1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 30:
      Cuối cùng Cao Tử Quần cũng đến gặp Văn Tuyển. Văn Tuyển nhốt mình trong phòng suốt cả ngày, câu cũng .

      “Tiểu Tuyển.” Cao Tử Quần khẽ mở cửa, gọi tên cậu bé.

      Văn Tuyển quay lưng về phía , thân hình bé co rụt lại trông rất đơn.

      Cao Tử Quần ngồi xuống cạnh cậu: “Xem ra Tiểu Tuyển muốn nhìn thấy bố, vậy bố nhé.” xong, lại giả vờ đứng dậy.

      “Đừng mà…” Văn Tuyển ngay lập tức giữ lấy tay Cao Tử Quần, quay đầu lại, đôi mắt đỏ bừng, có thể nhìn ra hôm nay cậu bé khóc ít.

      Cao Tử Quần kéo cậu bé sát lại: “Tiểu Tuyển, phải trước đây bố với con sao – nam tử hán đại trượng phu thà đổ máu chứ rơi lệ, con quên rồi ư?”

      Văn Tuyển sụt sịt: “Con quên, chỉ là bố…”

      Cậu bé được nửa lời đột nhiên dừng lại: “Bố phải là bố của con.” Thanh vô cùng mất mát: “Mẹ với con rằng bố phải là bố của con.” Bố chỉ là bố của mình Hi Hi.

      Cao Tử Quần nhìn vào đôi mắt buồn bã của cậu bé, thấp thoáng thấy bóng dáng của Kiều Vũ trong đó: “Tiểu Tuyền cũng vẫn gọi bố .”

      Cậu bé nao núng, cúi thấp đầu: “Có thể sao ạ?”

      “Dĩ nhiên rồi.” Cao Tử Quần khẳng định chắc chắn. Lúc đó quyết định kết hôn giả với Văn Thư là bởi vì tức giận Lãnh Tây bỏ đứa con, mặt khác cũng bởi vì đứa con trong bụng Văn Thư.

      “Nhưng vẫn giống với trước kia.” Sau khi biết được , cậu bé hiểu rằng việc còn giống như trước nữa. Cho dù Cao Tử Quần vẫn tốt với cậu nhưng tất cả thay đổi.

      Cao Tử Quần dường như hiểuđược suy nghĩ của cậu bé, khẽ cười: “Bố thương cả con lẫn Hi Hi.” mãi luôn thương Văn Tuyển.

      Đây là lời hứa.

      bất an trong lòng cậu bé chỉ vì cuộc trò chuyện lần này cùng Cao Tử Quần mà phôi pha.

      Ánh sao bầu trời đêm rọixuống, nhà nhà lên đèn, Văn Thư đứng bên khung cửa sổ lẳng lặng nhìn, ánh mắt mông lung, mười ngón tay nắm chặt, đôi mày chau lại tựa hồ như đấu tranh điều gì.

      Cao Tử Quần trong phòng ra, nhìn thấy đứng đấy, bóng lưng hiu quạnh. Trong lòng lặng lẽ thở dài: “Muộn rồi, về trước.”

      Văn Thư từ từ xoay lưng nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên có chút hiểu.

      “Tử Quần, cảm ơn .” nhàng , vẻ mặt mỏi mệt.

      Cao Tử Quần lên tiếng: “Em nghỉ ngơi sớm .”

      Mãi đến khi nghe được tiếng cánh cửa khép lại, mới hoảng hốt ngồi sụp xuống, hai tay ôm mặt.

      Tình cảm là điều mà con người ta thể lường trước được. Khi người ấy bạn, bạn dửng dưng, chẳng thèm ngó ngàng tới. Rồi đến lúc người ấy dần dần rời xa, tiến đến bên cạnh người khác, bất giác bạn chợt nhận ra, trái tim bạn , in sâu hình bóng của người ấy.

      ***

      Thời gian thoăn thoắt thoi đưa, Lãnh Tây vừa bận rộn công việc, vừa phải chăm sóc Lãnh Lượng, lúc này đây hận mình có ba đầu sáu tay.

      Cao Tử Quần thỉnh thoảng cũng đưa Hi Hi đến chỗ . có nhiều thời gian ở bên cạnh Hi Hi, có đôi khi, Hi Hi chỉ lẳng lặng ngồi bên làm bài tập. Tuy Hi Hi có chút vui nhưng bé cũng thể ra ngoài.

      Đảo mắt đến ngày hội thể dục thể thao. Thừa dịp cơm tối, Lãnh Tây đưa Hi Hi mua giày thể thao.



      Cao Hi Hi lại có chút lưỡng lự: “Mẹ, con có giày rồi.” muốn làm mẹ thất vọng, mỗi mùa bố đều nhờ người mua hẳn tủ giày với đủ mọi kiểu dáng cho nó.

      Lãnh Tây dĩ nhiên cũng hiểu được: “Mẹ mua cho con đôi khác.”

      Cao Hi Hi đảo mắt vòng : “Mẹ, cần mua đâu. Bây giờ chúng ta lãng phí nhiều thời gian lắm, con muốn ở cạnh mẹ tâm thôi.”

      Lãnh Tây sững sốt, biết làm thế nào, gần đây thời gian của quá ít: “Thời gian này mẹ bận quá, xin lỗi con.”

      Cao Hi Hi nắm lấy tay mẹ: “Bố bảo gần đây mẹ rất bận, cho nên hai bố con con cũng chẳng đến chỗ mẹ.”
      Lãnh Tây hơi đắn đo: “Bố với con à?”

      “Vâng ạ.” Cao Hi Hi nhìn mẹ, bé hơi nhíu mày: “ ra, lần này con năn nỉ lắm bố mới chịu đưa con đến chỗ mẹ đấy. Mỗi lần bố đều bảo mẹ con bận lắm, con hãy ngoan ngoãn vâng lời chút.” bé còn cố ý học theo giọng điệu của Cao Tử Quần.

      Lãnh Tây cười ngừng.

      Hi Hi chu môi, bất mãn hỏi: “Mẹ, chẳng nhẽ con vâng lời sao?”

      Lãnh Tây bật cười: “Đương nhiên là con rất ngoan.”

      Cao Hi Hi nhìn thấy mẹ cười, bé dựa sát vào lòng Lãnh Tây.

      “Mẹ.”
      “Ờ.”

      “Mẹ, mẹ trở về bên bố có được ?” bé khẽ .

      Sắc mặt Lãnh Tây trở nên lắng đọng, phải giải thích thế nào cho Hi Hi hiểu được rằng có lẽ và Cao Tử Quần mãi mãi thể quay trở lại bên nhau.

      “Hi Hi, con xem, bố con gia đình riêng. Mẹ và bố thể nào ở bên nhau được.”

      Cao Hi Hi chau mày: “Nhưng bố vẫn thích mẹ mà.”

      Nghe được những lời này của con , Lãnh Tây cảm thấy buồn cười: “ Con mới chừng này tuổi mà biết thích hay thích rồi ư?”
      Cao Hi Hi liền ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “ tủ đầu giường bố vẫn luôn đặt ảnh của mẹ, con thường thấy bố nhìn chằm vào nó, bố chưa bao giờ nhìn mẹ Văn Tuyển như vậy cả.” Đây phải thích là gì.

      Lãnh Tây véo mũi Hi Hi: “Nhóc con ngốc.” dịu dàng ôm con : “Giữa bố và mẹ ấy… có rất nhiều vấn đề…” thể nào hiểu được Cao Tử Quần, ràng là kết hôn sinh con, vậy vì sao lại có thể dễ dàng ra lời cầu quay trở về bên .

      Cao Hi Hi hiểu: “Mẹ, có phải mẹ thích chú Sở ?”
      Lãnh Tây kinh ngạc, ngờ rằng con mình lại nhạy cảm đến như vậy, vội vàng giải thích: “Chú Sở là bạn tốt của mẹ.”

      “Vậy tốt rồi.” bé già dặn gật đầu.

      Lãnh Tây dở khóc dở cười.

      ***

      Buổi sáng hôm đại hội thể dục thể thao, từ sáng sớm, Cao Tử Quần lái xe đến đón . Tiết trời tháng mười ấm áp, tâm tình của mọi người cũng trở nên thoải mái hơn.

      Lãnh Tây vừa rửa mặt xong, nghe thấy thanh bên ngoài truyền đến . lát sau, Tần Hiểu Vân lên gõ cửa phòng: “Hi Hi đến rồi.” Giọng điệu bà lãnh đạm. Lãnh Tây hiểu tâm tình của mẹ, người nhà Lãnh gia thích Cao Tử Quần.

      Cũng tốt.

      Cao Tử Quần dường như biết điều hơn nhiều so với trước kia, ngồi lại trong xe để Hi Hi mình vào trong.

      “Mẹ chuẩn bị xong chưa?” Hôm nay Cao Hi Hi xinh xắn trong bộ đồ đỏ dưa hấu, càng làm nổi bật lên làng da trắng trẻo của bé. Lãnh Tây cũng mặc đồng phục như con , buộc tóc cao, trông họ chẳng khác nào hai chị em.

      Lãnh Tây nhìn bộ dạng sốt ruột của con , vội vàng cầm lấy túi xách, bình sữa và lát bánh mì chuẩn bị ra cửa.

      Tần Hiểu Vân bên kia gọi vọng vào: “Bà làm xong mì rồi, ăn rồi hẳn .”

      “Mẹ, cần đâu. Con trước đây.” Lãnh Tây quay đầu với Hi Hi: “ thôi.”

      Cao Hi Hi nghĩ thầm, nếu sớm biết đến trễ chút.

      Cao Tử Quần nhìn thấy hai mẹ con ra khỏi cửa ngẩn ra, ánh mắt lóe lên vài tia chờ mong. Cao Hi Hi lên xe, ngồi đằng sau cùng Lãnh Tây.

      Cao Tử Quần nhìn trang phục hai mẹ con, nhìn lại trang phục của mình, mặc dù mặc áo quần thoải mái nhưng trông vẫn thiếu cái gì đó.

      Đồng phục của hai mẹ con cũng tệ nhỉ.” khởi động xe, như vô tình .

      “Con cũng thấy thế. Mẹ, người ta nhất định nghĩ rằng chúng ta là hai chị em.”

      Lãnh Tây vừa ăn bánh mì vừa cười.

      Cao Tử Quần cười cười: “Vậy nếu như con đứng cạnh bố, người ta thế nào?”
      Cao Hi Hi quay sang đánh giá bố, suy nghĩ lúc: “Dù sao cũng chẳng có ai bố là trai con đâu.”

      Lãnh Tây vừa mới uống ngụm sữa, thiếu chút nữa phun cả ra.

      Hàng năm Đại hội thể dục thể thao của trường Hi Hi đều tổ chức rất hoành tráng,toàn thể giáo viên trong trường, người của sở giáo dục cùng phụ huynh con em học sinh đều đến cổ vũ. Trường học tổ chức các trò chơi và các hoạt động gia đình với nhau, hôm nay rất nhiều phụ huynh đến.

      Biển người chen chúc. Cao Tử Quần đứng bên cạnh hai mẹ con, mày nhíu chặt.

      Trong lòng Lãnh Tây cảm thấy buồn cười, từ trước đến nay chẳng bao giờ thèm ngó ngàng gì đến những hoạt động thế này. khẽ hỏi Hi Hi: “Năm ngoái ai tham gia cùng con?”

      Tôn ạ, năm ngoái đúng dịp bố phải công tác.” Cao Hi Hi bình thản .

      Lãnh Tây cũng hỏi thêm gì nữa. Cao Tử Quần nghiêng người nhìn họ: “Còn nửa tiếng nữa là đến cuộc thi của con, con chuẩn bị .”

      Lãnh Tây cúi đầu: “Nỗ lực hết sức là được rồi, cũng cần phải dành giải nhất đâu.”
      Cao Tử Quần cho là vậy: “Em quá coi thường con em rồi.”
      Đến khi cuộc thi chạy trăm mét dành cho học sinh lớp hai, Trần Thiệu Thần và Thần Hi cũng đến cổ vũ. Thần Hi nhìn thấy Cao Tử Quần và Lãnh Tây đứng cạnh nhau cũng quá ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhìn Cao Tử Quần gật đầu. Rồi lại nhìn sang Lãnh Tây : “Lát trưa chúng ta cùng nhau ăn nhé, lâu rồi chúng ta chưa tụ tập.”

      Lãnh Tây mỉm cười, bạn bè nhiều năm, tuy nhiều năm nay có liên lạc nhưng tình bạn của họ vẫn luôn bền chặt.

      “Hôm nay em rể đến sao?” Lãnh Tây khẽ cười .

      Thần Hi chép miệng: “ ấy làm gì có thời gian. Nhìn bộ quần áo của cậu hôm nay làm tớ nhớ tới thời cấp ba của chúng ta, Lãnh Tây, cậu hẳn là nên mặc phong cách kiểu này, trông rất trẻ.”

      tuổi này rồi còn trẻ cái gì nữa.”

      ra tớ cũng có mua bộ kiểu này cho cả nhà.”

      “Lần tới nhớ mặc ra tớ xem.”
      Thần Hi cười bất đắc dĩ: “Trần tiên sinh của tớ có mặc lần ở nhà, cậu bảo ấy mặc ra ngoài…trừ khi mặc trời mọc đằng tây.”

      Tuy là vậy nhưng Lãnh Tây vẫn có thể nhìn ra nụ cười hạnh phúc khuôn mặt Thần Hi. Lãnh Tây cười , cố chấp trước kia thay đổi, rốt cục cũng thay đổi.

      Cao Tử Quần liếc nhìn qua bắt gặp nụ cười như có như khuôn mặt , dường như có chút gì đó ngưỡng mộ, nhưng lại mang vẻ u buồn. khẽ nhíu mày. Lại , năm đó vì chuyện của Thần Hi nên Lãnh Tây mới chủ động đến tìm .

      đến cuộc thi chạy trăm mét rồi sao? Vậy tớ qua đó xem Hi Hi lát.” Lãnh Tây .

      “Cậu , tớ đứng đây.” Thần Hi . Lãnh Tây vừa Thần Hi quay sang nhìn Cao Tử Quần: “Cao tổng, sao?”

      Cao Tử Quần cười lớn: “Thần Hi, em đừng cứ mỗi lần gặp là lại dùng cặp mắt oán hận đó nhìn .”

      nhạy cảm rồi, Cao Tổng, tôi có việc gì mà phải oán giận chứ.” Thần Hi chua cay .

      Cao Tử Quần mỉm cười.

      Thần Hi thở dài: “Lãnh Tây là bạn tốt nhất của tôi, từ ấy luôn vô tư đời, nhưng xem ấy bây giờ thế nào, còn đâu nữa Lãnh Tây vui vẻ lạc quan của trước kia. nhìn vào Hi Hi bây giờ , có phải cảm thấy hình ảnh Lãnh Tây trong đó?”

      Hơn chín giờ, ánh mặt trời vàng rực bao phủ khắp gian. Cao Tử Quần nheo mắt nhìn về phía trước, cho dù là biển người bao la, chỉ liếc qua liền thấy được hai mẹ con .

      Lãnh Tây cúi người xuống biết gì đó với Hi Hi, Hi Hi ngoảnh đầu lại câu rồi từ từ lui khỏi đường chạy.

      Hi Hi…

      Trước đây đặt tên này cho con thứ nhất là bởi vì cùng đồng với tên mẹ nó, thứ hai là bởi vì con bé là niềm hy vọng của . (1)

      (1) “Hi Hi”: Hi trong hi vọng 希望(xiwang), “Lãnh Tây”: Tây trong đông tây nam bắc冷西 (lengxi) cùng đồng “xi”

      “Sau này, tôi luôn làm cho ấy được vui vẻ.” Cao Tử Quần nhàng để lại câu rồi thong dong đến bên hai mẹ con họ, để lại Thần Hi hết sức kinh ngạc.

      Cao Hi Hi giành giải nhất, Lãnh Tây liên tục chụp hình cho con , nhìn những giọt mồ hôi khuôn mặt, nụ cười sáng rực đôi môi con , lòng tràn đầy hạnh phúc.

      Lãnh Tây dịu dàng lau mồ hôi trán con : “Hồi mẹ học, mẹ sợ nhất chính là thi chạy đấy, Hi Hi giỏi hơn mẹ nhiều rồi.”
      Cao Hi Hi ngẩng đầu lên thấy Cao Tử Quần đến, : “Đó là do nội huấn luyện cho con đấy. Bố, con vừa được giải nhất.” bé quay đầu gọi.

      Lãnh Tây quay đầu lại, nhìn Cao Tử Quần từng bước đến. Ánh mặt trời rọi xuống bộ trang phục trắng người ,toát lên phong thái ung dung, nhàn nhã. thuận tay cầm lấy máy ảnh tay Lãnh Tây, vừa vặn tiện cho Lãnh Tây giúp con sửa sang lại quần áo.

      Buổi trưa, Cao Tử Quần lái xe chở hai mẹ con đến khách sạn gần đấy ăn cơm. Lãnh Tây muốn rủ Thần Hi cùng, nhưng mà Thần Hi buổi chiều ấy phải về cơ quan vì có việc, hơn nữa Thiệu Thần lại bị cảm muốn đưa con trai về bên chỗ ông bà nội.

      Đành chịu vậy.

      ra là Thần Hi muốn gia đình họ có nhiều cơ hội được ở bên nhau hơn.

      Bữa cơm trải qua trong yên ả. Giữa chừng Lãnh Tây nhận được điện thoại của Sở Hàng.

      “Sở Hàng, chiều nay em còn phải quay lại trường học. Vâng, đại hội vẫn chưa kết thúc. Vậy được, về đến nhà em gọi điện thoại lại cho .”

      Trong thoáng chốc, bầu khí trở nên lạnh hẳn.

      Vẻ mặt Cao Tử Quần vẫn thản nhiên, nhìn ra tâm tình gì.

      Cao Hi Hi : “Mẹ, chiều nay mẹ thể vắng mặt, đây là lần đầu tiên gia đình chúng ta tham gia hoạt động lớn như vậy.”
      Lãnh Tây biết làm sao: “Mẹ biết mà, mẹ cố gắng vấp phải chân Hi Hi.”
      sao, chúng ta cố gắng tập trung là được.” Cao Hi Hi bình tĩnh .

      Với năng khiếu thể thao của mẹ nó, Cao Hi Hi cảm thấy rằng may mà nó giống vậy. Còn nữa, gia đình nó vẫn chưa luyện tập lần nào, các bạn học khác đều tập qua với bố mẹ họ. Cao Hi Hi nhìn Cao Tử Quần rồi lại nhìn qua Lãnh Tây…

      bé uống ngụm nước: “Lãnh Tây, nếu mẹ muốn vấp phải chân con con nghĩ chúng ta nên luyện tập chút.” bé nhìn chằm mẹ.

      Cao Hi Hi cũng gì thêm, thế nhưng im lặng cũng đủ để biểu lộ ý tứ của nàng.

      Giờ khắc này, cuối cùng Lãnh Tây mới cảm nhận được hai cha con họ có rất nhiều điểm giống nhau, nhàng : “Vậy chúng ta luyện tập chút .”

      Người phục vụ mang đến hai sợi vải.

      Ba người đứng trong phòng ăn riêng, Lãnh Tây và Cao Tử Quần ai nấy tự buộc lại sợi dây của mình.

      “Được rồi, bố bắt đầu nhé.” Cao Tử Quần nhìn qua, hai người kia gật đầu.

      “Bắt đầu.” Khẩu lệnh vang lên, bắt đầu bước mới thấy đây đúng phải là chuyện dễ dàng.

      Lần đầu tiên thất bại.

      Cao Hi Hi than vãn: “ hiểu ý ăn ý gì cả.”

      Cao Tử Quần cười cười: “Lãnh Tây, em bước chân trái trước, nào, chúng ta thử lại lần nữa. Tốt, bước chân trái…Hi Hi chân phải…”

      Bất tri bất giác, họ bắt đầu tiến lên phía trước, mặc dù còn chậm nhưng khá hơn lúc trước rất nhiều.

      Cao Hi Hi đột nhiên vui mừng: “Bố, bố giỏi…” Vừa xong, bé bước sai chân, cả người bị ngã về phía trước. Lãnh Tây thầm hít hơi: “Hi Hi”. Do chần chừ, chân bị buộc chặt vào chân Hi Hi nên cũng bị ngã xuống theo.

      Sau hồi hỗn loạn, kết quả cả nhà ba người đều bị ngã. Cao Tử Quần nằm dưới cùng che chở hai mẹ con trong lòng ngực. Lãnh Tây vất vả ngồi dậy, hoảng hốt gọi: “Con có bị đụng vào chỗ nào ? Hi Hi…”
      Cao Tử Quần nhíu chặt mày: “Trước tiên hãy cởi dây ra .” Người bị đè nặng là , vậy mà lại hề mảy may đếm xỉa đến ?
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 31:
      Ngày hôm đó, Cao Hi Hi đoạt giải gì trong cuộc thi “ba người hai chân” cả, nhưng hề thất vọng buồn bã , thế còn tỏ ra rất vui vẻ vì được thấy bố mẹ ở bên cạnh nhau. Hi Hi nhận ra tất cả các bạn học đều nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, bố nó vừa cao lại vừa đẹp trai, mẹ nó vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng.

      Quan trọng hơn cả là bố mẹ đều rất thương nó.

      đường về, Cao Tử Quần lái xe, hai mẹ con ngồi đằng sau, bầu khí trong xe rất yên tĩnh.

      “Mẹ, cái này tặng cho mẹ.” Cao Hi Hi đeo huy chương giải thưởng chạy 100m vào cổ Lãnh Tây.

      Trong lòng Lãnh Tây liền trở nên ấm áp, nghẹn ngào nên lời.

      “Cảm ơn con.” khẽ cười.

      Cao Tử Quần cười cười: “Con hình như quên bố luôn rồi à?” Thanh trầm trầm dường như có chút hờn dỗi.

      Cao Hi Hi cười khì khì: “Bố, tiếc con chỉ có giải thưởng.”

      Cao Tử Quần thản nhiên liếc qua con : “Năm ngoái con đoạt giải sao thấy tặng cho bố?” nhíu mày, vẻ mặt dịu dàng mang theo vài phần đáng .

      Lãnh Tây hơi sửng sốt, bắt gặp ánh mắt dịu dàng trìu mến của qua kính chiếu hậu… tựa như chờ đợi điều gì đó. cố làm lơ, tựa như mấy để ý.

      Cao Hi Hi bĩu môi: “Ai bảo năm ngoái bố đến xem con thi.”

      Cao Tử Quần nhếch môi: “ phải năm nay bố đến rồi ư?”

      Cao Hi Hi hừ tiếng: “Nhưng mà giống nhau.”

      Lãnh Tây lẳng lặng nhìn hai bố con đấu võ mồm. Bỏ qua những quá khứ trước kia, Cao Tử Quần của tại giống với người trong ký ức .

      Nhưng dù có giống sao, đâu thay đổi được gì?

      Về đến nhà, Lãnh Tây giúp Hi Hi tắm rửa, sau ngày vận động mệt mỏi, bé liền lăn ra ngủ. Lãnh Tây ngắm nhìn con ngủ, khóe miệng Hi Hi vẫn mỉm cười, đôi lúc lại lẩm bẩm: “Mẹ…hì hì…bố…”

      Lãnh Tây nhàng vuốt khuôn mặt con , dường như rất lâu, ánh mắt dần trở nên sâu hút, trống rỗng và vô lực.

      Lúc xuống lầu, Cao Tử Quần đangngồi ghế sô pha trong phòng khách, bàn đặt chai rượu đỏ, nâng ly rượu đỏ đung đưa trong tay. Dưới ánh đèn mông lung, nhìn với ánh mắt nóng rực, mãnh liệt.

      Lãnh Tây bình thản thẳng ra phía cánh cửa, lúc ngang qua , đột nhiên Cao Tử Quần mở miệng gọi: “Tiểu Tây.”

      Mỗi khi vui vẻ thích gọi là “Tây Tây”, những khi tức giận gọi luôn cả họ tên , khi nào gọi Tiểu Tây tức là có chuyện muốn .

      Lãnh Tây bình tĩnh đứng đấy đợi lên tiếng.

      Cao Tử Quần nhàng đặt chiếc ly xuống, đứng dậy từng bước đến trước mặt : “ có chuyện muốn với em.”

      Lãnh Tây thản nhiên nhìn .

      Cao Tử Quần hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm vào khuôn mặt : “ chưa kết hôn.” từ tốn : “ và Văn Thư chưa hề kết hôn.” Trong hơi thở mang theo hương rượu nhàn nhạt.

      Lãnh Tây nắm chặt tay, nhất thời hơi giật mình vì lời kia, dường như còn có cảm giác rung động xen lẫn vào đó. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt liền gạt bỏ, có kết hôn hay liên quan gì đến chứ.

      Cao Tử Quần nuốt cổ họng, tự giễu : “Có phải em nghĩ, có kết hôn hay cũng chẳng liên quan gì đến em đúng ?”

      Lãnh Tây trầm mặc, đúng vậy, chỉ trừ Hi Hi, tất cả mọi thứ của đều liên quan đến .

      Cao Tử Quần cười nhếch môi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , trong chớp mắt như mất hồn: “Mặc dù và Văn Thư có hôn ước, nhưng bọn chưa hề kết hôn, ngay cả đính hôn cũng chỉ là giả. Văn Thư vẫn luôn có người mình thích trong lòng…Những gì em nhìn thấy ở lễ đính hôn năm ấy, tất cả chỉ là để gạt gia đình hai bên thôi.”

      Lãnh Tây thầm hít sâu, lúc này đây biết nên gì, rũ mắt xuống. Giọng Cao Tử Quần lại văng vẳng bên tai : “Nếu như lúc đó biết em mang thai, cho dù là hậu quả có nghiêm trọng như thế nào, cũng tiến hành lễ đính hôn đó.” Trong thanh lộ ra chua xót vô hạn.

      Lãnh Tây bất giác siết chặt ngón tay: “Cho dù hai người đính hôn hay kết hôn gì đấy, đứa bé kia tôi cũng cần.” cố gắng để giọng mình lạnh lùng.

      Cao Tử Quần nghiến chặt răng, mày nhíu lại, nhìn khuôn mặt gầy gò quật cường, nét mặt dần buông lỏng: “Miệng đường mà tâm nghĩ nẻo.” sâu sắc , từng bước tiến sát , ánh mắt lại càng thêm thâm trầm: “Tiểu Tây, trong lòng em có .” chút xấu hổ .

      Trong nháy mắt, vẻ mặt Lãnh Tây trở nên cứng đờ, vô thức lùi về sau, Cao Tử Quần mạnh mẽ giữ chặt tay , mắt đối mắt, lắng nghe tiếng hít thở của nhau.

      Lãnh Tây đưa tay chống đỡ lồng ngực , đẩy ra, đôi tay cảm nhận được nhiệt độ nóng rực cơ thể : “Cao Tử Quần, chẳng thay đổi gì.”

      Cao Tử Quần nhếch môi: “Tây Tây, bị trúng tim đen, em thẹn quá hóa giận .” kéo lại gần hơn: “Chẳng lẽ nào đúng sao?” Đôi mắt đen khẽ nheo lại: “Lần đấy nhìn thấy em lén lau nước mắt, ban đầu còn tưởng em là vì chuyện của Sở Hàng, gần đây mới biết được, khi đó là vì em nhận được thiếp mời đính hôn của và Văn Thư”

      Lãnh Tây trợn tròn mắt, gấp gáp : “ phải!”

      “Em lại dối.” Cao Tử Quần nhìn với ánh mắt phức tạp: “May là Hi Hi di truyền điểm này từ em.”

      Lãnh Tây cắn môi, lạnh lùng nhìn : “Bởi vì nó giống với mẹ nó, gặp phải người nên gặp.”

      Cao Tử Quần khẽ thở dài: “Tiểu Tây , chẳng nhẽ em muốn nhìn thấy Hi Hi sống mãi trong cảnh gia đình chia rẽ sao?”

      Nghe lời , cảm thấy buồn cười: “Tôi muốn, nhưng mà tôi cũng muốn ở lại bên cạnh .” nhìn thẳng vào mắt , từng từ từng chữ kiên định : “Cao Tử Quần, cho rằng chỉ cần bảy năm trước chưa kết hôn coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”

      cười nhếch môi: “Vậy chuyện gia đình tôi sao? Cho dù phải chủ mưu, đúng, đó là Tần Lục làm cả. Là vì tôi tát ta. Nhưng trong câu chuyện này sắm vai gì. Nếu như dồn ép tôi làm sao có thể xảy ra những chuyện sau này. Lần đầu tiên, là Tần Lục chuốc thuốc tôi, nhưng sao? Ngoại trừ đục nước béo cò, làm gì?” Nước mắt từ từ rơi xuống: “Cưỡng đoạt, lừa gạt, đây là tác phong trước sau như của , tất cả ăn sâu tận trong xương tủy , cả đời này mãi đổi thay.” bỗng dưng cười lớn.

      Tất cả những việc qua hệt nhưvết sẹo khắc sâu trong lòng , khó có thể phai nhòa.

      Cao Tử Quần cảm thấy tất cả như tan vỡ, sắc mặt thay đổi, từng câu chất vấn của như con dao sắc nhọn đâm sâu vào tim .

      “Về chuyện trước đây, xin lỗi.” Tay chậm rãi nâng lên, lúc chạm đến giọt nước mắt lạnh băng, từng ngón tay bất giác run lên.

      “Tây Tây, cũng biết rằng em…” Nếu như sớm biết những suy nghĩ này của , tuyệt đối làm vậy. dịu dàng lau những giọt nước mắt tuôn mãi ngừng.

      Đúng là hại .

      Lãnh Tây cố gắng kiềm chế tiếng nấc nghẹn ngào, cắn chặt khóe môi: “Cao Tử Quần, hãy buông tha tôi … Nếu như còn chút lương tâm, hãy trả lại Hi Hi cho tôi, tôi chỉ xin điều này thôi.”

      Cao Tử Quần cười khổ: “Em hãy cho thời gian suy nghĩ.” Tay từ từ trượt xuống, muốn ôm chặt nhưng lại sợ kích động .

      “Bố mẹ, hai người làm gì đó?” Cao Hi Hi biết xuất ở đây từ khi nào, bé kinh ngạc nhìn Cao Tử Quần rồi lại quay sang Lãnh Tây.

      Lãnh Tây vô thức lùi bước, cố gắng duy trì khoảng cách với Cao Tử Quần.

      Cao Hi Hi từ từ bước đến, nhìn lên bố mẹ lượt: “Mẹ, mẹ khóc à?”
      Lãnh Tây vội vã lau khóe mắt: “Đâu có.” cố gắng hít hơi: “Vừa nãy có gì đấy bay vào mắt mẹ.”

      Cao Hi Hi nhíu mày, có chút tin.

      “Bố giúp mẹ con thổi.” Cao Tử Quần khẽ .

      Hi Hi đến cạnh Lãnh Tây, bé kiễng chân lên, kéo Lãnh Tây thấp xuống: “Mẹ, để con thổi giúp mẹ.”

      Lãnh Tây hơi sửng người, rồi từ từ khom người xuống, Cao Hi Hi dùng hết sức thổi mắt cho mẹ: “Trước kia bố cũng thổi cho con như vậy.”
      Lãnh Tây mỉm cười: “Mẹ sao rồi.”

      Hi Hi cười hồn nhiên: “Mẹ, mẹ thấy con lợi hại .”

      Trận giương cung bạt kiếm trong nháy mắt liền phai xuất của con . đường về nhà, Lãnh Tây ngừng nhớ lại những chuyện trước kia. nheo mắt, thể nghi ngờ gì, Cao Tử Quần khơi dậy vết thương trong lòng .

      chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm mà dành cho Cao Tử Quần là gì.

      Hận-đó là điều thể nghi ngờ.

      - biết.

      Nếu , thế tại sao lúc nhận được thiệp mời kia, lòng lại đau thắt.

      Lãnh Tây thở ra hơi, ngẩng đầu lên nhìn sao sáng bầu trời đêm, tâm trí hỗn loạn.

      Về đến nhà, mới nhớ đến gọi điện thoại lại cho Sở Hàng. Nhìn lại đồng hồ, thấy quá khuya có lẽ ngủ, lại tắt máy, quyết đinh gởi cho tin nhắn: Em vừa về đến nhà, mai gọi điện thoại cho .

      Tin nhăn còn chưa gởi, Sở Hàng gọi đến.

      “Tiểu Tây.” Thanh vào buổi tối lại càng đặc biệt dịu dàng: “Hôm nay chơi vui .”

      Lãnh Tây hơi chần chừ: “Hi Hi rất vui, con bé đoạt giải nhất cuộc thi chạy trăm mét.”

      Trong thoáng chốc, cả hai đều im lặng.

      “Con bé trông vậy mà chạy nhanh nhỉ.” khẽ cười, bỗng dưng lại ho lên.

      “Sở Hàng, bị ốm à?” nhíu mày, có chút lo lắng. Mấy ngày nay thời tiết lúc nóng lúc lạnh, ít người bị cảm.

      sao cả, chỉ viêm họng chút thôi.” Sở Hàng mấy để tâm, tiếp: “Đúng rồi, vụ án của bố em có chút tiến triển.”

      Trái tim Lãnh Tây bỗng đập thình thịch.

      “Năm đó, ông Trần ở Quảng Đông có liên quan đến vụ án này cũng bị bắt rồi.” Sở Hàng .

      Lãnh Tây nhắm chặt mắt: “Như vậy có phải bố em được ra sớm ?”
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 32:
      Sau đại hội thể dục thể thao, Lãnh Tây và con ngày càng gắn bó và gần gũi nhau hơn. Có lẽ đây chính là tình mẫu tử, gặp lại nhau sau bảy năm xa cách nhưng tình cảm thiêng liêng ấy hề phai nhạt , thậm chí còn sâu đậm hơn.


      Trong khoảng thời gian này, ít lần Cao Hi Hi đến chỗ , và dĩ nhiên Cao Tử Quần luôn dính chặt con như hình với bóng. Nếu chỉ hai lần làm gì, nhưng đây lại quá nhiều lần như vậy, Lãnh Tây đương nhiên cũng suy nghĩ.

      Hôm nay, Lãnh Tây họp lớp. Hai ngày trước nhận được thông báo, lúc đó Cao Hi Hi ngồi bên cạnh, bé vô cùng thích thú, nhân cơ hội này bày tỏ ý muốn cùng Lãnh Tây.

      Lãnh Tây nghĩ lúc, cuối cùng đồng ý đưa Hi Hi theo.

      Lớp của Lãnh Tây vốn nữ nhiều ít nam, phần lớn mọi người giờ đây ổn định nghiệp. Buổi họp lớp lần này là do chàng Lý Nam tổ chức. Sau khi ra trường, tự mình thành lập công ty, công việc kinh doanh rất khả quan, càng ngày càng phát triển. cởi bỏ bộ dạng ngây ngô của chàng sinh viên năm nào, giờ đây trước mắt mọi người là doanh nhân thành đạt.

      Mọi người hẹn gặp nhau tại nhà hàng, hầu như toàn bộ lớp đều đến đông đủ, đúng là nể mặt mũi .

      Nhiều người mấy năm rồi chưa gặp nhau, vừa thấy mặt liền bắt đầu thoải mái tán gẫu. Bởi vì kẹt xe nên Lãnh Tây đến hơi muộn, nhân viên phục vụ đưa vào phòng, trong tích tắc chiếc cửa mở ra, mọi người trong phòng bỗng im bặt.

      Cao Hi Hi nhìn quanh vòng, trong lòng có chút bất an, khẽ kéo tay Lãnh Tây, đôi mắt tràn đầy khó hiểu.

      Lý Nam nhìn thấy , liền bước nhanh đến: “Lãnh Tây, em đến rồi à?” cười cộc lốc, ánh mắt rơi xuống bé bên cạnh Lãnh Tây: “Con em à ?” Giọng có phần xác định.

      “Vâng, con em.” Lãnh Tây mỉm cười lịch .

      Lý Nam sửng sốt: “Em kết hôn rồi sao?” chưa hề nghe Lãnh Tây kết hôn. Hồi trước Lãnh Tây sang Pháp du học, nhiều năm trôi qua nhưng chưa ai cho biết chuyện lập gia đình. Trong nhất thời ngẩn người.

      Thanh Cao Hi Hi thánh thót vang lên: “Mẹ, con đói bụng lắm rồi.”

      ngại quá, em vào trước.” Lãnh Tây . nhìn qua Cao Hi Hi, may là đưa con bé theo. Lãnh Tây dẫn Hi Hi vào ngồi, đưa cho con ít thức ăn lót dạ.

      Vừa mới ăn được vài muỗng bỗng có người gọi tên .

      “Lãnh Tây…?” thanh mang theo vài phần kinh ngạc.

      Lãnh Tây đặt cốc nước trái cây xuống trước mặt Cao Hi Hi: “Đừng uống quá nhiều kẻo đau dạ dày.” Lúc này mới ngoảnh đầu lại, thấy người phụ nữ nhìn với cặp mắt vô cùng ngạc nhiên.
      Lãnh Tây khẽ chớp mắt: “Lục Dung, cậu càng ngày càng xinh đẹp.”

      Lục Dung mỉm cười: “Lãnh Tây, cậu là người khó liên lạc nhất trong lớp chúng ta đấy. Cậu có biết Lý Nam vất vả thế nào mới tìm ra được địa chỉ liên lạc của cậu .” chớp mắt đánh giá Lãnh Tây. Thời học sinh tranh đấu gay gắt, xem ra đến bây giờ tất cả cũng chỉ là mây khói.

      “Cậu sao?” Lãnh Tây còn cách nào, chỉ biết hỏi ngược lại.

      “Tớ kết hôn rồi.” Lục Dung khẽ : “Kết hôn với người thương tớ.”

      “Như vậy cũng tốt.” Tìm được người mình lòng và mình cũng người ta là rất khó, bất quá kết hôn với người đàn ông mình cũng phải là lựa chọn tồi.

      “Con cậu lớn vậy rồi á?” Lục Dung nhìn qua Cao Hi Hi: “Xem ra cậu kết hôn rất sớm nhỉ?”
      Lãnh Tây chỉ biết cười cho qua chuyện.

      Lục Dung thấy bộ dáng vẫn nhàn nhạt như cũ, khỏi tò mò muốn dò hỏi thêm: “Cậu và Sở Hàng vẫn còn quen nhau chứ?” Năm đấy, chuyện Lãnh Tây muốn thi nghiên cứu sinh ở thành phố B tất cả các bạn học trong ký túc xá đều biết. Sau lại, đột nhiên xuất ngoại, nhưng nguyên nhân vì sao cũng ai quan tâm nữa vì mọi người đều bận bịu chuyện bài vở chuẩn bị tốt nghiệp.



      “À , bọn tớ có quen nhau.” Lãnh Tây thản nhiên . Ánh mắt liếc nhìn qua chiếc nhẫn tay Lục Dung, kiểu dáng rất xa xỉ, viên hột soàn to lấp lánh ở giữa.

      Lục Dung thở dài hơi: “Hồi đấy trong trường chúng ta có đến mấy đôi nhau, nhưng cuối cùng đều chia tay, tớ nghĩ rằng cậu và Sở Hàng cũng…” Lời còn chưa dứt.

      Cao Hi Hi chen vào: “Mẹ, con muốn ăn dưa vàng.”

      Lãnh Tây nhìn Lục Dung cười áy náy: “Ngại quá, tớ qua đó lấy.” đứng dậy.

      Lúc này Lục Dung mới bắt đầu tinh tế quan sát Cao Hi Hi: “ bạn , cháu tên gì? Mấy tuổi rồi?”

      Cao Hi Hi lẳng lặng nhìn : “ ạ, cháu tên là Cao Hi Hi, cháu năm nay bảy tuổi ạ.”
      Lục Dung nhìn bé, thầm nghĩ con Lãnh Tây rất xinh đẹp, trắng mủm mỉm, đôi mắt to tròn long lanh. Vì để giữ vóc dáng nên mấy năm nay vẫn chưa có ý định sinh con, giờ nhìn Hi Hi, trong lòng bỗng dâng lên nỗi niềm xúc động.

      “Cao Hi Hi?” Lục Dung lặp lại: “Đây phải là tên của nhà đạo diễn sao?”

      nhẫm lại thêm lần, mới sực hiểu ra, trong tên của Lãnh Tây phải cũng có chữ “Tây” sao. (1)

      (1) Tây, Hi trong tiếng trung là đồng “xi”

      “Bố con rất mẹ con.” ngạc nhiên hỏi: “Tên con là Hi nào?”
      “Hi trong hi vọng ạ. Bố con bảo, con là niềm hi vọng của bố và mẹ.” Cao Hi Hi vừa cười vừa .

      Lãnh Tây quay lại nhìn thấy Hi Hi và Lục Dung ngồi cùng nhau trò chuyện. Lục Dung dường như rất vui vẻ, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Hi Hi, nhìn thấy Lãnh Tây, cười híp mắt: “Lãnh Tây, nếu tớ có thể sinh đứa con như Hi Hi tốt biết bao.”|

      Cao Hi Hi nhíu mày: “ à, chuyện này e rằng có chút khó khăn, vì người như bố con rất hiếm.”

      Lục Dung cười nghiêng ngả: “ nhất định phải gặp bố con, để xem diện mạo xuất chúng của ông ấy.”

      Ăn xong mọi người tiếp tục hát KTV. Đúng lúc này, Cao Tử Quần gọi điện thoại đến: “ ở đâu đấy?”

      Lãnh Tây có chút mất tự nhiên: “ ở bên ngoài.”

      “Khoảng mấy giờ kết thúc?” trầm giọng hỏi.

      Lãnh Tây nhìn giờ điện thoại: “Mười giờ.” cho là vì dẫn con theo nên Cao Tử Quần yên tâm nên mới thêm: “Lát nữa tôi đưa con bé về.”

      Cao Tử Quần trầm mặc, nghe được tiếng nhạc vang từ đầu dây bên kia: “Em hát KTV à?”
      Lãnh Tây chau mày: “Ờ , còn chuyện gì tôi cúp máy đây.”

      “Đợi chút…” Thanh Cao Tử Quần vang lên.

      Lãnh Tây hơi do dự… cuối cùng tắt máy.

      Trong lòng Cao Tử Quần hơi bực mình, sao có thể đưa con đến những nơi như thế. gọi lại, điện thoại tắt máy.

      Vốn là Lãnh Tây định về luôn, nhưng Lục Dung cứ nằng nặc giữ lại: “Vào , vào , mấy năm mới tụ tập lần, hơn nữa tớ còn chưa được trò chuyện thỏa thích với Hi Hi.”

      Tất cả bạn nhìn thấy Hi Hi hết ôm rồi lại hôn, hôm nay chỉ có mình Hi Hi là trẻ con. ra trong số mọi người ở đây cũng có ít người có con, còn cũng chuẩn bị lên kế hoạch sinh… Có người đề nghị lần sau đưa con cái đến tổ chức bữa tiệc giao lưu.

      Lãnh Tây lắc đầu, đành chịu: “Hóa ra là vì Hi Hi.”

      Cao Hi Hi nhún vai, được tất cả mọi người quý cũng là chuyện phiền não.

      Vào phòng, mọi người bắt đầu hò hét, cùng nhau song ca những bài hát tình . Đêm đó Lý Nam uống hơi nhiều, khuôn mặt ửng đỏ. cầm lấy micro đứng lên, màn hình chuyển sang bài hát tiếp theo.

      Mọi người đều nhìn ra tâm trạng hôm nay của tốt. Tình ý năm đó dành cho Lãnh Tây ai mà biết?

      Lãnh Tây đứng lên, cầm tay Hi Hi: “ rửa tay với mẹ.”

      Lục Dung lắc đầu. Tình thời đại học là tình cảm trong sáng chân nhất. Cô nhìn qua Lý Nam, rồi nhìn lại Lãnh Tây, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cũng chỉ có thể như vậy.

      Ra khỏi phòng, Cao Hi Hi nhìn thấy mẹ ra hướng cửa mới lên tiếng gọi: “Mẹ, chúng ta đâu đây.”

      về.” Lãnh Tây .

      “Hả…”Cao Hi Hi dừng bước: “Nhưng con còn mấy bài vẫn chưa hát.”

      Lãnh Tây nghiêng đầu nhìn con : “Lần sau mẹ dẫn con .”

      Cao Hi Hi nhíu mày: “Mẹ, hôm nay mẹ vui à?”

      “Đâu có.” Lãnh Tây mỉm cười: “Mẹ rất vui.” Chỉ là loại vui vẻ này luôn luôn cùng với ít mất mát. nắm lấy tay Hi Hi: “ thôi, có lẽ bố chờ sốt ruột rồi.”

      Cao Hi Hi bỗng nhiên trợn to mắt nhìn phía trước: “Mẹ, đúng bố chờ sốt ruột rồi. Mẹ quay đầu lại nhìn …”

      Lãnh Tây theo bản năng quay đầu liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc sải bước đến. Dưới ánh đèn mờ, thấy nét mặt , chậm rãi đến trước mặt , ánh mắt rơi xuống đôi giày da bóng bẩy.

      chơi vui ?” Thanh vang lên, Lãnh Tây ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt …bình tĩnh, kìm nén, có chút mâu thuẫn đan xen…đó là Cao Tử Quần mà từng quen biết ư.

      “Sao lại đến đây?” Lãnh Tây khẽ hỏi. muốn để bạn học nhìn thấy : “ thôi.”

      “Lãnh Tây.” Đột nhiên có người từ đằng sau gọi tên . Lãnh Tây khỏi chau mày, ánh mắt nôn nóng nhìn Cao Tử Quần.

      Lục Dung và người bạn học nữa đến: “Sao cậu lại ra đây? Vị này là?”

      Giọng Cao Hi Hi lộ ra vài phần kiêu hãnh: “ Lục, đây là bố cháu.”

      Lãnh tây vô thưc nắm chặt tay.

      Lục Dung sững sờ, đầu óc hỗn loạn, người trước mặt nhìn có chút quen quen, trong đầu ngừng lên tên của minh tinh màn bạc:Lãnh Tây, chồng cậu nhìn rất quen mắt, giống như từng gặp ti vi rồi ấy, ấy có đóng phim gì ?”
      Lãnh Tây nuốt cổ họng, Cao Tử Quần cười như cười nhìn , chính là muốn xem trả lời như thế nào.

      “Sao vậy được? Chỉ là khuôn mặt ấy quá phổ biến thôi.” Lãnh Tây chậm rãi . Sắc mặt Cao Tử Quần trở nên đen thui.

      “Lục Dung, tớ có chút việc, về trước nhé.” Lãnh Tây nắm lấy tay Cao Hi Hi, bé vẫy vẫy tay chào: “ Lục, chào .”

      Lục Dung nhìn theo bóng lưng họ rời khỏi: “Chồng của Lãnh Tây rất quen mặt.”

      Người bên cạnh lên tiếng: “Cái này tớ cũng lắm.”

      Hai người chậm rãi quay về, lúc vào đến của phòng, đột nhiên Lục Dung sực nhớ ra: “Tớ nhớ ra ta rồi. Hèn gì tớ cứ cảm thấy sao lại quen mặt như vậy. ta chính là ông chủ của Trung Chính…Cao Tử Quần.”

      Lãnh Tây và ông chủ của Trung Chính.

      Bữa họp lớp trong nháy mắt trở thành buổi tám chuyện, bầu khí liền thay đổi.

      Chuyện của Cao Tử Quần xưa nay vốn bí , ví dụ như chuyện đính hôn của năm đó.

      “Hóa ra là Lãnh Tây…”

      “Cũng khó trách nhiều năm như vậy chẳng có tin tức gì của ấy.”

      ….

      Lãnh Tây và Cao Tử Quần ra đến cửa, nhìn thấy chiếc xe đằng trước, quay đầu dặn dò Hi Hi: “Con về nhà ngủ sớm , đừng đọc truyện nữa.”

      Cao Tử Quần nheo mắt: “Hi Hi lên xe trước , bố có chuyện muốn với mẹ.”

      Cao Hi Hi ngoan ngoãn lên xe.

      Cao Tử Quần liếc nhìn : “Sao còn muốn quay lại vào trong à?”

      Lãnh Tây hỏi ngược lại: “Nếu như lúc nãy tôi ra, có phải vào trong ?”

      Cao Tử Quần gì.

      Lãnh Tây cắn môi: “Cao Tử Quần, đừng như vậy nữa.” Giọng lộ ra vài phần bất lực: “Tôi và thể nào.”

      Cao Tử Quần cười nhếch môi: “Vậy với Sở Hàng có thể sao?”
      Lãnh Tây sững sờ, mặt có biểu tình gì. Thời tiết vào cuối thu, gió thổi ngày càng lạnh.

      ấy là tình trọn đời của tôi.” Câu nhàng nhưng quá phũ phàng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 33:
      Tình trọn đời.

      ra những lời này, trái tim Lãnh Tây đau nhói, ngay cả chính cũng hiểu vì sao. Tận trong đáy mắt Cao Tử Quần ánh lên niềm đau xót, bất giác trong lòng cảm thấy thỏa mãn vui sướng.

      “Lãnh Tây, em cần phải những lời dối lòng.” Sắc mặt Cao Tử Quần đen dọa người, thanh lạnh tanh, có thể nhìn thấy cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ.

      chút né tránh : “, Cao Tử Quần, tôi chưa bao giờ tự dối lòng mình cả.” Lãnh Tây khẽ cười, nhàng .

      “Tốt, tốt, chống mắt lên xem hai người có thể đến bên nhau được .” xong, Cao Tử Quần xoay người lên xe.

      Tình trọn đời. lại có thể ra với lời kiên định như thế. Lãnh Tây sững sờ nhìn theo chiếc xe dần dần biến mất vào bóng đêm, tâm trí trống rỗng.

      Lên xe.

      “Bố, bố lại vừa cãi nhau với mẹ phải ?” Cao Hi Hi bất lực nhún vai.

      Cao Tử Quần chau mày: “Đâu có, chỉ là bố và mẹ cùng chung ý kiến.”

      “Bố gạt con.” Cao Hi Hi bất mãn hừ tiếng: “ ràng bố cãi nhau với mẹ.”

      Cao Tử Quần trầm mặc lên tiếng.

      “Bố, bố phải cố gắng lên. Bằng mẹ cần bố nữa đâu.” Cao Hi Hi thở dài: “Con biết chú Sở cũng thích mẹ, chú ấy đúng rất đẹp trai, lại chưa bao giờ tranh cãi với mẹ.” Cao Hi Hi chu môi: “Nếu như mẹ đến bên chú Sở phải làm thế nào?”

      “Con nghĩ nhiều rồi.” Cao Tử Quần vội vàng bác bỏ.

      Cao Hi Hi im lặng lát rồi lại mở miệng: “Bố, bố có mẹ ?”
      Có lẽ là từ trước đến nay chưa ai hỏi thẳng vấn đề này, hoặc giả là vì điều nàyđược hỏi ra từ con bảy tuổi, nhất thời sững sờ. Ánh mắt dần trở nên tĩnh mịch.

      Cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

      Tình , từ này đối với quá hư vô và xa xỉ. , Văn Thư, Kiều Vũ lớn lên cùng nhau, cả và Kiều Vũ đều có tình cảm với Văn Thư. Cao Tử Quần hề che giấu nhưng Kiều Vũ lại chỉ có thể giữ tình cảm của mình ở trong lòng.

      Mãi cho đến ngày, Kiều Vũ muốn rời , Văn Thư ôm chầm lấy khóc lóc, giọng tràn đầy đau xót : “Kiều Vũ, đừng , đừng bỏ lại em mình. rằng mãi mãi ở bên cạnh em mà.”

      Bọn họ tốt nghiệp đại học, sớm còn là những thiếu niên trẻ tuổi nông nổi. Kiều Vũ vì muốn cả ba phải rơi vào tình cảnh khó xử, nên chủ động rời .

      “Kiều Vũ, em thích , biết điều đó mà…sao có thể ích kỷ như thế…”Văn Thư từng từ từng chữ : “ đừng , em muốn để .” nức nở.

      Cao Tử Quần rất ít khi nhìn thấy Văn Thư khóc, Văn Thư vẫn luôn là kiên cường, cho dù là lúc trước leo núi ngã gãy chân, cũng hề rơi nước mắt. Nhưng tại khóc nức nở, Cao Tử Quần dần dần hiểu ra, mới là kẻ thứ ba chen chân vào tình hai người họ.

      hít hơi sâu, vừa định đến chợt nghe tiếng Văn Thư nghẹn ngào: “Kiều Vũ, em với Tử Quần, em ràng với ấy, rằng em thích ấy, trong lòng em chỉ có mình

      Cao Tử Quần sững sờ dừng bước.

      Văn Thư xoay người, liền nhanh chóng nấp vào bên góc.

      Kiều Vũ giữ tay lại: “Tiểu Thư, đừng .” trầm giọng .

      “Em phải . Kiều Vũ, cho dù rồi, cho rằng em và Tử Quần có thể đến với nhau được sao? Em thích ấy, người em . ràng chúng ta nhau. Sao có thể vì tình nghĩa mà nghĩ đến cảm nhận của em?” chua xót .

      Kiều Vũ im lặng.

      Văn Thư nước mắt giàn dụa nhìn chằm , cuối cùng liều lĩnh hôn lên môi .

      Lúc đầu Kiều Vũ hơi né tránh, nhưng dần dần thể kiểm soát được bản thân, kìm lòng nổi đáp trả nụ hôn của .

      Cao Tử Quần tựa lên bức tường lạnh băng, toàn thân hóa đá. siết chặt tay, gân xanh trán hằn , ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía chân trời

      Buổi tối hôm đó, mình đến quán bar uống rượu, say bí tỉ đến sáng hôm sau mới về.

      Lần sau gặp lại Văn Thư, thân mật dẫn theo : “Giới thiệu cho mọi người, đây là bạn tớ…Ada.” ra căn bản cũng chả biết bạn cùng hôm đó tên gì.

      Từ đấy mối quan hệ giữa và hai người họ cũng nhạt dần. ngừng thay bạn , hết này đến khác. Trong thời gian này, ông Cao chuẩn bị giao hết Trung Chính vào tay con trai. Cao Tử Quần là người có tài, công ty vào tay thoáng cái doanh thu tăng vọt.

      Nhưng càng ngày càng thay đổi, trở nên lạnh lùng, thờ ơ với tất cả, cả ngày chỉ biết tới công việc. luôn bận rộn, phải hai ba tháng mới gặp Kiều Vũ và Văn Thư lần.

      Mỗi khi gặp , Kiều Vũ đều rất muốn mở miệng, nhưng nghĩ lại thôi. biết Cao Tử Quần cố né tránh bọn họ.

      Rồi sau đó, nhận được tin Kiều Vũ và Văn Thư sắp kết hôn, ngây người suốt đêm tại phòng làm việc.Đêm hôm đó, ai biết suy nghĩ gì. Ngày hôm sau, bảo luật sư đến chia 2% cổ phần tặng Văn Thư làm quà cưới.

      với Kiều Vũ: “Đây là quà chuẩn bị cho Văn Thư, nếu cậu ức hiếp ấy, người làm trai như tớ tuyệt đối bỏ qua cho cậu, cho dù là em cũng trở mặt.”

      Kiều Vũ nhìn , tâm tình phức tạp, mỉm cười: “Tử Quần, cảm ơn cậu.”

      Bầu khí trở nên lặng im.

      Cao Tử Quần cười nhếch môi: “Cậu cảm ơn tớ cái gì, được rồi, hãy chăm sóc ấy tốt. Hôn lễ của hai người có thể tớ đến được.”

      Kiều Vũ nhìn vẻ mặt , khó khăn mở miệng: “Tử Quần.”

      “Được rồi, đưa Văn Thư chọn nhẫn cưới .” Cao Tử Quần hiển nhiên muốn tiếp tục đề tài này.

      ra ban đầu Văn gia cũng tán thành chuyện tình của Văn Thư và Kiều Vũ, phần là bởi vì hôn ước của Văn Thư và Tử Quần, phần là bởi vì Kiều Vũ chỉ là con nuôi trong Cao gia. Nhưng với nổ lực của mình, tiền đồ của Kiều Vũ ngày càng rộng mở.

      Dưới giúp đỡ của Cao Tử Quần, hai người cùng nhau ra nước ngoài học lên cao học. Sau khi Văn Thư và Kiều Vũ ra , Cao Tử Quần ngày càng trở nên lạnh lùng, thờ ơ bất cần đời, đổi bạn hơn thay áo.

      ra vẫn luôn cho rằng bản thân mình cả đời này thêm người phụ nữ nào nữa.

      “Bố, vấn đề này rất khó sao?” Cao Hi Hi kéo tay bố: “Sao bố gì cả?”
      Cao Tử Quần nhìn đường phía trước: “Vấn đề này bố nghĩ rằng, lần tới, con cùng mẹ tâm tốt hơn.”

      Cao Hi Hi ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ: “Chỉ cần bố mẹ gây gỗ nhau nữa tốt rồi.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 34:
      Mấy hôm nay vì chuyện gia đình, Lãnh Tây xin phép nghỉ. Cũng may giám đốc Dư châm chước cho . Hôm nay, công ty triệu tập tất cả các nhân viên mở cuộc họp khẩn cấp, chuyện ngờ được đó chính là tổng giám đốc cũng tham dự.

      Đồng nghiệp bên cạnh khẽ hỏi: “Sao tổng giám đốc lại đến nhỉ? Có phải xảy ra chuyện gì ?”

      Lãnh Tây lắc đầu, tỏ ý biết.

      Sắc mặt tổng giám đốc có chút nghiêm trọng, vừa bắt đầu ông liền thẳng vào vấn đề: “Hợp tác lần này với công ty Trung Chính là do ai phụ trách?”
      Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lãnh Tây.

      Lãnh Tây hơi nhíu mày: “Tề tổng, là do tôi phụ trách.”

      Ánh mắt Tề tổng nhìn qua : “ là người Dư Lỗi giới thiệu, tôi tin tưởng vào cách dùng người của Dư Lỗi. Nhưng tại xem ra làm tôi quá thất vọng rồi.” Ông nặng nề .

      Trong lòng Lãnh Tây dường như sáng tỏ.

      “Trung Chính chọn đối thủ của chúng ta.” Tề tổng cao giọng : “Lúc trước các người sao với tôi? phải bên Trung Chính tỏ ý muốn hợp tác với chúng ta sao?”

      Tất cả im bặt, gian phòng rộng trở nên tĩnh lặng đến nỗi cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.

      “Các người xem bây giờ phải làm thế nào? Trong mấy tháng qua, tất cả tinh lực và tài chính đều đổ vào dự án hợp tác lần này với Trung Chính,vậy mà giờ các người cho tôi xem kết quả gì đây?!” Gân xanh hằn trán tổng giám đốc.

      Dư Lỗi đứng lên: “Tề tổng, trong dự án lần này chúng tôi nỗ lực hết sức, thiết kế của Lãnh Tây tôi cũng xem qua, tôi tự nhận là có vấn đề gì, ban đầu phía bên Trung Chính cũng bày tỏ quan điểm rất hài lòng. Tôi biết xảy ra chuyện gì?”
      “Xảy ra chuyện gì? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi.” Sắc mặt Tề tổng đỏ bừng tức giận.

      Dư Lỗi bình tĩnh đứng đó.

      Trong nhất thời bầu khí vô cùng ngột ngạt. Lãnh Tây thở ra hơi: “Tề tổng, giám đốc Dư, nếu như là lỗi của tôi vậy tôi xin từ chức.” xong liền xoay người ra cửa.
      Giày cao gót nặng nề gõ mặt đất, mỗi bước đều suy nghĩ, có phải là Cao Tử Quần làm ? lại bắt đầu dồn ép . quá ngốc nghếch.

      Khi Dư Lỗi đến tìm , vừa mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

      còn nhớ những lời với tôi ?” Dư Lỗi nhìn hỏi.

      Lãnh Tây lặng im lên tiếng, hồi sau khẽ : “Tôi cảm thấy thẹn với lương tâm mình.”

      “Tốt.” Dư Lỗi nhếch khóe miệng: “Lãnh Tây, tôi đến Trung Chính hỏi ràng, cầu bọn họ cho chúng ta lời giải thích.”

      Lãnh Tây gì.

      muốn ra ngoài?”

      “Vâng, gặp người bạn.” Lãnh Tây thản nhiên , sắc mặt tốt lắm.

      Dư Lỗi gật đầu: “ .”

      Hai hôm trước Sở Hàng ho nhiều, vốn nghĩ rằng uống vài viên thuốc rồi đỡ kết quả là ngày càng nặng, hôm nay thể đến bệnh viện truyền nước. Khi Lãnh Tây đến bệnh viện, Sở Hàng vừa mới truyền được chai, vẫn còn chai.

      mua thức ăn ở ngoài mang vào, Sở Hàng tay cắm ống truyền, tay lật văn kiện. chăm chú xem tập giấy tay, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa mỏng chiếu vào.

      Hồi đại học, thường nhìn thấy ngồi bên cửa sổ trong thư viện, ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt , hình ảnh kia vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí .

      Sở Hàng vô thức quay đầu phát ngơ ngác đứng trước cửa, ánh mắt trống rỗng như suy nghĩ điều gì. Đôi mắt hoảng hốt tựa như rơi vào hố sâu đáy.Sở Hàng nhíu mày, nhìn chằm vào khuôn mặt . Từ khi gặp lại đến nay vẫn có ai đề cập lại chuyện quá khứ.

      Sở Hàng chưa bao giờ vạch trần tâm ý của .

      “Em đến rồi đấy à?” Sở Hàng khàn giọng hỏi.

      Lãnh Tây giật mình, cố gắng kìm nén nỗi niềm chua xót trong lòng: “Dạ. Em có mua cho ít cháo nè.” hơi cúi mặt, đến cạnh giường.

      Sở Hàng : “Lúc sáng chẳng có khẩu vị, giờ lại cảm thấy đói bụng.”

      Lãnh Tây mỉm cười, múc ra bát cho . Tay Sở Hàng vẫn còn truyền nước, lúc này đây tiện lắm. thản nhiên cầm muỗng, đưa đến bên miệng .

      Sở Hàng sửng sốt, do dự mấy giây mới từ từ mở miệng.

      Thời gian ấm áp tựa như ngừng trôi.

      Sở Hàng nhìn , khẽ chớp mắt: “Cảm ơn.”

      Lãnh Tây thu dọn bát muỗng, nghiêng người, nhàng : “Đừng khách sáo .”

      Sở Hàng đột nhiên giữ lấy tay .

      Lãnh Tây sững sờ.

      “Tiểu Tây, chúng ta chỉ có thể thế này thôi sao?” Sở Hàng chậm rãi từng từ từng chữ, thanh nặng trĩu.

      muốn cứ mãi trốn tránh. phải làm thế nào mới có thể buông xuống quá khứ được đây.

      Lãnh Tây từ từ rút tay ra: “Tay em dính chút cháo, em rửa tay.” vội vàng đứng dậy. Trong toilet, nước mắt bất giác rơi xuống.

      Toàn thân dựa lên cánh cửa, cắn chặt môi để nấc thành tiếng , sợ Sở Hàng nghe thấy. Cảm giác đau này chỉ mình mới hiểu được.

      lấy lại vẻ bình tĩnh ra ngoài, phát trong phòng bệnh có thêm người. người phụ nữ và .

      Nghe thấy tiếng động người phụ nữ kia quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Tây bà hơi sửng sốt nhưng chỉ trong thoáng chốc liền biến mất.

      “Mẹ, đây là Lãnh Tây.” Sở Hàng giới thiệu.

      “Chào bác ạ.” Lãnh Tây lễ phép chào.

      Bà Sở gật đầu: “Cháu đến thăm Sở Hàng à?” Lúc bà vào nhìn thấy thức ăn bàn hiểu. Bà Sở thầm đánh giá Lãnh Tây.

      “Đúng lúc cháu làm việc gần đây.” Lãnh Tây trả lời.

      gầy guộc thanh mãnh, trông có vẻ thùy mị dịu dàng. Bà quay lại nhìn con trai mình, thấy ánh mắt nhìn , tất cả đều ràng. bên cạnh bà Sở cũng nhìn lướt qua .

      “Bác , cháu phải trở về công ty, cháu trước ạ.” Lãnh Tây qua lấy túi, quay lại nhìn Sở Hàng: “Em về đây.”

      Sở Hàng nhìn bóng lưng khuất dạng cánh cửa.

      “Là ấy?” Bà Sở hỏi thẳng.

      Sở Hàng trả lời. Lúc này bên cạnh bà Sở mới lên tiếng: “Thím ba, hình như con gặp ấy ở đâu rồi phải.”

      Sở Hàng liếc nhìn qua : “Em vừa trở về sao có thể quen ấy được.”

      Sở Kha bĩu môi: “Vậy chưa chắc nha. hai, nếu thích người ta nhiều năm như vậy, tại sao còn chưa hành động. Hèn gì thím ba cứ hết lần này đến lần khác muốn giới thiệu đối tượng cho .”
      Sở Hàng nhíu mày: “ gọi y tá đến .”

      Sở Kha tuy bất mãn nhưng vẫn nghe lời ra.

      Bà Sở : “Con có gì muốn với mẹ sao?”

      Sở Hàng có biểu cảm gì, có lẽ vì lúc nãy Lãnh Tây vẫn chưa cho đáp án : “Mẹ, Lãnh Tây là tốt.”

      Bà Sở cười cười: “ cầu của mẹ con cũng biết. Nếu con cảm thấy hợp, khi nào có thời gian cứ dẫn về nhà để bố và nội cùng gặp.”

      Trong lòng Sở Hàng chua chát, nhiều điều muốn nghẹn trong cổ họng thốt nên được.

      vào tháng mười , khí trời chuyển lạnh, khó trách dạo gần đây nhiều người đau ốm. Dọc con đường , hai hàng cây ngô đồng rợp bóng nối đuôi nhau san sát, Lãnh Tây từng bước về phía trước.

      Vô thức đến trường khi nào hay, chuyện với giáo muốn đón Hi Hi về sớm.

      Mẹ, sao hôm nay đến đón con sớm thế?” Cao Hi Hi vui vẻ .

      Lãnh Tây mỉm cười: “ phải con muốn đến công viên chơi trò chơi sao? Hôm nay mẹ có thời gian đưa con .”

      “Hay quá.” Cao Hi Hi hưng phấn kéo tay Lãnh Tây.

      Hai mẹ con chơi ở công viên cả buổi chiều, họ chơi đủ trò: thuyền hải tặc, vòng đu quay, xe điện đụng… Chiều hôm nay, dường như Lãnh Tây cởi bỏ được bao gánh nặng bấy lâu nay, nụ cười luôn nở môi.

      Cao Hi Hi vừa chơi xong trò đu ngựa gỗ, Lãnh Tây lau những giọt mồ hôi trán bé: “Con đói bụng ?”
      bé khẽ gật đầu: “Mẹ, nếu như bố cũng ở đây chơi cùng chúng ta hay biết mấy.”

      Lãnh Tây gì. Ánh mắt Hi Hi nhìn qua gia đình ba người bên cạnh, nụ cười mặt bé từ từ biến mất: “Mẹ, mẹ đừng giận bố nữa được ?”

      Sắc mặt Lãnh Tây bỗng thay đổi, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con : “Hi Hi, nếu như bố mẹ thể ở bên nhau sao?”
      Cao Hi Hi gì, chỉ ngơ ngác nhìn Lãnh Tây.

      “Hi Hi có muốn sống cùng mẹ ?”

      Cao Hi Hi cắn môi: “Con muốn cả nhà ta hòa thuận chung sống cùng nhau, con muốn xa cách ai cả.”

      Lãnh Tây nhìn khuôn mặt con , hiểu rằng con mình thể chấp nhận được này, vuốt đầu Hi Hi: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước .”
      Hai người vào KFC, sau khi tìm được chỗ ngồi, Lãnh Tây mới lấy di động ra. vẫn chưa với Cao Tử Quần rằng hôm nay đón Cao Hi Hi.

      Có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Cao Tử Quần.

      Khóe miệng vô thức nhếch lên.

      Buối tối, đưa Cao Hi Hi về nhà mình, ngoài ý muốn nhìn thấy xe Cao Tử Quần sừng sững đậu ở đấy.

      “Bố sao đến đây?” Hi Hi cao giọng gọi.

      Cao Tử Quần xuống xe đến. nhìn Lãnh Tây bằng ánh mắt lạnh băng: “Em muốn đón con, ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho báo tiếng chứ.”

      Lãnh Tây nheo mắt: “Hi Hi, con giúp mẹ đem túi vào .”

      Hi Hi mấp máy miệng định , nhưng do dự lát cuối cùng cũng vào.

      “Cao Tử Quần, con bé là con tôi, chẳng nhẽ mỗi lần tôi đưa con bé ra ngoài đều phải bẩm báo với sao?” cười mỉa mai.

      Cao Tử Quần bỗng siết chặt tay: “ xảy ra chuyện gì?”
      Lãnh Tây cười: “ làm chuyện gì trong lòng tự biết.”

      Cao Tử Quần nhìn thấy sắc mặt rất tốt, cố gắng kìm nén cơn lửa giận: “Em vậy là có ý gì?”

      Lãnh Tây cười nhếch môi: “Cao Tử Quần, lúc đầu đáp ứng hợp tác cùng công ty chúng tôi chính là vì ngày hôm nay sao, cho chúng tôi hi vọng rồi đột ngột đẩy chúng tôi xuống đáy vực? đúng là đồ bỉ ổi!”

      Vẻ mặt Cao Tử Quần đột nhiên thay đổi, trở nên đông lạnh: “ ra là vì chuyện này. Em nghĩ rằng nhàn rỗi đến mức gây khó dễ cho em?” cười nhếch môi: “Lãnh Tây, nếu như muốn giày vò em, em nghĩ công ty em còn có thể đứng vững được ở đấy sao?” dửng dưng : “Còn có chuyện của bố em nữa, em cho rằng là vì đâu mọi chuyện lại có thể suôn sẻ đến như vậy? Chết tiệt… đừng cho rằng tất cả đều do Sở Hàng giúp.”

      Lãnh Tây chỉ cảm thấy gân xanh trán nhảy thình thịch, đầu óc hỗn loạn.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :