1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 25: Bị đùa giỡn rồi

      Phong Mạc Thần cười lạnh, ánh mắt trở nên sắc nhọn, vẻ mặt dãn ra “Cứu nàng ta? Phải xem ngươi biểu tối nay như thế nào.”

      Bạch Ly Nhược cắn môi dưới đến nỗi xuất tia máu, ngón tay cấu bả vai mạnh hơn, cho đến khi thấy chân mày nhíu chặt, nàng mới khẽ buông lỏng.

      Bàn tay Phong Mạc Thần kiềm ngay chiếc cổ mảnh khảnh, tay luôn siết chặt, thân thể hai người cứ quấn cùng chỗ, lãnh thanh từ đôi môi mỏng thốt ra: “Nghe , con người chết dễ dàng hơn trong lúc hưng phấn, bổn vương hôm nay cũng muốn thử xem, nếu như ngươi có thể vượt qua tối nay, bổn vương đáp ứng ngươi, cứu Bạch Thanh Loan.”

      Bạch Ly Nhược chỉ cảm thấy khí cổ họng đột nhiên bị rút cạn, động tác cuồng mãnh ngừng dưới thân nàng cướp đoạt, cảnh vật trước mắt càng mơ hồ , nàng liên tiếp giãy dụa, móng tay cấu vai dường như cũng mang theo cả da thịt.

      Buốt nhức bả vai kích thích , càng dùng sức tiến sâu vào, tận trước khi nàng ngất, cái gầm , kéo bụng nhanh co lại, tựa như bị dồn nén, tăng tốc lên, cuồng dã rong đuổi trong cơ thể nàng. [​IMG]

      Buổi tối đó, thời gian cứ kéo dài như thế, Bạch Ly Nhược biết mình bị hành hạ ngất bao nhiêu lần, luôn là đánh thức nàng, muốn nàng thanh tĩnh để cảm nhận đau đớn.

      là ma quỷ, lúc nhắc đến Bạch Thanh Loan, hoàn toàn rơi vào ma đạo.

      Bạch Ly Nhược biết, tại sao mình lại chọc giận , ít nhất vừa mới bắt đầu, có ý hành hạ nàng, nhưng sau đó, điên cuồng lăng nhục mà cướp đoạt nàng, nàng thấy trong mắt đầy hận ý.

      Thù hận xâm nhập vào linh hồn, xương cốt khiến trái tim nàng băng giá, nhưng chỉ có bên trong thù hận của , nàng mới có cảm giác an toàn, nàng sợ mình giống như thị thiếp khác, cùng rơi vào trong lốc xoáy, trọn đời thoát khỏi.

      Sáng sớm hôm sau, Bạch Ly Nhược mới vừa trở lại Lạc Hoa viện, chưa kịp tắm rửa nữa, nhận được tin báo từ Bạch phủ, Bạch Thanh Loan còn chuyện gì rồi, mặc dù ở trong lãnh cung, nhưng nguy hiểm đến tính mạng. Bạch lão tướng quân cũng chỉ là tạm thời bị tước chức quan, nhàn rỗi ở nhà.

      Bạch Ly Nhược cảm thấy mình như bị trêu chọc liền tức giận, nàng cùng trao đổi mới buổi tối, Bạch gia thoát nạn? Hiệu quả làm việc quả là quá nhanh, khuôn mặt nhắn tái mét, ngồi ở ghế ngừng thở dốc.

      Sau này nếu tin tưởng nữa, nàng chính là đại ngốc nhất thiên hạ cho dù có chuyện ngày hôm qua, phụ thân và tỷ tỷ, cũng có chuyện gì sao?

      Phong Mạc Thần lúc này ngồi ở trong thư phòng mỉm cười, mấy ngày trước, đêm trước lúc Bạch gia gặp chuyện may có ra tay, dù nàng tối qua cùng , Bạch gia cũng xảy ra vấn đề gì.

      Dù sao, Bạch nhị tiểu thư là Vương phi của danh nghĩa, thể ngồi xem Bạch gia quỵ ngã. Về phần Bạch Thanh Loan, kết cục lần này là báo ứng của nàng, để cho nàng ở trong lãnh cung, là giới hạn rồi.

      [​IMG]: đoạn đó thiệt là Snow biết edit thế nào lun, đành chém, hy vọng vẫn phù hợp với mạch truyện

      Chương 26: Lại nổi phong ba

      Buổi sáng nhận được tin tức Bạch gia có việc gì, nhất định tức chết, nghĩ đến khuôn mặt nhắn tuyệt lệ của nàng, bộ dáng tức giận của nàng, trong lòng khỏi thích thú.

      Bạch Ly Nhược, nhàng lẩm bẩm tên của nàng, cuộc sống còn rất dài, họ còn có rất nhiều thời gian chơi đùa.

      Từ đó về sau, thái độ Phong Mạc Thần đối với Bạch Ly Nhược tựa hồ thay đổi rất nhiều, có việc gì cũng thường xuyên đến thăm Lạc Hoa viện.

      Thỉnh thoảng, chẳng qua là lên giọng trêu chọc nàng mấy câu, có đôi khi, sai hạ nhân đem cho Bạch Ly Nhược củ cải trắng, đối với hành động như hài tử này, Bạch Ly Nhược cơ hồ hoài nghi, phát sốt rồi, đầu óc còn tỉnh táo nữa.

      Nhưng chuyện sau đó, Lạc Hoa viện cũng dần dần náo nhiệt, thường xuyên có thị thiếp tới đây xem xét.

      Tình cờ kết thành đoàn thăm chuyến, thấy xong rồi, toàn bộ hé miệng cười trộm, nơi này căn bản là lãnh cung, lời đồn Vương phi lần nữa được sủng ái, nhìn sân trong hoang vu, tất nhiên ai chịu tin tưởng.

      Bạch Ly Nhược đối phó đám thị thiếp kia, luôn là cẩn trọng đề phòng, kể từ chuyện của Tích Ngọc, nàng bao giờ để cho bất kỳ thị thiếp nào uống ngụm nước, giọt trà tại Lạc Hoa viện, tránh cho tương lai người nào trúng độc chơi xấu nàng.

      Ngày mười lăm Tháng giêng, là gia yến hiếm có của Vương phủ, Phong Mạc Thần có ở đây, hoàng cung dự tiệc, chuyện gia yến tựu tự nhiên rơi vào tay Bạch Ly Nhược danh nghĩa Vương phi.

      Mọi việc rất thuận lợi, chủ yếu cần nàng quan tâm, quản gia xử lý hết thảy cách ổn thỏa.

      Trước lúc mở thiện, quản gia cầm thực đơn cho nàng xem, hỏi nàng có cần tăng thêm món hay , đột nhiên trong lúc đó nhớ tới bánh trôi.

      Bánh trôi là món điểm tâm, chưa được dọn lên bàn, nhưng theo ý của Vương phi, cho nên quản gia thêm vào bánh trôi trong thực đơn.

      Ngay bàn cơm, dựa theo thứ tự thị thiếp vào phủ ngồi xuống, Bạch Ly Nhược ngồi ngay ngắn ở phía .

      Sau khi mang thức ăn lên rồi, quản gia đặc biệt đem bánh trôi cho Bạch Ly Nhược, bánh trôi được làm nhìn vô cùng ngon, ở giữa là có thêm nhân hạt sen. Nhưng số lượng nhiều, đếm tới đếm lui, chỉ có phần hai người.

      bàn ít nhất có hai mươi thị thiếp, sắc mặt mọi người khó coi, Bạch Ly Nhược chất vấn quản gia, vì sao chỉ có mấy cái bánh trôi.

      Quản gia do dự hồi lâu, mới : “Vương phi biết, vì Vương gia thích bánh trôi, lễ Nguyên tiêu năm trước cũng là các phòng tự mình mua, năm nay cũng ngoại lệ, do thế nên nguyên liệu làm bánh trôi nhiều, chỉ có thể làm tạm mấy cái.”

      Bạch Ly Nhược do dự chút, đưa tay phân đem bánh trôi ra ngoài, mấy cái dựa vào gần đây mới có, còn lại mấy ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

      Bạch Ly Nhược chút ít hối hận tự mình quản xuyến, muốn tăng thêm số lượng bánh, liền ngay sau đó xoay người hỏi quản gia: “Có thể ra ngoài mua chút trở lại hay ?”

      Quản gia cúi đầu: “Bẩm Vương phi, mua món ăn, Vương phủ có quy định, sau khi mua phải đưa thiện phòng xét thử có vấn đề mới có thể phân cho các phòng dùng, thời gian tối thiểu phải ba ngày.”

      Bạch Ly Nhược trầm mặc, nhưng ngay lập tức thở dài : “Trong phòng ta có bánh trôi do Bạch phủ đưa tới, vào nhà bếp hâm lại, rồi đem ra đây.”

      Tiểu Man muốn tiến lên ngăn cản, Bạch Ly Nhược nhàng lắc đầu, món bánh trôi kia nàng và mọi người cùng nhau dùng, nàng tin, còn có thể xảy ra vấn đề gì.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 27: Yến tiệc Tết Nguyên Tiêu

      Bánh trôi quả có vấn đề gì, chẳng qua chỉ là tổ chức tiệc vào thời điểm ăn trưa đúng lúc Phong Mạc Thần cùng Khổng Tước Hàn Thiên Mạch trở lại Vương phủ, Hàn Thiên Mạch mới từ Tây Vực trở về mang theo rượu hoa quế đặc biệt.

      Chúng thị thiếp vừa thấy Phong Mạc Thần về phủ, toàn bộ đều trở nên ngoan ngoãn, vốn tất cả thiếu lễ độ bỗng trở nên tao nhã, ánh mắt đều nhìn về phía Phong Mạc Thần, hy vọng có thể chú ý đến.

      Phong Mạc Thần đại khái nghĩ trở về phủ phải gặp cái cảnh bực mình như thế này, môi mỏng khẽ mím chút, cũng quay đầu lại với Khổng Tước đứng phía sau: “Theo ta vào thư phòng.”

      Ánh mắt của Hàn Thiên Mạch khinh khỉnh quét mắt qua các thị thiếp trang điểm xinh đẹp, cuối cùng tầm mắt dừng người Bạch Ly Nhược, tìm chỗ trống gần nàng, ngồi xuống cười : “Tiểu Thần, chúng ta ngồi xuống chỗ này uống rượu , vui mình làm sao mà bằng được tất cả cùng vui.”

      Phong Mạc Thần ngờ vực liếc sang Bạch Ly Nhược nhưng ngay sau đó lời nào ngồi ngay bên cạnh nàng.

      Bạch Ly Nhược thủy chung ngẩng đầu lên, tóc trán che kín đôi mắt, thấy được vẻ mặt nàng.

      khí nhất lập tức nên náo nhiệt, bàn đầy thịt, chúng thị thiếp ngừng mời Phong Mạc Thần uống rượu để tranh sủng, Phong Mạc Thần được ai mời rượu cũng đều từ chối, có mấy người thị thiếp do dự muốn mời rượu Hàn Thiên Mạch nhưng ngại Phong Mạc Thần nên dám lỗ mãng.

      Hàn Thiên Mạch mình uống rượu, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược cảm giác được ánh mắt của , nâng ly rượu lên, nhàng cười tiếng, hướng về phía mời rượu, rồi nhấp ngụm.

      Hàn Thiên Mạch nở nụ cười, giữa hai người như có đồng cảm, ngầm chuyển tới ngồi gần Bạch Ly Nhược. Bốn phía hỗn độn, tầm mắt của mọi người đều chú ý đến Phong Mạc Thần, liên tục có thanh cọ cọ vào ngực .

      Hàn Thiên Mạch uống liền mấy ly rượu, nhìn khuôn mặt nhắn trắng mịn của Bạch Ly Nhược, nhất thời cảm thấy mãn nguyện, cố ý đem tầm mắt dời khỏi mặt nàng, nhìn chằm chằm vào cái vòng ngọc nàng đeo tay, ánh mắt khẽ biến: “Vương phi, chiếc vòng này, làm sao người có được thế?”

      hỏi nàng còn nhớ , hiển nhiên cùng nàng quen biết từ trước, Bạch Ly Nhược nghe lời , lắc đầu : “Ta nhớ , cái vòng này ta đeo hai năm rồi.”

      Hàn Thiên Mạch lẩm bẩm: “ nhớ ư.”

      Nhất thời giơ tay định chạm vào chiếc vòng ngọc.

      Bạch Ly Nhược khẽ mỉm cười cũng có để ý, lại nghe bên cạnh có tiếng “Xoảng” vang lớn, mọi người hoảng hốt, toàn bộ quay lại nhìn người vừa gây ra tiếng động, Phong Mạc Thần.

      Gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần phảng phất như bị che bởi màn sương, môi mím thành đường thẳng tắp, ánh mắt thâm thúy, nửa cười nửa ôm thị thiếp trong ngực, cái tay vừa bóp vỡ cái chén rỉ xuống từng giọt máu.

      Chương 28: Thị thiếp tranh sủng

      Nàng thiếp bị dọa “bịch” quỳ rạp xuống đất, mọi người bên cạnh có kẻ xem trò vui, có người hé miệng cười trộm, thậm chí có người lên tiếng khiêu khích.

      “Ôi! muội muội làm sao cẩn thận như vậy, Vương gia bị thương rồi, các tỷ muội đau lòng lắm.” Lạc Phương lấy bàn tay sơn đấy móng che đôi môi son, vừa nhìn là biết ngay vẻ mặt có chút hả hê.

      Bạch Ly Nhược lẳng lặng nhìn Phong Mạc Thần, chẳng qua là thị thiếp hầu rượu lúc cầm ly rượu dùng sức chút, cái chén dễ vỡ chịu được lực đạo của , sao lại trách cứ đáng thương mặt đất?

      Hàn Thiên Mạch ngượng ngùng thu tay lại, sắc mặt chưa từng khó coi như thế, khóe môi vẽ ra độ cong cũng mang theo vẻ sương hoa lạnh lùng.

      mặt đất, thị thiếp khóc thành tiếng, khắc trước còn cảm thấy may mắn vì mình có thể nằm trong ngực nam tử này, bỗng chốc bị dọa lạnh run, nhìn quanh mọi người, thế nhưng ai, người nào vì nàng mà cầu xin.

      “Ném ra , loạn côn đánh chết.” Phong Mạc Thần mặc kệ giọt máu ngón tay, mặt chút thay đổi.

      Thị thiếp ngay từ nước mắt rơi như mưa, bò tới ôm lấy chân Phong Mạc Thần, khóc nức van xin tha thứ.

      Phong Mạc Thần chán ghét cước đạp nàng, đưa tay nhận lấy rượu từ Đan Cơ đưa tới, hờ hững uống hớp, dáng vẻ lười biếng mà ưu nhã.

      Mắt thấy thị vệ kéo mặt đất , Bạch Ly Nhược bất ngờ đứng dậy: “Vương gia, xin hãy tha nàng ta .”

      Mọi người ngạc nhiên, nghĩ rằng, người cuối cùng chịu đứng ra cầu xin lại là vị Vương phi được sủng ái.

      Phong Mạc Thần chớp mắt, lạnh lùng uống rượu, Hàn Thiên Mạch điềm tĩnh quan sát Phong mạc thần, hai người tựa hồ giao đấu, lời.

      Bạch Ly Nhược đứng dậy kéo nàng thiếp bị kèm bởi hai bên thị vệ, cất tiếng : “Vương gia, nàng ta phải cố ý, hãy tha thứ cho nàng ấy.”

      “Vương phi, người cần giúp nàng cầu xin, dù sao, nàng ta người gần phải chết rồi.” Hàn Thiên Mạch lạnh nhạt, vừa rót ly rượu vừa .

      Những lời này thốt ra, chỉ mọi người ồ lên, ngay cả Phong Mạc Thần cũng khẽ nhích chân mày, thị thiếp quỳ xuống đất hai mắt lại càng trợn to, bộ dạng đẫm lệ mê ly, điềm đạm đáng .

      Bạch Ly Nhược khó hiểu nhíu mày: “Hàn công tử, xin chỉ giáo cho?”

      Hàn Thiên Mạch đạm nhiên gắp viên bánh trôi “Ta đoán bên trong chứa Vân Mê hương, Vân Mê hương vốn là hương liệu dùng ăn được, nhưng nếu dùng nhiều, tiếp nữa ngửi vào Long Tiên Hương, trong vòng tháng, cổ họng và ruột bị hủ thực mà chết.”

      Mọi người trong lúc bỗng im lặng, Phong Mạc Thần ham thích Long Tiên hương, người luôn sực nức mùi đó, nhưng ai ngờ buổi trưa cùng Hàn Thiên Mạch trở về phủ uống rượu, những cái bánh trôi căn bản phải do Phong Mạc Thần chuẩn bị.

      Như vậy, tất cả thị thiếp, đều ăn món đó vào, nếu như được gần gũi Phong Mạc Thần, người chết, là người được sủng ái, người nào càng được sủng ái, chết càng nhanh.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 29: Giải độc quá đắt

      Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt ném vào ném viên bánh trôi vào đĩa sứ thanh hoa, vẻ mặt đạm mạc.

      Trầm mặc, rồi lại yên lặng, Bạch Ly Nhược sắc mặt tái nhợt, đôi môi nàng run rẩy, “Bánh trôi, ta cũng có ăn.”

      “Vương phi, chẳng lẽ người biết sao?” Bộ dạng Hàn Thiên Mạch nghi ngờ, từ từ đứng lên, lạnh lùng tới nàng, vươn tay dò xét mạch đập của nàng.

      “Biết cái gì cơ?” Bạch Ly Nhược cơ hồ dừng hô hấp, hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hàn Thiên Mạch.

      “Người, là bách độc bất xâm.” Hàn Thiên Mạch thu tay lại, nhìn bánh trôi bàn ăn, nhất thời hiểu ra.

      Thân thể Bạch Ly Nhược có chút vững, đỡ lấy chiếc ghế bên cạnh, nàng có cảm giác mưu khổng lồ nữa tiến sát đến nàng, nàng bị bao phủ trong mưu, cách nào hít thở nổi.

      Muốn biết nguyên nhân ư? Nhưng nếu biết mà có thể dùng chuyện với nhau, cái thế giới này cũng có quan phủ nha môn, hay tùy ý mà báo thù.

      quỳ mặt đất đột nhiên phát điên, gáo thét đứng dậy hướng Bạch Ly Nhược chộp lấy móng tay bén nhọn hung hăng cào mặt, Bạch Ly Nhược lảo đảo mấy bước ngã ra đất, gương mặt đau rát.

      Hàn Thiên Mạch dùng tay điểm huyệt đó, chỉ nghe thanh thê lương vang khắp Vương phủ: “Bạch Ly Nhược, đồ tiện nhân, hại ta nông nỗi này, ngươi gặp báo ứng.”

      Bạch Ly Nhược nhờ Tiểu Man dìu đứng lên, bên cạnh truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.

      “Người nào a, hạ độc rồi còn giả bộ làm người tốt cầu xin, hạ lưu bại hoại.”

      đó, nàng ta ước tất cả mọi người bên cạnh Vương gia chết sạch, người tự hưởng.”

      “May là ta có đề phòng, chưa ăn món nào.”

      Bạch Ly Nhược run rẩy quỳ xuống trước Phong Mạc Thần, ánh mắt nghiêm nghị nghênh hướng , căm phẫn : “Vương gia, xảy chuyện như vậy, là ta hành bất lực, cầu Vương gia tước bỏ danh hiệu của ta, đuổi ra khỏi Vương phủ.”

      Ánh mắt Hàn Thiên Mạch khẽ nhích, đưa tay đỡ Bạch Ly Nhược, lại bị nàng né tránh.

      Phong Mạc Thần vẫn như cũ biếng nhác tựa vào ghế bành, lạnh nhạt nhìn Bạch Ly Nhược, khóe miệng nhếch nụ cười nhạt, thản nhiên : “Vương phi, nàng quá lời rồi, chẳng qua là mấy người đàn bà chanh chua mà thôi.”

      lên giọng: “Đem người đàn bà kia loạn côn đánh chết cho ta, còn hễ là người ăn qua món bánh trôi, hết thảy đuổi ra khỏi Vương phủ.”

      Mọi người lần nữa nhốn nháo lên, lập tức có thị vệ lôi thị thiếp kia , mặt đất chỉ lưu lại hai dấu vết dài.

      Bạch Ly Nhược lần nữa quỳ rạp xuống đất, “Vương gia, chẳng qua là hương liệu mà thôi, Hàn công tử có thể giải độc.”

      Ánh mắt nàng cầu xin thương xót hướng đến Hàn Thiên Mạch, Hàn Thiên Mạch quay đầu chỗ khác, tránh ra tầm mắt của nàng.

      “Giá để Hàn công tử giải độc quá mắc, Bổn vương cảm thấy, đáng.” Phượng mâu Phong Mạc Thần nhếch lên, lạnh nhạt nhìn Hàn Thiên Mạch.

      Chương 30: Bị phạt đánh (1)

      Hàn Thiên Mạch trong lòng khẽ thở dài hơi, tại sao lại nhằm vào như vậy chứ? Bất đắc dĩ : “Bổn thiếu gia làm ăn chịu lỗ, hôm nay phá lệ, miễn phí mấy thuốc giải độc cho các thị thiếp của ngươi.”

      Bạch Ly Nhược mặt lộ lúm đồng tiền, trong lòng thở phào nhõm, Phong Mạc Thần lạnh lùng cười tiếng, đứng lên “Nhưng bổn vương cho phép, nếu ai dám tìm Hàn công tử giải độc, tất cả lấy trượng đánh chết.”

      Thị thiếp vui mừng bỗng nhiên thất vọng, Bạch Ly Nhược phẫn hận nhìn Phong Mạc Thần, Hàn Thiên Mạch đành chịu liếc Bạch Ly Nhược cái, buông tay, ý là, ta ra tay giúp rồi, nhưng là có cách.

      Tức khắc, mọi người đem oán khí trút người Bạch Ly Nhược, nhưng mà có mặt Phong Mạc Thần và Hàn Thiên Mạch ở đây, người nào dám gì, chẳng qua ánh mắt các nàng nhìn Bạch Ly Nhược, căm thù, tràn đầy ghen ghét.

      Bạch Ly Nhược tự biết nhiều lời vô ích, nhưng ngay sau đó đứng dậy, lãnh cười tiếng: “Vương gia chuẩn bị trừng phạt ta như thế nào?”

      Phong Mạc Thần tiện tay vớ lấy, cố tình đánh rơi xuống cái chén, trùng cái mà Hàn Thiên Mạch dùng qua, ánh mắt quét qua , lạnh lùng: “Quản gia, định theo gia pháp!”

      Quản gia vốn cúi đầu đứng ở bên, vừa nghe lời Phong Mạc Thần, liền do dự đứng ra, thấp giọng “Khởi bẩm Vương gia, gia pháp là đánh hai mươi trượng, có phải...”

      Phong Mạc Thần nghiêm nghị đảo ánh mắt sắc bén, hai tay để sau lưng: “Thế nào? Ngươi có ý kiến sao?”

      Quản gia bị dọa lui về phía sau mấy bước, trán toát mồ hôi lạnh, ấp úng đáp, “Lão nô dám.”

      Thị vệ tiến lên,bao vây Bạch Ly Nhược, chắp tay : “Vương phi, xin thứ lỗi.”

      Hàn Thiên Mạch tay che Bạch Ly Nhược, ánh mắt rét buốt chưa từng thấy trước nay: “Thần, ngươi làm như vậy, có phải quá đáng hay ?”

      Phong Mạc Thần lãnh nhạt: “Hàn công tử, đây là gia của bổn vương, khi nào đến phiên ngươi can thiệp?”

      Hàn Thiên Mạch nghiến răng “Rắc rắc”, nắm chặc hai đấm, nổi cả gân xanh: “Thần, ngươi ghen tỵ với ta thân cận cùng Vương phi, cho nên muốn trừng phạt nàng, đúng ?”

      Lời này vừa thốt ra, mọi người ồ lên, sắc mặt Phong Mạc Thần lại chưa từng khó coi hơn, đôi mắt lóe lên tia băng hàn lạnh đến thấu xương, cả giận : “Còn mau kéo tiện nhân này ra ngoài.”

      Hàn Thiên Mạch phát bắt được ống tay áo Bạch Ly Nhược, cả người nằm trong tình trạng chuẩn bị ứng chiến, lãnh đạm : “Thần Vương, ngươi quả ghen tỵ, phải !”

      Phong Mạc Thần nhìn tay Hàn Thiên Mạch, tầm mắt giống như lưỡi dao, hận được hung hăng đem nó băm nát, Hàn Thiên Mạch trả về ánh mắt lạnh lẽo, tầm mắt hai người ngừng giao chiến, tựa hồ có tia lửa tóe ra.

      Bạch Ly Nhược thu hồi ống tay áo của mình, hướng phía Hàn Thiên Mạch cúi: “Đa tạ tình cảm của Hàn công tử, Ly Nhược thân là Thần Vương phi, vô luận như thế nào cũng trốn thoát đâu.”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 31: Bị phạt đánh (2)

      Lời của nàng cực kỳ dịu dàng, ý là nếu như ngươi muốn ta chịu nhiều hình phạt thêm nữa, đừng bảo vệ ta.

      Hàn Thiên Mạch than dài hơi, gương mặt tuấn tú lộ vẻ thương tiếc, xoay người hướng về phía Bạch Ly Nhược đạm : “ xin lỗi.”

      Bạch Ly Nhược cúi đầu, khổ sở cười tiếng, chứa trong hàng mi dày là hình bóng như ma vương của ai kia, khuôn mặt tuyệt mỹ, mang theo chút đơn, nhìn Hàn Thiên Mạch trong lòng sợ hãi.

      Thấy Bạch Ly Nhược bị mang , tinh mâu của Hàn Thiên Mạch sụp xuống, từng bước tiêu sái đến bên cạnh Phong Mạc Thần, bình tĩnh : “Bắt đầu từ hôm nay, ta nhận lời mời của ngươi, ở lại Vương phủ.”

      Phong Mạc Thần nghiến răng, gương mặt tuấn mỹ lóe hàn quang, khiến bầu khí cũng căng thẳng, giọng bỗng nhiên, lạnh lùng hẳn: “Ngươi chắc chắn ?”

      “Sao thế? Bây giờ Thần Vương gia hối hận rồi à?” Hàn Thiên Mạch lãnh cười.

      “Tùy ngươi.” Phong Mạc Thần phất tay áo, xoay người rời .

      Hình phạt đánh hai mươi trượng, nặng tàn phế, hư tổn gân cốt, Bạch Ly Nhược bị đưa trở về Lạc Hoa viện, nữ quan nhìn nàng, cách rất kỳ quái, vị Vương phi dịu dàng yếu ớt này, lại có thể chịu được hai mươi gậy.

      Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, quần áo người đầy vết máu loang lổ, phần y phục phía sau lưng sớm bị rách từng mảnh, càng lộ vết máu, số vết thấy cả da thịt, như những chú bướm đỏ vờn nhau trong trung, bộ lưng ban đầu trắng tuyết nay chằng chịt vết thương, thê thảm đến nỡ nhìn.

      Bạch Ly Nhược bôi xong thuốc, nằm lỳ ở giường, nhúc nhích, Tiểu Man ở bên cạnh vẫn rơi lệ, y nữ kê toa thuốc lưu thông máu, để lại ít thuốc bôi cao, thở dài rời khỏi.

      “Tiểu Man, có thể cho ta ly nước ?” Mồ hôi Bạch Ly Nhược chảy ròng trán, sống lưng nóng rát như lửa đốt.

      ly trà xanh nóng hổi xuất trước mắt nàng, nàng chống khủy tay xuống giường, khó khăn đứng dậy.

      Bỗng có cánh tay đưa tới dìu lấy nàng, quay đầu nhìn lại, Hàn Thiên Mạch ở bên giường, vì cố nén đau đớn, môi dưới Bạch Ly Nhược có dấu răng mờ, rướm tia màu .

      “Đa tạ Hàn công tử” Bạch Ly Nhược yếu ớt mỉm cười, mặt tái nhợt, tia huyết sắc.

      Hàn Thiên Mạch đưa ly trà cho nàng, lại từ trong tay áo lấy ra bình sứ màu trắng, ôn hòa “Bên trong là dược lưu thông máu, nàng hãy ăn vào .”

      Bạch Ly Nhược thuận theo nhận bình sứ, đổ ra hai viên thuốc, toàn màu nâu, có mùi thơm, sau khi ăn vào môi còn lưu lại hương.

      Tiểu Man từ bên ngoài ôm đống thuốc quay về, chỉ chú ý đến người Bạch Ly Nhược, thở hổn hển : “Tiểu thư, những thứ này đều mang từ Bạch phủ tới, nhưng Tiểu Man biết chữ, người xem chút có món nào dùng được .”

      Chương 32: Dường như từng quen biết

      Bạch Ly Nhược nhíu mày lại, đặt ly trà ở đầu giường, giọng : “Tiểu Man, ngươi mang nhiều thuốc như vậy làm gì, Hàn công tử nhìn thấy chê cười.”

      Hàn Thiên Mạch khẽ lắc đầu, vớ lấy chút thuốc xem tí, lên tiếng bảo: “Tiểu Man nương rất cẩn thận rồi, những thứ thuốc này là loại thượng hạng, đối với vết thương có công dụng rất tốt.”

      Xem nè, Hàn công tử cũng khen ngợi nô tỳ đó.

      Bạch Ly Nhược cười khẽ tiếng, Hàn Thiên Mạch thấy ngẩn cả người, dưới tình hình này, nàng còn cười được?

      “Vương phi, phải là do người hạ độc, tại sao lại giải thích?” Hàn Thiên Mạch ý vị thâm trường nhìn Bạch Ly Nhược cái, trong lời giấu điều gì.

      Bạch Ly Nhược lắc đầu dịu dàng: “Có cái gì để giải thích chứ, vốn biết ta bị oan uổng, nhưng mà chân tướng ra sao, tới bây giờ cũng quan trọng, chỉ cần có thể đạt mục đích của , uốn méo chân tướng, ai có thể chữ

      Hàn Thiên Mạch cúi đầu, che giấu nét phức tạp trong mắt, nhạt nhạt : “Ly Nhược, nàng chịu ủy khuất rồi.”

      Nhìn Hàn Thiên Mạch muốn rồi lại thôi. Trong đầu Bạch Ly Nhược bỗng lóe lên tia sáng, dường như trước đây lâu, họ biết nhau, đôi môi mềm khẽ mở “Hàn công tử, trước kia chúng ta có phải từng gặp nhau?”

      Hàn Thiên Mạch lộ ra vẻ mặt giảo hoạt, ánh sáng thấp thoáng: “chúng ta, gặp qua?”

      Bạch Ly Nhược lắc đầu, thản nhiên : “Ta chỉ nhớ được chuyện tình hai năm gần đây, còn hai năm trước kia ta là ai, xảy ra chuyện gì, tất cả đều biết, Hàn công tử, ngươi giúp ta , ngươi có thể chữa trị cho ta ?”

      Hàn Thiên Mạch mỉm cười, giọng , “ được, bây giờ, thể.”

      Bạch Ly Nhược thở dài: “Cha ta trước kia tìm rất nhiều đại phu, nhưng bất kể như thế nào, cũng trị khỏi được cho ta, ta cảm thấy, mình phải là Nhị tiểu thư Bạch gia đơn giản như vậy.

      Hàn Thiên Mạch kéo chiếc chăn bông, đắp lên người Bạch Ly Nhược, trong lời có ý gì đó: “ ra , có thể mất trí nhớ, cũng chưa hẳn là chuyện tốt, ít ra, tất cả đều có thể làm lại từ đầu.”

      “Nhưng mà, bị mất nhiều ký ức như vậy, nhân sinh trống rỗng, mình đơn độc, ta cũng biết con đường tại ta là đúng hay sai”, Bạch Ly Nhược co gối, hai tay ôm lấy chân, cằm chống đầu gối.

      “Cứ theo cảm giác của nàng , là được rồi.” Khẩu khí Hàn Thiên Mạch vô cùng đạm, lần nữa kéo chiếc chăn bông che người Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược nhàng gật đầu, nàng dường như cảm thấy, nàng cùng Hàn Thiên Mạch từng gắn bó với nhau, nhưng nàng tài nào giải thích được.

      Hàn Thiên Mạch từ tốn đứng lên, dịu dàng “Sau này, ta ở tại biệt uyển của Vương phủ, cách Lạc Hoa viện rất gần, có chuyện gì cần thiết, cứ sai Tiểu Man tìm ta.”

      Bạch Ly Nhược mỉm cười, đưa mắt nhìn Hàn Thiên Mạch bước ra ngoài.

      Gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần bỗng u ám mảng, đôi mắt nham hiểm dán vào bóng lưng Hàn Thiên Mạch, giống như muốn phóng lửa đốt cháy vậy.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 33: Muốn đánh nhau sao

      Gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần bỗng u ám mảng, đôi mắt nham hiểm dán vào bóng lưng Hàn Thiên Mạch, giống như muốn phóng lửa đốt cháy vậy.

      Đôi môi mỏng mím thành đường thẳng tắp quay sang chỗ khác, với ám vệ trong bóng tối, “ điều tra hành tung hai năm nay của Hàn Thiên Mạch cho ta...”

      Ám vệ đột nhiên thân, quỳ chân xuống, dạ lên tiếng rồi biến mất bầu trời Vương phủ.

      Phong Mạc Thần trở về Lạc Hoa viện mà lại tới biệt uyển của Hàn Thiên Mạch, có cảm giác trước kia Hàn Thiên Mạch có quen biết với Bạch Ly Nhược, dựa vào thái độ của Khổng Tước biết lúc trước bọn họ phát sinh chuyện gì.

      Bên trong biệt uyển, Hàn Thiên Mạch cởi áo khoác lông hồ màu xanh biếc, lộ ra y phục bên trong màu xanh nhạt, thân thủ cao ngất, ngọc thụ lâm phong.

      Nhìn chủ nhân đứng ở cửa, Hàn Thiên Mạch đem áo khoác lông hồ để sang bên, thản nhiên : “Thần Vương là tới đánh nhau sao?”

      Phong Mạc Thần tựa ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, mắt phượng thon dài mang theo vẻ tìm tòi, thản nhiên : “Tam tuyệt công tử kiềm chế được phong lưu lại muốn vì nữ nhân đánh nhau với ta sao?”

      Hàn Thiên Mạch chớp mi, tay chống nạnh: “Người khiêu khích là ngươi, Thần vương, tính cách này hình như cũng phải của ngươi.”

      “Bổn vương dùng gia pháp xử phạt Vương phi của mình, Hàn công tử cớ gì ra lời ấy, chẳng lẽ Tam tuyệt công tử cùng Vương phi quen biết từ trước.” Phong Mạc Thần lạnh nhạt, khẩu khí có chút thiện cảm.

      Sắc mặt Hàn Thiên Mạch trầm xuống, tay chống hàm dưới, hỏi ngược lại, “Nếu như ta cùng Vương phi có quen biết nhau, Phong Mạc thần ngươi định làm gì?”

      Bỗng chốc sắc mặt Phong Mạc Thần trở nên hàn, ánh mắt căng thẳng, lóe lên sắc bén nhìn Hàn Thiên Mạch hề chớp mắt, phân tích giả trong lời của , ngay sau đó lại lạnh lùng cười tiếng: “Quá khứ trước kia của Bạch Ly Nhược, Bổn vương xen vào, nhưng sau này, Hàn công tử nên giữ chừng mực.”

      “Sao thế? Ngươi phải thích Bạch Thanh Loan sao? Khẩu vị tại thay đổi rồi à?” Khóe môi Hàn Thiên Mạch vẽ ra nụ cười, thản nhiên bằng chúng ta làm cuộc trao đổi ? Ta giúp ngươi đem Bạch Thanh Loan từ hoàng cung về, ngươi giao Bạch Ly Nhược cho ta.”

      “Vọng tưởng!” Phong Mạc Thần quả quyết cả giận “Bổn vương nếu muốn Bạch Thanh Loan, cho dù nàng ta có là hoàng quý phi cũng phải là của ta, về phần Bạch Ly Nhược, nàng có chết cũng phải chết ở Thần Vương phủ!”

      “Được thôi.” Hàn Thiên Mạch mỉm cười, ánh mắt lên thần sắc phức tạp, khẽ ngửa đầu nhìn xà ngang nóc nhà, giọng : “Phong Mạc Thần, rồi ngươi phải hối hận.”

      Phong Mạc Thần xoay người: “Hàn Thiên Mạch, Bổn vương cảm thấy ngươi nữ nhân xa lạ mà trở mặt, nếu để cho Bổn vương tra ra các ngươi trước kia có liên quan gì, Bạch Ly Nhược phải chết ngươi cả đời cũng thể vào kinh thành nửa bước!”

      Hàn Thiên mạch nhìn bóng lưng Phong Mạc Thần, khóe môi vẽ ra nụ cười quỷ dị: “Tra ư? Hy vọng ngươi có thể điều tra ra.”

      Chương 34: Bình yên nhoi

      Thời gian Bạch Ly Nhược nằm giường nửa tháng, ngày nào Hàn Thiên mạch cũng qua đó thăm nàng, cùng nàng chuyện phiếm, đàm luận những chuyện lớn của quốc gia. nghĩ Khổng Tước tâm chỉ lo cho thiên hạ mà lại đem quyền lực của Thần vương ra phân tích ràng.

      Bạch Ly Nhược đối với chính trị có hứng thú, chẳng qua là nghe những chuyện ra, trong lòng như biết chuyện của mấy trăm năm trước, hơn nữa những thứ này cùng nhịp thở với .

      Phong Mạc Thần cũng tới Lạc Hoa viện thăm nàng, lúc ấy Khổng Tước ở đó, hai người tầm mắt giao nhau, cuối cùng nghe thấy Bạch Ly Nhược câu “Hàn đại ca” Nghe xong, Phong Mạc Thần tức giận liền rời

      Trong thư phòng, Phong Mạc Thần thân mặc cẩm bào, cổ áo cùng ống tay áo dùng chỉ vàng thêu hoa văn, giày da hươu đế đen, người đứng trước cửa sổ, thân thủ rắn rỏi, khí chất vương giả, trông lóa mắt.

      khẽ hé mắt, xoay người về phía sau, lãnh đạm với ám vệ “ cách nào tra ra được hành tung hai năm nay của ? Chẳng lẽ các ngươi lại bất tài vậy sao?”

      Ám vệ quỳ chân xuống đất, đầu cúi xuống, hai tay nắm vào giơ cao lên đầu, “Bẩm Vương gia, Hàn Thiên Mạch ba năm trước đây sau khi chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng liền biến mất, điều tra được nửa điểm hành tung.”

      Phong Mạc thần giận dữ, phất tay áo “Bổn vương cho các ngươi thời gian ba ngày, nếu tra ra hành tung ba năm nay của , toàn bộ các ngươi tự sát cần xin Bổn vương tha thứ!”

      Ám vệ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dạ tiếng rồi khom người lui ra.

      Lúc lui tới cửa truyền đến thanh lạnh như băng quát lên “Để cho Ảnh Môn hiệp trợ các ngươi, trong ba ngày Bổn vương nhất định phải biết tất cả hành tung trong ba năm qua của Hàn Thiên Mạch.”

      Trong lúc đó, Khổng Tước ngồi giường, hai tay trắng nõn đều mở, xoay vòng trước mắt Bạch Ly Nhược, mỉm cười “Xem cho kỹ nhé, tay ta có gì cả...”

      Bạch Ly Nhược và Tiểu Man mắt mở lớn, chớp mắt nhìn chăm chú vào tay , nghe thanh ấm áp vang lên lần nữa, “Chú ý, ta muốn thay đổi...”

      “Tay trái khép lại, mở ra, có gì cả...”

      “Tay phải mở ra, khép lại, cũng có gì cả...”

      “Nhìn lại, ơ, đây là cái gì?”

      Hai tay của Hàn Thiên Mạch vỗ vỗ, đợi Bạch Ly Nhược và Tiểu Man nhìn , trong tay có nhiều hơn cây tường vi, Tiểu Man vỗ tay hay, ngưỡng mộ nhìn Hàn Thiên Mạch.

      Khuôn mặt nhắn kích động đỏ bừng, hưng phấn hỏi “Hàn công tử, người có thể dùng trò này để biến ra bạc ? Như vậy cũng cần phải cực khổ kiếm tiền nữa...”

      Hàn thiên Mạch cau mày, bối rối “Kiếm bạc rất đơn giản, nhưng phải đợi đến ngày mai...”

      Bạch Ly Nhược mím môi cười tiếng “Đúng vậy, Hàn công tử mang theo rất nhiều đồ nhưng lại có mang theo bạc...”

      xong đưa tay móc từ trong tay áo Hàn Thiên Mạch ra cây tường vi, khăn tay, còn có chút đồ ăn vặt. Tiểu Man bĩu môi “A, Hàn công tử ăn gian...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :