1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 20:
      Quán cà phê yên tĩnh, trong góc khuất, Lãnh Tây nhàng khuấy chiếc thìa trong tay, lòng giờ đây cũng như chất lỏng màu đen kia…đắng chát.

      Sở Hàng lẳng lặng ngồi đối diện , vừa có hơn hai tháng gặp, hôm nay gặp lại tựa như hai kẻ xa lạ.

      Lãnh Tây nhấp ngụm, trong lòng thầm thở dài: “ quay lại bao giờ đấy?”

      Sở Hàng nhìn : “Sao em lại đổi số điện thoại di động?” Giọng vẫn trầm ấm như trước kia.

      Lãnh Tây lên tiếng: “Trong nhà em xảy ra số chuyện.” chỉ cảm thấy trước mắt giăng kín tầng sương mù dày đặc.

      Hai người rơi vào trầm mặc.

      Ánh mắt Sở Hàng lóe lên tia bi thương : “Tiểu Tây, hôm đó nhận được tin nhắn của em. Nếu như em muốn thi nghiên cứu sinh thôi cũng được.”

      Lãnh Tây rút hai tay xuống gầm bàn, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, đón nhận ánh mắt : “Sở Hàng, xin lỗi. Nhà em xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.” Tay siết chặt: “Chúng ta ko hợp nhau.”

      hợp nhau … mãi chỉ có thể trở thành hai đường thẳng song song.

      Sở Hàng nheo mắt: “Tiểu Tây.” còn chưa hết, Lãnh Tây ngắt lời: “Sở Hàng, em và thể nào. Em cầu xin đừng hỏi em lý do, được ?” nghẹn ngào, đôi mắt phiếm đỏ.

      Sở Hàng nghiến chặt răng, sau lại thở dài: “Được, hỏi.” chua chát .

      Lãnh Tây sụt sịt, chậm rãi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng có vài đôi tình nhân ngang qua, khuôn mặt họ rạng rỡ nụ cười hạnh phúc.

      Sở Hàng cũng nhìn theo , ánh mắt dần chìm xuống.

      Hai người cứ thế lặng lẽ ngồi trong quán , cho đến khi hai cốc cà phê nguội , vẫn ai lời nào.

      Khi Cao Tử Quần gọi điện thoại đến, Lãnh Tây hề suy nghĩ liền cúp máy. muốn cho Sở Hàng biết tình hình của bây giờ.

      “Em phải về rồi.” Lãnh Tây đứng dậy, thanh chua xót.

      tiễn em.” Sở Hàng khẽ .

      Lãnh Tây gật đầu, trước sau từ từ ra khỏi quán. Cũng là con phố này, cũng là con đường này, có gì thay đổi, ngay cả cửa hàng bán khoai lang vẫn nằm ở đằng kia… Chỉ là tâm của hôm nay còn như xưa.

      Hai người lên tiếng, cứ thế lẳng lặng bước .

      mua ít thứ .” Sở Hàng .

      Lãnh Tây mình đứng đợi.

      Sở Hàng mua hộp thuốc, lát sau liền quay lại, đưa túi cho Lãnh Tây: “Em bị cảm rồi, uống thuốc này , bị dị ứng đâu.”

      Lãnh Tây cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng. cúi đầu, Sở Hàng dịu dàng nhìn xuống đỉnh đầu .

      Từ xa, ngồi trong xe, Cao Tử Quần nhìn thấy tất cả, phải hình dung tâm trạng của mình hôm nay thế nào nhỉ? bất giác vuốt cằm. Họp xong liền chạy đến vì nghe bị cảm, nhưng gọi mãi cho lại được, cứ nghĩ là ngủ say.

      Nhưng tình cảnh trước mắt làm rất ngạc nhiên.

      Tên nhóc Sở Hàng quay trở lại. nheo đôi mắt sắc bén của mình, ngón tay khẽ gõ, lại rút điện thoại ra nhấn số.

      ngờ lần này lại bắt máy.

      ở đâu?” Thanh lạnh nhạt.

      Lãnh Tây nhàng : “Ở bên ngoài.” Cao Tử Quần cảm nhận được tâm trạng suy sụp của .

      “Tôi ở trước cổng trường em.” Cao Tử Quần thẳng.

      Trong nháy mắt, toàn thân Lãnh Tây hóa đá, sắc mặt trắng bệch.

      Sở Hàng nhìn thấy thay đổi khuôn mặt , nhíu mày: “Tiểu Tây, về trước.” xong xoay người. Ánh trời chiều rọi lên người Sở Hàng, trông hiu quạnh. Lãnh Tây đứng đấy dõi theo bóng lưng , lúc này mới phát dáng có chút kỳ lạ.

      Tất cả biểu của đều lọt vào tầm mắt Cao Tử Quần, cười nhếch môi: “Tây Tây, em nhìn qua bên phải .”

      Lãnh tây vô thức quay sang, ánh mắt sững sờ khi nhìn thấy chiếc xe màu đen.

      đường, Cao Tử Quần gì, lên tiếng Lãnh Tây dĩ nhiên cũng chẳng mở miệng. Hai người cứ lặng thinh như vậy về Hoa phủ.

      Vào nhà, Cao Tử Quần nhàn nhạt liếc nhìn qua chiếc túi trong tay , khóe miệng khẽ nhếch làm cho người khác thể đoán được suy nghĩ của .

      Buổi tối, Cao Tử Quần vẫn chuyện với , Lãnh Tây cũng thản nhiên im lặng. ngủ sâu giấc, lúc cửa phòng mở ra, liền tỉnh dậy. Hơi thở quen thuộc dần dần đến bên , thân thể trong nháy mắt trở nên cứng nhắc.

      Khi Cao Tử Quần tiến vào người , hỏi câu: “Tây Tây, Sở Hàng có cái gì tốt chứ?”

      Lãnh Tây vẫn chưa kịp trả lời, liền đặt lên môi nụ hôn sâu. Sau đêm triền miên, Lãnh Tây mệt lã, Cao Tử Quần dường nhu rất thích việc này. Lãnh Tây luôn cẩn thận sợ dính phải , cũng may sau này Cao Tử Quần đều dùng ***.

      Ngay từ đầu, Lãnh Tây nghĩ rằng mình và Cao Tử Quần có kết quả, cố gắng né tránh . Bây giờ nhìn lại, Cao Tử Quần cũng chỉ là nhất thời thích thú , đến ngày chán tự động bỏ mà thôi.

      Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt đến mùa xuân năm sau.

      ngày, ở trong ký túc xá, bạn cùng phòng đột nhiên gọi : “Cho tớ miếng tiểu thiên xứ .” (1) Lãnh Tây đứng dậy thuận tay kéo ngăn tủ ra, đột nhiên giật mình. Bàn tay tự chủ được run lên.

      (1) Miếng tiểu thiên xứ: băng vệ sinh

      bao lâu rồi? hoảng loạn.

      “Lãnh Tây…” bạn bên cạnh thúc giục.

      Lãnh Tây cố nuốt cổ họng, đóng sập ngăn tủ lại, đưa qua cho bạn mình. bạn từ trong ra, giọng ủ rũ: “ là mệt chết được, sao mỗi tháng lại luôn có mấy ngày như thế này cơ chứ.”

      Lãnh Tây trầm mặc, trong lòng nôn nao điềm chẳng lành. mình đến hiệu thuốc mua que thử thai, lang thang khắp đường phố, cuối cùng lại chọn trở về ký túc xá để kiểm tra.

      Khi nhìn thấy hai vạch đỏ, cũng còn quá lo sợ.

      Năm trước, có lần Cao Tử Quần tham dự tiệc thôi nôi của người bạn, khi quay về, ôm tâm rất nhiều điều: “Tây Tây, em thấy , đứa bé kia rất đáng , kháu khỉnh.”

      “Phó Hưng Nghiêu vui đến nổi cả đêm miệng kịp khép lại, hư, con chúng ta sau này nhất định là đẹp trai hơn con cậu ta nhiều.”

      Lát sau, lại tiếp: “Tây Tây, chúng ta sinh đứa , bất luận là trai hay là , tôi đều thích.”

      Lãnh Tây lên tiếng.

      chốc sau, lại lờ mờ : “Tây Tây, chúng ta kết hôn .”

      Lãnh Tây cảm thấy nực cười, kết hôn, ta biết ý nghĩa của hai từ này ư? dễ lắm. Hôn nhân tình , cần.

      Bây giờ nghĩ lại, ra tất cả mọi thứ đều do sắp đặt.

      Lãnh Tây vuốt bụng, đứa con này đến đúng lúc. Bởi vì thời gian này làm giấy tờ Pháp du học. Cơ hội chỉ có lần, thể bỏ lỡ. Quyết tâm ra trong lòng giờ đây quyết liệt hơn bao giờ hết. Nhưng nhiều năm sau đó, lại hối hận vì quyết định này của mình.

      ~~~

      Vừa chợp mắt, nghĩ rằng mình thế mà lại mơ đến chuyện trước đây. Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy thân hình cao lớn của Sở Hàng ngay trước mặt, hơi ngẩn ra, vội vàng đứng dậy: “ đến khi nào đấy?”

      “Vừa mới thôi.” Sở Hàng chìa tay đỡ lấy .

      Lãnh Tây sững sốt, sau cùng cũng giữ lấy tay đứng dậy. Khóe môi Sở Hàng nở nụ cười đẹp ngất ngây.

      Tần Hiểu Vân từ trong nhà ra đúng lúc gặp Sở Hàng, sắc mặt bà liền trở nên sáng rực.

      “Bác .” Sở Hàng lễ phép gọi: “Đây là quà của bạn con vừa từ Tây Tạng mang về ạ.”

      Tần Hiểu Vân nhìn : “Đến là tốt rồi còn mang quà làm gì, vào trong nhà ngồi con.” Tần Hiểu Nhiên sớm xem Sở Hàng như con rể.

      “Tiểu Sở, các con trò chuyện , bác mua thức ăn.” Tần Hiểu Vân vừa cười vừa .

      “Bác , cần phiền phức đâu ạ.”

      sao, sao. Bác rồi về liền mà.”

      Tần Hiểu Vân rồi, trong phòng khách rơi vào lặng thinh.

      Sở Hàng lẳng lặng nhìn Lãnh Tây: “Chuyện của bố em sắp có kết quả rồi.”

      Lãnh Tây nhõm mỉm cười: “Mấy năm nay ông ấy vẫn chịu gặp người nhà, đặc biệt là em. Em biết trong lòng ông ấy cảm thấy áy náy, sau này cũng là bởi vì ông ấy nghe người khác đồn thổi vớ vẩn nên làm điều ngốc nghếch.”

      Sở Hàng mấp máy khóe miệng, bỗng nhiên nhìn qua xấp ảnh bàn, tiện tay cầm lên xem.

      Lãnh Tây cũng ngăn . Sở Hàng chăm chú xem từng tấm , ngẩng đầu lên nhìn : “Đôi mắt con bé rất giống em.”

      Lãnh Tây đột nhiên cười: “Mẹ em cũng bảo vậy.”
      Sở Hàng hơi ngập ngừng: “Vậy chuyện con bé sao rồi.”

      Lãnh Tây thở ra hơi: “Đương nhiên là thiên về phía Cao Tử Quần.” có chút bất lực nhưng rồi thản nhiên : “Dù sao cũng là chính tay ta nuôi lớn.”

      Sở Hàng nhíu mày: “Trường hợp giành quyền nuôi dưỡng Hi Hi lần này phải là có khả năng.”

      Lãnh Tây nhìn tấm hình Hi Hi: “Em chỉ sợ miễn cưỡng Hi Hi.”

      Lúc này đây, Hi Hi ở nhà chịu hình phạt của bố. bé phải chép bản kiểm điểm năm trăm lần vì việc dối và cùng cùng “người lạ”.

      nhóc cầm bút chì trong tay viết từng chữ , vẻ mặt nhăn nhó: “Bố, con biết vì sao bố lại dạy con viết nhiều chữ như vậy rồi? Là bố muốn sau này để phạt con. Nếu biết sớm, trước kia con học.”

      “Cao Hi Hi, con còn nữa viết ngàn lần đấy.” Cao Tử Quần lạnh lùng : “ dối nội, là cùng người lạ, con cũng có bản lĩnh đấy nhỉ?”
      ấy phải là người lạ.” Cao Hi Hi giọng , dè dặt liếc nhìn sắc mặt bố.

      Cao Tử Quần chỉ hừ tiếng, cũng gì thêm.

      Cao Hi Hi đặt bút xuống, chạy đến bên người bố: “Bố, có phải mẹ cần con nữa ?”
      Đúng, những lời này khơi lên nòng súng. Sắc mặt Cao Tử Quần liền trở nên tối sậm lại. Cao Hi Hi run lên. Cũng may đúng lúc điện thoại nội cứu vãn kịp thời.

      Ông Cao nhận được tin liền lập tức gọi điện thoại về.

      Cao Tử Quần mở loa lớn, thanh sang sảng của ông Cao vang lên.

      “Nội già rồi nên cháu mới lừa nội đúng ? Cháu làm nội đau lòng quá. Sao cháu học được chút nào ưu điểm của bố cháu cả vậy.” Ông Cao liên tục vỗ ngực, giậm chân.

      Cao Hi Hi nhìn lên mắt bố, Cao Tử Quần khoát tay: “ viết bản kiểm điểm .”
      Cao Tử Quần bật về loa thường: “Bố.”

      Ông cao hơi ngập ngừng: “Mẹ Hi Hi quay lại à?”

      “Văn Thư cũng sắp trở về rồi.” Ông Cao .

      “Con biết, bố, chuyện này con thu xếp ổn thỏa.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 21:
      Lễ Quốc khánh trôi qua trong vội vã, chớp mắt, mọi người lại bắt đầu làm. Lãnh Tây vừa đến công ty, giám đốc Dư đợi ở đó, bảo rằng đêm nay bữa tiệc cùng với mấy người bên Trung Chính.

      Lãnh Tây hơi nhíu mày: “Sao lại đột nhiên vậy?” Suy nghĩ của có chút trì trệ, đầu óc vẫn chưa thể thoát khỏi mớ hỗn loạn kia.

      Vẻ mặt giám đốc Dư vui mừng, tựa hồ nắm chắc phần thắng trong tay: “Tôi lập kế hoạch lâu lắm rồi, chính là để đợi đến tối hôm nay.”

      Lãnh Tây gật đầu: “Tôi biết rồi, vậy bên kia ai đến.”

      Giám đốc Dư cười tươi: “Giám đốc Châu, người phụ trách cho hạng mục lần này. yên tâm , chỉ là cùng ngồi chuyện thôi. Lãnh Tây, sắc mặt hôm nay được tốt cho lắm.”

      Có thể là do suy nghĩ quá nhiều, đầu của lại bắt đầu đau nhức. Lãnh Tây nhợt nhạt nở nụ cười: “Hội chứng của kỳ nghỉ.”

      Giám đốc Dư gật đầu hiểu ý: “Vậy nghỉ ngơi lát , lấy sức để tối nay còn biểu tốt.”

      Buổi chiều, Lãnh Tây cảm thấy mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt. Nhưng mà tất cả phụ nữ đều biết đến thứ vũ khí đặc biệt.Trước khi đến đấy, kịp trang điểm lại chút nên sắc mặt có vẻ tươi tắn hơn.

      Bốn người trong công ty cùng , khi đến nhà hàngcô bất giác cảm thấy buồn cười, công ty bây giờ thiếu hụt vốn trầm trọng , vậy mà còn chọn Hoàng Triều.

      Trong phòng, máy điều hòa dồn dập ập đến. Lãnh Tây mặc chiếc đầm trắng, cánh tay bất giác run lên. Thời gian chậm rãi trôi qua. uống hai cốc nước trà, vừa mới đứng dậy chuẩn bị vào toilet, cánh cửa đột nhiên mở ra.

      Bốn người từ ngoài vào. đứng sững, ánh mắt dừng lại ở người đứng cùng. Cao Tử Quần ung dung bước vào, vẫn như xưa, bộ vest đen trông rất lạnh lùng.

      Giám đốc Dư đứng lên trước tiên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thậm chí cố gắng kìm nén phấn khích của mình: “Cao tổng, chào , nghĩ rằng cũng đến, đúng là vinh hạnh của tôi”

      Cao Tử Quần cười nhếch môi: “Giám đốc Dư quá khách khí rồi.” mặn nhạt .

      xuất của Cao Tử Quần là điều bất ngờ, có thể nhìn ra, mọi người chuyện có vẻ khép nép và dè dặt hơn. Giờ phút này,Lãnh Tây cảm thấy rất hối hận, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, ngờCao Tử Quần lại cố tình chọn đúng vị trí bên cạnh.



      Cao Tử Quần hờ hững : “Bản thiết kế của các vị tôi xem qua, kế hoạch quảng cáo mang tính chất đời sống, từ tính nhân văn cho đến các quan điểm bảo vệ môi trường, tất cả mọi khía cạnh đều rất hấp dẫn.”

      Giám đốc Dư trả lời: “ ấy chính là người nghĩ ra ý tưởng quảng cáo lần này.”

      “Ờ…” Thanh nhè , ánh mắt nhìn qua khuôn mặt Lãnh Tây, tựa như chưa từng quen biết .

      Lãnh Tây nhíu mày, giám đốc Dư nhìn nháy mắt ra hiệu. quay sang Cao Tử Quần mím chặt môi.

      Giám đốc Dư luống cuống, chuyện gì xảy ra với Lãnh Tây vậy, vào thời điểm quan trọng lại hiểu ý.

      “Cao tổng, khu thành thị mới càng ngày càng phát triển, như vậy khu nội thành cũ cần phải xây dựng lại, chúng tôi cố gắng trùng tu lại nhưng vẫn bảo tồn được lịch sử văn hóa. trùng hợp, Lãnh Tây cũng lớn lên trong khu nội thành cũ, có lẽ ấy rất tường tận nơi này, lại thêm tình cảm gắn bó sâu sắc, cho nên mới nghĩ ra sáng ý đó.”

      Cao Tử Quần nhếch miệng, khuôn mặt nhu hòa, bình tĩnh : “Tôi đúng rất thích ý tưởng của công ty các vị.”

      Giám đốc Dư vui mừng nhướng mày, nâng ly rượu: “Cao tổng, tôi đại diện cho công ty kính ly.”

      Lãnh Tây ngước đầu nhìn , dưới ánh đèn mờ, đôi mắt sáng rực rỡ.

      Sau đó, mọi người bắt đầu chuyển sang chủ đề khác. Cao Tử Quần chuyện, nhưng khi người khác lên tiếng, vào những lúc thích hợp cũng gật đầu tỏ vẻ như chăm chú lắng nghe.

      Bầu khí rất hài hòa, chỉ duy nhất mình Lãnh Tây lại cảm thấy như ngồi đống lửa.

      Giám đốc Dư lại nhìn đưa mắt ra hiệu. Lãnh Tây chỉ biết làm ngơ.

      Cuối cùng ông ta cũng thể nhịn được nữa: “Lãnh Tây, trước kia thỏa thuận với tôi cái gì?”

      Lãnh Tây còn cách nào khác: “Cao tổng, tôi kính ngài ly.”

      Hai người ngồi rất gần nhau, gần đến nổi Cao Tử Quần có thể nhìn thấy hai hàng mi dài được chải chuốt của Lãnh Tây. Trước kia hầu như chưa bao giờ thấy trang điểm. Hơn nữa hai người rất ít khi tâm cùng nhau, nên cứ nghĩ là thích trang điểm, sau lại mới biết ra là lười!

      Hồi ấy mua cho cũng ít đồ trang điểm, thế nhưng chẳng bao giờ đụng vào. Ấn tượng sâu nhất của Cao Tử Quần chính là, lấy ống son môi vẽ bức hình lên gương. Hôm đó, thức dậy nhìn thấy cái đầu heo đỏ chót gương, vừa tức giận vừa buồn cười.

      Về sau, rất thích mua son cho … mua hết cây này đến cây khác.

      Trong lúc Cao Tử Quần còn ngẩn ngơ, Lãnh Tây uống hết. liếc qua chiếc ly trong tay , đôi mày khẽ nhướng lên. Lãnh Tây nhìn , ánh mắt vẫn như vậy…sâu hiểm khó lường.

      thở dài, biết lại muốn gì.

      Bỗng dưng điện thoại vang lên, là bài hát đáng “Ba chú gấu”, mọi người đều hiểu ý im lặng. Ai có thể tưởng tượng được, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Trung Chính lại đặt nhạc chuông này.

      Trái tim Lãnh Tây nhảy lộp bộp, trực giác cho rằng, là điện thoại của Hi Hi gọi đến.

      Ánh mắt Cao Tử Quần liền trở nên dịu dàng: “Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại.” cầm điện thoại ra.

      Hôm nay lớp Cao Hi Hi bị giáo viên phê bình, cả kỳ nghỉ dài thế mà làm bài tập về nhà. Dĩ nhiên Cao Hi Hi kể cho bố chuyện này.

      “Bố, khi nào bố về?”

      “Bố còn có chút chuyện, có lẽ hơi muộn.” Cao Tử Quần nhàng .

      Cao Hi Hi rầu rĩ: “Bố, con nhức đầu. Bố về sớm chút được ?”

      Cao Tử Quần nhíu mày: “Để bố gọi bác sĩ Lý đến, Hi Hi, ngoan nào, ngủ sớm đừng đọc truyện nữa nhé.”

      Đôi mắt Cao Hi Hi phiếm đỏ, giọng tủi thân: “Con ngủ đây.”

      “Bố về sớm.” Cao Tử Quần giữ chặt điện thoại, nhìn thấy chiếc bóng mặt đất, xoay người lại, vọng vào điện thoại: “Con uống sữa trước rồi hãy ngủ.”

      tắt máy, chớp mắt nhìn Lãnh Tây: “Lãnh tiểu thư cũng ra đây hóng mát à?”

      Lãnh Tây nhếch miệng: “Là điện thoại của Hi Hi à?”

      “Có liên quan đến sao?” Cao Tử Quần lạnh giọng trả lời.

      Lãnh Tây thở hơi: “Cao Tử Quần, vì sao lại xuất ở đây?” nheo mắt: “ Lần này lại muốn làm gì?”

      Cao Tử Quần nhếch môi, thanh trầm xuống: “ cho là vì sao?” cười mỉa mai, lạnh nhạt : “ cho rằng vẫn là vì ?” kề sát vào người : “Lãnh Tây, nghĩ rằng bây giờ còn gì đáng giá để tôi phải lưu luyến.”

      Sắc mặt Lãnh Tây trắng bệch ra: “Vậy tốt.”

      Cao Tử Quần cười nhạo: “Đừng bày ra trước mặt tôi cái bộ dáng quan tâm thương con . Tôi hoài nghi có phải là tình thương của mẹ bỗng dưng trỗi dậy hay .” Ánh mắt lạnh tanh, bàn tay vô thức siết chặt: “Khi bỏ rơi con bé sao thấy có chút nào lưu luyến.”

      Ngọn đèn hành lang lờ mờ, vẻ mặt Lạnh Tây nặng nề, nghiến chặt răng. Cao Tử Quần chính là như vậy, chút nể nang trúng tim đen.

      Vết thương cũ bị xé toạc ra, lòng đau đớn tột cùng, khóe miệng run run, khàn giọng : “ cho rằng tôi đau lòng sao?” cười tự giễu: “Tất cả mọi thứ là do ai tạo nên?Trước kia…” hít hơi sâu: “Trước kia đối xử với tôi thế nào? Luôn miệng thích tôi, tôi, nhưng đó là tình mà tôi cần ư? Trong chuyện của bố tôi sắm vai gì?” nghẹn ngào.

      Đôi mắt thâm trầm của Cao Tử Quần hơi khẽ động.

      Lãnh Tây chậm rãi nâng tay trái lên, tay mang sợi dây chuỗi ngọc màu tím. Cao Tử Quần vẫn nhớ, sau khi ép buộc ở lại bên cạnh , có lần hai người ra ngoài dạo, tự mua sợi dây đó. Lúc ấy mua đến mấy sợi, kiểu dáng nam nữ đều có. còn tưởng rằng tặng cho sợi, kết quả là đợi mãi chả thấy. Sau lại có lần ác ý đem tất cả mấy sợi dây này cắt đứt hết.

      nghĩ rằng đến bây giờ vẫn còn mang nó.

      Lãnh Tây đưa tay phải đến gần sợi dây, ánh mắt đột nhiên thay đổi, giật mạnh sợi dây trong tay “Tạch, tạch, tạch.” nâng cao tay: “ nghĩ rằng tôi trải qua khoảng thời gian ở Pháp như thế nào?”
      Cao Tử Quần bỗng sững sờ, nắm chặt tay : “…”

      “Rất xấu xí đúng ?” thờ ơ hỏi: “Nhiều năm nay tôi vẫn luôn mang theo nó để che lại. có muốn biết tại sao lại có được thế này ?”
      Sắc mặt Cao Tử Quần chưa bao giờ tối sầm như tại. Cho dù năm đó, để lại Hi Hi rời , phẫn nộ thiếu chút nữa phá cả cái bệnh viện, nhưng đến cuối cùng vẫn chưa bằng ngày hôm nay.

      Kinh ngạc, còn có cả sợ hãi.

      cũng biết rồi đấy, gia đình tôi xảy ra chuyện cũng chẳng khác gì phá sản. Lúc đặt chânđến Pháp, tôi mới phát tiền trong tài khoản cũng còn.Tôi biết chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết chắc chắn biết.” thản nhiên : “ có tiền, tôi cũng có thể kiếm.” nhìn , trong đáy mắt lóe lên vài tia quật cường quen thuộc: “Tôi làm phục vụ trong nhà hàng, làm bán hàng trong trung tâm mua sắm, làm bao nhiêu công việc tôi cũng nhớ nữa…”

      Thời gian đó rất cực khổ, hai tay sưng lên như củ cà rốt, mỗi ngày chỉ có thể ngủ có hai ba tiếng, vội vàng nuốt chửng ba bữa cơm. Cho dù có vất vả đến đâu, vẫn cố chịu đựngbởi vì muốn về nước, muốn cùng dây dưa, lại càng muốn phải khuất phục .

      Khi bỏ lại con , : “Lãnh Tây, ngày nào đó, phải cầu xin tôi!” vẫn rời

      Nhưng bất luận là có cố gắng bao nhiêu, đến cùng cũng chỉ còn cách cầu xin . Buông xuôi tất cả, cầu xin cứu lấy bố .

      “Tại sao?” đắng cay hỏi. Vết sẹo dài khắc sâu cổ tay , tựa như dấu ấn, khó có thể phai nhạt.

      “Tại sao.” thào lặp lại: “Bởi vì mỗi khi tôi vừa nằm xuống liền mơ thấy tiếng khóc nỉ non của đứa bé, trong giấc mơ con bé ngừng gọi “mẹ, mẹ” …” ngẩng đầu lên: “Cao Tử Quần, có hiểu , những cơn ác mộng làm tôi điên cuồng, ăn nổi, tinh thần ngày càng hoảng loạn, thể để tâm vào việc học. Nhưng tôi vẫn dám về nước…”

      “Cho nên, chọn…” Ngón tay Cao Từ Quần khẽ run , tựa hồ như cố kìm chế gì đó.

      Lãnh Tây thản nhiên nhìn : “Tôi nghĩ rằng, chết rồi tốt biết bao.”

      Sắc mặt Cao Tử Quần trong nháy mắt trở nên u ám.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 22:
      nhìn sắc mặt tái nhợt của , lòng vẫn bình yên như nước.

      Cao Tử Quần chưa bao giờ lặng im như bây giờ, toàn thân bao phủ bởi tầng ảm đạm. đứng yên tại chỗ, nhìn chằm vào . người phụ nữ thích phấn son lại có thể trang điểm xinh đẹp và rạng ngời thế này.

      Vẫn là khuôn mặt đó, chỉ là khoảng thời gian bảy năm cuối cùng đãthay đổi rất nhiều. Giây phút đó, mới phát , hóa ra chính tự đẩy xuống vực sâu tuyệt vọng, suýt chút nữa có thể mất mãi mãi mà hề hay biết.

      Suy nghĩ sợ hãi ấy lại dần dần dày xéanh, toàn thân đau đớn.

      Lãnh Tây từ từ rút tay về: “Cao Tử Quần, là người bố, thương Hi Hi ra sao tôi đều biết, nhưng cũng thể cấm đoán quyền làm mẹ của tôi chứ.” lùi lại, tựa người lên vách tường. Nhớ lại quãng thời gian trước kia, cảm thấy mình hoàn toàn kiệt sức.

      việc năm đó cũng là vì bất đắc dĩ, là người hiểu nhất.” Vì sao bỏ lại Hi Hi, tất cả đều do con người trước mặt này gây nên.

      CaoTử Quần nhìn bàn tay hụt hẫng giữa trung, sực tỉnh lại: “Tiểu Tây, quyền nuôi dưỡng Hi Hi tôi tuyệt đối nhường lại.” chút dao động : “Trừ khi…” Cao Tử Quần hơi dừng lại, giọng có chút thay đổi.

      Lãnh Tây ngước mắt, hồi hộp chờ đợi lời kế tiếp của .

      nhìn thẳng vào , đôi mắt đen nhánh lên tia trìu mến, Lãnh Tây có chút bối rối.

      “Trừ khi hai ta ở bên nhau.”

      Tựa như tiếng sét vang dội, Lãnh Tây nhìn người trước mặt, đây là Cao Tử Quần ư, là doanh nhân chính hiệu, ăn thịt người cũng nhả xương?

      Trong khoảng cách gần, người thoang thoảng hương thơm sữa tắm quen thuộc.

      Hành lang yên tĩnh nay càng trở nên tĩnh mịch.

      Cao Tử Quần thấy vẻ mặt hời hợt, nhíu mày, nhưng cũng gấp gáp chỉ lẳng lặng chờ đợi.

      hồi lâu sau, Lãnh Tây cuối cùng cũng mở miệng: “Ở bên nhau” nở nụ cười chế nhạo: “Cao Tử Quần, bảo tôi lấy thân phận gì để quay lại bên đây?”

      Năm đó, thương cưng chiều , vậy mà sau lưng , làm gì? Toan tínhviệc kết hôn với Văn Thư. Lãnh Tây rất tò mò, sao có thể làm như thế được. ra, hiểu được tình .

      Cao Tử Quần nhìn chằm vào khóe miệng , biết có chuyện muốn .

      “Kẻ thứ ba, kẻ thứ tư, hay là cái gì?” Lãnh Tây lạnh lùng .

      Cao Tử Quần sững sờ: “Nếu như với thân phận Cao phu nhân sao?” Vẻ mặt có chút phức tạp.

      “Thân phận Cao phu nhân quả là quá cao quý rồi, tôi khẳng định có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí này, còn tôi cùng lắm cũng chỉ là người bình thường , việc bay lên cao hóa thành phượng hoàng, xin miễn cho phận nghèo hèn này.” nhếch khóe miệng, đương nhiên thân phận Cao phu nhân kia phải là dễ dàng gì.

      Cao Tử Quần từ từ kề sát vào người : “Chỉ cần em gật đầu.”

      Đây là lần thứ hai với về chuyện này. Lãnh Tây nhíu chặt mày. Lần đó, khi Cao Tử Quần đề cập với chuyện này, xem “Cuộc chiến nàng dâu”. rất thích Anne Hathaway, mỗi bộ phim của ấy đều xem đến mấy lần. Cao Tử Quần ngồi bên cạnh xem văn kiện. Phim chiếu được nửa đột nhiên xoay người sang câu: “ là ấu trĩ.”

      Lãnh Tây ngẩn ra, đến lúc phản ứng lại mới biết là về bộ phim. Cũng chả ai bảo ta xem mà, Lãnh Tây thèm để ý đến .

      nghĩ rằng lại tiếp tục bình luận: “Bộ phim này đúng là lừa gạt nữ sinh như bọn em, quá là thực tế.”

      Lãnh Tây rất thích mỗi khi xem phim lại có người phê bình kiểu này kiểu nọ, lạnh lùng : “ thích xem có thể vào phòng mà.” cũng chẳng mời cùng xem.

      Cao Tử Quần nhún vai: “Em cứ xem tiếp .”
      Sau đó cũng chẳng gì nữa, cùng xem hết bộ phim. Bộ phim kết thúc, bầu khí trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng.

      “Ồ, chiếc áo cưới người ấy rất đẹp.” Cao Tử Quần làm như vô tình .

      Lãnh Tây cũng mở miệng.

      thấy có phản ứng gì, Cao Tử Quần nhào tới, trong nháy mắt bao vây : “Tây Tây mà mặc áo cưới nhất định dâu đẹp nhất thế giới.” nhìn , ánh mắt tràn đầy chờ mong.

      Lãnh Tây nhìn vẻ mặt dịu dàng nhu tình của , hoảng hốt, cảm thấy có chút lạ lẫm. Lãnh Tây luống cuống dời mắt , tựa như sợ mình bị quấn sâu vào đó.

      “Tây Tây, chúng ta kết hôn nhé?”

      Trái tim tựa như bị gì đấy bóp nghẹn, nhanh chóng che giấu tâm tình, lãnh đạm : “Cao Tử Quần, ở đây chuyện hài gì đấy.” Bọn họ làm sao có thể chứ? Đây cũng chỉ là cuộc giao dịch mà thôi. Ngay từ đầu cũng chính là miễn cưỡng lẫn nhau, chuyện kết hôn đối với quá xa vời.

      Cao Tử Quần cười, chỉ là nụ cười giống với trước đây, mang chút gì đấy đơn.

      Đó là lần đầu tiên nhắc với đến chuyện kết hôn. Lãnh Tây thể đoán được suy nghĩ trong lòng . Sau này, khi biết được có vị hôn thê, mới cảm thấy hoàn toàn xứng đáng nhận giải ảnh đế.

      Sau khi tham dự lễ đính hôn của và Văn Thư, quyết định thể giữ lại đứa con đầu lòng của hai người.

      Cũng chính là từ đây, lần đầu tiên Cao Tử Quần đồng ý buông tha .

      Thân phận Cao phu nhân sớm có chủ.

      Cho đến tận bây giờ, Cao Tử Quần vẫn là thể hiểu được chính mình, vĩnh viễn là kẻ ngồi cao, chỉ biết dung quyền lực của mình để đòi hỏi người khác…

      “CaoTử Quần, thân phận Cao phu nhân, từ trước đên nay tôi đều muốn. Trước đây muốn, tại , sau này cũng . Mà tôi và , bảy năm trước có kết quả, bảy năm sau lại càng có kết quả.” Lãnh Tây hít sâu: “ có gia đình riêng của mình, vợ và con trai. Tôi rồi cũng kết hôn, chúng ta còn là chúng ta của ngày xưa nữa, vì Hi Hi, cho dù thể làm bạn, cũng cần phải trừng mắt tranh chấp, đối với con bé tốt.”

      “Kết hôn?” Cao Tử Quần siết chặt tay, thanh lạnh băng: “Em muốn kết hôn cùng ai?”

      “Chuyện này liên quan đến .” Lãnh Tây hơi ưu tư nhìn về phía đằng trước.

      Cao Tử Quần đột nhiên cười: “Là Sở Hàng ư.” Ngữ điệu rất bình tĩnh, cười như cười: “Tình cảm hai người đúng là quá bền chặt.” xa cách bảy năm vẫn có thể tiếp tục tiền duyên.

      Cao Tử Quần tựa như con sư tử cố kìm nén. Nếu như , cuộc chuyện bắt đầu với đau lòng lúc này đây là giây phút phẫn nộ.

      Lãnh Tây dĩ nhiên thèm để tâm đến châm chọc của , dường như quá quen với chuyện này rồi. Đúng lúc có người đến. Lãnh Tây xoay người vào. Vừa mới nhấc chân, Cao Tử Quần giang tay, người hơi lảo đảo ngã về phía sau. Cao Tử Quần liền giữ lại: “Tây Tây, tôi hối hận rồi. Tôi để em bảy năm, vậy mà quay lại em lại với tôi rằng em kết hôn.”

      Tiếng bước chân ngày càng gần, Lãnh Tây giãy dụa: “ nhanh buông ra.” Nếu như để người quen bắt gặp lại phiền phức.

      Cao Tử Quần chẳng thèm để ý, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Lãnh Tây, em nghĩ rằng lần này tôi buông tay ư. Thân phận Cao phu nhân chỉ có thể là em.”

      “A…” Người đến bỗng nhiên kinh hãi hét lên: “Cao tổng… Lãnh Tây… hai người…”.Giám đốc Dư kinh ngạc đến nỗi quên mất mình phải vệ sinh.

      Cao Tử Quần cười nhếch môi, đỡ Lãnh Tây đứng dậy.

      “Giám đốc Dư, tôi và Lãnh Tây trò chuyện về thiết kế lần này của các vị.”

      Dư Lỗi cũng phản ứng rất nhanh: “Vậy à, vậy hai người cứ tiếp tục, tôi làm phiền nữa.”

      Đợi Dư Lỗi khuất, khuôn mặt Lãnh Tây lạnh lùng: “Là cố ý.”

      Cao Tử Quần nhún vai ra vẻ vô tội: “Vừa rồi tôi chỉ muốn với em câu, ngờ rằng ta lại đến.”

      Lãnh Tây hận nghiến răng nghiến lợi: “ muốn gì?”

      Cao Tử Quần nhìn vẻ mặt tức giận, bỗng dưng mỉm cười, như vậy tự dưng làm nhớ đến trong ký ức của : “ ta đến làm tôi quên rồi.” Đôi mày hơi nhướng lên.

      Lãnh Tây tức giận xoay người bước nhanh về phía trước.

      Quay trở lại phòng, nhìn thấy , ánh mắt giám đốc Dư sáng bừng lên. đến ngồi xuống, giám đốc Dư liền giọng : “ chuyện thế nào rồi?” Mỹ nhân kế, chưa từng nghĩ qua. Tuy là Lãnh Tây xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là cánh tay phải đắc lực của , cũng có nguyên tắc làm việc của mình.

      Chia tay trong đau khổ. Tất nhiên cho Dư Lỗi những lời này: “Cũng vậy thôi.”

      quen ta.” Dư Lỗi ra với ngữ khí khẳng định.

      “Uhm, bạn của bạn tôi.” Lãnh Tây thản nhiên .

      Dư Lỗi sao có thể tin được chứ: “Lãnh Tây, lần này tôi tuyệt đối nắm chắc.”

      Khi Cao Tử Quần vào, ngồi thêm lúc nữa mọi người cùng về.

      Lãnh Tây cố tình chậm lùi đằng sau, mọi người lần lượt ra. đến bên xe Dư Lỗi, bày ra vẻ mặt đau khổ: “ Xe có vấn đề rồi…”

      “Thế tôi bắt xe về.” Lãnh Tây dĩ nhiên nhìn ra ý nghĩ của ta.

      Cao Tử Quần lên xe, Dư Lỗi có chút bực mình.

      “Tôi trước.” Lãnh Tây . được mấy bước, đột nhiên xe của Cao Tử Quần dừng lại bên cạnh. Tôn Thành nhô đầu ra: “Sao thế?”

      Đôi mắt Dư Lỗi chợt lóe lên tia giảo hoạt: “Xe đình công rồi.”

      “Lên xe .” Tôn Thành .

      “Nhà tôi gần đây, tôi tự về là được rồi. Lãnh Tây phải phiền mọi người rồi.” Dư Lỗi .

      Lãnh Tây hít sâu hơi, siết chặt đôi bàn tay. Đằng sau có xe chạy đến ấn còi thúc giục. khẽ căn môi, bước lên xe.

      Cao Tử Quần ngồi đằng sau, lên xe rồi nhàng : “Cảm ơn.”

      Cao Tử Quần khẽ nhắm hai mắt, người tựa vào lưng ghế, áo vest được mở phanh ra, toát lên chút gì đấy lười biếng và thoải mái. Lãnh Tây nhàn nhạt lướt nhìn qua khuôn mặt , thể chối cãi, khuôn mặt Cao Tử Quần rất tuấn tú, mím chặt môi, đôi mày kiếm khẽ chau lại tựa như suy nghĩ điều gì. Chiếc mũi cao vút, trước kia có ít lần bị chiếc mũi đụng vào.

      Bầu khí trong xe rất yên tĩnh.

      “Lãnh Tây, muốn đâu?” Tôn Thành hỏi.

      “Đến đại lộ Lạc Hà dừng lại.” Lãnh Tây đơn giản .

      thản nhiên nhìn về phía đằng trước, bỗng dưng bị sợi dây hình con thỏ treo trước xe thu hút , có thể chẳng đẹp chút nào. xe Cao Tử Quần mà lại treo những vật thế này sao.

      “Đây là khi Hi Hi lên lớp mẫu giáo lớn làm đấy, con bé bảo là cái này là đại diện cho nó, dặn dặn lại Cao tổng phải cất kỹ.” Tôn Thành .

      Đôi mắt Lãnh Tây sáng ngời, bất giác quay sang nhìn mấy lần, sợi dây hồng càng nhìn càng đáng .

      Tôn Thành tiếp tục : “Hi Hi cái gì cũng giỏi, chỉ mỗi tội môn thủ công lại rất tệ. Đây là hoạt động bố con, à…” Tôn Thành dừng lại chút: “Cao tổng và con bé cùng nhau làm, tổng cộng làm được ba cái, còn có hai cái kia Cao tổng vẫn luôn để xe. nhìn lui phía sau ấy.”

      Lãnh Tây ngạc nhiên, quay đầulại nhìn thấy hai con kia nằm dưới lưng Cao Tử Quần, là hai chú thỏ chân dài. Dĩ nhiên hai con này so với sợi dây kia lớn hơn rất nhiều. Toàn thân con thỏ là màu lam và màu tím, ánh mắt bị hàng chữ chân con thỏ hấp dẫn. Đó là hàng chữ tự thêu – “mẹ”

      Lãnh Tây chậm rãi dời tầm mắt: “Chữ này là ai thêu vậy.”
      “Là giáo ở trường Hi Hi.” Tôn Thành trả lời: “Khi đó con bé mãi chịu thêu, còn giận dỗi với cả Cao tổng.”

      Cao Tử Quần đột nhiên ho lên, Tôn Thành ngay lập tức im bặt lại.

      Lãnh Tây nghẹn ngào, khẽ cúi thấp mặt, nhớ lại những lời Cao Tử Quần từng : “ muốn con có được con ư, mấy năm nay, thời gian con bé dần lớn lên, biết được bao nhiêu?”

      bỏ lỡ bảy năm trưởng thành của con , bất luận là thế nào cũng thể vãn hồi được. Giờ đây muốn mình phải hối hận thêm nữa.Vẻ mặt Lãnh Tây sửng sốt.

      Cao Tử Quần từ từ mở mắt ra, ánh mắt rơi vào những đường cong mềm mại viền mặt , đôi mày thanh tú nhíu chặt, Cao Tử Quần thầm hít sâu: “Em có biết thứ bảy tuần tới là ngày gì ?”

      Lãnh Tây ngẩn ra, là vì lên tiếng chuyện, hai là vì ngày kia. sao có thể quên được chứ, lúc này sắc mặt lại thay đổi.

      “Em có thời gian cứ đến.” Cao Tử Quần ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ

      Hai người cũng chuyện nữa, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.Xe chạy dọc con đường bằng phẳng, bỗng chốc điện thoại Lãnh Tây vang lên, lấy ra nhìn, là của Sở Hàng.

      “A lô, Sở Hàng, có chuyện gì thế?” Lãnh Tây hỏi, còn chưa nghe được lời đáp lại của Sở Hàng điện thoại bị Cao Tử Quần giật lấy, Lãnh Tây vẫn chưa kịp phản ứng. Cửa xe hạ xuống, chiếc điện thoại theo đường vòng cung bay vọt ra ngoài.Tay Lãnh Tây vẫn còn cứng nhắc giữa trung, sợ sệt mấy giây mới phản ứng lại: “Cao Tử Quần, lại nổi điên gì thế?”
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 23:
      Tay Lãnh Tây còn cứng nhắc, sững sờ mấy giấy sau mới có phản ứng: “Cao Tử Quần, lại phát điên cái gì vậy?”

      Cao Tử Quần hừ tiếng: “Tôi thích xe tôi lại nghe thấy tên của ta.”

      Lãnh Tây như bị mắc nghẹn, hít sâu: “Dừng xe!”

      Tôn Thành rối rắm, rốt cục là nên nghe ai đây.

      “Trợ lý Tôn, phiền dừng xe lại.” Lãnh Tây dần dần bình tĩnh lại.

      Tôn Thành nhìn vào gương chiếu hậu, đợi chỉ thị của Cao Tử Quần. Xe chạy rất xa. Nhìn điệu bộ này, nghĩ thầm có lẽ bây giờ muốn xuống xe cũng được.

      Cao Tử Quần vẫn nhúc nhích cho đến khi đến đại lộ Lạc Hà, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôn Thành, dừng xe để ấy xuống.”

      Lãnh Tây hề chần chừ, liền bước xuống.

      Đợi xuống xe, Cao Tử Quần lạnh lùng bảo: “Lái .” Cũng chẳng quay đầu liếc nhìn.

      Lãnh Tây đứng ở trạm xe buýt, ban đêm gió thổi lạnh, nắm chặt áo. Phỏng chừng điện thoại thể nào tìm lại được nữa, còn Sở Hàng chắc chắn lại đứng ngồi yên vì lo lắng cho .Lãnh Tây sờ vào mặt mình, nhìn thấy có xe đến, vội vàng bước lên.


      Tôn Thành cũng đành chịu, vừa mới chạy được đoạn, ông chủ lại bảo quay lại. Đợi đến khi Lãnh Tây lên taxi, Cao Tử Quần : “Ngày mai giúp tôi mua chiếc điện thoại mới.” lúc sau lại nhấn mạnh: “Điện thoại dành cho nữ.”

      Tôn Thành theo lâu như vậy rồi, nếu như còn hiểu những lời này nữa, xứng đáng bị sa thải.

      Về đến nhà là mười giờ. Theo thói quen, lên xem Cao Hi Hi trước. Tay cầm ổ khóa mở ra lại phát cửa bị khóa.

      Nhóc con giận rồi. bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, xuống lầu lấy chìa khóa dự phòng.

      Mở cửa ra, luồng gió lạnh luồn qua. Rèm cửa sổ bị gió thổi bay, bất giác cau mày, liền đến đóng cửa sổ lại.

      Ánh mắt nhìn xuống, con bé cuộn mình giống như con kén nằm giường. Cao Tử Quần qua, ngồi xuống bên cạnh. Giường khẽ rung lên, đưa tay kéo chăn xuống.

      “Con giận à?” hỏi.

      Cao Hi Hi hừ tiếng, cũng đáp lại, cuộn tròn mình lăn qua hướng khác.

      Cao Tử Quần tiện thể nằm xuống, từ từ nhắm mắt lại.

      Cao Hi Hi đợi mãi hồi lâu vẫn thấy bốcó động tĩnh gì,vừa tức giận, vừa sốt ruột, lập tức vén chăn lên bò ra. Tóc tai rối xù, hai bá đỏ bừng, thấy bố mình nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi. Cao Hi Hi thở hồng hộc, đưa tay bóp mũi Cao Tử Quần, ước chừng phút, Cao Tử Quần vẫn nhúc nhích.

      bé hậm hực đứng lên, bắt đầu nhảy điên cuồng. Cao Tử Quần nhìu mày, từ từ mở mắt ra: “Hi Hi.” trầm giọng gọi, sau đó giữ chân con lại.

      Rốt cục Cao Hi Hi cũng dừng lại, bé ngồi xuống, hai bá phịnh ra, thở phì phò đạp Cao Tử Quần .

      Cao Tử Quần đưa tay đỡ, nhìn con : “Con làm xong bài tập về nhà chưa?”
      Cao Hi Hi cắn môi, chậm rãi gục đầu xuống, hồi lâu sau, con bé mới cất tiếng hỏi: “Bố, mẹ con Văn Tuyển quay trở về sống cùng chúng ta sao?”

      Cao Tử Quần vươn tay kéo con đến, hai người nằm song song cạnh nhau: “Uhm.” ra nhóc con vẫn luôn lo lắng về chuyện này.

      Cao Hi Hi vân vê vành tai bố: “Nhưng con chỉ muốn sống cùng mẹ con thôi. Vì sao bố mẹ thể ở bên nhau?”
      Ánh mắt Cao Tử Quần trầm xuống: “ phải Hi Hi bảo thích ấy sao?”

      Cao Hi Hi hừ lạnh: “Con chỉ muốn cả nhà chúng ta sống cùng nhau mà thôi.”

      Cao Tử Quần cười vang lên: “Hi Hi muốn như thế nào như thế ấy.”

      sao?” Ngay lập tức Cao Hi Hi bật người dậy: “Bố được đổi ý đâu đấy!”

      “Ờ.” Cao Tử Quần gập hai tay sau đầu: “Vậy con phải nghe lời bố.”

      Cao Hi Hi liền vui vẻ ra mặt, nhào vào lòng Cao Tử Quần: “Bố, bố tốt.”

      “Vậy ư, thế ai vừa mới thèm để ý đến bố, ai vừa trừng mắt với bố vậy?”

      Cao Hi Hi liền hôn lên má bố bày tỏ: “ đời này chỉ có mình bố tốt, con của bố như báu vật…”(1) Đây là bài hát mà năm đó chính Cao Tử Quần dạy cho con . Cao Hi Hi nghe bản gốc, nhưng vẫn muốn đổi lại. Thế cho nên sau này, mỗi khi Hi Hi hát ca khúc này, Lãnh Tây lại ghen tỵ, lại càng lạnh nhạt với Cao Tử Quần.

      (1) Đây là bài hát 世上只有妈妈好 “ đời này chỉ có mình mẹ tốt” CTQ đổi lời thành “ đời này chỉ có mình bố tốt.”

      Tối qua Cao Hi Hi rất hưng phấn, vui quá đến nổi quên cả chuyện bị mời phụ huynh. làm bài tập về nhà, ngồi lớp đọc truyện, giáo rất tức giận. Dĩ nhiên con bé kể việc này với Cao Tử Quần.

      Thế mà ngày hôm sau lên lớp, Hi Hi vẫn làm bài tập về nhà. Cho dù thành tích học tập của con bé trước nay luôn tốt, giáo cũng thể dung túng được.

      Trong giờ học, con bé bị mời đến văn phòng.

      Giáo viên chủ nhiệm là giáo trẻ, vừa dạy được hai năm, chủ nhiệm lớp này phải rất cẩn thận dám qua loa.

      “Cao Hi Hi, kỳ nghỉ quốc khánh con làm bải tập, hôm nay cũng làm bài tập về nhà, gần đây con làm sao thế?” giáo nhìn nhóc xinh đẹp trước mặt cũng nỡ phê bình nặng nề. Lời có chút nghiêm khắc nhưng giọng điệu giáo lại hết sức nhàng.

      Cao Hi Hi nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ: “ Vương, nếu như bạn trai phạm sai lầm rất nghiêm trọng, chú ấy phải làm như thế nào mới có thể tha thứ cho chú ấy.”

      “Cái này…” Vương ngẩn ra, sao có thể ngờ rằng tự dưng con bé lại hỏi vấn đề này.

      “Cao Hi Hi, con có thể cho vì sao con lại hỏi vấn đề này ?”
      Hi Hi cắn môi, có chút lưỡng lự. giáo nắm lấy bàn tay của con bé: “ sao cả, con cho , kể với ai cả, phải biết là vấn đề của ai mới có thể giúp con nghĩ cách chứ.” nhớ lại chuyện lần trước gặp người phụ nữ kia ở cổng trường, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Hi Hi là vì việc này.

      “Là mẹ …và bố con.” Cao Hi Hi khá tin tưởng giáo: “Trước đây bố chọc mẹ giận, mẹ vẫn chịu tha thứ cho ông ấy, cho nên mẹ cũng cần con nữa.” Cao Hi Hi thở dài: “ giáo, bảo con nên làm gì bây giờ đây?”

      Vương như có điều suy nghĩ: “Con còn , đây là chuyện của người lớn, việc tại con cần làm là phải học tốt.”

      Vương, con kể cho cả rồi. phải nghĩ cách giúp con sao?” Hi Hi dùng cặp mắt tràn đầy mong đợi kinh ngạcnhìn giáo, Ý tứ quá ràng: giáo, giữ lời.

      Vương bối rối, còn chưa kết hôn đấy. Chuyện phức tạp như vậy vượt quá năng lực của .

      Cao Hi Hi cũng rất buồn rầu, chớp chớp đôi mắt ngây thơ: “ Vương, có phải muốn mời phụ huynh ?”
      Vương bị con bé làm cho giật mình: “Cái này…” dạy hai năm nay, nhưng luôn thích gặp mặt phụ huynh vì những chuyện như thế này.

      Cao Hi Hi nghiêm túc : “ Vương, con cảm thấy nên chuyện với cả bố lẫn mẹ con. Gia đình bất hòa ảnh hưởng rất lớn đến trưởng thành của con. Con cảm thấy thành tích học tập của con tốt như vậy, cũng chính là vì bị họ kích động…”

      Vương: …

      Kết quả sau khi trò chuyện là cả bố mẹ đều được mời đến.

      Lúc đó, Lãnh Tây viết bản kế hoạch, bỗng nhiên nhận được số điện thoại lạ: “Xin hỏi chị có phải là phụ huynh của em Cao Hi Hi ? Tôi là giáo chủ nhiệm của em ấy…”

      Lãnh Tây cảm thấy đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch: “Hi Hi con bé làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì ?” run sợ, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

      phải, phải.” nhìn qua Cao Hi Hi khẩn cầu bên cạnh,cảm giác được mình bị nhóc kia lừa gạt, ho lên tiếng: “Chuyện là như vậy, gần đây con bé có chút khác thường. Nếu như chị có thời gian, tôi muốn chuyện cặn kẽ hơn.”

      Lãnh Tây nhõm thở ra: “Được, tôi đến liền đây.”

      Vương tắt máy, Cao Hi Hi liền đứng dậy đến: “ Vương, mẹ con thế nào?”
      Vương : “Cao Hi Hi, mẹ con đến ngay đấy.”

      Trong lòng Cao Hi Hi nở hoa, mẹ vẫn còn rất quan tâm đến nó, con bé thầm vui mừng.

      Vương, vậy còn bố con sao?” Trong nháy mắt khuôn mặt con bé trở nên bi thương.

      giáo đâm lao đành phải theo lao, tóm lại phải làm tấm gương tốt cho trò noi theo. gọi theo số Cao Hi Hi đưa cho.

      Cao Tử Quần lúc đó họp, điện thoại vang lên liền nhấn tắt, rồi nghĩ lại, số điện thoại riêng này của rất ít người biết, lập tức cho tạm dừng cuộc họp, để Tôn Thành thay chủ trì.

      “A lô?”

      “Cao tiên sinh, xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Cao Hi Hi.” Trương hơi căng thẳng tựa như năm đó tham gia kỳ thi biên chế, phải đối mặt với giám thị.

      “Chào Vương, xin hỏi Cao Hi Hi ở trường xảy ra chuyện gì ư?” Cao Tử Quần khẩn trương day day thái dương.

      Lần này Vương hơi do dự, quyết định : “Cao tiên sinh, kỳ nghỉ quốc khánh vừa rồi Cao Hi Hi làm bài tập, xin hỏi ở nhà xảy ra chuyện gì ?”

      Sắc mặt Cao Hi Hi tối sầm lại, vội vã chạy đến trước mặt giáo khoác tay. Đối với chuyện học tập của con bé, Cao Tử Quần cầu rất cao. Biết được chuyện này, bé chắc chắn tránh khỏi bị phạt.

      xấu hổ quá, bây giờ tôi đến liền đây.” Giọng Cao Tử Quần lạnh hẳn .

      Vương nhõm thở ra: “Cao Hi Hi, có phải bố em rất nghiêm khắc.” Nghe giọng thôi mà cảm thấy rất uy nghiêm rồi.



      Vẻ mặt Cao Hi Hi đau khổ: “ ơi, tối nay về là con thảm rồi.” tại nó muốn khóc. Lớp , có lần nó làm bài tập về nhà, Cao Tử Quần đánh khá mạnh vào lòng bàn tay nó mười cái, đau buốt! Bây giờ nó vẫn còn nhớ.

      Vương nhìn con bé, lắc đầu: “ lên lớp trước .”

      Lãnh Tây và Cao Tử Quần gặp nhau trước cổng trường. Mặt trời gay gắt, lay động mắt người, hai người nhìn thấy đối phương lập tức hiểu ra.

      Cao Tử Quần thấy mặc bộ váy, dưới chân lại mang giày búp bê, vừa nhìn là biết vội vàng chạy đến. cười nhếch môi: “ có chuyện gì cả, chịu làm bài tập trong kỳ nghỉ quốc khánh.”

      Lãnh Tây khẽ cúi thấp đầu, vẻ mặt hoài nghi.

      Cao Tử Quần dừng lại liếc nhìn qua , thản nhiên : “Nếu rảnhthì cứ trước, tôi và giáo con bé chuyện.”

      Lãnh Tây nghe thế, có chút vui, có phải ta còn muốn gạt ra bên, cho tiếp cận với Hi Hi: “Tôi có chuyện gì cả, giáo Hi Hi cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi phải gặp ấy.” Suy cho cùng cũng là mẹ của Cao Hi Hi.

      Cao Tử Quần nhìn chằm , khóe miệng thầm nhếch lên: “Vậy cùng vào .”
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 24:
      Khi còn bé , ít lần vì thành tích học tập mà Lãnh Tây bị mời phụ huynh, hầu như lúc nào Tần Hiểu Vân cũng là người đại điện. Sau khi về, Tần Hiểu Vân thường giáo huấn cho trận, phạt khẽ tay, quỳ gối, mỗi lúc như vậy ông Lãnh đều đến khoát tay, khuyên ngăn: “Thôi , thôi , Tiểu Tây vẫngiỏi hơn chúng ta lúc trước nhiều rồi, chuyện thôi, Lãnh Tây rửa tay rồi ăn cơm con.”


      Tần Hiểu Vân giận tím mặt, quay lại mắng ông: “Ông quá nuông chiều con bé rồi.”

      Nhiều năm sau, khi Lãnh Tây bị cô giáo mời đến, mới cảm nhận được tâm tình của người làm mẹ, nhưng đây là loại tâm trạng phức tạp, vừa căng thẳng, vừa mang theo chút gì đó xúc động. Đây là lần đầu tiên đến nơi học tập của con với thân phận là người mẹ, sao lại xúc động được.

      Cao Tử Quần thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng mang theo nụ cười như có như .

      Môi trường ở đây rất trong lành thoáng đãng, từ sân vườn tới cơ sở vật chất phòng ốc đều rất sạch .

      Lãnh Tây nhìn quanh nơi này, tựa hồ như có thể tưởng tượng được cảnh Hi Hi vui đùa trước mắt. Hai người từ tốn về phía trước, lúcngang qua bảng thông báo, Lãnh Tây bất giác bướcchậm lại.

      Cao Tử Quần bình thản : “Hi Hi có bức tranh được dán ở cửa sổ thứ hai phía đằng trước.”

      Lãnh Tây nhàn nhạt ờ tiếng, bước nhanh lên phía trước liền nhìn thấy tác phẩm của Hi Hi. Tác phẩm của con bé tên là: “Bố dẫn con công viên”- hình ảnh ấm áp, các nét vẽ tỉ mỉ, màu sắc kết hợp tươi sáng, sinh động.

      Bức tranh rất chân , trong lòng Lãnh Tây thầm khen ngợi .

      Cao Tử Quần đứng bên cạnh giải thích: “Lúc Hi Hi vẽ rất xấu, đến năm Hi Hi bốn tuổi, tôi mời giáo chuyện môn đến dạy riêng cho con bé.” nhìn vào tranh vẽ của con với ánh mắt tràn đầy tự hào.

      Vẻ mặt Lãnh Tây cũng dần trở nên dịu dàng hơn: “Bức tranh rất đẹp.”

      “Đúng vậy.”

      “Di truyền đúng là thần kỳ.” Lãnh Tây thản nhiên .

      Cao Tử Quần kinh ngạc, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười: “Em cũng biết tự dát vàng lên mặt mình đó chứ.”

      Gió khẽ lay động, hương thơm dìu dịu thoang thoảng giữa bầu trời. Hai người đứng trước cánh cửa kính, nhìn qua mỉm cười, ánh mắt dịu dàng âu yếm, còn chăm chú ngắm nhìn tác phẩm của con . Thời gian như ngừng trôi.

      “Tử Quần.” giọng đột nhiên vang lên.

      Cao Tử Quần nghe thấy, quay đầu lại, rất nhanh liền lấy lại vẻ tự nhiên: “Hiệu trưởng Hứa, chào ông.”

      Hiệu trưởng Hứa đưa tay vỗ vai : “ Sao đột nhiên lại đến trường?” Ông nhướng mày: “ phải là bị mời phụ huynh đấy chứ.”

      Cao Tử Quần chỉ cười cười.

      Hiệu trưởng Hứa đẩy mắt kính lên, ánh mắt nhìn sang Lãnh Tây: “Vị này là?”

      Lãnh Tây hơi bối rối.

      Bỗng nhiên Cao Tử Quần nắm lấy tay : “Là vợ của tôi, Lãnh Tây.” tự nhiên .

      Lãnh Tây tựa như con chim sợ cành cong, kinh ngạc nhìn phía trước, lời nghẹn lại trong cổ họng. Cao Tử Quần luôn thích chơi đòn đánh phủ đầu, có lẽ đây là bí quyết thành công của . oán hận trừng mắt liếc qua .

      Thầy hiệu trưởng gật đầu: “Thế là Hi Hi làm khó nữa rồi.” Ông nhìn đồng hồ: “Tôi còn có cuộc họp ở sở giáo dục, tôi trước.”

      “Được, hôm khác chúng ta gặp mặt.” Cao Tử Quần cười .

      Thầy hiệu trưởng vừa , vẻ mặt Lãnh Tây lập tức thay đổi, hất tay ra: “Cao Tử Quần, vừa bậy gì đấy?” Cao Tử Quần nhìn : “Tôi bậy gì?” cười hỏi lại.

      “Ai là vợ ?” Lãnh Tây lạnh lùng: “Vợ của ở Mỹ ấy.”

      “Vậy em bảo tôi phải như thế nào?” quay mặt nhìn về phía đằng trước. Tiếng chuông tan học vang lên, bầu khí trở nên rất ồn ào.

      Lãnh Tây khẽ cắn môi, bước về phía trước, khỏi thở dài, Cao Tử Quần đích thực là kẻ là dối chớp mắt, vợ của ư, đúng là châm chọc.

      Cao Tử Quần nhìn bóng lưng , đôi mắt nheo lại, rồi đột nhiên gọi vọng lại từ đằng sau: “Lãnh Tây, em nhầm hướng rồi.”

      Lãnh Tây giật mình lại, chần chừ trong chốc lát, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn . Cao Tử Quần nhìn cười, dưới ánh mặt trời , nụ cười dịu dàng của làm cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc.

      Lãnh Tây xoay người đến bạn học đằng trước: “Em , cho hỏi phòng học lớp 2 nằm ở đâu?”

      “Ở phía bên phải tầng hai ạ.”

      “Cảm ơn.” Lãnh Tây mỉm cười.

      Cao Tử Quần bất giác lắc đầu.

      giáo Vương rót hai cốc nước, bước đến: “ ngại vì phải mời hai người đến trường học chuyến.”

      Lãnh Tây lên tiếng: “ giáo Vương, là chúng tôi sơ sót.”

      “Hi Hi là bé thông minh, học giỏi, chúng tôi đều biết, là giáo, tôi rấtyêu mến bé. Thế nhưng suy nghĩ của bé vừa quá mức người lớn, lại quá nhạy cảm …” giáo Vương lấy ra xấp bài tập của kỳ nghỉ lần này đưa đến trước mặt Lãnh Tây: “Con bé chữ cũng viết.”

      Lãnh Tây cầm lấy, cẩn thận mở ra. Cao Tử Quần lẳng lặng ngồi bên, lướt mắt nhìn qua tựa hồ như suy tư, cũng phát biểu gì. giáo Vương lặng lẽ đánh giá , trong lòng thầm nghĩ bố của Cao Hi Hi đúng là rất đẹp trai.

      giáo Vương, kỳ nghỉ Quốc khánh, trong nhà xảy ra số việc, tôi xin lỗi, con bé phải phiền bận tâm rồi, sau khi về, tôi và…bố Hi Hi chỉ dạy con bé tốt.” Lãnh Tây thở ra hơi.

      Cao Tử Quần cuối cùng cũng mở miệng: “ Vương, hôm nay tôi đưa Hi Hi về trước, làm phiền rồi.” trầm trầm .

      giáo Vương sững sờ, gật đầu.

      Dọc đường Cao Hi Hi lặng im, dám nhìn Cao Tử Quần, mà với Lãnh Tây vẫn duy trì khoảng cách. Vừa nãy lúc Cao Tử Quần và Lãnh Tây đứng trước cửa phòng học, nhóc ngẩn ra, vờ như nhìn thấy, chịu ra.

      Mãi đến khi Cao Tử Quần thể nhịn được nữa vào, bé bày ra vẻ mặt đặc biệt vô tội: “Bố, sao bố lại đến đây?”

      Cao Tử Quần cười lạnh: “ giáo của con bảo rằng biểu của con quá tốt, bố đến xem xem. thôi, vừa đúng lúc đón con về luôn.”

      “Bài tập về nhà hôm nay con còn chưa viết lại, bố về trước .”

      Cao Tử Quần nhìn con : “Cao Hi Hi, bố đếm đến năm, nhanh thu dọn đồ đạc về nhà.”

      Cao Hi Hi nhanh như gió chạy vèo thu dọn mọi thứ vào ba lô, rồi cùng Cao Tử Quần ra khỏi phòng học.

      Lãnh Tây nhìn thấy hai bố con ra, đưa tay đỡ lấy ba lô cho con . Cao Tử Quần lạnh giọng : “Để nó tự đeo.”

      Cao Hi Hi hừ tiếng: “Tự đeo tự đeo, con phải là đeo nổi.”

      Lãnh Tây chau mày.

      Cả nhà ba người lặng thinh đến cổng trường. Lãnh Tây nhìn qua Cao Tử Quần, biết bây giờ rất giận. Tuy chỉ sống cùng trong đoạn thời gian ngắn ngủi, nhưng vẫn còn nhớ rất những thói quen của . Ví dụ như: khi tức giận thích chuyện, ăn cơm rất kén chọn, bao giờ động đũa vào hành tỏi, mỗi lúc uống say về chỉ thích an tĩnh ngủ giấc hoặc là trầm tư suy nghĩ.

      Đứng trước xe, cũng chẳng có ai mở miệng. Cao Hi Hi ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Lãnh Tây, ánh mắt đáng thương làm cho lòng người cũng phải vỡ tan.

      Lãnh Tây suy nghĩ nhiều, liền theo lên xe.

      Khi xe dừng lại, nhìn quang cảnh xung quanh, ngờ rằng vẫn còn ở Hoa phủ.

      Sau khi theo hai bố con vào, trái tim Lãnh Tây bắt đầu nặng trĩu. Khoảng thời gian quen , phần lớn thời gian đều sống trong Hoa phủ. Nơi đây khơi lại rất nhiều ký ức của . lẳng lặng nhìn quanh vòng, hầu như tất cả đều như cũ chẳng có gì thay đổi.

      Ánh mắt nhìn lên vách tường trong phòng khách, vết sâu kia vẫn còn ở đấy. thầm thở ra hơi.

      “Bác Lâm, bác đem roi lên đây.” Thanh Cao Tử Quần xuyên cả phòng, chứa đầy tức giận.

      Tim Lãnh Tây đập thình thịch, vẻ mặt dần dần trở nên hốt hoảng, tại hiểu vì sao lúc nãy Hi Hi lại nhìn với ánh mắt đó.

      Bác Lâm lo sợ bất an cầm roi lên: “Tiên sinh…”

      Cao Tử Quần cầm lấy, nhìn qua Cao Hi Hi: “Quỳ xuống.”

      Hi Hi cắn môi, cũng gì, từ từ qua quỳ xuống.

      “Con biết con sai chưa?” Cao Tử Quần nghiêm khắc hỏi.

      Cao Hi Hi gật đầu.

      “Trước đây bố dạy con thế nào?” Cao Tử Quần quát to: “Chìa tay ra.”

      Lãnh Tây chưa từng nhìn thấy Cao Tử Quần như vậy bao giờ, thấy muốn đánh Hi Hi, liền tiến lên phía trước, giữ tay Hi Hi lại: “Cao Tử Quần, làm gì đấy?”

      “Em tránh ra.” Trong mắt Cao Tử Quần tia nhượng bộ.

      Lãnh Tây có ý định tránh sang: “Con bé còn , sao có thể đánh nó như vậy?”

      “Nó như vậy chịu làm bài tập, đây chính là vấn đề thái độ! Tối hôm qua, tôi còn hỏi nó làm bài tập chưa? Cao Hi Hi, chìa tay ra!”

      Cao Hi Hi run rẩy chìa tay.

      được, được đánh con bé. Chỉ là làm bài tập thôi mà, cần phải làm lớn chuyện lên thế. Nếu so sánh với , những chuyện làm, những thủ đoạn kia của , phải đáng chém chết nghìn mảnh rồi!”

      Nghe những lời này của , sửng sốt, sau đó nở nụ cười lạnh: “Đáng tiếc là cũng thể chiều theo ý em được.”

      Cao Hi Hi nhìn thấy bố mẹ giương cung bạt kiếm, bầu khí căng thẳng, bé sụt sịt mũi, trong lòng cực kỳ khó chịu, đẩy Lãnh Tây qua: “ tránh ra , là con làm sai nên đáng bị phạt.”

      Lãnh tây vốn đứng che chở cho Hi Hi, tuy sức Hi Hi mạnh nhưng khi đẩy ra bên, hông đụng phải bàn trà, đau đớn rên lên tiếng, bất giác nhíu chặt mày.

      “Bố, bố đánh .” Vẻ mặt Cao Hi Hi xem cái chết như .

      Cao Tử Quần mảy may thỏa hiệp, Lãnh Tây nhìn theo chiếc roi từ từ hạ xuống, siết chặt bàn tay, lòng đau buốt, từ từ rút điện thoại ra…

      Cao Tử Quần mỗi lần đánh xuống, Cao Hi Hi lại đếm:

      “5”

      “6”

      Mỗi roi đều như xát muối vào lòng Lãnh Tây: “Đừng đánh nữa.” Lãnh Tây chạy lên ôm chầm lấy Hi Hi. Trong nháy mắt, chiếc roi rơi xuống vai Lãnh Tây, đau, rất đau. Đau rát… tay Hi Hi nhất định rất đau.

      “Lãnh Tây!” Cao Tử Quần nắm chặt cây roi. Vẻ mặt nhíu lại, tức nhưng lại biết làm sao.

      “Ngay cả tôi cũng đánh, sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ, sao có thể đánh con mình như thế?” Lãnh Tây xong liền bật khóc.

      Cao Tử Quần nhìn cảnh như thế, thầm thở dài.

      Hi Hi run sợ đứng đó, người ngập tràn hơi thở của mẹ. Lúc này đây, trái ngược lại, cảm thấy đau nữa. Đôi mắt ướt đẫm nhìn Lãnh Tây, bàn tay bé chậm rãi sờ lên vai , nhìn chằm chằm vào vết sướt vai mà chiếc roi lưu lại.

      “Mẹ, con đau.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :