1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60

      Editor: Jenda Thảo


      Hôm nay phải về luôn sao? Nhận được tin nhắn, Chu Triển Nguyên khỏi cau mày lại, vừa mới nếm được chút ngon ngọt, bây giờ lại bắt quay lại làm cải cách từ đầu, phải quá tàn nhẫn sao? Dù sao, nhất định cũng phải đến chào hỏi hai bác, như vậy, chi bằng tối nay đến luôn?

      “Trước hết đợi tan làm rồi đến chỗ em, đưa em và hai bác về nhà luôn.” Để đưa về dù sao vẫn thuận tiện hơn xa, thân là con rể tương lai, cái này là phải tự hiểu, người già hẳn là đều thích tiểu bối thân thiết ?

      Tiếu Hàm cau mày suy nghĩ, tại Triển Nguyên khoan tới, đợi ba mẹ bớt giận rồi sau. “ cần, đợi ba mẹ nguôi giận rồi sau, phải nhớ ăn cơm đấy. Bữa sáng cũng được qua loa.” Ừm, cứ như vậy trước , giờ dỗ dành ba mẹ .

      Chu Triển Nguyên còn cách nào, đành đồng ý, tiểu Hàm sai, lúc này đụng vào bác Tiếu và dì Vương còn giận, quả phải là lựa chọn hoàn hảo. “Được rồi, hai ngày nữa đến tìm em.” Thuận tiện gọi ba mẹ về, đến chào hỏi ông bà sui gia tương lai, sao có thể thiếu ba và mẹ được chứ.

      mình lạnh lẽo ăn cơm tối, Chu Triển Nguyên bỗng thấy mình quá đáng thương, nhất định phải khẩn trương giải quyết được ba mẹ vợ, cưới vợ về nhà mới là chuyện chính.

      Buổi chiều hôm sau.

      “Lão Triệu, tôi về trước đây.” Chu Triển Nguyên rẽ vào văn phòng của lão Triệu, gõ cửa . Hôm nay về sớm thôi, còn có chút việc. Lát nữa phải đến nhà tiểu Hàm, cũng biết phải cái gì. So với đàm phán công việc còn khó hơn.

      Lão Triệu phất phất tay, “ , , nhớ phải ăn với bố vợ cho tốt đấy.” như vậy, bố vợ là khó đối phó nhất, ở trong mắt bố vợ, con rể chính là tên xấu xa cướp đoạt con cùng mình, cũng giống như bố vợ của năm đó nhỉ? Giống như khiến cho nửa năm đen mặt, ách, hay chút nào.

      “Biết rồi.” Chu Triển Nguyên nhíu mày. Áp lực rất lớn, tiểu Hàm vừa nhắn tin đến, hôm nay bác Tiếu và dì Vương đều ở nhà.

      Mang theo đống đồ, Chu Triển Nguyên có chút căng thẳng, ấn chuông cửa, lát nữa gặp bác Tiếu và dì Vương, phải gì đây? Chào bác, dì? Cả đời này con đối xử tốt với tiểu Hàm, xin hai người giao tiểu Hàm cho con ?

      Này, câu trước bình thường quá, câu sau quá lập dị, đúng nắm chắc được.

      nghĩ ngợi, cửa mở. Tiếu Hàm mỉm cười nhìn Chu Triển Nguyên mang theo túi lớn túi , ánh mắt tự chủ nhìn về phía phòng khách, “Triển Nguyên, đến rồi?” Nghiêng người, để Chu Triển Nguyên vào.

      Đối với cha mẹ, Tiếu Hàm luôn nghe theo, ba mẹ đối với rất tốt, ai bằng được. muốn vì mình ngang ngược mà làm cho ba mẹ đau lòng, nhưng cũng muốn vì ba mẹ phản đối liền buông tay Chu Triển Nguyên. Nếu như vậy, lqd.dđ biện pháp tốt nhất tất nhiên là mọi người cùng ngồi xuống chuyện cho tốt, việc này cũng phải phạm vào tội lớn gì, có gì phải sợ.

      tự hỏi, cái đầu mình kém hơn Chu Triển Nguyên, nếu như vậy, còn bằng đẩy mọi chuyện giao cho Triển Nguyên xử lý .

      Chuyện của và Triển Nguyên, kỳ thực cẩn thận suy nghĩ lại, cũng quá mức phức tạp, ba mẹ phản đối, cũng phải vì vấn đề tính tình của Triển Nguyên, lại càng phải loại gọi là môn đăng hộ đối, nhưng mà là vì ba mẹ lo lắng gả cho người tái hôn, nhất là người này lại còn có con trai.

      “Ba mẹ, Triển Nguyên đến đây.” Sắc mặt Tiếu Hàm tự nhiên với ba mẹ ngồi trong phòng khách, thuận tay nhận các thứ trong tay Chu Triển Nguyên đặt ở bên cửa.

      Từ lúc chuông cửa vang lên, Tiếu Kiến và Vương Lan Phương đại khái đoán được người tới là ai, dù sao cũng là đứa nhìn lớn lên, cũng đến mức cố ý lên mặt.

      Tiếu Kiến cực kỳ khách khí mời Chu Triển Nguyên ngồi xuống, bảo Tiếu Hàm pha trà.

      Mặc dù trong lòng Chu Triển Nguyên có chút căng thẳng, nhưng vẫn mặt, thần sắc thản nhiên mà lịch chào hỏi Tiếu Kiến và Vương Lan Phương. “Bác dì, vốn là phải đến sớm chào hỏi hai người. Bây giờ mới đến, là thất lễ rồi.”

      mặt Chu Triển Nguyên mực ôn hòa, Tiếu Hàm nhìn khỏi bái phục, hổ là ông chủ Chu hăng hái chiến đấu thương trường đẫm máu, đối mặt với ba và mẹ vậy mà còn có thể trấn định được như vậy, vượt qua sức nhẫn nại của người thường. Phải biết rằng, ngày hôm qua cùng ba mẹ về nhà, thiếu chút nữa chịu được áp lực mà nghĩ muốn chạy xa.

      Tiếu Kiến thân là nhất gia chi chủ*, tuy là danh nghĩa, nhưng cũng thể mất mặt trước mặt tiểu bối, nhất là tiểu bối này lại là con trai của bạn tốt mình, sau này còn có thể là con rể của mình, vậy càng thể mất mặt được. “Triển Nguyên, con đến rồi, còn chưa có ăn cơm tối ? Lát nữa cùng ở lại ăn .”

      (*) Người đứng đầu nhà. Ý là chủ gia đình ấy ^^

      Đầu Tiếu Hàm đầy vạch đen, trời mùa hè, bảy tám giờ tối vẫn còn sáng, người nào đó lúc này lại ăn cơm, bên ngoài mặt trời vẫn còn chiếu, ba à, ba kể ra còn chưa đạt.

      “Chưa ăn ạ, vậy làm phiền cả nhà rồi.” Chu Triển Nguyên cười nhìn Tiếu Kiến cùng Vương Lan Phương , còn lén lút ra dấu tay OK với Tiếu Hàm đứng sau lưng .

      Tiếu Hàm thầm thở phào, có ở đây, liền tốt hẳn.

      Xoay người vào bếp, Tiếu Hàm tiếp tục vì cơm tối đêm nay nhất định yên ổn mà cố gắng. Ba thích ăn thịt, nhưng mà mẹ cho ba ăn nhiều, cho nên, ba à, ba vẫn nên tiếp tục ăn cà . Ừm, lấy lòng mẹ nhất định phải tốt, khoai tây xào chua cay, vịt nấu rượu, trứng rán thịt băm…

      Tiếu Hàm lau mồ hôi, ngờ tủ lạnh nhà mình nhiều nguyên liệu như vậy. Kỳ thực, mẹ đối với Triển Nguyên vẫn tốt như vậy, thức ăn này đều là mẹ chợ lúc sáng mua.

      Ừm, Triển Nguyên thích ăn sườn chua ngọt, cái này cũng cần.

      Trong phòng bếp, Tiếu Hàm nhanh chóng bận bịu, trong phòng khách, ba người nhưng đều có tâm tư riêng.

      Tiếu Kiến cực kỳ mâu thuẫn, đứa Triển Nguyên là đứa tốt, tuy tuổi của nó có lớn hơn tiểu Hàm chút, nhưng may mà cũng biết, gả đến nhà họ Chu cũng cần lo lắng cho con bị mẹ chồng khinh dễ, dù sao lão Chu và Phượng Trân đối xử với con bé tệ, cũng có thể sánh bằng Triển Nguyên. Nhưng mà, Triển Nguyên từng kết hôn, lại có con trai, đây là vấn đề lớn. Tiếu Kiến có thể sợ Chu Triển Nguyên nhiều tuổi hơn con mình, lại thể suy xét đến vấn đề này.

      Nhưng mà --- Tiếu Kiến buồn bực quay đầu, thấy vẻ mặt ôn nhủ của Triển Nguyên nhìn về phía bóng lưng của con mình, Tiếu Kiến lại cảm nhận được, giao con cho Triển Nguyên hình như cũng tồi. Haiz, lòng mâu thuẫn của bố vợ ~~ phát điên mất ~~

      Vương Lan Phương lại kiên quyết hơn rất nhiều, biết bây giờ Triển Nguyên đối với tiểu Hàm rất tốt, nhưng sau này sao? Sống cũng phải chỉ có hai ddlqd người hợp là được, đợi sau này bọn chúng có con, đối với đứa bây giờ phải làm sao chứ? Vương Lan Phương thấy được con mình có thể vĩ đại đến nỗi đối với đứa bé phải mình sinh ra cũng đối xử công bằng được, bây giờ tiểu Hàm đối với đứa bé kia rất tốt, còn sau này? Việc này, tiểu Hàm vẫn còn quá trẻ tuổi, chưa nghĩ được.

      “Dì Vương,” Chu Triển Nguyên bỗng dưng mở miệng, “Con đối với tiểu Hàm là lòng.” Chu Triển Nguyên lẳng lặng nhìn sắc mặt trưởng bối, hai người là ba mẹ của tiểu Hàm, cũng là bậc trưởng bối mình kính trọng. Tiểu Hàm là lương thiện, nếu được hai người họ chúc phúc, tiểu Hàm cũng vui.

      muốn, tất nhiên chỉ là tiểu Hàm, muốn, còn phải được hai bên gia đình chúc phúc, tiểu Hàm rất vui mừng.

      “Bác Thúc, dì Vương, con biết hai người đối với con còn nghi ngờ, dù sao con lớn hơn tiểu Hàm nhiều tuổi như vậy, lại còn có con trai.”

      Tiếu Kiến và Vương Lan Phương đều giật mình, ngờ Chu Triển Nguyên vừa liền như vậy, mặt đều có chút mất tự nhiên. Tuy những thứ này đều là chuyện bọn họ băn khoăn, nhưng bị toạc ra như vậy vẫn có chút xấu hổ. Dù sao Triển Nguyên cũng phải người ngoài.

      “Triển Nguyên à,” Lúc ý vợ bảo Tiếu Kiến mở miệng, “Chúng ta đều biết con là đứa tốt, nhưng mà, con cũng đừng trách chúng ta làm ba mẹ mà lo lắng, tiểu Hàm còn , có rất nhiều chuyện nó có thể chưa nghĩ tới, nhưng chúng ta làm ba mẹ lại thể vì con mà nghĩ. Đúng ?” Sau câu cuối cùng kia ‘Đúng ’ vừa dứt, mặc cho ai nghe đều thấy đây là người cha vì con mà lo lắng.

      Chu Triển Nguyên nghe vậy, mỉm cười nhàn nhạt: “Bác Tiếu, con biết hai người băn khoăn cái gì, sợ sau này ta vì Nãi Tích mà làm oan ức cho tiểu Hàm, hoặc sau này con và tiểu Hàm có con, làm cho tiểu Hàm khó xử.” Chu Triển Nguyên dừng chút, mặt trầm tĩnh mà tự tin: “Bác Tiếu, dì Vương, chuyện này xin hai người yên tâm, tuy con dám cam đoan chút cũng để tiểu Hàm chịu oan ức, nhưng con có thể xin thề với hai người, con vẫn đối xử tốt với tiểu Hàm, Nãi Tích cũng cực kỳ thích tiểu Hàm.”

      Nhìn Tiếu Kiến cùng Vương Lan Phương trầm mặc liếc mắt cái, Chu Triển Nguyên nắm chặt tay, lau mồ hôi, “Bác dì, xin hai người giao tiểu Hàm cho con, con đem lại hạnh phúc cho ấy.” Người đàn ông trẻ tuổi chỉ mấp máy môi, khóe miệng lên nụ cười tự nhiên, đặc biệt xung quanh chỉ có duy nhất tự tin cùng ánh hào quang, dường như trời sinh ma lực khiến cho người tin phục, Tiếu Kiến và Vương Lan Phương nhất thời biết nên tiếp cái gì.

      lúc sau, Tiếu Kiến mới thở dài tiếng: “ nữa, ăn cơm trước .” Cho dù vợ ngầm đồng ý, ông cũng thực biết phải gì. Ông cũng phải là loại bố vợ ác độc ngày xưa nhẫn tâm chia rẽ tình cảm của con , ông bất giác nhận ra con mình là nương biết tốt xấu Trác Văn Quân, Triển Nguyên là chàng trai ôn nhu Tư Mã Tương. Haiz, chủ yếu là, cậu ta là người rất ba ~~ gào khóc, gào khóc, ba Tiếu muốn phát điên, đúng là quyết định khó khăn, cho nên , vợ à, bà ra tay , dù sao bà cũng quen làm người ác rồi ~~

      Vương Lan Phương trừng mắt ông chồng có tiền đồ của mình cái, là, đây phải ở trước mặt tiểu bối phá hỏng hình tượng ôn nhu hiền lành của bà rồi sao! Cho nên , vẫn nên: “Ăn cơm trước , có gì ngày mai .” Ông phải bố vợ phá hoại, chẵng lẽ bà là mẹ vợ độc ác sao? Bà làm mẹ nó cũng muốn chia tách bọn họ, sau đó gả con cho người khác sao! Loại chuyện này, sao có thể để Vương Lan Phương bà làm được!

      “Được, vậy làm phiền hai bác rồi.” Chu Triển Nguyên đứng lên cười , “Con đến giúp tiểu Hàm.”

      Phía sau, Vương Lan Phương nắm chặt cánh tay của lão chồng mình, đều tại ông đều tại ông, con cũng bị đưa ! Bà vẫn thể nặng lời! Ông phải là nhất gia chi chủ sao, vừa rồi sao đứng ra thẳng rằng con nhà chúng tôi gả cho cậu! Tiếu Kiến ông đúng là người nhu nhược!

      Ba Tiếu vẻ mặt hung hãn trừng mắt nhìn vợ: Vừa nãy bà cũng đó thôi! Chuyện nhà chúng ta phải đều do bà quyết định sao! Khi nào tôi ‘ lời giữ lời’! Hai mẹ con nhà bà vừa ý cái, lời tôi đều thành P!
      Last edited by a moderator: 14/7/16
      Xu trần, HaYen, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61

      Editor: Jenda Thảo


      bữa cơm cực kỳ quỷ dị, Tiếu Kiến và Vương Lan Phương nhìn con gắp miếng vịt lột da vào trong bát Chu Triển Nguyên, nhìn nhau gì, dđ/LQĐ biết phải cái gì đây. việc là như này, tiểu Hàm chỉ vẻ cúi đầu ăn cơm, mà vẻ mặt kia của Triển Nguyên, nhìn như thế nào cũng thấy nhìn về con

      Tiếu Kiến có chút muốn khóc, ràng là con của ông, vì bây giờ cảm giác giống con chút nào, mà là có người uy hiếp địa vị làm ba ruột của ông! Láo xược!

      Chàng trai trẻ làm việc này hình như rất quen thuộc, mang theo vẻ sủng nịnh mặt, gắp hết đồ ăn thích vào bát cho ấy, là ân cần, nhưng mỗi lần ăn hết thức ăn trong bát lại gắp lên tiếp.

      Tiếu Kiến khách sáo cười cười, “Triển Nguyên, con cũng đừng để ý đến tiểu Hàm, con cũng ăn , ăn nhiều chút.” cần giành công việc làm ba ba của ông, thương con là nhiệm vụ cả đời của ông!

      Chu Triển Nguyên cũng cười, đối với bố vợ tương lai cười khách sáo: “Bác Tiếu, bác cần để ý đến con, bác ăn cơm được rồi.” kỳ thực tự coi mình là khách. Bác à, sau này tiểu Hàm do con chăm sóc, bác có thể trồng hoa nuôi chó, cuộc sống về hưu vẫn cực kỳ muôn màu muôn vẻ.

      Được rồi, khói thuốc sung giữa hai người đàn ông, đàn bà nhìn thấu. Vương Lan Phương tâm lý thở dài hơi, thể quản quá chặt, dù sao Triển Nguyên cũng thể tính là người ngoài, nếu là tên nhóc bên ngoài, bà mới cho vẻ mặt hòa nhã như vậy, nhưng mà, vẫn nên giữ lại con trước mặt cái , yên tâm. “Tiểu Hàm, ngày nghỉ con cũng có việc gì, mẹ và ba con đều về hưu ở nhà, con hãy về nhà sống với bọn ta .” Cũng đừng về nhà của con, đừng tưởng rằng bọn ta biết con và Triển Nguyên ở gần nhau, trước mắt đem con tách ra rồi sau.

      Tiếu Hàm giương mắt, liếc mẹ nhìn cái, lại liếc sang nhìn Chu Triển Nguyên cái, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo đại Boss: “Được, mẹ.” Triển Nguyên, phải biết rằng, nhà chúng em mẹ luôn luôn là người quyết định, cho nên, tuyệt đối thể đắc tội với mẹ!

      Chu Triển Nguyên tâm linh tương thông hiểu được ý tứ trong mắt Tiếu Hàm, lập tức sốt ruột : “Dì Vương, con biết gần đây mới mở nhà hàng có món cay Tứ Xuyên dường như tệ, ngày mai con tới đón mọi người ăn thử nhé.”

      Vương Lan Phương nâng mắt, thản nhiên : “Để tự chúng ta qua đó là được rồi.”

      Chu Triển Nguyên ngượng ngùng cười: “Hay là con tới đón , dù sao xa bất tiện.”

      Tiếu Hàm yên lặng che mặt, nên tính toán với người đàn ông này, dối cũng cần chuẩn bị, tiểu khu của bọn nổi tiếng là giao thông nhanh và tiện, đừng buổi chiều năm sáu giờ, cho dù là mười giờ đêm xe cộ cũng như cũ. Nhưng mà, vẫn nên đả kích , nhiều tuổi như vậy vẫn còn phải làm chân con rể, cũng dễ dàng gì.

      Vương Lan Phương cũng nhiều, gật gật đầu, tính đối đãi như con rể, ít nhất cũng là con cháu quen nhau mấy đời, về điểm này cũng phải nể chút mặt mũi.

      Ăn cơm tối xong, Tiếu Hàm tự dọn dẹp bàn ăn, Chu Triển Nguyên này bình thường ngoài rửa chén bát làm mấy việc ở nhà , cũng chạy nhanh vào phòng bếp giúp đỡ. Haiz, nếu muốn để lại ấn tượng tốt với ba mẹ vợ, ông chủ Chu cũng dễ dàng!

      “Tiểu Hàm ~~’ Chu Triển Nguyên có chút ấm ức kéo kéo tay áo Tiếu Hàm, động tác cũng dám quá mạnh, thực ra rất muốn ôm hôn , nhưng mà đây là phòng bếp kiểu mở, chỉ cần đừng lên, bác Tiếu và dì Vương có thể nhìn thấy tình hình bên trong, thể mạo hiểm.

      “Làm sao vậy?” Tiếu Hàm giọng hỏi.

      “Em phải về nhà ở bao lâu?” Thực ra muốn hỏi chính là, tháng sau vẫn Hồng Kong hay ? sắp xếp xong kế hoạch. Lần đầu du lịch cùng , thể quá tùy tiện.

      “Chắc là thời gian ngắn , dù sao nghỉ hè cũng lâu như vậy, cũng có việc gì để làm.” Tiếu Hàm cúi đầu rửa bát.

      phải khó gặp được em sao.” Chu Triển Nguyên cau lqđ.dđ mày , từ chỗ lái xe đến đây, dù thế nào cũng phải hơn bốn mươi phút, cực kỳ bất tiện. Mà còn, cũng thể cùng tiểu Hàm ăn sáng, ăn tối, thời gian hai người ở chung chỗ ít quá .

      sao, đến lúc đó đến đây ăn cơm là được rồi, nếu em đến tìm , dù sao cũng phải quá xa.”

      “Vẫn nên để đến gặp em, em đừng ra ngoài, phơi nắng nhiều quá rồi.” Chu Triển Nguyên đứng sau lưng , nhận bát rửa để lau khô. Tiểu Hàm luôn thích ra ngoài vào mùa hè, đương nhiên muốn ra ngoài dưới trời nắng nóng như vậy.

      đúng ra, dù sao gặp mặt cũng thuận tiện như vậy, có cái gì mà phiền chứ.” Tiếu Hàm lau khô tay, buồn cười kiễng chân lên thăm dò cau mặt cau mày. là, người này ràng chỉ thích hợp với vẻ mặt nghiêm túc thôi.

      “Ừm, mau chóng gọi ba mẹ đến chào hỏi bác và dì, chuyện của chúng ta…” Phải mau chóng thuyết phục, nỗi khổ tương tư, được chơi đùa như vậy, trách được cổ đại còn có người chết bệnh vì tương tư, bây giờ có điện thoại, có tin nhắn, còn cảm thấy khó khăn, càng cần đến lúc trước viết thư đều thành vấn đề rồi.

      Haiz, lúc này Chu Triển Nguyên xem như sâu sắc lĩnh hội được truyền thống đau khổ của tuổi trẻ Trung Quốc rồi.

      Rời khỏi tiểu khu nhà Tiếu Hàm, Chu Triển Nguyên cực kỳ đau khổ sờ sờ má mình, hôm nay có goodbye kiss rồi.

      Lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho ba biết chơi đùa ở chỗ nào: “Ba, mời ba mang mẹ trở về, nếu trở về, con dâu có.” Thái độ vừa rồi của ba vợ, ràng là muốn để thường xuyên đến tìm tiểu Hàm! Cái này sao có thể!

      Sau phút đồng hồ, vẻ mặt tươi cười của Chu Nghị Vinh tiến vào cung điện Đại Hùng, thần bí với người bạn già chiêm ngưỡng thành kính : “Về thôi, con trai của bà cầu cứu. Nếu quay về, con dâu có.” Lúc đến chào hỏi lão Tiếu, bao nhiêu năm, cũng chưa cùng lão bằng hữu chơi cờ. Khụ khụ, tên nhóc Triển Nguyên này cũng làm được việc gì, là thế, vẫn là để ông ra tay. Nhà có ông già, như có báu vật. Ông vẫn rất hữu dụng.

      Bây giờ tuy Chu Nghị Vinh về hưu, nhưng mà sức lực lại giảm, sau hai giờ ngồi chỗ cùng bạn già trong phòng con trai. Chờ để làm gì? Chờ con trai về bàn bạc xem nên đến nhà thông gia tương lai như thế nào! Lần đầu đến chào hỏi nhà thông gia, thể sơ sài!

      “Được rồi con trai, việc này giao cho ba mẹ con là được rồi. cần phải lo lắng, tiểu Hàm nhất định là con dâu nhà Chu gia chúng ta. Nha.” Thẩm Phượng Trân cười tít mắt vỗ ngực bảo đảm với con trai, chao ôi, con trai mình vì tình mà khổ, đùa hay.

      Chu Nghị Vinh bất đắc dĩ liếc bạn già cái, đều lớn tuổi như vậy, lại vẫn đùa như thế. “Triển Nguyên, chúng ta gọi điện thoại cho bác Tiếu, ngày mai ba mẹ đến chào hỏi bọn họ.” Đúng lúc, ông và lão Tiếu thực nhiều năm cũng chưa gặp, bây giờ trở về, về tình về lý đều nên chào hỏi. Về phương diện khác, haiz, coi như là vì tên nhóc này , khó thấy được bộ dạng như vậy của nó, ông làm ba, cũng thể ngồi yên xen vào, cũng là vì chuyện chọn con dâu tương lai của Chu gia nhà bọn ông.

      Chu Nghị Vinh được là làm được, buổi tối liền gọi cho Tiếu Kiến. Lúc trước khi Tiếu Kiến vừa mới vào làm việc, cùng Chu Nghị Vinh, đến cùng, Chu Nghị Vinh coi như cũng là tiền bối của lão, sau này hai người lại thành hàng xóm cùng tri kỉ, nhiều năm qua lại ở nơi đó như vậy, chữ ‘’ cũng nên lời.

      Tiếu Kiến tất nhiên biết lão bằng hữu gọi tới là vì chuyện gì, nhưng ngoại trừ đồng ý, cũng còn biện pháp nào khác. Vương Lan Phương dđ.lqđ ngoại trừ nhún nhún vai cũng lời nào, nên vẫn ràng , nhà lão Chu cũng phải người phân phải trái, ràng còn hơn kéo dài mãi.

      Lúc hai nhà có lối suy nghĩ khác nhau, cuối cùng hai nhà thông gia tương lai cũng gặp mặt rồi. Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân cười tít mắt, Tiếu Kiến và Vương Lan Phương lại mạnh mẽ áp chế khóe miệng giật giật, kia là con nhà bọn họ, sao có thể vừa thấy mặt bị vợ chồng già nhà lão Chu cướp .

      Haiz, tuy năm đó tiểu Hàm thiếu chút nữa gọi bọn họ tiếng cha mẹ nuôi, nhưng cuối cùng cũng gọi đấy thôi, Phượng Trân là người như thế nào vừa thấy mặt khiến cho tiểu Hàm nhà chúng ta gọi tiếng ‘Mẹ’ chứ!

      Chu Triển Nguyên nhìn người nhà hòa thuận vui vẻ, đầu lông mày khỏi nâng , nếu Nãi Tích cũng ở đây, vậy là đầy đủ rồi. Chỉ là, khóe mặt nhìn vẻ mặt được hài hòa cho lắm của ba mẹ vợ tương lai, trong lòng Chu Triển Nguyên hơi hơi thở dài, vội vàng ăn hết đậu hủ nóng*, vẫn nên cứ từ từ đến.

      (*) Ý là nóng vội được việc gì.

      Chu Nghị Vinh khẽ mỉm cười, khách sáo nhìn Tiếu Kiến gật đầu: “Lão Tiếu, người già chúng ta chuyện, bọn tiểu bối cũng nên xen vào, để cho bọn nó tự chuyện với nhau , đàn bà chuyện đàn bà, đàn ông chúng ta chuyện của chúng ta. Haiz, chúng ta đánh ván cờ , nhiều năm cùng chơi cờ rồi.” xong, cười nhìn nữ chủ nhân hai nhà líu ríu cùng chỗ.

      Chu Nghị Vinh là tiền bối của Tiếu Kiến, chuyện tất nhiên có phân lượng, lúc này, Thẩm Phượng Trân cũng lưu luyến rời buông tay Tiếu Hàm ra, cười tít mắt vỗ vỗ mu bàn tay : “ , người trẻ tuổi các con cùng chuyện, cần với bà già như chúng ta.”

      Nếu người khác như vậy, Vương Lan Phương tất nhiên cũng với con : “Nghe lời dì Thẩm, cần theo chúng ta.”

      Tiếu Hàm ‘Vâng’ tiếng, đừng dậy, sắc mặt như thường nhìn Chu Triển Nguyên gật đầu, : “ Triển Nguyên, em dẫn đến phòng của em xem.” Lúc lời này, Tiếu Hàm cố gắng để cho mình giống như người chủ nhà lịch tiếp đãi khách, ai biết được trong lòng có bao nhiêu căng thẳng, mẹ à, mẹ cần dùng loại ánh mắt tức giận nhìn con có được hay ! Trong nhà ngoại trừ phòng khách còn phòng sách, phòng sách bị ba ba và bác Chu chiếm lấy chỗ chơi cờ, chẳng lẽ muốn đưa Triển Nguyên vào phòng bếp chuyện!

      thôi, Triển Nguyên.” Tiếu Hàm đỏ mặt nhìn người nào đó có chút ngu ngơ giơ tay, còn nhanh , đợi mẹ em nổi bão mới bằng lòng!
      Xu trần, Nhược Vân, HaYen3 others thích bài này.

    3. Phong nguyet

      Phong nguyet New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      12
      :034: co chương mới rồi. Mong mãi mới thấy. Hihi

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62
      Editor: Jenda Thảo

      Chu Triển Nguyên đứng dậy bắt kịp bước chân của Tiếu Hàm, nhưng mà độ cong của khóe miệng lại càng thêm ràng, Thẩm Phượng nhìn, thầm mắng có tiền đồ.

      Khóe miệng Vương Lan Phương giật giật, nhìn con mang theo Chu Triển Nguyên vào phòng, bị Thẩm Phượng Trân lôi kéo thần bí lẩm nhẩm lại ôn chuyện, ánh mắt bận bịu có thời gian mà chú ý đến động tĩnh của con .

      Phải biết rằng, công việc bà chủ nhà cực kỳ thiêng liêng, cũng phải người bình thường có thể làm được, nhất là bộ dạng phu nhân của Thẩm Phượng Trân, chen chúc được ngoài chợ rau, đó mới chính là bà chủ gia đình phù hợp với máy bay chiến đấu, chuyện tán gẫu tào lao chính là người lão luyện, ai có thể khiến bà bình thường có việc gì liền theo vài bác hàng xóm trò chuyện trời nam đất bắc, hết chuyện nhà.

      Mà trình độ chuyên ngành về phụ nữ của Vương Lan Phương nhất định phải thuộc loại ‘trạch’ mẹ, trước kia khi chưa về hưu, cơ bản đều chạy chạy lại cả hai nơi bệnh viện và nhà, chợ mua rau cũng phải vội vã, mua đồ ăn cũng phải nhanh mà về, chỉ sợ nấu cơm kịp, trình độ kia tất nhiên thể sánh bằng Thẩm Phượng Trân.

      Chu Triển Nguyên vào phòng trước, cực kì chắc chắn nhìn thấy mẹ đá lông nheo với mình, ý tứ cực kỳ ràng: Con trai, nắm chắc cơ hội ~ haiz, Chu Triển Nguyên nhịn được, vỗ trán.

      Tiếu Hàm lôi kéo Chu Triển Nguyên vào phòng, đóng cửa phòng lại liền chu mặt oán giận nhìn : “ thấy chưa, ba mẹ vợ tương lai của rất khó trị đấy, haiz.” Hai ngày trước mới về nhà còn dễ , cũng ở nhà cả ngày, ba mẹ cũng có động tĩnh gì, cũng giống như TV diễn gì mà Triển Nguyên tốt hay là cường điệu thái độ cứng rắn của họ.

      Nhưng mà sau vài ngày, tình hình bắt đầu phát triển theo hướng quỷ dị, ba mẹ bắt đầu nghĩ cách tìm bạn trai cho rồi! Cái này làm sao có thể! ra ở đơn vị ba có mấy chàng trai mới đến, nghe điều kiện tồi, sinh viên luật xuất sắc đại học H, mà mẹ cũng có vị bác sĩ điều kiện tồi, ba mươi tuổi, chưa lập gia đình.

      Từ lúc biết con và Triển Nguyên nhau, theo trực giác của phụ nữ Tiêu mẹ thấy đây là người đàn ông tốt, theo lẽ (dđ*lqđ)mà , chính là gần như là chú rồi. Cho nên, mẹ Tiêu trực tiếp loại bỏ mấy người thạc sĩ nghiên cứu sinh y học ở đại học Z, trực tiếp nhắm vào mấy người đàn ông ở khoa tim mạch.

      Chú ý, ba mươi tuổi, chưa kết hôn. Mặc dù thấp hơn so với mặt biển.

      Khóe miệng Chu Triển Nguyên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn bộ dạng nhăn mặt buồn rầu của , tốt, vừa rồi đúng lắm, ‘Ba mẹ vợ tương lai của rất khó trị đấy’, mà phải ‘Chúng ta có khả năng’. Đây là hai người đứng cùng chỗ suy nghĩ, làm cho tâm tình vui mừng cực kỳ, ngay cả phiền não mấy ngày này cũng bỗng dưng như khói như mây tan , nhàng mát rượi trút vào lòng.

      “Được,” Chu Triển Nguyên ôm từ phía sau, cằm đặt vai , cảm nhận được nhiệt độ của , trái tim liền yên lắng xuống: “ sao, bác Tiếu và dì Vương chỉ là lo lắng cho em, ràng với hai bác.” Hơn nữa, lại còn mời được hai tòa núi cao trong nhà tới, chưa từng nghe qua câu này sao? Nhà có người già, như có của báu. Mà nhà lại có tới hai người già, nhất định là báu càng báu.

      “Vâng.” Tiếu Hàm đem cả người dựa vào trong lòng , ngửi thấy người hương vị quen thuộc, biết vì sao, lại cảm thấy cực kỳ tin tưởng, vẫn biết phía trước còn có nhiều con đường, cũng cảm thấy mờ mịt từ bỏ, bởi vì có .

      Tất nhiên, biết giải quyết chuyện này đơn giản, giống như hôm qua, bác Chu, dì Thẩm đến nhà, cũng là danh nghĩa chào hỏi bạn bè, chuyện của , ba mẹ vẫn chịu chấp nhận. Có chút đau đầu, tay Tiếu Hàm nhay nhay huyệt Thái Dương.

      Chu Triển Nguyên có chút lo lắng nhìn cái, ngón tay thon dài nhàng day trán , chạm , mang theo chút xúc cảm mát mẻ, làm cho Tiếu Hàm khỏi thở phào nhõm.

      “Có sao ? Đau đầu sao?” Khí tức ấm áp quanh quẩn bên tai, nghe giấu diếm thân mật mà , Tiếu Hàm chợt đỏ mặt, cực kỳ thích ôm, hơn nữa tư thế như vậy, chiêu này của ôm hoàn toàn áp sát vào trong ngực, hương vị sữa tắm nhàn nhạt tại chóp mũi tỏa ra, Tiếu Hàm ngửi được, đó là mà chọn hương vị, bởi vì thích.

      “Vâng.” Xoay người, vòng qua eo , Tiếu Hàm vùi mặt tiến vào trong lòng , người cao chênh lệch như vậy, rất tốt. “Triển Nguyên, nếu ba mẹ em đồng ý, có cần em nữa ?”

      Nghe phồng má hỏi vấn đề trẻ con như vậy, đáy mắt Chu Triển Nguyên dần dần tràn ngập sủng ý, nhóc này biết còn cố hỏi, “Em xem?” Cố ý trả lời trực tiếp, Chu Triển Nguyên bỗng nổi lên tâm tư đùa giỡn , nhìn nhóc này xù lông, kỳ đùa rất vui.

      dám cần em!” Tiếu Hàm nghiêm mặt, thở phì phì, tóm thịt bên hông , chút cũng lưu tình, “Dám cần em, em liền cắn chết !” Tiếu Hàm nhe răng trợn mắt, tức giận trừng mắt nhìn , người đàn ông này sao đáng ghét như vậy, câu lừa khó như vậy sao.

      “Hừ, cần em, em liền nghe lời mẹ xem mắt! ~” nhìn làm sao giờ!

      Chu Triển Nguyên buồn cười, nhéo nhéo chóp mũi của , này, phải ngốc như vậy chứ, biết lo lắng, cho nên cố tình giả ngốc tới chọc sao? đúng là khiến cho , thể .

      làm sao dám cần em, sợ đến lúc đó Nãi Tích theo em mà bỏ nhà , đến lúc đó người đơn là phải làm sao bây giờ?” Chu Triển Nguyên mỉm cười, bị nháo trận như vậy, những bất an trong lòng tựa hồ cũng giảm ít.

      Tiếu Hàm tựa người , rầu rĩ lời nào, Nãi Tích, lâu gặp nó, đúng là nghĩ nhớ nó. “Em nhớ Nãi Tích rồi…” Thanh rầu rĩ, mang theo chút lười nhác của mùa hè.

      Vẻ mặt của Chu Triển Nguyên tối sầm, rốt cuộc có biết bộ dạng lười biếng xinh đẹp của có bao nhiêu mê hoặc , vài ngày thấy , nhớ đến phát hoảng, bây giờ người đẹp ở trong ngực, dđ.lqđ tất nhiên thể bỏ qua. Cúi đầu, phủ lên đôi môi đỏ mọng của , chế trụ eo , càng hôn thêm sâu hơn.

      Cái lưỡi thơm tho mềm mềm dẻo dẻo quấn lấy khiến thiếu chút nữa khống chế được, nhưng nghĩ đến hai tòa núi cao ngồi bên ngoài, Chu Triển Nguyên lại thể kịp thời hãm phanh lại. Mẹ, nhất định mẹ phải thu phục được dì Vương đấy! Cứ tiếp tục như vậy, con trai của mẹ nhất định biến mình thành người đàn ông họ Trương được bệnh viện giảm giá rồi!

      Hô hấp dồn dập dịu , Chu Triển Nguyên kiềm nén : “Đợi Nãi Tích trở về, nhà chúng ta cùng nông trại vui vẻ , đưa cả ba mẹ cùng.”

      Chu Triển Nguyên vỗ về mái tóc dài mềm mại của , trong lòng vô cùng kiên định, nhất định phải mau chóng thu phục được ba mẹ vợ tương lai, chuyện khẩn cấp! là người đàn ông bình thường đấy! Mỗi ngày được nhìn được ăn, cực kỳ bi thương có phải !

      Tiếu Hàm cúi đầu lên tiếng, trong lòng nghĩ ngợi gì, cũng biết ba mẹ phản ứng như thế nào, bây giờ đồng ý hình như có chút tự tin thái quá. “Nếu ba mẹ đồng ý làm sao bây giờ?”

      Chu Triển Nguyên sờ đầu , cười : “Nãi Tích nhất định phải về.”

      Tiếu Hàm khó hiểu, ngẩng đầu lên, chuyện này và Nãi Tích có quan hệ gì chứ?

      Chu Triển Nguyên cười ra tiếng, nha đầu này. Bác Tiếu và dì Vương phải lo lắng sau này và Nãi Tích sống cùng tốt sao, đợi Nãi Tích trở về, để cho bác Tiếu và dì Vương gặp Nãi Tích, tất cả đều phải được giải quyết dễ dàng sao?

      Được rồi, Chu Triển Nguyên nhíu mày, thực ra chiêu này phải nghĩ ra, ai sánh bằng chính là mẹ của . Nghĩ lại tối hôm qua, mẹ thần bí với vũ khí bí mật như vậy, Chu Triển Nguyên còn có chút tin tưởng lắm, nhưng mà sau đó nghe mẹ kế hoạch ‘chu đáo chặt chẽ’ xong, Chu Triển Nguyên cũng thể xem xét lại bản thân đối với hiểu nhầm của bà chủ gia đình, nhìn nhìn, ai bà chủ gia đình chỉ biết củi gạo dầu muối tương dấm chua trà, tới binh pháp Tôn Tử, bà ấy cũng tồi.

      Ý tứ của Thẩm Phượng Trân rất đơn giản, để Nãi Tích thu phục ông bà ngoại tương lai , thân là bà nội của nó, bà đặc biệt biết cháu nội của mình manh kế có thừa, phát huy như bình thường mà là xác định chắc chắn có thể đạt được, nếu như còn phát huy vượt xa hơn cả người thường, tuyệt đối phải nổ bừng. Đối với Tiếu Kiếm và Vương Lan Phương vừa mới về hưu gặp phải tâm lý rỗng , còn có cái gì có thể so với đứa cháu ngoại có sẵn vừa chạy vừa nhảy, miệng lại ngọt còn có thể nũng nịu, nhõng nhẽo làm cho người ta vui mừng đây?

      ‘piapiapiapia ~~’ Thẩm Phượng Trân bàn tính như ý đánh cho sáng bừng, Chu Triển Nguyên chống đỡ trán, quả thực nên gọi lão Triệu đến quan sát trình độ mẹ mình bày mưu tính kế, nhất định làm cho lão Triệu tới bái sư, nhìn lão bình thương có mấy cái chủ ý thối tha, nhưng vẫn biết xấu hổ mà mình chỉ thối bằng phần ba thợ giày, cũng ngại dọa người.

      Bạn Nãi Tích chưa có về nhà mà bị ủy thác trọng trách, ra khỏi phòng, Tiếu Hàm cực kỳ quẫn bách nhìn mẹ thực tán gẫu cùng dì Thẩm, còn có cả ba chơi cờ với bác Chu đến quên hết tất cả, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Chu Triển Nguyên, thấy vẻ mặt hiểu , nhất thời hiểu ra, đây là chiến thuật, là chiến thuật! Người quần chúng vĩ đại nghĩ ra được chiến vĩ đại! thể coi thường, thể coi thường.
      Xu trần, HaYenPhong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63
      Editor: Jenda Thảo

      Phải lần chào hỏi ngày đó của Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân chính là cái lợi tốt nhất, Vương Lan Phương bắt Tiếu Hàm lại xem mắt, ngay cả mấy bức ảnh của người xem mắt cũng xuất ở trong nhà mình nữa. Tiếu Hàm rất tò mò rốt cuộc ngày đó dì Thẩm cái gì với mẹ, sao lại có biến hóa lớn như vậy.

      Kỳ thực Tiếu Hàm có chút suy nghĩ nhiều, bà nội trợ cộng thêm người phụ nữ về hưu, hai người chuyện cũng chỉ có đề tài là gia đình, thể khiến Vương Lan Phương và Thẩm Phượng Trân chuyện bàn mổ, cũng thể trông cậy vào Thẩm Phượng Trân và Vương Lan Phương chia sẻ cảm thụ về nề nếp gia đình, cái này hoàn toàn ăn khớp.

      phải là chút chuyện trước đây của Tiếu Hàm và Chu Triển Nguyên thôi sao, kể chút ngày đó Chu Triển Nguyên mỗi ngày học hay tan trường đều đưa đón Tiếu Hàm, chút vào ngày chủ nhật, Chu Triển Nguyên liền đưa Tiếu Hàm công viên chơi, chút trước đây Tiếu Hàm học toán rất kém, mỗi ngày sau khi tan học Chu Triển Nguyên dạy thêm cho

      cách khác đến những thứ việc này, lại thuận tiện cảm khái năm tháng dễ dàng qua , thanh xuân còn nữa, các bà đều làm bà nội với ‘phải làm bà ngoại’. Lời này của Thẩm Phượng Trân thực quá khéo léo, chẳng những ám chỉ Vương Lan Phương làm bà ngoại tương lai của Nãi Tích, lại còn theo lời này nhấn mạnh đến bảo bối cháu trai của bà, xong liền lấy trong ví tiền ra bức ảnh chụp Nãi Tích tuổi và năm tuổi, trán dán ngôi sao năm cánh của trẻ con, kỳ thực chính xác là để ứng phó với các bà nội trợ cấp độ đại sát khí mà.

      Vương Lan Phương đầu tiên là nhìn bức ảnh Nãi Tích cởi trần lúc tuổi còn có chút bỏ qua, lại nhìn đến lần thứ hai, hận thể giật lấy nó bỏ vào trong ví tiền của mình rồi. Chao ôi, sao lại có đứa trẻ đáng như vậy chứ?

      Nãi Tích có bộ dạng rất giống Chu Triển Nguyên, mày rậm mắt to, màu da lại trắng, ảnh chụp Nãi Tích so với bây giờ có chút béo hơn, thịt phúng phình chọc cực kỳ thích.

      “Sao nào? Cháu trai của tôi chứ?” Thẩm Phượng Trân cười rất đắc ý.

      Vương Lan Phương thu hồi tầm mắt long lanh, bà chút cũng muốn thừa nhận bà rất muốn ôm thằng bé sát vào trong lòng hung hăng chà đạp, /dđ/lqđ/ muốn trách phải trách năm đó bà quá ủng hộ chính sách nhà nước, ràng chỉ hơn Phượng Trân có ba tuổi, lại sinh con sau bà ấy nhiều năm như vậy, làm hại bà bây giờ còn phát sầu vì hôn của con , đừng cháu ngoại, ngay cả bóng dáng bố của cháu ngoại cũng thấy nữa là.

      TAT, Chu mỗ vẫn bị coi như tính.

      “Ấy ây, Lan Phương tôi bà nghe, tôi cùng với ba của Chu Triển Nguyên hai ngày nữa là phải về Thượng Hải, trại hè của Nãi Tích cũng phải kết thúc, Triển Nguyên mình nuôi con trai tôi đây làm mẹ cũng thấy lo lắng, hóa ra còn có tiểu Hàm ở bên cạnh giúp đỡ chăm sóc, bây giờ tiểu Hàm về ở nhà, Triển Nguyên làm liền có ai chăm sóc Nãi Tích, có thể nhờ bà tới chăm sóc nó được ? Đợi chúng tôi giải quyết xong mọi chuyện ở Thượng Hải, đến đón Nãi Tích về, chờ nó học lại đưa trở lại. Bà xem có được ?” Thẩm Phương Trân cười cực kỳ vô tội, giả vờ thấy vẻ mặt Vương Lan Phương cực kỳ xúc động, vẻ mặt khẩn cầu xin giúp.

      Vương Lan Phương có cút được tự nhiên, mấp máy miệng, ánh mắt chuyển động nhìn đứa trẻ cực kỳ Q* ảnh, bà chỉ là giúp người làm niềm vui thôi, có nửa điểm thừa nhận ý tứ của ba nó.

      “Vậy được rồi, tôi giúp chăm sóc nó vài ngày .” biết đứa bé kia có làn da trơn nhăn nhỉ, rất muốn nhéo a ~~

      Ha ~~ Thành công ~~ Thẩm Phượng Trân ở trong lòng giơ tay chữ V, con trai của con trai, mẹ của con lợi hại chứ? Vì con trai của con trai, con hãy nhanh đến tìm vợ , mẹ của con hy sinh để mẹ của ấy ở cùng với cháu trai thời gian đó ~~

      “Ấy ấy, điện thoại của cháu trai tôi ~~” Thẩm Phượng Trân bỗng cực kỳ ‘vui mừng’ cầm điện thoại lên. Trong lòng, bà chút cũng muốn thừa nhận là ngày hôm qua bà thương lượng rất tốt với cháu trai rồi, hoàn toàn dựa theo kịch bản mà gọi tới, cháu trai, sau này cháu nhất định là người cực kỳ đúng giờ nha, phút đồng hồ cũng quá. TAT

      “Alo, Nãi Tích hả? Có nhớ bà nội ?” Thẩm Phượng Trân bật di động ở chế độ loa to, haiz, bà già rồi, lỗ tai tốt.

      “Bà nội ~~ Nãi Tích rất nhớ bà ~~” thanh mềm mại qua đường truyền di động tới trong lỗ tai hai lão bà già, lời dễ nghe, ánh mắt Vương Lan Phương phát sáng, nhưng vẫn rụt rè chịu mở miệng.

      Trong lòng Thẩm Phượng Trân cười thầm, đẩy vai Vương Lan Phương: “Lan Phương, bà cũng với Nãi Tích vài câu .” xong, lại vào di động : “Nãi Tích, bà Vương cũng ở đây, là mẹ của giáo Tiếu, có muốn với bà Vương vài câu ?”

      Bạn Nãi Tích xứng làm diễn viên, cực kỳ theo kịch bản diễn: “Bà nội, mẹ của giáo Tiếu, Nãi Tích phải nên gọi là bà ngoại sao? Cháu chào bà ngoại, con là Nãi Tích đây… ~ hai ngày nữa con về, con mua quà cho bà nội, bà ngoại còn có ba và giáo Tiếu nữa… ~~ Nãi Tích tự mình nhặt vỏ sò, chỉ tặng cho giáo Tiếu và bà ngoại thôi… ~~”

      Hắc, nghe được Thẩm Phượng Trân ngầm vỗ tay, tên nhóc này, miệng lưỡi có cần ngọt như vậy , còn dám tự tiện thêm từ, hoàn toàn để bà là đạo diễn này vào mắt mà, nhưng mà, thêm từ thêm rất đúng chỗ ~ chỉ tặng cho giáo Tiếu và bà ngoại vỏ sò, ôi cháu trai ngoan, sao cháu có thể đáng như vậy chứ ~~

      mặt Vương Lan Phương có chút ửng hồng, giọng đáng tên nhóc này cực kỳ dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm, hơn nữa trước kia bà cứ cho rằng con cái của gia đình đơn thân luôn luôn có vài phần quái gở khó ở chung, bây giờ Nãi Tích đáng xuất , mới biết là nhận thức quá kém, Vương Lan Phương đột nhiên động, ngồi thẫn thờ, mãi đến khi Thẩm Phượng Trân đẩy vai bà, mới xấu hổ nhận điện thoại.

      “Nãi Tích phải ? Bà là bà Vương. Nãi Tích ở trại hè chơi có vui ?” Vương Lan Phương cũng biết nên cái gì, đành phải hỏi câu mới để tiếp. ra, bà vẫn biết phải sống cùng đứa trẻ như thế nào, tiểu Hàm sinh ra sau đó liền giao cho nhà bà nội nuôi, mãi cho đến khi lên tiểu học mới đón về. Mà sau đó, cũng đều là ông bà chăm sóc tiểu Hàm, bà luôn luôn trực ca đêm, thời gian ở cùng với tiểu Hàm ngược lại so với ba nó còn ít hơn.

      Thẩm Phượng Trân che miệng cười tít mắt, nhìn bà thông tương lai gia cầm điện thoại chuyện với Nãi Tích cực kỳ khoái trá, trong lòng thầm giơ ngón tay cái với cháu trai, cháu trai ngoan, cháu quá thông minh, bà nội với cháu chẳng những nhớ kỹ toàn bộ, còn có thể ngẫu hứng phát huy. Nghe chút, lqđ.dđ cái gì mà kêu Nãi Tích rất nhớ giáo Tiếu, Nãi Tích rất muốn gặp ông bà ngoại? Ôi chao, quá thông minh ~ nhất là làm nũng sau cùng kia, đây phải là muốn bà già này nhận mệnh lệnh sao!

      Cúp điện thoại, Vương Lan Phương có chút xấu hổ, nghĩ tới lại chuyện đến nỗi quên mất thời gian, vậy mà quá năm phút đồng hồ rồi. “Phượng Trân, bà yên tâm, cháu trai bà ở nơi này của tôi bị đói.” Vương Lan Phương thề son sắt.

      Thẩm Phượng Trân mếu, ra cầu của Lan Phương bà đúng là cao, cháu trai tôi đói bụng xong việc… Cháu trai, bà nội cháu hối hận được ? Giao cháu cho bà ngoại tương lai hình như có chút nguy hiểm? Lỡ như lúc bà nội gặp lại cháu, bánh bao nhân thịt gầy thành bánh quẩy làm sao bây giờ?

      Nhưng mà… Thẩm Phượng Trân cắn răng, vì tương lai của cha con, cháu trai, cháu vẫn nên nhịn đói mấy ngày ~

      Như vậy, lúc cha con còn chưa biết chuyện gì, con của thuận lợi hoàn thành thủ tục kết giao.

      Đến lúc tối, Chu Triển Nguyên liền nhận được điện thoại của mẹ, khi đó, Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân đường về Thượng Hải rồi.

      “Con trai, chỗ bác ba con có chút việc, mẹ và ba con phải nhanh chóng trở về, ngày mai Nãi Tích về, mẹ nhờ mẹ tiểu Hàm giúp đỡ chăm sóc, đến lúc đó con đón Nãi Tích về sau đó cứ trực tiếp đưa đến nhà bác Tiếu ~” dặn dò xong lời này, Thẩm Phượng Trân lại bổ sung thêm câu: “Con trai, cố lên ~” được phụ lại kỳ vọng của người mẹ này đấy ~~ mẹ con muốn tiểu Hàm gọi tiếng mẹ nghĩ hơn hai mươi mấy năm ~~ mẹ nuôi được, mẹ chồng cũng được!

      Chu Triển Nguyên vẫn chưa kịp câu, mẹ cúp điện thoại rồi. Khóe miệng giương lên độ cong rất , Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ vỗ trán, cái tính tình này của mẹ đúng là mấy chục năm như ngày, may có ba là chịu được.

      Nghĩ lại trong nhà bộ dạng bố cưng chiều vợ, Chu Triển Nguyên khỏi mỉm cười, cái này như truyền thống, hình như cũng tồi. Haiz, mới có ngày gặp tiểu Hàm, Chu Triển Nguyên nhìn bức ảnh bàn làm việc, trong ảnh, là hình chụp chung cùng , lần đó công viên, chụp chỉ có hai người bọn họ.

      Bỗng nhiên rất muốn nhìn bộ dạng mặc áo cưới. Chu Triển Nguyên nhàng mân mê người tươi cười sáng lạn bức ảnh, khóe miệng cong lên độ cong vừa đẹp --- lấy họ của , thêm tên của . Bà Chu, đúng là cái tên tồi.
      Xu trần, HaYenPhong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :