1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi tái giá: Quân thần phân tranh - Lam Tử (156 chương + 3NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 103: Ngự giá thân chinh

      Hạnh phúc bao giờ có, đau khổ gần trong gang tấc.

      Đuôi lông mày của nàng hơi xệ xuống, khép mắt. Trong giọng tràn đầy xác định: "Mẫu hậu, con nên làm cái gì?"

      Thái hậu từ ái nhìn vào hai mắt của nàng, nhàng vuốt ve sợi tóc đầu nàng, dịu dàng : "Mẫu hậu miễn cưỡng con, nhưng hi vọng con có thể lưu ý người bên cạnh, cần luôn sống ở quá khứ. Đắm chìm ở trong chờ đợi có kết cục, như vậy chỉ đả thương mình, cũng tổn thương người bên cạnh."

      Dao nhi nghiêng tai yên lặng nghe, từng chữ từng câu Thái hậu nện vào đáy lòng nàng, cũng làm cho kiên trì của nàng dao động, suy tư lát, nàng nặng nề gật đầu, nâng lên nụ cười ngọt ngào, đuôi lông mày giản ra, nàng : "Lời của mẫu hậu Dao nhi ghi nhớ trong lòng, đại điển phong hậu con bước ra bước đầu tiên, sau này cona nhất định cũng bước ra rất nhiều bước."

      Lời này của nàng coi như là cam kết, cũng coi như cho Hoàng Phủ Hiên cơ hội.

      Thái hậu vui mừng cười, giữ gìn của nhi tử quả nhiên sai, làm mẫu thân nên bà cao hứng vìnhi tử, lời của Thái hậu nghẹn ngào ở trong cổ họng, nước mắt đảo quanh trong mắt, đây là cực vui mà khóc! Bà kích động đến lời cũng ràng lắm: "Dao nhi.. . . Con có thể nghĩ như vậy, mẫu hậu cao hứng thay các con! Mẫu hậu hi vọng các con nắm tay đến già!"

      "Cám ơn mẫu hậu!" Bà nhiều, nhưng mỗi câu đều chân . Kéo tay Thái hậu, hai người cười như trăng sáng! Sáng chói ánh sáng chói mắt.

      Gió thổi tới, mặt trời ấm áp nhô lên cao. Từng đám mây bay về phương xa, truy đuổi bầu trời bọn họ hướng tới, biến ảo hình dáng, lát tựa như con cá bơi, lát tựa như kẹo đường. Hình thái khác nhau, xa hoa.

      Gió xuân phất vào mặt, đầu cành trổ mầm mới, xanh ấm mát mẻ. Muôn hoa đua thắm khoe hồng, bướm trắng ngừng nghỉ.

      mặt Thái hậu đều là vui vẻ, nhìn trăm hoa đua nở trong ngự hoa viên, nàng chợt cảm khái ngàn vạn: "Trăm hoa cạnh tranh tươi đẹp, chỉ là thời trẻ qua mau, mẫu hậu là hoa hồng ngày cuối cùng! Mẫu hậu cầu gì khác, chỉ hy vọng các con sống uổng thời gian ban ngày của hoa hồng!"

      Mượn hoa ví dụ người, câu hai nghĩa. Thái hậu nhìn như vô hại, cũng là người thông minh lanh lợi. Bà chỉ là giả bộ hồ đồ, trộm nhàn hạ thôi.

      Dao nhi phải hồ đồ người, tự nhiên nghe ra hàm ý trong lời của thái hậu, nàng cười tươi đẹp, mặt mày cong cong tựa như trăng non. Tiếng dễ nghe như suối nước, mát mẻ sáng ngời: "Hoa hồng ngày cuối cùng cũng tốt, tươi đẹp đầu mùa xuân cũng được! Đều đấu lại thay đổi của thời tiết, chỉ có thể giữ vững trái tim tuổi trẻ, kiều diễm bao giờ suy. Mẫu hậu đúng là như thế!"

      "Ha ha ha. . . . tiểu tử Dao nhi này miệng ngọt, ngọt hơn Hiên nhi đầu gỗ nhiều!" phen ca ngợi chọc cho Thái hậu vui vẻ cười to, còn dùng tay thân mật phất qua gương mặt hồng hào của Dao nhi. Chọc cho Dao nhi xấu hổ phục tùng.

      "Mẫu hậu, lời của Dao nhi đều là chân tình thực lòng!" Nàng khẽ ngửa đầu, nhìn hai mắt mông lung của Thái hậu, nàng tự nhận là quen biết bao người, nhưng hôm nay nàng lại nhìn thấu ý định của Thái hậu.

      Có bao nhiêu người, bao nhiêu lời chân tình thực lòng? Nhưng lời của Dao nhi đều phát ra từ tấm lòng, chút giả dối cũng có. Thái hậu mặc dù già, cũng hồ đồ, tự nhiên hiểu lòng Dao nhi, vì vậy trong lòng càng thương Dao nhi nhiều hơn, bởi vì các nàng là cùng loại người, đều để ý ánh mắt thế tục, sống ở trong thế giới của bản thân.

      Nhưng khi nàng vừa định bước ra bước, cơ hội trôi mất.

      Ba ngày tới, Hoàng Phủ Hiên đều ở trong ngự thư phòng, chiến phía trước lạc quan, Dao nhi cũng dám quấy rầy, chỉ đành phải ở trong Minh Dao cung gấp gáp mà thể ra sức.

      Nếu như lúc này nàng dũng cảm lại Ngự Thư Phòng tìm Hoàng Phủ Hiên, có lẽ bọn họ lan tràn nhiều chi tiết, lượn quanh nhiều đường quanh co.

      Ngày thứ năm, phía trước truyền đến tin xấu, để ý quần thần phản đối, Hoàng Phủ Hiên dứt khoát quyết định ngự giá thân chinh.

      Ngoài đô thành, ngàn dặm tiễn quân ra, mỗi ngày trông mong quân về.

      Hoàng Phủ Hiên mặc khôi giáp, rút tao nhã lịch thường ngày, lại thêm cỗ phong độ của đại tướng. Sa trường điểm binh, khí thế sơn hồng.

      Dao nhi đeo bội kiếm cho , lúc gật đầu, hàng lệ lặng lẽ tới. Rơi mặt đất hóa thành bùn. Nàng biết vậy chẳng làm, nếu như mấy ngày nay dũng cảm ra khỏi miệng, cũng trở thành hối hận tại, nàng nhàng hít hít lỗ mũi, khi ngẩng đầu lên là nét mặt tươi cười như hoa, nàng yên lòng dặn dò: "Hiên, lần này biết khi nào mới về! Ở ngoài phải chăm sóc mình tốt, ta chờ chàng trở lại!"

      Ánh mắt dịu dàng của Hoàng Phủ Hiên bao phủ toàn thân nàng, bàn tay rộng mở nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng, nỡ buông ra. Dùng giọng ôn hòa : "Dao nhi, ta yên lòng. . . . "

      "Hiên, ta chăm sóc tốt mẫu hậu, cũng tự chăm sóc mình tốt!" Nàng nhìn chăm chú hai mắt , đưa tay đặt lên bàn tay của , nàng cố nén đổ lệ, thể để cho Hiên lo lắng. nên lo lắng gì mà ra chiến trường!

      "Ừ! Ta !" Hoàng Phủ Hiên nặng nề gật đầu, nỡ cũng thể cưỡi lên lưng ngựa, vung tay lên: "Lên đường!"

      Mười vạn binh lính trùng trùng điệp điệp, trời chiều hạ xuống chân trời cực kỳ hồng. Giống như từng nam nhi vung vẫy nhiệt huyết, bảo vệ quốc gia, tiếc!

      Nhìn bóng lưng của , nước mắt rốt cuộc vẫn phải rớt xuống, phất tay cái với bóng lưng của họ, lên đường xuôi gió.

      lưng ngựa, Hoàng Phủ Hiên quyến luyến thôi, vì vậy hạ quyết tâm nhìn lại nàng cái, khẽ nghiêng người, bóng dáng độc của nàng bị trời chiều kéo là dài, thân thể nhắn bao phủ trong bụi đất giương bay. Nhưng ràng nhìn thấy hai hàng lệ gương mặt Dao nhi, yên lặng thề: "Nàng khổ đợi, ta bỏ!"

      Lục Nhi nhìn đội ngũ xa, hoàng hậu vẫn nhúc nhích, thân hình bao phủ tầng bi thương! Lục Nhi là lo lắng, tiến lên bước : "Nương nương, chúng ta hồi cung!"

      "Nhìn thêm chút!" Nàng vô lực khạc ra bốn chữ, mắt hề chớp, vẫn theo đội ngũ cho đến biến mất.

      Nàng lặng lẽ xoay người, hai cánh tay vô lực rũ xuống, khẽ cúi đầu, nhìn trong bụi đất , biết suy nghĩ bay về phương nào. Từ từ về phía trước!

      Lục Nhi thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, lòng đành, nhưng muốn quấy rầy nàng, thể làm gì khác hơn là yên lặng theo phía sau nàng!

      Khi về, cửa cung lên ở trước mắt các nàng, còn có bóng dáng lo lắng ở cửa cung. Tựa hồ đợi người nào đó.

      Khi thấy hai bóng dáng quen thuộc, Tật Phong cảm giác hai mắt tỏa sáng, lập tức chạy lên trước, khom mình hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến nương nương!"

      Bị Tật Phong kêu, Dao nhi dần dần từ trong bi thương hồi hồn, nghi ngờ hỏi: " cần đa lễ, tướng quân có chuyện gì?"

      "Trước khi Hoàng thượng phân phó thuộc hạ bảo vệ hoàng cung, cũng nghe theo điều khiển của nương nương!" Tật Phong đầu đuôi gốc ngọn ra. trung thành cảnh cảnh đối với hoàng thượng, tự nhiên hiểu địa vị của hoàng hậu nương nương ở trong lòng hoàng thượng giống bình thường. Bảo vệ tốt nương nương tức là miễn hoàng thượng buồn phiền ở nhà, trách nhiệm của trọng đại!

      Dao nhi tỉ mỉ phân phó: "Được, tướng quân lập tức điều năm trăm người bảo vệ hoàng cung, người còn lại chờ điều khiển!"

      "Thuộc hạ tuân lệnh!" Tật Phong lĩnh mệnh , nàng biết nghĩ tới điều gì, tăng nhanh bước chân, vội vã vào trong cung. Lục Nhi chân tướng, thể làm gì khác hơn là cũng theo vào cung. Nhưng chỗ tối, có đôi mắt phẫn hận theo bóng lưng của các nàng biến mất ở nơi khúc quanh!
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 104: Nữ nhân trời định

      Đuổi lui tất cả cung nhân, đặt cây sáo ở khóe miệng thổi khúc, quả nhiên con chim bồ câu trắng dừng ở bên cửa sổ, nàng cười nhạt tiếng, bỏ cây sáo vào bên hông. Cột phong thơ vào chân chim bồ câu trắng, cho phép nó cất cánh: "!"

      Trong nháy mắt chim bồ câu bay cao, Lục Nhi bưng đồ ăn tiến vào, nàng len lén nhìn ngoài cửa sổ cái, liền hơi cúi đầu, lời.

      Để đồ ăn xuống, Lục Nhi nhìn hoàng hậu vẫn đứng ngơ ngác cạnh cửa sổ, : "Nương nương, mệt mỏi cả ngày, ăn chút gì!"

      Dao nhi từ từ xoay người, về phía trước bàn, nhàn nhạt cười, : "Lục Nhi ngồi xuống cùng nhau ăn!" ngay sau đó ngồi xuống.

      Lục Nhi nhăn nhăn nhó nhó chịu ngồi: "Nương nương, thể ."

      "Ngồi xuống, mình ta ăn có khẩu vị!" hôm nay toàn bộ ý định của Dao nhi đều ở người Hoàng Phủ Hiên phương xa, biết ăn chưa? Ngủ ngon?

      Lục Nhi rốt cuộc là người sảng khoái, thấy hoàng hậu kiên trì, nàng cũng giằng co, Lục Nhi ngồi xuống, hỏi: "Nương nương phiền lòng là vì hoàng thượng?"

      "Ừ! Chiến phía trước khó khăn, biết hoàng thượng như thế nào?" Dao nhi ưu thương khép mi mắt, để cho bất luận kẻ nào thấy bi thương trong mắt nàng!

      Nghe vậy, Lục Nhi chẳng những lo lắng, ngược lại vui mừng cười cười : "Nương nương, gần đây ngài luôn nhớ tới hoàng thượng, nương nương nhất định là thích hoàng thượng!"

      "Vậy sao? Ta chú ý!" Dao nhi giọng hỏi ngược lại, gần đây bận chuyện trong cung, nàng quá chú ý lòng của mình. Hôm nay nghe Lục Nhi nhắc tới, giống như đúng là có chuyện như vậy!

      "Nương nương cần ưu phiền, đây là chuyện tốt! Mặc dù Lục Nhi theo nương nương lâu, nhưng ân tình của nương nương đối với Lục Nhi, Lục Nhi ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa Lục Nhi nhìn ra được tình ý cyả hoàng thượng đối với nương nương, Lục Nhi hi vọng nương nương hạnh phúc!" Lục Nhi thản nhiên ra suy nghĩ đăm chiêu trong lòng. Nghe Lục Nhi phen, Dao nhi cũng lâm vào trầm tư, quả , Hiên đối nàng từng ly từng tý mồn trước mắt, đều là nhà đế vương vô tình, nhưng Hiên đối với nàng, phải cưng chiều của đế vương, mà là tình của nam nhân bình thường. Người phải là cỏ cây ai có thể vô tình, có lẽ nàng từ từ dời tình tới !

      núi Thiên Tiên, trong căn nhà tranh. Hai vị tiên phong đạo nhân ngồi đối diện đánh cờ, người này chính là Linh Cơ Tử sư phụ Dao nhi và sư thúc Linh Dược Tử.

      "Ta thắng, ha ha ha. . ." Linh Dược Tử thả cờ xuống, đột nhiên phá hỏng đường của Linh Cơ Tử. Vui vẻ cười lớn.

      Linh Cơ Tử thả ra con cờ trong tay, đưa tay sờ sờ chòm râu trắng, lời, chợt lỗ tai khẽ nhúc nhích, nghe được thanh ’, ông nhàng nâng tay, chim bồ câu liền rơi vào trong tay ông. Ông mở thư dưới chân chim bồ câu ra, xem từng chữ từng câu, giữa hai lông mày lộ ra nụ cười vui vẻ. Ông khẽ gật đầu. Nụ cười làm cho người ta chân tướng.

      Linh Dược Tử tràn đầy nghi vấn, : "Chuyện gì cao hứng như thế?"

      "Ha ha ha. . . . Chuyện tốt, chuyện tốt, chuyện cực tốt!" Linh Cơ Tử Cao hứng quên hết tất cả rồi, chọc cho Linh Dược Tử rất hiếu kỳ, thân thể lại gần, muốn thăm dò tột cùng, nhưng lại thấy được nội dung.

      Linh Dược Tử hỏi nữa: "Rốt cuộc chuyện gì?"

      Linh Cơ Tử cũng thừa nước đục thả câu, khẽ vuốt râu bạc, cười đắc ý : "Rồng về trời, phượng về tổ. Lúc long phượng hòa minh còn xa!"

      Linh Dược Tử vừa nghe lập tức hiểu nguyên do ở trong đó, cũng vui vẻ lên mặt, cao hứng : " như vậy đồ đệ bảo bối kia của huynh thông suốt?"

      Linh Cơ Tử gật đầu liên tục, sơ nội dung trong thơ: "Dao nhi bảo ta phái người tương trợ Hoàng Phủ Hiên, đây là lần đầu tiên Dao nhi muốn nhờ sư phụ, hơn nữa còn là vì Hoàng Phủ Hiên. Đệ xem đây có phải là chuyện tốt ?"

      "Chuyện tốt, đương nhiên là chuyện tốt, năm đó huynh hao tổn tâm cơ tạo nhân duyên, theo ý trời, phải là vì ngày nay sao?" Linh Dược Tử tình lý trong đó, chuyện năm đó ít người biết.

      Thiên cơ thể lộ, chẳng lẽ Linh Cơ Tử nghịch thiên mà , sợ bị trời phạt?

      Nhưng tuyệt phải như thế, suy nghĩ của Linh Cơ Tử bay đến ba năm trước đây, ông vốn là người tu tiên, có ngày, trong lúc vô tình ông vào cái sơn động, bên trong có bức họa trân quý, công tử tuấn mỹ và tuyệt đại giai nhân ôm nhau, thâm tình nhìn nhau. Phía đề thơ:

      Thế giới có giai nhân

      Đầy sao lượn quanh trăng sáng

      Giai nhân tới như thế

      Phượng Hoàng về trời xanh

      Lúc đó ông nghĩ ra ý nghĩa trong đó, trải qua mấy phen châm chước, ông rốt cuộc hiểu , này là do trời an bài, được nữ nhân này có thiên hạ.

      Vì vậy ông tự chủ trương vẽ lại nữ tử này, vốn tưởng rằng bị trời phạt, nhưng chứng minh, hành động lần này là chính xác. Hơn nữa ông tin chắc, tương lai hai nước Minh Nguyệt nhất định vì nàng mà có phen sóng gió, nhưng bởi vì nàng mà quốc thái dân an, vạn thế lâu dài.

      Linh Dược Tử khẽ gật đầu, hiểu dụng tâm lương khổ của sư huynh, nữ tử này là người trời định, tự nhiên có trời cao che chở. Bọn họ có thể làm, chỉ có yên lặng theo dõi biến hóa.

      Linh Dược Tử hỏi: "Sư huynh có tính toán gì ? Giúp hay giúp?"

      "Giúp, dĩ nhiên giúp, nếu bọn họ có thể sớm ngày tu thành chánh quả, chúng ta cũng coi như phụ ý trời!" Linh Cơ Tử nặng nề gật đầu, đồ nhi có cầu xin, ông thể giúp.

      như thế, Lưu Quân Dao và Hoàng Phủ Hiên là đôi bích nhân Nguyệt lão tạo nên, nhưng trời cao luôn giày vò bọn họ phen, cùng trải qua sống chết đau khổ như vậy, mới có thể quý trọng hạnh phúc dễ có.

      Ngày kế, Linh Cơ Tử lập tức cho gọi môn nhân, phái ra người võ nghệ cao cường thầm bảo vệ Hoàng Phủ Hiên, cũng lập tức viết lá thư báo cho Lưu Quân Dao. Lúc nhận được tin, trái tim treo cao của nàng rốt cuộc rơi xuống. Đuôi lông mày giương , khóe miệng ra đường cong hơi , ánh mắt lấp lánh nhìn về phương xa, có sư phụ giúp tay, Hiên lo ngại tính mệnh rồi.

      Lúc này, Lục Nhi hấp tấp chạy vào, thở hổn hển : "Nương nương, Tiểu Lâm Tử có chuyện cầu kiến!"

      Nàng từ từ cất thư xong, chậm rãi lên trước, : "Cho vào!"

      "Dạ!" Lục Nhi lĩnh mệnh ra cửa, đợi lúc Tiểu Lâm Tử vào, nàng ngồi ở trước bàn, lạnh nhạt thưởng thức trà, Tiểu Lâm Tử lễ bái: "Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương!"

      "Đứng lên! Có chuyện gì bẩm báo?" Nàng nhàng để trà xuống, dịu dàng hỏi.

      "Tạ nương nương! Minh quốc có thám tử báo lại, Dạ Quân quấy nhiễu biên cảnh Minh quốc, Minh quốc tổn thất thảm trọng. Cảnh vương gia tự mình lãnh binh kháng địch!" Tiểu Lâm Tử nhíu chặt mày, mặc dù biết hành động này có ảnh hưởng gì với Nguyệt quốc, nhưng Tiểu Lâm Tử cũng dám phớt lờ.

      Dao nhi đứng dậy, chậm rãi dạo bước, lời, Lục Nhi và Tiểu Lâm Tử liếc mắt nhìn nhau, khẽ mở miệng ra nhưng lại gì. Hai người lo lắng nhìn hoàng hậu, hi vọng hoàng hậu có thể ra quyết định.

      Nhưng hoàng hậu biết suy nghĩ gì, thần sắc nặng nề. Gật đầu khép mắt, cả bên trong phòng tràn đầy hơi thở nặng nề, ép tới người thở nổi.

      Khi Lục Nhi và Tiểu Lâm Tử gấp thể chờ, nàng rốt cuộc lên tiếng, nàng chợt xoay người, ống tay áo nhàng phất, tiếng uy nghiêm vang lên: "Nhanh dò tiếp, có tin tức gì lập tức báo lại!"

      Tiểu Lâm Tử dám dừng lại, : "Nô tài ngay!" vừa dứt lời, bóng dáng vội vàng của Tiểu Lâm Tử liền biến mất thấy.

      Lục Nhi khẽ cau mày, đứng ở bên, biết nên như thế nào cho phải!
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 105: Rồng ngủ Vu sơn

      Tiếp giáp của Vu thành và Lạc thành, ở giữa chỉ cách ngọn núi, Lạc Thành thất thủ Hàn Tuấn trưởng tử của, Hàn lão tướng quân lui giữ Vu thành. Bốn bề Vu thành toàn núi, bày thêm các chướng ngại, dễ thủ khó công, là trở ngại rất khó khăn. Khiến Dạ Quân dám tập kích.

      Hoàng Phủ Hiên ngự giá thân chinh, giữ vững trong Vu thành, mắt thấy thời gian qua từng chút, nóng nảy bất an, Dạ Quân thủ đoạn tàn nhẫn ác độc, cư xử với kẻ địch nhân từ nương tay. Hoàng Phủ Hiên lo lắng an nguy của dân chúng Nguyệt quốc trong Lạc Thành. cả ngày đứng ngồi yên, rốt cuộc làm ra quyết định to gan, tự mình suất binh đánh lén Dạ Quân, đợi bị thương nặng, sau đó tùy thời giết trở về Lạc Thành.

      Dạ Quân phái binh đóng tại phía đông Lạc Thành, Dạ Quân tự mình dẫn đại quân tập kích thành biên cảnh Minh quốc. Có thể thấy được Dạ Quân dã tâm bừng bừng, có hùng tâm xưng bá thiên hạ.

      Hàn Tuấn khuyên Hoàng Phủ Hiên được, dưới quyết tâm tình thế bắt buộc của , thể làm gì khác hơn là lùi bước, quyết định xuất binh trợ giúp Hoàng Phủ Hiên, bảo đảm cho tránh lo âu về sau.

      Hoàng Phủ Hiên phân phó, canh hai nấu cơm, canh ba lên đường.

      Hoàng thượng ngự giá thân chinh, cho các tướng sĩ khích lệ rất lớn ở trình độ nhất định. Bọn họ tin chắc, dưới chỉ huy minh của hoàng thượng, bọn họ nhất định có thể thu phục Lạc Thành, đuổi Dạ quân ra Nguyệt quốc.

      Ngày chưa tỏ, Hoàng Phủ Hiên tự mình dẫn vạn tinh binh đánh lén tướng sĩ Xích Luyện. Trước đó Xích Luyện hề chuẩn bị, chiêng trống rung trời, ánh lửa ngập trời, binh lính Xích Luyện chạy trốn tứ phía. Vì vậy trận đầu Nguyệt quốc báo cáo thắng lợi, tinh thần tăng nhiều, khí diễm ngất trời.

      Tâm tình Hoàng Phủ Hiên vui vẻ, đứng ở trước tướng sĩ, rút bội kiếm bên hông lên, cao giọng hạ lệnh: "Trận đầu báo cáo thắng lợi, khao thưởng tam quân."

      "A. . . . A. . . . A. . . ." tiếng reo hò của chúng tướng sĩ xông thẳng lên trời, giơ cao giáo dài trong tay lên. Từng dãy chỉnh tề vô cùng.

      Bên trong Lạc Thành, lại là cảnh tượng khác. Tướng quân thủ thành cực kỳ tức giận tới lui ở bên trong đại sảnh, trong miệng tức giận mắng: "Tiểu tử chưa dứt sữa lại dám đánh lén quân ta! Hừ. . . . "

      phẫn nộ, là tướng quân Tháp Nhĩ của Xích Luyện, người cũng như tên, kiêu ngạo, cuồng vọng tự đại. Có sức khỏe dũng mãnh lại ít học. Trận đầu của Hoàng Phủ Hiên thắng lợi, khiến mặt mũi mất hết, từ đó liền ghi hận Hoàng Phủ Hiên, thề có ngày bắt sống hành hạ tới chết, nhằm báo thù nhục nah4 ngày hôm nay.

      Tháp Nhĩ phái ra 30 vạn đại quân đóng tại bên cạnh Vu thành, chuẩn bị trực tiếp tiến công, nhưng hành động lỗ mãng của bị mưu sĩ ngăn cản: "Tướng quân, thế núi ở Vu thành cao và dốc, dễ thủ khó công. Tuyệt kông thể tùy tiện hành động."

      Tháp Nhĩ giận, rút kiếm trong tay ra, gác ở cổ mưu sĩ, quát: "Ngươi dám cản bản tướng quân?"

      Mưu sĩ đứng uy nghiêm, đao gác cổ mà mặt hề đổi sắc tim nhảy. Bình thản ung dung : "Tướng quân muốn chiến thắng Nguyệt quốc, công thành danh toại sao?"

      Nghe vậy, Tháp Nhĩ hơi động tâm, lòng rục rịch chộn rộn tranh cường háo thắng nhảy lên. Ánh sáng thắng lợi chợt lóe ở đáy mắt rồi tắt, Tháp Nhĩ hờ hững buông kiếm, hỏi: "Ngươi có mưu kế gì hay?"

      Mưu sĩ cười đắc ý, ở bên tai Tháp Nhĩ: "Mai phục ở ngoài Vu thành, bắt rùa trong hũ."

      "Rất hay! Rất hay!" Tháp Nhĩ mừng rỡ, phất tay với bọn lính sau lưng cái, hạ lệnh: "Rút lui binh về doanh trướng!"

      Đại đội nhân mã rối rít rời , tiếng bước chân, tiếng vó ngựa vang tận mây xanh, cả vùng đất cũng lắc lư theo. trung tung bay bụi đất, Vu thành cơ hồ bị bao phủ ở trong tiếng ồn ào và bụi đất.

      Ban đêm, bao phủ tầng sương mù mông lung, trong đêm tối, đưa tay thấy được năm ngón. Gió lạnh nhàng phất qua nhánh cây, bóng cây chập chờn. Đống lửa mưu mô đốt trong đêm tối.

      Được đêm tối che giấu, tiểu đội nhân mã lặng lẽ từ cửa sau Vu thành chạy ra, bước chân đến gần đại doanh Tháp Nhĩ từng chút.

      Trong đại doanh Tháp Nhĩ, trừ thanh đống lửa thiêu đốt, khắp nơi im ắng yên tĩnh. Tháp Nhĩ ngủ say sưa, thỉnh thoảng ngáy ngủ, lại biết nguy hiểm sắp sửa lại tới.

      Quả nhiên, tiếng bước chân dần dần đến gần, dừng lại ở sau bụi cỏ bên cạnh đại doanh. Người dẫn đầu nhàng phất tay, ánh mắt của các thuộc hạ gắt gao nhìn chằm chằm đại doanh Tháp Nhĩ. Trong mắt phát ra hận ý, tên tay lên dây lên, đầu tên có lửa cháy hừng hực. Chỉ đợi đồng loạt bắt kẻ địch lại.

      Người dẫn đầu giọng : "Bắn tên!", ‘vù vù vù’ tên như mưa rơi, đại doanh Tháp Nhĩ đột nhiên ánh lửa ngập trời, tiếng gào thét, tiếng cầu cứu, tiếng ngựa chạy. Khói báo động cuồn cuộn, người ngã ngựa đổ.

      "Cháy rồi. . . . Cứu hỏa a. . . . "

      "Cứu mạng a. . . . . . "

      "Tướng quân. . . ." Các loại thanh đan vào, tạo thành hỗn loạn, khiến người đánh lén đắc ý cười.

      Nhưng người tính bằng trời tính, chợt, từ trong ánh lửa lao ra đại đội nhân mã, mọi người tay cầm thương dài, hung thần ác sát, thấy chết sờn. "Giết. . . . Giết. . . ." Tiếng reo hò xông thẳng lên trời.

      Người dẫn đầu phần cả kinh thất sắc, biến cố lần này dự đoán được, bọn họ yếu địch lại mạnh, chỉ đành phải hoảng hốt thoát , ra lệnh tiếng,"Rút lui!"

      Trong đêm đen, bọn họ phân phương hướng trước mặt. Phía sau lại là truy binh, trong lúc vô tình, bọn họ chạy trốn tới đỉnh Vu sơn, ném tảng đá xuống, thuộc hạ của Tháp Nhĩ tổn thất thảm trọng, lại dám tiến lên, chỉ có thể vây thủ ở chân núi.

      Trời dần dần sáng rồi, Tháp Nhĩ ngửa đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên đỉnh Vu sơn, phách lối cười nhạo: "Rồng ngủ Vu vơn, nghĩ tới hoàng thượng cao cao tại thượng cũng có hôm nay ....! Ha ha ha. . . . "

      Hoàng Phủ Hiên giận để ý, vẻ mặt bình thản ung dung, cao nhìn xuống Tháp Nhĩ, mặc dù lâm vào nguy nan, nhưng thủy chung mất khí chất quân vương trời ban, ngay lúc này, Hoàng Phủ Hiên thảm hại càng hiển lộ uy nghiệm.

      Tháp Nhĩ cười ha ha mình, nhưng Hoàng Phủ Hiên mặt thay đổi lạnh lùng nhìn , Thác Nhĩ lại cảm thấy có gì vui. Vì vậy ngậm miệng nữa, ngược lại ra lệnh thuộc hạ: "Coi chừng kỹ, để cho bọn họ ở Vu Sơn!"

      "Dạ!" Bộ hạ cùng kêu to, hôm nay bọn họ tựa như con sói, mà người ở Vu sơn chính là con mồi bị nguy, bọn họ dễ dàng ăn hết đoàn người Hoàng Phủ Hiên, bởi vì vây thú càng thêm thú vị.

      Tin tức Hoàng Phủ Hiên bị vây ở Vu Sơn rất nhanh truyền vào hoàng cung, nhưng cũng là chuyện ba ngày sau, khiến cho trận đại chiến sắp tới.

      "Cái gì? Hoàng thượng bị vây Vu Sơn, binh mỏi lương hết, Hàn Tuấn tướng quân lại đóng cửa ra, cứu?" Dao nhi nghe tin tức, chợt đứng lên, giận kềm được. Vừa nghĩ tới hoàng thượng thảm hại mặc người chém giết, nàng liền hoa dung thất sắc.

      Tiểu Lâm Tử bị lửa giận của hoàng hậu trấn áp, té quỵ xuống đất, mồm miệng : "Nương nương, nô. . . . Nô tài. . . . Cũng ràng!"

      Dao nhi cố nén lửa giận, dùng giọng ôn hòa vừa phải hỏi: "Tiểu Lâm Tử, còn thám thính đến tin tức gì?"

      Nương nương mặc dù giọng điệu ôn hòa, nhưng Tiểu Lâm Tử vẫn nghe ra mùi thuốc súng trong đó, dám lựa lời : " có. . . . có." Tiểu Lâm Tử quỳ gối run lẩy bẩy, giống như tai vạ đến nơi rồi.

      " gọi Tật Phong tướng quân vào cung!" Dao nhi phân phó tiếng, Tiểu Lâm Tử lĩnh mệnh vội vã chạy . Dao nhi nhàng ngồi xuống, lồng ngực bởi vì lửa giận tỏa ra mà phập phồng lên xuống, bưng ly trà lại chậm chạp vào miệng, mắt vô hồn biết nhìn về phương nào.
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 106: Phượng cứu hoàng

      Vu thành, Lạc Thành, Dương thành, tạo thành xu thế giao nhau, ở giữa là Vu Sơn. Hơn nữa biên thành cách Lạc Thành xa hôm nay do Hàn lão tướng quân tự mình đóng, kẻ địch tạm thời dám tới phạm.

      Hoàng Phủ Hiên bị vây Vu Sơn làm sao ai biết! Dù sao bốn phía đều là người Nguyệt quốc, sao có thể cứu? Dao nhi nhíu chặt chân mày, lẳng lặng suy tư, lại trăm mối vẫn có cách giải.

      "Nương nương! Tật Phong tướng quân đến!" Chỉ chốc lát sau tiếng bước chân vội vàng của Lục Nhi và tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng, nàng thả ly trà trong tay xuống, đứng dậy về phía ngoài cửa, Tật Phong chờ ngoài cửa.

      "Thuộc hạ tham kiến hoàng hậu nương nương!" Tật Phong từng được hoàng thượng đặc biệt cho phép cần quỳ xuống, vì vậy chỉ khom mình hành lễ!

      Dao nhi cũng dài dòng dây dưa, trực tiếp hỏi: "Chuyện hoàng thượng bị vây ở Vu sơn chắc tướng quân nghe "

      "Thuộc hạ biết, chẳng lẽ nương nương muốn cứu giá?" Tật Phong lớn mật phỏng đoán, càng thêm to gan ngẩng đầu liếc nàng cái.

      " tệ, Bổn cung cho gọi tướng quân vào cung chính là vì chuyện này!" Dao nhi chắc chắn , khiến Tật Phong lo lắng. Ngộ nhỡ nương nương có gì việc hay xảy ra làm sao có thể giao phó với hoàng thượng?

      Vì vậy Tật Phong định lên tiếng ngăn cản, nhưng khẽ mở miệng còn chưa khạc ra chữ, bị Dao nhi lạnh lùng uy hiếp, Dao nhi : "Tướng quân cần ngăn trở, Bổn cung quyết định, kính xin tướng quân phái binh bảo vệ mẫu hậu. Bây giờ Bổn cung lên đường!"

      "Nương nương nghĩ lại. . . . " Tật Phong hết sức vãn hồi ý nghĩ của nương nương,"Tướng quân cần nhiều lời, lui ra!" Nhưng Dao nhi vung ống tay áo lên, xoay người vào cửa cung.

      Tật Phong nhìn bóng lưng ràng của nàng, chỉ đành phải giọng than thở, van xin trời cao phù hộ hoàng thượng và nương nương gặp chuyện gì, nếu chết cũng an tâm.

      Tật Phong vội vã rời , an bài tất cả, sáng sớm hôm sau, Tật Phong tăng thêm người bảo vệ Thái hậu, mà sáng Dao nhi dẫn Lục Nhi lên đường, giục ngựa chạy, cuồn cuộn bụi đất.

      Lục Nhi đón gió, cao giọng hỏi: "Nương nương, chúng ta đầu?"

      "Dương thành, Lục Nhi, điều tra ràng chưa?" Dao nhi khẽ nghiêng đầu, hỏi thăm Lục Nhi. Con ngựa chạy nhanh chống cự nổi lo lắng của nàng, kể từ khi biết được hoàng thượng có khó khăn, chân mày nàng từng giãn ra.

      Lục Nhi nặng nề gật đầu, hồi đáp: "Nương nương, điều tra xong, Thủ tướng Dương thành là con của thần tướng, Trương Lập, mặc dù phải người có dũng có mưu, nhưng cũng phải rất sợ chết, thủ hạ binh cường mã tráng, hơn nữa gần Vu Sơn nhất."

      tệ, mục đích lần này của họ đúng là mượn nước Dương thành dập lửa Vu Sơn. Nếu như muốn binh lính Dương thành nghe lệnh của nàng, phải hạ Trương Lập trước.

      "Được!" Nàng rốt cuộc lộ ra nụ cười, ngay sau đó mắt Dao nhi nhìn phía trước, cao giọng : "Hoàng thượng bị vây khốn ba ngày, nhất định binh mỏi lương hết. Lục Nhi chúng ta phải gia tăng tốc độ rồi, trước khi trời tối nhất định phải chạy tới Dương thành."

      "Dạ, nương nương!" Lục Nhi đáp, hai người dương dương roi ngựa trong tay, con ngựa lập tức chạy là xa. Lấy tốc độ nay để xem, trước khi trời tối nhất định có thể chạy tới Dương thành, giải quyết Trương Lập xong, buổi tối có thể xuất binh cứu hoàng thượng.

      Hai bóng dáng rất nhanh bao phủ đường dài, bay Dương thành. Mặt trời từ từ xuống núi, ánh sáng mông lung đỉnh núi xuyên qua lá cây rơi vào đất tạo thành từng điểm sáng, gió thổi mạnh, khi là hình tròn, khi là hình méo.

      Trời chiều, họ tới cửa Dương thành, sau khi xuống ngựa liền dắt ngựa vào thành, hôm nay là thời khắc mấu chốt, cửa thành thủ vệ sâm nghiêm, người đường đều phải quakiểm tra mới có thể vào thành, họ cũng ngoại lệ.

      Hôm nay Dao nhi mặc áo trắng, thanh tú thoát tục tựa như tiên nữ, Lục Nhi mặc áo xanh theo sát phía sau, mặc dù khuynh quốc tuyệt sắc như chủ tử, nhưng thanh tú hơn người.

      "Đứng lại!" binh lính thủ thành ngăn các nàng lại, vẻ bỉ ổi trong mắt làm cho người ta nhìn ghê tởm. Dao nhi vui, nhưng biến sắc.

      Người thủ thành tới trước mặt họ, đắm đuối nhìn chằm chằm hai người bọn họ, làm bộ hỏi: "Các ngươi làm gì? Vào thành vì chuyện gì?"

      Lục Nhi hơi giận, muốn xông tới sử dụng võ lực giải quyết, nhưng bị Dao nhi ngăn cản, Dao nhi tỏ bộ dạng phục tùng, mặt đều là thần sắc bi thương, đưa tay phẩy hai mắt, nức nở : "Đại ca, tiểu nữ tử nhà ở Lạc Thành, cha mẹ bỏ mình ở trong chiến loạn, tiểu nữ tử còn cách nào thể làm gì khác hơn là vào thành nương nhờ họ hàng."

      "Thảm như vậy! Các ngươi vào!" Người thủ thành đột nhiên còn vẻ bỉ ổi, ngược lại như bị cảm động lây, từ bi để họ vào thành.

      Vào thành, Lục Nhi quay đầu lại nhìn cửa thành cái, lại quay đầu lại, khẽ cười : "Vừa rồi tiểu thư diễn tốt, nhưng vì sao để cho Lục Nhi giải quyết bọn họ xong chẳng phải tốt hơn?"

      "Đại chưa làm, thể phức tạp!" thân thể Dao nhi chút buông lỏng. Đáy mắt lóe hung ác rồi mất, nhưng Lục Nhi vẫn thấy được ràng, nương nương là hoàng hậu trời sanh, khi giơ tay nhấc chân hiển thị uy nghiêm và khí chất cao quý hoàng gia.

      Tiến vào Dương thành, họ có ở lại, mà là trực tiếp vào phủ của Trương Lập, hai thị vệ trong phủ cung kính đứng ở trước phủ đệ, để cho bất luận kẻ nào đến gần.

      Họ chậm rãi tới gần, thị vệ trong đó vừa phất tay, vừa hét lên: " A. . . . Nơi này phải là địa phương các ngươi nên tới, ,ai rời ."

      Nhưng họ vẫn ngừng về phía trước, thị vệ ngừng khuyên can các nàng, liếc nhau cái, sau đó rối rít xuống, đứng ở trước mặt họ ngăn trở con đường của các nàng như hai pho tượng.

      Lục Nhi che chở nàng ở phía sau, : " nhanh thông báo, kinh thành có người tới chơi!"

      Kinh thành? Chẳng lẽ là người nhà tướng quân? Nhưng chưa từng nghe tướng quân nhắc đến! Hai thị vệ nhìn nhau, đều tin họ, chỉ muốn đuổi họ : "Ai từ kinh thành tới? Sợ là loạn nhận thân hết ăn lại uống! Mau ! Nếu chúng ta khách khí."

      Lần này bọn họ ngăn trở, khiến Dao nhi giận quá hóa cười, được Lục nhi bảo vệ, họ trực tiếp xông vào bên trong, hai thị vệ nhất quyết tha, nhất thời bốn người làm thành đoàn.

      Chợt, Dao nhi lựa chọn trừng mắt, từ trong lòng ngực móc ra kim bài, lạnh lùng : "Càn rỡ!"

      Hai thị vệ nhìn kim bài, cả kinh thất sắc, rối rít quỳ mặt đất, bị sợ tới mức thể mở miệng, bọn họ cũng là người rất sợ chết, nghĩ tới lai lịch hai nữ tử này lớn như thế, xem ra kỳ chết của họ đến rồi.

      Dao nhi lạnh lùng : "Dẫn ta gặp tướng quân các ngươi!"

      "Dạ!" Thị vệ dẫn đường, họ rất nhanh tiến vào đại sảnh, mà Trương Lập trông mong ngóng chờ, mở mắt ngắm nhìn.

      Dao nhi vào, Trương Lập lập tức quỳ mặt đất: "Thần tham kiến hoàng hậu nương nương! Nương nương đường xa mà đến, thần chưa từng chào đón, xin nương nương thứ tội!"

      Lúc phong hậu đại điển, Trương Lập may mắn gặp nàng lần, mới vừa rồi nghe thị vệ báo lại, chỉ cho là thiên kim quý tộc nào đó trong kinh thành, nghĩ tới là hoàng hậu đích thân tới.

      "Đứng lên!" Dao nhi giọng , đợi sau khi Trương Lập đứng lên, mắt lạnh của Dao nhi bắn về phía , ánh mắt lạnh như băng làm cho người ta rét mà run, Dao nhi trong cơn giận dữ, chất vấn: "Dương thành cách Vu Sơn gần nhất, vì sao tướng quân phái người cứu hoàng thượng?"

      "Việc này. . . ." Trương Lập do do dự dự biết nên trả lời như thế nào.

      Lục Nhi ở bên cạnh cười lạnh, giễu cợt : "Chẳng lẽ tướng quân sợ chết?"

      Trương Lập 囧, giải thích được cười cười, trừng mắt nhìn Lục Nhi, : "Ai sợ chết? Nhưng hoàng thượng có khó khăn, làm thần tử nên liều mình cứu giúp, nhưng thần quả có lời khó !"

      Trương Lập khom người bồi tội, nhíu lông mày, lại len lén liếc hoàng hậu cái.

      Dao nhi cũng hiểu tâm tư của Trương Lập, chỉ cho là rất sợ chết, sợ hãi dám ra chiến, nàng nhếch miệng, nụ cười lạnh lùng có nhiệt độ lên ở mặt: "Bổn cung mặc kệ ngươi có gì khói , Trương Lập, Bổn cung lệnh ngươi triệu tập 3000 binh mã, do Bổn cung tự mình mang binh Vu Sơn cứu hoàng thượng."

      " được ah... Nương nương!" Trương Lập chẳng biết tại sao hết sức phản đối, tốt bụng của lại bị Dao nhi làm như thấy, rút ra kiếm dài trong tay Lục nhi, bổ vào bàn gỗ bên cạnh, cái bàn gỗ lập tức biến thành đống củi.

      Ánh mắt lạnh lùng của Dao nhi quét ngang bốn phía, lạnh lùng : "Kẻ dám kháng mệnh lệnh, như cái bàn này!"

      Mọi người bao gồm Trương Lập ở trong bị ánh mắt uy hiếp của nàng dọa sợ, rối rít quỳ mặt đất, dám gì, Trương Lập len lén lau mồ hôi lạnh, cuối cùng thỏa hiệp: "Thần tuân chỉ!"

      Màn đêm buông xuống, bốn phía Vu sơn đều bình tĩnh, nhưng chân núi lại nguy cơ tứ phía. Ánh sáng biết tên thỉnh thoảng bắn về phía Vu Sơn, quấy rầy binh lính của Tháp Nhĩ dưới chân núi, nhưng lại quấy rầy Hoàng Phủ Hiên chưa ngủ.

      đứng dậy trong đêm tối, hai mắt như sói tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, hưng phấn tựa như thấy con mồi.

      Dao nhi hạ lệnh tìm tới rất nhiều xe trâu, cột pháo đuôi của họ, xe đổ đầy rơm rạ, chút tiếp xúc liền cháy, đoàn người bí mật ở trong rừng cây cách Vu Sơn xa, vận sức chờ phát động.

      Mà bên kia Vu Sơn, nhóm người khác cũng lén lén lút lút hành động, mười vạn đại quân mai phục ở trong rừng cây, chỉ cần tín hiệu vừa vang lên, bọn họ lập tức xông lên lần tiêu diệt Tháp Nhĩ.

      Hàn Tuấn nằm ở dốc Tiểu Thổ, mắt khóa chặt Vu Sơn, chợt, người lính lặng lẽ đến gần, Hàn Tuấn ghé mắt hỏi thăm, binh lính : "Tướng quân, bên kia Vu Sơn phát tiểu đội nhân mã, có chừng ngàn người."

      Hàn Tuấn cả kinh, thủ hạ đắc lực của hỏi: "Tướng quân, chúng ta còn tiến hành theo kế hoạch ?"

      Mặc dù địch hay ta, nhưng ngàn người quả đủ gây sợ, Hàn Tuấn hạ lệnh: "Mọi người chuẩn bị, thành bại tại hành động này."

      Bọn lính nấp tốt xong, chuyện thần kỳ xảy ra, bên kia Vu Sơn, tiếng pháo nổ tận trời, xe trâu xông về doanh trướng Tháp Nhĩ, đột nhiên ánh lửa ngập trời, người ngã ngựa đổ, kẻ địch gào lên chạy trốn chung quanh. Rất nhiều binh lính vùi thân trong biển lửa.

      Hai mắt Hàn Tuấn sáng lên, chợt đứng dậy, chỉ bội kiếm về phía bầu trời đêm, cao giọng : "Xông lên. . . Kẻ lập công có thưởng. . . . "

      "Giết. . . . . . Giết. . . . . . Giết. . ." binh sĩ lấy được khích lệ liều mạng xông về phía trước, thế lửa khổng lồ, Tháp Nhĩ vất vả mang theo tàn binh chạy ra khỏi, lại bị Hàn Tuấn chận, hai quân chém giết, thủ hạ tàn binh của Tháp Nhĩ chết chết, bị thương bị thương, đầu hàng đầu hàng, Tháp Nhĩ tứ cố vô thân.

      Hoàng Phủ Hiên cũng thừa cơ từ Vu Sơn xông xuống, bình yên vô đứng ở trước người Tháp Nhĩ, kinh ngạc nhìn Tháp Nhĩ, khóe miệng còn nụ cười .

      Tháp Nhĩ tuyệt nhiên cười tiếng, ngửa đầu nhìn về bầu trời đêm, ném xuống kiếm dài trong tay, khoanh tay chịu trói.

      Chợt, bóng dáng thoáng qua, Hoàng Phủ Hiên mất thăng bằng, người nhắn nhào vào trong ngực , hai cánh tay ôm chặt hông tráng kiện của .
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 107: Kế trong kế

      Hoàng Phủ Hiên đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó ôm sát người trong ngực, cúi đầu cọ xát ở cổ nàng, ánh mắt thương nhu tình tựa nước. Ôm nàng, lâu muốn buông ra.

      Hồi lâu sau, nước mắt của Dao nhi ướt đẫm áo trước ngực , tiếng nức nở dần dần bình thường. Hoàng Phủ Hiên vẫn nỡ buông ra, giọng trấn an nàng: "Dao nhi, đừng khóc, sao!"

      "Còn dám , trước khi phải đáp ứng ta thể tự mình mạo hiểm sao?" Nàng nhàng đánh , chu môi, ngừng oán giận.

      Bọn Hàn Tuấn quay mặt qua chỗ khác, dám nhìn vợ chồng son bọn họ liếc mắt đưa tình, mới vừa rồi hoàng hậu còn như thư dùng lửa tập kích Tháp Nhĩ, thế nào chỉ chớp mắt biến thành giai nhân nũng nịu?

      Vậy mà tâm tình Hoàng Phủ Hiên lại vui vẻ, là: chiến tranh thắng lợi, hai là: Dao nhi thẹn thùng động lòng người, trước kia luôn nghĩ Dao nhi có thể ở trong lòng làm nũng tốt, tại rốt cuộc thực được nguyện vọng này, chờ đợi ngày này rất lâu rất lâu.

      Hàn Tuấn len lén liếc bộ dáng hạnh phúc của Hoàng Phủ Hiên, nhịn được lên tiếng giải thích: "Hoàng hậu nương nương, đây là mưu kế của hoàng thượng!"

      "Mưu kế?" Dao nhi ngẩng đầu lên từ trong ngực Hoàng Phủ Hiên, nhìn Hàn Tuấn cái, lại tập trung ánh mắt ở người Hoàng Phủ Hiên, hi vọng có thể giải thích phen.

      Vậy mà Hoàng Phủ Hiên cư nhiên chỉ mở nửa cái nút, cúi đầu cưng chiều nhìn nàng, khóe miệng còn có độ cong tế nhị, : "Nàng lập tức hiểu!"

      Đáy mắt Dao nhi đều là mê hoặc, chợt tiếng vó ngựa càng ngày càng ràng, Dao nhi nhìn phương hướng tiếng vó ngựa truyền tới, chỉ thấy người lính cởi ngựa chạy như bay đến, khi đến bên cạnh Hoàng Phủ Hiên, lập tức nhảy xuống ngựa, quỳ chân đất, : "Khởi bẩm hoàng thượng, Hàn tướng quân chiếm lĩnh Lạc Thành, Trương Lập tướng quân lập tức chạy tới Vu thành hội hợp cùng hoàng thượng."

      "Tốt, tốt, tốt, khải hoàn hồi doanh!" Hoàng Phủ Hiên ra lệnh tiếng, chúng tướng sĩ cưỡi lên ngựa chuẩn bị về Vu thành, mà Dao nhi vẫn còn ngây ngốc đứng, trong đầu quanh quẩn lời binh lính , nhưng nàng vẫn chưa rỏ, rốt cuộc là mưu kế gì.

      Lúc này, "A. . . ." Nàng thét kinh hãi tiếng, bởi vì nàng còn chưa lấy lại tinh thần, Hoàng Phủ Hiên ôm eo thon của nàng, nàng nhảy lên lưng ngựa. Hơi thở ấm áp của Hoàng Phủ Hiên phun cần cổ nàng, chọc cho nàng đỏ bừng cả mặt, thân thể cứng ngắc, dám gì.

      Đối với phản ứng đờ đẫn của nàng, Hoàng Phủ Hiên rất hài lòng, lại gần bên tai nàng, lẩm bẩm : "Dao nhi, giằng co nửa đêm, nghỉ ngơi tốt , lát nàng hiểu."

      "Ta hiểu!" Dao nhi khẽ ghé mắt, vừa nhìn tròng mắt Hoàng Phủ Hiên, vừa .

      Hoàng Phủ Hiên nhếch miệng, cười nhạt tiếng, khiêm tốn hỏi: " nghe chút!"

      Theo như lời mới vừa rồi binh lính và lời Hàn Tuấn để phỏng đoán, trong lòng Dao nhi có đáp án, nàng đầu đuôi gốc ngọn ra suy nghĩ trong nội tâm: "Ban đêm ngươi tập kích đại doanh Tháp Nhĩ lại giả bộ binh bại trốn lên Vu sơn, tìm đường sống trong cõi chết, Tháp Nhĩ hữu dũng vô mưu, vì vậy đắc chí, đắc ý quên hình. Ngươi bị vây Vu Sơn, Tháp Nhĩ buông lỏng đề phòng. Vì vậy ngươi bảo Hàn tuấn tướng quân thừa dịp ban đêm đánh lén Tháp Nhĩ, cũng bảo Hàn lão tướng quân và Trương Lập tướng quân hai mặt giáp công, tấn công Lạc Thành. Ta đúng ?"

      Dao nhi chớp mắt, giọng hỏi thăm. Nàng xong những câu có lý hơn nữa đánh trúng chỗ yếu, Hoàng Phủ Hiên nghe say sưa, lại càng thương nàng hơn, đưa bàn tay ra, nhàng ngắt khuôn mặt nhắn của nàng, tán dương: "Dao nhi quả nhiên thông minh! Liếc thấu tâm tư của ta."

      Dao nhi lưu tình đánh rụng tay của , căm tức nhìn , hung hăng chất vấn: "Ngươi giỏi, trù hoạch kế trong kế, nhưng có biết lúc ta nghe hấy ngươi bị vây Vu Sơn lo lắng cỡ nào ?"

      "Ta sai rồi Dao nhi, về sau bao giờ khiến cho nàng lo lắng nữa." Hoàng Phủ Hiên ôm hông của nàng, giọng mềm nhũn, khiến hỏa khí của Dao nhi lập tức tan thành mây khói. Tựa vào trong ngực cứng rắn của , khẽ khép lại hai mắt, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập có lực của /

      Nhìn thấy chiến tranh tàn khốc, nhìn thấy sinh mạng yếu ớt, suy nghĩ của Dao nhi ngưng tụ ở người Hoàng Phủ Hiên, thầm nghĩ: cả đời thoáng qua rồi biến mất, có người lòng với nàng coi như trân bảo là chỉ có thể gặp thể cầu, đừng suy nghĩ nhiều, bỏ qua tất cả quá khứ, quý trọng hạnh phúc bây giờ có được tốt!

      Hoàng Phủ Hiên để cằm đầu nàng, lẳng lặng hưởng thụ lúc có người trong ngực, tư thế này ảo tưởng lâu, hôm nay chân chính ôm nàng vào ngực lại giống nằm mộng. Nhưng coi như là nằm mơ, cũng nguyện tỉnh lại.

      Đoàn người rất nhanh đến Vu thành, Trương Lập và Hàn lão tướng quân nghênh đón tại cửa thành.

      Hoàng Phủ Hiên ôm nàng xuống ngựa, Hàn tướng quân và Trương Lập quỳ lạy: "Thần cung nghênh hoàng thượng, hoàng hậu!"

      "Đứng lên!" Hoàng Phủ Hiên tự mình đỡ Hàn lão tướng quân dậy, lại đỡ Trương Lập, cùng là công thần thể nặng bên này bên kia.

      Lúc này, Dao nhi tiến lên bước, khẽ khom lưng xin lỗi: "Trương tướng quân, trước có đắc tội, xin tướng quân chớ trách!"

      Trương Lập cả kinh thất sắc, liên tiếp khoát tay, : "Nương nương ngại chết thần rồi, có thể thấy phong thái bậc nữ nhân thua đấng mày râu của nương nương là phúc của thần."

      Dao nhi cười yếu ớt khẽ cúi đầu, tâm tình Hoàng Phủ Hiên cực kỳ vui mừng, lòng hiếu kỳ bị treo lên, hỏi: "Trương tướng quân cớ gì ra lời ấy? Chẳng lẽ hoàng hậu có hành động gì sao?"

      Trương Lập, Hoàng Phủ Hiên, Hàn Tuấn cùng là sư huynh đệ môn, quan hệ bình thường rất tốt, lúc này Trương Lập cũng kiêng kỵ lễ quân thần, cười : "Trước đó nương nương vọt vào Dương thành, rút kiếm chém vỡ cái bàn gỗ, ép thần xuất binh tới Vu Sơn cứu hoàng thượng đó!"

      Ha ha ha. . . . Mấy người vui vẻ cười to, đều là bởi vì hành động của hoàng hậu nương nương, cũng cảm thấy cao hứng vì hoàng thượng, cưới được hoàng hậu đủ cả tài sắc.

      Dao nhi nhàn nhạt cười tiếng, giọng : "Các ngươi đừng cười ta, mấy ngày nay hoàng thượng sống ở Vu Sơn chịu rất nhiều khổ, chúng ta nên tranh thủ thời gian trở về!"

      Lời ấy của Dao nhi ngược lại nhắc nhở bọn họ, ngắm nhìn sắc mặt mệt mỏi, mắt hơi sưng của hoàng thượng giờ phút này, mấy ngày nay ở chân núi nhất định là nghỉ ngơi tốt cũng ăn ngon. Bọn họ dừng lại nữa, đoàn người về phía dịch quán Dương thành.

      Lạc Thành mất mà được lại, cả nước vui mừng. Hoàng thượng xếp đặt buổi tiệc ở bên trong dịch quán Vu thành, quân thần cùng vui mừng.

      Cho đến màn đêm buông xuống, tiệc rượu vẫn cao giọng ngừng, Dao nhi thừa dịp mọi người để ý, nàng len lén chạy ra ngoài, tìm góc an tĩnh, đắm chìm trong bóng đêm. Bóng cây loang lổ, huống chi tối nay Dao nhi áo trắng, hợp với đêm yên tĩnh này lại càng tăng thêm sức mạnh, giống như tiên tử Nguyệt cung hạ phàm.

      muốn ở lại bàn rượu, bởi vì lúc thanh tỉnh, có thể khống chế suy nghĩ của mình rất tốt, nàng sợ uống say thay đổi yếu ớt chịu nổi kích. Vì vậy nàng mình ra đây.

      Trong đại sảnh, Hoàng Phủ Hiên nhìn chung quanh, nhưng thấy bóng dáng của nàng, yên lặng để ly rượu xuống, nụ cười ở khóe miệng cũng chầm chậm biến mất. Ra cửa, quả nhiên thấy thân thể đơn nhắn của Dao nhi bao phủ trong đêm đen, ánh trăng sáng trong, nàng ở trong ánh trăng lạnh lùng ra trước mắt, lại quá bé, làm đau lòng người.

      Hoàng Phủ Hiên để bước bước đến gần, ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng hỏi: "Sao thân mình ở chỗ này?"

      Xúc cảm khiến Dao nhi hơi ngẩn ra, nhưng nàng giãy dụa phản kháng, giọng : "Bên trong buồn bực cực kỳ, ra ngoài hóng mát chút."

      "Ngươi sao? Sao uống rượu với các tướng sĩ?" Nàng khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ thắm mềm mại hé mở, khẽ mở khẽ đóng, đối với nam nhân mà , đó là hấp dẫn trí mạng, dĩ nhiên cũng khiến cho Hoàng Phủ Hiên khó thở.

      Hoàng Phủ Hiên đè nén đoàn lửa trong lòng, dịu dàng cười cười, : "Sợ nàng nhàm chán, ra ngoài với nàng!"

      biết có phải ông trời chú định, lời ngon tiếng ngọt, nhưng mỗi lần bật thốt lên đều là vì nàng, khiến trái tim bình tĩnh của nàng có tia rung động.

      Dao nhi cười nhạt gì, khẽ ngửa đầu, ánh mắt khóa chặt trăng sáng mềm mại, dấu vết mơ hồ bên trong khiến cho nàng tò mò, vì vậy nàng quỷ thần xui khiến hỏi: "Thường Nga ở trong trăng sáng là độc? Hay là vui vẻ?"

      Hoàng Phủ Hiên học tư thế của nàng, ngửa đầu nhìn về bầu trời đêm, để Dao nhi thoải mái tựa vào trước ngực , lẩm bẩm : "Nàng vui vẻ, mặc dù thể nắm tay người , nhưng nàng ở bầu trời vĩnh viễn bảo vệ , vui vẻ, nàng cười với , khổ sở, nàng khóc với . Mỗi ngày như thế, gió mặc gió, ta nghĩ, nàng vẫn vui vẻ."

      "Vậy sao? người của Thường Nga rất may mắn!" Loại tình như nước, lạnh nhạt dấu vết này, Dao nhi rất hướng tới, mặc dù oanh oanh liệt liệt, nhưng từng ly từng tý đều sâu tận xương tủy, khắc cốt minh tâm.

      Nghe giọng nhàng mà hâm mộ của nàng, Hoàng Phủ Hiên siết chặt cánh tay, ôm nàng càng chặt hơn, giọng thề ở bên tai nàng: "Ta cũng bảo vệ nàng như ánh trăng, bất kể nàng có cần hay !"

      Lời của xâm nhập lòng nàng, đâm vào xương tủy. Nàng kinh ngạc biết làm phản ứng gì.

      trầm mặc của nàng, khiến có cách nào, đợi nàng cự tuyệt, có lẽ là sợ! Hoàng Phủ Hiên cười yếu ớt : "Dao nhi, chúng ta vào trong phòng uống phen!" đưa lưng về phía , Dao nhi biết trong tươi cười của lộ ra tia khổ sở.

      Dao nhi bị kéo mạnh vào phòng, bọn hạ nhân rất nhanh chuẩn bị tốt rượu và thức ăn. Hai người ngồi đối diện, Hoàng Phủ Hiên rót đầy vào ly rượu, nâng ly: "Tới Dao nhi, chúng ta cạn ly!"

      Sắc mặt Dao nhi vui, yên lặng cầm ly rượu lên, Hoàng Phủ Hiên hơi ngửa đầu, uống hơi cạn sạch. Mà Dao nhi lại nhấp , môi dính chút rượu đắng.

      Hoàng Phủ Hiên rót rượu tiếp, đều rất nhanh uống cạn. Gấp mà mau, khiến nghẹn đỏ mặt, Dao nhi là lo lắng, chân mày nhíu lại, đứng dậy muốn giành ly rượu của : "Hiên, tối nay ngươi uống rất nhiều, đừng uống nữa."

      " có sao Dao nhi!" quật cường chịu nghe lời , Dao nhi cũng cản nữa, cứ để mặc lần!

      Rượu qua ba vòng, Hoàng Phủ Hiên say đến bét nhè, nhưng rất an tĩnh, xằng bậy.

      Dao nhi mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu, lao lực dời đến giường, giúp cởi giầy xuống, vốn định buông tay quan tâm, nhưng mặc nhiều y phục thế kia cũng thoải mái! Vì vậy Dao nhi xoay đầu, cởi áo khoác ra, vốn tưởng rằng rất thuận lợi, nhưng bàn tay an phận của Hoàng Phủ Hiênchụp tới, khóa nàng vào trong ngực.

      "Hiên, đừng làm rộn. . ." Nàng giùng giằng đứng dậy, nhưng vẫn nhúc nhích, khóe môi Hoàng Phủ Hiên nhếch lên nụ cười hạnh phúc, người say rượu thân thể hồ đồ, tâm hồ đồ. Hình như ôm Dao nhi vào trong ngực rồi, cảm giác giống nằm mộng.

      hạnh phúc tự lẩm bẩm: "Hôm nay cao hứng. . . Đánh thắng trận. . . Dao nhi còn chủ động ôm ta. . . . Ha ha. . . . "

      khẽ nghiêng đầu, ngủ mất, Dao nhi chống thân thể, kinh ngạc nhìn mặt ngủ hạnh phúc của , lâu hồi hồn. Đêm vẫn đẹp như thế!
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :