1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 71: Tra ra manh mối (sáu)

      “Vì sao vậy, Ly Nhược?”, Hàn Thiên Mạch lộ vẻ mặt đau thương, tay nắm chặt thành quả đấm, nện xuống đất, tay kia bịt vết thương, mắt mờ .

      “Hàn Thiên Mạch, khi chúng ta ở cùng ở trong động, ta hoài nghi ngươi!” Bạch Ly Nhược tay nắm chặt súng lục, tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh quẩn ngừng vang vọng trong tùng lâm.

      Sắc mặt hàn Thiên mạch bỗng tái mét, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

      “Đan Cơ là bị ngươi giết chết, trước khi nàng ta rơi xuống vách núi còn lời chưa hết, bởi vì kinh hoàng, ngươi chính là môn chủ, môn chủ La Sát Môn, phải , Hàn công tử?” Bạch Ly Nhược ràng từng chữ, ngôn từ băng lãnh.

      Hàn Thiên Mạch bỗng nhiên ngẩng đầu, thể tin nhìn Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược lạnh lùng cười “ sai, lúc đó ta chỉ nghi ngờ thôi, cho nên đáp ứng cùng với ngươi. Thế nhưng kế tiếp, khi ngươi hẹn ta gặp mặt tại con sông đào, lúc đó bị sát thủ La Sát Môn tấn công, đến nỗi bản thân ngươi bị trọng thương, ta suýt nữa gạt bỏ mối quan hệ của ngươi cùng bọn người áo đen đó.”

      “Rồi Tiểu Man nhặt được miếng ngọc bội, lại bị người áo đen gây thương tích, miếng ngọc biến mất cách kỳ lạ, nhưng lại lộ ra bên hông Hàn công tử, Hàn Thiên Mạch, ngươi vì sợ Tiểu Man nhận ra ngươi, cho nên xuống tay hạ sát, đúng ?”

      Thanh của nàng bén nhọn như thanh đao, đem chém trái tim Hàn Thiên Mạch máu chảy đầm đìa, vẻ mặt càng trắng bệch, cười lạnh lắc đầu “Ly Nhược, sao nàng lại, cho là ta thương tổn Tiểu Man.”

      Ánh mắt Bạch Ly Nhược sắt lại, súng trong tay như trước băng lãnh chỉa vào Hàn Thiên Mạch, thần sắc nghiêm nghị “Hàn công tử y thuật vô song nhưng cách nào chữa trị cho được Tiểu Man, điều này phải rất nực cười sao?”

      Hàn Thiên Mạch đuối lý lắc đầu, nụ cười đơn “Phân tích rất hay, thực rất hay.”

      “Hàn Thiên Mạch, ta biết mục đích của ngươi là gì, thế nhưng mặc kệ như thế nào, xin ngươi hãy thu tay lại.” Bạch Ly Nhược thấy ánh mắt Hàn Thiên Mạch hơi xao động, cất lời “Hài tử của ta mất, nguyên nhân là Đan Cơ cho ta ăn viên thuốc, loại thuốc này khiến ngự y cách nào chẩn đoán chính xác thời gian ta mang thai.”

      “Mà ngươi, Hàn công tử, là người duy nhất trong lúc ta sinh bệnh từng chẩn mạch giúp ta, cũng là người duy nhất biết ta mang thai, ngươi bày mưu như vậy, đến tột cùng là có mục đích gì?” Ánh mắt Bạch Ly Nhược nhuốm đầy bi thương, tay nắm súng hơi run lên.

      Phong Mạc Thần từ phía sau gắt gao ôm nàng, cũng phần là do hại nàng, hại chết hài tử của hai người.

      Hàn Thiên Mạch run rẩy đứng dậy, sắc mặt nhợt nhạt còn giọt máu, ôm vết thương ngừng lui về phía sau “Hay, nàng phân tích hay lắm, đều là do Hàn Thiên Mạch ta hại nàng, Ly Nhược, rất khâm phục nàng.”

      Chương 72: Tra ra manh mối (bảy)

      Hàn Thiên Mạch run rẩy đứng dậy, sắc mặt nhợt nhạt còn giọt máu, ôm vết thương ngừng lui về phía sau “Hay, nàng phân tích hay lắm, đều là do Hàn Thiên Mạch ta hại nàng. Ly Nhược, ta rất khâm phục nàng.”

      Trông bóng dáng Hàn Thiên Mạch dần khuất xa, Bạch Ly Nhược mới thở phào nhõm, lúc này phát Phong Mạc Thần từ phía sau ôm sát lấy nàng, cằm của vùi vào chiếc cổ trắng noãn, phả hơi thở nóng rực.

      Bạch Ly Nhược khẽ xoay người, đẩy Phong Mạc Thần ra, giọng lãnh đạm: “Trận pháp phá, cái này, đưa cho ta!”

      Đôi mắt phượng chợt lóe sáng, trầm giọng “Nó vốn thuộc về nàng!”

      Bạch Ly Nhược cất lời, chỉ thu về thanh súng, xoay người rời .

      Phong Mạc Thần ở phía sau la lối “Uy, ta bị thương, nàng dìu ta sao?”

      Bạch Ly Nhược dừng bước chân, quay đầu lại, hề chớp mắt nhìn Phong Mạc Thần, mở miệng “Ta nhớ ra rồi, thanh súng lục này, đúng là thuộc về ta, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, là ở buổi săn thú ngoài kinh thành, ta bắn chết con mãnh hổ.”

      Kiêu ngạo vốn có của Phong Mạc Thần hoàn toàn sụp đổ, ngọn núi lạnh như băng khẽ nở nụ cười, rồi từ từ lan ra khắp mặt, cố nén đau nơi lưng, bước gấn “Nhược nhi, ta luôn luôn tìm nàng.”

      Bạch Ly Nhược lạnh lùng lui về sau “Cho nên, ta phải là nữ nhi của Bạch lão tướng quân. ngươi thể nào uy hiếp được ta nữa.”

      Phong Mạc Thần biến sắc, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Ly Nhược, thào “Ly Nhược.”

      Bạch Ly Nhược lãnh cười tiếng, đưa tay rút súng, kéo chốt thông thạo, ngắm ngay giữa trán Phong Mạc Thần, gằn từng chữ “Ngươi thử động vào Bạch gia dù chỉ chút thử xem, ta vì bọn họ báo thù!”

      Phong Mạc Thần dường như bị đả kích lớn, ánh mắt thâm thúy nổi lên phong bão mãnh liệt, dựa vào gốc cây bên cạnh, khó khăn mở miệng “Trong lòng nàng, ta chính là kẻ khốn kiếp lấy Bạch gia ra uy hiếp nàng sao?”

      Bạch Ly Nhược nhíu mày, nụ cười cực kỳ lạnh lùng: “Chẳng lẽ ngươi phải như vậy?”

      “Tại sao, nàng suy nghĩ, ta uy hiếp nàng, ép nàng ở lại bên cạnh ta, có lẽ chỉ là bởi vì, bởi vì, ta, nàng.” chậm, tựa hồ mấy câu đó rút hết khí lực của , dựa vào thân cây ngừng thở dốc.

      “Cách ngươi ta, ta hưởng thụ nổi!” Cây súng Bạch Ly Nhược bị bóp chặt, nàng ngừng lui về phía sau, nhìn Phong Mạc Thần, ánh lên tia giễu cợt.

      “Ly Nhược, nàng đâu vậy.” Phong Mạc Thần vội vàng đuổi theo, bước chân nặng nề, vẻ mặt đáng thương.

      “Đoàng” tiếng kinh thiên động địa, Phong Mạc Thần ngã lăn ra đất, mở to mắt tin, hơi thở yếu ớt mà nhìn xuống nơi ngực chảy máu ồ ồ.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 73: Ngươi nợ ta

      “Phong Mạc Thần, là ngươi buộc ta phải bắn ngươi, nếu ngươi chết, đừng trách ta, đây chỉ lả trả giá thôi, đền mạng cho nhi tử mà ta bao giờ được biết mặt!” Bạch Ly Nhược nhanh chóng xoay người, ngó ngàng đến khuôn mặt Phong Mạc Thần tái nhợt vô cùng.

      Nàng vốn có ý định giết , là cầm thú, nàng muốn can hệ đến nữa, nhưng khi đuổi theo, nàng bất giác nổ súng, tất cả hận ý dồn hết lên não, phát súng này, nàng nhắm ngay trái tim của .

      Chạy trốn khỏi tùng lâm, nàng biết con đường sau này nên như thế nào nữa, nàng giết Thần Vương, đáng tội chết, còn có thể liên lụy cả Bạch gia.

      Cho đến giờ này, nàng cũng phải là người hay xúc động, nhưng khi nàng nhớ lại thời khắc đó, quả , nàng quá kích động.

      Phong Mạc Thần nằm yên mặt đất, trái tim đau đến co quắp, tại sao, nàng lại nổ súng với . cùng nàng chung hoạn nạn với nhau, còn vì nàng mà bị thương nặng, nhưng nàng lại làm thế với .

      Đối với Hàn Thiên Mạch, nàng biết hạ thủ lưu tình, lấy tim của ta, còn đối với , nàng chút nào nương tay, viên đạn lạnh như băng ghim vào ngực , lạnh thấu xương như nỗi phẫn hận của nàng.

      Phong Mạc Thần cảm giác được từng hơi thở bị rút cạn kiệt, máu trong người như bị đóng băng, lãnh đến nỗi ngừng run run, trời, dần tối đen, cũng mở mắt nổi nữa.

      ***

      Bạch Ly Nhược mau chóng chạy trốn như con ruồi (tác giả miêu tả Nhược tỷ kỳ vậy =’:), cuối cùng tới chợ trong kinh thành, vì bộ y phục người nàng đầy vết máu, tóc tai còn xốc xếch, làm hiếu kỳ ít người.

      Bán ít trang sức, nàng thuê căn phòng trọ ở tạm, nếu như Phong Mạc Thần chết, nhất định truy nã nàng cả nước, nếu muốn liên lụy đến Bạch gia, nàng chỉ có thể ra ngoài nhận tội.

      Nếu chết, Bạch Ly Nhược nhắm mắt lại, dám tin tưởng rằng, còn có thể sống sót.

      Liên tiếp vài ngày, nàng sống ở trong phòng trọ dám ra cửa, sợ vừa ra khỏi nhìn thấy lệnh truy nã nàng dán đầy đường.

      Nếu chết, nàng cũng thể dễ dàng thoát được sao? Dù sao cũng là Thần Vương quyền thế khuynh thiên, nàng ở thời đại này, giết chồng đáng tội chết.

      Ba ngày sau, Bạch Ly Nhược cuối cùng cũng cố gắng lấy hết dũng khí ra khỏi nhà trọ, đường lờn vẫn huyên náo như vậy, hề thấy bất kỳ lệnh truy nã nào, cũng nghe tin tức Thần Vương bị đâm.

      Có thể, do hoàng thất phong tỏa tin tức, hoặc là, chưa chết mà bất tỉnh thôi, sau đó lại tìm nàng tính sổ.

      Và cũng hôm nay, Bạch Ly Nhược lại chạm mặt sát thủ của La Sát Môn, chưa kịp lấy súng, thanh kiếm lạnh ngắt gác ngay cổ nàng.

      Chương 74: Trọng thương từ phía sau

      “Đáng lẽ ngươi nên làm vậy, động thủ giết Thần Vương –” Người áo đen chỉ bật lên câu, vẻ mặt u ám, cùng lời lạnh lùng khiến cho Bach Ly Nhược run rẩy.

      Đúng ngay khi thanh kiếm gần cắt ngang qua cái cổ trắng nõn, tích tắc bỗng bị ngăn lại.

      thanh kiếm dài của người có khuôn mặt chữ điền, áo xanh, phía sau vị bạch y công tử, trong tay người đó cầm chiếc quạt tre, vẻ mặt lo lắng nhìn Bạch Ly Nhược.

      Phương Nham cùng người áo đen đánh nhau, Bạch Ly Nhược liền lui về sau, định lấy thanh súng trong ngực ra, tên người áo đen dường như đoán được ý nghĩ của nàng, cổ tay xoay chuyển, quả chông sắt đen đánh tới nàng.

      Bạch Ly Nhược muốn tránh né nhưng kịp, bạch y công tử khẽ nhúc nhích thân hình, chiếc quạt trong tay “xoạt” mở ra, chông sắt va vào chiếc quạt, “ầm” tiếng nổ tung, vô số mảnh vụn bắn về phía Bạch Ly Nhược.

      Bạch y công tử bất đắc dĩ, đành phải dùng thân đỡ thay Bạch Ly Nhược. Phương Nham vừa thấy chủ tử bị thương, tấn công càng mạnh mẽ hơn, đường kiếm rít gào xé gió.

      Người áo đen thấy vô vọng thoát thân, mà người trong đó liều lĩnh tấn công Phương Nham, người còn lại tháo chạy.

      Thình lình tên người áo đen nhân đó cũng bị Phương Nham đánh bại, tên còn lại tưởng chạy trốn bất ngờ ném thêm hai quả chông sắt nữa.

      Bạch Ly Nhược đưa lưng về phía người áo đen, quả chông thẳng tắp đánh vào lưng của nàng, sắc mặt nàng trắng bệch dìu lấy bạch y công tử, người này bị trúng độc, nhận thấy được nàng bị thương.

      Nắm tay Bạch Ly Nhược, bạch y công tử đổ đầy mồ hôi lạnh, khó khăn , “Ta để Phương Nham đưa nương trở về Thần Vương phủ.”

      Bạch Ly Nhược ra sức lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt vô cùng, run giọng , ta trở về Vương phủ đâu.”

      Phương Nham đỡ lấy bạch y công tử, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng “Công tử, người bị trúng độc, chúng ta phải nhanh thôi!”

      Bạch y công tử lắc đầu “Trước tiên, phải đưa Thần Vương phi trở về phủ.”

      Bạch Ly Nhược cuống quít đứng lên “, ta trở về phủ, các người , Phương công tử mau đưa chủ tử của ngươi trở về, mình ta có thể xoay sở được.”

      Bạch y công tử loạng choạng muốn đứng lên, lại bị Phương Nham giữ chặt, ngưng trọng “Công tử, người cứ để cho Vương phi rời khỏi, chúng ta cũng phải nhanh trở về thôi!”

      “Vương phi.” Bạch y công tử vươn tay về phí Bạch Ly Nhược “Người mau trở lại Thần Vương phủ, mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, mau về .”

      Bạch Ly Nhược nhìn chớp vị công tử kia mà lui về phía sau, nàng sợ quay người lại, lộ chông sắt phía sau lưng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán, ý thức có chút mơ hồ, thào “, ta trở về Thần Vương phủ, chết cũng trở về!”

      “Phương Nham, nàng ta hình như ổn, ngươi xem sao!” Bạch y công tử chống vách tường, chậm chạp đứng dậy.

      Phương Nham do dự chút, Bạch Ly Nhược ngất xỉu mặt đất, trong miệng lẩm bẩm như cũ “Ta trở về, chết cũng trở về.”

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 75: Lãnh địa ()

      Khi Bạch Ly Nhược tỉnh lại, là ban đêm tĩnh lặng, trong khí tràn ngập mùi vị Long Tiên Hương, nàng suýt nữa cho rằng đây là phòng ngủ trong Thần Hòa Hiên.

      Nhưng nhìn kỹ lại, mới phát nơi này phải là Thần Hòa Hiên. Lư hương được chế tạo từ vàng nghi ngút khói, cả gian phòng khói bay quanh quẩn. Đối diện là song cửa sổ được chạm trổ sơn đỏ, tấm rèm xanh như nước đổ nghiêng xuống, đứng bên cạnh là tấm bình phong vân thêu, bốn góc phòng là cột đá vững chãi phù điêu cẩm thạch. Chính giữa là chiếc bàn gỗ lim tinh xảo, bàn đầy đủ rượu và các món ăn, cái gì cần đều có.

      Khẽ động đậy thân thể, Bạch Ly Nhược mới cảm thấy sống lưng đau kịch liệt, có lẽ nàng ngủ rất say, cúi đầu nhìn y phục của mình, là bộ có tính chất tốt, màu tuyết trắng, làm nổi bật mái tóc dài đen nhánh.

      Gắng gượng đứng dậy, trước giường có để giày, nàng chân ra phòng ngủ, bên ngoài là khoảng sân rộng, bàn từ gỗ tử đàn, sứ men xanh ba màu, rồi còn đồ trang trí, hết sức xa hoa.

      Chắc là do nàng kéo cửa làm rung chiếc chuông gió trước màn cửa, đánh thức hai nha hoàn mắt lim dim, vừa thấy bộ dáng nàng đứng chân , cuống cuồng quỳ xuống đất, tự tát mình, nhận tội “Nô tỳ đáng chết”.

      Bạch Ly Nhược khom lưng đỡ nha hoàn, hành động này liền ảnh hưởng đế vết thương lưng, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

      Bên trái là nha hoàn tuổi khá lớn, vừa thấy sắc mặt ổn của Bạch Ly Nhược, lập tức đỡ nàng lại giường, giọng khuyên bảo “Vương phi, người có thương tích khá nặng, ngàn vạn nên tùy ý xuống giường.”

      Vẻ mặt Bạch Ly Nhược hơi khựng lại, lắc đầu “Ta ngủ được, phiền các ngươi giúp ta tìm đôi giày, được ?”

      Nha hoàn dìu nàng ngồi bên cạnh chiếc bàn vuông, gật đầu , “Là do nô tỳ sơ sót, nô tỳ gọi là Ngọc Trí, tìm giúp người ngay bây giờ.”

      Nha hoàn tuổi hơn lên tiếng “Bẩm Vương phi, nô tỳ gọi là Ngọc Trữ, nô tỳ làm gì đó cho người ăn chút, người hôn mê hai ngày rồi.”

      Bạch Ly Nhược khẽ vuốt cằm, ra là ngủ mê hai ngày nay, khó trách cả người đều đau. Sau khi nàng nổ súng với Phong Mạc Thần, toàn bộ tinh thần đều bị căng thẳng, ở nhà trọ căn bản cách nào ngủ yên, lúc bị thương, thần kinh buông lỏng, tự nhiên cũng ngủ lâu hơn chút.

      Hai nha hoàn rồi, Bạch Ly Nhược mới nhớ ra quên mất hỏi đây là nơi nào, trước khi bị ngất xỉu, có nhìn thấy Phương Nham chạy tới, có lẽ đây là nhà của bạch y công tử.

      là hồ đồ, bạch y công tử cứu nàng hai lần, nhưng nàng vẫn chưa biết được tên, lần sau gặp mặt, nhất định phải hỏi cho ràng.

      Chỉ là biết, Phong Mạc Thần tại ra sao, nếu như chết, hóa thành quỷ đòi mạng nàng chứ?

      Lần đầu tiên Bạch Ly Nhược giết người, khó tránh khỏi lo sợ.

      Chương 76: Lãnh địa (hai)

      Hôm sau, bạch y công tử xuất trước mắt Bạch Ly Nhược, lần này, mặc bộ y phục màu trắng nữa, ngược lại khoác bộ trường bào màu vàng, sáng đến chói mắt, càng tôn thêm dáng người đẹp như ngọc.

      Bạch Ly Nhược nhìn hơi có chút run sợ, câu đầu tiên thốt ra chính là “Ngươi tên là gì? Hoặc là, ngươi là ai?”

      Nam tử ngồi đối diện Bạch Ly Nhược, khóe môi cười cười, trêu chọc “Ta còn tưởng rằng, nàng hỏi ta là giải độc được chưa.”

      Bạch Ly Nhược đột nhiên nhớ ra chuyện vì cứu mình mà trúng độc, sắc mặt bỗng đỏ lên, áy náy “Xin lỗi, là ta đường đột rồi, xin hỏi, ngươi giải độc hết chưa?”

      Nam tử chớp mi, chút đắc ý giải xong.”

      Bạch Ly Nhược còn muốn mở miệng hỏi thân phận của , vị nam tử đó lại tiếp, “Nàng tại sao hỏi ta là giải độc bằng cách nào?”

      Bạch Ly Nhược cũng cho là nên hỏi.

      Bờ môi ngừng nhếch lên, cuối cùng mở rộng cười lớn, bảo “Dùng máu của nàng giải độc!”

      Bạch Ly Nhược ngạc nhiên, căng mắt tìm kiếm vết thương cánh tay mình.

      Cánh tay nhẵn nhụi như ngọc, nào có vết máu nào đâu?

      Nam tử rốt cục cười thành tiếng “Thần Vương Phi, sao nàng lại biết, đây chỉ là trò đùa thôi?”

      Bạch Ly Nhược tức giận, con ngươi trợn tròn lên, hạ ống tay áo xuống, quay mặt sang chỗ khác.

      Vị nam tử đứng dậy, ngọc bội bên hông đung đưa, xếp quạt lại, đánh giá gian phòng “Vương phi ở chỗ này có quen ?”

      Bạch Ly Nhược bỗng lớn tiếng “Thứ nhất, xin ngươi sau này được gọi ta là Vương Phi, và tất cả mọi người cũng được gọi như thế, thứ hai, nơi này rất tốt, nhưng rốt cuộc đây là nơi nào?”

      Nam tử do dự, nháy mắt cái, mang theo chút nghịch ngợm “À, vậy được, quen với chỗ này chưa?”

      “Rất tốt, nhưng đây rốt cuộc là nơi nào?” Bạch Ly Nhược chống cằm, nhìn lên vị nam tử tuyệt mỹ đó.

      “Nàng hãy coi như đây là nhà mình, cần bất cứ thứ gì, cứ bảo với nha hoàn, cần khách khí!” Người đó nghiêng đầu, nhìn nha hoàn đứng ngoài cửa “Ta ra lệnh, sau này, kẻ nào gọi nàng là Vương phi, giết tha!”

      Những lời này thoáng qua tưởng như lời giỡn, nhưng đối với Ngọc Trí và Ngọc Trữ, tuyệt tựa như đùa vui, mặc nhiên trong thâm tâm, ghi nhớ lời của chủ tử.

      Nam tử lại cùng Bạch Ly Nhược hàn huyên mấy câu, rồi đứng dậy cáo từ, Bạch Ly Nhược chống cằm, hết hứng thú, câu “ tiễn”, nam tử bèn rời , nha hoàn quỳ xuống đất đưa tiễn.

      Sau khi người đó rồi, Bạch Ly Nhược mới bắt đầu ảo não, nàng vẫn chưa biết được tên của người ta nữa.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 77: Lãnh địa (ba)

      Hôm sau, bấu trời trong xanh, Bạch Ly Nhược cuối cùng cũng được ra khỏi phòng, dõi mắt ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp này.

      Bốn bề căn phòng kéo dài dứt, đến hơn ba trăm dặm, độ cao đều nhau, đan xen hợp lý. Nhìn kỹ, mỗi chỗ trong phòng đều lấy lưu ly làm tường, lấy ngọc làm gạch, được sắp xếp vừa khít, tô điểm thêm cho cảnh xuân.

      Nàng nhàng ngồi bên hòn non bộ, đưa mắt nhìn về Lưu Hoa uyển, được coi là cung điện ít người biết nhất. Nhưng mà, hòn non bộ này, đình đài lầu các, hành lang ngoằn ngoèo, cầu vồng tam sắc, cảnh vật tuyệt vời thế này, thể thuộc về Thần Vương phủ.

      Nàng rũ mắt xuống, trầm ngâm suy tư, vị công tử tuyệt mỹ kia rốt cuộc là người phương nào mà ở tại cung nguy nga như vậy? Nàng cân nhắc trở về Lưu Hoa uyển, gặp Ngọc Trí và Ngọc Trữ bận rộn chuẩn bị ăn trưa.

      cái bàn lớn bày đến bốn mươi tám món ăn, mấy ngày gần đây, nàng phải trải qua cuốc sống xa hoa lãng phí này, bây giờ mới ngầm dè chừng, cuối cùng là gia đình nhà ai, tiêu xài hoang phí như vậy?

      tay lôi Ngọc Trí, ánh mắt Bạch Ly Nhược trở nên sắc bén, giọng khỏi thêm phần đáng sợ “Nơi này là đâu? Ngươi mau !”

      Ngọc Trí bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, nhíu mày run giọng nương, nô tỳ chỉ là hạ nhân, những điều này hãy để chủ tử của nô tỳ cho nương biết, nhưng nếu nô tỳ ăn lung tung, bị loạn côn đánh chết!”

      Ngọc Trữ cũng sợ hãi mà quỳ hai đầu gối xuống, ngừng dập đầu rơi lệ nương, van cầu người hãy tha cho chúng nô tỳ, ở chỗ này, thể phát ngôn bừa bãi được!”

      Bạch Ly Nhược thở dài hơi, buông tay Ngọc Trí ra, nghiêm nghị “Ta muốn gặp chủ tử của các ngươi!”

      Ngọc Trí cùng Ngọc Trữ liếc nhau cái, mặt lộ vẻ bị làm khó, đúng lúc ấy, ngoài cửa giọng truyền đến “Ly Nhược muốn gặp ta sao?”

      Bạch Ly Nhược xoay người, nhìn vị nam tử tuyệt mỹ ngoài cửa, khuôn mặt đẹp đẽ, bình thản khẽ lắc lư, lộ ra vẻ hơi khinh thường chút.

      Ngọc Trí và Ngọc Trữ vẫn quỳ mặt đất, nam tử nhíu mày, phất quạt “Còn quỳ làm gì nữa? Đứng lên !”

      “Hai người đó chịu cho ta biết, nơi này là đâu.” Bạch Ly Nhược hề chớp mắt chằm chằm vào nam tử, bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của .

      Nam tử như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Bạch Ly Nhược, lạnh nhạt “Đây là hoàng cung.”

      Bạch Ly Nhược ngẩn ra, trong lòng suy đoán được mấy phần “Như vậy ngươi là.”

      “Phong Mạc Nhiên.” Vị nam tử mở miệng ra tục danh của mình, nặng, sắc mặt vẫn thay đổi.

      “Hoàng thượng.” Bạch Ly Nhược lẩm bẩm, mặc dù đoán được thân phận người này, nhưng nghe chính miệng ra, lòng nàng vẫn giống như bị sét đánh ngang qua.

      Chương 78: Có thể chết

      “Hoàng thượng.” Bạch Ly Nhược lẩm bẩm, mặc dù đoán được thân phận người này, nhưng nghe chính miệng ra, lòng nàng vẫn giống như bị sét đánh ngang qua.

      Phong Mạc Nhiên gật đầu, đôi mắt phượng sáng như sao, hề chớp nhìn Bạch Ly Nhược, dường như muốn xuyên thấu cả tâm tư nàng.

      “Nàng, bởi vì thân phận của ta, mà xa lánh ta sao?” Phong Mạc Nhiên dè dặt mở miệng, cơ hồ quên mất hô hấp.

      Bạch Ly Nhược mở to mắt, hàng lông mi dài che cảm xúc trong mắt, từ lúc nhắc đến cái tên Bạch Thanh Loan, nàng nên nhận ra thân phận của .

      “Ta hiểu rồi, vết thương của nàng cũng dần bình phục, để ta gọi Phương Nham đưa nàng xuất cung.” Bờ môi Phong Mạc Nhiên bật ra tiếng thở dài, nhưng bé đến nỗi thể nghe được.

      “Hoàng thượng, ta làm thương tổn Phong Mạc Thần, nhưng ngược lại ở trong cung lại an toàn thế này, người giữ bí mật cho ta ư?”

      Phong Mạc Nhiên gật đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười nho , phất quạt, giọng “Nàng dám khiến Thần vương bị thương, lá gan !”

      Bạch Ly Nhược cúi đầu, bất mãn “Vậy lúc làm ta bị thương như thế nào?”

      Phong Mạc Nhiên quất cái quạt “bốp” tiếng vào đầu Bạch Ly Nhược, nàng “Được rồi, trẫm tựu cho phép nàng ở hoàng cung tị nạn, nhưng mà nàng phải kể cho trẫm, toàn bộ quá trình mà nàng làm hại Thần vương.”

      Bạch Ly Nhược liền cảnh giác “Người muốn làm gì?”

      “Trẫm phái ngự y cứu , chẳng lẽ nàng muốn mang tội danh sát phu?” Phong Mạc Nhiên nhướng mày, có ý trêu chọc.

      Bạch Ly Nhược bĩu môi “Có thể là chết.”

      “Các ngươi” Phong Mạc Nhiên thở dài, ngừng lại chút, bất đắc dĩ “Quan hệ kém đến như vậy sao?”

      “Hoàng thượng, nếu như ta giết chết Phong Mạc Thần, người đem ta giao ra chứ?” Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, nhìn thẳng Phong Mạc Nhiên.

      “Có lẽ, thể nào.” Phong Mạc Nhiên cũng chắc chắn, lá gan của nha đầu này quá lớn, tội danh mưu sát thân vương, cả nhà phải bị tịch thu tài sản và xử tử, “Trước tiên, ta phái người tới Thần Vương phủ tìm hiểu thực hư, nhưng Thần Vương Phủ mấy ngày qua vẫn có động tĩnh gì, chắc hẳn Thần Vương cũng sao.”

      “Ngộ nhỡ chết, phiền hoàng thượng giúp ta đón nha đầu tên là Tiểu Man vào cung.” Bạch Ly Nhược cả gan cầu, nàng cũng thể biết rằng nếu Phong Mạc Thần chết, đối với nàng có hậu quả gì.

      Phong Mạc Nhiên đầu đầy mồ hôi lạnh, mong, Phong Mạc Thần có chết là tốt, nếu , cũng giữ được nàng.

      “Ta trước, nàng nên nhớ, nên tùy tiện ra ngoài, tránh để người khác phát nàng trốn ở đây.” Phong Mạc Nhiên đau cả đầu, phát mình nhặt được đại phiền toái.

      “Hoàng thượng, ta có thể thăm tỷ tỷ được ?” Đôi mắt của Bạch Ly Nhược sáng rực lên, giả vờ chớp chớp ra vẻ ngây thơ

      “Tỷ tỷ của nàng, ở đâu kia?” Phong Mạc Nhiên nhất thời lờ mờ.

      “Tỷ tỷ của ta là Bạch Thanh Loan, trong lãnh cung.” Bạch Ly Nhược mở miệng nhắc nhở, trong lòng oán thầm, còn chất vấn quan hệ giữa nàng và Thần Vương ư, chính cuộc sống riêng của cũng ngổn ngang đó sao?

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 79: Thần vương tỉnh lại

      Phong Mạc Nhiên nhất thời lúng túng, khó tưởng tượng nhu nhược này có quan hệ với Bạch Thanh Loan.

      “Dĩ nhiên là có thể, bất quá, bây giờ tình hình thuận tiện, chờ trẫm nghĩ ra cách cho hai tỷ muội nàng gặp mặt.”

      Bạch Ly Nhược khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn bóng dáng Phong Mạc Nhiên biến mất ở Lưu Hoa uyển.

      ***

      Thần Vương phủ, khí căng thẳng có thể thiêu cháy cả Hỏa tinh, tất cả hạ nhân hành động hay chuyện đều cẩn thận từng chút , sợ sơ xuất chuốc họa vào người.

      Phong Mạc Thần tựa vào giường, gương mặt có chút xanh xao, ánh mắt vẫn lạnh lùng, dường như muốn đóng băng, trầm mặc, kiềm nén.

      Liễu Y Y tay bưng chén thuốc, hơi nóng trong chén thuốc bốc lên ngập cả phòng, nàng nghiêng người ngồi ở bên giường, cầm chén thuốc đưa tới miệng Phong Mạc Thần, giọng , “Thần, uống thuốc .”

      Phong Mạc Thần đẩy chén thuốc ra, văng ít lên tay áo của Liễu Y Y, rồi xuống sàn.

      “Vết thương này chỉ là bên ngoài, cần uống thuốc.” Sắc mặt Phong Mạc Thần vẫn còn tái nhợt, vén tấm chăn để ngồi dậy, bộ ngực bị động liền đau nhói, ngừng ho khan.

      Liễu Y Y nhanh chóng chảy nước mắt, để chén thuốc xuống mà dìu Phong mạc thần, “Thần, ngươi thiếu chút nữa chết rồi, biết kẻ nào độc ác đến vậy?”

      Phong Mạc Thần đẩy Liễu Y Y ra, bờ môi mỏng bởi vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch đến đáng sợ, lảo đảo mang giày, vết thương lần nữa bị rách, khiến cho y phục nhiễm đỏ mảng.

      Liễu Y Y khóc lóc ôm từ phía sau, gương mặt dán chặt lấy phần lưng “Thần, nên ngược đãi mình như vậy, ta rất đau lòng.”

      Sống lưng Phong Mạc Thần cứng đờ chút, run rẩy xoay người lại, trong đôi mắt phương tràn đầy tuyệt vọng, ngón tay thon chỉ phía ngoài, run giọng “Ta vì nàng ấy, có thể cần cái gì cả, nếu nợ nàng, ta cũng nguyện ý đổi quãng đời còn lại của mình, nhưng là nàng hận ta, nàng nổ súng với ta.”

      “Thần, Thần, nên nữa, nàng ta thương ngươi, để cho ta thương ngươi.” Liễu Y Y khóc ôm chặt Phong Mạc Thần, nước mắt thấm đẫm.

      Phong Mạc Thần thở mệt nhọc đẩy Liễu Y Y, vịn vào bình phong phía sau, lạnh nhạt “Gọi Chu Thanh tới đây gặp ta.”

      Chu Thanh là hãn tướng đắc lực của Phong Mạc Thần, chính cứu Phong Mạc Thần ra khỏi từ tùng lâm. Liễu Y Y biết, mấy ngày gần đây, Chu Thanh mực điều tra hung thủ, nhưng quá ràng, hung thủ chính là Vương phi.

      Phong Mạc Thần hôn mê ba ngày, ngự y đưa về từ cõi chết, câu đầu tiên sau khi tỉnh, chính là báo cho Chu Thanh, được làm thương tổn Bạch Ly Nhược.

      “Thần, người đàn bà kia đối ngươi như vậy, ngươi vẫn muốn tìm ả về sao?” Nước mắt mặt Liễu Y Y chưa khô, mang theo nỗi ai oán.

      gọi Chu Thanh.” Phong Mạc Thần ra lệnh lần nữa, trừng Liễu Y Y, có ý cảnh cáo.

      Chương 80: Tìm kiếm

      gọi Chu Thanh.” Phong Mạc Thần ra lệnh lần nữa, trừng Liễu Y Y, có ý cảnh cáo.

      Lúc Chu Thanh đến, Phong Mạc Thần thay bộ cẩm y màu đen, chất liệu rất tốt, cổ và ống tay áo được viền hoa văn, phối với đôi giày hươu màu đen, sắc tối toàn bộ, càng làm nổi bật thần sắc gầy gò tái nhợt.

      Nha hoàn lấy bộ y phục nhuốm máu , Liễu Y Y vừa bước ba bước quay đầu lại nhìn Phong Mạc Thần, hi vọng có thể mở miệng giữ lại cùng chuyện. Hiển nhiên, nàng phải thất vọng, lúc tới cửa, cước bộ dừng chút, sau đó dứt khoát ra khỏi phòng ngủ.

      Phong Mạc Thần xoay người, cầm thanh kiếm giắt tường, đôi mắt phượng mang theo thần sắc muốn đốt người, lạnh lùng , “ cùng với ta, mau tìm Vương phi.”

      Chu Thanh khẽ nhíu mày, giữ thanh kiếm của Phong Mạc Thần lại, cung kính “Gia, thuộc hạ phái người dò thăm tung tích của thăm Vương phi rồi, nhưng vết thương của người chưa lành.”

      Phong Mạc Thần hất tay Chu Thanh ra, ánh mắt séc bén “Các ngươi tìm bảy ngày rồi, sát thủ của La Sát Môn trăm phương ngàn kế muốn đối phó với nàng, nếu tìm được nàng, nàng gặp nguy hiểm!”

      Chu Thanh còn muốn điều gì đó, Phong Mạc Thần cất bước ra ngoài, nhìn chủ tử có thương tích trong người, nhưng vẫn nén chịu đau đớn, khẽ tiếng thở dài.

      phố, khắp nơi vang lên tiếng rao bán nhộn nhịp, nhưng Phong Mạc Thần vẫn duy trì trạng thái như vậy, vẻ mặt thờ ơ, ít người đường nghỉ chân nhìn .

      quá thu hút, bề ngoài tuấn mỹ vô cùng, khí chất lạnh lùng chút đơn, cùng với thân hình cao lớn khoác bộ cẩm y màu đen, ít nhìn , thoáng cười trộm.

      Phong Mạc Thần tựa hồ quen bị người vây kín, chẳng câu nào mà dạt đám người ra, hỏi đường tới nhà trọ.

      Chu Thanh phía sau , trong lòng cực độ bất an, tìm kiếm như vậy đúng là mò kim đáy biển, người được phái , cũng là những kẻ chuyên nghiệp được lựa chọn, nếu như ngay cả bọn họ đều thể tìm được Vương phi, còn Vương gia cứ tìm như thế, chắc chắn là hề có tác dụng.

      Phong Mạc Thần tựa hồ cũng ý thức được đây phải là cách, tay cầm kiếm, tay nắm đấm “Lần trước, nàng và Hàn Thiên Mạch bị đâm ngay con sông đào, còn nhớ là ai cứu, đưa hai người trở về ?”

      Chu Thanh trầm tư chốc lát, ngẩng đầu lên “Là Phương Nham, thị vệ bên cạnh hoàng thượng.”

      được kinh động bất luận kẻ nào, trở về phủ, tối đến theo ta thăm dò hoàng cung.” Trong ánh mắt lạnh hàn sương của Phong Mạc Thần bỗng lên tia dao động, đôi môi khẽ mím chặt, xoay người, xoải bước ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :