1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi tái giá: Quân thần phân tranh - Lam Tử (156 chương + 3NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19: Giang sơn loạn (3)

      Ngày kế, thiên hạ nổi lên mưa bụi mù mịt!

      Lưu Quân Dao đẩy cửa sổ ra, nhìn bầu trời bao la mờ mịt, khỏi thở dài thở ngắn! Tự nhủ: "Ai! Ngày này sao thay đổi nhanh vậy? Quá khác thường!"

      Bất kể như thế nào, sức khỏe của ca ca thể kéo, Lưu Quân Dao thay đồ thường! Đeo túi, làm việc nghĩa được chùn bước tới cửa lớn phủ tướng quân!

      Nhưng nàng nghĩ tới gặp phải Hiên Viên Triệt ở trong sân, Hiên Viên Triệt dậy sớm, vừa lúc thấy nàng mặc đồ quái dị! Tò mò, từ từ về phía , nhìn nàng từ xuống dưới, hỏi: "Sáng sớm chỗ nào?"

      Lưu Quân Dao liếc cái, khẽ động khóe miệng, nhàn nhạt : "Mau tránh ra! Ta có chính vội, rãnh đấu miệng với ngươi!"

      "Ngươi. . . . biết điều!" Cả người Hiên Viên Triệt đầy lửa, mất hứng nhìn chằm chằm nàng, tốt bụng cũng bị xem thành lòng lang dạ thú!

      Lưu Quân Dao vòng qua , trực tiếp tới! Mặc kệ , vậy mà, Hiên Viên Triệt lại đột nhiên lôi ống tay áo của nàng, hỏi: "Rốt cuộc ngươi đâu? thấy trời mưa sao?"

      muốn lãng phí thời gian dây dưa với , Lưu Quân Dao ra mục đích hôm nay: "Ta lên núi hái thuốc, ta trúng độc, thể kéo dài được nữa."

      "Ta với ngươi!" Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, mình xông lên phía trước nhất! Lưu Quân Dao bĩu bĩu môi với ! Nhưng vẫn với !

      Dọc theo đường trừ tiếng hít thở, giữa bọn họ chỉ có trầm mặc! Vừa đúng rất nhàm chán, Lưu Quân Dao cố tìm lời , tò mò hỏi: "Vương gia, sao có rãnh rỗi theo ta đây?"

      "Bây giờ là thời kỳ bình thường, thể để cho ngươi hư đại của Bổn vương!" Hiên Viên Triệt khẩu thị tâm phi, trời mưa, núi đường trơn, yên lòng nàng mình. Nhưng lại muốn làm cho Lưu Quân Dao biết! phải lo lắng bị giễu cợt, mà là cũng hiểu tim của mình, tại sao mình giải thích được lo lắng nàng?

      "Cắt. . . ." Lưu Quân Dao khinh thường ngó cái, tăng nhanh bước chân, vội vã chạy tới núi!

      Mưa phùn từ bầu trời bay xuống từ từ biến thành tơ, cuối cùng giao nhau trong thiên địa! Rót thành từng dòng suối xinh đẹp! Trôi nhanh về phương xa. . . . . .

      đường rất trơn trợt, Lưu Quân Dao ngửa đầu nhìn đồi mênh mông bát ngát, cây cối xanh um! Nhìn thấy đáy! Chuyến lên núi khó khăn nặng nề.

      Nàng lên tinh thần rồi, bước chân mới vừa bước lên, liền bị kéo lại, nàng quay đầu lại, hiểu nhìn Hiên Viên Triệt, ho , dẫn đầu ở phía trước, được tự nhiên: "Bổn vương mở đường, nếu ngươi xảy ra chuyện, Bổn vương còn phải phí công phu cứu ngươi!"

      Vịt chết còn cứng mỏ! ràng lo lắng nàng, lại làm quái lạ! Lưu Quân Dao nhàn nhạt cười tiếng sau lưng , ngắm nhìn bóng lưng kiên nghị của , theo từng bước từng bước!

      Trời mưa leo núi là quá khó khăn! Mới chút thời gian, nàng mồ hôi đầm đìa! Thân thể đụng vào nhánh cây, y phục ướt đẫm rồi, hơn nữa mặt sớm biết là mồ hôi hay là nước mắt!

      Nghe tiếng hít thở nặng nề truyền đến từ sau lưng, Hiên Viên Triệt quay đầu lại, vừa đúng nhìn thấy bộ dáng ương ngạnh nhưng lại mệt mỏi của nàng, khó được tốt bụng vươn tay, : "Bổn vương kéo ngươi cái!"

      Lưu Quân Dao do dự lát, vẫn đưa tay vào trong bàn tay to rộng của , trong nháy mắt ấm áp truyền khắp toàn thân nàng!

      Đột nhiên! "A. . . ." Kêu to tiếng! Lưu Quân Dao bị động tác đột nhiên xuất của làm sợ hết hồn!

      Đợi khi nàng mở mắt ra, hai người bọn họ núp ở cây, Lưu Quân Dao mê mang nhìn , vừa định mở miệng, Hiên Viên Triệt liền che miệng của nàng, để cho nàng phát ra bất kỳ thanh gì!

      Nàng lập tức ý thức được chuyện nghiêm trọng! cao nhìn xuống, chỉ thấy hai bóng dáng lén lút xuyên qua giữa rừng cây, bọn họ cúi đầu rỉ tai, biết mưu đồ bí mật cái gì!




      Chương 20: Giang sơn loạn (4)





      Thanh chạm mặt đánh tới, y phục ướt đẫm dính sát ở người nàng, lạnh như băng thấu xương! "Uhm. . . ." Vừa định nhảy mũi, may là bị Hiên Viên Triệt kịp thời bụm miệng, nhưng thanh rất vẫn kinh động kẻ địch!

      "Người nào?" Gầm lên giận dữ, Hiên Viên Triệt ôm chặt nàng trong ngực, thân thể hai người núp ở trong lá cây.

      "Chớ kinh hãi, có thể là tiếng gió!" kẻ địch khác cười, Hiên Viên Triệt và Lưu Quân Dao thở phào cái dài, may là có bị phát !

      Bởi vì khoảng cách quá xa, bọn họ căn bản nghe kẻ địch thương thảo cái gì! Lưu Quân Dao lại gần bên tai Hiên Viên Triệt, lên tiếng đề nghị: "Vương gia, chúng ta có cần chộp bọn họ tới ép hỏi hay ?"

      bên tai, hơi thở ấm áp quanh quẩn ở bên cạnh ! Điều này làm cho trong lòng Hiên Viên Triệt tràn đầy rung động! Nhưng vẫn có tra cứu, cưỡng bách mình trấn định, : "Trước cần bứt dây động rừng! Đợi trời tối!"

      "Ừ. . . . . ." Lưu Quân Dao gật đầu, hai người vẫn núp kín tàng cây, cho đến kẻ địch rời ! Hiên Viên Triệt ôm eo thon của nàng, phi thân vững vàng rơi mặt đất.

      Nhiệt độ bên hông khiến cho tim nàng nhảy về phía trước! Vì che giấu bối rối của mình, Lưu Quân Dao : "Chúng ta hái thuốc !" đợi trả lời, nàng thân mình dẫn đầu về phía trước!

      Trời mưa xuống, đường trơn trợt, hơn nữa giữa núi bóng rừng nặng nề! Tìm kiếm thuốc hái thể nghi ngờ là mò kim đáy biển.

      "Ngươi tìm thảo dược gì?" Hiên Viên Triệt hỏi thăm.

      Lưu Quân Dao cúi đầu, tìm kiếm mặt đất quay đầu lại, thuận miệng đáp: "Hạt mã tiền! ta trúng độc, hơn nữa còn có dấu hiệu nôn mửa!"

      "A. . . . Tìm được!" Lưu Quân Dao bỏ qua , hưng phấn chui vào trong bụi cây, tay vuốt ve thảo dược, vô cùng kích động!

      Nàng cẩn thận bỏ cây cỏ cứu mạng vào trong túi, đứng dậy đối mặt nét mặt tươi cười như hoa của ! Hiên Viên Triệt đột nhiên ‘ xì ’ cười ra tiếng, Lưu Quân Dao nghi ngờ hỏi: "Thế nào?"

      Hiên Viên Triệt , đưa tay nhàng lau bùn đất mặt nàng! Động tác thân mật bực này khiến cho mặt của nàng đỏ ửng. Lúng túng cười yếu ớt, lúc này, mưa càng xuống càng lớn, y phục ướt nhẹp dính sát ở người. Nàng bị đông cứng đến phát run! Miệng cũng thành màu tím!

      Lưu Quân Dao ngó cái, : "Vương gia, chúng ta xuống núi ! Nơi này rất lạnh!"

      Hiên Viên Triệt lôi kéo nàng, nhíu nhíu mày, : " được, vào lúc này đường núi trơn trợt, hơn nữa sắc trời cũng rất tối, giờ phút này xuống núi an toàn! Chúng ta tìm sơn động tránh mưa, sáng mai trở về!"

      đợi nàng phản kháng, níu lại nàng, vừa , vừa tìm kiếm sơn động! Rốt cuộc, trời phụ người có lòng! Ở phía sau núi, cất dấu cái sơn động!

      Sau khi hai người tiến vào, kinh ngạc phát , bên trong đầy đủ hết, củi, cỏ khô! Còn có chiếc giường đá! Hơn nữa chút bụi bậm cũng có, giống như có người ở tại nơi này.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng lời : "Có người ở tại nơi này vậy?"

      Đối với ăn ý giữa hai người, bọn họ ngậm miệng ! Hiên Viên Triệt lấy ra hộp quẹt, nhất thời, ánh lửa chiếu vào trong động! Lưu Quân Dao để túi xuống, nhanh chóng chạy đến bên đống lửa, chỉ chốc lát sau, y phục tỏa ra hơi nước! Chân mày nhíu lại của nàng từ từ giãn ra! người ấm áp nhiều.

      Hiên Viên Triệt bên cạnh, trong lúc lơ đãng liếc thấy nụ cười mặt nàng, trong lòng nhất thời lọt nửa nhịp! Ánh lửa chiếu vào mặt nàng, rất nhu hòa! Đồng thời khiến cho hoảng hốt. Tim đập rộn lên! Giống như những đốm lửa nhảy trong lòng, sóng lòng sôi sục!
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21: Tình ý sinh

      Ý loạn tình mê, vì để cho mình trầm luân, Hiên Viên Triệt kịp chờ đợi thoát cảnh tượng mập mờ này!

      Lưu Quân Dao chẳng qua là nhìn cái, cũng quản khỉ gió! Vừa đúng, sau khi rời , Lưu Quân Dao yên tâm to gan cởi áo khoác ra, đặt ở mép lửa hơ cho khô!

      Thời gian trôi qua từng chút từng chút! Lưu Quân Dao nhìn chung quanh, thấy trở lại, nàng nghĩ thầm: "Trời tối rồi, xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ!"

      Khoác y phục ấm áp lên người, Lưu Quân Dao vội vội vàng vàng ra ngoài, tìm kiếm hành tung của ! Chân mới vừa bước ra, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đêm tối mông lung!

      Nàng thử hô: "Vương gia?"

      "Trời rất lạnh, ngươi ra ngoài làm gì?" Hiên Viên Triệt vui hỏi, chân mày lại nhíu lại! Mặc dù khẩu khí rất hung, nhưng vẫn che dấu được quan tâm trong giọng !

      Lưu Quân Dao che miệng mà cười, đột nhiên liếc thấy trong tay xách theo con cá, nàng vô cùng khiếp sợ, hỏi: "Ngươi đánh cá từ đâu? Hình như chung quanh đây có con sông!"

      "Oh. . . . Cái này nha!" Hiên Viên Triệt hất con cá cầm trong tay lên, : "Mới vừa rồi trong lúc vô tình ta tới phía sau núi, phát hồ, kỳ quái là, mặt hồ bốc hơi nóng! Nước hồ cũng ấm áp đấy!"

      "Hồ nước nóng?" thể tưởng tượng nổi, Lưu Quân Dao suy nghĩ! lát vào ngâm, cảm giác nhất định rất tuyệt!

      "Hồ nước nóng là cái gì?" Hiên Viên Triệt hiểu, để xuống tư thái, ngại học hỏi kẻ dưới!

      Nàng nhàn nhạt cười tiếng, đúng nha! Người cổ đại làm sao biết hồ nước nóng! Vì vậy nàng giải thích đơn giản: "Nước hồ ấm áp , cho nên gọi hồ nước nóng!"

      "A!" cái hiểu cái ! Cũng muốn truy cứu, ngồi xuống, hai người bận rộn, bắt đầu nướng cá!

      Chỉ chốc lát sau, mùi thơm tràn đầy sơn động hẹp, Lưu Quân Dao nhìn chằm chằm con cá nướng vàng, thèm thuồng! Nàng cười vui vẻ, tán dương: "Oa! Thơm quá ....! nghĩ tới Vương gia sống an nhàn sung sướng cũng có tay nghề tốt như vậy!"

      Hiên Viên Triệt nhìn chăm chú vào nàng! Chẳng qua là phát trong ánh mắt mình lộ ra cưng chìu! Vẻ mặt vẫn như cũ, bật cười : "Ngươi khen ta? Hay là tổn hại ta?"

      ở bên cạnh, đưa thân cá mập mạp cho nàng, Lưu Quân Dao hạnh phúc, cẩn thận chọn xương cá, sau đó hung hăng cắn cái, mồm miệng lưu hương! Hạnh phúc tràn đầy.

      Trước giây, ăn ý lưu chuyển ở giữa hai người! Sau giây, hạnh phúc tăng nhiệt độ ở giữa hai người!

      Lưu Quân Dao hài lòng vỗ vỗ bụng! no bụng nha! Đột nhiên, Hiên Viên Triệt lời ra phía ngoài! Lưu Quân Dao đuổi theo , hỏi: "Ngươi muốn chỗ nào?"

      "Dò thám địch doanh!" Bốn chữ đơn giản, con đường này lại nguy cơ trùng trùng!

      Trong đêm khuya, nàng cảm nhận được hơi thở uy hiếp, Lưu Quân Dao chỉnh trang xong, theo , : "Ta với ngươi!"

      Hiên Viên Triệt tin nhìn nàng cái, cười đến mặt khinh bỉ: "Ngươi được ? Đừng cản trở Bổn vương!"

      "Ngươi đừng nhìn ta! Đến lúc đó có thể là ta cứu ngươi !" Lưu Quân Dao nhàn nhạt cười tiếng, tràn đầy tự tin!

      "Ngươi có công phu?" Hiên Viên Triệt chưa từ bỏ ý định hỏi nữa, đồng thời, trong lòng căng thẳng! nhất thời nhìn nhiều nàng hai mắt, vương phi cưới này, đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện gạt ? Ngày thứ hai thành thân hưu phu (bỏ chồng), lại còn tỷ võ chọn rể! Nàng tựa như cơn mê! Lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.

      "Biết chút!" Nàng hàm hồ trả lời, bỏ lại , dẫn đầu rời , nếu lộ hết.

      Hai người mặc áo trắng bay trung! giống thám tử, giống như là quỷ!

      Thủ vệ chỉ cảm thấy sau lưng lãnh lẽo, liền với đồng bạn: "Ngươi cảm thấy cái gì ? Hình như là màu trắng!"

      "Ta thấy là hồn!" Ném câu , rời , chỉ để lại thủ vệ run lẩy bẩy! Cầu nguyện có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.




      Chương 22: Vào hang hổ





      Đêm đen này lại là đêm giết người!

      Hai người lén lén lút lút lẻn vào bên trong kẻ địch! Tách ra vòng qua lều! Mắt thấy bốn phương, tai nghe tám hướng! Tỉ mỉ lưu ý động tĩnh bên trong lều!

      "Mỗi người các ngươi đều là thùng cơm? Bỏ lỡ vô ích cơ hội lớn như vậy!" Gầm lên giận dữ tràn ngập, cả chim ở ngoài cũng bị kinh sợ.

      "Đại vương, Minh triều phải hao binh tổn tướng rồi sao? Tính toán ra, chúng ta cũng coi như đánh thắng cuộc !" người trong đó còn đắc chí ! Lỗ mũi cũng vểnh lên trời.

      Dạ Quân tay nâng cằm, trầm tư hồi, thanh uy nghiêm truyền đến: "Tướng quân Minh quốc trúng độc, Vương gia cũng mất tích, đây là cơ hội rất tốt, chúng ta hành động theo kế hoạch!"

      Kế hoạch? Là cái gì đây?

      Lưu Quân Dao và Hiên Viên Triệt chậm rãi tới gần, hai người rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng lời : "Có nội gian?"

      Quả , bọn họ đoán rất đúng! Nếu vì sao đêm bọn họ có trở về, kẻ địch liền có được tin tức ! Bởi vì Ám Dạ chắc biết nặng như vậy.

      Nếu là như vậy ! Chuyện dễ làm hơn nhiều! Hai người vừa ăn ý nhìn nhau, tâm như gương sáng! Nhất thời có ý kiến hay!

      Bất kể kế hoạch của Dạ Quân là cái gì! Bọn họ cũng có thể tương kế tựu kế!

      Trong đêm tối, hai người áo trắng lặng lẽ rời , thần biết quỷ hay! cơn gió lạnh thổi qua, giống như mộng ảo!

      đường núi, bọn họ trước sau lại! Bên tai trừ tiếng gió, đều là yên lặng, Lưu Quân Dao vẫn nhịn được hỏi: "Vương gia, trong đầu ngươi chứa thuốc gì? Vì sao trở về, mà lại trở lại sơn động rồi?"

      Hiên Viên Triệt tự lo về phía trước, hồi lâu sau, mới mở miệng: "Diễn trò như vậy mới giống như !"

      "Oh. . . ." cuối kéo dài, người thông minh tốt! chút liền thông, Lưu Quân Dao nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng tự nhiên sanh ngưỡng mộ đối với Vương gia.

      Vẫn cho là chỉ là người ít học, con nhà giàu tự cao tự đại! Nhưng hôm nay lại cơ trí cách ngờ!

      Hai người an tâm ở trong động, thoải mái qua đêm! Nhưng bên tướng quân phủ lại ầm ĩ lật trời!

      Ám Dạ vội vã phá cửa mà vào! kịp thở gấp, nhìn Lạc Thiên giường bệnh, mặt Ám Dạ lộ vẻ khó xử! : "Tướng quân, ta hiểu nên quấy rầy ngươi, nhưng Vương gia và vương phi mất tích! Từ buổi sáng sau khi rời khỏi đây chưa có trở về!"

      "Này. . . . . ." Lạc Thiên cũng cả kinh trong lòng, nhưng rốt cuộc là người gặp sóng lớn, rất nhanh trấn định lại! Lạc Thiên dùng đôi tay chống đỡ gian nan nâng cả thân thể, suy nghĩ chút, : "Trước nên kinh hoảng! Bí mật phái người tìm! Nhớ lấy, cần lộ ra!"

      Hôm nay là thời kỳ nguy hiểm, nếu như Dạ Quân biết bọn họ có người cầm đầu hỗn loạn! Chuyện này phiền toái, hiển nhiên Ám Dạ cũng hiểu lợi hại trong đó!

      Hai tay ôm quyền, : "Ta lập tức làm!", mang theo đội nhân mã, lặng yên tiếng động lên núi!

      Dần dần, ngày lộ ánh sáng!

      Hai người trong động cũng xuống núi, lúc này, bọn họ nghe được bên tai có tiếng tầm thường! Nhưng trực giác mẫn cảm cho bọn họ biết, có nguy hiểm!

      Quả nhiên, bọn họ thấy được Ám Dạ gấp tìm tung tích của bọn họ! Hiên Viên Triệt thấp giọng : "Ám Dạ!"

      Nghe được thanh, Ám Dạ lập tức chạy tới, mừng rỡ, như trút được gánh nặng! Vui mừng: "Vương. . . . . ." chữ cuối cùng bị ánh mắt của Hiên Viên Triệt bức vào.

      Hiên Viên Triệt : "Ám Dạ, ngươi lập tức dẫn người trở về, thả ra tiếng, Bổn vương mất tích! Nhớ, cần phải huyên náo cả thành!"

      Mặc dù Ám Dạ hiểu, nhưng lại trung thành cảnh cảnh, theo lệnh mà làm! Lập tức ngựa ngừng vó xuống núi.

      Lưu Quân Dao thầm câu: "Lão hồ ly!"
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23: Dư luận xôn xao, gậy ông đập lưng ông

      Cả thành bị mưa, tựa như bóng tối trước bình minh! Nhưng, bóng tối cũng che giấu được sát ý giấu trong đó!

      "Làm ?" Kẻ địch vui mừng gầm thét tiếng! Mặt mày Dạ Quân cao cao tại thượng lộ ra mừng rỡ!

      "Thiên chân vạn xác! Đại vương, đây là thời cơ tốt ngàn năm thuở nha!" người lính khom lưng, cúi đầu cung kính.

      Dạ Quân chợt đứng dậy, vuong tay lên! Cao giọng : "Truyền lệnh xuống, chờ xuất phát!"

      "Tuân lệnh, Đại vương!" cuộc đại chiến thể tránh khỏi! Cứ nhìn hùng, phóng khoáng cường tráng! Chỉ điểm giang sơn!

      Bên phủ tướng quân, Hiên Viên Triệt và Lưu Quân Dao cải trang giả bộ vào phủ tướng quân! Hiên Viên Triệt vội vàng bố trí chiến , Lưu Quân Dao lo trong lo ngoài nấu thuốc cho Lạc Thiên!

      "Ca, uống thuốc ! Bảo đảm ngươi thuốc đến bệnh trừ!" Lưu Quân Dao bưng chén thuốc đen thùi lùi vào, nhìn thuốc đắng nổi khói!

      Lạc Thiên bưng lên, uống cạn sạch toàn bộ, chân mày cũng chưa từng nhíu lại! Lưu Quân Dao cúi người xuống, giọng hỏi: "Ca, đắng sao?"

      Lạc Thiên khẽ động khóe miệng, cười cười! : "Thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh! Huống chi đao kiếm ta đều sợ, chút thuốc này coi là cái gì!"

      Lưu Quân Dao giơ ngón tay cái lên! Tán dương : "Ca, hỗ là hùng!"

      Lạc Thiên bị bộ dáng đáng nghịch ngợm của muội chọc vui, áp lực chiến tranh cũng trở thành hư ! Nhưng dù sao cũng liên quan đến quốc gia tồn vong, Lạc Thiên cũng thể qua loa, hỏi: "Muội, Vương gia chuẩn bị như thế nào?"

      Nàng đỡ ca ca dậy, tựa vào mép giường, : "Mới vừa rồi ta gặp phải , giống như loay hoay bể đầu sứt trán, nhưng ta cũng biết tiến triển ra sao. Bất quá, nếu như ca muốn biết, ta hỏi chút!"

      Lạc Thiên còn chưa kịp ngăn cản, nàng cấp tốc chạy ra ngoài!

      Rốt cuộc thấy được Hiên Viên Triệt ở trong đại sảnh, nơi xa nhìn lại! mặt Hiên Viên Triệt tràn đầy nụ cười tự tin! Chỉ thấy đứng dậy, cả người có uy nghiêm! Cao giọng : "Mọi người nhanh nghỉ ngơi ! Chuẩn bị xong tối nay chiến đấu!"

      "Dạ, Vương gia!" Mọi người đồng tâm hiệp lực! Cả người tràn đầy lực lượng! Đối với trận đánh tối nay, bọn họ cũng thể chờ đợi!

      Màn đêm buông xuống! Trong thành yên lặng.

      Trong khắp ngõ ngách trong thành, mấy người mưu đồ bí mật! Đáng tiếc! mưu quỷ kế sớm bị đoán được, Ám Dạ mang theo mấy người lính vọt vào, đao gác ở cổ, bọn họ chưa ý thức được mệnh bị đe dọa!

      người lính hung hăng: "Đàng hoàng chút!"

      Hai binh lính trong đó trói kẻ địch lại, nhét vải rách vào trong miệng bọn họ! Kẻ địch trong lúc nhất thời phản ứng kịp! Chẳng lẽ chiến chưa khai hỏa! Bọn họ thua?

      Chủ tướng nằm giường dậy nổi, Vương gia mất tích! Tất cả, nhìn như có cơ hội có thể dùng! Nhưng thực tế, cũng là liên hoàn Kế, gậy ông đập lưng ông!

      Dạ Quân cưỡi chiến mã, tỏa ra oai hùng! Nhìn trong thành xa tối đen như mực, đột nhiên trong góc sáng lên ánh lửa! Dạ Quân mừng rỡ! Nghĩ thầm mưu kế của mình được như ý rồi. Dẫn đại quân tiến vào!

      Cửa thành từ từ mở ra! Dạ Quân chưa từng phát có bẫy! Ngẩng đầu ưỡn ngực vào thành. Phút chốc cửa thành đóng lại! trễ, Dạ Quân sớm vô vọng ra khỏi thành.

      " nghĩ tới Dạ Quân thông minh đời, cũng phạm hồ đồ!" Hiên Viên Triệt khinh thường, hôm nay kẻ địch giống như dê con đợi làm thịt!

      Lưu Quân Dao và Hiên Viên Triệt kề vai chiến đấu! Ra lệnh tiếng! Trống trận nổi lên bốn phía, khói trắng cuồn cuộn, người ngã ngựa đổ, lửa đạn cả ngày, liều chết kịch liệt, mảnh giáp lưu, ánh lửa cả ngày!

      Hết cách xoay chuyển, Dạ Quân hoảng hốt thoát !

      Trận chiến này, chôn vùi rất nhiều máu thịt nam nhi! Đây chính là cái gọi là giang sơn?




      Chương 24: Hai quân đại chiến





      Sau cuộc chiến bại, Dạ Quân cam lòng! Ngày kế! Đánh trống vang dội!

      Chiến hết sức căng thẳng giương cung bạt kiếm! Vạn ngựa chạy qua, đất rung núi chuyển, vạn tên cùng bắn, lực lượng đông đảo hùng mạnh, trong nháy mắt biến sắc!

      ‘Oanh ’ tiếng, đầu óc mọi người trong nháy mắt nổ tung, tất cả đều tới quá đột ngột, làm cho người ta ứng phó kịp. Lưu Quân Dao lao ra cửa. Vừa lúc đụng phải Lạc Thiên và Hiên Viên Triệt sắp sửa ra cửa, bọn họ cũng mặc khôi giáp, tay cầm kiếm dài, mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.

      Kéo chặt Lạc Thiên, lo lắng: "Ca, để cho ta cùng !", nhìn như hỏi thăm, nhưng trong giọng lộ ra kiên định thể kháng cự.

      Lạc Thiên cả giận : "Hồ nháo! Ở lại trong phủ, được đâu." .

      "Nhưng. . ." Nàng còn muốn tiếp tục, chỉ là vừa muốn ra liền bị hung ác trợn mắt nhìn trở về!

      "Chúng ta !" Lạc Thiên vẫy gọi phía sau, mười tướng sĩ theo ra, Lưu Quân Dao cũng an phận ngây ngô, con ngươi vẫn chuyển động, đột nhiên có chủ ý. Nàng nhấc chân chạy phòng bếp.

      Trống trận nổi lên bốn phía, khói trắng cuồn cuộn, người ngã ngựa đổ, lửa đạn cả ngày, liều chết đọ sức, mảnh giáp lưu.

      Bọn họ đứng ở tường thành cao, mắt nhìn xuống quân đội phía dưới, dễ thấy nhất chính là Dạ Quân trong quân đội, ngồi ngay ngắn ở chiến xa, tròng mắt nhìn thẳng phía trước, khí phách tự thiên mà thành.

      Cửa thành đóng chặt, phòng thủ nghiêm cẩn, mặc cho Dạ Quân gọi trận thế nào cũng đóng cửa ra, Lạc Thiên cười nhạo nhìn bọn họ, lớn tiếng : "Dạ Quân, nằm mơ cũng nghĩ đến ta hoàn hảo hao tổn đứng ở trước mặt ngươi! , hạ độc phải thủ đoạn cao minh."

      Ha ha ha! Dạ Quân cười to ba tiếng, khí diễm phách lối xông thẳng 9000 tầng mây, hô hào : "Ngoài ý muốn cũng thường xảy ra! Hôm nay nhất định rửa thù trước!"

      "Bớt nhảm, ngươi chú ý an nguy của bách tính, muốn phát động chiến loạn sao?" Hiên Viên Triệt cắt đứt bọn họ. Kiếm trong tay sớm rục rịch ngóc đầu dậy.

      "Kẻ thành đại , câu nệ tiểu tiết, chỉ mấy người chết đổi lấy nghiệp bá của ta, cũng coi như đáng giá." Dạ Quân tàn khốc tuyên bố số mạng của dân chúng, người hung ác, bận tâm chết sống của dân chúng.

      cổ phấn chấn tinh thần, hai cổ suy yếu, ba cổ qua, binh sĩ của Dạ Quân cũng dần dần ủ rũ, lúc này, Hiên Viên Triệt hạ lệnh đánh trống, hồi hồi tiếng trống vang dội. Tinh thần đại chấn.

      "Bắn tên!" Ra lệnh tiếng, vạn tên cùng bắn, binh mã hỗn loạn, giết chết vô số.

      "A. . . . . ." Bi tráng kêu thảm thiết. Thống khổ vạn phần.

      "Lui binh!" Vì bảo tồn thực lực, Dạ Quân hạ lệnh lui binh.

      Bị buộc bất đắc dĩ, Dạ Quân lui binh mười dặm, khoảng cách xa trở ngại bọn Hiên Viên Triệt tiến công, vì bận tâm an toàn của dân chúng trong thành, bọn họ dám tùy tiện ra khỏi thành nghênh chiến, thể làm gì khác hơn là ngắm nhìn ở tường thành.

      Đột nhiên, góc ở tường thành, lao ra mười kỵ binh, trong tay bọn họ cầm lon. Lộc cộc lộc cộc lộc cộc, bọn họ thừa thắng xông lên, quân đội Dạ Quân rất hỗn loạn, chỉ có bộ binh chạy ở cuối cùng.

      Đến gần bọn họ kỵ binh đem hết toàn lực ném lo trong tay ra, nữ tử áo đỏ huýt gió, ngay sau đó cây đuốc được ném ra. ‘ Đùng ’ tiếng vang lớn, tia lửa nổ tung cháy hết binh sĩ chưa kịp chạy trốn. Đồng thời cũng chọc giận Dạ Quân.

      "Muội!" Lạc Thiên lo lắng hô to tiếng, dư gấp gáp.

      Đây là thuốc nổ nàng chế luyện, chứa ở trong lon còn có lực sát thương, uy lực giống như mìn ở đại.

      Nghe được thanh ca ca, nàng quay đầu lại, mỉm cười báo lấy thắng lợi, tay nàng ngừng quơ múa trung.

      "Yên. . . . . . Tâm. . . . . . . . . . . . Ca. . . . . ." Nàng vui vẻ hô. Mọi người chú ý nhánh tên bắn lén về phía nàng.
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25: mũi tên đoạt mệnh

      "Cẩn thận!" Lạc Thiên lo lắng đề phòng la lớn, nhưng nguy hiểm tới quá nhanh, nàng xoay người sang chỗ khác sững sờ đứng, khi nàng ý thức được nguy hiểm đến kịp né tránh.

      Đúng lúc chỉ mành treo chuông, bóng dáng cao lớn thoáng qua, ôm Lưu Quân Dao ngây ngốc, xoay tròn mấy vòng, thành công rơi vào chỗ an toàn. người mặc giáp, người váy đỏ. đúng là bức họa hùng mỹ nhân tốt đẹp.

      Bọn họ xoay tròn, xoay tròn, giống như thời gian ngừng lưu động, nhìn nhau gì, giống ‘nhìn chàng trong rừng đào sâu’. Nàng sâu lâm vào trong đôi mắt thâm thúy của . Còn đắm chìm ở trong ánh mắt dịu dàng mà có chứa tia khủng hoảng ánh mắt của nàng. lâu hồi thần.

      Đột nhiên nghĩ đến Nhu nhi tại kinh đô phía xa, trong lòng đau nhói khiến cho lập tức hồi thần. Bị đẩy cách lồng ngực dầy của ! Trong lòng Lưu Quân Dao khó nén thất vọng.

      Khi bọn họ hoảng hốt, Dạ Quân thả tên bắn lén! Hiên Viên Triệt chỉ cảm thấy cả bắp đùi tê dại, vô cùng thống khổ rên rỉ, sắc mặt dần dần biến thành màu xanh. Theo tay của nhìn sang, nàng lập tức bị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bất an kêu tiếng: " tốt, có kịch độc!"

      Che lại huyệt đạo của , hô lớn với binh sĩ ngây người như phỗng: "Lo lắng làm gì? Còn mau đưa Vương gia trở về!"

      "Đúng, đúng, dạ!" Bọn họ phục hồi tinh thần lại, cuống quít tìm đến cái xe đẩy, luống cuống tay chân đưa Vương gia lên, tình nghiêm trọng nha!

      đường vừa chạy theo, vừa cầu nguyện: "Vương gia, ngươi ngàn vạn lần thể gặp chuyện may nha! Nhất định phải chống đỡ."

      Mắt thấy hô hấp của dần dần yếu, trong lúc bối rối nàng có phát , giọt nước mắt trong suốt xuống mặt . Nàng ngừng thúc giục binh lính : "Nhanh lên chút a! Nếu Vương gia có việc gì hay xảy ra, các ngươi phải chôn theo!"

      Lạc Thiên bị dọa! Vội vàng kêu Vương gia vào nhà."Mau mang Vương gia lên giường, mau gọi quân y tới đây." cả bên trong phủ đều hỗn loạn.

      Trong kinh thành, đều hốt hoảng, Thiên Vũ lo lắng trong lòng, mặt cũng lo âu, lo lắng hét lớn: " tốt! xảy ra chuyện."

      Thả chuyện trong tay ra, Thiên Vũ ngựa ngừng vó lên đường đến biên quan! Nhiệm vụ của sư phụ nhắn nhủ, Thiên Vũ coi như là tan xương nát thịt cũng muốn hoàn thành!

      "Đại phu nhanh lên chút ....!" Liếc thấy lão quân y tập tễnh bước ở cửa, nàng ngăn cổ họng kêu lên.

      Nàng sợ gặp chuyện may, cho đến thời khắc nguy cấp, nàng mới hiểu được lòng của mình, biết từ lúc nào, nàng bắt đầu quan tâm Hiên Viên Triệt rồi, phần tình cảm mông lung vào giờ khắc này bị hoàn toàn kích phát.

      Hai tay trong tay áo nắm chặt, trong lòng bàn tay sớm ra đầy mồ hôi. Nàng yên lặng thề ở đáy lòng: "Nếu như Hiên Viên Triệt có thể gắng gượng qua, ta nhất định nhìn thẳng tim của mình, quý trọng phần duyên phận dễ đến này!"

      Quân y tự nhiên dám trì hoãn, bọn họ là xách theo đầu làm việc! Dễ dàng sao? "Tới, tới." vừa thở dốc, vừa trấn an tâm tình kích động của vương phi. Nếu vương phi nổi giận, cái mạng già của khó giữ được nha!

      "Đừng nóng vội, muội, Vương gia có việc gì!" Lạc Thiên an ủi muội muội tâm tình mất khống chế, nhưng chân mày chau chặt, chút cũng nhõm hơn Lưu Quân Dao.

      Lão quân y vuốt mạch của Vương gia, mắt đóng chặt, nhăn nhăn lông mi trắng, tiếng than năng có khí phách. An tĩnh! Khiến cho bọn họ hoảng hốt dứt, lòng khẩn trương có tia co giật đau đớn.

      "Như thế nào? Đại phu." Hai huynh muội trăm miệng lời đặt câu hỏi, chỉ thấy thần sắc đại phu ngưng trọng, lòng căng thẳng của bọn họ lại bị treo lên cao lần nữa.

      Ai! Nặng nề thở dài, tay đại phu vuốt râu ria hoa râm, : " may là kịp thời che lại huyệt đạo, nếu độc tố lan tràn toàn thân, hậu quả thiết tưởng chịu nổi."

      Lời đại phu khiến cho bọn họ nhất thời nở nụ cười, giữa hai lông mày buông lỏng rất nhiều. Nhưng lời sau của lại đánh bọn họ vào địa ngục.

      "Nhưng, loại độc hiếm thấy này thần mới nghe lần đầu, thứ cho thần thể ra sức!" sợ cúi đầu, dám đối mặt ánh mắt giết người của vương phi và tướng quân.

      Giống như vừa từ thiên đường, rơi xuống nhân gian, cả người ngừng co quắp, chẳng lẽ chuyện nàng lo lắng xảy ra sao?




      Chương 26: Cạo xương giải độc





      Tại sao phải đến mất mới quý trọng? Tại sao đến đến sau cùng mới hiểu ra phần tình này?

      Lưu Quân Dao chán chường ngồi sững đất! Phất tay với mọi người cái, hữu khí vô lực: "Các ngươi đều ra ngoài ! mình ta lẳng lặng!"

      Lạc Thiên đặt cái tay lên bả vai của nàng! Lo lắng hỏi: "Muội, còn chịu đựng được ?"

      "Ca, ta sao! Ngươi nghỉ ngơi trước ! Ta suy nghĩ biện pháp!" Lưu Quân Dao triển lộ nụ cười tái nhợt với ca ca! Nhưng lòng của nàng cũng ngừng co quắp! sớm đau đến trăm ngàn vết thương.

      Lạc Thiên yên lòng nhìn nàng cái, cuối cùng vẫn rời ! tay của nàng chống đầu, chau chặt chân mày! Nhìn Hiên Viên Triệt hôn mê bất tỉnh giường, nàng nhất thời cảm thấy mình rất vô dụng!

      Đột nhiên, nàng nghĩ tới biện pháp mạo hiểm!

      Nàng tự chủ trương vén ống quần lên, kinh ngạc nhìn vết thương, bởi vì kịch độc, vết thương tím bầm. Nghĩ tới mình chịu đựng thống khổ, nàng nhịn được đau lòng, khóe mắt có chút ươn ướt.

      Nàng giọng phân phó : " lấy cây đao, còn có lấy nến bàn đến."

      "Dạ!" dám chần chờ, nha hoàn nhanh chóng mang vật vương phi cần tìm tới.

      Dao găm sạch trơn lòe lòe lẳng lặng nằm ở ánh nến, lật tới lật lui, để nó cháy sạch đều đều, ánh mắt của vương phi giống dịu dàng vừa rồi, ngược lại có chút lạnh như băng, lại lộ ra chút kiên định.

      "Vương phi, ngài muốn làm gì?" Nha hoàn có chút khẩn trương hỏi.

      Nàng xoay người lại nhìn nàng cái, lại tiếp tục công việc trong tay, đồng thời nàng : " lấy đồ cầm máu ."

      "Vâng!" Nàng sửng sốt trước, rồi sau đó chạy nhanh ra ngoài giống như thỏ. Ánh mắt thấy bóng lưng nhanh của nha hoàn, khiến cho nàng nhíu nhíu mày. Tự nhủ: "Ta rất kinh khủng sao? Chạy trốn nhanh như vậy. Nếu như ở thế kỷ hai mươi mốt cũng có thể trở thành chạy nhanh vô địch rồi."

      Thế kỷ hai mươi mốt! Nàng cũng trở về được nữa! Nghĩ được như vậy, nàng lại đau lòng!

      "Vương phi, đồ ngài muốn lấy đến rồi." Thanh vội vã của nha hoàn cắt đứt suy nghĩ của nàng. Phục hồi tinh thần lại, nhận lấy mảnh vải trắng trong tay nha hoàn.

      Chuẩn bị tất cả thỏa đáng, đao rơi vào miệng vết thương, cắt thịt màu tím ra, cỗ máu đen xông ra. "A! Vương phi?" Nha hoàn sợ kêu to.

      Lưu Quân Dao lạnh lùng liếc nàng cái, nha hoàn bị dọa đến lập tức lên tiếng, che miệng lại, trong mắt đầy sợ hãi. Nàng giương mắt nhìn nhìn màn kinh khủng, "Vương phi quá ác!" .

      Hết sức chăm chú bận rộn, lấy máu độc ra, dùng nước trong tỉ mỉ rửa sạch, tránh lây. Quấn mảnh vải trắng êm ái ở đùi , lại móc viên thuốc màu đen từ người ra. Xoay người với nha hoàn: "Rót ly nước!"

      "Oh. . . . Được!" Rốt cuộcđã xong, vội vàng chạy đến trước bàn rót ly nước nóng. Cho uống thuốc xong, nàng nhất thời thở phào nhõm dài.

      Nhưng nàng còn chưa dám buông lỏng! Tự lẩm bẩm: "Nếu như có thần đan diệu dược mới tốt!"

      Lời vừa dứt, viên thuốc đưa tới trước mặt nàng! Quỷ sứ sai khiến, nàng cầm viên thuốc! Quay đầu nhìn khuôn mặt xa lạ! Lập tức nhắc lòng cảnh giác! Võ trang đầy đủ!

      Giọng của nàng tốt hỏi: "Ngươi là ai?"

      Thiên Vũ ôm cổ của nàng! Mập mờ phun khí nóng ở bên tai nàng, chọc cho nàng nổi hết cả da gà! Thiên Vũ nỉ non: "Sư muội! lâu gặp!"

      "Ngươi. . . . Thiên Vũ?" Lưu Quân Dao xác định hỏi, Thiên Vũ cười hì hì gật đầu! Nàng yên tâm đưa viên thuốc cho Hiên Viên Triệt ăn vào! Nàng chưa bao giờ thấy mặt sư huynh này, vì sao đúng dịp tới giúp nàng đây?
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 27: Tắm uyên ương

      biết từ lúc nào! Ngươi lặng lẽ vào ở trong lòng của ta! Mọc rể nảy mầm! Dính nội tâm của ta, rút ra cũng đau! Rút đau hơn!

      Hiên Viên Triệt trải qua cuộc hành hạ tỉnh lại! Chợt phát , mình ngâm mình ở trong nước nóng! chật vật mở mắt, đập vào mắt chính là bức mỹ nhân đồ xinh đẹp.

      Trong ao bốc hơi nóng, Lưu Quân Dao mặc quần áo trong màu trắng trong suốt! Chỉ thấy nàng đâm đầu vào trong nước, lúc ra, giống như mỹ nhân ngư kiêu ngạo! Thủy châu óng ánh trong suốt theo gương mặt chảy xuống! Thân thể xinh đẹp như như ! Câu dẫn lòng người!

      Hiên Viên Triệt nhất thời nhìn lại! Cả người nóng lên! Trước mắt thoáng cái! Lưu Quân Dao bơi tới bên cạnh , thân thể mềm mại nằm ở trước ngực ! Hơi thở mong manh!

      Hiên Viên Triệt đè nén ngọn lửa trong lòng! giọng hỏi: "Ta phải trúng độc sao? Ta ở tại nơi nào?" tại dư độc của chưa hết! Thân thể còn rất yếu!

      Lưu Quân Dao nhàn nhạt cười! ra nghi vấn của : "Thiên Vũ cứu ngươi! Bây giờ chúng ta ở ao nước nóng sau núi! Tắm nước nóng có hiệu quả cho vết thương khép lại!"

      Lời ít mà ý nhiều! Nhưng lại kích khởi ngàn tầng sóng!

      Thiên Vũ là con của Binh Bộ Thượng Thư! Cũng là bạn tốt của ! nuôi ở khuê phòng như thế nào biết?

      "Ngươi rất quen với Thiên Vũ?" Hiên Viên Triệt chút để ý hỏi, nhưng lại có thâm ý khác!

      Lưu Quân Dao là người thông minh bực nào! Tự nhiên hiểu thử dò xét! Nàng chống lại ánh mắt của , thản nhiên tiếp nhận cái nhìn của ! Dịu dàng : "Biết nha! và ca ca rất quen!"

      Đột nhiên, Hiên Viên Triệt buồn bực hừ : "A. . . ." hung ác trừng mắt nữ nhân này, nghĩ thầm: ngươi cố ý!

      Lưu Quân Dao hoảng hồn, luống cuống tay chân, lo lắng nhìn ! xin lỗi: "Vương gia, xin lỗi! Ta phải cố ý đá ngươi!"

      Khi nhìn thấy, Lưu Quân Dao cười trộm! Vì để cho tiếp tục truy vấn! Nên đá chân đau của !

      " có. . . Chuyện!" nhịn đau! Chỉ ra hai chữ!

      Lúc này, cảm thấy ngực có hai luồng lửa nóng! cúi đầu mà xem xét! Trong nháy mắt sắc mặt biến thành đen, gầm : "Lưu Quân Dao! Tay của ngươi để hướng nào?"

      Bị hô, suy nghĩ của nàng hoàn toàn trở lại, khẽ cúi đầu, lại nhìn thấy hai tay của mình nắm ngực lớn của ! ‘Bạch’ hạ xuống, cả mặt nàng đỏ bừng!

      Nhưng làm cho người ta ngờ chính là, nàng chẳng những biết thẹn! Còn lớn mật ôm cổ của ! Cúi thân thể xinh đẹp xuống! Ghé vào lỗ tai nhàng khạc ra khí nóng! Hài lòng cảm thụ thân thể run rẩy!

      nghẹn đỏ mặt, nhưng thân thể mềm mại vô lực! Chỉ có thể mặc cho nàng muốn làm gì làm, Lưu Quân Dao cười khe khẽ, ghé vào lỗ tai mập mờ nỉ non: "Vương gia. . . Chúng ta cùng nhau trải qua sinh tử! Đoạn tình này phải lâu dài!"

      "Ngươi. . . . . ." Hiên Viên Triệt bị lời của nàng dọa sợ, đây là tỏ tình sao?

      mảnh trầm mặc, bởi vì chiếm được trả lời của ! Lưu Quân Dao hăng hái rã rời! Từ người , kinh ngạc nhìn mắt của , bên trong có bóng dáng của nàng! Nàng vui vẻ nhếch miệng, quả nhiên là, cười tiếng khuynh thành! Điên đảo chúng sinh!

      Hiên Viên Triệt khóa bóng dáng của nàng ở trong mắt, rốt cuộc ai mới là nàng? Đáng nghịch ngợm? Thông minh cơ trí? Thâm trầm tỉnh táo? Hay là quyến rũ xinh đẹp?

      Bất kể là mặt nào! Cũng sâu hấp dẫn ! Dần dần trầm luân! Hiên Viên Triệt nhàng khạc ra dấu chấm hỏi: "Đến tột cùng ai mới là ngươi?"

      Lưu Quân Dao sửng sốt! Rồi lập tức khẽ cười trả lời! Ngược lại hô ra bên ngoài: "Người tới ....! Phục vụ Vương gia nhà ngươi thay quần áo!"

      Nàng giống như mỹ nhân ngư, nhảy xuống nước! Làm cho người ta bắt được!





      Chương 28: Bách phát bách trúng




      Lưu Quân Dao ra sơn động, giang hai cánh tay, vây quanh núi lớn! Nàng hít sâu hơi! Tâm thần sảng khoái, nhìn chim tự do bay lượn giữa núi! Nàng cảm thấy cả trái tim giống như cũng bay lượn trời.

      Nếu như ngươi là cá, xin đừng buông tha biển rộng! Nếu như ngươi là ưng, xin đừng buông tha trời xanh!

      Nàng thu lại nụ cười! Để tay lên ngực tự hỏi. Ta là cái gì? Nơi nào mới là chỗ của ta? Lúc này, trong đầu nàng thoáng qua bộ dáng kiêu ngạo của Hiên Viên Triệt! Nàng là người thích khiêu chiến! Càng bướng bỉnh kiêu ngạo kém, khi , chính là cả đời!

      Trong động, khí nóng lượn lờ! Giống như tiên cảnh tu thân! Mà suy yếu vô cùng chỉ có thể mặc cho đám nữ nhân giày vò!

      Đoàn người trở lại phủ tướng quân, trước mắt thoáng qua bóng dáng, Hiên Viên Triệt liền bị ôm chặt lấy, Thiên Vũ : "Triệt, khá hơn chút nào ?"

      Hai người buông ra rồi, Hiên Viên Triệt cảm kích nhìn , : "Cám ơn ngươi cứu mạng của ta!"

      " phải là ta! Là nàng!" Thiên Vũ lập tức phủ nhận, ngón tay chỉ vào Lưu Quân Dao xa! Hiên Viên Triệt nhìn bóng lưng của nàng lâm vào trầm tư! Mặc dù rất cảm kích! Nhưng tâm địa lại có tia bất an!

      "Đông. . . . . . Đông. . . . . . Đông. . . . . ." Tiếng trống đánh vang dội! Hiên Viên Triệt va Thiên Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cả kinh! Lập tức chạy tới thành lâu!

      Dạ Quân thống lĩnh đại quân, binh đến dưới thành!

      để dân chúng trong thành sanh linh đồ thán! Bọn họ đóng chặt cửa thành ra! Chỉ ở cổng thành bắn tên.

      "Ca! Tình thế như thế nào?" Lưu Quân Dao thở hồng hộc! Hai mắt khóa chặt! Giống như mũi tên chờ phân phó bắn lén! Hận thể bắn Dạ Quân thành trăm ngàn vết thương.

      "Chúng ta yếu địch lại mạnh! dám tùy tiện xuất chiến!" Lạc Thiên lo lắng trùng trùng! Nhìn bầu trời lửa đỏ! Nóng bỏng mà khát máu giống như lửa đỏ.

      "Tham kiến Vương gia!" Lạc Thiên vấn an Hiên Viên Triệt! Hiên Viên Triệt tùy ý khoát khoát tay, mắt chăm chú khóa ở quân địch thành lầu, hỏi: " cần đa lễ, tình huống như thế nào?"

      Lạc Thiên nhíu nhíu mày, ra tình: " lạc quan lắm!" lời này vừa ra! Mọi người lời, khí nặng nề.

      Dưới cổng thành, tinh thần quân địch dâng cao, "A. . . . . . A. . . . . ." Hô hào trợ uy!

      Dạ Quân ra lệnh tiếng: "Công thành!" bọn lính rối rít xông lên trước, quơ múa binh khí tay, có người cầm cái thang trong tay!

      Hiên Viên Triệt vội vội vàng vàng ứng chiến: "Mọi người đừng hoảng hốt, ném đá, bắn tên xuống dưới. . . ."

      Bọn lính được vỗ yên cảm xúc rồi, rối rít ra lệnh làm việc, nhưng quân địch quá lợi hại! Bọn họ đỡ được!

      Mọi người còn kế sách Lưu Quân Dao vươn tay, mắt nhìn phía trước, uy nghiêm : "Lấy cung tên ra!"

      Binh lính đặt mũi tên ở trong tay nàng, Lạc Thiên, Thiên Vũ, còn có Hiên Viên Triệt khiếp sợ hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"

      Lưu Quân Dao : "Bắt giặc phải bắt vua trước!" nàng bước lên trước, trông coi thiên hạ giống như vương giả! Giơ tay lên, giương cung! Động tác làm liền mạch.

      Tên vừa phát ra, có thể bách phát bách trúng! Nàng bắn trúng nón của Dạ Quân, rồi tên vững vàng rơi mặt đất.

      Lưu Quân Dao cười cười, khinh miệt nhìn Dạ Quân hoang mang sợ hãi! Bọn Lạc Thiên trợn mắt hốc mồm! lời, nhưng Thiên Vũ lại khen: " thể tưởng tượng nổi, nam tử còn thể, nàng lại có bản lãnh bách phát bách trúng này!"

      Nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hiên Viên Triệt nhịn được nhìn nhiều nàng mấy lần, nghĩ thầm: nếu như là nam tử, nhất định uy chấn thiên hạ!

      Ở bên đầu núi kia, nam tử như trích tiên, để mu bàn tay ở sau lưng, bễ nghễ thiên hạ! mũi tên kinh người kia khiến cho lau mắt mà nhìn! Nhưng hơn nữa là mừng rỡ! hổ là nữ tử trong lòng , quả nhiên khí độ bất phàm!
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :