1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55
      Editor: Jenda

      Môi dần dần rời xuống dưới, theo chiếc cằm trơn bóng, đến cái cổ mềm nhẵn, lại đến xương quai xanh tinh xảo. Tay cũng nhàn rỗi, qua chiếc váy ngủ mỏng manh, nhè vỗ về chiếc lưng gầy của .

      Bàn tay đàn ông thô ráp như có loại ma lực, Tiếu Hàm chỉ cảm thấy cả người đều như ngâm vào trong nước, hề theo chế của mình, vươn tay, ôm cổ , nụ hôn dần dần rơi vào cằm của , cảm nhận được biến hóa của , đột nhiên tâm liền chấn động.

      Hoàn hồn trong giây lát, Tiếu Hàm dám nhìn vào ánh mắt dục vọng của , cả người bị áp dưới thân, váy ngủ méo mỏ vén lên người, mà tay , ngờ đặt trước ngực xoay tròn.

      Ầm, tiếng, Tiếu Hàm cảm thấy mặt mình giờ phút này nhất định đỏ đến mức có thể rỉ máu, kích động muốn đứng dậy, lại phát giác mình căn bản có chút khí lực nào, người đàn ông cao lớn trước mặt, chỉ có thể được xem là tay trói gà chặt, nhất là, ràng có thể cảm nhận được biến đổi của

      Khẩn trương mở miệng: “Triển Nguyên, nên…”

      Chu Triển Nguyên đột nhiên dừng động tác, thân thể cứng ngắc, ghé lên người thở hổn hển, chắc chắm dọa đến rồi. làm sao có thể là loại này.

      Nén lại rung động, sau lát, Chu Triển Nguyên mới chậm rãi từ người bò dậy: “Tiếu Hàm, tắm rửa lát. Em vào nghỉ ngơi trước .” xong, cũng nhìn tới khuôn mặt hồng hào của , thẳng vào phòng tắm.

      Vẫn nên nhanh chóng thu phục bố mẹ vợ thôi, đứng dưới nước lạnh Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nghĩ trở ngại của mình, cuộc sống như vậy cũng gian nan.

      Chạy vào phòng Tiếu Hàm cũng dễ chịu hơn, đỏ mặt vùi mình vào trong chăn, nhớ lại tình huống vừa rồi thiếu chút nữa lau súng cướp cò, nhiệt độ mặt Tiếu Hàm lại tăng lên ngừng. Tại sao có thể như vậy? Tư Tư đúng, nam quả nữ ở trong phòng, có chuyện gì mới lạ!

      Nhưng mà, nhưng mà hình như cũng có gì, phải là người sao… giáo Tiếu tự an ủi chính mình, thế kỷ hai mươi mốt, là chuyện bình thường.

      Thời điểm Chu Triển Nguyên xuất , nhìn lại bạn mơ mơ hồ hồ tựa người ngồi ở giường bộ dáng ngẩn người, , là dụ người phạm tội mà.

      “Này, ngủ bên này.” Tiếu Hàm lấy lại tinh thần, thẹn đỏ mặt vỗ vỗ giường bên người, mới lấy chăn và gối từ trong tủ ra, kịp phơi nắng, chỉ có thể dùng tạm.

      Chu Triển Nguyên lau tóc qua, trong lúc này, hai người đều gì, bầu khí tràn ngập ái muội, .lequydon. ràng là ban đêm mát mẻ, Tiếu Hàm lại cảm thấy mặt so với buổi trưa vẫn nóng cực kỳ, quả nhiên, vẫn đủ bình tĩnh.

      “Triển Nguyên, muốn đọc sách ? Hay là ngồi chơi máy tính?” Tiếu Hàm ngơ ngác mở miệng, trong phòng ngủ của có TV, nhưng bàn học ngược lại bày ra bản ghi chép màu đỏ của , sách cũng có ít, đều là những loại cực kỳ thích.

      “Đọc sách .” Quan sát tiểu Hàm thích cái gì, có lợi để tăng tiến tình cảm, đây là lời lão Triệu dặn dặn lại.

      “Này.” ;Tiếu Hàm tiện tay đưa cho quyển ‘Suy ngẫm*’,nghiêng đầu cười gian trá: “Cái này cực kỳ tốt… ~”

      (*) "Suy ngẫm" được Hoàng đế Marcus Aurelius thân hành ngự bút viết trong những năm tháng binh lửa từ năm 170 đến năm 180 (bằng tiếng Hy Lạp), được xem là tác phẩm kinh điển của triết học Khắc kỷ, về trách nhiệm và phục vụ của chính quyền. Qua cuốn sách này, chúng ta biết rằng ông tiếp nhận tư tưởng của nhà văn hào Platon về ông vua - hiền triết như thế nào? Và chúng ta cũng biết được về cuộc sống nội tâm của bậc đại minh quân La Mã. Nhờ đó, ông trở thành vị vua - hiền triết mẫu mực, dù rằng ông bách chiến bách thắng trong những cuộc binh đao. Dù ông là vị vua nhân đạo chủ nghĩa, ông xem Ki-tô giáo là kẻ thù của Đế quốc La Mã. Sau khi Hoàng đế Marcus Aurelius qua đời, thời kỳ Ngũ hiền đế chấm dứt.
      Khóe miệng Chu Triển Nguyên giật giật, nhóc kia, cố ý, tuyết đối cố ý. “Marc-Aurèle.” Chu Triển Nguyên vươn tay, kéo người vào trong ngực, “ ngờ tiểu Hàm vẫn thích loại sách thâm sâu như vậy.” Đưa tay nhéo nhéo mũi , trong mắt mang theo chút sủng nịnh: “ còn sớm, ngủ sớm chút .”

      Tiếu Hàm đỏ mặt trợn mắt nhìn , nhàng từ chối, ở trong lòng tìm tư thế có vẻ thoải mái dựa vào: “ ngủ được, còn sớm như vậy.” Bình thường mình mà , cũng cần vội vàng chút nào, tất tất bật bật, luôn bận rộn đến mười hai giờ.

      “Vậy xem tivi .” Chu Triển Nguyên chỉ chỉ bản ghi chép, chính mình đứng thẳng lên, duỗi thẳng cánh tay với lấy máy tính. “Nhìn cái gì?” thanh máy tính khởi động lanh lảnh, Chu Triển Nguyên xoay người hỏi.

      Tiếu Hàm bò qua, ngón tay nhàng đặt bàn phím: “Xem phim ? Hay là phim Hồng Kong?”

      Ánh mắt Chu Triển Nguyên nhìn theo ngón tay trắng nõn thon dài dời lên , nhóc kia, vẫn thích mặc váy ngủ hình hoạt hình, váy ngủ ngắn tay căn bản thể che hết đường cong quyến rũ của người con , nghĩ đến vừa rồi nắm vừa bàn tay, xúc cảm tinh tế mà ấm áp, Chu Triển Nguyên cảm thấy toàn thân giống như muốn được /l3q7ud0n/ thiêu cháy, vừa mới giội qua nước lạnh, giờ phút này coi như biến thành chất xúc tác, nhìn vào ánh mắt của , càng cao hơn tầng lầu.

      “Tiểu Hàm…” Chu Triển Nguyên đến bên người , tay đặt ở eo mềm mại của , tiểu Hàm nhìn gầy, nhưng thực ra gầy bằng mặt, vòng eo mềm mại khiến cho người ta đặc biệt thích muốn buông tay. “…Tiếu Hàm, chúng ta xem tivi có được ?” thanh của Chu Triển Nguyên trong trẻo giống như ngày thường, lắng nghe kĩ, ràng nhuốm thêm vài phần ái muội và khàn khàn.

      “Triển Nguyên…” Tiếu Hàm hơi hơi co rúm lại, mặt trắng nõn lên sắc hồng nhàn nhạt, trong đôi mắt ánh lên tầng hơi nước, tuy nhiên lại dám nhìn . Đáy mắt nóng như lửa, làm sao có thể nhìn ra. Là Triển Nguyên, cho nên, có vấn đề gì, phải ?

      “Tiểu Hàm, chúng ta ngủ có được hay ?” Chu Triển Nguyên chớp chớp mắt nhìn, dđlqd ánh mắt thẳng tắp nhìn , vấn thấy lỗ tai xinh xắn của từ trắng nõn trở thành hồng hào, cố ý thổi ngụm khí, như mong muốn thấy đôi má trắng mịn của bỗng chốc đỏ lên, ha ha, nhóc này, đúng là nhịn được muốn đùa giỡn.

      Triển Nguyên…” Tiếu Hàm mà khẩn trương liền quên cách xưng hô, cả người căng thẳng, ngón tay đặt chỗ làn váy, tự chủ được nắm chặt. những lời ái muội như vậy làm gì, biết giáo Ngữ văn thường hay suy nghĩ nhiều sao?

      Chu Triển Nguyên cũng gì thêm, tùy tâm chuyển động, nhàng đem cả người kéo vào trong ngực, liếm đôi môi ngọt ngào mềm mại của , xuống dưới, là cằm và cổ trơn mịn, xuống chút nữa, là xương quai xanh tinh xao, xuống chút nữa…

      Tay theo vạt áo dò xét phía vòng eo của , so với lúc bị ngăn cách bởi quần áo xúc cảm càng thêm nhẵn nhịu. Chu Triển Nguyên khỏi thỏa mãn than thở tiếng.

      tiếng thở dài này, lại giống như đem Tiếu Hàm từ trong mộng bừng tỉnh, tim đập mạnh và loạn nhịp người trong giây lát liền hoàn hồn, hai tay hoàn toàn tự mình đẩy ra phía trước, phen đẩy người hôn mình đến nhập thần ra.

      Chính lúc hôn đến nhập thần, Chu Triển Nguyên nghĩ ngợi gì, đẩy phen xuống giường. Ngồi dưới đất, cảm nhận được nỗi đau ở tay, Chu Triển Nguyên khỏi cười khổ, haiz, lần sau làm chuyện xấu nhất định phải chú ý hoàn cảnh địa lý, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, mép giường này cũng phải là chỗ gây án tốt.

      Nghĩ là như vậy, nhưng có số việc vẫn phải được giải quyết, được rồi, vẫn nên tắm nước lạnh thôi.

      Tiếu Hàm thét tiếng kinh hãi, lúc này cũng tỉnh hồn lại, nhìn Chu Triển Nguyên ngồi dưới đất, mặt đỏ tựa như muốn rỉ ra máu, ràng là ngại ngùng dám nhìn , mà lại mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh: “Triển Nguyên, đứng lên trước …” mặt đất lạnh, lời này lại chặt chẽ mắc kẹt ở cổ họng, ràng là quan tâm rất đơn giản, giờ phút này lại làm cho người ta cảm thấy đặc biệt, cực kỳ ái muội.

      tắm rửa trước.” Chu Triển Nguyên đứng lên, ai ủi, cười cười với , đỡ cánh tay đến phòng tắm. Vẫn nên nhanh chóng thu phục bố mẹ vợ thôi, mấy ngày tiếp mà như vậy, xảy ra chuyện. Trong lòng Chu Triển Nguyên phát điên.

      “Triển Nguyên…” Tiếu Hàm mạnh mẽ đè ngượng ngùng trong lòng xuống, rũ mắt xuống, “ lên .” Tiếu Hàm tim đạp điên cuồng, cũng phải là cái gì cũng biết, tất nhiên biết nguyên nhân mà Chu Triển Nguyên nhiều lần tắm nước lạnh, vả lại, loại chuyện này, cũng phải chỉ có biện pháp.

      vẫn nên tắm nước lạnh hơn.” Chu Triển Nguyên xoa cánh tay, vốn muốn mò mẫm đầu của , nhưng thấy hạ mí mắt dám nhìn bộ dạng của , đành phải áp chế kích thích này xuống. Vẫn nên làm sợ, đợi lát nữa trải chăn nệm nằm dưới đất , nghĩ hơn nửa đêm lại chạy tắm nước lạnh.

      lên ~” nghe như vậy, Tiếu Hàm vừa thẹn vừa vội, đỏ mặt khẩn trương, biết phải cái gì, “Cái kia… cái kia em có thể giúp …” Năm đó, khi học đại học cũng nghe bạn cùng phòng qua ít loại tình này, nữ sinh mà, đối với loại chuyện này tóm lại là vừa tò mò vừa ngượng ngùng, nửa hiểu nửa , mãi cho đến sau này theo trưởng phòng ngủ cùng xem trộm loại phim này mới biết được là chuyện gì xảy ra. Lúc này, cũng đến mức toàn bộ chỗ nào sai.

      Chu Triển Nguyên vừa nghe lời này, có chút hiểu lầm, cười khổ an ủi : “ có việc gì, tắm rửa cái là được rồi.” Loại chuyện này, vẫn nên chờ thu phục được mẹ vợ . Ông chủ Chu cũng phải trong sáng chờ đến đem động phòng hoa chúc,chỉ là, trước mắt ở giai đoạn con dâu chưa tới cửa, phải thận trọng.

      “…” Tiếu Hàm xấu hổ giận dữ, phen quỳ đứng dậy, chăn mỏng người chấn động rơi xuống, thò tay ra bắt lấy , “Cho em bắt đầu!” xong, cũng nhìn tới vẻ mặt kinh ngạc của , tắt đèn, đắp chăn, hành động mạch lưu loát.
      Last edited by a moderator: 8/7/17
      Nhược Vân, HaYen, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 56
      Editor: Jenda

      “…Tiếu Hàm…” Chu Triển Nguyên kinh ngạc ra tiếng, dám tin nhìn người đỏ mặt dám nhìn . Bàn tay mềm mại trơn bóng, giờ phút này vậy mà… Chu Triển Nguyên toàn thân chấn động, theo động tác uyển chuyển của mà trong miệng khỏi ngâm khẽ ra tiếng.

      “…” Nghe được tiếng ái muội khàn khàn giống ngày thường, Tiếu Hàm cảm thấy mặt mình chắc chắn đỏ rực, mặc dù tắt đèn, nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ và đèn đường xuyên qua mức màn, vẫn lưu lại trong phòng loang lổ hình ảnh, vụng trộm mở mắt ra, nhìn ánh mắt chấn kinh mà kinh hỉ của , Tiếu Hàm bỗng cảm thấy, lúc này bất cứ giá nào vẫn rất đáng.

      “Tiểu Hàm…” Chu Triển Nguyên hoàn toàn biết nên cái gì, chỉ có thể lần lại lần kêu tên , tay phải thuận thế xuống, cầm bàn tay mảnh khảnh của , bàn tay lớn của bao bọc bàn tay bé của , mà tay của , giờ phút này chính là bao phủ của

      Thỏa mãn than thở tiếng, Chu Triển Nguyên vươn tay kia ra, ôm vào trong ngực, cằm nhàng chạm vào hai gò má của , hôn sạch hai gò má, lại nghiêng sang, đó là vành tai trắng nõn mượt mà kia, Chu Triển Nguyên sớm phát ra, tiểu Hàm sợ nhất chính là mình hôn chỗ này.

      Quả nhiên, lúc đụng tới vành tai của mình trong giây lát, toàn thân Tiếu Hàm đều sợ run người, đầu khẽ rụt xuống, liền đánh lên cằm của , mà trong tay bất giác cũng dùng lực, hạ xuống phát, lại phát cũng run rẩy theo , cũng biết là bị đánh cho đau, hay là…

      Nghĩ lại liền thấy hoảng loạn, trong tích tắc Tiếu Hàm thả ra cũng dám ngẩng đầu nhìn , vì rút khăn tay lau sạch cho , vừa thương tiếc ôm mình vừa hôn, hết lời ân ái… Loại cảm giác này, đúng là, xấu hổ mở miệng, nhưng mà, chán ghét nha.

      Toàn thân Chu Triển Nguyên mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng cũng nỡ buông thiên hạ nóng bỏng ở trong lòng ra, /ddlqd/ cứ như vậy ôm khoảng chừng mười phút đồng hồ, đợi cho tâm tình bình tĩnh trở lại, mới lưu luyến buông ra. “Tiểu Hàm, rất vui mừng…” Chu Triển Nguyên khẽ chạm vào sợi tóc của , trong mắt mỉm cười, đem tóc tai hỗn độn đẩy ra, lộ ra đôi mắt khó xử.

      Ôm vào toilet, tự mình vừa rửa tay cho , vừa lau mặt, Chu Triển Nguyên cảm thấy hài lòng mới ôm trở về phòng.
      cho cười…” Tiếu Hàm tức giận trừng mắt nhìn , nghĩ muốn lấy tay che mặt, nhưng nghĩ lại tay vừa đụng vào chỗ kia, lại mạnh mẽ để tay xuống, mặt lại càng đỏ ửng, ‘Hừ’ tiếng, quay lưng , nhìn , cũng để cho nhìn thấy khóe miệng mình giương .

      Đặt cằm xuống vai , Chu Triển Nguyên cười trầm thấp: “Thẹn thùng rồi hả?”

      Tiếu Hàm nhích ra ngoài, im lặng để ý đến , chỉ có lỗ tai hồng hồng cực kỳ tiền đồ bán đứng , người này sao lại đáng ghét như vậy, được tiện nghi còn khoe mã. “Ngủ thôi!” Tiếu Hàm thầm tiếng, kéo kéo chăn, che quá bả vai.

      Chu Triển Nguyên khẽ cười tiếng, từ phía sau ôm lấy , thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm giác thấy người trong lòng nhích lại gần, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cỗ ấm áp nên lời. Ừm, nhất định phải nhanh cưới về, đều tiếp xúc ‘thân mật’ như vậy, làm người đàn ông, phải phụ trách.

      Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ, Chu Triển Nguyên cười mò mẫm tay ôm thắt lưng , mười ngón tay đan lại, tựa như làm .

      dậy?”

      Tiếu Hàm mở mắt ra, nhìn thấy mỉm cười, mặt ửng hồng lên, được tự nhiên rụt rụt vào trong, có thói quen này, quen sáng sớm thức dậy ở trong lòng người đàn ông, còn với tư thế ái muội như vậy…

      Nhìn cái,[​IMG]
      Xu trần, Nhược Vân, HaYen2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57

      Editor: Jenda


      Dọc theo đường Tiếu Hàm ngoảnh bên cười mỉm, mím cười nghiêng đầu nhìn người đàn ông lái xe, đàn ông ghen cực kỳ đáng . Ái chà, ông chủ Chu mặc quần áo hồng nhạt, nhìn như người khác vậy. Tiếu Hàm bưng mặt cười tít mắt, nhìn cười ngây ngô.


      Toàn thân của người nào đó tản mát ra hơi thở của ‘Tuổi trẻ’, bị nhìn có chút được tự nhiên, làm bộ tập trung lái xe, nhưng tầm mắt ấm áp kia cũng thể nào làm ngơ được, nghĩ lại tối hôm qua tiếp xúc thân mật như vậy, luôn bình tĩnh như tổng giám đốc Chu cũng nhịn được mặt đỏ bừng. ràng còn là thiếu niên ngây thơ nữa, lại cứ bị ánh mắt tủm tỉm cười của làm cho tâm tình rối loạn.


      “Khi nào về gọi cho , đón em.” Chu Triển Nguyên xoa xoa tóc , cúi người tháo giây an toàn cho .


      Tiếu Hàm cong mi cười cười, khẽ ngửi ngửi ở gò má , “Biết rồi, nhanh làm , đừng đến muộn ~” lời này ra, cảm giác như là vợ chồng già vậy.


      Chu Triển Nguyên nhìn cười đến Diệp Dĩ Mạt, trong lòng ấm áp chỉ có tự biết, chỉ là nhìn cười, dĩ nhiên cũng thấy thỏa mãn.


      Hôm nay Diệp Dĩ Mạt gọi ra ngoài mua quà, vài ngày nữa Nam Kinh, Tất Tử Thần ở lại trong quân đội, tiện xin nghỉ phép về nhà, vì vậy chỉ có mình đến thăm thôi. Nếu là thăm hỏi, tất nhiên thể thiếu quà cáp. Đối với Đại lão gia quanh năm ở trong quân đội mà , Diệp Dĩ Mạt cảm thấy tặng quà gì cũng đều lãng phí, cho nên cứ mua cho mấy đôi bít tất là thích hợp nhất. ←. ← phải tham gia quân ngũ đều rất tốn bít tất sao… Thực ra, Diệp Dĩ Mạt muốn thừa nhận là bị nước mắt nước mũi của cha mình bắt , có tiền đồ. Tuy nhiên, lqđ hai tám tuổi đối với tính là trẻ nữa, nhưng mà Diệp Dĩ Mạt chú trọng việc thành gia lập nghiệp, người hay hai người, đối với , dường như có chút gì đó khác biệt. Tan trường sau đó về ru rú trong chỗ của mình đánh máy, chủ nhật đến bắt nạt bạn Lý Thụy phen, nhìn bộ dạng xù lông 囧 của nó, cuộc sống rất sinh động.


      Nhưng mà, hoàng thượng gấp thái dám lại gấp, những lời này nếu có thể lưu truyền ở thời xưa, như thế tất nhiên là có đạo lý. Diệp Dĩ Mạt đối với chuyện chung thân đại của mình có chút ý niệm nào, Diệp lão ba lại gấp muốn chết. Hôm trước, ở hội lính gặp lại lão liên trưởng, biết được con trai lão trước mắt cũng chưa có bạn , ánh mắt Diệp lão ba liền rực sáng! Vừa hỏi tuổi tác và tìnhhình, tuyệt, quá hợp!


      Lão cha hai nhà hợp lại bàn kế, được rồi, cũng đừng tính toán trước, gặp mặt rồi sau!


      Tất Trọng Tường giờ là Phó Tư Lệnh quân khu, vẫn là con người kiên cường lại thêm lo lắng. Con trai nay ba hai tuổi, điều kiện ngoại hình mọi thứ đều tốt, giỏi văn giỏi võ còn có thể hát, tiếng , hai bằng học sĩ quân , năm đó còn là hạng nhất đấu võ của quân khu. Cởi quân phục, cũng là chàng trai đẹp trai hợp mốt, như vậy mà cũng có bạn !


      Tất Trọng Tường gấp gáp, cháu chắt nhà lão Vương đều có thể mua xì dầu, cháu chắt của lão bóng dáng cũng thấy đâu! Ngay cả mẹ nó, cũng biết trốn đường nào!


      nghĩ tới gặp chiến hữu, biết Diệp Thông cũng phiền lòng vì con lão, hai tám tuổi, ngay cả bạn bè khác giới cũng có, gấp đến độ lão Diệp tóc bạc ít. Lão Diệp này, vậy mà cũng mang theo ảnh của con bên người. Tất Trọng Tường vừa nhìn, rất xinh đẹp, còn là giáo môn lịch sử, theo nghề nghiệp mà , cùng với con trai mình hợp thể hợp hơn!


      Cha mẹ hai nhà thấy vừa mắt, dẫn đến hậu quả trực tiếp đó là, trong lúc Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Thần chưa làm tình, cha mẹ hai nhà phát động xe cảnh sát đem hai người đưa xem mắt rồi.


      Thân là trung sĩ, Diệp ba ba tâm chí mạnh mẽ, nhất định năm nay phải gả được con ra cửa, mà lão liên trưởng mở miệng đều là con trai, nhưng vẫn là hi vọng lớn nhất của Diệp ba ba rồi. Ừm, xuất thân là quân nhân, ngoại ngữ, hai bằng học sĩ quân , nên có thể hợp với tiểu Mạt. Lại , tên nhóc này cũng tồi, ba mươi tuổi làm phó doanh trưởng, quanh năm ở trong quân doanh, cuộc sống đơn giản lại tự gò bó. Con nhà mình tự mình hiểu, tính tình kia của tiểu Mạt, cần phải tìm người mạnh hơn nó, nếu , thể áp chế được nó.


      Cứ như vậy, giáo Diệp con đường xem mặt mênh mông, lại còn bị xe quân đội áp giải lên đường.


      “Tiếu Hàm, thôi.” Diệp Dĩ Mạt vừa thấy Tiếu Hàm xuống xe, lập tức tiến tới vài bước, nhìn Chu Triển Nguyên sau đó lễ phép cười cười, tiện thể lôi kéo Tiếu Hàm vào cao ốc. Phơi nắng bên ngoài quá nhiều, vẫn nên đứng quá lâu.


      “Này, em em trước kia cái gì mà em em, đầu năm nay đâu còn mốt em cùng huyết thống trong sáng đâu ~ ~” Diệp Dĩ Mạt bên nhìn người đàn ông nào đó, bên thao thao bật tuyệt. ròi, hai người này khẳng định có gian tình, em trai liếc mắt cái xuất , cho nên sống chết gì cũng thể để thằng em ngu ngốc nhà mình tới nhận cước, đây phải là tự nhiên chết sao, cùng cướp đoạt đàn bàn với Chu Triển Nguyên.


      Tiếu Hàm trớn mắt, biết tý vẫn còn so đo chuyện lúc trước cho ấy đầu tiên chuyện cùng Chu Triển Nguyên, haìz , cũng nghĩ, sau này và Chu Triển Nguyên xác định quan hệ, Tư Tư là người đầu tiên gọi điện thoại cho , nên liền thuận tiện kể trong điện thoại, ai ngờ ngày hôm sau, giáo Vương, giáo Từ, máy giáo kia đều biết cả, nhao nhảo gọi điện đến ‘ Chúc mừng’, khoa trương nhất vẫn là giáo Từ vậy mà dự định tham gia tiệc đầy tháng của con , đây là cái quái gì hả!


      “ Được rồi, sư tỷ, hôm nay chúng ta bàn về em …, trước tiên dẫn chị mua quần áo cho doanh trưởng Tất cái .” Thế mà còn cái dì mà chị mua cho Tất Tử Thần đôi bít tất, vậy bây giờ chị đến chọn quần áo nam cho ai chứ! Còn có, doanh trưởng Tất kia đúng là gặp qua, ngày đó kết hôn của giáo Lý, Tất Tử Thần mặc quân phục, nhưng lại đẹp trai nhất. Cũng thể ngũ quan, bộ dáng của Tất Tử Thần đẹp nhất, chủ yếu là, khí chất tốt, đẹp trai phong độ, cực kỳ đàn ông, cực kỳ man, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người nhìn.


      Diệp Dĩ Mạt chép miệng, nếu phải vì cha khóc hai nháo ba thắt cổ, nới muốn đến Nam Kinh thăm ta, còn bằng ở nhà đọc sách viết chữ.


      “ Em mua vài bô cho ông chủ Chu nhà em sao ?” Diệp Dĩ Mạt cầm áo sơ mi trắng trong tay, quay đầu nhìn về nhân viên bán hàng : “ làm ơn lấy size M.”


      cần, trong tử của ấy đều là quần áo.” Lời này , lần trước giúp dọn phòng, mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong treo ngay ngắn chỉnh tề bên, âu phục quần áo đơn giản còn có đồ thể thao, ngờ Triển Nguyên lai dọn tủ quần áo của mình sạch gọn gàn như vậy, bít tất đều sếp vào trong ngăn kéo, cà vạt đặt vào trong hộp, quần đùi cũng biết đặt tách bít tất ra.


      “ Đấy cũng phải em mua.” Diệp Dĩ Mạt cầm bộ thể thao màu đỏ khoa tay múa chân, Tất Tử Thần mặc đồ đỏ hẳn là vừa mắt nhỉ? Dường như màu đỏ cực kỳ chọn người, ăn mặc tốt thành kỳ dị. Nhưng mà Diệp Dĩ Mạt trực giác cảm thấy Tất Tử Thần người này có thế áp chế được sắc đỏ này.


      “ Hôm nay nhiệm vụ là dẫn chị mua quà cho doanh trưởng Tất. , sư tỷ, chị có biết doanh trưởng Tất dài ngắn bao nhiêu ?” Tiểu Hầm có chút xấu xa, mua quần áo gì đó, chính là khảo nghiệm thực hiểu biết của hai người về nhau…, bất luận nghe đối phương , vẫn nên để bản thân ‘ thực tế’ trải qua, điều này có thể chứng minh, hai người này trong sáng, rát trong sáng.


      chút mánh khoé của Tiếu Hàm, Diệp Dĩ Mạt căn bản để mắt: “ Em Tất Tử Thần là học trò của chị, cả ngày trai nó đẹp trai bao nhiêu, nặng bao nhiêu, chị muốn biết cũng cực kỳ khó khăn.”


      Em Tất Tử Thần, Tất Tử Nghiêu, lớp cấp ba ở trường trung học phổ thông của ấy, thuộc khoa tự nhiên. Ngữ văn và lịch sử đều làm cho người ta căm phẫn, mỗi trận lớn, nhưng mà môn toán lại kém đến nổi làm cho giáo số muốn thổ huyết, đồng cảm với giáo viên Lý vốn có nhiều tóc, còn phải làm cho học trò dốc hết tâm huyết, đương nhiên là dễ dàng gì.


      ra chị và doanh trưởng Tất cũng có nhìu mối liên quan như vậy.” Tiếu Hàm có vẻ đăm chiêu gật đầu: “ Đây chính là duyên phận trời định sẵn ~”


      Diệp Dĩ Mạt yên lặng vổ trán, duyên phận, lại còn là trời định sẵn, nhất định là cái đại đầu quỷ ạ! Đến bây giờ mới gặp qua ta đúng ba lần! lần là trong hôn lễ của giáo Lý, lần là Lý Thuỵ phụng mệnh áp giải , và làn là đích thân cha điều động xe cảnh sat đưa , các người rốt cuộc là nhìn ở chỗ nào mà bôn có duyên phận! cũng phải bày ra khuôn mặt như Chức Nử! Hổn đản mà!


      Tiếu Hàm nén cười nhìn bộ dạng cam chịu của sư tỷ, ôi, lâu thấy bộ dạng có sức sống của sư tỷ như vậy, xem ra mị lực của doanh trưởng Tất đúng là , vậy mà khiến cho sư tỷ như tiên giáng trần lộ ra biểu tình quỷ dị bất lực như vậy, là rất dễ dàng.


      Khụ khụ, doanh trưởng Tất, lúc nào có thể thu phục được vị sư tỷ thân ái của đây?
      Last edited by a moderator: 25/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58
      Editor: Jenda

      Khụ khụ, Tiếu Hàm muốn thừa nhận vui sướng khi người gặp họa chút nào. Sau khi tin tức sư tỷ xem mắt bị truyền ra, hoạt bát như Trần Tư Tư, giảo hoạt như giáo Từ, đem ánh mắt mỗi ngày dõi theo và Chu Triển Nguyên gặp nhau mấy lần cái gì chuyển sang sư tỷ và doanh trưởng Tất gọi mấy cuộc điện thoại với nhau! Tung hoa chúc mừng thoát khỏi quấy rầy ngừng của Tư Tư và sức tưởng tượng cực kỳ quỷ dị của giáo Từ ~~

      Nghĩ đến mấy chuyện Trần Tư Tư hỏi cái gì mà ‘ trai họ Chu nhà tiến hành đến bước kia chưa?’ hay là ‘Kỹ thuật hôn của trai họ Chu nhà có được ?’, Tiếu Hàm liền hận thể che kín mặt, mấy vấn đề này phải trả lời như thế nào chứ ~ cho nên , sư tỷ, mỗi lần chơi trò chơi em đệm lót cứu chị trong nước sôi biển lửa, bây giờ chị cũng cần phải hi sinh cứu vớt sư muội trong trận bát quái* này chứ ~~

      (*) Bát quái: Như mấy bà ‘tám’ với nhau ấy ^^

      Ha ha, sư tỷ, phải là sung sướng khi người khác gặp họa đâu… ~~

      Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt cũng phải người lắm chuyện, dạo phố luôn tiến hành bằng tốc độ ánh sáng, buổi sáng, Diệp Dĩ Mạt mua được sáu bộ quần áo nam, ba bộ là cho Tất Tử Thần, bộ là cho ba ba Diệp, còn có hai bộ để cho Lý Thụy.

      Mà Tiếu Hàm tuy ngoài miệng mua quần áo cho Chu Triển Nguyên, cuối cùng cũng nhịn được, dđlqd nhìn thấy áo sơ mi caro nhịn được liền mua, Triển Nguyên mặc cái này rất đẹp nhỉ? Cảm giác cực kỳ nho nhã.

      thôi, ăn cơm .” Diệp Dĩ Mạt ra vẻ bĩu môi, chỉ chỉ nhà hàng Tây bên kia: “Hôm nay chị mời, thôi.”

      Tiếu Hàm đổi các thứ từ tay phải sang tay trái, thuận tiện hạ cánh tay, là nặng quá. “Sư tỷ, món gì cũng được sao?” Tiếu Hàm nháy mắt lấp lánh hỏi.

      Diệp Dĩ Mạt bất lực gật đầu, sao lại làm như trai họ Chu nhà cho ăn no như thế, xem ra muốn khí hòa hợp cùng với ông chủ Chu, nhà bọn họ có chút ‘đá tảng’*.

      (*) Mình cũng hiểu câu này lắm :-((

      thôi.” Diệp Dĩ Mạt nhấc chân đến nhà hàng bên cạnh, Tiếu Hàm nhanh chóng bắt kịp, khó có khi được ăn chùa của sư tỷ bữa cơm, dễ dàng.

      gian nhà hàng tồi, chẳng qua là ở khu trung tâm, lượng người nhiều hơn, cũng ít người nhàn rỗi. Ăn cơm chậm rì rì, ở thời đại học Diệp Dĩ Mạt và Tiếu Hàm cũng được thoải mái và nhàn hạ như vậy, ăn xong món điểm tâm ngọt liền từng người về nhà.

      Diệp Dĩ Mạt tất nhiên là cực kỳ khách khí gọi điện cho Lý Thụy bảo em trai đến đón, Tiếu Hàm lại khéo léo từ chối ý định của Lý Thụy muốn đưa về nhà, cuối cùng vẫn là mình về. lúc giữa trưa, vẫn nên làm phiền Triển Nguyên --- từ công ty đến chỗ này, đại khái cũng mất khoảng mười phút lái xe, đưa về nhà, lại có thời gian nghỉ ngơi giữa trưa rồi.

      Ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu, nhưng trong phòng của Tiếu Hàm khí lạnh lại gấp mười phần.

      Trong tay Vương Lan Phương nắm sợi tóc từ giường của con xuống, sắc mặt trầm phù hợp với vóc dáng. Tóc Tiếu Hàm dài, mà còn là chất tóc mảnh mềm, tuyệt đối phải là như vậy. Hơn nữa, trong tủ đồ treo quần áo đàn ông ngay ngắn chỉnh tề, còn cần chứng cớ khác sao!

      ngờ ngờ, hôm này vừa mới xuống máy bay, vì ông già có chút bị cảm nắng, nên trước hết đến nhà con gần sân bay nghỉ ngơi chút, nhân tiện bà giúp con dọn dẹp phòng dưới. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp làm thầy thuốc, Vương Lan Phương có chút thích sạch , suy nghĩ tự nhiên cũng cặn kẽ hơn, những nơi người khác chú ý tới, bà cũng dọn dẹp.

      Nếu ban đầu nhìn thấy sợi tóc đàn ông hư hư thực thực ở giường, trong lòng Vương Lan Phương vẫn có chút nghi hoặc, khi mở ngăn tủ ra, nhìn thấy loạt quần áo đàn ông chỉnh tề bên trong, đồ bình thường nhất là áo ngủ, thiếu chút nữa Vương Lan Phương bão nổi dữ dội rồi. Thế mà ở chung rồi!

      Từ giáo dục tiểu Hàm, con phải có lòng tự trọng, nhưng mà, bây giờ đem lời bà nghe lọt ở chỗ nào! Nhìn xem, còn chưa kết hôn, thậm chí cũng mang về nhà cho bọn họ gặp qua, liền ở cùng nhau! Đây mà làm gương sáng cho người khác, làm tức chết bà rồi!

      Tiếu Kiến có chút ngượng ngùng ngồi ở ghế sofa dám hé răng, tuy nhiên ông rất muốn an ủi bà vợ, để bà bình tĩnh chút, đứa tiểu Hàm này luôn luôn có chừng mực, trong nhà có quần áo của đàn ông cũng có nghĩa lý gì, chừng là giúp giặt đồ cho đồng nghiệp đây mà. Ba ba Tiếu tự an ủi chính mình như vậy.

      Cho dù ở cùng chỗ, cũng có nghĩa là phát sinh cái gì, Tiếu Kiến vuốt vuốt thái dương, yên lặng xoa ngực. Tuy lúc ông nhìn thấy loạt đồ đàn ông kia cũng cực kỳ phát điên, nhưng mà dù sao cũng phải có người cố gắng giữ bình tĩnh, bằng vợ chồng bọn ông đều nổi giận đùng đùng rồi, đợi lát nữa gặp tiểu Hàm, việc này thể ràng được.

      Tiếu Hàm mở cửa, nhìn thấy sắc mặt trầm của mẹ cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ của cha ngồi ở phòng khách, còn chưa ý thức được mình rốt cuộc phạm vào tội thể tha thứ gì, chỉ có chút kinh ngạc, sao ba và mẹ lại trở về vào lúc này, đồng thời có chút buồn cười, ‘lê quý đôn’ nghĩ tới ba mẹ và bác Chu dì Thẩm đều thích chơi kiểu tập kích đột ngột này.

      “Ba, mẹ, hai người về ~” Tiểu Hàm có chút kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) , đặt túi quần áo trong tay lên ghế sofa, thuận tiện rót chén nước.

      Sắc mặt Vương Lan Phương trầm xuống lời nào, ánh mắt nhìn đến nhãn hiệu mấy túi lớn mà con vừa rồi cầm về, sắc mặt càng đen thêm, đồ nam hàng hiệu! phải với bà đây là mua cho ông già, người già mặc được nhãn hiệu táo bạo như vậy!

      Tiếu Kiến nghĩ đến loạt quần áo trong tủ của con phải mua cho ông, mặt cũng lộ ra biểu tình đau đớn kịch liệt, nuôi con làm gì, lúc con ai cần trong lòng nóng ruột, chờ đến lúc biết được con sắp bị người đàn ông khác ôm chạy , thân làm cha, nội tâm lại cực kỳ ấm ức có phải chứ. Con ràng là của ông, con là tình nhân đời trước, tiểu Hàm đời này của ông chứ!

      Tuy thần kinh Tiếu Hàm đủ tinh tế, nhưng cũng có ngốc đến nỗi nhận thấy được khí bình thường, là sắc mặt của mẹ đen đến tầng cao mới trong lịch sử. Nhớ năm đó, và Tiểu Trư nhà bên cùng chuồn đến nhà bà nội Trần uống hơn nửa vại rượu nếp sau đó say đến nỗi ngay cả cha mẹ đều nhận ra, mẹ cũng có sắc mặt khó coi như vậy.

      “Mẹ, sao vậy?” Tiếu Hàm cẩn thận hỏi han, nếu lão ba nhà bọn là Đại Tổng Quản, mẹ nhất định là nữ hoàng, việc bà quyết định, chuyện lớn cha quyết định, nhưng đó là cơ bản, nhà bọn có chuyện gì lớn. ←-← cách khác, mẹ chính là người đứng đầu trong nhà.

      “Mẹ hỏi con, có phải con có bạn trai rồi hả?” Mẹ Tiếu thẳng vào vấn đề. Đứa tiểu Hàm này, từ tới lớn cũng để bà phải lo lắng gì, công việc của bà và lão Tiếu đều khá bận bịu, đứa tiểu Hàm này lại hiểu chuyện, ngoan ngoãn, bà cũng cần lo lắng. Kết quả cái gì mà kêu ‘ làm thôi, làm kinh người’, chính là con bà như thế này sao?

      Tiếu Hàm ngẩn người, nhưng mà lập tức nghĩ tới việc, quần áo của Triển Nguyên còn ở nơi này sao? Buổi sáng lúc hai người rời , cũng nghĩ tới việc này, lỡ như sau này lúc ngủ lại có quần áo, cũng cực kỳ phiền phức phải sao. Xem ra, mẹ thấy rồi.

      Tiếu Hàm có chút căng thẳng kéo kéo váy của mình, lúc căng thẳng liền có những động tác này, Vương Lan Phương tất nhiên cũng liếc thấy rồi. Xem ra, việc này là tám chín phần rồi.

      “Mẹ.” Tiếu Hàm lấy lòng ngồi vào bên cạnh mẹ, kéo cánh tay của mẹ, “Mẹ, con nữa…” Từng này tuổi đương cũng cực kỳ bình thường, cần căng thẳng như vậy chứ?

      “Khụ khụ.” Tiếu Kiến ho khan hai tiếng, chứng tỏ mình còn tồn tại. Nhà bọn họ luôn là phụ nữ kém đấng mày râu, phụ nữ lớn phụ nữ đều là bảo bối của ông: “Tiểu Hàm, có bạn trai sao lại mang về nhà cho chúng ta gặp mặt chứ?” Tiếu Kiến cố gắng làm ra hình tượng ba ba tốt hòa ái dễ gần, tuy nhiên bây giờ ông hận thể đem cái thằng dám lừa con bảo bối của ông đánh cho trận.

      o(╯□╰)o lúc trước thúc giục con tìm đối tượng, lúc này con có chủ, nhưng mà, sao lại trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu? Loại cảm giác sao quỷ dị giống như tình địch xuất rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ? Lật bàn!

      Vừa nhìn đến sắc mặt của mẹ, Tiếu Hàm liền theo quán tính cầu cứu cha, từ đến lớn đều là bộ dạng này. “Ba ~ ba cần lo con gả được ra ngoài ~~” Mắt Tiếu Hàm lấp lánh.

      Tiếu Kiến: … Kỳ thực con , cha sống lâu vài năm cũng có quan hệ ~~ hu hu hu hu ~~ ba mẹ vẫn còn nuôi nổi con ~~

      Vẫn là mẹ Tiếu giải quyết nhanh chóng: “Nếu đến ở cùng, tìm thời gian dẫn nó về đây cho chúng ta gặp mặt .” Đây là tối thiểu , chân con rể tới cửa, mẹ vợ lên mặt là cực kỳ nể tình, bây giờ chỉ là cho cậu ta qua chào hỏi để bọn họ nhìn người, tóm lại tính là quá đáng .

      Vẻ mặt Tiếu Hàm đen sì, cái gì mà ở cùng nhau? “Mẹ, chúng con đến ở cùng nhau…” Chỉ là tối hôm qua ấy ở đây đêm. có thăng cấp đến cái mức độ kia.

      Tiếu Hàm rối rắm nhìn mẹ ‘Mẹ cần che dấu ánh mắt như vậy mẹ phóng’, thầm nhéo nhéo tay, quá hoa lệ rồi.

      “Mẹ, những bộ đồ này đều mới mua, hôm trước đến để ở nhà của con.” Tiếu Hàm đen mặt giải thích.

      Vương Lan Phương ‘A…’ tiếng, sau đó yên lặng đem cọng tóc trong tay ném ra sau lưng, quả nhiên con bà vẫn làm cho người ta bớt lo lắng, cọng tóc kia chừng là gốc khác thường đầu tiểu Hàm . Mẹ Tiếu cực kỳ tự nhiên thay con mình tìm cớ.

      Nếu có chuyện ở chung, như vậy sắc mặt của Vương Lan Phương cũng được giảm ít: “Tìm lúc nào đấy đưa bạn trai của con về ăn bữa cơm , cũng để cho ba mẹ giúp con tham khảo chứ.” Phải tin tưởng ánh mắt của người lớn trong nhà, nhìn xem người đàn ông này có đáng giá hay để bọn họ còn giao phó con khi còn sống chứ.

      Tiếu Hàm gật gật đầu, Triển Nguyên muốn đến nhà bọn chào hỏi, còn có bác Chu và dì Thẩm nữa. “Kìa mẹ, con gọi điện thoại cho Triển Nguyên, để hai ngày sau ấy sắp xếp thời gian đến đây nhé?” Tiếu Hàm nghiêng đầu nhìn mẹ.

      “Triển, Triển Nguyên?” Khóe miệng Vương Lan Phương giật giật, Tiếu Kiến cũng là vẻ mặt chấn kinh.

      “Triển Nguyên?” Hai vợ chồng bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì, bỗng cùng lúc ra, cao giọng hỏi, thiếu chút nữa hù dọa đến Tiếu Hàm.

      Này, này phải là Triển Nguyên mà bọn họ nghĩ đến chứ?

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiếu Kiến và Vương Lan Phương trợn mắt nhìn vẻ mặt vô tội của con .
      Last edited by a moderator: 8/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59

      Editor: Jenda Thảo

      Nhìn ba mẹ khó có lúc cùng trừng mắt nhìn như vậy, Tiếu Hàm khỏi co rúm lại, này, phản ứng như vậy hình như có chút làm quá rồi chứ? Tiếu Hàm mấp máy môi, biết chuyện của và Chu Triển Nguyên, muốn thuyết phục được ba mẹ có lẽ có chút khó khăn, dù sao Triển Nguyên chẳng những tái hôn, mà còn có con trai.

      Dựa vào tính cách của Tiếu Hàm, rất có khả năng xem chuyện này. Nhưng mà việc này đúng là chính xác, dựa vào việc trước kia ấn tượng của ba mẹ đối với Triển Nguyên rất tốt, Tiếu Hàm vẫn còn có chút lạc quan, nên là, hẳn là thể chấp nhận chứ?

      Nhưng mà, xem phản ứng của ba mẹ bây giờ, giống như, có chút lạc quan quá mức rồi phải? Tiếu Hàm 囧 rồi.

      khí bên trong lập tức yên lặng hẳn, Tiếu Hàm căng thẳng cả người nhích lại gần dán chặt vào ghế sofa còn hơn cả ôm gối ôm, à, có vấn đề rồi.

      “Ba, con và Triển Nguyên bây giờ nhau…” Theo bản năng, Tiếu Hàm liền cảm nhận được thuyết phục được ba hơn là mẹ. “Ba, Triển Nguyên , qua vài ngày nữa qua chào hỏi hai người…”

      Khóe miệng Tiếu Kiến giật giật, Triển Nguyên, trước kia phải đều gọi là Triển Nguyên sao! Tên nhóc Chu Triển Nguyên này, nhờ cậu ta giới thiệu bạn trai cho tiểu Hàm, ngược lại, tự mình đưa giới thiệu! là hơi quá đáng! Còn nữa, chào hỏi, lấy cái thân phận gì để tới chào hỏi chứ!

      Tâm tình Vương Lan Phương cũng chuyển, con đương, bà làm mẹ nó nhất định chút động tĩnh cũng được phát tác, tại biết chân tướng, con nhóc kia vẫn vẻ chỉ biết với ba nó, bà làm mẹ nó, địa vị ở chỗ nào, chỗ nào chứ!

      “Tiểu Hàm, con biết tình hình của Triển Nguyên chứ.” Vương Lan Phương mở miệng, giương mắt: “Tuy đứa Triển Nguyên này là chúng ta nhìn nó lớn, nhưng mà,” Vương Lan Phương nghiêm mặt nghiêm túc: “Triển Nguyên lớn tuổi hơn con nhiều, lại có con trai, hai người thích hợp.” Vương Lan Phương kết luận, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn về phía gương mặt khẩn trương của con .

      Bà có đứa con như vậy, từ coi như bảo bối mà thương, tất nhiên muốn đem những điều tốt nhất đến cho nó, nhất là chuyện chung thân đại của nó, càng thể xem thường. phải Triển Nguyên tốt, đứa Triển Nguyên này, bất luận là cách đối nhân xử thế hay phẩm chất con người, đều vô cùng tốt, nhưng cậu ta và tiểu Hàm thích hợp. cách nhau nhiều tuổi như vậy, riêng Triển Nguyên có đứa con, bà làm mẹ đồng ý.

      Bà là người làm mẹ, đương nhiên biết làm mẹ rất khó, con của mình còn lo chưa xong, huống chi đây lại phải đứa do mình sinh ra. Làm mẹ kế biết bao khó nhọc, phải bây giờ tiểu Hàm có thể suy nghĩ cẩn thận được.

      Có thể bây giờ có vấn đề gì, còn sau này, sau này chờ bọn nó có đứa riêng, vậy phải đối đãi như thế nào với đứa này đây? “Tiểu Hàm, loại chuyện này, phải suy nghĩ cho cẩn thận.” Tiếu Kiến nhìn sắc mặt vợ được tốt lắm, bước ra hòa giải, “Chuyện này sau này hãy , hôm nay ba người nhà chúng ta ra ngoài ăn bữa, .”

      Tiếu Hàm cũng muốn tiếp tục nghĩ đến vấn đề này nữa, cảm giác áp lực quá mạnh mẽ rồi. Mẹ thân là Phó Viện Trưởng của bệnh viện, tuy bây giờ về hưu, nhưng khí thế người vẫn như năm này thắng nọ, vẫn làm cho có chút ăn tiêu. “Mẹ, hai người hôm nay cũng mệt mỏi rồi, chúng ta cũng cần ra ngoài ăn cơm, con nấu cho ~~” ra ngoài quá nóng, vẫn nên ăn ở nhà , dù sao hôm nay cũng vừa mua đồ ăn.

      xong lời này, Tiếu Hàm vội trốn vào bếp. Vào thời điểm này, Tiếu Hàm vẫn biết nên cái gì và nên cái gì. Nếu lúc này mặt che chở cho Triển Nguyên, sợ rằng hình tượng của Triển Nguyên trong lòng ba mẹ, còn chưa có hình thành bị sụp đổ.

      Trong lòng ba mẹ Triển Nguyên, nguyên là con cháu vốn cực kỳ tin cậy, nếu lúc này cùng ba mẹ tranh cao thấp giống những TV, suy bụng ta ra bụng người, khiến trong lòng ba mẹ dễ chịu cho xem? Nếu đổi lại là con của , còn chưa lấy chồng, mà bênh người đàn ông khác, làm ba mẹ, trong lòng người nào có thể dễ chịu chứ?

      Ba mẹ cũng phải người phân phải trái, chỉ là xuất phát từ trong lòng đặt vào vị trí của mà suy xét thôi. Bây giờ trước khoan , sau này cùng Triển Nguyên đến đây rồi hãy , lúc này, cái gì cũng vô dụng.

      Tiếu Hàm vào phòng bếp, nhàng vuốt ngực, vùng trộm thăm dò nhìn nhìn ba mẹ, giờ phút này hai người đều ngồi ghế sofa, người nào cũng gì, trong phòng khách chỉ có thanh của TV.

      Hu hu hu hu, đáng sợ ~ ~ Tiếu Hàm vội vàng rụt đầu về, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triển Nguyên: Chết rồi, ba mẹ em về!

      Gửi xong tin nhắn, Tiếu Hàm nhận mệnh bắt đầu gọt khoai tây, làm món khoai tây chua cay mà mẹ thích nhất để nhận tội ~ ~ hu hu hu hu ~ ~

      ‘zizizizi ~ ~’ chuông rung của tin nhắn.

      “Hôm nay đến chào hỏi bác với dì luôn.” Chu Triển Nguyên trả lời. Ưm, chắc ba mẹ còn bận ở lại tìm kiếm dấu vết đương của hai người, tạm thời cũng chưa về, hay là trước cứ đến gặp . Bước chân của con rể tới cửa, phải chuẩn bị chút gì chứ? Chu Triển Nguyên đẩy đẩy kính mắt, đợi lát nữa vẫn nên đến hỏi lão Triệu , lão ta có vẻ có nhiều kinh nghiệm.

      Chu Triển Nguyên lấy kính mắt xuống, nhéo nhéo chóp mũi, chỉ có lúc công tác mới đeo kính. Haiz, dường như có chút phiền phức. Vốn tính đợi sau khi bác Tiếu và dì Vương trở về rồi đến chuyện, nghĩ tới…

      Ài, bên này của Tiếu Hàm cũng cực kỳ buồn rầu, vẻ mặt đau khổ khiến khôi phục: Nhưng mà ba mẹ em hình như rất tức giận, làm sao bây giờ?

      Hả? Tức giận? Chu Triển Nguyên nhíu mày. Xem ra mẹ vợ và bố vợ tương lai có phần thích . Haiz, muốn kết hôn lần nữa, thực dễ dàng. Quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng. Người xưa sớm dạy bảo qua.

      “Ba mẹ biết chuyện tình của chúng ta, nhưng mà mẹ đồng ý, ba tỏ thái độ… Rốt cuộc em cũng biết được cảm giác của nữ chính TV, khổ tình thêm bi tình!” Tiếu Hàm tay cầm khoai tây, tay gửi tin nhắn. Haiz, ra quân chưa thắng trận chết, như là Triển Nguyên vậy. Còn chưa coi là thân phận bạn trai đến gặp ba mẹ , bị ba mẹ vô đều kiện bác bỏ rồi.

      ràng, ràng trước đây ba mẹ cực kỳ thích , còn bảo ấy sau này thường xuyên đến nhà ăn cơm.

      Haiz, con có thể giống nhau sao? Trước kia trong mắt ba mẹ Tiếu, Chu Triển Nguyên chính là con trai của lão bạn già, bây giờ, là sói xám lớn dám mơ tưởng đến con nhà ông! Vật ngã!

      “Lan Phương, hay là để bọn trẻ đến đây rồi sau.” Tiếu Kiến thở dài, đứa Triển Nguyên này, haiz, việc như thế này, nếu phải từng kết hôn, hẳn là đối tượng tốt, nhưng mà… Haiz.

      Vương Lan Phương vuốt trán, có chút đau đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, ai ngờ sau khi nghỉ phép về lại gặp được chuyện như vậy, Triển Nguyên, đứa này quả tồi, lúc rất hiểu chuyện, lúc lão Chu chuyển nhà , Triển Nguyên học trung học, trong ấn tượng, đứa bé kia luôn có bộ dáng nho nhã, lễ độ, nhưng mà, phải bà hiểu lý lẽ, tuổi tiểu Hàm còn , bây giờ còn rất nhiều chuyện nó còn chưa suy xét đến, bọn họ làm cha mẹ nhất định phải nhắc nhở trước với con cho tốt, Triển Nguyên, thực thích hợp với tiểu Hàm.

      Nhìn vào phòng bếp, Vương Lan Phương gọi to: “Tiểu Hàm, ăn cơm tối xong, con cùng chúng ta về nhà . Dù sao ngày nghỉ, mẹ và ba con bây giờ cũng về hưu ở nhà, về nhà cùng với mẹ.”

      Tiếu Hàm há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là “Vâng” tiếng, mẹ cũng sai, cần phải có nhiều thời gian ở bên ba mẹ. Bình thường công việc bận bịu có thời gian, bây giờ nghỉ, cũng nên về nhà sống thời gian. Còn Triển Nguyên, cứ đợi lát nữa gọi điện thoại báo với tiếng.

      “Được, ạ, mẹ, con làm canh dưa muối đậu cà vỏ, khẩu vị của mẹ thay đổi theo mùa, mùa đông nhạt chút, mùa hè phải ăn mặn. Trừ lần đó ra, nguyên nhân thời tiết thay đổi làm cho khẩu vị của mẹ cũng thay đổi. Cho nên Tiếu Hàm mới hỏi như vậy, biết được khẩu vị của mẹ như thế nào.

      Sắc mặt của Vương Lan Phương có tốt hơn chút, tùy ý gật đầu: “Hơi mặn chút , ba con bị cảm nắng, bổ sung thêm tí muối.”

      Tiếu Hàm ngoan ngoãn cười trả lời, xoay người chuẩn bị món canh cuối cùng. nhà ba người, cơm tối có thể làm đơn giản. A, phải nhớ báo cho Triển Nguyên tiếng, hôm nay phải về nhà.

      Hay là gửi tin nhắn . Bây giờ ở trước mặt ba mẹ cần cố ý đụng vào. “Triển Nguyên, đêm nay em về nhà cũng ba mẹ, có lẽ phải ở nhà thời gian, cơm tối tự giải quyết nhé…, đợi Nãi Tích về thay em hỏi thăm nó nhé…” Tiếu Hàm gửi tin .

      Đợi ba mẹ bình tĩnh lại rồi bàn sau. Tiếu Hàm khe khẽ thở dài, tay chân lanh lẹ bưng đò ăn ra: “Ba mẹ, ăn cơm thôi ~ ~”
      Last edited by a moderator: 13/6/16
      Xu trần, HaYen, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :