1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 51: Nàng

      Mũi kiếm Hàn Thiên Mạch rỉ máu, gương mặt tuấn nhã đầy mong đợi, nhìn Bạch Ly Nhược ngừng lui về phía sau, gằn từng chữ “Nhược nhi, nếu lần này nàng , nàng còn cơ hội nữa.”

      Tâm tình Bạch Ly Nhược hoảng hốt, loạng choạng bám lấy vách đá, mặt còn chút máu, nàng nên sao? Nàng muốn vứt bỏ tất cả để rời sao?

      Trong lòng bỗng có thanh hò reo “ cùng huynh ấy , rời khỏi Phong Mạc Thần, rời khỏi Vương phủ, cái ngươi muốn là tự do, tự do mà.”

      Nhớ tới Đan Cơ lúc rơi xuống vách núi, lời chưa kịp ra khỏi miệng, đôi mắt phủ đầy hơi nước. Bạch Ly Nhược thê lãnh cười tiếng, cho tới bây giờ nàng cũng tin ông trời chiếu cố nàng, hơn nữa Đan Cơ chết cũng phải là nàng có trách nhiệm.

      Lắc đầu “Muội , Hàn công tử, muội muốn trở về Vương phủ.”

      Sắc mặt Hàn Thiên Mạch bỗng biến đổi, ném kiếm trong tay, bước lên bước bắt chặt lấy tay Bạch Ly Nhược, “Muội thích Phong Mạc Thần phải ?”

      Bạch Ly Nhược lắc đầu, muốn thoát khỏi tay của , lại bị nắm càng chặt hơn, trong lúc nàng giãy dụa, ngoài cửa động vang lên thanh lạnh lùng “Buông nàng ra mau, nàng nàng muốn !”

      Tầm mắt hai người đồng loạt hướng tới, Phong Mạc Thần đứng đón gió ở đó, gương mặt lãnh nhạt tuấn mỹ như thiên thần phiêu bồng trước cửa động.

      Hàn Thiên Mạch hít sâu hơi, khẽ mở mắt, tay nắm chặt tay Bạch Ly Nhược chịu buông lỏng, thản nhiên “Ngươi đến lúc nào?”

      Đôi mắt phương của Phong Mạc Thần nhíu lại, sắc mặt vẫn như cũ, môi mỏng khẽ mở, “Lúc ngươi ra kế hoạch mang nàng , ta ở đây rồi.”

      luôn ở ngoài động quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, nếu như nàng lựa chọn cùng Hàn Thiên Mạch rời , phải chỉ có nàng chết, mà toàn bộ Bạch gia cũng biến mất hoàn toàn khỏi Sở quốc.

      Nhưng, nàng để cho thất vọng.

      Nhìn Phong Mạc Thần, khóe môi Bạch Ly Nhược vẽ ra nụ cười giễu cợt, thu tay lại, chậm chạp tới phía .

      Sắc mặt Hàn Thiên Mạch trắng bệch như tờ giấy, trong mắt lúc đầu là hy vọng, nhưng sau đó chỉ còn là thất vọng vỡ nát, nhìn nàng từng bước về phía Phong Mạc Thần, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng bật lên được chữ nào.

      Phong Mạc Thần ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Ly Nhược, khóe môi mỉm cười, giọng “Ôm chặt ta, ta dẫn ngươi .”

      Hai tay Bạch Ly Nhược ôm cổ Phong Mạc Thần, nhìn kỹ Hàn Thiên Mạch, rũ hàng mi xuống, che kín thần sắc phức tạp trong mắt, biến mất cùng Phong Mạc Thần ngay cửa động.

      Hôm sau, Bạch Ly Nhược lại quay về là Bạch Ly Nhược lãnh đạm như xưa, chẳng qua là trong Vương phủ thấy Hàn Thiên Mạch nữa, ngược lại lại có vị nương kiều, tên gọi Liễu Y Y.

      Chương 52: hiểu vì sao được sủng ái

      Trong Lạc Hoa viện, Phong Mạc Thần nghiêng người dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú quan sát Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược tay cầm khăn, nhúng vào nước nóng, sau đó dùng sức vắt khô, tiếp theo đắp chiếc khăn lên trán Tiểu Man.

      Tiểu Man sốt cao, bất an mê sảng, Bạch Ly Nhược nắm chặt tay, nhìn vô cùng đau lòng.

      “Ngươi giúp nha đầu đó hạ nhiệt sao?” Phong Mạc Thần khoanh tay trước ngực, khóe môi cười.

      Bạch Ly Nhược liếc mắt nhìn , đem cái chăn mỏng đắp lên người Tiểu Man.

      “Hạ nhiệt... tại sao lại dùng khăn nóng chứ?” Phong Mạc Thần phong độ chút nào cười thành tiếng, nghiêng đầu nhìn bộ dáng bối rối của Bạch Ly Nhược.

      tự chủ được, gương mặt Bạch Ly Nhược đỏ lên, chẳng qua là nàng xem phương pháp này ở TV, lại thực hành qua lần nào, ý, mà TV là gì?

      Bạch Ly Nhược nhấc khăn đắp trán Tiểu Man lên, bưng chậu nước nóng thay lại.

      Lúc ra đến cửa, Phong Mạc Thần có ý nhường đường, Bạch Ly Nhược bình tĩnh được, nhíu mày “Ngươi tránh ra!”

      Nụ cười Phong Mạc Thần càng đậm, ánh mắt thâm thúy, đuôi mắt cong lên thành hình vầng trăng khuyết, đốt ngón trỏ gõ vào khung cửa, giọng “Theo ta ra ngoài lúc, cứ để cho bọn hạ nhân tới đây chăm sóc tiểu nha đầu đó là được rồi.”

      đợi Bạch Ly Nhược cự tuyệt, thanh kiều mỵ mang theo tinh thần phấn chấn của xông vào màng nhĩ “Thần, ngươi quên hôm nay là ngày gì sao?”

      Phong Mạc Thần chuyển ánh mắt sang Liễu Y Y, cau mày phải là bàn bạc chuyện chuyển ra biệt uyển ở? Sao còn chưa ?”

      Con mắt Liễu Y Y nháy nháy, níu lấy hai bím tóc trước ngực “Mẹ nuôi , muốn ta lúc nào cũng ngó chừng ngươi, biệt uyển của ta bị đốt, ngươi đừng có nghĩ đến chuyện đuổi ta ra ngoài.”

      Phong Mạc Thần im lặng, quay đầu nhìn Bạch Ly Nhược, thở dài “Ta có việc ra ngoài, để quản gia qua đây giúp ngươi chuẩn bị hành lý chuyển đến Thần Hòa Hiên ở, buổi tối chờ ta trở lại.”

      Bạch Ly Nhược bất động tại chỗ, đây coi là gì? Cầu hòa ư?

      Liễu Y Y vân vê môi, lôi kéo cánh tay Phong Mạc Thần “ thôi, mau mau, mẹ nuôi đợi được nữa.”

      Liễu Y Y túm lấy Phong Mạc Thần, ra ngoài Vương phủ, mặt nàng chút sợ hãi, nhất thời có cảm giác thất bại.

      Còn tại sao nhìn mặt kia ra chút nào nét hưng phấn khi được sủng ái vậy? Nàng phải là cự tuyệt Hàn Thiên Mạch rồi ư?

      --–

      Đêm, đen như mực, lạnh như nước.

      Ngoài kinh thành, ở nơi hoang phế, đèn lồng cũ hỏng phiêu diêu trong gió, cửa gỗ lúc nào cũng phát ra tiếng “cót két”.

      Bên trong, khí u, hắc y nam tử đeo mặt nạ quỳ chân đất, đứng đấy là nam nhân mặc thêu cẩm y màu đen, người đó đưa lưng về phía nam tử đeo mặt nạ, toàn thân tản mát ra khí thế kinh người, thế nhưng so sánh với này lạnh lẻo khí còn bị lấn át mấy phần.

      tra xét thân phận, hoàn cảnh gia thế của Liễu Y Y, còn nữa, vào buổi trưa, giết chết Hàn Thiên mạch, nhớ kỹ, nhất định phải là buổi trưa.”

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 53: muốn thị tẩm

      Gió mát, sương thanh, vầng trăng sáng treo cao.

      Bạch Ly Nhược ở trong phòng ngủ tại Thần Hòa Hiên bất an tới lui, trong tay nắm chặt cuộn giấy, trong đó có mấy dòng chữ.

      “Buổi trưa ngày mai, tại con sông đào bảo vệ thành Lạc Hà, ta đợi nàng.”

      Đây là chữ của Hàn Thiên Mạch, phiêu dật phóng khoáng, như núi cốc trong tranh.

      Nàng cho rằng sau chuyện ngày hôm đó, muốn gặp lại nàng, thậm chí khi Tiểu Mạn bệnh nặng cũng nghĩ là nhờ giúp đỡ.

      hay là ? Đôi mi thanh tú của Bạch Ly Nhược nhíu lại, cuộn giấy trong lòng bàn tay càng nắm chặt hơn, nàng phải là khuê nữ chỉ biết núp mình trong khuê phòng nhưng nàng cũng muốn bởi vì việc này chọc giận Phong Mạc Thần.

      Xoay người về phía gian phòng nha hoàn, Tiểu Man nằm giường, bất an mê sảng, bên cạnh có nha hoàn tuổi đứng cúi đầu.

      Nhìn thấy Bạch Ly Nhược vào cửa, nha hoàn thi lễ, cung kính , “Bẩm Vương phi, Tiểu Man tỷ tỷ người càng ngày càng nóng lên nữa.”

      Bạch Ly Nhược nhích gần tới giường, đưa tay đặt lên trán Tiểu Mạn “Đại phu như thế nào?”

      “Đại phu bảo, Tiểu Man tỷ tỷ phải bị bệnh nặng, chẳng qua là bị cảm lạnh nhưng gió lạnh vào sâu trong xương, muốn khỏi hẳn sợ là dễ.”

      Bạch Ly Nhược trầm mặc, cũng do nàng quá sơ suất, lúc còn ở trong Lạc Hoa viện phát ra nha đầu này bị bệnh khiến bệnh trạng kéo dài tới tận bây giờ.

      Lúc xoay người lại, trong lòng có chủ ý, bất kể là vì Tiểu Mạn hay là mình nàng cũng nên gặp Hàn Thiên Mạch lần.

      ---–

      Đêm khuya, Bạch Ly Nhược ngủ say bị quấy nhiễu làm cho thức tỉnh, nàng trợn mắt, đập vào mắt nàng chính là thân thể tinh tráng của Phong Mạc Thần.

      Phong Mạc Thần vừa vừa giắt y phục lên tấm bình phong, quay đầu lại cười tà mị tiếng “Đánh thức ngươi à?”

      Bạch Ly Nhược gật đầu, giả vờ ngủ say.

      Thân thể có chút lạnh của Phong Mạc Thần đặt lên người nàng, hai cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, gặm cắn vành tai trắng nõn, lẩm bẩm phải bảo chờ ta sao?”

      Bạch Ly Nhược nhíu mày, thân thể kìm được mà giật giật, rời khỏi ngực của .

      phải là biết nhưng lúc này tại Thần Hòa Hiên biết Tiểu Man thế nào, nơi này cũng phải là Lạc Hoa viện, hơn nữa nếu vội vã muốn nàng bất kể ở đâu, kết quả cũng giống nhau.

      Tựa hồ phát ra Bạch Ly Nhược bất mãn, Phong Mạc Thần nắm chặt bả vai nàng, làm cho nàng quay mặt về phía mình.

      Ánh mắt đầy dục vọng sáng lên trong đêm tối, Bạch Ly Nhược dám nhìn thẳng, khẽ nghiêng đầu, đạm mạc, đáy mắt như có nước làm cho Phong Mạc Thần bỗng nhiên tức giận.

      Nàng chán ghét như vậy sao? hạ mình đón nàng về Thần Hòa Hiên, thậm chí định rằng cưng chiều nàng hơn bất kỳ nữ nhân nào trong phủ nhưng nàng lại cho cái sắc mặt này.

      Bàn tay nâng chiếc cằm xinh, khiến cho đôi mắt trong suốt của nàng nhìn , nghiến răng nghiến lợi “Hầu hạ bổn vương, ngươi rất ủy khuất sao?”

      Chương 54: Vườn nhà trống

      Bạch Ly nhược khẽ nhíu mày, thản nhiên phải là ủy khuất, mà là thích.”

      Con mắt Phong Mạc Thần tóe lên hàn quang lạnh thấu xương, nàng dám phản kháng , bàn tay dưới thắt lưng nàng tự chủ dùng sức thêm mấy phần, thỏa mãn nhìn đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt thêm.

      Vì đau đớn nên môi Bạch Ly nhược khẽ mở, rên rỉ tiếng, đôi môi mỏng của bá đạo hôn làn môi thơm ngát của nàng, cái lưỡi linh hoạt xông vào trong miệng, quấn lấy lưỡi nàng.

      Hai tay của nàng chống vào ngực , lại bị tay giữ chặt, cái tay còn lại ngừng di chuyển cơ thể mềm mại của nàng, đầu ngón tay mơn trớn khắp nơi, lần mò đến áo nàng.

      Bạch Ly Nhược khuất nhục nhắm mắt lại, tùy ý cho bàn tay thô bạo của hành động, nàng giãy dụa, ngược lại làm cho còn hăng hái, rời khỏi thân thể nàng, cười lạnh “Ngươi thắng rồi, từ nay trở về sau, ta bao giờ đụng vào ngươi nữa.”

      Bạch Ly Nhược chậm rãi mở mắt, Phong Mạc Thần nhanh chóng mặc lại quần áo, động tác vô cùng nhanh chóng.

      Nhìn bóng dáng tuấn mỹ của khuất, Bạch Ly Nhược thở phào nhõm.

      Vén tấm rèm che lên, Phong Mạc Thần quay đầu “Thích vườn nhà trống, bổn vương thành toàn cho ngươi, nhưng nếu để cho bổn vương biết được ngươi có hành động gì bất chính ngươi chết rất khổ sở!”

      Bạch Ly Nhược mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm chạp trở mình quay sang chỗ khác, nếu như có thể trở nên tỉnh táo, đó chưa hẳn là chuyện tốt.

      ***

      Hôm sau, sắc xuân tươi đẹp, phong cảnh tuyệt mỹ.

      Bên sông đào bảo vệ thành, Hàn Thiên Mạch mặc y phục màu lam, mài tóc đen của y búi cao lên cài trâm, số tóc còn lại thả ở sau lưng, từ rất xa y nhìn thấy Bạch Ly Nhược đến, khuôn mặt u buồn lên núm đồng tiền.

      Bạch Ly Nhược mặc y phục mỏng trắng như tuyết, áo khoác thêu chỉ bạc, mái tóc đen nhánh búi lại, thả hai sợi tóc trước ngực.

      Dưới ánh mặt trời, dáng điệu nàng thướt tha, phảng phất như quanh người bao luồng sáng, dáng yểu điệu, làm hấp dẫn ít con mắt.

      “Ly Nhược, ta còn lo là muội đến.” Hàn Thiên Mạch nhàng mở miệng, đôi mắt sáng lên biểu lộ cho tâm tình vui vẻ của .

      “Hàn công tử, hôm nay Ly Nhược đến đây là có chuyện muốn nhờ.” Bạch Ly nhược lễ phép.

      “Ta biết rồi, Tiểu Man ngã bệnh.” Hàn Thiên Mạch tự giễu cười tiếng.

      Bạch Ly Nhược ngước mâu, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.

      “Phong Mạc Thần phái người đến mời ta, nha hoàn mà tìm ta đâu.” Hàn Thiên Mạch cúi đầu, giấu vẻ đơn thoáng khuôn mặt.

      Bạch Ly Nhược trầm mặc, là nàng hiểu lầm Phong Mạc Thần sao? Nàng vốn cho là để ý đến sống chết của nha hoàn, thậm chí đại phu ở Vương phủ cũng là do nàng sau khi dọn đến Thần Hòa Hiên mới đồng ý bắt mạch khám cho Tiểu Man.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 55: Hàn Thiên Mạch bị đâm

      Bạch Ly Nhược trầm mặc, là nàng hiểu lầm Phong Mạc Thần sao? Nàng vốn cho là để ý đến sống chết của nha hoàn, thậm chí đại phu ở Vương phủ cũng là do nàng sau khi dọn đến Thần Hòa Hiên mới đồng ý bắt mạch khám cho Tiểu Man.

      Những hạ nhân kia so trong suy nghĩ của nàng còn tốt hơn nhiều.

      “Yên tâm, ngày mai ta tới Vương phủ bắt mạch cho Tiểu Man.” Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt mở miệng, ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú nụ cười ôn hòa.

      Bạch Ly Nhược gật đầu, nhìn ánh mắt Hàn Thiên Mạch cũng bất giác nở nụ cười.

      “Ly Nhược, ra hôm nay ta gặp nàng là muốn cho nàng biết nàng có ký ức rất quan trọng về ta.” Hàn Thiên Mạch hít sâu, lấy hết dũng khí nhìn Bạch Ly Nhược, ánh mắt trầm tĩnh, tập trung lại, thu hút chú ý của Bạch Ly Nhược, hề chớp.

      Bạch Ly Nhược nhìn , ngừng thở.

      “Hai năm trước...” Hàn Thiên Mạch chậm rãi mở miệng, đắm chìm trong ký ức, hoàn toàn chú ý đến sát khí nồng nặc ở phía sau.

      Đôi mắt của Bạch Ly Nhược bỗng thấy phía sau Hàn Thiên Mạch có mũi tên lao vút đến, đầu tên tỏa ra ánh sánh màu xanh.

      Nàng kinh hô tiếng “Cẩn thận -”

      Thân thể mềm mại vọt tới Hàn Thiên Mạch, mũi tên xuyên qua, tay Hàn Thiên Mạch nắm lấy mũi tên gãy, tay đỡ lấy Bạch Ly Nhược ngã xuống, khẽ quay đầu, là đám người áo đen kéo đến rất đông.

      Nhìn bọn người áo đen, Bạch Ly Nhược thở hắt, nàng biết bọn họ. Ban đầu người cùng với Đan Cơ bắt nàng chính là đám người này.

      Ánh mắt Hàn Thiên Mạch trầm xuống, rút kiếm từ bên hông, kiếm quang lạnh thấu xương vẽ ra nhiều đạo ánh sáng, hoa lệ và nguy hiểm.

      Mục đích của người áo đen rất ràng, đó là cướp tính mạng của Hàn Thiên Mạch. tay Hàn Thiên Mạch kéo Bạch Ly Nhược, tay vận kiếm, mặc dù võ công cao thâm hơn bọn người áo đen này nhưng lại bị bao vây.

      “Hàn công tử, mục tiêu của bọn họ là huynh, cần lo cho ta, tự vệ quan trọng hơn -” Bạch Ly Nhược kinh hô, mấy lần suýt bị người áo đen chặt đứt cổ tay.

      Hàn Thiên Mạch ôm chặt Bạch Ly Nhược hơn mấy phần, vừa ứng chiến, vừa lạnh lùng “Mục tiêu của các ngươi là ta, được thương tổn vị nương bên cạnh.”

      câu nhắc nhở người áo đen, mục tiêu của bọn họ chỉ là Hàn Thiên Mạch nữa mà bây giờ Bạch Ly Nhược cũng trở thành mục tiêu công kích của chúng.

      Hàn Thiên Mạch rơi vào thế hạ phong, bỗng mắt nhìn thấy thanh đao nhọn đâm về phía cổ của Bạch Ly Nhược, Hàn Thiên Mạch kinh hãi, lúc này quay lại kiếm chậm, nghiêng người bảo vệ Bạch Ly Nhược, đao nhọn lướt qua tay trái.

      Thanh đao xẹt qua bàn tay , mang theo máu tươi đâm vào lồng ngực, nhưng vẫn cố sức vận chân khí, chưởng đánh gục người áo đen.

      Toàn bộ đao kiếm sáng loáng đồng loạt bổ về phía đây, vô lực giơ thanh kiếm lên, đôi mắt đỏ như hoàng hôn trời chiều, bên tai phảng phất tiếng kêu khóc của Bạch Ly Nhược, nàng thảng thốt gọi, “Hàn Thiên Mạch, Hàn Thiên Mạch...”

      Chương 56: Bạch y công tử

      Toàn bộ đao kiếm sáng loáng đồng loạt bổ về phía đây, vô lực giơ thanh kiếm lên, đôi mắt đỏ như hoàng hôn trời chiều, bên tai phảng phất tiếng kêu khóc của Bạch Ly Nhược, nàng thảng thốt gọi, “Hàn Thiên Mạch, Hàn Thiên Mạch...”

      Máu nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng của Bạch Ly Nhược, nàng cảm giác nỗi hận ý dâng lên trong ngực, đôi mắt xanh tràn đầy nước nhìn đao kiếm.

      Nghĩ chậm, hành động nhanh như cắt, cây đao ra hiệu lệnh, toàn bộ thanh đao còn lại của bọn người áo đen đồng loạt vung lên rất nhanh, lực vô cùng mạnh, Bạch Ly Nhược vẫn còn hoảng sợ, bỗng bên tai vang lên thanh dịu dàng, “ nương, người sao chứ?”

      Bạch Ly Nhược quay đầu, bên cạnh là vị công tử nho nhã, cầm quạt mặc y phục trắng, uyển ước như tiên, nàng nghĩ sống ở thời này sao lại có người tuấn mỹ đến vậy?

      Gương mặt đẹp như tranh vẽ, phượng mâu nghiêng nghiêng, tuyệt mỹ đến mức nữ tử nào cũng phải mất hồn (đúng là muôn đời chết vì giai đẹp ^^). như ra từ bức tranh, phiêu dật thoát trần, giống Phong Mạc Thần lãnh mạc, cũng giống Hàn Thiên Mạch hào hoa, hoàn hảo đến nỗi người khác cũng dám lại gần, dường như kề bên là khinh nhường .

      Bạch y công tử nhìn thấy Bạch Ly Nhược trong khắc cũng hơi sững sờ nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, “Bạch Thanh Loan có quan hệ gì với nương?”

      Bạch Ly Nhược giật mình “Bạch Thanh Loan là tỷ tỷ ta, đa tạ công tử cứu giúp.”

      Người theo bạch y công tử chống trả người áo đen, mắt thấy mấy tên đó bị đánh chết, bạch y công tử mở miệng “Phương Nham, hãy khoan dung độ lượng...”

      Nam tử tên Phương Nham dừng tay, bọn người áo đen chạy trối chết.

      “Bạch nương, vị công tử này trúng độc, cần tìm chỗ để mau giải trừ, nương có chỗ nào để ?” Bạch y công tử cúi người xem xét thương thế của Hàn Thiên Mạch, ôn hòa mở miệng.

      Bạch Ly Nhược vội vàng , “Thần Vương phủ, phiền công tử đưa chúng ta trở về Thần Vương phủ.”

      Trong mắt bạch y công tử thoáng sững lại, gật đầu “ ra nương là Thần Vương phi, ta lệnh Phương Nham đưa hai vị trở về, sau này hẹn ngày tái ngộ.”

      làm sao biết nàng là Thần Vương phi, Bạch Ly Nhược phút chốc nghi ngờ, nhưng Phương Nham cõng Hàn Thiên Mạch lưng, sải bước tới Thần Vương phủ.

      Mà bạch y công tử chậm rãi xoay người, ưu nhã bước theo hướng ngược lại.

      Thần Vương phủ lại nổi lên sóng to gió lớn, Phong Mạc Thần nhìn Hàn Thiên Mạch hôn mê, môi mỏng nhếch lên, bọn họ lại dám lén gặp mặt sau lưng ?

      Vẻ mặt Bạch Ly Nhược lo lắng nhìn đại phu cầm máu giải độc cho Hàn Thiên Mạch, đôi mi thanh tú rủ xuống.

      “Ngươi rất lo lắng sao?” Phong Mạc Thần nghiến răng, nâng cằm Bạch Ly Nhược, trong mắt lên ngọn lửa phừng phừng.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 57: Học chút phép tắc

      “Huynh ấy vì ta mà bị thương, chỉ cần huynh ấy tỉnh lại, ngươi muốn xử trí ta thế nào cũng được!” Bạch Ly Nhược chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Phong Mạc Thần, gương mặt vẫn còn nhuộm máu tươi, đầy quật cường nhìn .

      Phong Mạc Thần buông tay ra, cười lạnh nhìn Hàn Thiên Mạch nằm giường, lãnh đạm “Về phần Hàn Thiên Mạch, bổn vương cứu , còn ngươi, người đâu, đem Vương phi ra ngoài giao cho Hoa ma ma dạy dỗ chút phép tắc.”

      Thị vệ đứng ở cửa lập tức tiến lên, hướng về phía Bạch Ly Nhược, chắp tay nửa cung kính, nửa uy hiếp “Vương phi, xin mời.”

      Bạch Ly Nhược quay đầu lại nhìn Hàn Thiên Mạch cái, xoay người theo thị vệ ra ngoài.

      Hoa ma ma là vú nuôi Phong Mạc Thần đưa từ trong cung ra, đối với chuyện tranh giành trong Vương phủ bà sớm chứng kiến nhiều, nhưng dám ở sau lưng Vương gia gặp gỡ nam nhân khác đây là lần đầu tiên bà thấy.

      Nữ nhân trong phủ dễ dàng ra ngoài được, Bạch Ly Nhược có thể xuất phủ đủ thấy Vương gia cưng chiều nàng như thế nào, nhưng lại lợi dụng điều này để gặp gỡ nam nhân khác, là tội thể tha.

      Hoa ma ma dạy dỗ Bạch Ly Nhược biết phép tắc, ra là hành hạ nàng, bắt nàng quỳ ngày mặt đất đầy đá cuội, dùng chỉ dai buộc chặt ngón tay nàng, siết cho đến sưng tấy, bắt mang giày thêu bị rách bước đá cuội.

      Ba ngày sau, lòng bàn chân Bạch Ly Nhược đầy máu, cả mười ngón tay bầm tím, đầu gối cứ cử động chút là bị đau.

      Lúc Hàn Thiên Mạch tỉnh lại, người muốn gặp đầu tiên chính là Bạch Ly Nhược, Phong Mạc Thần trầm cười tiếng, gọi người Hoa ma ma dẫn Bạch Ly Nhược đến, thấy Bạch Ly Nhược vịn vào nha hoàn đỡ vào cửa, đón Bạch Ly Nhược từ trong tay nha hoàn.

      Hàn Thiên Mạch gắng gượng thân thể còn suy yếu, khẽ đứng dậy, mặt tái nhợt còn chút máu, để ý tới ánh mắt khiêu khích của Phong Mạc Thần, thất thanh “Ly Nhược, nàng sao chứ?”

      Bạch Ly Nhược bị Phong Mạc Thần ôm vào ngực, khắp người chỗ nào là đau, Phong Mạc Thần thuận thế ôm eo nàng, khẽ dùng sức, Bạch Ly Nhược mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      “Ta sao cả...” Bạch Ly Nhược lắc đầu, sắc mặt trắng bệch.

      Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, bàn tay nâng cằm Bạch Ly Nhược lên, ôn hòa , “Nhược nhi, sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy? Ta đưa nàng về nghỉ ngơi thôi...” [​IMG]

      Hai chân Bạch Ly Nhược đau như bị lửa đốt, cảm giác mơ hồ làm nàng vô lực tựa vào ngực Phong Mạc Thần, chậm rãi gật đầu, mồ hôi lạnh tuôn rơi.

      Phong Mạc Thần hôn má nàng đầy mồ hôi, ôm lấy lưng nàng, mỉm cười “Thiên Mạch, thân thể thê tử ta khó chịu, ta phải đưa nàng rời khỏi đây.”

      [​IMG]: do PMT cố tình chọc tức HTM nên Snow để xưng hô như vậy

      Chương 58: từng có tất cả

      Trong mắt Hàn Thiên Mạch giấu được đơn, đợi trả lời, Phong Mạc Thần ôm Bạch Ly Nhược rời .

      Trong phòng ngủ tại Thần Hòa Hiên, Phong Mạc Thần đá vào cửa phòng, sắc mặt lập tức khôi phục lại lạnh lùng như trước, ném Bạch Ly Nhược lên giường, cười lãnh , “Vương phi, ngươi học phép tắc như thế nào rồi?”

      Bạch Ly Nhược đau đến mức sắp bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy “Vương gia, ta học xong tất cả.”

      Nụ cười của Phong Mạc Thần càng lớn hơn, đặt tay lên thân thể Bạch Ly Nhược, ngón tay thon dài ngừng trêu chọc người nàng, lúc di chuyển tới đầu gối, dùng sức nắm chặt, thỏa mãn nghe thấy Bạch Ly Nhược hét thảm tiếng.

      chậm chạp đứng dậy, cởi từng thứ quần áo người mình, nhìn Bạch Ly Nhược cười tà nịnh “Vương phi, biểu diễn đặc sắc chút, tình lang của ngươi ở bên ngoài nghe đấy.”

      Bạch Ly Nhược lùi về phía sau “Ngươi chạm vào ta.”

      Phong Mạc Thần bắt lấy hai tay Bạch Ly Nhược, dùng dây lưng trói lên đầu giường, cởi hết y phục của nàng “Bổn vương chuyện luôn luôn tính toán gì hết.”

      Bạch Ly Nhược bị chọc tức như muốn bất tỉnh, muốn giãy dụa nhưng cả người vô lực, mặc tiến vào thân thể chặt khít của mình, nàng há mồm cắn bả vai , mang theo tất cả hận ý đến nỗi máu tươi trào ra.

      vai truyền đến đau đớn kích thích thú tính của , phản kháng lại, mặc cho nàng vừa đánh vừa cắn, hung hăng đoạt lấy nàng, tất cả lý trí sụp đổ, trời đất vạn vật hóa thành hư vô, cơ hồ nhập linh hồn mình vào thân thể nàng, dường như đặt chân lên đỉnh của ngọn núi.

      --–

      Sắc mặt Hàn Thiên Mạch nhợt nhạt, đôi môi tím tái, run rẩy giúp Tiểu Man bắt mạch.

      Tiếng động trong phòng truyền vào tai rất ràng, trái tim như bị thanh đó xé làm tám mảnh, nha hoàn đứng bên cạnh hơi lúng túng, giọng “Hàn công tử, hay người để thân thể khỏe lên chút rồi bắt mạch cho Tiểu Man nương.”

      Hàn Thiên Mạch lắc đầu, lẩm bẩm điều gì đó “ thể kéo dài thêm được nữa”

      biết tại sao sau khi Phong Mạc Thần ôm nàng ra cửa, ma xui quỷ khiến theo sau bọn họ.

      sợ Phong Mạc Thần tổn thương nàng, nhưng ra từ tận trong xương tủy hy vọng Phong Mạc Thần làm như vậy.

      Bởi thế có lý do để đứng ra với Phong Mạc Thần “Nếu như ngươi nàng, hãy để cho ta mang nàng .”

      Hai ngón tay Hàn Thiên Mạch đặt lên cổ tay Tiểu Man, vẻ mặt hoảng hốt, tiếng động trong căn phòng đó vẫn truyền ra, chậm chạp đứng dậy tới bên bàn lấy giấy bút ra viết.

      Đưa phương thuốc giao cho nha hoàn, đôi môi khô khốc run rẩy “Lấy gừng làm thuốc dẫn, ba ly nước sắc thành chén thuốc...”

      “Hàn công tử, người muốn đâu? Độc trong người công tử còn chưa hết.” Nha hoàn cầm lấy phương thuốc, nhìn bóng lưng Hàn Thiên Mạch xiêu vẹo rời .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 59: Nổi sát niệm

      “Hàn công tử, người muốn đâu? Độc trong người công tử còn chưa hết.” Nha hoàn cầm lấy phương thuốc, nhìn bóng lưng Hàn Thiên Mạch xiêu vẹo rời .

      Hàn Thiên Mạch chậm chạp quay người lại, ánh mắt nhàn nhạt vô hồn ngước nhìn mành trướng bên trong căn phòng đó, đau đớn xoay , để tâm lời của nha hoàn, thất hồn lạc phách bước nhanh.

      Đêm khuya, Bạch Ly Nhược mới tỉnh lại, hay tay được cởi trói, toàn thân, đau giống như bị xe nghiền nát, nàng khẽ đứng dậy, gắng gượng thân thể suy yếu, cắn răng nhìn Phong Mạc Thần ngủ say bên cạnh.

      Hận ý tràn đầy trong mắt, cảnh tượng bị hành hạ cùng khuất nhục, trong đầu từng màn lên, hàm răng cơ hồ cắn nát, bàn tay run rẩy rút cây trâm cài tóc sắc bén, hướng đến giữa trán Phong Mạc Thần.

      tựa hồ ngủ vô cùng thoải mái, hoàn toàn ý thức được nguy hiểm xâm chiếm, khuôn mắt tuất mỹ dường như chứa nụ cười.

      Bàn tay Bạch Ly Nhược cầm cây trâm kiềm được phát run, nàng muốn đâm xuống sao? Như vậy, có thể kết thúc được tất cả.

      Ánh trăng đổ đầy mặt đất, hồi lâu, nàng bật khóc, hung hăng ném cây trâm trong tay, quên , nàng phải là , nàng máu lạnh được như .

      Mệt mỏi kéo lê thân thể nhức buốt, nàng đứng dậy nhanh, gọn gàng mặc xong áo, khe khẽ ra ngoài.

      Sau khi bóng nàng dần khuất, Phong Mạc Thần mới từ từ mở mắt ra, trong mắt thoáng vẻ hài lòng, đồng thời cũng có vẻ đầy thống khổ, nàng, hận như vậy, hận đến nỗi có ý niệm định giết .

      Khuôn mặt đầy sương giá, nhìn cây trâm mặt đất, môi mỏng mím thành đường thẳng tắp, nàng nhất định là tìm Hàn Thiên Mạch rồi, quả hiểu nàng, nếu thích Hàn Thiên Mạch, vì sao lúc ở trong hang động, chọn rời cùng với ta?

      Hay là, xem nàng?

      --

      Bạch Ly Nhược tới gian phòng của Hàn Thiên Mạch, biết được tin Hàn Thiên Mạch rời , trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng, từng ở con sông đào, nàng có đoạn ký ức liên quan đến .

      Nàng biết, ký ức đó là như thế nào. Hàn Thiên Mạch dường như cố gắng lấy hết dũng khí, muốn nhắc lại cho nàng, đáng tiếc cuối cùng bị bọn người áo đen đánh bất ngờ cắt đứt.

      Trở lại phòng ngủ Thần Hòa Hiên, Tiểu Man tỉnh lại, ngọ ngoạy muốn uống nước, nha hoàn chăm sóc bên cạnh ngủ say.

      Bạch Ly Nhược tiện thể rót nước, đưa cho Tiểu Man, Tiểu Man còn sốt, nhưng mà khá hơn rất nhiều.

      “Tiểu thư, đây là ngọc bội của người phải ?” Tiểu Man ở mép giường phát miếng ngọc bội, nắm trong tay, đưa cho Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược nhận lấy nhìn thoáng qua, nhàng lắc đầu, đây là ngọc bội của nam tử, tính chất rất tốt, có giá trị liên thành.

      “Vật quý như vậy, ai lại để rơi ở đây?” Tiểu Man đem ngọc bội soi dưới ánh trăng, lờ mờ có thể thấy được hoa văn bên trong.

      “Ngươi nhặt được rồi, trước hết cứ giữ ở đây, vật quan trọng như thế, có lẽ có người quay lại tìm.” Bạch Ly Nhược đứng lên, thản nhiên .

      Chương 60: Mang thai ba tháng

      Rèm trong trong phòng được vén lên, Phong Mạc Thần bước ra ngoài, chau mày, ưu nhã “Tình lang của ngươi rồi?”

      Trong mắt Bạch Ly Nhược hề giấu vẻ chán ghét, thay Tiểu Man đắp chăn, lời vào trong phòng, tắt đèn chuẩn bị ngủ.

      Phong Mạc Thần theo sát sau đó, nhìn khuôn mặt nhắn trắng noãn của Bạch Ly Nhược in dấu năm ngón tay sưng đỏ, thương tiếc “Mời đại phu qua đây trước, người đừng ngủ vội.”

      Bạch Ly Nhược mặc nguyên quần áo mà ngủ, căn bản để ý tới Phong Mạc Thần, thở dài, xoay người sai bảo nha hoàn.

      “Ngươi, ta muốn hỏi ngươi.” Phong Mạc Thần nắm chặt bả vai Bạch Ly Nhược, khiến nàng phải nhìn thẳng .

      Bạch Ly Nhược chậm chạp mở mắt, lông mi dài cong vút giống cái quạt mí mắt.

      “Ngươi, ngày đó tại sao lại chịu rời cùng Hàn Thiên Mạch?” Phong Mạc Thần do dự mở miệng, cụp mi xuống, che giấu cảm xúc chứa.

      Bạch Ly Nhược cười lạnh “Vương gia nghĩ sao?”

      Phong Mạc Thần ngước lên, hề chớp nhìn nàng chăm chú, chỉ cần nàng câu mềm mỏng, bỏ qua toàn bộ hiềm khích lúc trước cưng chiều nàng hết mực.

      “Hôm đó phải Vương gia vẫn ở ngoài động canh chừng sao? Nếu ta đáp ứng Hàn Thiên Mạch rời , sợ là Hàn Thiên Mạch cách nào an toàn đem ta rời từ trong tay ngươi, ta muốn tìm cái chết hay sao chứ” Bạch Ly Nhược từng câu từng chữ, vô cùng châm biếm.

      ra là như vậy.” Phong Mạc Thần cười lạnh, chậm chạp đứng dậy, gằn từng chữ “Nhưng nếu Vương phi có thể phát bổn vương ở ngoài động, tại sao Hàn Thiên Mạch lại nhận ra?”

      Sắc mặt Bạch Ly Nhược khẽ biến, giễu cợt “Hàn Thiên Mạch là chính nhân quân tử, nào có tâm tư cẩn trọng như Vương gia?”

      Phong Mạc Thần lắc đầu, muốn bác bỏ ngoài phòng có ngự y cầu kiến.

      Vết thương ngoài da của Bạch Ly Nhược căn bản có vấn đề gì đáng ngại, nhưng ngự y lại mang đến cho hai người tin tức sét đánh, Bạch Ly Nhược mang thai ước chừng ba tháng rồi.

      Sau khi ngự y , trong phòng ngủ xa hoa chỉ còn lại hai người, vẻ mặt Bạch Ly Nhược lạnh nhạt, như chuyện mang thai có liên quan gì đến nàng.

      “Vương phi mang thai ba tháng?” Phong Mạc Thần cười lạnh, nàng có thể mang thai tháng, hai tháng, thậm chí bốn tháng, tại sao lại là ba tháng?

      ràng ba tháng trước, lúc đó nàng ở trong Lạc Hoa viện, cơ hồ quên mất nàng. Lúc thưởng mai mới nhớ có Vương phi tồn tại, cũng trong tháng này chạm vào nàng, nàng lại mang thai vào thời điểm này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :