1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 99: Cùng nhau diễn trò

      Phong Mạc Thần mệt mỏi nhìn Bạch Ly Nhược, đến dìu nàng đứng lên, thấp giọng “Sao ngươi cứ rước lấy phiền toái, hại mẫu hậu lo lắng.”

      Bạch Ly Nhược cười yếu ớt, tựa vào người Phong Mạc Thần “Phu quân, nô tỳ sai rồi”.

      Trong mắt Bạch Thanh Loan ra nụ cười nhạt, vẫn quỳ bất động dưới đất.

      Thái hậu xoa xoa ấn đường, trầm giọng “Thu Nguyệt, ngươi hãy nhìn cho kỹ, Người mặc áo đen tối hôm qua, có phải là Thần vương ?”

      Thu Nguyệt vội vàng gật đầu lia lịa “Bẩm thái hậu, đúng là Thần vương”

      Thượng Quan Yến tức giận, tay bóp chặt điểm tâm, mắt trừng trừng nhìn Thu Nguyệt, Thu Nguyệt cúi đầu né tránh ánh mắt của nàng.

      “Tiểu Thần, tại sao ngươi lại cho phép Vương phi ở lại trong Hoàng cung, còn nửa đêm vụng trộm chạy đến Hoàng cung, như vậy còn ra trò trống gì nữa?” Thái hậu liếc mắt quở trách Phong Mạc Thần, gật đầu ra hiệu cho Bạch Thanh Loan đứng lên.

      Bạch Thanh Loan đứng dậy khóe môi còn mang theo ý cười thắng lợi, có đứa em tốt quả nhiên là sai.

      “Mẫu hậu, nhi thần và Bạch Ly Nhược cãi nhau vài câu, nàng liền trốn đến chỗ Loan quý phi chịu gặp ta, nhi thần đành phải vụng trộm tiến vào khuê phòng của nàng, ai ngờ làm cho Hoàng hậu nương nương cùng Thu Nguyệt hiểu lầm.” Phong Mạc Thần hờn mác kéo eo của Bạch Ly Nhược, gương mặt đặt vai nàng nhàng cọ xát.

      Bạch Ly Nhược cũng đồng thời diễn trò cùng “Mẫu hậu, Vương gia ức hiếp nô tỳ.”

      Thái hậu mỏi mệt xoa ấn đường “Được rồi, được rồi, chuyện của người trẻ tuổi ai gia cũng quản được, chuyện này coi như có xảy ra, về sau các người bớt phóng túng chút. Loan Hoa cung này dù sao cũng là chổ ở của các phi tần”

      “Nhi thần/ Nô tỳ cẩn tuân lời mẫu hậu dạy bảo” Bạch Ly Nhược và Phong Mạc Thần cùng lúc khom người hành lễ.

      Thái hậu mang theo Thượng Quan Yến chậm rãi rời .

      “Sao người lại tới đây” Bạch Ly Nhược tươi cười thoát khỏi vòng ôm của Phong Mạc Thần.

      “Nếu ta đến, ngươi định làm sao để kết thúc việc này?” Phong Mạc Thần hai tay vòng trước ngực, thản nhiên quan sát Bạch Ly Nhược, nàng ta còn có thể gì.

      “Các người ở đây chuyện, ta ra ngoài chuẩn bị cơm.” Bạch Thanh Loan có chút xấu hổ, trong quá khứ nàng cũng từng có chút áy náy với Phong Mạc Thần. Bất quá thấy chuyện với Ly Nhược, nàng rất muốn quên nhưng trong lòng nàng lại có nỗi băn khoăn.

      “Tỷ tỷ, nam nhân kia ra là ai?” Bạch Ly Nhược trong nháy mắt thấy lưng Bạch Thanh Loan cứng đờ.

      “Ly Nhược, đừng làm khó Loan quý phi” Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược, nhìn nàng cảnh cáo.

      Bạch Ly Nhược cũng thèm nghe theo, đẩy Phong Mạc Thần ra, nắm tay Bạch Thanh Loan “Tỷ tỷ, cho ta biết, ta rất muốn biết nam nhân đó là ai”

      Bạch Thanh Loan xoay người nhìn vào mắt Bạch Ly Nhược, từng chữ ra tên của người đó.

      Chương 100: Lá bài chủ chốt

      “Vân Cảnh Mạch!” giọng Bạch Thanh Loan trầm ổn, ánh mắt sáng lạng, xem ra, nàng rơi vào lưới tình của Vân Cảnh Mạch.

      Đó là nam tử cùng nàng đánh cờ, cũng chính là con tin của Vân gia Lăng châu, trở thành vật hi sinh của gia tộc, cả đời thể rời khỏi hoàng cung, nếu rời , Vân gia khó tránh khỏi kiếp nạn.

      Nhưng Vân gia cứu , Vân gia có ba người con trai, tuy là con trai trưởng, Vân gia cũng theo tập quán cha truyền con nối, nhưng định đứa con thứ ba trở thành người kế thừa.

      “Lại là .” Phong Mạc Thần thầm, hai tay ôm ngực, trưc giác cho biết Vương phi lại muốn xen vào việc của người khác rồi.

      “Thần, chúng ta.” Bạch Ly Nhược vừa định mở lời, bị Phong Mạc Thần che miệng lại.

      “Ly Nhược, hãy theo ta trở về Vương phủ, ta cho phép ngươi tiếp tục ở lại hoàng cung!” Phong Mạch Thần lôi kéo Bạch Ly Nhược ra bên ngoài.

      Bạch Ly Nhược sống chết , nắm ống tay áo Bạch Thanh Loan, đồng thời kéo nàng ấy ra ngoài “Phong Mạc Thần, hôm nay là sinh nhật của tỷ tỷ, ta ,”

      Phong Mạc Thần bất đắc dĩ, thở dài buông tay, xoay người lại chăm chú nhìn Bạch Ly Nhược “Vậy ngươi cứ ở lại hoàng cung mấy ngày, ta trước.”

      “Phong Mạc Thần, nếu hôm nay ngươi , về sau cũng đừng nghĩ gặp lại ta.” Bạch Ly Nhược hướng bóng lưng nghiến răng, nàng chưa gì mà cự tuyệt ràng như vậy.

      Phong Mạc Thần dừng bước chân, tựa như suy tư mức độ nghiêm trọng của những lời này, sau đó xoay người nhìn Bạch Thanh Loan cái, tới bên cạnh Bạch Ly Nhược, xốc nàng lên vai mình.

      “Này, ngươi muốn dẫn ta đâu?” Bạch Ly Nhược sợ hãi, mở miệng kinh hô, hai tay tự chủ ôm chặt cổ Phong Mạc Thần, nhìn hoa cỏ quay ngược dưới chân, nhắm chặt hai mắt.

      lát sau, Phong Mạc Thần tới dòng suối phía sau hoàng cung, Bạch Ly Nhược mở mắt, nơi này, trước đây bọn họ từng đến, còn gặp phải thích khách, nhưng nghĩ, nơi này cách hoàng cung xa.

      Phong Mạc Thần chống chân bên suối, ngồi xổm, vốc nước lên mặt, giọng , “Ngươi có biết, nếu cứu Vân Cảnh Mạch, việc gì xảy ra ?”

      “Ta biết rất , nhiều nhất là hoàng thất đối phó với Vân gia, thiếu lá bài chủ chốt, ra đối với Vân gia, Vân Mạch Cảnh căn bản phải là uy hiếp lớn lao gì, nhiều năm qua, có khi nào Vân gia quan tâm đến sống chết của chưa?” Bạch Ly Nhược tới sau lưng Phong Mạc Thần, đưa tay nghịch nước trong suối.

      “Vân gia thể làm loạn, chuyện Vân Cảnh Mạch chạy trốn từ trong tay ta, người bên ngoài cho là, ta cùng Vân gia ắt phải có hiệp nghị nào đó, tương lai bất cứ vấn đề gì của Vân gia, cũng đổ lên đầu ta, ngươi hiểu ?” Phong Mạc Thần chậm rãi giải thích, giọt nước trong suốt theo đầu ngón tay rơi xuống khe suối.

      Nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ của Phong Mạc Thần, làn nước mỏng manh phủ mặt hết sức mị hoặc, Bạch Ly Nhược cúi đầu, dám tiếp tục nhìn, người này, trời sanh khiến nữ nhân động lòng, thấp giọng “Ta hiểu cái khó của ngươi, thế nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc của tỷ tỷ, nếu như ngươi có thể giúp Vân Mạch Cảnh trốn thoát, ta đáp ứng ngươi, thử tiếp thu ngươi.”

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 101: Hỏa táng tốt hơn

      “Giúp Vân Mạch Cảnh trốn thoát phải vấn đề lớn, chỉ là tỷ tỷ của ngươi? Chẳng lẽ, ngươi lại định cầu xin hoàng thượng, để cho Bạch Thanh Loan cùng nam nhân khác bỏ trốn?” Phong Mạc Thần nắm lấy bả vai Bạch Ly Nhược, để nàng tựa vào ngực mình.

      “Chuyện của tỷ tỷ, ta tự có biện pháp.” Bạch Ly Nhược vùng vẫy nhưng có kết quả, chỉ có thể để mặc ôm.

      “Ba ngày sau, ta cứu Vân Mạch Cảnh, hai ngày này, cần cho tỷ tỷ ngươi, biết ?” Thanh Phong Mạc Thần trầm thấp, mang theo cưng chiều trước nay chưa có.

      “Ừ” Bạch Ly Nhược gật đầu, vén tóc bên tai nàng, môi mỏng ngậm lấy tai nàng.

      Bạch Ly Nhược run rẩy cả người, kinh hoảng muốn đẩy ra, muốn tức giận, nhưng biết phải mắng thế nào, dù sao nàng vẫn nhờ cậy .

      “Chúng ta trở về thôi, nên làm tỷ tỷ lo lắng!” Tai Bạch Ly Nhược nóng lên, xoay người, hướng hoàng cung mà .

      Biết xấu hổ, có tiến bộ, Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, tiến lên nắm tay nàng, chậm rãi trở về hoàng cung.

      Để giúp Vân Cảnh Mạch, Phong Mạc Thần nhức đầu, thể trắng trợn tìm người cứu , như vậy đem tới phiền toái cho Vân gia lăng châu, lại thể tự mình ra mặt, như vậy là cấu kết với phiên vương đắc tội, làm sao chu toàn.

      Gần đây có người buộc tội cấu kết với phiên vương, hoàng thượng để tâm đến, nhưng phía sau còn có Thái hậu khôn khéo.

      Ba ngày sau, Vân Cảnh Mạch tự vẫn ở biệt uyển, thi thể được Hình Bộ cùng Đại Lý kiểm tra lặp lại vài lần, hoàng đế cũng tự mình xem qua, sai, mặt cũng tìm được bất kì cái mặt nạ nào.

      Phong Mạc Nhiên tùy ý phất tay cái “Hậu táng , thuận tiện báo tang cho Vân gia.”

      Thái hậu tới đúng lúc, cúi người, kiểm tra thi thể tỉ mỉ trước sau, còn kém đem đao lột Vân Cảnh Mạch ra để kiểm tra.

      “Hoàng thượng, ai gia cảm thấy, nên hỏa táng tốt hơn.” Thái hậu lạnh lùng nhìn Mạc Thần, ánh mắt sắc bén, giống như lưỡi dao.

      “Mẫu hậu, như vậy tốt, hãy để Vân gia định đoạt ?” Phong Mạc Nhiên sờ mũi, mẹ ruột quá hung ác, khó trách có thể yên bình ngồi ngôi vị hoàng đế.

      “Vân thế tử ba ngày trước vô cùng tốt, còn cùng ai gia vui vẻ trò chuyện, sao cũng tưởng tượng được ra chuyện này?” Thái hậu quét mắt nhìn chúng thần lượt, mọi người đều lui về phía sau.

      “Vậy nghe mẫu hậu, đem hỏa táng.” Phong Mạc Nhiên phất tay, áy náy nhìn Vân Cảnh Mạch, người thât tốt, mất mất.

      Mí mắt Phong Mạc Thần giật lên cái, cuối cùng cũng mở miệng thêm điều gì.

      Bạch Ly Nhược nghe được tin tức, nhanh chóng tới lui, ngược lại, Bạch Thanh Loan trầm ổn hơn nhiều, nàng cho là Phong Mạc Thần làm chuyện mà có nắm chắc kết quả.

      Chương 102: Minh Tu Sạn Đạo

      Đêm khuya, Phong Mạc Thần lần thứ hai từ cửa sổ nhảy vào Lưu Vân điện, cùng Bạch Ly Nhược chờ , còn có Bạch Thanh Loan.

      Vừa thấy Phong Mạc Thần, Bạch Ly Nhược liền tiến lên cầm chặt tay , khẩn trương hỏi “Vân Cảnh Mạch đâu?”

      Phong Mạc Thần lạnh nhạt nhìn nàng cái, trở tay bao lấy bàn tay bé của nàng, quay đầu ý bảo bên ngoài có người nghe lén.

      Bạch Thanh Loan đứng lên, cầm ly trà trong tay, lạnh lùng đến gần cửa sổ, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, đột nhiên ném ly trà , bí mật mang theo Lãnh Phong ( chiêu võ), đánh vào bụi cỏ sơ sài.

      bóng dáng chạy , Bạch Ly Nhược lau mồ hôi lạnh

      rồi?” Phong Mạc Thần lãnh đạm, mỉm cười ôm bả vai Bạch Ly Nhược.

      “Hẳn là thế.” Bạch Thanh Loan đóng kỹ cửa sổ, xoay người lại.

      ra , cần thiết phải đuổi , có thể để cho mang tin tức giả trở về.” nụ cười của Phong Mục Thần càng thêm đậm, Bạch Ly Nhược ngày càng nghe lời , ở trong ngực còn vùng vẫy nữa.

      Bạch Ly Nhược cúi đầu, đột nhiên nhớ ra, Phong Mạc Thần và Bạch Thanh Loan có đoạn thời gian qua lại, ra bọn họ rất xứng đôi, nghĩ tới điều này, Bạch Ly Nhược tự rời khỏi , tới trước mặt Bạch Thanh Loan.

      “Tỷ nghĩ kỹ chưa? Rời khỏi kinh thành, trở lại nữa.” Bạch Ly Nhược nắm tay Bạch Thanh Loan, nửa ngồi đất, chăm chú nhìn nàng.

      “Có thể rời khỏi đây, là may mắn của tỷ, nhưng mà Bạch gia sau này phải trông cậy vào ngươi và Thần vương.” Bạch Thanh Loan trở tay Bạch Ly Nhược lại, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Bạch Ly Nhược ngẩng đầu lên nhìn Phong Mạc Thần cái, nàng suy nghĩ, nàng có thể vứt bỏ hết thảy, lần nữa làm lại từ đầu được chứ?

      Trong lòng nàng, vị trí của Phong Mạc Nhiên so với quan trọng hơn nhiều, có lẽ nàng chỉ là lợi dụng .

      Bạch Ly Nhược thấy mình ti tiện, cúi đầu, Phong Mạc Thần ôm nàng từ phía sau, tâm tư của nàng, đều hiểu. Nếu phải vì Bạch Thanh Loan, e là cả đời nàng cũng để ý đến , nhưng trách nàng, ngược lại cảm thấy vui mừng vì nàng còn có thể lợi dụng .

      nay, Cảnh Mạch ở chỗ nào?” Bạch Thanh Loan mở lời, phá vỡ trầm mặc của bọn họ, lặng lẽ đứng lên, trả lại gian cho bọn họ.

      Bạch Ly Nhược lại quay đầu nhìn Phong Mạc Thần, nàng cũng muốn biết, Vân Cảnh Mạch làm thế nào thoát khỏi nguy hiểm.

      ở nhà trọ bên ngoài thành, chờ ngươi.” Phong Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược, từ trong ngực lấy ra ngọc bội “ nhờ ta đưa ngọc bội này cho ngươi.”

      Bạch Thanh Loan nhìn thấy ngọc bội, chốc lát giật mình bừng tỉnh, “Ngươi cứu ra như thế nào? Khám nghiệm tử thi cũng tìm ra bất cứ vấn đề gì?”

      “Đương nhiên tìm ra bất cứ vấn đề nào, bởi vì, ta làm cho mặt nạ có đường nối, trực tiếp chế luyện thi thể.”

      “Cho nên, Thái hậu càng thể nhìn ra sở hở nào mặt , thiêu hủy thi thể cũng có trong dự liệu của ngươi.” Bạch Thanh Loan muốn cười, Thái hậu đời khôn khéo, lấy bản thân ra bảo vệ con trai để gió thổi lọt, cuối cùng lại thua trong tay Phong Mạc Thần.

      “Dĩ nhiên, nàng hạ lệnh đốt thi thể, ta cũng phải đốt.” Mặt Phong Mạc Thần chút thay đổi, mím môi nhìn Bạch Ly Nhược cái, có cảm giác, nàng lại cách rất xa, giống như công cụ lợi dụng xong, liền bị đá văng ra xa.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 103: Thổ lộ bị cự tuyệt

      “Các ngươi từ từ chuyện, ta về Loan Hoa cung trước.” Bạch Thanh Loan đứng dậy, ra ngoài, có được tin tức bình an của Vân Cảnh Mạch, nàng cũng yên tâm rồi.

      Bạch Ly Nhược đẩy cửa sổ ra lần nữa, sau lưng Phong Mạc Thần “Ngươi có thể rồi.”

      Phong Mạc Thần ôm Bạch Ly Nhược từ phía sau, ngón tay thon dài chạm vào gò má nàng “Ly Nhược, ta muốn bởi vì giúp Bạch Thanh Loan ngươi mới cho ta cơ hội, nhưng quả , ta cần có cơ hội.”

      Bạch Ly Nhược hơi cúi đầu, nhìn bá đạo đặt tay hông mình, giọng “Ngươi lại cần gì chứ?”

      Phong Mạc Thần cười yếu ớt, hai tay đem nàng siết chặt trong ngực mình “Chẳng lẽ ngươi biết, vừa nhìn thấy ngươi, ta liền thích ngươi sao?”

      Bạch Ly Nhược lắc đầu, nàng biết, cũng muốn biết.

      “Ly Nhược” Phong Mạc Thần xoay người nàng, đem nàng đối mặt với ánh mắt thâm thúy như dòng nước sâu của mình “ cho ta biết, suy nghĩ của ngươi.”

      Bạch Ly Nhược vẫn dám nhìn vào mắt , quá hiểu được, làm cách nào để hấp dẫn người.

      Phong Mạc Thần nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn vào mắt mình, nhìn nàng mị hoặc “Ly Nhược, cho ta biết, ngươi cũng nhớ ta, muốn ở chung chỗ cùng ta.”

      Bạch Ly Nhược lắc đầu, nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần, giọng bình tĩnh trong trẻo lạnh lùng “Ta muốn lừa dối ngươi, ta thích ngươi, dù ngươi giúp ta, ta cũng ở chung chỗ cùng ngươi, ta có thể tự sinh tồn, muốn sống trong Thần vương phủ, tranh đoạt tình cảm với đám nữ nhân.”

      Sắc mặt Phong Mạc Thần thoáng nét thống khổ, nổi giận buông nàng ra, lui về phía sau vài bước, gầm hét “Ngươi muốn tự mình? muốn tranh đoạt? Ngươi cho ta biết, ngươi nghĩ tự mình sinh thế nào? Chính là sống trong hoàng cung, trở thành sủng vật của Phong Mạc Nhiên?”

      Lông mày Bạch Ly Nhược nhíu chặt, đôi mắt trong veo phát ra tia chán ghét, thở dốc “Thôi, ta muốn cùng ngươi, ngươi , từ nay về sau, cần tìm tới ta!”

      Phong Mạc Thần cắn chặt hàm răng, tưởng là quan hệ giữa hai người được cải thiện, nghĩ nàng lại khăng khăng tuyệt tình, tiến lên, kềm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, hai mắt hung hăng căm tức nhìn nàng, ngừng lắc nàng, cả giận “Ta cho ngươi biết, đời này kiếp này, ngươi thể thoát khỏi ta, muốn ở chỗ cùng Phong Mạc Nhiên, ba người chúng ta đều phải chết!”

      Bàn tay trắng nõn của Bạch Ly Nhược vung lên, bạt tai thanh thúy giáng gương mặt tuyệt mỹ của , lạnh lùng “Ngươi biết đây là đâu ? Đây là hoàng cung!”

      Phong Mạc Thần cười nhạt “Sợ sao? Ngày mai, ta đích thân đón ngươi hồi phủ, nếu muốn chọc giận ta, tốt nhất ngoan ngoãn với ta.”

      Chương 104: CỬU TRỌNG BẢO THÁP 1

      Phong Mạc Thần cười lạnh “Sợ sao? Ngày mai ta đích thân đón nàng hồi phủ, nếu như muốn chuốc lấy phiền toái, tốt nhất ngoan ngoãn theo ta

      Bạch Ly Nhược tức giận ngừng thở dốc, gật đầu “Được, ngày mai ngươi tới đón ta, nhớ kỹ, giờ thìn canh ba, trăm ngàn lần được đến muộn”.

      Phong Mạc Thần nghi ngờ nhìn nàng, ngẩng đầu nhìn trăng cười lạnh cái, bàn tay to lớn bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đôi môi mỏng kề sát vào tai mịn màng của nàng, trầm giọng “Đừng giở thủ đoạn gian trá gì, ngày mai ta nhất định phải nhận được nàng”

      Bạch Ly Nhược mỉm cười, thong thả xoay người, trong mắt như có tia đen tối “Ngươi cảm thấy rằng, ngày mai ta giở thủ đoạn gian trá?”

      “Ly Nhược, bởi vì ta thích nàng, nên ta làm hại nàng, nhưng mà nàng và người phía sau giống nhau, nhớ kỹ Đường lang bộ thiện – Hoàng tước ở phía sau, ta hy vọng chúng tha phải chia cách ba tháng nữa, đời người ra rất ngắn, có bao nhiêu cái ba tháng cho chúng ta phung phí” Phong Mạc Thần hai tay ôm lấy vòng eo mãnh khảnh của nàng, đặt đôi môi mỏng khêu gợi hôn trượt xuống đường, cuối cùng là dừng ở đôi môi hồng của nàng, đôi mắt thâm u của gợn lên chút sóng, nhìn vào mắt nàng, đồng tử càng thêm sâu sắc, giọng trầm thấp vang lên như mê hoặc “Nhắm mắt lại, nghĩ đến ngày mai ta phối hợp kế hoạch của nàng”

      Bạch Ly Nhược hai má đỏ ửng, mi mắt rủ xuống, đợi nàng có phản ứng, Phong Mạc Thần nhắm mắt mình lại, chiếc lưỡi linh hoạt đảo qua cánh môi đầy đặn của nàng, tách khớp hàm của nàng ra, dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

      Chiếc hôn này có sử dụng bất cứ kỹ xảo gì, chỉ là dựa theo bản năng, tìm tòi nghiên cứu người nàng, khiêu khích nàng, cuối cùng trầm mê trong đó, hai người cùng nhau ở trong trung tâm thế giới hư vô.

      Cuối cùng nàng nghe thấy với nàng “Ly Nhược, đừng rời xa ta...”

      Bạch Ly Nhược bị nụ hôn này làm đảo loạn thần trí, Phong Mạc Thần rời lúc lâu, nàng sờ lên đôi môi sưng đỏ, trái tim rối loạn, tất cả đều rối loạn, có lẽ trong tưởng tượng nàng còn ghét nửa rồi.

      Ban đêm, Phong Mạc Nhiên cho người đến tìm Bạch Ly Nhược, hẹn nàng gặp mặt tại Tử Cấm Đỉnh trong hoàng cung.

      Lầu vốn ở nơi đất rất cao, bảo tháp có chín tầng, núi non trùng điệp chồng lên nhau, giống như vươn thẳng vào mây, viên Da Minh Châu cực lớn ở mái nhà tỏa ra ánh sáng trong suốt lộng lẫy.

      Bạch Ly Nhược thở hổn hển bước lên cầu thang, hiểu, nếu như Phong Mạc Nhiên muốn gặp nàng, sao thẳng tới Lưu Vân Điện, mà lại mời nàng đến cái tòa tháp cao này, có khing công, nhưng nàng .

      Phong Mạc Nhiên đứng ở đỉnh tháp, gió thổi long bào bay phấp phới, mão bạch ngọc, tóc đen như mực bay trong gió, sống lưng thẳng tắp, dạ minh châu chiếu ánh sáng rực rỡ, phủ sáng vàng cả tầng tháp.

      Gương mặt tuyệt mỹ, mang theo vẻ đơn, đôi mắt hẹp dài sâu sắc, rất giống Phong Mạc Thần, xinh đẹp làm cho lòng người kinh sợ, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, hơi xoay người lộ ra nụ cười có lúm đồng tiền dịu dàng.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 105: CỬU TRỌNG BẢO THÁP 2

      “Ly Nhược, ngươi có biết cửu trọng bảo tháp này có lai lịch ra sao ?” Phong Mạc Nhiên mỉm cười, đưa tay ra đỡ Bạch Ly Nhược thở hổn hển, Bạch Ly Nhược từ chối.

      biết, tại sao phải gặp mặt ở đây? Mệt quá .” Bạch Ly Nhược tới lan can bên cạnh, tất cả kinh thành đều nhìn thấy hết trong mắt.

      “Nơi này vốn là nơi mà hoàng đế các triều đại làm lễ mừng, chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu mới có thể lên đỉnh tháp.” Phong Mạc Nhiên híp mắt lại, nhìn xa ra các dãy núi, ý cười lạnh môi.

      biết là do gió lớn hay là lời dọa của , Bạch Ly Nhược bất ngờ rụt lại, nhìn màn đêm hạ xuống như những xúc tu, mờ mịt “Hoàng thượng, giờ ta đứng ở tầng cùng, phải phạm vào điều tối kỵ chứ? Ngươi phải làm chủ cho ta nha, là ngươi cho mời ta lên đây.”

      “Nhược Nhi ngốc...” Phong Mạc Nhiên tràn đầy ý cười, cởi áo khoác của mình xuống, nhàng khoác lên vai cho nàng.

      dựa sát vào nàng, gần nàng có chút mê muội, hơi thở nồng đậm của chui vào mũi của nàng, làm cho hai má nàng có chút ửng đỏ, nàng cúi đầu tránh né ánh mắt ám muội của , nhàn nhạt “Hoàng thượng, ngày mai có lẽ ta phải .”

      “Ta biết” Phong Mạc Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, bàn tay trắng chạm vào đại bàng ngọc lan can, màu trắng trong suốt, ánh sáng lạnh lẽo rọi vào mắt.

      Nhìn thấy bóng lưng của bậc đế vương độc tiêu điều, Bạch Ly Nhược nhất thời chua xót trong lòng, có được thiên hạ nhưng nàng biết, luôn có vẻ bất cần đời mặt, để che giấu tịch của mình.

      Cầm áo choàng cởi xuống, lần nữa khoác lại lên vai , Bạch Ly Nhược nhón chân giọng “Hoàng thượng, ngươi là người tốt, ngươi nhất định phải hạnh phúc.”

      Phong Mạc Nhiên giật mình trong mắt, mi mắt đột nhiên mở to, như thể khống chế tâm tình của mình, xoay người cầm tay Bạch Ly Nhược, bình tĩnh “Hạnh phúc? Ngươi cho ta biết, hạnh phúc là gì?”

      Bạch Ly Nhược muốn rút tay của mình ra, lại bị nắm chặt, giận giữ vội vàng lớn “Ta kế vị năm 16 tuổi, lúc đó mẫu hậu cũng với ta rằng, hoàng nhi ngươi nhất định phải hạnh phúc, nhưng ta chỉ biết lúc đó, ta đây cả đời cũng bao giờ có hạnh phúc rồi.”

      Bạch Ly Nhược nhất thời trầm mặc, tùy ý để cho nắm tay, trong màn đêm cười thê lương, lộ ra hai hàm răng trắng, nhàng buông tay nàng ra, ngẩng đầu lên hạ mi mắt, lùi ra sau vài bước, thấp giọng “Nhược Nhi, xin lỗi.”

      Bạch Ly Nhược lắc đầu, nàng mới phải là người xin lỗi, nàng luôn luôn gây phiền phức cho .

      Chương 106: CỬU TRỌNG BẢO THÁP 3

      “Nhược Nhi, nếu như ta cầu xin ngươi ở lại với ta, ta cho ngươi tất cả, ngươi nhất định đồng ý đúng ?” Phong Mạc Nhiên rất khẽ như gió thổi, tựa như như có, thanh nhàng bay vào tai Bạch Ly Nhược, nàng cúi đầu dùng im lặng để trả lời .

      “Đứa ngốc, trẫm hậu cung ba nghìn giai lệ, làm gì có chổ cho ngươi ở lại.” Phong Mạc Nhiên cười khinh thường, bộ dáng như cực kỳ khinh thường biểu tình của nàng lúc này.

      Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, nhíu mày, bực mình “Làm gì có hoàng thượng như vậy, chút dáng vẻ hoàng thượng cũng có.”

      Phong Mạc Nhiên bắn vào thái dương Bạch Ly Nhược cái, cười nhạt “Nhược Nhi, ngươi tin hay tin ta?”

      Bạch Ly Nhược vỗ về chổ bị đạn bắn đau thái dương, phản đối “Gì chứ?”

      “Đưa tay cho ta.” Phong Mạc Nhiên chìa tay ra, bàn tay thon dài, mềm mại, xinh đẹp như tay con , đặt dưới Dạ Minh Châu, đặc biệt dễ thấy.

      Bạch Ly Nhược chút do dự đặt tay mình vào lòng bàntay , chưa kịp la lên, lôi nàng nhảy xuống cửu trọng bảo tháp.

      Tốc độ nhanh như tên bắn trong màn đêm, Bạch Ly Nhược hét ầm lên, nếu buông tay nàng tan xương nát thịt.

      Tiếng cười của Phong Mạc Nhiên trong đêm vô cùng sảng khoái, tay nắm tay nàng, tay ôm vòng eo của nàng, lúc sắp rơi xuống đất, nhoáng cái toàn thân như cây lê đứng vững mặt đất.

      Bạch Ly Nhược mặt đỏ bừng, hù chết nàng sao, nhảy xuống từ nơi cao như vậy, nếu như có gì bất trắc, và nàng coi như xong.

      Phong Mạc Nhiên đưa hai ngón tay trước mặt Bạch Ly Nhược run rẩy “Này, ngươi sợ đến cháng váng.”

      Bạch Ly Nhược đột nhiên khóc rống lên, dùng cả tay chân đánh Phong Mạc Nhiên “Ngươi là đồ trứng thối, từ nay về sau mà còn chơi trò này nữa, ngươi nhất định là đồ...”

      Phong Mạc Nhiên nhếch môi cười, tùy ý cho nàng đánh đập, dấu vết ôm lấy nàng vào ngực, khẽ an ủi “Được rồi, khóc, khóc, có việc gì.”

      Bạch Ly Nhược ngừng khóc thút thít, ngẩng đầu nhìn bảo tháp trong mây, hung dữ đạp cho Phong Mạc Nhiên cước.

      Phong Mạc Nhiên kêu gào ra tiếng “Khắp thiên hạ này, chỉ có ngươi có dũng khí đánh ta.”

      Bạch Ly Nhược lau nước mắt, đẩy Phong Mạc Nhiên, xoay người đến Lưu Vân Điện, vừa vừa cả giận quan tâm ngươi nữa, căn bản là ngươi lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn”

      “Này” Phong Mạc Nhiên nhìn theo bóng lưng Bạch Ly Nhược gào lên

      Bạch Ly Nhược quay đầu lại, lớn “Thực xin lỗi...”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 107: THAY MẬN ĐỔI ĐÀO ()

      Bạch Ly Nhược cười, xoay mình về phía Lưu Vân Điện, mặt còn nguyên giọt nước mắt sợ hãi.

      Phong Mạc Nhiên cúi người, hai tay để đùi, có giọt nước trong suốt ở trong bụi cỏ, đọng lá cây, dường như muốn rơi xuống.

      khàn khàn, cúi đầu kiềm nén “Bạch Ly Nhược, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

      Đến khi đứng lên, sống lưng thẳng tắp, mặt dường như có dấu tích giọt lệ nào, chỉ có đôi mắt tuyệt mỹ đầy sương mù, mang theo vẻ thê lương có chút bất đắc dĩ.

      Hôm sau, sương của mùa hè vẫn còn vương trong ngự hoa viên hoàng cung, tia sáng mặt trời xuyên qua mây, mọi người cúi đầu, nhìn thấy cẩm y vệ của Thần vương đứng trước cổ kiệu.

      Chỉ thấy hai người con dung mạo giống nhau như đúc dìu nhau bước đến. Người con áo trắng khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt có tia mệt mỏi, bên cạnh là người con áo hồng dỗ dành nàng lên kiệu.

      Hoàng hậu Thượng Quan Yến hừ lạnh, thầm mắng “Già mồm” bị Thái hậu liếc mắt xem thường.

      Thái hậu nhìn người con áo hồng là Bạch Thanh Loan lui lại vài bước, bước chân nhàng, giống như là người biết võ công, nhướng mày uy nghiêm, lạnh lùng “Khoan , Thần vương phi, ngươi đến đây.”

      Phong Mạc Thần vén rèm lên, giúp người con áo trắng đến trước mặt thái hậu cúi đầu “Mẫu hậu.”

      Thái hậu lạnh lùng nhìn kỹ “Thanh Loan, ngươi có sao ?”

      Người con mặc áo hồng bước đến quỳ xuống trước mặt Thái hậu “Thái hậu, Thanh Loan là ta.”

      Thái hậu cúi xuống, liếc mắt nhìn nốt rùi son cổ nàng ta, suy nghĩ gì đó, lạnh lùng “Ai gia có chút thoải mái, Ly Nhược, ngươi về phủ trễ chút .”

      Bạch Ly Nhược cả kinh, chẳng lẽ bị phát rồi sao? Nàng ta bắt chước theo cách đứng, chuyện của tỷ tỷ rất nhiều ngày, chính là vì hôm nay thay mận đổi đào cứu tỷ tỷ ra khỏi cung, sơ hở của nàng là ở đâu?

      Phong Mạc Thần cười châm biếm, phương pháp tồi, hiểu sao nàng lại nghĩ ra.

      Bạch Ly Nhược mặc áo hồng liếc nhìn , muốn mau khẩn trương nghĩ ra biện pháp, hai người đầu mày cuối mắt tệ nên bị ai phát .

      Đúng lúc đó truyền đến thanh lanh lảnh của thái giám “Hoàng thượng giá lâm”

      Phong Mạc Nhiên bước đến trong tia nắng sớm mai, ánh sáng rơi vãi người như vầng sáng, cười sáng lạng, nhìn thấy mọi người hành lễ, hơi đưa tay lên “A, Thần vương phi, tại sao còn chưa ?”

      Thái hậu đưa ánh mắt nhìn “Hoàng thượng, Ai gia có chút khỏe, muốn Thần vương phi ở lại với ta thời gian được ?”

      Chương 108: THAY MẬN ĐỔI ĐÀO (hai)

      “Mẫu hậu, đương nhiên nhi thần có ý kiến gì, chỉ là trong lòng của Thần Vương dễ chịu, vợ chồng người ta khó khăn lắm mới hòa thuận, tại sao người lại muốn người ta chia lìa?” Phong Mạc Nhiên ngồi ở bên cạnh loan xá của Thái hậu, giúp Thái hậu bóp chân, bộ dáng mẫu từ tử hiếu.

      “Mẫu hậu, nhi thần muốn sớm đưa Ly Nhược ra khỏi cung, hi vọng mẫu hậu thành toàn.” Phong Mạc Thần bị buộc bất đắc dĩ, kiên trì xin giết giặc.

      “Hoàng huynh, các ngươi , trẫm cho ngươi ở nhà ba ngày chăm sóc hoàng tẩu.” Phong Mạc Nhiên hào phóng phất tay, hướng về phía Phong Mạc Thần cười.

      Phong Mạc Thần lập tức có dự cảm bất thường, quay đầu lặng lẽ nhìn Bạch Ly Nhược, dìu Bạch Thanh Loan lên kiệu rời .

      Bạch Ly Nhược thở phào nhõm, sau đó quay về phía Thái hậu và Phong Mạc Nhiên hành lễ, sau đó rời .

      Trong Loan hoa cung, đôi mi thanh tú của Bạch Ly Nhược nhíu chặt, Phong Mạc Nhiên xuất rất đúng lúc, đến tột cùng là nhận ra mình, hay là có mưu đồ gì khác?

      thể nào, thể nào nhận ra mình, nô tỳ phục dịch dưới trong Loan hoa cung này hậu hạ Bạch Thanh Loan hai năm cũng nhận ra mình, làm sao có thể nhận ra?

      Đưa tay vuốt ve nốt rùi son cổ mình, trong lòng mơ hồ có chút bất an, ba ngày, chỉ cần sống qua ba ngày, chỉ cần Bạch Thanh Loan và Vân Cảnh Mạch rời , nàng có thể hư tiêu thất, bao giờ xuất ở hoàng cung này nữa.

      Phong Mạc Thần thông minh như vậy, mình chưa , cũng có thể biết được kế hoạch của mình, hôm nay nhìn vẻ mặt mang theo tỷ tỷ, cam lòng sao.

      “Hoàng thượng giá lâm.” thanh thái giám trầm bỗng truyền tới, tay Bạch Ly Nhược bưng ly trà run run, vội vàng đứng dậy lau vết trà tay, khom người tiếp giá.

      Phong Mạc Nhiên vô cùng chán ghét Bạch Thanh Loan, tại sao hôm nay lại giá lâm Loan hoa cung? Chẳng lẽ, nhìn ra manh mối?

      Bạch Ly Nhược giả bộ mạnh mẽ, trấn tĩnh quỳ ở nơi đó, đôi hoàng ủng đến gần, có chút khom lưng, nâng cằm của nàng lên, đập vào trong mắt của nàng là vẻ mặt thanh tú sâu xa, Phong Mạc Nhiên mỉm cười “Loan quý phi, bình thường vẫn tuân theo quy cũ, hôm nay sao lại vậy?”

      Bạch Ly Nhược lòng bàn tay căng thẳng đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt nhắn trắng bệch “Hoàng, Hoàng thượng, nô tỳ có thể đứng lên mà hay ?”

      Phong Mạc Nhiên ý cười càng tăng lên, quạt giấy trong tay lay động, mặt mũi càng lộ ra vẻ nhạo báng “Đứng lên .”

      Bạch Ly Nhược được cung nữ đỡ dậy, nàng từng học qua cách đứng, ăn , nhưng có học trước mặt hoàng thượng là như thế nào. chẳng phải là xưa nay chưa từng đến Loan hoa cung sao? Hôm nay sao lại kích động đến đây?

      Nhìn thấy Bạch Ly Nhược ngây ngốc đứng đó, cung nữ bên cạnh nháy mắt, khom người “Hoàng thượng, ở lại dùng bữa ?”

      Phong Mạc Nhiên gật đầu “ Hôm nay Trẫm ở lại Loan hoa cung, đêm nay Loan quý phi thị tẩm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :