1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 15: Xử lý việc xấu trong nhà (Thượng)

      Phòng ngủ Thần Hòa Hiên, Bạch Ly Nhược ngủ vô cùng yên ổn, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Thức tỉnh từ cơn ác mộng, nàng mơ thấy, cả nhà Bạch gia bị giết hết, bị tịch thu cả tài sản, khắp nơi toàn là máu, Bạch lão tướng quân đứng rất xa trừng mắt nhìn nàng, giận dữ mắng nàng là ‘Đồ sao chổi’.

      Xoa nhịp tim đập loạn, nàng thân quần áo phong phanh ra: “Tiểu Man, Tiểu Man.”

      Nàng đốt nến lên. Trong ánh sáng mờ mờ xuất trước khuôn mặt tái nhợt của nàng, phải là Tiểu Man, mà chính là Phong Mạc Thần mang theo đám thị vệ.

      Bạch Ly Nhược cầm cây nến trong tay, trong y phục tuyết trắng mơ hồ có thể thấy được dáng người đầy linh lung, mái tóc đen nhánh xõa ở bên hông. Nàng sững nhìn khách mời mà đến, nhất thời xảy ra chuyện gì.

      gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần phủ tầng sương mỏng, trong mắt bỗng lên tia lửa, biết cho dù ra tay, những nữ nhân khác trong phủ cũng nhất định động thủ đối phó với Tích Ngọc cùng hài tử trong bụng. Chẳng qua là nghĩ tới, người này chính là nàng.

      “Lục soát cho ta.” Phong Mạc Thần lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén hướng nhìn Bạch Ly Nhược.

      Lòng Bạch Ly Nhược đột nhiên căng thẳng, cây nến trong tay sáp nóng hổi, ngón tay mãnh khảnh bị bỏng nóng run lên, nàng lạnh nhạt nhìn chung quanh tìm kiếm thị vệ.

      “Bẩm Vương gia, tìm được rồi.” thị vệ đem bao trà đưa cho Phong Mạc Thần, nhận lấy rồi ngửi.

      “Vương gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Bạch Ly Nhược nghi hoặc nhìn Phong Mạc Thần, nhăn lại đôi lông mày đen.

      “Tích Ngọc và Đan Cơ sau khi uống trà ở nơi này liền trúng độc, hài tử của Tích Ngọc còn nữa” lời lạnh như băng từ miệng Phong Mạc Thần nhả ra, khí dường như băng giá thêm.

      Bạch Ly Nhược hơi ngẩn ra, hai tay giao trước ngực, vào trong tay áo, lạnh lùng: “Vương gia là hoài nghi ta sao?”

      “Ngự y xem qua, Tích Ngọc và Đan Cơ cùng trúng độc, độc tạm thời giải trừ, chỉ cần đem tra xét, bao lá trà này có khác thường hay , tất cả cũng sáng tỏ.” Phong Mạc Thần nghiêm nghị xoay người, khẽ vỗ áo sau, xoải bước rời .

      Phòng ngủ rất nhanh quay về yên tĩnh. Bạch Ly Nhược cơ hồ có thể đoán được kết quả, đúng là phụ mong đợi của mọi người, trong lá trà có độc.

      Cho nên Bạch Ly Nhược bị giáng xuống Lạc Hoa viện, hết thảy tì thiếp chờ nhìn có chút hả hê.

      Phong Mạc Thần nhìn bao trà trong tay, nhớ tới ánh mắt khuất phục lại kinh thường của Bạch Ly Nhược, ngực bỗng nhiên đau xót, tại sao luôn xem nàng cùng kiêu ngạo kia là người?

      Chẳng lẽ, thích Bạch Ly Nhược sao? ràng ở chỗ Thái hậu nhìn nàng, hề có nửa động tâm nào.

      Đặt bao trà bàn, đột nhiên đứng dậy, lửng thững ra thư phòng, hướng về phía ám vệ trong chỗ tối, quát lên câu: “Các ngươi cần theo Bổn vương!”

      Sau đó vang lên tiếng xột xoạt, rồi hề có bất kỳ động tĩnh gì nữa. muốn tự mình xử lý việc xấu trong nhà, thể để cho bất cứ kẻ nào dễ dàng biết.

      Chương 16: Xử lý việc xấu trong nhà (hạ)

      Bên trong Ngọc Hương uyển, Tích Ngọc lòa xòa y phục mà nằm, nghĩ tới trừ nghiệt chủng trong bụng dễ dàng như vậy, còn giải quyết luôn cả vị Vương phi đó. Ông trời đúng là giúp nàng.

      Nghe thấy tiếng hạ nhân quỳ đất, sau đó là thanh vấn an, nàng giả vờ thân thể suy yếu, hướng về phía người nhàng cúi.

      Phong Mạc Thần trầm tĩnh nhìn nàng, phất tay bảo tất cả hạ nhân lui ra, bàn tay thon dài nắm lấy cái cổ trắng nõn “Tích Ngọc, ai cho ngươi có lá gan hãm hại Vương phi?”

      Sắc mặt Tích Ngọc tức khắc trắng bệch, run run cố nở nụ cười “Vương gia, Tích Ngọc ý của người.”

      Phong Mạc Thần bóp chặt ngón tay, vang lên bên tai tiếng xương “Răng rắc”, nhìn Tích Ngọc đổ mồ hôi lạnh trán, lạnh lùng cười tiếng “Biết tại sao người nào có thể mang thai con nối dõi cho Bổn vương ?”

      Mặt Tích Ngọc trắng bệch như tờ giấy, thanh giống như ruồi nhặng “Bởi vì Hoa ma ma cho chúng thần thiếp thuốc bổ.”

      Phong Mạc Thần buông tay, lãnh cười, ánh mắt giống như ngọn lửa thập phần nguy hiểm “Lầm rồi, thứ thuốc kia, cũng chỉ là thuốc bổ bình thường. Nguyên nhân chính, là những thứ cỏ này.”

      Phong Mạc Thần đến gần cửa sổ, vuốt ve chậu cỏ tươi tốt “Cái này gọi là Tử Tiếc thảo, hỗn hợp có Long Tiên hương và Xạ hương, nữ nhân hít vào mang thai nữa.”

      Tích Ngọc loạng choạng, khó hiểu nhìn nam tử cao ngất tuấn mỹ, hai tay níu lấy y phục trước ngực, bực tức “Vậy tại sao thiếp còn có thể mang thai?”

      “Cái này phải hỏi ngươi, người tên nam nhân kia, có phải là có mùi Long Tiên hương và Xạ hương?” Phong Mạc Thần như trước hờ hững đùa bỡn Tử Tiếc thảo, nụ cười ngay khóe môi như ngục la sát.

      Thân thể Tích Ngọc liền mềm nhũn , ngồi liệt mặt đất. ra cái gì cũng biết, chỉ là bàng quan với chuyện các nàng đấu đá lẫn nhau.

      Phong Mạc Thần lạnh lùng xoay người, vuốt bùn đất trong tay, cười tà mị:

      “Tích Ngọc, Bổn vương vì giữ lại thể diện cuối cùng của ngươi, ngươi cũng nên để cho Bổn vương thất vọng lần nữa!”

      Nước mắt Tích Ngọc rơi như mưa, nàng còn có thể được lựa chọn sao?

      Từ khi mười bốn tuổi, nàng theo . Ba năm trôi qua, vốn nghĩ rằng có chút tình cảm, ai ngờ, lại máu lạnh như vậy, nàng chẳng qua là, đường bị ép buộc.

      lại hỏi lý do, thậm chí hỏi tên nam nhân kia là ai.

      Phong Mạc Thần, ngươi là đồ động vật máu lạnh, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!

      Tích Ngọc cười nhìn gương trang điểm, Phong Mạc Thần rời . lần cuối, nàng vì bản thân trang điểm cho mình đôi mắt như tranh vẽ, từng giọt từng giọt, tỉ mỉ vô cùng, thay mới y trang, nằm giường, chiếc trâm cài tóc bén nhọn xẹt qua cổ tay, mùi máu tươi ngừng lan tràn.

      Tích Ngọc cười nhắm mắt lại, nàng sai lầm rồi sao? Cả đời này, sai lầm rồi ư? Nàng mới mười bảy tuổi, mười bảy năm, nhưng chính là cả đời, cả đời Tích Ngọc này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 17: Nhất thời hợp với hoàn cảnh

      ai biết Tích Ngọc chết là vì nguyên nhân gì. Tuy vậy ở Vương phủ, thị thiếp được sủng ái treo cổ thường xuyên, có ai truy cứu cái chết của các nàng. Bởi vì, ở thời đại này, nhân mạng của tiện tì vốn chỉ là cỏ rác.

      Bạch Ly Nhược trong Lạc Hoa viện, cuộc sống mặc dù khổ cực, nhưng cũng vui vẻ tự do tự tại. Nàng và Tiểu Man ở vườn sau hoang vu trồng ít rau xanh, trang trải cuộc sống tự cấp tự túc mỗi ngày.

      Đảo mắt đến mùa đông, phòng ốc ở Lạc Hoa viện ngày càng tàn tạ, ngay cả qua mùa đông chăn bông cũng có. Bạch Ly Nhược trải toàn bộ áo bông giường ươn ướt, nhìn gió lùa vào phòng, nàng thầm cầu đông qua nhanh.

      Ban đêm, trời nổi tuyết, đây là trận tuyết đầu mùa. Bạch Ly Nhược ngủ ở giường bị đông cứng chợt tỉnh giấc. Nhìn thấy bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, tạm thời ngủ được, ngay sau đó choàng áo lông trắng, ra cửa thưởng tuyết.

      biết sao mai vàng cũng nở hoa rồi. Cánh hoa xinh đẹp ở trong tuyết ngạo nghễ vươn thẳng. Có lẽ do ở nơi này ít người, cây mai vàng mới có thể nhàng khoe sắc.

      Bạch Ly Nhược xõa mái tóc ở bên hông, búi tóc lên, chậm chạp tới cây mai, hoa mai lay động.

      Tay nàng vốn trắng ngần, bởi vì trồng rau lại bị đông làm lạnh, khiến vài vết nứt da xuất ngay tay áo, nhìn qua thấy mà giật mình.

      Cánh tay nàng vươn ra, muốn hái đoá mai vàng, bàn tay dừng ở giữa trung, do dự trong chốc lát, lại để xuống.

      Giữa bầu trời, đôi chim ra ngoài kiếm ăn, đậu xuống đầu cành mai, hai con chim đứng tựa sát vào, mổ lông cho nhau.

      Bạch Ly Nhược nhạt cười tiếng, nụ cười tươi rói, như hoa đào nở rộ. Nàng nhàng lẩm bẩm: “Lòng mới gặp mà tình thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành.”

      Bỗng, cảm thấy ánh mắt sắc nhọn, lạnh như băng tuyết, nàng run lên chút, chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Phong Mạc Thần đứng trong đống tuyết.

      Phong Mạc Thần cả người cẩm y màu đen, gương mặt tuấn tú dường như có tầng băng mỏng đông lại, đôi môi mỏng thẳng tắp, từng bước đến Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược cúi đầu lui về phía sau vài bước, khẽ khom lưng vấn an, nhưng ngay sau đó xoay người quay về Lạc Hoa viện.

      Phong Mạc Thần vội túm lấy cổ tay trắng nõn của Bạch Ly Nhược, ánh mắt trong suốt mà lạnh lùng bình tĩnh dừng ở gương mặt nàng: “Ngươi vừa mới cái gì?”

      Cổ tay Bạch Ly Nhược gần như bị siết chặt, cố nén đau đớn, nàng cau mày đem lời thỉnh an lần nữa: “Vương gia vạn an.”

      Phong Mạc Thần nhíu mi, lực đạo trong tay tăng mấy phần: “Cái câu trước, lòng mới gặp mà tình thắm, nguyện kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành.”

      Bạch Ly Nhược biết câu này có cái gì đúng, khẽ gật đầu: “Thiếp cũng biết nghe câu này ở đâu, nhìn thấy hai con chim kia, nhất thời cảm thấy hợp với hoàn cảnh, nên thốt ra.”

      Chương 18: Cố ý đùa giỡn

      Phong Mạc Thần dần nghi ngờ. Ngay cả Bạch Thanh Loan quên mất những lời này, nàng làm sao có thể biết?

      Cổ tay Bạch Ly Nhược bị nắm chặt, lạnh nhạt “Vương gia, người có thể thả tay thần thiếp ra ?”

      Phong Mạc Thần liếc nhìn cánh tay sưng lên, mới buông ra hờ hững : “Dấu vết tay ngươi là sao?”

      Bạch Ly Nhược dường như cố gắng lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với : “Chỉ là nứt da mà thôi. Thời gian còn sớm nữa, thần thiếp phiền Vương gia thưởng tuyết.”

      xong cũng quay người hướng về Lạc Hoa viện, Phong Mạc Thần bám theo ngay, Bạch Ly Nhược nhất thời có chút bối rối, sau khi vào phòng, muốn đóng cửa, Phong Mạc Thần cố tình lách ra phía sau.

      tay nàng vịn cửa, nghiêm mặt đứng ở đó, truyền đến thanh của Phong Mạc Thần: “Làm gì thế? hoan nghênh bổn vương vào ngồi chút sao?”

      Bạch Ly Nhược khẽ khom người “Thần thiếp dám, chẳng qua vì Lạc Hoa viện đơn sơ gió lùa, sợ ảnh hưởng Vương gia.”

      Phong Mạc Thần cũng đáp lại, đẩy Bạch Ly Nhược, xoải bước vào.

      Nhìn thấy toàn cảnh Lạc Hoa viện, khẽ cau mày, Vương phủ lại có chỗ khủng khiếp này ư?

      Khi ánh mắt của dừng tại chiếc giường sau cánh cửa, ánh mắt đột nhiên tối sầm, thường ngày nàng ở nơi thế này sao?

      Bạch Ly Nhược kéo ra cái ghế cũ “Vương gia mời ngồi, thần thiếp pha ly trà nóng.”

      Phong Mạc Thần kéo tay áo Bạch Ly Nhược muốn rời , lạnh giọng “Ngươi cũng ngồi xuống , kể cho bổn vương biết chút chuyện về Thanh Loan khi còn bé.”

      Bạch Ly Nhược bị kéo buộc phải ngồi xuống, mặt chút thay đổi , “Vương gia có lẽ biết, ta tuy là Nhị tiểu thư Bạch gia, nhưng hai năm trước mới nhận tổ quy tông tiến vào Bạch gia. Cho nên đối với chuyện của tỷ tỷ, ta biết gì cả.”

      Phong Mạc Thần nhíu mày chặt hơn, cánh tay nắm lấy Bạch Ly Nhược ngừng di chuyển, cuối cùng tới chiếc eo của nàng, nhìn ánh mắt hề chớp của nàng, nàng dối.

      Tại sao lại trùng hợp như thế? Hết lần này tới lần khác đều là hai năm.

      “Như vậy , cho ta biết chuyện của ngươi và Thanh Loan trong hai năm tại Bạch phủ.” Độ nóng bàn tay Phong Mạc Thần choàng ngay vòng eo nhắn, làm cho nàng thích.

      Bạch Ly Nhược khẽ động nửa mình, muốn rời khỏi bàn tay kìm giữ của , lại bị cái kéo vào trong ngực, thân thể mềm mại cứng ngắc, nàng cắn chặt môi dưới, “Vương gia, tỷ tỷ năm trước gả vào hoàng cung, giữa chúng ta gặp mặt nhau rất ít.”

      Bàn tay Phong Mạc Thần bỗng vén áo lông của nàng lên, lộ ra bên trong áo xuân phong phanh, mặc như thế, khó trách khuôn mặt nhắn lạnh đến phát tím.

      vui mím môi “Tại sao mặc áo bông?”

      Bạch Ly Nhược ngừng thở gấp, nhìn thoáng qua quần áo mùa đông giường, siết chặt cổ áo của mình, thấp giọng “Ta, lạnh.”

      Phong Mạc Thần giễu cợt cười tiếng. Nữ nhân quật cường này, bàn tay xuyên qua áo xuân màu lam, vuốt ve da thịt trắng mịn mềm mại, trầm tiếng “Thân thể lạnh như vậy, còn sao.”

      Bạch Ly Nhược cũng chịu được bàn tay trêu chọc nữa, thình lình đứng dậy, cúi đầu : “Vương gia, trời còn sớm, kính thỉnh Vương gia trở về Thần Hoà hiên nghỉ ngơi.”
      tart_trung thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 19: Thích hợp với

      Ánh mắt Phong Mạc Thần thoáng chốc tối sầm, khóe môi lạnh nhếch thành vòng cung: “Ngươi đuổi Bổn vương sao?”

      “Thần thiếp dám.” Bạch Ly Nhược vẫn cúi đầu như cũ.

      Phong Mạc Thần cười khẩy, ánh mắt nhất thời trở nên nham hiểm: “Bổn vương thấy phải ngươi dám.”

      Bạch Ly Nhược còn muốn phân trần, chiếc eo nhắn bị nắm lấy, người bị ôm, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào đáy mắt sâu của , trong lòng chợt lạnh, nhíu mày : “Vương gia, có lẽ lúc này thích hợp.”

      “Ngươi là Vương phi của Bổn vương, vậy ngươi ta biết, lúc nào là thích hợp.” Phong Mạc Thần ném Bạch Ly Nhược lên giường, xé rách y phục của nàng, đặt nàng ở phía dưới.

      Bạch Ly Nhược vùng vẫy, vải trải giường bị nàng kéo ra thành đoạn, tiếng vải rách vang lên, sau đó chân nàng thực cú đá xoáy.

      Phong Mạc Thần ngờ tới nàng có bản lĩnh. bị đá lui về phía sau che ngực, kinh ngạc nhìn Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược cũng bị chính hành động của mình làm sợ hết hồn, mới vừa rồi chẳng qua là bản năng mà thôi. Thấy ánh mắt cực kỳ phẫn nộ của Phong Mạc Thần, nàng co rúm thụt lùi phía sau.

      Phong Mạc Thần nghiến răng, trong đôi mắt phượng tóe lên tia lạnh lẽo, nàng dám phản kháng ? Bước nhanh đến phía trước, kìm hai tay nàng lên đỉnh đầu, tay xé rách quần áo còn lại người nàng.

      Bạch Ly Nhược tràn nước mắt, lần nữa nhấc chân đá , nhưng bị gắt gao đặt dưới thân, bên tai truyền đến lời của : “Vương phi, nhiều ngày gặp, ngươi dường như quên mất bổn phận của mình phải!”

      Bạch Ly Nhược cắn môi dưới đến nỗi ra cả tơ máu, tóc nàng xốc xếch ngay tại khóe miệng,

      ánh mắt kinh hãi, gằn từng chữ : “Vương gia, thị thiếp người nhiều như mây, sao lại làm khó thần thiếp?”

      Phong Mạc Thần lạnh lùng cười tiếng, đem vật duy nhất còn người nàng xé rách, “Bổn vương chính là thích xem ngươi khổ sở!”

      Bạch Ly Nhược còn kịp phản kháng nữa, Phong Mạc Thần động thân mà vào. “Đường hành lang” thắt chặt của nàng khiến quên hết tất cả, kịp chờ nàng tiếp nhận, chạy cuồng dã ở trong cơ thể nàng.

      Đối với Phong Mạc Thần, đây là đêm vui sướng. Ở người nữ nhân khác tài nào tìm được vui thích như niềm khoái cảm người nàng. Thân thể của nàng và thân thể của quá phù hợp, quả thực là chỉ dành riêng cho mình .

      Còn với Bạch Ly Nhược, đây là đêm khuất nhục. lần lượt đoạt lấy, biết thoả mãn cưỡng chiếm, làm cho nàng cả người tiều tụy. Sau mỗi lần ngất , luôn bị thay đổi tư thế của cơ thể tới mức đau đớn làm thức tỉnh. Đợi chờ nàng, là lần khác hành hạ.

      Bình minh hôm sau, Phong Mạc Thần nhìn ngất trong ngực khẽ cau mày, thể chất của nàng kém như vậy sao? Nhìn khuôn mặt trắng bệch, sinh lòng thương tiếc, giơ tay lên chạm vào mi tâm nàng, tiếp đó hôn lên giữa trán.

      Chương 20: nên bố thí

      Lúc đứng dậy mặc quần áo, nhìn thoáng qua tấm ván gỗ giường đơn sơ, chợt hiểu vì sao nàng mặc quần áo mùa đông, ra là y phục của nàng dùng làm chăn hết rồi.

      quật cường cứng cỏi như vậy, nàng nhờ nội vụ phòng tìm giúp cho tấm chăn sao? Người trong Vương phủ phải mỗi tháng đều có chi bạc cùng ít đồ dùng.

      Sáng sớm, khi Tiểu Man hầu hạ Bạch Ly Nhược thay quần áo, phát giọt lệ ngay khóe mắt nàng cùng chăn đệm bừa bãi, nàng suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, Bạch Ly Nhược lạnh nhạt lắc đầu: “Chẳng qua là bị con súc sinh chiếm đoạt, nghiêm trọng đâu.”

      Tiểu Man nhìn Bạch Ly Nhược yên lặng mặc quần áo, yên lặng dọn giường, sắc mặt bỗng tái nhợt “Tiểu thư, tối hôm qua, người bị ai ăn hiếp sao?”

      Bạch Ly Nhược quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tiểu Man “Ta sao, ngươi bận trước, ta muốn yên tĩnh chốc lát.”

      Tiểu Man nghẹn ngào rời , cũng dám khóc thành tiếng. Nàng cho là, tiểu thư của nàng bị kẻ xấu vũ nhục. Đều do nàng cả, buổi tối ngủ say quá, nàng thể bảo vệ tốt tiểu thư.

      Buổi trưa đến, hai người đều quên nấu cơm, người ở trong phòng ngẩn ra, người ở ngoài phòng lơ ngơ, cho đến khi Hoa ma ma phái người đem ít chăn bông và áo bông, cùng số đồ dùng khác, hai người mới tỉnh lại.

      Nhìn Lạc Hoa viện đổi mới hoàn toàn, Bạch Ly Nhược có loại suy nghĩ kinh tởm. Nàng hình như là bán thân, dùng tự trọng của mình cùng với tất cả đổi lấy cuộc sống.

      Nhìn chiếc giường rực rỡ hẳn lên, nàng theo thói quen cắn chặt môi dưới, tiếp đó móng tay hung hăng cấu vào trong da thịt. Cho dù có chết, nàng cũng để cho đụng vào nàng nữa.

      Đợi mọi người rời khỏi, Bạch Ly Nhược đem tất cả vứt ra phía ngoài, bao gồm áo bông, ly trà, gấm vóc, đồ trang sức, cả cái bàn người cách nào khiêng được, liền nhờ Tiểu Man, hai người cùng nhau đem chiếc bàn to bỏ ngay đống hỗn độn ở phía ngoài.

      Tiểu Man giải thích được, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bạch Ly Nhược, chỉ cho là nàng tâm tình tốt, lặng lẽ giúp nàng, để nàng phát tiết.

      Cho đến khi mặt trời lặn, hai người mới nhớ tới, ngày dùng bữa, Tiểu Man làm đơn giản hai món ăn súp, bưng lên chén cho Bạch Ly Nhược, thế là no rồi.

      Tiểu Man cúi đầu, nước mắt tí tách rơi vào trong chén súp, xúc động kìm được.

      Bạch Ly Nhược giơ tay lên đầu Tiểu Man, miễn cưỡng giả bộ mỉm cười, trầm giọng : “Tiểu Man, ta nghĩ, ta nhịn nổi nữa, nếu như sau này ta có gì bất trắc, mình ngươi rời khỏi Vương phủ, bao giờ... trở về nữa...”

      Tiểu Man ôm lấy Bạch Ly Nhược òa khóc, tuổi nàng còn quá, biết an ủi như thế nào, chỉ có thể dùng tiếng khóc biểu đạt bất bình.

      Bạch Ly Nhược vỗ vỗ Tiểu Man, nhìn lại cái giường đơn sơ, đột nhiên có loại nôn mửa.

      Từ lần trước tự dưng được Phong Mạc Thần sủng ái, Lạc Hoa viện trở nên náo nhiệt lên, thỉnh thoảng có thị thiếp tới đây tặng đồ, toàn bộ bị Bạch Ly Nhược cự tuyệt ngoài cửa, nàng chỉ muốn cuộc sống an tĩnh, muốn cùng quan hệ bất kỳ kẻ nào nữa.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 21: Bị ăn tát

      Phong Mạc Thần lần nữa tới Lạc Hoa viện là năm ngày sau. Nhìn có bao nhiêu thay đổi, khẽ cau mày, đám hạ nhân làm việc thế nào vậy? Nhìn chiếc giường đơn bạc như cũ, mím môi: “Nội vụ có đưa chăn bông tới đây sao?”

      Bạch Ly Nhược ngồi ghế tròn, đọc sách, sách là nàng từ Bạch phủ mang đến, chút để ý lật tờ, lạnh nhạt : “Tặng rồi.”

      “Tặng hay là vứt ?” Phong Mạc Thần có chút tức giận, nàng lại dám khinh thường như vậy? nương ở viện khác, đối với xua như xua vịt như thế?

      “Ừ, như vậy cũng còn cái gì tốt.” Bạch Ly Nhược hờ hững như cũ, ánh mắt vẫn dán vào trang sách.

      Phong Mạc Thần tức giận gấp đôi, bước nhanh đến phía trước, tay tóm lấy quyển sách trong tay nàng, “Phịch” tiếng lớn mặt đất, cả giận : “Thái độ của ngươi đây là gì?”

      Bạch Ly Nhược đứng lên, lãnh mạc: “Vương gia, nơi này chẳng qua là lãnh cung của ngài. Muốn tới nơi tốt hơn, Phương Hoa cư, Đan Thanh lâu có thể thỏa mãn ngươi.”

      Bàn tay Phong Mạc Thần bóp cằm của nàng, phượng mâu tóe lên hàn quang, thanh lãnh khốc cực kỳ: “Ngươi là trách bổn vương làm sai chuyện gì sao?”

      Bạch Ly Nhược nhắm mắt lại, thờ ơ: “Thần thiếp dám!”

      Lại là bốn chữ này, Phong Mạc Thần cười nhat, nhìn cánh môi phấn hồng, cúi đầu, điên cuồng hôn, Bạch Ly Nhược cong đầu gối, đá mạnh lên vào chỗ kín của .

      Phong Mạc Thần sớm có phòng bị, tàn bạo đặt nàng vách tường, bực tức “Ngươi muốn sống nữa sao?”

      Bạch Ly Nhược ngửa đầu, sợ nhìn “Vương gia, có bản lĩnh, giết ta

      Phong Mạc Thần giận dữ, bàn tay khẽ nhếch, hung hăng tát bạt tay gương mặt trắng nõn, nhìn gương mặt thoáng sưng, khẽ hí mắt, “Sao vậy? Trước lúc xuất giá, học qua cách hầu hạ nam nhân sao?”

      Bạch Ly Nhược bị đánh đầu nghiêng qua bên, nàng chậm rãi liếm tia máu ngay khóe môi, kiên cường nhìn Phong Mạc Thần, lạnh lùng cười tiếng “Hầu hạ con cầm thú chuyên đánh nữ nhân? Vương gia quá đề cao thần thiếp.”

      Lời còn chưa dứt, má phải Bạch Ly Nhược lại bị đánh thêm bạt tay, nàng lần nữa quệt giọt máu, nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng nghênh hướng .

      Thấy ánh mắt kiên cường của nàng, Phong Mạc Thần giơ lại giáng thêm cái. Liên tục bị đánh ba bạt tai, khuôn mặt nhắn của Bạch Ly Nhược sớm sưng giống cái bánh màn thầu. Nàng cười khẩy nhìn Phong Mạc Thần, trông lại gào lên muốn tát nữa, nhắm mắt lại chặt, mảy may trốn tránh, cũng mở miệng cầu xin tha thứ.

      Phong Mạc Thần đột nhiên có cảm giác thua cuộc, lúc bàn tay cách gò má đỏ bừng phân, bỗng ngưng lại, lanh cười tiếng “Ngươi cố ý chọc giận bổn vương sao? Được lắm, Bạch Ly Nhược, bổn vương chờ tới ngày ngươi đến cầu xin ta.”

      Bạch Ly Nhược cắn răng, nhìn bóng lưng rời , phun ra ngụm huyết.

      ngờ, ngày này tới nhanh như vậy, nhanh đến mức nàng ứng phó kịp.

      Chương 22: cuộc trao đổi

      Vì Bạch lão tướng quân liên quan đến việc đảng phái chi tranh, còn Bạch Thanh Loan bị đưa vào lãnh cung, đương kim Hoàng hậu Thượng Quan Phi Yến muốn đẩy Bạch Thanh Loan vào chỗ chết. Bạch phụ thân bèn đến Vương phủ cầu xin Thần vương ra mặt, cứu Bạch Thanh Loan ra khỏi biển lửa, bị Thần vương quả quyết cự tuyệt.

      Bạch gia trong khoảng thời gian ngắn lâm vào tuyệt cảnh. Lúc Bạch Ly Nhược Thần Hòa Hiên thư phòng cầu kiến Phong Mạc Thần, ôm tiểu thiếp trong ngực.

      Nàng ta tên gọi là Minh Hương, toàn thân tản ra mùi thơm mê người. Phong Mạc Thần ra giá cao từ nước khác mua về.

      Bạch Ly Nhược đứng ở ngoài thư phòng rất xa nghe thanh nam nữ trêu chọc nhau, nàng dừng bước chân, xoay người, định quay lại Lạc Hoa viện.

      Nhớ tới khuôn mặt chịu đựng đau lòng của phụ thân, nhớ tới tỷ tỷ ở trong hoàng cung bị giam cầm, nàng chậm chạp quay lại, cắn chặt môi dưới hướng đến thư phòng.

      Thị vệ ngăn cản nàng. Nàng ngẩng đầu, vẻ xấu hổ ửng lên khuôn mặt thanh tú nhắn muốn rồi lại thôi, nàng phải cầu bọn họ vào báo cho Phong Mạc Thần ư?

      Do dự chốc lát, nàng quay về hướng Lạc Hoa viện.

      Phía sau vang lên thanh giễu cợt của Phong Mạc Thần: “Vương phi, đây chính là thái độ chuẩn bị cầu xin người khác sao?”

      Bạch Ly Nhược từ từ xoay người, đầu hạ vô cùng thấp, mắt thấy Phong Mạc Thần từ bên trong thư phòng lửng thững ra, khẽ khom người: “Thần thiếp cầu kiến Vương gia.”

      Phong Mạc Thần giơ tay, hất ra tiểu thiếp bên cạnh, tay nắm lấy cằm Bạch Ly Nhược, đôi mắt phượng tỏa vẻ lạnh lùng: “Gì vậy, Vương phi định cứu Bạch Thanh Loan nữa à?”

      Bạch Ly Nhược bị ép ngẩng đầu, đối mặt với phượng mâu thâm thúy, khẽ lướt qua, thản nhiên : “Tỷ tỷ là người trong lòng của Vương gia, nếu như Vương gia muốn cứu, e rằng ta có quỳ xuống van cầu, cũng được.”

      Đôi mắt Phong Mạc Thần khẽ nheo lại, khóe môi nhếch lên nụ cười đùa cợt, chép miệng : “Vương phi lời này khách khí rồi. Bạch Thanh Loan tự nguyện tiến cung, giữa chúng ta sớm còn bất kỳ tình cảm nào. Nhưng ra Vương Phi ngươi, là thê tử kết tóc cùng bổn vương, có lẽ bổn vương nhớ đến tình cảm với ngươi, chừng cứu Bạch Thanh Loan.”

      Ánh nhìn lạnh lùng của Bạch Ly Nhược nghênh đón ánh mắt trêu tức ấy, gằn từng chữ : “Phải như thế nào Vương gia mới bằng lòng cứu tỷ tỷ?”

      Phong Mạc Thần trượt bàn tay thon dài, mạnh bạo nắm chặt cái eo nhắn, mập mờ : “Còn muốn xem thành ý Vương phi thế nào nữa.”

      Khuôn mặt nhắn của nàng nhất thời tái nhợt, con ngươi lưu ly lưu chuyển ảm xuống, từng lời vang lên, năng khí phách: “Vương gia, thần thiếp phải là thanh lâu.”

      Minh Hương bên cạnh sớm kềm nén được, uốn éo tiến lên, thân thể mềm mại cuốn lấy Phong Mạc Thần: “Vương gia, cứ để cho Minh Hương tới hầu hạ.”

      Phong Mạc Thần lạnh lùng cười tiếng, thuận thế nắm vòng eo Minh Hương: “Vương phi, hi vọng khi cả nhà Bạch gia bị tịch thu hết tài sản, ngươi vẫn khí khái như vậy.”

      * * *

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 23: Ngẩn người ra làm gì

      Bàn tay thon dài của thăm dò vào bên trong áo Minh Hương, làm cho nàng ta phá lên cười. Sắc mặt Bạch Ly Nhược trắng bệch , môi dưới cơ hồ bị cắn ra cả tia máu.

      Nàng ở Bạch gia hai năm, mặc dù vẫn bị tình trạng mất trí nhớ, nhưng mà phụ thân và mẫu thân cũng đối với nàng tệ, nàng thể để tâm đến họ.

      Nàng bước lên trước, hai đầu gối quỳ xuống đất, lưng thẳng quỳ gối trước người Phong Mạc Thần, ràng “Cầu Vương gia hãy cứu lấy Bạch gia.”

      Phong Mạc Thần nhếch mép cười tiếng, ngồi xổm người xuống nắm cằm Bạch Ly Nhược, khiêu khích “Sao thế? Vương phi phải là rất có khí phách à?”

      Bạch Ly Nhược bị dồn ép trong mắt đầy chua xót “Vương gia chỉ cần chịu cứu Bạch gia, Ly Nhược nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.”

      Phong Mạc Thần cười lạnh, đứng lên kéo Minh Hương vào trong ngực, “Tốt, bổn vương chờ biểu của ngươi. Tối nay giờ Tý, ta ở phòng ngủ Thần Hòa Hiên chờ ngươi, nhớ đấy.”

      Bạch Ly Nhược nhìn dáng người cao ngất của càng lúc càng xa, chậm chạp đứng dậy, ngón tay trắng muốt cấu vào trong thịt. Đau nhói lên, nàng được lựa chọn sao?

      Đêm, bầu trời trong, tuyết rơi đọng.

      Làn tuyết mỏng phản chiếu ánh sao, ánh sáng lóng lánh chói mắt, trong trẻo mà lạnh lùng, mang theo mùi vị đoạt phách, bay thẳng vào lòng người.

      Bạch Ly Nhược thân áo choàng lông cáo tuyết trắng, mái tóc đen nhánh chỉ dùng sợi tơ cột phần đuôi, khuôn mặt nhắn thanh tú tuyệt lệ, càng lộ ra thêm vẻ tái nhợt gầy. Lạc Hoa viện cách Thần Hòa Hiên phòng ngủ, nơi hẻo lánh nhất đến Vương phủ phồn hoa ước chừng hai canh giờ.

      Trong tay nàng mang theo đèn lồng giấy mỏng, bàn tay bé lạnh cứng giấu trong tay áo, đầu ngón tay mảnh khảnh có chút nứt da, điều này chút nào ảnh hưởng vẻ đẹp của nàng.

      Phong Mạc Thần sau khi tắm rửa nằm ở giường, trong lòng lại có chút ít mong đợi, tại sao? Cư nhiên như thế khao khát thân thể người đàn bà kia, nhìn bóng dáng tinh tế ngoài cửa chậm rãi vào khóe môi gợi lên cười lạnh.

      Bạch Ly Nhược cầm đèn lồng, vén bức rèm che, dưới ánh sáng mông lung như bước mây, nhìn Phong Mạc Thần giường, vẻ mặt liền giật mình.

      Nàng phải là lần đầu tiên biết tuấn mỹ. Lúc này, cả người mặc áo ngủ, lồng ngực cường tráng phơi bày ra, cơ thể săn chắc nghiêng ở giường ngà, tay phải chống đầu, tóc đen như mực buông thả sau ót.

      Nam tử này, tuấn mỹ như vậy, nguy hiểm như báo, giờ phút này hứng thú nhìn nàng, giống như quan sát con mồi.

      Bạch Ly Nhược khẽ cúi đầu, khom mình hành lễ.

      Phong Mạc Thần thấy vẻ mặt lo lắng của nàng đứng lên : “Ngẩn người ra làm gì, tới đây.”

      Bạch Ly Nhược hít sâu hơi, để đèn lồng xuống, tới hương , trong lòng ôm lấy bất an giống như của tiểu bạch thỏ vậy.

      Chương 24: Trao đổi bằng thân thể

      Phong Mạc Thần thấy nàng rất chậm, mặt bèn lộ vẻ vui, lãnh đạm chậm như vậy làm gì thế?”

      Sắc mặt Bạch Ly Nhược mặt càng thêm tái nhợt, bước chân nhanh hơn chút, chờ nàng ngẩng đầu, người bị Phong Mạc Thần phen ôm vào trong ngực.

      Thanh trầm thấp khàn khàn đỉnh đầu nàng vang lên: “Ngươi rất sợ bổn vương sao?”

      Bạch Ly Nhược níu chặt cổ áo của mình, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, lắc đầu ấp úng , có.”

      Đôi mắt Phong Mạc Thần nhíu lại, nhìn tay nàng nắm chặt cổ áo, đột nhiên tức giận, lạnh nhạt : “Đừng quên hôm nay ngươi tới làm gì.”

      Bạch Ly Nhược đành mặc cho số phận nhắm mắt lại, từ từ buông tay mình, nghe tiếng vải bị xé rách, tiếp theo đó khí kích thích lạnh như băng bao quanh thân thể mềm mại trắng nõn trần truồng của nàng.

      Trong mắt đầy lệ, qua lớp nước mờ, nàng tựa hồ nhìn thấy sắc mặt trầm mê của , cho nàng thời gian thích ứng, xông vào trong cơ thể nàng.

      Cố nén đau đớn, khóe mắt Bạch Ly Nhược tuôn ra hai giọt lệ, nhưng sau đó nhanh chóng vào tóc mây, dần dần tan biến.

      Phong Mạc Thần thấy vẻ mặt thống khổ ấy, gầm tiếng hôn đôi môi mềm mại như cánh hoa. Lạ , mặc dù thị thiếp nhiều vô kể, nhưng lại chưa bao giờ hôn miệng thân mật như vậy.

      Nhìn vẻ mặt nhẫn của nàng, lần đầu tiên, nổi lên cảm giác thương tiếc, nhàng ở mỗi chỗ nhạy cảm trong cơ thể nàng.

      Càng về sau, đau đớn biến thành nhức mỏi, Bạch Ly Nhược kiềm tiếng rên rỉ, mở mắt chứng kiến mình trong gương đồng, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, đôi mắt quyến rũ như tơ, mê hoặc trong đó là nàng sao?

      Cắn chặc môi dưới, nén thở gấp, nàng hung hăng nắm lấy tấm vải trải giường, hàng tơ lụa thượng hạng bị nàng vò nát đến nhăn nhúm.

      thân thể Phong Mạc Thần lấm tấm mồ hôi, ngón trỏ thăm dò miệng của nàng, thấy vẻ mặt chán ghét tránh né của nàng, mày rậm nhíu chặt, cúi đầu xuống, hung hăng bắt lấy bờ môi đào.

      Cái lưỡi linh hoạt tách răng của nàng quấy chất mật trong miệng nàng, buộc lưỡi nàng cùng dây dưa.

      Bạch Ly Nhược nóng rực cơ hồ bị ép điên, nàng thở hổn hển nỉ non, bất lực níu chặt khăn trải giường phía dưới.

      Phong Mạc Thần nắm hai tay của nàng, để nàng bám vào lưng , hôn giọt lệ ngay khóe mắt, động tác phía dưới dừng lại chút nào.

      Bạch Ly Nhược cấu chặt móng tay bả vai hắ lưu lại đường, thanh đứt quãng, “Vương gia. Van cầu ngươi cứu Thanh Loan.Tỷ ấy từng là nữ tữ mà ngươi .”

      Ánh mắt Phong mạc thần đột nhiên tối lại, dừng động tác dưới thân, nâng cằm của nàng “Vương phi to gan, vào lúc này mà ra điều kiện với bổn vương.”

      Bạch Ly Nhược lắc đầu, nước mắt tuôn rơi “Vương gia, Ly Nhược chỉ là nữ tử yếu đuối, cho dù ngươi hôm nay cưỡng bức ta, ta cũng thể tránh được. Tỷ tỷ vô tội, chẳng qua là con cờ hy sinh tranh đoạt quyền lợi, xin ngươi hãy cứu tỷ ấy .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :