suy nghĩ, lại thấy gương mặt Diệp Dĩ Mạt đồng ý, còn đưa tay chỉ nơi xa: "Em xem , chị nhìn lầm." Mặc dù chỉ gặp qua Chu Triển Nguyên mấy lần, nhưng là ấn tượng vẫn là rất sâu, chủ yếu Chu khí thế cường đại, cộng thêm phong cách ôn nhã, muốn nhận lầm cũng rất khó khăn.

      Chỉ là, Chu cũng ăn vụng? Cái này ần trải qua khảo chứng. từ góc độ lịch sử phát triển đến xem, Chu phải là người đàn ông tốt, hơn nữa mấu chốt nhất là, giữa hai người này có toát ra bong bóng phấn hồng, cách khác, nhìn cũng giống như là loại quan hệ kia.

      Tiếu Hàm theo tay đàn chị nhìn lại, quả nhìn thấy Chu Triển Nguyên mang theo Milk, ăn cơm cùng với tóc dài. Mặc dù thấy được mặt kia, nhưng nhìn cách ăn mặc, chắc cũng là mỹ nữ xinh đẹp, hơn nữa còn là kiểu giỏi giang.

      Tiếu Hàm nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn là làm thủ hiệu với đàn chị, "Em sang chào hỏi, chị chờ em." Nếu gặp được, có lý gì làm bộ như nhìn thấy. Hơn nữa, có số việc, trực tiếp ràng dù sao cũng hơn sau lưng hiểu lầm lắm, huống chi, cũng đến nỗi bản lĩnh nhận ra người chứ?

      Phải ngây thơ đến ‘Vị kia nhất định là đồng nghiệp của ’ loại ý tưởng lừa mình dối người này, Tiếu Hàm có, mặc dù dám gặp tất cả đồng nghiệp của Chu Triển Nguyên, nhưng dám khẳng định, Triển Nguyên tuyệt đối mang theo Milk tới ăn cơm cùng đồng nghiệp. Hơn nữa, hai người mặc dù thể thân mật bao nhiêu, nhưng là nhìn cũng giống là cái loại khách sáo giữa khách hàng. Nhất là, Milk lại vẫn dễ chịu ngồi ở bên người ta, vậy , trước đây bọn họ nhất định là quen biết.

      Tiếu Hàm thuận tay vén vén tóc, hoàn hảo hôm nay mới vừa làm tóc, tối thiểu thua trận. Hất đầu cái, giáo Tiếu thầm khinh bỉ mình, ngươi suy nghĩ cái gì đấy, phải chào hỏi thôi sao, phải làm khẩn trương như vậy sao?

      "Triển Nguyên." Tiếu Hàm tới, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay hướng Milk, rồi hướng ngồi ở đối diện Triển Nguyên lễ phép lộ mặt tươi cười: "Chào ."

      Chu Triển Nguyên nhìn thấy Tiếu Hàm, đầu tiên là sửng sốt chút, chỉ là treo lên khuôn mặt tươi cười ngay lập tức, lôi kéo ngồi vào bên cạnh mình: "Làm sao em ở nơi này? phải là cùng đàn chị làm tóc sao?"

      Tiếu Hàm ngồi vào bên cạnh , vẫn quên hướng đối diện Milk nháy mắt mấy cái: “Milk có nhớ hay ?"

      Người bạn Milk rất cho mặt mũi toét miệng dùng sức : "Có có, Milk ngày ngày đều có nhớ giáo Tiếu, nhưng bà nội để cho cháu trở lại, quấy rầy ba và giáo Tiếu, nhưng Milk ngoan ngoãn, làm sao quấy rầy đến ba và giáo Tiếu được?"

      Đối mặt với ánh mắt tiểu tử ngây thơ như thế, Ccô giáo Tiếu nghĩ tới chuyện ngày nào đó người đàn ông kia đè té ở ghế sa lon, coi như là hiểu lo lắng của dì Trầm, ‘quấy rầy’…

      Trấn định, Tiếu Hàm mới miễn cưỡng có đỏ mặt, ho khan hai tiếng, dám xem khuôn mặt tươi cười đùa giỡn của đối diện, nghiêng đầu hướng về phía Chu Triển Nguyên : " giới thiệu sao?"

      Dưới mặt bàn, tay Chu Triển Nguyên vẫn luôn nắm tay , mặt luôn dịu dàng cười yếu ớt, cũng nhìn về phía : "Đây là dì của Milk, Trần Mẫn Mẫn, hôm nay vừa tới, vốn nghĩ ngày mai lại dẫn em cùng ra ngoài ăn bữa, nhưng mà nếu gặp được, cũng cần đợi ngày mai rồi." xong, lại chuyển hướng tới Trần Mẫn Mẫn, ánh mắt ôn hòa: "Đây là vợ của , Tiếu Hàm, bọn lập tức kết hôn, đến lúc đó gửi thiếp mời cho em."

      Trần Mẫn Mẫn dịu dàng cười tiếng, hướng về phía Tiếu Hàm rộng rãi vươn tay: "Xin chào, tôi gọi tiểu Hàm có thể ? rể và Milk nhờ chăm sóc."

      Tiếu Hàm bất động vẻ mặt hồi hồn, khóe miệng khẽ ngoắc ngoắc, đối phương mặc dù cười đến dịu dàng hào phóng, nụ cười lại chạm đáy mắt, xem kỹ trong mắt kia, ràng. Huống chi, cái gì gọi là nhờ ‘’ chăm sóc?

      "Triển Nguyên nơi nào cần tôi chăm sóc, căn bản cũng là Triển Nguyên chăm sóc tôi, Milk cũng ngoan cực kì." Tiếu Hàm ngưng mắt cười , thuận thế nâng lên cánh tay của , dịu dàng nhoẻn miệng cười với .

      của Milk, giống như có chút ý kiến với . , thấy gương mặt có ba bốn phần tương tự vợ trước của Triển Nguyên, Tiếu Hàm quả có chút thoải mái, nhưng là lịch mặt lại thể thiếu, mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, cười nhiệt tình, cũng trở thành thất lễ với người khác.

      "Milk biết điều, đều cần tôi quan tâm, hơn nữa còn nhắc nhở tôi ăn cơm, đúng ?" Tiếu Hàm cười nháy mắt mấy cái với tiểu tử, nghĩ đến lúc cuối tuần, bộ dáng nghiêm túc của tiểu tử kiên định kéo rời giường ăn cơm, Tiếu Hàm thể thừa nhận, hai cha con này đúng là cực kỳ giống.

      Nghe được khen ngợi người bạn Milk rất đắc ý, dương dương hả hê giơ đầu lên hướng giáo Tiếu khoát tay áo.

      Trần Mẫn Mẫn cũng có tiếp tục cái đề tài này, giật giật khóe miệng, nhàn nhạt ngước mắt: "Tiểu Hàm, có ăn chung ? Đợi lát nữa để rể đưa trở về."

      Tiếu Hàm mím môi mỉm cười, có chút ngượng ngùng lắc đầu cái: " cần, đồng nghiệp của tôi còn chờ ở bên kia." Nghiêng mặt sang bên, hướng về phía Chu Triển Nguyên dặn dò: " được uống rượu, đợi lát nữa đưa Trần tiểu thư trở về còn về sớm chút, em mua đồ ăn khuya trở về. Đúng rồi, hôm nay Milk trở về nhà bà nội chứ?"

      Chu Triển Nguyên ngắt chóp mũi của , cưng chiều cười cười: " biết rồi, uống rượu. Đợi lát nữa Milk trở về với ." thân mật tị hiềm chút nào, để cho tâm tình rất tốt.

      Tiếu Hàm gật đầu cái bày tỏ biết, cúi người xuống sờ sờ đầu tiểu tử: "Đợi lát nữa trở về giáo Tiếu mang đồ ăn khuya cho con, giáo Tiếu đổi ga giường cho phòng con rồi ~ vương tử ~" nháy mắt mấy cái, chờ tiểu tử hoan hô.

      Quả nhiên: "A ồ! giáo Tiếu tốt nhất! Chụt chụt ~~"

      Lấy được hai nụ hôn từ người bạn , giáo Tiếu hài lòng rời , về phần em vợ cái gì, hoàn toàn ở trong phạm vi suy xét của , phề phần Trần Tư Tư, dù là trời sập, Chu nhà cũng thay chỉa vào, nếu cũng uổng phí biết hơn hai mươi năm như vậy.

      Đúng vậy, mới vừa rồi khi cảm giác thoải mái qua , Tiếu Hàm cũng nghĩ ràng. Nếu như đổi lại là , biết có phụ nữ ngủ cùng người đàn ông của chị , ‘đánh’ con trai của chị , ‘dùng’ tiền của người đàn ông của chị , cũng thoải mái đúng ?

      tóm lại, người ta nghĩ như thế nào, quản được, trông nom mẫu ba phân đất nhà tù của mình là được, về phần những thứ khác, người tài nhiều vất vả, làm Tổng giám đốc, dù sao cũng hơn làm giáo viên tiểu học, đều giao cho chứ sao.

      trông nom gì? chỉ cần rông nom ngày mai ăn gì, ngày mai thời tiết thế nào, ngày mai là mặc áo tay ngắn tốt hơn hay là mặc áo sơ mi được, những thứ này cũng đủ rồi, ai bảo lý tưởng cuộc sống của cũng như vừng vậy.
      HaYen thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 72

      Editor: Sóc Là Ta

      Beta: Misali

      "Mẫn Mẫn, em trông chừng Nãi Tích giúp , chút." xong, Chu Triển Nguyên cười với Trần Mẫn Mẫn và đuổi theo Tiếu Hàm.

      Nhìn bóng lưng vừa rời , lại nhìn khuôn mặt vui vẻ của Nãi Tích, bỗng nhiên Trần Mẫn Mẫn biết nên như thế nào.

      Chẳng lẽ hỏi rằng lẽ nào quên chị của em rồi sao? Trải qua nhiều năm chờ đợi như vậy, tại sao giờ đây lại muốn kết hôn?

      Nhưng tại sao lại được chứ?

      Đúng đấy, chị mất nhiều năm như vậy, tại sao rể lại thể tái hôn đây?

      Nhớ lại mười năm trước, lúc ấy, lần đầu tiên gặp , chính là bạn trai của chị . Lúc đó, người đàn ông phong độ lại tài giỏi, nổi bật nhất trong đám người kia. Sau đó, và chị kết hôn, sau đó Nãi Tích ra đời. Thời gian thấm thoắt trôi qua, chị mất vì về kịp để ghép tuỷ cho chị. Thế là từ đó đến nay, vẫn luôn áy náy và tự trách mình vì chuyện đó.

      Trần Mẫn Mẫn vừa khuấy cà phê vừa nhớ lại khoảng thời gian qua.

      Mãi đến khi nghe giọng Nãi Tích tò mò hỏi: "Dì, sao dì ăn? Món này ngon lắm đó, lần trước con và Tiếu cùng ăn sáng, ấy ấy thích ăn cánh gà ở đây nhất. "

      Lại là Tiếu. Từ nãy đến giờ Nãi Tích nhắc đến ấy biết bao nhiêu lần rồi.

      "Nãi Tích rất thích Tiếu sao?" Trần Mẫn Mẫn thấp giọng hỏi.

      Nãi Tích nghiêng đầu, bước đến gần, kề miệng vào tai , vừa vừa cười vui vẻ : "Đúng đó dì, Nãi Tích rất thích Tiếu. Dì đừng cho ba con biết nha, bà nội Tiếu sắp sinh cho Nãi Tích đứa em đấy." Ha ha, đến lúc đó, cậu bé được làm trai, để xem Vương Tiểu Bản còn khoác lác ?

      "Vậy Tiếu đối xử với Nãi Tích tốt ?"

      "Tốt lắm ạ, Tiếu làm rất nhiều món ăn ngon cho Nãi Tích, còn mua nhiều quần áo cho Nãi Tích, còn dẫn Nãi Tích công viên chơi trò chơi nữa... Thậm chí còn dẫn Tiểu Nãi bơi luôn..." Nhóc con vừa khen Tiếu vừa bẻ ngón tay, xong câu cuối cùng cậu còn khua tay múa chân: " Tiếu làm cơm rất ngon, làm món nào cũng ngon, thậm chí Tiếu còn lấy rau dưa trộn với thịt để làm những món ăn ngon, Tiểu Nãi rất thích. Còn ba Tiểu Nãi khác, ba thích ăn rau dưa."

      “Ba con có thích Tiếu ?" Trần Mẫn Mẫn mím môi hỏi, hơi khẩn trương nên vịn tay vào thành ghế.

      Nãi Tích gật đầu xem như là chuyện đương nhiên. Dĩ nhiên ba cậu cũng thích Tiếu chứ, nếu sao ba lại thầm thân thiết với Tiếu đây. Sở dĩ cậu biết là do cậu tình cờ nhìn thấy được, dĩ nhiên lúc đó ba cậu biết cậu nhìn lén ha ha."Ba rất thích Tiếu, ba còn rằng chờ đến khi Tiếu sinh em xong con phải dẫn em cùng chơi với mình, phải làm gương cho em noi theo. "

      Trần Mẫn Mẫn lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo, "Vậy Nãi Tích sợ ba thương em hơn và còn thương Nãi Tích nữa sao?"

      Việc này cũng đáng để suy ngẫm, cậu bé nhíu mày hồi lâu, cuối cùng, cậu cố gắng vượt qua nỗi buồn bị ba mình bỏ rơi để làm người trai gương mẫu, : "Nãi Tích là trai nên Nãi Tích phải nhường nhịn em . Hơn nữa, Tiếu vẫn luôn thích Nãi Tích, ông bà ngoại cũng rất thích Nãi Tích nữa..."

      "Ông bà ngoại con ở nước ngoài mà." Trần Mẫn Mẫn bỗng nhiên lên giọng, sau đó chợt thấy hình như mình dọa Nãi Tích sợ nên cố gắng dịu xuống, hối hận : "Xin lỗi con, hôm nay dì hơi mệt." Nghĩ đến ba mẹ buồn rầu, sầu khổ vì cái chết của chị, trong phút chốc Trần Mẫn Mẫn lộ ra vẻ mặt uể oải lẫn mệt mỏi.

      Ngược lại, Nãi Tích lại tỏ vẻ thân thiết, cậu đưa tay sờ trán của dì giống như Tiếu vẫn thường làm với cậu lúc cậu bệnh, : "Dì, nếu dì bệnh hãy đến bệnh viện nha. Dì đừng sợ uống thuốc, thuốc đắng chút nào đâu." Tuy cậu rất sợ uống thuốc, nhưng vì muốn dì sợ nên cậu cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ.

      Trần Mẫn Mẫn nhìn đôi mắt trong veo của cậu tặc lưỡi. nhìn phía xa xa cũng có người đàn ông dịu dàng mỉm cười với người phụ nữ kia. Sau đó, cũng nhàng cúi đầu.

      Ngày hôm sau, Tiếu Hàm cũng hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Trần Mẫn Mẫn. Tối qua trong lần tình cờ gặp nhau, cũng biết chuyện về mẹ của Nãi Tích. Mẹ Nãi Tích mất vì bệnh bạch cầu, nếu như có thể ghép tủy với em mình, cũng chính là Trần Mẫn Mẫn ấy sống. Nhưng may, người em ở xa, về kịp để cứu chị. Vì chuyện đó mà Trần Mẫn Mẫn luôn day dứt trong lòng, cho rằng chị mình qua đời là do mình, gánh chịu mọi tội lỗi về phía mình. Và cũng chính vì nguyên nhân đó, dù cho có nhiều người đàn ông thành đạt theo đuổi muốn kết hôn với nhưng vẫn từ chối, thậm chí cũng cho họ có cơ hội làm bạn trai mình.

      Còn nhớ lúc Tiếu Hàm còn độc thân, bạn bè phong tặng danh hiệu là mỹ nhân, bị Chu Triển Nguyên cười cợt. vẫn nên quan tâm chính mình chút, từ giờ đến lúc đó có thể chờ đợi.

      Lần này, Tiếu Hàm nhận được điện thoại của Trần Mẫn Mẫn, cũng có ý định chuyện này với Chu Triển Nguyên. Dù sao, thể chuyện gì cũng đều nhờ giải quyết. Hơn nữa, thấy Trần Mẫn Mẫn như vậy, chắc ấy cũng chỉ muốn chuyện riêng với mình.

      Khi đến điểm hẹn, vừa nhìn thấy người phụ nữ tao nhã cao quý, Tiếu Hàm bỗng muốn biết rốt cuộc ai có thể làm ấy động lòng đây?

      "Ngồi ." Trần Mẫn Mẫn cười nhạt khoe má lúm đồng tiền.

      Tiếu Hàm cười yếu ớt, lễ phép gật đầu.

      "Nghe rể , hai người kết hôn?" Lúc chuyện, Tiếu Hàm nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi hề che dấu củađối phương. Nếu cuộc gặp mặt hôm qua có phần dè dặt giờ đây chỉ có hai người, cũng cần che dấu gì nữa cả.

      Tiếu Hàm vừa gật đầu vừa thưởng thức chén trà tay. Tuy thích dang vẻ kiêu ngạo của đối phương nhưng cũng ghét ta.

      Tình huống lúc này, giữa hai giống như còn là bạn bè bình thường mà là thù ghét đối phương ra mặt.

      Em của vợ trước phải đối mặt với vợ sắp cưới tại của rể mình. Tình huống như vậy là thế nào đây?

      "Tiểu thư Tiếu." Trần Mẫn Mẫn mở miệng, ngày hôm qua vẫn là Tiểu Hàm, mà hôm nay lại thành Tiểu thư Tiếu rồi sao? Tiếu Hàm bỗng tự cười nhạo trong lòng.

      "Tôi biết quen với rể tôi thế nào, nhưng rể là người đàn ông tốt. Nếu ấy quyết định kết hôn với , tôi nghĩ hai người hiểu nhau rồi." Trần Mẫn Mẫn khuấy cà phê trong tay, móng tay thon dài xinh đẹp nhàng đụng vào ly sứ trắng, phát ra thanh leng keng, nghe vui tai.

      Hôm qua những lời của Nãi Tích khiến suy nghĩ rất nhiều. Nãi Tích sắp có đứa em , nghĩ đến đây Trần Mẫn Mẫn cau mày. ta định dùng đứa con trong bụng để trói chặt rể sao? Những cuộc hôn nhân như vậy phải là chưa từng chứng kiến nhưng điểm khác ở đây là giữa họ còn có Nãi Tích. Vì thế thể đứng nhìn mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như thế. .

      Tuy thời gian tiếp xúc với rể nhiều nhưng cũng hiểu rể tuyệt đối là người đàn ông có trách nhiệm. Nếu như lần này rể kết hôn chỉ vì ta có thai bảo đảm đoạn hôn nhân này hạnh phúc.

      Mà thân là dì của Nãi Tích, chị cũng mất nên từ đó trở luôn cho rằng mình nên có trách nhiệm đối với Nãi Tích, cho phép bất kỳ người nào dùng thủ đoạn để trở thành mẹ kế của Nãi Tích.

      Tuy cuộc gặp mặt ngày hôm qua, cảm thấy Tiếu Hàm cũng phải loại người ỷ mình có chút sắc đẹp mà muốn quyến rũ người khác nhưng cho đến bây giờ vẫn hiểu ấy vì cái gì mà đồng ý từ bỏ mọi thứ để được ở bên cạnh người đàn ông này.Thậm chí còn cam tâm tình nguyện trở thành người mẹ kế của con trai .

      Vì mục đích gì đây? Giờ đây Trần Mẫn Mẫn luôn chỉ nghĩ về vấn đề này thôi.

      Tiếu Hàm lời nào, chỉ cười yếu ớt, im lặng nhìn lại .

      "Tiểu thư Tiếu, tôi biết khi tôi hỏi câu này lễ phép, nhưng tôi biết mối quan hệ giữa rể ra sao? Dù sao tôi cũng là dì của Nãi Tích, tôi thể làm lơ chuyện này được. Điều kiện của tốt như vậy vì sao lại chọn rể đây?" Tuy rể tài giỏi lại có điều kiện khá hơn những người đàn ông khácnhưng dù sao cũng có con trai.

      Mà bình thường, xinh đẹp, trẻ tuổi lại đồng ý gả cho người goá vợ lại có con trai, thế đó phải vì tiền là vì cái gì đây? Điều này chính là điều Trần Mẫn Mẫn quan tâm. mong Nãi Tích có người mẹ kế như vậy, cho dù Nãi Tích thích ta.

      Năm năm trước, cả gia đình di cư sang nước Mỹ, ngoại trừ những ngày nghỉ lễ gửi quà về cho Nãi Tích, hầu hết chỉ gặp cậu qua video. Chuyện của rể, cũng từng nghe qua, rể từng ít phụ nữ nhưng chưa từng muốn kết hôn với bất kỳ người nào. Lần này, khi nghe rể kết hôn, ba mẹ sai trở về để xem thế nào, dù gì Nãi Tích cũng là cháu ngoại của ông bà nên họ thể làm ngơ chuyện này.

      Đối với tương lai của Nãi Tích, nhà họ Trần vẫn luôn quan tâm. Mấy năm qua, chưa từng nghe rằng bên cạnh rể có họ Tiếu kia, nhưng nửa năm trước đột nhiên dẫn ta đến ra mắt, sau đó quyết định nửa năm sau kết hôn. Đây chính điều khiến yên tâm chút nào.

      Tiếu Hàm nhàng nhấp ngụm nước trái cây, vốn thích cà phê. chỉ uống khi phải thức đêm làm bài tập còn bao giờ đụng đến nó. Bởi vì khi uống lòng rộn rạo yên, cuói cùng là thức trắng đêm đó.

      "Tiểu thư Tiếu, tôi biết rể qua lạivới cũng mười năm, có thể thấy, ấy lòng." Tối qua rể cười dịu dàng, cũng có thể nhận ra đó tuyệt đối phải giả, rể thích ngồi trước mặt đây. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt trắng nõn, môi còn thấp thoáng nét cười, đáy mắt trong veo gợn sóng.

      Vậy rể thích phụ nữ cũng là chuyện bình thường thôi mà.

      Nhưng ...

      Thấy Trần Mẫn Mẫn còn muốn điều gì, lúc này Tiếu Hàm mở miệng: "Tiểu thư Trần" So với , Trần Mẫn Mẫn còn lớn hơn vài tuổi, thể gọi ấy là 'Mẫn Mẫn' được.

      Ngón tay gõ lên mặt bàn, móng tay đơn giản sơn vẽ, đầu ngón tay thon dài óng ánh phát ra ánh sáng." Trần, biết tôi và Triển Nguyên quen nhau bao lâu rồi ?" Khóe miệng Tiếu Hàm khẽ nhếch lên, khoanh tay trước ngực dịu dàng hỏi.

      Kinh ngạc nhìn Tiếu Hàm, Trần Mẫn Mẫn trầm tĩnh mở miệng : "Khi hai người làm lễ ra mắt tôi mới biết hai người quen nhau.” cũng chỉ có thể hỏi những người bạn học của chị và rể trước kia thôi, nhưng vì cách xa nhiều năm, ít liên lạc với nhau nên cũng thể hỏi thăm nhiều được. Điều này biết rất .

      Nhếch khóe môi, Tiếu Hàm híp đôi mắt đẹp của mình cười cười "Để tôi biết, tôi và Triển Nguyên quen nhau hai mươi lăm năm rồi đấy. Cũng đúng, lúc tuổi có lẽ tôi chưa biết gì đâu nhỉ, cho nên chỉ có thể hai mươi bốn năm. "

      Nhìn đối diện có khuôn mặt tinh xảo, trong nháy mắt Trần Mẫn Mẫn bỏ qua hết mọi phiền muộn, mỉm cười với Tiếu Hàm và Tiếu Hàm cũng ung dung cười. Cólẽ Mẫn Mẫn hùng hổ doạ người cũng chỉ vì quá lo lắng cho Nãi Tích.

      Thể nét mặt chúc phúc, Trần Mẫn Mẫn mỉm cười: "Nhớ đưa thiệp mời cho tôi, đến lúc đó tôi nhất định tặng bao lì xì to."

      Tiếu Hàm vẫy tay, vô tình cười : "Tiền lì xì là gì tùy ý, nhưng tôi còn thiếu phù dâu, có muốn làm ?"

      Tác giả có lời muốn : Tôi rồi có máu chó, Mẫn Mẫn cũng là tốt. Cuối cùng cũng xong chương. Sau đó là ngoại truyện. Các bạn muốn xem ngoại truyện về ai? … Tiếp theo là bộ tiểu thuyết vô cùng ngọt ngào, nếu muốn xem chuyên mục về làm vườn hãy chờ đợi. Bây giờ tôi phải ăn đây, món khoái khẩu khoai tây của tôi đến, chúng tôi phải tốn mười tám đồng mới mua được món này đó. ….
      HaYen thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 73

      Editor : Sóc Là Ta

      Beta : Misali

      Sau đó Chu Triển Nguyên mới biết Mẫn Mẫn tìm Tiếu Hàm, có điều, vào lúc ấy, Chu Triển Nguyên cũng phải công nhận rằng cũng nên cảm tạ người dì bé này lần. Nếu nhờ có lẽ biết mình phải chờ đợi bao lâu nữa mới được Tiếu Hàm đồng ý gả cho mình? Vì Mẫn Mẫn chỉ ở lại đây có hai tháng, sau đó phải trở về Mỹ.

      Vì phù dâu có việc nên dâu mới chịu kết hôn sớm chút.

      Tiếu Hàm mặc áo cưới nhìn những đàn chị Mẫn Mẫn, Tiểu Hân, Tư Tư cũng vui vẻ nhìn lại mình, lúc đó biết tại sao vành mắt bỗng đỏ lên, khoé mắt bắt đầu rướm lệ. Hôm nay là ngày cưới của , sáng sớm mẹ kéo vào phòng dạy bảo đủ điều. Mặc dù thấy con mình được gả đến nhà họ Chu, bà cũng cảm thấy rất vui vẻ nhưng có người làm mẹ nào lại lo lắng khi thấy con mình lậpgia đình cơ chứ? Đây là khúc ruột do mình sinh ra cơ mà.

      Mà chị của , Tư Tư, mới sáng sớm đến để giúp trang điểm, còn mấy người bạn thân vừa khóc vừa cười đưa vào cung điện hạnh phúc của cuộc sống hôn nhân.

      Rốt cuộc hôn lễ vẫn được cử hành ở nhà hàng Duyệt Lai bởi vì lão Lý có nếu đãi tiệc ở đây được giảm 20% phí.

      Lão Lý thiết kế Duyệt Lai cổ kính này thành lễ đường với phong cách phương Tây. Điểm đặc biệt là tiệc rượu truyền thống Trung Quốc vào buổi tối. Các khách mời đều thấm mệt vì tham dự đám cưới cả ngày bỗng vui vẻ hẳn lên khi chứng kiến màn tiệc rượu truyền thống vô cùng đặc biệt này.

      "Triển Nguyên, ba mẹ giao Tiểu Hàm cho con, con phải đối xử tốt với nó đó..." Lúc ba Tiếu giao con mình cho con rể, ông quên ân cần căn dặn khiến đôi mắt vừa mới khô nước mắt của Tiếu Hàm bỗng chốc có dịp trào ra khoé mắt.

      Chu Triển Nguyên kéo tay vợ mình, trả lời chắc nịch như đinh chém sắt: "Ba, ba cứ yên tâm, đời này con luôn đối xử tốt với Tiểu Hàm."

      Nãi Tích ăn mặc lịch đứng bên cạnh cũng mạnh mẽ gật đầu, cậu quay về phía ông ngoại vỗ ngực bảo đảm: "Ông ngoại, ông cứ yên tâm, nếu ba cháu dám bắt nạt mẹ, con dẫn mẹ xa."

      Bị chính con trai mình phản bội, Chu Triển Nguyên dở khóc dở cười. Nhưng khi nhìn dâu mới e thẹn nép trong lòng mình đều quên hết mọi thứ. Thế giới của lúc này chỉ còn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùng với đôi mắt long lanh ánh lên niềm hạnh phúc của .

      Trao nhẫn xong, chú rể hôn dâu, đây là lẽ dĩ nhiên cần ai nhắc nhở.

      Lần đầu tiên ở trước mặt mọi người, có cử chỉ thân mật với khiến Tiếu Hàm e thẹn, nhưng cũng may mắn là khi Triển Nguyên nghiêng người sang, toàn bộ thân thể che chắn cho khiến cũng cảm thấy thoải mái phần nào. Tuy cũng còn có nhiều người đứng chung quanh vỗ tay hoan hô nhưng giờ trong mắt chỉ còn mỗi diện. dịu dàng bá cổ để cùng hoà hợp với khiến buổi lễ càng thêm lãng mạn.

      Đến lúc Chu Triển Nguyên buông ra dường như thiếu dưỡng khí đến tột độ. dịu dàng cười với , đặt tay mình lên tay và quay về phía mọi người gật đầu ra hiệu ý muốn cảm ơn mọi người. Lúc này ai cũng nhận thấy khuôn mặt tràn đầy niềm vui sướng và hạnh phúc.

      Ai cũng “được kết hôn với người mình quả là điều hạnh phúc nhất thế gian”. vậy, mọi người nhìn khuôn mặt lúc này rạng rỡ như ánh bình mình buổi sớm mai, ai cũng cười vui vẻ, thành tâm chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới này.

      Phần cuối cùng của hôn lễ chính là “màn tung hoa”.

      Các chưa kết hôn háo hức chờ đợi mànnày, duy chỉ có ba người ngoại lệ, đó chính là Trần Tư Tư, Diệp Dĩ Mạt, Trần Mẫn Mẫn vẫn bình tĩnh đứng đó. người là hoa có chủ, người có hôn ước, còn người là chưa muốn lập gia đình. Tiếu Hàm đột nhiên mím môi cười nhìn vị tiên sinh đứng cạnh Trần Mẫn Mẫn, cũng chính là người theo đuổi bảy năm rồi. Nhìn xem, chắc cũng sắp xảy ra chuyện tốt rồi đây.

      Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là người cướp được bó hoa phải là mà chính là đại lão gia (ý người giàu có) đứng bên cạnh Mẫn Mẫn.

      Mọi người đều trầm mặc.

      Sau đó họ nhìn thấy người đàn ông về phía phù dâu và quỳ xuống, trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều yên ắng, tiếng huyên náo cũng đột nhiên chấm dứt.

      Tiếu Hàm liếc mắt nhìn Chu Triển Nguyên, trong mắt toả ra ý cười. Mẫn Mẫn cũng nên kết hôn rồi, Nãi Tích cũng lớn rồi. là dì của Nãi Tích, cũng nên cố gắng sinh cho Nãi Tích cậu em trai để cùng nhau vui đùa chút chứ.

      "Mẫn Mẫn." Người đàn ông quỳ xuống, tay giơ bó hoa hồng lên mong nhận. Qua buổi sáng, tuy hoa hồng cũng rụng ít cánh hoa nhưng giờ trông nó vẫn tươi mới "Mẫn Mẫn, gả cho , để chăm sóc em cả đời này nhé. "

      vẫn nghĩ trong lòng chỉ có mình rể nhưng lại hề biết đó chỉ là hiểu lầm. Nhưng dù bị đối xử lạnh nhạt nhiều năm nhưng vẫn chưa hề từ bỏ đoạn tình cảm này trong lòng mình.

      Chứng kiến hôn lễ trang trọng, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của dâu mới hạnh phúc nép vào lòng chú rể còn nhịn được nữa. rất hy vọng người dựa vào lòng mình chính là , chỉ mình mà thôi.

      Ngày hôm trước nhận được điện thoại của , mời làm bạn cùng dự hôn lễ, thực rất vui mừng. Bây giờ, cũng biết lấy dũng khí từ đâu, khi nhận được bó hoa kia, ý nghĩ cầu hôn thoáng trong đầu và nó như thôi thúc khiến quyết tâm thực .

      Cầu hôn , giống như trước đây, lúc nào cũng là người theo đuổi .

      "Mẫn Mẫn..."

      Những người đứng chung quanh đó giờ bắt đầu ồn ào, Tư Tư, Dĩ Mạc nhìn với ý 'Trả lời ', duy chỉ có Trần Mẫn Mẫn do dự và cũng chỉ có mình biết côđang căng thẳng đến dường nào.

      vẫn biết là người đàn ông tốt, nhưng cũng biết phải là người vợ tốt. Qua bảy năm, ít người theo đuổi giờ bỏ cuộc, chỉ có vẫn luôn kiên trì dõi theo từng bước chân của bảo vệ cho .

      Từ cho đến khi lớn, đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông luôn dõi theo , chăm sóc và xem trọng .

      Nhìn người con trước mặt thận trọng suy xét, bỗng cảm thấy sợ hãi và căng thẳng đến nỗi cả người phát run, nhưng Trần Mẫn Mẫn bỗng nhiên cười ra tiếng. thầm nghĩ Tiểu Hàm và Tư Tư đúng, con phải biết tìm người biết giúp mình sưởi ấm khi lạnh lẽo, nhắc nhở mình khoác áo khi ra đường vào mùa đông, biết pha nước ấm cho mình tắm để mình bị lạnh. phải đều làm được những việc đó sao?

      Nãi Tích cũng chạy đến giúp đỡ dượng tương lai: "Dì, dì đồng ý . Ba người đàn ông tốt để người phụ nữ của mình phải khổ. " xong, cậu nghiêng đầu tò mò nhìn người đàn ông quỳ gối, chớp mắt, hỏi: "Chú à, chú là đàn ông tốt đấy chứ?"

      Mọi người đều cười vui vẻ.

      Trần Tư Tư xoa trán, lúc này cậu nhóc chạy đến càng thêm phiền. Có điều có câu cậu đúng, ta người đàn ông tốt đây "Được." Trần Tư Tư bật thốt lên.

      Nhìn đôi mắt ta tỏ vẻ ngạc nhiên đến nỗi biết gì,Trần Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn , chắc là não có vấn đề rồi. Hiếm thấy lại nghịch ngợm ràng từng chữ như thế này: "Em cẩn thận, em đồng ý gả cho . "

      Kết thúc hôn lễ, mọi người lại bắt đầu chờ hôn lễ khác.

      Nhưng chỉ là hôn lễ.

      "Cao Thần, cưới em chứ?" Phương Hân chớp mắt kéo tay bạn trai . “Kết hôn tốt, có muốn thử chút hay ?”

      Cao Thần dở khóc dở cười, phải là người cầu hôn trước chứ? Sao bọn họ lại ngược với quy luật như vậy.

      Trần Tư Tư được ước định trước, hai tháng sau làm lễ cưới. vốn nghĩ mình người đầu tiên kết hôn thế mà lại bị Tiếu Hàm vượt mặt.

      Mà Diệp Dĩ Mặc nhìn ai cũng có kết cục đại đoàn viên, thò tay vào túi sờ đến điện thoại, bỗng nhiên rất muốn có người tâm với mình qua điện thoại nhưng là ai đây?

      "Lý Thụy! chờ em thi đại học xong rồi dẫn em Bắc Kinh chơi, sao lại lừa em?" Người chính là Tất Tử Nghiêu, em Tất Tử Thần, học trò của Diệp Dĩ Mặc, và còn là đối tượng kết hôn của Lý Thụy.

      Có lẽ sớm thôi.

      Ai biết mấy năm sau ra sao.

      Hoàn chính văn.
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :