1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 35: Bị người cười chê

      Hàn Thiên Mạch lúng túng cười: “Tiểu Man tỷ tỷ, ta ăn gian nhưng ngươi và chủ nhân ngươi đều vui vẻ, ta có ý tốt thế này, buổi trưa mời ta ở lại nơi này ăn cơm .”

      Tiểu Man nhăn mũi hừ tiếng, quay đầu ra làm cơm.

      Bạch Ly Nhược che miệng cười lên, đứng dậy giày, Hàn Thiên Mạch tới đỡ nàng: “Làm sao mà rời giường, vết thương lưng nàng vẫn chưa khỏi.”

      “Ta sao rồi, nằm lâu khéo xương cũng bị nát.” Bạch Ly Nhược đứng lên, đem mái tóc trước ngực vấn lên tai, mỉm cười , “Ta giúp Tiểu Man nấu cơm.”

      Hàn Thiên mạch theo sát sau đó: “Được, chúng ta cùng làm, ta cũng lâu làm cơm.”

      “Sao cơ, Hàn công tử, huynh cũng biết làm cơm?” Bạch Ly Nhược kinh ngạc ngước mắt, ánh mắt trong suốt, ánh mắt nghi ngờ.

      “Ừ, khi còn bé trong nhà nghèo, mẫu thân thường xuyên ngã bệnh, ta liền học nấu cơm.” Hàn Thiên Mạch quan tâm gật đầu, tới phòng bếp trước.

      Bạch Ly Nhược biết trong Lạc Hoa viện này đồ ăn cũng chỉ có trồng cải trắng, Tiểu Man làm chút dưa muối, hai người thường ngày phải dựa vào những thứ này.

      Cầm giỏ đồ ăn, vén váy hái cải trắng, mấy ngày trước đây vừa mới mưa, nhiều chỗ có bùn lầy, nàng vừa mới giẫm xuống đất, giày thêu bị dính bùn, váy cũng bị dính nốt.

      Bất chấp bùn đất, nàng khó khăn rút chân lên tới hai khóm cải trắng, bên cạnh vang lên những tiếng cười cợt, nàng quay đầu lại, là đám thị thiếp qua Lạc Hoa viện, nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng liền cười trộm.

      Nàng lau mồ hôi trán, lạnh lùng liếc các thị thiếp, tiếp tục khom lưng hái hai khóm cải trắng.

      Đối với tiếng cười nhạo của người khác lưu tâm, nàng bước ra tới đường đá, nhìn dấu chân lún bùn của nàng, mọi người càng cười thêm chút kiêng kỵ.

      Ở giữa có vị nương tên Hoa Nhị, ánh mắt nàng ta cao ngạo híp lại, cười duyên “Vương phi tỷ tỷ, người ở trong viện này, so với cải trắng đều rất đẹp. Vương phi tỷ tỷ rất thích hợp để trồng rau.”

      Mọi người lại càng cười lớn, Bạch Ly Nhược liếc các nàng cái, coi như có chuyện gì xảy ra tới đường đá, khí lực của nàng lại rất khó khăn, bước chân cuối cùng bước lên đường đá nhưng bị lún sâu trong đất bùn, vô luận thế nào cũng rút ra được.

      Người mặc y phục màu xanh tên Thanh Liên cười lớn nhất, nha hoàn bên cạnh cũng ồn ào theo “Vương phi có cần chúng ta giúp người rút chân hộ ra ?”

      Bạch Ly Nhược thanh mâu vi liễm, thở gấp, “Các vị nếu như đến để chê cười ta, tại cũng thỏa nguyện rồi, mời trở về .”

      Chương 36: Mọi người giễu cợt

      Hoa Nhị cười đến gần: “Tỷ tỷ, muội đỡ tỷ tay.”

      xong đưa tay đỡ hông Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược nhất thời nóng lòng muốn ra khỏi chỗ bùn lầy này, trong tay lại đem giỏ thức ăn, Hoa Nhị giả vờ đỡ, cả người nghiêng ngả.

      Mọi người cười lớn hơn nữa, Bạch Ly Nhược cũng ngã xuống, Hàn Thiên Mạch xuất , tay giữ bả vai nàng nhảy lên bay khỏi chỗ đất trồng rau.

      Bạch Ly Nhược nhìn bùn đất dưới chân, nhìn cái giày còn ở dưới đất, chỉ vào đó , “Giày của ta...”

      Thân hình Hàn Thiên Mạch vừa động, trong chớp mắt đem giày thêu đặt vào chân Bạch Ly Nhược trước mắt mọi người giễu cợt. Giọng Hoa Nhị the thé “ ra là có hộ hoa sứ giả, khó trách vương phi tỷ tỷ có cuộc sống càng ngày càng dễ chịu.”

      Sắc mặt Bạch Ly Nhược tức giận đến trắng bệch, những nữ nhân này lần này hết lần khác khinh thường nàng, xoay người đạm mạc , “Hàn công tử, chúng ta thôi.”

      Hàn Thiên Mạch vấn ống tay áo, hung thần ác sát nhìn Hoa Nhị, cả giận : “Ngươi ngoác mồm ra có thấy đẹp ? Méo mó thêm chút nữa cẩn thận mồm ngoác ra tận sau mang tai.”

      Miệng Hoa Nhị đúng là cũng rộng, nàng ta ghét nhất ai bình luận miệng của mình, bị Hàn Thiên Mạch chỉ mặt điểm ra khuyết điểm của nàng, cả người tức giận đến run rẩy, chỉ vào Hàn Thiên Mạch lắp bắp: “Ngươi, ngươi...”

      “Ta làm sao?” Hàn Thiên Mạch nhướng mày, càng buông tha : “ đám bà tám ác miệng, chết đều tử tế.”

      Mặt mọi người liền biến sắc nhưng lời, các nàng biết Vương gia luôn coi trọng y thuật cao siêu của Khổng Tước, đắc tội , cuộc sống sau này ắt hẳn là rất khổ sở.

      Đan Cơ hổ là từng gặp qua, mắt phượng chau lên, khóe môi cong lên vẽ ra nụ cười lạnh “Hàn công tử, chúng tỷ muội khẩu xà tâm phật, mong công tử bao dung.”

      Hàn Thiên Mạch kiêu ngạo ngẩng đầu, áo xanh biếc tung bay trong gió, lạnh đạm bảo, “Được, sao sao...”

      Đan cơ khẽ cười mỉm, ánh mắt lóe qua lạnh lùng nhưng rất nhanh biến mất, sau đó thi lễ rời .

      Nhìn mọi người rời khỏi Lạc hoa viện, Bạch Ly Nhược trông bóng lưng các nàng thở dài “ biết ngày mai mấy nàng ra những lời khó nghe gì, nên đắc tội.”

      “Làm sao phải sợ chứ? ghét như vậy mà được niềm vui của Thần vương mới là lạ.” Hàn Thiên Mạch nhìn chân Bạch Ly Nhược, giọng “Ta giúp nàng múc nước rửa chân. rửa đôi giày chút ...”

      Bạch Ly Nhược gật đầu “Đa tạ.”

      Nhìn những dấu chân, trong lòng Bạch Ly Nhược khỏi run lên, nàng có nhìn thấy ánh mắt của Đan cơ trước khi nàng ta rời , nàng cảm thấy nàng ta có ý đồ, trong Vương phủ giấu diếm tâm địa sâu nhất sợ là Đan Cơ.

      Ban đêm, gần tới mùa xuân, ánh sao trời rực rỡ sáng trong, đám mây trôi lững lờ như màn lụa mỏng bao phủ cả bầu trời Vương phủ.

      Gió mát gợn từng đợt, có tầng đỏ tươi mang theo mùi máu bay vào mũi người hầu.

      Vương phủ đột nhiên xôn xao bởi vì hôm nay thị thiếp khiêu khích Bạch Ly Nhược tất cả đều bị giết trong phòng, chết vô cùng thê thảm.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 37: Thị thiếp chết thảm

      Hoa Nhị là bị loạn đao chém chết, toàn thân những vết thương lớn tổng cộng là hơn trăm vết, dữ tợn hơn nữa là vết thương mặt nàng dài từ mắt đến tận hàm sâu đến ba phần xương, làm cho người ta cảm thấy rùng rợn.

      Trừ Hoa Nhị chết nhắm mắt, bị giết còn có Thanh Liên. đáng thương kia đầu bị đập nát, chảy máu đến chết.

      Hai thị thiếp khác, người bị dây thừng siết cổ chết, người còn lại bị kiếm đâm xuyên thủng tim mà mất mạng.

      Trong Vương phủ, mùi máu tanh khắp nơi, người người cảm thấy bất an.

      Phong Mạc Thần giận tím mặt, đem tất cả đám thị vệ tuần tra đêm đó giam vào trong lao.

      Mọi người hướng mũi nhọn về Hàn Thiên Mạch và Bạch Ly Nhược, vì do sau khi đến Lạc Hoa viện mới gặp chuyện may, hơn nữa lời càng cay nghiệt chết càng thảm, cách nào làm cho người ta hoài nghi chuyện này có liên quan rất lớn đến Bạch Ly Nhược.

      Khuôn mặt nhắn của Bạch Ly Nhược trắng bệch, nàng cảm giác có mưu vô cùng lớn bao phủ lấy nàng, trong bóng tối có ánh mắt giây phút nào là theo dõi nàng, cảm giác như vậy làm cho nàng đứng ngồi yên.

      Lúc Phong Mạc Thần đến Lạc Hoa viện thấy Hàn Thiên Mạch ở đó, Bạch Ly Nhược vừa thấy Phong Mạc Thần bước vào đến cửa Lạc Hoa viện như cái lò xo đứng bật dậy, bất an giải thích “Chuyện này liên quan đến ta, ta biết gì cả.”

      Môi Phong Mạc Thần mím thành đường thẳng, lạnh lùng đánh giá Bạch Ly Nhược, giễu cợt “Vương phi phải là luôn luôn khinh thường việc giải thích hay sao?”

      Bạch Ly Nhược cúi đầu, xảy ra chuyện lớn đến như vậy, nàng có thể giải thích hay sao? Nàng cũng hy vọng sớm bắt được hung thủ.

      Hàn Thiên Mạch chậm chạp đứng dậy, từ tốn “ phải là Ly Nhược, nếu nàng có bản lĩnh cao siêu đến mức qua mắt được thị vệ của Vương phủ còn có thể bị mấy thị thiếp kia gây khó dễ hay sao?”

      Tiểu Mạn ở bên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, bám chặt lấy ống tay áo Bạch Ly Nhược, sợ tiểu thư lại bị đánh nữa.

      Phong Mạc Thần cười lạnh cái “Ly Nhược? Gọi là thân mật, Hàn Thiên Mạch, bổn vương hoàn toàn có lý do để nghi ngờ ngươi.”

      Bạch Ly Nhược kinh hãi, bước nhanh tới bên cạnh Phong Mạc Thần, kiên định thể nào là Hàn công tử, huynh ấy làm như vậy, cũng có lý do để làm thế!”

      Hàn Thiên Mạch cảm kích nhìn nàng, sắc mặt Phong Mạc Thần ngày càng lạnh, bực tức “Trước khi bắt được hung thủ, Bạch Ly Nhược ngươi thể rời Lạc Hoa viện bước, bổn vương phái thị vệ canh gác, còn ngươi nữa, Hàn Thiên Mạch, ngươi tốt nhất ở lại biệt viện của mình, nếu muốn Ly Nhược bị tai bay vạ gió nên ít tới Lạc Hoa viện.”

      Hàn Thiên Mạch mỉm cười, gằn từng chữ “Phong Mạc Thần, nếu như ngươi tin Ly Nhược hãy để ta mang nàng , chẳng phải là tốt hơn sao?”

      Phong Mạc Thần ánh mắt như điện, phất ống tay áo, chắp hai tay sau lưng , “Hàn Thiên Mạch, ngươi mang nàng thử xem, bổn vương đảm bảo kết cục của các ngươi rất tuyệt đấy.”

      Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, lúc này rồi mà Hàn Thiên Mạch còn muốn chọc để Phong Mạc Thần hoài nghi, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh , “Ta nghĩ hung thủ có thể là Đan Cơ.”

      Chương 38: Chỗ khả nghi

      Ánh mắt Hàn Thiên Mạch khẽ biến chuyển, mặc lóe lên thần sắc phức tạp, kinh ngạc “Tại sao cảm thấy đó là nàng ta?”

      Bạch Ly Nhược nhìn Phong Mạc Thần cái, thấy ý vui, môi mềm khẽ mở, “Bởi vì Đan cơ biết võ công, có thể nhìn thấy qua bước của nàng ta, hơn nữa nàng ở Vương phủ nhiều năm nhưng vẫn được sủng ái, ràng cách nàng đối nhân xử thế đơn giản. Quan trọng hơn là hôm qua trước khi , ta thấy trong mắt nàng lên vẻ tàn nhẫn.”

      Hàn Thiên Mạch cười khẽ tiếng “Được sủng ái, bản thân ta nhận ra làm sao nàng ta được sủng ái, ở chỗ này chỉ có Vương gia biết lí do thôi, trong lòng nhất.”

      Phong Mạc Thần nghe lời của Hàn Thiên Mạch, trán nổi gân xanh, Bạch Ly Nhược cúi đầu, nàng giống như vừa lỡ lời rồi.

      “Bất quá, Nhược nhi cảm thấy nàng ta rất khả nghi, như vậy có thể nghi ngờ.” Lời của Hàn Thiên Mạch xoay chuyển, khóe miệng vẽ ra nụ cười, trong mắt cũng vậy.

      có chứng cứ nên lung tung, Hàn Thiên Mạch, ngươi có thể , có thị vệ đến hỏi ngươi.” Gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần siết chặt, bày ra tư thế tiễn khách.

      Hàn Thiên Mạch nhướng mày cười lên, ý tứ thâm trầm bảo “Ly Nhược, ta rồi nếu có gặp thích khách hay lãng tử cứ kêu cứu lớn nhé.”

      Bạch Ly Nhược gật đầu, sắc mặt Phong Mạc Thần đen như mực, đưa mắt nhìn Hàn Thiên Mạch ra cửa, lạnh lùng tiến tới gần Bạch Ly Nhược, gằn từng chữ , “Vương phi, quan hệ giữa hai người phát triển là nhanh.”

      Bạch Ly Nhược lui về phía sau, lắc đầu “Hàn công tử là người vô tư hay thẳng, ngươi thể dựa vào lời bên của mà trừng phạt ta.”

      Tiểu Man ở bên cạnh lạnh run lên, lắp “Đúng vậy, tiểu thư và Hàn công tử đều trong sạch mà.”

      Phong Mạc Thần lạnh lùng, nổi điên “Cút ngay, tiểu nha đầu như ngươi, chỗ này khi nào đến lượt ngươi được lên tiếng?”

      Tiểu Man nhìn sang Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược khẽ gật, Tiểu Man khom người lui ra, ra tới cửa quên nhìn tiểu thư đáng thương cái.

      Bạch Ly Nhược bị dồn đến góc tường, sống lưng dán chặt vào vách, run giọng “Ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi tin ta có thể bỏ ta, nhưng ngươi thể động thủ đánh ta lần nữa.”

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 39: Bá đạo cường hôn

      Phong Mạc Thần túm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Bạch Ly Nhược, giễu cợt cười tiếng “Vương phi, xem ra đánh ngươi hai mươi trượng cũng phải là , như vậy, sao ngươi còn ở trước mặt ta Đan Cơ được sủng ái? sợ bổn vương định tội ngươi ghen ghét đánh thêm hai mươi trượng nữa hay sao?”

      Sắc mặt Bạch Ly Nhược nhất thời trở nên trắng bệch, khép mắt lại “Thần thiếp chỉ là trong lúc nhanh miệng, Vương gia nếu muốn trách phạt, thiếp còn lời nào để .”

      Phong Mạc Thần cười lạnh, bàn tay từ cổ nàng trượt xuống, ôm chặt lấy eo nàng, dán sát vào người nàng, mập mờ “Bổn vương rất muốn cho ngươi biết, người tại sắp được sủng ái, chính là ngươi.”

      Bạch Ly Nhược ngạc nhiên, đợi nàng khiếp sợ la lên, môi đặt lên đôi môi mềm mại của nàng, những lời nàng định ra bị chặn lại ở môi.

      Hai tay nàng ngừng chống cự, môi mím chặt, để cho có cơ hội để cướp đoạt.

      Phong Mạc Thần lạnh lùng cười tiếng, tay giữ chặt hai tay nàng ở phía sau lưng, tay chế trụ cằm nàng, ép nàng ngửa đầu hôn cách bá đạo.

      cắn môi dưới đầy đặn của nàng, nhàng dùng sức, Bạch Ly Nhược bị đau lên tiếng kinh hô, lưỡi thừa dịp vào trong miệng nàng, quét qua phần môi bên trong miệng nàng, quấn quýt lấy cái lưỡi thơm tho tránh né, truy đuổi trêu chọc.

      Đôi mắt đẹp của Bạch Ly Nhược tràn đầy nước, hai tròng mắt mở to nhìn vẻ trêu tức của , nàng tránh né, hung hăng cắn răng nhưng dường như phát ra ý đồ của nàng, cái lưỡi nhanh chóng ra khỏi miệng nàng.

      “Sao thế, Vương phi, ngươi rất hận ta sao?” Phong Mạc Thần rời môi, bàn tay từ lưng luồn vào bên trong áo nàng, vuốt ve sống lưng trơn truột của nàng, thưởng thức vẻ thống hận sợ hãi trong mắt nàng.

      “Phong Mạc Thần, có người nào cho ngươi biết là thực ra ngươi rất đáng thương, bị tỷ tỷ ta rũ bỏ, chỉ có thể dựa vào hận thù để chứng minh tồn tại của mình.” Bạch Ly Nhược còn chưa hết, Phong mạc Thần giáng mội bạt tai làm lỗ tai nàng ong ong rung động.

      Đầu nàng bị đánh lệch qua bên, quật cường quay lại đón nhận ánh mắt của , khóe môi tràn ra chút máu, cười lạnh “Được, ta nữa, ngươi được đến đây trêu chọc ta, ta cũng chọc ngươi tức giận, cứ như vậy bình yên vô phải là tốt hơn sao?”

      Phong Mạc Thần cười lạnh tiếng, mắt phượng hẹp dài sâu thấy đáy, khiêu khích : “ tốt!”

      tay dùng sức bế Bạch Ly Nhược lên giường, đợi nàng đứng dậy đem thân mình bổ nhào lên người nàng, Bạch Ly Nhược ra sức giãy dụa, tấm chăn giường bị nàng cào rách, gương mặt sưng đỏ mảng.

      Phong Mạc Thần thấy nàng điên loạn liều chết chống cự, hạ thủ chút lưu tình, giơ tay lên, áo mỏng của nàng trong tay hóa thành từng mảnh , lột bỏ quần áo của mình, chạy cuồng dã vào trong cơ thể nàng.

      Chương 40: Khiến ngươi thể chịu nổi

      Bạch Ly Nhược chảy nước mắt thét lên chói tai, bàn tay bé mảnh mai của nàng bất lấy chiếc màn cũ rách, khi kéo rơi màn, liều chết dây dưa, nàng liều mạng giãy dụa, vận động kịch liệt làm cho cái giường hẹp ầm ầm rung chuyển.

      Hai người dù lăn đến nơi nào, vẫn như cũ ở trong cơ thể nàng, nhìn nàng nước mắt ràn rụa cùng vẻ chán ghét trong mắt, trái tim Phong Mạc Thần giống như bị bóp chặt, trừng phạt nàng, mãnh liệt tiến vào sâu hơn.

      Thị vệ nghe thấy tiếng động liền vọt vào bên trong nhà, vừa nhìn thấy tình cảnh đó liền lúng túng, toàn bộ đỏ mặt lui ra khỏi gian phòng.

      “Xảy ra chuyện gì?” Hàn Thiên Mạch vẻ mặt lo lắng xông vào, khi nhìn thấy nam nữ trong nhà, gương mặt tuấn tú liền đỏ bừng.

      Phong Mạc Thần khóe môi đắc ý cười lạnh, gương mặt Bạch Ly Nhược là nước mắt cùng tro bụi lần lượt thay đổi, khi nhìn thấy Hàn Thiên Mạch, trong mắt lên vẻ thể chịu nổi, nàng có cách nào giãy dụa tiếp nữa, mặc cho Phong Mạc Thần xâm chiếm cơ thể nàng.

      Sắc mặt Hàn Thiên Mạch từ hồng chuyển sang trắng, phải biết bọn họ là vợ chồng nhưng khi chính mắt mình nhìn thấy cảnh này ngực quặn đau chịu nổi, Hàn Thiên Mạch ngừng hít thở, hình ảnh lúc ấy ngừng xuất trong đầu thể xua tan được.

      Phong Mạc Thần nắm cằm Bạch Ly Nhược, lạnh lùng cười tiếng, giễu cợt “Bị tình lang nhìn thấy cảnh này, ngươi cảm thấy thế nào?”

      Bạch Ly Nhược định giơ tay tát nhưng lại bị Phong Mạc Thần bắt được, đôi mắt nàng phát sáng, lạnh nhạt “Vương gia ép buộc nữ tử yếu đuối, ngươi cũng e ngại, ta còn sợ gì nữa?”

      Phong Mạc Thần hất tay nàng ra, lạnh giọng “Bổn vương muốn cùng Vương phi của mình vui vẻ có gì e dè, nếu Vương phi ngần ngại, chúng ta có thể biểu diễn xuân cung đồ trước mắt mọi người.”

      Khuôn mặt nhắn của Bạch Ly Nhược tái mét, cảm giác được lời vừa vừa ở trong cơ thể nàng hưởng thụ đến mức tận cùng vui vẻ, nghi ngờ là dối, bực tức “Phong Mạc Thần, ta hận ngươi!”

      Phong Mạc Thần sau khi phát tiết xong liền rút ra khỏi cơ thể nàng, cười xem thường, sửa sang lại y phục, sải bước rời .

      Bạch Ly Nhược bi phẫn đứng dậy, sau khi tắm xong mặc áo vào, thu dọn bừa bãi trong phòng, nước mắt lã chã rơi.

      Nàng trách cướp đoạt nàng mà hận lăng nhục nàng ngay trước mặt Hàn Thiên Mạch, để lại chút sĩ diện nào cho nàng, phải là người, là cầm thú!

      Ban đêm, trăng trời cao, bầu trời Vương phủ tràn ngập màn sương mỏng, cao thấp đồng nhất, nóc nhà như có mùi rượu tỏa ra.

      Phong Mạc Thần tung người bay lên nóc nhà, hai tay khoanh trước ngực, nhìn nam tử nằm ngửa, mở miệng giễu cợt “Khổng Tước thần y hôm nay lại có nhã hứng lên nóc nhà uống rượu à?”

      Hàn Thiên Mạch nốc rượu, hai con mắt hề chớp nhìn Phong Mạc Thần, thản nhiên “Phong Mạc Thần, hôm nay ta muốn cùng ngươi gây , cũng muốn đánh nhau với ngươi, cách xa ta chút!”

      Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hàn Thiên Mạch, lãnh đạm “Hàn Thiên Mạch, ta cảm thấy rất lạ, nếu như ngươi lòng thích Bạch Ly Nhược sao hai năm trước lại để nàng rời ?”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 41: Tội gì làm khổ

      Bàn tay Hàn Thiên Mạch cầm vò rượu hơi khựng lại, gương mặt tuấn dật thoáng lên vẻ phức tạp, khẽ mím môi, trán thoáng luồng gió qua “Ngươi tra ra chuyện gì?”

      Phong Mạc Thần lạnh lùng cười tiếng, cầm vò rượu bên cạnh Hàn Thiên Mạch mở ra, mùi rượu nhàng bay trong gió, khẽ ngửi “Tất cả chuyện trong hai năm trước của ngươi, ta điều tra ràng.”

      Tay Hàn Thiên Mạch ngừng dùng sức bóp chặt vò rượu, ánh sao trong đôi mắt tuyệt mỹ lóe lên vẻ tàn độc rồi biến mất ngay, gần như bùng nổ, bên tai truyền đến thanh hài hước của Phong Mạc Thần.

      “Bất kể hai năm trước ngươi và Ly Nhược quen biết ra sao nhưng chuyện giữa các ngươi qua rồi, nếu để cho Bổn vương biết Hàn Thiên Mạch ngươi có ý đồ bất chính, ta cũng niệmtình huynh đệ giữa hai chúng ta!”

      Hàn Thiên Mạch khẽ thở phào nhõm, ngửa đầu uống ngụm rượu lớn, quay đầu nhìn phong Mạc thần bên cạnh “Thần vương, ngươi tin tưởng chính bản thân mình, sợ Nhược nhi cùng ta bỏ trốn sao?”

      Môi Phong Mạc Thần khẽ mở, nhấp ngụm rượu, ánh mắt vụt sáng, nhìn Lạc Hoa viện “Bổn vương cảm thấy Ly Nhược cùng với ngươi, trừ phi nàng quan tâm đến mạng của hàng trăm người Bạch gia.”

      vậy ? Hai năm trước ta bỏ lỡ nàng lần, tại ta nuốn thử xem bản thân có thể mang nàng đây.” Nụ cười Hàn Thiên Mạch quỷ dị, giơ vò rượu lên trước ánh trăng, ngắm nghía mê say, tư thái ưu nhã.

      trán Phong Mạc Thần nổi lên gân xanh, vò rượu nắm trong tay ngừng dùng sức, “xoảng” tiếng, vò rượu vỡ tan tành, những giọt rượu đổ xuống bên người, gằn từng chữ “Hàn Thiên Mạch, tội gì mà ngươi phải đối địch cùng Bổn vương?”

      Hàn Thiên Mạch ngồi dậy, nụ cười đơn. “Tiểu Thần, người ngươi là Bạch Thanh Loan mà, cớ gì phải thương tổn nàng, thả nàng , thành toàn cho chúng ta phải tốt hơn sao?”

      Mắt phượng của Phong Mạc Thần lộ ra lạnh lẽo, cơ hồ như sắp cắn nát miệng, hai bàn tay nắm chặt thành hai đấm đến nỗi ngón tay trắng bệch, cố nén tức giận “Hàn Thiên Mạch, ngươi chết cho ta, ta người nào căn bản quan trọng, quan trọng là... Bạch Ly Nhược là Vương phi, giữa các ngươi, vĩnh viễn thể nào”

      “Phải ?” Hàn Thiên Mạch đứng lên ném vò rượu trong tay, vò rượu trong đêm đen giữa trung vẽ ra đường cong tuyệt đẹp rơi xuống bãi cỏ ở xa, từ tốn “Phong Mạc Thần, trừ phi ngươi với ta rằng, ngươi cũng Nhược nhi, nếu ai có thể ngăn cản ta mang nàng cả!”

      Chương 42: Nam tử đeo mặt nạ

      Phong Mạc Thần cười lạnh, y phục bị gió thổi bay phấp phới, sau đầu là ba nhánh tóc quấn quýt tung bay trong gió, thanh lạnh lùng mang theo nụ cười giễu cợt “Hàn Thiên Mạch, nếu ngươi sợ chết có thể thử xem.”

      Thân hình Hàn Thiên mạch lướt mái nhà như chú chim ưng dũng mãnh, thanh theo gió truyền đến “Thần Vương, chuyện của Ly Nhược ta nhất định bỏ qua, sao ngươi tiến cung gặp Bạch Thanh loan lúc, chừng ngươi đối với nàng tình cũ vẫn chưa dứt.”

      Phong Mạc Thần vươn người, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhìn ra sắc thái, ánh mắt như ngôi sao cuối chân trời, có chút phát sáng rồi nhanh chóng biến mất, phải xác nhận ư?

      Bạch Thanh Loan, trong lòng giữ mãi cái tên này, có lẽ nên vào lãnh cung xem nàng chút.

      Thân hình di chuyển theo gió, hai cánh tay Phong Mạc Thần giơ lên, dùng khinh công bay vút hướng về hoàng cung.

      Hàn Thiên Mạch nhìn Phong Mạc Thần xa, lạnh lùng cười tiếng, Phong Mạc Thần, ngay cả tâm ý của chính mình mà ngươi cũng biết , chẳng lẽ ta quá xem trọng ngươi rồi?

      Có lẽ hai năm trước là sai lầm, nên bỏ hết tất cả để mang Ly Nhược rời .

      Hàn Thiên Mạch từng bước, từng bước tới phía biệt viện, áo bích lục khẽ tung bay trong làn gió thoảng.

      -—-

      Lúc nửa đêm, thị vệ trong Vương phủ trở nên khẩn trương, trong tay cầm giáo thương tới biệt viện của Đan Cơ.

      Bọn họ nhìn thấy bóng đen bầu trời của Vương phủ, khinh công rất giỏi thân vào trong viện của Đan Cơ.

      Tổng quản thị vệ dám lỗ mãng, cầu kiến Đan Cơ bên trong, Đan Cơ buồn ngủ, giận dữ mắng mỏ thị vệ tự ý xông vào biệt viện, mọi người lui ra ngoài nhưng trong lòng tránh khỏi hoài nghi.

      So với lúc mấy vị cơ thiếp được sủng ái bị giết, thủ vệ nghiêm ngặt hơn gấp mấy lần, người áo đen lại mạo hiểm xông vào chỗ của Đan Cơ, điều này thực làm cho người ta sinh nghi, mấy thị vệ làm nhiệm vụ muốn bẩm báo lại với Phong Mạc Thần phát có ở Vương phủ, chỉ có thể chờ sau khi trời sáng mới hồi báo.

      Trong lúc đó, bên trong phòng Đan Cơ, vị nam tử đeo mặt nạ nằm giường, ngón tay thon dài đùa giỡn tua rèm che, phát ra tiếng kêu “leng keng”.

      Đan Cơ nén giận “Ngươi cố ý, đúng ?”

      Nam tử đeo mặt nạ híp mắt cười giễu cợt, nhìn thấy vẻ mặt làm mất vẻ đùa giỡn trong mắt , giọng “Đan Cơ, ngươi lại thất bại rồi, Bạch Ly Nhược hoài nghi là ngươi giết mấy nữ nhân đó rồi đổ tội cho nàng ta.”

      Đan Cơ phất ống tay áo, oán hận “Nữ nhân ngu xuẩn!”

      Nam tử mang mặt nạ đứng thẳng lên, lạnh nhạt “Ngươi có biết tại sao ta cố ý cho những thị vệ kia chú ý vào lúc này ?”

      “Là ý của chủ nhân?” Đan Cơ cắn răng, phục nhìn nam tử.

      sai, chủ nhân muốn ngươi nhận tội này, hơn nữa phải nghĩ cách để Bạch Ly Nhược ăn loại thuốc này.” Nam tử móc ra bình sứ trắng đặt vào trong tay Đan Cơ, chậm chạp đứng lên “Làm việc thông minh chút, chủ nhân muốn ngươi thương tổn đến Bạch Ly Nhược.”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 43: Ra ngoài đạp thanh

      sai, chủ nhân muốn ngươi nhận tội, hơn nữa phải nghĩ cách để Bạch Ly Nhược ăn loại thuốc này.” Nam tử móc ra bình sứ trắng đặt vào trong tay Đan Cơ, chậm chạp đứng lên “Làm việc thông minh chút, chủ nhân muốn ngươi thương tổn đến Bạch Ly Nhược.”

      “Đây chỉ là nhắc nhở đôi chút, cũng là lời cảnh cáo, tránh để bản thân kích động quá mức mà giết chết chính mình.”

      Đan Cơ cầm bình sứ trắng trong tay, hàm răng khẽ cắn môi dưới mọng đỏ, mắt đẹp toát lên thù hận, gằn từng chữ “Chủ nhân muốn buông tha cho ta rồi ư?”

      Nam tử đeo mặt nạ khẽ cười tiếng, trong mắt Đan Cơ đầy hận ý kiềm chế được nhìn , chậm chạp đứng dậy “Ngươi phải cẩn thận đấy, Bạch Ly Nhược phát ra là ngươi biết võ công, ở lại bên cạnh Phong Mạc Thần chỉ khiến ngươi càng bị hoài nghi hơn. Tất cả cũng tại ngươi gieo gió nên gặp bão.”

      Đan Cơ đem thuốc khoanh vào trong tay áo, đôi mi thanh tú nhíu chặt, lãnh nhạt “Ta hiểu rồi, ngươi bẩm báo lại với chủ nhân, Đan Cơ này làm việc, xin người cứ yên tâm.” Trong lòng nàng ta duy chỉ có lãnh mạc và hận thù.

      Nam tử đeo mặt nạ cười , tung người cái biến mất bầu trời Vương phủ.

      ---

      Hôm sau Bạch Ly Nhược sớm rời giường, thân quần áo đơn giản, lấy toàn bộ y phục ở tiểu viện này, qua mùa đông khí trời tốt, nàng đem tất cả mang ra phơi.

      người nàng mặc bộ y phục mỏng manh, cái áo duy nhất có thể mặc chống rét bị Phong Mạc Thần xé rách, nghĩ tới hôm qua, nghĩ đến Phong Mạc Thần, khuôn mặt nàng tái mét còn chút máu, bần thần trong chốc lát rồi mới hoàn hồn, trong lòng thở dài nghĩ: số y phục còn lại cũng cần phơi nắng, nếu có mùi ẩm mốc.

      Bỗng nhiên vang lên thanh của Hàn Thiên Mạch “Tiểu Man tỷ tỷ, Ly Nhược...”

      Bạch Ly Nhược nghe được liền quay đầu, nhìn thấy Hàn thiên Mạch mặc bộ y phục trắng như tuyết lộ phong độ nho nhã, nghĩ đến Hàn Thiên Mạch luôn quan tâm đến mình, trong lòng ấm áp khẽ mỉm cười “Hàn công tử...” Tuy chỉ cười nhưng đẹp rực rỡ như bông hoa.

      Hàn Thiên Mạch trong tay cầm chiếc quạt đứng bất động, Bạch Ly Nhược xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành phải là biết, mặc dù người phải y phục đắt tiền, nàng cũng có thể động lòng người đến vậy...

      Môi khẽ mỉm, bước chân cao quý, mặt mày cùng nụ cười đều tự nhiên, giờ phút này lòng hơi run lên. Cũng chỉ ngây người trong chốc lát, hoàn hồn “Ly Nhược.”

      Phong thái nho nhã dịu dàng của Hàn Thiên Mạch làm cho Ly Nhược kìm lòng đặng mà tới gần, nhưng nghĩ tới cái cổ tay lúc Phong Mạc Thần tức giận, làm nổi lên trận bão táp như hôm qua làm lòng nàng run rẩy, ngay cả Hàn Thiên Mạch cũng có thể nhìn thấy, sắc mặt nóng lên, trong lòng thầm than số mệnh của mình “Hôm qua...” Cuối cùng cũng thốt nên lời.

      “Hôm qua ta chưa nhìn thấy gì cả!” Hàn Thiên Mạch câu an ủi, nghe giống như bịt tai trộm chuông, chỉ vì muốn làm cho Ly Nhược khó xử. Quay đầu nhìn thấy giai nhân đau lòng, kìm lòng được “Hôm nay khí trời tệ, nếu có thời gian ra ngoài lúc .”

      Bạch Ly Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên trong suốt mang theo chút mong đợi “Ta làm sao mà ra ngoài được.”

      Hàn Thiên Mạch gật đầu nhướn mày, khẽ mỉm cười “Có gì mà thể? thôi, ta dẫn nàng ra ngoài!” Người dịu dàng, mặt như bảo ngọc, trong tâm Bạch Ly Nhược trở nên ấm áp, hốc mắt nóng lên, gương mặt lộ vẻ vui mừng.

      Đúng lúc hai người muốn rời ngoài Lạc Hoa viện vang lên thanh lạnh lùng của Phong Mạc Thần “Hàn công tử, ngươi đem ái phi của bổn vương đâu?”

      Chương 44: Dùng kế ép buộc

      Bạch Ly Nhược nhìn Phong Mạc Thần, sắc mặt trở nên ảm đạm, nắm chặt y phục phơi lên sào trúc, giọng “Hàn công tử, hôm khác chúng ta .”

      Hàn Thiên mạch cau mày, kéo tay áo Bạch Ly Nhược, phụ giúp đem tất cả y phục tay nàng phơi, lạnh lùng “Tại sao lại là hôm khác? Bây giờ ta xem ai có thể ngăn cản được ta?”

      Phong Mạc Thần ngừng vỗ tay, đôi mắt tuyệt mỹ đầy vẻ trêu tức, hồi lâu mới dừng lại “Tốt, tình chàng ý thiếp, kế tiếp có phải hai người muốn diễn cảnh sinh ly tử biệt đây?”

      Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, phẫn hận “Phong Mạc Thần, ngươi được nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như ngươi.”

      Ánh mắt Phong Mạc Thần lạnh như băng rơi vào chỗ tay của Hàn Thiên Mạch kéo tay áo Bạch Ly Nhược, như cây đao sắc bén, lạnh lẽo tựa dòng nước đầu mùa xuân, nhếch môi gằn từng chữ “ ?”

      khẽ xoay người, lần nữa vỗ tay ba tiếng, phía sau hàng rào có hai thị vệ mặc áo giáp, trái phải, ở giữa kèm nam tử trung niên, râu tóc hoa râm, hai mắt chứa phong thái uy nghiêm.

      Bạch Ly Nhược run tay, rút tay được Hàn Thiên Mạch nắm, thất thanh kêu lên, “Phụ thân-”

      Bạch lão tướng quân lảo đảo mấy bước, hai mắt chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhiều nếp nhăn mặt, thế xoay vòng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, hướng về phía Bạch Ly Nhược lễ bái “Nhược nhi, cha biết con phải chịu ủy khuất, nhưng Bạch gia bây giờ cần phải có Thần Vương giúp đỡ.”

      Bạch Ly Nhược giật mình nhìn Phong Mạc Thần, ngay sau đó hai gối quỳ sụp xuống đất, hướng về Bạch lão tướng quân “Cha, xin người đừng làm như vậy, nữ nhi rời , bỏ Bạch gia.”

      Bạch lão tướng quân lệ rơi đầy mặt, Hàn Thiên Mạch đỡ ông đứng dậy, bắt chặt hai tay Bạch Ly Nhược “Nhược nhi, Thanh Loan tại vẫn ở trong lãnh cung, Bạch gia tất cả đều nhờ vào con.”

      Bạch Ly Nhược khóc thành tiếng “Cha, con bỏ , có chết cũng .”

      Hàn Thiên Mạch trở nên căng thẳng, vẻ thất vọng hữu trong mắt, quay đầu lại lãnh nhạt nhìn Phong Mạc Thần, tầm mắt lạnh băng đụng vào nhau, nhiệt độ trong khí lúc đó như giảm mấy phần.

      Phong Mạc Thần vỗ tay ba cái, thị vệ mang Bạch lão tướng quân , Bạch Ly Nhược khóc nhìn bóng dáng Bạch lão tướng quân dần dần biến mất.

      Đôi môi Hàn Thiên Mạch run rẩy, “Ly Nhược...”

      Bạch Ly Nhược khẽ khom người hướng về phìa Hàn Thiên Mạch, cung kính thi lễ, giọt lệ trong suốt ngừng lưu chuyển trong mắt “Hàn công tử, xin lỗi, thể cùng huynh ra ngoài đạp thanh rồi...”

      Hàn Thiên Mạch hít sâu, trong tim dấy lên nỗi đau đớn, thoáng chốc sắc mặt trở nên táo nhợt như tờ giấy, biết, nàng bao giờ...để cho đến gần nàng nữa.

      Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, tiến lên mấy bước ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Ly Nhược “Ái phi, hôm nay trời đẹp, theo bổn vương ra ngoài đạp thanh nào...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :