1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 45: là ác ma

      Bạch Ly Nhược cắn môi dưới chảy máu, làn nước trong mắt rung động, ánh mắt liễm diễm, chữ chữ khấp huyết “Ta có tư cách để cự tuyệt hay sao?”

      Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, khóe môi vẽ ra đường cong, con mắt lạnh như băng thấy đáy, ràng “Ngươi có!”

      chuyện thị vệ chuẩn bị con ngựa tốt dắt đến, Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược, cười khiêu khích Hàn Thiên Mạch “Hàn công tử, nếu bây giờ ngươi rảnh rỗi có thể cùng với chúng ta..”

      Hàn Thiên Mạch nở nụ cười kiên cường, xoay người “Ta được, Thần Vương phải cẩn thận, gần đây đạo tặc thường hay xuất , đường mấy bình an.”

      Mặt Bạch Ly Nhược chút thay đổi, Phong Mạc Thần cười lạnh, hai người ra khỏi Thần Vương phủ, cùng cưỡi con ngựa, Phong Mạc Thần với ám vệ ở phía sau, “Hôm nay cần theo bổn vương, các ngươi quan phủ xử lý vụ án Hoa Nhị bị giết . Hình bộ có bất kỳ manh mối nào cần báo cho Bổn vương biết, trực tiếp xử luôn hung thủ...”

      Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, quay đầu lại thể tin nhìn Phong Mạc Thần, lãnh đạm “Vương gia biết ai là hung thủ rồi à?”

      Phong Mạc Thần cười tiếng “Hung thủ? Vương phi chẳng hung thủ là Đan Cơ sao?”

      Bạch Ly Nhược thở dài, nàng chỉ nghĩ mà thôi, có chứng cứ làm sao có thể kết luận?

      “Được rồi, đừng có suy nghĩ nhiều, hung thủ nguyên hình...” Phong Mạc Thần đành lòng trêu chọc nàng, kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa phi tới vùng ngoại ô.

      Hai tay Bạch Ly Nhược níu chặt lấy bờm ngựa, nàng biết cưỡi, ngồi lưng ngựa cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nữa nàng muốn tựa vào lồng ngực của , chỉ có thể duy trì tư thế cứng ngắc.

      “Vương phi, ngươi có biết đây là chỗ nào ?” Phong Mạc Thần giọng hỏi, tâm tình được tốt lắm, chỉ vì muốn chọc tức Hàn Thiên Mạch mới thuận miệng đạp thanh, ra cửa mới phát vốn biết nên chỗ nào cả.

      biết.” Bạch Ly Nhược hờ hững đáp.

      “Có phải nếu ngày hôm nay người ngồi sau Vương phi là Hàn Thiên Mạch ngươi biết nơi nào ?” Phong Mạc Thần khẽ nheo mắt, thanh hàm chứa tức giận, tay nắm chặt dây cương, tay nắm bờ eo của nàng, khiến cho nàng tựa vào ngực mình.

      “Đúng, Hàn công tử là người khiêm tốn, giống loại hèn hạ vô sỉ có thể so sánh với...” Bạch Ly Nhược hừ lạnh, ánh mắt sắc nhọn.

      Phong Mạc Thần thấy nàng đường hoàng tự nhận, tay di chuyển từ hông của nàng tới cằm, ép nàng ngẩng đầu lên nhìn , mắt tóe ra hàn quang, gằn từng chữ “Ngươi cả đời này chỉ có thể sống chung chỗ với tiểu nhân hèn hạ, ngươi có oán hận ?”

      Bạch Ly Nhược cười lãnh “Phong Mạc Thần, lúc trước ta rất hận ngươi, hận đến mức muốn tìm cái chết, nhưng bây giờ ta hận nữa, vì ngươi chỉ là người đáng thương, bất kể ngươi hành hạ ta thế nào ta cũng để ngươi trong mắt, tại sao lại phải hận ngươi?”

      Trong mắt Phong Mạc Thần toát ra hai ngọn lửa giận dữ nhưng nháy mắt lắng xuống, vẫn bình tĩnh kiêu ngạo “Vậy nếu bổn vương chết, Vương phi ngươi cũng phải chết theo ta.”

      Bạch Ly Nhược nhắm mắt, hàng lông mi dài đậm khẽ rung động, muốn xuống địa ngục cũng đừng kéo nàng cùng theo chứ, ta là con ác ma mà!

      Chương 46: Gặp nạn tại khe núi (1)

      Khe núi, nước suối chảy trong vắt, gió thổi làm lá cây rung động xào xạc rơi xuống, Phong Mạc Thần đem ngựa buộc ở gốc cây, khom người lấy nước.

      Bạch Ly Nhược ngồi tảng đá xanh, quay lưng về phía Phong Mạc Thần, mặt lạnh như ngọc.

      “Chỗ này, khi còn bé ta vẫn thường hay tới, khi đó mẫu phi ta vẫn còn sống, ta chưa được phong Vương, thường xuyên từ hoàng cung lén ra ngoài cùng sư phụ luyện võ tại đây, mỗi lần đều làm cho mẫu phi vô cùng lo lắng.” Phong Mạc Thần mỉm cười, đầu ngón tay thon dài nghịch nước, giọt nước trong suốt nửa như sắp rơi nửa lại .

      Bạch Ly Nhược mím môi, vẫn lời nào.

      “Sau đó, ta được phong Vương, phụ hoàng qua đời, mẫu phi cũng mất tích, từ đó ta còn tới nơi này nữa.” Phong Mạc Thần lẩm bẩm, đưa tay vốc nước thổi, phần nước trong tay phản chiếu dung mạo tuyệt mỹ của .

      Tâm Bạch Ly Nhược khẽ rung động chút “Sau đó như thế nào, ngươi có tìm được mẫu phi ?”

      Phong Mạc Thần rửa tay, đứng lên, quay đầu lại “Nước ở nơi này rất ngọt, ngươi muốn tới đây thử chút ?”

      Chủ để chuyện thay đổi, nhưng mà rất liền mạch, sắc mặt Bạch Ly Nhược thay đổi, đứng dậy tới bên suối.

      Nàng vốc nước nhàng vỗ vào mặt, dòng nước mát trong thấm vào ruột gan, cảm giác được phía sau có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, lạnh nhạt xoay người lại, hờ hững “Nhìn ta làm gì?”

      Phong Mạc Thần mỉm cười “Tại sao ngươi dùng son phấn?”

      Bạch Ly Nhược cười lạnh, nghịch nước suối trong tay, giễu cợt “Vương phi bị vứt bỏ ở lãnh cung, ba bữa cơm no còn phải suy nghĩ, gì đến son phấn?”

      Phong Mạc Thần tiếp, khóe miệng nhếch lên, từng bước đến gần, nắm chiếc cằm xinh, ngón cái miết làn da trắng nõn, mị hoặc “Nếu ngươi bướng bỉnh đến vậy bằng mỹ mạo của ngươi, sao có thể rơi vào cảnh này được?”

      Bạch Ly Nhược nhướng mày “Sao cơ? Vương gia, thần thiếp cho rằng vì cùng tỷ tỷ có dung mạo giống nhau như đúc, mới khơi lên hận ý trong ngươi, lâm vào tình cảnh này.”

      Phong Mạc Thần lắc đầu, nụ cười trở nên lãnh đạm “Ngươi vừa mở miêng, trở nên đáng ghét rồi.”

      Đột nhiên, bầu khí biến đổi, lá cây xào xạc, ánh mắt trời phản chiếu ảnh đao kiếm sáng loáng, loạn muốn mê mắt.

      Sắc mặt Phong Mạc Thần bỗng tối sầm, đem Bạch Ly Nhược đẩy mạnh sang bên, ám tiển bay xé gió ngang qua, cắm phập vào cái cây đối diện.

      Bạch Ly Nhược té ngã đất, ngây người nhìn mọi việc thay đổi, bỗng nhiên có mấy tên người áo đen nhảy ra từ bụi cây, ánh đao sắc nhọn hướng tới Phong Mạc Thần.

      Mắt Phong Mạc Thần híp lại, hơi đau chút, năm ngón tay xuất ra thanh dao găm giữ trong lòng bàn tay, dao găm xuất chiêu liền biến thành thanh kiếm dài.

      Thế kiếm rực rỡ như cầu vồng, thân thủ vẽ ra đạo kiếm tuyệt nỹ, người áo đen nhất thời bị kiếm khí của bức xuống thế hạ phong, thể lại gần Bạch Ly Nhược.

      Nơi xa,sau bóng cây, xuất chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, màn xe vừa vén lên lộ ra nữ tử diễm lệ.

      “Thần Vương, dừng tay lại, để kiếm xuống, nếu chúng ta giết người này!” Trong xe ngựa nhảy ra hai tên người áo đen cầm đao trong tay, kèm hai bên ngồi trong xe ngựa.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @Mun_love nàng ơi, dẫn link nguồn cho mình nha ^^

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      @minmin1009 hihi, lại wên nữa, sorry nàng nhé, thêm vào
      minmin1009 thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 47: Gặp nạn tại khe núi (2)

      Beat: Evjlsnow

      Con mắt Phong mạc Thần híp lại, tay phải cầm kiếm, tay trái che chắn Bạch Ly Nhược, sau khi nhìn thấy mỹ nhân ở xe ngựa, chợt khựng kiếm lại, lạnh lùng “Các ngươi là ai? Lá gan !”

      Người áo đen lạnh lùng cười tiếng nhưng ngay sau đó lui về sau, đẩy mỹ nhân cho người trước, trong tay cầm thanh đao, kề sát cổ mỹ nhân, lãnh nhạt bảo “Thần Vương võ nghệ cao cường, chúng ta bái phục, chỉ là vị là hồng nhan tri kỷ của ngài, vị là Vương phi, Thần Vương rốt cuộc muốn cứu ai đây?”

      mặt mỹ nhân lộ vẻ thê lương, liễu yếu đào tơ, mảnh mai kiều nhược, cắn răng nức nở “Thần Vương, cần lo cho thiếp, cứu Vương phi quan trọng hơn.”

      Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, thu hồi thanh kiếm, hờ hững “Đan Cơ, bổn vương đối đãi với ngươi tệ, tại sao ngươi lại phản bội ta?”

      Người áo đen lạnh lẽo cười tiếng, đưa tay giật cái khăn che mặt xuống, lộ ra nụ cười châm biếm “Thần Vương quả nhiên thông tuệ, đáng tiếc là ta thân bên cạnh ngươi bao nhiêu năm mà thể có tin tưởng của ngươi, nếu cũng có hôm nay.”

      Khóe môi Phong Mạc Thần khẽ nhếch, đuôi lông mày nhíu lại, “Mục đích của ngươi là gì?”

      Đan Cơ nở nụ cười lãnh, thanh đao vạch mặt của mỹ nhân, mỹ nhân vẫn bình tĩnh, nhưng cắn chặt môi dưới, lộ ra dấu răng, hề chớp mắt nhìn phía sau Đan Cơ.

      Đan Cơ nắm chặt vũ khí, gằn từng chữ “Ta muốn Bạch Ly Nhược.”

      Thanh đao trong tay nàng ta chỉ hướng Bạch Ly Nhược, người áo đen ở phía sau đồng loạt kề đao sắc nhọn lên gáy mỹ nhân.

      Ngực Bạch Ly Nhược thắt lại, nhíu mày nhìn Phong Mạc Thần, hồng nhan tri kỷ của , muốn dùng nàng để đổi lại ư?

      Phong Mạc Thần phát ra Bạch Ly Nhược tinh thần ổn định, quay đầu , “Vương phi, ủy khuất ngươi đổi với Y Y rồi?!”

      Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, nắm lấy vạt áo, từng bước đến phía người áo đen.

      Phong Mạc Thần bỗng phát bắt được nàng, khẽ cười “Quên , ngươi đứng sau lưng ta là được.”

      Nhưng sau đó lời chuyển hướng, chân mày nhíu chặt, lời trêu chọc “Y Y, mình ngươi tới đây sao.”

      Trong mắt Liễu Y Y lên nụ cười giảo hoạt, xoay người đánh ngã người áo đen ở gần đó, năm ngón tay siết chặt cổ họng Đan Cơ, cười , “Thấy thế nào? Võ của ta tệ đúng ?”

      Đôi mắt xanh của Đan Cơ mở lớn, nữ nhân này, là tiện thiếp chỉ luôn ở trong biệt uyển của Phong Mạc Thần, nàng biết nữ nhân này đối với đối với nữ nhân này khác với mọi người, nghĩ tới nàng ta lại thâm tàng bất lộ.

      Liễu Y Y kèm hai bên Đan Cơ cẩn thận tới chỗ Phong Mạc Thần, khiêu khích , “Cảnh cáo các ngươi, được hành động thiếu suy nghĩ, nếu cái cổ xinh đẹp của ả bị bẻ gãy.”

      Chương 48: Gặp nạn tại khe núi (3)

      Đan Cơ lãnh cười tiếng, những kẻ này, ngay cả tính mạng cũng bằng con kiến hôi, làm sao có thể dễ để Y Y uy hiếp, quan tâm bàn tay đặt ở cổ, khuỷu tay phải húc mạnh phía sau, người áo đen tùy thời cơ mà hành động, bọn họ căn bản để ý tới sống chết của Đan Cơ, đao kiếm đồng loạt nhắm tới phía Y Y.

      Phong Mạc Thần kinh hãi, xuất kiếm chống trả các người áo đen.

      Đúng lúc ấy, Bạch Ly Nhược được Phong Mạc Thần bảo vệ, Đan Cơ xoay người đến, chiêu giả, giơ tay lên bắt được cổ tay của Bạch Ly Nhược, điểm huyệt cho nàng hét lên, ngón trỏ chuyển , viên thuốc rơi vào trong miệng nàng.

      Phong Mạc Thần nhìn Liễu Y Y bị vây, Đan Cơ bắt Bạch Ly Nhược, bất đắc dĩ thoát được bao vây của người áo đen, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Ly Nhược bị bắt càng ngày càng xa.

      Với thanh kiếm trong tay, Phong Mạc Thần điên cuồng xuất chiêu đưa người áo đen vào chỗ chết, sau đó tung người đuổi theo hướng Bạch Ly Nhược và Đan Cơ. Liễu Y Y trợn tròn mắt, trong mắt chợt lóe lên ghen ghét rồi biến mất, vì người đàn bà kia mà để ý đến nàng?

      Đan Cơ giữ chặt Bạch Ly Nhược bước lui về phía sau, chạm mặt Hàn Thiên Mạch, Hàn Thiên Mạch vươn tay “Đem Nhược nhi giao cho ta, ta đảm bảo ngươi bình an rời .”

      Đôi mắt Đan Cơ nén giận, từng bước lui về hướng vách đá, Phong Mạc Thần từ rất xa chạy tới, khóe môi nàng ta xót xa cười lạnh, dao găm trong tay uy hiếp Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược nhất thời thấy hoảng hốt, tại sao cảnh tượng này lại quen như từng trải qua vậy? Tựa hồ như lúc trước nàng cũng bị người ta ức hiếp.

      “Đan Cơ, đem Ly Nhược giao cho ta, nếu ngươi phải hối hận.”

      Phong Mạc Thần vươn tay sang phía Đan Cơ, trong mắt có hàn quang như sấm chớp lên.

      Đan Cơ lạnh lùng cười tiếng “Nữ nhân này chỉ với suy đoán mà làm hại ta, ta bỏ qua cho ả, các ngươi đừng mơ tưởng.”

      “Đan Cơ, thương tổn Ly Nhược, chỉ sợ ngươi cách nào về bẩm báo được.” Hàn Thiên Mạch lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng ta.

      Đan Cơ ngạc nhiên, thanh dao cầm tay buông lỏng, đúng thế, chủ nhân dặn dò, nếu thương tổn Ly Nhược, nàng trở về được.

      Đột nhiên ngước mắt hoảng loạn nhìn Hàn Thiên Mạch, vô cùng sợ hãi, “Ngươi ...”

      Cổ tay Hàn Thiên Mạch khẽ cử động, ám khí vút gió bay ra, Đan Cơ chưa kịp xong nửa câu, cả người ngã xuống vách núi.

      Khóe môi chợt cười quỷ dị, bàn tay Đan Cơ nắm chặt lấy Bạch Ly Nhược buông tha, thân hình Hàn Thiên Mạch kịp thời túm được tay áo Bạch Ly Nhược, sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng sau đó chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé rách, kịp kinh hô tiếng, cả thân thể mảnh mai bị Đan Cơ kéo rơi xuống vực sâu vạn trượng.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 49: Gặp nạn tại khe núi (4)

      Nhìn bóng dáng càng ngày càng thu dưới vách đá, Hàn Thiên Mạch và Phong Mạc Thần liếc nhau cái, trong mắt hai người thể nào tin được, bọn họ dám tin là có cách cứu được Bạch Ly Nhược.

      Hàn Thiên Mạch run rấy nắm chặt hai tay, hung hăng đánh chưởng vào bụng Phong Mạc Thần, giận dữ “Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, tại sao chịu bỏ qua nàng chứ?”

      Phong Mạc Thần bị đánh lảo đảo mấy bước, nhìn vách đá sâu thấy đáy, sắc mặt tái nhợt, hai tay giơ lên, thân hình dừng lại chuẩn bị lao xuống vách đá.

      Hàn Thiên Mạch ngăn cản , đôi mắt toát ra lửa giận, cắn răng “Ngươi muốn tìm cái chết?”

      Phong Mạc Thần dữ tợn như ma quỷ nhìn vách đá, quay đầu lại gầm thét với Hàn Thiên Mạch “Vậy bây giờ ta phải làm sao? Ta chứng kiến nàng ngã xuống, nhưng cứu được nàng.”

      Hàn Thiên Mạch lạnh lùng cười khẩy, bực tức “Bây giờ ngươi nên trở về xem hồng nhan tri kỷ của ngươi , sau đó phái thêm người ngựa đến đây tìm kiếm, nếu như Ly Nhược có chuyện, Phong Mạc Thần, ta cả đời cũng tha cho ngươi, lúc đó chúng ta tuyệt nghĩa!”

      Phong Mạc Thần thở gấp nhìn Hàn Thiên Mạch, nhớ đến Liễu Y Y còn giao đấu với người áo đen, sau đó xoay người rời .

      Ánh mắt Hàn Thiên Mạch chợt lóe lên, nhìn bóng dáng Phong Mạc Thần dần khuất, cất bước tới hướng vách đá.

      Nhưng mặt khác, Phong Mạc Thần nghĩ lại tình hình lúc Đan Cơ rơi xuống núi, bước chân bỗng dừng lại, xoay người cái, dùng khinh công tìm kiếm bóng dáng của Hàn Thiên Mạch.

      --—

      Ngực Đan Cơ bị trúng thuốc mê, thân thủ quá lưu loát nhưng quên tóm chặt Bạch Ly Nhược. Phải hai người may mắn, hoặc Đan Cơ rất quen thuộc vách núi này, tóm được tảng đá chìa ra, trong lúc cầm cự để rơi xuống, hai người ngã vào bụi rậm che khuất hang động .

      Bạch Ly Nhược cảnh giác nhìn Đan Cơ, lén giấu tay về phía sau lấy hòn đá làm vũ khí.

      Sắc mặt Đan Cơ tái mét, thở hồng hộc, vết thương ở ngực có cảm giác đau nhưng lại chảy máu ngừng, nàng đứng lên, nhe răng cười, từng bước lại gần Bạch Ly Nhược.

      “Nữ nhân vô dụng như vậy, biết chủ nhân thích ngươi ở điểm gì?” Đan Cơ ngồi xổm xuống, từ trong giày rút ra chiếc dao găm, lạnh lùng kề vào khuôn mặt của Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược lùi về phía sau, cằm khẽ nhếch, hề e ngại thanh dao sắc bén trong tay nàng ta “Chủ nhân của ngươi là ai?”

      Đan Cơ “ha ha” cười lớn, thanh dao khẽ miết khiến mặt nàng xuất vết máu , gằn từng chữ “Biết vì sao đến lúc đó mà ta vẫn cứu ngươi ? Bởi vì, ta muốn lột da mặt của ngươi ra, sau đó, ngươi chết, ta sống, thế giới này chỉ còn có Đan Cơ, bao giờ xuất Bạch Ly Nhược nữa.”

      Chương 50: cùng với ta

      Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, ánh mắt kinh hãi, nắm chặt hòn đá phía sau, lãnh đạm “Ngươi được toại nguyện đâu.”

      thế ? Dao găm trong tay Đan Cơ rạch đường mặt Bạch Ly Nhược, gương mặt xinh đẹp của nàng ta nhìn dữ tợn thêm mấy phần, nàng ta chưa kịp dùng sức lần nữa, phía sau thanh kiếm đâm xuyên thấu trái tim. Cúi đầu nhìn xuống, thể tin được, lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng ngực, vũ khí trong tay vô lực rơi xuống, chậm chạp xoay người, nhìn thấy gương mặt Hàn Thiên Mạch chút thay đổi.

      “Ly Nhược, ta tới chậm.” Hàn Thiên Mạch rút gươm về, vươn người tiến vào cửa động, ánh sáng yếu ớt kéo dài bóng dáng của , khuôn mặt như ngọc, nụ cười nhu hòa.

      Bạch Ly Nhược chậm chạp đứng lên, hai tròng mắt rơi ra hạt ngọc trong suốt, nhàng lắc đầu, muộn đâu...”

      Hàn Thiên Mạch thở phào, mím môi nhìn vết thương gương mặt Bạch Ly Nhược, thương tiếc lên từ trong đáy mắt, thanh kiếm bên tay phải thả lỏng ở phía sau, tay trái xoa vết thương má nàng, từng chút từng chút, như gió xuân êm dịu lả lướt mặt hồ.

      Bạch Ly Nhược nhìn Hàn Thiên Mạch, thất thần, bị ôm ở trong ngực, tiếng ấm áp của quanh quẩn trong đầu nàng “Ly Nhược, với ta, chúng ta cùng nhau rời .”

      Bạch Ly Nhược lắc đầu, “Phong Mạc Thần còn nắm giữ Bạch gia trong tay, ta thể được.”

      Hàn Thiên Mạch cười bí hiểm, xoay người, trường kiếm vẽ ra vô số luồng sáng, gương mặt Đan Cơ nằm mặt đất xuất thêm rất nhiều vết thương, đẫm máu nhìn ra diện mạo .

      Bạch Ly Nhược nhíu mày “Huynh...”

      Hàn Thiên Mạch quay đầu “Đem y phục của nàng thay cho ả ta, có ai biết Bạch Ly Nhược còn sống sót.”

      thể nào, Phong Mạc Thần chắc chắn nhận ra, Đan Cơ theo nhiều năm như vậy, bỏ cuộc.” Hai tay Bạch Ly Nhược túm chặt góc áo, ngón tay trắng bệch lộ vẻ khẩn trương của nàng.

      đâu, Phong Mạc Thần thể nào nhận ra được, ta có thuốc bột Ly Hương, có thể biến đổi xương cốt của ả, thân hình ả ta cũng tương tự nàng, hơn nữa thuốc bột Ly Hương khiến ai nào biết người chết là Đan Cơ, phải Bạch Ly Nhược.”

      Bạch Ly Nhược lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, nàng muốn sao? Hàn Thiên Mạch ngồi xổm mặt đất nhìn xương cốt Đan Cơ biến hóa, trong lòng thoáng nhảy nhót.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :