1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 25:
      “Mẹ, con đau.”

      Câu nhàng tựa lông hồng khẽ lướt qua tim Lãnh Tây, nhưng lại khiến cho đáy lòng đau nhói, tim như ngừng đập.

      Bàn tay bé vuốt bên cổ , lòng bàn tay nóng hổi.

      Lãnh Tây cố cắn chặt răng để mình khóc lên thành tiếng. Tiếng “mẹ” này chờ đợi quá lâu, từ lúc Hi Hi sinh ra cho đến bây giờ. Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc nào mơ tưởng ngày nào đó được ôm con vào lòng, được nghe con gọi tiếng “mẹ”.

      Cao Tử Quần quay mặt , thầm thở dài.

      Ánh trời chiều nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cả ba người khiến cho khung cảnh trở nên ảm đạm, bi thương.

      Cao Tử Quần hơi thất thần, nhưng khóe miệng nở nụ cười ấm áp.

      “Hi Hi, có thể gọi thêm lần nữa được ?” Lãnh Tây nghẹn ngào hỏi, đôi tay run run ôm chầm lấy thân thể mềm mại của con .

      Cao Hi Hi hơi cúi thấp đầu, hai gò má ửng đỏ, khẽ cắn môi. Lãnh Tây lẳng lặng chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua, Cao Hi Hi vẫn mở miệng, Lãnh Tây biết cũng thể bắt ép con bé, thở ra hơi: “Tay con có đau ?”
      Cao Hi Hi đỏ mặt, giọng : “Mẹ, con đau.” xong, bé vùi vào lòng Lãnh Tây.

      Lãnh Tây từ từ nở nụ cười, vỗ về con : “Hi Hi, con biết , mẹ đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi, đợi đến tim cũng trở nên nguội lạnh.” kìm lòng được hôn lên mái tóc con, ngừng tự với lòng mình tất cả đều là . Nước mắt bất giác rơi xuống.

      Hai mẹ con ngồi dưới thảm trong phòng khách tâm , chuyện tưởng chừng như mãi hết.

      Mãi tới khi bác Lâm đến đưa thuốc đến Lãnh Tây mới giật mình, biết Cao Tử Quần rời khỏi từ bao giờ. nhận lấy thuốc, cẩn thận thoa lên tay con .

      Cao Hi Hi cười hì hì: “Nội , khi bố còn bé cũng thường xuyên bị đánh, chỉ có điều nội đánh bố ở mông, còn bố đánh vào tay con.”

      Lãnh Tây mỉm cười: “Sao con lại làm bài tập của kỳ nghỉ Quốc khánh?”

      Cao Hi Hi thè lưỡi: “Mẹ, vì nhớ mẹ đó.”

      Lãnh Tây còn có thể gì được bây giờ? Miệng mồm nhóc con này còn ngọt hơn mật nữa, Lãnh Tây sửa lại mái tóc Hi Hi: “Sau này được như vậy nữa biết . Thành tích học tập có tốt, bài tập cũng phải làm đầy đủ, như vậy mới là tôn trọng thầy giáo, cũng là sống tốt với bản thân”.

      Cao Hi Hi nhìn với vẻ mặt cực kỳ chăm chú.

      Lãnh Tây có chút ngượng ngùng: “Sao lại nhìn mẹ như vậy?”

      Cao Hi Hi cười tươi: “Mẹ, con cảm giác giống như giấc mơ.”
      “Ngốc…”

      “Lúc bé con thường nằm mơ thấy mẹ, nhưng mà con mãi nhớ được.” Hi Hi nhún vai: “Mẹ, mẹ đừng rời xa con nữa được ?”

      Rời xa…

      Vẻ mặt Lãnh Tây hơi sững sờ, hy vọng cả đời này được bên cạnh con mãi mãi. Thế nhưng với tình hình tại, phải bao lâu nữa hai mẹ con họ mới được đoàn tụ đây?

      Cao Tử Quần thay bộ quần áo khác xuống lầu, đúng lúc nghe thấy được lời này của Hi Hi. nhìn , mái tóc dài được buộc gọn gàng, sắc mặt nhàn nhạt, lúc này đây dường như có chút đăm chiêu.

      Cảm nhận được ánh mắt của , Lãnh Tây đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy thay áo quần, trông rất thoải mái, tao nhã.Cao Hi Hi cũng quay đầu lại, nhìn thấy bố, bé chu môi, có chút giận dỗi. Hai tay nó vẫn còn đau rát đây.

      “Ăn cơm thôi.” Cao Tử Quần thản nhiên .

      Cao Hi Hi sờ bụng, quả là rất đói. bé ngước mắt nhìn Lãnh Tây, ý tứ kia quá là ràng.

      Lãnh Tây muốn ngồi cùng bàn với Cao Tử Quần, ra muốn đưa Hi Hi ra ngoài ăn.

      “Mẹ, mẹ có thể ở lại ăn cùng con bữa tối ?” Cao Hi Hi yếu ớt hỏi.

      Lòng Lãnh Tây tựa như bị gì đấy quặn lại, nắm lấy tay con gật đầu. Cao Hi Hi liền vui vẻ hẳn lên, kéo tay mẹ vào phòng ăn.

      “Wow, hôm nay thức ăn nhiều quá.” Cao Hi Hi hét lên.

      Cao Tử Quần ngồi ngay giữa bàn, Hi Hi ngồi bên cạnh rồi đến Lãnh Tây.

      Đây là giây phút mà Cao Tử Quần và Cao Hi Hi mong đợi từ lâu.

      Lãnh Tây nhìn thức ăn bàn, bỗng nhiên cảm thấy trái tim lạnh ngắt. cố gắng kiềm chế, thu hồi tâm tư mình lại. liên tục gắp thức ăn cho Hi Hi, lát sau, lấy luôn đũa của Hi Hi.

      Cao Tử Quần thể nhịn được nữa: “Cao Hi Hi…”

      Cao Hi Hi lập tức rụt người lại: “Mẹ, con tự ăn…” nhàng lấy chén trong tay Lãnh Tây. bé ăn uống rất điềm đạm, nhiều, động tác tao nhã.

      thể đồng ý rằng, điểm này rất giống Cao Tử Quần.

      Cao Hi Hi gắp miếng thịt viên vào bát Lãnh Tây: “Mẹ, thịt viên ngon lắm.”

      Lãnh Tây dịu dàng mỉm cười, trong chốc lát đôi mắt ngấn nước, lòng tràn trề xúc động.

      “Mẹ con thích ăn thịt viên.” Cao Tử Quần thêm: “Con tưởng rằng ai cũng thích ăn thịt viên như con sao?” nhướng mày.

      Lãnh Tây nghiên đầu nhìn qua , ra vẫn còn nhớ.

      Cao Hi Hi tin: “Mẹ?”

      Lãnh Tây gắp miếng thịt viên lên: “Mẹ rất thích.” liền nuốt ực xuống.

      Cao Hi Hi liền nhìn sang bố cười tươi đắc ý tựa như chú chim công xòe đuôi khoe vẻ đẹp trời sinh.

      Lãnh Tây nhìn con mỉm cười hiền hậu. Bữa cơm tối như thế này đối với mẹ con là vô cùng ấm áp

      Cao Hi Hi vỗ vào cái bụng tròn vo: “Mẹ, con ăn no rồi.”
      Lãnh Tây chiều mỉm cười: “Lát nữa ra ngoài dạo chút.”
      Cao Tử Quần lạnh lùng : “ rửa bát, giúp tiêu hóa tốt.”

      Cao Hi Hi vặn người: “Mẹ, chúng ta cùng rửa bát .”

      Lãnh Tây đương nhiên đáp ứng cầu con rồi.

      Cao Tử Quần nhíu mày, ngồi bất động đằng kia, ánh mắt nhìn chằm vào bóng dáng của hai mẹ con họ.

      Buổi tối, Cao Hi Hi bắt Lãnh Tây trò chuyện cùng nó, tâm trạng nhóc con hôm nay cực kỳ vui vẻ, Lãnh Tây kể cho bé năm câu chuyện cổ tích vậy mà Hi Hi vẫn chưa muốn ngủ. Sau cùng Lãnh Tây ngân nga câu hát:

      Bầu trời đêm buông xuống

      Dưới ánh sao, tay trong tay

      Đom đóm bay, đom đóm bay

      nơi đây nhớ đến ai

      Sao trời rơi lệ

      Dưới mặt đất hoa hồng héo rũ

      Gió lạnh thổi, gió lạnh thổi

      Chỉ cần có bên cạnh

      Đom đóm bay, cây hoa ngủ

      Từng đôi, từng đôi xinh đẹp

      sợ trời tối

      Chỉ sợ đau lòng

      Em sợ mệt

      Cũng sợ lạc đường

      Lãnh Tây vừa hát vừa vuốt ve vỗ về con . Cao Hi Hi nắm chặt tay mẹ, lúc mơ màng thào: “Mẹ, mẹ đừng …”

      Lãnh Tây mấp máy môi, thở dài hơi.

      Ru con ngủ xong cũng là lúc phải rời . Vừa quay đầu lại, ngờ rằng Cao Tử Quần đứng ở cửa phòng. bất động đứng đó: “Có thể chuyện lát ?” Hiếm lắm mới nghe thấy được ngữ điệu thương lượng từ miệng .

      Rõràng là họ rất gần nhau, nhưng nhìn vào ánh mắt thâm thúy kia vẫn hiểu được.

      Lãnh Tây đứng dậy, đến cạnh sau đó tắt đèn: “ thôi.”

      Cao Tử Quần dừng lại, cũng theo xuống lầu mà vào phòng bên cạnh, nhàng mở đèn bàn. Trong nháy mắt căn phòng tràn ngập sắc vàng ấm áp.

      Lãnh Tây bất giác nắm chặt tay, lòng bây giờ hiểu là có tư vị gì nữa.

      Cao Tử Quần đến bên cạnh , cảm nhận được mùi hương sữa tắm thoang thoảng người , ràng là rất dễ chịu nhưng giờ khắc này cảm thấy chán ghét.

      Phòng khách yên tĩnh. Hai người cùng trầm mặc ngồi xuống sô pha, mặt đối mặt. Qua hồi lâu, Cao Tử Quần lấy dưới bàn trà chiếc hộp đẩy đến trước mặt .

      “Gì vậy?” ra nhìn hình ảnh chiếc hộp biết là gì nhưng vẫn muốn hỏi ra miệng.

      “Điện thoại di động.” Vẻ mặt bỗng nhiên trở nên rạng rỡ: “Trả lại em đấy.”

      vẫn chưa kịp mua điện thoại, tối qua phải dùng điện thoại của mẹ để gọi lại cho Sở Hàng, bây giờ dùng điện thoại cũ của Lãnh Lượng.

      cần, tôi có rồi.” Lãnh Tây hờ hững .

      Cao Tử Quần chau mày: “Chuyện hôm nay đúng là vượt ngoài dự liệu của tôi. Em xem, tôi có nên chúc mừng em, mẹ con đoàn tụ.”

      Lãnh Tây nhếch môi cười, ánh mắt mang vài phần xa cách: “Cũng phải là nhờ cả sao.”
      Đối với lời châm chọc của , Cao Tử Quần vẫn thản nhiên: “Em cũng có thể tự nhìn thấy được Hi Hi khát khao muốn xa…” nhếch khóe môi: “Em cảm thấy tại tôi nên làm thế nào?”

      Lãnh Tây cười mỉa: “ có thể nhường quyền nuôi dưỡng Hi Hi cho tôi.”

      “Em biết thể nào mà.” Cao Tử Quần trầm ngâm trả lời.

      Lãnh Tây đứng dậy: “Cao Tử Quần thế giới này có gì là thể. có lợi hại cỡ nào cũng thể khống chế được tất cả mọi chuyện.”

      Cao Tử Quần nheo mắt, đúng vậy, thể khống chế được rất nhiều chuyện, ví dụ như , ví dụ như đứa bé lúc ấy…nhưng mà lúc này đây, phải làm được.

      “Cầm lấy điện thoại , ảnh Hi Hi đều ở trong đấy.” bình thản , cái điện thoại thôi mà, em sợ là bom sao.”

      cần khích tôi.” Lãnh Tây cười lạnh: “Điện thoại tôi lấy, cũng bởi vì là nợ tôi.”

      Cao Tử Quần nhếch môi, thanh nhàng: “Tôi phát tại em còn đáng hơn trước kia, nhưng em cần phải học con em nhiều hơn nữa.”

      Lãnh Tây nhăn mặt: “Cao tiên sinh, thể , chính là vẫn như xưa…” xong, liền xoay người ra cửa.

      “Ngày mai Hi Hi tỉnh dậy thấy em, tôi bảo đảm được con bé như thế nào đâu.” Giọng Cao Tử Quần vang lên.

      Lãnh Tây dừng bước: “Sáng mai tôi tự đến.”

      “Hà cớ gì phải phiền phức thế, phòng của em vẫn còn đây.” giọng .

      Lãnh Tây cười khổ: “ cần.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 26:
      Cao Tử Quần tiễn Lãnh Tây ra cửa, chỉ đứng bên cửa sổ tầng hai. chiếc xe màu đen chạy đến. Trong đêm tối, hai bóng đèn sáng chiếu thẳng về phía trước.

      Người trong xe xuống, Lãnh Tây mở cửa rồi bước vào. Chiếc xe nghênh ngang rời .

      Đêm khuya yên tĩnh, lòng người say.

      Ánh đèn hiu hắt chiếu lên người lại càng tăng thêm vẻ u ám của lúc này. mím chặt môi, vẻ mặt chút thay đổi chỉ là ánh mắt tiết lộ tâm tình trống rỗng.

      “Bố, bố kém quá.” thanh non nớt đột nhiên vang lên.

      Cao Tử Quần chậm rãi xoay người, thấy Cao Hi Hi mặc chiếc váy ngủ hồng, mái tóc bù xù, chân trần, hơi nhíu mày, bước đếnbế con : “Sao con lại tỉnh rồi?”

      Cao Hi Hi bĩu môi: “Con còn nghĩ rằng bố có thể giữ mẹ ở lại. Haizz…” bé thở dài: “Xem ra mẹ rất giận bố.”

      Cao Tử Quần nhếch môi, bế con vào phòng.

      “Con nhanh ngủ , mai còn học. Đừng cho rằng tại có mẹ che chở cho con bố làm được gì. Cao Hi Hi, nếu con còn nghe lời giáo bố lại đánh con đấy.”

      Cao Hi Hi chu môi: “Bố, nếu phải nhờ con, mẹ còn lâu mới về đây.”

      Cao Tử Quần im bặt, đắp chăn lên cho con .

      “Con ngủ được.” bé kéo tay bố.

      Cao Tử Quần vỗ lên bàn tay con , mày hơi nhíu lại: “Vậy con đếm cừu , đếm từ đến ngàn.”

      Cao Hi Hi im lặng đếm vài số, rồi lại mở mắt ra: “ được.”

      Cao Tử Quần nheo mắt nhìn con .

      “Bố hát cho con nghe , bài mà lúc nãy mẹ vừa hát đấy.” Cao Hi Hi đề nghị.

      Cao Tử Quần yếu ớt buông hai chữ: “ biết.”

      Cao Hi Hi lắc đầu: “Quả nhiên ai có thể thay thế mẹ cả. Bố, bố cũng ngủ sớm . Con còn phải đếm cừu.”

      Sở Hàng bình thản lái xe. Lãnh Tây kể từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay cho . hơi chau mày: “Nếu ra tòa, tấm ảnh này đối với em mà rất có lợi thế.”

      Lãnh Tây thở dài: “Nếu ta đồng ý nhường quyền nuôi dưỡng cho em, em muốn phải đưa ra hạ sách này.”

      Sở Hàng nhìn : “Em đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu ắt thẳng. Ít nhất mối quan hệ giữa em và Hi Hi cũng tiến hơn bước.”

      Lãnh Tây mỉm cười: “Em thể tin được, con bé gọi em là “mẹ”, lúc ăn cơm, con bé còn gắp thức ăn cho em…”

      Sở Hàng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc khuôn mặt , vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa theo.

      ***

      Mấy hôm nay Lãnh Tây rất phiền muộn, sắp đến ngày sinh nhật con nhưng vẫn chưa biết nên tặng gì. Mỗi ngày đều nghĩ, nghĩ đến cơm nước cũng quên ăn. Giám đốc Dư còn tưởng vì chuyện công việc, hết mực động viên .

      Tần Hiểu Vân thức ba ngày ba đêm để đan cho cháu ngoại chiếc áo len ca rô màu đỏ sẫm. Bà khoe Lãnh Tây: “Con nhìn xem, rất đẹp đúng ?”

      Lãnh Tây sờ chiếc áo, lại nhìn lên vết quầng thâm mắt bà, rất muốn rằng sau này mẹ đừng đan nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tần Hiểu Vân đành nuốt xuống.

      Tần Hiểu Vân và giống nhau, đối với món quà đầu tiên dành cho Hi Hi đều rất coi trọng.

      Sau lại cũng là Sở Hàng đề nghị với : “Hay là chúng ta cùng làm đồ gốm ?”

      Lãnh Tây suy nghĩ trong chốc lát.

      người bạn vừa mới mở xưởng làm gốm nghệ thuật, em có thể đưa Hi Hi đến đó xem.”

      Cuối cùng Lãnh Tây mới có thể nở nụ nhõm: “ ý kiến hay.”

      “Được rồi, ăn nhanh .” Sở Hàng : “ thấy em mấy hôm nay gầy bao nhiêu.”

      “Vậy sao…” sờ sờ khuôn mặt mình.

      Sở Hàng chỉ lặng lẽ nhìn , cũng gì thêm.Bầu khí quá mức tĩnh mịch khiến người ta có chút thoải mái. Lãnh Tây mỉm cười: “Cảm ơn , Sở Hàng.”

      ***

      Lãnh Tây định chiều thứ sáu đưa Cao Hi Hi làm đồ gốm. gọi điện thoại báo trước với Cao Tử Quần. Từ nhiều năm nay, cho dù lưu số điện thoại , nhưng vẫn luôn nhớ nó trong đầu.

      “Alo, là tôi, Lãnh Tây.”

      “Tôi biết.” Cao Tử Quần trả lời: “Có chuyện gì vậy?”

      Lãnh Tây hơi chần chừ: “Ngày mai tôi muốn đưa Hi Hi mua quà sinh nhật.”

      “Mấy giờ?” Cao Tử Quần hỏi.

      “Sau khi con bé tan học.”

      Cao Tử Quần im lặng lúc: “Được.”

      “Buổi tối tôi đưa con bé về.”

      Trong nhất thời Cao Tử Quần biết gì. Ý tứ của Lãnh Tây rất ràng, muốn cùng. cười nhếch môi: “Được.”

      Lãnh Tây chậm rãi thở ra hơi: “Tạm biệt.”

      cuộc chuyện đơn giản.

      Lãnh Tây cúp máy, kìm được lại nghĩ đến, ra như vậy cũng rất tốt.

      Thư Ký Tôn thấy vẻ mặt Cao Tử Quần có vẻ đăm chiêu như suy nghĩ điều gì đó, thoáng ngập ngừng… đợi mãi vẫn thấy chẳng có biểu gì, đành ho khẽ lên tiếng: “Cao tổng, phần văn kiện này cần ký tên.”

      Cao Tử Quần mím môi, quay đầu, đặt bút xuống ký.

      “Thư ký Tôn, nếu như bạn trai phạm sai lầm rất nghiêm trọng, ấy tại muốn xin lỗi , vậy có tha thứ cho ấy ?”

      Tôn Tình bị câu hỏi của làm ngẩn ra: “Cao tổng, vấn đề này…? Vậy phải xem mức độ nghiêm trọng như thế nào . Ngoại trừ là vấn đề có kẻ thứ ba, kẻ thứ tư, những chuyện khác đều có thể giải quyết được cả.”

      Cao Tử Quần nghe xong lời , mỉm cười tươi rói.

      Tôn Tình nghĩ lại, Cao tổng hỏi chuyện này, nhất định là có liên quan đến vấn đề của Lãnh.

      “Cao tổng, ra, người phụ nữ nào cũng đều hy vọng bạn trai mình dịu dàng chút.” Đặc biệt là , dĩ nhiên những lời này Tôn Tình dám ra: “Đôi khi hạ thấp bản thân mình chút đối với cả hai bên cũng là việc nên làm.”

      Cao Tử Quần nhướng mày, đương nhiên hiểu những điều Tôn Tình : “Uhm, cảm ơn . À đúng rồi, hãy hủy các cuộc hẹn cuối tuần này cho tôi.”

      Tôn Tình nhìn bản lịch trình trong tay: “Cao tổng, cuối tuần này có hẹn với Tần tổng.”

      Cao Tử Quần nhíu mày khoát tay: “Dời lại .”

      Mấy năm gần đây, Tần thị nhờ có Tần Lục mà ngày càng phát triển.

      Buổi tối về đến nhà, Cao Tử Quần lại việc này cho Hi Hi. bé mặt mày phấn khởi: “Mẹ muốn tặng con quà gì đây nhỉ?”

      phải ngày mai con biết thôi sao.” Cao Tử Quần trả lời.

      Cao Hi Hi ngửi thấy mùi vị khác thương ở đây: “ Bố, hay là chúng ta cùng .”

      “Tối mai bố có việc rồi.” Cao Tử Quần day day thái dương.

      “Chẳng nhẽ so với việc gặp mẹ còn quan trọng hơn sao?” Cao Hi Hi bất mãn.

      “Được rồi, con nhanh làm bài tập .” Cao Tử Quần tức giận .

      Cao Hi Hi lè lưỡi.

      Chiều thứ sáu, Lãnh Tây xin phép về sớm, Sở Hàng đến đón rồi hai người cùng nhau đến trường, còn mười phút nữa mới tan học. Phía ngoài trường có rất nhiều phụ huynh đứng chờ con mình.

      “Em xuống xe trước.” Lãnh Tây .

      “Uhm, đỗ xe đầu đường đợi hai người.”

      Hai mươi phút sau, từ xa Sở Hàng nhìn thấy Lãnh Tây nắm tay đến, hơi nheo mắt lại. bé rất gầy, khuôn mặt xinh xắn, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên gì đó với Lãnh Tây, điệu bộthật rất giống .

      Sở Hàng bất giác nắm chặt vô lăng, ánh mắt xa xăm.

      Lãnh Tây dẫn Cao Hi Hi đến trước xe, bé ồ lên ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ lái xe ư.”

      phải, là bạn mẹ, chú Sở lát nữa đưa hai mẹ con mình . Chúng ta lên xe trước .”

      Cao Hi Hi ngồi vào ghế sau, nhìn thấy Sở Hàng bé liền lễ phép chào: “Cháu chào chú ạ.”

      Sở Hàng mỉm cười: “Chào bạn học Hi Hi.”

      Cách đó xa, chiếc xe màu đen đậu sừng sững đầu đường. Vẻ mặt Cao Tử Quần nặng nề, lặng im nhìn chằm về phía trước, ánh mắt lạnh lùng khó hiểu.

      Mãi đến khi chiếc xe kia chạy , mới mở miệng: “Đến sân bay.”

      Dọc đường , Cao Hi Hi giả vờ nhìn quanh nội thất trong xe để quan sátSở Hàng. người bạn ngồi bàn trước mặt của Hi Hi sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ của bạn ấy tìm cho bạn ấy người bố mới. Hi Hi bất giác có cảm giác lành, nó cần bố mới đâu.

      Đầu tiên ba người đến nhà hàng Trung Quốc ăn tối.

      Sở Hàng cẩn thận hỏi Cao Hi Hi thích ăn gì, trong lòng bé liền cộng thêm điểm cho người chú chu đáo. Trong khi ăn, Cao Hi Hi cũng chuyện nhiều. Ba người ăn cơm trong khí ngượng ngùng.

      Ăn xong, họ đến xưởng làm gốm. Vừa mới xuống xe có người chào đón, bắt tay Sở Hàng: “Luật sư Sở hạ cố đến đây là niềm vinh hạnh của tớ.”

      Sở Hàng cười: “Cậu lắm lời, đây là bạn của tớ, Lãnh Tây và con ấy.”

      Ông chủ trước tiên dẫn họ tham quan và tỉ mỉ giới thiệu mọi thứ. Cao Hi Hi rất thích thú, bé thỉnh thoảng quay sang Lãnh Tây : “Mẹ, mẹ nhìn xem, cái này rất đẹp.”

      Sau lại, ông chủ đích thân dạy họ cách làm. Tuy Hi Hi rất say mê hứng thú, nhưng lại dám bắt tay vào làm. Cũng may trước kia Sở Hàng từng làm qua, nắm lấy tay Hi Hi, hai chú cháu cùng nhau nhào nặn.

      “Chú Sở, chú lợi hại.” Cao Hi Hi tán dương tự đáy lòng.

      Sở Hàng mỉm cười, đề phòng của nhóc đối với từ từ được nới lỏng. Con làm tốt, Lãnh Tây bên kia cũng làm chẳng xong, chỉ cái bát đơn giản cũng bị làm hỏng.

      Cao Hi Hi cười ha ha . Nhìn thấy con cười hả hê, Lãnh Tây đưa tay qua quẹt bùn lên mặt nó. Cao Hi Hi cũng hề tỏ ra yếu kém, chùi bàn tay bùn nhão nhoẹt của mình lên lại mặt mẹ.

      Ông chủ khỏi lắc đầu, hóa ra họ đến đây là để chơi trận chiến bùn.
      Cũng may sau lại, dưới hướng dẫn của Sở Hàng, hai mẹ con làm được hai cái bát, mặt bát còn khắc lên tên của Lãnh Tây và Cao Hi Hi để phân biệt.

      Đêm nay, Cao Hi Hi rất vui. đường về, mệt chịu hết nổi nhưng vẫn ôm chặt cánh tay Lãnh Tây nhắc nhắc lại: “Mẹ, mai mẹ đến sớm chút nhé.”

      Lãnh Tây vuốt trán con : “Mẹ biết rồi, mai mẹ nhất định đến sớm.”

      Vốn là Sở Hàng muốn đứa hai mẹ con vào, nhưng Lãnh Tây lại lắc đầu: “Cứ để em bế Hi Hi vào thôi.”

      Sở Hàng gì.

      cố hết sức bế Hi Hi từng bước vào cổng chính.

      Bác Lâm ra mở cửa rồi dẫn vào trong: “Tiên sinh, Hi Hi về rồi.”

      Lãnh Tây ngờ rằng, đêm nay trong nhà Cao Tử Quần lại có khách đến. , sai rồi, phải là khách mà là nữ chủ nhân của Cao gia trở về.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 27:
      Lãnh Tây bình tĩnh đứng đó, hai tay ôm chặt Hi Hi, trái tim như bị bóp nghẹn, cảm giác rất khó chịu.

      Cao Tử Quần và Văn Thư đều đứng dậy, trong nhất thời bầu khí trở nên ngột ngạt. Ánh mắt Lãnh Tây nhàn nhạt lướt qua hai người họ, sau cùng lại nhìn qua cậu bé đứng bên cạnh Cao Tử Quần. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy con trai họ. Cậu bé rất đáng , chỉ là sắc mặt có chút xanh xao. Cậu bé nắm tay Cao Tử Quần, nhìn Lãnh Tây với ánh mắt thù địch.

      Bầu khí tựa như ngưng tụ.

      Cao Tử Quần có chút ngơ ngác, đến trước mặt Lãnh Tây. vừa đưa tay ra, Lãnh Tây theo bản năng lùi lại phía sau, ý thức tránh né rất ràng. Tay Cao Tử Quần rơi giữa trung, Lãnh Tây hoảng hốt bừng tỉnh, cắn răng, cuối cùng đưa Hi Hi qua.

      Văn Thư cũng đến, mặc chiếc váy màu xanh ngọc, ở ngoài khoác chiếc áo vàng, trông rất thanh lịch: “Chào Lãnh”

      Lãnh Tây hơi sững sờ, nhếch khóe miệng: “Cao phu nhân, xin chào.”

      Vẻ mặt Văn Thư vẫn rất thản nhiên, nhìn qua Cao Hi Hi rồi : “Ngày mai là sinh nhật của Hi Hi nên mọi người đều về.”

      Lý do rất hay, nhưng Cao phu nhân cũng cần phải giải thích với tôi những điều này.

      Lãnh Tây mím môi, biết phải gì, trong nhất thời, mọi người đều trở nên ngượng ngùng. Ánh đèn dìu dịu bao phủ căn phòng nhưng thể sưởi ấm được tâm tình lúc này của cả ba người.

      tình cảnh khó xử. Hai người họ là vợ chồng, còn chỉ là người ngoài mà thôi. Nếu khó nghe hơn chính là kẻ thứ ba, mặc dù là bị ép buộc. cũng hiểu Cao Tử Quần suy nghĩ thế nào nữa, sao ta có thể bình thản đến như vậy?

      Lãnh Tây nhìn qua Hi Hi: “Tôi trước đây.”



      Văn Thư gật đầu: “ đường cẩn thận.”

      Vừa thay đổi vòng tay, Cao Hi Hi khó chịu tỉnh dậy. Cao Tử Quần vỗ lưng dỗ dành bé con, Cao Hi Hi chậm rãi mở mắt ra. Bỗng nhiên nhìn thấy dáng người quen thuộc mà xa lạ, bé sững sờ trợn tròn mắt.

      “Hi Hi, con nhớ sao?” Văn Thư nhíu mày.

      bé nghiêng mặt, giật mình há to miệng nhìn Văn Tuyển.

      “Bố, sao em lại trở nên ngốc thế này?” Văn Tuyển .

      mới ngốc.” Cao Hi Hi mắng lại, bé quay sang Cao Tử Quần: “Bố, bố giữ lời.” nhóc rất đau lòng, sao có thể vừa mới tỉnh dậy mẹ ruột lại còn xuất thêm người mẹ khác.

      CaoTử Quần bất đắc dĩ: “Được rồi, bố biết rồi. tắm trước , người con bốc mùi rồi đấy.”

      Cao Hi Hi buồn bực, tức giận bỏ chạy lên lầu.

      “Tiểu Tuyển cũng lên chơi với Hi Hi , phải con có mang quà về cho em sao?” Văn Thư .

      Văn Tuyển gật đầu.

      Bọn lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. Văn Thư bình tĩnh nhìn . Khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Tây kia, trong lòng hề bình thản như biểu bên ngoài.

      ấy quay lại lúc nào?” thản nhiên hỏi.

      Vẻ mặt Cao Tử Quần hơi trầm xuống: “Cách đây lâu.”

      “Hai người tại như thế nào?”

      Cao Tử Quần suy nghĩ lúc rồi mới mở miệng: “Trước đây bởi vì tức giận nên mới để ấy . Những năm qua, rất hối hận, nhưng cuối cùng vẫn đành lòng bắt ép ấy, cho nên tìm.”

      Văn Thư dĩ nhiên hiểu được ý của , siết chặt tay, Cao Tử Quần mấy chú ý.

      “Vậy bây giờ dự định làm gì?”

      Cao Tử Quần nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc quay sang nhìn : “Hi Hi cần mẹ nó.”

      Văn Thư ngẩn ra: “ muốn quay lại với ấy?” ra đoán được.

      Cao Tử Quần nắm chặt mười ngón tay: “Văn Thư, chúng ta còn trẻ nữa rồi, làm sai quá nhiều, hy vọng vẫn còn có thể níu kéo được. Con đường sau này vẫn còn dài, Kiều Vũ ra nhiều năm rồi, em cũng nên buông xuống thôi.”

      Sắc mặt Văn Thư trở nên trắng bệch, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ: “Tử Quần, ai ai rồi cũng thay đổi.” , em và ấy cũng thay đổi.

      có chắc Lãnh Tây nguyện ý quay trở về bên ?” hờ hững hỏi.

      Cao Tử Quần nhíu mày: “ tin.” kiên định .

      Văn Thư giật mình: “Ok, em chuyện của và em với bố mẹ.”
      Cao Tử Quần gật đầu.

      “Dù sao cũng giúp em che giấu nhiều năm rồi.” hời hợtnói. Giữa hai hàng lông mày lộ ra vết sẹo khó có thể xóa nhòa: “ còn sớm nữa rồi, em về đây.”

      đường về, Sở Hàng nhận ra tâm trạng của Lãnh Tây có chút thay đổi. Vừa nãy trong nhà xảy ra chuyện gì cũng hỏi . Nhưng biết rằng, chỉ có Cao Tử Quần mới có thể làm tâm trạng suy sụp thế này.

      Lãnh Tây ngẩng đầu nhìn ngàn vì sao lấp lánh bầu trời đêm, đôi mày khẽ nhướng lên. Điều quan tâm nhất bây giờ là liệu Cao Tử Quần có thể trả lại con cho .

      Sau này…

      Có thể sau này đưa Hi Hi đến thành phố khác sống, dù lấy chồng cũng sao. Lãnh Tây khẽ thở dài, ràng là vẫn còn trẻ nhưng lại cảm giác như mình trải qua cả nửa đời người.

      Thừa dịp đèn đỏ, Sở Hàng đưa tay vỗ vai Lãnh Tây an ủi. Lãnh Tây nhìn qua, đột nhiên đối diện với ánh mắt dịu dàng của , bối rối.

      Từ sau khi gặp lại , cả hai người đều rất giữ khoảng cách. ai nhắc đến chuyện quá khứ, chỉ là hai bên đều hiểu được, giữa bọn họ thể nào.

      Cũng may đèn rất nhanh chuyển sang màu xanh, xe tiếp tục chạy. màn lúc nãy tựa như chưa hề xảy ra.

      Ngày sinh nhật Cao Hi Hi cũng chỉ mời những bạn bè thân thiết. Sáng sớm tinh mơ, bạn Trần Thiệu Thần bắt đầu sửa soạn, cậu bé lấy bộ vest năm ngoái Thần Hi mua ra, nhưng điều đáng bực là, người nào đó ngày càng cao lên, bộ vest vừa.

      “Mẹ…” Cậu bạn buồn bực, bộ vest này cậu mặc vào rất bảnh bao.

      “Con thay bộ khác , phải hai hôm trước nội vừa mua cho con bộ cũng rất đẹp đó sao.” Thần Hi đến tử lấy chiếc áo khoác dài kẻ ca rô ra.

      Trần Thiệu Thần còn thèm liếc nhìn, miễn cưỡng thay vào.

      Trần Trạm Bắc buồn cười.

      Thần Hi để ý ánh mắt con trai: “Lần này sao con lại chăm chút tỉ mỉ như vậy?” Bố con còn chả vậy nữa.

      Trần Thiệu Thần bĩu môi: “ phải mẹ bảo Lãnh Tây cũng đến sao, con muốn để lại ấn tượng tốt cho ấy.”

      Thần Hi:…

      Trần Trạm Bắc cười nhạo: “ như vậy mà biết…” hơi dừng lại chút rồi tiếp: “Thể trước mặt mẹ vợ.”

      Thần Hi cười vang.

      Hai má Trần Thiệu Thần bất giác đỏ lựng lên: “Mẹ vợ gì chứ… aizzz…bố mẹ… nhanh lên chút.”

      Thần Hi liếc sang Trần Trạm Bắc: “Trần tiên sinh, tôi cảm thấy cần phải chuyện với con trai buổi.” như vậy mà có khuynh hướng sớm.

      Trần Trạm Bắc dịu dàng nhìn sang vợ mỉm cười: “Bà Trần, nghe thời buổi này các bạn mẫu giáo biết đương cả rồi, tuổi con trai tôi như vậy cũng là quá sớm mà cũng chẳng quá muộn.”

      Thần Hi trừng mắt lườm .

      Lúc Trần gia đến, Cao Hi Hi đứng ở cửa dáo dác nhìn quanh. Trần Thiệu Thần liền chạy đến tặng quà của mình: “Hi Hi…” Cậu bé cố ý kéo dài giọng: “Tặng cậu nè.”
      Cao Hi Hi nhận quà rồi lịch : “Cảm ơn.”

      Trần Thiệu Thần đứng bên cạnh bé: “Sao cậu lại đứng đây?”

      “Đợi ai ư?”

      “Có phải đợi tớ ?”

      Hi Hi nhàn nhạt liếc nhìn Thiệu Thần: “ phải.”

      Trần Thiệu Thần:…

      Lát sau cậu bạn lặng lẽ bước , Trần tiểu thiếu thất vọng quanh trở về bên mẹ: “Mẹ, Hi Hi đợi ai vậy?”

      Thần Hi nhìn vào đám người trong đại sảnh, Lãnh Tây vẫn chưa đến.

      “Mẹ bé.”

      Trần Thiệu Thần như bừng tỉnh ồ lên.

      Ánh mắt Thần Hi nhìn qua người phụ nữ bên cạnh Cao Tử Quần, hai người rất đẹp đôi. thở dài. Vợ của Cao Tử Quần quay lại, hôm nay tất cả mọi thứ lại quay trở về điểm vốn có. Khoảng cách giữa Lãnh Tây và ta đúng là càng ngày càng xa.

      Ông Cao cũng đến, Trần Trạm Bắc đưa vợ con đến chào hỏi. Ông Cao đối với đứa con trai của bạn mình vẫn rất tán thưởng. Hôm nay ông có vẻ rất vui, đôi khi lại còn chọc Thiệu Thần.

      “Hi Hi hình như có chút vui?” Lát sau ông Cao cũng phát ra.

      Văn Thư : “Để con xem xem.”

      Cao Tử Quần nhìn đồng hồ tay, bất giác cau mày.

      “Hi Hi” Văn Thư vỗ vai bé.

      Hi Hi ngẩng đầu nhìn lên , cũng gì.

      “Có thể là mẹ con gặp chút chuyện nên đến trễ.” Văn Thư .

      Hi Hi cắn môi: “Con muốn đợi mẹ.”

      “Vậy chúng ta vào trong đợi được ? Nội muốn chuyện với con.”

      Hi Hi ngoảng đầu quay lại, có chút chần chừ, rồi đành xoay người vào.

      Thời gian chậm rãi trôi qua. Đến phút cuối Lãnh Tây cũngkhông đến. Tất cả mọi người đều nhìn ra được Hi Hi rất buồn, niềm hưng phấn khuôn mặt nhắn dần dần lặng xuống.

      Hi Hi ngẩng mặt lên nhìn bố : “Bố, chúng ta bắt đầu thôi.” Mẹ nó đến.

      Lòng Cao Tử Quần trầm xuống, sắc mặt lãnh đạm, ngữ điệu lạnh lùng: “Bắt đầu .”

      Ai ai đều cảm giác được bầu khí rất kỳ dị, chỉ là mọi người đều vờ ra vẻ tự nhiên.

      Sau khi bữa tiệc kết thúc, Cao Hi Hi lủi thủi quay về phòng. bé cuộn mình giường, nó cảm thấy rất khó chịu,từ trước đến nay mẹ vẫn chưa bao giờ trải qua sinh nhật cùng nó.

      Thế nhưng lần này… vì sao mẹ lại cho nó hy vọng để rồi phải thất vọng tràn trề.

      CaoTử Quần ngồi ghế sô pha, mày nhíu chặt. Văn Thư khe khẽ đến cạnh : “ có cần lên đấy an ủi Hi Hi ?”

      Cao Tử Quần giật mình mở mắt, đôi mắt đục ngầu dần trở nên ràng, thào hỏi: “Em xem vì sao ấy đến?” Thanh rất , đến mức Văn Thư còn tưởng mình nghe lầm.

      đợi câu trả lời từ đứng dậy lên lầu. nhàng mở cửa phòng, tiếng khóc thút thít truyền qua khe cửa.

      nợ con của mình tình thương của người mẹ, cho nên cố gắng đánh đổi tất cả để bù đắpNhiều năm qua, vẫn chưa từng nghe Hi Hi khóc thương tâm đến thế bao giờ.

      Cao Tử Quần cảm thấy tim mình thắt lại. đột nhiên nhớ đến, rất nhiều năm trước Trần Trạm Bắc có hỏi câu: “Cậu cảm thấy dùng đứa con là có thể giữ chân ấy lại được sao?”

      Giữ được! Cho đến nay, chưa bao giờ có được trái tim của ấy, làm sao có thể giữ lại được người đây?

      Cho dù là có con… phải ấy vẫn vứt bỏ đó sao?

      Cao Tử Quần sao mày có thể quên cơ chứ.

      Cho dù có Văn Thư, ấy cũng cam tâm tình nguyện quay lại bên cạnh mày? Trong tim ấy cho đến bây giờ cũng chỉ có mình Sở Hàng mà thôi. Tay khẽ vuốt chiếc cửa, khóe miệng nở nụ cười lạnh băng.

      Mở cửa ra, chậm rãi đến bên cạnh con : “Hi Hi, mẹ con mới gọi điện cho bố, mẹ bảo mẹ vừa gặp phải chuyện vô cùng quan trọng nên hôm nay mới thể đến được.”

      Cao Hi Hi ỉu xìu: “Bố, bố cần gạt con.” Thanh tràn trề thất vọng.

      Cao Tử Quần nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con , khóe miệng từ từ nhếch lên: “Chúng ta cá cược , nếu như bố gạt con bố là con chó .” nghiêm túc .
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 28:
      Lần này đúng là Cao Tử Quần dối, Lãnh Tây hề gọi điện thoại cho . Khuyên nhủ con xong, lại xuống lầu. Ông Cao vẫn chưa về, ngồi trầm mặc trong phòng khách.

      “Tử Quần.” Ông cao giọng gọi tên con trai: “Vừa rồi Văn Thư với ta rằng mẹ Hi Hi quay lại.” Ông thẳng vào vấn đề.

      Cao Tử Quần hơi chau mày, thản nhiên trả lời: “Vâng ạ.”

      Ông Cao kinh ngạc nhìn , hàng mi trắng chớp chớp: “Tử Quần, bố chưa bao giờ can dự vào việc của con. Năm đó con với Tiểu Lục của Tần gia vì miếng đất mà gây xôn xao dư luận, suy cho cùng cũng chỉ vì người phụ nữ. Con và Văn Thư từ có hôn ước, con có từng nghĩ tới cảm nhận của con bé chưa?”

      Cao Tử Quần lặng thinh lên tiếng, vẻ mặt mảy may thay đổi.

      Lời ông Cao tình ý sâu xa. Cao Tử Quần là niềm tự hào của ông, tất cả mọi khía cạnh đều rất xuất chúng, chỉ là trong chuyện tình cảm rất phức tạp. Ông thể để con trai lại giẫm lên vết xe đổ của chính nó lần nữa.

      “Bố biết trong lòng con vẫn luôn vướng mắc chuyện của Văn Thư và Kiều Vũ, nhưng tất cả đều là chuyện qua, huống hồ Kiều Vũ cũng qua đời nhiều năm rồi.” Ông Cao thở dài: “Con người cha có hai con rồi, sao vẫn làm việc mà nghĩ đến hậu quả thế chứ.”

      Cao Tử Quần nắm chặt hai tay, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, dường như ấp ủ rất lâu, lúc này đây mới mở miệng: “Bố, ra con và Văn Thư chưa hề kết hôn.”

      Trong nháy mắt bầu khí trở nên đông lạnh.

      Ông Cao kinh ngạc trợn mắt, dường như tin nổi vào tai mình, ông sít sao gằn từng tiếng: “ gì?”

      Cao Tử Quần hề chớp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lõm của bố: “Bọn con chưa từng kết hôn, giấy tờ đăng ký tất cả đều là giả. Văn Tuyển… cũng phải là con trai con.”

      “Nghiệt tử!” Ông Cao rất giận dữ, run rẫy đứng dậy: “Đây là chuyện tốt mấy năm qua làm được sao?” Ông nắm chặt chiếc gậy trong tay gõ mạnh lên mặt sàn “Cạch…Cạch…” hận nỗi thể quất roi thức tỉnh con trai.

      “Hai đứa kết hôn bảy năm, giờ lại với tôi là chưa sao? Cao Tử Quần cho tôi biết, tôi phải làm sao mới có thể tin đây.”
      Ông thở cách nặng nề, gằng giọng :Kết hôn là chuyện lớn sao các người có thể coi như trò đùa.”

      Ánh mắt Cao Tử Quần thâm trầm, vẻ mặt khó coi, đôi mắt khẽ nheo lại.

      “Con xin lỗi.”
      Ông Cao cũng chẳng còn cách nào: “Là ai nghĩ ra chủ kiến này?”

      Cao Tử Quần hề lưỡng lự: “Con.”
      Ông Cao phẫn nộ bỏ .

      Cao Tử Quần mình ngồi sô pha, gió đêm từ ngoài lùa vào, rèm cửa lay động trong gió tạo thành những con sóng bồng bềnh.

      Trong gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, có vẻ rất gấp gáp. Cao Tử Quần liền bắt máy: “Tìm ra được chưa?”

      Tôn Thành thở ra hơi: “Cao tổng, Lãnh Tây tại ở bệnh viện.”

      Sắc mặt Cao Tử Quần liền trở nên trắng bệch.

      Tôn Thànhvội vàng giải thích: “Là em trai của Lãnh xảy ra chuyện, bị nhóm người đánh, tình hình có vẻ nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn trong tình trạng hôn mê.”

      Cao Tử Quần nhõm thở ra: “Tôi biết rồi.”

      Tắt máy, nhắm hai mắt tựa lưng lên sô pha, trong lòng có chút bối rối, Lãnh Tây ơi là Lãnh Tây, tại thân mình em còn lo chưa nổi, gì đến chuyện đòi quyền nuôi dưỡng?

      Lãnh Tây ngồi chiếc ghế dài trong hành lang, chiếc áo khoác vàng nhạt loang lổ vết máu, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi.

      Sở Hàng mang theo cốc cà phê và chút bánh ngọt đến: “Cả tối em vẫn chưa có gì vào bụng, ăn ít lót dạ .”

      Lãnh Tây theo bản năng nhận lấy nhưng hề đụng vào, sắc mặt giờ đây còn trắng bệch hơn tờ giấy.

      Sở Hàng lên tiếng: “Tiểu Tây, ở lại đây giúp em trông Lãnh Lượng. Vẫn chưa đến mười hai giờ, bây giờ em qua đó có lẽ vẫn còn kịp.”

      Đôi mi dài khẽ chớp, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Lượng giường bệnh, lòng quặn đau. Đó là em trai , từ chạy theo nhõng nhẽo gọi: “Chị…Chị…”

      Đến khi dần lớn lên mới bắt đầu gọi thẳng tên . quên mất, Lãnh Lượng còn là cậu bé con ngày nào, em trai giờ trưởng thành.

      Mấy năm gần đây, em trai làm gì cũng chưa từng hỏi kỹ, lòng hối hận kể xiết.

      muốn khóc nhưng kiệt sức đến mức nước mắt còn rơi được nữa, chăm chú nhìn em hồi rồi từ từ đứng dậy.

      “Đừng để bản thân mình phải hối hận, cũng đừng để Hi Hi phải tiếc nuối.” Bởi vì biết khi bỏ lỡ, có lẽ cả đời này thể nào vãn hồi được.

      “Cảm ơn .” Ngoài trừ hai từ này, Lãnh Tây biết phải gì hơn.

      “Ngốc, chúng ta là…bạn mà. là bạn cần gì phải những lời khách sáo này, em nhanh .” Sở Hàng cười , vẻ mặt tựa như rất bình thản.

      nhìn theo bóng lưng ngày càng khuất dần, khẽ quay đầu, nở nụ cười bi thương.

      ***

      Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ sợ là đêm nay vài người nào đó thể an tĩnh được.

      Lãnh Tây xuống xe đứng trước cổng Cao gia, chần chừ dừng bước, mím môi, nắm chặt hộp quà trong tay. tại mỗi bước của đều rất mệt mỏi.

      Thấy , Cao Tử Quần dường như cũng chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ khi đèn phòng khách bật sáng lên, trong ánh mắt lóe lên vài tia khác lạ.

      Сhiếc cúc tinh xảo nơi cổ tay sáng lấp lánh, ba cúc áo cổ cũng được mở ra, lộ ra khuôn mặt u ám của lúc này.Lãnh Tây đột nhiên phát còn vẻ hung hăng của ngày thường. Nếu như ngày xưa rơi phải những tình huống như thế này, tốt nhất là nên đến gần .

      Mà giờ đây, chỉ ngồi đằng kia bình tĩnh nhìn , tựa như chờ đợi điều gì đấy.

      “Hi Hi ngủ rồi à?” Lãnh Tây lên tiếng, thanh nghẹn ngào. nhìn thẳng vào mắt . Bởi vì lo lắng suốt cả đêm, sắc mặt bây giờ trắng bệch tia máu, đôi mắt mờ mịt.

      Tầm mắt Cao Tử Quần dần dần dời xuống tay , cuối cùng cũng mở miệng trả lời: “Con bé vừa mới ngủ, em có muốn lên gặp nó lát ?”

      Lãnh Tây gật đầu, chậm rãi bước . Khi lướt qua người , bỗng dưng Cao Tử Quần chú ý đến vết máu vạt áo, liền giữ chặt tay , giọng gấp gáp: “Có phải em bị thương ?”

      Lãnh Tây giật mình nhìn , đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong nhất thời chưa có phản ứng kịp.

      Cao Tử Quần hỏi lại: “Có phải em bị thương ?” nhìn xuống vết máu.

      Lãnh Tây vội vàng né tránh : “ phải tôi, tôi bị thương.”

      Ánh mắt lo lắng của làm có chút run sợ.

      Cao Tử Quần từ từ buông lỏng tay , xoay người bước .

      Lãnh Tây thở ra hơi.

      Cao Hi Hi khóc mãi rồi thiếp , đôi mi dài vẫn còn vương vài giọt nước long lanh. Lãnh Tây nhàng nâng tay lau nước mắt cho con .

      Lãnh Tây xoay người, bàn bày rất nhiều hộp quà. đến, đặt phần quà của mình lên đấy.

      Chiếc ly.

      Suốt đời. Đó là những gì muốn gửi gắm vào món quà. (1)

      (1) Chiếc ly phát là beizi(杯子) suốt đời cũng phát là beizi (一辈子).

      lát sau, Cao Tử Quần vào, đưa cho chiếc áo khoác.

      thay , buổi tối mặc như vậy em sợ dọa người khác sao.”

      Lãnh Tây cũng lên tiếng, nhìn chiếc áo trong tay. Kí ức lại từ từ khơi dậy, đây là chiếc áo năm ấy Cao Tử Quần mua cho , nhìn lướt qua, đáng tiếc từ trước đến nay chưa bao giờ đụng vào đồ mua cho cả.

      lưu luyến ngắm nhìn Hi Hi, cố gắng buộc mình ngoảnh mặt lại: “Tôi về trước đây.” Giọng lộ vẻ tiếc nuối.

      “Lãnh Tây, nếu như thái độ của em cứ như vậy, tôi khuyên em câu, em nên từ bỏ quyền nuôi dưỡng Hi Hi .” Cao Tử Quần nhìn với ánh mắt tĩnh mịch.

      Lãnh Tây dừng bước.

      “Là người mẹ, ngay cả ngày sinh nhật của con em cũng thể tham dự, em còn có lý do gì để đòi quyền nuôi dưỡng đây.”

      Lãnh Tây cố nuốt nghẹn ngào: “Nếu như tôi có quyền lựa chọn, tôi nhất định đến dự sinh nhật con bé. siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau nhói: “Em trai tôi vẫn còn nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, bố tôi vẫn còn trong trại giam. , tôi phải làm thế nào đây?”

      Lãnh Tây nhếch môi, dưới ánh đèn vàng nụ cười kia làm người ta cảm thấy hoảng hốt.

      Vừa xong, những giọt lệ lăn dài má.Lúc ở bệnh viện thể khóc nổi, giờ đây nước mắt lại ngừng tuôn rơi. Có lẽ lẽ mọi thứ quá sực chịu đựng của .

      Cao Tử Quần nhất thời biết gì, sắc mặt vẫn thay đổi.

      Lãnh Tây cắn khóe môi: “Cao Tử Quần, tôi và giống nhau. Tôi phải là người máu lạnh, thế nên tôi mới để mình lâm vào hoàn cảnh này.”

      Trong mắt Cao Tử Quần thoáng qua tia tịch, khẽ : “Tiểu Tây, em muốn dành quyền nuôi dưỡng Hi Hi, mà tôi cũng hy vọng Hi Hi có gia đình vẹn toàn.”

      bình tĩnh nhìn , đợi hết lời.

      “Hãy kết hôn với tôi.” Cao Tử Quần nở nụ cười sáng rọi.

      Lãnh Tây kinh ngạc, bất giác lùi về sau, chân phải vấp vào chân trái, theo bản năng nhìn qua.

      “Mẹ.” Hi Hi dụi dụi mắt, tựa như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ.

      Cao Tử Quần nhìn qua con , môi vẫn mang nụ cười thản nhiên.

      Sau khi xác định phải là mơ, Cao Hi Hi chạy nhào vào lòng mẹ: “Mẹ, sao mẹ giờ mới đến?” bé vừa tủi thân lại vừa xúc động, dù sao mẹ cũng đến.

      “Đột nhiên mẹ có việc gấp.” Lãnh Tây hơi dừng lại: “Xin lỗi, Hi Hi.”

      Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, Lãnh Tây hôn lên trán con: “Sinh nhật vui vẻ, con .”

      Hi Hi hạnh phúc cười khanh khách, Hi Hi ngước mắt nhìn lên bố: “Bố, bố gạt con.”

      Cao Tử Quần nhanh chậm : “Được rồi, thừa lúc vẫn chưa hết ngày, con hãy nhanh ước điều .”

      Cao Hi Hi liền nhắm mắt, hai tay chắp lại trước ngực, mím môi. lát sau, bé lại mở mắt ra : “Con đói chết rồi, mẹ cùng con ăn bánh kem được ?”

      Lãnh Tây gật đầu: “Để mẹ thay áo trước .”

      Cao Hi Hi cắt ba miếng bánh, chia đều cho cả nhà. bé ăn cách ngon lành , bị con nhìn chằm, Lãnh Tây cố ăn hết miếng bánh ga tô. Cao Tử Quần từ trước đến nay chẳng bao giờ đụng vào đồ ngọt, đêm nay cũng rất cố gắng ăn vài muỗng.

      Cao Hi Hi rất vui vẻ, bé cảm thấy rằng điều ước của mình rất nhanh trở thành thực thôi.

      Dù cho có chút thoải mái, ít nhất ngay chính khoảnh khắc này nhà ba người đều cảm nhận được tư vị của niềm hạnh phúc.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 29:
      Đây là lần đầu tiên Cao Hi Hi cùng bố mẹ trải qua sinh nhật của mình. Hôm sau lên lớp, Trần Thiệu Thần đến tìm bé, hiếm lắm mới thấy bé bày ra bộ mặt tươi cười chào đón.

      “Nè, tặng cho cậu nè.” Hi Hi đưa qua cho Thiệu Thần thỏi sô la.

      Từ Trần Thiệu Thần rất thích ăn những thứ này, vui mừng nở nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời: “Cho tớ à.” Tối qua cậu nghe lén bố mẹ chuyện với nhau, rằng mãi sau lại mẹ Hi Hi cũng có tới, cậu sợ Hi Hi vẫn còn buồn nên cố tình chạy đến an ủi. Nhưng nhìn bộ dáng của Hi Hi bây giờ, hình như tâm trạng cũng tệ lắm.

      “Hi Hi, tối qua…” Cậu bé nhìn Hi Hi với đôi mắt long lanh.

      Hi Hi khoát tay: “ có chuyện gì cả, mẹ tớ có chuyện nên đến trễ. Sau lại, mẹ còn cùng tớ thổi nến, ăn bánh kem. À đúng rồi, cậu về nhớ lại với mẹ cậu, để ấy yên tâm.”
      Trần Thiệu Thần gật đầu: “Tớ biết rồi.”

      Hai đứa tán gẫu hồi lại đến giờ vào học.

      Hôm nay học Cao Hi Hi có đọc truyện manga nữa. giáo rất hài lòng với biểu của học trò , nghĩ thầm, đôi lúc mời phụ huynh cũng là việc rất cần thiết.

      Nhưng là trong đầu bé bây giờ chỉ nghĩ đến vấn đề làm thế nào để bố mẹ quay lại bên nhau? Ôi rất đau đầu, thể tìm ai thích hợp để tâm được cả. Thiệu Thần còn quá hiểu gì, Cao Hi Hi buồn phiền, nó phải tìm ai bây giờ?

      ***

      Sáng sớm hôm sau Lãnh Lượng mới tỉnh, vừa mở mắt ra liền vùng dậy, Lãnh Tây ngăn em trai lại: “Bây giờ em còn muốn thể gì nữa?”

      Mất nhiều máu, sắc mặt Lãnh Lượng tái nhợt nhưng phẫn nộ khuôn mặt vẫn lên rất ràng.

      Lãnh Tây bình tĩnh : “Lãnh Lượng, từ trước đến nay chị chưa từng hỏi việc em làm, em bảo với mẹ em mở công ty, hay quá rồi, em chính là mở công ty như thế này đây hả.”

      Lãnh Tây nghiến chặt răng.

      lại tiếp tục: “Em cũng giỏi đấy nhỉ, còn có cả em đồng bọn trong giang hồ.”

      Lãnh Lượng mím chặt đôi môi khô khốc, buồn bực ho lên, bất ngờ động đến vết thương đau nhức, trán toát mồ hôi. Lãnh Tây nhìn bộ dáng đau đớn của em trai, cũng đành lòng thêm. Em trai từ đến lớn đều sống trong nhung lụa, đột nhiên gia đình gặp phải biến cố, đối với nó mà cú sốc lớn. Nhưng cũng thể vì thế mà nó có thể bước chân vào con đường sai lầm.

      Lãnh Tây lấy bông tăm thấm nước thoa lên môi Lãnh Lượng: “Mẹ biết được chuyện của em, tức giận đến ngất xỉu, giờ cũng nằm viện.”

      Ánh mắt Lãnh Lượng liền trở nên trầm xuống.

      “Sao em gì.” Lãnh Tây giặt khăn tay giúp em trai lau mặt: “Lãnh Lượng, em đừng dính líu đến những người kia nữa.”

      Lãnh Tây hi vọng sau lần này em trai có thể thức tỉnh, tìm công việc để ổn định cuộc sống, nếu có thể học lại càng tốt. ra đối với gia đình họ mà , danh lợi sớm còn quan trọng nữa.

      Lãnh Tây xin công ty nghỉ hai ngày, cũng may là giám đốc Dư vui vẻ đồng ý. Cùng lúc trong nhà hai người đều nằm viện,Lãnh Tây mệt mỏi đến kiệt sức.

      Chiều tối Sở Hàng ghé qua, nhìn thấy đôi mắt thâm quầng, lòng đau nhói: “ đem bữa tối đến cho em nè, ăn xong rồi ngủ lúc.” đoán cả ngày hôm nay vẫn chưa chợp mắt.

      Lãnh Tây chút che đậy trước mặt ngáp to: “Gần đây có bận ?”

      bận. Trong công ty cũng phải chỉ mình .”

      Lãnh Tây : “Em cho Lãnh Lượng ăn trước.”

      “Em ăn phần em , để giúp Lãnh Lượng.”

      Lãnh Lượng trừng mắt nhìn : “ cần đút, tôi tự có tay.” Bộ dạng đau yếu, tay băng bột, thế mà ta vẫn còn sĩ diện.

      Vốn là Lãnh Tây định đút cho ta, nhưng tại thay đổi ý định: “Vậy phiền nhé, em đói lắm rồi, ăn .”

      Lãnh Lượng trợn tròn mắt, nghiêng người mím chặt môi, đãlà người đàn ông gần ba mươi rồi đấy.

      “Em ăn nhanh cho chị, ăn xong rồi chị còn phải đưa mẹ về.” Lãnh Tây cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, nhưng thanh lại lộ ra vẻ uy hiếp.

      Lãnh Lượng bĩu môi, hừ lạnh, quay đầu lại nhìn Sở Hàng.

      “Ngoan, há miệng ra nào….” Tuyệt đối là Sở Hàng… ta cố tình.

      Lãnh Tây nín cười.

      Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Lãnh Tây vọng ra: “Vào .” cứ nghĩ là y tá hay bác sĩ nào đó, ngờ rằng lại là bố con Cao Tử Quần.

      Trong tay Hi Hi cầm bó cẩm chướng to, hương hoa lan tỏa khắp phòng.

      “Mẹ, con và bố đến thăm cậu.” bé lanh lảnh , đôi mắt linh hoạt lướt vòng quanh phòng, nhìn thấy Sở Hàng lễ phép chào: “Chào chú Sở.”

      Sở Hàng mỉm cười nhìn bé gật đầu.

      Từ khi bước vào Cao Tử Quần cũng khônglên tiếng. Lãnh Tây nhìn qua gật đầu, thản nhiên : “Có lòng là được rồi.” Trước mặt con , bất luận thế nào cũng muốn mối quan hệ bế tắc của hai người làm ảnh hưởng đến trưởng thành của Hi Hi.

      Lãnh Tây bỗng nhìn xuống dòng chữ túi to trong tay “ Khách sạn**”

      “Mẹ, bố đặc biệt mua cho mẹ đấy, bố bảo mẹ và con giống nhau đều thích ăn khoai môn cuốn.”

      Cao Tử Quần đặt chiếc túi lên bàn, lạnh lùng nhìn lướt qua đĩa thức ăn bên cạnh. Nếu như là trước kia, nhất định lật chiếc bàn ngay lập tức, có muốn ăn cũng phải ăn đồ mua.

      “Để lại tối khuya ăn.” trầm giọng .

      Trong nháy mắt bầu khí trong phòng bệnh thay đổi.

      Lãnh Lượng rất thích Cao Tử Quần, nếu như tại đưa cho cây dao, chút do dự đâm ngay ta.

      Cao Hi Hi đến bên giường, nhìn cậu lượt: “Cậu, chúc cậu sớm bình phục.”
      Lãnh Lượng hất mặt , lúc sau mới ngượng ngùng : “Cảm ơn cháu.”

      Cao Hi Hi nghe thấy cậu trả lời, trong lòng nhất thời vui mừng. Thiệu Thần có cậu, nó cũng có cậu rồi.

      “Cậu, tay cậu có đau ?”

      Lãnh Lượng:…

      “Cậu, sau này cậu có thể được ?” (Chân Lãnh Lượng bị băng bột)

      Lãnh Lượng:…

      “Cậu, lần tới Hi Hi giúp cậu đút cơm. Cháu á, hồi trước lúc học mẫu giáo cháu cũng thường xuyên cho búp bê ăn cơm.”

      Lãnh Lượng còn lời nào, sắc mặt đen thui.

      Lãnh Tây vuốt đầu Hi Hi: “Hôm nay ở trường học có vui con?” Dù mấy năm nay ở bên cạnh con , nhưng vẫn luôn tham khảo các sách dạy làm thế nào để giáo dục con cái trưởng thành tốt nhất, đáng tiếc cho đến thời điểm này vẫn chưa có cơ hội.

      Cao Hi Hi gật mạnh đầu, rồi bắt đầu luyên thuyên kể cho Lãnh Tây về chuyện ở lớp. Lãnh Tây chăm chú lắng nghe.

      Cao Hi Hi : “Mẹ, tuần sau trường con tổ chức cuộc đại hội thể dục thể thao, con đăng ký thi chạy 100 mét.” bé khẽ quan sát Lãnh Tây: “Nhưng là…năm nay con muốn đăng ký hạng mục thi chạy ba người hai chân, năm ngoái con nhìn các bạn học khác tham gia dường như rất vui.”

      Bốn người nào đó bỗng dưng im bặt.

      Lãnh Lượng mở miệng đầu tiên: “Nếu như cậu bị thương, cậu cũng cùng cháu rồi.”

      Cao Hi Hi liếc nhìn cậu mình, trong lòng thở dài.

      Lãnh Lượng tiếp tục : “Để cậu đề cử cho cháu người, bảo đảm giành giải nhất. Này, đó là chú Sở Hàng…”

      Cao Tử Quần lạnh lùng trừng mắt ta.

      Đôi mắt đen nhánh của Hi Hi đảo vòng, bé nhìn qua Sở Hàng: “Chú Sở, sang năm cháu mời chú nhé, năm nay cháu mời bố trước rồi.”

      Lãnh Lượng hừ lạnh.

      Cao Hi Hi nhìn Lãnh Tây với ánh mắt chờ mong: “Mẹ, nếu như mẹ thể đến, cũng sao cả, dù sao năm ngoái con cũng chẳng tham gia.”

      Cái gì gọi là lấy lùi để tiến, Cao Hi Hi còn biết cách tận dụng hơn bố nó nhiều.

      “Được, mẹ đến.”

      Cao Hi Hi liền vui vẻ ra mặt, quay đầu đắc ý nhìn Cao Tử Quần.

      Cao Tử Quần nhàn nhạt cuời.

      ***

      Mọi người ra về, trong phòng bệnh chỉ còn lại chị em nhà Lãnh Tây. Dường như sau khi Cao Hi Hi đến thăm sắc mặt Lãnh Lượng khá hơn: “Chị, nếu như chị muốn quay lại bên Cao Tử Quần, em là người đầu tiên phán đối.”

      Lãnh Tây thu dọn bát đũa bàn, nghe em trai vậy động tác tay có hơi cứng nhắc, ánh mắt nhìn xuống chiếc túi Cao Tử Quần để lại bàn: “ có chuyện đó, chị và ta thể nào.”

      Lãnh Lượng bĩu môi, nếu được vậy tốt.

      “Sở Hàng cũng tệ. Lãnh Tây, có đôi khi em hoài nghi, mắt chị có phải bị mù .”

      Lãnh Tây bình tĩnh lại, tiếp tục thu dọn: “ ấy rất tốt, phải là quá tốt. Tiểu Lượng, em có hiểu ? Chị và ấy cũng thể nào.”

      “Tại sao ? Chị thích ta, ta cũng có tình ý với chị. Lãnh Tây, đôi lúc chị quá cố chấp.”

      Lãnh Tây quay đầu nhìn em trai: “ phải là do chị cố chấp. Em xem, gia đình nào có thể chấp nhận người con dâu như vậy? Hơn nữa, chị muốn mất người bạn như Sở Hàng.”

      là ký ức đẹp nhất trong tuổi thanh xuân của …cũng chỉ là ký ức mà thôi.

      Cao Tử Quần đường lái xe đưa con về, nhận được điện thoại của Tôn Thành.

      “Cao tổng, chuyện của Lãnh Lượng điều tra ra. Cũng khác lắm so với những gì đoán, có người cố tình giật dây.”

      điều tra là ai chủ mưu chưa?”

      “Đối phương làm việc rất cẩn thận, tôi vẫn điều tra, ngày mai có câu trả lời cho .”

      Cao Tử Quần : “Được.” Ánh mắt trầm xuống, trước mắt giăng kín tầng sương mù.

      Về đến nhà, vừa vào cửa, bác Lâm : “Tiên sinh, phu nhân đến.”

      Cao Tử Quần bất giác cau mày, Cao Hi Hi cũng vậy, bé nhếch khóe môi.

      Văn Thư nhìn thấy bố con họ đứng dậy: “Hai bố con về rồi à? Hi Hi, có mua cho con bánh ngọt đấy.”

      Cao Hi Hi nhún vai: “, bố vừa mới chở con ăn khoai môn cuốn rồi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn , con để lại mai ăn ạ.”

      Văn Thư mỉm cười, nhìn qua Cao Tử Quần: “Tử Quần, chúng ta có thể chuyện lát ?”
      “Hi Hi, con lên lầu làm bài tập .” Cao Tử Quần bảo con .

      “Chuyện gì vậy?” Cao Tử Quần ngồi xuống ghế sô pha.

      Văn Thư siết chặt lòng bàn tay, mày nhíu lại: “Tối qua, em cho Tiểu Tuyển chuyện của chúng ta, thằng bé rất giận em. Từ sáng đến giờ vẫn chịu với em lời. …có thể đến khuyên nó ?” Văn Thư nhìn : “Từ trước đến nay nó vẫn luôn rất nghe lời .”
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :