1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không đợi anh ngoảnh lại - Lâm Địch Nhi (35c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 35 Lời thề 2
      Edit: Heo con

      [​IMG]
      – Nhưng mới về nhà mà!
      – Có em ở bên, đâu cũng là nhà.


      Mùa hè New Jersey nóng bức nhưng cũng mê hoặc, trẻ con được nghỉ học mặc áo phông rộng cưỡi xe đạp chạy khắp núi đồi, chạy khắp những con đường có độ dốc thoai thoải, dang hai tay phóng xe như gió, người đường thấy vậy vội tránh ra. Hàng cây trải dài ven đường với những phiến lá vàng óng ánh, cây nào cây nấy như sáng lấp lánh, ngay cả lớp cỏ xanh dưới tàng cây cũng được phủ đầy lớp lá vàng. Nhà bên đường có đứa trẻ nghịch nước sân cỏ, nước chảy ào ào. Những bụi cây trồng bên hàng rào mỗi nhà độ um tùm, những đóa hoa vàng rỡ phủ đầy.

      Buổi chiều, nước rửa trôi khí trời nóng bức ngoài ban công, mặc chiếc váy rộng, tay cầm tách trà lạnh và cuốn sách, nằm chiếc ghế rộng rãi, nhìn núi non trùng điệp xa xa rồi lại nhìn mấy trang sách, thoải mái hưởng thụ ngày hè nhàn nhã.

      Tiếng phanh xe từ bên đường truyền tới, Diệp Tiểu Du khẽ mỉm cười nhưng đứng dậy. tháng sau khi trở về từ Bắc Kinh, thuê người về sửa lại vườn hoa, sân cỏ, lại sửa sang lại nội thất căn nhà lượt, viết hai bài luận văn, ngày nào cũng lên mạng trò chuyện với Diệp Nhi và Kỷ Dược Phi hai tiếng, còn nhận dạy ở Yale. bận rộn đến mệt mỏi, vừa lên giường là chìm vào giấc ngủ.

      Về phần người nào đó, để cho phiêu bạt, cuối cùng có ngày lại quay về. Nơi này là nhà của , cho dù rời , vẫn về đây, nơi ghi dấu những kỉ niệm của hai người. Chẳng qua là bây giờ dám đối mặt mà thôi.

      thực rất , đến bao dung, đến lo lắng. Con người lạnh lùng đạm mạc như gió, là vì mà biến thành ngọn lửa rực rỡ, sao có thể động lòng.

      Cửa dưới lầu mở ra, tiếng bước chân lên lầu.

      để quần áo ở giường trong phòng, là để chuẩn bị tắm xong mặc, ràng như vậy, bất kỳ ai vào nhìn cái cũng thấy.

      Quả nhiên, nghe được tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng bước chân bối rối chạy ra khỏi phòng, cửa các phòng bật mở rồi lại đóng lại, xuống lầu. Sau đó, bóng dáng cao lớn in lên sách của .

      cười khẽ rồi quay đầu lại, “Hi, về rồi!” Giống như những hoàng hôn trước kia, ở bên hành lang chờ về.

      Khuôn mặt lạnh băng của người đàn ông tuấn tú ấy kích động, run rẩy. Đôi mắt màu lam như ánh lên giọt nước mắt, chỉ ngây ngốc đứng đó.

      – Em….

      Giọng của khàn khàn như mệt mỏi qua hết thiên sơn vạn thủy, phải ở phương Đông thần bí đó sao?

      vẫn đứng dậy nhưng ý cười càng sâu.

      – Trọng Khải, sao thế? Chẳng lẽ muốn thấy em?

      giả vờ thất vọng hỏi.

      phải vậy.

      Cuối cùng có thể năng ràng:

      – Tại sao em lại ở đây?

      quay người, để ý đến câu hỏi của . Ánh mắt thản nhiên nhìn về ngọn núi xa xăm, giọng thanh nhã, dịu dàng, từ tốn vang lên:

      – Trọng Khải, bọn họ đến quá muộn, phải là nam chính thực .

      Ánh mắt buồn bã, đúng vậy, được nửa đường rồi mới xuất , thể so với 12 năm của Kỷ Dược Phi.

      – Bọn họ còn , từng là gay, cảm giác có chút là lạ.

      thở dài, phút ban đầu bối rối, cẩn thận nam sinh, sai nhưng đối tượng lại sai rồi. Đây là , thừa nhận.

      – Bọn họ còn , giống người Mỹ, gặp chuyện cũng hỏi ý kiến của đối phương, tự mình quyết định, giống như cách trốn chạy của con quỷ nhát gan.

      Đợi tự ra lời chia tay sao? thể tiếp nhận được, quỷ nhát gan quỷ nhát gan.

      – Bọn họ đúng, quả rất giống kẻ xen ngang chẳng ra gì.

      quay đầu lại, dùng ánh mắt khóa chặt lại. giây sau, nhàng :

      – Nhưng tiếc, em lại kẻ xen ngang chẳng ra gì này.

      Đầu Trọng Khải như nổ tung:

      – Em…

      ?

      đứng lên, nhàng về phía , bằng giọng nhu hòa:

      – Nhưng tình của em lại cần rồi, ký lên đơn ly hôn, em…

      Mắt cố ý đỏ hoe lên, tỏ vẻ đáng thương, yếu ớt.

      Khi bạn người, bạn phát , mình có rất nhiều khả năng thiên phú được khai quật.

      Đây là mơ sao? cho rằng, mãi mãi thể xảy ra.

      Trọng Khải mừng rỡ ôm chặt.

      – Em , em , em, sai rồi, chỉ là nhất thời xúc động, vẫn chưa hề đến chỗ luật sư, mê muội nên mới làm như vậy.

      Biết lòng lắt léo, đành lòng hành hạ thêm nữa, vươn tay ôm eo , dựa vào vòm ngực vẫn luôn lưu luyến:

      – Trọng Khải, đừng dễ dàng buông tay em, tin tưởng em chút, được ?

      – Vậy còn Kỷ Dược Phi?

      chần chừ hỏi.

      Diệp Tiểu Du lắc đầu:

      – Lúc 12 tuổi em thích ấy, 17 tuổi cũng thế, 18 tuổi cũng vậy, 19,20… 24 tuổi lấy ấy, em vẫn luôn ấy, cho dù tình cảm này bị hòa tan. Nhưng khi em 30 tuổi, em thể thừa nhận, em di tình biệt luyến, ra lòng em lặng lẽ , thương người đàn ông có tấm lòng bao dung như biển cả tha thiết, ấy là Trọng Khải. Nếu ấy, em đơn cả đời này.

      – Em , có ?

      thể tin được mình lại may mắn như vậy, , sâu đậm như vậy sao?

      đó!

      Kiễng chân lên, ôm cổ , lần đầu tiên chủ động hôn lên bờ môi vẫn còn run run của , hơi thở ấm áp, mùi hương thương nhớ:

      – Trọng Khải, em .

      Trọng Khải cúi đầu, những giọt nước mắt vui mừng rơi lên má , hôn sâu như đáp trả lời tỏ tình này, trái tim đóng băng cuối cùng lại hòa tan vì thêm lần nữa. Tay dần dùng sức, hận thể khảm vào lòng mình.

      – Trọng Khải, còn có người , đẹp trai như vậy, lại là con lai, nếu sinh con ra nhất định rất đẹp.

      rúc vào lòng , hổn hển .

      – Chúng ta có Diệp Nhi rồi.

      Những nụ hôn dày đặc phủ lên từng tấc da thịt của nhưng dường như vẫn là đủ.

      – Có thêm em trai, em nhà vui vẻ hơn.

      Hơn tháng ở chung, thấy Diệp Nhi rất bện Kỷ Dược Phi, mà Kỷ Dược Phi càng như dùng hết tâm trí để thương Diệp Nhi. nỡ mở miệng đưa Diệp Nhi , chỉ đành chọn cách bay tới bay lui. Mà Trọng Khải trẻ con như vậy, giờ thu xếp xong công việc, bài vở, việc dạy ở Yale cũng rất nhàn, có lẽ nên sinh thêm đứa.

      Trọng Khải lại ôm lấy :

      – Em , em muốn thế nào cũng được. Giờ đưa em hưởng tuần trăng mật bù.

      Lúc trước Diệp Nhi còn thể tách ra, cũng dò xét lòng , mọi thứ đều bị đẩy về sau. biết có rất nhiều ước mơ, cũng rất lãng mạn, giờ cuối cùng có cơ hội ở bên , cùng thực những giấc mộng ngây thơ năm nào.

      – Nhưng mới về nhà mà!

      – Có em ở bên, đâu cũng là nhà.

      – Giờ xuất phát sao?

      cười khẽ, vươn tay ôm lấy .

      Mùa hè, ngày ngắn đêm dài, đương nhiên trước hết phải hưởng thụ đêm lãng mạn đến điên cuồng .

      Tình ngọt ngào là bởi vì đôi bên cùng thương nhau.

      Cuối cùng bọn họ có được ngọt ngào, hạnh phúc này rồi.

      *

      Ở phương Đông xa xôi, ngày mới còn chưa bắt đầu, có làm tổ trong lòng cha mà ăn sáng.

      Ngẩng đầu nhìn cha thất thần, bàn tay bé khẽ vuốt lên khuôn mặt tuấn tú kia.

      – Cha, cha lại nhớ mommy sao?

      , cha nghĩ Diệp Nhi lớn lên trông như thế nào.

      Người đàn ông cười khẽ.

      – Chú Giao , con có ưu điểm của cha và mommy, sau khi lớn lên nhất định là vạn người mê, người theo đuổi con có thể xếp thành hàng. bé ngây thơ .

      – Đừng nghe chú ấy nhảm, Diệp Nhi lớn lên phải giống mẹ, học giỏi, sau đó gặp được người thương Diệp Nhi.

      – Giống như daddy sao?

      Người đàn ông thở dài:

      – Đúng thế!

      – Nhưng con muốn gặp được người như cha.

      Người đàn ông mỉm cười:

      – Thế sao?

      bé cẩn thận gật đầu:

      – Vâng, bởi vì Diệp Nhi phải thương cha thay mommy, mang đến hạnh phúc, vui vẻ cho cha.

      – Ai với con như vậy?

      – Mommy!

      thể nhưng lại để con lại cho , đây là phương thức quan tâm của sao?

      – Con vẫn sống bên cha, đâu cả.

      – Được!

      nghẹn ngào gật đầu.

      Vận mệnh để bỏ lỡ tình tuyệt đẹp nhưng lại ban cho trách nhiệm tuyệt đẹp. Có thương, mất , trách nhiệm, cuộc đời đủ phong phú rồi. cần phải quay đầu nhìn về quá khứ mà tiếc thương, ngày mai của vẫn luôn ngập tràn hi vọng.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Lời tác giả
      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Lòng chua xót đặt bút

      đợi ngoảnh lại” kết thúc rồi.

      Lòng như bị vùi lấp trong câu chữ, đè nén, thể thở, thậm chí còn muốn khóc.

      Chuyện xưa là tôi thêu dệt nên, nhân vật là do tôi xây dựng, tất cả cũng phải là , mọi người “Diễn kịch là kẻ điên, người xem trò hay chính là người ngu”, tôi nghĩ vậy người viết kịch hẳn chính là kẻ ngốc.

      Đúng, tôi rất ngốc.

      nỡ Diệp Tiểu Du, nỡ Trọng Khải càng đành lòng với Kỷ Dược Phi.

      Tôi phân được ai nặng ai , viết tên hai người giấy, vo lại, nhắm mắt rồi ném xuống đất, tiện tay cầm lấy , là “Trọng Khải”.

      Cho nên mới có ngày hè lãng mạn ở New Jersey kia, có những lời xót xa của Kỷ Dược Phi và Diệp Nhi.

      Tình cảm cần phải cẩn thận vun đắp, che chở, chẳng ai mãi mãi đứng chỗ chờ ai.

      Kỷ Dược Phi như vậy, người khác cũng như vậy. Gương vỡ lại lành Lạc Xương công chúa*, nàng ấy là người may mắn nhưng đó chỉ là truyền thuyết, chúng ta thể nào so sánh được. ra những chuyện thực tế chưa chắc tàn khốc như câu chuyện dưới ngòi bút của tôi. Như người nào có được ưu tú như Kỷ Dược Phi còn ngày ngày phong hoa tuyết nguyệt nhưng khác, để ý bỏ rồi, còn ai có thể lọt vào mắt xanh của nữa?

      (*Xem tại đây)

      Diệp Tiểu Du sao?

      Trọng Khải là bất ngờ, trong kế hoạch của tôi có nhân vật như thế. Chẳng qua là viết đến giữa, đột nhiên muốn viết Tiểu Du mang thai, Kỷ Siêu quá trẻ tuổi, thể viết ra trưởng thành của cậu ấy để có thể gánh vác những nỗi đau, mệt mỏi trong tâm hồn của Tiểu Du. Tôi muốn bờ vai mạnh mẽ mang đến cho Tiểu Du bầu trời bao la đau khổ, tôi mang Trọng Khải tới, người đàn ông vừa ưu tú vừa có ý chí bao la như biển lớn.

      Kỷ Siêu và Cao Thiến, muốn viết nhiều chút nhưng lòng thực thích Cao Thiến, thực tế, như vậy quả có năng lực, mưu trí để đoạt được mọi thứ mình muốn. Kỷ Siêu là vật hi sinh, tôi muốn viết về tình của bọn họ. Chỉ thoáng qua vài nét bút, coi như là tôi quá cảm tính đúng ?

      muốn làm oán phụ nhưng lại luôn có lý do để làm oán phụ – là Diệp Tiểu Du. xinh đẹp, thông minh khiến người ta thích. người hiểu lòng chua xót của , cũng là tiếc nuối của Kỷ Dược Phi. Trong truyện tôi khá nhiều lần, trước khi Trọng Khải xuất , tôi muốn viết Kỷ Dược Phi từ từ phát ra điểm tốt của , sau đó , đáp lại tình cảm đơn phương của . Nhưng Trọng Khải xuất , hào quang của lấn át khổ tâm và thức tỉnh của Kỷ Dược Phi.

      Là tôi tùy tiện nên mới tạo thành lựa chọn khó khăn này.

      Có bạn đọc , tại sao kết cục lại giống “Tương tư như mai” vậy?

      Giống nhau sao?

      (Đoạn này t k edit vì lộ nội dung hàng mới của tớ nhưng t khẳng định là giống nhé ^^)

      Có bạn , mập mờ chút , chọn ai cả, để người đọc tự đoán.

      Tôi đành lòng, Tiểu Du trải qua nhiều gió mưa như vậy, vẫn có ai, vòng ôm ấm áp chờ ấy, độc như vậy hẳn là rất đáng thương!

      Tôi viết tiểu thuyết ngôn tình, phải là tác phẩm nổi tiếng, cầu kinh điển, chỉ mong tất cả đều vui vẻ.

      Nhưng điều này cũng rất khó.

      Thu dọn sách vở bừa bộn bàn, ổn định lại tâm tình, vẫn là chua xót khó tả.

      Lòng bàn tay vẫn sót lại chút dịu dàng

      Đêm đơn là ai bắt em chờ đợi

      Khi nào nụ cười cũng trở thành cầu xa vời

      Cho dù thời gian quay ngược cũng chẳng thể giữ lại được

      Những điều đó là vì tuổi trẻ nông nổi

      Tựa như mùa thu lá bay

      sớm bay theo gió

      Nhưng có mấy lời em vẫn mãi thể ra

      Nếu như chúng ta vẫn ở bên nhau

      Ngọt ngào bỏ lỡ liệu còn có thể tiếp tục

      Chiếc áo khoác từng cùng nhau sưởi ấm

      Vứt ở nơi đâu

      Nếu như chúng ta vẫn ở bên nhau

      Dù đêm có tối cỡ nào em cũng cần tránh né

      đoạn kí ức niêm phong vĩnh viễn cất vào kho trí nhớ

      Theo gió bay .

      Lời cuối: Cảm ơn các bạn ủng hộ Heo nốt con đường ss Maroon còn để dở. , khi mới quyết định làm tiếp truyện này mình phân vân mất gần 1 tháng trời, đầu tiên là tìm cách liên lạc với ss Maroon để xin phép ss ấy cho sử dụng bản dịch của ss :) Em rất cảm ơn ss :) Sau đó là việc cố gắng làm thế nào để khiến các bạn đọc bị hẫng khi đọc chắp nối thế này. Thú thực, chưa baoh mình có ý định làm chắp nối cái gì cả, hầu như làm làm 1 mình nhưng truyện của Lâm Địch Nhi luôn có 1 sức hút kì lạ với mình nên lần này quyết định phá nguyên tắc :) Mình biết là thể nào khớp được hai giọng văn vào cùng tác phẩm, vẫn còn nhiều sai sót, mong các bạn có thể chỉ nên sửa ở đâu để hoàn thiện hơn nhé :)

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [Review] đợi ngoảnh lại
      Posted on Tháng Mười 7, 2013 by Heo Chảnh 39 phản hồi
      [​IMG]

      ĐỢI NGOẢNH LẠI

      Tác giả: Lâm Địch Nhi.

      Người dịch: Maroon và Vikini [chương 1 đến chương 21]

      Edit: Heo con [chương 22 về sau]

      Link đọc: Đây

      Người viết: MXĐ


      “Trọng Khải, đường đời của mỗi người, luôn có thể gặp những người, những việc khiến tim ta bối rối, rung động, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, những thứ đó chẳng qua cũng chỉ là cảnh dọc đường, những người đó cũng chỉ là người qua đường thôi có đúng ?”

      Diệp Tiểu Du, 24 tuổi, là giảng viên trẻ ưu tú Khoa Toán của trường Đại học B. kết hôn được nửa năm, sau mười hai năm Kỉ Dược Phi.

      Ít ai biết, trong suốt mười hai năm đó, này chỉ là người thân hơn kém đối với Kỷ Dược Phi. Mười hai năm dành trọn trái tim hướng về người đàn ông này, cũng là ngần ấy thời gian chứng kiến ta dành tình cảm và quan tâm cho em Viện Viện. Kết hôn, với Tiểu Du là hành động thiêng liêng, chứng tỏ toàn tâm toàn ý trao trái tim cho người nghĩ ở bên cạnh đến hết quãng đời còn lại, nhưng với người đàn ông ấy, kết hôn chỉ giống như thủ tục phải hoàn thành, còn ai xứng đáng hơn Tiểu Du để ở bên cạnh ta? Xinh đẹp, có học thức, tính tình điềm đạm, ít làm phật lòng ai. Đơn giản, Kỷ Dược Phi cần người vợ như vậy bên cạnh.

      Diệp Tiểu Du hiểu thể thay đổi hoàn toàn tình cảm của Kỷ Dược Phi. Nhưng ít nhất từng hy vọng bằng trái tim và tình cảm của mình, có thể dần dần khiến ấy ngoảnh lại, chỉ cần ngoảnh lại và dừng ánh mắt nơi , cam tâm tình nguyện làm người vợ ngoan hiền, cùng ở bên , cùng hạnh phúc. Đáng tiếc, dường như tình cảm bé gắng nỗ lực vun đắp, chỉ xuất phát từ hướng . Vô vọng chờ hồi đáp. Vô vọng nhìn lo lắng người khác. Vô vọng nhìn phớt lờ mình. Tất cả, đều vô vọng.

      Có ai đảm bảo rằng trong tình mình có thể dùng đến lý trí? thể. Mười hai năm qua từng cố gắng sống lý tính nhưng vẫn thể chạy trốn tình cảm của bản thân. Hôn nhân, là nấm mồ độc địa. Chí ít dũng cảm quăng mình vào, lần này quyết tâm lần, can đảm bước ra khỏi đó. Để giải thoát cho chính mình, cũng chính là thay đổi cách thức . để bản thân phải thương tổn vì thờ ơ từ người đàn ông ấy nữa.

      Muốn an ổn với tình cảm của bản thân, cũng chính là cân bằng lại cuộc sống. Nhưng vốn dĩ cuộc sống của thể điều khiển theo ý mình được. Kỷ Siêu, con người lạnh lùng, sinh viên ưu tú trong lớp Toán Cao cấp từng dạy kiên quyết theo đuổi . biết tình cảm ấy, nhưng bản thân thể nào chấp nhận được. Trái tim, vốn dĩ khi chứa đựng hình ảnh người, thể chấp nhận thêm người khác. Xin lỗi, Kỷ Siêu, thực thể…

      Vẫn còn đó may mắn trong cuộc đời, khi ông trời cho gặp gỡ và quen biết với Trọng Khải. người là núi băng lạnh lùng, người lại là bông tuyết tuy mỏng manh nhưng rất mạnh mẽ, số phận đưa hai người lại với nhau. Trọng Khải, cũng giống như , có chặng đường quá khứ thể xóa mờ. Hai người cùng đồng điệu trong tâm hồn, quyết định nương vào nhau, có thể đối với nhau như người thân, sống những tháng ngày bình lặng. thể bắt đầu ai đó cách chân chân chính chính được nữa, chẳng phải tình thân sưởi ấm sao? “Đúng thế, trái tim em cũng như rạp chiếu phim, những người đến rồi chẳng qua cũng chỉ là những người đến xem, ở lại mới là người thân, là người quan trọng.”

      còn lời bỏ ngỏ chưa được giải đáp từ “ đợi ngoảnh lại”. Rốt cuộc, Diệp Tiểu Du ở bên cạnh người nào? Kỷ Dược Phi đánh mất rồi mới thấy quý trọng và tiếc nuối, Kỷ Siêu với tình cảm nóng bỏng và quyết liệt, hay tòa băng sừng sững nhưng chứa đựng trái tim ấm áp của Trọng Khải? trong thâm tâm, dù quyết định của Tiểu Du có thế nào chăng nữa, vẫn chỉ mong ấy có thể hạnh phúc trong tháng ngày về sau, vì suốt mười hai năm kiên nhẫn, chịu đựng quá đủ rồi.

      đợi ngoảnh lại

      Vì nếu có thể ngoảnh lại, liệu có nhìn về em?

      đợi ngoảnh lại,

      Vì quả , em đợi lâu lắm rồi,

      Trái tim dần cạn kiệt,

      Tâm hồn dần khô úa,

      ngoảnh lại chưa?

      đợi ngoảnh lại,

      , em đợi , đợi lâu lắm rồi…

      ______________________________________________________________________________

      Trút bầu tâm :

      Mình hoàn toàn nghĩ nhảy cái hố này, cũng chưa từng có ý tưởng viết đoạn review về nó. Mọi thứ đến tình cờ. Nửa khuya mình ngồi trước máy tính, đọc lèo hết 21 chương của Ss Maroon, thêm 5 chương của bạn Heo, trái tim đau đớn, hy vọng có thể đưa cho Tiểu Du cái ôm ấm áp. ấy, với mình, giống như bông tuyết lạnh, mỏng manh vô cùng, nhưng cũng kiên cường vô cùng.

      Đoạn đường tác phẩm mới chỉ bắt đầu chặng ngắn, còn khá xa để biết rốt cuộc Tiểu Du chọn lựa như thế nào, cũng khá khó để xác định nhân vật nào là nam chính. Đây là điều mình rất tâm đắc khi đọc truyện của Lâm Địch Nhi, chẳng phải cuộc sống ngoài kia đầy rẫy những bất ngờ sao? Nếu chưa đến cuối cùng của đoạn đường, biết được kết quả ra sao.

      Lần thứ hai viết review, lại là tác phẩm của Lâm Địch Nhi, trái với dự định của mình. Có lẽ mình với tác giả này có duyên. Rất ít tác giả khiến mình có những xúc động mãnh liệt đến vậy. Đến với thế giới ngôn tình này, ban đầu đơn thuần chỉ là vì giải trí, nhưng tới bây giờ, có thể , mục đích giải trí ấy chuyển thành ám ảnh, chiếm lấy suy nghĩ của mình, nguôi…

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :