1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 49

      Toàn bộ chung cư huyên náo cả lên, tựa như sắp nổ tung.

      “Động đất…động đất…” Mọi người hoang mang luống cuống chạy xuống lầu.

      Lãnh Tây bật công tắc, nhưng cả toà nhà đã bị mất điện. Mặt đất bắt đầu rung rung, cố gắng giữ bình tĩnh, bế Hi Hi lên:“Hi Hi…”

      “Mẹ làm sao vậy?” Hi Hi mơ hồ mở mắt nói.

      cố nén thấp giọng: “Nhanh dậy , chúng ta phải xuống lầu…”

      “Con tự .” Hi Hi giãy dụa trường xuống.

      Lãnh Tây nắm chặt tay con gái, cùng nhau chạy ra ngoài.

      “Mẹ, nhà lắc lư, động đất sao?” Trong bóng tối, đột nhiên Cao Hi Hi hét lên. bé cứ tưởng mình nằm mơ, hệt như ở công viên chơi thú nhún.

      Lãnh Tây mím môi, lúc đến phòng khách căn nhà lại rung mạnh hơn, mọi thứ rơi xuống đất…xoảng…xoảng…

      Cao Hi Hi sợ hãi gọi: “Mẹ”

      Lãnh Tây run rẩy trấn an con gái: “Đừng sợ…”

      “Mẹ chúng ta bị chết à?” Hi Hi run sợ hỏi, trước đây bé từng xem thời nên biết được động đất là cái gì.

      Giờ phút này Cao Tử Quần rất lo lắng đứng ngoài cửa, cảm giác bất lực như sôi trào. hành lang mọi người rối rít chạy, đã gọi Lãnh Tây nửa ngày nhưng chẳng có ai trả lời. lấy bình chữa cháy đập mạnh cánh cửa.

      “Lãnh Tây…” thanh trở nên hoảng hốt, chạy về nhà, ban công hai nhà thông nhau, nhớ Lãnh Tây có thói quen, cho dù trời có lạnh thế nào, ấy cũng đóng cửa sổ.

      Lãnh Tây và Hi Hi chạy ra cửa, rọi theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại nhìn thấy bình chữa cháy, cánh cửa nhà kế bên mở toang.

      “Bố đâu?” Cao Hi Hi sợ sệt hỏi.

      Lãnh Tây thầm hít một hơi sâu: “Mẹ vào gọi bố, con đứng ở góc tường này đợi mẹ.” Nói xong liền chạy vào nhà.

      “Cao Tử Quần… Cao Tử Quần…” Lãnh Tây gọi lớn, căn phòng tối om.

      “Tiểu Tây…” Đột nhiên nghe được giọng nói .

      ở đâu?” Lãnh Tây run run hỏi.

      “Ngoài ban công…” Thanh nặng nề, Lãnh Tây chạy đến thì nhìn thấy đứng giàn hoa yếu ớt ngoài ban công, hai tay bám chặt vào cánh cửa sổ nhôm.

      cảm thấy ngực mình đau nhói, vội vã chạy qua, vươn tay: “Đưa tay cho em…”

      Cao Tử Quần hơi giật mình, đưa tay qua, lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi: “Đừng sợ, nơi này sẽ dễ sập đâu.” Lúc này rồi mà còn muốn trấn an .

      nhảy xuống ban công, hai chân vừa chạm đất liền ôm chặt lấy , vùi mặt xuống cổ , tham lam hít mùi hương cơ thể , giờ khắc này trái tim mới nhẹ nhõm buông xuống. ngẩng đầu, đôi môi trượt xuống khuôn mặt , dịu dàng hôn lên má, sóng mũi cay cay: “Tiểu Tây…” Em có biết vừa nãy đã lo sợ như thế nào ?

      Có thể là ảo giác, Lãnh Tây tựa hồ nghe thấy giọng nói run run lộ ra tia sợ hãi. ôm chặt , thấy vẻ mặt lúc này.

      người cả hai đều mặc đồ ngủ đơn bạc, khoảnh khắc ấm áp này chỉ sợ họ vĩnh viễn mãi nhận ra. Lãnh Tây khễ động muốn buông ra, nghe thấy thầm: “Để ôm em một lát.”

      Bàng hoàng, sợ hãi còn có rung động, Lãnh Tây hít mũi: “Chúng ta nhanh ra ngoài thôi.” cảm giác khuôn mặt ươn ướt, biết đó là gì.

      hiểu tâm tình của Cao Tử Quần vào giờ khắc này.

      Cho dù mất toàn bộ thế giới, quyết cũng thể mất . Tình cảm này dường như ăn sâu vào tận trong xương tủy , khó để buông tay!

      Ánh trăng tĩnh mịch len lỏi bao phủ cả ban công, cái ôm của tựa như bến cảng ấm áp.

      Giây phút này, bản thân cũng còn muốn chống cự nữa.

      Căn nhà ngày càng lắc lư dữ dội.

      “Hi Hi vẫn ở ngoài đó…” Lãnh Tây như bị mắc nghẹn, gian nan nói.

      Cao Tử Quần kìm nén bản thân, liền nắm lấy tay Lãnh Tây ra. Cao Hi Hi đáng thương lẻ loi đứng góc.

      “Hi Hi…”

      Vừa nghe thấy giọng nói của bố, nhóc tủi thân khóc òa lên: “Bố, sao bố mẹ lâu thế?”

      Cao Tử Quần bước đến bế con gái, rồi quay đầu lại nói với Lãnh Tây: “Chúng ta xuống trước.” tay bế Hi Hi một tay giữ lấy tay Lãnh Tây cùng nhau chạy vội xuống lầu.

      Một đêm hỗn loạn bất an, cả gia ̀nh nắm tay nhau chạy xuống.

      Tất cả mọi người trong khu chung cư đã chạy hết xuống khoảng sân rộng dưới lầu, mọi người đều trong trạng thái hoang mang hoảng sợ. Vẫn may nhà ở đây kiên ́, giống như Cao Tử Quần nói khu nhà này sẽ bị sụp đổ.

      Phần lớn mọi người đều tập trung ở đây, chưa ai dám quay về nhà, bọn họ vẫn cảm giác được rằng mặt đất rung động.

      Nhất ̣nh tối nay sẽ là một đêm thức trắng.

      “Mẹ, con lạnh.”Cao Hi Hi nhỏ giọng nói. Lúc nãy vội vàng hề suy nghĩ nhiều, thuận tay lấy một chiếc áo khoác mỏng, lúc nàybình tĩnh lại mới cảm giác được cái lạnh thấu xương.

      Cao Tử Quần đưa Cao Hi Hi cho Lãnh Tây: “Để lên lấy.”

      được!” Lãnh Tây liền ngăn cản, bây giờ vẫn còn dư chấn, bảo đảm an toàn.

      “Hi Hi, nào con chà xát tay mình sẽ lạnh nữa.”

      Lãnh Tây thở dài: “ biết đến bao giờ mới kết thúc.”

      Cao Tử Quần nắm lấy tay , ánh mắt kiên định nói: “ có việc gì.”

      Vẻ mặt Lãnh Tây hơi thay đổi, lòng dần dần tỉnh táo lại.

      Sau vài phút, cục điều tra ̣a chấn vừa đưa ra kết luận sơ bộ, ngày * tháng * năm 20** vào 0 giờ 32 phút theo giờ Bắc Kinh tại J thành phố D đã xảy ra trận động đất mạnh 4.9 độ richter, tâm chấn có độ sâu 6 km.

      Cao Tử Quần đọc tin tức điện thoại, may là họ sống ở phía đông. Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đã có điện báo thông báo mọi thứ đã qua. Mọi người vỗ tay hoan hô.

      Ba giờ sáng, tất cả mọi thứ dần trở lại ổn ̣nh. Cục ̣a chấn đưa tin tức, mọi người xác ̣nh khu vực còn bị ảnh hưởng mới bắt đầu di tản.

      Về đến nhà, ba người nằm xuống giường lớn, Cao Hi Hi nằm ở giữa, Lãnh Tây và Cao Tử Quần nằm bên cạnh, sau khi động đất qua hai người vẫn giữ thái độ im lặng. Cao Hi Hi ngủ say, mà Lãnh Tây ngược lại rất tỉnh táo, đôi mắt khẽ chớp.

      Đột nhiên có vòng tay ấm áp choàng qua eo .

      “Ngủ được à?” Cao Tử Quần trầm giọng hỏi.

      Lãnh Tây thở ra một hơi: “Cảm giác như vừa mới nằm mơ.”

      Cao Tử Quần bật cười, từ từ lần đến tay : “Lời này phải là nên nói mới đúng.”

      Lãnh Tây im lặng, mở to mắt nhìn chùm đèn trần nhà, ra tất cả đều mơ hồ: “ phải nên nói gì với em à?” khẽ nghiêng mình.

      Cao Tử Quần nhếch môi, nắm chặt tay : “ phải em đều biết cả rồi ư?”

      Lãnh Tây hừ một tiếng: “ giả vờ cũng giống lắm, Cao Tử Quần mà đóng phim chắc chắn có thể cầm giải ảnh đế về đấy.”

      Cao Tử Quần liềntrở mình lăn qua cạnh nằm LãnhTây, hai tay ôm trọn : “Tây Tây…” thì thào gọi tên , vùi đầu vào tóc : “Tây Tây… cứ như vậy được ? Được ?”

      đừng chen chúc, làm Hi Hi thức giấc giờ.” Lãnh Tây giọng nói.

      Cao Tử Quần nghe: “Tây Tây…” Thân thể dán chặt lên người , tay vòng xuống eo .

      Lãnh Tây bật cười: “Tử Quần, mấy tuổi rồi đấy?”

      Cao Tử Quần mặc kệ, đã đợi nhiều năm như vậy, vượt qua muôn trùng khó khăn cách trở cuối cùng cũng được ngủ cùng nhau: “Tây Tây, em biết , lúc gõ cửa mãi nhưng chẳng có ai trả lời, thật sự rất hận bản thân mình.” thở một hơi dài: “Lúc đó nghĩ nếu như đã ̣nh trước kết quả như vậy, sẽ đứng ngoài cửa, người nhà chúng ta sẽ chết cùng một chỗ.”

      Lãnh Tây mím chặt môi, khóe mắt ươn ướt, nói cảm động là giả.

      phải là những lời thề non hẹn biển, nhưng những lời chân thật xuất phát từ trái tim mới rung động lòng người. Bình thường Cao Tử Quần rất lạnh lùng, theo như lời Trần Trạm Bắc, Cao Tử Quần là một người hòa nhã điềm đạm. Trần Trạm Bắc còn nói thêm câu, chỉ là cậu ấy chưa gặp người kia mà thôi, hoặc lẽ gặp rồi nhưng chính mình vẫn chưa nhận ra.

      Trái tim Lãnh Tây bất giác đập mạnh: “Cao Tử Quần, tại sao lại là em?” nghẹn ngào hỏi.

      Cao Tử Quần hơi sửng sốt: “Sao lạii vì sao?” nhàng nói, vẻ mặt nhu tình.

      “Uhm…” Thanh Lãnh Tay giương cao.

      “Trời sắp sáng rồi, ngủ thôi, mai em còn phải làm mà.” Cao Tử Quần nhắm mắt lại.

      “Có phải hôm vừa mới quay trở về, em ăn cùng Thần Hi, ai bảo em nói …” Nhắc đến chuyện này Cao Tử Quần lại cảm thấy bực mình.

      “Em nói gì?”Lãnh Tây kinh ngạc xoay người lại, đối diện ánh mắt chất vấn của .

      “Em bảo cái gì cũng thua xa Trần Trạm Bắc, ngoại trừ được cái trẻ tuổi hơn ta.” nghiến răng nghiến lợi nói. Đàn ông có nhiều khi thật sự rất hẹp hòi, chuyện từ đời nào rồi vẫn muốn bỏ qua.

      Hai người nhìn nhau, xuyên qua màn đêm ngàn ngôi sao lắt léo rọi vào.

      Đôi mắt đen láy nhìn chằm , trong lòng Cao Tử Quần căng thẳng sợ lại giận cái gì.

      “Ái, đầu đau.” khẽ nói, tay sờ lên đầu: “Tây Tây, em sờ xem, đầu sao lại bị sưng lên.”

      Lãnh Tây ngẩn ra.

      nắm lấy tay : “Em sờ xem…”

      Ngón tay Lãnh Tây nhàng xoa, quả thật có một vết sẹo dài, nghe nói lúc đó bị chảy rất nhiều máu.

      “Ối…” Cao Tử Quần đột nhiên kêu lên, Lãnh Tây bừng tỉnh: “Sao thế?” Vừa rồi như xuất thần để ý nên có hơi mạnh tay.

      Cao Tử Quần nghe thấy giọng nói khẩn trương của , cười khoái chí, ngốc nghếch nói: “ sao sao.”

      khi bỏ qua tất cả những đau buồn trước kia, đối mặt với người mình , người khôn ngoan cũng trở thành kẻ ngốc.

      “Em xoa cho .” Cao Tử Quần mặt dày nói.

      Lãnh Tây mềm lòng, trong đầu vẫn nhớ đến cảnh tưởng đêm nay ban công. Khi đến, chân đã sải bước qua nhà , khoảnh khắc đó cảm thấy mình thể hít thở nổi, rất nguy hiểm.

      Thậm chí còn dám nghĩ, nếu như đêm nay động đất mạnh hơn, Cao Tử Quần sẽ như thế nào?

      Nhớ đến đó, tay bất giác dịu dàng hơn nhiều.

      Cao Tử Quần hưởng thụ cảm giác ấm áp: “Tây Tây…”
      “Ờ…”

      “Bà xã…”

      Lãnh Tây:…
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 50

      Cuối cùng, bình minh ấm áp cũng đến sau đêm dài hỗn loạn. Mỗi người đều có định nghĩa riêng về hạnh phúc, giờ khắc này đây đối với Cao Tử Quần hạnh phúc chính là khi mở mắt ra nhìn thấy những người mình thương nhất nằm bên cạnh, lớn tựa như khuôn đúc, nhàng ngủ say.Thời gian tựa như ngừng trôi.

      Cho đến bây giờ chưa bao giờ cảm nhận được khoảnh khắc này, hạnh phúc đong đầy trái tim. nhìn khuôn mặt Lãnh Tây, giống như trước đây, mỗi lúc thức dậy, lại ngắm nhìn bộ dáng ngủ say của , sau đó nắm lấy tay đặt lên thắt lưng rồi nhắm mắt lại.

      Khi Lãnh Tây thức dậy, lại vội vã rút tay lại, nghe được tự trách bản thân: “ là muốn băm vằm cánh tay này mà!” dùng sức chà chà tay mình.

      Lúc đó cảm thấy vừa đáng ghét lại vừa đáng , chống cằm, cúi đầu nhàng đặt nụ hôn lên trán .

      Cao Hi Hi mơ màng mở mắt, nhìn thấy cảnh như vậy bé há hốc mồm ngạc nhiên.

      Cao Tử Quần nhìn con , đặt ngón trỏ lên miệng, ánh mắt dịu dàng.

      Cao Hi Hi sửng sốt chớp chớp mắt, bé trịnh trọng gật đầu.


      Thức dậy, Cao Tử Quần liền về nhà chuyển vật dụng cá nhân qua bên này. Lãnh Tây làm bữa sáng trong bếp, vào toilet thấy hai bố con cao hứng vui đùa.

      Cao Tử Quần ung dung cạo râu, dưới cằm bọt cạo trắng muốt, Cao Hi Hi đứng bên cạnh bố. Lãnh Tây tưởng con đánh răng, nhưng đến lúc nhìn kĩ lại khỏi choáng váng, dưới cằm con bé cũng làm chùm bọt trắng phau.

      bôi kem cạo râu lên cho con bé làm gì, da trẻ con non nớt lắm! Nhỡ bỏng lên làm sao bây giờ?” xong liền lấy khăn đưa cho Hi Hi rửa mặt.

      Cao Tử Quần vươn tay ôm trọn vào lòng: “Em yên tâm , sao đâu.” vừa vừa cọ cọ bên mặt .

      “Sáng sớm lại phát điên gì thế!” đánh mạnh lên tay .


      “ Ha ha… giờ mẹ cũng có râu giống nội rồi.” Cao Hi Hi cười tươi .

      Lãnh Tây trừng mắt Cao Tử Quần, cười yếu ớt đưa dao cạo qua: “Tây Tây, giúp cạo …”

      Cao Hi Hi tưởng bố gọi mình, đưa tay nhận lấy: “Mẹ, để con.” (1)

      (1) Tên hai mẹ con này đồng “Xixi”

      Cao Tử Quần và Lãnh Tây đều ngẩn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con .

      Cao Tử Quần bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tây: “Bà xã, em giúp , sợ bị hủy hoại dung nhan lắm.”

      Xi Xi” sau này cần phải cân nhắc trường hợp mới được.


      Lãnh Tây tức giận : “ tự mà cạo .” xong đưa khăn mặt cho Hi Hi lau sạch.

      Lúc này chuông cửa dồn dập vang lên.

      “Sáng sớm như vậy là ai đến vậy nhỉ?” Cao Tử Quần thản nhiên .

      ‘Để em xem, hai bố con nhanh lên, đừng nghich nữa.”

      ngờ rằng người đó chính là Sở Hàng. Sở Hàng thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi, mặt chút che giấu lo lắng: “ vừa mới xuống máy bay. Nghe tối qua thành phố D xảy ra động đất, gọi mãi cho em nhưng ai nhận máy…”

      Lãnh Tây nhìn , trong nhất thời biết phải mở miệng như thế nào.

      “Bà xã là ai đấy?” Cao Tử Quần thong dong đến, người vẫn còn mặc bộ áo ngủ.

      Ánh mắt Sở Hàng liền trở nên trầm hẳn.

      Bà xã – nghe mồn nột, Cao Tử Quần gọi Lãnh Tây như vậy. xuất của Cao Tử Quần vào lúc này cú sốc quá lớn đối với Sở Hàng.

      nhìn Lãnh Tây sâu, khóe miệng khó khăn gượng nở nụ cười: “Em và Hi Hi sao là tốt rồi. cũng cần phải về làm việc đây.”

      Bầu khí ngượng nghịu.

      Lãnh Tây nhìn thấy bi thương trong ánh mắt , thầm hít hơi, trong nhất thời biết phải giải thích như thế nào, muốn nhưng lại ngập ngừng.

      lo lắng gọi: “Sư huynh…”

      Bước chân Sở Hàng dừng lại, đằng sau vang lên giọng .

      “Có thời gian em đến tìm . đường cẩn thận.”

      Sở Hàng khó khăn nuốt cổ họng, trầm giọng lên tiếng: “Được.”

      Đợi đến khi Lãnh Tây quay đầu, biết từ khi nào Cao Tử Quần đến đằng sau , đụng vào người , người hơi lảo đảo. Cao Tử Quần nhanh tay đỡ, Lãnh Tây ngẩng đầu nhìn , chỉ đơn giản : “Nhanh ăn sáng thôi.”

      Lãnh Tây sững sờ, trong đáy mắt lên tia ảo giác. Lãnh Tây chỉ vài lần lợi dụng Sở Hàng để khiêu khích Cao Tử Quần. Lúc này đây lại quá thản nhiên khiến Lãnh Tây cảm thấy bất an.

      Đối với Cao Tử Quần, Sở Hàng là cây châm trong lòng, cho dù vỡ vụn, cũng thể nào làm thay đổi hận sâu địch ý của kia, đúng hơn chính là đố kỵ.

      “Cải muối này ngon nhỉ.” Cao Tử Quần khen tấm tắc: “Em mua ở đâu đấy?”

      Lãnh Tây chỉ cảm thấy bữa cơm này nhạt như nước ốc: “Hàng xóm của mẹ em làm rồi đem cho đấy.”

      Cao Tử Quần gật đầu: “Hèn gì, cải muối này rất giòn, lâu lắm rồi mới ăn được cải muối ngon như vậy đấy.”

      Lãnh Tây ngẩng đầu nhìn , hơi dừng lại vài giây.

      “Sao em lại nhìn như thế? mặt dính cơm à?” Cao Tử Quần vờ như sờ sờ mặt mình.

      Lãnh Tây nhíu mày, lòng dạ người này có đôi khi còn hẹp hòi hơn cả lỗ kim, cười: “ có, ăn nhanh .”

      Cao Hi Hi bận lột vỏ trứng, để ý đến căng thẳng của bố mẹ.

      Hôm nay Lãnh Tây đưa Hi Hi đến trường bởi vì Cao Tử Quần đưa con đến công ty. Cao Tử Quần đưa Lãnh Tây đến cửa hàng bán hoa. Lúc Lãnh Tây vừa xuống xe gặp Tiểu Ưu đến.

      Cao Tử Quần kéo cửa sổ xuống dặn dò : “Chiều nay đến đón em, tối nay chúng ta qua bên nhà bố .”

      Lãnh Tây giật mình, trong nhất thời vẻ mặt kịp biến hóa, đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc.

      “Yên tâm, bố có ấn tượng rất tốt với em.” dịu dàng trấn an . Tay ngoắc ngoắc : “Lại đây…”

      Suy nghĩ của Lãnh Tây vẫn dừng lại ở câu gặp người lớn, ngơ ngẩn đến gần cửa sổ: “Sao thế?” lời còn chưa xong, Cao Tử Quần kéo xuống, hôn lên môi . Lãnh Tây sửng sốt chớp chớp mắt, đầu lưỡi lướt qua khóe môi , dịu dàng quyến luyến.

      Lãnh Tây suýt chút nữa nhảy lui sau, biết kiêng nể gì cả, đường người đến người đầy thế kia…hơn nữa con vẫn ngồi đằng sau. Sắc mặt Lãnh Tây liền đỏ lựng lên: “Em vào đây.” xong chạy trối chết vào.

      Cao Hi Hi ngồi đằng sau, đôi bàn tay bé gắt gao che mắt.

      Cao Tử Quần nhìn qua kính chiếu hậu, gượng gạo cười: “Bố làm như vậy là bởi vì bố mẹ, ở nước ngoài đây là phương thức rất bình thường để biểu đạt tình của mình.”

      Cao Hi Hi thè lưỡi: “Bố đúng là biết xấu hổ.”

      Hôm nay tiết trời ấm áp rất đẹp, mọi người tựa hồ cũng lãng quên cơn khủng hoảng hôm qua. Tiểu Ưu chớp chớp mắt nhìn Lãnh Tây: “Chị Tiểu Tây, xem ra tối qua xảy ra rất nhiều chuyện ha. Để em đoán xem nào, có phải là hoạn nạn gặp chân tình?”

      Lãnh Tây cười cười đáp lời .

      “Có đúng ?” Tiểu Ưu cười khẽ: “Chẳng lẽ em đoán đúng rồi, Cao tổng hùng cứu mỹ nhân.”

      Lãnh Tây bất đắc dĩ lắc đầu: “Em có thể viết tiểu thuyết được rồi đấy.”

      Tiểu Ưu cười hả hê: “Sau này có cơ hội em nhất định thử, nhưng mà, chị Tiểu Tây này, em rất tò mò chị kể cho em được ?”

      Lãnh Tây thở dài, cuối cùng cũng bị cố chấp của nàng đó đánh bại, vừa định mở miệng điện thoại di động vang lên: “Chị nghe điện thoại.”

      Tiểu Ưu nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy: “Chị Tiểu Tây, có chuyện gì vậy?”

      Lãnh Tây khó khăn trả lời: “Được rồi tôi đến ngay.” quay sang Tiểu Ưu: “ tại chị có việc ra ngoài, em trông cửa hàng giúp chị.” xong lấy túi liền ra.

      là giờ cao điểm, vất vả lắm mới bắt được xe, đường kẹt xe nghiêm trọng.

      Ngồi trong xe, Lãnh Tây chăm chú lắng nghe khúc nhạc phát radio, đó là ca khúc chủ đề trong bộ phim dài tập. Hồi ấy, thích bộ phim đó đến nổi còn quyết tâm học tiếng Quảng Đông.

      từ từ nhắm mắt lại nghe:

      hiểu , ai vất vả vì em, ai em nhiều hơn và chưa bao giờ dừng lại, nhưng tiếc rằng đó chỉ là sai lầm…



      …” (2)

      (2) Bài hát Em của Trần Tuệ San trong Bao la vùng trời 1 của TVB

      Khóe mắt dần thấm ướt, lòng trĩu nặng, cố gắng hít sâu. Phải đến tận bây giờ mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của bài hát này – Em

      vài mối tình định trước là bỏ lỡ.

      Lúc Lãnh Tây chạy đến bệnh viện Hứa Thi sốt ruột tới lui hành lang, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Thấy Lãnh Tây, cũng giấu diếm mà kể hết toàn bộ tình.

      lái xe đến tòa án xảy ra chuyện, qua phán đoán sơ bộ có lẽ là do mệt mỏi quá độ mà lái xe.” Hứa Thi nhíu chặt mày: “Đúng lúc tôi đến nhìn thấy tông vào đuôi xe người ta, may mà tốc độ nhanh lắm, nhưng…” thở ra hơi, tay chỉ lên trán: “Bị thương ở đầu, chảy rất nhiều máu, tôi định là gọi báo cho bố mẹ ấy, nhưng mở nhật ký cuộc gọi ra thấy mười mấy số gọi đến cho , thời gian đều là sáng sớm hôm nay…” Khóe miệng run run, cũng biết vì sao mình lại gọi báo cho Lãnh Tây. Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Sở Hàng, tình cảm của dành cho ngày càng sâu đậm, mà Sở Hàng đối với cũng rất tốt, chăm sóc chu đáo cho , song vẫn luôn cố giữ khoảng cách nhất định, đến bây giờ mới hiểu.

      Lãnh Tây nhìn thấy vết máu cánh tay áo khoác trắng của Hứa Thi, vết máu khô. Lòng căng thẳng…

      ấy truyền nước trong đấy, có muốn vào thăm ấy ?” Hứa Thi , đối mắt trong suốt gợn sóng.


      Lãnh Tây nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, từ từ lấy lại vẻ tự nhiên: “Thôi, lúc này đây ở lại cùng ấy thích hợp hơn. Hôm khác tôi lại quay lại thăm sư huynh…”
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 51

      Lãnh Tây vừa muốn xoay người, Hứa Thi liền giữ tay lại, vẻ mặt hơi áy náy: “Xin lỗi, có thể hiểu lầm, tôi và ấy có gì cả. Cho dù là có gì, cũng chỉ là tình cảm đơn phương của tôi, còn ấy…” Hứa Thi nhún vai.

      từ từ buông tay Lãnh Tây: “ ấy…”
      “Chuyện tôi và sư huynh cũng chỉ là quá khứ.” Lãnh Tây thở ra: “Hứa Thi, tôi và ấy vuột mất từ những năm trước rồi. Tôi cũng có con …”

      Hứa Thi nhìn vào đôi mắt trong sáng kia, cố giải thích: “Tôi có ý đó.”

      Lãnh Tây cũng mỉm cười: “Tôi biết, tôi về trước đây.”

      Lãnh Tây vô hồn bước đường , gió lạnh gào thét khiến cho lòng người càng lạnh buốt.

      Lúc trở lại cửa hàng hơn mười giờ, Tiểu Ưu và Tiểu Dịch thấy về, muốn đến hỏi thăm tình hình nhưng trông sắc mặt ảm đạm của họ cũng dám đến quấy rầy.

      Lãnh Tây lẳng lặng tiếp tục công việc cắt tỉa hoa, điện thoại di động vang lên, do dự hồi lâu mới nhận.

      Là Cao Tử Quần.

      “Em làm gì đó?” Cao Tử Quần vừa mới họp xong, bận việc từ sáng sớm, đến bây giờ mới có chút thời gian: “Em ăn chưa?”

      Lãnh Tây nhìn nhành cẩm chướng trong tay, ánh mắt ngước ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp: “Hi Hi làm gì đấy?”

      Cao Tử Quần nghe ra trong giọng có chút khác thường: “Thư ký Tôn đưa con bé xuống lầu chơi rồi.”

      Trầm mặc hồi, Lãnh Tây trong nhất thời biết gì.

      Cao Tử Quần nhíu mày: “Tây Tây, sao em hỏi thăm ?” đáng thương : “ vẫn còn chưa ăn trưa.”

      Lãnh Tây vẫn gì cũng hỏi gi.

      vừa mới mở cuộc họp buổi sáng. biết đám người này thường ngày làm việc kiểu gì. Tây Tây, hôm nào gia đình chúng ta du lịch . phải trước đây em muốn đên đảo Maldive du lịch sao?” Tuy trước đây họ chỉ cùng sống chung với nhau trong thời gian ngắn, nhưng những chuyện của vẫn mãi nhớ .

      Lãnh Tây nghe Cao Tử Quần lải nhải mãi thôi, buồn phiền trong lòng dần nhạt : “Cao Tử Quần, sao trước đây em biết om sòm như vậy nhỉ. Bây giờ em , Hi Hi rốt cuộc là được di truyền từ ai.”

      Có khách đến mua hoa, Lãnh Tây vội vàng gác máy. Trong lòng Cao Tử Quần có chút thất vọng, sao Lãnh Tây hề quan tâm gì đến thế ? cũng vừa nhận được điện thoại báo là Lãnh Tây đến bệnh viện thăm Sở Hàng, tâm trạng của khỏi phiền muộn.

      Buổi sáng lúc Sở Hàng xuất rất lo sợ. Sở Hàng đối với Lãnh Tây tình thâm ý trọng, nhưng cuối cùng lại bị phá vỡ. Cao Tử Quần hề hối hận, có lẽ là quá trình quá vất vả, cũng có lẽ trong thâm tâm luôn cho rằng ngày nào đó Lãnh Tây chấp nhận .

      Thư ký Tôn đưa Hi Hi lên, bé cực kỳ phấn khích chạy đến bên bố : “Các chị mời con rất nhiều đồ ăn ngon.”

      Cao Tử Quần dịu dàng vuốt tóc con , ngước mắt nhìn thư ký Tôn : “Phiền rồi.”

      Thư ký Tôn dịu dàng mỉm cười: “ cần khách sáo vậy đâu ạ, Cao tổng…” Thanh hơi giương cao: “ tích tối qua của hùng cứu mỹ nhân tôi nghĩ lâu nữa được truyền khắp nơi.”

      Nghe vậy Cao Tử Quần nhìn xuống Hi Hi.

      Cao Hi Hi cười hả hê: “Bố, là con giúp bố tạo nên hình tượng vĩ đại.”

      Thư ký Tôn nhìn màn đối đáp của hai bố con khỏi buồn cười.

      Xế chiều, Cao Hi Hi ngủ trưa tại phòng . Cao Tử Quần đọc báo cáo về hạng mục công viên trò chơi, thư ký Tôn gọi điện thoại vào: “Cao tổng, Văn Thư đến gặp .”

      Cao Tử Quần khẽ nhíu mày, trầm giọng : “Để ấy vào.”

      lâu sau, cửa mở ra, bước chân Văn Thư hơi vội vàng, nhìn thấy mỉm cười: “Tử Quần.” Khuôn mặt trở nên rạng ngời.

      Cao Tử Quần nhìn lịch cười: “Sao lại đến đây tìm ?”

      Văn Thư nhìn bỗng nhiên cười tươi, nụ cười bao hàm nhiều ý nghĩa: “Nếu như đến tìm , sợ là chẳng biết bao giờ mới gặp được .”

      Cao Tử Quần nhếch môi: “Trong khoảng thời gian này, có hơi bận.”

      “Bận …?” Văn Thư thào lặp lại, tâm tình trong nháy mắt lóe lên.

      “Tìm có chuyện gì ?” Cao Tử Quần đóng văn kiện lại.

      Rất nhanh Văn Thư lấy lại vẻ tự nhiên: “Mười sáu này là sinh nhật sáu mươi của bố em. Em đặc biệt đích thân đến mời .”

      “Em gọi điện thoại cho là được rồi.” Cao Tử Quần nhàn nhạt .

      Văn Thư cười tiếu ý: “Đúng lúc em qua đây nên tiện thể lên thăm luôn.”
      “Tiểu Tuyển dạo này thế nào rồi?” hỏi.

      “Tình trạng khá hơn.” Văn Thư bất đắc dĩ tiếp: “Còn cảm ơn lần trước giới thiệu bác sĩ Dương khoa tim mạch đến.” thở dài, chớp mắt nhìn : “Tiểu Tuyển bị như thế này đều là vì mối quan hệ của em. Nếu như năm đó lúc mang thai em chịu nghĩ cho đứa bé nhiều, tâm trạng bị căng thẳng. có lẽ Tiểu Tuyển phải chịu giày vò như thế này.”

      Bàn tay Cao Tử Quần siết chặt, gân xanh cuồn cuộn nổi lên. Gương mặt chuyển sắc, lòng râm rỉ nhói đau.

      Văn Thư hít sâu chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, em quấy rầy nữa.”

      Đóng cửa hàng, Lãnh Tây buộc bó cẩm chướng, rồi bắt xe đến bệnh viện. đường nhận được điện thoại của Cao Tử Quần: “Bây giờ và Hi Hi đến đón em.”

      Lúc này Lãnh Tây mới chợt nhớ ra lúc sáng hẹn cùng gặp ông Cao. nhíu mày: “Bây giờ em có việc, xin lỗi tối nay thể cùng qua bên đó được rồi.”

      Cao Tử Quần hít sâu: “Bây giờ em bận việc gì?” Ngữ khí có hơi cáu gắt.

      Lãnh Tây nhìn ra cửa sổ: “Em đường đến bênh viện, sáng nay Sở Hàng gặp tai nạn, em đến thăm ấy.”

      Cao Tử Quần cảm giác máu toàn thân chảy ngược dòng: “Vậy để đưa em .”

      cần đâu.” Lãnh Tây thẳng thừng từ chối: “Em tắt máy trước.”

      Cao Tử Quần nhắm mắt lại, mười ngón tay siết chặt tay lái, gương mặt chuyển sắc. Cũng may Cao Hi Hi mải mê đọc truyện để ý.

      Lúc Lãnh Tây đến bệnh viện, ông bà Sở vừa xuống lầu, Sở Hàng mình trong phòng bệnh. Lãnh Tây nâng tay gõ cửa, Sở Hàng nhìn thấy , ánh mắt lóe lên vài phần kinh ngạc.

      “Sao em lại đến đây?” thanh khàn khàn.

      Lãnh Tây thấy bình hoa đầu giường cắm đầy bông, đặt bó cẩm chướng xuống bên cạnh.

      “Sư huynh, sao chứ?”

      có gì nghiêm trọng, bố mẹ cứ quan trọng hóa vấn đề, bắt nằm viện theo dõi.” Trán quấn dày băng gạc, mặc chiếc áo len màu sẫm lại càng tô đậm sắc mặt tái nhợt.

      “Hai bác cũng là vì lo cho .”

      “Ừ.”

      Trong nhất thời bầu khí trở nên nặng nề.

      Qua lúc lâu, Sở Hàng đột nhiên mở miệng: “Có phải mẹ đến tìm em?”

      Lãnh Tây ngờ rằng lại nhắc đến vấn đề này, ngạc nhiên: “Sao lại hỏi vậy?”

      Sở Hàng nhìn chớp mắt, dường như hiểu ra, lên tiếng: “ cảm giác được, Tiểu Tây, xin lỗi.”

      Lãnh Tây khẽ cúi mặt, lắc đầu: “Sư huynh, đừng vậy. Bác chỉ thuận đường ngang qua cửa hàng em thôi.”
      Vẻ mặt trở nên nặng nề, cũng gì nữa.

      Bảy năm trước Lãnh Tây quyết định kết thúc cuộc tình này, nhưng vẫn luôn hoài nghi có phải buông xuống tất cả. Bảy năm sau, vẫn thay đổi, cho đến nay cũng chỉ có mình kiên trì mà thôi.

      Kỳ sớm nhận ra, chỉ là trong lòng vẫn mãi cố chấp.

      “Em và ta…” Thanh run run.

      Lãnh Tây nhõm thở ra: “Vẫn vậy.” ra chính cũng hiểu được tình cảm của mình đối với Cao Tử Quần rốt cuộc là như thế nào, có lẽ là dây dưa nhiều năm nên tình cảm cũng dần thay đổi.

      “Em hãy du lịch chuyến.” khẽ , ánh mắt ấm áp nhìn : “Có lẽ đến lúc đó em tìm thấy đáp án.”

      Cao Tự Quần đưa con đến thăm nội. Buổi sáng Cao Tử Quần điện cho bố là hôm nay đưa Lãnh Tây đến, ông Cao cứ thâp thoảng trong ngóng cả buổi, lúc này chả thấy người đâu, ông khỏi cảm thấy mất mát.

      “Con bé đâu?”

      ấy bận việc đột xuất, lần sau con đưa ấy đến.”
      Ông Cao hừ lạnh: “Con lại gạt ta.” Ông nghĩ hồi xưa con trai ông làm bao nhiều chuyện hồ đồ, bây giờ Lãnh Tây tha thứ cho nó mới là lạ.

      “Ta nghĩ Tiểu Tây căn bản muốn đến.”

      Cao Tử Quần cảm thấy sốt ruột: “Bạn ấy gặp tai nạn, ấy đến bệnh viện.”

      Ông Cao lạnh nhạt : “Tùy con tự dối mình. Chuyện của con con ràng hơn ai hết. À quên cho con việc, mẹ con gần trở về rồi, lần này về chính là để gặp con dâu.”

      Cao Tử Quần nở nụ cười mỉa mai: “Phải khiến bà ấy thất vọng rồi, con còn chưa tìm được vợ cho bà ấy.” Cao Tử Quần đối với người mẹ này tình cảm sâu đậm, vẫn còn nhớ hồi còn bé mãi đuổi theo níu kéo cầu xin bà đừng rời bỏ . Đến cuối cùng bà vẫn rời .

      đến nhiều năm như vậy.

      Buổi tối, Cao Tử Quần mình trở về, Cao Hi Hi bị bỏ lại nhà nội. nhìn cánh cửa, vẫn còn dấu vết hôm qua lấy bình chữa cháy đánh xuống. Cao Tử Quần sốt ruột nhấn chuông.

      Lãnh Tây mở cửa, nhìn thấy mới ngạc nhiên hỏi: “Sao về rồi?”

      Trong lòng cao Tử Quần cảm thấy rất thoải mái: “Em dường như rất muốn gặp .”

      “Đó là vì em tưởng tối nay quay lại. Hi Hi đâu cùng về à?”

      Cao Tử Quần cởi giày, chân trần mặt đất. Lãnh Tây mở tủ lấy đôi dép đặt xuống chân : “Nền nhà lạnh lắm, mang dép vào .”

      Cao Tử Quần lạnh lùng liếc nhìn đôi dép, màu xám tro, là dép dành cho nam: “Đây là để cho khách mang à?”

      Lãnh Tây sửng sốt.

      mới thèm mang.” Cao Tử Quần hừ lạnh.

      Lãnh Tây cũng thèm để ý đến , vào bếp múc cho chén cháo, Cao Tử Quần ngồi sô pha, hai người cũng chuyện. Ánh đèn vàng chiếu xuống trầm ngâm đằng kia, biết suy nghĩ gì.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 52

      Ăn cơm xong, Lãnh Tây vào bếp rửa bát, dòng nước ấm chảy ào ào, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ, nhà nhà lên đèn, hiểu sao lòng cảm thấy ấm áp.

      Rửa xong, khuấy hai ly nước chanh mang ra phòng khách, nhưng lại phát Cao Tử Quần có ở đây, còn ngẩn ngơ nghe tiếng gọi từ trong nhà tắm vọng ra: “Tây Tây…”

      Lãnh Tây đến: “Sao thế?” Bên trong tiếng nước chảy ào ào, Lãnh Tây tặc lưỡi, người này là. Bây giờ mới phát da mặt người này thiệt quá dày.

      “Em vào đây xem, lưng hình như nổi lên gì ấy, đau quá.”

      Lãnh Tây lưỡng lự đứng bất động.

      “Tây Tây…”

      tắm nhanh chút.” tức giận trả lời.

      Bên trong bỗng nhiên lặng yên, Lãnh Tây vừa định xoay người, đột nhiên cửa phòng tắm mở toang ra, Cao Tử Quần vươn cánh tay dài kéo vào trong. Trong phòng hơi khói mờ ảo.

      làm cái gì đấy, cả người ướt hết rồi…”Lãnh Tây cáu gắt: “ nhanh tắm .”

      Cao Tử Quần trần truồng xấu hổ ôm vào lòng, bọt nước từ trán lăn tròn xuống trông rất gợi cảm: “Cũng vào rồi, em xem cho mà. nhấc tay lên là đau rồi.” rồi xoay người.

      Lãnh Tây bất mãn hừ, ngượng ngùng nhìn lên tấm lưng trần của , làn da còn đẹp hơn da phụ nữ, nhìn thấy vết bầm tím bả vai . Có lẽ là tối hôm qua lúc lộn xộn bị đụng vào đâu đó.

      Cao Tử Quần nghiêng đầu: “Nhất định là bị gãy xương rồi, bây giờ chỉ cần nhấc tay rất đau. Lưng vẫn chưa kì cọ đây, Tây Tây…”

      Lãnh Tây hận chết cái điệu bộ này của , bao tuổi rồi chứ.

      Hơi nước bốc lên, mặc chiếc áo len dày, vừa nóng lại vừa bực, giúp lau chùi lưng xong cả người cũng ướt đẫm mồ hôi. Cao Tử Quần đưa lưng về phía , nở nụ cười ranh mãnh, đáng tiếc là Lãnh Tây nhìn thấy.

      “Được rồi…” Lãnh Tây vừa xoay người, Cao Tử Quần ép sát vào góc, nước đột nhiên phun xuống xối xả.

      làm gì đó.”

      Thanh ngọt ngào chính là giọng điển hình của Giang Nam. Dù mang theo vài phần tức giận nhưng vẫn có thể làm sôi sục trái tim .

      “Tây Tây, chúng ta cùng tắm .” Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm .

      Lãnh Tây còn chưa kịp mở miệng từ “”, đôi môi bị hôn xuống. Pha lẫn với dòng nước nóng từ từ xâm chiếm ý thức , bàn tay chút ngần ngại lướt khắp người , dừng lại đôi ngực căng tròn vuốt ve.

      Lãnh Tây ấm ức nhíu mày, Cao Tử Quần dịu dàng cắn bờ môi , cố ý cọ cọ lên thân thể : “Tây Tây…nhìn .” Thanh kéo dài.

      Lãnh Tây nhắm chặt mắt, đôi mi dài tựa như cánh bướm run rẩy, làn da trắng nõn dần ửng đỏ tựa như quả táo mê người.

      nhanh để em ra , quần áo ướt cả rồi…” Lời ra, thanh quyến rũ ngay cả chính cũng nhận ra.

      “Ướt rồi cởi ra phải càng tốt sao.” Động tác tay cũng rất dứt khoát.

      đúng là tên dê cụ.”

      Những lời này lại càng kích thích Cao Tử Quần, đôi mắt dần chuyển sắc, tựa như cơn gió bão hừng hực, khí thế cuồn cuộn: “Em bỏ từ “cụ” , em xem nơi nào đó của già rồi ư?” bị gò bó bởi quần áo, nơi nào đó lại càng như cá gặp nước.

      Tay vuốt ve khuôn ngực trắng mềm, ngón tay mơn trớn đỉnh hoa, cảm giác được bông hoa trong tay bắt đầu nở rộ, cúi đầu hôn xuống.

      Lãnh Tây cảm thấy toàn thân như sôi sục, gào thét dữ dội.

      Cao Tử Quần tựa như đứa trẻ tham lam cắn mút, đầu lưỡi ngừng quấn quanh, Lãnh Tây khó chịu ưỡn cong thân mình. Tay kia của cũng nhàn rỗi, trực tiếp thăm dò khu vườn bí , nhàng vân vê, khi ngón tay vào, cảm giác được sít sao bao chặt, khiến cho khó khăn lắm mới có thể kiềm chế.

      “Tây Tây…thả lỏng…” Trong lòng Cao Tử Quần mừng thầm, rất may mắn, nhiều năm trôi qua nhưng Lãnh Tây vẫn luôn giữ gìn cho .

      rút tay ra .” Lãnh Tây nghiến răng .

      Cao Tử Quần cúi đầu, ánh mắt rơi vào nơi bí kia, đôi mắt xinh đẹp giăng kín tầng sương mờ khẽ nheo lại, lướt đôi môi từ ngực dần dần xuống, dịu dàng hôn khắp mọi nơi. Thân mình Lãnh Tây bất giác run rẩy.

      Cao Tử Quần từ từ rút tay ra, đứng dậy, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve mơn trớn da thịt , thân thể hai người dán chặt sít sao khe hỡ. nắm lấy tay đặt lên môi dịu dàng hôn, đôi mắt nhuốm màu dục vọng âu yếm nhìn . kéo tay dần dần trượt xuống: “Tây Tây, sờ …”

      Lãnh Tây vừa chạm đến đốm lửa nóng rực liền co rụt tay lại, dường như thấu hiểu, giữ chặt tay , hởi thở gấp gáp: “Em sờ…” Tuy động tác của máy móc nhưng đối với đấy chính là đòn trí mạng.

      Chỉ bởi vì đó là .

      Tay mỏi nhừ, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn người đầy bọt nước, biết là nước hay là mồ hôi, bên tai là hơi thở đầy gợi tình.

      Khóe miệng mang theo ý cười: “Tây Tây, em giang chân rộng ra chút.”

      Lãnh Tây vốn là người bảo thủ, đặc biệt là trong những chuyện này, nhanh chóng rút tay về. Cao Tử Quần cười nhếch môi, quả nhiên là tự túc vẫn là hạnh phúc, nâng chân lên rồi bắt đầu vào.

      Khoảnh khắc tiến vào, thể kiềm chế nổi bản thân, đôi mắt nhu tình nhìn : “Tây Tây, em…”

      Lưng Lãnh Tây dán chặt vách tường lạnh băng, hai chân kẹp chặt thắt lưng , hòa theo động tác của mà nghênh đón.

      Cao Tử Quần mong đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi, nhìn Lãnh Tây, đôi mắt long lanh ngấn nước, hai má ửng đỏ đẹp mê hồn khiến người ta bất giác xa vào mê cung.

      “Tây Tây…bà xã…” Cao Tử Quần ôm vào lòng, tách khỏi bức tường Lãnh Tây hoảng hốt ôm chặt cổ : “ nhanh lên…”

      Lời ra, chỗ phía dưới lại càng thắt chặt, Cao Tử Quần thầm hít sâu, ôm di chuyển sang nơi khác: “Tây Tây, nơi ấy của em kẹp chặt …”

      Lãnh Tây xấu hổ đỏ bừng, những lời vậy mà cũng có thể ra. vừa tức giận vừa xấu hổ, đánh : “Háo sắc…”

      Cao Tử Quần bị thắt chặt, kích thích nổi thành lời, hơi thở hỗn loạn.

      cứ như vậy bế vào phòng ngủ, mỗi bước lại đâm sâu vòng trong cơ thể . Đến khi đến giường, Lãnh Tây mệt nhũn, cơ thể vẫn chôn sâu trong .

      Lãnh Tây nghẹn ngào: “ nhanh lên chút.”

      Cao Tử Quần vò đầu xuống cổ thầm: “Em , có già ?”

      Giờ phút này đây Lãnh Tây rất hối hận: “ hề già, chỉ mới mười tám thôi, được chưa? Em van , nhanh lên ….”

      Cao Tử Quần vừa lòng hôn lên môi , nhưng có dừng lại ở đó.

      Đôi mắt long lanh nhìn , vừa gợi cảm lại vừa mê ly. Cao Tử Quần cố tình áp sát lên người , bờ ngực rộng áp sát : “Em gọi ông xã …”

      Lãnh Tây trợn mắt nhấc chân, nào biết động tác này lại càng khiến cho cơn lửa nóng người lại càng tiến sâu vào người , trong nháy mắt thân thể tê dại, miệng bất giác rên rỉ.

      “Tây Tây, ngoan gọi ông xã …” Cao Tử Quần thâm tình hôn lên khắp người , từng chút khiêu gợi .

      Lãnh Tây biết nếu gọi e rằng hành hạ đến sáng, chậm rãi siết chặt vòng tay ôm , ánh mắt gợi tình nhìn : “Ông xã…” Tiếng gọi này tuy là miễn cưỡng, nhưng lọt vào tai Tử Quần tựa như pháo hoa nỡ rộ sáng chói.

      muốn ngừng mà được: “Tây Tây…” thương gọi.

      Những giọt mồi hôi, tiếng thở dồn dập, những cơn triền miên…cuối cùng hai người ôm nhau kết thúc cuộc vận động tràn ngập vui vẻ này. Lãnh Tây hoàn toàn kiệt sức, sau khi ổn định hơi thở, Cao Tử Quần giúp xoa bóp: “Tây Tây, tắm nhé.”

      Lãnh Tây lẩm bẩm: “Em buồn ngủ.” Thanh vừa tủi thân lại vừa nũng nịu.

      Cao Tử Quần nheo đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng nhếch lên, cảm thấy rất thỏa mãn.

      dịu dàng bế quay lại chiến trường ban đầu, giúp rửa sơ qua, nghĩ thầm, nơi này đúng là thể sống được mà, rất bất tiện, toilet quá khiến thể phát triển được hết tài năng.

      ôm ngủ, nửa đêm Lãnh Tây khát nước tỉnh dậy phát thân mình bị ôm chặt cứng, biết là nên khóc hay nên cười nữa. Dục vọng chiếm hữu của Cao Tử Quần cho đến giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.

      Cao Tử Quần mơ hồ cảm giác được: “Sao thế?”

      “Em muốn uống nước.” Lãnh Tây khẽ , cổ hỏng như bị thêu đốt nóng hừng hực.

      “Em cứ nằm , để rót.” Cao Tử Quần bật đèn, Lãnh Tây đưa tay che mắt, đầu nặng trĩu, lòng rối bời nghĩ, sao mọi thứ lại xảy ra quá nhanh đến như vậy! phải vẫn còn mâu thuẫn sao?

      Cao Tử Quần trở về phòng, dịu dàng đỡ dậy, đặt ly nước đến bên miệng , Lãnh Tây uống hơi hơn nửa ly.

      “Em uống nữa à?” Cao Tử Quần hỏi.

      Lãnh Tây lắc đầu lại nằm xuống. Cao Tử Quần tự nhiên uống sạch chỗ còn lại. Lãnh Tây nhìn , trong lòng biết lên tư vị gì. Cao Tử Quần nằm xuống, choàng tay qua ôm : “Nhanh ngủ .” Đêm nay đúng là hành hạ rồi, Cao Tử Quần đau lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào.

      Đến bây giờ mới cảm giác được rằng Lãnh Tây chấp nhận .

      Có đôi khi đàn ông cũng cần có cảm giác an toàn.

      Lòng Lãnh Tây có chút yên, nheo mắt nhìn lên.

      Cao Tử Quần vuốt ve lòng bàn tay , biết là rất mệt, hôn lên khóe mắt , tràn ngập thương: “Sao thế? Em buồn ngủ à?”
      Lãnh Tây thờ ơ trả lời: “Ngủ thôi.” Câu vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cảm thấy rất phơi phới.

      lên kế hoạch cả rồi, mười bốn tháng hai này hai người họ đăng ký kết hôn. Tiếp đó, khi xuân về hoa nở, hai người họ hưởng tuần trăng mật. tốt!
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 53

      Xa cách nhiều năm, đêm mây mưa kết quả chính là hai người cùng ngủ cho đến tận trưa. Mà còn thê thảm hơn chính là Cao Tử Quần bị sốt.

      Giờ phút này đây Cao Tử Quần nằm la liệt giường, toàn thân bủn rủn chút sức lực.

      Lãnh Tây múc bát cháo vào, Cao Tử Quần nhìn : “ sao rồi, bây giờ có thể dậy được rồi.” Uống thuốc hạ sốt, toàn thân mất hết sức lựcvừa định sốc chăn bị Lãnh Tây liếc qua: “ nằm xuống ăn hết bát cháo này .”

      Lãnh Tây cảm thấy buồn cười.

      Cao Tử Quần thấy cố nén cười thở dài: “Lúc sau, tắm nước hơi lạnh.” buồn bực giải thích.

      Lãnh Tây tỏ vẻ thấu hiểu: “Em hiểu mà, ăn cháo trước .” Từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng.

      Cao Tử Quần dời ánh mắt: “Tay còn sức nữa rồi, em đút cho …”Nếu ai khác nhìn thấy tình cảnh này chắc phải ngạc nhiên đến rơi cả mắt ra ngoài, người đàn ông này hoàn toàn lột xác rồi.

      Lãnh Tây nhàn nhạt liếc mắt nhìn : “Cao Tử Quần bao nhiêu tuổi rồi? cho rằng bằng tuổi con mình chắc?”

      Cao Tử Quần : “Tối hôm qua em có gọi như thế.” chiều nhìn , đôi mắt đen nhánh ngập tràn hạnh phúc: “ thích em gọi là…”

      Lãnh Tây đút liền muỗng vào miệng , Cao Tử Quần giật ngây mình.

      Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bát muỗng va chạm.

      Những tia nắng yếu ớt của ngày đông chiếu vào cửa sổ, trong chớp mắt làm căn phòng trở nên ấm áp.

      Cao Tử Quần ăn hết bát cháo, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi. Lãnh Tây nhìn thấy khóe miệng dính chút cháo liền rút khăn giấy đưa .

      Cao Tử Quần cầm lấy lau qua loa.

      Lãnh Tây đứng dậy, đột nhiên giữ tay lại.

      dừng bước quay đầu nhìn : “Bây giờ lại có sức rồi sao?” khẽ nhíu mày.

      Cao Tử Quần nghiêm túc : “Chúng ta chuyện .” Đôi mắt trong suốt nhìn .

      Lãnh Tây do dự lại ngồi xuống: “ .”

      Tối qua Cao Tử Quần soạn sẵn lời thoại trong đầu, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của lúc này đây, do dự liệu có nên ra. hơi nhíu mày: “Mười bốn tháng hai năm sau chúng ta đăng ký .” lẳng lặng nhìn : “Nghe người ta bảo đó là ngày tốt.”

      hồi lâu sau Lãnh Tây vẫn lên tiếng. trầm mặc của càng khiến Cao Tử Quần căng thẳng: “Tiểu Tây, chúng ta cũng thế này rồi, chẳng nhẽ em vẫn nhận ra tâm ý của đối với em?” Cao Tử Quần cảm giác thất vọng. ban đầu có tình cảm với , chỉ muốn trêu chọc , lợi dụng điểm yếu uy hiếp , thế nhưng bây giờ giống vậy, muốn cùng hết quãng đường còn lại.

      Lãnh Tây nhàn nhạt trả lời: “Chỉ là tờ giấy chứng nhận thôi mà, có hay có gì khác nhau chứ?”

      Ánh mắt Cao Tử Quần thoáng chốc ngẩn ra, nghiêm mặt : “Dĩ nhiên là có khác.” chân tình nhìn vào ánh mắt : “Kết hôn là chuyện thiêng liêng và hạnh phúc nhất.” Thấy cười, lòng trở nên chìm xuống: “Có phải em vẫn tin ?”

      Lãnh Tây thở dài: “ , từ lâu em còn tha thiết với chuyện kết hôn.”

      Bầu khí trở nên nặng nề.

      “Vậy em đối với ? Còn có tối hôm qua… ràng em chấp nhận .” Cao Tử Quần quấn quýt , Lãnh Tây là người kiên định nếu như chập nhận tối hôm qua xảy ra tình nước chảy thành sông như thế.
      Lãnh Tây im lặng lúc rồi lên tiếng: “Em đến cửa hàng trước, cũng nên đến bệnh viện truyền nước .” xoay người khẽ giọng .

      Toàn thân Cao Tử Quần lạnh buốt, giờ này còn tâm tư đâu mà bệnh viện nữa chứ. Tối qua mọi chuyện đều tuyệt, hóa ra tất cả chỉ là tự mơ tưởng mà thôi.

      ***

      Còn mười ngày nữa là đến tết lịch, toàn bộ thành phố tưng bừng khoe sắc chuẩn bị chào đón năm mới mang theo hy vọng mới.

      Năm mới, đoàn viên.

      lấy điện thoại ra xem ngày, khẽ nheo mắt nhìn chằm vào màn hình, đánh dấu vào ngày hai lăm tháng chạp. Cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay, ngày bố trở về.

      Gia đình đoàn tụ…đến khi đó và Cao Tử Quần còn có thể bình thản đượcnhư thế này ?

      Năm đấy, ông Lãnh nhất định chịu tiếp nhận giúp đỡ của Cao Tử Quần, ông cảm thấy đó là lỗi của mình, là ông nợ Lãnh Tây, trước đó ông biết rằng chính Tần Hiểu Vân bảo con đến xin giúp đỡ, sau lại khi ông biết được Lãnh Tây mang thai.

      Ông Lãnh suýt chút nữa tức mà chết, cả đời ông rất mãn nguyện, vừa lòng với con này, gia đình ông có trình độ học vấn cao, nhưng hai đứa con Lãnh Tây, Lãnh Lượng đều thi đỗ đại học, đó chính là niềm tự hào của ông.

      Đúng như câu của người đời, con chính là tình nhân kiếp trước của bố. Ông Lãnh tấy thương con này, cưng chiều đến nổi Tần Hiểu Vân cũng phải ghen tỵ .

      Khi đó ông lấy cái chết để uy hiếp, ông mực bảo Lãnh Tây bỏ cái thai ấy chứ chịu giúp đỡ của Cao Tử Quần, cho dù Tần Hiểu Vân và Lãnh Tây có khuyên ngăn kiểu nào cũng có tác dụng.

      Chỉ là sau lại Lãnh Tây cũng bỏ đứa bé.

      Lãnh Tây tựa đầu vào cửa sổ, trầm tư nhìn cảnh vật bên đường.

      Việc kinh doanh của cửa hàng mấy hôm nay bằng trước kia, Tiểu Dịch vừa về quê, chỉ mình Tiểu Ưu ngồi ở lại trông cửa hàng.

      “Chị Tiểu Tây.” Tiểu Ưu tưới nước cho hoa.

      Lãnh Tây đặt túi xuống: “Sáng nay buôn bán thế nào?”

      “Dạ, cũng được, chị Tiểu Tây sáng nay có người phụ nữ đến tìm chị.” Tiểu Ưu khen ngớt lời miêu tả: “Em cũng với ấy rằng chiều chị mới đến.”

      Lãnh Tây biết là ai đến tìm , nếu là Thần Hi chắc chắn ấy liên lạc với trước. Vậy rốt cục là ai đây? Sau lại lên mạng để trao đổi về danh sách hoa ở Vân Nam, bận rộn hồi rồi cũng quên mất luôn chuyện này.

      Lãnh Tây ngờ người đến tìm chính là Tôn Linh Lợi.

      Lúc đó là buổi chiều ba bốn giờ, Tôn Linh Lợi thong thả đến trước mặt . Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau, trong nhất thời Lãnh Tây cảm thấy thời gian như đảo lộn.

      Tôn Linh Lợi mỉm cười: “ lâu gặp.”

      Lãnh Tây thầm hít sâu, hờ hừng nhếch khóe môi.

      “Có thể ngồi xuống chuyện ?” Tôn Linh Lợi trang điểm tinh tế, Lãnh Tây nhìn khóe môi xinh đẹp kia mấp máy.

      Lãnh Tây quay đầu với Tiểu Ưu: “Chị ra ngoài chút, nếu có khách em có thể đóng cửa về sớm.”

      Hai người đến quán cà phê gần đấy.

      Lãnh Tây uống nước lọc, còn Tôn Linh Lợi gọi cốc cà phê Lam Sơn. Trong quán ấm áp, cởi chiếc áo khoác lông, bên trong làchiếc váy nhung đen, vừa nhìn là biết đó là hàng cao cấp.

      khẽ khuấy chiếc thìa trong cốc, mười ngón tay sơn màu đỏ rực, sáng chói.

      “Lãnh Tây, nhiều năm rồi mà cậu cũng chẳng hề thay đổi.” Tôn Linh Lợi nhìn đánh giá.

      “Suýt chút nữa tớ nhận ra cậu.” Lãnh Tây trả lời.

      Năm đó hai người cũng tính là bạn bè thân thiết, ai ngờ rằng kết cục lại trở thành như vậy, ai đoán ra Tôn Linh Lợi chọn con đường này.

      Tôn Linh Lợi nhàn nhạt nhấp ngụm cà phê: “Cậu hiếu kỳ vì sao tớ lại tìm cậu ư?” nhìn bạn trước mặt.

      “Sao cậu lại biết tớ ở đây.”

      “Tính ra tớ cũng ở bên cạnh Lục ca mười năm rồi.” dịu dàng mỉm cười: “Mấy hôm trước, tớ phát xe ấy ngày nào cũng có bó hoa, tớ cảm thấy kì lạ. Vốn tưởng ấy tặng cho ai đó, nào ngờ ấy mỗi ngày lại thay mỗi bó hoa trong phòng sách.”

      Lãnh Tây nhíu mày.

      “Cậu đừng hiểu lầm.” Tôn Linh Lợi tiếp tục: “Tớ theo ấy lâu như vậy đương nhiên cũng nhận ra nhiều chuyện. Đối với đàn ông thứ thể chiếm được luôn là thứ họ quý nhất.”

      Lãnh Tây siết chặt chiếc cốc trong tay, khuôn mặt chuyển sắc.

      “Cậu gặp Tần Lê chưa?” Tôn Linh Lợi đột nhiên chuyển đề tài.

      Lãnh Tây ngẩn ra, Tần Lê…Tần Lục đều là họ Tần, ra phải chỉ trùng hợp ngẫu nhiên.

      ấy là em của Tần Lục. Có lẽ đây chính là duyên phận đưa con bé gặp gỡ em trai cậu, và cậu ấy.” Tôn Linh Lợi khẽ .

      “Vậy mục đích của cậu đến đây hôm nay là gì?” LÃnh Tây nghênh đón ánh mắt .

      Tôn Linh Lợi : “Vì cứu em trai cậu mà Cao Tử Quần bị người Tần Lục đánh thương. Tần Lục nể mặt mũi của ta đụng đến em trai cậu. thế nhưng ta đồng ý cho em trai cậu quen Tôn Lệ.”Suy cho cùng, làm sao Tần Lục có thể ngồi yên nhìn mối quan hệ của ta và Lãnh Tây trở nên như vậy chứ.

      ra nếu ta muốn xử em trai cậu, cậu nghĩ cậu ta có thể còn có thể an toàn ngồi đó ư.” Tôn Linh Lợi thở dài: “Lãnh Tây, cậu may mắn.”

      Lãnh Tây cười lạnh: “May mắn ư? Tớ rất hối hận vì năm đó thực tập ở Trung Chính, đó phải là may mắn, mà là khởi đầu của bất hạnh.”

      Tôn Linh Lợi giật mình.

      Hai người trầm mặc hồi lâu.

      “Hãy chia rẽ mối quan hệ của em trai cậu và Tần Lê. Bằng …”Tôn Linh Lợi chưa hết, liền đứng dậy: “Nghe lúc Cao Tử Quần ở Pháp, ta đặt đôi nhẫn kim cương, toàn thế giới này chỉ có đôi… tam sinh tam thế” Giọng đượm buồn, đôi mắt khẽ chớp: “Tớ nghĩ đến lúc đó cậu cũng mời tớ, bây giờ tớ lời chúc phúc trước.”

      cầm lấy chiếc áo lông: “Cậu ngại mời tớ ly cà phê chứ.”

      Nhiều năm trước, sau sân trường, cũng từng nới với Lãnh Tây câu như vậy: “Cậu ngại mời tớ chai nước suối chứ?”

      “Lãnh Tây…” đưa lưng về phía Lãnh Tây, bóng người đổ xuống cửa sổ: “Xin lỗi…”

      Quán cà phê tĩnh lặng, bần thần nhấc bước ra. thân ảnh diễm lệ từ từ khuất dạng sau con phố phồn hoa.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :