1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 40:
      Cao Hi Hi bỏ nhà .

      Căn phòng vắng tanh. Lãnh Tây suy sụp ngồi bệtxuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi, tựa như bức tường thành kiên cố bỗng dưng sụp đổ trong chớp mắt. che mặt, sốt ruột vày vò tóc.

      Tần Hiểu Vân đứng bên cạnh nhíu mày. Con bé cả ngày vẫn rất ngoan, lúc tối còn bảo bà rằng muốn ăn món sườn xào chua ngọt, bà vừa mới đem sườn thả vào nồi luộc qua, thế mà trong nháy mắt thấy tăm hơi đâu.

      “Lãnh Tây, mẹ nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát .” Trong lòng Tần Hiểu Vân nôn nóng thôi, bà vừa lo lắng lại vừa biết làm thế nào. Xã hội bây giờ quá phức tạp, đứa trẻ bảy tuổi bỏ nhà , nếu như bị lừa gạt phải làm sao? Trong đầu bà nhất thời hỗn loạn. Bà nợ con rất nhiều, khó khăn lắm Hi Hi mới có thể quay trở lại bên cạnh Lãnh Tây, nếu như xảy ra chuyện gì, bà có mặt mũi nào để đối mặt với con .

      Lãnh Tây mệt mỏi : “Vẫn chưa đến hai bốn tiếng, cảnh sát xử lý đâu.”

      Tần Hiểu Vân siết chặt hai tay: “Hi Hi có thể chạy đâu được chứ? Ờ…Trời cũng tối đen rồi.”

      Lãnh Tây cắn môi, lấy điện thoại ra nhìn chằm vào màn hình, cuối cùng cũng quyết định nhấn số.

      Cao Tử Quần rất ngạc nhiên khi nhìn thấy dãy số nhấp nháy: “Tiểu Tây?”

      Cổ họng Lãnh Tây giống như bị gì đó chặn lại: “Hi Hi có chạy về chỗ ?”

      Cao Tử Quần ngẩn người, nhưng liền hiểu được chuyện gì xảy ra: “Hi Hi bỏ !” Đây phải là câu nghi vấn.

      Lãnh Tây nghe như vậy cũng hiểu rằng Hi Hi về bên đó. Lòng trong nháy mắt lạnh hẳn tựa như rơi xuống biển băng.

      Cao Tử Quần liền vùng dậy: “ tại ở Pháp, đợi lát để bảo Tôn Thành liên lạc với em. Em đừng lo lắng quá, Hi Hi rất lanh lợi, có chuyện gì đâu.”

      Tim lãnh Tây khẽ xao động: “Phiền rồi.”

      Cao Tử Quần nghe được lời , ngực thắt lại: “Hi Hi cũng là con của .”

      Sau hồi trầm mặc, lại lên tiếng: “ tắt máy trước.”

      Ngay lập tức liền đặt vé máy bay về nước. Hi Hi ơi, Hi Hi à, con biết cách tạo cơ hội cho bố. khỏi lắc đầu.

      Cao Hi Hi đeo ba lô, bên trong có nước và bánh mì. nàng từ từ đến quảng trường. Chạng vạng mùa đông quảng trường cũng có quá nhiều người. mỏi mệt, ngồi xuống bậc thang, hai tay ôm ba lô, nhìn cảnh tượng chung quanh. Đôi mắt trong vắt xinh đẹp của bé bỗng ửng đỏ, long lanh những giọt nước khi thấy bạn được ba mẹ dắt tay dạo, nhưng bé lại kêu ngạo bĩu môi : “ Chả có gì đáng ngưỡng mộ cả, bố mình rất oai , mẹ mình cũng rất xinh đẹp cơ mà” Ánh mắt bé vẫn dõi theo giai đình bạn kia. Bạn giữa bố mẹ, bố đeo túi xách, mẹ cầm máy ảnh. Cao Hi Hi đột nhiên nghĩ lại, nó cũng lớn chừng này nhưng gia đình nó chưa hề có tấm hình chụp chung nào.

      Cao Hi Hi bỗng nhiên khóc òa lên, đúng lúc có chú chó đến bên cạnh. bé ngẩng đầu liếc qua, có chút ghét bỏ.

      “Chủ nhân của mày ở đâu?” Cao Hi Hi đưa tay vuốt đầu nó. Chú chó này cũng rất ngoan ngoãn. Cao Hi Hi lại lấy bánh mì trong túi ra đút cho nó.

      bé nghĩ thầm, nó cũng chưa phải là người đáng thương nhất.

      lát sau, bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên cách đó xa: “Đa Đa” Chú chó liền cong đuôi chạy.

      Cao Hi Hi bất mãn hừ tiếng, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, ánh mắt bé dần trở nên ảm đạm.

      Chủ nhân Đa Đa dắt nó chậm rãi đến: “ bạn , sao em mình ngồi đây?”
      Cao Hi Hi ngước mắt nhìn lên: “Chị, con chó của chị đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”

      phì cười: “Như vậy , chị mời em uống gì đấy.” Trời hơi lạnh, thấy Hi Hi mình ngồi nơi đây trông rất đáng thương.

      Cao Hi Hi cảnh giác nhìn : “Nhà em ở đây.”

      trẻ mỉm cười chìa tay ra: “Nhà của chị cũng gần đây, nào, chị ở tại khu tập thể công nhân viên chức đại học D.”

      “Chị là giáo viên à.” Cao Hi Hi dần dần cởi bỏ phòng bị trong lòng: “Nhìn chị giống lắm, chị trẻ đẹp hơn giáo chúng em nhiều.”

      Cố Thanh Đồng yếu ớt cười nhìn , trong lòng rất vui: “Chị phải giáo viên, chị còn học. Nhưng bố chị là giáo viên, cho nên chị sống ở đó.”

      Cao Hi Hi gật đầu, hai người cùng nhau vào cửa hàng K.

      “Em muốn ăn gì?” Cố Thanh Đồng hỏi. Cao Hi Hi vẫn chưa ăn tối, bụng bé giờ đói meo: “Chị, em muốn ăn hăm bơ gơ.”

      Cố Thanh Đồng gọi phần gà nướng, đúng lúc hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi mua tặng . chàng nhân viên cửa hàng đưa cho hai phần cánh gà nướng, rất ngạc nhiên.

      Cao Hi Hi nhàn nhạt : “Đừng nghĩ quá nhiều.”
      Chàng trai bật cười: “Cái này là được khuyến mãi.”

      Cả tối Cố Thanh Đồng cũng chưa có gì vào bụng, lúc này cùng bạn ngồi bên cửa sổ. Cao Hi Hi chỉ ăn đến nửa dừng lại. Cố Thanh Đồng cũng chẳng gì, ăn hết phần hăm bơ gơ của mình.”

      Cao Hi Hi lau miệng: “Chị học đại học vui lắm sao?”

      “Cũng được.” Cố Thanh Đồng đánh giá bé, từ quần áo người nhìn ra được gia cảnh bé này hề tầm thường, nhất là chiếc ba lô lưng Cao Hi Hi. khỏi tặc lưỡi, lúc đầu còn tưởng là hàng giả. Nhìn kỹ lại, bố mẹ bé này quả đúng là quá xa xỉ. Dùng mấy vạn tệ để mua chiếc ba lô cho con .

      “Em mới học lớp hai, khi nào mới có thể lên đại học giống chị nhỉ?” với giọng khao khát.

      Cố Thanh Đồng mỉm cười: “Ờ, mười năm nữa.”

      Cao Hi Hi thở dài.

      “Em tên gì?” Cố Thanh Đồng khẽ hỏi, nhấp ngụm nước ngọt, uể oải dựa vào lưng ghế.

      “Cao Hi Hi. Hi trong hi vọng.”

      Cố Thanh Đồng trừng mắt nhìn: “Chị biết có đạo diễn nổi tiếng cũng tên Cao Hi Hi, có phải bố mẹ em rất thích phim của ông ấy ?” (1)

      (1) Cao Hi Hi là đạo diễn nổi tiếng ở TQ, ông sx nhiều bộ phim nổi tiếng như Tân bến Thượng Hải, Tân tam quốc diễn nghĩa.

      Cao Hi Hi lắc đầu: “Em biết ông ấy là ai, nhưng em nghĩ bởi vì bố em rất thích mẹ em nên mới đặt cho em tên này. Tên mẹ em cũng có “xi”, tên mẹ em viết như thế này nè…” bé lấy tay viết lên bàn, Cố Thanh Đồng gật đầu tỏ ý hiểu.

      Nhắc đến bố mẹ, tâm tình Cao Hi Hi trong nháy mắt liền chìm xuống: “Nhưng mẹ em thích bố em.”

      Cố Thanh Đồng hơi sửng sốt: “Em còn , chuyện người lớn em hiểu. Có số người dù có thích họ cũng ra. Mẹ em em ?”
      Cao Hi Hi gật đầu.

      “Vậy là đúng rồi, mẹ em vậy khẳng định cũng bố em. Có câu thành ngữ như thế này ai cả đường lỗi về.” Cố Thanh Đồng cũng tự cảm thấy xấu hổ với những lời của mình.

      Cao Hi Hi thào hỏi: “ sao?”

      Cố Thanh Đồng gật đầu: “Được rồi, ăn no chưa? Chị đưa em về.”

      “Chị, chị cho em ở nhà chị đêm được ?” Cao Hi Hi mở to hai mắt nhìn . Trong nhất thời Cố Thanh Đồng biết nên làm thế nào.

      Bên kia, Tôn Thành gấp gáp chạy đến. kiểm tra camera giám sát chung cư và các khu vực lân cận. Từ camera họ nhìn thấy Cao Hi Hi ra khỏi cổng chung cư vào khoảng hơn năm giờ. nhóc mình vào trung tâm.

      Lãnh Tây nhìn Hi Hi màn hình lủi thủi . chỉ cảm thấy có thanh gào thét trong lòng, đây là kết quả mà muốn sao?

      Đây là cách thức thương con mình sao?

      Vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng. Tôn Thành báo cảnh sát, người của Trung Chính cũng bắt đầu tìm. nhìn thấy Lãnh Tây ngơ ngẩn, trấn an: “Chúng tôi nhanh chóng tìm ra Hi Hi thôi.”

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      Cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy hình ảnh Cao Hi Hi và Cố Thanh Đồng cùng nhau. Bên phía cảnh sát huy động lực lượng lớn để tìm kiếm danh tính của Cố Thanh Đồng.

      Lãnh Tây và Tôn Thành cùng đến Cố gia.

      Tôn Thành nâng tay gõ cửa, Cố Thanh Đồng ra mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”

      Lãnh Tây nhìn cố: “Xin lỗi làm phiền, xin hỏi em gặp qua bé này chưa?” Lãnh Tây đưa ảnh Cao Hi Hi ra.

      Cố Thanh Đồng nhìn qua tấm hình, rồi nhìn lên Lãnh Tây: “Chị là mẹ Hi Hi? Hai người vào nhà .” Cố Thanh Đồng mời hai người vào nhà: “Em gặp quảng trường. Sau đó bọn em đến K ăn, rồi con bé bảo muốn đến nhà em. Em nhìn thấy con bé tội nghiệp nên đưa nó về đây.”

      Lãnh Tây nhìn nhàng : “Cảm ơn em.”
      Cố Thanh Đồng mỉm cười: “Bé rất ngoan, con bé chơi với con chó nhà em mệt lả nên vừa mới ngủ.” Cố Thanh Đồng nghĩ lại cũng thấy khó tin. Cố Thanh Đồng dẫn Lãnh Tây vào phòng, Cao Hi Hi nằm giường nhà người ta ngủ cách ngon lành.

      Lãnh Tây cuối cùng mới thở dài nhõm, bước nhanh qua, Cao Hi Hi ngủ mê man hề hay biết chuyện mình bỏ nhà hôm nay làmkinh động đến biết bao nhiêu người. Khiến cả gia đình Trần Trạm Bắc cũng phải hoảng hốt phen, cả tối Thần Hi cứ đứng ngồi yên.

      “Cố Thanh Đồng, hôm nay rất cảm ơn em.” thả lỏng bớt tâm tình.

      Cố Thanh Đồng mỉm cười: “Chị đừng vậy, Hi Hi rất đáng . Đây có thể là vì em và bé có duyên.”

      Tìm được con , Lãnh Tây lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Cao Tử Quần: tìm thấy Hi Hi.

      cất điện thoại, thở ra hơi.

      Chạy lu bu đêm, cuối cùng mới có thể bình tĩnh lại.

      Về đến nhà, ngồi mãi bên giường Cao Hi Hi. Trong đầu ngừng nhớ lại những chuyện của những năm gần đây, cuối cùng ngủ thiếp lúc nào hay. Ngày hôm sau bị Hi Hi đánh thức.

      “Mẹ.” Cao Hi Hi khẽ gọi. Sao nó lại về nhà mình??
      Lãnh Tây mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, vừa đứng dậy ngã xuống , vì ngồi quá lâu nên máu lưu thông, lúc này đây hai chân rã rời. Lãnh Tây hít sâu: “Hi Hi…” thanh khàn khàn, ngơ ngẩn nhìn con , ánh mắt mơ hồ như muốn nhiều điều: “Sau này con đừng làm loạn nữa.” Con có biết mẹ lo lắng cho con như thế nào ?
      Cao Hi Hi nhìn cố, chậm rãi cúi đầu: “Mẹ, sau này con thế nữa.”

      Lãnh Tây mỉm cười: “Được rồi, rửa mặt đánh răng .”

      Mở cửa phòng, hai người trước sau ra. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua ô cửa thủy tinh rọi vào sưởi ấm cả căn phòng. bàn đặt sẵn hai bát cháo nóng. Có người ngồi tựa sô pha.. lẳng lặng nhắm mắt, đôi mắt thâm quầng.

      Cao Hi Hi ngước mắt lên nhìn Lãnh Tây, trong nháy mắt mỉm cười rạng rỡ: “Bố.”

      Lãnh Tây gật đầu: “Ờ, con rửa mặt trước .”

      Hai mẹ còn cùng vào phòng vệ sinh, Cao Tử Quần cũng tỉnh. Cả đêm qua vẫn chưa ngủ, sau khi máy bay hạ cánh liền chạy đến chỗ Lãnh Tây. Đến nơi xuống xe mua ít đồ ăn sáng đúng lúc gặp Tần Hiểu Vân.

      Cao Tử Quần cũng còn giống như trước , bước lên trước chào: “Bác .”

      Trần Hiểu Vân liếc nhìn , chẳng năng gì. Cao Tử Quần tự nhiên theo bà lên lầu.

      “Hai mẹ con chúng vẫn còn ngủ.” Tần Tử Vân để lại câu rồi vào bếp. Cao Tử Quần ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhìn quanh nhà lượt. Căn nhà lớn, hai phòng ngủ phòng khách, nhưng được bày trí rất ngăn nắp và ấm cúng . tường phòng khách treo bức ảnh lớn của Hi Hi và Lãnh Tây, có thể nhìn thấy Lãnh Tây rất dụng tâm.

      Cao Tử Quần xoa viền mắt, nghe thấy tiếng từ phòng tắm truyền đến: “Mẹ con muốn ăn bánh trôi, mẹ nhanh lên.”

      Qua vài giây, Lãnh Tây ra, liếc nhìn qua Cao Tử Quần, ánh mắt hai người bát gặp nhau.

      gặp bác dưới lầu.” Cao Tử Quần giải thích.

      Lãnh Tây gật đầu. Tần Hiểu Vân dọn bữa sáng lên bàn: “Nhanh qua ăn , lát lại làm muộn mất.” ra đêm qua mọi người đều rất mệt mỏi, tại đói rã rời nhưng nhưng còn tâm trí nào để ăn.

      Cao Hi Hi từ toilet chạy đến bên cạnh Cao Tử Quần: “Bố, cuối cùng bố cũng đến thăm con.”

      Cao Tử Quần nghiêm mặt: “Con bỏ làm cả nhà nhốn nháo, nếu bố quay về con còn định bay nơi nào?”

      Cao Hi Hi nhìn thấy bố rất tức giận, bé vờ vuốt bụng: “Đói bụng quá à, ăn sáng thôi.” Sau đó, bé còn đệm thêm câu: “Bố vẫn chưa ăn sáng phải , chúng ta cùng ăn .”

      Cả Tần Hiểu Vân và Lãnh Tây đều trầm mặc.

      “Bố đói.” Cao Tử Quần khẽ .

      “Cùng ăn .” Tần Hiểu Vân mở miệng, bà vào bếp lấy thêm chiếc bát.

      Cao Hi Hi kéo tay bố qua: “Bố ngồi đây .” bé để bố ngồi bên cạnh mẹ.

      Bữa ăn sáng trôi qua cách tĩnh mịch, chỉ mình Hi Hi cười khúc khích ngừng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 40:
      Cao Hi Hi bỏ nhà .

      Căn phòng vắng tanh. Lãnh Tây suy sụp ngồi bệtxuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi, tựa như bức tường thành kiên cố bỗng dưng sụp đổ trong chớp mắt. che mặt, sốt ruột vày vò tóc.

      Tần Hiểu Vân đứng bên cạnh nhíu mày. Con bé cả ngày vẫn rất ngoan, lúc tối còn bảo bà rằng muốn ăn món sườn xào chua ngọt, bà vừa mới đem sườn thả vào nồi luộc qua, thế mà trong nháy mắt thấy tăm hơi đâu.

      “Lãnh Tây, mẹ nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát .” Trong lòng Tần Hiểu Vân nôn nóng thôi, bà vừa lo lắng lại vừa biết làm thế nào. Xã hội bây giờ quá phức tạp, đứa trẻ bảy tuổi bỏ nhà , nếu như bị lừa gạt phải làm sao? Trong đầu bà nhất thời hỗn loạn. Bà nợ con rất nhiều, khó khăn lắm Hi Hi mới có thể quay trở lại bên cạnh Lãnh Tây, nếu như xảy ra chuyện gì, bà có mặt mũi nào để đối mặt với con .

      Lãnh Tây mệt mỏi : “Vẫn chưa đến hai bốn tiếng, cảnh sát xử lý đâu.”

      Tần Hiểu Vân siết chặt hai tay: “Hi Hi có thể chạy đâu được chứ? Ờ…Trời cũng tối đen rồi.”

      Lãnh Tây cắn môi, lấy điện thoại ra nhìn chằm vào màn hình, cuối cùng cũng quyết định nhấn số.

      Cao Tử Quần rất ngạc nhiên khi nhìn thấy dãy số nhấp nháy: “Tiểu Tây?”

      Cổ họng Lãnh Tây giống như bị gì đó chặn lại: “Hi Hi có chạy về chỗ ?”

      Cao Tử Quần ngẩn người, nhưng liền hiểu được chuyện gì xảy ra: “Hi Hi bỏ !” Đây phải là câu nghi vấn.

      Lãnh Tây nghe như vậy cũng hiểu rằng Hi Hi về bên đó. Lòng trong nháy mắt lạnh hẳn tựa như rơi xuống biển băng.

      Cao Tử Quần liền vùng dậy: “ tại ở Pháp, đợi lát để bảo Tôn Thành liên lạc với em. Em đừng lo lắng quá, Hi Hi rất lanh lợi, có chuyện gì đâu.”

      Tim lãnh Tây khẽ xao động: “Phiền rồi.”

      Cao Tử Quần nghe được lời , ngực thắt lại: “Hi Hi cũng là con của .”

      Sau hồi trầm mặc, lại lên tiếng: “ tắt máy trước.”

      Ngay lập tức liền đặt vé máy bay về nước. Hi Hi ơi, Hi Hi à, con biết cách tạo cơ hội cho bố. khỏi lắc đầu.

      Cao Hi Hi đeo ba lô, bên trong có nước và bánh mì. nàng từ từ đến quảng trường. Chạng vạng mùa đông quảng trường cũng có quá nhiều người. mỏi mệt, ngồi xuống bậc thang, hai tay ôm ba lô, nhìn cảnh tượng chung quanh. Đôi mắt trong vắt xinh đẹp của bé bỗng ửng đỏ, long lanh những giọt nước khi thấy bạn được ba mẹ dắt tay dạo, nhưng bé lại kêu ngạo bĩu môi : “ Chả có gì đáng ngưỡng mộ cả, bố mình rất oai , mẹ mình cũng rất xinh đẹp cơ mà” Ánh mắt bé vẫn dõi theo giai đình bạn kia. Bạn giữa bố mẹ, bố đeo túi xách, mẹ cầm máy ảnh. Cao Hi Hi đột nhiên nghĩ lại, nó cũng lớn chừng này nhưng gia đình nó chưa hề có tấm hình chụp chung nào.

      Cao Hi Hi bỗng nhiên khóc òa lên, đúng lúc có chú chó đến bên cạnh. bé ngẩng đầu liếc qua, có chút ghét bỏ.

      “Chủ nhân của mày ở đâu?” Cao Hi Hi đưa tay vuốt đầu nó. Chú chó này cũng rất ngoan ngoãn. Cao Hi Hi lại lấy bánh mì trong túi ra đút cho nó.

      bé nghĩ thầm, nó cũng chưa phải là người đáng thương nhất.

      lát sau, bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên cách đó xa: “Đa Đa” Chú chó liền cong đuôi chạy.

      Cao Hi Hi bất mãn hừ tiếng, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, ánh mắt bé dần trở nên ảm đạm.

      Chủ nhân Đa Đa dắt nó chậm rãi đến: “ bạn , sao em mình ngồi đây?”
      Cao Hi Hi ngước mắt nhìn lên: “Chị, con chó của chị đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”

      phì cười: “Như vậy , chị mời em uống gì đấy.” Trời hơi lạnh, thấy Hi Hi mình ngồi nơi đây trông rất đáng thương.

      Cao Hi Hi cảnh giác nhìn : “Nhà em ở đây.”

      trẻ mỉm cười chìa tay ra: “Nhà của chị cũng gần đây, nào, chị ở tại khu tập thể công nhân viên chức đại học D.”

      “Chị là giáo viên à.” Cao Hi Hi dần dần cởi bỏ phòng bị trong lòng: “Nhìn chị giống lắm, chị trẻ đẹp hơn giáo chúng em nhiều.”

      Cố Thanh Đồng yếu ớt cười nhìn , trong lòng rất vui: “Chị phải giáo viên, chị còn học. Nhưng bố chị là giáo viên, cho nên chị sống ở đó.”

      Cao Hi Hi gật đầu, hai người cùng nhau vào cửa hàng K.

      “Em muốn ăn gì?” Cố Thanh Đồng hỏi. Cao Hi Hi vẫn chưa ăn tối, bụng bé giờ đói meo: “Chị, em muốn ăn hăm bơ gơ.”

      Cố Thanh Đồng gọi phần gà nướng, đúng lúc hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi mua tặng . chàng nhân viên cửa hàng đưa cho hai phần cánh gà nướng, rất ngạc nhiên.

      Cao Hi Hi nhàn nhạt : “Đừng nghĩ quá nhiều.”
      Chàng trai bật cười: “Cái này là được khuyến mãi.”

      Cả tối Cố Thanh Đồng cũng chưa có gì vào bụng, lúc này cùng bạn ngồi bên cửa sổ. Cao Hi Hi chỉ ăn đến nửa dừng lại. Cố Thanh Đồng cũng chẳng gì, ăn hết phần hăm bơ gơ của mình.”

      Cao Hi Hi lau miệng: “Chị học đại học vui lắm sao?”

      “Cũng được.” Cố Thanh Đồng đánh giá bé, từ quần áo người nhìn ra được gia cảnh bé này hề tầm thường, nhất là chiếc ba lô lưng Cao Hi Hi. khỏi tặc lưỡi, lúc đầu còn tưởng là hàng giả. Nhìn kỹ lại, bố mẹ bé này quả đúng là quá xa xỉ. Dùng mấy vạn tệ để mua chiếc ba lô cho con .

      “Em mới học lớp hai, khi nào mới có thể lên đại học giống chị nhỉ?” với giọng khao khát.

      Cố Thanh Đồng mỉm cười: “Ờ, mười năm nữa.”

      Cao Hi Hi thở dài.

      “Em tên gì?” Cố Thanh Đồng khẽ hỏi, nhấp ngụm nước ngọt, uể oải dựa vào lưng ghế.

      “Cao Hi Hi. Hi trong hi vọng.”

      Cố Thanh Đồng trừng mắt nhìn: “Chị biết có đạo diễn nổi tiếng cũng tên Cao Hi Hi, có phải bố mẹ em rất thích phim của ông ấy ?” (1)

      (1) Cao Hi Hi là đạo diễn nổi tiếng ở TQ, ông sx nhiều bộ phim nổi tiếng như Tân bến Thượng Hải, Tân tam quốc diễn nghĩa.

      Cao Hi Hi lắc đầu: “Em biết ông ấy là ai, nhưng em nghĩ bởi vì bố em rất thích mẹ em nên mới đặt cho em tên này. Tên mẹ em cũng có “xi”, tên mẹ em viết như thế này nè…” bé lấy tay viết lên bàn, Cố Thanh Đồng gật đầu tỏ ý hiểu.

      Nhắc đến bố mẹ, tâm tình Cao Hi Hi trong nháy mắt liền chìm xuống: “Nhưng mẹ em thích bố em.”

      Cố Thanh Đồng hơi sửng sốt: “Em còn , chuyện người lớn em hiểu. Có số người dù có thích họ cũng ra. Mẹ em em ?”
      Cao Hi Hi gật đầu.

      “Vậy là đúng rồi, mẹ em vậy khẳng định cũng bố em. Có câu thành ngữ như thế này ai cả đường lỗi về.” Cố Thanh Đồng cũng tự cảm thấy xấu hổ với những lời của mình.

      Cao Hi Hi thào hỏi: “ sao?”

      Cố Thanh Đồng gật đầu: “Được rồi, ăn no chưa? Chị đưa em về.”

      “Chị, chị cho em ở nhà chị đêm được ?” Cao Hi Hi mở to hai mắt nhìn . Trong nhất thời Cố Thanh Đồng biết nên làm thế nào.

      Bên kia, Tôn Thành gấp gáp chạy đến. kiểm tra camera giám sát chung cư và các khu vực lân cận. Từ camera họ nhìn thấy Cao Hi Hi ra khỏi cổng chung cư vào khoảng hơn năm giờ. nhóc mình vào trung tâm.

      Lãnh Tây nhìn Hi Hi màn hình lủi thủi . chỉ cảm thấy có thanh gào thét trong lòng, đây là kết quả mà muốn sao?

      Đây là cách thức thương con mình sao?

      Vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng. Tôn Thành báo cảnh sát, người của Trung Chính cũng bắt đầu tìm. nhìn thấy Lãnh Tây ngơ ngẩn, trấn an: “Chúng tôi nhanh chóng tìm ra Hi Hi thôi.”

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      Cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy hình ảnh Cao Hi Hi và Cố Thanh Đồng cùng nhau. Bên phía cảnh sát huy động lực lượng lớn để tìm kiếm danh tính của Cố Thanh Đồng.

      Lãnh Tây và Tôn Thành cùng đến Cố gia.

      Tôn Thành nâng tay gõ cửa, Cố Thanh Đồng ra mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”

      Lãnh Tây nhìn cố: “Xin lỗi làm phiền, xin hỏi em gặp qua bé này chưa?” Lãnh Tây đưa ảnh Cao Hi Hi ra.

      Cố Thanh Đồng nhìn qua tấm hình, rồi nhìn lên Lãnh Tây: “Chị là mẹ Hi Hi? Hai người vào nhà .” Cố Thanh Đồng mời hai người vào nhà: “Em gặp quảng trường. Sau đó bọn em đến K ăn, rồi con bé bảo muốn đến nhà em. Em nhìn thấy con bé tội nghiệp nên đưa nó về đây.”

      Lãnh Tây nhìn nhàng : “Cảm ơn em.”
      Cố Thanh Đồng mỉm cười: “Bé rất ngoan, con bé chơi với con chó nhà em mệt lả nên vừa mới ngủ.” Cố Thanh Đồng nghĩ lại cũng thấy khó tin. Cố Thanh Đồng dẫn Lãnh Tây vào phòng, Cao Hi Hi nằm giường nhà người ta ngủ cách ngon lành.

      Lãnh Tây cuối cùng mới thở dài nhõm, bước nhanh qua, Cao Hi Hi ngủ mê man hề hay biết chuyện mình bỏ nhà hôm nay làmkinh động đến biết bao nhiêu người. Khiến cả gia đình Trần Trạm Bắc cũng phải hoảng hốt phen, cả tối Thần Hi cứ đứng ngồi yên.

      “Cố Thanh Đồng, hôm nay rất cảm ơn em.” thả lỏng bớt tâm tình.

      Cố Thanh Đồng mỉm cười: “Chị đừng vậy, Hi Hi rất đáng . Đây có thể là vì em và bé có duyên.”

      Tìm được con , Lãnh Tây lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Cao Tử Quần: tìm thấy Hi Hi.

      cất điện thoại, thở ra hơi.

      Chạy lu bu đêm, cuối cùng mới có thể bình tĩnh lại.

      Về đến nhà, ngồi mãi bên giường Cao Hi Hi. Trong đầu ngừng nhớ lại những chuyện của những năm gần đây, cuối cùng ngủ thiếp lúc nào hay. Ngày hôm sau bị Hi Hi đánh thức.

      “Mẹ.” Cao Hi Hi khẽ gọi. Sao nó lại về nhà mình??
      Lãnh Tây mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, vừa đứng dậy ngã xuống , vì ngồi quá lâu nên máu lưu thông, lúc này đây hai chân rã rời. Lãnh Tây hít sâu: “Hi Hi…” thanh khàn khàn, ngơ ngẩn nhìn con , ánh mắt mơ hồ như muốn nhiều điều: “Sau này con đừng làm loạn nữa.” Con có biết mẹ lo lắng cho con như thế nào ?
      Cao Hi Hi nhìn cố, chậm rãi cúi đầu: “Mẹ, sau này con thế nữa.”

      Lãnh Tây mỉm cười: “Được rồi, rửa mặt đánh răng .”

      Mở cửa phòng, hai người trước sau ra. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua ô cửa thủy tinh rọi vào sưởi ấm cả căn phòng. bàn đặt sẵn hai bát cháo nóng. Có người ngồi tựa sô pha.. lẳng lặng nhắm mắt, đôi mắt thâm quầng.

      Cao Hi Hi ngước mắt lên nhìn Lãnh Tây, trong nháy mắt mỉm cười rạng rỡ: “Bố.”

      Lãnh Tây gật đầu: “Ờ, con rửa mặt trước .”

      Hai mẹ còn cùng vào phòng vệ sinh, Cao Tử Quần cũng tỉnh. Cả đêm qua vẫn chưa ngủ, sau khi máy bay hạ cánh liền chạy đến chỗ Lãnh Tây. Đến nơi xuống xe mua ít đồ ăn sáng đúng lúc gặp Tần Hiểu Vân.

      Cao Tử Quần cũng còn giống như trước , bước lên trước chào: “Bác .”

      Trần Hiểu Vân liếc nhìn , chẳng năng gì. Cao Tử Quần tự nhiên theo bà lên lầu.

      “Hai mẹ con chúng vẫn còn ngủ.” Tần Tử Vân để lại câu rồi vào bếp. Cao Tử Quần ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhìn quanh nhà lượt. Căn nhà lớn, hai phòng ngủ phòng khách, nhưng được bày trí rất ngăn nắp và ấm cúng . tường phòng khách treo bức ảnh lớn của Hi Hi và Lãnh Tây, có thể nhìn thấy Lãnh Tây rất dụng tâm.

      Cao Tử Quần xoa viền mắt, nghe thấy tiếng từ phòng tắm truyền đến: “Mẹ con muốn ăn bánh trôi, mẹ nhanh lên.”

      Qua vài giây, Lãnh Tây ra, liếc nhìn qua Cao Tử Quần, ánh mắt hai người bát gặp nhau.

      gặp bác dưới lầu.” Cao Tử Quần giải thích.

      Lãnh Tây gật đầu. Tần Hiểu Vân dọn bữa sáng lên bàn: “Nhanh qua ăn , lát lại làm muộn mất.” ra đêm qua mọi người đều rất mệt mỏi, tại đói rã rời nhưng nhưng còn tâm trí nào để ăn.

      Cao Hi Hi từ toilet chạy đến bên cạnh Cao Tử Quần: “Bố, cuối cùng bố cũng đến thăm con.”

      Cao Tử Quần nghiêm mặt: “Con bỏ làm cả nhà nhốn nháo, nếu bố quay về con còn định bay nơi nào?”

      Cao Hi Hi nhìn thấy bố rất tức giận, bé vờ vuốt bụng: “Đói bụng quá à, ăn sáng thôi.” Sau đó, bé còn đệm thêm câu: “Bố vẫn chưa ăn sáng phải , chúng ta cùng ăn .”

      Cả Tần Hiểu Vân và Lãnh Tây đều trầm mặc.

      “Bố đói.” Cao Tử Quần khẽ .

      “Cùng ăn .” Tần Hiểu Vân mở miệng, bà vào bếp lấy thêm chiếc bát.

      Cao Hi Hi kéo tay bố qua: “Bố ngồi đây .” bé để bố ngồi bên cạnh mẹ.

      Bữa ăn sáng trôi qua cách tĩnh mịch, chỉ mình Hi Hi cười khúc khích ngừng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 41:
      Cao Hi Hi bỏ nhà .

      Căn phòng vắng tanh. Lãnh Tây suy sụp ngồi bệtxuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi, tựa như bức tường thành kiên cố bỗng dưng sụp đổ trong chớp mắt. che mặt, sốt ruột vày vò tóc.

      Tần Hiểu Vân đứng bên cạnh nhíu mày. Con bé cả ngày vẫn rất ngoan, lúc tối còn bảo bà rằng muốn ăn món sườn xào chua ngọt, bà vừa mới đem sườn thả vào nồi luộc qua, thế mà trong nháy mắt thấy tăm hơi đâu.

      “Lãnh Tây, mẹ nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát .” Trong lòng Tần Hiểu Vân nôn nóng thôi, bà vừa lo lắng lại vừa biết làm thế nào. Xã hội bây giờ quá phức tạp, đứa trẻ bảy tuổi bỏ nhà , nếu như bị lừa gạt phải làm sao? Trong đầu bà nhất thời hỗn loạn. Bà nợ con rất nhiều, khó khăn lắm Hi Hi mới có thể quay trở lại bên cạnh Lãnh Tây, nếu như xảy ra chuyện gì, bà có mặt mũi nào để đối mặt với con .

      Lãnh Tây mệt mỏi : “Vẫn chưa đến hai bốn tiếng, cảnh sát xử lý đâu.”

      Tần Hiểu Vân siết chặt hai tay: “Hi Hi có thể chạy đâu được chứ? Ờ…Trời cũng tối đen rồi.”

      Lãnh Tây cắn môi, lấy điện thoại ra nhìn chằm vào màn hình, cuối cùng cũng quyết định nhấn số.

      Cao Tử Quần rất ngạc nhiên khi nhìn thấy dãy số nhấp nháy: “Tiểu Tây?”

      Cổ họng Lãnh Tây giống như bị gì đó chặn lại: “Hi Hi có chạy về chỗ ?”

      Cao Tử Quần ngẩn người, nhưng liền hiểu được chuyện gì xảy ra: “Hi Hi bỏ !” Đây phải là câu nghi vấn.

      Lãnh Tây nghe như vậy cũng hiểu rằng Hi Hi về bên đó. Lòng trong nháy mắt lạnh hẳn tựa như rơi xuống biển băng.

      Cao Tử Quần liền vùng dậy: “ tại ở Pháp, đợi lát để bảo Tôn Thành liên lạc với em. Em đừng lo lắng quá, Hi Hi rất lanh lợi, có chuyện gì đâu.”

      Tim lãnh Tây khẽ xao động: “Phiền rồi.”

      Cao Tử Quần nghe được lời , ngực thắt lại: “Hi Hi cũng là con của .”

      Sau hồi trầm mặc, lại lên tiếng: “ tắt máy trước.”

      Ngay lập tức liền đặt vé máy bay về nước. Hi Hi ơi, Hi Hi à, con biết cách tạo cơ hội cho bố. khỏi lắc đầu.

      Cao Hi Hi đeo ba lô, bên trong có nước và bánh mì. nàng từ từ đến quảng trường. Chạng vạng mùa đông quảng trường cũng có quá nhiều người. mỏi mệt, ngồi xuống bậc thang, hai tay ôm ba lô, nhìn cảnh tượng chung quanh. Đôi mắt trong vắt xinh đẹp của bé bỗng ửng đỏ, long lanh những giọt nước khi thấy bạn được ba mẹ dắt tay dạo, nhưng bé lại kêu ngạo bĩu môi : “ Chả có gì đáng ngưỡng mộ cả, bố mình rất oai , mẹ mình cũng rất xinh đẹp cơ mà” Ánh mắt bé vẫn dõi theo giai đình bạn kia. Bạn giữa bố mẹ, bố đeo túi xách, mẹ cầm máy ảnh. Cao Hi Hi đột nhiên nghĩ lại, nó cũng lớn chừng này nhưng gia đình nó chưa hề có tấm hình chụp chung nào.

      Cao Hi Hi bỗng nhiên khóc òa lên, đúng lúc có chú chó đến bên cạnh. bé ngẩng đầu liếc qua, có chút ghét bỏ.

      “Chủ nhân của mày ở đâu?” Cao Hi Hi đưa tay vuốt đầu nó. Chú chó này cũng rất ngoan ngoãn. Cao Hi Hi lại lấy bánh mì trong túi ra đút cho nó.

      bé nghĩ thầm, nó cũng chưa phải là người đáng thương nhất.

      lát sau, bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên cách đó xa: “Đa Đa” Chú chó liền cong đuôi chạy.

      Cao Hi Hi bất mãn hừ tiếng, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, ánh mắt bé dần trở nên ảm đạm.

      Chủ nhân Đa Đa dắt nó chậm rãi đến: “ bạn , sao em mình ngồi đây?”
      Cao Hi Hi ngước mắt nhìn lên: “Chị, con chó của chị đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”

      phì cười: “Như vậy , chị mời em uống gì đấy.” Trời hơi lạnh, thấy Hi Hi mình ngồi nơi đây trông rất đáng thương.

      Cao Hi Hi cảnh giác nhìn : “Nhà em ở đây.”

      trẻ mỉm cười chìa tay ra: “Nhà của chị cũng gần đây, nào, chị ở tại khu tập thể công nhân viên chức đại học D.”

      “Chị là giáo viên à.” Cao Hi Hi dần dần cởi bỏ phòng bị trong lòng: “Nhìn chị giống lắm, chị trẻ đẹp hơn giáo chúng em nhiều.”

      Cố Thanh Đồng yếu ớt cười nhìn , trong lòng rất vui: “Chị phải giáo viên, chị còn học. Nhưng bố chị là giáo viên, cho nên chị sống ở đó.”

      Cao Hi Hi gật đầu, hai người cùng nhau vào cửa hàng K.

      “Em muốn ăn gì?” Cố Thanh Đồng hỏi. Cao Hi Hi vẫn chưa ăn tối, bụng bé giờ đói meo: “Chị, em muốn ăn hăm bơ gơ.”

      Cố Thanh Đồng gọi phần gà nướng, đúng lúc hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi mua tặng . chàng nhân viên cửa hàng đưa cho hai phần cánh gà nướng, rất ngạc nhiên.

      Cao Hi Hi nhàn nhạt : “Đừng nghĩ quá nhiều.”
      Chàng trai bật cười: “Cái này là được khuyến mãi.”

      Cả tối Cố Thanh Đồng cũng chưa có gì vào bụng, lúc này cùng bạn ngồi bên cửa sổ. Cao Hi Hi chỉ ăn đến nửa dừng lại. Cố Thanh Đồng cũng chẳng gì, ăn hết phần hăm bơ gơ của mình.”

      Cao Hi Hi lau miệng: “Chị học đại học vui lắm sao?”

      “Cũng được.” Cố Thanh Đồng đánh giá bé, từ quần áo người nhìn ra được gia cảnh bé này hề tầm thường, nhất là chiếc ba lô lưng Cao Hi Hi. khỏi tặc lưỡi, lúc đầu còn tưởng là hàng giả. Nhìn kỹ lại, bố mẹ bé này quả đúng là quá xa xỉ. Dùng mấy vạn tệ để mua chiếc ba lô cho con .

      “Em mới học lớp hai, khi nào mới có thể lên đại học giống chị nhỉ?” với giọng khao khát.

      Cố Thanh Đồng mỉm cười: “Ờ, mười năm nữa.”

      Cao Hi Hi thở dài.

      “Em tên gì?” Cố Thanh Đồng khẽ hỏi, nhấp ngụm nước ngọt, uể oải dựa vào lưng ghế.

      “Cao Hi Hi. Hi trong hi vọng.”

      Cố Thanh Đồng trừng mắt nhìn: “Chị biết có đạo diễn nổi tiếng cũng tên Cao Hi Hi, có phải bố mẹ em rất thích phim của ông ấy ?” (1)

      (1) Cao Hi Hi là đạo diễn nổi tiếng ở TQ, ông sx nhiều bộ phim nổi tiếng như Tân bến Thượng Hải, Tân tam quốc diễn nghĩa.

      Cao Hi Hi lắc đầu: “Em biết ông ấy là ai, nhưng em nghĩ bởi vì bố em rất thích mẹ em nên mới đặt cho em tên này. Tên mẹ em cũng có “xi”, tên mẹ em viết như thế này nè…” bé lấy tay viết lên bàn, Cố Thanh Đồng gật đầu tỏ ý hiểu.

      Nhắc đến bố mẹ, tâm tình Cao Hi Hi trong nháy mắt liền chìm xuống: “Nhưng mẹ em thích bố em.”

      Cố Thanh Đồng hơi sửng sốt: “Em còn , chuyện người lớn em hiểu. Có số người dù có thích họ cũng ra. Mẹ em em ?”
      Cao Hi Hi gật đầu.

      “Vậy là đúng rồi, mẹ em vậy khẳng định cũng bố em. Có câu thành ngữ như thế này ai cả đường lỗi về.” Cố Thanh Đồng cũng tự cảm thấy xấu hổ với những lời của mình.

      Cao Hi Hi thào hỏi: “ sao?”

      Cố Thanh Đồng gật đầu: “Được rồi, ăn no chưa? Chị đưa em về.”

      “Chị, chị cho em ở nhà chị đêm được ?” Cao Hi Hi mở to hai mắt nhìn . Trong nhất thời Cố Thanh Đồng biết nên làm thế nào.

      Bên kia, Tôn Thành gấp gáp chạy đến. kiểm tra camera giám sát chung cư và các khu vực lân cận. Từ camera họ nhìn thấy Cao Hi Hi ra khỏi cổng chung cư vào khoảng hơn năm giờ. nhóc mình vào trung tâm.

      Lãnh Tây nhìn Hi Hi màn hình lủi thủi . chỉ cảm thấy có thanh gào thét trong lòng, đây là kết quả mà muốn sao?

      Đây là cách thức thương con mình sao?

      Vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng. Tôn Thành báo cảnh sát, người của Trung Chính cũng bắt đầu tìm. nhìn thấy Lãnh Tây ngơ ngẩn, trấn an: “Chúng tôi nhanh chóng tìm ra Hi Hi thôi.”

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      Cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy hình ảnh Cao Hi Hi và Cố Thanh Đồng cùng nhau. Bên phía cảnh sát huy động lực lượng lớn để tìm kiếm danh tính của Cố Thanh Đồng.

      Lãnh Tây và Tôn Thành cùng đến Cố gia.

      Tôn Thành nâng tay gõ cửa, Cố Thanh Đồng ra mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”

      Lãnh Tây nhìn cố: “Xin lỗi làm phiền, xin hỏi em gặp qua bé này chưa?” Lãnh Tây đưa ảnh Cao Hi Hi ra.

      Cố Thanh Đồng nhìn qua tấm hình, rồi nhìn lên Lãnh Tây: “Chị là mẹ Hi Hi? Hai người vào nhà .” Cố Thanh Đồng mời hai người vào nhà: “Em gặp quảng trường. Sau đó bọn em đến K ăn, rồi con bé bảo muốn đến nhà em. Em nhìn thấy con bé tội nghiệp nên đưa nó về đây.”

      Lãnh Tây nhìn nhàng : “Cảm ơn em.”
      Cố Thanh Đồng mỉm cười: “Bé rất ngoan, con bé chơi với con chó nhà em mệt lả nên vừa mới ngủ.” Cố Thanh Đồng nghĩ lại cũng thấy khó tin. Cố Thanh Đồng dẫn Lãnh Tây vào phòng, Cao Hi Hi nằm giường nhà người ta ngủ cách ngon lành.

      Lãnh Tây cuối cùng mới thở dài nhõm, bước nhanh qua, Cao Hi Hi ngủ mê man hề hay biết chuyện mình bỏ nhà hôm nay làmkinh động đến biết bao nhiêu người. Khiến cả gia đình Trần Trạm Bắc cũng phải hoảng hốt phen, cả tối Thần Hi cứ đứng ngồi yên.

      “Cố Thanh Đồng, hôm nay rất cảm ơn em.” thả lỏng bớt tâm tình.

      Cố Thanh Đồng mỉm cười: “Chị đừng vậy, Hi Hi rất đáng . Đây có thể là vì em và bé có duyên.”

      Tìm được con , Lãnh Tây lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Cao Tử Quần: tìm thấy Hi Hi.

      cất điện thoại, thở ra hơi.

      Chạy lu bu đêm, cuối cùng mới có thể bình tĩnh lại.

      Về đến nhà, ngồi mãi bên giường Cao Hi Hi. Trong đầu ngừng nhớ lại những chuyện của những năm gần đây, cuối cùng ngủ thiếp lúc nào hay. Ngày hôm sau bị Hi Hi đánh thức.

      “Mẹ.” Cao Hi Hi khẽ gọi. Sao nó lại về nhà mình??
      Lãnh Tây mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, vừa đứng dậy ngã xuống , vì ngồi quá lâu nên máu lưu thông, lúc này đây hai chân rã rời. Lãnh Tây hít sâu: “Hi Hi…” thanh khàn khàn, ngơ ngẩn nhìn con , ánh mắt mơ hồ như muốn nhiều điều: “Sau này con đừng làm loạn nữa.” Con có biết mẹ lo lắng cho con như thế nào ?
      Cao Hi Hi nhìn cố, chậm rãi cúi đầu: “Mẹ, sau này con thế nữa.”

      Lãnh Tây mỉm cười: “Được rồi, rửa mặt đánh răng .”

      Mở cửa phòng, hai người trước sau ra. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua ô cửa thủy tinh rọi vào sưởi ấm cả căn phòng. bàn đặt sẵn hai bát cháo nóng. Có người ngồi tựa sô pha.. lẳng lặng nhắm mắt, đôi mắt thâm quầng.

      Cao Hi Hi ngước mắt lên nhìn Lãnh Tây, trong nháy mắt mỉm cười rạng rỡ: “Bố.”

      Lãnh Tây gật đầu: “Ờ, con rửa mặt trước .”

      Hai mẹ còn cùng vào phòng vệ sinh, Cao Tử Quần cũng tỉnh. Cả đêm qua vẫn chưa ngủ, sau khi máy bay hạ cánh liền chạy đến chỗ Lãnh Tây. Đến nơi xuống xe mua ít đồ ăn sáng đúng lúc gặp Tần Hiểu Vân.

      Cao Tử Quần cũng còn giống như trước , bước lên trước chào: “Bác .”

      Trần Hiểu Vân liếc nhìn , chẳng năng gì. Cao Tử Quần tự nhiên theo bà lên lầu.

      “Hai mẹ con chúng vẫn còn ngủ.” Tần Tử Vân để lại câu rồi vào bếp. Cao Tử Quần ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhìn quanh nhà lượt. Căn nhà lớn, hai phòng ngủ phòng khách, nhưng được bày trí rất ngăn nắp và ấm cúng . tường phòng khách treo bức ảnh lớn của Hi Hi và Lãnh Tây, có thể nhìn thấy Lãnh Tây rất dụng tâm.

      Cao Tử Quần xoa viền mắt, nghe thấy tiếng từ phòng tắm truyền đến: “Mẹ con muốn ăn bánh trôi, mẹ nhanh lên.”

      Qua vài giây, Lãnh Tây ra, liếc nhìn qua Cao Tử Quần, ánh mắt hai người bát gặp nhau.

      gặp bác dưới lầu.” Cao Tử Quần giải thích.

      Lãnh Tây gật đầu. Tần Hiểu Vân dọn bữa sáng lên bàn: “Nhanh qua ăn , lát lại làm muộn mất.” ra đêm qua mọi người đều rất mệt mỏi, tại đói rã rời nhưng nhưng còn tâm trí nào để ăn.

      Cao Hi Hi từ toilet chạy đến bên cạnh Cao Tử Quần: “Bố, cuối cùng bố cũng đến thăm con.”

      Cao Tử Quần nghiêm mặt: “Con bỏ làm cả nhà nhốn nháo, nếu bố quay về con còn định bay nơi nào?”

      Cao Hi Hi nhìn thấy bố rất tức giận, bé vờ vuốt bụng: “Đói bụng quá à, ăn sáng thôi.” Sau đó, bé còn đệm thêm câu: “Bố vẫn chưa ăn sáng phải , chúng ta cùng ăn .”

      Cả Tần Hiểu Vân và Lãnh Tây đều trầm mặc.

      “Bố đói.” Cao Tử Quần khẽ .

      “Cùng ăn .” Tần Hiểu Vân mở miệng, bà vào bếp lấy thêm chiếc bát.

      Cao Hi Hi kéo tay bố qua: “Bố ngồi đây .” bé để bố ngồi bên cạnh mẹ.

      Bữa ăn sáng trôi qua cách tĩnh mịch, chỉ mình Hi Hi cười khúc khích ngừng.
      Last edited: 21/5/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 42

      Thứ bảy.

      Mặc dù thời tiết trở lạnh đột ngột, nhiệt độ giảm xuống thấp nhưng trời vẫn rất đẹp, ánh mặt trời chiếu sáng rực .

      Khi Cao Tử Quần lái xe đến, Cao Hi Hi vẫn còn ngủ nướng giường. Lãnh Tây mặc bộ đồ ngủ kẻ ca rô hồng nhạt, khuôn mặt trang điểm, mái tóc bù xù xõa ngang vai, bộ dáng ở nhà của trông rất đáng .

      đợi lát, Hi Hi vẫn còn ngủ.” Lãnh Tây nhìn . Cao Tử Quần gật đầu, tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha. vô tình nhìn thoáng qua trang giấy bàn, những dòng chữ tờ giấy thu hút ánh mắt .

      “Em muốn mở cửa hàng?” ngước mắt nhìn hỏi.

      rót sữa bỗng dừng lại, thoáng im lặng: “Cũng may vẫn còn của hàng mặt tiền.” Cửa hàng của gia đình trước nay vẫn cho người ta thuê, hợp đồng gần hết hạn, bàn bạc với mẹ mình dự định mở tiệm bán hoa.

      Cao Tử Quần khẽ nheo mắt: “Cửa hàng nằm ở đâu?”

      “Gần bến tàu điện ngầm của trường học.”

      Cao Tử Quần gật đầu.

      Đúng lúc cửa phòng mở ra, Cao Hi Hi mặc bộ quần áo hệt Lãnh Tây lửng thửng ra: “Bố, bố đến rồi à.” Thanh yếu ớt, vừa nghe là biết tối qua ngủ ngon giấc.

      Ánh mắt Cao Tử Quần chuyển sang con : “Có phải hôm qua lại chơi đến quá khuya ?”
      Cao Hi Hi gãi đầu: “Đâu có, bố tin hỏi mẹ .”

      Lãnh Tây nhìn con, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, nhanh đánh răng rửa mặt .”

      Ăn xong bữa sáng, Cao Hi Hi dùng giằng mãi chịu . Đáng nhẽ là hôm nay Cao Tử Quần đến đón con bé về bên kia, nhưng bây giờ Cao Hi Hi muốn , Lãnh Tây dĩ nhiên cũng đuổi bố con họ.

      Lãnh Tây ở trong bếp rửa bát, biết từ khi nào Cao Tử Quần đứng đằng sau : “Nếu Hi Hi muốn cùng , vậy về trước đây.”

      Chiếc bát trong tay rơi xuống chậu nước, nước văng tung tóe, chậm rãi quay đầu, ánh mắt hoảng hốt, có vẻ như mãi nghi như vừa nãy mải nghĩ miên man: “Nếu như bận việc cứ ở lại đây chơi với con bé , dù sao lát nữa tôi cũng phải ra ngoài mua thức ăn.”

      Ánh mắt ảm đảm của Cao Tửu Quần bỗng nhiên sáng rực, khóe miệng dương cao nhưng cũng gì.

      Tiến dần từng bước, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

      Lãnh Tây thu dọn xong xuôi cầm tiền và túi chuẩn bị ra ngoài, Cao Hi Hi ngồi bàn luyện viết chữ, Cao Tử Quần ngồi bên cạnh hướng dẫn.

      “Mẹ siêu thị mua thức ăn, hôm nay Hi Hi muốn ăn gì?” đến tủ giày gần đó.

      Cao Hi Hi liếc nhìn qua Cao Tử Quần, khóe miệng gian xảo nhếch lên: “Mẹ con với mẹ, được ?”

      Lãnh Tây cười: “Con làm gì?”

      Cao Hi Hi đặt bút xuống, chạy đến cạnh Lãnh Tây: “Con muốn trải nghiệm cuộc sống.” Thấy Lãnh Tây trả lời, bé liền thay giày, quên gọi vọng vào: “Bố, thôi.”

      Lãnh Tây sững người, nhưng cũng gì thêm.

      Cao Tử Quần thong dong bước đến.

      nhà ba người xuống lầu, Cao Hi Hi sau cùng, ánh mắt dõi theo bóng lưng Lãnh Tây, miệng cứ chúm chím cười.

      Dưới lầu, ít người lớn tuổi trong khu chung cư ngồi ghế gỗ phơi nắng. Tần Hiểu Vân ít lần dắt Hi Hi tản bộ nên mọi người đều biết bé: “Hi Hi cùng mẹ ra ngoài à?”

      Cao Hi Hi ngừng gật đầu.

      “Hi Hi, đó là bố cháu ư?”

      “Dạ, cháu cùng bố mẹ mua thức ăn.”

      “Ôi, đẹp quá, gia đình nhà cháu nhìn giống hệt ti vi.”

      “Thời buổi này rất hiếm có người đàn ông nào tình nguyện chợ với vợ à nha.”



      Hình tượng Cao Tử Quần trong mắt mọi người toàn điểm cộng, khuôn mặt đẹp trai, dáng vẻ cao ráo, lại còn biết giúp vợ việc nhà. Trong nháy mắt chinh phục được mọi người nơi đây.

      Lãnh Tây cười nhếch môi: “Hi Hi, nhanh thôi.”

      Cao Hi Hi vui vẻ vẫy tay chào các bà: “Cháu trước ạ.”

      Ánh mặt trời dìu dịu rọi xuống hình ảnh gia đình họ, băng giá tựa hồ cũng trở nên ấm áp.

      Siêu thị.

      Cao Tử Quần đẩy xe, Cao Hi Hi nắm lấy tay mẹ bên cạnh. Nhìn thấy bé con ngồi xe đẩy, Cao Tử Quần đột nhiên : “Hi Hi, con cũng ngồi lên , bố đẩy.”

      Cao Hi Hi giật mình đứng lại, bé nhìn qua đứa bé kia, quay đầu lại trừng mắt bố: “Bố… con lớn rồi.”

      Lãnh Tây phì cười.

      Cao Tử Quần nhìn sang gia đình ba người kia, tự nhiên : “Bố đùa con mà.”

      “Buổi trưa em tính nấu món gì?” Cao Tử Quần nghiêng đầu hỏi.

      Lãnh Tây thầm thở dài trong lòng, nên cùng ta mà. Xung quanh ít người cứ nhìn chằm vào gia đình họ. Vừa nhìn là biết Cao Tử Quần nên xuất tại những nơi như thế này.

      Toàn thân bộ com lê trau chuốt.

      “Chúng ta qua mua sườn .” Lãnh Tây .

      Cao Hi Hi cười khúc khích: “Con và bố thích ăn món sườn chua ngọt nhất.”

      Lãnh Tây đột nhiên cảm thấy mình như rơi vào cạm bẫy.

      Mua sườn xong, Cao Tử Quần nhìn lên đằng trước : “Chúng ta mua thêm thịt bò .”

      Lãnh Tây trả lời, cả gia đình cùng qua đó.

      Cao Tử Quần nhìn nhìn lại, cuối cùng chọn lấy miếng. Họ lại qua bên dãy hàng rau. Lãnh Tây loay hoay chọn khoai tây, Cao Tử Quần đứng bên, thỉnh thoảng lại đặt mấy củ khoai tây mình chọn vào túi. Lúc này hai người phụ nữ bên cạnh thầm to với nhau: “ này tệ, ông nhà tôi lâu lắm rồi chợ cùng tôi, bảo ông ta chợ mua rau củ, ông ấy thẳng xuống mua thức ăn nhanh về luôn.”

      Trong nhất thời, Lãnh Tây thể phản bác gì.

      “Đàn ông thời đại này lấy vợ về là để làm giúp việc mà.” Người phụ nữa bên cạnh than thở.

      Lãnh Tây vẫn im lặng.

      Đột nhiên Cao Tử Quần lên tiếng: “Cái này cũng phải xem là ai , cũng phải tất cả đàn ông đều như vậy, nếu người đàn ông lòng thương vợ mình nỡ để vợ mình vất vả làm lụng nhiều.”

      Người phụ nữ kia bỗng dưng ngẩng đầu nhìn , Cao Tử Quần nhếch khóe miệng, ánh mắt kia của khiến cho người phụ nữ ấp úng thành lời.

      Lãnh Tây thấy buồn cười, cầm lấy túi khoai tây rồi quay tính tiền.

      Cao Tử Quần theo sau : “Tiểu Tây, em thấy đúng ?”

      “Có liên quan đến tôi sao?” Lãnh Tây tức giận .

      Mua xong rau thịt, Cao Tử Quần vào khu bánh nước, Lãnh Tây theo sau , Lãnh Tây phát , Cao Tử Quần thấy cái gì đắt nhất mua.

      Nhìn thấy chiếc xe đẩy được đặt đầy, Lãnh Tây mới mở miệng: “ muốn đem cả siêu thị này chuyển về nhà à?”

      Cao Tử Quần nhìn hàng xe: “Được rồi, lần sau lại mua thêm, hàng hóa ở đây cũng chẳng nhiều lắm.”

      Lãnh Tây cảm thấy xấu hổ.

      Tâm trạng hai bố con Hi Hi rất vui,đẩy xe xuống tầng đột nhiên Cao Hi Hi muốn ăn đồ xiên. Hồi còn học Lãnh Tây cũng rất thích ăn, lâu lắm rồi cũng chưa ăn lại.

      Cao Tử Quần nhìn đoàn người xếp thành hàng dài ở đằng kia, chau mày: “Thức ăn ở đây vệ sinh lắm.”

      ra tính cách của Cao Hi Hi hoàn toàn được di truyền từ , rất cố chấp, bé cứ nằng nặc đòi cho bằng được: “Con tự mua.” Trong túi bé còn mười tệ, hôm qua nộp tiền quỹ lớp còn dư.

      Cao Hi Hi mua hai xiên, bé cho mẹ xiên, Lãnh Tây mỉm cười cảm ơn.

      Cao Hi Hi ngước mắt nhìn bố, sau đó hả miệng cắn viên, vẻ mặt hưởng thụ: “Mẹ, thịt xiên ngon nhỉ, còn có tương này cũng rất ngon chua chua ngọt ngọt.”

      Lãnh Tây cũng nếm thứ, lâu lắm rồi mới ăn lại, mùi vị này đối với có chút xa lạ.

      Cao Tử Quần nhìn hai mẹ con bên cạnh, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đừng ăn nhiều quá kẻo lát nữa lại ăn cơm ngon miệng.”

      Cao Hi Hi vẫn rất hiếu thảo để lại viên cho bố, Cao Tử Quần cảm động cúi xuống nhận lấy. Lãnh Tây lẳng lặng nhìn hai bố con tình cảm.

      Mọi người xung quanh đều nhìn thấy được cảnh này, ấm áp lòng người.

      Mà Cao Tử Quần đương nhiên cũng biết rằng cảnh này bị người khác chụp được và phát tán lên mạng.

      Lúc băng qua đường, họ đột nhiên nhìn thấy đôi nam nữ trước khu chung cư cãi cọ. Hai người tranh cãi rất gay gắt, vẻ mặt người đàn ông nóng nãy.

      Lãnh Tây nắm chặt tay.

      Cao Tử Quần nghiêng đầu nhìn .

      “Mẹ, là cậu kìa.” Cao Hi Hi khẽ .

      Lãnh Lượng và kia giằng co, hình như khóc. Lãnh Tây nhìn thấy bọn họ về phía đông.

      “Về thôi.” Lãnh Tây trầm giọng .

      Bây giờ Lãnh Lượng còn là Lãnh Lượng của trước kia.

      Buổi trưa sau khi trở về, Cao Tử Quần tự mình xuống bếp nấu món khoai tây hầm thịt bò, sườn xào chua ngọt. Hi Hi biết đây là hai món Lãnh Tây thích nhất.

      Bởi vì chuyện của Lãnh Lượng, tâm tình Lãnh Tây trở nên tồi tệ, về đến nhà lòng vẫn cứ thấp thỏm.

      Nấu xong, Cao Tử Quần ra phòng khách, Lãnh Tây ngồi thất thần sô pha, ngay cả khi Cao Tử Quần đến bên cạnh cũng biết.

      “Vẫn còn suy nghĩ về chuyện của em trai em à?” Cao Tử Quần mở miệng.

      Lãnh Tây ngước mắt nhìn , ánh mắt chất chứa nhiều tâm tình: “Có phải cũng biết?”

      trầm mặc trong thoáng chốc: “Bọn người lần trước đánh cậu ấy là người của Tần Lục.”

      Lãnh Tây ngẩn người dường như thể tin được.

      Tần Lục.

      Trong lòng thầm lặp lại cái tên này, hai tay siết chặt. Tại sao lại là ta.

      “Lãnh Lượng gây ở quán bar bị đưa đến đồn cảnh sát.” Cao Tử Quần kể lại.

      Khuôn mặt Lãnh Tây chuyển sắc, hiểu con người Tần Lục, bài học nhiều năm trước vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Giờ phút này Lãnh Tây vô cùng lo cho Lãnh Lượng, nào biết Lãnh Lượng lại dây vào đúng Tần Lục.

      Người đàn ông kia còn tàn nhẫn hơn Cao Tử Quần nhiều.

      Trong thoáng chốc Lãnh Tây tựa như rơi xuống vực thẳm.

      Cuối cùng ngày hôm nay Cao Tử Quần ở lại ăn cơm trưa cùng hai mẹ con. Tựa hồ mọi chuyện đều tiến triển rất tốt. Từ lúc Cao Hi Hi biết được chuyện của Sở Hàng, Cao Hi Hi cứ câu “ chị xinh đẹp chị xinh đẹp”, Cao Tử Quần liền hiểu ra.

      Chuyện tạp chí lần trước, dường như tưởng mình vào ngõ cụt. Cho dù Sở Hàng có kiên trì, bố mẹ ta cũng thể chấp nhận Lãnh Tây.

      Cao Tử Quần hôn lên trán Hi Hi: “Phải nghe lời mẹ con biết ?”

      Cao Hi Hi làm bài tập, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên: “Chỉ cần bố chọc mẹ giận là tốt rồi.”

      Cao Tử Quần cười cười.

      tóm lại ngày hôm nay trôi qua trong vui vẻ … nếu như có cuộc điện thoại kia.

      Văn Thư gọi điện thoại khóc lóc bảo Văn Tuyển xảy ra chuyện. Trong nháy mắt tâm tình Cao Tử Quần liền chìm xuống.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 43

      Văn Thư vốn là người phụ nữ kiên cường. Cho dù lúc ấy Kiều Vũ bị tai nạn qua đời, cũng có bất lực khóc lóc như bây giờ. Cao Tử Quần có thể đoán được Văn Tuyển có lẽ xảy ra chuyện. Văn Tuyển vốn có tiền sử bệnh tim bẩm sinh, Kiều Vũ qua đời khi Văn Thư mang thai ba tháng, vì quá kích động mà đứa bé cũng bị ảnh hưởng.

      Khi đó lo rằng Văn Thư ra của Kiều Vũ mà chịu đựng nổi, tìm đủ mọi cách, tìm bao nhiêu bác sĩ để giữ đứa bé trong bụng, nhưng sau khi sinh ra sức khỏe của đứa bé rất yếu.

      Nghĩ đến vấn đề này Cao Tử Quần lại cảm thấy tự trách, những ngày gần đây quên mất Văn Tuyển.

      giải thích với Cao Hi Hi: “ Văn Tuyển của con ở bệnh viện, bố phải đến thăm ấy.”

      Cao Hi Hi trợn to mắt sững sờ, dù muốn nhưng bé cũng thể ngăn cản bố đừng .

      Cao Tử Quần vuốt đầu con : “Có chuyện gì gọi cho bố.”

      Cao Hi Hi muốn nhưng rồi lại ngập ngừng: “Bố…”

      “Hả?” Thanh Cao Tử Quần vang cao.

      Cao Hi Hi khẽ lắc đầu: “Bố cẩn thận.” Cho dù Cao Tử Quần giải thích chuyện của Văn Thư và , nhưng dù sao Cao Hi Hi vẫn nỡ, có lẽ vì xa Lãnh Tây thời gian dài cho nên trong lòng vẫn luôn mang theo cảm giác an toàn, bé luôn sợ hai mẹ con Văn Tuyển cướp bố mình.

      Bởi vì mẹ bé vẫn muốn quay lại bên bố.

      Lúc Cao Tử Quần vào phòng bếp, Lãnh Tây thu dọn bát đũa, ngước mắt nhìn . Bốn mắt đối diện nhau, trong thoáng chốc ai gì.

      Ánh mắt Cao Tử Quần nhìn xuống ba chiếc bát bàn, hiểu sao trong lòng trào dâng nổi niềm ấm áp, nhưng giờ phải cảm thấy rất tiếc nuối: “Con trai Văn Thư xảy ra chuyện, tại ở bệnh viện, giờ phải đến đó xem.” giải thích.

      Lãnh Tây sững sờ.

      Cao Tử Quần thấy im lặng lên tiếng, lại tiếp: “Tiểu Tây, và Văn Thư có gì cả. Văn Tuyển phải con …”

      Lãnh Tây vẫn lặng thinh.

      “Sức khỏe Văn Tuyển tốt, lâu trước mới làm phẫu thuật ở Mỹ.” Cao Tử Quần bất đắc dĩ thở dài: “ đây.” Tiếp theo là tiếng đóng cửa vang lên.

      Lãnh Tây chậm rãi ngồi xuống, nhìn đĩa thức ăn bàn: thịt bò hầm khoai tây, sườn xào chua ngọt… chau mày. Cao Tử Quần, uổng là tự khoe khoang rằng mình thông mình, chẳng nhẽ phát ra tình cảm Văn Thư đối với sao? Chẵng nhẽ đến bây giờ vẫn hiểu vì sao năm đó tôi lại xuất tại buổi đính hôn của sao?

      dùng ấy để khích tôi, nhưng từng nghe qua bốn chữ: “Đùa mà thành !”

      Lãnh Tây thẩn thờ nhìn cánh cửa, có rất nhiều chuyện những năm qua hề muốn nghĩ đến nhưng có nghĩa là nhìn nhận được . biết tình cảm giữa Cao Tử Quần và Văn Thư đến tận cùng là như thế nào, nhưng cảm nhận được quan tâm của dành cho Văn Thư tựa hồ như thói quen.

      nhớ có lần vô tình nhìn thấy tấm hình trong ví tiền Cao Tử Quần, trong tấm hình là ba người, bộ dáng mười sau mười bảy, năm tháng tuổi thanh xuân.

      Bức ảnh có hơi cũ, có thể nhận ra được rằng chủ nhân của nó ngắm miết ít lần.

      Lãnh Tây thở dài hơi, đứng dậy gọi Hi Hi ăn cơm.

      Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, tình trạng của Văn Tuyển ổn định, cậu bé ngủ say. Văn Thư ngồi bên mép giường, đầu cúi thấp, sắc mặt tái nhợt, trông rất mệt mỏi.

      Cao Tử Quần mím môi, sải bước đến: “Tiểu Tuyển thế nào rồi?”

      Văn Thư từ từ ngẩng đầu, khóe mắt ươn ướt: “sốt cao, nôn mửa liên tục, bác sĩ bảo có thể là do cơ thể bài xích.” thút thít, đôi môi run rẩy: “Tử Quần, em phải làm sao bây giờ? Tiểu Tuyển mới chỉ tám tuổi, tại sao phải hứng chịu nhiều đau đớn như vậy?” Văn Thư dường như thể khống chế được tâm tình của mình: “Đây là em bị báo ứng ư?”

      Cao Tử Quần vội vàng giữ lấy tay : “Trước tiên em hãy bình tĩnh lại.” nghiêm giọng , tay lại càng siết chặt.

      Văn Thư từ từ tỉnh táo lại, ngơ ngẩn nhìn , ánh mắt hoảng hốt: “Tử Quần, hãy giúp em, em chỉ có Văn Tuyển, em chỉ có mình nó.” vô lực nỉ non: “Kiều Vũ bỏ em mà , tại cũng cần em, chẳng nhẽ ông trời lại còn muốn cướp con trai em sao?”
      Văn Thư giữ chặt cánh tay , ngón tay bám chặt, rồi sau đó, từng chút dựa vào ngực , ôm chặt lấy tựa như cả đời này mãi buông. Nhiều năm qua vẫn luôn khát vọng, muốn bị bỏ lại đơn mình.

      “Tử Quần… Tử Quần…” thầm gọi tên .

      Sắc mặt Cao Tử Quần trở nên tĩnh mịch: “Văn Thư, vẫn luôn ở bên cạnh em.”
      Văn Thư nức nở: “Tử Quần, lại gạt em.”

      Cao Tử Quần nhíu mày, giữ chặt người đối diện với ánh mắt của : “Văn Thư, em là em của , sao có thể mặc kệ em được chứ.”

      “Em …” Văn Thư hoảng hốt thào lặp lại, đột nhiên phì cười. bình tĩnh nhìn tựa như xác định điều gì đó. từ từ buông tay: “Vậy những năm tháng trước đây thích em đều là giả dối sao?”
      Khóe miệng khẽ mấp máy, ràng chỉ là câu nhưng lại khiến tim nhói đau.

      cho em biết, có phải trong lòng có em?” Văn Thư nhìn thẳng vào mắt tựa như muốn nhìn tâm tình khó hiểu của .

      Cao Tử Quần ngẩn ra, hai tay nắm chặt: “Văn Thư, em nghĩ nhiều quá rồi.” Sắc mặt trở nên lạnh lùng.

      Văn Thư vẫn nhìn , bỗng nhiên nở nụ cười: “Tử Quần, phải trước đây em Tiểu Tuyền và Hi Hi, nhà bốn người chúng ta cùng nhau chung sống sao? quên rồi ư?”

      Mười ngón tay siết chặt, giờ khắc này trong tâm trí tâm trạng hoàn toàn rối bời: “Văn Thư, em mệt rồi ,để gọi y tá đến, em hãy nghỉ ngơi lát .” xong xoay người. muốn cùng thảo luận vấn đề này.

      Văn Thư lẳng lặng ngồi đằng kia: “Bởi vì Lãnh Tây? Tử Quần, biết ấy có tình cảm với mà, nếu sao bảy năm sau ấy mới quay trở về.”

      Cao Tử Quần sững người, cố gắng kìm nén tức giận, đây là điều cấm kị nhất trong lòng , Văn Thư biết , nhiều năm qua mối quan hệ giữa hai người vẫn êm đẹp bởi vì ai vạch trần nó. Toàn thân Cao Tử Quần toát ra lãnh khí, vẻ mặt liền trở nên ảm đạm.

      “Chỉ cần ấy là đủ rồi.” Cao Tử Quần nhàn nhạt để lại câu rồi xoay người bước .

      Bóng đêm bao trùm khắp gian, Cao Tử Quần phóng xe như bay, vẻ mặt lạnh lùng. thay đổi bất ngờ của Văn Thư khiến nhất thời thể chấp nhận. Đoạn tình cảm trước kia dứt bỏ từ rất nhiều năm trước.

      ra bây giờ nghĩ lại, tình cảm của dành cho Văn Thư cũng chỉ là tình em. Cao Tử Quần dừng xe bên bờ sông, ánh mắt vô hồn nhìn về phía đằng trước. Ngọn đèn hai bên bờ lấp lánh dưới mặt nước, thỉnh thoảng lại có mấy đôi tình nhân ngang qua.

      Cũng có thể bởi vì ra của Kiều Vũ, Văn Thư cảm thấy đơn, nên mới hoang tưởng tình cảm với .

      Cao Tử Quần nhíu chặt mày, vẻ mặt thâm trầm. Kiều Vũ sinh mệnh của thuộc về Cao gia, cho dù chết cũng hối tiếc. Bởi vậy, dùng tính mạng của mình để đổi lấy sống cho Cao Tử Quần.

      Cả đời này Cao Tử Quần cũng thể nào quên được ánh mắt Kiều Vũ lúc ấy, toàn thân nhuốm đầy máu.

      hung hăng đánh mạnh vô lăng.

      Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh cãi, Cao Tử Quần lạnh lùng liếc mắt, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ liều mạng chạy về phía trước…là Lãnh Lượng và người phụ nữ lúc sáng.

      Cao Tử Quần hề nghĩ ngợi liền xuống xe: “Lãnh Lượng…” gọi lớn.

      Lãnh Lượng chạy đến cạnh xe, thở hồng hộc, chân của vừa mới hồi phục chưa được bao lâu thể hoạt động nhiều, vừa mới chạy qua hai con đường run rẫy.

      Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn đám người phía sau, tay cầm dao rựa, vừa nhìn là biết loại người gì.

      “Thả ta ra, việc này tôi với Tần Lục.” Cao Tử Quần dửng dưng lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn qua đám người kia.

      Đám người kia quan sát , người đàn ông trước mặt dám gọi thẳng tên ông chủ bọn họ dĩ nhiên bọn họ cũng dám làm càn.

      “Ông chủ trước mặt xưng hô thế nào đây?” Người đàn ông đứng giữa đột nhiên mở miệng.

      Khóe miệng Cao Tử Quần lạnh lùng nhếch lên: “Hạng người như xứng hỏi tên tôi?” kiêu ngạo trả lời, quay đầu nhìn Lãnh Lượng: “Lên xe.”

      Nào ngờ Lãnh Lượng vẫn mãi đứng đó chẳng nhúc nhích: “Ai cần giả bộ hảo tâm, Cao Tử Quần, cho dù hôm nay tôi có bị đánh chết cũng cần mèo khóc chuột giả từ bi.” Lãnh Lượng gắt gao , vẻ mặt khinh thường.

      Những người kia nghe được, ánh mắt đột nhiên thay đổi: “ ra là Cao tổng ông chủ tập đoàn Trung Chính.” Người kia mở miệng, vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn.

      kia bất an, nắm chặt tay Lãnh Lượng: “Chúng ta lên xe trước , bọn họ tha cho đâu.”

      Lãnh Lượng tức giận quát: “Em biết ta là ai sao? Cho dù có chết ở đây cũng cần giúp đỡ của ta.”

      Cao Tử Quần khẽ nheo mắt: “Cậu có khí phách đấy. cậu từng nghĩ cho mẹ và chị cậu chưa? Cậu chết họ phải làm thế nào?”

      Lãnh Lượng nghiến chặt răng, mười ngón tay cuộn thành nắm đấm, hận!

      cần quan tâm.” Ánh mắt tràn đầy phẫn hận.

      Hai người giằng co.

      “Cao tổng, chúng tôi làm theo lệnh,hôm nay chỉ cần lấy cánh tay của tên tiểu tử này thôi, cũng nhiều lắm. Mong ngài tránh ra, nếu đừng trách chúng tôi…”

      Bọn người kia nháy mắt nhau, đột nhiên tất cả cùng chạy tới. Cao Tử Quần ngờ rằng bọn họ dám ra tay.

      Trong nhất thời tình cảnh trở nên hỗn loạn. Sức khỏe Lãnh Lượng vừa mới khá hơn, thể chịu nổi bị hành hung như vậy. Nhìn thấy tên chạy cầm đùi sắt luồng ra phía sau Lãnh Lượng, Cao Tử Quần bất chấp chạy qua đỡ.

      Hai đùi quất mạnh xuống.

      …” Cao Tử Quần quay đầu gọi Lãnh Lượng, chỉ là trong chớp mắt cảm thấy đầu mình đau điếng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :