1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 15:
      Dọc đường cả hai người đều lặng thinh, nhưng bầu khí trong xe lại quá tồi tệ. Đến Sở Quán, đột nhiên Cao Tử Quần xoay đầu lại, nở nụ cười dị: “Nghĩ xong rồi chứ?” Lãnh Tây mấp máy chữ cũng nên lời. ra miếng đất của nhà sớm mất giá trị. Đối với doanh nhân mà , giờ đây việc mua mảnh đất này phải là quyết định sáng suốt.

      Thấy gì, khóe miệng Cao Tử Quần hơi nhếch lên nhưng chẳng nữa, xoay người vào trong.

      Lãnh Tây đứng sững mấy giây, Tôn Thành dám lên tiếng, chỉ nghĩ thẩm, cả hai đều bướng bỉnh. Cao Tử Quần được mấy bước quay đầu: “Em muốn về ư?” Sắc mặt hơi trầm xuống,

      Lãnh Tây tặc lưỡi bước đến, có thể thoát thân được ư?

      Cao Tử Quần đứng cầu thang, gió thổi bay góc áo : “Lãnh Tây, em nhất thiết phải miễn cưỡng bản thân, nếu như có việc có thể rời .”
      Lòng như con tiểu thú sôi trào, hận thể hung hăng xông vào đánh ta tơi bời.

      Hai người đứng trừng trừng nhìn nhau, đúng lúc này thanh nghiệt truyền tới: “Hai người đứng ở đây là chờ tôi ư?” Tần Lục thong dong đến, khuôn mặt tuấn tú như tắm trong gió xuân, đôi mắt đào hoa liếc nhìn qua Lãnh Tây, mở miệng : “ ngờ hôm nay chị dâu cũng đến.”

      Khuôn mặt Cao Tử Quần trở nên lạnh lùng: “Vào trước .” Thanh lạnh băng, cũng biết là ai.

      Tần Lục dửng dưng nhún vai: “Người này chán ngắt, sao chị dâu có thể chịu đựng được ta nhỉ?”
      Lãnh Tây xấu hổ, biết phải giải thích thế nào.

      Tần Lục thấy vẻ mặt căng thẳng, thản nhiên cười, đưa tay “mời”.

      bàn chỉ có Tần Lục chuyện với Cao Tử Quần, Lãnh Tây như ngồi đống lửa, biết vì sao Cao Tử Quần lại muốn đưa đến nơi này, ràng là ta có việc mà.

      “Chị dâu, những món ăn ở đây hợp với khẩu vị của chị sao?” Cũng biết sao Tần Lục lại đột nhiên mở miệng hỏi.

      Lãnh Tây hơi sững sờ, khẽ : “ phải.”

      Tần Lục cười vui vẻ: “Đến nơi này ăn phải biết thưởng thức, đầu bếp ở đây đều dùng tất cả tâm huyết để chế biến mỗi món ăn, chị dâu thử nếm món cá hun khói này .”

      Thịnh tình thể từ chối, Lãnh Tây bối rối nhấc đũa: “Cảm ơn.”

      “Hải sản cuốn ở đây rất ngon, nếm thử .” Cao Tử Quần gắp miếng đặt vào bát Lãnh Tây, lời dịu dàng tựa nước.

      Vẻ mặt Tần Lục hơi thay đổi, nâng ly rượu, ung dung nhấm nháp.

      Lãnh Tây nhìn miếng hải sản cuốn trong bát, nhất thời cũng biết làm sao cho phải.

      “Em thích sao?” Cao Tử Quần khẽ hỏi.

      phải.” trả lời, vội vàng gấp lên cắn, quả nhiên mùi vị rất ngon.

      Sau đó hai người đàn ông cũng chuyện với nhau nữa. Dường như Cao Tử Quần rất hứng thú với việc gắp thức ăn cho , thỉnh thoảng lại gắp cho ít, dịu dàng tựa hồ tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp.

      Tần Lục tao nhã uống rượu đỏ, đôi khi Lãnh Tây vô tình bắt gặp ánh mắt ta mỉm cười nhìn mình.

      Đúng lúc điện thoại rung lên, tranh thủ viện cớ toilet nhận máy. Đầu kia điện thoại Tần Hiểu Vân dè dặt hỏi, Lãnh Tây cảm thấy rất mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi này từ lòng bàn chân dần lan vào máu khắp cơ thể .

      “Mẹ, con với ta rồi.” Lãnh Tây từ từ nhắm mắt, dựa nửa người vào góc tường.

      Tần Hiểu Vân hơi khó mở miệng, hai đứa con của bà từ đến lớn đều sống trong chăn ấm nệm êm. Người ta thường rằng: “Từ nghèo khó đến giàu sang dễ, từ giàu sang trở nên khó khăn rất khó chấp nhận. Bà thể nào trơ mắt nhìn Lãnh gia cứ vậy mà lụi tàn được. ra đêm đó, lúc Cao Tử Quần đưa con về, bà đứng lầu nhìn thấy.

      ngờ rằng con mình vậy mà lại có thể quen biết với Cao Tử Quần của Trung Chính. Trước đây bà cũng biết Trung Chính có nhìn ngó mảnh đất trong tay nhà bà. Có lẽ đây chính là số mệnh an bài.

      tại lại để con xoay sở, lòng bà cũng cảm thấy áy náy lắm nhưng bà cũng thể bỏ mặc chồng mình gặp chuyện may, cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.

      Lãnh Tây tắt máy, đến toilet rửa mặt, nước lạnh tạt lên mặt làm tỉnh táo hơn. Nhìn mình vào gương hơi giật mình nhận ra, vẻ mặt uể oải, đôi mắt thâm quầng, cả người chút khí lực.

      Lãnh Tây vừa chuẩn bị quay về điện thoại lại vang lên lần nữa, cứ tưởng là mẹ, lấy ra nhìn ra là Sở Hàng, cảm giác của rất khó chịu tựa như có ngàn vạn con kiến gặm nhắm trong ngực.

      Đầu kia Sở Hàng rất bình thản: “Tiểu Tây.” dịu dàng gọi tên .

      Trong nháy mắt cổ họng trở nên nghẹn ngào chua xót, hít hơi cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên: “Dạ.”

      “Em làm gì đấy.” Sở Hàng đứng sân thượng nhìn lên bầu trời.

      gì cả ạ, em ăn tối bên ngoài.” Lãnh Tây khép đôi mắt.

      “Với ai?” đột nhiên Sở Hàng hỏi.

      Lãnh Tây ngẩn người: “Bạn học ạ, với mấy người bạn học.” Ngực như bị tảng đá lớn đập mạnh vào, đau buốt. muốn kể tất cả với Sở Hàng nhưng lại thể thốt nên lời.

      “Ờ.” Sở Hàng khẽ cười: “Đến thành phố B rồi, mới lại nhớ mấy món ăn quê nhà.”

      “Gần đây thế nào? quen với cuộc sống ở đấy chưa?” Lãnh Tây hỏi.

      Sở Hàng từ tốn : “Mọi thứ đều ổn cả, Tiểu Tây, em ôn tập thế nào rồi?” hơi dừng lại, thanh cao lên: “ bên cạnh, em được lười biếng đấy, nhớ những gì em đấy.”

      ở đại học B chờ em.

      Tuy chỉ năm, nhưng đối với quãng thời gian này sao dài đằng đẳng. Từ lúc nào lại trở nên ngớ ngẩn như vậy. Sở Hàng bất giác lắc đầu.

      Lãnh Tây nhếch môi: “Em cố gắng.” Cho dù tại có khó khăn ra sao, vẫn muốn kiên trì. Lãnh Tây nghe thấy đầu bên kia có tiếng chuyện, khẽ : “ bận à, vậy em cúp máy trước nhé.”

      là cúp máy nhưng mãi luyến tiếc nỡ, buồn bã. Đầu bên kia cũng chưa cúp, Lãnh Tây lờ mờ cảm giác được hơi thở của bên tai, lòng bùi ngùi xúc động.

      “Được rồi, Lãnh Tây, tắt máy đây.”

      “Dạ.” Lãnh Tây giữ chặt điện thoại.

      thở dài.

      “Ồ, ai lại làm chị dâu vui vậy ta.” Giọng Tần Lục đột nhiên vang lên bên tai . Lãnh Tây ngước mắt đối diện đôi mắt đào hoa kia, nghiêng người né tránh.

      thích Tần Lục.

      Tần Lục là người nào chứ, chỉ cần liếc mắt là liền nhìn ra. Lần trước bị tặng cho cái tát trời giáng, ngoài ý muốn.

      đừng ăn bậy bạ.” Lãnh Tây nhíu mày .

      Tần Lục cười thầm, nhớ lại lần trước nhìn thấy đứng cùng chàng sinh viên, mặt mày Cao Tử Quần trở nên thối như tảng đá trong hầm xí, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

      “Ô, Tần Lục tôi từ xưa đến nay chưa bao giờ bậy.” nghiêm túc : “Chính miệng Cao Tử Quần cũng vậy, nếu chị dâu tin chúng ta vào hỏi thử ta xem.”

      …” Lãnh Tây quấn quýt cả lên: “Tần tiên sinh, đợi chút.” Thấy xoay người, lo là ta làm .

      Tần Lục dừng bước: “Gọi tôi là Tần tiên sinh nghe có vẻ khách khí quá, như vậy tôi gọi em bằng tên, em cũng gọi tôi bằng tên, Lãnh Tây em thấy thế nào?” thầm nhớ kỹ tên , Lãnh Tây, bé trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Lãnh Tây trả lời: “Tôi vào trước đây.”
      Cao Tử Quần ngồi lặng im ở đằng kia, thấy vào, ngước mắt lên: “Từ khi nào quan hệ giữa em và Tần Lục lại trở nên tốt như thế.”

      Lãnh Tây sững sờ.

      Cao Tử Quần đột nhiên kéo , Lãnh Tây lảo đảo ngã vào lòng . nghe thấy Cao Tử Quần : “Tây Tây, em còn chưa thuyết phục tôi làm sao tôi có thể mua lại mảnh đất nhà em được chứ? Hmm?” hơi cao giọng, nghe có phần nguy hiểm.

      Lãnh Tây nắm chặt tay, chưa từng tiếp xúc thân mật quá với đàn ông như vậy bao giờ. Thoang thoảng bên người Cao Tử Quần phải là mùi hương nước hoa mà là hương thơm tự nhiên.

      “Cao tổng.” nghiêm giọng gọi: “Mảnh đất kia chúng tôi có thể bán cho với giá thấp nhất.”

      “Thấp nhất? Đó là bao nhiêu?” Cao Tử Quần nhìn chằm , nhưng vẫn buông tay ra, tay lớn nằm gọn trong lòng tay , mười ngón tay thon dài mảnh mai rất đẹp.

      “Năm ngàn vạn.” Lãnh Tây bình tĩnh .

      Cao Tử Quần đột nhiên cười: “Lãnh Tây, ra tôi đối với miếng đất kia chút hứng thú cũng chẳng có.”

      Sắc mặt Lãnh Tây bỗng nhiên tái nhợt.

      “Tây Tây, em cần phải biết, điều bây giờ tôi hứng thú là…” chưa hết, ánh mắt nhìn xuống người : “Hãy làm bạn tôi, dù sao cũng nhất cử lưỡng tiện.” Cao Tử Quần thay vẻ cợt nhả lúc nãy, nghiêm túc .

      “Tôi có bạn trai rồi.” Lãnh Tây chần chừ .

      “Là người đàn ông đó, em vậy mà cũng rất nhanh nhỉ.” hờ hững .

      Lãnh Tây cắn môi: “Cao tổng, với thân phận của , cũng phải có tôi là thể, muốn người phụ nữa kiểu nào mà được.” thầm hít sâu: “Tôi và hợp nhau, tuổi trẻ đầy triển vọng, tôi chỉ là sinh viên bình thường, tôi chỉ muốn tình đơn giản .”

      “Sao em lại biết em và tôi hợp nhau.” Cao Tử Quần bỗng nhiên ghé sát vào người : “Em thử qua rồi ư?” bỡn cợt .

      “Đồ biết xấu hổ.” mắng thầm, ngoài miệng lại : “Tôi thích .”

      Lời quá thẳng thừng. Cao Tử Quần nghĩ thầm, đúng vẫn còn là sinh viên nên quá đơn thuần, nếu phải nuông chiều sao dám ra những lời như vậy.

      “Vậy em rất ghét tôi ư?” Cao Tử Quần lại vặn hỏi.

      Ghét! Cũng hẳn là ghét. Nhưng những lời này cũng chỉ có thể để trong lòng. Lãnh Tây trầm mặc.

      “Em gì có nghĩa là ghét rồi.” Cao Tử Quần cười nhếch môi: “Tiền Chung Thư có câu như thế này: kết hôn cần có quá nhiều tình , hai bên ghét nhau cũng có thể kết hôn theo kiểu tư bản. Em xem, em ghét tôi mà tôi là rất thích em, điều kiện như vậy còn được sao?”

      Lãnh Tây oán thầm, mà cũng biết Tiền Chung Thư sao.(1)

      “Em đúng ?” Cao Tử Quần càng kề sát vào hơn, khi đôi môi cách còn có cm cánh cửa đột nhiên mở ra, Tần Lục thong thả vào . hơi giật mình, dường như bừng tỉnh: “Ôi chao, xin lỗi.”

      (1) Tiền Chung Thư là nhà văn Trung Quốc
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 16:
      Tuy là như vậy, nhưng Tần Lục vẫn tự nhiên vào. Lãnh Tây vội vàng đẩy Cao Tử Quần ra.

      Nhìn thấy hai má Lãnh Tây đỏ ửng vì tức giận, cười nhạt.

      Tần Lục làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tao nhã ngồi xuống: “Tử Quần, tôi nghe mảnh đất ở Thụy Cảnh mấy hôm trước xảy ra chuyện, tôi chuẩn bị bắt tay xây dựng làng du lịch, thấy thế nào?”

      Bất chợt Lãnh Tây quay sang nhìn Tần Lục.

      Tần Lục hơi sững sờ: “Chị dâu cũng có hứng thú với mảnh đất này ư?”
      Lãnh Tây có chút khó tin, bỗng dưng Cao Tử Quần nắm lấy bàn tay , chỉ nghe Cao Tử Quần thản nhiên : “ khéo, mảnh đất Thụy Cảnh kia chính là của nhà Lãnh Tây.”

      “Hóa ra là của nhà chị dâu.” Tần Lục như hiểu ra.

      Lúc về, đột nhiên Cao Tử Quần câu: “Sau này hãy cách xa ta chút.”

      Lãnh Tây lấy làm lạ.

      “Là tôi Tần Lục, ta phải là người tốt đẹp gì.” Cao Tử Quần giải thích.

      Cao Tử Quần cũng biết phân biệt người tốt người xấu sao?
      “Vậy nghĩ người tốt phải có những chuẩn mực nào?” Lãnh Tây lạnh lùng hỏi.

      Nghe xong những lời này, Cao Tử Quần nhíu mày: “Có phải bây giờ trong lòng em mắng tôi phải là người tốt ?”

      Lãnh Tây gì. Cao Tử Quần cười nhếch môi: “Tôi và ta giống nhau.”
      “Đúng là lươn ngắn chê trạch dài.” Lãnh Tây châm chọc.

      Cao Tử Quần nhìn : “Nếu như tôi giống ta tại em là người của tôi rồi.”

      Trong nháy mắt, Lãnh Tây hóa đá: “Vô liêm sỉ.”

      “Em quá đơn thuần. Em cho rằng em và cái người Sở Hàng kia nhất định có thể đến với nhau sao? ta ở đại học B, là người đào hoa có tài, bên cạnh ta có biết bao người đẹp. Hai người cách xa ngàn dặm, em nghĩ rằng ta có thể chờ đợi em sao?”

      “Đó là chuyện của tôi và ấy.” Lãnh Tây bướng bỉnh . ta làm sao có thể hiểu tình cảm của và Sở Hàng được? Đó là loại tình cảm đơn giản và thuần khiết, loại người toàn hơi tiền như ta sao có thể hiểu được? Lãnh Tây ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, nghĩ lại những lời của Tần Lục đêm nay, nếu như ta có hứng thú đối với miếng đất Thụy Cảnh, có lẽ nên tìm ta chuyện.

      Lòng Lãnh Tây đột nhiên thoải mái hơn nhiều, ở thành phố này người giàu có rất nhiều, tin, ai muốn mảnh đất Thụy Cảnh kia.

      Có lẽ là ấn tượng ban đầu được đẹp đẽ gì cho lắm, hoặc có lẽ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, bắt đầu giữa và Cao Tử Quần sai lầm, cuối cùng phải nhận lấy kết cục đầy phong ba bão táp.

      Lãnh Tây vẫn chịu tin Cao Tử Quần, cho nên sau này luôn rất hối hận, nếu như lúc ấy tin để lại hậu quả như ngày hôm nay.

      Lãnh Tây đến tìm Tần Lục, thẳng mục đích của mình. Tần Lục vờ ngạc nhiên: “Chị dâu, việc này tôi cũng thể tự mình quyết định được.”

      Lãnh Tây cắn môi: “Tần Lục, tôi và Cao Tử Quần cũng phải như những gì nghĩ, tôi có bạn trai. Nếu như muốn mua mảnh đất Thụy Cảnh tôi rất sẵn lòng để lại cho .”
      Tần Lục cau mày: “Lãnh Tây, những lời này của em nếu như để Tử Quần nghe được, ta nổi giận đấy.”
      Lãnh Tây thở dài: “Tôi và ấy có quan hệ gì.”

      Tần Lục khỏi nheo mắt, bình tĩnh : “Như vậy , việc này tôi còn phải nghĩ thêm chút, em cũng biết tính khí của Cao Tử Quần rồi đấy…tôi nhanh chóng trả lời em.”

      Lãnh Tây hơi sững người, đoán chừng lần này lại thất bại nữa rồi. đúng quá ngây thơ, thứ Cao Tử Quần nhìn trúng, người khác muốn ngấp nghé chắc chắn cũng phải cân nhắc. đứng lên, nhìn thẳng vào Tần Lục : “ làm phiền rồi.”

      Lãnh Tây rồi, khóe miệng Tần Lục bất giác nhếch lên nụ cười.

      thời gian sau, Lãnh Tây vẫn chưa nhận được tin tức từ Tần Lục, đứng ngồi yên. Mấy hôm nay mẹ cứ sốt ruột thôi, ông Lãnh vẫn bị giam, công nhân náo loạn đến đòi tiền. Vì muốn xây dựng khu trung tâm giải trí xa hoa nhất thành phố D nên lúc trước ông Lãnh đổ hết vốn vào Thụy Cảnh. Nhưng tại xảy ra chuyện, trong thời gian ngắn thể xoay sở được vòng vốn, nếu phải vậy Lãnh gia cũng đến nông nỗi bán mảnh đất này.

      Lãnh Tây ngồi trong thư viện, mắt nhìn chằm ra ngoài cửa sổ. Mặt hồ gợn sóng lấp lánh, khi bắt đầu đọc là trang sách ấy, đến bây giờ vẫn dừng lại trang sách ấy. Tôn Linh Lợi ngồi đối diện : “Lãnh Tây, cậu đừng lo lắng quá, thuyền đến đầu cầu ắt thẳng.”

      Lãnh Tây thở dài: “Nhưng là thời gian đợi người.”

      Tôn Linh Lợi trầm mặc trong chốc lát: “Cậu có cần đến tìm người ta lại ?”

      “Tìm ai cơ?” Lãnh Tây thu hồi lại tầm mắt: “Cây đổ bầy khỉ cũng tan, bọn họ mượn gió bẻ măng nhà tớ cám ơn lắm rồi.”

      “Cao tổng sao?” Tôn Linh Lợi đột nhiên mở miệng.

      Lãnh Tây bỗng sửng sốt kinh ngạc nhìn Tôn Linh Lợi. Trong đầu , các việc dường như xâu chuỗi lại.

      Tôn Linh Lợi có chút tự nhiên, ấp úng : “Tớ chỉ bừa thôi.”

      Lãnh Tây gì, gấp sách lại.

      “Lãnh Tây.” Tôn Linh Lợi vội gọi. Lãnh Tây đứng dậy xoay người, lạnh lùng : “Linh Lợi, hãy nghe tớ câu, chúng ta và bọn họ cùng loại người.”

      Linh Lợi nghiến răng: “Tớ và cậu cũng cùng loại người. Cậu vừa sinh ra cần lo đến cơm áo gạo tiền, còn tớ sao? Bố cậu là ông chủ, bố mẹ tớ là nông dân, tớ và cậu ngay từ đầu cùng con đường.”

      Lãnh Tây thở dài, trong lòng hơi hỗn loạn: “Tớ cũng chẳng biết gì hơn.”

      Lúc nhận được điện thoại của Tần Lục, ở canteen, cơm vừa mới múc được nửa bỏ lại rồi vội vàng rời . chút chần chừ liền chạy đến chỗ Tần Lục.

      “Tần tiên sinh, muốn mua miếng đất kia sao?” Giọng của có chút vui mừng.

      “Trước hết em hãy ngồi xuống , chúng ta từ từ chuyện.” Tần Lục ngước mắt nhìn thở hổn hển, ánh mắt sâu sắc.

      Lãnh Tây cuống đến mức còn chưa kịp ngồi xuống.

      Tần Lục tự nhiên rót cốc nước đưa đến bên : “Em đừng vội, uống cốc nước cho trơn tru cổ họng.”

      Lãnh Tây căn bản có tâm tình uống nước, nhưng vẫn cố nhẫn nại: “Tần tiên sinh, vừa nãy trong điện thoại …”

      Tần Lục khoát tay, vuốt ve ly rượu trong tay, hờ hững lên tiếng: “ phải gấp gáp. Lãnh Tây em vẫn chưa ăn đúng , chúng ta vừa dùng cơm vừa chuyện .”

      Lãnh Tây làm gì còn tâm trí mà ăn uống, nhưng bản thân là đến cầu xin người ta cần phải xem sắc mặt người ta, gật đầu.

      Tâm trạng Tần Lục rất tốt, lại rất biết chăm sóc cho người khác, liên tục hỏi Lãnh Tây thích ăn món gì. Lãnh Tây chỉ có thể theo ý ta, rất muốn đề cập đến chuyện mảnh đất nhưng mãi tìm được cơ hội. Cuối cùng chỉ còn cách cố gắng kiên nhẫn ngồi đợi.

      Tần Lục lấy chai rượu đỏ, thong thả rót hai ly: “Đây là chai rượu bạn của tôi tặng, em uống thử .”

      Lãnh Tây cố gắng giữ vững tinh thần: “Tần tiên sinh, tôi biết uống rượu.”

      Tần Lục cười nhếch môi: “Em bây giờ vẫn gọi tôi là Tần tiên sinh, xem ra vẫn xem tôi là người nhà.”

      Lãnh Tây bối rối, gượng cười: “Tần Lục, tôi lấy trà thay rượu mời ly, cảm ơn chịu giúp tôi.”

      Ánh mắt Tần Lục thay đổi, nhóc con này rất thông minh: “Chai rượu này ghi nồng độ, bạn của tôi tự tay ủ chai này riêng cho tôi, nếu em muốn mua e cũng mua được. Có phải em sợ tôi bỏ độc vào rượu này ?”
      Lãnh Tây chau mày: “Sao lại có thể thế được.”

      Tần Lục rót đầy ly rượu, Lãnh Tây nhìn chất lỏng đỏ thẫm, giật mình. Tần Lục cười như cười nâng ly rượu lên: “Rượu gặp tri kỷ, ngàn chén vẫn ít, Lãnh Tây, em phải nể mặt tôi chứ?”

      Ánh mắt Lãnh Tây hơi giao động, nhếch môi, miễn cưỡng nâng ly rượu: “Tôi mời .” nhấp ngụm, quả nhiên là rất ngọt.

      Tần Lục đột nhiên cười: “Lãnh Tây, giờ đây tôi hiểu vì sao Tử Quần vẫn mãi quyến luyến thể quên em được rồi.”
      Lãnh Tây ngạc nhiên ngẩng đầu đối diện ánh mắt ta. Nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại dời mắt nơi khác.

      Tần Lục day day thái dương: “Em biết ? Miếng đất kia có rất nhiều người nhìn trúng, chỉ là người ta ngại Tử Quần nên ai dám tùy tiện ra tay. Hơn nữa…” cố tình dừng lại: “Trung Chính tuyên bố, Thụy Cảnh sớm nằm trong tay bọn họ. Thử hỏi ai còn dám có tâm tư động vào nữa chứ.”

      Lãnh Tây siết chặt tay.

      “Chuyện của bố em, em cho rằng vì sao lại trở nên ầm ĩ như vậy? Cả nước mình hàng năm có bao nhiêu vụ như thế, phải chỉ cần bồi thường ít tiền xong chuyện rồi sao?”

      Giây phút này đây, trái tim như bị bóp nát, máu chảy đầm đìa, đau đớn tột cùng.

      “Tại sao?” ra trong lòng sớm có câu trả lời, chỉ là muốn ra.

      “Bởi vì em” Tần Lục thản nhiên mở miệng: “ ta muốn từ từ chinh phục em, hơn nữa là phải tự em cam tâm tình nguyện.” .

      Lãnh Tây chỉ cảm thấy trái tim lạnh buốt, cảm giác thở nổi. Những giọt lệ như muốn tuôn trào, là hại bố mình, là làm liên lụy đến Lãnh gia.

      Tần Lục nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, vòng tay qua chai rượu, mắt hơi nheo lại.

      Điều hòa trong phòng rất lạnh, tựa như ngồi giữa băng tuyết trời đông, rét như cắt.

      Tần Lục nâng ly rượu: “Tôi mua Thụy Cảnh.”

      Lãnh Tây để ý cũng nâng ly lên: “Cảm ơn .” Vậy là đôi mắt xinh đẹp kia sắp mất trong sáng ban đầu, mặc dù có chút thương tiếc, nhưng Tần Lục vẫn rất vui. vô thức uống hết ly rượu, Tần Lục lại rót đầy ly cho . Giờ phút này đây, Lãnh Tây cảm thấy rất khó tiếp nhận , cứ uống hết ly này đến ly khác.

      “Sao ta lại có thể xấu xa đến như vậy?” thào hỏi, trước mắt tất cả mơ hồ.

      có báo ứng.”

      có báo ứng.”

      Tần Lục vẫn hờ hững nhìn , thấy mặt dần đỏ lên, làn da cũng dần thay đổi, cười nhếch mép, rượu này tác dụng chậm quá.

      “Lãnh Tây.” khẽ vuốt ve vành tai , láng mịn tựa như nhung.

      Lãnh Tây gạt ra, đôi mắt ngấn lệ, ý thức hỗn loạn mơ hồ, cảm thấy toàn thân hồi nóng hồi lạnh. Tần Lục dịu dàng ôm vào lòng, ngắm nhìn : “Em tặng tôi cái tát, dĩ nhiên là tôi thương tiếc nỡ tát lại, nhưng là…” ta tà ý nhếch khóe môi.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 17:
      Từ trước đến nay Tần Lục vẫn luôn là người phong lưu đa tình, nếu như những người trước đây quá suôn sẻ thuận lợi thỉnh thoảng cũng muốn thay đổi khẩu vị, tìm cách chinh phục người đẹp thú vị hơn nhiều. Cái tát kia của Lãnh Tây dấy lên đáy lòng , hơn nữa vì có dây dưa với Cao Tử Quần nên lại càng lưu tâm đến hơn.

      Say rượu làm mất lý trí, người tình ta nguyện. Ai có thể được gì?

      cười nhếch mép, dìu ra cửa.

      Lãnh Tây cảm thấy sức lực toàn thân bị cạn kiệt, trước mắt mông lung. vùng vẫy, suýt chút nữa ngã xuống.

      Tần Lục ôm chặt , thân thể hai người dán sát vào nhau khẽ hở. Ngày tháng chín trời vẫn còn nóng, Lãnh Tây chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, bàn tay lờ mờ có thể cảm giác được làn da căng mịn của .

      Xe đến trước cửa, cẩn thận đỡ lên.

      Lãnh Tây lùi lại trong góc, cả người mệt mỏi muốn ngủ.

      Tần Lục âu yếm đưa tay vuốt ve khuôn mặt : “Chạy .”

      Nhưng xe vẫn bất động.

      “Chuyện gì vậy?” Tần Lục bực mình.

      “Lục thiếu, là Cao tổng?” Lục Tử lo lắng .

      Tần Lục liền nghiêng đầu, giữa trời chiều, Cao Tử Quần đứng bậc thang quán bar, từ cao có thể nhìn thấy toàn bộ ở dưới. Tần Lục nhếch môi, cũng muốn xem hôm nay Cao Tử Quần muốn làm gì.

      Trong chớp mắt, Cao Tử Quần xuống.

      Tần Lục chau mày, mở cửa xe.

      Trong bóng tối, vẻ mặt Cao Tử Quần dửng dưng như để tâm, thế nhưng những người hiểu đều biết rằng: càng bình tĩnh việc lại càng nghiêm trọng.

      trùng hợp, đến đây sao gọi tôi?” Vẻ mặt Tần Lục thản nhiên.

      Cao Tử Quần bình tĩnh lời. Trợ lý của đưa tay ra mở cửa xe.

      “Dừng tay!” Tần Lục lạnh lùng ra lệnh: “Tử Quần, làm như vậy là có ý gì?”

      Cao Tử Quần mở miệng: “Tần Lục, cho rằng có thể động được đến ấy?”

      Tần Lục nhún vai: “Tử Quần, Lãnh Tây với tôi, chẳng là ai của ấy cả. lấy tư cách gì để ngăn cản tôi?”

      Cao Tử Quần hơi nhíu mày: “Tôi chẳng là ai của ấy.” Đôi môi mỏng kia khẽ lặp lại. nhấc chân đến chiếc xe, khi tay chạm đến cánh cửa, Tần Lục cương quyết giữ tay lại.

      Cao Tử Quần quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta: “Tần Lục, quên kết cục rồi sao?”

      Tần lục nheo mắt, mày nhíu chặt: “Tử Quần, cũng chỉ là người phụ nữ thôi mà.”

      Cao Tử Quần lạnh lùng: “Thế nhưng đối với tôi mà , ấy phải là người phụ nữ bình thường.”

      Tần Lục hoang mang, Cao Tử Quần có thể ra như thế chứng tỏ ta đối với Lãnh Tây là lòng. tự nhiên buông tay: “Ok, chuyện hôm nay là tôi đúng.”

      Cao Tử Quần để ý đến ta, mở cửa xe bế Lãnh Tây ra. Nhìn ngây ngô ngủ, tức giận trong lòng lên đến đỉnh điểm.

      Bầu khi trong xe ngột ngạt đến nghẹt thở.

      “Đến Hoa Phủ.” Cao Tử Quần thản nhiên . đường phóng như bay, khi xe quẹo phải, đầu Lãnh Tây bị đập mạnh vào cửa sổ xe “Bộp”

      Tôn Nhiên vội vàng giảm tốc độ.

      “Cứ chạy với tốc độ cũ.” Cao Tử Quần lạnh lùng .

      Hoa Phủ nằm dưới chân núi, đường phải qua mấy khúc quanh co. Tôn Nhiên biết hôm nay vì sao ông chủ muốn về Hoa phủ.

      Lại tiếng “Bộp” nữa vang lên, Tôn Nhiên toát cả mồ hôi, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân rằng hãy lái xe tốt.

      Lãnh Tây nghiêng qua vẹo lại, lát sau lại ngã vào người Cao Tử Quần. Cao Tử Quần ghét bỏ hất tay đẩy ra, để mặc .

      Bị đụng mạnh nhiều lần, đau đớn làm dần dần tỉnh lại, mơ màng nhìn qua người bên cạnh, giật nảy mình.

      …tôi…” Trong nhất thời biết gì.

      Tôn Nhiên rất muốn nhắc nhở: “Phía trước có ngã rẽ.” Nhưng nhìn bầu khí căng thẳng trong xe, lựa chọn cách im lặng.

      Bỗng chốc, đầu Lãnh Tây bị đập vào ngực Cao Tử Quần. động đậy, cũng chẳng có ý đỡ lên. bị đau, từ từ ngồi dậy, hôm nay đúng là đen đủi, phải chịu đủ mọi đả kích.

      vô thức nâng tay sờ trán, vừa nóng vừa nhức. Cao Tử Quần tựa như tảng băng, toàn thân toát ra khí lạnh, hơi thở đầy sát khí. Lãnh Tây dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường chiếu xuống lờ mờ có thể nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài, thế nhưng lúc này đây có tâm tình để thưởng thức.

      đột nhiên hỏi: “ đưa tôi đâu vậy?”

      Tôn Nhiên mím môi làm như nghe thấy.

      Cao Tử Quần chậm rãi nghiêng đầu liếc nhìn : “Hoa phủ.”

      “Tôi muốn xuống xe.” Lãnh Tây .

      Cao Tử Quần thèm để ý đến . Lãnh Tây siết chặt tay thành nắm đấm, nín thở. Túi của nhìn thấy, buồn bực trong lòng cũng muốn hỏi nữa.

      Xe chạy dần dần vào cổng lớn.

      Lãnh Tây tự với chình mình hãy bình tĩnh quan sát biến hóa.

      “Xuống xe!” Cao Tử Quần lạnh giọng ra lệnh.

      theo Cao Tử Quần xuống xe, Cao Tử Quần dường như rất tức tối, Lãnh Tây đứng ngây tại chỗ. Tôn Nhiên vẫn ngồi xe, có lẽ như chuẩn bị về nhà.

      do dự đến bên cạnh xe: “ có thể đưa tôi về được ?”

      Tôn Nhiên bối rối: “Lãnh Tây, nên hỏi ý của Cao tổng.”

      Cao Tử Quần nghiêm mặt : “Tôn Nhiên cậu quay về trước , ngày mai tôi nghỉ.”

      Tôn Nhiên như được đại xá, cấp tốc rời khỏi trường.

      Lãnh Tây bình tĩnh đứng đó, Cao Tử Quần bước nhanh vào nhà.

      “Vào . Tôi muốn lặp lại lần thứ hai.” Cao tử Quần ngoảnh đầu : “Bố của em cũng đừng mơ đến chuyện trở ra.”

      Toàn bộ máu trong người Lãnh Tây như chảy ngược: “Cao Tử Quần, là đồ khốn kiếp.” còn có thể mắng gì nữa đây: “Tôi sao lại trêu chọc đúng phải cơ chứ?”

      “Em nên vui mừng vì chọc phải tôi.” Cao tử quần lạnh lùng đáp lại.

      Hoa phủ là căn biệt thự dưới chân núi mua từ lâu trước đó, môi trường rất dễ chịu, mỗi lúc nghỉ ngơi đều đến đây. Lãnh Tây lê bước nặng nề theo vào trong.

      Căn nhà được bố trí rất tinh tế, quá xa hoa nhưng lại trang nhã gọn gàng làm người ta có cảm giác thư thái.

      Cao Tử Quần ngồi xuống sô pha, chằm chằm nhìn Lãnh Tây đứng bất động ở cửa.

      “Em còn biết uống rượu nữa cơ? Cũng có bản lĩnh nhỉ?” Cao Tử Quần nheo mắt gằn từng chữ: “Muốn bán miếng đất kia sau lưng tôi nữa sao?”

      Lãnh Tây rũ mặt xuống, môi mím chặt.
      “Tại sao lên tiếng?”

      Lãnh Tây cắn răng: “Mảnh đất đó của nhà tôi, sao tôi lại thể bán? cần sao tôi lại có quyền bán cho người khác?” vứt lòng tự trọng để đến cầu xin ta rồi nhưng là ta muốn, phải làm sao bây giờ?

      “Tần Lục chính là người em chọn để bán ư?” cười mỉa mai: “Em cũng rất thông minh nhỉ, ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng.”

      xằng bậy gì đây!” Lãnh Tây bực tức.

      Cao Tử Quần vắt chéo hai chân: “Lúc em tìm Tần Lục sao lại gọi cho Sở Hàng?”

      Khuôn mặt Lãnh Tây đỏ bừng tức giận, cảm thấy vô lực: “Nếu phải tại , tôi đâu đến bước này?” bỗng dưng trừng mắt nhìn , ánh mắt khát máu: “ thấy chơi như vậy rất vui sao? Đem gia đình tôi giày vò thành như vậy rồi lại xuất với thân phận là chúa cứu thế. cho rằng làm như thế tôi cảm tạ sao?” Vẻ mặt châm biếm, càng càng giận: “Tôi chỉ càng thêm khinh bỉ mà thôi. ngoại trừ có tiền, có quyền lực chẳng còn gì cả, chỉ là kẻ đáng khinh! hiểu tình …”

      “Cả đời này tôi cũng thích !” Lãnh Tây gào rống lên.

      Ánh đèn chùm chiếu xuống mọi ngõ ngách trong phòng khách, ánh sáng mờ nhạt làm người ta có cảm giác hư ảo.

      Nhớ đến những lời Tần Lục với , Lãnh Tây cảm giác rất khó chịu, kìm nén được những giọt nước mắt tuôn rơi: “Trừ khi tôi chết!”
      “Câm miệng!” Cao Tử Quần hùng hổ đến kéo lấy tay , ánh mắt tràn ngập sương mù: “Để tôi xem uống cái đần độn u mê gì!” kéo vào phòng tắm.

      Lãnh Tây cố hất ra: “ buông tôi ra” hề che giấu chán ghét đối với .

      Vẻ mặt như vậy càng chọc giận , Cao Tử Quần cười lạnh, đẩy mạnh vào nhà tắm, mở vòi nước. Nước từ vòi hoa sen phun mạnh, giật nảy mình, người run cầm cập, mặt toàn bọt nước: “ điên rồi!”
      Áo quần ướt đẫm dính chặt lên làn da , lấp ló sau lớp vải dáng người thoắt thoắt . Lãnh Tây vừa tức vừa giận, giống như con tiểu thú điên cuồng nhảy lên người Cao Tử Quần.

      Toàn thân Cao Tử Quần căng cứng, lạnh lùng liếc nhìn : “Lãnh Tây, em muốn làm tôi nổi điên phải ?” Thanh lạnh băng vang lên, tiếp đó bất chấp kinh ngạc, hung hăng hôn .

      Cao Tử Quần giữ chặt đến mức thể giãy dụa. Lệ tuôn trào hòa lẫn với bọt nước, cảm thấy nghẹt thở, toàn thân run rẩy, mọi thứ trước mắt rất đáng sợ.

      Tay Cao Tử Quần luồng vào trong áo tựa như ngọn lửa lướt qua. Trang phục mùa hè vốn mỏng, rất nhanh cởi hết. Cao Tử Quần nhìn thấy mặc chiếc áo ngực ren trắng đáng , khóe miệng đột nhiên nhếch lên: “ Cũng chẳng lớn hơn size A là mấy.”

      Trong chớp mắt, đầu óc Lãnh Tây đóng băng, tay chuẩn bị cởi nốt.

      “Đừng mà, Cao Tử Quần, đừng mà, xin đấy…” khóc gào lên.

      Cao Tử Quần hôn xuống đôi môi : “Tây Tây, ngoan nào, đừng sợ…” từ từ dụ dỗ , tấm bình phong cuối cùng rốt cục cũng tuột xuống. Cao Tử Quần vuốt ve làn da trắng nỏn mềm mại, nụ hoa trong bàn tay rất nhanh nở rộ.

      Lãnh Tây cố gắng hất tay ra, ra sức giãy dụa, hai người ngày càng dán chặt nhau. Nóng lạnh luân chuyển, sợ hãi nức nở.

      từng chút thưởng thức , cả hai người trần truồng. Cao Tử Quần cắn lên vành tai : “Tây Tây, hãy nhìn tôi…” Ánh mắt đỏ rực bị dục vọng bao phủ.

      Lãnh Tây bị ép sát vào bức tường lạnh băng, vẫn cố vùng vẫy: “ cút ngay… còn bằng cầm thú… chết …”

      Bỗng nhiên ánh mắt Cao Tử Quần trở nên lạnh lẽo: “Lãnh Tây, tôi cho em biết, nếu đêm nay có tôi, tại em nằm dưới thân Tần Lục rồi, suýt nữa em bị người ta cưỡng hiếp rồi, hiểu ?”

      Lãnh Tây giật mình, đôi mắt mờ mịt: “Vậy khác gì ta chứ.”

      “Tôi cho em biết, em là người phụ nữ của Cao Tử Quần này, cả đời này.” lạnh lùng tuyên bố, dứt khoát nâng chân lên rồi tiến mạnh vào khu vườn bí kia.

      “Đừng…” Sắc mặt Lãnh Tây tái nhợt, đau, toàn thân đau buốt như bị xé rách, đôi mắt đen trong sáng trở nên tối mịt.

      Cao Tử Quần dùng sức đẩy mạnh vào phá tan lớp mỏng manh kia. hơi dừng lại, dịu dàng vỗ về , người biết là mồ hôi hay bọt nước: “Cố chịu chút, lát thôi đau nữa.”

      Lãnh Tây liếc nhìn , nước mắt thể rơi xuống.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 18:
      Nếu như có thể, hy vọng tất cả chỉ là giấc mơ. Thế nhưng hiểu , đây chỉ là hy vọng viển vông.

      Lãnh Tây biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào: đau đớn, hoang mang, sợ hãi… rất hỗn loạn, khó có thể biết cảm xúc trong lòng lúc này. thẫn thờ nhìn người trước mặt, ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú ươn ướt lớp mồ hôi, đôi mắt thâm trầm quyến rũ.

      Thế nhưng đối với , tất cả đều ghê tởm.

      “Tây Tây, em đừng nhìn tôi như vậy…” Cao Tử Quần dịu dàng gọi tên , nếu như tất cả, nhất định bị thanh này mê hoặc.

      Người đàn ông này biết lừa người!

      Lãnh Tây cười tự giễu, nụ cười của lần nữa thức tỉnh Cao Tử Quần, nhắc nhở làm cái gì.

      “Tây Tây, tôi thích em.” Cao Tử Quần cắn lên khóe môi thào. gặp rất nhiều người phụ nữ, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ mực để ý đến . Có lẽ bởi vì Lãnh Tây luôn đối xử lạnh nhạt với , những lời châm chọc của làm bất giác muốn chinh phục được .

      Nhưng còn , ngọt ngào chịu, hết lần này đến lần khác khiêu khích . Cao Tử Quần thừa nhận chính động lòngtrước .

      Tất cả mọi chuyện đều năm ngoài tầm kiểm soát của . rất tức giận mới đối xử với như vậy. nhàng nhấc mông lên, cẩn thận rút ra từ trong cơ thể , dòng nước cũng theo đó chảy ra.

      Lãnh Tây chỉ cảm thấy muốn nôn, ngũ tạng lục phủ quay cuồng, nhịn nổi nôn cả ra. Cao Tử Quần đỡ , bên dịu dàng vuốt tâm lưng trần, làn da rất đẹp, trắng nõn tì vết tựa như dương chi bạch ngọc. (1)

      (1) Dương chi bạch ngọc (羊脂白玉), hay còn gọi là Bạch ngọc (白玉) hay Dương chi ngọc (羊脂玉), là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, rất quý.

      Lãnh Tây nước mắt đầm đìa nôn khan, cả đêm nay vẫn chưa có gì vào bụng, như bây giờ căn bản là hành hạ chính bản thân mình.

      Cao Tử Quần biết trong lòng rất khó chịu: “Tây Tây…”

      Lãnh Tây vung mạnh tay: “ đừng gọi tên tôi như vậy, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.” siết chặt bàn tay đấm mạnh vào ngực : “Cao Tử Quần, có phải là người ? Rốt cuộc tôi nợ gì chứ? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Đây là cái mà gọi là thích ư?”

      Tay Cao Tử Quần cứng ngắc rơi giữa trung, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, nhíu chặt mày.

      Lãnh Tây cười lạnh: “Cao Tử Quần, đây là cưỡng bức, là cưỡng hiếp.” gằn từng chữ.

      Ánh mắt Cao Tử Quần tối sầm lại, trong bóng tối nhìn thấy tâm tình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “ phải lúc nãy em cũng rất hưởng thụ đó sao?”

      Trước đây thể hình dung được hình dạng của ác quỷ ra sao, giờ nhìn ra.

      cắn khóe môi, biết gì hơn.

      Cao Tử Quần tiến sát lại gần : “Tây Tây, tại bố em phải phải vẫn còn trong đó sao? Em trai em cũng vừa mới lên năm nhất có đúng ? Còn có mẹ em…”

      Lãnh Tây kinh ngạc đứng sững, ngực như bị tảng đá đè lên.

      “Em có thể lựa chọn.”

      Lựa chọn của chính là còn lựa chọn nào khác.

      Cao Tử Quần nhàng nâng cằm lên: “Lãnh Tây, ở lại bên cạnh tôi hay rời ?

      Thời gian chậm rãi trôi qua, giây phút đấy đầu óc trống rỗng. chưa từng biết sai trái trắng đen cho đến cuối cùng là như thế nào? Nhưng bây giờ cũng hiểu được, ra giá trị của cũng chỉ là đồ bỏ mà thôi.

      “Như mong muốn.” Khi bốn chữ này từ trong miệng ra, Cao Tử Quần cũng có vui vẻ như tưởng, trong lòng dường như cảm thấy xót xa nhiều hơn.

      Cao Tử Quần ôm , hai người tắm sơ qua, Lãnh Tây tựa như con búp bê chút sực lực mặc điều khiển. Sau khi tắm xong, Cao Tử Quần quấn khăn lại cho rồi bế vào phòng.

      Lãnh Tây nhắm chặt hai mắt hề động đậy, khi nằm xuống chiếc giường xa lạ tràn ngập hơi thở nam tính, rốt cuộc mới bật khóc. còn chưa tròn hai hai, ràng vừa mới lâu trước đó còn hứa với Sở Hàng thi nghiên cứu sinh ở đại học B.

      Giọng Sở Hàng tựa hồ vẫn còn văng vẳng bên tai , sao lại có thể thành ra như vậy chứ?

      Cao Tử Quần rót cốc nước đến bên cạnh : “Uống nước .” Vừa mới vận động mạnh, môi của khô khốc. Thấy có phản ứng, ngồi xuống bên cạnh, ôm vào lòng còn cố ý cọ cọ lên đôi vai trần trụi của : “Hay là em muốn tôi dùng miệng mớm cho em?”

      Người trong lòng run lên, Cao Tử Quần khẽ cười, đưa cốc nước đến bên miệng . Lãnh Tây mở mắt: “Để tự tôi.” ra mới phát thanh của mình khàn đặc.

      cầm lấy uống hết nửa cốc, sau đó Cao Tử Quần nhận lấy uống nốt nửa còn lại. Nếu như là trước đây, Lãnh Tây nhất định cảm thấy rất cảm động, nhưng tại cho dù ta có làm gì, cũng chỉ cảm thấy kinh tởm.

      “Em có đói bụng ?” Cao Tử Quần giọng hỏi.

      Lãnh Tây nhìn , lòng đau quặn thắt, nỗi đau này tựa như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm.

      Cao Tử Quần thấy gì: “Vậy ngủ lát .” là người như vậy, bạn có thể cưng chiều bạn lên tận trời cao, hận bạn có thể đẩy bạn xuống mười tám tầng địa ngục.

      Buổi đêm Lãnh Tây mơ thấy ác mộng, từng hình ảnh lấp lóe chập chờn, lúc Sở Hàng, lúc là Cao Tử Quần. mơ thấy Sở Hàng dứng dưới mái hiên thư viện của đại học D, nhưng mà cho dù có gọi đến khản giọng, vẫn ngoảnh lại nhìn . Mãi đến khi chạy đến giữ chặt tay , quay đầu lại hóa ra là Cao Tử Quần.

      sợ hãi gọi lớn, hoảng hốt vùng dậy, khắp người đều là mồ hôi. Hai tay ôm đầu, ngơ ngác ngồi bất động. Đột nhiên cánh cửa mở ra, toàn thân Lãnh Tây lạnh run.

      ngẩng đầu, nhìn thấy Cao Tử Quần từng bước đến. thay bộ quần áo thường ngày màu trắng, nhìn qua có vẻ lạnh lùng của trước đó, trông có chút gì đó nho nhã. khẽ lên tiếng: “Tỉnh rồi à, có đói bụng ?”

      Tất cả giống như ảo giác, Lãnh Tây nhìn vào khuôn mặt kia, rất muốn tự với bản thân mình, tất cả chỉ là giả là giả mà thôi. Thế nhưng những dấu vết người ngừng nhắc nhở rằng đó là .

      Tất cả mọi thứ tối hôm qua đều là .

      “Quần áo mới ở đầu giường.” Cao Tử Quần để lại câu rồi liền rời khỏi.

      Lãnh Tây hờ hững nhìn chiếc váy đầu giường, lặng lẽ thay vào. Mặc xong quần áo, xuống lầu, Cao Tử Quần ngồi bàn ăn, tao nhã uống cà phê.

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rọi lên người làm nền cho khuôn mặt tuấn tú kia.


      Lãnh Tây nhíu mày, bình tĩnh bước đến trước mặt : “Bố tôi bao giờ được thả ra.”

      Động tác tay Cao Tử Quần dừng lại, nghiêng người nhìn với ánh mắt lạnh lùng: “Em có muốn gọi điện thoại lại ?” đột nhiên lấy điện thoại di động ra.

      Lãnh Tây nhìn thấy điện thoại của mình, hề suy nghĩ đến giật lấy, mở phần nhật ký cuộc gọi ra, trong nháy mắt bàn tay côkhựng lại, lòng đau xót nên lời.

      Cao Tử Quần đến bên cạnh , dửng dưng : “Em gọi lại à? Sáng sớm số điện thoại này gọi đến rất kiên trì đấy.”

      Lãnh Tây nheo mắt, ngẩng đầu lên: “Tôi có gọi lại hay cũng để nghe đâu.” nhếch miệng nở nụ cười rạng ngời.

      Cao Tử Quần cười mỉa: “Tây Tây, em nên nhớ, tại em quen tôi.”

      “Tôi có quên. Cao Tử Quần, chuyện của bố tôi và cả chuyện nhà của tôi phải giải quyết êm đẹp cho tôi.” Lãnh Tây quật cường . Buông xuống được, tốt. đến tình cảnh này, cũng thể quay đầu lại, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

      Bảo vệ gia đình mình.

      Hơn chín giờ, Cao Tử Quần đưa ra ngoài. Lãnh Tây cũng chẳng hỏi muốn đưa đâu, đối với giờ quan trọng nữa rồi. Xe từ từ chạy về hướng nội thành.

      đường, nhận được điện thoại của bạn học hỏi sao vẫn chưa đến. Hai người họ cùng nhau thi lên cao học.

      Lãnh Tây bình tĩnh : “Tớ quyết định thi lên nghiên cứu sinh nữa.” Người bạn kia thầm mắng “Chết tiệt”, rồi cũng gì thêm: “Vậy ngày mai tớ giữ chỗ giúp cậu nữa.” Lãnh Tây quay mặt ra nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng xót xa.

      Cao Tử Quần liếc nhìn , thản nhiên : “Em còn trẻ, học lên nghiên cứu sinh cũng rất tốt.” nhớ , đến tháng mười hai này mới tròn hai hai.

      Lãnh Tây mở miệng.

      Cao Tử Quần tiếp tục hỏi: “ tại thi cao học cũng quá khó đúng ? Hồi ấy để nghiên cứu sinh tôi phải cố gắng…”

      “Dừng xe, dừng xe…” Lãnh Tây bỗng nhiên gọi.

      Cao Tử Quần giật mình giữ chặt tay lái, thấy sắc mặt tái nhợt chút sức sống: “Sao thế?” vội vàng tấp xe vào bên đường.

      Xe dừng lại, Lãnh Tây liền chạy qua phía đối diện, Cao Tử Quần cũng kịp phản ứng. hoàn toàn để ý đèn xanh đèn đỏ, chạy mạch như điên.

      Đến khi đuổi kịp, trong tay cầm hộp thuốc, Cao Tử Quần đến cạnh . Nhân viên cửa hàng nhìn , vẻ mặt rất tự nhiên: “ vào thanh toán trước .”

      Lãnh Tây cầm lấy hộp thuốc đến quầy thu ngân.

      nhân viên hỏi: “Có thẻ của cửa hàng ?”

      có.”

      “Có thể dùng thẻ y tế…”

      Cao Tử Quần rút tờ tiền đặt lên bàn rồi kéo Lãnh Tây ra ngoài. xe, Lãnh Tây đổ thuốc ra nuốt chững. Vẻ mặt Cao Tử Quần có chút vặn vẹo, mở bình nước đưa đến cho .

      Lãnh Tây thích uống thuốc, từ được gia đình cưng chiều nênthành thói quen. Viên thuốc mắc trong cổ họng khó chịu, ho sặc suýt chút nữa phun hết cả ra.

      Cao Tử Quần nâng tay vuốt mái tóc : “Uống thuốc này rất có hại cho sức khỏe…” cố gắng kiềm chế bản thân: “Tây Tây…” thèm để ý đến vẻ mặt , câu tiếp theo nổi thành lời.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 19:
      Ngày ông Lãnh được thả, thành phố D mưa rơi như trút nước. Tần Hiểu Vân và hai con cùng đón ông, nhìn thấy ông gầy xọp, hốc hác, mọi người khỏi xót xa, cái bụng bia trước kia giờ gầy lại còn vòng.

      Sắc mặt ông Lãnh xanh xao, cả người bốc mùi chua. Tần Hiểu Vân bước đến nắm lấy tay ông, hai vợ chồng nghẹn ngào xúc động, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể lên lời: “Về nhà thôi.”

      Lãnh Lượng mở cửa xe Huyndai, chiếc BMW bán . Ông Lãnh nhìn thấy chiếc xe này, trong lòng chua xót. Ông nhìn qua khuôn mặt con : “Tây Tây à, bố nghe mẹ con rồi, là bố có lỗi với con.”

      Lãnh Tây mấp máy: “Bố, sao bố lại những lời này, con cũng là thành viên trong gia đình, phải chỉ là mặt dày mày dạn cầu xin người ta thôi sao.” Ánh mắt có chút mông lung, mờ ảo.

      Ông Lãnh xoa xoa đôi bàn tay khô ráp, mở miệng : “Bố nhất định cố gắng lấy lại những gì mất, mọi người cứ yên tâm.”

      Lãnh Tây nhìn bố mỉm cười, thấy đôi mắt bố đục ngầu cảm giác thể nên lời.

      Về đến nhà, theo tập tục Tần Hiểu Vân chuẩn bị chậu than rồi bắt chồng qua, sau đó tắm bằng nước lá bưởi. Tâm trạng người nhà Lãnh gia nhõm nhiều. Lãnh Tây thẩn thờ ngồi ghế sô pha, ngay cả Lãnh Lượng đến bên cạnh cũng biết.

      “Chị.” Lãnh Lượng huých vào vai .

      “Hả” Lãnh Tây quay đầu lại.

      “Chị và ta xảy ra chuyện gì?” Cậu cắn cắn môi: “Chính là tay Cao Tử Quần kia đó.”

      Lãnh Tây nhíu mày: “Em lo mà học hành cho tốt vào, đừng có mà quan tâm đến việc đâu.”

      Lãnh Lượng hừ tiếng: “Lãnh Tây, chị tốt nhất là tỉnh táo lại, ta là người gì chứ, đừng có mà lún quá sâu, đến lúc khóc cũng khóc kịp.”

      Lãnh Tây nhìn em trai nổi giận đùng đùng, lòng vừa chua xót vừa đau đớn: “Chuyện của chị cũng tới lượt em quản.” Đúng lúc điện thoại di động vang lên, Lãnh Tây lấy ra xem, lặng lẽ thở dài, về phòng mới bắt máy: “Chuyện gì?”

      Cao Tử Quần nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của : “Bố em sao rồi?”

      Lãnh Tây đứng bên cửa sổ, tay nắm chặt rèm cửa, cười khẩy: “Nhờ ơn , bố tôi ra rồi.”

      Cao Tử Quần cũng giận: “Hôm nay tôi đến đón em, cùng em đến nơi.”

      “Tôi đâu.” Lãnh Tây đến nghĩ cùng thèm.

      Cao Tử Quần tựa như đoán trước từ chối: “Nếu vậy tôi đến gặp bác trai bác cũng được, tùy em thôi.”

      …” biết ta được là làm được: “Sáng mai tôi còn có tiết học.” tùy tiện kiếm lý do.

      “Còn lý do nào nữa , em ra luôn tôi nghe.” Cao Tử Quần cười nhếch môi, nhàn nhã .

      Trong nhất thời Lãnh Tây biết gì.

      “Sang mai tôi đến đón em.”

      đừng đến, địa điểm , tôi tự .” muốn bố mẹ nhìn thấy ta.

      Cao Tử Quần sao biết nghĩ gì: “Vậy sáng mai tám giờ em đứng đường Nhiệt Khẩu chờ tôi, em như vậy cũng tiện.”

      Lãnh Tây nhạt nhẽo ừ qua chuyện: “ còn chuyện gì khác tôi cúp máy đây.”

      “Tây Tây, chúng ta vẫn chưa hôn tạm biệt mà.”

      Lãnh Tây tắt máy ngay lập tức.

      Nhìn những đám mây bay lơ lửng bầu trời, thở dài, rất nhiều chuyện thể quay trở về như cũ được nữa. và Sở Hàng tựa như chim trời và cá dưới nước, cả đời này có cơ hội.

      nhắn cho Sở Hàng tin, bảo rằng thể đến thành phố B.

      Sở Hàng có trả lời lại tin nhắn của , có lẽ là giận.

      Lãnh Tây cố gắng tự nhủ với bản thân nên nghĩ đến việc này nữa, thế nhưng thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Mỗi lúc ở mình lại nhớ đến những kỷ niệm quacủa và Sở Hàng. ra trước đây thời gian bên nhau cũng nhiều, nhưng có lẽ là tình cảm đơn thuần kia khiến người ta hoài niệm nhớ mong.

      Ngày hôm sau, khi Lãnh Tây đến đường Nhiệt Khẩu nhìn thấy xe Cao Tử Quần đâu cả. chần chừ hơn mười giây, nhìn lại đồng hồ, hề luyến tiếc quay người bước .

      Xe Cao Tử Quần đậu ở góc khuất, từ đằng xa trông thấy tất cả, nhìn như vậy lại cảm thấy bực bội, ấn mạnh còi. thấy chau đôi mày xinh đẹp, miễn cưỡng bước về phía .

      Lãnh Tây lên xe nhưng cũng nhìn . Cao Tử Quần vươn tay ôm vào lòng rồi đặt nụ hôn lên môi . Lãnh Tây rất chán ghét nhưng cũng có phản kháng.

      “Tây Tây, mày của em thành chữ “Xuyên” (1) rồi kìa.” Cao Tử Quần khẽ .

      (1) Hán tự “Xuyên” (川) ý chỉ là cau mày thành ra dạng kia rồi.

      Cơ thể Lãnh Tây căng cứng: “ muốn đưa tôi đâu?”

      Nghe thấy câu hỏi của , tâm tình của rất nhanh tốt lên: “ suối nước nóng.” nhìn , ánh mắt sáng ngời.

      Lãnh Tây vội vàng quay mặt . Cao Tử Quần cười to: “Tây Tây, em cứ như vậy kích thích tôi làm chuyện xấu mất.” Trong nháy mắt toàn thân Lãnh Tây trở nên căng thẳng, Cao Tử Quần vuốt ve vành tai : “Yên tâm , trước tiên chúng ta đến suối nước nóng thư giãn trước . Mấy ngày nay em cũng mệt lắm rồi.” sâu xa .

      Đây là biệt thự có suối nước nóng thuộc quyền sở hữu của , nơi ngày thường cùng bạn bè đến nghỉ ngơi. Vợ chồng quản lí nơi này là bà con Cao Tử Quần, họ rất vui mừng chào đón vì hiếm hoi lắm mới thấy dắt bạn đến. Bà Thẩm cho Lãnh Tây nhiều đồ ăn vặt làm rất xấu hổ.

      “Đây đều là những thứ người nhà mình trồng cả, xanh tươi độc hại, con ăn vào đẹp da.” Bác Thẩm .

      Ông Thẩm cười: “ cứ nhìn bà già này là biết, ai tin năm này bà ấy năm chín tuổi rồi chứ.”

      Lãnh Tây trợn tròn mắt: “Trông bác chỉ vừa bốn mươi thôi.”

      Cao Tử Quần nhìn thấy bộ dáng sửng sốt, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều: “Lát em đến hỏi bác Thẩm bí quyết .” đứng rất sát, hơi thở nam tính phả lên người làm được tự nhiên.

      Vợ chồng ông Thẩm hiểu ý liền vội vã quay lại làm việc.

      Cao Tử Quần đưa Lãnh Tây dạo vòng quanh biệt thự. Bầu khí trong lành tươi mát quả làm người ta cảm thấy rất dễ chịu. Thảo nào trước đây Tống Mỹ Linh (2) cũng có khu suối nước nóng riêng ở nơi này. Lãnh Tây ngắm nhìn khu kiến trúc kết hợp Trung Tây đằng xa xa, bất chợt lại nhớ đến lâu trước đây, tại đài phun nước trước hội trường cùng Sở Hàng chụp ảnh chung.

      (2) Tống Mỹ Linh là đệ nhất phu nhân của Trung Hoa dân quốc, vợ của tổng thống THDQ Tưởng Giới Thạch, Tống Mỹ Linh từng được người đương thời gọi là “Nữ triệu phú thời dân quốc.”

      Cao Tử Quần nhìn thấy đôi môi thoắt thoắt nụ cười tươi, bất giác cũng mỉm cười: “Em có muốn đến xem ?”

      Lãnh Tây rất nhanh thu hồi lại dòng suy nghĩ của mình, lắc đầu: “, trước đây tôi đến rồi.”

      Cao Tử Quần cũng ép buộc : “Vậy bây giờ chúng ta ngâm nước nóng .”

      Vợ chồng ông Thẩm chuẩn bị xong tất cả. Vốn là Cao Tử Quần dự định là ngâm ở “hồ uyên ương”, nhưng biết da mặt rất mỏng nên thôi đành chiều theo ý .

      Lãnh Tây mình ngâm trong bể lớn, lâu lắm rồi mới có cảm giác thoải mái như vậy, tựa nửa thân mình lên tảng đá. Giây phút này , muốn suy nghĩ gì.

      Cao Tử Quần khe khẽ đến, nhìn thấy hai mảnh áo tắm người , lộ nguyên làn da trắng muốt, hơi nhíu mày bước đến cạnh . Dưới hồ chỉ có chiếc ghế đá, Cao Tử Quần rất tự nhiên bế lên còn mình ngồi xuống ghế đá. Lãnh Tây bỗng giật mình: “Sao lại đến đây.”

      “Nơi này vốn là của tôi.” Cao Tử Quần thản nhiên trả lời.

      Lãnh Tây nhíu chặt mày, lùi người về phía sau: “Tôi ngâm xong rồi, cứ tiếp tục .” Nhìn vào ánh mắt Cao Tử Quần lúc này, dù là người trải đời nhưng cũng có thể hiểu .

      Cao Tử Quần giữ tay lại, toàn thân nóng bỏng dán sít vào người : “Tây Tây…”

      Những ngọn sóng lăn tăn vỗ vềlên cơ thể của hai người.

      “Hãy theo tôi…”

      Bỗng nhiên Lãnh Tây hiểu ra, kỳ ngay từ lúc bắt đầu, đến lúc ấy đều là do Cao Tử Quần chủ động.

      Cuối cùng, Cao Tử Quần bế lên, khắp người đều là những vết đỏ, Cao Tử Quần vừa đau lòng nhưng lại vừa hưng phấn. Vào khoảnh khắc ngất , kề sát vào tai thầm: “Tây Tây, em cũng có cảm giác…”

      Lãnh Tây đương nhiên biết, cũng tự khinh bỉ chính bản thân mình. Khi tỉnh lại, phát mình nằm trong lòng của Cao Tử Quần, bàn tay ôm chặt lên tựa như tuyên bố quyền sở hữu của mình.

      Lãnh Tây nhàng kéo tay ra, Cao Tử Quần hơi nhíu mày, Lãnh Tây thầm hít sâu hơi rồi từ từ nhích đến gần mép giường.

      chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng, có ngày cùng người đàn ông xa lạ ngủ chung giường, nhưng khi điều này xảy ra, hiểu ra, tất cả đều có khả năng.

      Sáng sớm hôm sau, bác Thẩm chuẩn bị bàn ăn phong phú, Lãnh Tây xuống lầu từ sớm. Bác Thầm nhìn thấy mỉm cười dịu dàng: “Hôm qua ngủ thế nào?”

      Lãnh Tây gật đầu: “Rất ngon ạ.”

      Bác Thẩm nhìn khỏi cảm thấy buồn cười: “Đây là lần đầu tiên Tử Quần dẫn bạn đến đây đấy.”

      Động tác trong tay Lãnh Tây run lên.

      “Cũng bao mươi rồi mà nó đến bây giờ vẫn chưa xác định gì cả. Giờ tốt rồi.” Bác Thẩm nở nụ cười.

      Lãnh Tây lấy lại bình tĩnh, Cao Tử Quần xuống lầu. Bác Thẩm vừa bưng đến bữa sáng. Cao Tử Quần thoải mái ngồi xuống: “Bác Thẩm, lát nữa bọn con về rồi.”

      “Sao nhanh thế? Bác còn chưa chuẩn bị đồ đạc xong?”
      “Để lần sau .”

      “Được rồi, lần sau con và Tiểu Tây đến bác chuẩn bị nhiều thức ăn ngon cho hai đứa.”

      Cao Tử Quần nhìn qua Lãnh Tây, chỉ khẽ cúi đầu, trầm mặc lên tiếng. nhàn nhạt tiếp: “Lần sau rồi hãy .”

      Chớp mắt hơn tháng trôi qua. Lãnh Tây và Cao Tử Quần vẫn duy trì kiểu sống chung thế này. Nếu kể đến tồi tề lúc ban đầu, thể thừa nhận Cao Tử Quần là người bạn trai rất lý tưởng, rất biết quan tâm chăm sóc. Thế nhưng trong mắt Lãnh Tây tất cả đều trở nên mỉa mai. Lãnh gia tuy bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng dựa vào những kinh nghiệm của mình ông Lãnh vẫn ra sức cố gắng vực dậy.

      Lần đầu tiên Lãnh Tây gặp Văn Thư là trong bữa tiệc. Đây phài là lần đầu tiên cũng Cao Tử Quần tham gia những bữa tiệc kiểu như thế này. cũng rất kinh nghiệm, làm trái lời Cao Tử Quần, như vậy bọn họ vẫn có thể duy trì bề ngoài hài hòa.

      Văn Thư là mỹ nữ, thông minh lại dịu dàng, khắp người toát ra ánh hào quang làm Lãnh Tây bất giác ngoảnh lại nhìn mấy lần. Lãnh Tây đứng trong góc khuất vừa vặn có thể thấy Cao Tử Quần phía đối diện. nhìn thấy Cao Tử Quần và Văn Thư cụng ly, cả hai nhìn nhau nở nụ cười trìu mến. Có thể nhìn ra, mối quan hệ của hai người họ rất đặc biệt.

      Đột nhiên hai người họ đồng thời nhìn về phía , Lãnh Tây hóa đá, cũng biết phải giấu mặt đâu.

      Văn Thư mỉm cười ngọt ngào: “ Sớm nghe , hôm nay em mới có dịp gặp, quả đúng là xinh đẹp, hiền dịu như nước.”

      Cao Tử Quần cười nhạo: “Hiền dịu như nước, ánh mắt em đúng rất tinh tường.”

      “Chẵng nhẽ…” Văn Thư vô cùng kinh ngạc, nhìn lại vẻ mặt Cao Tử Quần bỗng phì cười: “Tử Quần, …”
      Cao Tử Quần nâng ly nhấp ngụm.

      đấy, con thời này ai lại thích được bạn trai dịu dàng quan tâm chăm sóc. cũng phải là biết tình thời đại học, bạn trai nào là xách nước, lấy cơm, giành chỗ… chính là thiếu những điểm này, đừng tự cho rằng mình có tiền rồi ra vẻ ta đây tài giỏi.” hiếm khi Văn Thư mới có thể nhìn thấy vẻ mặt thất bại của Cao Tử Quần, khỏi buồn cười.

      Cao Tử Quần cũng giới thiệu Văn Thư cho Lãnh Tây, Lãnh Tây đương nhiên cũng chẳng hỏi nhiều. Trái lại, Cao Tử Quần hy vọng hỏi gì đấy, thế nhưng cho đến bây giờ dường như cũng chẳng thèm quan tâm.

      Mấy hôm nay thời tiết thay đổi, Lãnh Tây có chút cảm . Bởi vì bị ốm nên ở lại ký túc xá, nằm giường. Lát sau có người đến gõ cửa bảo là dưới lầu có người đến tìm .

      Lãnh Tây khó khăn đứng dậy, lấy đại chiếc áo khoác vào. Vừa vừa qua loa vuốt mái tóc của mình, ra đến cổng ký túc xa nhìn xung quanh.

      Cách khoảng trăm mét, bóng dáng quen thuộc bình tĩnh đứng đó. Bỗng chốc, tất cả mọi thứ trở thành hình nền, trong mắt chỉ nhìn thấy điểm sáng nơi đứng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :