1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi khuynh thanh của vương gia - Vân Thiên Thiếu (268c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 81: Đêm vào hoàng cung

      Trong hoàng cung, Bạch Ly Nhược cầm quân cờ màu trắng, liếc trộm Phong Mạc Nhiên cầm quân cờ đen, khiêu khích “Hoàng thượng, rốt cuộc người có thể hay ?”

      Phong Mạc Nhiên mặc kệ nàng, tay hạ quân cờ “Ai ta được!”

      “Người thua rồi.” Bạch Ly Nhược hạ tiếp quân, năm quân cờ màu trắng thành hàng thẳng tắp.

      “Ta hẳn sai, nên nước này.” Phong Mạc Nhiên nhặt lấy quân đen của mình, bỏ quân trắng của Bạch Ly Nhược ra, ngăn chặn nàng quân cờ thứ năm.

      Bạch Ly Nhược nhướng mắt, đặt quân cờ vào góc khác bàn cờ, thở dài, “Người vẫn thua, chỗ này, chặn được ta.”

      Phong Mạc Nhiên tức giận, phát vung đổ bàn cờ “ chơi nữa, trận này tính!”

      “Hoàng thượng, người chơi cờ rất kém!” Bạch Ly Nhược thu xếp bàn cờ xong đứng lên, lười biếng duỗi lưng cái.

      “Ta chơi cờ kém? Nàng, nàng.” Phong Mạc Nhiên lần đầu tiên bị đánh cờ kém, lắp bắp “Nàng chờ xem, ngày mai ta nhất định giết nàng còn mảnh giáp!”

      Bạch Ly Nhược liếc mắt, muốn cùng xoay quanh chủ đề này bèn hỏi “Khi nào người mới cho tỷ muội ta gặp mặt?”

      “Chờ ta thắng nàng!” Phong Mạc Nhiên mở quạt, đứng dậy rời .

      “Uy, làm người thể xấu như vậy.” Bạch Ly Nhược nhíu mày nhìn bóng lưng của , trong lòng than thở, quả nhiên là lòng vua thể lường được.

      Phong Mạc Nhiên để ý tới nàng, xoải bước rời . phải là cho nàng gặp Thanh Loan, chẳng qua là đưa Bạch Thanh Loan vào lãnh cung, là chủ ý của Thái hậu, nhất định phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn, tránh để Thái hậu hoài nghi.

      Bạch Ly Nhược ở trong Lưu Hoa uyển thầm hối hận, chỉ vì nhất thời hiếu thắng, khiến bây giờ thể nào gặp được Bạch Thanh Loan.

      Ngay sau đó, Phong Mạc Nhiên báo tin cho nàng biết, Phong Mạc Thần chưa chết, sau ba ngày mê man, tỉnh lại tại tìm kiếm nàng, nàng tuyệt đối phải trốn trong hoàng cung, ngàn vạn thể lộ ra sơ hở.

      ---

      Ngọn gió đêm mang theo hương hoa thổi thoảng qua, Bạch Ly Nhược tới bên cửa sổ, mở toang ra, bỗng xuất người làm sắc mặt nàng cứng lại, nụ cười đột ngột đóng băng.

      Phong Mạc Thần tung mình nhảy vào bên trong phòng, nghiêng người dựa vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng “Nhìn thấy ta, rất bất ngờ đúng ?”

      Vẻ mặt Bạch Ly Nhược tái mét, cảnh giác lui về phía sau mấy bước, thanh mang theo run rẩy “Ngươi nghĩ như thế nào?”

      Đôi mắt Phong Mạc Thần sáng rực trừng trừng vào sắc mặt sợ sệt của nàng, từng bước từng bước kề sát nàng, hai tay chống vách tường phía sau nàng, đem nàng giam vào trong lồng ngực, gằn từng chữ “Vương phi, nàng thử xem, ta nghĩ như thế nào?”

      Thanh của nhưng vô cùng lạnh, bờ môi khẽ chạm vào vành tai nhạy cảm, hài lòng nhìn thấy nàng run lên, ánh mắt sương giá ánh lên vẻ khinh thường, dừng chút rồi bảo “Muốn giết ta, rồi cao chạy xa bay phải ? Đáng tiếc, thể như ý nguyện của nàng, số ta chưa tận.”

      Chương 82: Kết cục này, ta muốn

      “Phong Mạc Thần, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?” Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, phẫn hận nhìn , ràng trong mắt vẫn là nỗi căm hờn như trước.

      Phong Mạc Thần chậm chạp cầm lấy tay nàng, đặt bộ ngực bị thương của mình, khí thế bức người “Ta cho nàng cơ hội báo thù thêm lần nữa, phương thức tùy nàng lựa chọn.”

      Bàn tay của Bạch Ly Nhược ngừng run rẩy, ép nàng ấn lên ngực mình, tay khẽ dùng sức, Bạch Ly Nhược cũng cảm giác được trong bàn tay trắng nõn dính đầy chất lỏng sềnh sệch.

      Nàng ngước mắt xuống, tay áo đỏ mảnh, y phục màu đen của cũng có mảng loang ra.

      Khuôn mắt vẫn thay đổi mà ngừng dùng sức ấn tay nàng, đôi môi bắt đầu tái nhợt cùng sắc mặt, nhưng ánh mắt nhìn nàng sáng vô cùng, như những chòm sao trời.

      Bạch Ly Nhược giật bắn giống như bị rắn cắn mà rút tay về, sắc mặt kinh hoàng nhìn “Ngươi điên rồi.”

      Bàn tay nhuốm máu của Phong Mạc Thần xoa gò má tái nhợt của nàng, làm hai bờ má nàng nhuộm đỏ, gằn từng chữ “Đêm nay, chúng ta hãy kết thúc tất cả ân oán trước kia, nếu như nàng cảm thấy chưa đủ...” ngưng giọng, từ trong ngực nàng lấy khẩu súng ra, đặt trong tay nàng, họng súng lần nữa hướng vào lồng ngực của “Nàng hãy nổ súng .”

      Bạch Ly Nhược thở gấp, trong tay cầm súng, lại bị ép ngừng lui về phía sau, sống lưng dán vào vách tường, cảm giác tấm lưng là lạnh “Ta nổ súng, ân oán giữa chúng ta, ngay từ lúc ta bắn ngươi chấm dứt, ngươi , từ nay về sau, ta muốn gặp lại ngươi nữa!”

      Khóe môi Phong Mạc Thần vẽ nên nụ cười giễu cợt “Nàng cảm thấy nên chấm dứt ư? Ta muốn như thế.”

      đột nhiên cúi đầu xuống, nhanh chóng bắt lấy đôi môi mềm của nàng, để ý nàng kinh hô giãy dụa, đầu lưỡi linh hoạt xông vào miệng nàng, quét qua hàm răng nàng, cạy mở nó, ra sức dây dưa với cái lưỡi thơm tho của nàng.

      Bạch Ly Nhược trợn tròn mắt, hai tay nàng bị giam cầm phía sau, lồng ngực nhuốm máu của cọ xát cùng đôi gò bồng mềm mại của nàng. Bỗng nàng cắn lấy môi , nhưng hề nhượng bộ chút nào, còn cắn đáp trả lại nàng.

      Máu của hai người cùng giao hòa, là của ai, nàng ngừng thối lui, ngừng truy đuổi, cuối cùng, hai hàng lệ chảy dài má nàng trong khi gương mặt vẫn lạnh như băng.

      chậm chạp buông nàng ra, thở hổn hển ngừng, đưa tay gạt nước mắt mặt nàng, giọng khàn khàn “Ngày mai, ta trở lại thăm nàng.”

      Bạch Ly Nhược bật khóc thành tiếng, vì sao lần nào trước mặt , nàng luôn ở thế hạ phong? “Phong Mạc Thần, buông tha cho ta, van xin ngươi hãy buông tha cho ta .”

      Tiếng khóc nức nở đó làm tim nhói đau, mím môi, nhíu mày thể nào, kết cục của chuyện này, quá nghiêm trọng, ta thể nào buông tha cho nàng được!”

      “Kết cục nào?” Bạch Ly Nhược nghẹn giọng, bờ vai khẽ run.

      Ta nàng mất rồi, nàng xem có nghiêm trọng ? Phong Mạc Thần nhắm mắt, thống khổ quay người , nhanh chóng bay vọt ra ngoài.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 83: Ván cờ trả thù

      Hôm sau, Phong Mạc Nhiên mang theo vị nam tử trẻ tuổi tuấn tú tới gặp Bạch Ly Nhược, tên gọi là Vân Cảnh Mạch, thế tử của Lăng Châu Vân gia, cư ngụ trong hoàng cung, thường xuyên cùng hoàng đế Phong Mạc Nhiên đánh cờ.

      Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, Phong Mạc Nhiên chưa từng thắng trận nào, cho rằng Vân Cảnh Mạch là kỳ thánh nhất định có thể hạ đo ván Bạch Ly Nhược, bèn kéo Vân Cảnh Mạch thay báo thù.

      Vân Cảnh Mạch là ai? Chính là con trai của Lăng Châu Vân gia, nhưng ra là tù nhân, mới ra đời bị tiên hoàng triệu vào hoàng cung. Vân gia khi khởi , người xui xẻo nhất đúng là Vân Cảnh Mạch.

      Cuộc sống bị giam lỏng cuộc đến nỗi tệ. Vân Cảnh Mạch trừ đánh cờ, giao lưu với ai, cũng tự rèn luyện được cho mình tài đánh cờ phi phàm.

      Bạch Ly Nhược giải thích lối đánh năm quân cờ lần, liếc qua thấy Phong Mạc Nhiên đắc ý bĩu môi, cho là nàng biết suy nghĩ gì sao? Nếu nàng thua, coi như báo được mối thù hôm qua. Nhưng nếu Vân Cảnh Mạch thua, cũng mất thể diện.

      Bạch Ly Nhược hừ lạnh, đều là người lớn cả, còn chơi chiêu này.

      Tính tình Vân Cảnh Mạch hết sức hiền hoà, tuy là Bạch Ly Nhược hồi cờ, nhưng Phong Mạc Nhiên cũng bên cạnh khinh thường “Ra quân rồi nên hối hận mới đúng?”

      “Hoàng thượng, ta phải đánh cờ với người.” Bạch Ly Nhược trừng mắt ý bảo Phong Mạc Nhiên ngậm miệng.

      Phong Mạc Nhiên bên cạnh chỉ quơ tay múa chân, hoàn toàn có phong phạm của đế vương tí nào. Cuối cùng, Bạch Ly Nhược bị thua, dám tin, năng lực lĩnh hội của Vân Cảnh Mạch lại cao như thế, nàng hướng dẫn qua loa cho , ngờ là trò giỏi hơn thầy mà đánh bại được nàng.

      Bạch Ly Nhược hạ cờ, mất hết hứng thú “ chơi, chơi nữa.”

      xin lỗi, Bạch nương.” Vân Cảnh Mạch cung kính, nghĩ rằng bởi vì mình thắng mà Bạch Ly Nhược vui.

      “Sao lại xin lỗi nàng ta?” Phong Mạc Nhiên phất quạt, nhàng lay động trong khí.

      “Hoàng thượng, rốt cuộc chừng nào người mới cho ta gặp tỷ tỷ?” Bạch Ly Nhược còn kiên nhẫn liếc Phong Mạc Nhiên, hờn dỗi chống cằm.

      “Ngày mai. Mà, miệng nàng bị sao thế?” Phong Mạc Nhiên quan sát bờ môi nàng, có chút sưng đỏ lên, lại còn rách da nữa.

      Bạch Ly Nhược vội vàng giơ tay áo lên, che miệng lại “Do con muỗi thôi.”

      “Muỗi ư?” Phong Mạc Nhiên phe phẩy quạt, nhìn xa như suy nghĩ điều gì “Xem ra, ta phải phái thêm người canh giữ Lưu Hoa uyển, tránh con muỗi nào đó bay vào cắn chết ngươi.”

      Vân Cảnh Mạch đứng lên cáo từ, “Hoàng thượng, Bạch nương, thời gian còn sớm, tại hạ xin phép, ngày khác nữa lãnh giáo kỳ nghệ.”

      Phong Mạc Nhiên phất quạt cái, Vân Cảnh Mạch khom người thối lui.

      “Tới lúc rồi, thôi, ta đưa nàng đến lãnh cung gặp tỷ tỷ.” Phong Mạc Nhiên thần bí nhìn Bạch Ly Nhược, khuôn mặt nở nụ cười giảo hoạt.

      Chương 84: Gặp nhau nơi lãnh cung ()

      Bạch Ly Nhược bĩu môi, bất mãn nhìn Phong Mạc Nhiên, “ phải người là ngày mai sao?”

      “Ta đổi ý rồi. thôi, chúng ta ngay bây giờ.” mặt Phong Mạc Nhiên tràn đầy vẻ bí hiểm, cất quạt sang bên, xoải bước .

      “Còn bảo là vua đùa.” Bạch Ly Nhược chậm chạp đứng dậy, nối gót theo sau Phong Mạc Nhiên. Cho dù nàng có quan sát thế nào, cũng thấy Phong Mạc Nhiên giống như vua của nước.

      “Này, có cái gì bất mãn thí cứ ra, được oán thầm ta!” Phong Mạc Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược.

      Nàng miễn cưỡng cười tiếng “Nào có oán thầm gì người, mau thôi, lãnh cung có xa hay ?”

      xa, nhưng ta thể cùng ngươi vào lãnh cung, ta ở bên ngoài giúp ngươi canh chừng. mình ngươi lén vào, sau đó lén ra ngoài, biết ?” Phong Mạc Nhiên quay đầu lại lần nữa, dặn dò Bạch Ly Nhược.

      “Tại sao phải lén lút? Người là hoàng đế, gặp phi tử của mình cũng thể quang minh chính đại sao?” Bạch Ly Nhược khó hiểu, dừng bước, ra nàng lôi kéo Phong Mạc Nhiên cùng gặp tỷ tỷ, mục đích chủ yếu là hi vọng có thể giải thoát Bạch Thanh Loan khỏi lãnh cung.

      “Bạch Thanh Loan là bị Thái hậu bắt giam vào lãnh cung, ta mà gặp nàng như vậy, đoán chừng ngày mai Thái hậu ban cho nàng ta cái chết, muốn nàng ấy rước họa vào thân sao?” Phong Mạc Nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Ly Nhược.

      Bạch Ly Nhược biết hậu cung là do Thái hậu làm chủ, thở dài tiếng “Quên , cứ tiếp tục vậy, nếu tỷ tỷ biết người ở ngoài, chắc vui lắm.”

      Sắc mặt Phong Mạc Nhiên bỗng biến đổi, cười lạnh nhìn Bạch Ly Nhược “Nàng tốt nhất đừng nhắc đến ta. Hơn nữa, ta ở bên ngoài là vì nàng, liên quan gì cả!”

      Bạch Ly Nhược bực bội. Xem ra, tỷ tỷ nhà mình được sủng, quả đúng như lời đồn, nàng nghiến răng nghiến lợi “Người thích tỷ tỷ của ta, sao lại thành thân với tỷ ấy?”

      “Vậy còn nàng, thích Thần vương, cớ sao còn muốn gả cho ?” Phong Mạc Nhiên chế giễu lại.

      Bạch Ly Nhược giận sôi lên. Mà thôi, bây giờ mình có việc nhờ người ta, vẫn nên biết điều chút, tiếp tục về hướng lãnh cung.

      Lãnh cung, có chút sức sống, cung điện tan hoang tiêu điều vắng lạnh.

      Thị vệ canh cửa cũng ít hơn so với các cung điện khác, thấy Phong Mạc Nhiên mặc thường phục mà đến, ngay sau đó quỳ thân hành lễ.

      Phong Mạc Nhiên vung tay lên “Miễn lễ, trẫm vừa đánh rơi viên trân châu ở gần đây, các ngươi mau chia nhau ra tìm, nhanh lên chút.”

      Thị vệ lắng nghe chăm chú, rồi tản mát ra, có mấy người vào bụi cỏ, chỉ còn duy nhất người canh cửa.

      Phong Mạc Nhiên lại ra lệnh lần nữa, “Ngươi, tới đây.”

      Thị vệ tiến lên, cúi đầu nghe vua phân phó.

      Sau đó nháy mắt cái, Bạch Ly Nhược chỉ chờ có thế, nhanh như mèo hoang xông chớp nhoáng vào lãnh cung.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 85: Gặp nhau nơi lãnh cung (hai)

      Phong Mạc Nhiên ho khan tiếng “ có việc gì.”

      Thị vệ ngẩn chút rồi xoay người lại, tiếp tục canh gác ở cửa.

      “Các ngươi nữa, ta đánh rơi gần đây nên cố tìm xa xa thử.” Phong Mạc Nhiên lớn tiếng bất mãn với tên thị vệ đó, bắt tránh xa cửa canh.

      Trong lãnh cung, hai tỷ muội gặp nhau, có kích động ôm ấp, cũng có cảm giác bồi hồi nhung nhớ, chỉ là lặng yên nhìn vào dung mạo giống nhau như tạc của đối phương.

      “Tỷ tỷ có khỏe ?” Bạch Ly Nhược thấp giọng, được tự nhiên lắm nhìn Bạch Thanh Loan tóc xõa áo trắng.

      “Ở chỗ quái quỉ này, sao có thể tốt được?” Bạch Thanh Loan thắc mắc là nàng vào bằng cách nào, ba búi tóc đen xõa ở sau ót, ở chỗ này, cho dù có vấn tóc trang điểm, cũng biết cho ai nhìn.

      “Tỷ cố chăm sóc tốt cho mình, muội nghĩ cách cứu tỷ ra ngoài.” Bạch Ly Nhược cúi đầu, đối diện với Bạch Thanh Loan khốn khổ có chút đành lòng.

      cần, ta ở chỗ này quen rồi.” Bạch Thanh Loan nhàn nhat, thiếu hẳn thái độ kiêu căng ương ngạnh lúc trước.

      “Quen ư.” Đáy lòng nhất thời chua xót, nhớ tới khuê phòng của tỷ tỷ ở Bạch phủ, hôm nay trông thấy lãnh cung, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng có.

      “Muội , truyền lại với phụ thân và ca ca rằng là ta rất khỏe, đừng để bọn họ lo lắng.” Bạch Thanh Loan nhìn ánh dương chói mắt ngoài cửa sổ, mắt khẽ nhắm.

      Bạch Ly Nhược trầm mặc, hồi lâu, chậm chạp tới cửa, mỗi bước vừa quan sát Thanh Loan, thấy nàng vẫn là im lặng, sau đó mới yên tâm ra cửa.

      Phong Mạc Nhiên thấy Bạch Ly Nhược ra ngoài nhanh như vậy, có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng đánh lạc hướng thị vệ lần nữa, “Ngươi, tới đây.”

      Thị vệ ngạc nhiên, lại khom mình hành lễ.

      Bạch Ly Nhược lặng yên tiếng động nhàng bước ra, lẻn ra sau Phong Mạc Nhiên.

      “Ngươi gọi bọn chúng trở về hết , tìm thấy cũng sao, phải là đồ vật quan trọng gì.” Phong Mạc Nhiên nhàn nhạt, nhìn Bạch Ly Nhược cái, vuốt cằm thôi, chúng ta hồi cung.”

      đường, Bạch Ly Nhược vẫn trầm mặc, vô luận Phong Mạc Nhiên có trêu chọc nàng thế nào, nàng cũng mở miệng.

      Khi về tới Lưu Hoa uyển, Bạch Ly Nhược đột ngột quỳ xuống trước mặt Phong Mạc Nhiên, đôi mắt long lanh hề chớp nhìn chăm chú vào “Hoàng thượng, mong người hãy thả tỷ tỷ của ta, tỷ ấy gầy quá.”

      Phong Mạc Nhiên kinh hãi, cuống quít đỡ Bạch Ly Nhược dậy, nhưng có thế nào nàng cũng chịu.

      “Này, ngươi đây là ép ta.” Phong Mạc Nhiên chau mày, tức giận lên.

      “Hoàng thượng, người nhất định phải có cách nào đó, xin người, hãy cứu tỷ ấy.” Bạch Ly Nhược biểu lộ ánh mắt cầu xin.

      Phong Mạc Nhiên bỗng phiền não, phất vạt áo cái, rời quay đầu lại.

      Liên tiếp vài ngày, Bạch Ly Nhược còn gặp Phong Mạc Nhiên, chỉ có Phong Mạc Thần đến mấy lần, lần nào cũng mang theo thuốc mỡ băng vải, ép nàng giúp thay thuốc. Bạch Ly Nhược muốn dây dưa với , nàng vội vã thay thuốc sau đó đuổi .

      Chương 86: Đừng cử động nữa

      “Nếu như ta muốn ngươi trở về vương phủ với ta, ngươi nhất định đáp ứng, đúng ?”. Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược giúp mình bôi thuốc, giọng hỏi câu.

      Từ lúc vào, lông mày thanh tú của Bạch Ly Nhược vẫn chưa hề giãn ra, giống như có rất nhiều tâm , nghe lời của , nàng thản nhiên “Nếu biết, tại sao còn ra ngoài”.

      Nhìn nàng băng bó xong bước cuối cùng, nắm lấy bàn tay bé của nàng, ánh mắt thâm thúy khóa chặt ánh mắt của nàng “Ta cho là, quan hệ của chúng ta hòa hoãn rất nhiều.”

      Mặc dù, tại, nàng vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng hận ý trong mắt mất rất nhiều, đặc biệt là thời điểm nàng bôi thuốc, động tác ở đầu ngón tay cực kỳ nhu hòa, khiến cho động lòng dứt.

      “Giữa chúng ta còn quan hệ gì nữa, bắt đầu từ ngày mai, cần tiến cung tìm ta nữa!”. Bạch Ly Nhược rút tay về, lạnh nhạt liếc cái, quay đầu lại tìm Ngọc Trí và Ngọc Trữ dọn dẹp băng gạc đất.

      Phong Mạc Thần chợt lách người, ngăn ở trước nàng, thuận tay buông rèm bên trong xuống, khóe môi tươi cười “Chẳng lẽ, nàng muốn ta tự mình tìm hoàng thượng đòi lão bà vào buổi triều sớm ngày mai?”

      Sắc mặt Bạch Ly Nhược nhất thời tái , ánh mắt trong veo lên hận ý, tức giận “Ngươi dám.”

      Phong Mạc Thần cầm tay của nàng, cợt nhã lôi nàng vào trong ngực, kìm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng “Sao ta lại dám?”

      Bạch Ly Nhược cười lạnh “Nếu như ta ra khỏi hoàng cung, cũng ở lại bên cạnh ngươi, ngươi có khả năng nhốt ta ở bên cạnh cả đời sao?”

      Phong Mạc Thần gì, chính nguyên nhân này khiến vẫn để nàng tùy ý sống ở trong cung, ít nhất, nàng chạy trốn nữa, lúc nào muốn, còn có thể vào cung nhìn nàng.

      Quan trọng hơn là, muốn nàng hận .

      Bàn tay mang theo nhiệt độ ngừng xoa eo nàng, thanh trầm thấp, Phong Mạc Thần bắt đầu thỏa hiệp “Ta cho ngươi thời gian tiếp nhận ta, nhưng đừng để cho ta đợi quá lâu.”

      Bạch Ly Nhược cảm thấy nhiệt độ bờ eo ngừng tăng lên, ra sức giãy giụa, lại bị ôm càng chặt, thân thể tráng kiện của dán sát vào thân thể mềm mại của nàng, cảm nhận được nàng mềm mại, nơi nào đó thân thể đột nhiên nổi lên biến hóa.

      Khuôn mặt nhắn của Bạch Ly Nhược ửng hồng, đầu gối cong lên, hung hăng hướng dưới chân đá cái, Phong Mạc Thần phản ứng cực nhanh, vội nhảy ra, phản ứng ngược lại, đẩy nàng ngã lên giường, đè nàng ở dưới thân , thanh mờ ám vang lên bên tai nàng “Ta vốn định làm gì, nhưng nàng vội động chạm trước” nhíu mày, nhếch môi lộ ra nụ cười mập mờ “Khó trách.”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 87: Chân tướng hiển lộ ()

      Cảm nhận được hơi thở nam tử nồng đậm cùng với mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt người , trái tim Bạch Ly Nhược thể ức chế đập cuồng loạn, cắn chặt môi dưới “Buông ta ra!”.

      Phong Mạc Thần nhìn môi nàng khẽ khép mở, đôi môi phấn hồng trơn mềm, như cánh hoa hồng tuyệt hảo, như bị cổ đầu độc, ngừng dựa sát vào nàng, sau đó bắt lấy đôi môi mọng ngọt của nàng, trằn trọc liếm mút.

      Mắt Bạch Ly Nhược mở lớn, nghĩ tới lại đột nhiên hôn nàng, lát sau, khôi phục thần trí, bàn tay được tự do hung hăng nhấn xuống vết thương ngực .

      Phong Mạc Thần rên lên tiếng, đột nhiên mở hai mắt ra phẫn hận nhìn nàng, vết thương còn chưa có khép lại, nàng cư nhiên tàn nhẫn hạ thủ?

      Thống khổ ngồi dậy, vết máu dính vào áo màu xanh nhạt, Phong Mạc Thần cởi áo ra, xem xét vết thương ngực, băng đeo đỏ thẫm mảnh, như đóa hoa xinh đẹp nở rộ.

      Bạch Ly Nhược nhìn vết máu tay, trong lòng có chút hối hận, bị thương khắp người, bên hông tương đối , kết vảy, nhưng bộ ngực cùng sau lưng thỉnh thoảng lại ra máu.

      Phong Mạc Thần cởi ra băng đeo, vết thương khép lại lần nữa nứt ra, máu tươi chảy ồ ạt, cầm băng đeo tùy tiện lau lượt, giọng oán giận “Chỉ là cái hôn, có cần thiết phải hạ độc thủ như vậy ?”.

      Nhất thời, Bạch Ly Nhược đành lòng, nhận lấy băng đeo trong tay , sau đó đứng dậy tìm cái hòm thuốc, bôi thuốc cầm máu thêm lần nữa, ngoài miệng chịu yếu thế chút nào “Đáng đời ngươi!”.

      Nhìn bộ dạng nàng chuyên chú bôi thuốc, sắc mặt Phong Mạc Thần tốt lên rất nhiều, đột nhiên chuyện trở nên đứng đắn, hề chớp mắt nhìn nàng “Hàn Thiên Mạch vào cung tìm ngươi chưa?”

      có.” Bạch Ly Nhược chút do dự.

      Phong Mạc Thần muốn lại thôi, Bạch Ly Nhược bất mãn trừng mắt liếc cái “Có chuyện gì, ngay .”

      “Tiểu Man tỉnh.” Phong Mạc Thần lạnh nhạt, khuôn mặt tia gợn sóng.

      ?” Bạch Ly Nhược mừng rỡ dừng lại động tác trong tay, ngửa đầu nhìn ánh mắt của .

      Đây là lần đầu tiên, nàng dùng ánh mắt chán ghét nhìn , Phong Mạc Thần cơ hồ đắm chìm trong ánh mắt mênh mông của nàng, nhàng gật đầu “Ừ” tiếng.

      phải Hàn Thiên Mạch động thủ làm Tiểu Man bị thương, nàng , khi Hàn Thiên Mạch tìm nàng lấy ngọc bội về, ngay sau đó tới người áo đen động thủ đả thương nàng”. Phong Mạc Thần vẫn nhàn nhạt như cũ, mặt chút thay đổi, nhưng trong mắt nhiều hơn chút ánh sáng nhu hòa.

      Nhất thời sắc mặt Bạch Ly Nhược trầm xuống, coi như Hàn Thiên Mạch tổn thương Tiểu Man, cũng có những biểu đáng nghi ngờ, chỉ mỗi chuyện mặc y phục đen xuất ở Tùng Lâm, quan hệ giữa và La Sát Môn thể xóa bỏ.

      Tựa hồ nhìn thấu ý tưởng của nàng, Phong Mạc Thần mở miệng lần nữa “Kể từ sau chuyện tình ở Tùng Lâm, mình Hàn Thiên Mạch đấu với La Sát Môn, sau đó hoàn toàn biến mất trong chốn giang hồ.”

      Chương 88: Chân tướng hiển lộ (hai)

      Tay Bạch Ly Nhược thoáng run lên, sắc mặt trắng bệch, Phong Mạc Thần cầm lấy dược liệu trong tay nàng, nhàng kéo nàng vào trong ngực mình, quai hàm cọ xát vào tóc nàng, giọng : “ cần tự trách mình, Thiên Mạch ko trách ngươi.”

      “Nhưng ta tự trách mình.” Bạch Ly Nhược khóc thút thít thành tiếng, ngày đó Thiên Mạch nhất định là muốn cứu nàng, mặc áo đen che mặt mục đích chỉ là muốn mang nàng rời Phong Mạc Thần chết, nhưng nàng lại đả thương , nàng nả phát súng về phía .

      Nàng đáng chết, Bạch Ly Nhược cắn môi dưới mơ hồ khóc, môi dưới bị nàng cắn ra máu, vị tanh nhàn nhạt ngai ngái tràn ngập môi nàng.

      Phong Mạc Thần dùng ngón cái khẽ vuốt môi dưới nàng, bên trong mắt phượng dài hẹp, tràn đầy vẻ thương tiếc: “Nhược nhi, đừng làm bị thương mình.”

      Bạch Ly Nhược nhắm mắt lại, nước mắt mãnh liệt trào ra, Hàn Thiên Mạch lúc đó ôm lòng tuyệt vọng như thế nào mà giải thích? lại ôm lòng tuyệt vọng như thế nào để phá giải trận pháp Tùng Lâm, sau đó rời ?

      “Nhược nhi, ta phái người tìm kiếm Thiên Mạch rồi, phải lo lắng, tất cả sai lầm, hãy để ta gánh chịu cho ngươi.” Phong Mạc Thần thào ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên gò má đầy những giọt nước mắt của nàng, cuối cùng môi mỏng tới môi dưới nàng, chậm rãi dụ hoặc nàng, để cho nàng buông môi dưới mình ra.

      “Thần, nếu như Thiên Mạch phải thủ lĩnh của La Sát Môn, vậy ai mới đúng là hung thủ đứng đằng sau?” Bạch Ly Nhược khóc đẩy Phong Mạc Thần ra, nước mắt rơi mặt, vừa thấy làm người ta thương xót.

      Phong Mạc Thần đưa tay lau nước mắt mặt nàng, đây là lần đầu tiên nàng kêu tên của , ngày hôm nay xảy ra quá nhiều lần đầu tiên, trái tim bị hạnh phúc tràn đầy, vì thế, nụ cười khóe môi cũng nhu hòa rất nhiều “Ta điều tra về việc La Sát Môn bị hủy, thủ lĩnh cũng có lộ diện, nếu như có tin tức, ta thông báo cho ngươi đầu tiên.”

      Bạch Ly Nhược gật đầu, ngừng khóc, tựa như nhớ tới cái gì “Ngươi có thể đưa Tiểu Man vào cung theo ta ? Ta còn có nhiều lời muốn hỏi nàng.”

      Phong Mạc Thần khẽ gật đầu, cưng chiều phất tóc rơi trán nàng ra sau tai “Ngày mai ta tiến cung gặp ngươi, xem thời điểm thuận tiện dẫn nàng ấy vào, chỉ là chuyện này phải được hoàng thượng cho phép.”

      “Ngay bây giờ ta tìm hoàng thượng thương lượng.” Bạch Ly Nhược đứng lên, nâng ống tay áo lên qua quýt lau nước mắt, liền chuẩn bị ra ngoài.

      Phong Mạc Thần phát bắt được nàng, kéo nàng trở về trong ngực mình “Nhất thời vội, hơn nữa ngày mai khi ta tiến cung, tìm người thông báo tiếng là được rồi.

      biết ngươi tiến cung hàng ngày sao?” Bạch Ly Nhược kinh ngạc ngước mắt, Phong Mạc Nhiên cho tới bây giờ cũng chưa đề cập tới.

      Phong Mạc Thần hừ lạnh tiếng, điểm chóp mũi Bạch Ly Nhược cái, nàng quá coi thường Phong Mạc Nhiên rồi, mặc dù Phong Mạc Nhiên có vẻ vô tâm chánh , hết thảy tất cả giao cho Thái hậu xử lý. Nhưng , so với bất luận kẻ nào đều tinh tường hơn, Bạch Ly Nhược muốn lợi dụng cứu Bạch Thanh Loan ra, chỉ sợ là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 89: Cực hạn

      Nhìn thấy Phong Mạc Nhiên lần nữa là 3 ngày sau, lúc này Bạch Ly Nhược thấy được nhiều điểm hơn ở vị thiếu niên thiên tử này, có thể giống như Phong Mạc Thần, chính là thâm tàng bất lộ.

      Phong Mạc Nhiên nhìn Bạch Ly Nhược cách cẩn trọng, hơi có chút kinh ngạc, quạt giấy lay động có phần do dự: “Ngươi, thế nào? phải vì ta đáp ứng ngươi thả Bạch Thanh Loan ra mà để ý ta chứ?”

      Bạch Ly Nhược nhíu mày, rất khó tin tưởng người trước mặt nắm trong tay hết thảy mọi việc, căn bản vẫn là đứa trẻ, ngồi ghế, nghiêm mặt : “Hoàng thượng, ngươi chịu để tỷ tỷ ra ngoài, vậy cho phép ta lãnh cung thăm nàng, có được ?”

      “Việc này, lãnh cung là nơi thể tùy tiện ra vào!” Phong Mạc Nhiên cau mày, nào có người tự mình vào lãnh cung.

      Bạch Ly Nhược trầm mặc, lần nữa đổi lại vẻ mặt bất đắc dĩ.

      Phong Mạc Nhiên thở dài, nhất định kiếp trước hai bọn họ là tỷ muội, xếp quạt lại, nghiêm nghị nhìn Bạch Ly Nhược: “Ta xin Thái hậu thả Bạch Thanh Loan ra ngoài, nhưng có lần sau.”

      Bạch Ly Nhược đột nhiên đứng lên, nghiêng thân thể hướng về phía Phong Mạc Nhiên làm lễ “Đa tạ hoàng thượng!”

      “Trước kia sao thấy người hiểu cái phép tắc này!” Phong Mạc Nhiên bất đắc dĩ liếc nàng cái, chậm rãi đứng lên, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bạch Ly Nhược “Sau khi nàng ra ngoài, người được làm loạn, nếu , Thái hậu bỏ qua cho các ngươi!”

      Bạch Ly Nhược nhất thời hiểu trong lời của có ý tứ gì, nhưng có thể cứu Bạch Thanh Loan may mắn vô cùng rồi, sao lại dám làm loạn? ngừng gật đầu: “Hoàng thượng, ngươi hãy yên tâm, ta để cho ngươi khó xử.”

      Phong Mạc Nhiên cười tiếng quỷ dị, bất ngờ nghiêm mặt “ Người dự định khi nào quay về Thần vương phủ?”

      Bạch Ly Nhược sắc mặt trắng nhợt, cho rằng muốn đuổi mình ra khỏi hoàng cung nên tay chân luống cuống “Ta có tính trở về Thần vương phủ, chờ chuyện của tỷ tỷ yên bình, ta rời khỏi hoàng cung, gây ra cho ngươi quá nhiều phiền toái.”

      “Ý của ngươi, có ý định trở lại bên cạnh Phong Mạc Thần?” Phong Mạc Nhiên vẫn mỉm cười như cũ, tuyệt sắc mặt, nhưng lại là nụ cười giảo hoạt.

      “Hoàng thượng, có phải khi tỷ tỷ từ lãnh cung ra ngoài, người càng thêm sủng ái nàng hay ?” Bạch Ly Nhược bất mãn, cau mày, thản nhiên liếc Phong Mạc Nhiên cái.

      “Làm người nên quá phận như vậy, để nàng ra ngoài là cực hạn của ta rồi.” Phong Mạc Nhiên đồng dạng cau mày, nhắc đến Bạch Thanh Loan cười nhạt.

      “Giống vậy, oán hận Phong Mạc Thần cũng là cực hạn của ta rồi, tại sao ngươi luôn ở trước mặt ta mà nhắc đến chứ?” Bạch Ly Nhược thở dốc, nghiến răng nghiến lợi giận dữ nhưng bộ dạng rất là đáng .

      Phong Mạc Nhiên liền hiểu được, hóa ra là nàng bất mãn nhắc tới Phong Mạc Thần với nàng, trong mắt lóe ra nụ cười mơ hồ, gương mặt tuấn tú lại cố ý băng lãnh: “Tốt lắm, ta biết rồi, từ nay về sau, ta bao giờ đề cập tới chuyện xuất cung của ngươi, ngươi cũng cần với ta về Bạch Thanh Loan nữa.”


      Chương 90: Khó bề phân biệt ()

      Bạch Ly Nhược ngồi lên ghế ngồi tròn, hai tay chống cằm, liếc Phong Mạc Nhiên cái, nhanh chậm “Sắp đến sinh nhật tỷ tỷ ta rồi, ta hi vọng nàng có sinh nhật vui vẻ”.

      “Ta biết rồi! Vào lúc sinh nhật, nàng ấy có thể ra ngoài!”. Phong Mạc Nhiên bất mãn lườm nàng cái, ngay sau đó xoay người rời .

      Ngay khi quay lưng rời , Bạch Ly Nhược len lén lộ ra nụ cười mang lúm đồng tiền, vị hoàng đế có dáng vẻ này mà Phong Mạc Thần thâm tàng bất lộ, căn bản là hài tử ngây thơ.

      Vào lúc đêm khuya, Phong Mạc Thần mang Tiểu Man vào cung, Bạch Ly Nhược ngủ say, bị lay tỉnh lại, mở mắt, nhìn thấy Phong Mạc Thần thân áo đen đứng đó.

      Mấy ngày thấy, dường như gầy hơn, nhìn từ dưới lên, gò má tuấn mỹ có góc cạnh ràng, quầng mắt có màu xanh nhàn nhạt.

      Bạch Ly Nhược ngồi dậy, nhìn thấy Tiểu Man sau lưng , khuôn mặt Tiểu Man tràn đầy nước mắt, kêu lên tiếng “Tiểu thư” liền nhào vào trong ngực Bạch Ly Nhược khóc thút thít.

      Bạch Ly Nhược vuốt mái tóc của nàng, phát nàng ngừng run rẩy, nhìn xuống cái cổ mảnh khảnh của nàng, mới phát cổ nàng đầy vết thương, nhìn thấy mà ghê.

      “Tiểu Man, chuyện gì xảy ra? Ai đánh ngươi?”. Bạch Ly Nhược kịp chờ giải thích kéo y phục Tiểu Man lại bị Phong Mạc Thần ngăn lại.

      “Mấy ngày nay, nàng bị những phần tử còn sót lại của La Sát Môn bắt , chịu ít khổ, trước tiên, nàng để cho nàng ta nghỉ ngơi chút, nàng ra ngoài ta có lời muốn hỏi.”. Phong Mạc Thần nắm tay Bạch Ly Nhược, kéo nàng xuống giường, sau đó ngồi xổm người xuống giúp nàng giày.

      “Tiểu Man, ngươi nghỉ ngơi trước , lát nữa ta bôi thuốc giúp ngươi”. Bạch Ly Nhược ấn Tiểu Man lên giường, kéo chăn mỏng đắp lên người nàng.

      Phong Mạc Thần lôi Bạch Ly Nhược ra ngoài điện, thấy Bạch Ly Nhược chỉ mặc quần áo mỏng manh, ngay sau đó, cởi áo ngoài của mình, khoác lên người nàng, Bạch Ly Nhược cũng cự tuyệt, co rúc bên trong áo của , thản nhiên “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Ta hoài nghi, thủ lĩnh La Sát Môn núp trong hoàng cung.”. Phong Mạc Thần gọn gàng dứt khoát, con mắt thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược.

      “Có chứng cớ gì ?” Bạch Ly Nhược nắm chặt vạt áo, cau mày, ngẩng đầu nhìn Phong Mạc Thần.

      có chứng cớ, tóm lại, nàng hãy cẩn thận với Phong Mạc Nhiên”. Phong Mạc Thần tránh tầm mắt Bạch Ly Nhược, nghiêng đầu nhìn cung điện phía xa.

      thể là , lần trước vì cứu ta, trúng độc châm của sát thủ La Sát Môn.” Đầu vai Bạch Ly Nhược run lên, trong lòng xông lên cảm giác bất an, lần trước, trước khi những người áo đen kia muốn giết nàng cho nàng biết, nàng nên có ý muốn giết Thần Vương, như vậy.

      Phong Mạc Thần thấy nàng run lên, cho là nàng lạnh, cánh tay dài duỗi ra, ôm nàng vào trong ngực, giọng “Nàng ở trong hoàng cung cẩn thận chút, chuyện Bạch Thanh loan, tốt hơn hết là nàng bớt can thiệp , hai vợ chồng bọn họ là đèn cạn dầu, qua thời gian này, ta dẫn nàng ra ngoài.”

      Bạch Ly Nhược bình tĩnh nhìn , môi mềm khẽ mở “Tại sao tại thể dẫn ta ra ngoài?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :