1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 10:
      Nếu như năm đó Cao Tử Quần đối với còn có chút hứng thú vậy bảy năm sau, giữa họ còn lại là gì. lấy cái gì để giành lại con từ Cao Tử Quần đây?

      Cao Tử Quần nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Lãnh Tây, muốn con , thế nhưng từng nghĩ qua rằng con có muốn hay ? người mẹ vừa sinh ra vứt bỏ mình, nghĩ rằng con bé thừa nhận sao.” gằn từng từ .

      Trong chớp mắt trái tim Lãnh Tây thắt lại. nhìn Cao Tử Quần, cho đến bây giờ vẫn hiểu được , nắm chặt lòng bàn tay đỏ ửng.

      cho rằng dựa vào tại Sở Hàng là luật sư có hy vọng giành lại được con ư? Cao Tử Quần cười nhếch môi: “ nghĩ mỗi năm tôi dùng tiền nuôi đoàn luật sư ở Trung Chính để làm gì?”

      Lãnh Tây cắn môi: “Cao Tử Quần, hà cớ gì..”

      “Vậy sao?” Cao Tử Quần hung hăng hỏi ngược lại.

      Luật sư đứng bên giọng khẽ nhắc: “Cao tổng đến giờ rồi.”

      Cao Tử Quần thản nhiên liếc nhìn Lãnh Tây, đứng dậy: “Nếu quên những lời của mình bảy năm trước vậy tôi cũng ngại nhắc lại cho . xem nếu Hi Hi biết được, con bé có còn cần người mẹ như vậy ?”

      Lãnh Tây thể tin được, trừng mắt nhìn : “ làm vậy.”

      “Có liên quan đến con tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm được.” nheo mắt xoay người rời .

      Đúng vậy, Cao Tử Quần rất thương con, điểm này sau khi trải qua bài học thê thảm mới biết được.

      Lúc Cao Tử Quần rời quay đầu lại liếc nhìn, tựa như chuồn chuồn lướt mặt nước, vô hồn ngồi bất động, bóng lưng đơn. nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cầm lấy điện thoại: “Thư ký Tôn, giúp tôi dời chuyến bay.”

      Thư ký Tôn hơi bối rối, phải đặt vé xong xuôi rồi ư, nhưng theo Cao Tử Quần lâu, biết nên hỏi nhiều.

      Cao Tử Quần về đến nhà, Hi Hi ở phòng khách xem phim hoạt hình. Hai chân vắt lên bàn, xem đến đoạn hấp dẫn cười hì hì, hề có ý tứ. Cao Tử Quần khẽ ho tiếng, nhóc con liền quay đầu qua, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. lâu sau mới mở được miệng: “ phải bố Mỹ rồi sao?” giọng có chút tủi thân.

      Cao Tử Quần ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa xoa miệng con : “Cái miệng này có thể treo bầu rượu được rồi đấy.”(1)

      (1) Đây là cách thông thường của người TQ để miêu tả điệu bộ bĩu môi giận dỗi.

      Hi Hi bất mãn quay đầu sang chỗ khác.

      Cao Tử Quần nhìn thấy vẻ mặt bé: “Đợi qua sinh nhật bác Trần của con rồi bố mới , Hi Hi có cùng bố ?”

      Hi Hi nghiêng sang, nhìn chằm vào bố mình: “Con muốn.”Văn Thư cũng phải là mẹ ruột tất nhiên muốn, nếu bé muốn gặp cũng phải gặp mẹ mình.

      Nhưng mà ở bệnh viện nó vậy biết mẹ có còn thương nó nữa ?

      Hôm sau, Cao Hi Hi đến trường. Vào giờ giải lao buổi trưa, Trần Thiệu Thần phấn khích chạy đến tìm bé: “Hi Hi, mai cậu đến nhà tớ chứ?”

      Cao Hi Hi đeo cặp sách, đầu hơi cúi thấp, giọng đáp: “Tớ .”

      Trần Thiệu Thần há miệng: “Tại sao?”
      Trần Thiệu Thần bất mãn cau đôi mày xinh đẹp: “Tớ còn định việc này cho câu, nhưng cậu đến,vậy thôi quên .”

      Hi Hi nghiêng mặt qua, ánh mắt bình tĩnh: “Cậu muốn cái gì?” bé hờ hững hỏi.

      Trần Thiệu Thần hừ tiếng.

      thôi.” Cao Hi Hi nhìn thấy xe nhà mình đến: “Tớ đây. Tạm biệt.”

      “Này, cậu đợi chút.” Trần Thiệu Thần nóng nảy: “Tớ bảo này, ngày mai cậu đến nhà tớ được ?” Mẹ cậu rất muốn Hi Hi đến nhà chơi, cậu hứa với mẹ hoàn thành nhiệm vụ này.

      “Nghe mẹ cậu cũng đến.” Trần Thiệu Thần khẽ giọng .

      Hi Hi khỏi nhếch miệng nở nụ cười, gì liền quay người bước lên xe.

      Buổi tối về đến nhà cậu bé kể tỉ mỉ toàn bộ cho mẹ. Thần Hi cười: “Con đúng là bị Cao Hi Hi ăn sạch sành sanh.”

      “Mẹ…”

      “Sau này để Hi Hi làm vợ con nhé?”

      “Con cần.”

      Thần Hi gõ lên trán con trai: “Hi Hi có nhiều điểm tốt như vậy, vừa xinh xắn lại vừa biết nghe lời.”

      “Xinh xinh , nhưng nghe lời ư, sao con chả nhìn ra vậy.” Trần Thiệu Thần liền hơi.

      Trần Trạm Bắc vừa về đúng lúc nghe được: “Thần Hi, sao em lại dạy con như thế chứ, sau này Thần Thần có đương sớm cũng mặc kệ đó.”

      Thần Hi lè lưỡi: “Đồ cổ hủ.”

      Trần Trạm Bắc khẽ cười: “Thần Thần, ngủ .”

      Trần Thiệu Thần nhíu mày: “Có phải bố mẹ lại định diễn cảnh người lớn, cấm trẻ con xem ? Bố, em sao?”

      Vẻ mặt Trần Trạm Bắc trở nên lạnh xuống, Trần Thiệu Thần miễn cưỡng quay về căn phòng của mình.

      Nhưng đến cuối cùng hai người họ cũng làm được gì, vì hôm nay là ngày đèn đỏ của Thần Hi, Trần Trạm Bắc đành chịu. Tối lại, Thần Hi kể hết chuyện của Lãnh Tây cho chồng nghe.

      Trần Trạm Bắc hơi suy tư: “Trước đây là Tử Quần quá cố chấp.”

      Thần Hi hừ lạnh, đàn ông các người đều giống nhau cả: “Quả đúng là bị điên, dù có thích người ta cũng thể làm vậy chứ.”

      Trần Trạm Bắc cười nhếch môi, tai trái dịu dàng ấn xuống bụng dưới của vợ: “Chuyện tình cảm tựa như nước, ấm lạnh tự biết. Chúng ta cũng phải là họ, thể biết được họ nghĩ gì. Lãnh Tây cũng chưa hẳn là có tình cảm với cậu ta.”

      “Dù cho có tình cảm cũng thể chịu được giày vò kiểu đấy.”Thần Hi thở dài: “Lúc trước nếu ta, Tiểu Tây và Sở Hàng nhất định hạnh phúc bên nhau rồi.”

      vậy cũng chưa chắc.” Trần Trạm Bắc hôn xuống bờ môi vợ: “Được rồi, ngủ sớm .”

      Hôm nay là sinh nhật bốn mươi của Trần Trạm Bắc, khách mời đều là những bạn bè thân thiết của gia đình. Lãnh Tây đến sớm, mình ngồi trong thư phòng của Trần gia. Thần Hi đưa cho cuốn album.

      Từng tấm hình đều là hình của Hi Hi từ lúc sinh ra đến giờ, đôi mắt ngấn nước.

      “Tớ biết cậu quay lại nên giữ lại nó.” Thần Hi nhàng : “Tớ xuống trước đây.” biết lúc này đây Lãnh Tây cần gian yên tĩnh.

      Những giọt lệ lặng lẽ rơi, lỡ mất quá nhiều thời gian cùng con , lúc con bé bập bẹ học , lúc con bé tập tễnh bước .

      Bố vào tù bảy năm, cũng lang thang bên ngoài bảy năm, bảy năm này, chính tự lưu đày bản thân, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn thể cởi được hết những xiềng gông cơ thể.

      Khi Cao Tử Quần dẫn theo Hi Hi đến, đúng lúc Lãnh Tây từ cầu thang xuống. Sở Hàng nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ, cũng gì, nắm lấy tay , hai người lẳng lặng xuống lầu.

      Cao Tử Quần nhìn thấy hai người họ, ánh mắt đảo xuống đôi bàn tay nắm chặt kia, vẻ mặt liền trở nên lạnh lùng, nhưng rất nhanh liền lấy lại được thần thái tự nhiên.

      Thần Hi đến nắm lấy tay Hi Hi: “Hôm nay Hi Hi xinh quá.” bé mặc chiếc váy hồng nhạt, tóc mái ngang trán, chiếc bờm đínhhình nơ bằngkim cương, đơn giản nhưng lại rất tinh tế.

      Hi Hi e thẹn cười, tiến đến hôn lên má Thần Hi.

      Lãnh Tây đứng đằng sau, cả người bỗng chốc sững lại. Sở Hàng vỗ bàn tay : “Em vẫn còn nhiều thời gian mà.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 11:
      Còn nhiều thời gian, bảy năm cũng có thể chịu đựng được, giờ đây còn gì mà thể chờ được chứ. Lãnh Tây thở ra, nắm chặt cánh tay Sở Hàng, hai người chậm rãi đến cạnh vợ chồng Trần Trạm Bắc: “Trần tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.”

      Sở Hàng dửng dưng, trầm tĩnh .

      Trần Trạm Bắc nhìn , ánh mắt có vẻ thích thú. nghe Thần Hi , trong thành phố vừa mới mở công ty luật sư, Sở Hàng chính là ông chủ.

      Lãnh Tâynở nụ cười đúng mực: “Thần Hi, tớ cũng biết bây giờ nên xưng hô thế nào đây nữa. Trước đây tớ chỉ gọi theo cậu, còn bây giờ sao?” Dường như mọi việc đều như xưa, khẽ nở nụ cười duyên dáng, trêu đùa.

      Trần Trạm Bắc cười: “Bây giờ em thể bắt chước Thần Hi gọi được rồi.”

      Mọi người bỗng nhiên cười ồ lên.

      Lãnh Tây mở miệng: “Thần Hi còn kém tuổi em đấy, em rể, thấy cách xưng hô này như thế nào.” nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch.

      Thần Hi lặng lẽ gì, mặc hai người họ trêu ghẹo nhau.

      Trần Trạm Bắc khỏi lắc đầu: “Lãnh Tây, em vẫn như trước đây, chút cũng thay đổi.” nhìn qua thấy quai hàm Cao Tử Quần nghiến chặt ,Trần Trạm Bắc hiểu rằng, nếu như bọn họ còn ở đây tán gẫu chừng người nào đó lại nổi cơn. nhanh chóng mời khách khứa ngồi xuống.

      khí trong bàn ăn được tự nhiên như bình thường. Lãnh Tây ăn rất ít, phần lớn thời gian đều ngắm nhìnHi Hi. Có thể thấy được Cao Tử Quần rất thương con , cả bữa ăn đều rất chú ý đến nó.

      Hi Hi rất kén ăn, mỗi khi Cao Tử Quần gắp thức ăn vào bát là bé lại quay đầu lại trừng mắt nhìn bố mình, Cao Tử Quần cũng chỉ làm ngơ. Trước kia, Cao Tử Quần cũng từng đối với như thế.

      Lãnh Tây thầm thở ra, mải mê nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con .

      Đến lúc Thần Hi đến gần cũng để ý.

      “Tớ bảo Thiệu Thần lát nữa dẫn Hi Hi lên gác rồi.”

      Lãnh Tây chậm rãi quay đầu lại, nâng ly rượu đỏ đung đưa, nhàng nhâm nhi, miệng tràn đầy hương rượu.

      “Lãnh Tây chuyện trước đây…” Thần Hi còn chưa xong, Lãnh Tây đặt ly rượu xuông: “Thần Hi, tớ lên gác trước đây.”

      Thần Hi nhìn bóng lưngcô, bất đắc dĩlắc đầu.

      Trần Thiệu Thần đến tìm Cao Hi Hi bảo là có món đồ hay muốn cho bé xem, Cao Hi Hi rất có phong cách kiêu ngạo : “Tớ thèm, có cái gì mà bố chả mua cho tớ.”

      Nghe những lời này, Cao Tử Quần rất thoải mái.

      Trần Thiệu Thần bị đả kích, nhìn qua Cao Tử Quần. Cao Tử Quần biết rằng tại tâm tìnhcon rất khó chịu: “Con cùng Thiệu Thần chơi .”

      Cao Hi Hi miễn cưỡng xuống ghế.

      “Cậu muốn dẫn tớ xem cái gì?” Cao Hi Hi hờ hững .

      Trần Thiệu Thần nghe theo lời dặn dò của mẹ cậu, dẫn Hi Hi lên thư phòng ở tầng hai: “Lên rồi tớ mới cho cậu. Giờ cậu nhắm mắt lại , đến khi tớ được, cậu mới được mở mắt ra.”

      Cậu bé nhàng đẩy cửa, dẫn Hi Hi vào trong, làm biểu tượng chữ “V” với người bên trong rồi rất nhanh liền rời .

      Tim Lãnh Tây đập thình thịch, tựa như thủy triều dâng lên, sóng đập dữ dội vào bờ.

      “Trần Thiệu Thần, được chưa đấy? Tớ mở mắt ra á…” Hi Hi giọng , từng câu từng chữ như chạm vào nổi lòng của Lãnh Tây. Lãnh Tây nhàng bước đến cạnh con , từ từ ngồi xuống, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Hi Hi.

      Hi Hi chầm chậm mở mắt ra, lời của bé trong nháy mắt mắc nghẹn lại ở cổ họng: “Trần Thiệu Thần.” Đôi môi mọng đỏ há ra động đậy.

      Lãnh Tây cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình. Từ từ nhàng vươn tay nắmlấy bàn tay trắng nõn kia: “Hi Hi.”

      Bóng râm ấm áp, thời gian như đứng lặng.

      Hi Hi kinh ngạc nhìn người trước mặt, đôi mắt kia giống hệt đôi mắt bé. Hi Hi chỉ lần ảo tưởng được mẹ gọi mình như thế. Vừa nãy, bàn ăn bé cũng nhìn thấy Lãnh Tây, nhưng vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Lúc này Lãnh Tây rất hồi hộp, bất an: “Hi Hi.” biết phải gì, cứ tham luyến gọi tên con, đắm đuối nhìn con.

      bạn Cao Hi Hi từ từ lấy lại tinh thần, bé hít hơi, cố gắng ưởn ngực, bỗng dưng hất Lãnh Tây ra: “ đừng đụng vào con.”

      Lãnh Tây mang giày cao gót nên bước chân vững, người lảo đảo, ngã mạnh về phía sau, rất nhanh chống tay xuống, chỉ nghe thây thanh rầm, nhíu chặt mày.

      Hi Hi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn có chút lo lắng: “Con ra đây.”

      “Hi Hi, chờ …”Lãnh Tây đứng dậy, cổ tay đau đớn, cố cắn răng chịu đựng, gượng nở nụ cười: “Hi Hi, con muốn gặp ta ư?”

      Bước chân Hi Hi dừng lại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

      Lãnh Tây đến trước mặt nhìn con : “Nếu như Hi Hi cần ta nữa, ta rời khỏi thành phố D, mãi mãi trở lại.”

      Đôi mắt nhóc liền ửng đỏ, những giọt nước mắt tuôn ào xuống, bé uất ức khóc nghẹn, cắn môi cố cho tiếng khóc vang lên thành tiếng. Bộ dáng bướng bĩnh này lại hoàn toàn trái ngược với Lãnh Tây.

      Lãnh Tây đưa tay nhàng vuốt đầu con , mái tóc bé rất mượt mang theo hương táo nhàn nhạt: “Hi Hi thích mẹ sao? cần mẹ nữa sao?” Thanh êm ái nghẹn ngào.

      Hi Hi đưa tay qua loa lau nước mắt: “Con ghét .”

      Lãnh Tây quỳ mặt đất, tay run run ôm con vào lòng, hơi sữa trẻ con lan tỏa khắp nơi, làm người ta hiểu sao có cảm giác rất thoải mái.

      “Là mẹ sai rồi, Hi Hi cho mẹ cơ hội bù đắp lỗi lầm được ?” Nước mắt Lãnh Tây giàn dụa, mơ hồ .

      Hi Hi bĩu môi, khẽ hừ, nhưng đến cuối cùng cũng ra lời từ chối.

      Khóe môi Lãnh Tây từ từ nhếch lên, nước mắt chảy xuống miệng, đắng chát xen lẫn ngọt ngào vui mừng.

      Khoảnh khắc này mong đợi bao lâu rồi, tựa như thế kỉ dài đằng đẳng. Cảnh này diễn ra trong giấc mơ của biết bao nhiêu lần, nhiều đến nổi đếm xuể.

      Lãnh Tây ôm Hi Hi, với con rất nhiều, lời lộn xộn, cuối cùng hai người họ đều ngồi bệt dưới đất, mẹ nhìn con, con nhìn mẹ. Ngay cả khi gì cũng rất ấm áp. Có lẽ đây chín là máu mủ, dính chặt thể kéo đứt.

      đâu?” Hi Hi nhàng hỏi, giọng mang theo mũi.

      Lãnh Tây xúc động, vẻ mặt dịu hiền: “Mẹ làm việc ở thành phố B.”

      “Vậy sao từ trước đến nay trở lại thăm con.” Hi Hi hỏi thẳng, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm .

      Lãnh Tây bối rối, phải trả lời con mình thế nào đây.

      và ba con ly hôn rồi đúng ?” Cao Hi Hi bạo dạn hỏi.

      Lãnh Tây có hơi ngạc nhiên: “ phải như vậy, việc này sau này mẹ cho con.”

      Hi Hi nhíu mày: “Có phải đợi đến khi con trưởng thành ? Hai người là kỳ lạ, làm như cái gì con cũng hiểu hết ấy.”

      Lãnh Tây bất giác mỉm cười: “Đúng rồi, Hi Hi của mẹ là thông minh nhất.”

      Nhóc con được mẹ khen, hai gò má bỗng đỏ ửng lên, đáng làm người ta muốn dời mắt.

      ~~~

      Sở Hàng ung dung đứng ngoài ban công lầu hai, ngẩng đầu, ánh trăng đêm nay mê lòng người, làm người ta bất giác tĩnh tâm. bao lâu rồi ngắm trăng kiểu này nhỉ.

      “Luật sư Sở có sở thích tao nhã nhỉ.” thanh từ phía sau vang lên, lạnh lùng, kiêu ngạo.

      Sở Hàng xoay người, của hôm nay còn là chàng sinh viên ngây ngô của năm đó nữa, người toát ra vẻ thành thục chững chạc.

      Cao Tử Quần nheo mắt, đến bên cạnh, ngước đầu nhìn vầng trăng sáng bầu trời đêm.

      “Cao tiên sinh, cũng có hứng thú với ánh trăng đêm nay ư?” Sở Hàng bình tĩnh hỏi.

      Cao Tử Quần trả lời liền câu hỏi của ta, nhìn bầu trời đêm trong chốc lát, sau lại nhàng mở miệng: “Giờ tôi mới biết, đàn ông Sở gia cố chấp như vậy.”

      Đối với câu châm biếm của , sắc mặt Sở Hàng vẫn thay đổi: “Chẳng phải Cao tiên sinh cũng như vậy sao?” nheo mắt, nếu như phải vì Cao Tử Quần, và Lãnh Tây cũng phải rơi vào cục diện của tại.

      Mấy năm nay ra sức cố gắng để có thể mang Lãnh Tây quay trở lại với của trước kia, nhưng cuối cùng cũng thể bù đắp nổi.

      “Luật sư Sở, muốn đấu với tôi ư, tôi khuyên câu, hãy sớm thu hồi ý nghĩ này .” lạnh lùng : “Con của tôi đương nhiên là muốn sống cùng tôi rồi.”

      Ánh sáng mờ mịt đan xen, sắc mặt Cao Tử Quần lạnh như băng.

      Đúng lúc này Lãnh Tây nắm lấy tay Cao Hi Hi ra khỏi phòng, từ xa Hi Hi thấy bố, bé có chút bối rối nhìn qua Lãnh Tây, rồi gọi: “Bố.”

      Cao Tử Quần xoay người lại, ánh mắt chỉ nhìn chằm vào Cao Hi Hi, từ đầu đến cuối có liếc qua Lãnh Tây.

      “Hi Hi, về thôi.” dửng dưng .

      Hi Hi thở dài, quay sang Lãnh Tây giọng : “Con phải về với bố rồi. phải nhớ kỹ những lời với con đấy. Uhmmmm….tạm biệt .”

      Lãng Tây gật đầu: “Lời hứa đáng giá nghìn vàng.”

      nhóc vui tươi hớn hở chạy đến Cao Tử Quần: “Bố, chúng ta về thôi.”

      Sở Hàng đến cạnh , Lãnh Tây ngước mắt nhìn rồi nở nụ cười: “ yên tâm .” Sở Hàng gật đầu: “Chúng ta cũng về thôi.”

      Lúc ra về nhóc vẫn quên chuyện bị Thiệu Thần gạt, lại thèm để ý đến cậu bạn, Trần Thiệu Thần bực bội thở phì phò quay về phòng.

      Đêm nay là đêm vui vẻ nhất mà bạn Cao Hi Hi từng trải qua, tuy rằng bé vẫn chưa mở miệng gọi tiếng “mẹ”, nhưng đề phòng cùng oán giận của bé đối với Lãnh Tây cũng dần dần giảm bớt.

      xe.

      Nhóc con ngâm nga khúc ca: “Trước cổng nhà có cây nho, chú em xanh non vừa mới nảy mầm…”

      Cao Tử Quần nhíu mày: “Hi Hi, bố nhức đầu.”

      Cao Hi Hi liếc nhìn bố: “Vậy con đổi bài khác.”

      “Mẹ quý của con, tan tầm về đến nhà…”

      Sắc mặt Cao Tử Quần đen xịt: “Cao Hi Hi, con cần nhắc bố.”

      Hi Hi nín bặt, đôi mắt xảo quyệt chớp chớp: “Bố, phải bố sắp Mỹ sao? Đến lúc đó con đến ở cùng ấy?”
      ấy là ai?” Cao Tử Quần trầm giọng hỏi.

      ấy đó.” Hi Hi lên từ “ Mẹ “ này: “Bố đừng giả vờ với con nữa.”

      “Con thấy là có khả năng ấy sao?”Cao Tử Quần hỏi ngược lại.

      Cao Hi Hi bất chấp: “Dù sao con cũng Mỹ cùng bố: “Mẹ của Văn Tuyển cũng phải là mẹ của con. Bố, bố kỳ đấy.”

      được, con đến ở cùng nội.”

      “Con chịu đâu.” Cao Hi Hi nhảy dựng lên, khuôn mặt nhắn vì tức giận má đỏ ửng lên: “Nội bắt con luyện công, bố…” muốn phải chịu tội như vậy.

      bé ỉu xìu: “Con đảm bảo rằng, khi bố quay lại con chắc chắn về ở với bố, như vậy có được ? Bố, con hy vọng hai người có thể ở bên nhau.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 12:
      “Con hy vọng hai người có thể ở bên nhau.”Ngồi máy bay, Cao Tử Quần chợt lại nhớ lại những lời này, đôi môi mỏng khỏi nhếch lên nụ cười.

      Quả , cũng mong như vậy.

      Mười mấy tiếng ngồi máy bay, khi đến nơi là bảy giờ sáng. Sau khi máy bay hạ cánh, Cao Tử Quần cũng nghỉ ngơi, liền đến thẳng bệnh viện.

      Cuộc phẫu thuật của Cao Tuyển là vào chín giờ, cậu bé vẫn ngừng nhắc nhắc lại muốn gặp . Văn Thư đành phải gọi điện thoại.

      “Bây giờ đường đến bệnh viện.” Cao Tử Quần nhíu mày.

      Văn Thư an tâm thở ra: “Tiểu Tuyển muốn chuyện với .” đưa điện thoại cho Tiểu Tuyển, cậu bé liền thoăn thoắt: “Bố, bao giờ bố đến.” Văn Tuyển vui vẻ nở nụ cười.

      biết Cao Tử Quần gì, cậu bé cười khanh khách: “Dạ được, vậy bố đến nhanh chút nha.”

      Văn Thư vuốt đầu con trai, nhìn vào khuôn mặt kia có chút thất thần.

      Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, Văn Thư ra đón . Từ xa nhìn , ngược sáng, thân ảnh cao lớn tuấn tú trước mắt và hình ảnh trong trí nhớ kia dường như khác là mấy. Vẫn là bộ vest đen toát ra vẻ nghiêm túc như trước đây.

      “Tiểu Tuyển thế nào rồi?” Cao Tử Quần đến trước mặt, nhìn trầm giọng hỏi.

      Văn Thư mỉm cười: “Tình hình cũng tệ lắm, chỉ là suốt ngày nhớ .”

      “Hai hôm trước có việc đột xuất nên phải dời ngày.” Cao Tử Quần giải thích.

      Văn Thư cũng hỏi xảy ra chuyện gì: “ phải bảo Hi Hi qua cùng à?”

      Cao Tử Quần cau mày: “Con bé muốn .”

      Văn Thư gì nữa, lý do kia ai ai cũng đều ràng, dẫn vào phòng bệnh.
      Văn Tuyển vừa nhìn thấy Cao Tử Quần vui mừng ra mặt: “Bố.”

      Cao Tử Quần đến bên cạnh, đưa tay bế cậu bé: “Con nặng hơn rồi đấy.”

      Văn Tuyển ôm chầm lấy người , bởi vì xa cách quá lâu, cậu rất nhớ bố mình: “Bố.” Cậu lại thào gọi.

      Cao Tử Quần vỗ vào mông cậu bé.

      “Được rồi, hãy nghỉ ngơi trước .” Văn Thư rót cốc nước đưa đến tay .

      “Mẹ lại ghen tỵ với tình cảm thắm thiết của bố con con có phải .” Văn Tuyển vui vẻ , vẻ mặt Cao Tử Quần vẫn như trước. Văn Thư nhìn qua , bỗng giật mình.

      Cao Tử Quần và con trai tâm , hẹn sau khi con trai khỏe hẳn dẫn nó đá bóng, chơi bóng rổ, đôi mắt Văn Tuyển sáng rực.

      “Bố, đợi sau khi con khỏe lại, con và mẹ cùng bố về nước, như vậy nhà chúng ta có thể mãi mãi bên nhau rồi.”

      Cao Tử Quần hơi sửng sốt, lời của Văn Tuyển dường như làm bất ngờ nhớ đến gì đó.

      Văn Thư nhìn thấy lặng im: “Được rồi, bác sĩ và y tá đến rồi, chúng ta chuẩn bị thôi.”

      Văn Tuyển bị bệnh tim bẩm sinh, van hai lá và van ba lá phát triển hoàn toàn. Sau lần phát bệnh này tiếng tim bị dán đoạn 17.0mm (1). Đáng nhẽ ra hai mẹ con có dự định về nước, ngờ rằng Văn Tuyển lại phát bệnh nên phải trì hoãn lại.

      (1) Đây là bệnh hở van tim.

      Sau khi Văn Tuyển vào phòng phẩu thuật, Cao Tử Quần và Văn Thư đứng đợi ở hành lang.

      “Đừng lo lắng quá, về phương diện này James là bác sĩ rất có uy tín.”

      Văn Thư thở ra, sắc mặt có chút tái nhợt. ra cũng biết, nhưng trong lòng vẫn cứ bất an: “Tử Quần, nhiều năm qua, cứ mỗi lần gặp chuyện vẫn luôn ở bên cạnh em.”

      Cao Tử Quần nở nụ cười ấm áp: “Văn Thư, chúng ta quen biết nhau nhiều năm, huống hồ…”

      Văn Thư nuốt cổ họng: “ bao nhiêu năm rồi nhỉ?” buồn bã lên tiếng: “Em quen biết Tần Mặc từ lúc tám tuổi, chớp mắt ba hai rồi.” Thời gian làm chúng ta quên rất nhiều thứ và cũng làm nên nhiều việc đáng có. Trong lòng Văn Thư thầm thở dài.

      ~~~

      Dĩ nhiên Cao Tử Quần làm theo mong muốn của Cao Hi Hi, đưa Hi Hi về nhà nội. Ông Cao là người rất nghiêm túc, đối với chuyện năm đó của con trai cũng phê bình cách tế nhị. Hai gia đình Cao gia và Văn gia rất thân nhau, Cao Tử Quần và Văn Thư được hứa hôn từ khi họ còn bé.

      Cao Tử Quần có ở bên ngoài ăn chơi ông cũng gì nhưng đằng này lại sinh ra cho ông đứa cháu nội. Ông cảm thấy rất có lỗi với Văn gia, nhưng lại càng luyến tiếc đứa cháu hơn. Ông rất thương cháu , sợ cháu nội bị ức hiếp, từ năm năm tuổi dạy bé võ thuật. Có thể là ông rất tâm huyết.

      Nhưng Cao Hi Hi lại ngại mệt, hết lần này hết lần khác đấu trí đấu dũng cùng nội để thoát khỏi luyện tập. Cho nên Cao Hi Hi chẳng bao giờ chủ động chạy đến nhà nội.

      Lần này Cao Hi Hi lại chỉ đến hôm, nụ cười khuôn mặt ông Cao Lại càng tươi hơn. Chạng vạng chiều, tài xế lái xe đến đón Cao Hi Hi. Nhà ông Cao ở ngoại ô thành phố, môi trường dễ chịu, khu đất rộng, mọi thứ đều đầy đủ.

      Hi Hi luôn cho rằng nội mình là địa chủ, kỳ cũng có gì khác biệt lắm.

      “Nội cháu đến rồi đây.” bé đặt cặp xuống, vội vã chạy đến tủ lạnh tìm thức uống. Tiết trời tháng chín vẫn còn nóng như đổ lửa. Đến nhà nội cũng rất tốt, bé có thể kiêng nể gì, ăn tất cả những thứ mình thích.

      “Vừa đến liền ăn uống đồ lạnh, Hi Hi à, hóa ra cháu đến nơi này là chỉ để ăn.” Ông đến phòng khách.

      Cao Hi Hi uống hơi, vẻ mặt thỏa mãn, đưa bình nước ngọt cho nội: “Nội uống thử , mát thấu tim luôn.”

      Ông Cao nhìn thấy miệng cháu ướt sũng, lắc đầu: “Hi Hi à, trai con làm xong phẩu thuật lần này có thế về nước đấy.” Ông chớp mắt nhìn cháu .

      Hi Hi ngước mắt nhìn nội, nhất thời nước ngọt còn mùi vị gì, bé nuốt xuống cổ họng: “Ờ, về về thôi.”

      Ông Cao ngờ cháu lại như vậy, nhóc con kia đúng rất tinh ranh, từ sau khi biết Văn Thư phải là mẹ ruột mình ngay lập tức tỏ thái độ thù địch với Văn Tuyển.

      con về có thể chơi cùng con rồi, hai con có thể cùng nhau học, như vậy rất tốt phải sao?”

      Hi Hi trả lời, bé nghĩ, Văn Tuyển mà về nước như vậy Văn Thư chắc chắn cũng về cùng. Vậy mẹ của nó phải làm sao đây? Mẹ và bố thể ở cùng nhau được nữa rồi.

      Ông Cao nhìn thấy cháu đứng sững, ngay cả thức uống chảy giọt cũng có động đậy. Ông vội vàng lấy khăn lau tay cho cháu : “Cháu đấy, thông minh quá như vậy cũng biết là giống ai nữa?”
      Cao Hi Hi liếc nhìn qua nội, buồn bực : “Giống mẹ cháu.”
      Ông Cao giật mình: “Mẹ cháu…” trong đôi mắt ông dường như muốn tìm hiểu cái gì đó.

      phải nội rằng bố con rất ngốc sao, vậy con thông minh đương nhiên là di truyền từ mẹ rồi.”

      Nghe xong ông hơi sững sờ, đó là vì khi Tử Quần còn bé, học võ thuật năm mà mãi có tiến bộ, ông ít lần nhắc đến việc này trước mặt cháu . Ông khô khan ho tiếng: “Được rồi, luyện công thôi.”

      Vẻ mặt Cao Hi Hi ngay lập tức bí xị.

      Buổi tối, Cao Hi Hi buồn chán nằm giường, trong lòng khỏi oán trách Cao Tử Quần vừa mới gặp được con trai quên ngay đứa con này rồi. Đến bây giờ ngay cả cuộc điện thoại cũng gọi về cho nó.

      bé rất tức giận, cầm lấy tờ giấy khe khẽ xuống lầu. bé sít sao thở hơi, hồi hộp nhấc điện thoại, từ từ nhấn từng con số.

      Thấy đầu kia vẫn chưa có ai bắt máy, bé hơi sốt ruột, khúc nhạc dương cầm vang lên nghe đến bực mình, cũng may cuối cùng cũng có người trả lời.

      “Xin chào, ai đấy?” thanh dịu dàng của Lãnh Tây truyền đến, lộ ra vẻ mệt mỏi.

      Hi Hi cắn răng, trong nhất thời nổi nên lời.

      Dường như Lãnh Tây cảm nhận được, thử hỏi: “Là Hi Hi à?”

      “Hi Hi, muộn thế này sao con vẫn chưa ngủ? Con vừa làm bài tập về nhà xong à? Hi Hi…? Giọng Lãnh Tây càng ngày càng gấp gáp. Xa cách khoảng thời gian, cũng biết sống chung cùng con thế nào.

      Cao Hi Hi thở dài: “Con cũng phải là đồ ngốc, bài tập về nhà làm xong từ lâu rồi.”

      Bên kia Lãnh Tây nhịn được mỉm cười: “Bây giờ Hi Hi ở đâu.”
      “Nhà nội.” bé nũng nịu với giọng tủi thân: “Bố Mỹ rồi.”

      Lãnh Tây sững sốt, trong nhất thời biết nên gì.

      Cao Hi Hi bĩu môi: “Bố luôn thế, mỗi lần Mỹ đều đưa con đến nhà nội, con nghi ngờ có phải là bố nhặt con về hay .”

      Lòng Lãnh Tây chua xót, nghe Thần Hi rằng Cao Tử Quần có vợ và con trai. Mấy năm trước Văn Thư phải qua Mỹ bởi vì sức khỏe của con trai. Người ta vẫn đoán già đoán non rằng mối quan hệ vợ chồng này chấm dứt, vì thấy mấy năm nay Cao Tử Quần vẫn luôn độc thân.

      quốc khánh dẫn con chơi mà?” Hi Hi lo quên nên nhắc nhở.

      Lãnh Tây bỗng dưng buồn cười, giọng điệu nhàng: “Mẹ có quên, tối thứ bảy, mẹ đến đón con có được ?”

      Hi Hi vừa lòng gật đầu: “ nhớ giữ lời đấy.”

      Lãnh Tây cẩn thận lên tiếng: “Vậy mẹ cúp máy nhé, con ngủ ngon.”
      “Ngủ ngon.”

      Hi Hi chậm rãi đặt điện thoại xuống, mãi khi nghe thấy tiếng “tút… tút” Lãnh Tây mới tắt máy.

      Còn năm ngày nữa là đến lễ Quốc khánh. Lãnh Tây bên vừa bận rộn chuyện công ty, bên vừa phải lo lắng cho việc của bố. Cũng may là có Sở Hàng giúp đỡ nên tất cả mọi chuyện cũng tiến triển thuận lợi.

      Công ty vẫn muốn hợp tác cùng Trung Chính, đến lúc đến cuộc chiến cuối cùng dành cho hai công ty. Trong khoảng thời gian này Lãnh Tây bận đến đầu tắt mặt tối, nếu phải là tối qua chính miệng Cao Hi Hi rằng Cao Tử Quần Mỹ đúng là có chút lo lắng biết Cao Tử Quần có biết công việc tại của hay .

      muốn cốc nước, ánh mắt xa xăm nhìn ngoài cửa sổ. Còn năm ngày nữa đến kỳ nghỉ quốc khánh dài ngày (2), mấy ngày nay tâm trạng của mọi người trong công ty đều rất tốt. nhớ đến Hi Hi, bất giác lại nở nụ cười.

      (2) Ở TQ, lễ quốc khánh 1/10 của họ được nghỉ 7 ngày.

      “Lãnh Tây, có chuyện gì mà vui thế?” Giám đốc đến bên cạnh , vẻ mặt trêu chọc. Ông đặt tập giấy xuống bàn.

      “Là gì vậy ạ?” Lãnh Tây hỏi.

      “Đây là những gì tôi thu thập được, thừa dịp mấy ngày này hãy xem qua . Nghe tin từ Trung Chính, mấy hôm nay Cao tổng có trong nước, đợi ta về nước mới quyết định là công ty chúng ta hay là Tinh Tế.”

      Lãnh Tây gật đầu. ra, lòng cũng chẳng muốn hợp tác cùng Trung Chính nhưng giờ cũng chỉ biết hết sức.

      ~~~

      Hai ngày nay tâm trạng Cao Hi Hi cực kỳ vui vẻ, còn mang truyện manga đọc trong giờ học nữa, ngay cả đối với Thiệu Thần cũng bớt giận nhiều.

      Vào giờ ra chơi, Trần Thiệu Thần chạy lên tầng hai tìm bé, cậu bé còn lo rằng Cao Hi Hi còn giận cậu chuyện hôm đó thèm để ý đến cậu nữa. ngờ rằng Hi Hi ngược lại rất tốt, còn tặng cậu con bướm ép rất xinh đẹp.

      “Đây là nội tớ bắt được đấy.”

      Trần Thiệu Thần rất cảm động, ngọt ngào : “ Hi Hi tỉ tỉ, mấy ngày nghỉ tới đây tỉ làm gì?” (*)

      (*)Thiệu Thần vừa lên lớp , Hi Hi học lớp 2, nhưng tớ vẫn để hai bé xưng nhau là cậu tớ, tại Thần Thần thích Hi Hi. Đoạn này tớ để xưng tỉ tỉ vì hai bé trêu nhau.

      Hi Hi nhìn qua cậu: “Bí mật.”

      Trần Thiệu Thần vừa nghe hớn hở: “Dẫn theo đệ được ?”

      Hi Hi vuốt đầu cậu: “Ngoan nào, tỉ có việc quan trọng, đợi tỉ về rồi dẫn đệ chơi nhé.”
      Cứ mỗi lần đến kỳ nghĩ hai đứa lúc nào cũng ở cùng nhau, hay chơi cùng nhau, gia đình hai bên cũng cố gắng để hai đứa bên nhau.

      “Đệ nhanh về , học hành chăm chỉ để biết thêm nhiều chữ, biết chưa?”

      Trần Thiệu Thần ỉu xìu.

      Tan học, Lãnh Tây đến đón bé, Cao Hi Hi với nội rằng, đêm nay đến Trần gia, ông Cao cũng nghi ngờ gì, hai gia đình trước nay vẫn rất thân thiết.

      Chuông vừa reo, Hi Hi chạy vội ra cổng, Lãnh Tây cùng nhiều phụ huynh khác đứng bên ngoài đợi. cũng rất lạ, vừa liếc mắt Hi Hi nhận ra mẹ mình, bé liền chạy nhanh ra.

      Lãnh Tây nhìn con mỉm cười: “Con đói bụng chưa, mẹ dẫn con ăn bánh ngọt nhé.”

      nhận lấy ba lô, Hi Hi nhìn , mặt mày tươi rói: “Cảm ơn ạ.”
      Lãnh Tây đưa con về Lãnh gia bằng xe điện, bé xinh đẹp như hoa như ngọc đột nhiên xuất nhất thời khiến Lãnh gia sôi nổi náo nhiệt.

      Đáng tiếc là khoảng thời gian vui vẻ ấy vừa chưa được bao lâu, Cao Tử Quần xuất phá vỡ mọi thứ.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 13:
      Lãnh Tây dẫn Hi Hi vào nhà, bà Lãnh ra đón từ sớm, nhìn thấy Hi Hi trong lòng bà cảm xúc lẫn lộn, nhất thời biết . Hi hi mở to đôi mắt ngây thơ trong suốt, ngượng ngùng nhìn bà.

      “Hi Hi, lại đây với bà nào.” Bà Lãnh nghẹn ngào.

      HI Hi từ tốn đến bên cạnh bà, mở miệng: “Chào nội ạ.”

      Tần Hiểu Nhiên kinh ngạc, khó khăn lên tiếng: “Hi Hi, cháu phải gọi bà là bà ngoại.”

      Lãnh Tây đặt túi trong tay xuống, lúc nãy vừa tan sở mua tôm hùm: “ Mẹ, món tôm con làm ngon bằng mẹ, hay là mẹ xào .”

      Tần Hiểu Vân nhìn , muốn gì nhưng rồi lại thôi: “Uhm, hai mẹ con lên lầu nghỉ ngơi trước .”

      “Con rửa tay .” Lãnh Tây chỉ toilet cho con . Lúc vừa vào Hi Hi nhìn quanh nhà lượt, hai phòng ngủ phòng khách, nhà hơi cũ nhưng rất sạch . bé theo Lãnh Tây đến phòng vệ sinh, hai mẹ con đứng ở bồn rửa tay.

      Lãnh Tây nhìn con từ trong gương, tay dính đầy bọt xa phòng, cảnh tượng rất đỗi bình dị nhưng lại làm cho lòng người xót xa.

      Rửa tay xong, hai mẹ con lại quay về phòng.

      Hi Hi nhìn quanh căn phòng: “Đây là phòng của à?”

      “Vốn là phòng của cậu con.” thản nhiên , vừa xong liền cảm thấy hối hận, cũng may Hi Hi cũng có phản ứng gì. Lãnh Tây tiếp tục : “Mẹ quay lại nên cậu con dọn đến công ty ở.”

      Hi Hi gật đầu, ngồi xuống giường, ga trải giường màu xanh ngọc bích được trải thẳng tươm gọn gàng nếp gấp. Tay bé sờ lên cảm thấy chất liệu rất mềm và êm ái.

      Đây là căn phòng khá đơn sơ, Hi Hi nhìn quanh khắp phòng bỗng thấy giá có rất nhiều sách, qua lễ phép hỏi: “Con có thể xem được ?”

      Lãnh Tây gật đầu, đây đều là truyện từ hồi còn học sinh: “Thám tử Conan” “Naruto” “Rurouni Kenshin”

      Tần Hiểu Vân vẫn còn chúng giữ gìn cẩn thận cho con .

      Hi Hi rút quyển, giở ra, ở góc trái phía dưới trang đầu tiên là chữ ký của Lãnh Tây, bé nhìn hồi vào chữ viết kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thảo nào trong thư phòng bố có nhiều truyện manga như vậy, bố của nó cũng đâu phải là kiểu người trẻ con.

      Buổi tối, lúc ăn cơm Lãnh Lượng về. Nhìn thấy Hi Hi có hơi sửng sốt, ngay cả câu cũng thèm hỏi.

      Lãnh Tây đành chịu.

      bàn ăn, Tần HIểu Vân ngừng gắp thức ăn cho Hi Hi, vui sướng nhìn cháu . Hi Hi cũng rất nể mặt ăn nhiệt tình.

      Lãnh Tây vừa bóc tôm vừa nhìn con ăn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

      “Mẹ, sao canh nhạt vậy? Trong nhà có muối à?” Lãnh Lượng bực bội .

      Tần Hiểu Vân nếm thử: “Có đâu nào, Hi Hi canh nhạt lắm hả cháu?” Bà nhanh chóng hỏi.

      Hi Hi là nhóc rất tinh mắt, vừa nhìn qua là biết Lãnh Lượng thích nó, con bé cũng chẳng quan tâm, nhìn qua Tần Hiểu Vân cười hì hì : “Ngoại, rất vừa miệng ạ. Nội con bảo ăn muối nhiều quá tốt cho sức khỏe, để có thân thể khỏe mạnh chỉ nên ăn thanh đạm thôi ạ.”

      “Chao ôi, Hi Hi của chúng ta còn biết cả chế độ dinh dưỡng cơ đấy, sau này ngoại chú ý hơn.” Tần Hiểu Vân cười híp mắt. Có thể là do cảm thấy thiếu thốn với cháu , bà đối với Hi Hi rất ưu ái.

      Lãnh Lượng vội vàng ăn xong rồi ra ngoài sân.

      Sau bữa tối, Hi Hi cũng ra sân chơi. Hương quế thoang thoảng theo gió, đến cạnh Lãnh Lượng ngẩng đầu nhìn : “Cậu.”

      Chân Lãnh Lượng hơi run lên, cười khẩy, chẳng thèm quan tâm đến bé.

      Hi Hi cũng hề tức giận: “Đàn ông thể mất lịch như thế, sau này kiếm được vợ đâu ạ.”

      Khóe môi Lãnh Lượng giật giật, vẫn tiếp tục im lặng.

      Hi Hi tiến sát hơn: “Con tên Hi Hi, là cháu cậu.”

      Lãnh Lượng nghĩ thầm con nhóc này sao có thể …dài dòng như vậy chứ.

      “Ờ… Ta biết rồi.”

      Hi Hi nhún vai: “Ngoại bảo cậu rất ấu trĩ, giờ con mới phát ra, cậu và Thiệu Thần giống nhau.”

      Lãnh Lượng bực tức: “Nhóc con kia, ai đấy hả? biết lớn gì cả.” xong liền cúi xuống bế con bé lên vai. Hi Hi hét ấm lên, thanh xuyên thủng cả trời cao.

      “A… Cậu đặt con xuống .”

      Lãnh Lượng vừa tức giận là vừa buồn cười, vỗ vào mông bé hai cái, nghĩ đến bố nó, lửa hận trong lòng lại càng tăng.

      “Đau.” Cao Hi Hi bị đau gào lên. Cậu đúng phải là người tốt, vừa gặp đánh nó.

      Lãnh Tây nghe thấy tiếng hét, vội vã bưng đĩa trái cây chạy ra.

      “Lãnh Lượng, để con bé xuống.” Giọng có chút gấp gáp.

      Lãnh Lượng hừ tiếng rồi cũng đặt cháu xuống. Hi Hi sờ sờ mông, vừa tức vừa giận: “Từ trước đến giờ bố còn chưa đánh con bao giờ nữa đấy. bé nhìn qua Lãnh Tây và Lãnh Lượng hét toáng lên.

      Sắc mặt Lãnh Tây trầm xuống nhìn qua Lãnh Lượng, vẻ mặt chuyển sang tím tái. Lãnh Lượng nhìn bộ dáng cháu y chang Cao Tử Quần, đúng trời sinh cha nào con nấy.

      Lãnh Tây thở ra hơi, ngồi xuống: “Hi Hi, xin lỗi, cậu chỉ đùa cùng con thôi.”

      Hi Hi cắn môi, đôi mắt phiếm đỏ: “ phải, cậu thích con.”

      Trẻ con rất nhạy cảm, Hi Hi lại càng đặc biệt nhạy cảm, bé trừng mắt nhìn cậu mình. Lãnh Lượng vẫn còn chút tức giận: “Vậy con quay về tìm bố là được.”

      “Lãnh Lượng.” Thanh Lãnh Tây bỗng dưng lên cao.

      Ánh trăng di chuyển, bỗng dưng chiếc cổng từ từ mở ra. thân hình cao lớn đứng đằng kia.

      Cùng lúc 3 người quay đầu lại nhưng cảm xúc hoàn toàn khác nhau. Hihi sung sướng gọi “bố” rồi chạy vù đến. Lạnh lượng lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, hai tay siết chặt. Trong khi Lãnh tây vẫn giữ vẻ mặt rất bình tĩnh, lặng yên đứng nhìn.

      “Bố, sao bố lại đến đây?” Hi Hi kéo tay bố mình, khuôn mặt mừng rỡ.

      Cao Tử Quần liếc mắt xuống nhìn con , cười nhếch môi: “Nếu như bố đến, chừng con bị bắt cóc đến nơi mà bố vẫn biết.”

      Hi Hi lè lưỡi: “ có chuyện đó.”

      Cao Tử Quần ngước mặt lên, thong thả bước đến , khoảng mét cách dừng lại,đôi mắt thâm trầm sâu tựa biển: “Lãnh tiểu thư, giấy tờ điền người giám hộ là tôi.” hơi nheo mắt, thanh lạnh băng.

      Lãnh Tây nhìn chằm vào , đợi hết lời: “Vậy sao?”

      Cao Tử Quần cười mỉa mai: “ chọc giận tôi đấy ư.”

      Lãnh Lượng hề gì, như cơn gió lao đến đấm Cao Tử Quần đấm: “Khốn kiếp.”

      Cao Tử Quần cũng phải là người bình thường, nghiêng đầu tránh rồi đáp lại Lãnh Lượng cú đấm:“Tên của cậu hoàn toàn ngược lại với con người cậu.”




      Lãnh Lượng hơi chao đảo, tức giận quay đầu lại xông vào liều mạng với Cao Tử Quần. Lãnh Tây vội vã giữ em mình: “Em cùng loại người này liều mạng làm gì.” thở dài: “Vào nhà trước .”

      Lãnh Lượng tức thở hồng hộc, vẫn bất động. Lãnh Tây đẩy ta.

      “Hi Hi và cậu vào trong trước nhé.” Lãnh Tây nhìn Hi Hi.

      Hi Hi kinh sợ chứng kiến cảnh vừa nãy, cậu đánh bố nó? hiểu gì hết nhìn Cao Tử Quần rồi lại quay sang Lãnh Tây.

      Lãnh Tây đến kéo tay con , gắng gượng nở nụ cười: “Mẹ có chuyện muốn với bố, Hi Hi vào trong trước được ?”
      Hi Hi nhíu mày, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu. Lãnh Lượng khôngchờcháu , tự mình vào trước. Sau mấy giây Hi Hi cũng theo vào.

      có chuyện gì muốn với tôi?” Cao Tử Quần nhếch môi, nhìn lên bầu trời đêm, hít hơi, bầu khí ở ngoại ô rất thoáng đãng.

      Lãnh Tây nắm chặt những ngón tay lạnh buốt, nhanh chậm : “Vợ con tại như thế nào rồi?”
      Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn qua : “Có liên quan gì đến sao?”

      Lãnh Tây vẫn rất bình tĩnh, nhìn về phía xa xăm, ngàn vì sao lấp lánh bầu trời đêm, như nhớ lại ngày nào đó: “Có lẽ biết, hôm hai người đính hôn, tôi cũng có mặt ở đấy.”

      Đó là chuyện bao lâu rồi, hoa tươi thanh nhã, nhạc du dương, nhân vật nổi tiếng tụ tập, yến tiệc linh đình, suốt đời này vẫn thể quên được. thậm chí vẫn nhớ , hôm đó Cao Tử Quần mặc bộ vest đen được cắt may tinh xảo. ra, cảm thấy mặc quần đen trông hơi nghiêm trang quá, nhưng sở thích ấy vẫn giữ đến tận bây giờ.

      Trong chớp mắt đôi mày cao Tử Quần chau lại, nhàng quay đầu nhìn vào khuôn mặt kia, bao lâu rồi, bao lâu rồi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững kia. Khoảng thời gian họ ở cùng nhau, khoảnh khắc vui vẻ ít ỏi đến đáng thương.

      …” Cao Tử Quần còn chưa hết, Lãnh Tây ngắt lời : “Vợ rất đẹp.” đột nhiên cười, rồi chuyển đề tài: “Nhưng tôi nghĩ rằng có người vợ nào muốn chồng mình và con của người phụ nữ khác sống cùng nhau đâu nhỉ?” nghiến răng gằn từng chữ .

      Cao Tử Quần tối : “ phải là ấy làm sao biết được ấy nghĩ gì?” nhướng mày: “Vậy còn ? Từ khi sinh Hi Hi ra đến giờ ôm con bé được bao nhiều lần? Nếu như tôi cho , trong khoảng thời gian dài rời , Văn Thư vẫn luôn chăm sóc cho con bé tử tế.”
      “Thế nhưng tất cả những thứ này đều do ai gây nên? Cao Tử Quần, có tư cách trách móc tôi!” Lãnh Tây run run hỏi. Nếu như phải vì ta, và Sở Hàng cũng như bây giờ, cũng phải chịu cảnh chia cách cùng HI Hi, gia đình cũng tan nát, bố cũng phải ngồi tù, em trai cũng phải bỏ học…

      “Là ép tôi sinh Hi Hi…” Lãnh Tây hoảng loạn lùi về đằng sau, tức giận thở dồn dập suy nghĩ: “Là , là bức ép tôi, bằng tôi cũng sinh con bé.”

      ra căn bản muốn sinh con ra.” giọng đột nhiên vang lên.

      Lãnh Tây kinh ngạc đứng sững, máu toàn thân chảy ngược.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 14:
      ai biết Cao Hi Hi đứng đó từ khi nào, nghe được bao nhiêu, nhưng quan trọng là nghe được câu sau cùng. Trời đêm tối mịt, đôi mắt bé ngấn nước, chứa đầy vẻ khó chịu giải thích được. Lãnh Tây nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim như bị ngàn nhát dao cứa vào, cổ họng nghẹn đắng thốt nên lời.

      Chiếc bóng đung đưa mặt đất, Cao Hi Hi từ từ ra, cuối cùng lại đến bên cạnh Cao Tử Quần.

      “Bố, chúng ta về thôi.” Hi Hi cố hết sức kéo lấy cánh tay bố, trong lòng bàng hoàng lo lắng, ở tuổi này, bé chỉ biết cách trốn tránh.

      Cao Tử Quần cau mày, vươn tay bế lấy con . Hi Hi úp mặt lên vai bố, từ cũng , trong chớp mắt, Cao Tử Quần cảm giác cổ mình ươn ướt.

      Cao Hi Hi nấp vào trong lòng bố, Lãnh Tây vẫn bất động đứng đấy, khóe miệng run run, cuối cùng cũng thốt lên được thành tiếng: “Hi Hi, con nghe mẹ , mẹ phải có ý đó.”

      Hi Hi vẫn nhúc nhích, Cao Tử Quần chần chừ vài giây, cuối cùng xoay người.

      Lãnh Tây nhìn chằm vào bóng lưng hai bố con từng bước rời , càng ngày càng xa. chậm rãi nở nụ cười bi thương.

      Ra khỏi sân Lãnh gia, bé nhịn nổi nữa khóc òa lên. Cao Tử Quần bế con lên xe, lấy khăn giấy chùi nước mắt nước mũi cho con : “Được rồi, con đừng khóc nữa.”

      Hi Hi sụt sịt: “ ấy muốn sinh con ra ư?” Đôi mắt đỏ ửng, khẽ .

      Cao Tử Quần nhíu mày, đưa tay vuốt mái tóc bé: “Là bố chọc giận mẹ con nên mẹ mới những lời như thế, ra mẹ rất thương Hi Hi.”

      Cao Hi Hi dè chừng: “Vậy bố nhanh xin lỗi mẹ được ?” bé hy vọng bố mẹ và nó được sống cùng nhau.

      Cao Tử Quần tự nhiên : “Bố cố gắng.”

      Cao Tử Quần vừa xuất , người Lãnh gia đều vui. Sắc mặt Tần Hiểu Vân tốt lắm. Lãnh Tây khẽ : “Con lên ngủ trước đây.”

      Bầu khí trong nhà trở nên ngột ngạt, nặng nề, Lãnh Lượng trầm giọng : “Chị, chị đúng định tranh giành quyền nuôi con bé đấy à?”

      Lãnh Tây dừng lại, ngữ điệu kiên quyết: “Đúng vậy.”

      Lãnh Lượng nhìn chị mình, trong mắt lóe lên tia bất đắc dĩ :“Chị bao nhiêu tuổi rồi chứ? Cao Tử Quần là loại người như thế nào? Bảy năm trước chị vứt con bé lại, bày năm sau chị muốn là được sao? Con bé cùng Cao Tử Quần chung sống nhiều năm như vậy, nó có thể dễ dàng rời xa bố nó ư?”

      Tần Hiểu Vân nhăn mặt: “Tất cả đừng nữa, nghỉ .” Bà lặng lẽ thở dài, Tần Hiểu Vân còn hiểu uẩn khúc này hơn ai khác.

      Lãnh Lượng đứng dậy, dửng dưng để lại câu: “Con đây.”

      Đêm đến Lãnh Tây lại mơ thấy ác mộng, tất cả kế hoạch kỳ nghỉ quốc khánh đều bị Cao Tử Quần làm tan thành bọt nước.

      Ngày hôm sau, nhận được điện thoại của Sở Hàng: “Ở phía đông thành phố vừa mới mở nhà hàng, có rất nhiều món ngon, em có muốn đưa Hi Hi đến đó ăn thử ?”

      “Con bé được Cao Tử Quần đón về rồi.” rất bình thản.

      Sở Hàng hơi sững sốt, nhưng rất nhanh liền lấy lại được vẻ tự nhiên: “Bây giờ em ở đâu?”

      “Ở nhà.” Lãnh Tây nhìn cây hoa quế trong sân, hờ hững trả lời.

      “Hôm nay có việc gì cả, lát nữa qua đón em.” Sở Hàng nhàng .

      Lãnh Tây gì, có lẽ là bởi vì quá phiền muộn, giờ phút này chỉ mong có người bên cạnh.

      Sở Hàng tắt máy, quay lại bàn áy náy với mấy người bạn học: “Xin lỗi, tớ có việc phải về trước, lúc khác lại tụ tập.” Vốn là có cuộc gặp mặt với bạn học cũ.

      Khi Sở Hàng đến Lãnh gia, Lãnh Tây ngồi dưới tán cây quế trong sân, khép hờ đôi mắt, người tựa vào thân cây. Sở Hàng từ tốn vào, mỗi bước đều rất khẽ .

      Cánh hoa quế vàng nhạt đung đưa theo gió, tản ra hương thơm dìu dịu.

      Lãnh Tây khẽ chau mày, trong đầu ngừng lên những hình ảnh rệt của câu chuyện năm xưa.

      Khi Lãnh gia rơi vào đường cùng, tòa nhà trong tay còn lại đáng đồng. Cuối cùng đành phải tự mình đến tìm Cao Tử Quần cầu xin.

      Thế nhưng khi gọi điện thoại đến, phải là có người nhận, giọng Cao Tử Quần lãnh đạm truyền đến: “Ai đấy?”

      cắn chặt môi: “Cao tổng, là tôi Lãnh Tây.”

      “Ồ, là Lãnh Tây à.” Cao Tử Quần giả bộ như nhớ ra : “Em tìm tôi có việc gì ư?” có bản lĩnh như thế đấy, tựa hồ giữa và Lãnh Tây chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Lãnh Tây như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, miệng mấp máy mãi mới thốt lên được thành tiếng: “Cao tổng, hôm nay có rảnh ?”

      Cao Tử Quần gõ lên mặt bàn, ước chừng khoảng mười giây sau: “Lãnh Tây, ngại quá, tối nay tôi có bữa tiệc rồi.”

      Lãnh Tây thở ra hơi: “Vậy được rồi, tôi làm phiền nữa.” thể thêm gì được nữa. Cầu xin người mà mình từng xua đuổi như rác, cúi người hạ thấp mình, quả đúng là cũng chỉ có , Lãnh Tây mới có thể làm được.

      Cao Tử Quần cúp máy, cười nhếch môi.

      Mấy ngày này hầu như hôm nào Lãnh Tây cũng đến Trung Chính, nhưng đều bị thư ký của ngăn lại. muốn nhìn thấy bộ dáng khốn khổ vùng vẫy của .

      đứng dậy ra ngoài, ngờ lại nhìn thấy Lãnh Tây ngồi sững sờ ghế sô pha nhúc nhích, hai tay nắm chặt di động. ung dung đến, người xung quanh nhìn thấy đều đứng lại chào: “Cao tổng.”

      Lãnh Tây bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía . Cao Tử Quần nhìn thấy trong đôi mắt lóe lên tia hy vọng, tuy liền vụt qua nhưng vẫn cảm nhận được.

      thẳng về phía , vẻ mặt bình thản tựa như đợi mở miệng. Mãi đến khi đến bên cạnh , vẫn thấy Lãnh Tây có phản ứng gì, hơi nhíu mày.

      Trợ lý Tôn Nhiên rất tinh mắt, liền hỏi: “Cao tổng, có cần từ chối lời mời của Tần thị ?

      thôi.” Cao Tử Quần có chút bực mình .

      Lãnh Tây sực tỉnh hoảng hốt đuổi theo, thế nhưng bóng lưng Cao Tử Quần sớm khuất dạng. hoang mang đứng trước tòa nhà, hoàng hôn dần buông xuống, vô lực bước .

      Tôn Nhiên nơm nớp lo sợ , tay nắm chặt vô lăng, lái cũng được mà lái cũng xong. Ánh mắt Cao Tử Quần vẫn nhìn chằm phía ngoài cửa sổ, chau mày, Tôn Thành đoán ra nghĩ gì.

      Trước đó mấy ngày, họ nhìn thấy Lãnh Tây và chàng sinh viên khác đường, lúc đấy trông Cao tổng rất bình thản dường như để tâm, ngờ rằng chỉ vừa cách mấy ngày, vật đổi sao dời, ngay lập tức ông chủ thay đổi thái độ.

      Nhưng bây giờ đây rốt cuộc là hay cứ ở lại?

      “Lái xe qua đó.” Cao Tử Quần lạnh lùng mở miệng.

      Khi xe dừng lại bên cạnh, Lãnh Tây bỗng giật mình. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, nhìn thấy đôi mắt hẹp dài thâm trầm kia, lòng hơi hoảng loạn. Lãnh Tây cố hết sức bình tĩnh, tự với bản thân rằng chỉ có cơ hội duy nhất là lần này.

      “Lên xe.” Cao Tử Quần lời thừa thải, đơn giản ra lệnh.

      Lãnh Tây sững sờ vài giây cuối cùng cũng lên xe.

      ngồi cẩn trọng dè chừng ngồi dán sát bên cửa.

      phải em tìm tôi có việc à, sao bây giờ gặp tôi, em lại lời nào thế.” Cao Tử Quần lạnh lùng .

      Lãnh Tây hô hấp khẩn trương: “Về mảnh đất kia, bây giờ chúng tôi muốn sang tay.”

      Cao Tử Quần nhìn , đôi mắt lóe lên vài phần thích thú: “ món đồ vào thời khắc đặc biệt mới có giá trị đặc biệt. Miếng đất kia của gia đình em tại còn như trước. Lãnh Tây em phải hiểu được, thị trường thay đổi người cũng đổi thay.”

      Lãnh Tây giật mình ngờ ta như vậy, nắm chặt lòng bàn tay: “ như vậy, Cao Tổng xin thứ lỗi vì phiền ngài.” bối rối đưa tay mở cửa, chợt nghe thấy Cao Tử Quần lên tiếng: “Nếu như em cho tôi lý do để mua mảnh đất đó, tôi suy nghĩ lại”

      Lãnh Tây dừng lại, tay nắm chặt cánh cửa.

      “Lái xe , đến Sở Quản.” : “Em còn nửa tiếng để suy nghĩ.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :