1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 61: Người đó là ai

      là mỉa mai, ông trời trêu chọc , vẫn cho là, mặc dù nàng và Thiên Mạch ở gần nhau, cũng thể làm chuyện có lỗi với .

      xem trọng nàng, hay là xem trọng chính mình đây?

      Phong Mạc Thần trước nay chưa từng thất bại, đôi mắt nhìn Bạch Ly Nhược, mờ mịt đầy hàn quang, lạnh tới thấu xương, oán hận vô cùng.

      Bạch Ly Nhược cuộn tròn ở giường, lời. Nàng cũng hiểu, vì sao lại là ba tháng, đột nhiên nhớ lại hôm đó Đan Cơ uy nàng nuốt vào viên thuốc, nguyên nhân là đó sao?

      “Người kia, là Hàn Thiên Mạch phải ?” Phong Mạc Thần lạnh lùng, sương đọng lại ngay phượng mâu, mơ hồ có sát ý.

      Bạch Ly Nhược như cũ lời, giải thích có tác dụng sao?

      trầm mặc ấy, khiến tim như bị dao cắt. lại ngu đến mức muốn giảng hòa với nàng, muốn tự mình sủng ái nàng.

      “Ngươi trả lời, cũng sao, ta tra ra hết thảy!” Phong Mạc Thần nghiến răng bật ra mấy chữ, đôi mắt phượng lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.

      Trong gian nồng đậm hàn khí này, Bạch Ly Nhược rúc mình, chậm chạp nhắm mắt lại, mặc kệ Phong Mạc Thần xoải bước rời .

      --—–

      Hôm sau, thân thể Tiểu Man vẫn còn bệnh, bị gọi hình đường.

      Phía hình đường, Phong Mạc Thần nghiêng người tựa vào ghế tháp, toát khí thế run người, ánh mắt rét lạnh, nam tử tuấn mỹ giống như la sát từ địa ngục.

      “Tiểu Man, bổn vương hỏi ngươi, ba tháng trước, Vương phi phát sinh quan hệ cùng với ai?” mặt Phong Mạc Thần chút cảm xúc, trong mắt vẫn lạnh lùng như thế.

      Tiểu Man sợ hãi đến phát run, nhìn bốn vách u ám, treo vách tường đủ các loại hình cụ, “bịch” tiếng quỳ xuống. Ngay sau đó nhớ tới ngày kia mấy tháng trước, chiếc gường trong Lạc Hoa viện xốc xếch, ánh mắt thống khổ của tiểu thư, cùng với câu “Bị súc sinh chiếm đoạt, quan trọng.”

      “Bẩm Vương gia, tiểu thư là bị bắt buộc, đều do Tiểu Man tốt, bảo vệ tốt tiểu thư.” Thanh của Tiểu Man run rẩy, khóc thành tiếng.

      Phong Mạc Thần ngửa đầu cười, ánh mắt nguy hiểm, lóe lên tia kiên nhẫn.

      “Thời gian? Là lúc nào?” cảm giác được lý trí cuối cùng trong đầu biến mất, chỉ còn lại ngọn lửa tức giận chực chờ bùng cháy thiêu đốt tất cả.

      “Dạ, là khoảng mùa đông, có lẽ đầu tháng chạp, lúc ấy tiểu thư rất tức giận, còn đem tất cả đồ trong nhà vứt ra ngoài.” Tiểu Man lệ rơi đầy mặt, bả vai ngừng run rẩy, nàng và tiểu thư, làm sao có thể sống ở Vương phủ được nữa đây?

      Phong Mạc Thần gật đầu, rất tốt, nha đầu này cũng biết thức thời, rất thông minh.

      phải xử trí nàng cùng tiện chủng trong bụng như thế nào? Hàn Thiên Mạch, ta băm thây ngươi thành trăm mảnh!

      khỏi hình đường, sắc mặt Phong Mạc Thần u như mây đen giăng đầy, nhìn thấy toàn bộ hạ nhân đều tránh xa, chỉ có Liễu Y Y, cười tươi tiến đến vòng tay .

      “Thần, nghĩa mẫu để ta gả cho ngươi, ý của ngươi thế nào?” Liễu Y Y len lén quan sát vẻ mặt của Phong Mạc Thần, ngừng đong đưa với , có ý làm nũng.

      Phong Mạc Thần giống như băng sơn, ánh mắt khẽ chuyển, ngón tay nâng cằm Liễu Y Y “Gả cho ta, ngươi hối hận sao?”

      Chương 62: Mạng bị treo dây ()

      Hôn của Phong Mạc Thần và Liễu Y Y cứ như vậy ấn định, thời gian khoảng cuối tháng .

      Trong Vương phủ, tất cả mọi người đều bàn luận về hôn này, dù sao Liễu Y Y đối với bọn họ mà , là người lạ hoắc, vậy mà có thể ngồi lên vị trí gần Vương phi, hơn nữa hôn lễ so với lúc Bạch Ly Nhược gả vào Vương Phủ, chỉ có hơn chứ kém.

      Tiểu Man sau khi bị gọi tới hình đường, vốn là khá hơn, lại lần nữa ngã bệnh, ngừng sốt cao, Bạch Ly Nhược mực bên cạnh chăm sóc.

      Ban đêm, Bạch Ly Nhược bưng khay thức ăn tới phòng của Tiểu Man, ngay lúc đó, bóng đen bỗng xuất ngay khúc quẹo hành lang rồi biến mất.

      Trong lòng tức khắc dâng lên dự cảm bất tường, nàng mạnh bước tới trước, lúc đầy phòng Tiểu Man ra, phát cửa sổ mở toang, Tiểu Man ngã lăn ra đất, kiếm đâm ngay bụng, trong tay nắm chặt chiếc khắn đen.

      Máu chảy đầm đìa, lênh láng mặt đất, Bạch Ly Nhược quá sợ hãi, hét to lên.

      Sau khi ngự y đến, Tiểu Man coi như là tạm thời nhặt về cái mạng, nhưng mà vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

      Bỗng dưng, nhớ tới Đan Cơ và bọn người áo đen, nàng biết, mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì, tại sao lại cứ nhằm vào nàng.

      Từ Liễu Y Y, nàng biết được, bọn người áo đen đó là người của tổ chức gọi là La Sát Môn, hành quỷ dị, theo phương thức nào, ngay cả Phong Mạc Thần cũng điều tra ra được.

      Bạch Ly Nhược yên lặng suy tư, trong lòng dường như khuôn mặt mơ hồ.

      ---–

      Đảo mắt đến ngày thành hôn của Phong Mạc Thần và Liễu Y Y, Bạch Ly Nhược y phục chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ Thần Hòa Hiên để tham dự, tự dưng lại bị Hoa ma ma ngăn chặn.

      sau Hoa ma ma là hai y nữ, trong tay bưng khay gỗ lim sơn đỏ, trong khay là chén thuốc đen đặc.

      mặt Bạch Ly Nhược tái nhợt , còn huyết sắc, thân thể lảo đảo muốn ngã bị nha hoàn nhanh chóng đỡ lấy, hai đấm nắm chặc, móng tay ấn vào trong da thịt, hề chớp mắt nhìn chăm chăm chén thuốc đó.

      Mặt Hoa ma ma chút thay đổi tiến lên “Bẩm Vương phi, Vương gia phân phó lão nô phải hầu hạ Vương Phi uống thuốc!”

      Bạch Ly Nhược ngừng lắc đầu lui về phía sau “ được, ngươi hãy cho Phong Mạc Thần biết, hài tử trong bụng ta là cốt nhục của , mà làm như vậy, gặp báo ứng.”

      Hoa ma ma lạnh lùng cười tiếng, với nha hoàn đứng phía sau Bạch Ly Nhược “Mau vịn lấy Vương Phi, thuốc mà rơi giọt, trừng phạt các ngươi!”

      Nhìn Hoa ma ma bưng chén thuốc bưng lên, từng bước tiến lại gần mình, Bạch Ly Nhược với ánh mắt kinh hãi, giãy dụa , các ngươi thể làm như vậy, ta muốn gặp Phong Mạc Thần, hài tử trong người ta chính là con của !”

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 63: Mạng bị treo dây (hai)

      Hoa ma ma giễu cợt nhìn nàng, đưa tay nâng chén thuốc, chuẩn bị rót vào miệng.

      Bạch Ly Nhược liều chết vùng vẫy, hai nha hoàn phía sau kiềm chặt, làm cho nàng thể nhúc nhích.

      “Hoa ma ma, ta van cầu ngươi, ngươi mau với Vương gia câu này, lòng mới gặp mà tình thắm, nguyện kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành. Ta lừa dối , hài tử trong bụng ta là của , là của !” Thanh mâu Bạch Ly Nhược đầy nước, nhìn chén thuốc trước mắt, ngừng lắc đầu giãy dụa.

      Hoa ma ma quan sát Bạch Ly Nhược trong chốc lát, thu tay lại, đặt chén thuốc lại vào khay của nha hoàn phía sau, hướng về nô tỳ đứng bên cạnh “Ngươi mau, đem lời của Vương Phi truyền đạt lại cho Vương gia, xin lệnh lần cuối cùng, có cần mớm thuốc hay .”

      Nha hoàn cúi đầu, khom người thi lễ, vội vàng lui khỏi.

      Bạch Ly Nhược thở phào nhõm, lệ vẫn còn đọng trong mắt, nhưng hướng về phía Hoa ma ma chân thành “Ma ma, đa tạ ngươi!”

      Hoa ma ma quay mặt qua chỗ khác, hừ lạnh tiếng, hề đáp lại.

      Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ cùng tiếng trống, nhưng căn phòng này vẫn yên lặng, bị đè nén đến nỗi cách nào thở được.

      Lát sau, nha hoàn quay lại, mang về hai chữ “Bẩm, Vương gia có lệnh phải uống thuốc.”

      Cả người Bạch Ly Nhược như bị rút cạn sinh khí, ngồi phịch xuống giường, nhìn Hoa ma ma đưa tới chén thuốc, nước mắt cũng kìm được mà rơi xuống.

      Từng giọt lê rơi vào chén, lăn tăn gợn sóng, đôi môi run rẩy “Phong Mạc Thần, ta mãi mãi, mãi mãi bao giờ tha thứ cho ngươi.”

      Nàng chậm chạp nhận lấy chén thuốc trong tay Hoa ma ma, bình tĩnh nuốt từng ngụm, cố gắng vượt qua mùi vị thống khổ này, tự với mình, Bạch Ly Nhược, ngươi hãy ghi nhớ lấy.

      Hoa ma ma đưa chén thuốc khác “Bẩm Vương phi, chén này là điềm dược (thuốc có vị ngọt), bồi bổ cơ thể, và để dịu cơn đắng.”

      Bạch Ly Nhược lắc đầu, mỉm cười “Hoa ma ma, ta sao, cần đâu.”

      Từ tốn đứng dậy, tới giường, nàng điềm tĩnh làm Hoa ma ma cả kinh, dặn dò hai y nữ phía sau “Trông nom Vương phi cho tốt.”

      ---

      Trong đại sảnh Vương phủ, hôn lễ vô cùng rực rỡ. Phong Mạc Thần trong y phục tân lang đỏ sẫm, hoàn mỹ tuấn lãng, trông hỷ nương dìu tân nương Liễu Y Y thân đỏ thẫm vào, nhưng trong lòng muốn, đó chính là bóng dáng dịu dàng trong phòng ngủ Thần Hòa Hiên kia.

      Thuốc, hẳn là uống xong rồi.

      Nàng bảo, đó là hài tử của , khóe môi vẽ nên nụ cười châm biếm, lừa gạt ai chứ? Mang thai ba tháng, mà là hài tử của ?

      Ngay cả Tiểu Man cũng thừa nhận, nhưng nàng chết cũng hối cải.

      Nghi quan bên cạnh cất cao giọng, lời chúc mừng, chậm chạp đứng dậy, khuôn mặt tuấn mỹ, vẫn băng sương như vậy thay đổi.

      Mang thai ba tháng, bốn chữ này giống như độc châm, mỗi thời khắc lăng trì tâm của .

      Nghi quan bắt đầu hô: “Nhất bái thiên địa.”

      Chương 64: Mạng bị treo dây (ba)

      Tiểu Man khai, thời điểm là ngày tám tháng chạp, ngày tám tháng chạp ư? đúng, nếu như là thời gian đó, nàng hẳn là phải mang thai bốn tháng, hơn nữa lúc ấy, ở hậu viện thưởng mai cùng nàng kia mà.

      Nha hoàn bên thấp giọng nhắc nhở “Bẩm, Vương gia, đến phiên người cúi chào.” Phong Mạc Thần mặt chút thay đổi, vẫn đắm chìm trong ký ức của mình.

      Đêm đó, đích thực là cường bạo nàng. Hơn nữa, trước ngày ấy tháng, Hàn Thiên Mạch cũng có ở kinh thành.

      Phong Mạc Thần bỗng nhiên tỉnh lại, tháo chiếc bông đỏ trước ngực, chạy mạch thẳng đến Thần Hòa Hiên.

      Cả đám đầy tớ cùng khách khứa trố mắt đứng nhìn, hiểu chuyện gì xảy ra.

      Mặt khác, Bạch Ly Nhược hơi thở yếu ớt, y nữ hoảng hồn kinh hô “ ổn rồi, rong huyết.”

      Hoa ma ma còn chưa kịp ngăn cản, Phong Mạc Thần như gió lốc xông vào, căn phòng đẫm máu tanh, trong tay nha hoàn là khối máu đỏ tươi, lồng ngực bỗng khô cằn, quên cả hô hấp, trâng trâng nhìn, run rẩy gào gầm thét “ phải là mang thai ba tháng sao? Tại sao phải lại vậy?”

      Y nữ bịch tiếng quỳ xuống, lẩy bẩy, “Bẩm Vương gia, mạch của Vương phi xem giống như là ba tháng, nhưng hài tử khi ra ngoài, mới phát bốn tháng.”

      y nữ khác luống cuống tay chân, cầm máu cho Bạch Ly Nhược, kinh hoảng kêu lên, “Tâu Vương gia, tính mạng của Vương phi có thể khó bảo toàn, kính thỉnh người sớm chuẩn bị.”

      Phong Mạc Thần cắn răng, thấy mặt Bạch Ly Nhược tái nhợt mà lảo đảo mấy bước, gằn từng chữ “Vương Phi nếu có mệnh hệ gì, các ngươi, ta chôn hết theo!”

      Nha hoàn đỡ lấy Bạch Ly Nhược run cầm cập, bị Phong Mạc Thần đẩy ra, nhanh ôm lấy thân thể mềm mại nhưng giờ đây lạnh cóng, ở bên tai nàng gằn giọng “Bạch Ly Nhược, ngươi mau tỉnh lại cho ta, nếu ngươi dám chết, ta đem tất cả mọi người trong Bạch phủ chôn cùng ngươi đấy!”

      Hơi thở nàng yếu ớt dần, ý thức bắt đầu mơ hồ, sau đó hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.

      Phong Mạc Thần thấy cánh tay ngọc ngà vô lực buông xuống, ánh mắt hoảng hốt, gầm hét lên “ tìm Hàn Thiên Mạch, mau tìm Hàn Thiên Mạch về đây cho ta.”

      Cảm giác tính mạng của nàng sắp mất , Phong Mạc Thần gần như điên cuồng, màu máu đỏ nhuộm ướt chiếc quần nàng, dính sang cả khăn trải giường, ở khắp mọi chỗ, đều là màu đỏ đáng sợ.

      gặm cắn gương mặt của nàng, vành tai của nàng, bờ môi mềm của nàng, gào thét để cho nàng tỉnh lại, còn chưa chán ngán thân thể của nàng, cho phép nàng chết .

      cho phép ngươi bỏ ta, cho phép!” Phong Mạc Thần dường như muốn cắn xé nàng, ôm nàng chặt trong lồng ngực.

      Nàng thể chết, nàng thể bỏ được, nếu nàng chết, phải làm sao đây?

      “Ly Nhược, Ly Nhược, nàng mau tỉnh lại. Ta tin tưởng nàng, nàng đừng rời bỏ ta.” Phong Mạc Thần ngừng lẩm bẩm bên tai nàng, thân thể run run, tay chân luống cuống như đứa trẻ .

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 65: Thời cơ chưa tới

      Hàn Thiên Mạch vào phòng ngủ Thần Hòa Hiên, mùi máu tràn ngập khắp phòng, Bạch Ly Nhược gầy gò tái nhợt nằm giường, và Phong Mạc Thần ôm chặt lấy nàng.

      Phong Mạc Thần thấy Hàn Thiên Mạch, giống như gặp được cứu tinh, chờ mấy canh giờ, ngừng đưa công lực vào trong cơ thể Bạch Ly Nhược, biết, nếu ta xuất , nàng còn có thể kiên trì được bao lâu.

      Hàn Thiên Mạch để hòm thuốc xuống, lãnh mạc “Buông nàng ra .”

      Nhưng Phong Mạc Thần buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn, ánh mắt mang thêm địch ý hế chớp trừng Hàn Thiên Mạch.

      Hàn Thiên Mạch lấy chiếc ngân châm từ trong hòm, liếc Phong Mạc Thần “Ngươi cứ ôm nàng như vậy, ta tài nào cứu được.”

      Phong Mạc Thần hít mạnh, để Bạch Ly Nhược nằm ngang, cũng vì có cảm giác, phải mất nàng.

      Hàn Thiên Mạch điểm vài huyệt đạo người Bạch Ly Nhược, rồi đút cho nàng mấy viên hoàn thuốc, cẩn thận từng bước.

      Tà áo Phong Mạc Thần toàn bộ là máu, thế nhưng vẫn còn mặc người, hoàn toàn đối lập với thân thể nữ tử nhợt nhạt như tờ giấy giường vô cùng mỉa mai.

      Hàn Thiên Mạch trị thương xong, đầu đầy mồ hôi, thấy Bạch Ly Nhược khẽ có sinh khí, thở ra hơi dài, xoay người viết phương thuốc liền rời .

      Phong Mạc Thần nhanh chóng bắt được tay , nhíu mày “Ngươi đâu?”

      Hàn Thiên Mạch quay đầu lại nhìn Bạch Ly Nhược cái, lạnh nhạt “Nàng tại sao rồi, mất máu quá nhiều, an dưỡng nhiều hơn nhất định có chuyện gì.”

      “Hãy ở lại Vương phủ.” Phong Mạc Thần mở miệng giữ lại, bây giờ đối với Khổng Tước và Bạch Ly Nhược tuyệt đối tín nhiệm.

      “Thần Vương lo lắng ta bắt cóc Ly Nhược sao?” Hàn Thiên Mạch lên tiếng châm chọc, khóe miệng vẽ nên nụ cười quỷ dị.

      Phong Mạc Thần buông tay, trợn mắt “Ngươi có bổn đó!”

      Hàn Thiên Mạch gật đầu mỉm cười “Thần Vương phải bình thường tự phụ sao, nhưng tại thân thể Ly Nhược suy yếu, phải là thời cơ tốt nhất, chờ xem, ta trở lại!”

      Phong Mạc Thần đáp trả, nhìn bóng dáng Hàn Thiên Mạch dần khuất .

      ---

      Hôn lễ của Liễu Y Y, cuối cùng cũng kết thúc, nàng cơ hồ là trò cười trong kinh thành, trước hôn lễ khắc, tân lang bỏ chạy.

      Liễu Y Y trốn ở trong phòng khóc lâu, Phong Mạc Thần thấy thế, nhất thời thương tiếc, tự cho rằng mình làm cho nàng đau buồn, hứa hẹn, ngày nào đó, tổ chức lại hôn lễ. (Snow: *đập bàn* cái gì cơ?)

      Lúc Bạch Ly Nhược tỉnh lại, là ba ngày sau, Phong Mạc Thần ngồi bên cạnh trông ba ngày ba đêm.

      “Ly Nhược, sau này, chúng ta cùng sống chung với nhau, hài nhi, coi như là ta nợ nàng.” Phong Mạc Thần nắm bàn tay bé của Bạch Ly Nhược, nhún nhường.

      Bạch Ly Nhược rút tay về, ngắt lời “Vương gia quá lời.”

      nên đối với ta như vậy, nàng thích gì, muốn gì, cứ với ta, ta làm nàng vui vẻ!” Đôi mày Phong Mạc Thần nhíu chặt, nàng lạnh lùng, khiến bi thương, thà rằng nàng cứ ầm ĩ, chửi mắng giống như nữ nhân khác.

      “Ta muốn...” Bạch Ly Nhược dừng lại, ngước mắt, ánh mắt trong sáng che dấu vẻ chán ghét “Ngươi đừng bao giờ xuất trước mặt ta nữa, vĩnh viễn, vĩnh viễn!”

      Chương 66: Tra ra manh mối ()

      Phong Mạc Thần vẻ mặt đanh lại, đôi mắt gợn sóng dữ dội, nhưng ngay sau đó hít sâu hơi, thong thả đứng dậy “Vậy ngươi nghỉ ngơi , chờ tâm tình ngươi tốt lên, ta lại đến thăm ngươi.”

      Liên tục trong nửa tháng, Bạch Ly Nhược gặp Phong Mạc Thần, thân thể của nàng gần bình phục, hoa lá mùa xuân đua nhau khoe sắc, dần dà nàng có thể ra khỏi Thần Hòa Hiên thưởng hoa ngắm trăng.

      Tiểu Man vẫn chưa tỉnh lại, nha hoàn bảo Hàn Thiên Mạch chữa trị cũng thúc thủ vô sách (bó tay có phương pháp), chỉ có thể dựa vào ý chí của Tiểu Man, từ từ mà chuyển tỉnh.

      Bạch Ly Nhược cũng thường xuyên phụ giúp đẩy xe lăn, mang tiểu Man ra ngoài hóng gió, lúc nào cũng chuyện phiếm, mặc cho tiểu nha đầu ấy chưa từng đáp lại.

      Thời điểm tháng tư, cơ thể Bạch Ly Nhược hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, Phong Mạc Thần hề xuất trước mặt nàng nữa.

      Nhưng mà nàng nào đâu biết, mỗi khi nàng ở bên cạnh Tiểu Man, ở phía sau vườn hoa xa xa luôn luôn có đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng.

      Mỗi khi đêm dài yên tĩnh, lúc nàng ngủ say, Phong Mạc Thần luôn luôn ở bên giường ngắm nàng chăm chú.

      Phong Mạc Thần cũng tâm tình của mình, dường như sợ lại phải lần nữa, Bạch Thanh Loan thương tổn , thế đủ rồi.

      Vuốt ve ngũ quan xinh xắn của nàng, trong đầu toàn bộ là hình ảnh khi nàng cười, nàng khóc, nàng tức giận, biết lúc nào, nàng chiếm đầy lòng , môi bật ra tiếng thở dài, , mất rồi.

      --—–

      Đầu tháng tư, trời trong, ban đêm sương phủ nhàn nhạt, như những ánh ngọc lấp lánh, mọi vật đều chìm trong tĩnh lặng.

      Bạch Ly Nhược sớm ngủ say, nàng mơ thấy rất nhiều thứ thuộc về thời đại này. Nhà cao tầng, xi măng cốt thép, tòa cao ốc, đèn màu thủy tinh, còn có thanh tiếng còi inh ỏi, người đến người những con đường đông đúc.

      Ngay sau đó, nàng bị tiếng súng làm bừng tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn đầy, phát trước giường có đôi mắt thâm lãnh.

      Chủ nhân đôi mắt ấy là hắc y che mặt, trong tay đao nhọn lóe ra bạc quang, nàng kịp hô lớn tiếng, tên người áo đen đó chưởng làm nàng bất tỉnh, ôm vào trong ngực, lướt qua cửa sổ, tung người nhảy lên.

      “Các hạ, đêm khuya đến thăm Thần Vương phủ của ta, như nơi này có người sao?” Phong Mạc Thần trong bộ y phục đỏ tía, trường kiếm nơi tay, nghiêm nghị chắn phía trước mặt người đó.

      Người áo đen mang theo Bạch Ly Nhược, có cách nào ứng chiến, nhãn châu xoay động, huýt tay cái, tức khắc liền có bảy tám người áo đen xuất nóc Vương phủ.

      Mắt thấy tên kia mang Bạch Ly Nhược xa, Phong Mạc Thần lấy khí nhảy lên, lại bị mấy người áo đen còn lại vây quanh.

      “Các ngươi muốn chết!” Đôi phượng mâu thon dài của Phong Mạc Thần lộ hung quang, thanh kiếm trong tay lập tức xuất chiêu, trong khoảnh khắc liền tỏa ra hàn quang.

      Bích Lạc Ngân Hà, chiêu này chưa từng sử dụng, để che giấu thực lực, mà trọng yếu hơn, đáp ứng sư phụ, trừ phi gặp thời khắc nguy hiểm, tuyệt đối dùng sát chiêu này.

      Đám người áo đen chưa kịp phản ứng, bỗng cảm giác ngực chợt lạnh, muốn cản trở Phong Mạc Thần còn kịp, động tác vừa vươn ra gữa , bất ngờ máu nơi ngực ào ạt chảy ra, ngay sau đó, còn có thể hô hấp.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 67: Tra ra manh mối (hai)

      Người áo đen kèm hai bên Bạch Ly Nhược ngờ tới, bảy tám người chỉ có thể ngăn cản Phong Mạc Thần đến thời gian ly trà.

      Người áo đen khẽ lui về phía sau vài bước, hướng tới phía tùng lâm huýt sao tiếng, nhất thời ngân quang ra, vài tên hồng y tử sĩ lập tức xuất .

      Nhìn thấy binh khí bọn họ, ràng so với đám người áo đen ban nãy cao hơn bậc, đôi mắt nhíu lại, Phong Mạc Thần lập tức cảnh giác thêm vài phần.

      Bạch Ly Nhược yếu ớt tỉnh lại, sau ót đau đớn làm cho nàng gần như muốn nôn mửa, thấy tình cảnh trước mắt, liền phát cắn lấy cánh tay người áo đen, bị đau, cánh tay buông lỏng, Bạch Ly Nhược nhân tiện nhanh chóng nhảy thoát khỏi.

      Phong Mạc Thần xoay thân cái đem Bạch Ly Nhược bảo hộ ở phía sau, nhíu mày “Sao ngươi tỉnh lại lúc này?”

      Bạch Ly Nhược xoa xoa nơi cổ bị đau, sao vậy, nàng tỉnh lại đúng lúc à, liếc cái, lạnh nhạt “Ta nên tỉnh lại khi nào?”

      “Tối thiểu, cũng phải chờ ta giết chết xong bọn chúng, bây giờ bên cạnh ta ngược lại an toàn.” Khi Phong Mạc Thần chuyện, những tên hồng y nhân bắt đầu tấn công.

      Bạch Ly Nhược chỉ cảm thấy trước mắt bóng người loạn xạ xen vào nhau, căn bản phân ai là ai, nàng thừa dịp có kẽ hở lùi về phía sau, bọn họ cứ từ từ đánh , nàng làm khán giả, có cơ hội, đương nhiên là phải chạy.

      Người áo đen vẫn đứng bên quan sát cuộc chiến đương nhiên bỏ qua dịp này, tung người nhảy lên hướng về phía Bạch Ly Nhược, nàng hoảng hốt kinh hô.

      Phong Mạc Thần xoay kiếm, xuất chưởng như gió, người áo đen bị trúng thương, lui về phía sau, Bạch Ly Nhược nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

      “Ngươi quả là lợi hại.” Bạch Ly Nhược tự đáy lòng khen ngợi, liền bám theo sát Phong Mạc Thần, cũng còn dám rời nửa bước.

      Phong Mạc Thần cúi đầu nhìn vết thương bên hông mình, thản nhiên tồi.”

      Hồng y nhân mắt thấy trong nhất thời bắt được Phong Mạc Thần, đồng thời lui về phía sau, Phong Mạc Thần ôm Bạch Ly Nhược, bay vọt lên.

      Hồng y nhân có đuổi theo, sở dĩ bọn họ đuổi theo, là bởi vì, chắc chắn rằng, Phong Mạc Thần căn bản trốn thoát khỏi tùng lâm.

      Trận pháp bố trí trong khu rừng này, Phong Mạc Thần bay qua bay lại mấy lần, vẫn về lại chỗ cũ, che vết thương bên hông, sắc mặt trở nên rất khó coi.

      Bạch Ly Nhược lúc này mới phát bị thương, ấp úng “Ngươi, có việc gì chứ?”

      Phong Mạc Thần quay đầu lại, bình tĩnh nhìn nàng “Ngươi mới vừa rồi phải muốn chạy trốn, ném ta ở lại mình sao?”

      Bạch Ly Nhược bị nhìn thấu tâm tư, sắc mặt ửng đỏ “Ta ở lại, là gánh nặng cho ngươi.”

      Phong Mạc Thần gật đầu, quan sát tùng lâm “ tại, ngươi có cơ hội rồi, ta có biện pháp mở ra đường thoát, chẳng qua là ta phải ở bên trong trận pháp chống đỡ, cho nên ngươi chỉ có thể mình, nhớ kỹ, hướng đông, đường thẳng, được quay đầu lại.”

      Bạch Ly Nhược gật đầu như mổ thóc “Được, vậy ngươi mình ở lại tùng lâm cẩn thận chút.”

      Phong Mạc Thần chán nản, nàng nỡ lòng nào để mình đối phó, chút áy náy cũng có sao?

      Chương 68: Tra ra manh mối (ba)

      Phong Mạc Thần chán nản, nàng nỡ lòng nào để mình đối phó, chút áy náy cũng có sao?

      Nhưng cũng phải, nàng vẫn còn hận như thế, dù cho vì nàng chết trong trận pháp, nàng cũng có chút nào cảm động. Lập tức sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng “Ngươi , bất kể phát sinh chuyện gì, nghìn vạn lần được quay đầu lại.”

      Bạch Ly Nhược nhìn vẻ lo lắng khuôn mặt tuấn tú của , xoay người rời khỏi. phải biết để lại mình trong trận pháp rất nguy hiểm, chẳng qua là người chịu chết, dù sao vẫn tốt hơn hai người cùng chết.

      Thanh kiếm khẽ nhúc nhích, vận chân khí lưu chuyển, vẽ khẩu quyết, kiếm khí thẳng đánh tới phía sau đại thụ, trung dường như xuất ngân sắc phản quang, giống như thác nước, đổ thẳng xuống.

      Kiếm khí như cầu vồng, thác nước nứt ra khe hở, trán Phong Mạc Thần bị phủ bởi tầng mồ hôi mỏng, dùng nội lực toàn thân, dồn vào mũi kiếm, cố gắng hết sức, đổi cho Bạch Ly Nhược con đường sống.

      Sương mù dày đặc trong tùng lâm thình lình tản ra, Bạch Ly Bạch quay đầu lại hướng bên ngoài tùng lâm chạy , phía sau vang lên tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, nàng chậm quay đầu, nhìn thấy phía sau Phong Mạc Thần bỗng có tên hồng y tử sĩ từ cây nhảy xuống, với thanh đao nhọn trong tay hướng thẳt lưng .

      Phía trước, trong nháy mắt ra điểm sàng , Bạch Ly Nhược bất lực cắn răng cái, hướng phía sinh môn chạy vội tới.

      Phong Mạc Thần hừ lạnh tiếng, trở tay mang theo lực xuất chưởng, hồng y nhân như con nhện phốc lại cây.

      bởi vì phân tán nội lực, trường kiếm bất ngờ bị bắn trở về, thác ngân quang biến mất, Phong Mạc Thần nửa ngồi, mũi kiếm chống xuống đất, đỡ lấy trọng lượng toàn thân.

      Phía sau lưng máu tuôn ào ạt, Phong Mạc Thần khí sắc trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, khóe môi bật ra chút tơ máu.

      Bên cạnh vang lên tiếng chân giẫm lên lá, chầm chậm mở hai mắt, Bạch Ly Nhược thân tuyết y bỗng xuất ngay trước mắt.

      “Ngươi vì sao còn chưa thoát khỏi đây?” Phong Mạc Thần thở dốc, ánh mắt vừa ánh vẻ ngạc nhiên, vừa giấu niềm vui khó tả, nhưng rất nhanh vụt tắt.

      “Ngoài cửa, có rất nhiều người áo đen, mình ta rất nguy hiểm, vẫn là ở lại bên cạnh ngươi tốt hơn.” Bạch Ly Nhược vặn góc áo, nhìn thương thế của , có chút đau lòng.

      Tận sâu trong lòng Phong Mạc Thần thở dài tiếng, vậy phải uổng phí trúng kiếm của hồng y nhân kia sao? Suy yếu ngồi xuống, dựa vào đại thụ ở phía sau, nhàn nhạt “Ngươi quay lại, chỉ có đường chết, chúng ta bị vây khốn chết bên trong trận pháp, ra ngoài, còn có thể sống sót.”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 69: Tra ra manh mối (bốn)

      Bạch Ly Nhược lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh , hai tay vòng qua đầu gối, chiếc cằm xinh xắn tựa lên, lời.

      Phong Mạc Thần ngước nhìn, trong đôi phượng mâu thon dài, ánh mắt sáng như sao, nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng “Ly Nhược, ta để cho nàng xảy ra việc gì.”

      Bạch Ly Nhược xoay người, vội vàng rút tay về, nhìn phía sau lưng “Vết thương khá sâu, có đau lắm ?”

      Phong Mạc Thần bỏ qua nét băng lãnh trong mắt nàng chợt lóe rồi biến mất, tự giễu cười “ chết được đâu.”

      “Ngươi có tra ra được mục đích những tên người áo đen này bắt ta ?” Bạch Ly Nhược cẩn thận giúp xử lý vết thương, giọng hỏi.

      “Bọn chúng là sát thủ La Sát Môn, môn chủ biệt hiệu Quỷ Ảnh, võ công thâm sâu khó lường, cùng Vân Châu Lăng gia có mối quan hệ chặt chẽ với nhau.” Phong Mạc Thần thong thả mở miệng, hề chớp mắt nhìn chăm chú vào bên mặt Bạch Ly Nhược, tựa hồ muốn quan sát mặt nàng xem có chút phản ứng nào .

      “Lăng gia?” Bạch Ly Nhược ngờ vực mở miệng “Chính là Vân Châu Lăng Tây Vương phủ?”

      Phong Mạc Thần gật đầu, thử dò xét “Ngươi đối với Vân Châu Lăng Tây Vương phủ, có ấn tượng gì ?”

      có, ta biết ai trong Lăng gia cả.” Bạch Ly Nhược ngước mắt, tâm vô chú tâm đón nhận con mắt .

      “Năm đó.....” Lời đột ngột dừng lại, con mắt nhíu lại, Phong Mạc Thần xoay người cái đem Bạch Ly Nhược đặt ở dưới thân.

      Bạch Ly Nhược vừa muốn lên tiếng mắng, nhưng nhìn thấy thân cây phía sau đính thanh phi đao, chuôi đao vẫn còn rung rung, chắc là vì bảo vệ, mới đè ngã nàng.

      Phong Mạc Thần từ tốn đứng dậy, ảnh hưởng đến vết thương sau lưng, vẻ mặt càng thêm nhăn nhó, đỡ Bạch Ly Nhược dậy, ánh mắt dõi về phía xa xa, gằn từng chữ “Các hạ, nếu tới rồi, hãy thân, trốn ở nơi bí mật gần đó nghe lén, sao gọi là hùng hảo hán được?”

      Bạch Ly Nhược co rúc trong lòng Phong Mạc Thần, lòng bàn tay dính thứ chất lỏng, hóa ra là máu đỏ thẫm, nàng khẽ xoay người, nhìn phía sau lưng , quần áo màu đỏ tía, bị máu tươi nhuộm thành màu đen, hai tấc thương tích lớn, trông thấy mà giật mình.

      Bóng cây khẽ lắc lư, gió thổi xào xạc, dưới ánh sáng mông lung, nam tử mặc áo choàng màu đen to dài chậm rãi ra.

      “Mau giao nàng cho ta.” Áo choàng nam tử cả khuôn mặt đều giấu ở bên trong mũ, đè thấp tiếng, đối Phong Mạc Thần đưa tay.

      Phong Mạc Thần cười nhạt, đem Bạch Ly Nhược ôm càng chặt, lồng ngực ấm áp kề sát thân thể mềm mại, cắn lỗ tai của nàng “Có cơ hội, ngươi phải mau chạy .” (Snow: lúc cấp bách mà còn cố ăn đậu hủ người ta =.:)

      Chương 70: Tra ra manh mối (năm)

      Bạch Ly Nhược biết con người đó cực kỳ nguy hiểm, bằng Phong Mạc Thần lộ ra vẻ mặt cảnh giác như thế này, khi mắt nàng dừng lại chiếc áo choàng của người nam tử ấy, trong áo thấp thoáng miếng ngọc bội, nàng khẽ cắn chặt môi dưới.

      Áo choàng nam tử tiếp tục bước đến gần, Phong Mạc Thần nắm chặt kiếm, tay nổi gân xanh, Bạch Ly Nhược đứng trụ hoàn toàn trong lòng Phong Mạc Thần, khẽ “Muốn chết cùng chết.”

      Sống lưng Phong Mạc Thần bỗng thẳng đứng, khó hiểu được nhìn Bạch Ly Nhược, trong lòng, cũng cho rằng, nàng đối với tình thâm ý trọng.

      Cước bộ của vị nam tử kia ràng hơi cứng đờ chút, ánh mắt u tối trầm xuống, từng bước nặng nề hướng Phong Mạc Thần và Bạch Ly Nhược, giống như mang theo hơi thở của tử thần.

      Bạch Ly Nhược chân tay luống cuống, tại bên hông Phong Mạc Thần mò lấy cái gì đó cộm lên, cảm giác quen thuộc nảy sinh, đột nhiên rút ra, lên đạn, kéo chốt, động tác lưu loát, hai tay nàng cầm súng lục, thanh mâu sắc bén chưa từng thấy, “ được qua đây, bằng ta nổ súng.”

      Thanh của nàng vang vọng trong tùng lâm, Phong Mạc Thần hoàn toàn “bay” ở nơi nào, chỉ có áo choàng nam tử hơi híp mắt, vẫn tiếp tục bước từng bước đến phía trước.

      “Đoàng”, tiếng nổ lớn mang theo mùi thuốc súng nồng đậm, bả vai người kia bị trúng đạn, hơi khom lưng đỡ lấy, ánh mắt thâm thúy vẫn như cũ hề chớp mắt đăm đăm vào Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược hai mắt trấn tĩnh, ngọ ngoạy tách khỏi lòng ngực Phong Mạc Thần, gằn từng chữ lâu gặp, Hàn Thiên Mạch!”

      Ba chữ “Hàn Thiên Mạch” này nàng cắn môi rất đau, vang mạnh mẽ, năng có khí phách, lãnh liệt vang vọng khắp tùng lâm lạnh lẽo.

      Phong Mạc Thần khóe môi câu ra nụ tươi cười hớn hở, ra là nàng, nữ tử mặc chiếc áo vàng nhạt, nữ tử ở vùng ngoại ô kinh thành nổ súng bắn chết mãnh hổ, nữ tử tìm kiếm hai năm nay.

      Vị nam tử đó chậm rãi kéo mũ xuống, hé ra khuôn mặt trắng nõn như ngọc, trâm gài tóc bằng lông chim khổng tước bích sắc, đôi mắt nghiêng nghiêng, cộng thêm vẻ tối tăm.

      “Ly Nhược, nàng biết là ta, vì sao còn nổ súng?”, Hàn Thiên Mạch sắc mặt tái nhợt, tay nắm chặt bả vai, gân xanh lộ ra, giữa khe hở của các đốt ngón tay máu tươi lần lượt chảy xuống.

      Bạch Ly Nhược nhếch môi cười nhạt “Hàn Thiên Mạch, chính là bởi vì biết là ngươi, phát súng này mới lấy mạng của ngươi.”

      Phong Mạc Thần nhõm thở ra ngụm khí, chầm chậm đứng dậy, ngôi sao li ti tựa hồ rơi xuống, chỉ còn sao mai sáng chói rực rỡ, trời, sắp sáng rồi sao?

      chưa từng thư thái đến vậy, tuy sống lưng bị thương, nhưng cũng cảm thấy đau nhức, dịu dàng nhìn Bạch Ly Nhược, tìm được nàng rồi, Ly Nhược của !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :