1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 5:
      Lãnh Tây tuyệt vọng trừng mắt nhìn, chưa bao giờ thay đổi, chưa đạt được mục đích dễ dàng buông tha.

      mơ hồ nhìn , suy nghĩ vô thức trôi dạt về những năm trước. Thời gian cứ dần trôi, nhưng có những ký ức vẫn mãi phai mờ.

      Ngày ấy, năm ấy.

      “Lãnh Tây, cậu có thực tập ?” Tôn Linh Lợi vừa mới xách thùng nước lên, thở hồng hộc : “Tớ vừa gặp chịTrần khóa , chị ấy bảo bên Trung Chính còn hai vị trí.”

      Lãnh Tây vùi giường đọc tiểu thuyết, hờ hững bảo: “Sao cũng được.”

      Tôn Linh Lợi nhìn : “Vậy chúng ta cùng nhé, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.” biết hoàn cảnh gia đình của Lãnh Tây rất tốt, ra cũng cần thực tập.

      “Vậy tớ điền vào hồ sơ nhé.”

      Lãnh Tây hoàn toàn đắm chìm trong tình tiết của câu chuyện: “Cậu tự quyết định

      Tôn Linh Lợi cười : “Bây giờ tớ có bán cậu chắc cậu cũng chả biết ấy chứ.”

      Lãnh Tây cười hì hì: “Thế nhớ tìm cho tớ ông chủ tốt đấy nhé.”

      Vài ngày sau, Lãnh Tây nhận được tin tức từ phía công ty bên kia, bảo rằng mồng tháng bảy phải đến báo cáo. thở dài hơi: “ phải sao?”

      Tôn Linh Lợi hung dữ lườm : “Tớ thề nếu cậu , tớ xé xác cậu ra.”

      Lãnh Tây cười nhếch môi: “Cậu yên tâm, tớ làm. Trung Chính ư? Có phải tập đoàn Trung Chính đó ?

      “Còn có Trung Chính nào nữa? phải tập đoàn xây dựng thư viện cho trường chúng ta kia sao?

      “Đúng là đại gia.” Lãnh Tây bình tĩnh .

      Chuyện thực tập, lúc đầu ông Lãnh đồng ý. Ông Lãnh xuất thân là chủ thầu, trải qua bao khó khăn gian khổ mới có được như ngày hôm nay. Với con , ông luôn thương cưng chiều nỡ để con mình chịu khổ. Lãnh gia cũng có công ty riêng, là công ty bất động sản.

      Ông Lãnh sợ con ra ngoài làm việc bị ức hiếp.

      “Nếu con muốn làm hãy đến công ty bố làm thư ký , tiền lương mỗi tháng là vạn.”

      Lãnh Tây tức giận : “Đồ nhà giàu mới nổi.”

      Ông Lãnh cười cười, ánh mắt cưng chiều: “Nếu tổng giám đốc được ? Chỉ cần con đến công ty bố làm việc.”

      Lãnh Tây để ý đến ông: “Con hứa với bạn con rồi, bọn con đến thực tập ở Trung Chính. Con đến đó học cách kinh doanh của tập đoàn họ sau này trở về truyền đạt lại cho bố, biến công ty của chúng ta trở nên hùng mạnh.”

      Sau này, thỉnh thoảng nghĩ, nếu như năm ấy đến đó, có phải xảy ra chuyện tình như ngày hôm nay .

      Sau khi đến Trung Chính làm việc nửa tháng đến ngày kỷ niệm mười năm thành lập tập đoàn. Toàn thể già trẻ dưới trong Trung Chính đều bận đến đầu tắt mặt tối, thực tập sinh cũng bị sắp xếp làm việc. Lãnh Tây bắt đầu hối hận, nên đến đây mà.

      Nhưng nhìn thấy Tôn Linh Lợi làm việc quá hăng hái nếu bỏ chạy cảm thấy rất xấu hổ. Gia đình Tôn Linh Lợi sống ở quê, bố mẹ ấy phải chạy vạy vất vả lắm mới gom góp đủ cho ấy đóng tiền học phí. biết mục tiêu của bạn mình là muốn tìm công việc trong công ty có chế độ đãi ngộ tốt để sau này có thể chăm sóc bố mẹ.

      Lãnh Tây rất ít khi trước mặt khoe khoang này nọ, Tôn Linh Lợi dĩ nhiên cũng rất thích chơi với bạn này.

      Ngày 20 tháng 7. Lễ kỷ niệm thành lập mười năm của Trung Chính. Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn của tập đoàn. Giờ đây Lãnh Tây mới biết được ra gia đình chỉ làm tép riu, nhà giàu mới nổi hoàn toàn giống với đại gia . Trong đầu vọng lại những từ ngữ trau chuốt hoa mỹ- rượu ngon người đẹp, yến tiệc linh đình…

      Quan trọng là khách mời đến đây, cũng thường nghe ông Lãnh nhắc đến những quan chức lớn trong thành phố.

      đẳng cấp chính là đẳng cấp, nhà giàu mới nổi như gia đình sao bì kịp.

      Người ở sân khấu vừa phát biểu xong, phía dưới vỗ tay ầm ầm. Lãnh Tây nheo mắt quan sát người đứng kia: toàn thân mặc bộ vest đen, khuôn mặt lạnh lùng, giọng trầm ấm, ràng mà dứt khoát.

      nhìn thấy người bạn thân của cậu mình, trong đầu bỗng dưng xuất câu: quan thương cấu kết.

      nghĩ rằng Trần Trạm Bắc cũng lên sân khấu phát biểu, xem ra Trung Chính cũng đóng góp cho nhà nước ít.

      Trần Trạm Bắc đại diện cho cơ quan thành phố ,công nhận và biểu dương tập đoàn Trung Chính có nhiều đóng góp cho phát triển của thành phố và địa phương.

      Lãnh đạo phát biểu xong, buổi tiệc chính thức bắt đầu, đủ loại tiết mục vui chơi. Lãnh Tây nhìn thấy hai người đàn ông lịch lãm bước xuống, ánh mắt nghi ngờ. lấy cốc rượu ra ngoài ban công, Tôn Linh Lợi bưng rất nhiều thức ăn đến, hai người ăn say mê.

      “Tớ còn cho rằng tổng giám đốc của Trung Chính ông chú nào cơ, xem ra tuổi của ta cũng lớn lắm.” uống hớp rượu, ngon nhỉ. Ông Lãnh chưa bao giờ cho đụng vào những thứ này, sợ chết uống ngụm lớn.

      “Nghe bao nhiêu chị em phụ nữ trong Trung Chính đều chạy theo ta đấy” Tôn Linh Lợi vừa ăn vừa nên chẳng nghe .

      Lãnh Tây hừ : “ phải chỉ có tiền thôi sao?”

      “Cũng hẳn, ta vừa đẹp trai lại vừa có năng lực. Lúc ta đứng sân khấu, ôi sao mà đẹp trai thế.”

      “Tớ chẳng cảm thấy thế, ta bao nhiêu rồi? Chắc hẳn cũng ba mươi, quá già.” Lãnh Tây dựa người vào tường: “Trưởng nhóm biện luận diễn thuyết của trường mình cũng rất đẹp trai, tớ thấy Sở Hàng còn xuất sắc hơn ta nhiều.” giọng dần.

      Đúng lúc bên trong truyền đến tiếng hoan hô. Tôn Linh Lợi thích thú : “Bọn mình vào xem .”

      “Tớ đâu, cũng chẳng có gì khác so với mấy bữa tiệc ở trường cả, chán chết.” Vì để hợp với bộ đầm dạ hội hôm nay Lãnh Tây phải mang đôi dày cao gót bảy phân, lúc này đây chân đau sắp gãy ra. cởi giày chân trần đứng mặt đất, bàn chân trắng nõn nhích tới nhích lui, trông rất đáng nhí nhảnh.

      “Vậy tớ vào xem nhé, lát nữa ra tìm cậu.” Tôn Linh Lợi đặt đĩa bánh ngọt vào tay bạn mình.

      Lãnh Tây tựa như nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, ta tên là gì? Cao cái gì ý nhỉ?”

      Tôn Linh Lợi chạy như bay vào trong, có kịp trả lời câu hỏi của .

      Lãnh Tây thở dài, nheo mắt nhìn về phía xa xa. Trong bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng rọi bao phủ cả bầu trời.

      Bỗng nhiên, cảm giác được bầu khí xung quanh thay đổi.

      “Cao Tử Quần.” giọng trầm ấm lạnh lùng truyền đến.

      Lãnh Tây ngạc nhiên mở mắt ra, hoang mang bối rối: “Cái gì cơ?”

      bóng hình to lớn bao phủ lên người , trong nhất thời bầu khí xung quanh bỗng dưng ngột ngạt, lẳng lặng lùi về phía sau, đôi chân khẽ cuộn lại.

      Ánh mắt người trước mắt lộ ra vẻ tò mò, thích thú. Trong bóng tối vẻ đẹp của vẫn tỏa sáng.

      “Cao Tử Quần. còn cái gì thắc mắc ?” nhàng lên tiếng, giọng mảy may thay đổi.

      Lãnh Tây bất ngờ, nhất thời hiểu chuyện gì xảy ra.

      làm ở bộ phận nào?” Cao Tử Quần dường như rất có hứng thú với . vừa mới uống ít rượu, muốn ra đây hít thở khí ngờ lại nghe được những lời đó.

      Lãnh Tây có chút xấu hổ: “Tôi là nhân viên phục vụ ở đây.” đại câu.

      “Ồ” Giọng cao lên: “Nhân viên phục vụ trong khách sạn thay đổi trang phục từ lúc nào vậy nhỉ?” Ánh mắt nhìn xuống người .

      Lãnh Tây bị nhìn có chút mất tự nhiên.

      Cao Tử Quần chớp mắt nhìn chằm chằm vào , sau lại nhìn xuống chân . Bàn chân Lãnh Tây rất đẹp, cỡ chân 36, mười ngón chân thon làm cho dâng lên loại cảm xúc muốn giữ lấy người con này.

      Dường như có luồng khí xông lên trong ngực , hơi nghiêng người, khóe miệng nhếch lên: “ rất thông minh.”

      Trái tim Lãnh Tây đập thình thịch, cố gắng lui về phía sau, nhưng đằng sau là bức tường lạnh băng, căn bản có đường lui: “ tránh ra .”

      Hơi thở Cao Tử Quần phả lên cổ , loại cảm giác này rất lạ, vừa nóng lại vừa tê dại.

      tên là gì?”

      rất căng thẳng: “Này, tránh ra cho tôi.” ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt người , lòng bỡ ngỡ.

      là ai?” hỏi lại lần nữa.

      Lãnh Tây đột nhiên ngồi xuống, nhanh nhẹn nhặt lấy hai chiếc giày cao gót đánh lung tung lên người . Nhưng Cao Tử Quần nhanh tay hơn bước giữ chặt tay , chớp chớp mắt: “Đúng là móng vuốt của mèo hoang”

      Lãnh Tây nghiến răng: “ hãy nhanh thả tay tôi ra, bằng ngày mai tôi tìm phóng viên…”

      Cao Tử Quần nhìn vào đôi mắt đen nhánh trừng lên với , trong mắt đúng là tràn ngập tức giận, cười nhếch môi: “Bên ngoài có đầy phóng viên kìa, ngay bây giờ có thể đấy.”

      đột nhiên bối rối, trán lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt.

      vài phút trôi qua, chữ cũng .

      Cao Tử Quần rất hứng thú, tay đột nhiên choàng qua eo , Lãnh Tây hoảng hốt: “…”

      “Tên!” lạnh lùng hỏi.

      Lúc này đây ánh mắt tràn đầy cường bạo, hận thể lấy dao đâm phát.

      ư…” nhíu mày, tay thuần thục luồng lên khóa áo.

      “Lãnh Tây” Giọng run rẩy: “ Tên tôi là Lãnh Tây.” sợ, tâm trí hoảng loạn.

      Động tác tay Cao Tử Quần bỗng nhiên dừng lại: “Lãnh Tây…” thào nhớ kỹ hai chữ này: “Là Tây nào?”

      Lãnh Tây hít hơi: “Tây trong “Đông Tây”.”

      ra là Tây trong “Đông Tây”.” Cao Tử Quần như hiểu ra rồi đột nhiên nở nụ cười, tay đặt lên đầu . Lãnh Tây giật mình nghiêng đầu qua, Cao Tử Quần cũng giận. nhìn đồng hồ: “Tôi vào trước, lát nữa có người đến đón .”

      vuốt mái tóc , dường như có chút quyến luyến.

      Đến khi rời khỏi, hai chân Lãnh Tây vẫn còn run, từ từ ngồi sụp xuống. nhắm mắt lại, thở ra hơi, tâm trí hỗn loạn. Nhưng vẫn còn hiểu chuyện gì xảy ra. lấy lại bình tĩnh, chân trần chạy mạch.

      có ngốc, ý tứ của Cao Tử Quần rất ràng, ta nhìn trúng . Tiếp theo xảy ra chuyện gì. Những chuyện như vậy bây giờ quá phổ biến, nhưng khi chính bản thân mình gặp phải lại là vấn đề khác, làm nổi…

      Hoảng sợ chạy ra khỏi khách sạn, nhanh chóng bắt taxi về nhà. Khi về đến nhà mới chợt nhớ là quên cho Tôn Linh Lợi, liền lấy điện thoại gọi cho bạn mình.

      Tôn Linh Lợi giận dữ: “Lãnh Tây, tớ tìm cậu nửa ngày, bây giờ cậu ở đâu?”

      Lãnh Tây chan chứa bao nhiêu tủi thân muốn trút, nhưng cuối cùng cũng kể cho Tôn Linh Lợi vì sợ ấy nghĩ nhiều, đành nuốt xuống. kiếm đại lý do để đối phó với Tôn Linh Lợi.

      Cả đêm hôm đó chợp mắt.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 6:
      Hạnh phúc chính là được người mình thích quan tâm. Nhưng nếu như bị người mình thích quan tâm đó có thể gọi là hạnh phúc sao?

      Hai ngày này Lãnh Tây ở Trung Chính cứ luôn nơm nớp lo sợ, cuối cùng cũng mặc kệ. ra bộ phận của cách nơi làm việc của Cao Tử Quần xa tít mù khơi, thế nhưng từ trước tới nay vẫn luôn là người lo xa, có thể trốn cứ trốn, muốn bị rơi vào tình cảnh dê sa vào miệng cọp.

      Tôn Linh Lợi hơi khó hiểu: “ phải cậu làm rất tốt đó sao?”

      “Hai hôm trước ngoại tớ bị gãy chân vừa mới được đưa đến thành phố D, tớ phải ở nhà chăm sóc ngoại.” Chuyện ngoại bị thương là nhưng đó cũng là cái cớ để bỏ việc thực tập.

      Tôn Linh Lợi biết tính của Lãnh Tây, chuyện quyết định thể dễ dàng thay đổi được.

      “Được rồi.”

      Mặt mày Lãnh Tây liền trở nên vui mừng: “Linh Lợi à, cậu hãy làm việc tốt cố gắng được giữ lại luôn nhé.”

      Tôn Linh Lợi nhìn , trong mắt lóe lên tia: “ con người tớ rất mâu thuẫn, cậu tớ cũng rất tiếc, nhưng nếu ở lại cậu trở thành đối thủ cạnh tranh của tớ.” thở dài, ánh mắt phức tạp.

      Lãnh Tây cười to hề để tâm: “Vậy chắc chắn là tớ bằng cậu rồi. Thôi nữa, cậu làm việc . Tớ thu dọn đồ đạc rồi lượn đây.”

      Tôn Linh Lợi gì nữa.

      Thực tập sinh như họ khi rời khỏi cũng cần làm nhiều thủ tục rắc rối lắm, chỉ cần đến bộ phận nhân đóng dấu là được. Lãnh Tây cho rằng tập đoàn lớn như họ mới làm vậy, chứ công ty của nhà chả phải cần làm gì cả.

      Cho đến khi mọi việc đều được giải quyết xong, vui vẻ thu dọn đồ đạc rời khỏi.

      Kết thúc thực tập sớm, Lãnh Tây dành hai ngày nhàn rỗi ở nhà, buổi sáng trò chuyện cùng ngoại, chiều đến làm tổ trong phòng xem phim hàn quốc, ngày trôi qua trong thoải mái.

      Dần dần cũng quên chuyện đêm đó.

      ngày nọ, bạn thân của là Từ Thần Hi tổ chức hoạt động phát hành sách tại nhà sách của thành phố, Lãnh Tây hứa là đến giúp ấy, trước khi ra khỏi cửa điện thoại đột nhiên vang lên.

      “A lô.”

      Đầu bên kia im lặng.

      Lãnh Tây nhìn lại màn hình, nhíu mày, lên dãy số người gọi, lúc đầu còn tưởng là người đưa hàng, trước đó đặt mua mấy thứ mạng. im lặng khác thường của đầu dây bên kia làm dự cảm điều hay. Đanh chuẩn bị tắt máy nghe được giọng đàn ông trầm ấm: “Là tôi, Cao Tử Quần.”

      Hai hàng lông mày Lãnh Tây chau lại: “Ai cơ… a lô…tín hiệu điện thoại sao thế nhỉ…a lô…a lô…tôi tắt máy nha.”

      Cao Tử Quần nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tít tít, miệng nhếch lên, rất thú vị, cầm tờ giấy lên.

      Lãnh Tây, */*/198*, khoa hán ngữ và văn học đại học nhân văn thành phố D.

      Đôi mắt hẹp dài mà sâu sắc nheo lại, đứng lên nhìn những đám mây phía tây nhuộm đỏ cả chân trời. Trong đầu bỗng dưng nhớ lại đôi mắt kia, nhiệt tình của tuổi trẻ dường như là loại sức sống làm cho người ta cảm thấy tràn trề năng lượng.

      Lãnh Tây thở ra hơi, nghỉ việc ở Trung Chính ta có thể làm gì được nữa chứ? Trong trường đại học phải là có nam sinh theo đuổi nhưng ngay từ đầu cự tuyệt quyết liệt, có vài người còn thề rằng kiên trì theo đuổi cho bằng được, nhưng cuối cùng thế nào?

      Cao Tử Quần cười nhếch môi, cầm lấy điện thoại bắt đầu nhắn tin: Tôn Linh Lợi là bạn học của đúng .

      Lãnh Tây còn vui mừng chưa được bao lâu nhận được tin nhắn, lòng ngay lập tức chìm nghỉm. ta có ý gì đây chứ? ngây ra, chốc sau chuông điện thoại lại vang lên, nhìn chằm vào màn hình, chần chừ hồi lâu rốt cuộc cũng bắt máy.

      “Là tôi.”

      “Ồ, Cao tiên sinh, lúc nãy ngài gọi, ở bên chỗ tôi sóng điện thoại tốt, xin lỗi ngài, ngài có chỉ thị gì ạ?”

      Cao Tử Quần buồn cười: “Chỉ thị có.” thản nhiên .

      Trong lòng Lãnh Tây khinh bỉ, thầm mắng ta là đồ biết xấu hổ.

      thực tập ở Trung Chính nữa sao?” bỏ chạy cũng nhanh nhỉ, thế nhưng biết rằng khi con báo săn mồi tìm thấy mục tiêu thể nào dễ dàng buông tay được. Hơn nữa mục tiêu này lại hết lần này đến lần khác trêu chọc , đáng thế này cơ mà.

      “Cao tiên sinh, xin lỗi ngài vì việc nhặt này mà cũng phải phiền ngài bận tâm đến.” đúng là ăn no rãnh rỗi có việc làm mà.

      “Với tôi vì những việc tôi thích tôi tình nguyện hao tâm tổn trí.” Cao Tử Quần thẳng ra: “Lãnh Tây, rất thông minh, biết tôi muốn gì mà.”

      Lãnh Tây nghiến răng, sao có thể gặp người đàn ông biết xấu hổ như thế này nhỉ, lại còn là lão già nữa chứ, lên baidu tìm qua tư liệu về ta, ba mươi rồi.

      “Cao tiên sinh, hồi bé bố tôi cho tôi làm qua bài trắc nghiệm về chỉ số IQ, chỉ đạt được mức trung bình thôi, tôi hoàn toàn thông minh.” muốn phát điên, làm gì sao lại trêu chọc đúng người đàn ông này chứ.

      “Vậy chắc chắn là đúng rồi, tôi có biết người rất có uy tín,có thời gian tôi đưa đến đó kiểm tra trắc nghiệm thêm lần nữa.” Cao Tử Quần cao giọng, hơi dừng chút rồi lặp lại: “ chạy cũng rất nhanh đấy, ngay cả bạn học cũng mặc kệ. Haha…” cười tiếng.

      Lãnh Tây chỉ cảm thấy tiếng cười của ta làm cho toàn thân rét run.

      “Tôi hiểu cái gì?” Lãnh Tây cảm thấy rằng cần phải đặt mối quan hệ giữa và Tôn Linh Lợi sang bên, như thế ấy mới bị liên lụy.

      “Ồ… Vậy ư?”Giọng cao lên: “Như vậy cũng tốt.” Cao Tử Quần sâu sắc .

      Cuộc điện thoại làm cho cả người hốt hoảng, khi đến nhà sách công việc của Thần Hi hoàn tất. Thần Hi than trách: “Sao giờ cậu mới đến? Tớ mệt chết được nè.” liên tục trong bốn, năm tiếng đồng hồ, cổ họng khàn cả lên. Nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt chút sinh lực của Lãnh Tây, Thần Hi hỏi: “Cậu sao thế?”

      Lãnh Tây chu môi: “ có gì.”

      Thần Hi cười hihi: “Có phải cậu đau buồn luyến tiếc vì Sở Hàng nhà cậu sắp ra nước ngoài ?”

      Lãnh Tây trợn tròn mắt: “ Cậu cười nhạo tớ ư.”

      Thần Hi kéo tay : “Hôm nay tớ kiếm được tiền mời cậu ăn ngon.” Hai người đến dãy phố bán thức ăn bình dân ven đường. Họ gọi mực nướng, bánh gạo chiên…

      “Tâm trạng tốt ăn nhiều chút.” Thần Hi gắp cho mấy miếng bánh gạo, Lãnh Tây ăn sạch hết trơn.

      “Đúng rồi, cậu có biết Cao Tử Quần ?” Lãnh Tây vừa nhai vừa rầu rĩ hỏi.

      “Ai cơ?” Thần Hi nghiêng đầu, rồi lặp lại: “Cao Tử Quần?” suy nghĩ chốc: “Là bạn của cậu Noãn Hi hả, tớ có gặp qua vài lần, nhưng sao cậu lại nhắc đến ta.”

      phải tớ thực tập ở Trung Chính sao, vừa bỏ rồi, bạn tớ vẫn còn làm ở đấy nên muốn hỏi chút.”

      “Cậu cũng biết đấy, tớ và người nhà Từ gia cũng thân thiết lắm.” Vẻ mặt Thần Hi hơi ảm đạm. Trước đây tớ có nghe Noãn Hi , gia cảnh nhà Cao Tử Quần rất lớn mạnh, hắc bạch đều có, hoàn toàn giống như những gì ti vi chiếu, hề điêu.”

      “Có phải ta rất trăng hoa ?” Lãnh Tây nghiến răng hỏi: “Thay đổi phụ nữ như thay quần áo?”

      Thần Hi hơi sửng sờ: “Cái đấy tớ cũng , nhưng tớ biết ta rất tàn nhẫn.”

      Tim Lãnh Tây đập mạnh thình thịch, cảm tấy hít thở khó khăn. Tàn nhẫn ư? Tàn nhẫn như thế nào cơ?

      ~~~

      Chỉ vài ngày sau Lãnh Tây có thể chứng kiến được cái gọi là tàn nhẫn kia của Cao Tử Quần. Buổi chiều hôm đấy, và em trai Lãnh Lượng lái xe đường đến bể bơi.

      “Chị, chị biết bơi làm gì?” Lãnh Lượng cảm thấy hết nổi, cậu và bạn học hẹn nhau chuẩn bị chơi vô tình chị cậu nghe được thế là cũng nằng nặc đòi .

      “Chị thể ngồi bờ nghịch nước sao?” Lãnh Tây trừng mắt lườm cậu ta. Cậu em trai này của là càng ngày càng đẹp trai chỉ có đều cậu ta quá yếu mềm. cho rằng là vì tên của cậu ấy quá mạnh mẽ rồi nên tính cách phải ngược lại yếu đuối.

      Lãnh Lượng liếc qua nhìn thấy nụ cười quỷ dị môi chị, toàn thân nổi da gà : “Nếu như chị muốn tìm uyên ương để nghịch nước em đây giúp chị.”

      Sắc mặt Lãnh Tây tối sầm lại, đưa tay véo má cậu ta: “Đồ quỷ sứ, được đùa chị ngươi thế nhá.”

      Lãnh Lượng cố gắng nghiêng người tránh: “Chị ngồi yên , em muốn chết sớm như vậy đâu.”

      Lãnh Tây sợ chết liền rút người lại ngồi yên.

      Lát sau, điện thoại di động vang lên, Lãnh Tây vui cười lấy điện thoại ra nhìn, là Tôn Linh Lợi. Điện thoại vừa kết nối truyền đến giọng của Tôn Linh Lợi: “Lãnh Tây, lúc nãy lãnh đạo vừa mới đến bảo cho phép tớ thực tập ở đây nữa.” Thanh nặng nề cố kìm nén bực bội.

      Khuôn mặt Lãnh Tây cứng ngắc: “Gì cơ?”

      Tôn Linh Lợi cau mày: “May là cậu rời khỏi rồi, thôi bỏ …”

      “Bây giờ cậu ở đâu đấy?”

      Tôn Linh Lợi cho địa chỉ.

      Lãnh Tây nghĩ nhiều: “Dừng xe ở đằng đấy cho chị.”

      Lãnh Lượng nhìn thấy sắc mặt chị mình có chút căng thẳng: “Sao thế, người bạn nào tìm chị đấy?

      “Cái gì? Em đừng dùng giọng điệu này mà ! ấy chẳng làm gì đắc tội với em cả.” Lãnh Tây cầm lấy túi của mình: “Cuộc thực tập của ấy bị thất bại rất bực bội, chị xem ấy.”

      Lãnh Lượng tìm chỗ rồi tấp vào dừng lại: “Chị cẩn thận chút, có chuyện gì hãy liên lạc với em.” Tuy cậu hơn Lãnh Tây tuổi nhưng bao giờ để chị bị ức hiếp.

      Tôn Linh Lợi kể hết chuyện từ đầu đến cuối cho Lãnh Tây, Lãnh Tây thấy khóe mắt bạn mình ửng đỏ đoán được ấy khóc rất nhiều. Lãnh Tây cảm thấy kỳ lạ, hai ngày trước Cao Tử Quần vừa cảnh báo , hôm nay Tôn Linh Lợi bị sa thải.

      Tôn Linh Lợi bảo với rằng ấy nộp hai bộ hồ sơ cùng nhau, chuyện này có thể lớn lớn , nhưng lại xảy ra rất trùng hợp khiến Lãnh Tây thể nghi ngờ.

      an ủi hồi lâu nhưng mặt mày Tôn Linh Lợi vẫn ủ rũ. ra Tôn Linh Lợi muốn học lên nghiên cứu sinh, nhưng hoàn cảnh nhà ấy phải xoay sở để nộp học phí cho năm cũng khó khăn chứ đừng là học tiếp.

      “Thôi, Trung Chính được tớ lại tìm công ty khác.” thở dài: “Tớ bây giờ có chút hối hận, sao lúc ấy ở lại trường thực tập cơ chứ.”

      Lãnh Tây định gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ im lặng.

      Trở về ký túc xá cùng Tôn Linh Lợi, trong lòng Lãnh Tây vẫn cảm thấy áy náy, loại cảm giác này cứ dằn vặt mãi thôi. Hai người ra ngoài cửa hàng, mua cho Tôn Linh Lợi rất nhiều trái cây.

      Hai người cà rà đến tận tám giờ tối, Lãnh Tây nhìn đồng hồ, đến giờ phải về nhà.

      “Cậu về , yên tâm , tớ sao đâu.” Tôn Linh Lợi thản nhiên .

      Lãnh Tây gật đầu.

      Gió đêm mát rượi, đâu đó vang lên tiếng côn trùng kêu vang, chim hót líu lo, là ngày nghỉ nên sân trường có chút vắng lặng. Ánh đèn đường lờ mờ chiếu xuống kéo ra thân ảnh dài. Lãnh Tây nhìn xuống chiếc bóng mình khỏi tăng nhanh tốc độ.

      Ra đến cổng trường, bỗng nhiên chiếc xe chạy lướt qua người . nhìn qua trong lòng thầm khen ngợi, đại học D cũng có nhiều người giàu có , chạy cả xe này đến trường luôn cơ.

      Chiếc xe dần chạy cách xa , bỗng nhiên lại dừng lại. Đến khi Lãnh Tây ngang qua, giọng êm tai nhưng lại khiến cho người ta chán ghét vang lên: “Trùng hợp .”

      vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt nhìn. Trái đất này lớn vậy sao hết lần này đến lần khác bọn họ lại đụng phải nhau.

      “Cao tiên sinh, xin chào.” bất giác lui về sau bước.

      Cao Tử Quần nhìn cười nhếch môi: “ đâu đấy.”

      Đầu óc Lãnh Tây xoay chuyển rất nhanh: “Ờ, tôi mua ít đồ dùng cá nhân, lát lại quay về ký túc xá.”

      Ánh mắt Cao Tử Quần dừng lại người vài giây, Lãnh Tây cảm thấy hít thở khó khăn.

      “Lên xe.” Cao Tử Quần bình thản để lại hai chữ. Đúng là phong cách của lãnh đạo lâu năm.
      Da đầu Lãnh Tây tê rần lên, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng Cao Tử Quần bình tĩnh : “Dĩ nhiên tôi cũng rất vui vẻ cùng mua đồ dùng cá nhân.”

      Mặt Lãnh Tây đỏ ửng lên, cắn môi: “Được thôi.” Có bản lĩnh cứ cùng tôi , để tôi xem có bị xấu mặt .

      Cao Từ Quần nghe xong lời , trong ánh mắt chợt lóe lên tia ngạc nhiên rồi liền biến mất, môi lại nở nụ cười tươi.

      Lãnh Tây mở to mắt nhìn ta gõ cửa kính xe, quay đầu với tài xế: “ trước .“ xong lại quay sang Lãnh Tây: “Ở đây tôi quen thuộc lắm, dẫn đường nhé.”

      Cứ thế hai người lên phía trước. Bước chân Lãnh Tây nặng nề, trong lòng hối hận tự mắng mình điên rồi mới khiêu khích ta.

      Toàn thân Cao Tử Quần mặc bộ vest đen, nửa dãy cúc áo cởi ra, vừa nhìn biết đêm nay chắc chắn muốn làm việc gì đấy.

      ta đến đại học D làm gì, lẽ nào lại đến tặng nhà lầu cho trường?

      “Tối nay lãnh đạo trường mời tôi đến.” Cao Tử Quần nhìn phía trước thong thả . lâu lắm rồi cũng chưa có nhàn nhã tản bộ thế này.

      Lãnh Tây lên tiếng, chỉ kiên trì về phía trước. căn bản có ý định ở lại ký túc xá.

      qua hai trạm xe buýt đến phía trước là siêu thị. Bước chân Lãnh Tây hơi dừng lại.

      thôi.” Cao Tử Quần nhìn chằm vào khuôn mặt , thấy hai hàng lông mày nhíu lại, hiểu sao trong lòng vô cùng thích thú.

      “Cao tiên sinh, ngài là ông chủ lớn, tôi đây sao biết xấu hổ mà làm chậm trễ thời gian quý báu của ngài được.” Lãnh Tây mở miệng nịnh nọt.

      Cao Tử Quần nhướng đôi mày: “Cũng lâu lắm rồi tôi có vào siêu thị.”

      đến như vậy, Lãnh Tây hiểu được ta bỏ cuộc, quyết tâm thẳng lên tầng hai khu đồ dùng phụ nữ. Đầu tiên đến cửa hàng nội y. ràng là điều hòa nhiệt độ trong siêu thị mát rượi nhưng lại cảm thấy sắc mặt mình nóng bừng.

      Lúc này có rất nhiều người, liếc nhìn qua Cao Tử Quần, để xem ta có còn muốn theo nữa , cố tình đến khu hàng nội y trước. Cao Tử Quần hơi nhíu mày.

      Có hai người phụ nữ trung niên quay đầu nhìn , vẻ mặt kỳ lạ.

      Lãnh Tây buồn cười còn cố tình dừng lại bên cạnh hai người đó. Cao Tử Quần mất tự nhiên dừng bước.

      Hai người phụ nữ kia cố gắng nín cười. Lãnh Tây cảm thấy rất sảng khoái.

      “Bên này hình như có size 70A?” Thanh Cao Tử Quần lành lạnh vang lên đỉnh đầu , ánh mắt nhìn xuống ngực .

      Lãnh Tây lập tức lấy tay che người lại, căm hận trừng mắt .

      Hai bác kia cười : “Vợ chồng son là đáng . , kiểu dáng của con nằm ở dãy trước kia kìa.” Bên này đều là kiểu dáng của bọn họ.

      Lãnh Tây cắn môi, vừa tức giận vừa xấu hổ, tức tối xoay người bỏ .

      “Cao Tử Quần, …”Lãnh Tây thở hồng hộc: “ đúng là đồ biết xấu hổ.”

      Cao Tử Quần nhíu mày: “Chẳng lẽ tôi sai sao.” mỉm cười, đôi mắt thâm thúy nhìn vào khuôn mặt đáng kia.

      Lãnh Tây tặc lưỡi, sai rồi, phải 70A mà là 70B được chưa!

      mua đồ của mình ư?” hờ hững hỏi.

      Lãnh Tây gì.

      Cao Tử Quần nhếch khóe miệng: “Tối nay tôi cũng có việc gì.” Ngụ ý của rất ràng rằng sẵn lòng cũng trêu đùa.

      Chớp mắt, Sơ Vũ gần như tuyệt vọng, trong lòng có hàng vạn lời muốn .

      Cuối cùng cũng mua ít đồ dùng cá nhân, Cao Tử Quần thong thả theo sau . Bầu khí tựa hồ rất hài hòa, nhưng mà Lãnh Tây biết tất cả chỉ là giả dối.

      “Mua xong rồi ư?” Cao Tử Quần trầm giọng hỏi.

      Lãnh Tây ừ tiếng.

      Hai người lên phía trước, bỗng dưng Cao Tử Quần dừng bước, Lãnh Tây khó hiểu nhìn lên, phía trước trưng bày hàng vật dụng nào đó, lớn nhưng đủ để gây chú ý của mọi người.

      Ánh mắt Cao Tử Quần lướt qua người lượt từ xuống dưới. Bây giờ Lãnh Tây thông suốt câu gậy ông đập lưng ông, trong lòng hối hận thôi.

      dè dặt giữ khoảng cách nhất định với , đúng lúc bên cạnh cặp vợ chồng chọn lựa. chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như bây giờ. Nhưng mà những tình cảnh như thế này từ trước nên nay hề ít.

      “Lãnh Tây.” giọng trầm ấm vang lên.

      Lãnh tây quay đầu nhìn thấy Sỡ Hàng đến. Sở Hàng mặc chiếc áo bull trắng và chiếc quần xanh nhạt. Toàn trường đại học D đều đánh giá bằng tám chữ : Chàng trai khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

      “Em về trường à?” mở miệng hỏi.

      Lãnh Tây khẽ cười, ánh mắt dịu dàng: “Vâng ạ, sao sư huynh lại đến đây?

      tốt nghiệp, sắp đến trường B học lên nghiên cứu sinh.

      Sở Hàng mỉm cười: “ mua giúp bạn vài thứ.”

      Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn hai người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười duyên dáng môi Lãnh Tây, ràng là nụ cười e thẹn pha lẫn vui mừng. bình tĩnh đứng đợi lúc rồi đột nhiên bước qua. Từ trước đến nay chưa bao giờ bận tâm đến những điều như vậy. Nhưng lúc này đây, ngược lại muốn thử nghiệm chút, niếm trải mùi vị theo đuổi.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 7:
      “Tiểu Tây, đây là…?” Thanh Cao Tử Quần hề lạnh lùng như trước mà mang vài phần thân mật.

      Tiểu Tây…

      Lãnh Tây bỗng dưng căng thẳng. ta gọi vậy làm sởn cả gai ốc. Lòng rối bời, vội vàng giải thích: “Sư huynh, đây là bạn của bố em.” Đầu óc rất linh hoạt, xoay chuyển tình thế rất nhanh, thể nào để Sở Hàng hiểu lầm được, nhanh chóng thanh minh mối quan hệ giữa và Cao Tử Quần.

      nghĩ rằng cần thiết phải giới thiệu Cao Tử Quần, tự dưng quên luôn câu hỏi của ta.

      Sở Hàng lịch gật đầu chào Cao Tử Quần, ánh mắt có hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh liền thu hồi lại.

      Cao Tử Quần hề tức giận, khóe miệng nhếch lên, nhưng ánh mắt thay đổi. Từ trước đến nay vẫn chưa trải qua tình cảnh này bao giờ. Lúc đầu còn cho rằng chơi trò lạt mềm buộc chặt, bây giờ xem ra căn bản hề để ý . Đêm nay cũng nhìn ra có lẽ này hình như có người trong lòng rồi.

      Lát sau, bạn của Sở Hàng đến, Lãnh Tây nhìn sang, là bạn cùng lớp của . diễn đàn của trường còn đồn đại rằng đây là đôi “Kim đồng ngọc nữ.” Trong lòng bất giác cảm thấy có chút ghen tuông.

      “Em chào chị.”

      Chu Đồng lịch gật đầu: “Sở Hàng, em mua xong rồi.”

      Sở Hàng nhìn Lãnh Tây, ánh mắt lại lướt qua người Cao Tử Quần vài giây.

      trước .”

      “Tạm biệt.” Lãnh Tây giọng , lòng có hơi khó chịu. Sở Hàng nhận lấy túi đồ trong tay Chu Đồng xoay người rời chút lưu luyến.

      Ánh mắt thất vọng lọt vào tầm mắt Cao Tử Quần.

      Tình thời đại học đơn thuần. Cao Tử Quần cười khẩy.

      Hai người ra, trái tim lạnh lẽo của Lãnh Tây bây giờ tựa như tảng băng trôi, ủ rũ hề để ý đến Cao Tử Quần bên cạnh. Cao Tử Quần nhìn ra tâm trạng nhóc này vui.

      Cao Tử Quần lặng lẽ cạnh , Lãnh Tây như người mất hồn, đèn xanh đèn đỏ cũng nhìn cứ thể thẳng mạch qua đường.

      Sắc mặt Cao Tử Quần nhất thời chùng xuống, kéo tay lại: “ muốn chết ư!”Hương thơm nhàn nhạt thoảng qua rất dễ chịu, phải là mùi nước hoa. hơi dùng sức kéo sát vào người.

      Đôi mắt Lãnh Tây đỏ ửng, trước mắt mờ mịt, cố nén những giọt nước mắt chảy xuống: “Ai cần lo! Cao Tử Quần, thả tay ra. căn bản phải là người tốt, trong lòng nghĩ gì tôi đều biết.” vùng vẫy, quen với kiểu đụng chạm này, tựa hồ như mình bị ức hiếp.

      Cao Tử Quần nhếch môi nhìn rồi bỗng nhiên cười to: “Ồ, vậy xem trong lòng tôi nghĩ gì?”

      Đêm nay Lãnh Tây mệt mỏi lắm rồi, cũng muốn bận tâm thêm gì nữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn : “ phải là muốn chơi đùa cùng tôi sao?” Vẻ mặt mỉa mai: “Hôm nay tôi cho biết, là tìm nhầm người rồi. Tôi cảnh cáo , đừng đến làm phiền tôi nữa, bằng tôi khách sáo với nữa đâu.”

      “Thế định khách sáo với tôi thế nào đây.” suy tư lát rồi chậm rãi mở miệng, thanh mảy may thay đổi.

      Lãnh Tấy cắn môi, có chút bị mất kiểm soát. Đúng vậy, người như bọn họ chỉ cần búng ngón tay cái là có thể làm cho người khác từ mây cũng phải rơi xuống vực sâu.

      “Tôi hỏi , có phải sa thải Tôn Linh Lợi ?” gần như nghiến răng nghiến lợi .

      Cao Tử Quần nhìn , mắt khẽ động, nhướng mày: “ cảm thấy sao?”

      Lãnh Tây cười khẩy, vẻ mặt châm biếm: “Vô sỉ.”

      Cao Tử Quần nheo mắt, ánh lên tia lạnh lẽo: “Nếu như có nghĩa khí như vậy, chỉ cần câu đồng ý của , mọi chuyện của bạn được giải quyết tốt đẹp.”

      Lãnh Tây nhếch khóe môi: “ ấy là ấy, tôi là tôi, chuyện của ấy có liên quan gì đến tôi sao?”

      “Vậy ư.” làn gió mát thoảng qua, đôi mắt Cao Tử Quần sâu sắc: “Nếu thế cứ vậy .”

      Lãnh Tây bị lung lay trong câu sâu xa kia.

      hơi dừng lại: “Muộn rồi ,để tôi đưa về.”

      cần.” kiên quyết: “Cao tiên sinh, tôi hợp với trò chơi của . Tạm biệt!”

      Cao Tử Quần nhìn theo bóng lưng , cười nhếch môi, đúng là ngây thơ. hiểu dục vọng chinh phục của đàn ông.

      Thời gian vùn vụt trôi qua, lễ thất tịch sắp cận kề, khắp nơi đều tràn ngập khí lễ hội. Điện thoại di động của Lãnh Tây nhận được bao nhiêu là tin nhắn chúc mừng. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng gởi cho Sở Hàng tin nhắn, muốn xem Sở Hàng có phản ứng gì. Những mãi đến tối vẫn nhận được tin nhắn hồi .

      Lãnh Tây cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, hôm nay tất cả các đài phun nước trong công viên khu chung cư đều được hoạt động, từng tia nước xen kẽ nối tiếp nhau lấp lánh dưới ánh mặt trời.

      Trong đầu Lãnh Tây ngừng ra cảnh tượng Sở Hàng và Chu Đồng tay trong tay chụp hình dưới đài phun nước trong hôm lễ tốt nghiệp. Đúng là đôi trai tài sắc, hơn nữa hai người họ lại cùng đến trường B học lên cao học. Lãnh Tây buồn bã.

      Điện thoại đột nhiên rung lên, vui mừng nhìn màn hình, nhưng nỗi thất vọng lên mặt: “Linh Lợi, có chuyện gì thế?”

      Tôn Linh Lợi cắn môi: “Lãnh Tây, cậu có thể qua đây đón tớ được ?”

      Lãnh Tây hơi ngạc nhiên: “Sao thế?”

      “Tớ bị người ta chuốc nhiều rượu…” Sắc mặt Tôn Linh Lợi đỏ bừng, mệt mỏi .

      “Cậu đâu biết uống rượu.”Lãnh Tây bây giờ cũng biết gì hơn.

      “Lãnh Tây, tớ vừa mới quay lại Trung Chính thực tập, tớ muốn làm việc ở đây.”

      Lãnh Tây căn bản cũng có tâm trạng nghe bạn mình nữa.

      “Lãnh Tây, chỉ có cậu mới có thể giúp tớ, chỉ có cậu mới có thể giúp tớ thôi.” Tôn Linh Lợi thào.

      Lãnh Tây vội vã xuống cầu thang, cả nhà Lãnh gia đều xum họp tại phòng khách.

      “Vừa mới định gọi con xuống ăn dưa hấu.”

      “Con ăn đâu, con có chút việc. Lãnh Lượng đưa chìa khóa xe cho chị.”

      “Muộn lắm rồi chị còn lái xe đâu?” Lãnh Lượng đưa chìa khóa cho .

      “Bạn học hẹn chơi, chị lát rồi về.”

      Ông bà Lãnh đều là người rất tâm lý, chỉ quay sang dặn dò: “Lái xe cẩn thận.”

      Lãnh Lượng nhìn , rồi cùng xuống nhà.

      “Em lên .” Lãnh Tây mở cửa xe: “Em yên tâm , chị giữ gìn cẩn thận chiếc xe quý của em.”

      Lãnh Lượng khoanh tay đứng bên gì.

      Lúc lái xe đến Thiên Triều, Lãnh Tây khỏi tặc lưỡi, trước kia ít lần nghe qua về nơi này nhưng đây là lần đầu tiên đến đây. than thở, Trung Chính quả nhiên rất hùng mạnh.

      vội vàng gọi điện cho Tôn Linh Lợi, lúc sau ấy mới bắt máy: “Lãnh Tây.”

      “Cậu ở đâu?” Lãnh Tây nhíu mày.

      “Ờ, phòng thứ nhất bên trái tầng ba.”

      Lãnh Tây vui mừng vì bạn mình bây giờ vẫn còn tỉnh táo biết mình ở đâu.

      hít hơi, nhanh chóng lên tìm Linh Lợi. Đứng ngoài cửa, sửa sang lại chút rồi nâng tay lên gõ cửa. nghe thấy tiếng trả lời, do dự đẩy cửa vào.

      Ánh đèn mập mờ chiếu xuống, bàn người trò chuyện vui vẻ. Lãnh Tây đưa mặt nhìn lượt, Tôn Linh Lợi nép mình trong vòng tay người đàn ông, khuôn mặt trắng nỏn hơi ửng đỏ biết uống bao nhiêu rượu. nhìn kỹ lại thấy bàn tay người đàn ông kia vuốt ve eo ấy.

      Tim Lãnh Tây đập thình thịch, nhìn sang bên kia lại thấy Cao Tử Quần cũng ngồi trong đấy, bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn. ra là ta, dường như hiểu ra, tất cả mọi chuyện đều do ta sắp đặt. biết mình nên vào trong, đây chính là lựa chọn của Tôn Linh Lợi.

      Nhưng mà làm được, đạo đức của cho phép làm như vậy. biết chỉ cần bỏ , tương lai cả đời của Tôn Linh Lợi có thể bị hủy hoại.

      Cuối cùng vẫn quyết định vào, mọi người trong phòng cứ tưởng là nhân viên phục vụ nào ngờ rằng là mỹ nhân tuyệt trần.

      Lãnh Tây suy nghĩ nhiều, thẳng đến kéo tay Tôn Linh Lợi.

      “Về thôi.” Sắc mặt Lãnh Tây trông rất khó coi.

      Cao Tử Quần thản nhiên ngồi nhìn toàn bộ diễn biến xảy ra, ánh mắt sâu hút đáy.

      “Người đẹp, em làm gì vậy?” Người đàn ông đó cười cười nhìn , đôi mắt ánh lên tia khát vọng.

      Lãnh Tây bây giờ quan tâm nhiều, Tôn Linh Lợi hoàn toàn say mèm rồi, cố gắng hết sức kéo Tôn Linh Lợi đứng dậy dựa vào người mình. Người hơi chao đảo nhưng vẫn cố đứng vững.

      “Người của tôi nghĩ muốn đưa đưa sao?.” Người đàn ông kia cười , thanh mang vài phần dữ dằn.

      Lãnh Tây vẫn bất chấp: “Xin lỗi.” thở hơi, nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt sắc bén, tay nhàng đung đưa ly rượu.

      ấy là bạn học của tôi, tôi đến đưa ấy về.”

      Cả bàn người im lặng, thích thú nhìn chằm chằm.

      Toàn thân như bị lửa đốt, vốn là người nhát gan, cũng phải là người có tinh thần nghĩa hiệp gì, trong tiềm thức vẫn muốn bỏ chạy.

      “Đêm nay ấy là bạn của tôi, đưa ấy rồi tôi phải làm sao bây giờ?” ta đứng lên, lời mập mờ.

      bàn truyền đến tiếng cười giễu cợt. Khuôn mặt Lãnh Tây đỏ bừng, tay bóp chặt lên thắt lưng Tôn Linh Lợi, tức giận nhưng biết đáp trả thế nào.

      muốn mang ấy cũng được.” Người đàn ông kia chậm rãi . Lãnh Tây mừng rỡ.

      hãy thay ấy ở lại đây.” Ông ta từng từ từng chữ, nhìn vào cười.

      Lãnh Tây cắn khóe môi, hai mắt trợn tròn, cố gắng điều chỉnh lại trái tim tức ứa máu.

      đồng ý sao?” Người đàn ông kia tiếp tục: “ Tôi cho ba mươi giây để suy nghĩ.”

      Lãnh Tây cười nhếch môi, ánh mắt nhìn chằm người trước mặt: “ có quyền làm thế.”

      Người đàn ông kia đột nhiên cười lớn lên, tiếng cười xấc xược: “ bây giờ có thể tận mắt kiểm chứng xem tôi có quyền đó hay .”

      “Người đâu, đưa Tôn tiểu thư cho tôi.” Lời lạnh lùng vang lên làm Lãnh Tây ngay lập tức như rơi xuống địa ngục.

      Lãnh Tây giữ chặt Tôn Linh Lợi, vừa tức lại vừa sợ. ta từng bước tiến gần : “Xem ra muốn ở lại đây cùng tôi đúng , yên tâm, tôi rất chiều .”

      “Bốp.” tiếng giòn dã vang lên. Lãnh Tây chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau rát. dường như mất khả năng suy nghĩ, ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

      Tay bất giác run rẩy.

      hơi liếc nhìn qua Cao Tử Quần, ta nhàn nhã uống rượu, người đẹp bên cạnh cười e thẹn, vài cúc chiếc áo sơ mi trắng mở banh ra, hoàn toàn ngược lại so với bộ dáng chính chắn nghiêm túc thường ngày của ta, trông rất phóng đãng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 8:
      Lúc , Lãnh Tây rất hay cầu xin: xin bố mẹ đưa ra ngoài chơi, xin em trai giúp đỡ khi bị bạn nam bắt nạt, xin bạn cùng lớp để chép bài. Nghĩ lại những chuyện đấy lại thấy rất hạnh phúc, thậm chí có thể mặt dày mày dạn gọi Lãnh Lượng là “ trai.”

      là người vì việc lớn mà câu nệ tiểu tiết.

      Nhưng tại sao, dưới tình huống nguy hiểm này, cành cây duy nhất có thể cứu giúp chính là người đàn ông trước mặt kia… Cao Tử Quần. muốn gặp cũng muốn cầu xin ta nhưng biết chỉ có ta mới có thể cứu . thể mở lời, cổ họng như bị gì đó chặn lại, cực kỳ khó chịu. Có nên cầu xin ta giúp đỡ, đấu tranh.

      Vẻ mặt người đàn ông kia u ám, đôi mắt tối tăm: “ có ý gì, muốn làm liệt nữ sao. Được lắm…cái bạt tai này tôi nhớ kỹ.” Ánh mắt ta nhìn qua, lạnh lùng : “ Dẫn tất cả cho tôi.”

      Hai vệ sĩ bên cạnh tiến đến, hai tay Lãnh Tây siết chặt thành nắm đấm, kiên cường trong dần mất tựa như con nhím bị nhổ hết lông. Người đàn ông ghê gớm kia rốt cuộc cũng làm nhận ra bản thân mình ngây thơ biết bao.

      Cao Tử Quần nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của từ từ xịu xuống, ánh mắt hoảng hốt sợ hãi nhìn . muốn nhìn xem có thể chịu đựng được đến bao lâu. nhóc này biết trời cao đất dày là gì, cũng xem đó là người nào, cứ thế mà cho cái tát.

      Nhưng cái tát kia đánh rất chuẩn, vẫn ngồi ung dung. Tình huống thế này rồi vậy mà kia vẫn chưa chịu mềm xuống.

      Tần Lục vẫn nhịn, xem ra là thích thú , Cao Tử Quần bỗng nhiên cảm thấy bực mình, người để ý sao có thể để người khác ngấp nghé.

      “Đợi chút…” Cuối cùng Cao Tử Quần cũng mở miệng, nhanh chóng tới kéo lấy tay Lãnh Tây.

      Tất cả mọi người đều khỏi ngạc nhiên.

      Lãnh Tây bình tĩnh đứng tại chỗ, những lo sợ trong lòng vơi . Tay chạm tay, bàn tay nóng như lửa, bỗng giật mình, nhưng giống như mọi khi hất tay ra.

      Cao Tử Quần thản nhiên nhìn qua , ánh mắt có chút thay đổi, lúc này đây ngược lại có vài phần đáng .

      “Tử Quần, có ý gì?” Tần Lục nheo mắt lạnh lùng nhìn .

      Cao Tử Quần mở miệng: “Đây là người phụ nữ của tôi, mong nể mặt.” thong thả tựa như giới thiệu.

      Khuôn mặt Lãnh Tây đỏ bừng, muốn giãy dụa, nhưng bàn tay bị nắm chặt.

      Tần Lục quan sát Lãnh Tây: “ thay đổi khẩu vị từ bao giờ đấy, bé non nớt này cũng có thể lọt vào mắt cậu.”

      “Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị chút cũng tồi.” Cao Tử Quần hời hợt trả lời.

      “Vậy ư?”Tần Lục hỏi ngược lại: “Nhưng làm sao có chuyện dễ dàng như vậy được.”

      Mười ngón tay Lãnh Tây run lên, hai người đàn ông cứ mập mờ bàn luận về , mà lại thể làm được gì chỉ đứng yên làm thinh.

      “Tử Quần, tôi có thể nể mặt , nhưng cái tát kia, người phụ nữ của quả làquádũng mãnh” ta cố ý nhấn mạnh năm từ “người phụ nữ của ”, dừng lại chút, ta lấy chai rượu, vẻ mặt mảy may thay đổi : “Uống hết chai rượu này tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

      Lãnh Tây chưa kịp kinh ngạc có người cầm chai rượu đến.

      Ánh mắt Cao Tử Quần trở nên lạnh hẳn.

      “Tử Quần, rượu này là nên để chị dâu uống, có đúng ?” Tần Lục cười lạnh.

      Lãnh Tây nhìn bình rượu, cả người căng thẳng, đây là rượu phải nước. Sắc mặt tái mét.

      Cao Tử Quần liếc sang : “Tây Tây, em xem rượu này có nên uống hay ?”

      hít sâu, câu cũng nên lời.

      Cao Tử Quần nhếch môi: “Đem ly lại đây.” Trợ lý của liền mang ly đến, Cao Tử Quần rót nửa ly đưa cho Lãnh Tây: “Em hãy xin lỗi .”

      Tay Lãnh Tây khẽ run,nhận lấy ly rượu: “Xin lỗi.”

      Tần Lục ngược lại sững sờ. Người như họ, những lời “ Xin lỗi” “ sao” nghe quá nhiều. Trong chớp mắt tim của TẦN Lục khẽ run lên.

      Lãnh Tây uống cạn ly rượu. Cao Tử Quần cầm lấy bình rượu: “Tiểu Lục, phần còn lại tôi thay ấy uống…”

      Tần Lục nhíu mày: “ cần nữa, lần đầu gặp mặt tôi phải nể mặt chị dâu chút chứ. “ Ông ta chính là muốn để Cao Tử Quần nhận lấy ân tình này.

      Lãnh Tây ngở ngẩn nhìn tuồng kịch này.

      thôi.” Cao Tử Quần kéo tay . Lãnh Tây vẫn cứ đứng đó: “Bạn tôi…” ấp a ấp úng .

      Tần Lục hừ tiếng: “ yên tâm , bây giờ tôi cũng hết hứng thú rồi, Tiểu Lục tôi đưa ấy về.”

      Ra khỏi Thiên Triều, đôi chân Lãnh Tây như thoáng nhũn xuống, người hơi chao đảo. May là Cao Tử Quần nhanh tay đỡ lấy.

      Trải qua chuyện vừa rỗi, tất nhiên thể nào vẫn mặt nhăn mày nhó với nữa rồi.

      “Cao tiên sinh, lúc nãy… rất cảm ơn .” Sắc mặt nhợt nhạt có chút máu.

      Cao Tử Quần thương xót tuổi còn đơn thuần, chưa từng trải qua những việc phức tạp như thế này, an ủi: “Em sợ gì chứ, có tôi ở đây rồi.”

      Trong lòng Lãnh Tây phỉ nhổ, ta phải sói cũng là hổ, tóm lại cũng phải là người tốt, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì thái độ lịch : “Xem ra hôm nay tôi nợ ân tình rồi.”

      Cao Tử Quần nhìn : “Vậy em định lấy gì báo đáp tôi đây?”, cười cười: “Hay là làm bạn tôi .”

      Trong nháy mắt, sắc mặt đông cứng lại: “Tôi……” trong nhất thời tìm ra từ ngữ nào, có chút kinh hãi. ngẩn ngơ nhìn , tia sáng ngũ sắc xoẹt qua gương mặt tuấn tú trước mặt làm người ta hoa mắt mẩn mê.

      “Cao tiên sinh, ngài cứ hay đùa.” hít sâu vào hơi, cố gắng gượng cười ha ha.

      Bầu khí trở nên kỳ lạ.

      Cao Tử Quần ngẫm nghĩ lúc rồi : “Em có bạn trai chưa?”

      phải vì nguyên nhân này.”

      “Thế là vì cái gì?”

      Lãnh Tây đau đầu.

      Cao Tử Quần nhìn nhíu máy, chậm rãi : “Em vẫn chưa có bạn trai thế tại sao lại thể trở thành bạn của tôi, hay là tại vì tôi vẫn chưa đủ tốt?”

      phải, phải…” Trong lòng Lãnh Tây thầm oán, chẳng có điểm nào tốt cả, ngoại trừ được cái mã bề ngoài cộng thêm có tiền còn có được gì chứ.

      “Cao tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Tôi…tôi có người thầm mến rồi.” khe khẽ ra câu.

      Tất cả trở nên tĩnh lặng, cười nhếch môi, nụ cười như có như : “Vậy ư? Người kia có phải là Sở Hàng ?”

      Lãnh Tây thầm than, mắt ta là mắt thần sao, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra rất bình tĩnh: “ phải, ngài biết ấy đâu.” Nhắc đến Sơ Hàng hiểu sao lại có chút buồn sầu. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, có lẽ chính là đạo lý này.

      Cao Tử Quần dồn dập tiến đến gần : “Vậy em xem, em trả nợ ân tình này cho tôi như thế nào đây?”

      “Tôi mời bữa nhé?” thuận miệng .

      Cao Tử Quần cười lạnh: “ bữa cơm ư”

      Lãnh Tây gì, chỉ cúi đầu im lặng.

      May là Cao Tử Quần cũng làm khó nữa. Lần này lại đề nghị đưa Lãnh Tây về, cũng từ chối.

      Ở nhà, Lãnh Lượng nghe thấy tiếng xe ô tô chạy ra xem.

      Trong bóng đêm, cậu nhìn thấy Lãnh Tây và người đàn ông nữa đứng dưới lầu, cố nheo mắt nhưng vẫn thấy .

      Đêm nay là bước ngoặt lớn, thái độ của với cũng thay đổi hơn nhiều: “ làm phiền ngài rồi, tạm biệt.” Sau cùng cũng ra được câu: “ đường cẩn thận.”

      mặt Cao Tử Quần lộ ra tia xúc động, vươn tay vuốt đầu : “Ngủ ngon.”

      Lãnh Lượng kéo cửa sổ , thanh đột ngột vang lên, Lãnh Tây nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên nhìn, có thân ảnh đứng bên cửa sổ tầng năm.

      Cao Tử Quần cũng ngước lên: “Nhà em à?”

      Lãnh Tây hiểu nổi sao đôi mắt của người đàn ông này lợi hại đến thế, ậm ừ: “ muộn rồi, tạm biệt.” xong liền xoay người chạy lên.

      rón rén vào nhà, như con mèo chân bước vào.

      “Chị về rồi ư.” Đột nhiên Lãnh Lượng mở miệng.

      Lãnh Tây hít sâu hơi: “Đêm hôm khuya khoắt sao em ngủ lại còn ngồi ở phòng khách làm gì. ngủ sớm .”

      Lãnh Lượng hừ lạnh: “Người đàn ông đưa chị về là ai đấy?”

      “Là người bạn của chị.” hờ hững trả lời.

      “Bạn ư? Từ khi nào chị lại có người bạn lái chiếc Maybach 62S thế? Lãnh Lượng từ cao nhìn xuống chị , lạnh lùng chất vấn.

      Lãnh Tây bực mình: “Là bạn của chị, sao em quản nhiều thế?”

      Sắc mặt Lãnh Lượng lạnh nhạt: “Lãnh Tây, chị đừng có ngốc, bị người ta bán khi nào biết đấy. Đó là loại người gì chứ?”

      liên quan đến em.”

      Lãnh Lượng tức giận giậm chân, hậm hực bước về phòng: “Lãnh Tây, chị tự lo cho bản thân mình .”

      Lãnh Tây hơi hiểu, em trai sớm qua giai đoạn dậy rồi mà, sao giờ lại nổi loạn như vậy chứ.

      chuẩn bị ngủ điện thoại di động lại rung lên, qua nhìn, là tin nhắn hồi của Sơ Hàng: Lời chúc mừng của em, nhận trước.

      Lãnh Tây ngồi bật dậy, lời của ta là có ý gì chứ. Nghĩ ngợi lúc, bỗng dưng như bừng tỉnh. ra mối quan hệ giữa và Châu Đồng như những gì nghĩ, ra vẫn còn độc thân. Lãnh Tây mừng rỡ ôm chăn lăn qua lộn lại.

      Sau khi bình tĩnh lại, bắt đầu nhắn tin: Sư huynh, bao giờ đến trường đại học B?”

      Sở Hàng: Tuần tới.

      Lãnh Tây: Vậy mấy ngày tới có rỗi ? Em xem khi nào trả lại quyển sách lần trước cho em mượn đây.

      lát sau, tin nhắn của Sở Hàng được gửi đến: Trưa ngày mốt, chúng ta gặp nhau ở nhà hàngThanh Uyển gần trường được ?

      Lãnh Tây: Vâng ạ, hẹn gặp lại.

      rất vui vẻ, cao hứng.

      Tâm trạng đêm nay của Lãnh Tây như từ bầu trời rơi xuống mặt đất, lại từ mặt đất bay lên bầu trời. thầm quyết định, lần này nhất định phải mở lời tỏ tình với Sở Hàng, mặc kệ kết quả thế nào.

      *eya: chương trước tớ có nhầm lẫn chút cách xưng hô Tần Lục, chương này tớ đổi lại là “” chứ phải là ông nhé. Bạn ý còn trẻ, có lẽ hơn Cao già vài tuổi, truyện quay về thời quá khứ mà Cao già đẫ 30 có nghĩa là tại Cao 37, còn bạn Tây Tây trẻ hơn Cao già 9 tuổi.*
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 9:
      Cuối cùng cũng đến ngày hẹn của và Sở Hàng. Lãnh Tây mặc chiếc váy mà Tần Hiểu Vân vừa mua cho , chiếc váy voan màu hồng tím ôm người lại càng tôn lên những đường cong gợi cảm và làn da trắng muốt của .

      Để hợp với chiếc váy mang đôi giày cao gót bảy phân, nhìn mình trước gương bất giác nở nụ cười ngọt ngào. Lúc ra cửa, ngoại còn hết lời khen ngợi thôi: “Tiểu Tây hôm nay xinh đẹp, cháu gặp bạn trai ư.”

      Lãnh Tây suýt chút nữa vấp chân, ngoại già rồi vậy mà mắt vẫn còn tinh tường quá thôi.

      , nhanh đưa bạn trai về cho ngoại nhìn nhé.” Bà cụ cười ha ha.

      Lãnh Tây để lại câu: “Cách mạng còn chưa thành công đâu, ngoại còn chờ dài dài.”

      Tối qua dai dẳng đeo bám Lãnh Lượng, vậy mà cuối cùng cậu ta cũng nhất quyết chịu cho mượn xe. Ngày tháng tám, ánh mặt trời vừa chói chang vừa gay gắt, lúc đứng gần khu chung cư chờ xe, trong lòng Lãnh Tây thầm mắng Lãnh Lượng.

      May mắn thay là rất nhanh có xe taxi đến.

      “Bác ơi, đến trường đại học D.” .

      Vừa mới ra khỏi cổng, điện thoại lại vang lên. Lãnh Tây mừng thầm, nghĩ là điện thoại của Sở Hàng. Vừa rút điện thoại từ trong túi ra nhìn, sắc mặt liền tối tăm, là dãy số dài.

      Tuy có lưu số của ta nhưng vẫn nhớ trong đầu. Con người đúng rất khó hiểu, đối với người mình thích, tất cả mọi thứ của ta lại nhớ rất .

      Lãnh Tây lưỡng lự hơn mười giây, biết người kia rất dai dẳng độc tài, đành bắt máy: “A lô, Cao tiên sinh có chuyện gì ư?” nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình phức tạp.

      Hai ngày nay Cao Tử Quần bận rộn lo việc của Tần gia. Giờ mới có thời gian, nghĩ thầm, nếu chủ động có lẽ nhóc kia cũng chằng cần quan tâm đến .

      “Em ở đâu?” Hiếm lắm mới có thể nghe thấy giọng dịu dàng.

      Lãnh Tây cắn môi: “Tôi ở nơi khác, cả gia đình tôi nghỉ mát.”

      “Ồ!” Ngón tay Cao Tử Quần gõ lên mặt bàn, thanh cao lên: “nhà em nghỉ ở đâu?”

      nheo mắt, bầu trời cao xanh thẳm: “Chúng tôi ở Hồ Thiên Đảo, Cao tiên sinh, ngại quá, tôi ở thành phố khác, nghe điện thoại nhiều rất tốn tiền. Tôi cũng làm phiền ngài nữa.”

      **Mạng điện thoại ở TQ, nếu như chúng ta thành phố khác dù có nghe hay gọi dt đều tốn tiền.**

      Sắc mặt Cao Tử Quần trở nên lạnh lùng, đúng lúc Tần Lục và thư ký vào: “Được rồi, tạm biệt.” tắt máy.

      Trong lòng Lãnh Tây tự đắc, he he, ở thành phố khác xem ta có thể làm được gì nào, tin ta có thể bay đến đó.

      Tiểu Lục đĩnh đạc ngồi xuống đối diện trước mặt , nhìn thấy vẻ mặt nặng nề: “Ôi, ai lại đắc tội với Cao tổng của chúng tôi thế này”

      Cao Tử Quần ngước mắt lên nhìn ta: “Chuyện của , tôi xử lý xong xuôi cả rồi.”

      Vẻ mặt Tần Lục thách thức: “Lần này ta thua hoàn toàn rồi.”

      Cao Tử Quần im lặng.

      Hai chân Tần Lục vắt chéo: “ bé xinh tươi kia của đâu rồi?”

      Cao Tử Quần nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng.

      “Khà khà, nào thôi, tôi giới thiệu cho mấy em người đẹp học viện mỹ thuật đại học D, tuyệt đối hề thua kém em kia của đâu.” Tần Lục nhíu mày, đôi mắt đào hoa kia như cười như .

      Cao Tử Quần lặng lẽ gì.

      ~~~

      Khi Lãnh Tây đến Thanh Uyển, nhìn lại đồng hồ vẫn còn sớm nửa tiếng, ngồi bên góc cửa sổ, nhìn cảnh vật chuyển động bên ngoài. gọi ly nước chanh, tâm trạng rối bời ngồi đấy.

      Mười phút sau Sở Hàng đến, từ xa Lãnh Tây nhìn thấy , mặc chiếc ao sơ mi tay ngắn màu trắng cùng chiếc quần dài màu xám tro, cả người gọn gàng toát ra vẻ thư sinh.

      là giờ ăn trưa, rất nhiều sinh viên ở lại nhà ăn.

      Sở Hàng cầm thực đơn: “Em muốn chọn gì?”

      Lãnh Tây cũng ngại ngùng, chọn vài món, rồi lại hỏi Sở Hàng muốn ăn gì. ra sớm tìm hiểu được những thứ mà Sở Hàng thích, diễn đàn tư liệu nào về Sở Hàng mà chẳng có, số đo ba vòng hay là size nội y của Sở Hàng cũng được viết tường tận. Cái này đương nhiên là do đám bạn chó mèo của Sở Hàng tiết lộ.

      Sở Hàng cũng chọn gì nữa. Bốn mặn canh, hai người vậy là đủ rồi.

      Sau khi thức ăn được đem lên, Lãnh tây cười : “Sư huynh, bữa cơm này xem như là em mời , chúc thuận buồm xuôi gió.”

      Sở Hàng nhìn , nâng ly nước lên, mỉm cười: “Em mới đó mà là sinh viên năm tư rồi, sau này có dự định gì ?”

      là Lãnh Tây cũng chưa từng nghĩ đến tương lai sau này. Khi còn bé muốn làm diễn viên nhưng bố đồng ý, thi đậu vào đại học D cũng là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lãnh gia. Với lực học của chỉ có thể thi đậu vào trường đại học loại hai, nhưng hiểu sao trước kỳ thi Lãnh Tây lại đột nhiên vụt sáng, điểm số của vừa đủ đậu vào trường đại học D. là người đầu tiên trong gia đình Lãnh gia trở thành sinh viên, ngay ngày hôm đó, ông Lãnh liền chùa tạ ơn.



      Ánh mắt hơi thay đổi: “ là em cũng chưa nghĩ đến.”

      Đôi đũa trong tay Sở Hàng dừng lại, bỗng nhiên lên tiếng: “Em có ý định học lên ?”
      Lãnh Tây trả lời: “Chuyên ngành của em toàn là lý thuyết chay nếu học lên cũng chẳng có gì thú vị cả.” Dừng lại chút: “Sư huynh, hay là em cũng thi nghiên cứu sinh vào trường B, thấy thế nào?”

      Đôi mắt u ám của Sở Hàng bỗng trở nên sáng ngời, ngón tay căng thẳng.

      Lãnh Tây xong mới ý thức được mình gì, có chút xấu hổ, thẹn thùng cười, gò má ửng đỏ, bối rối uống nước để che giấu tâm tình.

      Khóe miệng Sở Hàng hơi nhếch lên: “Với trình độ của em bây giờ, nếu muốn thi vào trường đại học B cần phải nổ lực rất nhiều.”

      Trong nháy mắt, Lãnh Tây bỗng trở nên vui vẻ, cổ họng sặc nước ho khụ khụ: “ ư.” Rốt cuộc ấy có hiểu ý tứ của .

      Sở Hàng mỉm cười, gật đầu: “Chúng ta ăn trước .”

      Ăn xong hai người ra ngoài dạo. Lãnh Tây hơi cúi thấp đầu, Sở Hàng bên cạnh , tay cầm sách mà vừa mới trả.

      “Sách này em đọc xong rồi ư? Sở Hàng thản nhiên hỏi.

      Lãnh Tây hơi sững lại: “Em có xem qua.”

      Sở Hàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Khó trách em thi bằng tin học cấp hai cũng qua.”

      Lãnh Tây nhún vai, cười hihi: “ sao cả, chuyên ngành của bọn em chỉ cần lấy được bằng tin học cấp 1 cũng đủ rồi.” ra lúc trước mượn sách của cũng là vì tâm tư riêng.

      Sở Hàng cũng đoán được suy nghĩ của , bắt đầu đến chuyện thi lên nghiên cứu sinh. Bây giờ là tháng 8, đến tháng năm sau chỉ còn lại nửa năm, Lãnh Tây lại phải là người chuyên tâm vào chuyện học hành. Sở Hàng cho nghe rất nhiều chuyện, nhưng ngược lại chữ cũng chẳng lọt vào tai .

      Lãnh Tây nghiêng đầu nhìn , trước đây ấy cũng như vậy, đúng bục ung dung tự tin về kinh nghiệm học tập của mình.

      “Sở Hàng, yên tâm , em nhất định cố gắng.” gọi là sư huynh nữa, gọi tên của như vậy, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

      Sở Hàng sửng sốt, làn gió thoảng qua, thổi tóc rối tung, vô thức vươn tay ra vuốt tóc lại cho .

      Thời gian tựa như ngừng trôi, hai người cứ vậy nhìn nhau đắm đuối. Sau này, mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó, Lãnh Tây đều cảm thấy rất mãn nguyện.

      Tần Lục lái xe, nở nụ cười lạnh lùng, nhìn thấy dĩ nhiên Cao Tử Quần cũng nhìn thấy. ra là thế, là ta bắt ép bé xinh tươi kia, hèn gì chả ngọt ngào.

      “Lái .” Cao Tử Quần lạnh lùng .

      Tần Lục gì, đạp ga, xe lướt qua hai người họ.

      Lãnh Tây giật mình, người hơi chao đảo, cũng may Sở Hàng ôm chặt lại.

      “Được lắm, tên kia cũng biết lợi dụng.” Tần Lục xoa thái dương.

      Vẻ mặt Cao Tử Quần cực kì tức giận. Hồ Thiên Đảo hả, đúng là dối mà chớp mắt. khoanh tay nhìn bọn họ. Sở Hàng cúi xuống, cẩn thận kiểm tra bàn chân .

      “Em sao.” Lãnh Tây duỗi chân, xoay người lại nhìn chiếc xe thể thao kia.

      Lúc này hai hàng lông mày Sở Hàng mới buông lỏng: “Chúng ta về thôi.”

      Thời gian lẳng lặng trôi, đảo mắt đến tháng chín, ngày khai giảng cũng sắp cận kề. Sở Hàng đến đại học B, tại Lãnh Tây tập trung toàn bộ tinh thần để ôn thi nghiên cứu sinh, dự định năm sau gặp lại tại đại học B.

      Quyết tâm của hoàn toàn vượt xa so với lần thi vào đại học trước đó, ông Lãnh thương xót, lo sợ con bị stress, khuyên nhủ Lãnh Tây cần liều mạng như thế.

      Cũng thời gian rồi Lãnh Tây chưa gặp lại Cao Tử Quần. Lòng mừng thầm rằng tiễn được Phật, giờ chỉ cần chuyên tâm cho kỳ thi cao học sắp tới.

      Bỗng nhiên cố bất ngờ xảy đến với nhà , toàn nhà mà Lãnh gia xây dựng, ngày hôm qua có công nhân bị ngã xuống, chết ngay tại chỗ. Cùng lúc đó mấy ngày trước, nhiều căn hộ của Lạnh Thị bị kiến nghị là đạt tiêu chuẩn.

      Lãnh gia thoáng cái rơi vào vực thẳm.

      Lãnh Tây nhận được tin liền chạy về nhà.

      Ông Lãnh chán nản tựa vào ghế sô pha. Hai ngày hôm nay ông liên tục ra vào sở cảnh sát để hợp tác điều tra, cả người mệt nhoài.

      xảy ra chuyện gì vậy a? Sao mấy căn hộ lại đạt tiêu chuẩn? Vẻ mặt Lãnh Tây nôn nóng, bố phải là người như thế, mặc dù ông là thương nhân, nhưng tin rằng bố làm những việc trái với pháp luật.

      Ông Lãnh nhắm hai mắt gì.Tần Hiểu Vân kéo con vào phòng: “Ba con mệt mỏi chịu hết nổi. Bố mẹ và vợ con người công nhân bị chết kia đến làm náo loạn. Chúng ta cũng bồi thường số tiền lớn, nhưng người nhà họ vẫn mực đòi đưa ra tòa, kiện công ty chúng ta đảm bảo các biện pháp bảo hộ trong thi công.”

      Lãnh Tây cắn môi, sắc mặt lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Cũng biết chúng ta chọc giận ai bên , người ta đòi điều tra chặt chẽ.” Vẻ Mặt Trần Hiểu Vân lo âu: “Tiểu Tây à, con có quen biết ai ? Trần Hiểu Vân muốn nhưng rồi lại thôi.

      “Con sao có thể quen biết với những người như vậy được chứ.” Lãnh Tây ngồi xuống giường, thở dài.

      “Người đàn ông tối trước đưa con về phải là Cao Tử Quần của Trung Chính à.” Tần Hiểu Vân nhàng .

      Lãnh Tây kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Con với ta căn bản quan hệ.” kích động đứng lên, tâm trạng hỗn loạn.

      Tần Hiểu Vân thấy con giận dữ , vội vàng trấn an, kéo lấy tay Lãnh Tây: “Trước đây Trung Chính muốn mảnh đất này của chúng ta, giờ đây xảy ra việc này, chúng ta muốn chuyển nhượng cũng còn ai cần, đến cuối cùng dự án này cũng tong, tiền chúng ta đầu tư vào công trình cũng chẳng khác nào đổ xuống sông xuống biển.” Tần Hiểu Vân phân tích.

      “Bạn bè của bố sao? Trước đây bố có rất nhiều bạn bè làm ở quan chức nhà nước mà?”

      “Đồ ngốc, những người đó nào có lòng, thấy người ta gặp nạn lại còn mừng ấy chứ.”

      Lãnh Tây mếu máo cười: “Vậy mẹ muốn con phải làm gì bây giờ?”

      “Hôm trước công ty của chúng ta cũng liên lạc với Trung Chính, nhưng bên đó vẫn chưa đưa ra câu trả lời ràng, tại chỉ có Trung Chính có năng lực này, con hãy giúp mẹ hẹn với người phụ trách của Trung Chính.”

      Lãnh Tây chậm rãi ngồi lại xuống giường, vuốt vuốt tóc: “Mẹ, để con thử xem.”

      “Được, Tiểu Tây à, Lãnh Thị là tâm huyết hơn nửa đời người của mẹ và bố con, sau này cũng để lại cho con và Lãnh Lượng, mẹ thể để cho mọi vất vả khổ cực trước đây đều trở thành uổng phí được.”

      “Dạ, con hiểu rồi.” Lãnh Tây vô lực .

      Khi Lãnh Tây gọi điện thoại cho Cao Tử Quần, chỉ nhàn nhạt liếc qua cũng thèm bắt máy, mặc tiếng chuông điện thoại reo vang. Bên kia, Lãnh Tây cầm điện thoại tới lui, biết bao nhiêu vòng.

      chỉ nghe thấy bên kia truyền đến giọng máy móc lập lặp lại. hiểu sao Lãnh Tây cảm thấy rất buồn bực. Lát sau, gọi lại, cuối cùng cũng có người bắt máy.

      “Cao tiên sinh, tôi là Lãnh Tây.” Lãnh Tây hồi hộp khi ra tên mình.

      Cao Tử Quần thản nhiên lên tiếng: “Ồ, Lãnh Tây à, có chuyện gì ?”

      Lãnh Tây cắn môi, nghĩ lại những lời trước đây cảm thấy vô cùng nực cười: “Chuyện là thế này, tôi nghe có hứng thú đối với mảnh đất nhà tôi.”

      Cao Tử Quần nhếch khóe môi cười lạnh, giọng điệu hờ hững: “Mãnh đất kia của nhà em phải là bán à, phải xây dựng và bắt đầu bán ra ngoài rồi sao, cho dù tôi có hứng thú cũng thể chiếm đoạt được.”

      Lãnh Tây thầm hít sâu, mơ hồ cảm nhận được thái độ khác thường của Cao Tử Quần: “Công ty của bố tôi xảy ra chút chuyện…”Đây là lần đầu tiên trong đời cảm thấy khó mở miệng như thế này.

      Cao tiên sinh- vẫn phân biệt ràng.

      Cao Tử Quần cười khẩy: “Lãnh Tây, như thế này nhé, bây giờ tôi còn có việc, sau hai giờ em hãy gọi lại cho tôi.”

      Trong nháy mắt Lãnh Tây tựa như rơi xuống vực thẳm, lòng rầu rĩ, hít thở khó khăn. Bây giờ có thể gọi điện thoại cho ta là bởi vì ỷ lại trước kia ta có hứng thú với mình.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :