1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 5: Đêm đại hôn (2)

      Đám người hầu dám nâng đầu, khom người nhặt khăn hỉ, lui về phía sau vài bước, cúi người lui ra.

      Tân phòng to như vậy chỉ còn lại Bạch Ly Nhược và Phong Mạc Thần. Bạch Ly Nhược càng thêm bất ổn, kéo y phục, nàng cắn chặt môi dưới, cảm thấy Phong Mạc Thần rất tức giận, dám nâng mắt nhìn .

      Khuôn mặt Phong Mạc Thần tuấn tú tựa như được phủ lớp sương bạc, phượng mâu cười, nắm mạnh tay Bạch Ly Nhược, bức nàng đứng dậy

      “Sao vậy? Vương phi thẹn thùng?”

      Sắc mặt Bạch Ly Nhược tái mét, nàng chậm rãi ngước lên, thấy trong mắt Phong Mạc Thần tràn đầy nỗi cừu hận, trái tim đột nhiên co rụt lại, nam tử này hận nàng? Nàng chưa từng đụng đến mà.

      Phong Mạc Thần từ từ buông tay Bạch Ly Nhược, đến cái cổ mảnh khảnh của nàng, đột nhiên gia tăng lực đạo, nhìn mặt Bạch Ly Nhược đỏ lên, cười lạnh, đại chưởng* hơi buông ra, lại hạ xuống, tới áo nàng.

      xé rách hỉ phục của nàng thành từng mảnh ,nàng kịp phản kháng, hai ngón tay Phong Mạc Thần xâm nhập đường hành lang dưới thân nàng. Thân thể mềm mại ở trong ánh trăng lạnh run, khuôn mặt nhắn của Bạch Ly Nhược tái xanh mồ hôi lạnh ngừng chảy ra.

      Phong Mạc Thần vừa nhìn vết máu hai ngón tay vừa nhếch môi, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo như sương “ sai, là xử nữ **.”

      Bạch Ly Nhược xấu hổ lẫn giận dữ, môi dưới cắn muốn xuất tơ máu, nàng ôm lấy cơ thể cuộn mình ở góc giường, giống như tiểu bạch thỏ bị kinh hãi nhìn Phong Mạc Thần, chân tâm xé rách vẫn còn đau đớn, lệ đầy mắt “Nếu Vương gia hoài nghi trong sạch của thần thiếp, có thể viết giấy đưa thần thiếp quay về Bạch phủ.”

      “Nào có chuyện dễ dàng như vậy?” Phong Mạc Thần bắt đầu cởi quần áo, thoát chậm, từng chiếc , mặt càng thêm lạnh lẽo.

      Đến lúc toàn thân trần trụi, mâu trung như trước thay đổi, Bạch Ly Nhược lui thân mình, chưa về được phía sau, cánh tay dài của Phong Mạc Thần chụp lấy, đem Bạch Ly Nhược đặt ở dưới thân.

      gương mặt tràn đầy sắc giễu cợt, giữ chặt bàn tay nàng, thanh lạnh nhạt truyền đến “Mở ra.”

      Khóe mắt Bạch Ly Nhược tràn nước mắt, kịp làm theo, hai chân bị mở rộng, mạnh bạo tiến vào, tấm màn che ngừng lay động, chiếc giường cũng vì thế mà rung lên.

      Gương đồng phản chiếu đôi mắt hung ác nham hiểm của Phong Mạc Thần, nữ tử dưới thân thân thể mềm mại khẽ run run, ánh trăng tựa hồ ảm đạm thêm, nhợt nhạt che áng mây. Đêm này, Bạch gia Nhị tiểu thư Sở quốc phải chịu đựng lăng nhục, cho đến chết ngất ở giường.

      Phong Mạc Thần nhìn hình dáng xinh đẹp tuyệt trần kia, khuôn mặt nhắn trắng bệch của Bạch Ly Nhược khẽ nhíu mày, được, như vậy liền ngất rồi, lại ở trong cơ thể nàng chạy nước rút vài hiệp, phát nàng có dấu hiệu tỉnh lại, nhất thời mất hết hứng thú, rút ra trong cơ thể nàng.

      Mặc quần áo rất nhanh, xoải bước rời khỏi phòng ngủ Thần Hoà Hiên, hướng tới Phân Hoa viện.

      Chương 6: Lưu lại biệt uyển

      Phân Hoa viện là nơi ở của trong những thị thiếp được rất sủng ái - Lạc Phương, vừa mới lớn, diện mạo xinh đẹp, lại hiền lành. thích nữ tử thiện lương, nhưng từng, cũng giống như phần đông quý tộc, thích loại nữ tử mang chút tính ngang bướng, sắc sảo, ví như Đại tiểu thư của Bạch gia Bạch Thanh Loan.

      Nhưng mà về sau...

      Phong Mạc Thần đứng trước gió cười nhạt, ngọn gió thu thổi tung tóc , tại mặc bộ trường bào dài màu đỏ tía, cổ áo và cổ tay đều có hoa văn mây xếp phức tạp, giày màu đen. Dưới ánh trăng, đẹp như lưỡi đao nhọn có thể đả thương người, làm cho người ta dám bước tới gần. Bởi vì tuyệt mỹ, vốn là loại tuyệt mỹ làm cho người ta tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng.

      Lạc Phương hướng đến Phong Mạc Thần vào cửa nhàng cúi đầu, đôi mắt đẹp giấu được niềm vui sướng, Vương gia cư nhiên ở đêm đại hôn đến Phân Hoa cư, điều này có nghĩa gì?

      Chân mày tình, Lạc Phương giúp Phong Mạc Thần cởi áo khoác, mặt ửng hồng

      “Vương gia, ngài cần tắm ?”

      Sắc mặt Phong mạc thần chút thay đổi, hờ hững gật đầu “Ừ.”

      Lạc Phương lập tức gọi nha hoàn chuẩn bị, Phong Mạc Thần ngâm mình trong nước, đôi mắt dài nhắm chặt, trong đầu nhớ lại hai năm trước,khi ra ngoài kinh đô gặp được nữ Tử Y phục vàng nhạt kiêu ngạo, trong tay nàng còn có loại ám khí vô cùng lợi hại.

      đôi tay mềm mại khẽ trèo lên bờ vai , có chút trợn mắt, dời đôi tay xuống, lạnh lùng :

      “Phương nhi, đôi tay này của nàng, còn muốn nữa ?”

      Lạc Phương bị doạ, đầu gối mềm nhũn, đột ngột quỳ xuống đất:

      “Vương gia, thần thiếp biết sai rồi.”

      Phong Mạc Thần đứng dậy, đường nét màu mật ong da thịt lên cách ràng, cơ thể những giọt nước trong suốt còn bám lại như muốn rơi ra, là mê hoặc lòng người.

      Lạc Phương cúi đầu càng thấp, hai má như bị lửa đốt hồng tới bên tai. Phong Mạc Thần dửng dưng bước ra khỏi bồn tắm, thanh lạnh lùng :

      “Cởi quần áo, đến đây.”

      Tim Lạc Phương đập mạnh hơn, thẹn thùng ngẩng đầu, nàng ta tao nhã cởi quần áo toàn thân, như dây leo cố quấn lên vậy.

      Tiếng thở gấp của nữ tử cùng tiếng nam tử thở dốc đan vào, Lạc Phương rất nhanh bị Phong Mạc Thần đẩy lên mây. Nhìn sắc mặt trầm mê của nữ tử dưới thân, Phong Mạc Thần đột nhiên có cảm giác phiền chán.

      Đột nhiên nhớ tới phòng ngủ Thần Hoà Hiên, Bạch Ly Nhược mặt tái nhợt dưới thân thấp kém khóc xin tha, Phong Mạc Thần bỗng mất hứng thú, đẩy hai chân của nữ tử bắt bên hông ra, lạnh nhạt đứng dậy, mặc quần áo.

      Lạc Phương trong khoảnh khắc đó, biết mình làm gì khiến cho Phong Mạc Thần mất hứng, nàng ta cố lộ vẻ đáng thương khuôn mặt đầy son phần, rồi ôm lấy Phong Mạc Thần, nũng nịu :

      “Vương gia, Phương nhi xin người hãy lưu lại .”

      Phong Mạc Thần chán ghét bỏ tay nàng ra, mày nhíu lại, người Lạc Phương từng mang hương thơm thích nhất, nhưng biết vì sao, từ khi ngửi được mùi thơm ngát trong phòng ngủ của người kia, bao giờ nghĩ muốn nán lại bên người Lạc Phương khắc nào.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 7: Món nợ của Bạch gia

      Nàng ta làm ra vẻ yểu điệu khiến cho chán ngán, nữ nhân trong Vương phủ đáng lẽ nên đổi hết, người nào, thân thể nào hợp khẩu vị của .

      Bước xa rời khỏi Phân Hoa viện, Phong Mạc Thần trở lại thư phòng, dùng cước đá văng cửa, thẳng hướng đến chiếc ghế ngủ.

      Chỉ là hương thơm man mát vẫn quấn quanh ở chóp mũi làm thế nào cũng biến mất được, trong đầu lại xuất vẻ mặt nữ tử yếu đuối kia. điên rồi, phải Bạch Thanh Loan sao?

      Bạch Thanh Loan và Bạch Ly Nhược là tỷ muội sinh đôi, hai khuôn mặt giống nhau như đúc. Nhưng mà mặt Thanh Loan vĩnh viễn lộ ra thần sắc nhu nhược này, nàng ấy chỉ biết gian xảo, đem hạ nhân chọc nàng vui đánh đến tàn phế. , nữ tử điêu ngoa bất hảo như vậy rốt cuộc thích nàng chỗ nào.

      Chẳng lẽ chính là lúc mới gặp, Thanh Loan kiêu ngạo và ung dung khắc sâu vào lòng ?

      Đáng tiếc Thanh Loan mất trí nhớ, bao giờ còn biểu lộ ra sắc mặt khiến động tâm nữa.

      Phong Mạc Thần lấy ra ám khí kỳ lạ của Bạch Thanh Loan, màu đen sẫm. Ngẫm lại, xem ra rất kỳ quái, cầm nó xoay vài cái, biết ám khí đó dùng như thế nào.

      Thanh Loan!!! Thanh Loan, gả cho hoàng đế, nàng có hối hận ?

      nhắm mắt lại, chậm rãi đưa tay cất nó vào túi gấm bên hông.

      Khi Bạch Ly Nhược tỉnh dậy, mặt trời lên cao, vẫn là nha hoàn bên người Tiểu Man đánh thức nàng, cả người đau đớn giống như bị xe nghiền nát, Tiểu Man bèn dìu nàng đứng lên.

      Khắp da thịt trắng nõn đều là dấu vết bị lăng nhục tối hôm qua, trong mắt Tiểu Man màu ảm đạm:

      “Tiểu thư, Vương gia, đối với người tốt, phải ?”

      Bạch Ly Nhược mỉm cười, mang theo chút cay đắng:

      “Kết cục này, ta dự đoán được trước, nhưng vì món nợ của Bạch gia, ta tự nhủ mình phải cố gắng gánh vác.”

      Tiểu Man vừa giúp nàng tắm rửa, vừa :

      “Tiểu thư, người đẹp như vậy, sao Vương gia có thể nhẫn tâm hành hạ?”

      Nụ cười Bạch Ly Nhược yếu ớt mà xinh đẹp, ngũ quan hài hoà tinh tế như đóa hoa được điêu khắc tỉ mỉ, khóe môi ý cười càng giống hoa đào rực rỡ, Tiểu Man nhìn đến ngây cả người. Thanh vang lên dịu dàng và tao nhã vang lên:

      “Vẻ ngoài lúc nào đó mất , thứ có thể vĩnh hằng, vĩnh viễn bao giờ nhìn thấy.”

      Tiểu Man bĩu môi, tuy rằng Nhị tiểu thư cùng Đại tiểu thư giống nhau y hệt, nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược. Nàng ở Bạch gia làm nô tỳ mười năm, cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua Bạch gia có nhị tiểu thư. Nhưng hai năm trước, lão gia đưa về nàng ấy là nữ nhi của người.

      Làm quan ở ngoài có con riêng cũng phải chuyện lạ gì, chính là Nhị tiểu thư lại cùng Đại tiểu thư giống nhau như khuôn đúc, có điểm là kỳ lạ, cũng bởi vì hình dạng này, mới có người hoài nghi thân phận con vợ cả của Nhị tiểu thư.

      Chương 8: Loạn côn đánh chết

      Sau khi tắm, Tiểu Man hầu hạ Bạch Ly Nhược mặc quần áo, tấm gương đồng toả chiếu dung mạo tuyệt sắc của nàng: khuôn mặt thanh khiết tựa hoa sen, lông mày cong đen như tranh vẽ, cái mũi bé xíu, đôi môi đỏ thắm, cằm gầy xinh xắn. Nàng khoác lên mình y phục sắc hồng, mái tóc đen dày được búi lên, chiếc trâm cài nghiêng. Phần tóc còn lại buông xoã xuống đằng sau, phảng phất như thác nước đổ, nhìn xa xa lại như dòng nước óng ánh.

      Tay nàng kéo khăn lụa, tháo ra ít trang sức cài tóc đặt lên bàn, dịu dàng :

      cần đeo nhiều như vậy, đè nặng khiến ta rất đau đầu.”

      Bạch Ly Nhược luôn thích màu trắng, bộ y phục lụa mỏng hồng nhạt đơn giản người hôm nay đều là do Tiểu Man ép mặc, nếu phải ngày đầu tiên sau tân hôn, nàng nhất quyết mặc màu tươi sáng này.

      Phòng khách Vương Phủ, mảnh xôn xao, Phong Mạc Thần nằm nghiêng ở tháp ghế da hổ (1), trong lòng là nhuyễn ngọc ôn hương (2), hai mỹ nhân nũng nịu hầu hạ hai bên, đôi mắt khép hờ, mở miệng cắn quả nho do mỹ nhân Tố Nhã đưa cho.

      Đan Cơ xinh đẹp cam lòng lạc phía sau, đem ly rượu tới bên môi Phong Mạc Thần, mị nhãn như tơ, nũng nịu “Vương gia, người uống ngụm .”

      Phong Mạc Thần cũng cự tuyệt, nhấp ngụm rượu ngon. Khi Bạch Ly Nhược vào phòng khách, tiếng xôn xao bỗng im bặt. Tiếng huyên náo, tranh cãi ầm ĩ bên dưới của cơ thiếp toàn bộ tĩnh lại, có người lộ vẻ mặt khinh thường, có người che miệng cười trộm, hả hê khi nhìn Bạch Ly Nhược.

      Tân phi được sủng, sớm truyền khắp toàn bộ Vương Phủ, người cười đắc ý nhất, phải kể đến Lạc Phương.

      Mọi người thấy Vương phi vào phòng khách, ai đứng lên hành lễ. Nhưng Bạch Ly Nhược vẫn đối với Phong Mạc Thần nhàng cúi đầu, mặt chút thay đổi :

      “Thần thiếp, tham kiến Vương gia.”

      Phong Mạc Thần cười lạnh, hơi ngồi thẳng người, nheo mắt châm chọc : “Vương phi kiêu ngạo đấy, làm phiền bổn vương chờ lâu.”

      Bạch Ly Nhược cúi đầu càng thấp, hoảng sợ né tránh tầm mắt :

      “Thần thiếp chậm trễ, thỉnh Vương gia trách phạt.”

      Phong Mạc Thần càng cười lớn hơn, chính là trong đáy mắt khi cười, nhìn qua còn có hàn ý lãnh đến tận xương, thanh tràn ngập trêu tức:

      “Vương phi nghĩ xa rồi, đều là do bọn hạ nhân hầu hạ chu đáo.”

      dừng chút, hai tròng mắt hung ác nham hiểm như ngân châm độc, ngữ khí hết sức ác liệt:

      “Người đâu, đem bọn hạ nhân hôm nay loạn côn đánh chết.”

      Tiểu Man bị doạ “Bịch” tiếng quỳ xuống đất, lời xin tha còn thốt ra được, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược siết chặt tay lại thành quyền, móng tay đâm vào trong, lại hoàn toàn cảm giác được đau, nàng ngay lưng quỳ xuống đất, lạnh lùng nhìn thẳng Phong Mạc Thần:

      “Vương gia, xin hãy xem xét, bọn họ đều có tội gì cả.”

      “Sao? như vậy, ý của Vương phi là bổn vương xử bất công?” Phong Mạc Thần lười biếng tựa vào tháp ghế, mỹ nhân trong lòng ngừng giúp bóp chân.

      Bạch Ly Nhược rũ mắt xuống, cắn chặt môi dưới. Hôm nay hạ nhân đảm nhiệm đều là của hồi môn từ Bạch phủ theo nàng đến, Vương gia làm như vậy, đơn giản là muốn thị uy với nàng, để nàng biết, ai mới chính là chủ nhân của Vương Phủ.

      (1): hiểu nôm na là chiếc ghế nằm

      (2): biết ed sao nên để nguyên văn ><

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 9: Phạt quỳ ba ngày

      “Vương gia, thần thiếp dám, nể tình bọn họ đều cả đời tận trung, cầu Vương gia sau khi khinh phạt chỉ trục xuất bọn họ ra khỏi Vương phủ.” Bạch Ly Nhược chậm rãi nâng mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuất phục nhìn Phong Mạc Thần.

      Phong Mạc Thần cười lạnh. Vương phi, đúng là ngốc, gật đầu “Đem tất cả đánh hai mươi trượng sau đó đuổi ra Vương phủ.”

      Tiểu Man chợt khóc lên, ngừng níu góc áo Bạch Ly Nhược, “Tiểu thư, van cầu người, đừng đuổi nô tỳ , nô tỳ có người thân nào hết.”

      Bạch Ly Nhược thở dài tiếng, quỳ gối vỗ vỗ hai má Tiểu Man, ánh mắt hờ hững chuyển sang Phong Mạc Thần, nhìn ánh mắt mỉa mai của , nàng dập đầu “Vương gia, trừ Tiểu Man theo thiếp hai năm, thần thiếp cầu xin Vương gia.”

      “Vương phi, thế này là sao?” Phong Mạc Thần đứng dậy, ra vẻ khó xử “Bổn vương thể thay đổi như thế được.”

      “Xin Vương gia hãy nghĩ lại, chỉ là tiểu nha hoàn mà thôi.” Bạch Ly Nhược dừng dập đầu, quỳ tới.

      Phong Mạc Thần phất tay áo cười khẩy cái, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng sương giá “Nếu Vương phi có thể ở nơi này dập đầu ba ngày ba đêm, bổn vương để cho nha đầu này lưu lại.”

      Bạch Ly Nhược trong đôi mắt đẹp ấy nổi lên tia lửa , theo thói quen lại cắn chặt môi dưới, quay nhìn thoáng qua Tiểu Man đáng thương, cúi đầu “Thần thiếp tuân mệnh.”

      Dập đầu ba ngày ba đêm, toàn bộ thị thiếp đều cười trộm, xem ra Vương phi phải được sủng, mà chính là cùng Vương gia có cừu oán.

      Bạch Ly Nhược biết bao lâu, thời gian chưa từng trôi qua chậm như vậy, đứng bên cạnh còn có ma ma giám sát nàng, nếu dừng lại, ma ma hung hăng đá cước phía sau lưng nàng.

      Lúc này, nàng chỉ cảm thấy choáng váng, nửa người dưới toàn bộ tê liệt, buốt nhức. Tiểu Man ở cạnh bên ngừng rơi lệ, vài lần đòi cầu Phong Mạc Thần, đều bị lời của Bạch Ly Nhược ngăn cản.

      Hai ngày sau, Bạch Ly Nhược cơ bản phân biệt chân ở nơi nào, người giống như lơ lửng mây, thanh của Tiểu Man cũng trở nên hoảng hốt, khuôn mặt ma ma bên cạnh càng hung ác hơn.

      Cuối cùng, nàng rốt cục gục xuống, trán máu tươi đầm đìa, nhờ nước đá lạnh như băng, Bạch Ly Nhược tỉnh lại, ma ma mặt đầy dữ tợn cười lạnh “Vương gia , Vương phi nếu chịu nổi, có thể cần tiếp tục nữa, nha đầu này, đem bán.”

      Tiểu Man lại bị doạ nước mắt đầy mặt, Bạch Ly Nhược nghe vậy lại đứng lên dập đầu. Ngày cuối cùng biết nàng ngất bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị nước lạnh hắt tỉnh, sau đó cứ tiếp diễn như thế.

      Rốt cục, nước lạnh cũng thể giúp nàng được nữa, Tiểu Man khóc vang đến tận trời. Ý thức của nàng cũng dần dần mơ hồ, trong mông lung, nàng dường như nghe thấy được có người với nàng “Lòng mới gặp mà tình thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành.”

      Người đó là ai? Vì sao nàng nhìn mặt của ?

      Chương 10 Nguy hiểm đến tính mạng

      Phong Mạc Thần nhìn nữ tử bị hành hạ đến nỗi gần như hấp hối giường, đôi mày rậm nhíu chặt, đưa tay lên trán nàng, thân nhiệt cao đến dọa người, rút tay về, lạnh lùng nhìn ngự y:

      “Vì sao nàng vẫn còn phát sốt?”

      Ngự y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu :

      “Bẩm Vương gia, Vương phi bị nhiễm phong hàn rất nặng, nếu hạ nhiệt, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng.”

      Phong Mạc Thần đột nhiên giận dữ, dập đầu có thể làm chết người? Nhị tiểu thư nhà này cũng là người có thân phận, nhấc chân lên đá bay cả ngự y, tức giận:

      “Đồ vô dụng, ngay cả phong hàn mà cũng trị được, triều đình nuôi các ngươi có ích gì?”

      Ngự y bị đá miệng phun ra máu tươi, dám kêu rên, chỉ có thể quỳ dập đầu thỉnh tội.

      Phong Mạc Thần hướng mắt đến nữ tử khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt chứa đựng kiên nhẫn, giương giọng:

      “Mau cầm lệnh bài của bổn vương, mời Hàn Thiên Mạch đến đây!”

      Nhắc tới Hàn Thiên Mạch, Sở quốc ai là nghe thấy, người nào biết, người này có biệt hiệu là Tam tuyệt công tử.

      Cái tuyệt thứ nhất: y thuật. Truyền rằng, nơi nào có , tựu cũng có người chết, bởi vì chết cũng có thể làm sống lại.

      Cái tuyệt thứ hai: võ công. Truyền rằng, cả đời tự tại giang hồ, mình luyện được võ công tuyệt diệu, biết sư phụ là ai, nhưng chưa bao giờ bị bại.

      Cái tuyệt thứ ba: dung mạo. Truyền rằng, phàm là nơi qua, luôn làm cho vô số hồn xiêu phách lạc, ai có thể kháng cự lại được vẻ đẹp của .

      Thần vương ngờ vì Vương phi được sủng mà triệu cả Tam tuyệt công tử vang danh khắp thiên hạ, thực làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

      Lúc Hàn Thiên Mạch đến Thần Vương Phủ, Phong Mạc Thần tự mình đứng ở cửa nghênh đón, câu đầu tiên hai người gặp mặt là:

      “Tiểu Thần, ngươi mới cưới vợ vài ngày, làm sao Vương Phi liền bị bệnh nhanh như vậy?”

      Hàn Thiên Mạch y sam lục sắc nàng như cơn gió, giống như loài chim công chói loá mắt.

      “Tử Khổng Tước, tiếng Tiểu Thần nữa, bổn vương chặt ngươi ra đấy!”

      Ánh mắt Phong Mạc Thần lạnh như băng trừng Hàn Thiên Mạch, nhìn quần áo loè loẹt người mà chướng cả mắt.

      “Ta cũng cho ngươi biết, đừng gọi ta là Tử Khổng Tước nữa, ngươi có thể gọi là Tiểu Thiên, Tiểu Mạch, Tiểu Hàn, hoặc là Tiểu Khổng Tước, ta cũng để bụng, Tử Khổng Tước nghe ghê lắm.”

      Hàn Thiên Mạch tức giận bất bình, bộ dạng đẹp như vậy, làm sao có thể liên quan đến “Tử” chứ?

      Phong Mạc Thần quả thực cũng bị làm tức chết, biết da mặt người này luôn dày cỡ tường thành, đấu với vô ích, thẳng:

      “Đám lang băm kia Vương phi bị phong hàn rất nặng, ngươi mau xem chút, trị hết, bổn vương rút da của ngươi.”

      Hàn Thiên Mạch nhìn làn da nhẵn mịn như thiếu nữ của mình, rồi nhìn Phong Mạc Thần, rùng mình cái;

      được, rút da rất khó coi.”

      Phong Mạc Thần lại cho cái trừng mắt, lãnh sương giống như khuôn mặt tuấn tú, môi bạc nhếch lên cho thấy gần bộc phát rồi.

      Hàn Thiên Mạch gượng gạo sờ ót, lạnh , vừa vừa phân phó tùy tùng phía sau mở hòm thuốc.
      tart_trung thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 11 Khổng Tước thần y

      Trông thấy Bạch Ly Nhược, trong mắt Hàn Thiên Mạch lên tia phức tạp, đem ngân châm đâm vào các huyệt đạo người nàng, như có suy nghĩ gì bèn :

      “Thần, ngươi có phải thích Vương Phi?”

      Đuôi mày Phong Mạc Thần khẽ nhếch, tựa hồ cảm thấy vấn đề này cực kỳ buồn cười, hai tay vòng ngực :

      sao? Ngươi thích nàng?”

      Hàn Thiên Mạch nâng mắt, tay xem mạch Bạch Ly Nhược, tay xem mí mắt của nàng, cũng ngẩng đầu lên :

      “Nếu như ta thích nàng, ngươi định làm gì?”

      “Hưu nàng, tặng cho ngươi!”

      Phong Mạc Thần lạnh nhạt, trong mắt tia băng hàn cười lạnh.

      Hàn Thiên Mạch bắt đầu im lặng, xoay người vì Bạch Ly Nhược viết phương thuốc, nét chữ phiêu dật, như rồng bay phượng múa.

      Phong Mạc Thần có chút nghi hoặc, khuôn mặt tuấn tú lãnh nhược băng sơn ngàn năm thay đổi, thử :

      “Ngươi thực thích nàng chứ?”

      Hàn Thiên Mạch cười khổ, đem phương thuốc đưa cho hạ nhân “ phải, ta có cái phúc đó!”

      Phong Mạc Thần rất là nghi ngờ, bộ dạng Khổng Tước vẫn luôn là tiêu sái ngang ngạnh, khi nào lại để lộ vẻ mặt này?

      “Chẩn kim là năm trăm lượng, ta muốn lấy ngân phiếu.”

      Hàn Thiên Mạch mặt lộ ra nụ cười bất cần đời, chìa tay đến Phong Mạc Thần.

      mặt Phong Mạc Thần vẫn còn nét nghi ngờ, nhìn khuôn mặt tĩnh như ngọc, lạnh lùng lớn:

      mau.”

      Hàn Thiên Mạch cũng chút khách khí cõng lên lưng hòm thuốc, vẫy tay Phong Mạc Thần:

      “Ta rồi, ngân phiếu nhớ đưa đến Song Tê sơn trang -”

      Phong Mạc Thần nhìn Hàn Thiên Mạch rời , xoay người đến bên giường, nhìn nữ tử suy yếu nằm khẽ nhíu mày.

      Bộ dạng nàng ngủ tựa hồ cực yên ổn, đôi mày xinh đẹp chau lại, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, lông mi dài cong vút run, miệng ngừng lẩm bẩm lời vô nghĩa gì đó.

      Phong Mạc Thần vươn ngón tay thon dài, ngón giữa cùng ngón trỏ ngừng chạm ngũ quan xinh xắn của nàng, trong đầu thoáng nghĩ, vì sao vẻ mặt nàng thống khổ lúc này, cùng lúc trước ở ngoài thành thấy Bạch Thanh Loan, bị thương từ trong bụi cây ra lại giống nhau?

      Bạch Ly Nhược lúc lạnh lúc nóng, trong mơ màng có cái gì đó lạnh như băng di chuyển mặt. ' thoải mái', nàng than tiếng.

      Lúc Phong Mạc Thần dời ngón tay tới môi đào mềm mại, nàng mở miệng, Phong Mạc Thần ngẩn ra, tiếp theo đó bị cắn chặt. cư nhiên, bị hành động vô ý của nàng khơi dậy dục hỏa?

      Lạnh nhạt rút ngón tay về, nữ nhân của Bạch gia, quả nhiên cũng bình thường, bản lĩnh dụ dỗ nam nhân cũng thuộc loại hạng nhất, sợ rằng Hàn Thiên Mạch cũng là quen biết cũ với nàng, nếu lộ vẻ mặt ấy.

      Khuôn mặt tuấn mỹ đông lại, Phong Mạc Thần quét mắt qua Bạch Ly Nhược lần nữa, tiếng hừ lạnh rồi xoải bước rời .

      Lúc Bạch Ly Nhược tỉnh lại là ba ngày. Nàng yếu ớt hẳn, thời gian vài ngày tuy ngắn ngủi, nhưng nàng trở nên ốm yếu, Tiểu Man đau lòng rơi lệ.

      Nếu vì nàng, tiểu thư cũng đắc tội với Vương gia.

      Chương 12: Sấm sét giữa trời quang

      Từ sau khi Bạch Ly Nhược phải nằm ở giường uống thuốc, tâm tình cũng khá hơn, nhìn nước mắt mặt Tiểu Man, lại đau lòng cùng với buồn cười: “Tiểu Man, ngươi khóc cái gì, ta đây phải vẫn còn sống đó sao?”

      Tiểu Man lắc đầu, nước mắt lã chã: “Tiểu thư, về sau bao giờ vì Tiểu Man chịu khổ nữa, Tiểu Man chỉ là hạ nhân, đáng.”

      “Đứa ngốc này, ngươisao lại là hạ nhân được, người là muội muội tốt của ta.” Bạch Ly Nhược an ủi Tiểu Man, dịu dàng lấy ống tay áo giúp nàng lau lệ.

      Tiểu Man lại lắc đầu: “Tiểu thư, thể những lời này, bị trách phạt.”

      Bạch Ly Nhược gật đầu: “Tiểu Man giúp ta rót ly trà được ? Miệng ta rất khô.”

      Tiểu Man nín khóc mỉm cười: “Tiểu thư, nô tỳ có mang từ Bạch phủ ít mứt hoa quả, lúc trước người còn cho, bây giờ có ích rồi phải ?”

      Bạch Ly Nhược nhàng mỉm cười: “Đúng vậy, Tiểu Man thông minh nhất.”

      Liên tục vài ngày, Bạch Ly Nhược thấy bóng dáng Phong Mạc Thần. , nàng càng vui vẻ thanh nhàn, nhưng mà ngừng có thị thiếp lui tới giả ý vấn an khiến nàng ứng phó cũng đau đầu.

      Tính đến hôm nay, nàng vào cửa nửa tháng, bởi vì bị bệnh, ngay cả thời gian về nhà thăm phụ mẫu cũng cũng có. Ở Vương phủ mấy ngày, nàng cũng thăm dò các thị thiếp của Phong Mạc Thần.

      Được sủng ái nhất, những là Lạc Phương phu nhân của Phân Hoa viện, Tích Ngọc phu nhân của Ngọc Hương uyển, còn có Đan Cơ phu nhân là hoa khôi mang về từ thanh lâu. Đan Cơ ở tại Đan Thanh Lâu, xem ra, là người có tâm cơ sâu nhất.

      Hậu viện Thần Vương phủ tuy rằng thị thiếp nhiều như mây, nhưng lại ai có thể mang thai con nối dòng cho Phong Mạc Thần. Nhắc đến, cũng tương đối kỳ lạ.

      Tại Ngọc Hương uyển, Tích Ngọc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thái y giúp nàng chẩn mạch. Nàng mang thai hai tháng, đều này vốn là tin vui, nhưng bây giờ nàng nghe vậy, như sấm sét giữa trời quang, mang thai hai tháng ư.

      Đôi mắt đẹp phát ra tia hàn quang, móng tay Tích Ngọc bấu chặt lòng bàn tay, khóe miệng chợt nhếch cười lên, động ngột đứng dậy, với nha hoàn đứng bên cạnh cúi đầu: “Giúp ta thay quần áo, đến thư phòng Thần Hoà Hiên.”

      Trong thư phòng Thần Hoà hiên, Phong Mạc Thần vùi đầu vào công văn. Hoàng đế lâu lâm triều, rất nhiều tấu sớ trực tiếp đưa vào Vương phủ, nhìn đống tấu sớ kia cười lạnh, người kia cho rằng như vậy, có thể làm khó được sao?

      Thị vệ ngăn cản Tích Ngọc tự nhiên mà đến. Tích Ngọc thân sa y màu hồng nhạt, vòng eo mảnh khảnh đeo đai lưng, đáng điệu thướt tha, như vung liễu.Nàng nhàng cúi đầu trước thị vệ, lộ vẻ tao nhã: “Thị vệ đại ca, phiền ngươi thông báo tiếng, có Tích Ngọc cầu kiến Vương gia.”

      Thị vệ lãnh nghiêm mặt, nhìn thoáng qua thư phòng, có chút lúng túng.

      “Chuyện gì?” Trong thư phòng truyền ra thanh của Phong Mạc Thần, điệu như dậy sóng, mang theo tia lạnh bạc tức giận.

      Tích Ngọc lướt qua thị vệ, lập tức vào, đôi mắt đẹp nhìn thấy Phong Mạc Thần, bỗng nước mắt rơi xuống: “Vương gia, thiếp thân thực xin lỗi người.”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 13: Thị thiếp có thai

      Phong Mạc Thần hứng thú nhìn mỹ nhân quỳ mặt đất, tay đỡ cằm, đôi mắt nhíu lại: “Gì thế? Tích Ngọc, đứng lên mà , nàng làm sao vậy?”

      Tích Ngọc đáng thương đứng dậy, thấp khóc: “Vương gia, Tích Ngọc biết, mình xuất thân hèn kém, xứng có mang con nối dõi của Vương gia. Nhưng thiếp nhất thời hồ đồ, hai tháng trước, thiếp có uống thuốc mà Hoa ma ma đưa tới, cho nên, thiếp thân bây giờ có thai.”

      Khóe môi Phong Mạc Thần chợt nhếch lên cười nhạt chút, ánh mắt sắc bén như muốn xem dụng tâm của Tích Ngọc. buông tay, tựa vào tháp ghế, thản nhiên : “Có thai, là chuyện tốt, Tích Ngọc khóc cái gì?”

      Tích Ngọc tự nhiên tới gần Phong Mạc Thần, lã chã nước mắt dựa sát vào trong ngực , đôi mắt đẹp mộng nước, bộ dạng khiến cho ai nhìn thấy cũng đều động tâm, nàng ta ngẩng đầu, hướng thẳng ánh mắt Phong Mạc Thần: “Vương gia, hay thiếp đem đứa bé này bỏ .”

      Bàn tay thon dài của Phong Mạc Thần xoa lấy yết hầu mảnh khảnh của Tích Ngọc, trong mắt chợt loé lên tia hung ác rồi biến mất, cười lạnh : “Nàng nếu mang thai, hãy lưu lại , mau về điều dưỡng tốt thân thể, chờ đứa trẻ chào đời.”

      Tích Ngọc cắn chặt môi dưới, trong mắt chút nào kinh hỉ, mặt tái nhợt, giả bộ nở cười: “Đa tạ Vương gia.”

      “Mau về , ta cấp thêm tiền lương thực hàng tháng, để Hoa ma ma làm thêm nhiều món ăn cho nàng.” Phong Mạc Thần nhàng vỗ hai má Tích Ngọc, biểu tình mặt vẫn như trước làm cho người khác đoán ra.

      Tích Ngọc đứng dậy tạ ơn, trong bụng lại yên tâm, Vương gia có khả năng chuyện dễ dàng như vậy. chừng, biết đứa bé này phải là con của . Nó, thể giữ lại, nàng thầm quyết định.

      Chuyện Tích Ngọc mang thai, truyền khắp toàn bộ Vương phủ, Ngọc Hương uyển nhất thời náo nhiệt hẳn lên, ít cơ thiếp tới lui, muốn tìm tòi hư .

      Nhìn những ánh mắt ao ước chung quanh, Tích Ngọc thầm cắn răng, nếu đứa bé này là con của Phong Mạc Thần, tốt biết bao.

      Bạch Ly Nhược đối với chuyện Tích Ngọc mang thai, vẫn thờ ơ. Ngược lại Tiểu Man, ngừng ở bên tai nàng lải nhải, thị thiếp có mang trước chánh phi, truyền như thế nào cũng là chuyện cười.

      Tiểu Man chuẩn bị ít lễ vật, muốn Bạch Ly Nhược thăm Tích Ngọc, cả chủ tử đều . Đối với Vương phi, có vẻ cũng quá lễ độ rồi, mặc dù các nàng bất hoà với nhau, nhưng thân là Vương phi thể có phong thái.

      Bạch Ly Nhược đem lễ vật đặt sang bên, mỉm cười: “Ai là thị thiếp mà phải khẩu phật tâm xà? Mong sao đừng xảy ra việc gì, nếu như ta , chừng lại có chuyện phiền nhiễu, đến lúc đó chúng ta lại giải thích được.”

      Tiểu Man miệng nhất trống, vui : “Tiểu thư nhường nhịn quá, mới bị mấy người đó bắt nạt, về tài mạo, ai so được với tiểu thư?”

      Chương 14: Tích Ngọc sinh non

      Bạch Ly Nhược lắc đầu. Nàng biết nguyên nhân Phong Mạc Thần chán ghét nàng là vì gì, làm sao mà có thể khác được, khi mà trời sinh cho nàng cùng tỷ tỷ khuôn mặt giống nhau như đúc.

      Bạch Ly Nhược Ngọc Hương uyển thăm Tích Ngọc, nhưng nàng ta lại kéo thêm người đến thăm nàng, bảo là vấn an, quả là khiêu khích.

      Nhìn bộ dạng nàng ta khí thế cao ngạo, Bạch Ly Nhược lười cùng nàng chào hỏi, ngồi ngay phía , tay phải ý bảo: “Mời ngồi.”

      Tích Ngọc và Đan Cơ chậm rãi ngồi xuống, hai người ánh mắt trao đổi nhau, kẻ xướng người hoạ châm chọc.

      “Tỷ tỷ là rất có phúc, được ở nơi thế này, tốt hơn nhiều lần so với chúng muội đấy.” Đôi mắt của Đan Cơ híp lại, mặt hoa mai xinh đẹp trở nên giảo hoạt.

      Nghĩ lại lúc nàng là hoa khôi, mê đảo vô số nam tử kinh thành, nhưng nàng lại về với Thần Vương tàn bạo lãnh mạc.

      “Đan Cơ muội muội đừng như vậy. Tỷ tỷ là Vương phi, thân phận so với chúng ta cao quý nhiều lần, ngay cả y phục, đương nhiên đẹp hơn rồi.” Tích Ngọc điềm đạm cười, mặt giả dịu dàng đáng .

      Bạch Ly Nhược biết ứng phó như thế nào, chỉ có thể nhíu mi “Tiểu Man, mau dâng trà.”

      Tiểu Man nhanh nhẹn châm trà, theo thứ tự.

      Đan Cơ khinh nhấp ngụm, lấy ra khăn lụa che miệng cười, “Là Bích Loa Xuân, tỷ tỷ dùng trà cũng ngon hơn chúng muội nữa.”

      Tích Ngọc nhíu mày, cũng nhấp uống theo, cười “Quả là thứ tốt, biết tỷ tỷ có chịu , đưa muội muội mỗi người bao, để tự trong phòng có thể thưởng thức trà ngon.”

      Bạch Ly Nhược vẫn nhẫn nhịn “Tiểu Man, giúp ta đưa cho hai vị phu nhân đây mỗi người bao trà.”

      Đan Cơ đứng lên, có phần thất lễ “Đa tạ tỷ tỷ.”

      Tích Ngọc dịu dàng cười “Tỷ tỷ, muội mang bầu trong người, tiện đứng lên hành lễ.”

      Bạch Ly Nhược nhàng “Hai vị phu nhân nếu có chuyện gì khác, vậy ta muốn nghỉ ngơi chút.”

      Đan Cơ và Tích Ngọc liếc nhau, đứng dậy khách sáo vài câu, lập tức cầm lấy bao trà nha hoàn Tiểu Man đưa cho thi nhiên rời .

      Tiểu Man rống miệng, sau lưng hai người buông câu “Giả tâm giả ý, tốt nhất Bích Loa Xuân làm đau bụng luôn .”

      Bạch Ly Nhược dịu mi tâm “Lần thứ hai rồi đấy, đừng để người khác nghe thấy, hai người đó chỉ muốn ta ghen tị thôi.”

      Tiểu Man ủy khuất lo lắng thay Bạch Ly Nhược, “Tiểu thư, bị khi dễ như vậy, người cam tâm sao?”

      Bạch Ly Nhược mỉm cười “Ta để ý, chỉ cần Vương gia có thể giúp được Bạch gia, ta để ý gì hết.”

      Ban đêm, trời tối như mực, gió thổi thoáng mát.

      Ánh sáng ngọc chấm ở trong màn đêm lặng yên lóe lên, mây bay che khuất tinh quang, trong khí chứa huyết tinh ám di chuyển.

      Trong Vương phủ yên tĩnh bỗng có tiếng nữ tử thét chói tai đau đớn, sau đó toàn bộ hạ nhân Ngọc Hương uyển đều hoảng hốt cả lên “ tốt rồi, Tích Ngọc phu nhân đẻ non.”

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :