1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 64:

      Editor: Đào Sindy

      Betaer: Thố Lạt, Mẹ Bầu

      "Triển Nguyên, chúng ta mau đón Nãi Tích về nhà thôi, mẹ em chuẩn bị bữa tiệc lớn chờ đón Nãi Tích rồi đấy." Tiếu Hàm ngồi xe cười, chu miệng uống hộp sữa chua. Hôm nay vì muốn đón Nãi Tích, nên vẫn chưa kịp ăn sáng, đành phải xử lí ở xe.

      Chu Triển Nguyên rút tờ khăn giấy đưa cho , nhóc này, uống sữa chua mà cũng có thể dính đầy ra miệng thế kia, còn tệ hơn Nãi Tích."Lau ." Tiếu Hàm bĩu môi nhận lấy, tại uống rất vội đó chứ."Mẹ em , vì bà muốn phụ tín nhiệm của mẹ , cho nên, khi trao con của cho mẹ em, được có gì sơ suất đấy nhé..." Tiếu Hàm cười . Ai dà, ngờ mẹ lại chịu giơ tay nhận lấy trách nhiệm chăm sóc Nãi Tích như vậy. Cũng chỉ có thể , do thủ đoạn của dì Thẩm quá cao thâm, mà mẹ của lại thể chống đỡ nổi sức mạnh này...

      "Biết rồi, để Nãi Tích ở nhà với mọi người đâu có gì phải lo lắng. Có cả mẹ của đứa trẻ và bà ngoại của mình cùng chăm sóc, Nãi Tích là hạnh phúc. Ai." Chu Triển Nguyên thở dài hơi tỏ vẻ buồn rầu: "Hay là cũng đóng gói sang nhà em ở luôn nhé? Ở nhà mình thấy vắng vẻ lắm." Thực phải làm bộ đáng thương, trước kia tốt xấu gì còn có thể được cùng Tiếu Hàm ăn chung cơm tối, về đến nhà còn có thể được nghe tiếng cười đùa vui vẻ của con trai. Nhưng tại, trở về nhà, giường chiếu lạnh tanh, nồi niêu cũng nguội lạnh, người có nội tâm mạnh mẽ như Chu Triển Nguyên cũng hiểu được thế nào là hiu quạnh.

      Tiếu Hàm trợn mắt nhìn : " với mẹ em ấy, với em có tác dụng gì." Ở nhà, mẹ luôn là bà chủ, cho dù ba có đồng ý rồi cũng vô dụng. Đừng tưởng rằng nhận ra, từ ngày chơi cờ với chú Chu xong, ba làm phản, ánh mắt của ba khi nhìn Chu Triển Nguyên, ràng là ánh mắt ba vợ nhìn con rể, chọn chọn lựa lựa mãi mà vẫn hài lòng.

      Tiếu Hàm im lặng, nhà họ toàn là người lương thiện, ba mẹ vất vả cần cù làm việc. Qua bao vất vả lăn lộn, vậy mà về hưu rồi vẫn quên tìm cách mang rất nhiều phúc lợi về cho tiểu khu. Trong phòng sinh hoạt chung cho người già ở tiểu khu, ba dâng tặng ít nhất mười bộ cờ, việc xây dựng nhà vệ sinh chung cho khu nhà, mẹ lại thành cố vấn miễn phí.

      Ba cần phải , chỉ qua buổi trò chuyện với chú Chu, sớm nhận ra hai người họ có chung quan điểm rồi. Còn mẹ già, ngoài miệng đồng ý, nhưng chẳng phải là vẫn cam tâm tình nguyện, chỉ vì câu của dì Thẩm đến giúp đỡ đón đứa . Cho nên mới , Chu Triển Nguyên à, phải có phúc lắm mới có được ba mẹ vợ tốt như vậy đó, khó khăn lắm mới gặp được đó.

      Chu Triển Nguyên có chút được tự nhiên sờ mũi, sao Tiếu Hàm lại dùng ánh mắt tựa như “ bắt được món hời lớn đấy” để nhìn thế nhỉ? rất lạ: "Nghĩ gì thế?"

      Tiếu Hàm lắc đầu, ra vẻ đáng tiếc: " nghĩ gì cả, em chỉ nghĩ, tại sao lại có người có thể có vận khí tốt như thế, có thể tìm được bạn tốt như em đây."

      Chu Triển Nguyên khẽ cười lên tiếng, nhóc này, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ lung tung.

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Tiếu Hàm phồng má trợn mắt với , kiểu như Chu Triển Nguyên dám đúng” dốc hết sức để liều mạng với .

      "Đúng, đúng, đúng, sao lại có vận khí tốt như thế nhỉ, lại có thể tìm được vợ tốt như Tiếu Hàm em, đúng , vợ ?" Chu Triển Nguyên vừa cười vừa . Được rồi, ông chủ Chu mà đấu với giáo Tiếu, giáo Tiếu chỉ có bại hoàn toàn.

      vừa câu vợ , Tiếu Hàm rất có tiền đồ, mặt liền đỏ rực cả lên, sao ấy có thể gọi như vậy chứ, cái kiểu gọi ấy nghe vừa dịu dàng lại mập mờ vô cùng!

      " đừng gọi em là vợ mà..." Tiếu Hàm chống trả vẻ yếu ớt.

      " gọi em là vợ của gọi là vợ của ai nhé?" Chu Triển Nguyên lén đổi khái niệm, hỏi lại câu rất vô lại.

      Tiếu Hàm cạn lời, ý của ràng chị là muốn đừng gọi là “Vợ ” nữa thôi, tại sao lại đổi thành là “vợ của ai” chứ. Người này, vậy mà còn chơi chữ! Hừ hừ hừ, quên làm nghề gì phải ? là giáo viên dạy Ngữ Văn vĩ đại đấy!

      " gọi vợ của ai mà gọi người ấy , dù sao bây giờ cũng được gọi là vợ của nữa..." Tiếu Hàm quay chỗ khác, người đàn ông này, càng ngày càng vô lại. Thế nhưng lại thể chán ghét nổi.

      Ngay cả bản thân Tiếu Hàm cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu như những người khác dám với cái kiểu đùa giỡn như vậy, phỏng chừng sớm dán lên cái miệng lưỡi trơn tru kia cái nhãn hiệu hoa tâm đại củ cải rồi, sau đó đứng xa mà nhìn. Thế nhưng đối với Chu Triển Nguyên, chỉ biết dùng miệng cãi chày cãi cối bên ngoài, sau đó trong lòng lại dâng lên biết bao ngọt ngào. Đây là khác biệt giữa thích và thích sao?

      Vì thích, nên bạn thấy người ta làm gì cũng tốt đẹp; nhưng nếu bạn thích, cho dù người ta có làm gì nữa cũng thể làm bạn cảm động nổi.

      ra khác biệt là như vậy.

      "Đúng rồi Tiểu Hàm, " Bỗng nhiên Chu Triển Nguyên đổi thành giọng điệu nghiêm túc: "Vé máy bay Hồng Kong cuối tuần này bảo thư kí đặt rồi, Nãi Tích có dì Vương chăm sóc, chúng ta cũng cần phải lo lắng nữa, đến lúc đó hãy chơi vui chút.” Lúc câu này, Chu Triển Nguyên vẫn có chút chột dạ, ném con trai để chơi với vợ, hình như có chút gì đó đúng lắm.

      Tiếu Hàm cũng nghĩ đến chuyện này, trừng mắt nhìn hỏi: " cần đưa Nãi Tích sao?"

      Gương mặt Chu Triển Nguyên đỏ lên, có chút bị mất tự nhiên, khụ khụ, đến Hồng Kông là có kế hoạch đấy, sao có thể đem bóng đèn theo chứ." sao, để thằng bé sống ở nhà em chút cũng được, sẵn tiện có em giúp đỡ thêm chút." đau buồn, lại phải dựa vào nhóc con kia để tăng thêm chút ấn tượng. Tổng quản lý Chu trước nay vẫn luôn tự tin vậy mà lúc này cũng khỏi thấy xấu hổ, dường như đến đâu, con trai của vẫn luôn nổi bật hơn . Khụ khụ. Ăn dấm chua với con trai thực được tốt lắm...

      "Đến nơi rồi." Trong lúc mải chuyện, đến nhà trẻ. Các bạn đều ngồi trong phòng, chờ ba mẹ mình đến đón.

      Lúc Chu Triển Nguyên và Tiếu Hàm đến, có rất nhiều bạn nũng nịu trong lòng ba mẹ. vào, Tiếu Hàm liếc mắt cái nhìn thấy ngay nhóc con nhà mình ngồi ở dãy ghế thứ ba. Sau chuyến Hạ Môn về, đoán chừng do gió biển thổi, nên cũng bị đen khá nhiều, còn khuôn mặt nhắn kia vốn trước có chút thịt có phúng phính dường như cũng gầy ít. Nhưng đôi mắt đen láy tròn như hai hạt châu kia, ngược lại linh động hơn rất nhiều. Giờ phút này, Nãi Tích túm lấy bím tóc của Vương Tiểu Bàn ở phía trước mà đùa giỡn.

      Tiếu Hàm đứng ở bên cạnh Chu Triển Nguyên, hé mở nụ cười nhàng. Cậu nhóc kia hình như cũng cảm thấy đặc biệt nhớ nhà lắm, được chơi chung với các bạn của mình, đoán chừng thấy rất thú vị.

      "Nãi Tích ..." Tiếu Hàm gọi.

      Nghe thấy tiếng gọi của giáo Tiếu, Nãi Tích buông tóc Vương Tiểu Bàn ra, vui mừng quay đầu lại: " giáo Tiếu! Ba!"

      Chu Triển Nguyên giang hai cánh tay, nhìn con trai cười : "Nãi Tích, chúng ta về thôi ... "

      Ôm cơ thể nóng hừng hực của con trai, Chu Triển Nguyên cảm thấy nửa trong lòng được lấp đầy, tốt, bên trái là , bên phải con trai. Thế giới của coi như hoàn chỉnh.

      "Ba, bà nội , về sau con ở nhà bà ngoại, đúng ?" Nãi Tích chớp chớp đôi mắt to tò mò hỏi. Tuy rằng bà nội bà ngoại rất thích cậu, muốn cậu đến ở nhà bà, thế nhưng tại sao ba lại ở chung với cậu chứ? Bà nội , phải chờ đến khi nào ba ba kết hôn với giáo Tiếu , từ đó hai người mới có thể được ở cùng nhau. Nhưng vì sao ba vẫn chưa chịu kết hôn với Tiếu vậy nhỉ? Nếu như vậy chẳng phải mọi người có thể được ở cùng nhau hay sao? Cậu cũng có thể được ăn cơm giáo Tiếu nấu, meo meo, những đồ ăn mà giáo Tiếu nấu ăn rất ngon ...

      Bạn Nãi Tích có rất nhiều nghi vấn, hỏi Chu Triển Nguyên đến chống đỡ nỗi. Con trai à, ba của con rất muốn mang giáo Tiếu về nhà đấy, nhưng ba còn chưa hoàn toàn thuyết phục được phía nhà bà ngoại con, vì vậy con ngoan, phải biểu tốt giúp ba nhé. Ba mong được điểm tối đa, nhưng tốt xấu gì cũng phải đạt tiêu chuẩn!


      người luôn có thành tích ưu tú như Chu tổng quản lý lúc này cũng chỉ biết im lặng. Tất cả mọi nguyện vọng của mình, đều hạ xuống thấp đến mức như vậy rồi, cha mẹ vợ tương lai cũng nên cho pass được rồi chứ?

      "Tốt lắm, Nãi Tích chúng ta trở về nhà thôi, bà ngoại Vương làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon rồi đó!" Tiếu Hàm đón lấy cậu nhóc từ trong ngực Chu Triển Nguyên, cười híp mắt sờ sờ cái mũi của cậu. nhận ra nữa, nhìn có vẻ gầy , ngờ trọng lượng cũng vẫn nặng như vậy. Hóa ra là cậu nhóc lớn lên thêm rồi.

      "Ái chà, xem Nãi Tích nhà chúng ta lớn chưa này!" Tiếu Hàm ngước mặt lên, nghiêng đầu, hướng về phía Chu Triển Nguyên cười , biết vừa rồi mình câu cực kỳ vô tâm, khiến hai người đàn ông kia cũng khỏi lộ ra nụ cười rất vừa lòng.

      “Nãi Tích của nhà chúng ta ” – là của Chu Triển Nguyên và Nãi Tích.

      Xem ra, cũng nên mang người về nhà sớm chút mới được, Chu Triển Nguyên sờ sờ cái cằm cái.

      Ba à, ba phải cố gắng lên , nhanh chóng cười giáo Tiếu về nhà . Nếu lại sắp xuất cái miệng rộng, với cây gậy trúc gầy rồi! Nãi Tích đập đập túi hạt dưa ở vai Tiếu Hàm, hướng về phía cha mình nháy mắt như điên.

      " thôi!" tay Chu Triển Nguyên ôm lấy con trai, tay kia dắt Tiếu Hàm, sau khi chào hỏi giáo viên xong liền dự định quay trở về nhà. Hôm nay phải nương nhờ vào ánh sáng của con trai, rốt cuộc cũng được cha mẹ vợ mời ăn cơm! TAT, Chu tổng quản lý cũng là khổ sở.

      "Vương Tiểu Nha, Lí Manh Manh, Trần Hi, gặp lại sau nhé, ba mẹ của tớ tới đón tớ rồi..." Nãi Tích nằm ở bả vai của ba, hướng về mấy người bạn của mình cười cười vẫy vẫy tay.

      Đôi mắt của Vương Tiểu Bàn phản ứng đầu tiên, bé ngượng ngùng hướng về phía Nãi Tích nhếch miệng: "Chu Thiên thần gặp lại sau nhé!"

      Nãi Tích nghiêng đầu: hừ, tớ đâu có gặp lại cậu mà! Mồm với miệng, hừ! Lại nhớ lúc thời gian ở trại hè cậu mang theo kẹo que, lừa gạt Vương Tiểu Nha, Trần Hi và Lí Manh Manh chơi cùng với cậu! Mồm với miệng làm sao vậy, hừ! Hu hu hu hu... giáo Tiếu, quên để kẹo que vào trong ba lô của cậu rồi...
      Xu trần thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 65:

      Đây là lần đầu tiên Nãi Tích đến nhà của Tiếu Hàm. Căn phòng mà Tiếu Hàm thuê kia cậu đến nhiều lần, gần như quen thuộc đến mức thể nào quen thuộc hơn nữa, nhưng ngôi nhà này là lần đầu tiên cậu tới.

      Cậu nhóc rất thận trọng, chú ý ở giữa ba và giáo Tiếu, tay của cậu dắt tay ba, tay kia cầm tay giáo Tiếu, lưng của cậu là chiếc ba lô dùng đựng sách vở, bên trong là món quà đặc biệt cho bà ngoại và giáo Tiếu, đó là những chiếc vỏ sò, vỏ ốc mà cậu nhặt ở biển.

      "Cha, mẹ, chúng con về rồi." Tiếu Hàm vừa vào cửa lập tức vừa cười tủm tỉm vừa hướng về phía ba mẹ mình cất tiếng chào hỏi. Hôm nay mới sáng sớm mẹ thúc giục cha mua đồ để nấu nướng, là đồ ăn buổi sáng mới là đồ tươi mới, hôm nay bà muốn biểu bản lĩnh của mình, bà muốn nấu nương cho cậu nhóc kia bữa ăn hoàn hảo.

      Ài ài, vốn là khuê nữ của nhà này, vậy mà ngày thường trở lại sao thấy mẹ mình tích cực như vậy nhỉ, quả đối xử khác biệt mà...

      " về rồi đấy à?" Từ trong phòng bếp, Vương Lan Phương nhô đầu ra, vừa nhìn thấy cậu nhóc cười híp mắt kia, đôi mắt lập tức sáng lên, cởi luôn cái tạp dề rai, dứt khoát nhét vào trong ngực lão già, mặt mày rạng rỡ ra khỏi phòng bếp, dùng ngữ điệu thể nào dịu dàng hơn nữa, lên tiếng hỏi: "Nãi Tích tới rồi à? Cháu có đói bụng ? Có khát hay vậy? Muốn uống sữa tươi hay là cola đây? Hay là bà ngoại ép cho con ly nước trái cây nhé?"

      Tiếu Hàm mặt xạm lại, nhìn mẹ mình trước mặt dưới dạng là bà ngoại sói, có cần thiết phải khoa trương như vậy hay . Vẫn còn may đây phải là đường cái, nếu người ta cho rằng bà muốn dùng những thứ này để lừa trẻ con để bán đấy."Mẹ, Nãi Tích uống nước là được rồi, trẻ con vẫn nên uống ít nước trái cây tốt hơn."

      Vương Lan Phương trừng mắt nhìn con , con nhóc này, sắp làm mẹ người ta rồi đó, vậy mà vẫn còn chưa tỉnh ngộ phải ! Bà làm như vậy là khách khí, khách khí đấy, có biết hay hả!

      "Bà ngoại, Nãi Tích đói bụng đâu ạ, ở xe Nãi Tích được ăn bánh mì rồi ạ, còn cái này nữa..." Nãi Tích tránh ra khỏi tay của ba và giáo Tiếu, lấy chiếc ba lô từ lưng xuống, lục trong đó ra túi ny lon lớn bao kín, cũng biết trong đó có thứ gì đồ. Cậu nhóc cười đến cong cả mắt, hướng về phía Vương Lan Phương làm nũng: "Bà ngoại, cháu nhặt vỏ ốc vỏ sò để tặng cho bà đấy. giáo còn khen cháu nhặt được những vỏ ốc vỏ sò xinh đẹp nhất ... Vương Tiểu Nha cũng muốn cháu tặng, nhưng cháu cũng tặng cho bận ấy đâu, cháu đây là quà để tặng cho bà ngoại, thể tặng ai được..."

      “Ôi chao, cháu ngoan của tôi...” Lúc này khóe miệng của Vương Lan Phương cong lên thành đường cong quá mức ràng, khiến Tiêu Kiến bị đống rau dưa để đầy ở trong phòng bếp kia tự dưng cảm thấy biến đổi kia quá trơ trẽn. Rốt cuộc, ngày hôm qua ai là người nắm quyền thề rằng, mình chịu thất thủ đây!

      Còn dùng những ngôn từ chính nghĩa mà tỏ ra mình chỉ xuất phát từ Chủ Nghĩa Nhân Đạo mới chịu giúp tay để chăm sóc cho đứa trẻ mà thôi. Vậy mà khi thằng nhóc nhà người ta cứ câu gọi bà ngoại, hai câu gọi bà ngoại như thế, tại sao cũng thấy bà có nửa điểm phản ứng vậy?

      Lúc này trong đầu Tiêu Kiến này tức giận lắm, Nãi Tích vừa quay đầu liền đối mặt với ông: "Ông ngoại, Nãi Tích cũng mang quà tặng cho ông đây ạ...” xong, cậu bé cười híp mắt lắc lắc bình rượu thuốc trong tay, giáo cháu rằng, đây là thứ quà tốt nhất để tặng cho ông ngoại đó.”

      Tiêu Kiến lập tức phản bội, cười đến mức mặt đầy nếp nhăn: "Ái chà, là ngoan ngoãn, là quá ngoan ngoãn, ông ngoại nấu cho cháu nhiều đồ ăn ngon nhé, cháu chờ ông lát...”

      Tiếu Hàm: ...

      ... thể bội phục cậu nhóc này, nhưng, chứng minh, sức cuốn hút của cậu nhóc này là vô cùng! chừng, về sau khi mang theo cậu nhóc này shop¬ping, còn có thể được giảm giá! Đây chính là hoạt động để được giảm giá mà!

      "Ông ngoại à, ngài cực khổ, để Nãi Tích tới giúp ông nhé...”

      Chu Triển Nguyên cũng toát mồ hôi, nhóc con này sau đợt trại hè trở về nhà trở nên người biết những lời ngon tiếng ngọt như vậy. Chu Triển Nguyên cũng hề biết rằng mẹ của mình sớm thầm dặn dò thằng cháu nội của mình đầy đủ, khi đến nhà bà ngoại, miệng lưỡi phải ngọt thế nào, phải dùng những lời lẽ ngoan ngoãn để dụ dỗ ông ngoại và bà ngoại ra sao, ông ngoại thích nghe cái gì, bà ngoại cùng ông ngoại cũng thích nghe cái gì...

      Cho nên mới , bà nội Chu cũng rất thích nghe cháu mình lời nịnh nọt, ngài cũng làm chuyện tốt đó...

      "Ấy ấy ấy, Nãi Tích cháu phải cực khổ đâu, ra ngồi ở ghế sofa ! Tiểu Hàm à, lấy mấy quyển sách manga mà ngày hôm qua ba mua đó, con mang ra cho Nãi Tích đọc ...” Tiêu Kiến vui sướng hài lòng tay cầm chiếc xèng đảo món ăn vừa lên tiếng dặn dò với Tiếu Hàm.

      Trán Tiếu Hàm đầy vạch đen, cha, rốt cuộc hai người chuẩn bị được bao nhiêu thứ rồi?

      "Cám ơn ông ngoại ..." người bạn năng rất có lễ phép. Các ông bà già bình thường chỉ thích những đứa bé có lễ phép, cho nên ở trước mặt ông bà ngoại, cậu cũng muốn làm đứa bé ngoan có lễ phép.

      " cần cần... mà bà nó đâu, buổi sáng hôm nay phải bà mua toàn bộ đĩa DVD của bộ phim gì về vương tử đó, lấy ra cho Nãi Tích xem ." Ba Tiêu vẻ rất bất mãn trợn mắt nhìn bạn già cái, thế nào mà động tác lại chậm như vậy chứ, nếu như làm người bạn kia lạnh nhạt, vậy phải làm sao bây giờ đây!

      Vương Lan Phương liếc mắt xem thường, phải là bà tìm đây sao, ông già lắm điều kia!

      "Nãi Tích chờ lát nữa nhé, bà ngoại cùng ông ngoại làm cơm, đợi lát nữa là có thể được ăn rồi." Vương Lan Phương bưng nước tới, cười cười vừa vuốt ve cái đầu của cậu nhóc, đổi lấy gương mặt rạng ngời với nụ cười rực rỡ như ánh nắng của người bạn .

      Ôi trời à, đáng quá, là rất đáng ... Mặt mày của Vương Lan Phương tràn đầy tình thương.

      "Ba, giáo Tiếu, con mời hai người uống nước nước ạ..." cậu nhóc nở nụ cười đẩy ly nước tới trước mặt ba và giáo Tiếu, nụ cười rất tự nhiên.

      Vương Lan Phương nhìn ở trong mắt, khen ở trong lòng, là đứa bé ngoan, rất có lễ phép, xem ra trước kia Triển Nguyên tốn ít công sức đây. Nghĩ như vậy, sắc mặt của Vương Lan Phương khi nhìn Chu Triển Nguyên trước mặt mình khỏi tốt hơn chút: "Triển Nguyên à, cháu cũng đừng đứng như vậy nữa, nhanh ngồi xuống , đợi lát nữa chúng ta cùng ăn cơm."

      Đáng thương cho Chu tổng quản lý, rốt cuộc bị người nhìn chăm chú như vậy mà mặt vẫn thể lộ ra uất ức."Dì à, ngài cần khách khí như vậy đâu ạ, là chúng cháu quấy rầy." Con trai à, con làm rất khá đấy, lượng thay đổi thúc đẩy chất biến đổi theo, trước hết phải từ xưng hô .

      Vương Lan Phương đồng ý trừng mắt cái nhìn : "Nãi Tích ở trại hè thời gian dài như vậy, khẳng định được ăn ngon ngủ yên, về đến nhà đương nhiên phải bồi bổ lại cho nó tốt, chờ dì nấu cho nó bữa ăn có dinh dưỡng chút." làm bác sĩ nhiều năm như vậy, Vương Lan Phương tự tìm cho mình phương thuốc để dưỡng sinh, đến dinh dưỡng của bữa ăn lại càng có căn cứ ràng.

      Nhìn Tiểu Hàm biết mà, những thí nghiệm của bà thành công đến mức nào, nhìn xem, bà nuôi con mình phổng phao nhuận sắc thế nào...

      Chu Triển Nguyên lặng lẽ liếc mắt về phía con trai, thấy gương mặt của con trai có màu da khỏe mạnh, lặng lẽ thương tiếc cho bản thân. ràng là so với con trai, phải chịu quá nhiều khổ cực, mỗi ngày đều phải tăng giờ làm việc, chỉ vì cho muốn tạo dựng cho bà xã và con trai của mình có tương lai tốt đẹp, phải vất vả biết nhường nào. Lại còn phải đấu trí đấu dũng cùng với cha mẹ vợ tương lai già kia nữa. hoàn toàn mệt mổi cả về thể xác lẫn tinh thần thế này, làm sao lại có ai nghĩ tới để an ủi chứ.

      Vừa nghĩ đến đoạn này, liền nhìn thấy gương mặt dịu dàng của tiểu Hàm nhìn mình, trái tim của Chu Triển Nguyên khỏi liền mềm nhũn ra. tốt, vẫn còn có tiểu Hàm đau lòng vì ... nhưng biết, Tiếu Hàm nghĩ, chẳng lẽ lúc Triển Nguyên cũng có những lời ngọt như mật hay sao? trách được ngày đó hàng ngày đường về nhà, luôn đụng phải rất nhiều bà chị đưa cho những cây kẹo ngọt ngào...

      Được rồi, ông chủ Chu kia đáng thương mà.

      "Xong rồi đây, ăn cơm thôi." Tiêu Kiến nhô đầu ra hô.

      Tiếu Hàm dẫn đầu vào phòng bếp, giúp tay bưng thức ăn, Chu Triển Nguyên liền dắt con trai theo để rửa tay.

      Hôm nay Vương Lan Phương tuyệt đối sử dụng tối đa tuyệt chiêu của mình rồi, cả bàn tràn ngập những món ăn, cũng sắp vượt qua cả bữa tiệc Mãn Hán rồi.

      "Nãi Tích à, đến lát nữa cháu phải ăn nhiều chút nhé. Bà nội của cháu với bà, cháu rất thích ăn thịt bò, bà ngoại làm cho cháu thịt bò nạm kho tàu đây này..." Vương Lan Phương ôm Nãi Tích ngồi vào bên cạnh chỗ ngồi của mình, lấy ra chiếc chén và thìa nhựa đưa cho cậu. Nãi Tích lắc đầu cái, chỉ chỉ vào đôi đũa, ngọt ngào: "Bà ngoại, cháu dùng đũa."

      Vương Lan Phương mặt mày hớn hở: "Được rồi được rồi... Nãi Tích nhà chúng ta thông minh ..."

      Tiếu Hàm lặng người lần nữa, mẹ, mẹ hề phát được rằng ra là mẹ chấp nhận điều gì đó rồi sao? Nếu như mẹ là bà ngoại của Nãi Tích, như vậy ba của Nãi Tích và con của mẹ là như thế nào đây? Mẹ thông suốt rồi sao?

      "Triển Nguyên, ăn cái này." Nhìn cha mẹ mình đều nhiệt tình vây quanh cậu nhóc kia như vậy, Tiếu Hàm tự cho rằng bản thân cần đề cập đến chuyện gì khác nữa, thể làm gì khác hơn, quay đầu chiêu đãi Chu Triển Nguyên. Người tới cửa là khách, thể nặng bên này mà để bên kia hơn.

      Ai ngờ khi Tiếu Hàm vừa thốt ra lời kia, lập tức khiến Vương Lan Phương nghĩ tới chút chuyện, cha của cháu ngoại ngoan kia... Bà có nên chỉ nhận cháu trai mà chấp nhận cha của cháu hay ?

      Lại , thế giới này có thể có những chuyện tốt như vậy hay sao? Mua còn được thêm cả lớn ...

      "Triển Nguyên à, cháu cũng ăn ." Cha Tiêu đồng ý người con rể tương lai này tới tám phần rồi, trong giọng cũng mang theo chút hương vị trưởng bối khi đối với vãn bối, rốt cuộc lại nhìn thấy vẻ mặt Chu Triển Nguyên hết sức cảm động!

      là người trưởng thành thế này, còn tồn tại cảm xúc mạnh mẽ được như con trai, ra cũng mất mặt.

      "Chú Tiếu, dì Vương, cứ để cháu tự nhiên ạ. Nãi Tích, con còn mau cám ơn với ông bà chứ?"

      Nãi Tích bĩu môi, mặt nghiêm nghị cải chính lời của ba: "Ba, là ông ngoại và bà ngoại, ông nội và bà nội ở Thượng Hải cơ." Được rồi, quan niệm về thân phận của cậu nhóc này vẫn còn rất mạnh, những suy nghĩ này phải cảm tạ các giáo ở vườn trẻ. là những giáo viên có bài học vỡ lòng rất nghiêm túc, đó là chuyện rất quan trọn. Có rất nhiều các các bạn khác vẫn còn biết các mối quan hệ chú bác, khi đó cậu nhóc nhà lại có thể cứ lặp lặp lại hết lần này tới lần khác, kiên quyết sửa sang lại mối quan hệ thân thích phức tạp này. thể , đây là điều rất quan trọng đối với người bạn cho trưởng thành của mình sau này... Phải biết rằng, có rất nhiều người lớn giờ cũng còn chưa hiểu ràng về mối quan hệ của , dì, thím như thế nào...

      Cho nên, người bạn Nãi Tích kia , thắng được rất nhiều người trưởng thành, bao gồm cả tác giả...
      Nhược Vân thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 66:

      Editor: Cà Rốt Hồng – *******************

      Beta: Ngọc Hân

      Chu Triển Nguyên ngượng ngùng nhìn Tiếu Kiến và Vương Lan Phương cười cười, con trai, mặc dù ba con trông cậy vào con để kiếm chút điểm cộng trước mặt ông ngoại và bà ngoại tương lai, nhưng mà ba phải sử dụng chiến thuật vòng vèo đấy, trực tiếp như thế, hoàn toàn phản tác dụng đó? Chờ bà ngoại và ông ngoại tương lai của con nổi đóa, ba con chịu nổi đâu ~~T-T

      Song Chu Triển Nguyên đánh giá thấp lực sát thương của con trai mình. Tiếu Kiến càng cần phải , vốn nửa thừa nhận con rể tương lai này rồi, đương nhiên đối với loại xưng hô ông ngoại này cũng phản bác gì, chừng còn vui khi việc thành. Còn Vương Lan Phương, tại cả người cũng hận thể nhào vào người chú nhóc con, hoàn toàn chú ý tới vấn đề xưng hô này, ngược lại cảm thấy chú nhóc này nghiêm trang, ưmh, bộ dạng chú nhóc con nghiêm mặt cường điệu vấn đề, rất có phong độ của bà.

      "Nãi Tích, con thích gọi bà ngoại gọi bà ngoại , đợi lát nữa bà ngoại dẫn con ăn chè đậu xanh, ăn rất ngon đấy, man mát lành lạnh, ăn ngon lại còn bổ hơn kem kia nhiều." Vương Lan Phương cười ha hả gắp thức ăn vào chén Nãi Tích, đều là món nhóc con thích ăn, bà nội nó qua, Nãi Tích thích ăn gì, thích ăn gì, thói quen khi ngủ…, Vương Lan Phương nhớ đầy trang giấy rồi. Thấy mẹ ràng có xu hướng phát triển thành bà ngoại cưng chiều cháu trai, Tiếu Hàm rất bất đắc dĩ, mẹ, mẹ như vậy, con mẹ ghen tỵ đó ~

      "Triển Nguyên, chúng ta ăn đồ của chúng ta, mặc kệ bọn họ." Tiếu Hàm gắp miếng thịt bò vào trong chén của Chu Triển Nguyên. Hai người lớn vây quanh đứa , hắc, đoạn thời gian trước ba còn phê bình ngoài xã hội có nhiều người gia trưởng, nhất là ông nội, bà nội quá mức cưng chiều cháu trai cháu trong nhà, kết quả mình phải cũng như vậy sao, con người mà, thể trước được gì.

      "Khụ khụ." Tiếu Kiến ho khan hai tiếng, con , con ghen tỵ cũng cần ràng như vậy, mặc dù mẹ con đúng là đối xử với nhóc con này tốt chút — Tiếu Hàm đáng thương, khi còn bé mẹ của nó quá bận rộn, có cơ hội quan tâm tiểu Hàm. Nhưng mà, Tiếu Kiến che miệng cười, ba của nhóc con này, phải cũng đối xử rất tốt với con sao? Đây chính là qua lại công bằng ….

      " giáo Tiếu, cho viên thịt ~" Nãi Tích ngẩng đầu cười cười với Vương Lan Phương, lại quay đầu nhìn giáo Tiếu cái, run run rẩy rẩy gắp viên thịt, cố gắng đưa vào trong chén của Tiếu Hàm.

      Tiếu Hàm sợ hết hồn, vội vàng đưa chén tới, cách cái bàn nhận lấy thịnh tình tiếp đãi của chú nhóc con, "Cẩn thận chút ~" Trong lòng Tiếu Hàm vẫn còn sợ hãi, nếu tự mình bị phỏng làm thế nào, da mịn thịt mềm này, còn phải đau lòng chết người sao.

      Nãi Tích cười đến mắt to híp lại thành đường chỉ: " giáo Tiếu, thích ăn nhất cái này hả ~ Nãi Tích gắp cho ăn ~"

      Tiếu Hàm cũng nhếch khóe miệng lên cười cười, ra , nhóc con nhớ lộn, thích ăn thịt viên chính là ba nó, chỉ vì Triển Nguyên thích ăn cho nên làm nhiều mấy lần mà thôi, song thể đánh gãy tính tích cực của người bạn ." Nãi Tích ngoan quá, giáo Tiếu cám ơn Nãi Tích ~"


      Vương Lan Phương nhìn thấy lòng tràn đầy vui mừng, nếu biết chuyện giữa con và Triển Nguyên 89% như mong muốn của bà, như vậy con có thể cùng Nãi Tích chung đụng tốt, dĩ nhiên cũng là hy vọng của bà."Nãi Tích ngoan quá, bà ngoại gắp thịt bò cho ăn nhé ~"

      "Dì Vương, dì đừng quá cưng chiều nó, đứa này có thể tự mình ăn cơm." Chu Triển Nguyên cười với Vương Lan Phương, sau đó cố ra vẻ nghiêm túc nhìn về phía con trai mình dạy dỗ.

      "Ơ kìa, có đứa ngoan như Nãi Tích vậy hiếm vô cùng, con làm ba sao lại hung dữ với nó chứ." Vương Lan Phương trừng : "Nãi Tích đừng tủi thân nhé, bà ngoại bóc tôm cho con ăn."

      Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ cùng Tiếu Hàm liếc mắt nhìn nhau, như thế này tương lai có thể đoán được rồi, sau này núi dựa của tiểu tử này lại thêm tòa, còn vô cùng cao lớn, vững chãi.

      "Ba, mẹ." Tiếu Hàm nuốt viên thịt trong miệng xuống, hé miệng : "Tuần sau con và Triển Nguyên Hồng Kông, Nãi Tích đành làm phiền hai người rồi." Rèn sắt khi còn nóng, phải làm liền, thừa dịp lúc này đầu óc mẹ còn choáng váng nên tranh thủ thời gian ra, nếu chờ mẹ tỉnh táo lại, tất cả đều vô ích.

      Chu Triển Nguyên tán thưởng cong khóe môi, xem ra buổi sáng nhắc tới du lịch Hồng Kông vẫn rất có sức hấp dẫn. "Chú dì, tuần sau công ty chúng con phải Hồng Kông tham gia buổi triển lãm, tiểu Hàm cùng với con, coi như thuận tiện du lịch." Chu Triển Nguyên cố gắng để mình mặt đỏ tim đập, nhưng biết vì sao đối với chuyến Hồng Kông lần này lòng mang ý đồ ‘ bất chính ’, nên lời này vừa ra khỏi cửa miệng, tác phong có chút bình thường, song những lời này rơi vào trong lỗ tai củaTiếu Kiến và Vương Lan Phương, lại trở thành Triển Nguyên rất tôn trọng tâm nguyện ý tứ của bọn họ.

      "Được rồi, tiểu Hàm cũng lớn như vậy rồi, muốn đâu chơi cũng cần với chúng ta." Ba Tiêu mở miệng trước, "Ăn cơm trước , mẹ con làm bàn thức ăn như vậy thể lãng phí được." Hơn nữa bên trong còn có món súp rau tươi ông làm, vậy càng thể bỏ qua.

      "Dạ." Tiếu Hàm gật đầu, miệng cười toe toét gắp đũa măng tây lớn vào trong chén ba mình, ba đúng là bạn chí cốt ~

      Nãi Tích như có điều suy nghĩ chớp chớp mắt, qua lúc lâu, giống như là suy nghĩ ra cái gì đó, liền mở miệng bắt đầu cười. Bà nội , ba và giáo Tiếu phải Hồng Kông làm chuyện đại , đợi ba và giáo Tiếu từ Hồng Kông trở lại, nó có em hoặc là em trai ~ mặc dù nó tại sao Hồng Kông lần có em trai em , nhưng cái này quan trọng á..., quan trọng là nó sắp làm trai~~~

      Trần Hi và Vương Tiểu Nha đều gọi Vương Tiểu Bàn là Tiểu Bàn, còn dáng dấp nó gầy như vậy, có chút nào giống trai, hừ hừ, lập tức nó có em trai em của mình, em trai em còn thân hơn Vương Tiểu Nha và Trần Hi! Ha ha, chỉ nghĩ thôi mà thấy hài lòng quá ~ có thể thương em ~ mắt lấp lánh ~ cho nên ba, đừng nên chậm trễ hành trình ~~

      Kể từ khi si mê bộ truyện tranh người bạn Nãi Tích nắm quả đấm học từ thủ lĩnh lạnh lùng nào đó, ba, vì em trai em của con, nhất định nên chậm trễ ~ nếu , phạt chạy vòng tròn! Tương đương với 200 vòng!

      Ăn cơm trưa xong, Vương Lan Phương liền dẫn Nãi Tích ngủ trưa. Hoàn toàn mới thể nghiệm mùi vị bà ngoại tiêu chuẩn Vương Lan Phương chẳng những cảm thấy khổ cực, ngược lại rất thích thú. Dáng vẻ khi ngủ của nhóc con đáng ~ bụng nhô lên xẹp xuống, tiếng hít thở nhàng quy luật, lúc ngủ còn vô tình chép chép miệng, giống như là nhớ tới chuyện thú vị gì đó.

      Ôi chao ôi chao, nếu tiểu Hàm có thể nhanh chóng sinh cho bà đứa cháu ngoại chơi đùa thích rồi ~

      "Bà à, bà đừng cười nữa, cười đến nỗi tôi phải hoảng sợ ~" Tiếu Kiến thấp giọng oán trách, bà lão này giữ bộ dạng dịu dàng thay đổi này hơn ba tiếng rồi, từ lúc nhóc con vào cửa đến sau đó vẫn cười đến rực rỡ hơn hoa đào, cũng khó trách tiểu Hàm phải ghen tị, ông cũng sắp ghen tị đây này.

      Vương Lan Phương hung hăng trừng mắt nhìn ông cái, làm động tác suỵt, đừng làm ồn đến Nãi Tích ngủ!

      Tiếu Kiến hoàn toàn nên lời, xem , địa vị trong cái nhà này của ông lại sắp rớt xuống bậc rồi. Ho khan cái, Tiếu Kiến đau lòng sờ lỗ mũi cái, bây giờ mục tiêu to lớn nhất của ông, chính là bảo vệ vị trí thứ hai của mình, kiên quyết thể để Triển Nguyên lật đổ!

      Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Vương Lan Phương lại cùng với Nãi Tích xem hoàng tử tennis, hoàn toàn vô tâm quản ba của nó và những chuyện mẹ kế tương lai của nó nữa rồi, dù sao bà gì cũng vô dụng phải sao? Ngược lại làm cho mọi người khó chịu. Vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi. Có số việc, phải xảy ra mới biết được kết cục.

      Mặc kệ sau này như thế nào, dù sao cái nhà này chung quy vẫn phải giữ lại vì tiểu Hàm, kết cục xấu nhất, bất quá cũng chỉ là bọn họ nuôi con cả đời, sợ cái gì nữa chứ.

      "Bà à, quần áo và đồ chơi của Nãi Tích đều để ở chỗ này à, buổi tối Nãi Tích ngủ cùng chúng ta hay ngủ cùng tiểu Hàm hả?" Tiếu Kiến giơ cái va ly của Nãi Tích về phía bạn già cùng với chú nhóc con xem DVD hỏi.

      Vương Lan Phương dời mắt rời khỏi người của Nãi Tích, rất khó chịu phất phất tay: "Đương nhiên là ngủ cùng chúng ta, tiểu Hàm là mới lớn làm sao biết cách chăm sóc trẻ con chứ. Ôi ôi, tránh ra chút, che khuất ti vi ~"

      Tiêu Kiến lặng lẽ lui ra, ông bị ruồng bỏ rồi. . . . . .

      Còn nữa, tiểu Hàm biết chăm sóc trẻ con, chẳng lẽ bà biết sao? Khi Tiểu Hàm còn bé khóc lên, phải ông người làm ba này bò dậy ôm nó dỗ à? Cái người làm mẹ này, chẳng phải vì bận rộn trực đêm nên mệt mỏi dậy nổi đó sao ~ vào lúc này ngược lại mạnh miệng, đợi lát nữa đến khuya nếu Nãi Tích muốn nhà vệ sinh…, còn phải là dựa vào ông ư!

      Ba Tiếu kiêu ngạo, vểnh lên cái đuôi để ý tới già trẻ chơi rất vui vẻ kia, nhưng chẳng được bao lâu liền nhịn nổi, vẻ mặt nịnh hót tới gần phía trước: "Bà à, Nãi Tích, có muốn uống nước dưa hấu hay ? Tôi ép cho hai người?" Có được hay vậy~~ để ý tôi ~ tiểu Hàm và Triển Nguyên ở trong phòng, ông thể tham gia náo nhiệt. Quấy rầy người ta chuyện đương là đạo đức, các người thể cũng vứt bỏ tôi ~~

      Ba Tiếu cúi đầu buồn bực, tại sao có ai cùng chơi với ông! Khỉ gió !
      Xu trầnHaYen thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 67:

      Editor: Cà Rốt Hồng – *******************

      Beta: Ngọc Hân

      Nãi Tích ở nhà Tiếu Hàm như cá gặp nước, Vương Lan Phương cùng Tiếu Kiến đều về hưu ở nhà, nhàm chán, tại cuối cùng cũng tìm được việc làm.

      Cùng cháu ngoại tản bộ loanh quanh nè, cùng cháu ngoại học đánh tennis nè, cùng cháu ngoại xem DVD nè, làm thức ăn ngon cho cháu ngoại nè, dẫn cháu ngoại lớp bơi lội nữa~~

      Vương Lan Phương và Tiếu Kiến cảm thấy mình giống như ánh nắng chiều tươi đẹp, cuộc sống mới ý nghĩa ở trước mắt, đó chính là — Chơi cùng! Cháu! Ngoại!

      "Được rồi, Nãi Tích có ba mẹ chăm sóc, em cần lo lắng." Chu Triển Nguyên cười vỗ vỗ vai Tiếu Hàm an ủi.

      ra, phải Hồng Kông tuần lễ, người làm ba này có chút nào nhớ thương con trai đó là đúng. Con trai càng ngày càng lớn, năm nay số lần tách khỏi nhiều nhất, thời gian cũng dài nhất. Đầu tiên là trại hè trong hai tuần lễ, tiếp đó là ở nhà chú Tiếu hơn tuần lễ, mặc dù tối nào cũng đều thăm nó, dì Vương và chú Tiếu cũng chăm sóc Nãi Tích rất tốt, nhưng rốt cuộc phải ở nhà mình, Chu Triển Nguyên vẫn sợ Nãi Tích quen. tại, lại phải Hồng Kông tuần, trong lòng càng thêm bỏ được con trai, nhưng nhìn thấy bộ dạng mặt ủ mày ê của tiểu Hàm, Chu Triển Nguyên cảm thấy, vẫn phải tỏ ra chút dáng vẻ của người đàn ông, = =, trước mắt phải an ủi này .

      "Nãi Tích rất thích chú dì, em cần lo lắng, hơn nữa chúng ta cũng chỉ tuần rồi lập tức trở về." Sau khi trở về, là có thể đón về chỗ của ở, đến lúc đó cả nhà bọn họ có thể danh chánh ngôn thuận ở cùng nơi, cũng cần chạy chạy về, sống cuộc sống ở hai đầu nỗi nhớ.

      Cho nên, vì tương lai tốt đẹp, Chu Triển Nguyên phải cố gắng lên! Trong lòng Chu tổng thầm động viên chính mình.

      Thấy các nhân viên bên cạnh nhìn như lơ đãng nhưng liên tục bắn ánh mắt qua đây, Chu Triển Nguyên biến sắc đưa tay lên ôm bả vai của Tiếu Hàm, đây là bà chủ tương lai của các người, đừng có nhận lầm!

      Lão Triệu rất vô tội, vốn là cần vất vả bôn ba tham gia hội triển lãm này, nhưng biết làm sao chuyến này lão Chu có nhiệm vụ quan trọng cần phải làm, cho nên người phụ trách biến thành là ta. Cho nên , lão Chu chính là mượn danh nghĩa công việc để tán , đúng ?

      "Được rồi, nên lên máy bay thôi." Lão Triệu kêu mọi người, đừng nhìn nữa, đó là bảo bối của lão tổng các người, nhìn nữa, coi chừng bị trừ tiền lương!

      Lúc đến Hồng Kông là buổi tối, tới khách sạn đặt trước đó, lão Triệu bắt đầu sắp xếp chỗ ở. Trong công ty có năm nam bốn nữ, cộng thêm Tiếu Hàm, tổng cộng là năm nam năm nữ.

      Đặt năm phòng, có nghi vấn gì, thân là đôi tình nhân duy nhất trong mọi người, đương nhiên Tiếu Hàm ở cùng phòng với Chu Triển Nguyên.

      "Triển Nguyên, chúng ta đây là?" Lúc Tiếu Hàm được Chu Triển Nguyên dắt vào phòng còn có chút mờ mịt, tại sao vừa rồi lão Triệu nhìn về phía cười đến mức phơi phới như vậy?

      Ai cùng phòng phải xảy ra chuyện gì chứ! rất hiểu tự chủ của Triển Nguyên, lão Triệu này giống như Triển Nguyên vậy, khi lưu manh nổi lên phải là người! Tiếu Hàm oán giận bĩu môi. Chỉ là, đợi đến lúc tối, giáoTiếu, biết vẻ mặt kia của lão Triệu là đúng hay là sai.

      Bởi vì ngày hôm sau phải dậy sớm chuẩn bị cho việc triển lãm, cho nên mọi người đều chơi mà nghỉ ngơi từ rất sớm. Vào phòng, Tiếu Hàm liền xoay người phòng tắm, ai bảo thời tiết nóng như vậy, cả người toàn mồ hôi, khó chịu chết được.

      Nghe thấy cửa phòng tắm truyền tới tiếng ‘cạch’, Chu Triển Nguyên móc cái hộp nhung màu đỏ trong túi ra, thầm nuốt nước miếng, khẩn trương là giả, đợi lát nữa phải thực kế hoạch lớn của cuộc đời , thể làm hỏng! Cũng may chuyện của công ty đều giao cho lão Triệu, ngày mai tới buổi triển lãm cũng có vấn đề gì lớn, như vậy đợi lát nữa bắt đầu được ?

      suy nghĩ, Tiếu Hàm ở trong phòng tắm gọi tiếng: "Triển Nguyên, áo ngủ của em ở bên ngoài, lấy giùm em ~" đống hành lý, vừa rồi lật tìm đồ nên quên lấy áo ngủ ra.

      Chu Triển Nguyên nhìn túi du lịch giường, bên trong lộ ra nửa quần ngủ vàng nhạt, con mắt tối sầm xuống, cùng nhau tắm, tiểu Hàm ngại chứ ?

      "Triển Nguyên, giúp em đặt áo ngủ lên sào bên kia là được rồi." Tiếu Hàm thổi bong bóng trong tay, tâm tình rất tốt, điều kiện khách sạn cũng tệ lắm, lại có cả bồn tắm.

      vào phòng tắm, cách tấm rèm Chu Triển Nguyên chỉ có thể nhìn thấy tầng tầng sương mù, còn có dường như mơ hồ nhìn thấy dáng người huyền ảo.

      Thân thể của Tiểu Hàm phải chưa từng thấy qua,chính là buổi tối nọ thiếu chút nữa lau súng cướp cò, trừ bước cuối cùng, nên nhìn, nên động, cũng sớm thử nghiệm qua, cũng chính bởi vì như thế, mới có thể càng thêm khó nhịn, bởi vì biết cách rèm kia, da thịt toàn thân trơn mềm nhẵn nhụi đến cỡ nào. . . . . .

      Trong vô thanh vô thức ( thầm tiếng động), Chu Triển Nguyên cầm quần áo tới mép bồn tắm, đưa tay vén rèm lên, khiến Tiếu Hàm hưởng thụ chơi đùa bọt bong bóng sợ hết hồn: "Để ở đâu được." Tiếu Hàm hơi mất tự nhiên rụt người cái, làm bộ như vô tình đưa mắt liếc về phía sữa tắm ở bên cạnh. Có gì mà căng thẳng chứ, lúc ở chung chỗ cũng biết những chuyện này là chẳng thể tránh khỏi. Cũng phải là lần đầu tiên ở cùng chỗ, có cái gì mà căng thẳng, Tiếu Hàm, mày có tiền đồ! Trong lòng Tiếu Hàm thầm khinh bỉ mình.

      " sợ em với tới, cho nên giúp em lấy tới đây." Xuyên thấu qua sương mù mờ ảo, Chu Triển Nguyên nhìn thấy bả vai trắng nõn của lộ ra bên ngoài, còn có gương mặt bị hơi nóng xông lên hơi ửng đỏ, có thể bởi vì xấu hổ, cúi đầu tóc dài bị dắt ở sau ót, lộ ra lỗ tai trắng mịn tinh tế, còn có cái cổ hề che dấu, càng thêm trêu chọc khiến miệng đắng lưỡi khô.

      Ngồi mép bồn tắm, Chu Triển Nguyên cầm bông tắm lên, " giúp em xoa nhé." Lời ra khỏi miệng mang theo tiếng khàn trầm thấp mà chính cũng nhận ra, nghe vào trong lỗ tai Tiếu Hàm, càng cảm thấy chứa bá đạo cùng uy hiếp mà thường ngày thấy.

      "Tự em làm là được rồi. . . . . ." Tiếu Hàm rụt vào bên trong cái, giả vờ mượn động tác vén tóc, gom bọt ở trước ngực lại, nhưng cho dù là như vậy, cũng thể che hết ánh mắt xâm lược của người đàn ông.

      Chu Triển Nguyên thêm gì nữa, cầm bông tắm lau cái lưng sáng bóng của , trong nháy mắt chạm vào nhau đó, hai người cũng đều nhận ra đối phương cứng ngắc, chỉ chốc lát sau, Chu Triển Nguyên cảm thấy thả lỏng, mới lại tiếp tục.

      "Tiểu Hàm ~" đến gần bên tai của , Chu Triển Nguyên : "Hôm nay, giao em cho , có được ?"

      Giao cho ? Tiếu Hàm vẫn còn nghi hoặc, ném bông tắm , nhàng hôn lên vai , tay lướt qua mặt nước, xoa cái hông mềm mại.

      "Triển Nguyên. . . . . ." Cảm thấy thu liễm và đè nén giống thường ngày, trong nháy mắt Tiếu Hàm có chút khẩn trương, nhưng chỉ trong chốc lát, lại yên tĩnh như thường, là , phải sao?

      xác định là , cho nên, có sao đâu chứ?

      Nghĩ như vậy, Tiếu Hàm cũng do dự nữa, đưa tay ôm cổ , thuận theo lực của đứng dậy mềm mại dựa vào ngực , Tiếu Hàm chợt cảm thấy hơi thở mềm nhũn.

      Cả người bị ôm vào trong ngực, cách áo sơ mi ẩm ướt, có thể cảm giác được cơ thịt căng chặt của . Bị ôm ngang từ trong bồn tắm ra ngoài, Tiếu Hàm siết chặt vạt áo trong ngực , cảm thấy toàn thân mình giống như lửa đốt, muốn giữ vững bình tĩnh, quả nhiên rất khó.

      Chu Triển Nguyên mỉm cười nhìn đỏ hết cả mặt, cúi đầu chạm chóp mũi của cái, ôm đến dưới vòi sen, mới bắt đầu cởi quần áo của mình.

      "Tiểu Hàm, em giúp cởi có được ?" Chu Triển Nguyên cố ý mập mờ khẽ ở bên tai , thấy lỗ tai trong nháy mắt đỏ lên như mong muốn. này vẫn thẹn như vậy.

      Chu Triển Nguyên cảm giác mình hoàn toàn tự làm khổ mình, thích cứ như thế đứng ở trước mặt mình, vẫn còn ý định giúp tắm rửa sạch , đúng là, tính nhẫn nại tầm thường mà. . . . . .

      Có thể chỉ mình mới biết, làm như vậy, cũng chỉ là vì cho , còn có là lần đầu tiên, giữ lại ấn tượng tốt nhất thôi. . . . . . muốn hù dọa đâu. Vì vô số lần tốt đẹp về sau, lần này kiềm chế, là thế tránh khỏi.

      Cho nên , Chu tổng nhìn xa trông rộng như vậy sao?

      Tiếu Hàm nhắm hai mắt tùy cho bàn tay to của dạo chơi người mình, các đốt ngón tay của người đàn ông mang theo thô ráp rệt, dừng ở da thịt mềm mại của , giống như là đốt lên từng đốm lửa .

      Dạo chơi lát, môi của cúi thấp xuống, bắt đầu từ cái trán, giống như tôn thờ, dần dần trượt xuống, lưu luyến đôi môi đỏ mọng của , cuối cùng giống như là khó chịu, cắn rồi mới dời xuống xương quai xanh.

      Mập mờ thở dốc tràn ngập ở trong phòng tắm thu hẹp, răng môi giao nhau, khẽ ngâm lên: "Triển Nguyên. . . . . . lên giường. . . . . ." Đừng ở đây, dùng phương thức xấu hổ này, giao lần đầu tiên của . Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi mất ý thức, Tiếu Hàm chợt nghĩ ra.

      Như mong muốn, Chu Triển Nguyên tăng sức, ôm ngang lên, nhàng đặt xuống giường, cười cầm khăn tắm vừa để ở bên cạnh, dịu dàng nhanh chóng lau khô cho .

      "Triển Nguyên. . . . . ." Tiếu Hàm đỏ mặt nhìn, khẽ cắn môi, lẩm bẩm khẽ.

      "Ưhm?" Chu Triển Nguyên ném khăn tắm xuống, buồn cười nhìn mặt đỏ lên, cúi đầu, khẽ hôn eo mềm nhuyễn của , cảm thấy cứng ngắc, giống như đứa trẻ cười đắc ý, hai tay xuống, càng quá đáng hơn.
      Xu trần thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 68:

      Editor: KẹoĐắng

      Beta-ers: coki, Lạc Thần

      Nghe được tiếng cười khẽ của , Tiếu Hàm càng cảm giác mặt mình nóng đến mức muốn nổ tung. Tại sao người này lại có thể như vậy…..

      Trước ngực truyền đến cảm giác hơi đau nhói, là hàm răng của .

      “Tiểu Hàm, em…….” Chu Triển Nguyên liếm tai của , cảm thấy được run rẩy nên cười rất hài lòng.

      Tiếu Hàm cũng biết chỗ nào được tự nhiên nhưng đột nhiên lại muốn. Tại sao lại ở phía dưới? Tiếu Hàm nheo mắt, khóe miệng hơi cong lên, sau đó lật người giành thế chủ động.

      Tiếu Hàm dạng chân ngồi eo Chu Triển Nguyên, cười rất đắc ý: “Em muốn ở phía ~ “hừ” ~

      Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhìn nào đó đột nhiên đột nhiên thay đổi, trong đáy mắt giấu được cưng chìu. Dù sao cuối cùng kết quả cũng thay đổi, như vậy cứ xem thử muốn chơi như thế nào.

      Tiếu Hàm bĩu môi cái, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn là cúi đầu đưa lưỡi ra, nhàng liếm môi dưới của . Mỗi lần đều là chủ động, ra nhìn bộ dáng chợt ngẩn người của đối phương lại vui như vậy, khó trách lần nào cũng nhiệt tình.

      Đầu lưỡi màu hồng dạo chơi môi Chu Triển Nguyên, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của nhau. Tiếu Hàm trêu chọc , nhìn thấy cau mày chịu đựng cười rất đắc ý.

      “Ưhm~” thoáng chú ý, đầu lưỡi bị cuốn lấy.

      Lông mi cong cong, lực chú ý của Tiếu Hàm đều tập trung vào đầu lưỡi đột nhiên bị cuốn lấy. còn kiềm chế giống như bình thường, vào lúc này hoàn toàn phóng thích ra, còn phong độ thường ngày chỉ còn răng môi giao nhau, thể bá đạo của .
      biết từ lúc nào, cả người Tiếu Hàm ở dưới người Chu Triển Nguyên, mặc cho lần lượt để lại dấu vết người .

      hài lòng.

      Hôm nay Tiếu Hàm muốn vùng dậy, đẩy Chu Triển Nguyên ra. Đôi mắt quyến rũ như tơ, má phấn hàm chứa xuân tình, chống đỡ lồng ngực của , muốn thuận theo nhưng cũng muốn buông tha, giọng hơi tức giận: “Em muốn ở phía .”

      Chu Triển Nguyên cắn răng, phía phía . Còn chơi như vậy nữa là xảy ra chuyện đây.

      cười “ha, ha” hai tiếng, dường như lúc này Tiếu Hàm mới ý thức được là bản thân ở chỗ nào, khuôn mặt đỏ bừng lần nữa, yếu ớt liếc Chu Triển Nguyên cái, giống như là quyết tâm làm cái gì đó sau đó cúi người xuống lần nữa, hôn lên cằm của .

      Từ cằm bắt đầu mở rộng ra, từ từ xuống, hôn từng cái từng cái , giống như trêu chọc nhưng cũng giống như hưởng thụ. hôn lên đường cong bắp thịt hoàn mỹ trước ngực , bàn tay trắng nõn xuống, đặt bên eo của ….

      “Thả lỏng nào…..” Hai tay Chu Triển Nguyên dùng sức nhấc cả người Tiếu Hàm lên, tìm được môi của , làm nụ hôn sâu hơn sau đó đắm chìm trong ngọt ngào tốt đẹp này.

      “Tiểu Hàm, thả lỏng …..” Lần lượt thay đổi quyền chủ động khiến Tiếu Hàm sớm đánh mất lãnh địa. Vòng eo nhắn của bị nắm chặt sau đó trầm luân vào trong nụ hôn thân mật của .

      “Triển Nguyên….” Tiếu Hàm cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả cảm giác vào giờ phút này. chỉ nhớ tên của , Triển Nguyên, Triển Nguyên, Triển Nguyên của ……

      “Tiểu Hàm, giao bản thân cho …...” Mồ hôi từ trán theo ngực chảy xuống phía dưới. Dưới ánh đèn vàng Tiếu Hàm có thể nhìn thấy đường cong bắp thịt duyên dáng của người đàn ông này. bên dưới vẫn hồn nhiên biết chuyện thế gian, miệng rên khẽ, toàn bộ đều là vô ý thức. chỉ là dựa vào bản năng mà gọi tên của thôi.

      ràng máy điều hòa trong nhà bật đến hai mươi độ nhưng mà Chu Triển Nguyên vẫn cảm thấy giống như ở gần miệng núi lửa mà người trong ngực cũng giống như là vật bắt lửa. Tuy cả hai đều nóng hầm hập giống như nhau nhưng ai buông đối phương ra cả. Cho dù bị đốt thành tro bụi cũng muốn buông tay.

      Răng môi lần lượt giao nhau, Chu Triển Nguyên tỉ mỉ liếm láp hàm răng của Tiếu Hàm. dùng hết sức để hấp dẫn chú ý của . Tiếu Hàm ôm cổ , cảm giác được bàn tay dạo chơi người , thô ráp lại an toàn. người cũng giống như bị bắt lửa, muốn tìm chỗ phát tiết nhưng mà chạy tới chạy lui mà mãi tìm được đường. khó chịu “ưhm” tiếng, nhíu mày rồi đưa tay chạm vào hông . Đầu ngón tay xẹt qua bên trong bắp đùi sau đó nhận thấy người phía đột nhiên run rẩy.

      Nhìn Tiếu Hàm bởi vì khó chịu mà nhíu chặt lông mày, rốt cuộc Chu Triển Nguyên cũng quyết định. nâng eo của lên, dùng sức vào. giây khi vào, lập tức cảm nhận được khít khao bao bọc làm khỏi thở phào nhõm. Giống như là con thuyền trôi lơ lửng biển tìm được bến cảng, Chu Triển Nguyên đắm chìm trong vui thích cực hạn, nóng bỏng, ấm áp.

      Ngay sau đó tinh tế hôn lên môi , vai , tai , tất cả của . muốn truyền đạt toàn bộ những vui sướng và thỏa mãn của bản thân cho .

      này là của , cả đời cũng đều là của .

      giây khi tiến vào, móng tay Tiếu Hàm cào lên lưng của để lại dấu vết nặng nhưng lại giống như là chỉ thị làm cho người đàn ông phía thức tỉnh, toàn tâm tập trung tinh thần.

      Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời, trong veo. Thời tiết ấm áp, gió thổi qua tán cây, thỉnh thoảng lại truyền đến nhưng thanh “xào xạt” còn lại hầu như là yên tĩnh. Bên trong nhà, sau khi kích tình qua đôi nam nữ ôm nhau ngủ.

      Ngày hôm sau, lúc Tiếu Hàm tỉnh lại chợt ý thức được tất cả mọi chuyện thay đổi, cánh tay vòng qua eo và khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.

      Hô hấp của bọn họ đan vào nhau, khuôn mặt Tiếu Hàm chậm rãi nở nụ cười, đáy mắt chứa ấm áp nhàn nhạt. vươn tay chạm vào gò má của . Tối hôm qua, là ôm còn hơi sức tắm rửa. Bây giờ nhớ lại dịu dàng lúc đó của nhịn được đỏ mặt.

      Mọi người đều chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời người phụ nữ là có thể tìm được người mình và người mình . Rất may mắn là tìm được.

      Tiếu Hàm nhếch khóe môi, nhàng cử động thân thể đau đớn, ngay lập tức cảm giác được cái tay vòng qua eo mình tăng thêm sức lực.

      Tiếu Hàm ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Triển Nguyên mỉm cười.

      tỉnh rồi hả?” Tiếu Hàm có chút ngượng ngùng, hỏi. dám nhìn vào mắt , ràng là làm chuyện thân mật nhất nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi sáng sớm vừa mới tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy là .

      Chu Triển Nguyên mỉm cười dịu dàng nhìn Tiếu Hàm đỏ mặt cúi đầu, trong lòng tràn đầy ấm áp: “Còn mệt hay ? Có muốn ngủ thêm lát ?”

      Tiếu Hàm hiểu ý tứ trong lời của , đỏ mặt thẹn thùng, tức giận liếc cái muốn quay lưng nhưng cũng biết là động đến nơi nào mà hít vào hơi, chân mày cũng nhíu lại.

      “Còn đau sao?” Chu Triển Nguyên lại gần, đáy mắt mang theo lo lắng đồng thời còn có trêu chọc. Nhìn dấu hôn nhàn nhạt cổ của , khỏi cười đến thỏa mãn. Ngày hôm qua rất muốn kiềm chế nhưng mà quá xinh đẹp nên cuối cùng vẫn là nhịn được. Về phần muốn dành cho đêm đầu tiên tốt đẹp lý tưởng đoán chừng sụp đổ rồi.

      đau….” Mặt Tiếu Hàm đỏ lên, nhàng đẩy tay ra. Tại sao người này lại như vậy chứ….. Mới sáng sớm……

      Chu Triển Nguyên biết Tiếu Hàm hiểu lầm ý của mình. chỉ muốn xem thử chút, xem có bị thương hay thôi mà nhưng hình như giải thích tốt hơn. “Em ngủ thêm chút nữa , gọi phục vụ mang bữa sáng vào.”

      Tiếu Hàm “vâng” tiếng, nghe lời nhắm mắt lại. Quả là mệt chết được làm muốn động đậy chút nào cả. Chuyến Hồng Kông tốt đẹp lại bị lãng phí trong khách sạn, đều là tại …..

      Hôm nay Chu Triển Nguyên có ý định ra cửa. Chuyện của công ty có lão Triệu lo là tốt rồi. Nhiệm vụ của là ở cùng với . Ngày đầu tiên mà bỏ mình ở trong khách sạn làm được.

      “Ngồi dậy ăn sáng , đây là bữa sáng kiểu Hồng Kông, mùi vị có vẻ rất ngon.” Chu Triển Nguyên bưng bữa sáng vào phòng, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng trợn to hai mắt của Tiếu Hàm. này, vừa đến đồ ăn là lập tức có sức lực ngay.

      “Em đánh răng .” Tiếu Hàm sớm ngửi được mùi thơm nên nhảy dựng lên giống như bình thường nhưng lại quên mất bản thân thuộc về thời kỳ sau khi “vận động” quá độ nên cả người đau đớn dữ dội. lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã từ giường xuống. Cũng may là nhờ Chu Triển Nguyên tay mắt lanh lẹ kịp thời đặt bữa sáng xuống rồi ôm lấy .

      “Được rồi, vẫn là để ôm em .” Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mũi của Tiếu Hàm. Như vậy làm sao có thể yên tâm cho được nhưng hình như cũng là lỗi do mà? Xem ra là phải lấy công chuộc tội, phục vụ này tốt thôi.

      Tiếu Hàm tức giận trừng mắt nhìn Chu Triển Nguyên. Nếu phải tại có thể mất mặt như vậy sao? Lại còn dám cười nhạo ? đáng ghét~

      Nhìn người phụ nữ ở trong gương, trong nháy mắt Tiếu Hàm bị giật mình. Người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp kia sao? Ánh mắt vừa lười nhác lại mệt mỏi, nửa khép nửa mở, nhìn kỹ trong đáy mắt còn có sóng nước. Đôi môi đỏ mọng nước xinh đẹp tựa như đào. Cần cổ trắng nõn như có như lộ ra mấy dấu hôn màu hồng. Bộ quần áo ngủ nửa kín nửa hở ở người làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo và nửa bộ ngực trắng nõn mềm mại. Toàn thân Tiếu Hàm vô lực dựa vào người đàn ông ôm , nhìn thế nào cũng giống nha.

      “Em….” Tại sao lại là dáng vẻ này? Tiếu Hàm mở miệng nhưng biết nên như thế nào. Ngược lại hình như Chu Triển Nguyên hiểu ý của , nhàng thổi khí bên tai : “Chu phu nhân xinh đẹp, em biết mà, tối hôm qua Chu tiên sinh mất tự chủ đến cỡ nào……” Ấm áp của , uyển chuyển của đều làm cho thể tự kiềm chế được.

      “Ai là Chu phu nhân chứ~” Tiếu Hàm đỏ mặt, lấy cùi chỏ thụi Chu Triển Nguyên. Tiếu Hàm nhìn thấy hai người trong gương càng xích lại gần nhau, gắn bó như môi với răng, đột nhiên cảm thấy ngón áp út tay phải truyền đến xúc cảm lành lạnh, muốn cúi đầu xuống nhìn nhưng bị giữ lại. nụ hôn rơi xuống làm cho thiếu chút nữa hít thở thông.

      “Gả cho có được hay ?” Chu Triển Nguyên ôm chặt Tiếu Hàm, cằm đặt đỉnh đầu , cảm nhận hô hấp gấp rút của , giọng thỉnh cầu. muốn mỗi sáng sớm tỉnh lại đều có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của , muốn mỗi giây mỗi phút đều nhìn thấy yên tĩnh, ấm áp nở nụ cười.

      Chu Triển Nguyên nhàng dùng môi hôn trán Tiếu Hàm. mở miệng lần nữa: “Tiểu Hàm, gả cho , chúng ta hãy trở về thưa chuyện với ba mẹ, được ?”

      Tiếu Hàm cúi đầu xuống, nhìn chiếc nhẫn kim cương tay sau đó dựa vào ngực Chu Triển Nguyên. có thể nghe thấy được nhịp tim mạnh mẽ mà có lực của , ngửi được mùi vị quen thuộc người người đàn ông ôm . Mới vừa rồi trái tim còn nhảy lên kịch liệt đột nhiên bị cảm giác yên bình thay thế. Gả cho , trở thành bà xã của , được hay ?

      Tiếu Hàm ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gò má của Chu Triển Nguyên nhàng mỉm cười. Triển Nguyên, lẩm nhẩm tiếng động ở trong lòng. Đột nhiên trái tim giống như bị thứ gì lướt qua, mềm mại và bình yên.

      “Được.” Tiếu Hàm xích lại gần trong ngực , vòng tay ôm chặt hông . Nơi bình yên trong lòng em chính là nhà. Nơi đó có là tốt rồi, phải sao?

      Nghe được chữ này, trong lúc nhất thời Chu Triển Nguyên cảm thấy cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, bốn phía im lặng giống như chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người. Khóe miệng chợt nhếch lên thành đường cong, tạo nên cảm giác rực rỡ, vui sướng. Chu Triển Nguyên cúi thấp đầu tìm được môi Tiếu Hàm, tinh tế thưởng thức, triền miên giao nhau. A, bà xã của , là tốt!
      Xu trần thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :