1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 44

      Lãnh Lượng nhìn Cao Tử Quần từ từ ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt đầu óc hoảng hoạn, Cao Tử Quần cứ như vậy mà chết ư…Đây là kết quả mà chờ đợi từ lâu, nhưng đây là Cao Tử Quần chết vì cứu .

      Bệnh viện.

      hành lang vắng lặng, Lãnh Tây lo lắng vội vã chạy đến.

      Lãnh Lượng nhắm hai mắt ngồi ghế, vết thương mặt vừa mới băng bó xong, vẫn còn mùi thuốc khử trùng.

      xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tây thở hồng hộc, nhận được điện thoại của Lãnh Lượng tim như thắt lại: “Chị, chị đến bệnh viện ngay.”

      Lãnh Lượng chậm rãi mở mắt, đôi mắt sưng phù: “Em sao.” vừa lên tiếng, khóe miệng lại đau nhức.

      Lãnh Tây vừa cố kìm nén tức giận lại vừa lo lắng, ngón tay ngừng run rẩy. hít sâu hơi, vung tay đánh Lãnh Lượng: “Rốt cuộc em chơi đủ chưa?”

      Tần Lê cầm túi thức ăn, chuẩn bị vào bỗng dưng dừng bước, ngơ ngẩn nhìn.

      Lãnh Tây tức giận quát: “Lãnh Lượng, em xem mấy năm nay em trở thành cái dạng gì? Tất cả mọi người đều lo lắng cho em, mẹ mỗi đêm mất ngủ là vì ai? Đến lúc nào em mới có thể thức tỉnh được?”
      Lãnh Lượng nghiêng mặt, bất động, đôi mắt sâu thẳm trở nên ảm đạm: “Chị, em dễ dàng buông tha cho Tần Lục, nếu phải tại ta, gia đình chúng ta cũng bị tan gia bại sản.”

      Lãnh Tây cắn môi, cúi người ngồi xuống, nắm chặt cánh tay Lãnh Lượng: “ ta là loại người gì chẳng nhẽ em biết?” siết chặt tay: “Lãnh Lượng nếu như em muốn hận, hãy hận chị, nếu năm đó chị đến Trung Chính thực tập, cũng xảy ra chuỗi chuyện đằng sau đó.” vô lực , thanh lộ ra hối hận tràn trề.

      Lãnh Lượng nuốt cổ họng, gân xanh hằn trán: “Chị, chuyện này liên quan gì đến chị.”

      Lãnh Tây lắc đầu: “Nếu như em con coi chị là chị đừng đối đầu với Tần Lục nữa.”

      Lãnh Lượng hất mạnh tay ra, khuôn mặt tràn đầy hận thù, đôi mắt gắt gao nhìn Lãnh Tây: “Em làm được, mấy năm nay em theo Nhan đại ca để làm gì, chính là để tận mắt nhìn thấy Tần Lục bị báo ứng.” siết chặt bàn tay đấm mạnh vào tường: “Còn Cao Tử Quần nữa, ta cũng là đồng lõa.” lầm bầm : “Nhưng cũng may là ông trời có mắt trừng phạt ta.”

      Lãnh Tây sửng sốt, thể tin nhìn em trai mình: “Em có ý gì?”

      Lãnh Lượng từ từ quay mặt sang, chỉ vào phòng bệnh: “Bây giờ ta nằm trong đó.”

      Trong nháy mắt Lãnh Tây tựa như hóa đá.

      Lúc này Tần Lê mới chậm rãi bước vào, dè dặt nhìn qua Lãnh Tây: “Chị sao chứ?”

      Lãnh Tây ấp úng: “ sao… có việc gì…” Sóng lưng bỗng trở nên lạnh buốt.

      Tần Lê đặt chiếc túi lên ghế: “Đầu Cao tiên sinh bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn hôn mê…” quan sát vẻ mặt Lãnh Tây.

      Lãnh Lượng liếc qua : “ còn chưa ?”

      Tần Lê yếu ớt mỉm cười: “Em mới mua cháo.” khẽ .

      “Tôi với bao nhiêu lần rồi, đừng quấn quýt lấy tôi. Tôi chả có chút hứng thú nào với cả.” Lãnh Lượng thẳng thừng, lòng Tần Lê vừa thương tâm lại vừa quẫn bách, khóe mắt ửng đỏ: “Em…”

      nhanh , sau này đừng tới tìm tôi nữa. cũng thấy rồi đấy, loại người như tôi mỗi ngày đều phải đối mặt với những chuyện như thế này.” Lãnh Lượng vô tình .

      “Em sợ.” Tần Lê kiên quyết .

      Lãnh Lượng cười mỉa: “ vẫn còn chưa hiểu sao, tôi chính là thích .” đánh giá trước mặt lượt từ xuống: “ còn quá non nớt.”

      Tần Lê bị ánh mắt chế nhạo: “Em về trước, hôm khác lại đến thăm .”

      Lãnh Tây ngồi đằng kia, sức lực trong nháy mắt trút cạn.

      “Chị vào nhìn ta cái sao?” Lãnh Lượng mở miệng.

      Lãnh Tây : “Lãnh Lượng em đừng dùng giọng điệu này chuyện với chị.”

      “Chị, chị ta phải ?”
      Lãnh Tây khẽ cúi đầu, nhìn chằm vào bàn chân.

      “Với tính cách của chị, cho dù ta dồn ép thế nào, nếu như chị ta sao có thể cam tâm tình nguyện sinh Hi Hi.”

      Lãnh Tây mím chặt môi lên tiếng.

      “Chỉ chẳng qua chỉ là thể tự tha thứ chả bản thân mình mà thôi.” Lãnh Lượng đột nhiên cười rộ lên: “Chị cảm giác mình có lỗi với Sở Hàng, với cái nhà này, cho dù việc phải ta gây nên nhưng cũng bởi vì ta mà ra.”
      Sắc mặt Lãnh Tây trở nên khó coi, chỉ im lặng lắng nghe lời Lãnh Lượng .

      Lúc này Lãnh Lượng còn phẫn nộ như nãy, tại rất tỉnh táo, tựa như thay đổi thành người khác, trầm ổn bình tĩnh.

      Lãnh Lượng ngẩng đầu, vuốt lại mái tóc: “Chị, là ta đỡ thay em. Haiz, mà đừng tưởng ta cứu em mạng là chuyện quá khứ có thể bỏ qua. ta nợ chị cả đời này cũng thể nào trả nổi.”

      Lãnh Tây hít sâu: “Tiểu Lượng…”

      “Được rồi, em về đây. Chị tự mình xem .” Lãnh Lượng đứng dậy xoay người ra.

      Lãnh Tây lẳng lặng ngồi đó lúc lâu, nhìn vào cánh cửa, ngăn cách bởi cánh cửa mà tựa như cả nửa đời người. biết mình ngồi đó bao lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa vào.

      Dây dưa nhiều năm như vậy có tình cảm nào sao?

      Dưới ngọn đèn lờ mờ, Lãnh Tây đứng bên giường lặng nhìn Cao Tử Quần ngủ say.

      “Cao Tử Quần…” khẽ gọi tên : “Tôi hận .”

      Hận tình ngang ngược của .

      Hận hết lần này đến lần khác uy hiếp tôi.

      Hận vì xuất của trong cuộc đời tôi.

      Hận khiến tôi trở thành người mẹ nhẫn tâm.



      nhìn xem người còn nơi nào là đáng ghét? cho rằng cứu em trai tôi tôi tha thứ cho ư? Lãnh Tây thở ra hơi.

      Lãnh Tây ở lại phòng bệnh cả đêm, nhưng Cao Tử Quần vẫn chưa tỉnh lại.

      Sáng sớm hôm sau bị tiếng điện thoại di động đánh thức, tỉnh dậy nhìn thấy mẹ đâu Cao Hi Hi liền gọi điện thoại.

      “Mẹ, mẹ ở đâu đấy?”

      Lãnh Tây ấp úng trả lời: “Hôm nay mẹ bận việc của hàng. Tối mẹ về nấu ăn cho Hi Hi được ?”

      Cao Hi Hi ngoan ngoãn vâng lời: “Vậy con học trước đây ạ.”

      Lãnh Tây cúp điện thoại, ánh mắt nhìn lại người giường, Cao Tử Quần vẫn duy trì tư thế tối hôm qua, tựa hồ như có dấu hiệu tỉnh lại. nhìn đồng hồ, vẻ mặt rất lo lắng.

      Đột nhiên cửa phòng mở ra, Tôn Thành và người đàn ông lớn tuổi bước vào.

      Người trước chính là bố của Cao Tử Quần.

      Lãnh Tây mỉm cười chào. Hai người họ nghĩ rằng Lãnh Tây ở đây. Trong lòng Tôn Thành mừng thầm: “ Lãnh đến rồi à.”

      Lãnh Tây gật đầu.

      Ông Cao nheo mắt đánh giá , trong lòng khỏi thở dài: “Cao Hi Hi dạo này thế nào?”

      Lãnh Tây hơi giật mình, nghĩ rằng ông Cao chủ động chuyện với : “Rất tốt ạ.”

      Ông Cao thở dài: “Ta lâu lắm rồi chưa gặp con bé.”

      Tâm tình Lãnh Tây có chút phức tạp.

      “Chuyện của hai đứa ta cũng biết, là Tử Quần có lỗi với cháu.” Ông trải qua biết bao nhiêu sóng gió của cuộc đời, có chuyện gì mà ông hiểu.

      Lòng chua chát: “Cháu xin về trước ạ.”

      Ông Cao là người thế nào cơ chứ, Lãnh Tây người đến, nếu như ông giữ lại, có lỗi với con trai ông nằm giường: “Bác sĩ bảo Tử Quần bị đánh trúng phần nguy hiểm, tỉnh hay tỉnh vẫn là số.”

      Bước chân Lãnh Tây quả nhiên dừng lại.

      “Cháu đến đây trò chuyện cùng ta lát .”

      Cứ như vậy bị giữ lại phòng bệnh cùng ông Cao.

      “Ờ, hóa ra gia đình cháu hồi trước sống ở đó.” Ông Cao nhướng mày: “Ta nhớ trước đây ở đó là cái hồ.”

      “Vâng ạ, nhưng về sau bị lấp lại rồi à.” Lãnh Tây trả lời: “Làm sao bác biết được ở đó có hồ? Hồi cháu lên tiểu học cái hồ đó bị lấp lại.”

      Ánh mắt ông Cao hơi khựng lại, mày nhíu chặt: “Trước đây Tử Quần và mẹ nó sống ở đó.”

      Lãnh Tây sửng sốt, chỉ là lời còn chưa ra khỏi miệng nghe đằng sau có tiếng động.

      Cao Tử Quần tỉnh lại.

      Bác sĩ và ý tá bận rộn hồi, bất quả chỉ cần người tỉnh lại mọi người thở ra nhõm. Đúng lúc này, Văn Thư cũng chạy đến.

      Cao Tử Quần ngồi thẳng dậy, trước mắt mọi thứ mờ mịt, hơi nheo mắt, ánh mắt cuối cùng dừng lại người Văn Thư. Văn Thư thở phào nhõm: “Tử Quần, có phải còn đau ở đâu ?”

      Cao Tử Quần nhìn : “ sao, chỉ còn nhức đầu.” nhìn về phía ông Cao: “Sao bố lại đến đây?”
      Ông Cao tức giận trừng mắt liếc : “Con bị đánh cho gần chết , bố còn thể đến sao?”

      Cao Tử Quần nhíu chặt mày, vẻ mặt đau đớn. Văn Thư gấp gáp hỏi: “ sao thế?”

      sao .” Cao Tử Quần trả lời, chẳng thèm đếm xỉa đến Lãnh Tây: “Bố mới đổi y tá à?”

      Trái tim Lãnh Tây đập thình thịch, sững sờ.

      Văn Thư hoảng hốt:“Tử Quần, có biết em là ai ?” sợ hãi giương cao giọng.”

      “Văn Thư, em bị mất trí nhớ à?” Cao Tử Quần cười đùa.

      Lãnh Tây ngơ ngác nhìn , hàng mi dài khẽ chớp, ngực đau nhói: “Thưa bác, cháu về trước ạ.” thu hồi tầm mắt, quay người rời khỏi, mỗi bước như nặng tựa ngàn cân.

      Hóa ra đây chính là kết quả, thầm thở dài hơi. Ra khỏi phòng bệnh, mỏi mệt tựa tường, thất vọng dâng lên trong đáy mắt, qua hồi lâu cố gắng lấy lại bình tĩnh.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 45

      Căn phòng tĩnh mịch, Cao Tử Quần thẳng lưng ngồi giường, môi mím chặt, sắc mặt trầm tĩnh.

      Tôn Thành đứng bên cạnhCao Tử Quần báo cáo mạch lạc những công tác mấy ngày nay. Sau khi kết thúc, đợi mãi vẫn chẳng thấy Cao Tử Quần có phản ứng gì, do dự lên tiếng: “Cao tổng?”

      Cao Tử Quần hơi nhíu mày,hờ hững : “Có phải Lão nhị của Tần gia quay về rồi ? Cậu giúp tôi tặng ông ta phần quà.”Tuy vẻ mặt của Cao Tử Quần rất thản nhiên, nhưng Tôn Thành lại cảm giác lo sợ điều gì đó. Cách đây lâu thấy được biểu này của sếp mình, tòa soạn đăng tin hay về việc Lãnh bị biến.

      Đôi mắt đen nhánh nhìn ra ngoài cửa sổ, nâng tay vuốt đầu, đúng là phải cảm ơn Tần Lục, nếu nhờ ta Lãnh Tây đến thăm . Buổi tối hôm đó nghe thấy gọi tên . Cao Tử Quần nhếch khóe miệng: “Hôm nay đón Hi Hi đến đây.” khẽ .

      Tôn Thành gật đầu: “Cao tổng, lúc sáng cục trưởng Tiền gọi điện thoại đến bảo là bắt gọn mấy tên côn đồ kia rồi.”
      Cao Tử Quần cười: “Còn Tần Lục?”

      “Tần Lục hẹn cuối tuần này gặp nhau.” Tôn Thành báo cáo.

      Cao Tử Quần gật đầu: “Tốt.”

      “Cao tổng, vết thương của ?” Tôn Thành hơi lo lắng.

      có gì đáng ngại.” Cao Tử Quần khoát tay, chuyện này thể để kéo dài. Cao Tử Quần thở ra hơi, tên nhóc Lãnh Lượng kia quả có lương tâm: “Hai ngày nay Lãnh Tây làm gì?”

      Tôn Thành tặc lưỡi, phải nhớ người ta là ai ư?

      “Mấy hôm nay Lãnh vẫn luôn bận chuyện ở cửa hàng bán hoa.”

      “Cậu cho người đến đó giúp đỡ, nhớ đừng để ấy phát .”

      ***

      Bận rộn với công việc , Lãnh Tây cũng phần nào quên những chuyện vừa qua. Cửa hàng bắt đầu vào quỹ đạo, lại thuê thêm hai nhân viên giúp đỡ – Tiểu Ưu và Tiểu Dịch. tại tìm ra nguồn hàng, giờ chỉ còn chờ ba ngày nữa khai trương.

      “Chị Tiểu Tây, bó như này đẹp ” Trước đây Tiểu Ưu làm ở cửa hàng hoa khác thời gian nên có nhiều kinh nghiệm. Lãnh Tây nhìn qua: “Rất đẹp.” về phương diện này cũng có kinh nghiệm, mở cửa hàng bán hoa nắm chắc.

      “Có thời gian em hãy dạy cho chị nhé.” Lãnh Tây cười .

      Tiểu Ưu gật đầu: “Dạ, mấy cái này chẳng khó gì.” Lúc này có người đến.

      “Ngại quá, chúng tôi vẫn chưa khai trương.” Tiểu Dịch đứng ở cửa, lễ phép .

      Lãnh Tây nghiêng đầu, phút chốc giật mình: “Là ?”

      Tần Lê nhàng gật đầu: “Chị, em làm phiền chị chứ?”

      Lãnh Tây đặt bông hoa trong tay xuống: “Chúng ta ra ngoài chuyện .”

      Mười giờ sáng, lúc này giao thông đường còn quá đông đúc. Lãnh Tây và Tần Lê song song qua ngã tư đường rồi tiến vào quãng trường.

      “Em tên là Tần Lê,Tần trong triều Tần, Lê trong lê minh.” (1) Tần Lê khẽ cúi thấp đầu, thanh .

      (1) lê mình: bình minh.

      Lãnh Tây thở ra hơi, gió lạnh thổi rối bay tóc , nhìn Tần Lê: “Sao em lại quen Lãnh Lượng?”

      Tần Lê nhìn tựa như nhìn thấy Lãnh Lượng trong ấy, khẽ mỉm cười: “Vào năm hai đại học, em cùng bạn học đến bar chơi nên quen ấy.”

      Nhìn đôi mắt trong sáng kia, lòng Lãnh Tây bỗng rung động.

      “Sau đó có vài người đến chọc ghẹo em, là Lãnh Lượng giúp em giải vây.” Nhớ lại lúc đó, khóe miệng Tần Lê bất giác nở nụ cười: “Nhưng mà, từ trước đến nay cũng chỉ mỗi em rung động ấy, còn ấy rất chán ghét em.”

      Lãnh Tây thở dài, nghĩ rằng có ngày mình lại được đến tâm về chuyện tình .

      “Lãnh Lượng ghét em.” cúi đầu : “Nó có nổi khổ riêng.”

      Tần Lê vui mừng: “Chị…”

      Lãnh Tây mím môi, Lãnh Lượng chỉ là muốn dính dáng đến Tần Lê.

      “Kỳ em biết ấy nghĩ gì, chỉ cần ấy đồng ý rời …”Tần Lê cắn môi, bình tĩnh . phải chưa từng khuyên , nhưng Lãnh Lượng chẳng bao giờ chịu nghe lời .

      Ánh mắt Lãnh Tây trở nên thâm trầm, chuyện này thể vội vàng, trừ khi Lãnh Lượng có thể tự mình nhận ra bằng ai cũng thể ép buộc được cậu ấy.

      Tần Lê chào tạm biệt Lãnh Tây, sau khi tâm cùng Lãnh Tây tâm trạng khá hơn nhiều.

      về à?” Tần Lê vừa bước vào cửa nghe thấy thanh lạnh lùng vang lên. Bước chân dừng lại, ánh mắt từ từ chuyền qua thân người ngồi ghế: “…”

      Tần Lục ra lệnh: “Đến đây.”

      Tần Lê nhíu mày, sợ sệt bước đến:“Có chuyện gì vậy ?”

      Tần Lục vắt chéo hai chân , vẻ mặt lành lạnh: “Tối thứ tư trước em làm gì?” Thanh lạnh lẽo vang lên.

      Tần Lê nắm chặt tay: “Em đến lớp vẽ.”

      Tần Lục hừ lạnh: “Bây giờ còn biết dỗi nữa cơ đấy, Tần Lê em có muốn kể từng chi tiết đêm đó em làm gì ?”
      Tần Lê cắn môi: “ cần, đêm đó em ở cùng Lãnh Lượng.”

      Tần Lục nheo mắt: “ bảo rồi, em và nó thể nào.”

      Mười ngón tay siết chặt, vẻ mặt quật cường: “Bởi vì ấy là em trai của Lãnh Tây? Bởi vì chị ấy mà được đáp lại nên ngay cả em cũng thể theo đuổi hạnh phúc của mình?”

      Tần Lục bình tĩnh nhìn em , nhưng thể che dấu được tâm tình từ trong đáy mắt mình.

      quá buồn cười đấy. Để em phân tích cho biết rốt cuộc tình cảm dành cho Lãnh Tây là gì. ?” Tần Lê cười mỉa mai: “ căn bản hiểu là gì? chỉ là cam lòng mà thôi.”

      “Câm miệng!” Tần Lục đứng bật dậy, tức giận trừng mắt: “Ngay kia bay về Mỹ ngay lập tức.”
      “Em về, , em hai hai tuổi, phải là đứa con nít, thể đối xử với em như vậy.” Tần Lê gào to.

      Tần Lục lạnh lùng mở miệng: “Ở lại cũng được, nhưng phải rời khỏi Lãnh Lượng.”

      Tôn Linh Lợi chậm rãi đến choàng qua tay : “Đừng giận, con bé là em , phải là người ngoài, có thời gian em khuyên nó.”

      Hai người cùng nhau rời khỏi.

      Tôn Linh Lợi khoác chiếc áo lông màu tím, sang trọng quý phái, còn giống với sinh viên ngây ngô năm nào.

      Tần Lục lái xe, ánh mắt Tôn Linh Lợi nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Tuyết rơi.

      “Ôi, tuyết rơi.” kinh ngạc reo lên, kéo cửa sổ xuống.

      Tần Lục hờ hững liếc mắt nhìn ra cửa xe, những bông tuyết nhàng tung bay, nhìn qua ven đường, ánh mắt dừng thân ảnh bên cạnh cửa hàng hoa.

      , đèn xanh rồi…”Tôn Linh Lợi nhắc .

      Tần Lục giật mình, tiếp tục lái xe về phía trước.

      suy nghĩ gì đấy?” ở bên cạnh nhiều năm, dĩ nhiên Tôn Linh Lợi nhìn ra lúc này đây tâm tình rất lạ.

      “Hình như quên thứ.”
      “Cái gì?”
      “Hoa.” Khóe miệng Tần Lục khẽ nhếch lên.

      Tôn Linh Lợi sững sờ: “Lát nữa đến bệnh viện mua.” ra nghĩ rằng Tần Lục lại đến thăm Cao Tử Quần, hai người này rất kỳ lạ, ràng họ hề hợp nhau, trong lòng luôn ganh ghét đối phương thế nhưng lúc nào cũng bày ra bộ mặt giả vờ thân thiết.

      Đến bệnh viện, Tôn Linh Lợi mua bó cẩm chướng. Tần Lục nhìn thoáng qua cũng gì.

      Khi Tần Lục bước vào, Cao Tử Quần cầm sách văn đọc chính tả cho con viết, nhìn thấy Tần Lục, hờ hững : “Đợi lát.”

      Tần Lục gì, lẳng lặng ngồi xuống. Cao Tử Quần thương con này vô cùng, đến nỗi người bên ngoài ai cũng biết điều này. Tần Lục day day thái dương.

      “Bố, từ “Chọc” con quên cách viết rồi, phần dưới là chữ gì nhỉ?”
      “Chọc chính là khiến cho đối phương đau lòng.”

      “A, con nhớ rồi, là chữ tâm.”

      Khóe miệng Tần Lục nhếch lên, đây là cách Cao Tử Quần giải thích cho con ư.

      “Bố, tại bố “chọc” mẹ nên mẹ mới thương tâm.” Cao Hi Hi nhanh nhẹn ứng dụng.

      “Viết xong chưa? Để bố kiểm tra?” Cao Tử Quần cầm lấy quyển vở, nghiêm túc xem: “Được rồi, lát nữa chú Tôn đưa con về, những gì bố dặn con nhớ kỹ chưa?”

      “Con nhớ rồi, đây là bí mật giữa hai chúng ta.” Cao Hi Hi gật đầu, hôn lên trán bố: “Bố, bố nhanh khỏi bệnh nhé.”

      Lát sau, Tôn Thành đến đón Hi HI về, phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.

      Tần Lục cười nhếch môi: “Cao Tử Quần tôi ghen tỵ chết mất, sao lại có đứa con đáng thế chứ.”

      Cao Tử Quần lạnh lùng liếc nhìn ta, nhợt nhạt cười: “ mà muốn chuyện đó cũng đơn giản thôi.”

      “Nhưng tôi được may mắn như .” nhíu mày: “ xin lỗi chuyện tối đó người của tôi làm bị thương. Hôm nay tôi đích thân đến xin lỗi, hy vọng để trong lòng.”

      Cao Tử Quần : “Người của Lục thiếu chẳng để ai vào mắt cả.”

      Tần Lục lắc đầu: “Tôi phạt bọn chúng, chỉ hy vọng đại nhân đại lượng bỏ qua.”

      Cao Tử Quần nhìn : “Cũng được…” cố ý dừng lại: “Nhưng có bảo đảm kiếm người đối phó với Lãnh Lưỡng nữa ?”

      Đôi mắt đa tình khẽ nheo lại, Tần Lục nhếch môi: “Lãnh Lượng? quan tâm đến người này từ bao giờ đấy?”

      Cao Tử Quần cười nhạo: “Cậu ấy là em vợ tôi.” nhìn Tần Lục.

      Tần Lục suy ngẫm lúc: “Em vợ…” lặp lại: “Tử Quần, vậy sao tôi còn có thể nể mặt chứ.”
      ***

      Đảo mắt đến ngày khai trương cửa tiệm, thời gian này Lãnh Tây bận bù đầu. Tiểu Ưu cầm lẵng hoa to đến: “Chị Tiểu Tây, vừa rồi có người đưa đến nhưng có ký tên.”

      Lãnh Tây nhìn, ruy băng chỉ viết câu đơn giản: “Chúc cửa hàng làm ăn phát đạt.” suy nghĩ là ai mang đến? Cao Tử Quần?

      Nhưng trong nháy mắt liền bác bỏ, lắc đầu, Cao Tử Quần nhớ tất cả mọi người chỉ quên mỗi mình . biết rốt cuộc đây là hay giả.

      “Mẹ, mẹ xem nè, nội cũng tặng cho mẹ lẵng hoa này.” Hi Hi ríu rít chạy vào, đằng sau còn kéo tay người.

      xuất của cao Tử Quần khiến tất cả mọi người đều giật mình.

      Lãnh Tây đứng sững đằng kia, mím môi bình tĩnh nhìn về phía trước.

      Chuyện cũ trước kia nhớ, dù có nhắc lại cũng có ý nghĩa. Lãnh Tây nhàn nhạt mở miệng: “Xin chào.”

      Cao Tử Quần nắm tay Hi Hi từng bước vào: “Chào.” thản nhiên cười, nụ cười kia có thể sưởi ấm ngày đông lạnh lẽo.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 46

      Cao Tử Quần bị thương nặng phần đầu, ai cũng nhớ chỉ quên mỗi mình Lãnh Tây, chuyện này khiến người khác khó tin. Lãnh Tây đó là phần thể tách rời trong trái tim . đúng là người cố chấp, nhiều năm như vậy…nếu có thể buông xuống được phải rơi vào bế tắc như hôm nay.

      ai biết Cao Tử Quần tính toán gì, đường đường là tổng giám đốc giờ phút này lại chen chúc trong tiệm hoa ồn ào chật hẹp, sắc mặt hớn hở như gió mùa xuân, mọi người dè dặt quan sát , nhưng có mấy người chủ động đến bắt chuyện cùng .

      Sáng nay tiệm hoa vô cùng náo nhiệt. Người Lãnh gia hôm nay đều đến đây, Lãnh Lượng nhìn qua Cao Tử Quần. Những người khác bận rộn tiếp đãi khách khứa, đến ngồi xuống bên cạnh Cao Tử Quần.

      sao chứ?” Ngữ điệu nhàn nhạt có chút nào giống như quan tâm người khác.

      Cao Tử Quần gập quyển tạp chí trong tay lại, ánh mắt quay sang nhìn : “Đây là giọng điệu đối với ân nhân cứu mạng của cậu sao?”

      Lãnh Lượng lạnh nhạt : “Tôi cầu xin giúp tôi ư? biết lượng sức mình còn ra dáng hùng.” nhớ lúc đó Cao Tử Quần với rằng, hôm nay tôi trả lại tất cả cho cậu. Lãnh Lượng nhìn vào khuôn mặt Cao Tử Quần, đột nhiên như nhớ đến điều gì: “ giả vờ trông cũng giống đấy chứ, đừng cho là tôi biết, căn bản hề quên chị tôi.” hừ lạnh: “Tôi khuyên sớm bỏ ý định này , trái tim của chị tôi làm bằng băng đá, có cơ hội đâu.”

      Cao Tử Quần khẽ nheo mắt, nhìn Lãnh Tây bận rộn đằng kia: “Cậu có vẻ rất vui khi nhìn thấy chị mình cứ như vậy sống qua ngày. Lãnh Lương…”Đột nhiên ánh mắt lóe lên tia: “Tôi thậm chí có cảm giác rằng, tình cảm của cậu đối với chị mình hình như hơi vượt quá giới hạn.” gắt gao nhìn Lãnh Lượng.

      Lãnh Lượng tức thở hồng hộc: “ bậy gì đấy.”
      “Nhóc con, tình cảm cậu dành cho chị quá sâu đậm, nhanh tìm đương .” thản nhiên đứng lên: “Xin lỗi tiếp cậu được nữa, tôi phải xem con và mẹ của nó .”

      Lãnh Lượng ngẩn người, nghiến chặt răng, nhìn vẻ mặt đắc thắng của Cao Tử Quần, hận thể đến xé nát cái bộ mặt giả tạo kia.

      Khách đến tấp nập, Lãnh Tây có thời gian chăm sóc cho Hi Hi, nhưng vẫn luôn dõi mắt theo con , có như thế mới yên lòng được.

      “Em hãy làm việc của em , có trông con bé rồi.” biết từ khi nào Cao Tử Quần đến bên cạnh , hơi thở ấm áo lan tỏa toàn thân , Lãnh Tây sững sờ, vội vàng né tránh.

      “Tối nay mọi người tụ họp nhé, đặt nhà hàng rồi.” Cao Tử Quần cười .

      Lãnh Tây hơi nhíu mày: “ cần, chúng tôi đặt chỗ rồi.”

      Vẻ mặt Cao Tử Quần hề thay đổi: “Vậy à, ờ sau này vẫn còn cơ hội, được rồi em làm việc trước , đưa Hi Hi ăn trưa.”

      Lãnh Tây thể thêm gì, lẽ nào Cao Tử Quần bị mất trí nhớ nên tính cách cũng thay đổi, khiến biết phải cư xử thế nào khi đối diện.

      Làm việc quần quật đến trưa, mọi người chuẩn bị gọi bữa trước đúng lúc có người đem cơm hộp đến.

      Lãnh, đây là cơm hộp Cao tiên sinh đặt, phiền ký tên.” nhân viên đưa phiếu qua.

      Tiểu Ưu và Tiểu Dịch ngạc nhiên hét lên: “Wow, là khách sạn năm sao.” Hai nhìn qua liếc về: “Chị Tiểu Tây, vị Cao tiên sinh kia rất tốt à nha.”

      Lãnh Tây ký tên: “Có thức ăn rồi mà vẫn chặn được cái miệng của hai người.”

      Tiểu Ưu và Tiểu Dịch chia cơm hộp cho mọi người, Lãnh Lượng nhếch môi: “Tôi đói.”

      Trong lòng Tần Hiểu Vân thầm thở dài, Lãnh Tây ngồi xuống bên cạnh, bà lo lắng hỏi: “ ta quên con rồi à?”

      Lãnh Tây vừa tách đôi hai chiếc đũa, dửng dưng trả lời: “Hình như là vậy.” Kỳ chính cũng lờ mờ chắc, con người Cao Tử Quần quá thâm hiểm.

      Tần Hiểu Vân đành lòng: “Lúc này cũng nhờ ta cứu Tiểu Lượng.”

      Lãnh Tây mệt mỏi: “Con ăn nữa, con ra ngoài hít thở khí.”

      “Này, Tiểu Tây.” Tần Hiểu Vân gọi lại.

      “Mẹ, mẹ đừng nhắc đến tên người đó trước mặt chị có được ?” Lãnh Lượng trách móc: “Chị con thích ta, mẹ cần phải đoán già đoán non nữa.”

      “Mẹ có thể lo sao? Năm đó nhà mình xảy ra chuyện là mẹ bảo chị tìm Cao Tử Quần giúp. Nhiều năm qua có lúc nào lòng mẹ thôi nghĩ đến chuyện này đâu. Mẹ nợ chị con, cả đời này mẹ day dứt mãi. Chị con còn trẻ nữa rồi, còn là hai mươi, thể cứ sống mãi như vậy. Đúng, là ban đầu Cao Tử Quần làm sai, nhưng ta là bố của Hi Hi, quan trọng là ta chị con.” Tần Hiểu Vân hơi dài, cảm thấy tim đau thắt lại.

      “Con mặc kệ, đó là việc của mẹ.” Lãnh Lượng đứng dậy, bực dọc sờ vào túi muốn lấy thuốc, kết quả tìm nửa ngày cũng chẳng thấy điếu nào.

      Lãnh Tây vô hồn lang thang , biết mình muốn đâu, chỉ là trong lòng buồn bực khó hiểu.

      thở ra hơi, thành phố D vào đông thời tiết rét buốt. ngang qua cửa hàng KFC, vô tình nhìn thấy hai bố con Cao Tử Quần ngồi ăn bến cửa sổ.

      biết hai bố con chuyện gì, Hi Hi vừa ăn hăm bơ gơ vừa gật đầu.

      Lãnh Tây kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

      Cao Hi Hi lấy miếng khoai tây quẹt tương ớt rồi đưa đến trước mặt bố, Cao Tử Quần hơi khom lưng há miệng nhận lấy.

      Hình ảnh kia khiến Lãnh Tây rung động.

      Rất nhiều năm trước từng khao khát hình ảnh như vậy, nhà ba người ngồi quây quần bên nhau.

      Nhưng tại…

      Cao Tử Quần vô thức quay đầu, nhìn thấy , ghé xuống gì đó với Hi Hi. Cao Hi Hi liền chạy ra.

      “Mẹ…mẹ đến tìm con và bố à?” Cao Hi Hi nắm lấy tay .

      Lãnh Tây trong nhất thời gì, mặc Hi Hi kéo vào KFC. Cao Tử Quần chọn chỗ ngồi chỉ có hai ghế, Cao Hi Hi lanh lẹ : “Con qua bên kia chơi cầu trượt đây.”

      Cao Tử Quần gật đầu: “Nhớ cẩn thẩn đấy.”

      “Em có dùng gì ?” Cao Tử Quần nhìn , mấy hôm nay vẫn luôn bận bịu liên tục công việc ở cửa hàng, vẻ mặt mệt mỏi lộ .

      cần đâu.” Lãnh Tây lắc đầu.

      Cao Tử Quần : “Sau khi tỉnh dậy, trợ lý của kể lại mọi chuyện cho . xin lỗi.” Trong gian huyên náo của cửa hàng, giọng nghe rất êm tai.

      Sắc mặt Lãnh Tây liền thay đổi, ngờ lại trực tiếp nhắc đến vấn đề này,nó khiến hơi ngờ vực, có thể quên .

      “Tất cả đều là chuyện qua.” hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào cúc áo . cố che giấu tâm tình: “Cao…Tử Quần, quên rồi cũng tốt.”

      Cao Tử Quần nhìn : “Ờ… vậy sao?” thanh khẽ giương cao: “Nhưng nghĩ như vậy.”

      Lãnh Tây kinh ngạc nhìn , đôi mắt dịu dàng lấp lánh, đôi mắt kia tựa như dòng nước xoáy sâu vào tim . Lãnh Tây luống cuống quay mặt ra ngoài cửa sổ.

      “Ai muốn quên người mình .” Câu nhàng vang lên bên tai , Lãng Tây siết chặt bàn tay dưới bàn. mím chặt môi, đầu óc trống rỗng, lâu sau mới tìm thấy tiếng mình: “ quên rồi, sao còn biết được ấy chính là người ? Có lẽ phải tình mà chỉ là loại hoài niệm cố chấp mà thôi.”

      Cao Tử Quần nhếch khóe miệng: “Cũng hẳn là như thế,phụ nữ các em có giác quan thứ sáu , đàn ông bọn cũng có cảm giác của mình.”

      Cuộc sống có đôi khi rất kỳ lạ. Nhớ năm đó Lãnh Tây căm hận Cao Tử Quần đến tận xương tủy, hận đến muốn giết chết , ai có thể ngờ rằng có ngày hai người lại có thể ngồi cùng nhau trong tiệm KFC đối mặt với chuyện cũ.

      Ánh mặt trời đông yếu ớt rọi xuống, Cao Tử Quần nhu tình : “Lãnh Tây, có thể theo đuổi em lần nữa ?”

      ***

      Lãnh Tây ngẩn ngơ đứng trong cửa tiện, bên tai ngừng văng vẳng những lời hôm đó.

      “Chị Tiểu Tây…”Tiểu Ưu do dự gọi.

      “Chuyện gì?” Lãnh Tây đặt bó bách hợp trong tay xuống.

      “Em gọi chị mấy lần rồi á, chị làm sao thế?” Tiểu Ưu lo lắng nhìn . Lãnh Tây là bà chủ của , nhưng trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau, họ nhận ra Lãnh Tây là bà chủ rất tốt bụng. Tiếp xúc thời gian, mấy cũng biết chuyện Lãnh Tây và Cao tiên sinh.

      Lãnh Tây mỉm cười: “À chỉ nghĩ ngợi lung tung, có chuyện gì ?”
      Tiểu Ưu cười cười: “Là hoa của chị, lại ba ba bông hồng, chị Tiểu Tây, Cao tổng rất có lòng, hai tuần liên tiếp tặng hoa, quá kiên trì.”

      Lãnh Tây lắc đầu: “Em lấy bình hoa giúp chị.”

      “Tam sinh tam thế, Cao tổng cũng lãng mạn đấy.” Tiểu Dịch ngưỡng mộ .

      “Đúng vậy, nếu như có người đàn ông nào đối với em như vậy, em chắc chắn gả liền cho ta.”

      Lãnh Tây cười yếu ớt, lát sau điện thoại của đột nhiên vang lên, lại những câu hỏi quen thuộc: em làm gì đấy? có bận ?

      Gần đây đều như vậy, mỗi ngày lại bó hoa tươi, sau đó cộng thêm tin nhắn. Lãnh Tây tưởng tượng ra bộ dáng ngồi nhắn tin của .

      Lại chuyện hôm Cao Tử Quần cầu Tôn thư ký đặt hoa, sững sờ mấy giay sau mới có phản ứng lại: “Cao tổng có cần viết thiệp gì ?”
      cần, cứ đặt ba ba bông.”

      Sau lại có lần nhìn thấy sếp mình ngồi chọt chọt nhắn tin, khỏi kinh ngạc. theo Cao Tử Quần lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy soạn tin nhắn, ra ông sếp lạnh lùng của cũng có bộ mặt ấm áp như vậy.

      Lãnh Tây chưa bao giờ trả lời tin nhắn của , thỉnh thoảng Cao Tử Quần cũng gởi tin nhắn đến cho , ví dụ như tối nay có bữa tiệc, hay là mai phải công tác, tựa như báo cáo hành tung của mình cho vợ. Mỗi khi đến tiệm hoa, đều mang theo quà, Tiểu Ưu và Tiểu Dịch cũng có phần, hai này ít lần trước mặt tâng bốc Cao tổng.

      Xế chiều hôm nay, gói hoa cho khách vị khách bất ngờ đến.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 47

      Lãnh Tây rót cốc trà đưa đến bàn: “Mời bác ạ.”

      Bà Sở nhìn quanh cửa hàng vòng: “Đúng lúc bác qua đây, trước đó có nghe Sở Hàng bảo cháu vừa mở tiệm bán hoa, vốn định ghé thăm cháu từ lâu nhưng trong nhà cứ liên tục bận chuyện. Chúc mừng cháu.”

      Lãnh Tây khẽ : “Cảm ơn bác ạ.”

      “Thời còn trẻ bác có rất nhiều mơ ước, trong đó có hy vọng là tự mình mở cửa hàng bán hoa, nhưng về sau quen biết với bố Sở Hàng, rồi tự nhiên theo nghề giáo viên. Bất quá bây giờ ngẫm lại, nếu lúc đó mở cửa hàng bán hoa chưa chắc có kết quả tốt, có đôi khi những thứ đạt được lại là những kỉ niệm đẹp thể quên.

      Trái tim Lãnh Tây khẽ động, bình tĩnh nâng cốc trà khẽ nhấp môi.

      Bà Sở đứng dậy dạo quanh quán vòng: “Hoa này đẹp quá, là hoa chuông tím phải ?”

      Lãnh Tây đến, gật đầu: “Dạ.” Trong cửa hàng hoa chuông tím nhiều lắm, lẳng lặng ngắm nhìn, giữa cánh hoa tím là màu xanh lam, cánh hoa mềm mại tươi đẹp động lòng người.

      “Đẹp quá.” Bà Sở bỗng nhiên thở dài: “Chỉ là ý nghĩa của loài hoa này quá bi thương.” Bà khẽ thầm: “Hoa chuông tím-tình vô vọng.”

      Lãnh Tây khẽ chạm những cánh hoa bỗng dưng dừng tay lại.

      “Tình tuy rất đẹp, nhưng cuộc sống có đôi khi cũng rất thực tế. Có đôi khi nhau nhưng nhất định phải đến bên nhau. Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có duyên số. Lãnh Tây, cháu hiểu ?”

      Bầu khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lạ thường.

      Lãnh Tây cảm thấy rất may vì lúc này Tiểu Ưu và Tiểu Dịch ra ngoài ăn tối, chỉ có một mình đối mặt với những chuyện này. Nếu như có việc bà Sở đến đây, huống hồ hôm sinh nhật bà Sở, Lãnh Tây đã cảm thụ được cái tình người ấm lạnh.

      “Bác gái, ý của bác cháu hiểu.” Lãnh Tây bình tĩnh nói, nhìn thẳng vào bà, ánh mẳt thanh thản: “Cháu rất biết ơn Sở trong thời gian qua giúp đỡ cháu rất nhiều, cả đời này cháu bao giờ quên. Cháukhông cảm thấy rằng trái đất này có cái gì xứng hay xứng với cái gì, chỉ cần là nhau tại sao thể đến bên nhau?” kiêu nịnh nói.

      Bà Sở nghe nói vậy, nét hơi khó xử.

      Lãnh Tây tiếp tục: “Nếu như cuối cùng hai người thể đến bên nhau, phải bởi vì những thứ gọi là quan niệm kia, mà chỉ bởi vì hai người vẫn chưa đủ kiên ̣nh, vẫn chưa đủ nhau.”

      Bà Sở đứng người nhìn , sắc mặt trở nên thay đổi.

      Lãnh Tây cười nhếch môi: “Có lẽ những điều cháu nói bác nghe được xuôi tai, nhưng đây chính là suy nghĩ của cháu. Chẳng nhẽ bà mẹ đơn thân thì có quyền được theo đuổi hạnh phúc của mình ư?”

      “Cháu…” Bà Sở cắn môi, khóe miệng run run, còn dáng vẻ cao ngạo khi mới bước vào cửa.

      “Nếu như nói giữa cháu và Sở sư huynh có gì thì đúng là nói dối, nhưng đó cũng chỉ là sự rung động của tuổi thanh xuân. Bác yên tâm, cháu và Sở từ bảy năm trước đã có gì.” nhẹ nhõm thở ra, ngờ rằng bản thân mình sao có thể bình thản đến vậy.

      Bà Sở nghĩ tới Lãnh Tây sẽ nói ra những lời như vậy, bà cắn chặt răng: “Cháu cũng biết là chúng ta để ý chuyện cháu đã có con riêng, có lẽ những gì hôm nay bác nói khiến cháu khó chịu. Đợi đến khi cháu bằng tuổi bác cháu hiểu, có đôi khi tình và hôn nhân là hai việc khác nhau. Tâm ý của Sở Hàng đối với cháu, người mẹ như ta sao lại nhận ra chứ, nhưng dù sao khoảng cách giữa hai đứa vẫn thật quá xa. Cháu cũng đã khẳng ̣nh với bác rồi vậy bác đây cũng yên tâm.”
      “Xin lỗi, đã làm phiền cháu.”

      Bà Sở xoay người, Lãnh Tây nhìn theo bóng lưng bà, cười khổ.

      Hơn mười giờ Sở Hàng mới về đến nhà, gần đây chuyện ở công ty luật rất bận rộn, nhiều vụ kiện dồn dập. mệt mỏi lê bước vào nhà, nghĩ rằng mẹ vẫn còn chưa ngủ.

      “Con về rồi đấy à? Có đói bụng , mẹ làm chút gì cho con ăn nhé?” Bà Sở giảm lượng ti vi.

      cần đâu mẹ, con đã ăn tối rồi.Giờ này rồi sao mẹ còn chưa ngủ?” Sở Hàng đặt túi xuống.

      Bà Sở nhìn chằm con trai, dưới ánh đèn, đôi mắt bà trở nên sâu đậm. Sở Hàng nhìn thấy mẹ khan khác, liền ngồi xuống cạnh bà: “Mẹ làm sao vậy?”

      “Con và Hứa Thi thế nào rồi?” Bà Sở hỏi thẳng.

      Sở Hàng nhíu mày: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con chỉ xem ấy là em gái. Con và Hứa Thi thể nào.”

      Sắc mặt bà Sở càng trở nên ảm đạm: “Tiểu Hàng, hãy nghe mẹ nói một câu, con và Lãnh Tây thể nào.” Bà hề che giấu: “ ấy chưa lập gia ̀nh đã có một đứa con gái riêng, bây giờ còn dây dưa rõ với chàng họ Cao kia. Nếu ta vào gia ̀nh chúng ta, con bảo bố mẹ sao có thể đối mặt với họ hàng và bạn bè đây.”

      Sắc mặt Sở Hàng ảm đạm, nghiến chặt răng: “Tất cả những gì báo chí viết chỉ là vớ vẩn. Lãnh Tây là gái rất tốt, tiếp xúc lâu với ấy mẹ sẽ nhận ra, Hi Hi cũng là đứa bé rất đáng , rất hiểu chuyện.”

      Bà Sở liên tục lắc đầu: “Đêm nay mẹ sẽ nói chuyện dứt điểm với con, mẹ tán thành chuyện con và ta, hơn nữa con cảm thấy Lãnh Tây đồng ý con sao? Mẹ đã đến chỗ đó, nó là người rất thương con cái. Tình cảm con bé dành cho con là gì trong lòng con là người hiểu rõ nhất.” Bà thở dài: “Dì Trần đã nói, ấn tượng của Hứa Thi đối với con tệ.”

      Sở Hàng mệt mỏi kéo cà vạt: “Mẹ, được rồi, con mệt rồi, con về phòng ngủ trước đây. Mẹ cũng nghỉ sớm .”

      Bóng đêm yên tĩnh. Sở Hàng ngồi xuống bàn làm việc, trước mặt là một tập văn kiện, buồn bực muốn đúng vào, ngày mai còn phải lên tòa.

      Lời của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai , tương lai của và Lãnh Tây lại một lần nữa rơi vào bế tắc, sợ phải chờ đợi, điều sợ nhất chính là sẽ lùi bước.

      Lời hôm đó nói vẫn còn nhớ rõ: “Hứa Thi rất tốt.” Đúng vậy Hứa Thi rất tốt, lại xinh đẹp nhưng ấy phải là . Cho dù ấy có tốt hơn nữa đối với mà nói cũng quan trọng.

      Sở Hàng nặng nề thở dài, cầm điện thoại. Cảm giác của bày năm trước mơ hồ quay lại, Lãnh Tây và cứ thế chia tay trong im lặng.

      Lãnh Tây tính toán sổ sách, điện thoại rung lên, lấy ra nhìn màn hình: “Sở Hàng, đã trễ thế này có chuyện gì ?” ngước nhìn đồng hồ tường, đã hơn mười một giờ rồi sao còn gọi vào lúc này.

      Sở Hàng ́ lấy can đảm: “Tiểu Tây, chúng ta kết hôn .” Trái tim bỗng nhiên đập thình thịch.

      Chiếc bút trong tay rơi xuống: “Sở Hàng, sao thế?”

      “Tiểu Tây, em đồng ý với .” Đây là lần đầu tiên Sở Hàng kiên quyết như thế.

      Sau đó là một loại lặng lẽ đến tĩnh mịch.

      à, sẽ tìm được một gái tốt hơn. và em … thể nào.” Lãnh Tây chua xót nhắm mắt, có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của Sở Hàng.

      “Sư huynh, xin lỗi.” khẽ nói.

      Sở Hàng đột nhiên nở nụ cười tự giễu bi thương tột cùng hỏi: “Bởi vì ta?”

      Lãnh Tây hít sâu, khó khăn nói: “ phải vì ai cả, chúng ta vốn thể nào. Sư huynh, nói với em, mọi việc phải nhìn về phía trước. cũng vậy, rồi sẽ gặp một gái hợp với mình.”
      Ngón đèn vàng hiu hắt, đôi mắt Sở Hàng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Được, hiểu rồi. Tiểu Tây…” khẽ gọi tên rồi thể thêm được lời nào nữa.

      Hai người nghe tiếng hít thở của đối phương, mãi đến khi điện thoại Lãnh Tây hết pin mới tắt máy.

      Lãnh Tây lẳng lặng ngắm nhìn bó hoa chuông tím mang từ quán về, ánh mắt vô hồn trống rỗng.

      đời này, có những kẻ hữu duyên nhưng vô phận.

      ***

      Buổi tối Cao Tử Quần dự họp tiệc tối chính phủ tổ chức tình cờ gặp Trần Trạm Bắc. Trần Trạm Bắc nhìn cười nhếch môi: “Chào Cao tổng, biết ngài có còn nhớ tôi ?”

      Cao Tử Quần đương nhiên biết bạn mình trêu chọc, cười: “Nếu nhận ra chủ tịch Trần, tôi đây sao dám làm ăn ở thành phố D này.”

      Trần Trạm Bắc bỗng nhiên cười thành tiếng: “Vợ tớ bảo tớ hỏi vậy, trò ngốc nghếch như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được. phải là đầu cậu bị đánh đến nổi có vấn đề rồi chứ.”
      Cao Tử Quần bất đắc dĩ thở dài.

      “Tớ nghĩ cậu hãy đổi dứt thành nghề biên kịch , trò hề mất trí nhớ mà cậu cũng có thể diễn được.”

      “Đợi một ngày ấy trở thành Cao phu nhân, tớ sẽ suy nghĩ đến vấn đề đầu tư vào ngành điện ảnh.”

      Trần Trạm Bắc nghe vợ kể Cao Tử Quần bị mất trí nhớ phân mảng, chỉ lựa chọn quên mất Lãnh Tây. Từ Thần Hi khẳng ̣nh: “Nếu Cao Tử Quần bị mất trí nhớ, heo nái cũng có thể leo lên cây.”

      Trần Trạm Bắc cười nghiêng ngã: “Chuyện đó thì liên quan gì đến heo nái chứ?”

      Thần Hi nghiêm túc nói: “Ý của em là thể nào có chuyện đó. Nhất ̣nh là Cao Tử Quần gạt Lãnh Tây. được, em phải bảo với Lãnh Tây.”

      Trần Trạm Bắc liền vội vàng giữ vợ: “Bà Trần à, em nói cho ấy, định bảo ấy phải làm thế nào? Vạch trần Tử Quần?” Thần Hi im lặng.

      “Hai người họ căng thẳng nhiều năm vậy, bây giờ Cao Tử Quần chịu chùn bước, tin Cao Tử Quần có ý định riêng của mình.”

      Thần Hi hừ lạnh: “Nói nói lại thì cũng đứng về phía Cao Tử Quần phải ?” bất mãn đấy ra.

      Trần Trạm Bắc thở dài: “Đương nhiên là giúp Tiểu Tây chứ, nhưng cũng đã bảy năm trôi qua rồi, em hy vọng ấy cứ sống mãi như vậy sao?”

      Thần Hi chán nãn lắc đầu: “Tuổi thanh xuân của Tiểu Tây bị Cao Tử Quần bầm dập cả rồi.”

      “Cho nên Cao Tử Quần phải chịu trách nhiệm, ta thể thoái thác.” Lại càng cam tâm tình nguyện.

      Trần Trạm Bắc nhướng mày: “Cậu dự ̣nh làm thế nào? Khổ nhục kế cũng đã dùng, mất trí nhớ cũng đã thử, còn chiêu gì chưa bày ra ?”

      Cao Tử Quần lạnh lùng liếc bạn: “Cậu đừng dùng giọng điệu như thể tớ là một tên lường gạt vậy, phải tớ dùng tấm lòng chân thành nhất để theo đuổi vợ đây sao?”

      Trần Trạm Bắc khẽ cười nói: “Lãnh Tây là người khẩu ngạnh dạ, câu bây giờ chuyển đến đối diện nhà người ta ở còn sợ có cơ hội ư?”
      “Tin tức cậu cũng nhanh đấy.” thản nhiên nói. Sau vụ ẩu đả hôm trước, đã mua căn hộ đối diện nhà Lãnh Tây, hai hôm trước vừa chuyển đến. Chuyện này Lãnh Tây còn chưa phát hiện.

      “Bất quá, Tử Quần, tớ khuyên cậu một câu, chuyện Lãnh Tây tối kỵ nhất chính là cậu và Văn Thư, hồi trước cậu đã dùng Văn Thư để khích ấy, giờ Văn Thư quay về đây, tuy cậu xem Văn Thư là em gái nhưng mà suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ giống nhau.” Trần Trạm Bắc chân thành nói.

      Nghe xong những lời nói này, lòng Cao Tử Quần lại gợn sóng, kỳ điều ân hận nhất chính là lúc trước đã dùng Văn Thư để khiêu khích Lãnh Tây. Mỗi lần nhớ đến lại hối hận thôi.

      Nhưng là thế giới này có thuốc hối hận.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 48

      Khi những chuyện xưa hoàn mỹ, ta phải nắm giữ thời gian này, để về sau tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

      Màn đêm buông xuống, Cao Tử Quần mặc một bộ đồ pyjama đứng ngoài ban công, lưng tựa vách tường, ánh mắt nhìn chằm qua ban công nhà bên cạnh.

      Cửa sổ mở toang, giọng thỏ thẻ hòa cùng điệu gió văng vẳng vang lên. Cao Tử Quần có vẻ rất tập trung, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

      “Cao Hi Hi, chưa làm bài tập xong thì được chơi cùng chó.” Giọng nói Lãnh Tây truyền tới.

      Cao Tử Quần nhịn được mỉm cười, trong đầu có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lãnh Tây giả vờ tức giận. biết mấy hôm trước Lãnh Tây vừa mua chú chó Teddy, hồi Hi Hi học mẫu giáo cũng nằng nặc đòi nhưng Cao Tử Quần đồng ý.

      Cao Hi Hi đành đứng lên: “Mẹ, mẹ biết ? Đối diện nhà chúng ta vừa có người chuyển đến ở đấy.”

      Lãnh Tây bận rộn tổng kết sổ sách và chuẩn bị cho công việc ngày mai, buồn ngẩng đầu đáp lại: “Vậy ư”

      biết là ai vậy nhỉ?’ Cao Hi Hi tiếp tục.

      “Từ khi nào con lại quan tâm đến những chuyện này?” Lãnh Tây gập quyển sổ trong tay lại.

      Cao Hi Hi thở dài: “Mẹ, con là nghĩ cho nhà mình thôi. Người ta nói:Bà con xa bằng láng giềng gần, chúng ta đương nhiên phải giữ mối quan hệ tốt với hàng xóm rồi. Hơn nữa, nhỡ đâu nhà bên cạnh là một người xấu thì làm thế nào? Nhà chúng ta chỉ có hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, rất nguy hiểm.”

      Lãnh Tây cảm thấy buồn cười, đầu óc đứa nhỏ này phản ứng thật quá nhanh nhẹn, lời chứa rất nhiều điều “Phụ nữ chân yếu tay mềm?” cao giọng: “ phải con học teakwando chỉ cần một cước có thể đá ngã đám đàn ông sao.”

      Trong nháy mắt vẻ mặt Cao Hi Hi liền ỉu xìu: “Mẹ, phải chúng ta đã thỏa thuận là đề cập đến chuyện này nữa rồi sao?” Thật sự bé rất xấu hổ, đặc biệt là lần trước bé còn tung cước đá ngã một bạn nam sinh rất đẹp mắt.

      Lãnh Tây ngưng cười: “Được rồi, mẹ nhắc lại nữa. Con yên tâm , mẹ bảo vệ con thật tốt.”

      Cao Hi Hi nhếch môi: “Nếu có bố ở đây, con cũng cần phải lo lắng như vậy. Mẹ, tại bố con đơn lẻ loi một mình, mẹ hãy thương xót cho bế .” Người hàng xóm nào đó cố nhịn hắt xì.

      “Bố con là người lớn đương nhiên có suy nghĩ của riêng mình.” Lãnh Tây nhàng giải thích. Đã mấy hôm rồi Cao Tử Quần chưa liên lạc với , tuy hoa vẫn được gởi đến mỗi ngày, nhưng bất giác có cảm giác là lạ.

      Sáng hôm sau, Lãnh Tây đưa Hi Hi học, khi mở cửa, cánh cửa nhà đối diện cũng mở ra. Lãnh Tây cúi người thắt dây giày, ngừng giục Hi Hi: “Hi Hi nhanh lên, muộn rồi.”

      Đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên: “ cần vội để đưa hai mẹ con .”

      Độnng tác ngẩn ra, cảm giác như bị ù tai.

      Cao Hi Hi mừng rỡ quấn quýt chạy vèo đến bên người Cao Tử Quần: “Bố.”

      Lãnh Tây mang giày xong, từ từ đứng dậy, nhìn người đối diện, khóe miệng run run.

      Cao Tử Quần bế con gái, ánh mắt trìu mến nhìn Lãnh Tây: “Chào buổi sáng, là hàng xóm mới của hai mẹ con.” dịu dàng mỉm cười: “ phải đã muộn rồi sao? Để đưa hai người .”

      Lãnh Tây cảm thấy bàn chân mình như tê dại. Hai hôm trước lúc lên lầu, nghe mọi người xôn xao bàn tán rằng, tầng bảy vừa có chàng rất đẹp trai mới chuyển đến, hóa ra là ! “Mẹ ơi, thôi.” Cao Hi Hi mang ba lô vào.

      Lãnh Tây hơi nhíu mày, Cao Tử Quần cười yếu ớt: “ thôi.”

      Cao Hi Hi đã chạy xuống tầng sáu. Lãnh Tây hít sâu một hơi, gian nan nhấc bước xuống.Rõ ràng là chỉ có bảy tầng, nhưng sao hôm nay tựa như rất dài và gập ghềnh.

      “Sao lại chuyển đến đây?” giọng hỏi.

      Cao Tử Quần theo sau, Lãnh Tây cúi đầu, mái tóc dài che khuất góc mặt .

      “Mặc dù quên chuyện trước kia, nhưng cảm giác này có quên. nghe Trần Trạm Bắc kể trước đây rất em.”

      Lãnh Tây vô thức nắm chặt tay.

      Từ thốt ra từ miệng thật sự thể thích ứng được.

      Đã từng bị tổn thương, hơn nữa tình này thật sự quá khó khăn.

      hy vọng em có thể cho một cơ hội, cũng tự cho chính mình cơ hội.” chân thành nói, thanh dịu dàng tựa như trở thành một người khác.

      Mà Lãnh Tây giật mình trật chân lảo đảo suýt chút nữa ngã, cũng may Cao Tử Quần nhanh nhẹn giữ lấy ôm vào lòng. Hơi thở quen thuộc của phản phất khiến lâng lâng.

      kinh ngạc ngước nhìn lên khuôn mặt kia, khóe mắt đã xuất vài nếp nhăn.

      còn là người đàn ông của bảy năm trước nữa, thời gian để lại dấu tích khuôn mặt điển trai ấy.

      Chật vật hồi Lãnh Tây phải vất vả lắm mới rút được tay ra, dè dặt đứng vững, thầm hít sâu: “Chúng ta xuống thôi.”

      Cao Tử Quần nhếch khóe môi, đây là nụ cười hạnh phúc. đã còn cự tuyệt như trước kia, quả thật như bây giờ đáng hơn nhiều. thầm nghĩ, đã đánh cuộc rằng, Lãnh Tây tính toán với một người bị mất trí nhớ làm gì. Xem ra đã thắng.

      Cao Tử Quần đến công ty, tất cả các nhân viên trong công ty đều cảm giác được tâm tình của hôm nay rất tốt. Trong nháy mắt mọi người liền tranh nhau chọn hôm nay đến để báo cáo công việc.

      Thư ký Tôn khỏi than thở những người này thật tinh ranh đúng là biết chọn ngày.

      “Cao tổng, ban giám đốc hỏi ngài công viên trò chơi chúng ta sẽ dự ̣nh khai trương vào ngày nào?”

      Cao Tử Quần nhìn lướt qua bức ảnh bàn, trầm ngâm suy nghĩ lát: “Tháng sau , ngày mười bốn.”

      Thư ký Tôn sững sờ, yếu ớt cười: “Lễ tình nhân ư, Cao tổng bây giờ càng ngày càng lãng mạn đấy.”

      Cao Tử Quần ngước mắt nhìn , sắc mặt ảm đạm: “Nói như vậy có nghĩa là trước kia tôi rất cứng nhắc sao?”

      Thư ký Tôn ngẩn ra, ́ gắng giải thích: “Tôi có ý đó.”

      Cao Tử Quần dừng lại vài giây, rồi đột nhiên mỉm cười: “Thư ký Tôn thật sự chẳng có khiếu hài hước, được rồi, làm việc .”

      Khuôn mặt thư ký Tôn đen thui, Cao Tử Quần còn đùa với xoay người lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

      Cao Tử Quần đứng dậy đến bên cửa kính, công viên vui chơi Trung Chính mở ngay trung tâm phía Đông, bao gồm rất nhiều trò chơi. Có thể tưởng tượng rằng nơi đây sau này sẽ hấp dẫn bao nhiêu du khách.

      Đây chính là mảnh đất năm đó của Lãnh gia, và cũng là mãnh đất mà Tần Lục có hứng thú. Cao Tử Quần thở dài, lúc đó sau khi Trung Chính nắm được miếng đất này trong tay, các nhà chuyên môn dự trù xây dựng nơi đó thành trung tâm thương mại lớn nhất thành phố D, nhưng sau đó đã ́ gắng thuyết phục các ̉ đông trong công ty xây dựng thành công viên trò chơi.

      Bởi vì miếng đất kia có liên quan đến quá nhiều chuyện vui, hy vọng về sau có thể sử dụng nơi này để xóa tan những nổi buồn kia, cho nên Cao Tử Quần đã quyết tâm xây dựng một công viên trò chơi.

      Sau khi tan ca, Cao Tử Quần cũng như những nhân viên công chức bình thường về nhà. vừa mới về nhà đóng cửa, đã nghe thấy thanh gọi cửa.

      Cao Hi Hi dắt chó vui vẻ vào: “Bố, sao bố lại chuyển đến đây?”

      Cao Tử Quần cởi áo khoác: “Mẹ làm gì đấy?”

      “Nấu cơm ạ.” Cao Hi Hi liền đề nghị: “Bố, lát nữa chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm .”

      Cao Tử Quần cười: “Con đúng là nhiều mưu mô.”

      “Bố, con đứng về phe bố mà.” Cao Hi Hi thề son sắt: “À đúng rồi, con có việc muốn nói với bố, chú Sở đã có bạn gái.”

      Cao Tử Quần sững người. Sở Hàng là một người rất kiên trì, trừ khi Lãnh Tây đã chính miệng cự tuyệt ta. Tâm trạng Cao Tử Quần vui vẻ hẳn lên, chỉ là trước mặt con cố gắng kìm nén.

      “Con còn nhỉ quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì?” nghiêm mặt răn dạy.

      Cao Hi Hi hừ lạnh: “Con được di truyền từ bố đấy chứ đâu.”

      Hai bố con lại trò chuyện trong chốc lát, Cao Hi Hi nói rằng gần đây điều quan trọng nhất trong cuộc sống của bé là chú chó Teddy này. Cao Tử Quần đâu có để tâm nghe tâm sự của con gái, đầu óc bận suy nghĩ đến điều khác.

      Lát sau, Lãnh Tây qua gọi Hi Hi về ăn cơm, bé đương nhiên quên kéo bố theo cùng.

      Lãnh Tây cũng từ chối, mở miệng nói: “Mẹ, coi mì.”

      Cao Tử Quần cũng khách khí: “ cần phiền toái như vậy đâu.” vừa nói vừa theo sau Lãnh Tây vào bếp. Phòng bếp vốn , hai người đứng đây càng lộ vẻ chen chúc. Lãnh Tây vừa quay người đã đụng phải Cao Tử Quần.

      nhíu mày: “ ra ngoài trước .”

      “Sao có thể biết xấu hổ vậy được! Để giúp em.” Cao Tử Quần nói.

      Động tác tay Lãnh Tây dừng lại: “Được rồi, vậy tự làm hết . Canh xương trong nồi, rau cải đã rửa.” Nói xong hề do dự liền quay lưng bước , khóe miệng bất giác nhếch lên.

      Cao Tử Quần chớp chớp mắt, sau đó cho mì vào nồi rau, động tác thành thục, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc,đó là cảm giác chưa từng đươc nếm trải qua.

      Cao Hi Hi nhìn bố ăn mì, bỗng dưng trong lòng cảm thấy bố mình rất tội nghiệp.

      Cao Hi Hi hỏi: “Bố mì ngon lắm sao?”

      Cao Tử Quần nhíu mày: “Rất tuyệt.”

      “Vậy sao bố lại chau mày?” bé gấp một sợi nếm thử: “Ối, chẳng có vị gì.”

      “Bác sĩ bảo bố phải nên ăn thanh đạm chút.” Vẻ mặt rất chân thật cơ hồ như nhắc nhở người nào đó rằng vẫn còn là bệnh nhân. dĩ nhiên khai rằng mình đã quên cho muối.

      Lãnh Tây buồn cười: “Trong bếp có sa tế đấy.”

      Ánh mắt Cao Tử Quần đảo một vòng: “Mấy hôm nay rất lạnh, cho thêm ít ớt vào ăn càng ngon.”

      Lãnh Tây cúi đầu, cười như cười.

      Ăn tối xong, Cao Tử Quần vẫn nán lại đó đến hơn mười giờ, mãi tới khi Lãnh Tây lên tiếng: “ Hi Hi đến giờ ngủ rồi.”

      mới miễn cưỡng quay về căn nhà đối diện.

      Cao Hi Hi ngáp to: “Mẹ con ngủ đây. Mẹ cũng ngủ sớm nhé.”

      Tuy rất mệt nhưng Lãnh Tây lại ngủ được, cảm thấy tâm trạng của mình rất rối bời. Lời của Thần Hi ngừng văng vẳng bên tai : “Tiểu Tây, lúc Cao Tử Quần bị thương trong lòng cậu đã nghĩ gì?”
      trả lời Thần Hi.

      “Cậu cần nói với tớ, chỉ cần trong lòng cậu tự rõ là được rồi.” Thần Hi thở dài.

      Nửa đêm Lãnh Tây ngừng nằm mơ, hoảng hốt cảm giác chiếc giường lung lay, giật mình tỉnh giấc chạy nhanh đến phòng Hi Hi, bế Hi Hi ra ngoài.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng đập mạnh cửa của Cao Tử Quần, gào to: “Tiểu Tây…dậy …”
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :