1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 35:
      Cao Tử Quần xong, xoay người vào sân, Cao Hi Hi trò chuyện cùng bà ngoại. Tần Tú Vân vừa biết được, chiều nay Lãnh Tây dẫn con ra ngoài chơi, bà nhíu mày, Lãnh Tây đúng là làm chuyện dại dột rồi, sao lại khiêu chiến với Cao Tử Quần chứ.

      “Hi Hi, thôi.” Cao Tử Quần trầm giọng gọi.

      Mỗi lần gặp Cao Tử Quần, Tần Tú Vân đều cảm thấy rất khó chịu, bà nghiêm mặt, lặng im đứng đó.

      Từ Cao Hi Hi biết nhìn sắc mặt người khác, bé nhìn ra tâm trạng của bố rất tồi tệ, dĩ nhiên nó dám làm ngược lại lời bố.

      “Ngoại, để lần sau con ăn cơm cùng ngoại.”
      Tần Tú Vân gật đầu, bà gượng cười: “Uhm, lần tới ngoại nấu cho con thiệt nhiều món ngon.”

      Cao Tử Quần nắm lấy tay Hi Hi ra, Lãnh Tây bước đến, cả ba người cùng nhìn nhau. Cao Tử Quần dừng bước, Lãnh Tây ngước mặt lên: “Mẹ, hôm nay con rất vui. Lần sau chúng ta rủ thêm bố cùng nữa, bố giận.”
      Lãnh Tây mỉm cười: “Được.” dịu dàng vuốt đầu con : “ đường cẩn thận.” Câu này cũng biết là với ai.

      Sau khi hai bố con khỏi, bầu khí trong sân nhà Lãnh gia rơi vào trầm mặc. Lãnh Lượng biết từ lúc nào chống gậy đứng trước cửa phòng khách, ánh mắt nặng nề nhìn về phía trước.

      Tần Tú Vân thở dài: “Tiểu Tây à, con đừng dại mà chống đối với ta. Dù sao cũng bất lợi đối với con mà lại ảnh hưởng tốt đến Hi Hi nữa.”

      Lãnh Tây : “Con biết, mẹ, mẹ yên tâm , có việc gì đâu. Chỉ là hôm nay con quên trước với ta thôi.”

      Tần Tử Vân gì nữa, bà sao lại hiểu con mình được chứ.

      ***

      Đêm đó, sau khi về nhà Cao Hi Hi bị sốt cao, 39 độ, bé mệt mỏi rên rỉ. Cao Tử Quần gọi bác sĩ riêng đến, ông ta viết đơn thuốc hạ sốt.

      Cao Tử Quần tự tay cho Hi Hi uống thuốc. Cả đêm sắc mặt thâm trầm, đôi mắt giăng kín nỗi niềm ưu tư.Sau khi uống thuốc, Hi Hi bắt đầu đổ mồ hôi, Cao Tử Quần ngồi bên mép giường, nhàng lau cho con .

      Đến nửa đêm, cuối cùng Hi Hi cũng hạ sốt. Cao Tử Quần vào thư phòng, châm điếu thuốc. Năm đó khi Lãnh Tây mang thai bỏ thuốc, nhiều năm nay, ngoại trừ những lúc xã giao, hầu như có đụng vào.

      Trong chốc lát, căn phòng tràn ngập khói thuốc, Cao Tử Quần nhíu chặt mày, khi điếu thuốc gần tàn, mới nhấc điện thoại lên: “Tôn Thành, cuộc đấu thầu lần này vì sao lại chọn Bác Thái.”

      Tôn Thành sửng sốt, suy nghĩ lại: “Cao tổng, phải trước đây hạng mục lần này giao toàn quyền cho bộ phận tuyên truyền phụ trách rồi sao. Để tôi hỏi lại.”
      Cao Tử Quần đồng ý.

      Sau khi tìm hiểu toàn bộ việc, khỏi vò đầu. quá sơ suất, sao có thể quên chuyện này chứ. Mỗi khi có chuyện liên quan đến Lãnh Tây, Cao tổng của bọn họ sao có thể làm việc theo quy tắc thông thường được nữa.Bộ tuyên truyền báo cáo rằng, họ nhận được thông tin công ty Bác Thái sớm mang nợ chồng chất, dĩ nhiên họ chọn hợp tác cùng Bác Thái.

      Tôn Thành liền báo cáo tất cả lại cho Cao Tử Quần, đầu bên kia im lặng khiến sống lưng lạnh run.

      Cao Tử Quần chau mày: “Bộ phận tuyên truyền quyết định ra sao cứ làm theo thế .”

      Tôn Thành thầm hít sâu: “Tôi biết rồi.”

      Ngày hôm sau, Lãnh Tây đến công ty, mọi người vẫn như cũ, tựa hồ chuyện hôm qua chưa xảy ra. vừa ngồi xuống bàn làm việc của mình bao lâu mọi người trong phòng bắt đầu xôn xao.

      Lãnh Tây vốn để ý nhưng là giọng của các đồng nghiệp càng lúc càng lớn.
      ra ông chủ của Trung Chính đứa con riêng.”

      “Đám phóng viên thời buổi này thiệt lợi hại.”

      “A, đây phải là…Lãnh Tây sao?”



      Trong nháy mắt, Lãnh Tây sửng sốt, máu toàn thân như chảy ngược dòng, đứng phắt dậy, tay vô tình lướt qua chiếc cốc bàn, “xoảng” tất cả tan nát thành mảnh vụn. Mọi người bỗng im bặt, Lãnh Tây bước nhanh đến, kinh ngạc nhìn tấm hình tờ tạp chí. Đó là tờ báo tuần san, đời sống, sức khỏe, tài chính kinh tế, giải trí đều đề cập tới.

      Có thể cho tôi xem chút ?” Lãnh Tây khó khăn mở miệng, cố họng tựa như bị gì đấy bóp nghẹn.

      Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt ngượng ngùng: “Ôi chỉ là báo lá cải thôi mà.”

      “Ờ, đúng vậy đúng vậy…” Mọi người hùa vào.

      Khóe miệng Lãnh Tây run run, sắc mặt xấu đến cực điểm, từ từ đưa tay ra, đồng nghiệp kia đưa qua, ngập ngừng lên tiếng: “Đúng lúc tôi phải đến văn phòng giám đốc, xem .”

      Lãnh Tây nhận lấy tờ báo, ràng chỉ là tờ báo thôi nhưng lại cảm thấy nó lại rất nặng nề. Tiêu đề tạp chí nổi bật đập và mắt . Lãnh Tây nhìn vào hàng chữ kia, chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng- Cao Tử Quần rất nuông chiều người tình.

      cứng nhắc lật ra, cả bài viết dài hai trang. bội phục trí tưởng tượng của đám phóng viên kia, miêu tả nhân vật của sinh động như .

      Hư…Lãnh Tây cười mỉa mai…. siết chặt tay, vò nát trang giấy.

      Giấy gói được lửa, cuối cùng cũng có ngày hôm nay. nhắm chặt mắt giấu nỗi niềm bi thương.

      Tờ báo còn in cả tấm hình ba người tham gia cuộc thi chạy ba chân ở đại hổi thể dục thể thao trường Hi Hi. Góc chụp rất chuẩn, Hi Hi cúi đầu mặt, chỉ là rất ràng. Cao Tử Quần nhìn bằng ánh mắt âu yếm, mà lại mỉm cười e thẹn. Người bên ngoài nhìn vào chắc chắn nghĩ rằng kẻ tình nhân thầm chờ đợi lâu năm cuối cùng cũng gặt hái được thành quả.

      Điện thoại di động rung lên liên tục, thế nhưng chẳng còn tâm trí nào để đến nhìn xem ai gọi.

      Phóng viên chụp được những tấm ảnh này, như vậy khẳng định tra ra danh tính của . Vậy, trường học sao? vội vàng chạy đến trường, quả nhiên bên ngoài vây kín xe.

      Lãnh Tây nhìn tình cảnh lộn xộn này, trong lòng chua chát bi thương. nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa đến giờ tan trường. dám tưởng tượng đến giây phút chuông reo lên, nếu như đám ký giả nhìn thấy Hi Hi như thế nào.

      suy nghĩ lúc, cuối cùng quyết định gọi điện cho Thần Hi nhờ ấy liên lạc với trường học trước.

      ra Thần Hi cũng xem tin đó, thời buổi internet nay, chuyện gìcũng lan truyền rất nhanh, cũng liên tục gọi điện cho Lãnh Tây nhưng có ai bắt máy.

      “Lãnh Tây, cậu đừng đến trường, hôm nay Hi Hi học.” Thần Hi sốt ruột : “Tớ hỏi rồi, Cao Tử Quần cho người phong tỏa tin tức rồi.”

      Lãnh Tây hít sâu: “Bây giờ mới phong tỏa tin tức có tác dụng gì chứ? Trong mắt của tất cả mọi người thế giới này tớ là kẻ thứ ba.” cười tự giễu.

      Thần Hi nghe thanh đau thương của bạn thân, lòng thắt lại: “Tiểu Tây, cậu cũng biết ấy chưa kết hôn, cậu phải như thế.”

      Lãnh Tây nhìn về phía trường học, còn chuyện gì nữa, cúp máy. Nếu Hi Hi đến trường, phải nhanh chóngrời khỏi nơi này.

      Chỉ là đánh giá thấp năng lực của đám ký giả, mấy người đó dựa vào gì mà kiếm sống cơ chứ, có thị lực cao siêu bọn họ làm sao có thể duy trì trong nghề này được.

      tên phóng viên nhìn thấy liền chạy đến. Lãnh Tây chỉ biết cúi đầu cắm cổ chạy.

      “Chờ chút….” Ống kính camera dồn dập hướng về phía , đèn flash chớp nhoáng, Lãnh Tây cảm thấy chói mắt. Trong phút chốc, mọi thứ trở nên hỗn loạn, Lãnh Tây bị bao vây ở giữa, bên tai đủ loại thanh nhốn nháo.

      “Xin hỏi, và tổng giám đốc tập đoàn Trung Chính có quan hệ gì?”
      “Đó có phải là con của hai người ?”

      “Đối với những gì báo chí đưa tin có gì muốn ?”



      Lãnh Tây im lặng , đưa tay che mặt. Thỉnh thoảng có người đụng, nhíu mày, tiếp tục bước về phía trước. Đám ký giả ùn ùn kéo đến tranh nhau cướp tin lên trang đầu.

      Đám người chen lấn vô tình va đập vào , tự nhiên nghĩ đến cuộc sống của những minh tinh giải trí hề dễ dàng tí nào.Cũng may hôm nay Hi Hi học, xem ra Cao Tử Quần nhận được tin tức trước.

      Cũng đúng, từ trước đến nay luôn lo lắng cho Hi Hi .

      có thể vài lời?” biết từ đâu ra tên ký giả nhảy lên chặn lại trước mặt .

      dừng bước, chiếc micro nghênh ngang trước miệng. thầm hít sâu, gạt mạnh chiếc micro qua bên.Tất cả mọi người kinh ngạc.

      tiếp tục bước lên. Dân chúng đổ xô đến xem. biết ai từ phía sau đẩykhiến chao đảo ngã quỳ giữa mặt đất,đầu gối rát như lửa. chật vật định đứng dậy mới phát chân phải bị trật khớp đau nhức.

      Xung quanh hỗn loạn, Lãnh Tây tay chống đất, chết lặng, thể tìm ra từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của mình trong giờ khắc này, nếu như có, đấy chính là hận, cảm thấy hận Cao Tử Quần.

      lát sau, bảo vệ trường bắt đầu tiến đến.

      Tôn Thành và Sở Hàng chạy đến gần như là cùng lúc, hai người nhìn nhau. Mấy năm trước Tôn Thành điều tra qua Sở Hàng, dĩ nhiên là nhận ra ta. nhìn người đàn ông trước mặt : “ hãy đưa Lãnh Tây lên xe, tôi ngăn cản bọn ký giả.”

      Sở Hàng đến bên Lãnh Tây, giang tay ra ôm lấy : “Có bị thương ở đâu ?” cố kiềm nén tức giận của mình.

      Khuôn mặt Lãnh Tây dán sát lên áo , cảm giác được hương thơm dịu dàng, giây phút này hiểu sao khiến cho người ta cảm thấy bình thản: “Sở Hàng…” thào gọi tên . Nhiều năm trước, mỗi lúc khó khăn, cũng gọi tên như vậy, nhưng chẳng bao giờ nghe được câu trả lời.

      đây…” Sở Hàng khàn giọng đáp: “ dìu em lên xe.”

      Đám ký giả liền đưa camera lên chụp điên cuồng.

      Sở Hàng hít sâu, ánh mắt nặng nề tựa biển sâu.
      Ký giả nhìn thấy người của Trung Chính đến, liền chỉa camera qua hướng kia: “Xin hỏi đối với tin tức mới đây Cao tổng có ý kiến gì ?”

      “Có phải những gì bài báo kia viết đều là ?”

      Những câu hỏi của phóng viên thay nhau nổi lên, Tôn Thành nghiêm mặt : “Các vị, về chuyện bài báo kia, tập đoàn chúng tôi lời giải thích ràng.”

      Dưới hỗ trợ của bảo vệ, Sở Hàng bế Lãnh Tây lên xe, Lãnh Tây co rụt thân mình, tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt chút tia máu.

      Sở Hàng mở chai nước đưa cho : “Đừng quá lo lắng, ngày mai bị lộ những tấm hình này ra ngoài đâu.”

      Lãnh Tây lời, ánh mắt trống rỗng, sớm quan tâm những chuyện này, dù có bị tung ra ngoài sao chứ, điều nên biết cũng biết. chỉ là hận!
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 36:
      Tôn Thành nhìn sắc mặt tái nhợt của Cao Tử Quần, đắn đo lựa chọn từ ngữ : “Lúc tôi đến Bác Thái, Lãnh Tây rời khỏi công ty đến trường học…”

      Cao Tử Quần im lặng ngắm nhìn Hi Hi ngủ say giường bệnh. Khi nhận được tin, đúng lúc Hi Hi đột ngột bị sốt cao, phát thân mình con đầy những nốt bọng nước, vội vàng đưa Hi Hi đến bệnh viện, phần bên kia giao phó Tôn Thành nhanh chóng đón Lãnh Tây.

      liên tục gọi điện thoại cho Lãnh Tây, nhưng tiếc là có ai bắt máy.

      Tôn Thành ngập ngừng : “Lãnh Tây được Sở Hàng đưa đến bệnh viện rồi.”
      Đột nhiên Cao Tử Quần nhíu mày nhìn , ánh mắt lạnh lùng.

      tại ấy nằm ở bệnh viện nào?” Cao Tử Quần gấp gáp hỏi.

      “Bệnh viện số hai.” Tôn Thành trả lời.

      Đúng lúc Cao Hi Hi tỉnh lại, thào gọi: “Bố.” Vừa tỉnh dậy, bắt đầu động đậy, muốn gãi hết những nốt bọng nước người.

      Cao Tử Quần chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của con , đúng là giống hệt mẹ, chỉ có điều Hi Hi biết nghe lời hơn.

      “Hi Hi, bố phải ra ngoài lát, chú Tôn ở lại đây với con nhé, con phải nghe lời, được gãi biết chưa?”
      “Bố, bố đừng cãi nhau với mẹ nữa nhé.” bé mở to mắt nhìn bố: “Là con quên rằng mình bị dị ứng với dứa. Mẹ biết.”

      Cao Tử Quần nhìn vào đôi mắt sáng như tuyết của con , nhạy cảm của con bé làm lòng xót xa, véo mũi con: “Chân mẹ con bị thương, bố qua đó thăm mẹ.”

      Hi Hi nhếch khóe miệng: “Vậy bố nhanh ! Bố, cố lên!” bé đưa ngón tay cái hướng về phía bố.

      Cổ chân phải bị trật, bác sĩ đưa bản chụp phim, dặn dò phải nghĩ dưỡng mấy ngày, được vận động mạnh.

      Sở Hàng lẳng lặng nhìn , vừa hoảng loạn nên trông sắc mặt rất mệt mỏi, trang phục người dính bết bùn đất. chậm rãi nhắm mắt tựa lưng vào đầu giường, tất cả dường như bất động, nghe thấy hơi thở nặng nhọc của mình.

      Sở Hàng từ tốn đến cạnh .

      Lãnh Tây lập tức bừng tỉnh, đôi mắt tràn ngập cảnh giác, ánh mắt ấy khiến tim Sở Hàng bỗng run lên, đưa tay ra khẽ vuốt tóc : “ sao rồi, em ngủ lát .”

      Lãnh Tây sững sờ, nhìn chằm về phía trước, tầm mắt rơi vào bộ quần áo người . Khóe miệng run run,nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

      Ánh mắt Sở Hàng dời xuống khuôn mặt , kìm lòng đưa tay lau nước mắt cho , những giọt nước mắt kia tựa như đê vỡ.

      Quá khứ qua .

      Sở Hàng nhàng ôm , khuôn mặt Lãnh Tây dán sát lòng , tay nắm chặt góc áo, khóc nức nở: “Sở Hàng, phải như thế, phải như thế…”

      biết, biết, Lãnh Tây, em phải là người như vậy.” dịu dàng an ủi.

      Khóc thút thít hồi, tâm tình như được giải tỏa, dần bình tĩnh lại.

      “Lãnh Tây.” Sở Hàng đột nhiên mở miệng: “Chúng ta kết hôn .” Vẻ mặt rất chân thành: “Quá khứ qua , nhưng vẫn còn tương lai.”

      Lãnh Tây sững sờ, lặng người nhìn : “ được.”

      “Tại sao lại được?” Sở Hàng nắm chặt cổ tay : “Tiểu Tây, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.” chớp mắt nhìn , ánh mắt tràn đầy nhu tình mang theo vài phần thiết tha: “Tiểu Tây, hãy tin .”

      Lãnh Tây ra sức lắc đầu: “Sở Hàng, em cần đồng cảm của .” Tim đập mạnh, đúng vậy, cho dù bây giờ mọi thứ hỗn loạn, vẫn hiểu được rằng, có khả năng.

      Trải qua biết bao nhiêu song gió, lại thêm nhiều việc được tỏ tường làm cho khoảng cách của hai người càng lúc càng xa.

      Lãnh Tây chậm rãi rút tay, khuôn mặt vô hồn chút sức lực: “Năm đó, em và Cao Tử Quần ở bên nhau, ta từng bước từng bước tính toán kỹ lưỡng cả rồi.” từ chối , khiến như kẻ điên, căn bản thèm quan tâm đến suy nghĩ của .

      nhìn Sở Hàng, ánh mắt sâu sắc: “Sở Hàng, em thể hại .”

      Hơn ai hết có hiểu rằng, phải việc gì cũng có thể lấy cảm xúc của tại ra để giải quyết.

      Cảm xúc của Sở Hàng lên đến cực điểm: “Tiểu Tây, em mãi luôn như vậy. việc năm đó em cũng cho …” Thanh trầm ấm nghẹn ngào: “Chuyện trước kia kịp tham dự, lúc này đây đừng đẩy ra, được , Tiểu Tây…”

      Lãnh Tây khư khư lắc đầu, mím chặt môi.

      Sở Hàng nhìn thấy như vậy, cuối cùng thở ra hơi: “Vậy, hãy để giúp em lúc này.”

      Lãnh Tây cảm nhận được nuối tiếc và đau đớn khuôn mặt , lòng thắt lại.

      Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, Sở Hàng nộp tiền viện phí, Lãnh Tây mình ngồi giường bệnh. Cao Tử Quần đẩy cửa vào, cứ tưởng là Sở Hàng, nghiêng mặt qua định mở miệng… vẻ mặt trong thoáng chốc đông cứng.

      Khoảnh khắc kia, đầu óc hỗn loạn, đau buốt.

      Cao Tử Quần đánh giá , hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: “Hôm sau công ty ra mặt, giới truyền thông đưa tin chuyện này nữa đâu.”

      Lãnh Tây cảm thấy buồn cười, nhưng cười nổi, biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Đúng vậy, năng lực vĩ đại, có thể hô phong hoán vũ, đám truyền thông dĩ nhiên dám đắc tội . nhìn thẳng : “Cao tiên sinh, tôi cảm thấy sau này chúng ta cần phải gặp mặt nữa. Tôi chỉ là thường dân, tôi có năng lực kia, thể để truyền thông viết bậy. Tôi nghĩ điều duy nhất tôi có thể làm, chính là giữ khoảng cách với ngài.”

      Toàn thân Cao Tử Quần hóa đá: “Chuyện này là sơ sót của , nghĩ rằng đám ký giả đăng hình chụp của ngày hôm đó, thậm chí còn đào bới chuyện trước kia. Em yên tâm, giải quyết ổn thỏa chuyện này.”

      “Giải quyết ổn thỏa? Cao tiên sinh, ngài ngài giải quyết ổn thỏa là giải quyết như thế nào? cho bọn họ biết tôi phải là kẻ thứ ba, với bọn họ rằng là tôi bị cưỡng hiếp, bị ép buộc?” cười mỉa nhìn .

      Ánh mắt Cao Tử Quần tối sầm lại: “Lãnh Tây…” trầm giọng gọi tên : “ tuyên bố với tất cả rằng em mới là vợ của , bảy năm trước chúng ta kết hôn.”

      Lãnh Tây thực bị làm cho sửng sốt, thể tin trợn tròn mắt nhìn , cuối cùng gằn từng từ từng chữ : “Tôi cảm thấy như vậy hay. Bởi vì tôi quen Sở Hàng.”

      Ánh mắt Cao Tử Quần liền thay đổi: “Em có.”

      “Tại sao lại ?” hỏi ngược lại: “Tôi với rồi, ấy là tình trọn đời trọn kiếp của tôi, cũng biết, nếu như phải vì , tôi và ấy vốn là đôi tình nhân hạnh phúc.”

      Cao Tử Quần nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Tây, cắn răng mở miệng hỏi: “Vậy Hi Hi sao? Em cần con em nữa sao?”
      Lãnh Tây chớp mắt: “Tôi sợ phải ra tòa, Cao Tử Quần nếu như mất cả chì lẫn chài thế nào?” đột nhiên rút điện thoại từ trong túi, cho xem album ảnh: “Nếu như tôi trình những bức này cho quan tòa hoặc là đám phóng viên, thế nào?”

      Cao Tử Quần cảm thấy luồng khí lạnh từ dưới xông lên, thất vọng: “Lãnh Tây, em hận như vậy sao?”

      “Tôi chỉ muốn quyền nuôi dưỡng Cao Hi Hi.” bình tĩnh . Con người, dù sao vẫn phải trải qua nhiều vấp ngã mới có thể trưởng thành. Có lẽ sau việc lần này, Lãnh Tây có thể giành quyền nuôi dưỡng Hi Hi coi như cũng đáng giá.

      “Tốt lắm… Tốt lắm…” Cao Tử Quần cố giấu tâm tình nặng nề , tựa như chưa từng quen biết .

      ***

      Văn Thư nhìn tờ tạp chí trước mặt, khóe môi khỏi nhếch lên, nhàn nhạt nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Từng cơn gió dìu dịu thoảng qua làm bay những chiếc lá vàng cuối thu còn vương vấn cành.

      Từ trước đến nay cũng chỉ thích hai mùa xuân hạ, trời thu quá đìu hiu, mùa đông lại quá lạnh lẽo. Những ngày này chỉ càng khiến cho người ta thêm buồn phiền. khẽ lật trang giấy, sau khi nhìn thấy tin tức, gọi điện thoại cho .

      : “Có cần em phải ra mặt giải thích ?”

      tựa hồ cần suy nghĩ liền trả lời dứt khoát: “ cần.”

      Văn Thư cười nhếch môi: “Tử Quần, cần lúc nào cũng như thế.” khẽ thở dài.

      “Được rồi, tắt máy đây, Hi Hi vẫn còn sốt, có gì chuyện sau.”

      Từ khi nào mối quan hệ giữa hai người họ lại trở nên lạnh nhạt như vậy. Ánh mắt Văn Thử bỗng trở nên rét lạnh.

      “Tiểu Tuyển.” gọi.

      “Chuyện gì vậy mẹ?” Văn Tuyển từ phòng ra.

      Văn Thư nhìn thấy vẻ mặt con trai hậm hực, mỉm cười, dịu dàng vẫy tay: “Chúng ta đến thăm Hi Hi và bố nuôi nhé.”

      Ánh mắt ảm đạm của Văn Tuyển liền trở nên sáng rực: “Được ạ.”

      Tim bỗng trở nên đau buốt, ánh mắt mừng rỡ của con trai lại tựa như nhát dao vừa lướt qua.

      Đến bệnh viện, nhìn thấy , Cao Tử Quần sửng sốt: “Sao em lại đến đây?”

      “Bố nuôi, con đến thăm Hi Hi và bố.” Văn Tuyển giọng .

      Cao Tử Quần vuốt đầu cậu bé: “Tiểu Tuyển lại cao lên rồi.” Tiểu Tuyển ngại ngùng sờ đầu, khóe miệng nhếch lên.

      Cao Tử Quần nhìn qua Văn Thư : “Em hãy đưa Tiểu Tuyển ra ngoài trước , Hi Hi bị dị ứng, mà thể chất Tiểu Tuyển lại yếu, em nhanh đưa Tiểu Tuyển về .”

      Văn Thử hơi sững sờ: “Sao tự dưng lại bị vậy?”
      Cao Tử Quần nhíu mày: “Bị trúng gió.”

      Hôm sau, bộ phận quan hệ công chúng của Trung Chính lên tiếng giải thích. Cho đến thời điểm này, Cao Tử Quần vẫn còn độc thân, những tin tức kết hôn internet là hoàn toàn bịa đặt.

      Trong nhất thời, dư luận lại xôn xao.

      Lãnh Tây biết được tin, cũng chẳng có cảm giác gì. vẫn đến công ty như mọi khi, chỉ là ánh mắt đồng nghiệp nhìn dường như thay đổi. Lúc trong toilet, tình cờ nghe được hai nữ đồng nghiệp to .

      “Cậu xem, mọi chuyện rốt cuộc là hay giả? Cao Tử Quần phủ nhận thông tin kết hôn, vậy mẹ của con ta là ai?”

      “Dù gì bên phía Trung Chính từ trước đến nay vẫn có đề cập đến chuyện của Lãnh Tây. Cuối cùng cũng giấu đầu hở đuôi.”

      “Vậy Lãnh Tây chính là tình nhân được Cao Tử Quần bao nuôi hả?”

      “Đứa bé kia bảy tuổi, ấy năm nay chỉ mới chừng này. là…”

      Lãnh Tây đẩy cửa ra, khuôn mặt lạnh như tờ chút cảm xúc lướt qua họ rồi chậm rãi rửa tay. Hai người kia đứng như trời chồng tại chỗ.

      Lãnh Tây nhìn mình trong gương, chậm rãi nở nụ cười. Miệng là của người ta, người ta muốn như thế đấy, thầm thở dài.

      Dưới giúp đỡ của Sở Hàng, Lãnh Tây gởi đơn lên tòa án. Giờ phút này đây tuyệt đối buông tay.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 37:
      Cao Tử Quần nhìn tờ giấy của tòa án trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng, mày nhíu chặt tựa như suy tư .

      “Bố, giúp con đọc chính tả ?” Cao Hi Hi đặt quyển sách bên, nhàng lật vở bài tập ra. Kết quả đợi hơn mười giây vẫn thấy Cao Tử Quần lên tiếng. bé thở ra hơi, quay đầu lại thấy bố chau mày.

      Cao Hi Hi kéo tay khẽ gọi: “Bố.”

      Cao Tử Quần chớp mắt, rất nhanh liền lấy lại vẻ tự nhiên: “Làm xong bài tập cả rồi à?”

      Cao Hi Hi trả lời: “Bố, có phải vì chuyện của con mà bố mẹ lại cãi nhau ?”

      Cao Tử Quần cầm quyển sách lên, ngón tay vuốt ve trang giấy: “Hi Hi, con có muốn sống cùng mẹ ?”

      Cao Hi Hi là đứa bé thông minh, đôi mắt long lanh trợn tròn kinh ngạc nhìn bố: “Bố muốn đưa con về bên mẹ ư?”
      Cao Tử Quần nâng tay vuốt trán con : “Hi Hi sống cùng bố bảy năm rồi, bây giờ mẹ trở về, mẹ rất muốn sống cùng Hi Hi, Hi Hi có muốn ?”

      Cao Hi Hi mím môi, suy nghĩ mâu thuẫn, lúc sau, bé mới chậm rãi lên tiếng: “Con biết, Lạc Lạc lớp con cũng như vậy, bạn ấy sống cùng mẹ, thứ bảy chủ nhật mới đến nhà bố bạn ấy. Bạn ấy bảo bố mẹ bạn ấy ly hôn.”

      Ánh mắt Cao Tử Quần trở nên tĩnh mịch.

      “Bố, có phải bố và mẹ bao giờ quay lại bên nhau nữa?” Theo lẽ thường tình bé này còn quá , căn bản là thể hiểu được gì,thế nhưng Cao Hi Hi hiểu hết tất cả. Bố mẹ nó giống với những cặp bố mẹ khác.

      “Ờ, lần này mẹ rất giận.” Cao Tử Quần hơi nhếch môi: “Trước kia bố làm tổn thương mẹ, Hi Hi thay bố dỗ dành mẹ được ?”

      Cao Hi Hi trầm mặc gì nữa.

      Thời gian chậm rãi trôi qua, bé vẫn lặng im. Cao Tử Quần biết, con hiểu.

      Hai ngày sau, Cao Tử Quần liên lạc với Lãnh Tây ra gặp mặt. Đúng hẹn Lãnh Tây đến, chỉ là bên cạnh còn có thêm người…Sở Hàng. Nhìn hai người đứng cạnh nhau, Cao Tử Quần khẽ nheo mắt, nhợt nhạt cười.

      Ba người đứng đối diện nhau.

      Lãnh Tây và Sở Hàng ngồi trước mặt , Cao Tử Quần dựa lưng lên ghế sô pha, tay phải đặt chân, vẻ mặt hờ hững: “Lãnh Tây, có thể cho biết vì sao em phải dành quyền nuôi Hi Hi?”
      Lãnh Tây cho rằng làm khó dễ đủ thứ, thậm chí là uy hiếp , nhưng ngờ hỏi vấn đề này. hơi cao giọng: “Vì Hi Hi là con tôi.”

      Bầu khí rơi vào tĩnh mịch.

      Cao Tử Quần trầm tĩnh lạ thường, ánh mắt nhìn xuống mặt bàn, ai biết được giây phút đấy nghĩ gì. Lãnh Tây thấy như vậy lại càng sốt ruột. Sở Hàng thản nhiên vỗ lên tay . Lãnh Tây nghiêng mặt nhìn qua, Sở Hàng gật đầu như muốn trấn an .

      Cao Tử Quần đương nhiên thấy cảnh này, chậm rãi đứng lên, từ cao nhìn xuống hai người họ: “Như những gì em muốn.” bình tĩnh buông ra năm chữ. Hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng sửng sốt của Lãnh Tây.

      “Những chuyện trước đây làm với em, bất luận có giải thích thế nào, biết trong lòng em vẫn luôn khúc mắc, có lẽ em bao giờ quên.” chậm rãi , đôi mắt mịt mờ như biển sâu yên lặng: “Ngày mai cho người chuyển đồ đạc của con bé đến nhà em. Em muốn giành quyền nuôi dưỡng, đồng ý. Nhưng là…” hơi dừng lại: “Đây phải bởi vì năm đó thiếu nợ em nên dùng Hi Hi để trả lại, chỉ muốn nhìn thấy Hi Hi phải đau buồn…và cả em nữa”.

      Lúc trước muốn Hi Hi cũng chỉ hy vọng có thể giữ lại. Nếu như lòng quyết, vậy sao lại khổ sở bắt ép đây?

      Lãnh Tây nhìn chằm khuôn mặt , rất lâu sau vẫn cách nào có thể mở miệng, cuối cùng cũng đạt được mục đích ban đầu… nhưng sao lại có loại cảm giác bóp nghẹt trong tim.

      Cao Tử Quần xoay người, cảm giác tiếc nuối quay cuồng trong tim, chua chát nhếch môi.

      Lãnh Tây dọn đến nơi ở mới, buổi tối, Cao Tử Quần cho người chuyển đồ đạc của Hi Hi đến đó. Lãnh Tây nắm tay con , đưa con bé thăm phòng mình.

      “Đây là phòng của con, thích ?” Sau khi quay lại, vay tiền mua căn nhà này. Nhờ vậy mà Lãnh Tây cũng giảm bớt được ít chuyện. Mỗi đồ vật trong phòng Hi Hi đều do tự tay chọn mua.

      Cao Hi Hi khẽ cúi mặt : “Mẹ, con rất thích.”

      “Được rồi, con làm bài tập trước , mẹ nấu ăn.” siêu thị mua rất nhiều thức ăn. Từ hôm nay trở bắt đầu cuộc sống mới cùng con , hy vọng khởi đầu tốt.

      Cao Hi Hi đặt ba lô xuống, ngồi mặt bàn. Nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, khỏi chạnh lòng nhớ đến bố.

      Cao Tử Quần, bố là ngốc, kéo được mẹ về, ngay cả nó cũng giao luôn.

      Cao Hi Hi hít hơi sâu.

      Buổi tối, Tần Hiểu Vân và Sở Hàng cũng đến. Sắc mặt của Tần Hiểu Vân khá hơn nhiều so với hai ngày trước.

      Mọi người đến thăm nhưng Cao Hi Hi chẳng cảm thấy vui vẻ.

      “Bác vào bếp xem, Tiểu Sở, cháu ngồi , cứ coi như là nhà mình nhé.” Tần Hiểu Vân cười cười vào bếp.

      “Mẹ, mẹ ra ngoài ngồi , còn canh nữa thôi là xong rồi.” Lãnh Tây vừa vừa nêm thêm muối vào.

      Tần Hiểu Vân đứng bên, cầm chiếc bát sứ đặt cạnh nồi: “Lúc nãy mẹ lên cầu thang, đúng lúc gặp Sở Hàng. Thang máy bị hỏng, cậu ấy giúp mẹ xách đồ lên tận tầng 7, cũng may mà có cậu ấy.”

      Máy hút khói nhà bếp chạy vù vù, Lãnh Tây lặng im lời nào.

      Tần Hiểu Vân vẫn nhìn chằm vào Lãnh Tây, thấy vẻ mặt hờ hững của con , bà thở dài: “Tiểu Tây.”

      “Canh sôi rồi, mẹ bảo Hi Hi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

      Tần Hiểu Vân thấy con như vậy cũng chẳng thêm gì nữa.

      Lúc Lãnh Tây bưng canh ra, Hi Hi và Sở Hàng chơi cờ nhảy, hơi giật mình: “Ăn cơm thôi.”

      “Mẹ, đợi lát, con và chú Sở Hàng chơi hết ván này .” Cao Hi Hi .

      Lãnh Tây đến xem.

      Ván cờ kết thúc, Cao Hi Hi đắc ý nhìn Sở Hàng mỉm cười: “Chú Sở, cháu có sai đúng , cháu là cao thủ vô địch cờ nhảy.”
      Sở Hàng cười: “Uhm. Chú bái phục.”

      Nụ cười môi Hi Hi đột nhiên tắt lịm, bé buồn bã : “Bố cũng từng với cháu như vậy .”
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 38:
      Thứ bảy, Lãnh Tây dẫn theo Cao Hi Hi, Từ Thần Hi dẫn theo Trần Thiệu Thần, cùng hẹn gặp nhau ở sở thú. Hai đứa trẻ cực kỳ hưng phấn, cả ngày trời cũng hề than mệt.

      Dạo quanh hơn nửa vòng sở thú, Thần Hi mỏi mệt, gọi hai đứa dừng lại nghỉ lúc.

      Trần Thiệu Thần vừa cười vừa : “Mẹ, là do mẹ quá ít luyện tập thể thao rồi. Con và Hi Hi còn chả kêu mệt. Mẹ xem, mẹ còn nổi nữa kìa.”

      Thần Hi lắc đầu: “Đúng vậy, vậy để mẹ ngồi nghỉ chút .”

      Thần Hi và Lãnh Tây ngồi xuống ghế, Trần Thiệu Thần và Hi Hi chơi thổi bong bóng cách đó xa. Thường ngày hai đứa nhóc cũng thích chơi trò này đâu, hôm nay hiểu ngọn gió nào lại khiến hai đứa nổi hứng trẻ con như vậy.

      Thần Hi nheo mắt nhìn bọn nhóc: “Nhìn bọn chúng, tớ lại nhớ đến tuổi thơ của chúng mình. Cũng vào khoảng tầm Hi Hi bây giờ, tớ vào Từ gia, suốt thời gian dài tớ biết cười là gì. Có lần Trần Trạm Bắc đến tặng cho tớ hộp sô la. Về sau ngẫm lại, lần đó cũng chỉ là ấy thuận tay đưa cho tớ mà thôi. Nhưng mà hình như cho đến bây giờ tớ chưa bao giờ ăn được loại sô la nào ngon như vậy.”

      Lãnh Tây mỉm cười: “Vậy cậu lại bảo Trần tiên sinh của cậu mua cho cậu .”

      Thần Hi phì cười: “Cậu cho rằng tớ chưa bảo chắc?” hơi dừng lại: “Tớ hỏi ấy, cậu đoán được ấy trả lời thế nào ? ấy thậm chí còn chẳng nhớ chuyện này. Sau lại tớ kể chi tiết, ấy mới nhớ ra, lại còn dửng dưng đó là hộp sô la của nào đấy tặng cho ấy, cũng chẳng nhớ lắm.”

      Lãnh Tây lắc đầu.

      Thần Hi nhàng : “Lãnh Tây, bây giờ tớ mới nhận ra, có số chuyện đối với người này là nhặt đáng để tâm, nhưng với người kia lại là kí ức sâu sắc bao giờ phai nhạt.”

      Dường như nhớ ra điều gì đấy, thở dài: “Mấy hôm trước Cố Duy An kết hôn rồi.”

      Lãnh Tây hơi sửng sốt. Những chuyện cũ có đau lòng đến mấy cũng nhạt dần theo thời gian, bất luận trước kia có bị tổn thương đến bao nhiêu tại mỗi người đều có cuộc sống mới.

      Từ Thần Hi…Cố Duy An…cuối cùng tất cả mọi thứ dần phai mờ.

      Lãnh Tây nhìn chằm khuôn mặt bản sao của Trần Trạm Bắc nơi phía xa: “Cuối cùng ấy dứt ra được.” Lãnh Tây nhếch miệng, nghiêng mặt qua nhàng hỏi: “Cậu từng hận ấy ?”

      Vẻ mặt Thần Hi vẫn bình tĩnh như trước: “Từng hận.” Thanh buồn man mác: “Nhưng cũng chỉ khoảng thời gian đó thôi, bây giờ hết rồi.”

      ra đây là chuyện qua, người đau khổ nhất chính là Duy An. nhiều năm rồi, nhưng nghe vẫn còn sống tại căn nhà chuẩn bị để kết hôn của hai người. vẫn đành lòng buông tay.

      Thần Hi lẳng lặng nhìn : “Lãnh Tây, năm đấy tớ bị sẩy thai, nếu khi đó có Cao Tử Quần, có lẽ tớ còn đời này nữa rồi.”

      Lãnh Tây khẽ cúi thấp đầu.

      “Cậu vẫn luôn im lặng, muốn cho tớ biết chuyện của cậu và Cao Tử Quần, nên tớ cũng hỏi, ngay cả Trần Trạm Bắc cũng chẳng kể gì với tớ. Tớ biết khi cậu muốn là lúc cậu có thể buông xuống tất cả, biết tớ còn phải đợi bao lâu.”

      Lãnh Tây hoảng hốt nhìn về phía đằng trước, vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay: “Khi nhận được điện thoại của cậu, tớ rất hỗn loạn, cảm giác ấy tựa như lúc tớ kề sát con dao cổ tay trước đây. Tớ sợ cậu cũng ngốc giống tớ năm đấy, nên tớ gọi điện thoại cho Cao Tử Quần.”

      hít hơi sâu: “Tớ nghĩ rằng có lẽ cả đời này quay lại nơi này nữa. Nhưng quanh quẩn lại, tớ cũng trở về.” Chúng ta vấp ngã ở đâu, phải đứng lên ở đấy.

      “Thần Hi, có lẽ cậu vẫn chưa biết, ra Hi Hi là đứa con thứ hai của tớ và ấy.”

      Thần Hi kinh ngạc, thể tin được, tay nắm chặt: “Vậy đứa kia…” do dự hỏi, ra trong lòng sớm ràng đáp án.

      “Tớ bỏ .” Lãnh Tây cảm thấy tim mình đau thắt lại: “Khi đó mối quan hệ của tớ và ấy rất căng thẳng. ấy đối xử với tớ rất tốt, tốt đến mức hư ảo, tốt đến mức tớ nhận ra con người trước đây khi tớ vừa quen biết ta, tốt đến mức trái tim tớ cũng…” cố nén nghẹn ngào: “Vừa biết mình có thai bao lâu tớ nhận được thiệp đính hôn.” đấy viết tên .

      Hóa ra chỉ muốn chơi đùa mà thôi. quá ngốc.

      Điều khó kiểm soát nhất thế giới này chính là con tim.

      hận nhất chính là trái tim mình rung động trước .

      Thần Hi như bừng tỉnh, nắm chặt tay Lãnh Tây: “Lãnh Tây, cậu ngốc quá. ra tất cả bọn tớ đều nhìn ra được, Cao Tử Quần thích…”

      Lãnh Tây lắc đầu: “Khúc mắc giữa bọn tớ quá sâu. Chuyện tớ bỏ đứa bé lúc trước chọc giận ấy.”

      Ngày hôm đó, Hoa phủ tĩnh mịch như tờ.

      mệt mỏi lê bước về nhà. biết từ đâu Cao Tử Quần biết được chuyện, giận tím mặt, gằn từng tiếng: “Em phá thai?”

      Lãnh Tây nhàn nhạt cười nhếch môi: “Uhm.”

      tựa như con dã thú điên cuồng, Lãnh Tây chỉ cảm thấy ở dưới truyền đến cơn đau giữ dội.

      “Vì sao?”

      “Cái gì vì sao? Tôi cần đứa con này, tôi thích …”

      “Lãnh Tây, thời gian qua em có…”

      có…” Lãnh Tây bình tĩnh , ngang ngược trừng mắt nhìn : “Cao Tử Quần, tôi thích . Người tôi vẫn luôn là Sở Hàng. tại tôi sống cùng là vì cái gì chẳng lẽ sao?”

      nhíu chặt mày, khuôn mặt xám xịt, tựa như cuồng phong sắp sửa bùng nổ.

      Lãnh Tây vẫn luôn nhớ như in tình cảnh ngày đó. Cao Tử Quần tựa như điên đập vỡ tất cả đồ đạc trong nhà. Cuối cùng suy sụp ngồi xuống sô pha, tay trái bị thương, máu chảy bê bết.

      cút ! Cả đời này tôi muốn gặp nữa.”

      cứ tưởng như vậy là kết thúc, ngờ rằng tiếp theo mới là giai đoạn bắt đầu.

      Ánh nắng dìu dịu chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Lãnh Tây.

      “Sau khi tớ từ Pháp trở về, bố lại xảy ra chuyện.” Ông Lãnh vẫn luôn muốn lấy lại những gì mất, nhưng may lần này ông hoàn toàn tự đưa mình đến con đường cùng.

      “Cậu lại quay trở lại bên ấy?” Bàn tay Thần Hi run rẩy siết chặt, lòng bàn tay lạnh buốt.

      Lãnh Tây gật đầu: “Tớ cầu xin ấy giúp tớ. Điều kiện của ấy chính là tớ phải sinh cho ấy đứa con.” chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng bồng bềnh trôi, ánh mắt mờ mịt.

      “Tôi có thể giúp em, nhưng tôi có điều kiện. Tôi muốn đứa con khác. Nếu như em đồng ý, bây giờ em có thể .” Cao Tử Quần với như vậy.

      “Sau lại, tớ cũng có Hi Hi, nhưng bố tớ lại biết được chuyện của tớ và Cao Tử Quần, ông ấy sống chết chịu, ông rằng cho dù ông ấy có bị ở tù cả đời nữa cũng muốn tớ sống như vậy. Ông lấy cái chết đe dọa, mẹ tớ chịu nổi uống thuốc tự vẫn. Tớ với bố rằng tớ rời bỏ Cao Tử Quần. ấy cũng biết được chuyện này…”

      hôm, say rượu, về đến nhà lời, chỉ nhìn chằm , cuối cùng cũng mở miệng: “Bố em chịu để giúp ông ấy. Lãnh Tây, nếu như em muốn đứa bé này, em có thể bỏ nó.”

      Lãnh Tây chưa từng nghĩ có ngày ra hết tất cả chuyện trong lòng. Bây giờ nhìn thấy thương Hi Hi, lòng lại đau đớn.

      Khi Cao Hi Hi được nửa tháng, liền .

      Trước hôm rời , Cao Tử Quần hề lời. Là thư ký Tôn đưa vé máy bay đến cho .

      “Hi Hi khóc nên Cao tổng ở lại cùng con bé.” Thư ký Tôn bình tĩnh .

      Lãnh Tây cầm lấy vé máy bay cứ như vậy mà rời khỏi.

      Bảy năm sau trở lại, thời gian vẫn thể xóa nhòa tất cả. Hai người vẫn lún sâu trong vũng bùn ấy.

      “Mẹ, Cao Hi Hi chạy đến: “Hết nước rồi, con muốn mua nước.”

      Lãnh Tây nhìn những bong bóng rực rỡ đủ màu sắc đằng xa kia, tựa như mộng ảo, rút mười tệ từ trong ví ra đưa con : “Con tự mua , nhớ cẩn thận đấy.”

      Cao Hi Hi chạy đến cửa hàng bách hóa.

      Thần Hi nhếch môi, vẫn đắm chìm trong câu chuyện buồn kia. Có số việc người ngoài cuộc vĩnh viễn thể nào hiểu được. Thần Hi phải là Lãnh Tây, mãi mãi hiểu được tâm tình của ấy. Nhưng chỉ hy vọng Lãnh Tây có thể tìm thấy được hạnh phúc của mình.

      Cao Hi Hi và Trần Thiệu Thần đến quầy bách hóa, Cao Hi Hi mua hai chai nước, ông chủ thối lại cho bé sáu tệ, bé giả vờ bỏ tiền vào túi áo, quay đầu với Trần Thiệu Thần: “Thiệu Thần, cậu từ bên này chạy về, tớ từ bên kia chạy về, chúng ta thi xem ai chạy về trước?”

      Trần Thiệu Thần hăng hái: “Được thôi, nếu như cậu thua, sau này mỗi ngày tan học đều phải đợi tớ đấy.”

      Cao Hi Hi khẽ nhếch miệng: “Vậy bắt đầu .”

      Trần Thiệu Thần chạy vèo . Cao Hi Hi chạy mấy bước quay trở lại quầy bách hóa: “Ông chủ, cháu muốn gọi điện thoại.”

      Ông chủ nhìn bé…đúng là nhóc vừa nãy mới mua nước, ông hỏi: “Người nhà cháu đâu? Cháu bị lạc à?”
      Cao Hi Hi lắc đầu: “Mẹ cháu ngồi bên kia, cháu có chuyện muốn gọi cho bố.”

      Ông chủ đưa điện thoại cho nàng.

      Cao Hi Hi nhón chân, nhanh chóng ấn số.

      Hôm nay Cao Tử Quần đến nhà ông Cao, mối quan hệ hai bố con vẫn còn căng thẳng kể từ ngày đó.

      Chuông điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, mày hơi chau lại…do dự lúc rồi bắt máy.

      “Bố…” Giọng lanh lảnh từ đầu kia truyền đến. Cao Tử Quần sững sờ: “Hi Hi, con ở đâu?”

      “Mẹ đưa con sở thú, con ở cửa hàng lén gọi điện thoại cho bố.” Cao Hi Hi .

      Cao Tử Quần hơi nhíu mày: “Con quay về chỗ mẹ ngay lập tức.” hơi cao giọng.

      Cao Hi Hi cúi người xuống, bé biết mẹ vẫn nhìn chằm mình: “Bố, con nhớ bố.”

      Vẻ mặt Cao Tử Quần trở nên dịu dàng hẳn, hơi nhếch khóe môi: “Được rồi, con nhanh về bên mẹ .”

      Cao Hi Hi cắn môi: “Có phải bố hết thương con rồi ? Văn Tuyển quay trở về nên bố cần con nữa phải ?” Giọng Cao Hi Hi bỗng dưng cao vút: “Bố cần con, vậy con cũng cần bố nữa.” Càng càng đau lòng, bé đưa tay lau nước mắt.

      Cao Tử Quần cần nó nữa, vậy bỏ nhà ra .
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 39:
      Cao Hi Hi cúp máy, buồn bã quay lại chỗ mẹ mình. Lãnh Tây thấy vẻ mặt con vui mới hỏi: “Hi Hi, con sao thế?”
      Trần Thiệu Thần cười tươi : “Haha, bọn con đánh cuộc mà cậu ấy thua, nên cậu ấy mới vui.”

      Cao Hi Hi liếc Trần Thiệu Thần, rồi quay đầu lại với Lãnh Tây: “Mẹ, con chơi mệt rồi, con muốn về nhà.”

      Thần Hi vuốt đầu bé: “ phải vừa nãy Hi Hi còn muốn xem gấu trúc à? Sao bây giờ lại đòi về?”

      “Đúng rồi, gấu trúc còn chưa xem mà.” Trần Thiệu Thần hơi thất vọng.

      , con muốn về nhà, mẹ…”

      Lãnh Tây nhìn Thần Hi: “Vậy cứ như thế , lần sau chúng ta lại đến chơi.”

      Thần Hi gật đầu: “Được, tớ đưa hai mẹ con cậu về.”

      cần đâu, tớ ngồi xe buýt cũng được.”

      Lãnh Tây và Hi Hi lên xe buýt. lúc sau điện thoại rung lên, lấy ra nhìn, biết là người ấy. mấy hôm rồi liên lạc với .

      “A lô, có chuyện gì vậy?”

      “Hi Hi có bên cạnh em ?” Cao Tử Quần trầm giọng : “Đừng để con bé biết tôi gọi.”

      Lãnh Tây hơi ngạc nhiên, khẽ uhm tiếng.

      Em nghe đây, lúc nãy Hi Hi gọi điện thoại cho , tâm trạng con bé có vẻ được tốt cho lắm, tính khí có chút thất thường, em nhớ để ý con bé,.”

      Lòng Lãnh Tây thắt lại, ra tư vị gì. cảm thấy châm chọc, con của cũng phải cần chỉ dạy: “Được cảm ơn .” nhàn nhạt trả lời.

      Cuộc chuyện chẳng mấy vui vẻ. Cao Tử Quần tắt máy, thở dài. Đúng lúc ông Cao đến bên cạnh: “Có thể nghe được tiếng thở dài của con, mặt trời chắc mọc từ đằng Tây rồi.”

      Ông Cao ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn xuống bàn cờ trước mặt, ông nheo mắt: “Xuống nước.”

      Cao Tử Quần lặng lẽ lên tiếng, cầm lấy quân cờ màu trắng đánh xuống. Chỉ trong thoáng chốc, cục diện thay đổi.

      “Trước đây con đánh như vậy.” Ông Cao đăm chiêu nhìn bàn cờ suy nghĩ.

      Cao Tử Quần trầm mặc.

      “Con trước đây làm việc luôn bất chấp hậu quả. Giờ đây…”Ông Cao nhìn lên con trai: “Bây giờ biết chừa đường lui.”

      Cao Tử Quần nhếch miệng nở nụ cười như có như .

      “Hi Hi ở bên đấy thế nào?” Ông cao trầm giọng hỏi.

      “Cũng tệ lắm.” Cao Tử Quần bình thản .

      “Hôm nào đưa mẹ con bé đến đây.” Ông Cao đột nhiên chuyển đề tài.

      Cao Tử Quần nhìn qua bố: “ ấy đến.”

      “Hả…”Ông Cao trừng mắt nhìn : “Nếu như ngày trước con dứt khoát dẫn đến cục diện ngày hôm nay. thích con nhà người ta thế tại sao đối xử tốt với ấy, con thích làm khổ người khác lắm sao. Còn chuyện của con và Văn Thư nữa, chuyện này là thế nào? Hai đứa lừa gạt mọi người nhiều năm như vậy?” Ông Cao lớn tiếng. Kể từ lần trước Cao Tử Quần thú nhận với ông, đây là lần đầu tiên hai bố con đối mặt chuyện ràng.

      Cao Tử Quần nhìn bố, thở dài rồi bắt đầu : “Bố, tất cả chuyện này đều là chủ ý của con, hề liên quan đến Văn Thư.”

      “Đến bây giờ mà con còn bảo vệ cho nó, Tử Quần, con nghĩ rằng bố biết sao?” Ông nặng nề thở dài: “Bố tận mắt nhìn các con lớn lên, con cho rằng bố nhận ra con có tình cảm với Văn Thư sao?”

      “Bố…” Cao Tử Quần nhíu chặt mày.

      “Bố muốn thêm nữa, hoặc là con đưa mẹ Hi Hi đến đây, hoặc là Văn Thư, đâm lao theo lao luôn .” xong những lời này, ông Cao đứng dậy vào.

      Để lại mình Cao Tử Quần ngồi trầm tư nơi đó.

      Ngày hôm sau, Cao Tử Quần dự tiệc gặp Trần Trạm Bắc, cũng lạ , bất luận là dựa phương diện tuổi tác hay tính cách, họ hoàn toàn đối lặp nhau, cơ bản là thể trở thành bạn bè được. Vậy nhưng mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng bền chặt. Những người bên ngoài cũng biết được nguyên nhân trong đó.

      Cao Tử Quần nhìn thấy Trần Trạm Bắc dẫn theo vợ con đến, Thần Hi dịu dàng đứng bên cạnh ta chào hỏi mọi người. khỏi nhếch khóe môi, Thần Hi ngày trước tựa như gai nhọn, tại lại giống bách hợp.

      Cao Tử Quần lắc lắc ly rượu trong tay, nhấp ngụm.

      lúc sau, thanh lanh lảnh vang lên: “Chú Cao.”

      Cao Tử Quần quay đầu lại nhìn thấy Trần Thiệu Thần đứng bên chân . Nhóc con hôm nay mặc bộ vest đen, thắt thêm chiếc nơ đỏ, trông càng đẹp trai.

      “Thiệu Thần à, ôi, hôm nay cháu rất bảnh.” khẽ cúi người.

      Trần Thiệu Thần cười nhếch môi, ra cậu muốn thắt cái nơ này, nhưng mẹ nó cứ khăng khăng là rất đẹp trai. có đôi khi nó cũng bó tay với mẹ nó, mua cho nó bộ quần áo trông hệt Conan, từ lúc nhà trẻ cho đến lên cấp mẹ nó vẫn luôn thế. Mỗi lúc nhớ lại, nó cảm thấy rất mất mặt.

      “Chú Cao, cháu với Hi Hi, tối nay gặp chú, thế là Hi Hi nhờ cháu với chú rằng, thứ bảy tuần này dì Lãnh tìm cho cậu ấy bố mới.” Trần Thiệu Thần truyền đạt ràng lời của Hi Hi.

      Vẻ mặt Cao Tử Quần hơi thay đổi: “Ờ…” Thanh hơi cao: “Vậy bố mẹ cháu có biết chuyện này ?”

      Đúng lúc Trần Trạm Bắc và Thần Hi đến bên cạnh: “Thiệu Thần, con và chú Cao chuyện gì thế?”

      Trần Thiệu Thần bĩu môi: “Chú Cao khen con đẹp trai.”

      Trần Trạm Bắc cười nhếch môi, Thần Hi nắm lấy tay con trai: “Qua bên đấy ăn chút gì với mẹ.”

      Giờ phút này chỉ còn lại hai người Trần trạm Bắc và Cao Tử Quần. Trần Trạm Bắc : “Cậu bình tĩnh như vậy trông giống cậu chút nào.”

      Cao Tử Quần im lặng.

      “Tớ nghĩ đến nguyên nhân cậu đưa Hi Hi đến chỗ Lãnh Tây…vì Sở Hàng?” Trần Trạm Bắc nhíu mày.

      Cao Tử Quần nheo mắt: “ ấy cứ trốn tránh trong chiếc vỏ của mình, bất luận tớ có cố gắng thế nào ấy vẫn chấp nhận tớ, cứ luẩn quẩn mãi trong vòng bế tắc này chẳng thà đưa Hi Hi đến chỗ ấy. Cậu cũng biết, nhóc Hi Hi vẫn luôn hi vọng tớ và ấy có thể quay lại bên nhau, dĩ nhiên con bé muốn Lãnh Tây tìm người bố mới cho nó.”

      “Cậu…” Trần Trạm Bắc hứng thú: “Cậu đúng là giấu nghề giữ.” nở nụ cười yếu ớt: “Năm đó tớ bảo cậu là đừng cấm đoán quá mức, Lãnh Tây và Thần Hi đều giống nhau cả chỉ ưa mềm dẻo ưa cứng rắn.Cậu hãy dịu dàng thuyết phục Lãnh Tây, tớ tin với tài nghệ của cậu thể lay chuyển được ấy.”

      Cao Tử Quần nhún vai, nâng ly rượu lên hơi uống sạch.

      Về phía bên kia, vào ngày sinh nhật bà Sở, Sở Hàng đưa Lãnh Tây đến Sở gia.

      Lãnh Tây mang theo quà của mình, chọn mua chiếc khăn quàng cổ lông ở trung tâm mua sắm. Sở gia hôm nay rất đông khách, Sở Hàng xuất cùng thu hút ít ánh mắt của mọi người.

      Lãnh Tây cảm thấy lo lắng yên.

      đến bên bà Sở tặng quà: “Chúc bác sinh nhật vui vẻ.”

      Năm nay bà Sở năm chín nhưng vì biết cách chăm sóc nên nhìn trẻ hơn rất nhiều. Bà Sở nhàn nhạt nhìn cười: “Lãnh Tây đến rồi à.”

      Lãnh Tây đón nhận ánh mắt bà, lễ phép mỉm cười.

      Bà Sở nhìn về phía đằng sau: “Sở Hàng, con gọi điện xem sao bố nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy về? Tất cả mọi người đều chờ ông ấy đây.”

      Sở Hàng gật đầu: “Dạ.”

      Sở Hàng , trong nhất thời bầu khí trở nên ngượng ngùng, đúng lúc người phụ nữ trung niên đến: “Ồ… cuối cùng Tiểu Hàng cũng dẫn bạn về nhà rồi đấy à. này rất thanh tú, khó trách tôi cứ giới thiệu các cho Tiểu Hàng nhà bà là cậu ấy lại từ chối, haizz, tiêu chuẩn của con trai bà cao quá. Bà Sở mỉm cười: “Bà đâu đó? Đây là bạn học đại học của Tiểu Hàng. Tiểu Hàng bây giờ vẫn còn độc thân.”

      Lãnh Tây sững sờ, thầm hít sâu: “Bác , hai bác chuyện ạ.”

      Bà Sở gượng cười gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên, bà suy tư nhìn theo bóng lưng Lãnh Tây.

      Lý, bà gạt tôi chứ, xinh đẹp như vậy mà vẫn lọt được vào mắt Tiểu Hàng sao?” Người phụ nữ dường như tin.

      Bà Sở lắc đầu: “Hai đứa nó quen biết nhau nhiều năm, hơn nữa này là mẹ của đứa con. Bà xem, Tiểu Hàng nhà tôi sao có thể cùng ta đây?”
      đáng tiếc. ấy và Tiểu Hàng đứng bên nhau đúng đôi trai tài sắc.”
      Bà Sở im lặng.

      Lãnh Tây lẳng lặng ngồi xuống góc, thỉnh thoảng có vài người lướt qua. Hệ thống sưởi trong nhà vừa đủ ấm, nhưng Lãnh Tây cảm thấy rét run người. thở dài.

      Lúc này Sở Hàng cùng bố quay trở lại.

      Bố của Sở Hàng cũng là giáo sư đại học, ông Sở vẫn luôn bận rộn với việc nghiên cứu tranh bích họa, từ năm hai mươi tuổi ông bắt đầu nghiên cứu bích họa, và có đóng góp ít cho ngành nghệ thuật này.

      Lãnh Tây đưa mắt nhìn họ, ra Sở Hàng trông giống mẹ nhiều hơn, mà phong thái lại giống bố. người ông Sở luôn toát ra khí chất nho nhã, lịch .

      Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, nhanh chóng lấy ra nhìn, là số điện thoại nhà.

      “Hi Hi, sao vậy?”

      Tâm trạng Hi Hi vui: “Mẹ, khi nào mẹ về?”

      Lãnh Tây nhìn vào tình hình tại: “Mẹ cố gắng về sớm. Con làm gì đấy? Ngoại đâu?”
      Cao Hi Hi ngập ngừng, cắn môi: “Ngoại xem phim, con vừa mới làm bài tập về nhà xong.”

      Lãnh Tây mỉm cười: “Được rồi, lát mẹ về mua bánh trứng và trà chanh mật ong cho con.”

      “Dạ.” Cao Hi Hi gật đầu: “Mẹ, mẹ đường cẩn thận nhé.”

      Sở Hàng đến bên cạnh , nhìn thấy vừa cúp máy, vẻ mặt dịu dàng, còn ấm áp hơn cả ánh đèn vàng ngoài đại sảnh: “Là Hi Hi à?”

      “Uhm, con bé hỏi khi nào em mới về được?”

      “Em hẳn là nên đưa con bé đến đây, bố mẹ rất thích trẻ con. Hi Hi đáng như vậy, họ nhất định quý con bé.”
      Lãnh Tây nhìn qua thở dài hơi: “Em phải về trước, giúp em với bố mẹ tiếng.”

      Sở Hàng sửng sốt: “Sớm như vậy sao?”

      Lãnh Tây cười, nhìn Sở Hàng, mày hơi nhíu lại: “Hi Hi hình như hơi giận.”

      đưa em về.” Sở Hàng .

      cần đầu, giúp bố mẹ tiếp khách .” Ánh mắt bà Sở thỉnh thoảng nhìn về phía hai người họ, nếu như Sở Hàng qua đó có lẽ bà Sở đứng ngồi yên mất.

      Lãnh Tây ra khỏi nhà hàng, cơn gió lạnh lùa đến, chợt rùng mình, mí mắt bỗng giật giật.

      Về đến nhà, gọi mãi Hi Hi nhưng vẫn nghe thấy tiếng đáp lại, hộp bánh trứng trong tay rơi xuống đất.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :