1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi tái giá: Quân thần phân tranh - Lam Tử (156 chương + 3NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 39: Rơi xuống nước

      Người đời đều cho rằng thần tiên tốt, mà ta chỉ nguyện uyên ương nguyện tiên!

      Bất kể Hiên Viên Triệt có ý gì, Hoàng Phủ Hiên đều tuyệt để ý! Khúc 《Tình trúc》 kia vẫn quanh quẩn ở trong lòng bọn họ.

      "Hiên, chúng ta lên thuyền uống trà ! Nơi này rất nóng." Lưu Quân Dao đề nghị, sau đó bỏ lại bọn Hiên Viên Triệt trực tiếp vào trong thuyền!

      Đường đường Vương gia nước, khi nào bị người nhìn qua như vậy? Hiên Viên Triệt đè nén lửa giận trong lòng, đạp bước nặng nề, theo bọn họ lên thuyền. Liễu Nhu trong ngực cũng cảm nhận được biến hóa của biểu ca, trước kia biểu ca tức giận vì người khác, bây giờ phải bày tỏ có người có thể ảnh hưởng sao? Nghĩ đến đây, Liễu Nhu càng oán hận nữ nhân này.

      Khói bếp lượn lờ, mùi thơm tràn ngập. nhàng thổi, rèm cửa màu trắng tựa như người nhảy múa thuần thục. Thân hình nổi bật nhàng vũ động. Mông lung lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.

      Hai đôi bích nhân ngồi yên cạnh bàn, bàn hương trà lượn lờ. Ở trong khí tĩnh mật, bọn họ cảm giác được uy hiếp núp chút nào. có chút ngờ chuyện diễn ra thầm.

      Lúc này nha đầu bưng bốn ly trà vào, khi Lưu Quân Dao đưa tay nàng lưu dấu vết tránh ra, tự tay cầm cái ly khác đặt ở trước mặt Lưu Quân Dao. Đặt ly của bốn người xuống xong nàng mới chậm rãi rời .

      Lưu Quân Dao nghi ngờ gì, rót đầy ly trà, nhưng đến khóe miệng nàng lại dừng lại. Hít hơi sâu, lòng cảnh giác lại nhắc tới cổ họng. Trong ly trà có mùi thơm tầm thường, đó là mùi ngựa mẹ nàng luôn ghét.

      Ánh mắt của nàng càn quét ở ba người còn lại, cuối cùng ngừng giây ở người Hiên Viên Triệt. Nàng nhàn nhạt cười, lỗ mũi hừ tiếng, trước kia là nhìn lầm rồi, ra lại là con lão hồ ly ! Muón thử dò xét ta à! Ta mạn phép để cho ngươi như ý!

      Lưu Quân Dao uống hơi cạn sạch nước trà, chân mày cũng nhíu cái. Hiên Viên Triệt buồn bực trong lòng, vương phi luôn luôn ghét mùi ngựa mẹ, nhưng nữ tử trước mắt này cũng có nửa điểm dị thường, chẳng lẽ là ta sai lầm rồi? Họ căn bản phải cùng người!

      Hiên Viên Triệt cười cười, quan tâm hỏi: "Tỷ (cách xưng hô lễ phép với nương), biết trà này hợp khẩu vị ?"

      Lưu Quân Dao nhíu mày, cười yếu ớt : "Vương gia khách khí, đây là trà cống phẩm, dân chúng chúng ta có thể uống hớp rất may, sao hợp khẩu vị đây?"

      "Như thế rất tốt!" Hiên Viên Triệt gật đầu cái, lại khẽ cúi đầu, biết suy nghĩ gì! Lưu Quân Dao cảm thấy cảm giác lạnh lẽo đánh về phía nàng. Trong lúc lơ đãng nhìn đến ánh mắt oán hận của Liễu Nhu, nàng nhếch miệng, cười nhạo Liễu Nhu, coi như là khiêu khích !

      Rốt cuộc là cao nhân, bọn họ đều cảm nhận được hơi thở tầm thường trong khí, chẳng qua là cũng rất thông minh ra, Hoàng Phủ Hiên mời: " khí bên ngoài khoang thuyền mát mẻ, Vương gia! Chúng ta ra ngoài chút được !"

      "Có thể được hoàng thượng mời, bổn vương hết sức vinh hạnh!" Lời khách sáo xong, bọn họ rời , chỉ để lại Liễu Nhu và Lưu Quân Dao. Giờ phút này nỗi hận người Liễu Nhu truyền tới càng thêm nồng đậm. Lửa giận dường như muốn đốt Lưu Quân Dao thành tro bụi.

      " nương là mỹ nhân khuynh quốc, biết có ý trung nhân chưa?" Liễu Nhu đột nhiên hỏi câu như vậy, quả làm cho nàng sửng sốt, nhưng ngay sau đó Lưu Quân Dao cười nhạt tiếng. Lắc đầu cái cũng có mở miệng.

      Liễu Nhu mỉm cười, nhưng trong lòng sớm oán hận tràn đầy. Nữ tử ngạo mạn như thế quá ghê tởm, Liễu Nhu đứng dậy tựa vào bên cạnh hàng rào, gió thổi qua, áo bay bay, trong lúc bất chợt, nàng tựa như con diều đứt dây, rơi xuống trong nước. "Cứu mạng. . . . Cứu mạng. . . ." Tiếp Hiên Viên Triệt nhảy vào trong hồ nước, rất nhanh cứu nữ tử như lục bình lên.

      Hiên Viên Triệt trợn mắt nhìn Lưu Quân Dao vẫn như chuyện lạ cái, lại vỗ mặt của Liễu Nhu, lo lắng hô: "Nhu nhi, tỉnh. . . Nhu nhi. . . ." nhưng đáp lại chỉ có yên tĩnh.




      Chương 40: Vết máu ở khóe miệng





      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ở dưới nỗ lực của Hiên Viên Triệt, nàng rốt cuộc chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy người thương ôm chặt vạt áo của giống như cây cỏ cứu mạng, hơn nữa nhào vào trong ngực của , nức nở nghẹn ngào ngừng.

      "Khụ khụ khụ. . . . . ." Đột nhiên Liễu Nhu liều mạng khụ, đôi tay che ngực, bộ dáng rất khó chịu.

      "Thế nào Nhu nhi?" sắc mặt Hiên Viên Triệt tái nhợt, đáy mắt tràn đầy đau lòng và lo lắng, hận thể đau thay nàng.

      "Biểu. . . . ca, ta khó chịu. . . . Cảm thấy. . . . . Khó thở. . . ." Sắc mặt nàng tái nhợt, cả người vô lực, hơi thở mong manh!

      Hiên Viên Triệt đưa tay điểm huyệt của nàng, lại từ từ truyền chân khí cho nàng, sắc mặt của Liễu Nhu rốt cuộc từ từ đỏ thắm. Hơi thở cũng ổn định rất nhiều. Nhưng y phục ướt nhẹp dính sát ở người nàng, nàng lạnh đến cả người run run! Đôi môi cũng phát xanh, Hiên Viên Triệt đau lòng ôm nàng vào trong ngực. Tỉ mỉ che chở, "Nhu nhi, khá hơn chút nào ?" hạ thấp giọng, chỉ sợ hù Liễu Nhu!

      Mà Lưu Quân Dao mỉm cười yên lặng xem bọn họ biểu diễn! Liễu Nhu nhu nhược vậy sao? là dối trá! Liễu Nhu liếc thấy nụ cười khinh thường mặt nàng, nghĩ ra kế!

      cái tay của nàng che đầu, gian nan khạc ra câu : "Biểu ca, đầu ta. . . . là đau!"

      "Cắt. . . ." Lưu Quân Dao liếc nàng cái, lập tức nghiêng người, muốn xem màn ghê tởm. Hiên Viên Triệt nghe được tiếng hừ khinh thường của nàng! Lửa giận trong lòng vào giờ khắc này bộc phát.

      Thân thể Nhu nhi vốn là nhu nhược, hôm nay rơi xuống nước, biết bị bệnh gì nữa! Mà đầu sỏ gây nên lại đắc ý hí hửng, nhất định phải xả cơn giận này cho Nhu nhi, Hiên Viên Triệt hận hận lườm nàng cái, vung tay lên, Lưu Quân Dao vội vàng kịp chuẩn bị ngã xuống đất. Khóe miệng chảy ra máu đỏ máu tươi. Lưu Quân Dao chống hai tay mặt đất, gian nan ngẩng đầu lên, thể tin nhìn Hiên Viên Triệt lãnh khốc.

      "Ngươi. . . . . ." Máu tươi theo khóe miệng của nàng xuống mặt đất, Hoàng Phủ Hiên hoảng hồn, lập tức chạy tới, đỡ nàng, : "Nha đầu, có sao chứ!"

      " có. . . . Chuyện, Hiên, ngươi đưa ta trở về được ?" Nàng gian nan van xin. Bị chưởng của Hiên Viên Triệt, nàng chịu nội thương, hơn nữa trong thời gian ngắn rất khó khôi phục. nghĩ tới ác như vậy!

      Lưu Quân Dao ngó cái, nụ cười tự giễu và tia máu xen lẫn nhau. Nam nhân thích vì nữ nhân khác đánh nàng trọng thương, còn có cái gì châm chọc hơn điều này sao?

      Hoàng Phủ Hiên ôm nàng, vẻ mặt khẩn trương, mặt mày che dấu được lo lắng. Hỏi: "Nha đầu có khỏe ? Ta lập tức đưa nàng trở về!"

      "Đợi nào...!" Liễu Nhu lên tiếng ngăn cản bước chân sắp sửa rời của bọn họ.

      "Nếu như tỷ thích biểu ca, ta có thể bảo biểu ca thu ngươi, nhưng ngươi nên dùng loại thủ đoạn ti tiệnnày!" Liễu Nhu nũng nịu, uất ức. Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Mềm mại giống như cừu non, làm cho người đau lòng!

      "Nhu nhi, đừng như vậy! Ta phản bội ngươi!" Hiên Viên Triệt cắt đứt nàng, cũng dịu dàng dùng tay lau khô nước mắt của nàng.

      Lưu Quân Dao cười lạnh xem bọn họ biểu tình chàng ý thiếp. Hai tay vô lực đặt lên hai vai Hoàng Phủ Hiên, tức giận vọt vào trong mắt Hoàng Phủ Hiên, nàng chính là người quật cường, tuyệt cho phép người khác vũ nhục nàng! Lưu Quân Dao cười lạnh : " đúng là biết dán vàng lên mặt mình! Cầm gương soi xem, dáng vẻ quỷ này của ngươi, đáng giá ta hùa theo sao? Chỉ là ! Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm! vậy Vương gia cũng ràng!"

      "Hiên, chúng ta thôi!" đợi bọn họ trở mặt, Lưu Quân Dao liền thúc giục Hoàng Phủ Hiên rời . Hiên Viên Triệt và Liễu Nhu phẫn hận nhìn chằm chằm bọn họ. Lời của Lưu Quân Dao phải ràng chê bai bọn họ sao?
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 41: Mang thai

      Hôm nay kết thù kết oán cũng kết duyên! Nhất định dây dưa ngừng nghỉ!

      qua ba ngày. Trong vương phủ, Lưu Quân Dao vô lực nằm ở ghế đệm, Lan nhi thêm lửa than ở bên, mà Mai nhi tỉ mỉ mớm thuốc cho nàng.

      Lúc này có người tiến vào, chỉ thấy tiểu nha hoàn bưng trái cây tươi trong tay, cung kính hành lễ, : "Vương phi vạn phúc! Đây là trái cây Vương gia mang về từ trong cung, xin vương phi hưởng dụng!"

      Lưu Quân Dao nhìn quả nho tay nàng cái, cũng cảm thấy mới lạ, nhưng đây là cổ đại, mùa này có quả nho cũng là chuyện thần kỳ!

      Bất kể Hiên Viên Triệt là hư tình hay là giả ý, nàng đều cự tuyệt, bởi vì có ai lại tự làm khó mình! Lưu Quân Dao giọng : "Để xuống !"

      Nha hoàn để quả nho lên bàn, cúi cúi người, lui ra ngoài: "Nô tỳ cáo lui!"

      Lan nhi xông lên, ý đồ ném quả nho xuống đất, may nhờ Lưu Quân Dao ngăn cản kịp thời "A, Lan nhi đừng xúc động!"

      "Tại sao vậy tiểu thư? Vương gia đáng chết đó biết điều, dám can đảm tổn thương tiểu thư, chúng ta cần giả bộ!" Lan nhi là tức giận bất bình, tới lui cắn răng nghiến lợi, giống như hận thể chặt làm trăm mảnh.

      " cần phí phạm! Lan nhi lấy qua, ta nếm thử!" Nàng cười yếu ớt, tựa hồ thèm thuồng quả nho!

      Lan nhi bất đắc dĩ, vạn phần tình nguyện đưa quả nho đến cạnh tay nàng. Lưu Quân Dao hưởng thụ nuốt quả nho xuống, chất mật ngọt ngào theo cổ họng trợt xuống, ngọt đến trái tim!

      Lan nhi nuốt nuốt nước miếng, hai mắt khóa quả nho, nếu phải Mai nhi lôi kéo, chỉ sợ nàng nhào tới rồi. Lưu Quân Dao nhìn thấu tâm tư của nàng. Cầm quả nho phân cho họ. Tự lo đóng cửa giả vờ ngủ say!

      Lan nhi ăn uống no đủ rồi, liền thấy nghi ngờ, nàng hiểu lầm bầm lầu bầu: "Tại sao Vương gia lại mang đồ tới đây? Ngày hôm qua phải hận đến cắn răng nghiến lợi sao? đúng! Ta nghĩ. . . . Bên trong nhất định là có mưu!"

      Lời của Lan nhi ngược lại nhắc nhở Lưu Quân Dao, vô mà ân cần, phải gian xảo tức là đạo chích! Ngày sau nàng phải cẩn thận nhiều hơn mới phải!

      Mai nhi xoa đầu Lan nhi, đùa: "Khó được ngươi thông minh lần! Ha ha ha. . . ."

      Hai người chơi đùa, nhưng Lưu Quân Dao lại lâm vào trầm tư! Vì sao thái độ của biến chuyển to lớn như thế? Nếu như có mục đích, vậy là cái gì đây? Nếu như là chân tình, vì sao hôm qua hung ác hạ sát thủ? Là thay đổi thất thường? Hay là núp quá sâu?

      Tất cả nghi ngờ lượn quanh đầy trong đầu của nàng, lòng rất loạn khó mà bình tĩnh! Suy nghĩ cũng lộn xộn! có đầu mối chút nào.

      Nàng khép lại hai mắt chặt, trong đầu ngừng thoáng qua hình ảnh xa lạ, làm cho người ta đoán ra! Đầu óc bành trướng phát đau từng hồi. Đôi tay nàng che đầu. Cưỡng bách mình tĩnh tâm! Mấy phen suy tư có kết quả, nàng quyết định tạm thời để xuống trước!

      Nhưng mưu quỷ kế tựa như biết nắm bắt thời cơ! Mới lát, tâm cơ lại manh động.

      Lưu Quân Dao cười yếu ớt. Trầm mặc , đứng dậy tới bên cạnh bàn, cầm bình trà lên, rót cho mình ly trà nóng.

      Trà nóng mới vừa bị thả vào khóe miệng, cỗ gió lạnh vọt vào, có người phá cửa mà vào rồi. "Vương phi, vương phi." Nha đầu chạy thở ra hơi.

      Lưu Quân Dao cười yếu ớt : "Đừng nóng vội, từ từ !"

      Nhưng chuyện làm sao mà có thể gấp nha? Hơn nữa còn hết sức khẩn cấp! " xảy ra chuyện, vương phi." Từ trong miệng nha hoàn toát ra câu khiến Lưu Quân Dao giải thích được.

      Lưu Quân Dao nhịn xuống, hỏi nữa: "Rốt cuộc chuyện gì?"

      "Trắc phi mang thai!" Nha hoàn dùng sức hô lên. ‘ Xoảng ’ tiếng vang lớn, ly trà vỡ thành mảnh đất, giống như lòng nàng giờ phút này, bể tan tành chịu nổi.

      Mang thai? Tin tức đột nhiên xuất khiến cho nàng khó thừa nhận, tay nàng che cái trán, tay chống cái bàn, cố gắng chống đỡ thân thể lảo đảo muốn say của nàng.




      Chương 42: Nhu tình dài muôn thuở





      Tại sao chuyện lại thành như vậy chứ? Ông trời quá tàn nhẫn! Khiến người bay về phía đám mây rồi lại hung hăng đá nàng cước rơi xuống, nhất thời rơi tan xương nát thịt!

      Lan nhi vịn nàng, lo lắng : "Tiểu thư, ngươi sao chớ?"

      " có sao!" Nàng mạnh chống lên thân thể yếu đuối, gian nan khạc ra câu. Lưu Quân Dao chỉ cảm thấy ngực bị chận khí, ép tới nàng thở nổi.

      Nàng vỗ ngực, thở thông suốt, sau đó ngẩng đầu lên, gian nan khẽ động khóe miệng, miễn cưỡng cười cười, : "Đây là chuyện tốt nha!"

      "Tiểu thư!" Lan nhi luống cuống hô lên, nàng quả hiểu vì sao tiểu thư vậy? Tiểu thư còn chưa có tỏ tâm ý liền gặp đả kích lớn thế, tâm tiểu thư nhất định rất đau!

      " có sao!" Lưu Quân Dao ngồi xuống, thần sắc rất nhạt, Lan nhi và nha hoàn đều kinh ngạc nhìn nàng, hi vọng nàng có thể làm ra quyết định.

      Sau khi im ắng yên tĩnh, Lưu Quân Dao bình tĩnh : "Chuẩn bị chút quà tặng, đem qua chúc mừng Liễu Nhu."

      "Tiểu thư?" Lan nhi kinh ngạc kêu to ra, con ngươi mở to, hoàn toàn buồn bực.

      "Lo lắng làm gì? Mau !" Lưu Quân Dao mạnh mẽ đuổi nàng ra ngoài cửa, bất đắc dĩ, Lan nhi ở lại nữa, lưu lại phần gian, để tiểu thư an tĩnh!

      Lan nhi mới vừa , thân thể yếu đuối của nàng cũng chịu được nữa rồi, mềm nhũn té ở bàn, nàng chỉ thấp giọng nức nở, tiếng động rơi lệ.

      Thời gian trôi qua nhanh trong lúc ngây ngô, lúc hoàng hôn, Lan nhi đẩy cửa tiến vào, trong tay nàng cầm cái gì?

      Lưu Quân Dao miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hỏi: "Lan nhi, ngươi làm gì đấy?"

      Lan nhi lên trước, đặt vật cầm trong tay lên bàn, hồi đáp: "Tiểu thư, phải ngươi là tặng quà cho trắc phi sao?"

      Lưu Quân Dao nhìn ra được, vì để cho nàng nghi ngờ, Lan nhi rất cẩn thận rồi, Lưu Quân Dao nhàng cười cười, chỉ vào đồ bàn, hỏi: "Lan nhi, đây là cái gì?"

      "Đây là thuốc bổ Thái hậu thưởng cho chúng ta, dù sao chúng ta cũng có gì để đưa, đưa cái này !" Lan nhi nháy mắt với nàng, nghịch ngợm cười.

      Đột nhiên, trong đầu nàng thoáng qua màn máu tanh, tim cũng đập bình bịch, giọng điệu Lưu Quân Dao có chút gấp gấp nóng nảy, : " tặng thuốc bổ, tìm miếng ngọc bội đưa cho nàng !"

      Lan nhi đơn thuần hiểu vì sao tiểu thư kích động như thế, nàng hỏi: "Tiểu thư, tại sao vậy chứ?"

      Lưu Quân Dao giải thích: "Tặng đồ ăn luôn ổn, ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện gì, chúng ta khó thoát tội lỗi, tặng ngọc bội an toàn hơn."

      "A, ta làm!" Lan nhi nửa tin nửa ngờ đáp, sau đó đến bàn trang điểm, tìm kiếm ngọc bội tiểu thư .

      Lan nhi cầm miếng ngọc trắng lên, cười hỏi: "Tiểu thư, miếng này như thế nào?"

      Lưu Quân Dao gật đầu cái, lười biếng : "Vậy nó ! Lan nhi đem tặng Liễu Nhu, ta muốn nghỉ ngơi hồi!"

      Nàng chui đầu vào trong chăn, còn phát ra bất kỳ tiếng vang, bất đắc dĩ, Lan nhi thể làm gì khác hơn là rón rén rời khỏi, đóng cửa phòng, Lan nhi thầm ở ngoài cửa: "Tiểu thư nhất định rất thương tâm ! Ai, tình cảm nha! Quá khó khăn."

      Lan nhi còn lắc đầu, tiếng thở dài bao phủ ở trong gió rét.

      Phong ba mang thai, nhà vui mừng, mấy nhà buồn.

      "Nhu nhi, cẩn thận chút! Chớ dập đầu, đụng rồi." Hiên Viên Triệt thận trọng đỡ Liễu Nhu, toàn tâm dịu dàng che chở, giống như trân bảo.

      Liễu Nhu cười , che giấu được hạnh phúc, nàng yếu ớt : "Biểu ca, ngươi đừng khẩn trương, hài tử mới tháng!"

      nhíu lông mày, : "Tại sao có thể khẩn trương? Đây chính là xương thịt của ta và Nhu nhi, cũng là hài tử thứ nhất của ta!"

      Biểu ca để ý như thế, điều này làm cho trong lòng Liễu Nhu căng thẳng, khẽ đau đớn, nàng cúi đầu cười, gì đối mặt biểu ca.

      đắm chìm ở trong vui sướng được làm cha người, chút nào phát vẻ mặt dị thường của Liễu Nhu, Liễu Nhu chỉ cảm thấy trong lòng đè nén khó chịu!
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43: mưu sanh non

      Trằn trọc trở mình, cả đêm chưa chợp mắt, Lưu Quân Dao chán chường duỗi duỗi lưng mỏi, chui đầu ra từ trong chăn, mặt mũi tiều tụy, sợi tóc xốc xếch chịu nổi.

      Đầu đau muốn nứt, nàng phiền muộn vỗ đầu cái, tự nhủ: "Thất tình là ly độc dược!"

      Lại hồi tiếng thở dài, Lưu Quân Dao giùng giằng đứng dậy, kêu to về phía cửa: "Lan nhi, tiểu thư nhà ngươi muốn rời giường rồi !"

      "Đến rồi!" loạt tiếng bước chân kèm theo tiếng trả lời cao vút, Lan nhi vội vội vàng vàng đẩy cửa vào, bộ dáng chật vật chịu nổi này của tiểu thư khiến Lan nhi tức giận trong lòng! Lan nhi cẩn thận hỏi thăm: "Tiểu thư, ngươi có khỏe ?"

      Lưu Quân Dao miễn cưỡng cười, nhưng Lan nhi nhìn ra được, nàng cười rất khổ sở!

      "Tiểu thư, ngươi đói ?" Nhìn bộ dáng lười biếng của tiểu thư, Lan nhi lo lắng nàng bệnh ! Lưu Quân Dao gật đầu, bụng cũng phối hợp gọi ừng ực!

      Lan nhi xông ra nhanh, khi trở về trong tay bưng chén cháo, hai cái bánh bao, hai dĩa thức ăn. Hai mắt Lưu Quân Dao tỏa ánh sáng, kịp chờ đợi nhào tới, nhất thời trình diễn màn ăn như hổ đói.

      Lan nhi trợn mắt hốc mồm, ánh mắt mới chợt lóe, bàn mảnh hỗn độn. Nàng thể tin : "Tiểu thư, thống khổ có thể tăng cường thèm ăn sao?"

      Lời mới ra miệng, Lan nhi liền hối hận, đây phải là đâm tiểu thư đau đớn sao? Quả , trong nháy mắt nghe tới những lời này, Lưu Quân Dao ngây người như phỗng, thức ăn ngậm vào trong miệng cũng quên nuốt xuống, nhưng nàng lập tức bình tĩnh, cười cười : "Lùi bước trời cao biển rộng! chừng thống khổ biến thành chuyện tốt? Lan nhi, sau đó chúng ta ra ngoài dạo chút !"

      Mặt mũi tiểu thư tiều tụy, Lan nhi yên lòng đỡ nàng. Giờ phút này tiểu thư tựa như diều trong gió rét! Lảo đảo muốn rơi!

      Ăn uống no nê rồi, chủ tớ hai người dạo trong vườn, mặt các nàng treo nụ cười ngọt ngào, ai có thể đoán được kế tiếp màn đau tê tâm liệt phế như thế nào.

      là oan gia ngõ hẹp! Xa xa nhìn thấy Liễu Nhu về phía các nàng, xuân phong đắc ý chướng mắt. Lưu Quân Dao giơ chân lên, vừa định tránh qua, đáng tiếc kịp rồi, "Tỷ tỷ chớ nha!" Liễu Nhu hồn tan, đến đâu cũng theo cùng.

      Bất đắc dĩ, nàng chỉ cứng rắn nghênh đón, nhàn nhạt khạc ra câu chúc mừng: "Chúc mừng muội muội được quý tử!"

      Liễu Nhu cười xinh đẹp, đưa tay nắm Lưu Quân Dao, cử động thân mật khiến Lưu Quân Dao cảm thấy bất an, nhưng nàng giãy thoát được.

      Liễu Nhu dịu dàng : "Đa tạ tỷ tỷ, đứa bé này của muội rất quý, là hài tử thứ nhất của biểu ca, chỉ là, nếu tỷ tỷ cũng có thể mang thai, tin tưởng biểu ca nhất định thương tỷ tỷ gấp bội!"

      Gả vào vương phủ, hai người chưa từng cùng giường chung gối, chẳng lẽ hài tử từ trời rớt xuống? Nghĩ đến Lưu Quân Dao khó tránh khỏi có tia thê lương.

      Nàng giả bộ sao cả cười cười, : "Muội muội đùa, muội muội nha! Mấy ngày này lạnh, sao mang theo nha hoàn mình ra cửa đây?"

      Vậy mà Liễu Nhu đột nhiên cười đến trầm kinh khủng, nàng : "Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, mới có thể làm việc!"

      Lưu Quân Dao hiểu, giải thích được nhìn chằm chằm hai tròng mắt của nàng, Liễu Nhu tiếp: "Tỷ tỷ lập tức hiểu!"

      Tiếp xảy ra màn long trời lỡ đất, Liễu Nhu lôi kéo tay của nàng đẩy về bụng của mình, kèm theo thét lên tiếng, Liễu Nhu té ở trong vũng máu.

      Liễu Nhu khóc nước mắt đầy mặt, gầm hét lên: "Tỷ tỷ vì sao phải hại ta? phải là lỗi của ta."

      Đầu óc Lưu Quân Dao nổ tung, chỉ ngây ngốc đứng, nhìn máu đỏ tươi chảy ra giữa hai chân nàng, nàng thầm kêu tiếng, tốt!

      Nàng lập tức nuốt xuống, lo lắng hỏi thăm: "Muội muội ngươi sao chớ!"

      "Hài tử! Hài tử của ta!" Liễu Nhu ôm bụng, thống khổ rên rỉ, gương mặt sớm bị nước mắt làm mơ hồ hơi vặn vẹo!




      Chương 44: Tánh mạng của nó ta đền





      Đột nhiên, cơn gió lạnh thổi qua, tiếng ‘ chát ’ vang lớn, Lưu Quân Dao tay bụm mặt, ngã nhào ở mặt đất băng lạnh, tia máu từ khóe miệng xuống! tay nàng gian nan chống đỡ thân thể ọp ẹp chỉ chực sụp đổ, cái tay đỡ ngực, thương mới thêm vết thương cũ! Thân thể mềm mại của nàng bị thương chịu nổi!

      "Nữ tử ác độc này, rốt cuộc làm gì?" Hiên Viên Triệt gầm thét tiếng, cũng làm cho Lưu Quân Dao tỉnh, đều là cái mưu, phá hủy nàng.

      "Nhu nhi, có khỏe ?" Hiên Viên Triệt hỏi, sau đó lại ác độc nhìn chằm chằm Lưu Quân Dao, có chặt nàng làm trăm mảnh cũng quá đáng!

      "Hài tử, con của chúng ta có phải có hay ?" Liễu Nhu yếu đuố hỏi, vũng máu tươi đất khiến con ngươi co rúc lại. Hiên Viên Triệt hoảng hồn, ôm chặt nàng vào ngực, an ủi: "Nhu nhi đừng sợ, biểu ca vẫn luôn ở đây!"

      "Ô ô ô. . . . . ." Trừ khóc thút thít, Liễu Nhu còn phát ra được thanh gì nữa.

      ‘ pằng ’, nâng bàn tay lên, vô tình rơi vào mặt mịn màng của nàng, khóe miệng rỉ ra tia máu. Quá độc ác, đầu Lưu Quân Dao ông ông tác hưởng, còn như muốn nổ tung.

      "Độc nhất là lòng phụ nữ, nếu là Nhu nhi có gì việc hay xảy ra, Bổn vương muốn ngươi chôn theo!" quẳng xuống lời ác, Lưu Quân Dao cắn răng, để cho nước mắt rớt xuống. Hung hăng nhìn chằm chằm , gió đông tất nhiên lạnh, nhưng trong mắt cũng là lạnh như băng có nhiệt độ.

      làm sao quản chân tướng thực đây? Làm sao quan tâm sống chết của nàng đây? Chớ vọng tưởng!

      Hiên Viên Triệt ôm Liễu Nhu lên, bước nhanh chạy như bay. Nhưng quên trừng phạt nàng, "Nhốt tiện nữ nhân này vào trong phòng giam, nghiêm hình tra hỏi!" Còn có hình phạt nào đả thương người hơn?

      trái tim, rơi xuống giữa trời gió lạnh. Hai ly rượu đoạn tình, mình thưởng thức.

      "Tiểu thư, mau dậy ! đất lạnh!" Lan nhi cố gắng lôi nàng lên, đáng tiếc nàng lại động chút nào.

      Tim của nàng vỡ, còn để ý lạnh ? Ám Dạ lên trước, khách khí : "Vương phi, đắc tội!"

      Ra lệnh tiếng, hai thị vệ nâng nữ tử tan nát cõi lòng thất hồn lạc phách lên, về phía lao ngục! "Tiểu thư, người yên tâm, Lan nhi cứu người!" Chỉ vì bị Ám Dạ kéo, nếu Lan nhi xông lên, cứu tiểu thư!

      Vẫn kêu la đến nhìn thấy bóng dáng tiểu thư, Lan nhi mới bằng lòng bỏ qua! Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Ám Dạ cái, hừ lạnh tiếng liền tìm viện binh.

      Trong phòng giam, mới vừa vặn bước vào bước, cỗ mùi hôi liền vọt ra. Nàng chịu nổi địa phương mùi hôi ngất trời này, nếu phải liều mạng nhịn được, nàng muốn ói.

      Ám Dạ coi như có nhân tính, nhìn thấu nhẫn của nàng, Ám Dạ : "Uất ức vương phi rồi, Vương gia chẳng qua là nổi nóng, chờ tỉnh táo, nhất định thả vương phi!"

      Lưu Quân Dao cười lạnh, thầm nghĩ: " cũng phải là người thương hương tiếc ngọc, huống chi ánh mắt của người ta?"

      "Đến, vương phi vào thôi!" Ám Dạ , Lưu Quân Dao do dự, tự vào, sau khi bọn họ rời , chỉ để lại mình nàng đón gió lạnh, chịu đựng đêm tối.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, Liễu Nhu sẩy thai, Hiên Viên Triệt giận dữ, mang theo lửa giận, chạy như bay đến phòng giam, chờ đợi Lưu Quân Dao cũng là trừng phạt kinh khủng hơn.

      suy nghĩ, Hiên Viên Triệt chạy tới nhanh, lửa giận thiêu đốt cả phòng giam lạnh như băng. cước đá văng cửa tù, Lưu Quân Dao ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cái, sau đó hạ mi xuống, yên tĩnh chờ đợi.

      "Tiện nhân, ngươi làm chuyện tốt gì?" Gầm lên giận dữ, Hiên Viên Triệt lạnh lùng : "Ám Dạ, hung hăng đánh cho Bổn vương!"

      "Vương gia. . . . . ." do dự, vương phi da mịn thịt mềm, cây roi hạ xuống, nhất định trầy da sứt thịt rồi.

      "Thế nào? Nàng là đầu sỏ hại chết hài tử của Bổn vương, chẳng lẽ ngươi lại thương hương tiếc ngọc?" Hiên Viên Triệt cười lạnh, nghe lời tuyệt tình của , lòng Lưu Quân Dao đau đớno như đao cắt. Nhưng nàng nhất định cố nén.
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45: Ngươi phụ thâm tình của ta

      Roi vô tình rơi vào người mảnh mai của nàng, xẹt qua từng đạo vết thương. Nhưng thể đền bù đau đớn trong lòng!

      Nàng cắn chặt hàm răng tuyệt thỏa hiệp, ‘ khàn ’, rên rỉ thống khổ khạc ratừ trong môi son. Y phục mỏng manh trải qua phen roi quất, chỉ chốc lát sau, y phục rách bươm, lộ ra từng vết roi đỏ sậm, Ám Dạ đành lòng, theo bản năng để lực đạo.

      Nàng nhẫn, khiến lửa giận của Hiên Viên Triệt càng lớn, chính là ưa bộ dáng kiên cường của nàng, ưa nàng giả bộ vô . Cả giận : "Cầu xin tha thứ ! Nếu như ngươi cầu xin tha thứ, Bổn vương có thể miễn nỗi khổ da thịt cho ngươi!"

      Nếu như Lưu Quân Dao cầu xin tha thứ sao? vậy Hiên Viên Triệt cũng bỏ qua nàng! chính là người như vậy, lãnh khốc vô tình, thành lập tôn nghiêm kiêu ngạo của mình thống khổ của người khác.

      "Ta. . . . . . có. . . . . . Lỗi!" Lưu Quân Dao nhịn đau, từng chữ từng chữ. Nhưng, căn bản nhìn ra kiêu ngạo của nàng, chống chế thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa.

      "Vậy sao? Bổn vương muốn nhìn xem là xương ngươi cứng, hay roi của bổn vương cứng!" xông tới, đoạt roi trong tay Ám Dạ, muốn tự tay chấm dứt tánh mạng của nàng.

      "A. . . ." đỡ được những đợt roi mạnh mẽ của , nhắm mắt, hai tay vô lực trợt xuống, nàng ngất .

      "Vương gia, vương phi hôn mê!" Ám Dạ cản nâng roi, Vương gia độc ác biết, nhưng có cần ác với vậy ?

      Ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Triệt bắn về phía Ám Dạ, cảnh cáo , lúc bỏ qua, nha hoàn vội vã chạy vào, : "Vương gia, trắc vương phi té xỉu!"

      "Nhu nhi!" Sau khi gầm tiếng, bước chân xa dần, bên tai khôi phục yên tĩnh, Ám Dạ móc ra chai thuốc từ trong lòng, để xuống, cũng rời .

      Đêm khuya, trăng , nàng yếu ớt tỉnh lại, cái tay trong lúc vô tình chạm vào bình thuốc Ám Dạ để lại, nàng ngửi cái, rốt cuộc hai tay run rẩy bôi thuốc lên người! Trừ đau lòng thở dài, nàng còn cảm thấy gì. Gần đây chuyện xảy ra mồn trước mắt, giống như hôm qua, nghĩ tới uất ức mình chịu, nước mắt tiếng động chảy xuống.

      trận gió đánh tới, che ánh sáng duy nhất ở trước mắt nàng, nhìn người thân thiết trước mắt, nàng rốt cuộc nhịn được lên tiếng khóc lớn, lão đầu tới trước người của nàng, ôm nàng, mặc cho nàng thổ lộ đau đớn trong lòng.

      "Đồ nhi ngoan, ngươi chịu khổ." Thanh già nua từ đỉnh đầu nàng truyền đến, người gặp khốn cảnh, ấm áp khó được.

      "Sư phụ. . . . Ô ô ô. . . ." Nàng lao vào trong ngực sư phụ, thân thể nhắn run rẩy, khóc rất thương tâm, cả trăng cũng nhẫn tâm dòm ngó. Trốn vào trong mây đen, lặng lẽ khóc thút thít rồi.

      "Đồ nhi đừng khóc, đồ nhi đừng khóc, sư phụ nhất định giúp con xả cơn tức này!" Lão đầu lay động râu ria hoa râm của , lông mày cũng lay động ngay sau đó, dám khi dễ đồ nhi bảo bối của , chính là đối nghịch với !

      "Hừ! Sư phụ chặt làm trăm mảnh được ? Ta cũng nỡ khi dễ đồ nhi bảo bối, tiểu tử sống nhịn được, lại dám quất bảo bối của ta!" Lão đầu an ủi.

      Lưu Quân Dao buồn bực : "Đừng mà sư phụ, người thể giết ! Con đau!" ai kêu nàng đây? Mặc dù vô tình, nhưng nàng lún sâu trong đó thể tự kềm chế! phụ nàng, nhưng nàng chung tình với .

      "Đồ nhi ngốc, loại nam nhân biết thương tiếc này, đáng giá ." tình ý sâu xa khuyên, dù sao đứa này là mang tới, nhất định thể bị thương tổn. Huống chi nam nhân tâm cơ sâu mà lòng dạ độc ác cũng phải là quy túc của đồ nhi!




      Chương 46: Mọi chuyện kinh tâm (1)





      nhất định phải đoạt lấy, dù là xa xa nhìn cái, cũng đủ ngăn cản đơn trong đêm tối! Cũng phải nhất định vui vẻ, dù là thống khổ, cũng cam chi nếu di!

      "Đồ nhi, ngươi sao phải khổ thế chứ?" Lão đầu nhíu nhíu mày, tán thành tình hèn mọn như thế của đồ nhi.

      "Sư phụ, đồ nhi còn có thể chịu được!" Nàng khẽ cắn răng, quyết định, lão đầu cũng thể làm gì, tính khí của đồ nhi rất bướng bỉnh, hi vọng nàng ít bị đau khổ!

      "Nha đầu cố chấp, đáp ứng sư phụ nhất định chăm sóc mình tốt!" vừa sờ sờ râu ria hoa râm, vừa dạy bảo nàng.

      Lưu Quân Dao miễn cưỡng khẽ động khóe miệng, cười cười, : "Tạ ơn sư phụ thành toàn!"

      đưa chai thuốc cho nàng, : "Đây là thuốc tốt trị liệu vết thương, sư phụ trở lại thăm ngươi." Vừa dứt lời, thấy bóng của .

      là xuất quỷ nhập thần nha! Vén lên áo rách quần manh, nhàng thoa thuốc lên mình, vừa chạm vào liền khiến nàng đau đến nhe răng nhếch miệng.

      Trong đêm tối, nóng bỏng lại đả thương làn da của Thiên Vũ, buồn bực sư phụ từ trời giáng xuống, Thiên Vũ lập tức đứng dậy, quỳ chân đất: "Đồ nhi ra mắt sư phụ!"

      phải là người khác, chính là sư phụ của Lưu Quân Dao, Linh Cơ Tử, Linh Cơ Tử đột nhiên toát ra câu giải thích được: "Đồ nhi, ngươi có biết tội của ngươi ?"

      Thiên Vũ quả bối rối, : "Đồ nhi biết, xin sư phụ công khai!"

      Linh Cơ Tử : "Vi sư bảo ngươi bảo vệ người, ngươi có tận trách?" Trong giọng của có hiền lành, ngược lại toát ra cỗ uy nghiêm.

      "Đồ nhi biết sai!" Sư phụ tự ra tay tình khẳng định nghiêm trọng! "Nhanh cứu nàng!" Thanh của Linh Cơ Tử trong nháy mắt già nua rồi, Thiên Vũ dám trì hoãn, phi thân rời ! Hy vọng có thể kịp.

      Hậu viện vương phủ

      Nâng ly mời trăng sáng

      Thêm bóng nữa là ba

      Đau mất xương thịt, xuống tay độc ác với nữ tử yếu đuối, mỗi việc cứ như cái cọc đâm thẳng vào lòng . phân tình cảm của mình, là tức giận? Hay là áy náy? Vì hiểu phiền muộn trong nội tâm, Hiên Viên Triệt mình uống rượu ở trong đêm tối.

      Thiên Vũ vững vàng rơi vào trong viện, hai mắt phun ra lửa, cả giận : "Sắp xảy ra mạng người, ngươi còn có ý định uống rượu?"

      để ý tức giận của Thiên Vũ, Hiên Viên Triệt : "Thiên Vũ tới vừa đúng, mau tới uống ly." giơ ly rượu trong tay về phía Thiên Vũ.

      Thiên Vũ giận từ trong, xông tới, đoạt ly rượu của , ném lên mặt đất, kéo áo trước ngực . Mắng: "Vì sao ngươi phải oan uổng người tốt? Đánh Dao muội muội gần chết. Ngươi rốt cuộc có còn lương tâm hay ?"

      Hiên Viên Triệt cười, tròng mắt lạnh như băng sương, trầm giọng : "Nàng đáng đời! Ai bảo nàng hại chết xương thịt của ta. Gần chết? làm cho nàng lập tức thấy Diêm Vương coi là nhân từ!"

      "Ngươi. . . . . ." Thiên Vũ giận dữ, dùng sức kéo Hiên Viên Tiệt lên, nâng đến viện của Liễu Nhu. Hiên Viên Triệt chết sống chịu , hỏi: "Ngươi kéo ta chỗ nào?"

      Thiên Vũ cũng quay đầu lại, : "Tối nay để cho ngươi xem, rốt cuộc ai mới là phụ nữ ác độc! Ai mới là lòng muông dạ thú!"

      Mặc dù Hiên Viên Triệt hiểu, nhưng cưỡng được Thiên Vũ, chỉ đành phải theo , huống chi cũng muốn biết chân tướng , để cho mình an tâm.

      Trong lúc Hiên Viên Triệt nghi ngờ hiểu, Thiên Vũ lôi bay đến khuê phòng của Liễu Nhu, Hiên Viên Triệt xoay đầu, vừa định mở miệng, Thiên Vũ liền hạ thấp giọng dặn dò: "Chỉ để ý nhìn, cái gì cũng đừng !"

      Hiên Viên Triệt càng bốc lửa! Trong phòng, Liễu Nhu ngồi đối diện với nam tử trung niên, bàn còn để đồ trang sức bằng vàng.

      Liễu Nhu đắc ý cười cười, tán dương: "Ngươi làm rất tốt, những thứ này là thưởng cho ngươi."

      "Trắc phi quá khen, tiểu nhân dám tranh công, những thứ này đều là vương phi ngài mưu tính sâu xa." giả vờ từ chối, nhưng lại mong muốn hoàng kim, hai mắt đăm đăm.
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 47: Mọi chuyện kinh tâm (2)

      Liễu Nhu thu hết tham lam của vào mắt, lạnh lùng nhếch miệng, : "Quản tốt miệng của ngươi! Nếu để cho người khác biết bổn vương phi vì tranh thủ tình cảm mà hạ độc thủ, làm mất hài tử! Ngươi liền mang theo những hoàng kim này đến diêm vương điện mà xài !"

      nịnh hót lấy lòng: "Vương phi yên tâm, từ nay về sau tiểu nhân chính là người câm!"

      Liễu Nhu ghét nhìn cái, chán ghét sắc mặt tiểu nhân của , vội vàng đuổi "Ngươi còn ?"

      "Tiểu nhân ngay, tiểu nhân cáo từ!" Ôm những thỏi vàng sáng trong người, hận có cặp chân dài hơn, nhanh chóng về.

      Trong phòng chỉ có mình nàng. Liễu Nhu đắc ý cười: "Lưu Quân Dao, đấu với ta, ngươi còn non lắm. Ngươi đủ thông minh, đáng tiếc lại lòng dạ đàn bà, đủ hung ác tàn nhẫn. Ha ha ha. . . . . ."

      nóc phòng, hai người nhẫn tức giận, Hiên Viên Triệt nắm chặt hai quả đấm, khanh khách vang dội, môi dưới bị cắn ra tia máu, nếu phải là Thiên Vũ ngăn, nhất định bất chấp tất cả vọt vào giết đại phu đó, cũng muốn hung hăng tát Liễu Nhu, nữ nhân độc ác này, cư nhiên tự tay giết hài tử của mình, chẳng lẽ ở trong mắt Liễu Nhu, chỉ đáng giá thế thôi?

      Thiên Vũ nhìn chuyện ổn, lôi kéo Hiên Viên Triệt bay .

      Lan nhi mới vừa qua liền có lòng cảnh giác, nàng tìm được chứng cớ, nghĩ tới lại đụng phải hai phi tặc, nàng thầm kêu tốt: "Chẳng lẽ là đồng bọn của nàng ta! Đụng phải Lan nhi ta, coi như đời trước các ngươi xui xẻo." hai lời, Lan nhi phi thân đuổi theo.

      "Sao bọn họ lại tới phòng giam? Chẳng lẽ tiện nữ nhân đó muốn hại chết tiểu thư?" Mắt thấy bóng dáng của bọn họ chôn vùi ở trong phòng giam, Lan nhi nhất thời lo lắng đề phòng, sợ tiểu thư gặp chuyện may, nàng dùng hết tốc độ nhanh nhất, bay về phía phòng giam. Muốn bảo vệ tiểu thư chu toàn.

      Trong góc chiếu bóng dáng độc, nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng, Hiên Viên Triệt đau lòng, nhìn lại vết thương máu thịt mơ hồ lộ ra bên ngoài, muốn tát mình cái, vì sao xuống tay ác như vậy?

      từng bước từng bước đến gần Lưu Quân Dao ngủ mê man, ôm nàng, thấp giọng xin lỗi ở bên tai nàng: " xin lỗi, xin lỗi! Về sau tuyệt nữa."

      "Tiểu thư. . . . . ." Lan nhi xông tới, đụng vào người Thiên Vũ, Thiên Vũ kinh ngạc ngoài, vội vàng ngăn cản nha đầu lỗ mãng này "Suỵt! Đừng chuyện!"

      Thấy Vương gia ôm tiểu thư, Lan nhi rất yên tâm, nhưng lại nhìn ánh mắt chắc chắn của Thiên Vũ, Lan nhi gắng gượng tin tưởng lần! Dù sao tiểu thư thích Vương gia.

      Là ai kêu gọi ở bên tai nàng? Lưu Quân Dao cố gắng muốn mở mắt ra, đáng tiếc, đau đớn quá mức khiến nàng thể tỉnh lại.

      Nhìn nàng nhíu chặt mày, Hiên Viên Triệt rất lo lắng thương thế của nàng, bồng nàng lên, " cho phép ngươi tổn thương tiểu thư nhà ta!" Lan nhi đưa ra hai cánh tay, ngăn lại đường của .

      Hiên Viên Triệt lạnh lùng quét nàng cái, lại cúi đầu đưa mắt nhìn người trong ngực, trầm giọng : "Tránh ra!"

      "Ta . . . . . ." còn chưa dứt lời, Thiên Vũ lôi nàng qua bên, : "Yên tâm ! Dao muội muội có sao."

      "Tại sao ngươi như vậy? Người này độc ác, mới vừa đánh tiểu thư nhà ta gần chết, tại lại tới hỏi han ân cần, cho rằng tình cảm của tiểu thư nhà ta rất rẻ sao?" Lan nhi bất mãn chu mỏ, quở trách Hiên Viên Triệt, nhưng Thiên Vũ chẳng qua là cười cười, lời.

      "Ta cứu tiểu thư !" Thiên Vũ kéo cũng kéo được, Lan nhi tránh thoát kiềm chế của , ngừng xông về phía trước.

      Tĩnh Viên quá xa, ôm nàng vào phòng ngủ của , êm ái đặt nàng lên giường, áp bách đột nhiên xuất khiến nàng hơi đau, Lưu Quân Dao yên ổn trở mình lật qua lật lại.

      "Rất đau sao?" Hiên Viên Triệt cho là nàng có dấu hiệu tỉnh lại, bất an hỏi. Nhưng nhìn đến hai mắt nhắm chặt của nàng hơi thất vọng, chắc bởi vì đau đớn mà ngủ yên ổn rồi!






      Chương 48: Mọi chuyện kinh tâm (3)





      Hiên Viên Triệt lấy chai thuốc ra từ trong ngăn tủ, mở ra cỗ mùi thơm ngát bay đầy phòng. nâng bước lên, vừa định tới bên giường, Lan nhi vọt vào, đoạt bình thuốc của .

      "Đợi nào...!" Lan nhi tự mình bôi ở tay, xác định vô hại xong, mới yên tâm.

      Hiên Viên Triệt tức giận, chẳng lẽ còn sợ hại tỷ của nàn? "Lấy ra!" Hiên Viên Triệt lạnh lùng , vươn tay đoạt bình thuốc, nhưng Lan nhi cũng phải là đèn cạn dầu.

      Nắm bình thuốc chặt trong lòng bàn tay, chết cũng buông tay, biết lớn hét lên: "Nam nữ thụ thụ bất thân, thân thể băng thanh ngọc khiết của tiểu thư, sao có thể để cho tên khốn như ngươi nhìn!"

      Thiên Vũ toát mồ hôi vì Lan nhi, nha đầu này to gan lớn mật nha! Dám đối nghịch với la sát mặt lạnh?

      Hiên Viên Triệt quyết tâm muốn cướp tới tay, bất chấp tất cả, thân thể va chạm, Lan nhi có đứng vững, lảo đảo cái, Hiên Viên Triệt được như ý rồi, thuốc rơi vào trong tay .

      Thiên Vũ tiếp được Lan nhi, Lan nhi mắng: "Thô lỗ khốn kiếp!"

      Hiên Viên Triệt bắn tới ánh mắt lạnh, Lan nhi hơi sợ, miễn cưỡng ngậm miệng! Thiên Vũ dắt nàng ra ngoài, giọng : "Bọn họ là vợ chồng danh chánh ngôn thuận, ngươi la như vậy. Quá thức thời !"

      Ngoài phòng ồn ào, bên trong phòng lại im ắng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của . Hiên Viên Triệt ngồi ở mép giường, nhàng vén y phục rách rưới của nàng, lộ ra từng đường vết thương máu chảy đầm đìa, đồng tử của co rút nhanh, trái tim cũng đập nhanh, khó thở, hận mình quá lỗ mãng, có tra xuống tay độc ác.

      Tự mình xức thuốc cho nàng, tay mới vừa đụng phải thân thể của nàng, liền nghe đến nàng giọng rên rỉ: "Hix . . . ." mát mát lạnh lạnh, mặc dù rất đau, nhưng cũng thoải mái.

      nhíu nhíu mày, để lực đạo, cẩn thận giống như che chở trân bảo.

      Rốt cuộc bôi xong, Hiên Viên Triệt săn sóc kéo chăn cho nàng, rón rén ra cửa, để nàng an tâm ngủ giấc cũng tốt!

      Mới ra cửa, bầu trời nhất thời giăng đầy mây đen, Thiên Vũ và Lan nhi nhìn mặt Hiên Viên Triệt đầy lo lắng, thầm kêu tốt, có người sắp gặp họa.

      Thiên Vũ kinh hồn bạt vía, chạy tới, kéo , hỏi: "Triệt, ngươi muốn làm gì?"

      "Gạt ta đều đáng chết!" hé mở môi mỏng, khạc ra câu tàn nhẫn, phá đá kinh trời, bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân[1].

      Lan nhi kinh ngạc há to miệng, nàng giả bộ bình tĩnh, nhưng đôi tay lại bán đứng nàng, vẫn run rẩy ngừng, nàng nghĩ thầm: "Vương gia là ác độc! Ta chọc nổi, lẫn mau, lần sau gặp trốn xa chút!"

      Lan nhi cũng bi ai vì tiểu thư: "Tiểu thư phải càng thảm hại sao? nam nhân ác độc, cuộc sống sau này làm sao sống?" Lan nhi nhìn chằm chằm cửa lớn, biểu tình bi ai, chỉ kém có kêu rên.

      "Triệt, ngươi đừng xung động, có lời gì từ từ !" Thiên Vũ muốn ngăn cản trận gió tanh mưa máu, nhưng làm sao cản nổi Hiên Viên Triệt?

      Hiên Viên Triệt hất tay của ra, cũng quay đầu lại, lập tức về phía trước, trung bay tới câu : "Thiên Vũ, chuyện này ngươi chớ xía vào! Vô luận như thế nào, ta cũng để cho người cố tình làm bậy đầu ta."

      Tâm ý của quyết, Thiên Vũ ngăn được, chỉ có thể van xin trời cao, cần quá tệ. Nếu càng thể thu thập rồi.

      Ở ngoại ô

      Đại phu tham lam vuốt ve vàng, ảo tưởng cuộc sống tương lai tốt đẹp, lại biết nguy hiểm buông xuống, lúc này đây ngoại ô là mồ chôn sinh mạng của .

      Gió thổi tới, cỗ khí lạnh cuốn lấy thân , bất an xoay người lại, ngắm nhìn chung quanh, trông gà hoá cuốc, hơi thở tầm thường đến gần.

      sợ co đầu rụt cổ, ôm chặt vàng, co cẳng chạy, vừa chạy, vừa quay đầu lại, chưa từng chú ý cây to phía trước. ‘ bùm ’ lập tức đụng vào cây khô, cái trán u cục lớn, vàng cũng rơi lung tung, quỳ mặt đất, vội vàng hấp tấp ôm vàng vào trong ngực.

      Nhất thời, dừng lại động tác trong tay, bởi vì bên tai thổi qua câu : "Giờ chết của ngươi đến!"

      ném vàng ra, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ với cái cây to: "Tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, thần tiên các lộ tha mạng nha!"

      "Tha mạng? Ngươi giữ lại lời đến phủ !" Hiên Viên Triệt thân ở trước mặt , thanh đao sáng loang loáng, đứng ở trước mặt .

      Đại phu càng thêm sợ hãi, tiếp tục cầu xin tha thứ: "Đại hiệp tha mạng! Ta vô tội, ta bị buộc!" có tật giật mình, khai ra hết mọi chuyện.

      "Giữ lại oan khuất của ngươi đến theo Diêm Vương !" Vung tay lên, đao rơi xuống, máu tươi tại chỗ. Theo thân đao, từng giọt từng giọt máu xuống mặt đất.

      Mau, chính xác, hung ác, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn đầu thân hai nơi. Tình đối với Liễu Nhu, biến thành tổn thương!

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân: câu này bắt nguồn từ câu chuyện xưa.

      Tề Uy vương sa vào tửu sắc, ba năm để ý tới triều chính, quốc nội hỗn loạn bất kham. Tài tử Thuần Vu Khôn biết Tề Uy vương thích chơi đoán chữ, lúc yết kiến rằng trong vương cung có con chim ba năm rồi chưa cất tiếng. Tề Uy vương : “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.” (Con chim ấy bay thôi, bay rồi vút tận trời xanh, hót rồi làm người kinh ngạc). Từ nay về sau Tề Uy vương cần vu triều chính, chăm lo việc nước, quốc uy đại chấn.

      Trong câu có ý chỉ lời Hiên Viên Triệt ra làm người kinh ngạc.
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :