1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi tái giá: Quân thần phân tranh - Lam Tử (156 chương + 3NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 88: Chuyện lớn sống chết

      Ngày vừa lộ ra ánh sáng, chim yến líu ríu gọi ngừng ở nhánh cây, trong bụi hoa trong vườn, bươm buớm song song bay múa, ong mật cũng vất vả cần cù hái mật hoa, sản xuất cuộc sống ngọt ngào năm sau.

      Các cung nữ chia ra đứng ở cửa, trong tay cầm y phục đồ trang sức các loại , lẳng lặng chờ đợi chủ tử đứng dậy.

      Cả đêm ngủ ngon, nàng thỏa mãn mở ra hai mắt, lại bị gương mặt quen thuộc trước mắt làm sợ hết hồn, nàng cho là mình vẫn ngủ, đưa ra tay xoa xoa cặp mắt, lúc mở mắt ra, tất cả chưa thay đổi. Nàng mới thanh tỉnh biết được, nàng lại nằm ở trong ngực ngủ cả đêm.

      Nàng cúi đầu, may là y phục đầy đủ, nàng thở phào nhõm. Nghiêng đầu nhìn dung nhan ngủ an tĩnh của Hoàng Phủ Hiên, sống mũi cao thẳng, đôi môi kiên nghị là kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.

      Đột nhiên, Hoàng Phủ Hiên lập tức mở mắt, dọa nàng giật mình, rình coi bị bắt được tại chỗ, nàng xấu hổ cúi đầu dám nhìn ánh mắt của . Thấy bộ dáng thẹn thùng đáng của nàng, hạnh phúc cười. giọng : "Dao nhi, thức rồi à?"

      "Uh!" có bị chỉ ra, khí ngột ngạt cũng có. Hai người chỉ mặc quần áo trong, sau khi đứng dậy nàng cũng có trốn tránh, trực tiếp thay quần áo ở trước mặt . Đối với đại mà , việc này có gì thẹn thùng, nhưng Hoàng Phủ Hiên lại cho là như vậy, nghĩ thầm: Dao nhi có tránh né , có phải hay bắt đầu tiếp nhận ?

      Ý nghĩa này khiến mừng thầm. mặt thủy chung treo nụ cười hạnh phúc.

      Cài cái nút áo cuối cùng lại, nàng kinh ngạc phát Hoàng Phủ Hiên dùng dao găm cắt đứt tay của mình, nàng chạy tới, cầm lấy tay , nhìn máu tươi chảy ra, đau lòng vì , oán giận : "Sao ngươi lại cắt tay của mình?"

      Hoàng Phủ Hiên nhàng rút tay ra, giọt máu đỏ tươi chảy ở ra giường, tách ra đóa mai hồng kiều diễm ướt át, nàng đột nhiên sáng tỏ, nam nhân quả nhiên đều để ý, nàng có chút bi thương nhìn .

      Nhưng chuyện luôn ngờ, Hoàng Phủ Hiên kéo nàng vào trong ngực, lời nghe giống như oán giận, nhưng lộ ra dịu dàng che chở nồng đậm: " đứa ngốc, ta quan tâm, nhưng thể để cho người bóng gió làm nàng bị thương."

      "Cám ơn ngươi, Hiên!" Vô luận khi nào, luôn đặt nàng ở vị trí thứ nhất, phần ân tình này nàng có thể nào cảm động? Vùi ở trong ngực ấm áp, ở trong lúc lơ đãng. Nàng dần dần mê lạc tim của mình.

      cười mà , câu với người ngoài cửa: "Vào !"

      "Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng hoàng hậu!" Từng người vào cửa, phục vụ bọn họ rửa mặt. Giày vò phen xong, bọn họ ngồi lên cỗ kiệu, thỉnh an Thái hậu.

      khí vui vẻ của hôn lễ chưa rút , bên trong hoàng cung giăng đèn kết hoa ăn mừng khắp nơi. Vui sướng, hài hòa hạnh phúc.

      Trong Từ Ninh cung, Thái hậu sớm trông mòn con mắt rồi, lo lắng tới lui trong phòng, hy vọng con trai con dâu nhanh chóng xuất .

      "Thái hậu nương nương ngài nghỉ lát! Ngài lâu rồi." Lão cung nữ cận thân khuyên can bà, dù sao thân thể quan trọng hơn!

      Thái hậu giống như ma ám, bước chân dừng được, sắc mặt đỏ thắm, giữa hai lông mày lộ ra vui sướng. Giọng cũng nhàng: "Ai gia mệt, ai gia trông mong ngày này lâu, bao lâu, ai gia có thể bồng cháu rồi." ước mơ tương lai tốt đẹp khiến tinh thần bà tăng lên gấp bội.

      Người nhà khỏe mạnh hạnh phúc, hòa hòa mỹ mỹ, chính là liều thuốc tốt, trị tâm càng hữu hiệu hơn trị thân!

      "Tới, tới, Thái hậu, bọn họ tới." Xa xa trông thấy bóng dáng của bọn họ, lão cung nữ giống như kích động, chẳng phân biệt được chủ tớ, nắm tay Thái hậu chặt. Hưng phấn thôi.

      "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu! Dao nhi thỉnh an Thái hậu!" đôi tân lang tân nương quỳ xuống thỉnh an, khi bọn họ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Thái hậu sịu mặt, rất là mất hứng.

      Hai người nghi ngờ nhìn thẳng vào mắt, hiểu ra sao. Nàng giọng hỏi thăm: "Thái hậu, ngài thế nào?"

      "Nên gọi mẫu hậu rồi !" Thái hậu bĩu môi, giở ra tính khí con nít, chọc bọn họ đều vui, nàng căng thẳng che miệng mà cười, mà Hoàng Phủ Hiên lại cười ha ha, trêu: "Mẫu hậu trưởng thành rồi, thế nào còn ăn vạ !"

      "Ai, cưới vợ quên mẹ, mẫu hậu với con!" Giả bộ tức giận trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Hiên cái, ngược lại thân mật nắm tay Lưu Quân Dao, từ ái : "Dao nhi mau qua đây, hai mẹ con chúng ta trò chuyện, để ý tới đứa con bất hiếu này."

      "Mẫu hậu, Dao nhi cũng nghĩ như vậy, bí mật giữa nữ nhân, ngàn vạn lần thể cho nam nhân biết." Dao nhi cũng lạnh nhạt, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Thái hậu, hai người lặng lẽ . Mà Hoàng Phủ Hiên lại ngồi ở bên cạnh Dao nhi, nhàn nhã thưởng thức trà, nhưng ánh mắt lại nhìn Dao nhi cười!

      Dân chúng bình thường có khó xử giữa mẹ chồng nàng dâu, hoàng gia cũng thế, nhưng hôm nay thấy Dao nhi và mẫu hậu ở chung vui, cũng vui mừng.

      "Dao nhi, đêm qua ngủ ngon giấc ?" Thái hậu lại gần bên tai nàng, giọng hỏi thăm, nhưng cười rất gian, đêm qua nàng phân phó cung nữ làm chuyện lớn, len lén mở cửa sổ ra, gió lạnh mạnh mẽ, cũng thành toàn đôi tân lang tân nương.

      Dao nhi nghĩ tới Thái hậu trực tiếp như vậy, nhưng cũng có che giấu, thản nhiên : "Dao nhi ngủ rất ngon, ngược lại mẫu hậu ngài, ban đêm lạnh, còn vất vả đến nửa đêm, chắc có ngủ ngon!"

      Nàng nhìn Thái hậu, nhìn thấy bóng dáng dí dỏm mà hoang mang sợ hãi bên trong, vì vậy càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng, quả nhiên là Thái hậu giở trò quỷ, nếu cửa sổ làm sao vô duyên vô cớ mở ra đây? Nhưng Dao nhi cũng ra. Chỉ mỉm cười tuyệt đẹp.

      Hai người giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, Thái hậu nhíu nhíu mày, giả bộ khổ não hừ , sắc mặt khó coi, trách cứ mình : "Ai gia dĩ nhiên ngủ ngon rồi."

      Nghe vậy, Hoàng Phủ Hiên luống cuống, sợ thân thể mẫu hậu khó chịu, vì vậy vểnh tai, chờ đợi lời kế tiếp của Thái hậu: "Tối hôm qua ai gia mơ thấy tiên hoàng, ông chất vấn ta, tại sao có dạy tốt Hiên nhi, cho tới bây giờ Hiên nhi cũng chưa có con cháu. Dao nhi a! Con mẫu hậu nên làm cái gì bây giờ?"

      Mẹ già gian xảo, Hoàng Phủ Hiên cười trộm, tỏ vẻ liên quan đến mình, làm bộ thấy được ánh mắt cầu cứu của Dao nhi, mặc cho Dao nhi trừng cũng coi thường.

      Hoàng Phủ Hiên, món nợ này ta nhớ kỹ trước, Dao nhi trừng mắt liếc cái.

      tại chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp rồi, nàng xoay người, cười đến rực rỡ như ánh mặt trời, thanh mềm mại tựa hồ chảy ra nước: "Mẫu hậu ngài đừng lo lắng, Dao nhi tin tưởng, tiên hoàng che chở, chỉ cần có duyên phận, chắc chắn chuyện trong lòng thành."

      Con được đấy Dao nhi, cư nhiên đùa bỡn tâm cơ, bất kể như thế nào, ta nhất định muốn cho con mang thai đứa bé, Thái hậu thầm ở đáy lòng thề, ánh mắt của bà đột nhiên sáng ngời, tựa hồ có kế sách gì tốt rồi.

      Thái hậu vừa định mở miệng, ngoài cửa truyền đến thanh lanh lảnh của thái giám: "Minh quốc Cảnh vương gia, vương phi cầu kiến."

      "Tham kiến hoàng thượng, Thái hậu, hoàng hậu!" hai chữ hoàng hậu, rất tình nguyện, cũng rất thống khổ.

      "Bình thân! Ban thưởng ghế ngồi!" Hoàng Phủ Hiên mỉm cười, "Tạ hoàng thượng!" Hiên Viên Triệt và Liễu Nhu đứng dậy ngồi xuống, Hiên Viên Triệt nhìn đôi bích nhân, ngẫu hợp thiên thành. giống như lạc đường ở trong rừng rậm, tâm giống như bị nhánh cây cào xước, đau đến muốn sống. Chỉ nhìn cái, liền dám nhìn nữa.
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 89: hoàng thượng bệnh nặng

      Bốn người theo đuổi tâm tư của mình, chỉ có người có lòng dạ ma quỷ.

      "Ha ha ha. . . . Vương gia vương phi có lòng rồi, sáng sớm đến thăm ai gia." Thái hậu cảm nhận được khí kiếm bạt nỗ trương giữa bốn người, vì vậy lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc.

      Giữa nữ nhân dễ chuyện, Liễu Nhu triển lộ nụ cười thỏa đáng, hạ thấp thanh : "Nhờ khoản đãi, còn chưa tới cảm tạ ! Sáng sớm quấy rầy thanh tỉnh của Thái hậu, Thái hậu trách cứ mới phải!"

      "Cảnh vương phi quá lời! Có bằng hữu phương xa tới, cực kỳ cao hứng!" Thái hậu hàn huyên. Thái hậu nhìn thấy mặt tái nhợt và giả vờ của Dao nhi rồi làm như thấy, lại thấy ánh mắt tầm thường của Hiên Viên Triệt, trong lòng đột nhiên sáng tỏ.

      Đồng thời, Thái hậu càng thêm tin chắc kế hoạch của mình, Dao nhi là nữ tử tốt, nàng và Hiên nhi là tuyệt phối, ai cũng đừng muốn hoành đao đoạt ái!

      Thái hậu cũng là người từng trải gió sương, sóng to gió lớn gì chưa gặp, bà chuyện ngấm ngầm hại người "Cảnh vương phi xinh đẹp như hoa, tính cách ôn hòa, mặt hạnh phúc, cũng chỉ là Vương gia chăm sóc tốt, hơn nữa còn phải có gia đình hạnh phúc!"

      Bốn người buồn bực, chẳng biết tại sao Thái hậu đột nhiên những chuyện đâu này, nhưng Liễu Nhu cúi đầu cười lạnh, lúc ngẩng đầu lên thấy lãnh, chỉ thấy nụ cười thỏa đáng, nàng xấu hổ trả lời: "Thái hậu đùa, nếu có đứa con nữa tốt hơn."

      "Ai gia cũng cho là như thế, ngày sau Cảnh vương phi và Dao nhi có thai, hai nước Minh Nguyệt nhất định kết làm thân gia." Thái hậu có chủ ý, đợi Liễu Nhu trả lời, bà lập tức xoay người, cười hỏi thăm: "Dao nhi, ngươi được ?"

      Thái hậu cố ý vứt củ khoai lang phỏng tay cho Dao nhi, nàng khó xử, biết như thế nào cho phải! Thái hậu nhất định phát cái gì, nếu tính toán nàng như thế, Dao nhi gặp khó khăn, vừa là phu quân thiện lương, thể tổn thương, vừa là từng đau đớn, đành lòng đụng vào nữa. Đây nên lựa chọn như thế nào?

      Hai mắt Hiên Viên Triệt khóa chặt người nàng, trong lòng khẩn trương hốt hoảng. sợ nàng đáp ứng, nữ tử thích lấy người khác là chuyện đau đớn nhất nhân gian, lại mang thai đứa bé của người khác nữa càng thêm đau đến muốn sống.

      Hoàng Phủ Hiên hồi hộp, hi vọng Dao nhi sảng khoái đáp ứng, nhưng lại khiến thất vọng, Dao nhi trầm mặc , khó xử biết lựa chọn như thế nào. Mặc dù vội vã xác định tâm ý của Dao nhi, nhưng lại đành lòng Dao nhi bị khó xử, vì vậy mỉm cười : Mẫu hậu, nhi thần và Dao nhi mới tân hôn, ngài trực tiếp như vậy Dao nhi khẳng định xấu hổ."

      "Ai gia già rồi, hồ đồ. Ha ha ha. . . Cảnh vương phi đừng thấy lạ." Thấy tốt liền thu, Thái hậu cũng có ép sát nữa, ngửa đầu cười to hóa giải khí khẩn trương.

      "Tâm tư của mẫu hậu Dao nhi hiểu, mẫu hậu yên tâm, Dao nhi chắc chắn cố gắng cho ngài trả lời hài lòng chắc chắn." Nàng cười , Hiên Viên Triệt phụ nàng trước, Hiên lại luôn giúp đỡ nàng. Nàng phải là cỏ cây, có thể nào vô tình? Lại có lý do gì tổn thương ? Huống chi Hiên là vua nước, tuyệt thể mất mặt ở trước mặt người ngoài.

      "Ai gia hiểu!" Thái hậu vui mừng nhìn Dao nhi, dụng tâm lương khổ của nàng, Thái hậu dĩ nhiên ràng, tôn nghiêm con trai mình thể mất, Thái hậu ngậm miệng chuyện này nữa.

      Như ý của Hoàng Phủ Hiên, thầm cao hứng. Đả thương lòng của Hiên Viên Triệt, mình bi thương, lại hợp lòng của Liễu Nhu, nàng thầm may mắn.

      Mắt thấy thời gian trôi qua từng chút, vốn định giữ bọn họ dùng bữa, nhưng lúc này cung nữ vội vã chạy tới, quỳ xuống : "Thái hậu, thị vệ của Cảnh vương gia có chuyện quan trọng muốn gặp Vương gia, nô tài dám chậm trễ, liền tự chủ trương mang vào. Xin Thái hậu trị tội!"

      Lúc này, mọi người mới thấy Ám Dạ sau lưng cung nữ, sắc mặt nặng nề, tựa hồ gặp phải việc khó gì rồi ! Thái hậu : " sao, lui ra!"

      " biết thị vệ có chuyện gì?" Hoàng Phủ Hiên hỏi.

      "Trong cung Minh quốc có chuyện, xin Cảnh vương gia trở về." Ám Dạ thành trả lời.

      "Hoàng thượng, thần. . . ." Hiên Viên Triệt khom người, còn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên cắt đứt : "Nếu quý quốc có chuyện, Cảnh vương gia mau trở về!"

      "Thần cáo lui!" Mang theo Liễu Nhu, vội vã rời . Ra cửa cung, Hiên Viên Triệt gấp gáp hỏi: "Ám Dạ, rốt cuộc chuyện gì?"

      Ám Dạ lại gần bên lỗ tai , : "Hoàng thượng bệnh nặng, xin Vương gia lập tức về nước."

      "Cái gì?" thể tin được, thân thể hoàng huynh luôn luôn khỏe mạnh, thế nào đột nhiên ngã bệnh đây? Trong đó chẳng lẽ có tình?

      Tình thế nghiêm trọng, bọn họ dám trì hoãn, ngựa ngừng vó chạy về nước, năm ngày sau đó, Hiên Viên Triệt vội vã vào cung, lại thấy hoàng huynh bị bệnh giường, hoàng hậu tận tâm hầu hạ, mẫu hậu đứng ở bên, tâm lực quá mệt mỏi, thể ra sức.

      nhào tới trước, : "Hoàng huynh, huynh làm sao rồi?"

      Hiên Viên Hoành nắm tay của chặt, gian nan mở mắt, giọng suy yếu, dặn dò: "Hoàng đệ, ngày của trẫm còn nhiều lắm, ngày sau. . . Minh quốc . . . . Giao cho đệ rồi."

      "Hoàng huynh đừng bậy, Minh quốc thể thiếu huynh, hoàng huynh yên tâm, Thần Đệ nhất định tìm người chữa khỏi cho hoàng huynh." Hiên Viên Triệt đỏ mắt, nhìn hoàng huynh đành lòng, an ủi hoàng huynh, liền chuẩn bị đứng dậy, nhưng lại bị hoàng thượng nắm chặt thả.

      "Hoàng đệ nghe trẫm . . . . lúc này Trẫm bệnh nặng, nhất định tạo thành quần thần khủng hoảng, thế cục rung chuyển. Chuyện lớn trong triều giao cho đệ, trẫm mới yên tâm a. . . Khụ khụ khụ. . . . . . Hơn nữa trẫm có cảm giác mãnh liệt, trẫm bệnh nặng giống bình thường, ngày sau hoàng đệ ngàn vạn cẩn thận kia!" Thân thể hoàng thượng suy yếu, hết sức dặn dò Hiên Viên Triệt, giống như người đến lúc sắp chết, lời cũng sâu xa.

      "Hoàng thượng. . ." Hoàng hậu Uyển Như khóc sướt mướt, rất là bi thương.

      "Hoàng nhi. . . ." Thái hậu cũng quỳ gối bên giường, nước mắt rơi xuống, bi ai nhất trong cuộc sống, chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

      "Hoàng huynh, huynh nhất định phải tỉnh lại, Thần Đệ chắc chắn bảo thái y chữa khỏi bệnh cho huynh." Hiên Viên Triệt thể tin được hoàng huynh tuổi quá trẻ lại sắp xong.

      Khụ khụ khụ. . . . Hiên Viên Hoành ho khan, giống như cả phổi đều muốn ho ra. Sắc môi phát xanh, mặt ảm đạm ánh sáng, nhìn dáng dấp liền thấy mệnh lâu.

      sợ chết, nhưng yên lòng mẫu hậu và hoàng hậu, vào lúc cuối cùng, nhất định phải an bài thỏa đáng cho họ: "Hoàng đệ, sau khi trẫm chết, Minh quốc giao cho đệ, còn có. . . Chăm sóc tốt mẫu hậu. . . . và Uyển như. . . Khụ khụ khụ. . . . ", xong vô lực kiên trì nữa, khép lại hai mắt.

      "Hoàng huynh. . . . . . "

      "Hoàng thượng. . . . . . "

      "Hoàng nhi. . . . . . " Ba người khóc lớn, tiếng khóc thảm xông thẳng lên trời.

      Chợt, Hiên Viên Triệt mơ hồ cảm giác tay của động, thất kinh, chợt đứng dậy, rống giận: "Thái y đâu? Truyền thái y!"

      Chỉ chốc lát sau, thái y vội vã chạy tới, Hiên Viên Triệt lôi , nhét vào bên giường, cáu kỉnh ra lệnh: " trị hết hoàng thượng, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi."

      "Đúng, đúng, dạ, cựu thần nhất định đem hết toàn lực!" Xách theo đầu làm việc, thái y đặt lên mạch của , đột nhiên thoáng thở phào nhõm. Nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, cách chữa trị!

      "Hoàng thượng ngất xỉu, thần thể ra sức!" liều mạng khấu đầu, cho đến bể đầu chảy máu cũng đứng dậy.

      Hết cách xoay chuyển, tâm mệt mỏi của mọi người trầm xuống từng chút. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hoàng thượng rời sao? Chẳng lẽ chút biện pháp cũng có?
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 90: Thay mặt giám quốc

      Hiên Viên Triệt giận kềm được, nặng nề chỉ vào thái y, gầm thét: "Chớ dập đầu, hoàng huynh rốt cuộc bị bệnh gì?"

      "Khởi bẩm Vương gia, theo ý thần, hoàng thượng bị trúng loại độc được phát tác chậm trong thời gian dài, tích lũy lâu dài, mới bệnh đến thời kỳ chót. "Mặc dù tin, nhưng thái y vẫn ra suy đoán của mình.

      "Cái gì? Độc dược tính chậm?" Kèm theo gầm lên giận dữ, vung tay lên, ly trà rơi xuống đất, vỡ thành mảnh .

      "Bổn vương ra lệnh ngươi, lập tức tra! Bất kỳ nghi điểm đều thể bỏ qua. " ra lệnh tiếng, thái y quỳ mặt đất run lẩy bẩy, thưa dạ: "Thần tuân lệnh!"

      Thái y liền lăn vòng chạy ra ngoài, bên trong phòng tỏa ra mùi khói thuốc súng, lo lắng lại bao phủ lên. Chuyện có kỳ hoặc, ai cũng thể lười biếng.

      "Mẫu hậu, ngài thấy thế nào?" Thái hậu lời, lâm vào trầm tư. Hiên Viên Triệt cho là có ý gì, liền vội vàng hỏi thăm.

      Thái hậu che đầu, đầu đau muốn nứt. Nội tâm rối rắm giống như mớ bòng bong. Nghĩ thế nào cũng loạn! Bà vô lực lắc đầu cái, thủy chung nghĩ tới người nào lại trăm phương ngàn kế hại hoàng thượng. Than thở tiếc hận: "Ai gia cũng nghĩ thông, rốt cuộc lại là ai trăm phương ngàn kế mưu hại hoàng thượng?"

      Chuyện lâm vào cục diện bế tắc, bọn họ mặt ủ mày ê, lâm vào trong trầm mặc. Chợt, hoàng hậu tựa hồ nghĩ đến cái gì, kêu lên: "Mẫu hậu, ngài có phải có người muốn soán vị ? Nếu là như vậy, trong hoàng cung nhất định là có gian tế."

      câu thức tỉnh người trong mộng, từ xưa tới nay, người mưu triều soán vị lòng dạ độc ác, thủ đoạn ti tiện. Cái gì cũng làm được!

      "Điều này hoàn toàn có thể, chỉ là kẻ địch ở trong tối chúng ta ở ngoài chỗ sáng, khó lòng phòng bị a!" Cao thái hậu xong, siết chặt quả đấm, cho đến khi đâm vào trong thịt cũng cảm thấy đau. Ánh mắt của bà dính vào tầng trong sạch, phía dưới trong sạch là bén nhọn thể đỡ. Như muốn làm vỡ nát kẻ địch.

      Chuyện cho tới bây giờ, Hiên Viên Triệt cũng khỏi làm việc cẩn thận, ngày này, trải qua việc rất buồn trong đời. Cũng trưởng thành ít, trầm giọng : "Mẫu hậu hoàng tẩu yên tâm, thần nhất định bắt được đầu sỏ núp ở trong tối. Nhưng ở trong thời gian này, các ngươi làm việc phải vạn phần cẩn thận, đề phòng từng lúc, tuyệt thể bứt dây động rừng."

      "Ừ, hoàng nhi, ngươi chuyển vào ở trong cung, như vậy cũng có thể tiếp ứng lẫn nhau!" Khó lòng phòng bị kẻ địch, bà yên lòng hoàng nhi ở ngoài cung mình, ngộ nhỡ có việc hay xảy ra, bà sống thế nào?

      Nhưng trong lòng Hiên Viên Triệt có tính toán khác, từ chối nhã nhặn: "Mẫu hậu, nhi thần vào hoàng cung ở rất bất tiện, hơn nữa ở ngoài cung dễ làm việc."

      "Được!" Cao thái hậu gật đầu đồng ý, lời của cũng phải có lý, nếu bị vây ở trong cung, chỉ sợ chạy trời khỏi nắng.

      Hiên Viên Triệt nhìn hoàng huynh giường bệnh cái, dặn dò: "Hoàng tẩu, chăm sóc hoàng huynh tốt, Thần Đệ xuất cung điều khiển người có thể tin vào cung, an bài tất cả cho tốt."

      "Hoàng đệ cẩn thận mọi việc!" Uyển Như dặn dò tiếng, nhưng đôi tay thủy chung nắm chặt tay hoàng thượng, đêm này, yếu đuối bị buộc trở nên mạnh mẽ. Nàng quyết định, ngày sau nàng dốc hết toàn lực cũng muốn bảo vệ hoàng thượng.

      Hiên Viên Triệt nhìn bọn họ cái sâu, sợ sệt bước chân ra rời , lúc đến cửa, bị Thái hậu gọi lại: "Hoàng nhi, cẩn thận!"

      lời này thắng được ngàn vạn ngôn ngữ, giờ khắc này, có thể thấy tóc bạc bên tai mẫu hậu, nhìn bộ dáng già nua của mẫu hậu, nhìn hai mắt vẫn kiên cường của mẫu hậu, Hiên Viên Triệt hiểu tình thương của mẹ vĩ đại.

      cũng trở nên thành thục, học được bảo vệ người thân bên cạnh.

      , biết đường tương lai nhấp nhô nguy hiểm.

      Trong đêm, trong tẩm cung hoàng thượng đổi mới khuôn mặt. Bên ngoài tầng tầng thị vệ bảo vệ, con ruồi cũng khó chạy đằng trời.

      Khăn che mặt thần bí bao phủ bầu trời hoàng cung, vừa rạng sáng hôm sau, quần thần giọng nghị luận ở điện. Nhưng chờ lâu, thủy chung thấy bóng dáng hoàng thượng. Bọn họ khó tránh khỏi suy đoán lung tung.

      Đột nhiên, Hiên Viên Triệt cầm thánh chỉ trong tay đứng ở bên cạnh ghế rồng, quần thần lập tức an tĩnh lại, mắt hề chớp nhìn , biết duyên cớ như thế nào!

      Thánh chỉ trong tay nặng trĩu, phải gánh cả hưng vong của Minh quốc.

      Mở thánh chỉ ra, thanh uy nghiêm của vang dội hoàng cung: "Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết: trẫm gần đây long thể bất an, vô lực xử lý quốc . Ngày sau quốc giao cho Cảnh vương gia xử lý. Chúng thần cần phải dốc sức giúp đỡ, nếu tội thể tha! Khâm thử!"

      "Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!" Quần thần lễ bái. Đồng thời thầm phỏng đoán, hoàng thượng rốt cuộc thế nào?

      Động tĩnh lớn trong hoàng cung đêm qua bọn họ đều nghe thấy, nhìn ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của Hiên Viên Triệt. Hoài nghi có giam lỏng hoàng thượng, muốn mưu triều soán vị hay !

      Nhưng phỏng đoán này lập tức bị bỏ , ngoài đại điện truyền tới tiếng bước chân nặng nề, cũng kèm theo thanh cao lanh lảnh của thái giám: "Thái hậu nương nương giá lâm!" Thái hậu tới trước mặt quần thần.

      "Thần tham kiến Thái hậu!" Quần thần lễ bái lần nữa.

      "Nhi thần tham kiến mẫu hậu!" Hiên Viên Triệt vội vàng quỳ xuống, lễ bái.

      Thái hậu là người khôn khéo, nếu tại sao có thể đấu tranh thắng lợi trong hậu cung đây? Tâm tư của văn võ bá quan bà sớm đoán được mấy phần.

      Vì giữ được giang sơn Minh quốc, bà thể tự ra tay, lạnh lùng : "Ai gia hiểu băn khoăn trong lòng văn võ bá quan, chuyện xảy ra đột nhiên, mọi người nghi ngờ cũng dễ hiểu, nhưng giang sơn Minh quốc là giang sơn của dân chúng. Hoàng thượng là phụ mẫu của dân chúng thiên hạ. Hiên Viên gia là tôi tớ của dân chúng. Nào có đạo lý cha mẹ thương tiếc con cái? Nào có đạo lý tôi tớ tận tâm phục vụ chủ nhân? Ai gia hi vọng văn võ bá quan đồng tâm hiệp lực, cùng chung phụ tá ta hoàng nhi thống trị Minh quốc. Để cho bách tính an cư lạc nghiệp. Minh quốc thiên thu vạn đại."

      Lời oai phong này thể uy vũ đời của nữ tử phong hoa tuyệt đại, ngôn ngữ khích lệ lòng người làm cho người ta dám chất vấn.

      "Thần tuân chỉ!" Quần thần tâm phục khẩu phục, hai người đều là con trai của Thái hậu, bà tất thiên vị người nào! Như vậy, lời đồn đãi mưu triều soán vị tự sụp đổ.

      Bên trong phủ Cảnh vương, tự giam mình ở thư phòng cả ngày, có thể tưởng tượng chuyện này có chút đầu mối.

      "Ám Dạ!" kêu tiếng, bóng người thoáng qua, cửa sổ bị thổi ra. Ám Dạ ổn định đứng ở trước người .

      "Phái người thăm dò, từng cung nữ thái giám bên cạnh hoàng huynh đều thể bỏ qua." trầm giọng , có thể hạ độc thần biết quỷ hay, nhất định là người bên cạnh làm. Nhưng dù người thông minh, cũng có sơ sót.

      "Thuộc hạ tuân lệnh!" tình liên quan trọng đại, Ám Dạ dám dừng lại quá lâu. Lĩnh mệnh liền vội vã rời .

      Nếu có người mưu triều soán vị, chắc chắn phải là sức của người. Trong triều phải có đồng đảng. Xem ra, phải dọn dẹp những con trùng này rồi.

      Nhưng làm khổ não là, biết lấy người phương nào khai đao?

      "Biểu ca!" Liễu Nhu đẩy cửa vào, đặt trà sâm lên bàn. Đến bên cạnh , dịu dàng : "Biểu ca, ta thấy chàng bận rộn công vụ, liền đun trà sâm cho chàng bồi bổ thân thể."

      "Để đó! lát nữa ta uống." cầm lên công văn, mắt chớp nhìn chằm chằm. Cũng để ý tới Liễu Nhu. Nhưng kỳ quái là Liễu Nhu cũng ồn ào tựa như thường ngày.

      Yên lặng đấm vai cho , thử dò thăm: "Biểu ca đêm qua vội vã vào cung, biết trong hoàng cung xảy ra chuyệt gì?"

      nghi ngờ ghé mắt, xem xét kỹ lưỡng Liễu Nhu.
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 91: uống thuốc độc tự sát

      Liễu Nhu thản nhiên tiếp nhận xem kỹ, mắt cười nhàng.

      Hiên Viên Triệt ra nghi ngờ: "Nhu nhi từ lúc nào quan tâm đến chuyện lớn của quốc gia rồi? Ngươi trước kia như vậy!"

      Liễu Nhu khẽ cúi đầu, chột dạ sợ hãi. Đáy mắt có tia hốt hoảng, nhưng rất nhanh che giấu . Ngẩng đầu lên cười yếu ớt : "Nhu nhi quan tâm thân thể biểu ca, đành lòng thấy biểu ca mệt nhọc thế này."

      "Vậy sao?" Chẳng biết tại sao, thậm chí có chút hoài nghi mục đích của Liễu Nhu. Chẳng biết tại sao hôm nay nàng hơi khác thường, chỉ mong là đa tâm!

      kịp suy nghĩ nhiều, lại đặt ý định ở công văn. Quốc gia đại là chuyện quan trọng nhất. Nhi nữ tình trường tạm vứt ở bên.

      Đêm khuya, tẩm cung hoàng thượng bị tầng tầng canh giữ, con con ruồi cũng bay vào. Nhưng ở trong góc tối, bóng dáng lén lút nhìn chung quanh, lén lén lút lút. Nàng xem bốn bề vắng lặng, liền tăng thêm can đảm chạy vào cung. ở lúc nàng may mắn vì bị phát lén lút, quay người lại, lại bị kiếm gác lạnh như băng ở cổ. Nàng đột nhiên chán nản thất sắc, nhắm mắt lại. Cảm giác mạng của mình vô vọng.

      "Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ bắt được cung nữ lén lút, thuộc hạ nghĩ, nàng nhất định là trộm tiến vào cung mưu hại hoàng thượng." Thị vệ đè nàng lên.

      Hoàng hậu đứng dậy, di chuyển xung quanh, mỉm cười nhìn chằm chằm nàng. Người đến lúc sắp chết, nhưng lại hãi sợ tử vong. Nếu như phải là nữ tử có ý đồ mưu hại hoàng thượng, cũng là người có lá gan lớn.

      " xem, vì sao mưu hại hoàng thượng? Có đồng bọn ?" Hoàng hậu nhiều, trực tiếp tiến vào chủ đề. Đừng xem bộ dáng hoàng hậu nhu nhu nhược nhược đoan trang nhã nhặn lịch , nhưng nổi giận lên cũng có uy nghiêm của quốc mẫu.

      Cung nữ chết đến nơi vẫn mạnh miệng, bướng bỉnh kiêu ngạo ngẩng đầu lên, khép miệng chặt, hận hận nhìn chằm chằm hoàng hậu. Nhưng hoàng hậu giận quá hóa cười, cũng là cười lạnh, hiểm cười. : " nha đầu quật cường, chết đến nơi còn cứng rắn. Người tới! Nghiêm hình bức cung."

      Vì người , nàng thay đổi kiên cường, thay đổi độc ác rồi. Nhưng trăm khoanh vẫn quanh đốm, đều là bởi vì .

      "Thuộc hạ tuân lệnh!" Thị vệ rất cung kính trả lời, trong tay xách theo cây roi, nhìn cung nữbị trói gô, ngứa ngáy roi, cười rất hiểm.

      "Ngươi khai mau, nếu cây roi xuống, nhất định khiến ngươi trầy da sứt thịt!" Hoàng hậu giả bộ thương hương tiếc ngọc.

      "Hừ, đừng mơ tưởng khiến ta mở miệng!" Cung nữ đúng là tính khí cứng rắn nha! Trung thành cảnh cảnh đối với chủ tử, chết sống bán đứng chủ tử, nhưng cũng tiếc như hoa như ngọc.

      "Đánh!" nhảm với nàng nữa, hoàng hậu ra lệnh tiếng, roi vô tình rơi vào người nàng, y phục lập tức nổ tung, vết thương đỏ tươi ra ở trước mắt mọi người.

      Nàng chết cắn răng lên tiếng, khi roi thứ hai rơi xuống, cung nữ ngã xuống, miệng sùi bọt mép. môi biến thành màu xanh. Xem bộ dáng là uống thuốc độc tự sát.

      Thị vệ cả kinh thất sắc, ngồi chồm hổm xuống, lấy tay để ở lỗ mũi nàng dò hơi thở, nhưng hoảng sợ ngã nhào đất, nhìn hoàng hậu, sợ ấp a ấp úng: "Noàng hậu, nàng. . . . Nàng chết."

      " còn thở?" Nàng chỉ vốn là nữ tử tay sức trói gà chặt, chưa từng giết người. Nhưng bây giờ tay của nàng cư nhiên dính vào máu tươi, nàng mở tay ra, thất kinh, sắc mặt cũng thay đổi rồi. biết nên xử lý như thế nào! Nhưng nàng vẫn rất nhanh trấn tĩnh lại, thầm động viên, đây phải là hại người, đây là giúp hoàng thượng.

      Hoàng hậu tỉnh táo nhìn cung nữ ngã xuống, hạ lệnh: "Nàng mưu hại hoàng thượng, trừng phạt đúng tội, chết chưa hết tội. Xử lý nàng sạch , cũng lục soát gian phòng của nàng, dấu vết nào cũng thể bỏ qua!"

      "Dạ!" Bọn thị vệ dám chống lại ệnh, đội nhân mã nhanh chóng dẫn nàng . đội nhân mã khác chia nhau lục soát địa phương liên quan. Cần phải cho hoàng hậu câu trả lời.

      Chuyện này lập tức truyền tới trong tai Thái hậu, Thái hậu triệu hoàng hậu đến hỏi thăm: "Uyển Như, nghe ngươi bắt người hiềm nghi? Nàng uống thuốc độc tự sát?"

      "Bẩm mẫu hậu, quả như thế, Uyển Như vốn định tìm hiểu nguồn gốc, nhưng nghĩ tới miệng nàng thực cứng, chỉ cái gì cũng chịu , hơn nữa còn uống thuốc độc tự sát. Uyển Như vô dụng, xin mẫu hậu trách phạt!" xong, nàng tự trách quỳ xuống xin tội.

      Thái hậu tự mình nâng nàng dậy, cười nhạt : "Uyển Như, đây phải là lỗi của ngươi, mẫu hậu hiểu, thời gian này ngươi chịu đựng quá nhiều. Lưng gánh quá nhiều. Ta vất vả người rồi."

      Thanh Thái hậu thâm trầm, tóc trắng tăng nhanh, giống như lập tức già rất nhiều.

      Thái hậu xong, Uyển Như cũng tháo xuống kiên cường, phát tiết hết nỗi khổ trong lòng nàng ra, rưng rưng : "Mẫu hậu, Uyển Như khổ cực, Uyển Như thể làm cái gì vì hoàng thượng, duy nhất có thể làm chính là chăm sóc tốt mẫu hậu, hết sức bảo vệ hoàng thượng để cho những người đó tổn thương ngài."

      "Đợi đến có ngày, hoàng đệ lưới bắt hết người xấu. Lúc đó thiên hạ thái bình rồi." Uyển Như chờ đợi nhìn về phương xa, tràn đầy chờ mong đối với tương lai.

      Thái hậu thở dài, vỗ vỗ tay của nàng, an ủi: "Yên tâm, ngày như vậy ."

      Hai người nhìn thẳng vào mắt cười tiếng, tràn đầy lòng tin đối với tương lai.

      Thư phòng bên trong Vương phủ.

      Cửa sổ đột nhiên bị thổi ra, cỗ gió lạnh rót vào. Hiên Viên Triệt cảnh giác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tay phải vuốt kiếm mềm bên hông, vận sức chờ phát động.

      Chợt, tiếng cười hào sảng truyền đến, bóng dáng của Thiên Vũ xuất ở trước mắt . Hiên Viên Triệt thở phào nhõm, để tay phải xuống. Vui vẻ cười tiếng, hỏi: "Hơn nửa đêm ngươi hù dọa người nào? Cửa lớn , lại xuyên cửa sổ vào phòng."

      "Nghe gần đây ngươi gặp phải phiền toái lớn rồi hả?" Thiên Vũ vẫn cợt nhã, hề quy củ nghiêng ngồi ở bàn. Bưng trà của uống hơi cạn sạch.

      Hiên Viên Triệt cười khổ, thanh rất thấp: "Nào chỉ là phiền toái, quả chính là phiền toái lớn!"

      "Ha ha ha. . . . Lần này ngươi bận rộn rồi." Thiên Vũ những lo lắng cho , ngược lại nhìn có chút hả hê, cười đến vui vẻ.

      Thiên Vũ luôn câu nệ tiểu tiết, khí chất hào phóng người nào có thể so sánh. gò bó vì thế tục, khiến người đời ngừng hâm mộ.

      "Ngươi đừng chỉ lo thân mình, Thiên Vũ tới đây giúp ta!" Hiên Viên Triệt giọng thỉnh cầu , hôm nay là thời kỳ mấu chốt, nhưng cũng phải tin người, người có thể xài được ít lại càng ít. Thiên Vũ tuy nhìn ngoài mặt quan tâm chuyện gì cả, nhưng trong lòng rất , ánh mắt nhạy cảm, là nhân tài khó được.

      "Đùa gì thế!" Thiên Vũ kinh hãi, phun trà trong miệng ra là xa.

      Hiên Viên Triệt cười thần bí, nhưng Thiên Vũ nhìn thấy lại là nụ cười rất kinh khủng hiểm, gió lạnh trận trận. Thiên Vũ có dự cảm xấu. Quả nhiênmột câu kế tiếp của Hiên Viên Triệt khiến cho nụ cười của cứng ở mặt, Hiên Viên Triệt đắc ý cười cười, : "Ngươi cũng biết gần đây ta gặp phải khốn cảnh, nếu như ngươi chịu giúp tay, ta muốn lấy Thượng thư đại nhân khai đao!"

      Thượng Thư là cha Thiên Vũ, chiêu uy hiếp này nhất định là có ích. Quả như thế, trăm thiện hiếu đứng đầu, Thiên Vũ quả quyết thỏa hiệp, huống chi sư phụ gọi tới chính là vì giúp Hiên Viên Triệt, lần này từ chối chỉ là làm dáng chút thôi: "Vậy ta phải giúp thế nào?"

      "Ngươi cần lo lắng, tất cả để ta an bài!" Hiên Viên Triệt cười cười, ánh mắt thâm thúy bắn về phương xa: " cuộc đấu bắt đầu."
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 92: thầm thiết kế

      Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, chuyện bên trong hoàng cung chưa bình thường, Dạ Quân khởi xướng tiến công biên cảnh hai nước Minh Nguyệt. Hai nước đều ở trong tình trạng khẩn trương, khắc cũng dám phớt lờ.

      triều đình, khí nghiêm túc. Chúng thần đứng nghiêm, mọi người chau chặt chân mày. Sắc mặt nặng nề.

      Hiên Viên Triệt ngồi nghiêm chỉnh ở ghế cạnh ngai rồng, mắt lạnh lẽo quét ngang quần thần, cáu kỉnh hỏi: "Chúng thần có kế sách hay đánh lui địch?"

      Chúng thần hai mặt nhìn nhau, chi chi ô ô, được gì cả.

      Hiên Viên Triệt bắn ra mắt lạnh, cuối cùng cảm nhận được, ngày thường quần thần đếm xuể, nhưng thời khắc mấu chốt người tài có thể sử dụng ít lại càng ít.

      Thiên Vũ liếc cái, nhận được ám hiệu của , vì vậy nhắm mắt tiến lên bước, : "Vương gia, Lưu tướng quân đóng ở biên cảnh ngài cứ yên tâm . Nhưng vì để ngừa ngộ nhỡ, thần cho là, nên điều tyêm binh mã , bảo vệ có sơ hở."

      Hiên Viên Triệt gật đầu tán thưởng, giương ống tay áo, thanh to vang lên: "Thiên Vũ đúng, Bổn vương điều khiển mười vạn binh mã đến biên quan, do Thiên Vũ mang hội hợp cùng Lưu tướng quân!"

      "Thần tuân lệnh!" Thiên Vũ tâm bất cam tình bất nguyện lễ bái, Hiên Viên Triệt nhất định là cố ý, nếu chuyện khổ sai thế này như thế nào đến phiên đây?

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, xong hết mọi chuyện. Thiên Vũ nghĩ thầm: lão hồ ly.

      Hiên Viên Triệt mỉm cười, thầm nghĩ: người hiểu ta, chỉ Thiên Vũ.

      Hai người hợp diễn hát bè, ai cũng nhìn ra sơ hở! vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.

      Ban đêm, Hiên Viên Triệt mở tiệc rượu đưa tiễn. Thiên Vũ sảng khoái uống mấy ly, bọn họ hề đề cập tới chuyện ban ngày, nhưng lòng dạ lại biết , thắng được trận đánh này, là việc bọn họ tính trước.

      "Thiên Vũ, nhớ lấy, phải vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn đừng hồi kinh!"Trước khi , Hiên Viên Triệt rất yên tâm liên tục dặn dò. Chuyện này quan hệ trọng đại, quan hệ lợi hại trong đó giống bình thường, được qua loa a!

      Thiên Vũ vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm, ta hiểu biết nên làm như thế nào!"

      Hiên Viên Triệt mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ bả vai huynh đệ tốt, nghiêm túc mà nặng nề : "Hưng vong của Minh quốc nhờ vào ngươi rồi."

      Thiên Vũ bỏ gương mặt cợt nhã, ánh mắt lấp lánh có hồn theo dõi . Cắn chặt môi dưới, tựa hồ quyết định. Cáo biệt với kinh thành, mang theo mười vạn tinh binh lao tới biên quan.

      Trọng trách nặng nề, lần này dữ nhiều lành ít, bao nhiêu nam nhi lệ, vung vẫy trong nháy mắt.

      Lần trước Dạ Quân tổn thương nguyên khí nặng nề, trong thời gian ngắn khôi phục được, nhưng lúc này tro tàn lại cháy. Nếu phải là có quý nhân tương trợ, chính là giờ chết chưa tới, trời cao đành lòng trừ.

      Hoàng cungNguyệt quốc

      Lưu Quân Dao cùng Lục Nhi tới Ngự Thư Phòng, trong tay Lục Nhi bưng nước trà lạnh như băng. Khí trời nóng bức, hoàng thượng ngày đêm vất vả quốc , tinh thần tốt. Vì vậy nàng tỉ mỉ ngâm chế nước trà đem đến cho .

      Cửa ngự thư phòng, Tiểu Lâm Tử xa xa trông thấy tôn giá của hoàng hậu, chạy chậm qua, ngăn cản nàng. giọng bồi tội: "Tham kiến hoàng hậu nương nương! tại nương nương thể vào, hoàng thượng thương thảo quốc với đại thần, cũng phân phó nô tài cho phép bất luận kẻ nào đến gần."

      Tiểu Lâm Tử rối rắm, tâm tình của hoàng thượng đối với nương nương hiểu được, nếu là hoàng thượng biết nương nương tự mình đến tìm nhất định vui vẻ vô cùng. Nhưng hôm nay lại thể để nương nương vào, hoàng thượng chắc chắn thất vọng!

      Lưu Quân Dao cũng có làm khó Tiểu Lâm Tử, nhàn nhạt cười, dịu dàng hỏi: "Tiểu Lâm Tử, lúc nào hoàng thượng mới có thể ra ngoài?"

      "Nương nương, hoàng thượng chưa !" vâng lời, mặc dù nương nương đối đãi người ôn hòa, xử phạt người làm, nhưng dù sao cũng là chủ tử, nổi giận lên những thứ nô tài như bọn họ trầy da sứt thịt, nặng bị mất mạng. Cho nên khi lên tiếng ngăn cản, khó tránh khỏi sợ hãi bất an.

      "Tiểu Lâm Tử lui ra, Bổn cung ở chỗ này nghe chút, xông vào." Vừa nàng rón rén đến gần Ngự Thư Phòng, Tiểu Lâm Tử vừa định ngăn trở, liền bị ánh mắt lạnh như băng của nàng dọa lui.

      Dán lỗ tai gần, nàng có thể nghe chuyện bọn họ , khí tựa hồ rất trầm trọng, có chút cảm giác giương cung bạt kiếm.

      Chỉ nghe Hoàng Phủ Hiên lạnh lùng : "Chỉ là Dạ Quân, chẳng lẽ đại quốc mênh mông như ta đỡ được?"

      Gần vua như gần cọp, quân vương nổi giận, Hàn Tướng quân quỳ xuống. Thưa dạ : " hoàng thượng, bàn về binh lực, Dạ Quân vạn vạn so được nước ta, nhưng năm gần đây dân chúng thu hoạch tốt, quốc khố trống , thực khó có đủ quân lương a!"

      "Này. . . ." chau chặt chân mày, lông mày hơi chếch lên, thể làm gì! Nhưng nghĩ tới Nguyệt quốc gặp phải quẫn cảnh, khiến vô cùng tức giận. Nhất thời lúc phản bác được.

      Nghe vậy, lòng của Lưu Quân Dao cũng bị nhấc lên, vô luận như thế nào nàng cũng muốn cứu vớt dân chúng thoát tai nạn. khi xảy ra chiến loạn, dân chúng trôi giạt khắp nơi, cuộc sống khó khăn. Thời cục rung chuyển, nước nhà khó tồn tại.

      Chợt, nàng lóe lên linh quang, trong con ngươi dấy lên ngọn lửa hy vọng. Nàng giọng phân phó: "Lục Nhi, tìm Tật Phong đến, Bổn cung ở Ngự Hoa Viên chờ có chuyện quan trọng thương lượng."

      "Dạ, nương nương!" mặc dù Lục Nhi hiểu ý nương nương, nhưng vẫn nghe lệnh nàng, cần biết nguyên do.

      Trong ngự hoa viên đều an tĩnh, nàng thân mình ngồi ở đình nghỉ mát chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, Tật Phong vội vã chạy tới, khom người thỉnh an: "Thuộc hạ bái kiến nương nương, biết nương nương gọi thuộc hạ đến, có chuyện gì?"

      "Tướng quân có nghe chuyện Dạ Quân, có biết Nguyệt quốc gặp phải nguy cơ?" Nàng quyết định tiêu trừ băn khoăn của Tật Phong trước, để nhất định có thể thành công thuyết phục .

      Tật Phong buồn bực, nhưng lại biến sắc, lại: "Thuộc hạ biết được!"

      "Bổn cung muốn xuất cung chuyến, Bổn cung tin tưởng, tướng quân có thể giúp ta!" Nàng thẳng thắn, quanh co lòng vòng chỉ lãng phí thời gian.

      "An nguy của hoàng thượng, an nguy của Nguyệt quốc, Bổn cung tin tưởng tướng quân biết bên nào nặng bên nào ." Nhìn ra được Tật Phong chần chờ quyết, nàng tiếp tục hướng dẫn, khoa trương cũng quá đáng. Chỉ cần đạt thành mục đích là được.

      Tật Phong trung thành cảnh cảnh đối với hoàng thượng, đối với hoàng hậu cũng chưa từng hoài nghi, chỉ cần có thể ra phần lực vì hoàng thượng, có vào biển dầu chết muôn lần cũng chối từ, Tật Phong hỏi: "Nương nương hi vọng thuộc hạ giúp như thế nào?"

      Mục đích đạt thành, nàng đắc ý khẽ động khóe miệng, nụ cười treo mặt, đứng dậy, kín đáo đưa tờ giấy cho , : "Làm theo mặt giấy, còn lại Bổn cung tự an bài thỏa đáng."

      "Thuộc hạ tuân lệnh!" Tật Phong thận trọng siết chặt tờ giấy, chuyện này phải chuyện đùa, hơi cẩn thận, vạn kiếp bất phục.

      Nàng nhàng xoay người, phất tay cái về phía sau, Tật Phong lặng yên tiếng động rời , nàng đứng ở trong đình mình, ánh mắt chắc chắn nhìn về phương xa mông lung. Khẽ khép hai mắt lại. Lẳng lặng hưởng thụ khắc yên tĩnh khó được này.

      Màn đêm buông xuống, bên trong hoàng cung bị lụa đen bao phủ.

      Hoàng thượng ngại cực khổ, vất vả quốc đến nửa đêm. để cây viết trong tay xuống, ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, ra là trễ thế này. cười nhạt tiếng, đuổi Tiểu Lâm Tử rời , nhìn Minh Dao cung nơi xa, tăng nhanh bước chân, nóng lòng trở về. Muốn tìm được cảng yên tĩnh vì trái tim phiền não bất an của mình.

      Tối nay rất an tĩnh, Minh Dao cung tối đen như mực, bật cười, lầm bầm lầu bầu: "Dao nhi khẳng định ngủ!"

      Nhưng trong Minh Dao cung im ắng yên tĩnh, cung nữ thái giám trực cũng thấy bóng người. luống cuống, đêm yên tĩnh rất quỷ dị.
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :