Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267 chương ) (hoan)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 28. mưu ( hai )



      Vừa định về phía trước, cảm thấy chân phải đau nhức, đoán chừng bị thương tổn . tại lại xuất nan đề, vừa mới nghe Tu Hồng Miễn đây là thư phòng của , nàng chưa từng tới những nơi như thế này , bây giờ muốn trở về như thế nào a. biết hai tỷ muội kia có phát nàng còn ở đó hay , có tìm nàng ? Bích Thanh kia chuyện gì cũng , chỉ sợ đến lúc đó phiền toái lớn hơn nữa.

      Nghĩ tới đây, Hạ Phù Dung chịu đau cố gắng ra ngoài.

      Vào cửa, nàng liền nhìn thấy phòng toàn là sách, giống như thư viện , nhiều sách như vậy đều xem qua? Xem ra làm nhất quốc chi quân cũng phải dễ dàng a , tiếp tục ra ngoài, nghĩ ngợi, có nên kêu người tới đưa mình trở về hay . Đột nhiên chân đau nhói , nàng đứng vững, ngã về bên, đầu hung hăng đập vào tường, lại cảm giác thập phần quái dị. Đụng vào tường mà hề đau, sao lại thế này? Hạ Phù Dung đưa tay sờ sờ, cảm giác nhẵn mịn giống như những chỗ tường gạch khác , chẳng lẽ là chốt mở mật đạo? Lòng hiếu kỳ của nàng là tương đối lớn , lập tức bắt đầu nghiên cứu , thử theo những phương pháp giống trong tiểu thuyết võ hiệp : gõ gõ, ấn ấn, di chuyển, nó đều chưa động. Buông tha là khả năng , nhưng nàng cũng thể ở lâu bên trong này , trước nhớ kỹ vị trí cục gạch này, lần sau có cơ hội trở lại nghiên cứu tiếp. Trước khi lại sờ sờ, sờ ra là cái gì , dùng lực ấn xuống , ừ, có phần mềm. Đột nhiên"Cạch" tiếng, hòn gạch giả bắn ra , cảm thấy vui vẻ, lại khiến cho nàng mèo mù vớ cá rán, cẩn thận lấy hòn gạch xuống, chỉ thấy bên trong có cái hộp. Chẳng lẽ là trân bảo hiếm có ? Ánh mắt Hạ Phù Dung đều nhanh tỏa sáng , nhàng lấy chiếc hộp ra , nếu là trân bảo hiếm có nàng có nên lấy hay a? Cầm sợ đưa tới họa sát thân, lấy lại rất xin lỗi vận khí của chính mình .

      Vừa nghĩ vừa mở hộp , thứ từ bên trong hộp đập vào mi mắt, mặt nàng lập tức suy sụp xuống, làm cái gì a, cuốn sách !

      Tuy phải trân bảo, bất quá dù sao để cho cất kỹ như vậy , bên trong khẳng định có ghi chép thứ gì đó, chẳng lẽ là bí kíp võ công ? Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng lại bắt đầu lấp lánh , bí kíp cũng được , vừa lúc nàng có chút võ công phòng thân , để cho nàng học xong cái này trở thành thiên hạ đệ nhất, về sau lao ra hoàng cung, hướng ra thế giới!

      May mà trong khoảng thời gian này mỗi ngày luyện tập thư pháp và học chữ, hơn nữa cũng học thêm được rất nhiều chữ phồn thể cùng giản thể , những chữ này cơ bản nàng đều có thể nhận ra . Mở sách ra , để cho nàng có chút nghi hoặc, đây là cuốn sổ . tồi nàng ở đại học chính là kinh tế học, đối với chuyên ngành kế toán cũng có đọc lướt qua, cho nên nhìn ra được đây là cuốn sổ sách, cái này bị Tu Hồng Miễn coi như trân bảo mà giấu giếm, nàng có chút gì.

      Hoàng đế cũng cần làm sổ sách? Tu Hồng Miễn tới cùng trong đầu suy nghĩ cái gì, bất quá nàng đối cái này chút hứng thú cũng có . Khép lại sách , trong nháy mắt, nàng chấn động, vội vàng lại mở ra nhìn lại . Chỉ chốc lát sau, ràng phát quyển sách này chia làm hai phần , phần là sổ sách, từ giữa bắt đầu phân giới, là loạt danh sách, tên trong danh sách là những người mà nàng biết , sau cùng kí tên đều là"Minh giáo" .

      "Minh giáo" tên này nàng sớm nghe thấy, là tổ chức tà giáo mà người có quyền cao chức trọng ở các quốc gia nghe tin đều sợ mất mật . Bọn là sát thủ nhưng cũng giết người bình thường, giết đều là các đại thần của các quốc gia , cũng chưa bao giờ lỡ tay quá. Các quốc gia đều từng hạ lệnh tiêu diệt tổ chức này , lại đều lấy việc thất bại mà chấm dứt, chưa từng có người biết tổ chức này nằm ở chỗ nào , cũng biết giáo chủ là ai. Người mà bọn họ giết chủ yếu là những kẻ phản bội quốc gia mà dân chúng căm hận , cho nên ngoài ý muốn là Minh giáo lại được dân chúng cực kỳ ủng hộ.

      Nhìn những dòng tên bị gạch trong danh sách , phải là những đại thần bị giết rồi. nghĩ tới người đứng sau Minh giáo thực ra là Tu Hồng Miễn! sáng tạo ra tổ chức này , để cho những gian thần ở triều đình có cách trị tội bị ám sát ở bên ngoài , như vậy thủ pháp quét dọn chướng ngại của chính mình nàng lại là lần đầu tiên nghe đến, Tu Hồng Miễn quả nhiên phải người đơn giản.

      Đột nhiên tay nàng cứng đờ, khép lại sách , từ bên cạnh nhìn xéo qua thư, mặt tầng tro bụi mỏng nhạt . Nàng hẳn ngu xuẩn cho rằng những cuốn sách này lâu có người đụng qua, xem ngày tháng bìa sách mới nhất là năm ngày trước , trái tim của nàng bắt đầu mãnh liệt đập ngừng. là cố ý vẩy tầng bụi ở mặt , để có thể biết được có người nhìn lén cuốn sổ này hay . Khi nhìn đến dấu tay để lại mặt bụi, mà nàng lại vừa lúc xuất tại hậu viện. . . . . . Này loạt vấn đề xâu chuỗi lại , nàng khó thoát khỏi tội chết rồi.

      Đột nhiên nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân, nghe thanh là cố ý giọng tới, cảm thấy cả kinh, nghĩ nghĩ, dùng tay áo lau sạch bụi sách, sau đó mới để lại chỗ cũ, trốn vào sau núi giả ở hậu viện .

      Tiếng bước chân vẫn chưa tới thư phòng, mà là trực tiếp hướng hậu viện tới. Chẳng lẽ Tu Hồng Miễn biết nàng trốn ở nơi này?

      Chỉ nghe tiếng bước chân nhảy lên , trực tiếp nhảy vào hậu viện, là hai người.

      "Vì sao lại chọn ở trong này? Ngươi phải biết rằng bên trong đúng là thư phòng của hoàng đế !" giọng nam tử vang lên, nghe được nàng thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng, vừa mới chính xác là ngữ!


      Chương 29. mưu ( 3 )



      Cái loại ngôn ngữ này quen thuộc, tại dị giới này lại có thể để cho nàng nghe được, khiến cả người vui sướng đến run rẩy.

      “Ở đây có câu nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, chúng ta chuyện ở đây là an toàn nhất, theo hiểu biết của ta hoàng thượng thường đến thư phòng vào buổi tối. Cho dù ở trước mặt hoàng thượng nghe cũng hiểu, ha ha” Đây là giọng của nam nhân, làm cho nàng có dự cảm tốt, trực giác cho nàng biết bọn họ phải loại người tốt.

      thôi! Ngươi đừng quá lớn, vị hoàng đế này cũng phải người tầm thường.”

      “Có gì tầm thường? Là loại nào lúc đó cũng phải chầu trời thôi.”

      “Tóm lại cẩn thận chút là tốt, đồ có mang theo ?”

      “Có mang theo , chỉ cần uống ngụm thần tiên cũng cứu được!”

      “Nếu như uống?”

      “Hôm đó là sinh nhật của mẫu thân , dù thế nào cũng phải bày tỏ thành ý. Nếu lúc đó uống, bổn vương liền kính ly, Tự mình tiễn đến Hoàng Tuyền.”

      “ Cao công công kia có tin được ?”

      “Thiên hạ ai là thích tiền? Huống chi là hoạn quan là bất hiếu, bổn vương lấy mẫu thân uy hiếp , bảo đảm nghe theo lệnh !”

      “Vâng , mọi sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.”

      “Sau khi xong mọi chuyện, bổn vương đảm bảo ngươi được như ý nguyện. Ha ha”

      “Tạ ơn Tứ Vương Gia.”

      Đợi cho tiếng bước chân xa, Hạ Phù Dung mới lén lút ra từ sau núi giả . Nghe ý tứ của bọn họ, là muốn tại thọ yến của hoàng thái hậu hạ độc hại Tu Hồng Miễn. Hai người kia là ai? Tại sao lại có thể được tiếng ? cần với nàng là bọn họ cũng xuyên .

      Từ thư phòng ra ngoài, gặp bốn binh lính gác cửa khi thấy nàng ra cũng ngăn cản, chắc là Tu Hồng Miễn cho bọn họ biết.

      Mới vừa hai bước liền gặp Bích Quỳnh ở xa xa tới, trong lòng Hạ Phù Dung vui vẻ, cuối cùng cũng có thể trở về , lúc nãy còn lo lắng lạc đường.

      ra là Tu Hồng Miễn báo cho người của Dư Điệp cung đến đây đón nàng, Bích Quỳnh hỏi nàng tại sao lại ở đây, nàng trở về rồi tiếp. Chịu đựng cảm giác đau nhức trở về Dư Điệp cung, nàng cuối cùng chịu đựng nổi hô hấp thống khổ, nằm ngã xuống giường .

      “Bích Quỳnh, gọi Phó thái y đến đây nhanh lên.”

      Bích Quỳnh thấy nàng như vậy cũng hỏi nhiều, vội vàng chạy ra ngoài gọi Phó thái y.

      Trong mắt Bích Thanh đầy nước mắt, nghĩ Bích Thanh lo lắng thành như vậy, xem ra nàng cũng có mặt tốt biết quan tâm chăm sóc người khác, Hạ Phù Dung cảm thấy có lỗi nhìn nàng.

      ngờ Bích Thanh lại “ Tại sao nương nương lại có thể như vậy, để cho nô tỳ cùng Bích Quỳnh cho Tiểu Cúc ăn cháo, chính mình lại chạy ra ngoài chơi, nương nương từng về sau có chuyện tốt gì cũng gọi nô tỳ mà ? Những lời này là nương nương gạt nô tỳ à?”

      Trong lòng cảm thán, tại sao nàng có thể hy vọng Bích Thanh có thể quan tâm chăm sóc chút đây?

      “Được rồi, lần sau bổn cung chơi nhất định nhớ mang theo ngươi, được ?”

      " ?"

      " !"

      Bích Thanh nghe xong cười vui vẻ, nơi này cũng chỉ có Bích Thanh tin tưởng lời nàng , từ lâu Bích Quỳnh và Tiểu Cúc rất lanh lợi và thông minh đều biết “Lời của Hạ Phù Dung có thể tin được, nước miếng sâu hơn nước biển” trở thành danh ngôn rồi.

      Chỉ lát sau, Phó thái y vào, nhìn chân của nàng thán phục chịu đựng của nương nương làm vi thần vô cùng bội phục.”

      Hạ Phù Dung mờ mit nhìn thái y.

      “Xương mắt cá chân của nương nương bị trật rồi mà ngài còn có thể đoạn đường xa như thế, đến bây giờ cũng chưa ngất xỉu qua, đúng là kỳ tích.”

      Trật khớp xương? Trong lòng nàng lạnh lẽo, chắc hẳn tàn phế?

      “Vi Thần sửa khớp cho nương nương, làm phiền Bích Quỳnh đem ít nhân sâm tới.”

      Đặt nhân sâm trong miệng nàng có cảm giác kỳ quái, chẳng lẽ là bồi bổ nàng trong khi sửa khớp sao?

      Hạ Phù Dung đau đến hỗn loạn biết thái y những gì, chỉ suy nghĩ bổ như thế nào, đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng, nàng đổ mồ hôi lạnh, thở nổi, cố gắng chịu đau đớn.

      "Kỳ tích , là kỳ tích." Nàng cố gắng nghe thái y chuyện, tuy nhiên cảm thấy được cả người vô lực trống rỗng.

      "Phó thái y kỳ tích cái gì?" Bích Thanh tò mò hỏi.

      “Vi thần tiến cung nhiều năm, trước kia ở ngoài sửa khớp cho nhiều người, mặc kệ là tuổi hay là thanh niên trai tráng cũng đều kêu rên thảm thiết đến ngất xỉu, thậm chí là cắn đứt đầu lưỡi. Cho nên vi thần mới cho nương nương ngậm nhân sâm, để tránh tự mình thương tổn bản thân, ngờ nương nương kiên cường như vậy, ngay cả tiếng rên cũng có, vi thần mặc cảm!” xong còn hướng nàng bái cái.

      A? ra là còn có thể kêu ra tiếng sao? Còn có thể ngất ? Trách được nàng cảm thấy sắp thể hô hấp.

      Bên này tỷ muội Bích Thanh cười vô cùng đắc ý “Tất nhiên, nương nương của chúng tôi, trời sinh thông minh hơn người, kiên cường hơn người. . . . . . .”

      Còn chưa chờ hai tỷ muội xong, Hạ Phù Dung hô tiếng, hôn mê bất tỉnh.

      Tất cả mọi người đều đen mặt.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 30. Thọ yến ( 1 )



      Sau đó Hạ Phù Dung hỏi Bích Thanh, trong cung này có người hai ngôn ngữ hay , Bích Thanh nhìn nàng giống như quái vật xong rồi lắc đầu. Trước kia hai người kia chuyện, người xưng là bổn vương, chắc là vương gia muốn đoạt quyền, nhưng khi nàng hỏi Bích Quỳnh, Bích Quỳnh cũng là triều đại này có vương gia. Làm cho Hạ Phù Dung kinh ngạc ít, lẽ phụ thân Tu Hồng Miễn chỉ có là con sao? Nàng dám hỏi nhiều, chỉ suy xét trong lòng mà thôi. Nếu Tu Hồng Miễn chết, thay đổi triều đại, tất cả phi tần đều phải đưa tang, No. Nhưng nếu như cứu Tu Hồng Miễn bai lộ chuyện nàng biết tiếng , có người coi nàng là đồng đảng, No.

      Cách nào cũng thông, là vô cùng hao tổn tâm trí. Bây giờ nàng muốn tâm cùng Nhị tỷ, có lẽ tỷ ấy có thể giúp nàng nghĩ biện pháp, là bất hạnh thể kiếm cớ về nhà, mà lại gần ngày thọ yến của thái hậu. Muốn truyền tin cũng có người đáng tin, nếu có Tiểu Cúc ở đây tốt, có lẽ nàng lấy chuyện lần này dò xét Tiểu Cúc, nhưng tiểu Cúc lại hôn mê bất tỉnh, Bích Thanh cần phải nghĩ tới, còn Bích Quynh cũng thông minh nhưng thời gian ở chung nhiều lắm nàng cũng dám mạo hiểm.

      Chớp mắt lại tới thọ yến của thái hậu, ngày này trong cung vô cùng náo nhiệt, hoàng thượng mở yến tiệc, quần thần, trừ nàng ra cả đám tần phi trang phục lộng lẫy tham dự.

      Bởi vì ngày trước thân thể thái hậu khỏe, hủy bỏ bọn nàng thỉnh an, cho nên nàng luôn ở trong Dư Điệp cung ra ngoài cũng có tham gia yến tiệc, nàng cũng coi những trang sức cùng kiểu tóc. Mà tỷ muội Bích Thanh cũng là cung nữ mới, mà còn là người Hoán thấm phòng nên đối với việc chải chuốt cũng rành, căn bản cũng biết trang phục tham gia yến tiệc nên kèm với trang sức gì. Nếu lúc trước Tiểu Cúc giúp nàng chuẩn bị bộ xiêm y, chỉ sợ hôm nay nàng trở thành sỉ nhục thánh dụ.

      Mặc vào xiêm y màu vàng nhạt, thêm vào trong thời gian này nàng cẩn thận bảo dưỡng nên màu da của nàng trắng hồng rất đẹp.

      "Nương nương đẹp." Bích Quỳnh khen tự đáy lòng .

      “Đúng vậy nha, nếu đầu tóc dài uốn đứng lên tốt hơn.” Bích Thanh đem Bích Quỳnh đắm chìm trong sắc đẹp của Hạ Phù Dung bừng tỉnh, Bích Thanh vẫn là chưa hài lòng.

      đơn giản như vậy, ngươi có bản lĩnh uốn lên giúp ổn cung, phải biết việc này là việc các ngươi nên làm.” Ở chung càng ngày càng lâu, Hạ Phù Dung chuyện với hai người bọn họ càng ngày càng tùy tiện, thường xưng hô tùy tiện lúc đầu bọn họ còn sợ hãi, nhưng thời gian dài bọn họ bị nàng lây bệnh rồi.

      “Nô tỳ cũng uốn được những thứ này, hơn nữa lúc đầu chính là nương nương dẫn chúng ta trở về.” Nhìn bộ dáng vô lại của Bích Thanh, Hạ Phù Dung hé miệng cười cười.

      Bây giờ chỉ có ba lựa chọn, là Bích Quỳnh làm, Bích Quỳnh chỉ biết làm các kiểu tóc cung nữ. Hai là Bích Thanh làm, nhưng đầu tóc của Bích Thanh là do Bích Quỳnh làm. Cuối cùng chỉ còn bản thân nàng, nghĩ nghĩ nàng chỉ biết có hai kiểu tóc đuôi ngựa được, kia. . . . . .

      Chờ lúc bọn nàng đến yến hội mọi người vào bàn, mọi người đều dùng ánh mắt xa lạ nhìn nàng. Hạ Phù Dung cũng khách khí cũng dùng ánh mắt xa lạ nhìn lại bọn họ, cũng phải nàng hẹp hòi, chỉ là . . . . . . . .Hạ Phù Dung cũng biết bọn họ.

      Nhìn kiểu tóc các tần phi rực rỡ diễm lệ, kiểu tóc của nàng là đơn giản. Nàng chỉ là đem tóc theo tai bắt đầu chia làm dưới hai nửa, phía dùng mảnh vải đỏ cột lấy tóc, phần tóc còn lại buông xõa khiến cho nó tự do rối tung , dùng bất kỳ trâm cài nào. Lúc ấy Bích Thanh cũng đề nghị dùng ít trâm cài nhưng các nàng tìm lúc cũng thấy có cái gì phù hợp nên thôi, để như vậy cũng có kiểu đẹp riêng.

      Nàng mới vừa ngồi xuống, hôm nay nhân vật chính có nhiều thu hoạch, giọng quen thuộc lanh lảnh vang lên: "Hoàng thượng giá lâm, thái hậu giá lâm ~~" đây là thái giám tuyên chỉ ngày đó tại Thanh U các.

      Mọi người đều đứng dậy hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế."

      Nàng cũng mở miệng như mọi người nhưng theo họ, trong lòng nghĩ độc ác cái gì vạn tuế, chừng hôm nay lại chết ở đây a.

      Hoàng thượng bình thân tiếng mọi người đều ngồi xuống. hoàng cảnh lớn như vậy hôm nay là lần đầu tiên được thấy, nàng cực kì hưng phấn, quay đầu nhìn tỷ muội Bích Thanh lại phái bọn họ khẩn trương đến phát run.

      Hạ Phù Dung lén lút đưa cho bọn họ quả táo đỏ, bọn họ cười trộm làm mặt quỷ đối với nàng, Hạ Phù Dung cũng làm cái mặt quỷ “Đáp lễ” ngoài ý muốn phát Tu Hồng Miễn nhìn về hướng này, trong lúc nhất thời biểu tình mặt cứng lại.

      Tu Hồng Miễn vừa mới ngồi xuống, nhìn các phi tần ăn mặc chói lọi rực rỡ lại trong vạn bụi hoa phát đóa hoa sen, như vậy tươi mát tao nhã, vướng bụi trần nhìn thoát tục, nhìn kỹ lại là Dư phi! thể thừa nhận hôm nay nàng thành công hấp dẫn chú ý của , lúc khen ngợi nàng, đột nhiên thấy nàng hướng hai nữ tỳ phía sau nhét hai quả táo, sau đó hướng hai cái tỳ nữ nhăn mặt, lại đột nhiên bộ mặt cứng lại hề động. Tu Hồng Miễn có chút khó hiểu, nếu muốn hấp dẫn chú ý của , tại sao nàng lại bảo trì biểu tình xấu xí đó lâu như vậy?

      Chương 31. Giả điên 1


      Hạ Phù Dung cố gắng tận lực bình tĩnh , dấu vết đem biểu tình thu hồi, giả vờ hiền thục ngồi bất động ở chỗ kia . Hôm nay kiểu tóc của nàng là đủ bắt mắt , thiên vạn ngàn lần đừng làm ra hành động gì quá mức mới tốt, nàng từ trước đến nay là người khiêm tốn , ha ha. ( tác giả bộ mặt người chết bay qua: ta cái gì cũng chưa nghe được, ta cái gì cũng nghe tới. . . . . . )

      Yến hội long trọng bắt đầu trong tiếng nhạc , Hạ Phù Dung lại đối với trường hợp như vậy có gì hứng thú. Phải biết rằng Tu Hồng Miễn vừa chết, tất cả chúng ta cũng trở thành đao hạ hồn . Tuy dám nhìn thẳng bên kia, nhưng ánh mắt Hạ Phù Dung chưa bao giờ rời quá, vẫn để ý động tác của , may mắn cũng có ý tứ muốn uống rượu.

      Đột nhiên Hạ Phù Dung nghe được tiếng quen thuộc kia, đúng là giọng mà nàng nghe được ở sau núi giả, tuyệt đối hẳn nhớ lầm. vẫn lưu loát bằng giọng tiếng kia, cũng bưng lên ly rượu, Hạ Phù Dung cực kỳ nghi hoặc, Bích Thanh phải có ai biết sao? Lúc này, nam tử kia đột nhiên dùng tiếng Trung phiên dịch cho mọi người hiểu , "Hoàng thượng, Kiền sở đặc phái viên muốn kính người ly a." Vị nam tử phiên dịch đúng là trong hai người kia.

      Hạ Phù Dung đột nhiên cả kinh, nhớ qua nếu hoàng thượng uống kính ly . Nhìn Tu Hồng Miễn tay chậm rãi giơ lên ly rượu, hướng vịđặc phái viên kia chuẩn bị muốn uống xuống rồi.

      "Từ từ!" Dưới tình thế cấp bách, Hạ Phù Dung buột miệng mà ra. Tất cả mọi người nhìn nàng, bao gồm cả hai tỷ muội Bích Thanh cũng biết nàng làm cái gì.

      "Hoàng thượng ~" Hạ Phù Dung làm nũng chậm rãi hướng hoàng thượng đài cao, có thể kéo phút đồng hồ cũng là tốt rồi.

      "Ái phi , có chuyện gì?" Tu Hồng Miễn nhếch môi cười.

      Nhìn bộ dáng biết sống chết liền tức giận , ràng là coi nàng giống đồ bỏ liền ném nàng , sau đó lại đối nàng hiểu lầm cùng với miệt thị , mà giờ nàng lại muốn quan tâm tới tánh mạng bị nguy hiểm cứu , đây là địa vị cách xa a.

      Đợi nàng đến bên cạnh , "Hoàng thượng cái chén là đẹp mắt, có thể để cho nô tì đánh giá chút hay ?" Lấy cớ này thực thối nát! Hạ Phù Dung tin ở trong lòng khách sáo chính mình phen, nhưng là nay thể tưởng được biện pháp nào tốt hơn , chỉ cần có thể làm vỡ nó liền xong việc rồi.

      Tu Hồng Miễn lại ngoài ý muốn là có phản đối, đem cái chén đưa cho Hạ Phù Dung, lại vẫn thêm cái nhân tiện - để cho nàng ngồi xuống bên cạnh .

      Chỉ nghe phía dưới mảnh hút khí, Hạ Phù Dung tại ngồi đúng là long ỷ! Trừ bỏ hoàng đế ai dám ngồi ? Ngay cả hoàng hậu đều có tư cách này, cảm giác được phía dưới đám dùng ánh mắt như lợi kiếm hướng nàngđâm tới, Hạ Phù Dung nhưđứng đống lửa, như ngồi đống than, muốn đứng dậy, lại đứng nổi.

      Hạ Phù Dung chút trầm tư, lại ra sức đứng lên, tay Tu Hồng Miễn biết như thế nào dùng lực, Hạ Phù Dung cái có đứng vững, cẩn thận đem cái chén trong tay ném tới mặt đất, vỡ nát.

      Theo tiếng này, phía dưới tiếng hô , nàng ở trong lòng thở dài nhõm hơi. ngờ phát bàn còn có cái bầu rượu, rượu trong cốc là từ nơi đó đổ ra . . . . . .

      Chẳng muốn lại tìm cớ, nàng trực tiếp nắm lên bầu rượu bàn ném lên đất.

      Dưới đất nhất thời sôi trào , trước nàng " cẩn thận" đem hoàng thượng ngự chén làm vỡđã thành tội lớn, nhưng thấy hoàng thượng còn chưa mở miệng, lại có lên tiếng, nhưng là bây giờ cực kỳ ràng hơn là nàng cốýlàm vỡ nó hỏng , cứ như vậy, mọi người đều bắt đầu nghị luận.

      Hạ Phù Dung hai tay chắp lại giống thái hậu cười cươi "Tuổi mới bình an." Sau đó đứng tại chỗ vừa nhảy lại hát, tiện đà lại cười ha ha.

      "Người tới, chắc là Dư phi nương nương bệnh cũ tái phát, nhanh đưa nàng về Dư Điệp cung nghỉ ngơi, tuyên thái y."

      Chuyện sau đó ở đại điện Hạ Phù Dung cũng biết, nàng chỉ biết là bị mấy thị vệ lôi kéo trở về Dư Điệp cung, Bích Thanh bị dọa khóc, Bích Quỳnh cũng lo lắng theo sát ở phía sau biết làm sao.

      Thái y đến đây, Hạ Phù Dung vừa thấy, phó thái y? Nàng nhãn tình sáng lên, phó thái y cái ngây người liền hiểu được, liền bắt mạch cho nàng, nguyên nhân là bởi vì đột nhiên nhìn thấy người nhiều như vậy, mạch tượng hỗn loạn, huyết dịch lưu thông bất ổn, tạo thành máu đủ cấp đại não, mới làm chút chuyện giống lẽ thường.

      Hạ Phù Dung bội phục nhìn thoáng qua phó thái y, vị đại thúc này dối mà mặt đỏ tim đập , xem ra công phu ít a. Bất quá ngẫm lại cũng đúng , có thể trong hoàng cung làm thái y lâu như vậy, y thuật là nhất định , nhưng phải biết ứng xử mới có thể giữ được bình an.

      Thị vệ trở về phục mệnh ,Hạ Phù Dung hướng phó thái y cảm kích cười, để cho Bích Quỳnh lấy chút bạc cho , lại bị từ chối, "Làm nghề y cứu người là chuyện vi thần nên làm, nương nương cần phải tạ."

      Hạ Phù Dung vẫn là cứng rắn đưa cho , tuy nhiên tại trong cung"Làm nghề y cứu người" là việc mà bọn nên làm, nhưng là"Bất lực" cũng là lỗi của bọn .

      Đợi phó thái y , hai tỷ muội Bích Quỳnh đều dùng vẻ mặt căm giận nhìn nàng , nàng biết, giờ thẩm vấn đến rồi.

      Thẩm vấn quan Bích Thanh: "Nương nương ngươi vì sao phải giả điên?"

      Phạm nhân mỗ Phù Dung: "Nếu ta giả điên, ngươi cho rằng bọn hôm nay bỏ qua ta sao?"

      Thẩm vấn quan Bích Quỳnh: "Vậy ngươi trước đó nên cho chúng ta biết tiếng a, ngươi có biết chúng ta lúc ấy lo lắng như thế nào !"

      Phạm nhân mỗ Phù Dung: " Vâng , ta biết các ngươi cực kỳ lo lắng, nhưng là ta cũng nghĩ muốn như vậy a, lúc ấy làm vỡ cái chén, chẳng lẽ ngươi muốn ta chạy tới chỗ các ngươi tiếng ta muốn giả điên , sau đó lại bắt đầu điên?"


      Chương 32. Giả điên ( 2 )



      Thẩm vấn quan Bích Thanh vẫn làm khó dễ : "Vậy vì sao ngươi cố ý làm vỡ ngự chén của hoàng thượng?"

      Phạm nhân mỗ Phù Dung bộ dạng vô tội, "Ta phải cố ý a, là cẩn thận ."

      Bích Thanh, "Làm sao có thể, chúng ta đều nhìn đến ngươi về sau là cố ý ."

      Phạm nhân mỗ Phù Dung bộ dạng trảm đinh triệt sắt, "Tuyệt đối là vô ý ! tin ngươi hỏi Bích Quỳnh." Mỗ Phù Dung lập tức d ùng bộ sắc mặt lấy lòng nhìn Bích Quỳnh.

      Bích Quỳnh bất đắc dĩ , "Ai nha, là là là, nương nương là vô ý ."

      "A..." Bích Thanh ra vẻ hiểu biết , "Vậy nương nương về sau phải cẩn thận , mấy thứ này làm vỡ đúng là muốn mất đầu ."

      "Uh, biết ~ tới cùng ngươi là nương nương hay ta là nương nương a, suốt ngày nghe các ngươi nhắc tới." Hạ Phù Dung ai oán , làm hai tỷ muội các nàng ha ha nở nụ cười.

      "Bích Thanh, nương nương tại khẳng định khát , ngươi pha ly trà cổ xưa cho nương nương tới."

      Bích Thanh vừa nghe nhất thời liền vội , "Tại sao lại là cổ xưa trà? Ngươi biết trà kia khó ngâm thế nào đâu, ngày đó ta ngâm đợi nó mềm rất lâu, lại tại phó thái y lại có ở. . . . . ."

      Hạ Phù Dung ha ha cười ngắt lời , "Lần trước uống vào trà cổ xưa mà Bích Thanh ngâm, cảm thấy rất đặc biệt, cho nên muốn nếm thử, nếu Bích Thanh sợ phiền toái" nàng giả vờ tiếc hận , "Quyết định như vậy ."

      Bích Thanh vừa nghe Hạ Phù Dung khen ngợi nàng pha trà ngon, lập tức tinh thần nâng lên, "Nương nương cái gì a, nếu là nương nương nghĩ muốn uống, trực tiếp cho Bích Thanh là được, Bích Thanh lập tức ngâm." xong vui tươi hớn hở chạy .

      "Ngươi cố ý làm cho Bích Thanh ra ngoài , có gì muốn hỏi hãy mau hỏi , lát nữa nàng trở lại cũng đừng trách ta có cho ngươi cơ hội a...."

      Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh đối diện cười, đều biết Bích Thanh này đắc tội thể nào, chẳng thế nàng mà biết cái gì đều dốc hết ra ngoài.

      "Nương nương vì sao muốn làm vỡ ngự chén ?" Bích Quỳnh cũng ưỡn ẹo, trực tiếp thẳng vào vấn đề hỏi .

      Hạ Phù Dung cân não quay nhanh , suy nghĩ biết có nên tin tưởng nàng hay , lại suy nghĩ nên lấy chuyện xưa nào thích hợp để cho nàng.

      "Nếu nương nương muốn tùy tiện tìm lý do lừa gạt nô tỳ, như thế nương nương cần trả lời , ta cũng phải là Bích Thanh."

      Bích Quỳnh để cho nàng có chút chột dạ, vừa mới quả có suy nghĩ nên như thế nào.

      "Nương nương là tin tưởng nô tỳ?" Nhìn ánh mắt bi thương của Bích Quỳnh, Hạ Phù Dung đành lòng lừa gạt nàng.

      "Ngươi cảm thấy Tiểu Cúc đối ta như thế nào?"

      Bích Quỳnh rất kỳ quái vì sao Hạ Phù Dung đột nhiên chuyện của Tiểu Cúc, "Gần tim gần phổi, chu đáo chân thành."

      Ta mỉm cười, "Nếu ta nàng từng là người của Lệ phi , còn giúp Lệ phi thiết kế hại ta, ngươi có tin hay ?"

      Bích Quỳnh ngẩn người ra lời, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Hạ Phù Dung.

      Hạ Phù Dung bất đắc dĩ cười cười, "Cho nên đối với mỗi người ta đều rất cảnh giác, hi vọng ngươi cần quá mức để ý."

      Bích Quỳnh lý giải gật gật đầu, nương nương mệt mỏi trước hết nghỉ ngơi . Bích Quỳnh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hạ Phù Dung, liền hầu hạ nàng nghỉ tạm . Hôm nay trời còn chưa sáng liền thức dậy trang điểm, suy nghĩ cả nửa ngày miễn cưỡng mới học qua nghi thức yến hội , liền vội vội vàng tới đó, lại phát sinh loạt tình khẩn trương , quả làm cho nàng có chút ăn tiêu, Hạ Phù Dung nằm ở giường hồi liền ngủ thiếp .

      Đương lúc Bích Thanh hưng khởi bưng trà tiến vào , khi đó nhìn đến nương nương ngủ, mà muội muội nhưng lại nhìn nương nương ngẩn người.

      "Bích Quỳnh, nương nương làm sao vậy?"

      "Hư, nàng ngủ thiếp ."

      Bích Thanh vừa nghe vừa vội , "Nàng phải muốn uống trà ta pha sao, ta khổ cực ngâm trà, nàng như thế nào liền ngủ? Lúc này mới giờ nào a?"

      Bích Quỳnh cấp cho Bích Thanh ánh mắt, Bích Thanh liền bĩu môi rồi gì nữa.

      "Nương nương quá mệt mỏi rồi. Chúng ta ra ngoài , cần quấy rầy nàng nghỉ ngơi, chờ lúc nàng thức dậy ngươi đem trà nóng vào cho nàng uống phải sao."

      Bích Thanh nghe xong cười gật gật đầu, hai tỷ muội liền ra ngoài.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 33. Ngoại truyện: Bích Quỳnh



      Bích Quỳnh nhìn đến người mới lên giường ngủ cảm thấy đau lòng, là nàng có bao nhiêu vất vả?

      Nhớ mình mới được nương nương dẫn từ phòng Tòng Hoán ra, nương nương liền với họ ở trong cung nhất định phải nhớ kỹ danh ngôn “ Người phạm mình, Mình phạm đụng người, nếu người phạm mình, mình nhất định diệt người”. Lúc đó trong lòng Bích Thanh toát mồ hôi đầm đìa, tính tình Bích Thanh nhanh mồm nhanh miệng, chỉ sợ hầu hạ bên người nương nương, mang họa sát thân.

      Sau thời gian lo lắng đề phòng, Bích Quỳnh phát nương nương có cường thế như bên ngoài, Ngài luôn quên những vật của mình để ở nơi nào, nhớ có lần nương nương tìm lung tung trong phòng, bọn họ hỏi nương nương tìm cái gì, nương nương mang bộ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Tiểu Cúc thấy bút lông đâu. Bích Quỳnh liền phát bút lông nằm trong tay Hạ Phù Dung, Bích Thanh cười ha ha nàng là ngu ngốc, ràng cầm trong tay mà vẫn tìm. Bích Quỳnh sợ đến muốn mất hồn, nhưng Hạ Phù Dung giống như bừng tỉnh với khuôn mặt làm nũng “ bổn cung phát tính tình như vậy là nương nương.

      Nương nương tuy hồ đồ, nhưng lại rất thông minh, tâm tư kín đáo, kiêu ngạo như Tiểu Cúc cũng tâm phục khẩu phục. Hạ Phù Dung giống như những nương nương khác luôn luôn hại người khác, chỉ có khi những nương nương khác chọc đến nàng, nàng mới phản kích.

      Ngày đó Tiểu Cúc bảo tỷ muội chúng ta đem giấy mực cho nương, sớm nghe Dư phi nương nương tranh vẽ ngàn vàng khó cầu, Bích Quỳnh cũng muốn thấy được phong thái này, ai ngờ nương nương cố ý làm phỏng tay. Lúc sau Tiểu Cúc đợi bọn họ r ồi mình đến tẩm cung nhìn nương nương, khi đó Bích Quỳnh giả vờ ngủ, nàng biết nương nư ơng có đều muốn riêng với Tiểu Cúc nên nàng nghe. Bích Quỳnh nghĩ để tự nương nương cho nàng biết, giống như Tiểu Cúc vậy.

      Nương nương có chuyện gì đều gạt Bích Thanh, Bích Quỳnh hiểu là nương nương bảo vệ Bích Thanh.

      Trong ba người bọn họ, nương nương thích nhất là Tiểu Cúc, hiểu nhất là Bích Thanh, còn nàng cái gì cũng đều phải. Bích Quỳnh cố gắng để đạt được lòng tin của nương nương nhưng nàng lại phát mình thông minh bằng Tiểu Cúc, tính cách cũng đơn thuần như Bích Thanh, nàng có bất kỳ ưu điểm nào, chỉ có thể là người quan trọng.

      Sáng hôm đó giống như thường ngày nương nương dẫn Tiểu Cúc thỉnh an thái hậu. lâu sau Bích Quỳnh lại thấy Tiểu Cúc từ trời bay xuống làm dọa người, ra Tiểu Cúc biết võ công! biết nương nương biết việc này hay ? Nhìn toàn thân Tiểu Cúc đều là máu, lúc ấy Bích Thanh liền muốn chạy tìm nương nương. Bị nàng ngăn cản. Chuyện lớn như vậy nếu tiết lộ ra ngoài nương nương gặp bất lợi.

      Cuối cùng đợi đến khi nương nương trở lại, Bích Thanh chạy ra báo nương nương biết tình huống, nương nương nghe xong vẻ mặt trắng bệch chạy vào nhìn Tiểu Cúc khóc.

      Nương nương vội vàng che giấu nước mắt mặt, Bích Thanh hỏi nương nương có phải khóc hay , người có. Nhưng là Bích Quỳnh nhìn thấy, nương nương chảy xuống phải là nước mắt mà là máu loãng. Bích Quỳnh vô cùng hoảng sợ, muốn hỏi nhưng dám, tại sao nước mắt nương nương lại đỏ như máu?

      để cho Bích Quỳnh mở miệng, nương nương bảo nàng gọi thái y, lúc nàng định lại gọi nàng tìm phó thái y. Trong lòng Bích Quỳnh lúc ấy cảm thấy mất mác, kỳ lần trước nương nương bị phỏng nàng nhớ kỹ vị thái y này, nàng biết đối với nương nương vô cùng có lợi. Nhưng nương nương muốn để cho Bích Thanh biết cũng căn dặn nàng gọi Phó thái y, nàng biết nương nương đối với việc nàng làm vẫn an tâm. Đổi lại là Tiểu Cúc, chỉ sợ nương nương cho ánh mắt là đủ rồi.

      Sau mỗi ngày, nương nương muốn tự mình cho Tiểu Cúc ăn cháo, trò chuyện cùng Tiểu Cúc, nàng cực kỳ hâm mộ Tiểu Cúc, nếu người bị thương là nàng, nương nương có đối với nàng như Tiểu Cúc ? Chỉ sợ là hy vọng xa vời.

      Nương nương ngày hôm đó cầm bút, nhưng tay vô cùng run rẩy, Bích Quỳnh nhìn cảm thấy vô cùng đau lòng. biết là nguyên nhân gì có thể làm cho nương nương tình nguyện tự tay từ bỏ tâm huyết vẽ tranh và thư pháp?

      Nương nương chưa từng bỏ cuộc, mỗi ngày nàng đều phải mài mực cho nương nương, Bích Thanh đọc nương nương viết, viết chữ từ từ cũng có chuyển biến tốt, nương nương vui vẽ nàng càng cảm thấy vui vẻ, mà nương nương hướng Bích Thanh cám ơn ngừng, lại quên người đơn ở bên cạnh mài mực vì mình.

      Nương nương là người gió có mưa, lãi nhãi muốn ngồi đu dây, liền kêu hai thái giám biết trèo cây, giúp mình làm bàn đu dây. Làm hồi bảo nàng cùng Bích Thanh cho Tiểu Cúc ăn cháo, nàng cảm thấy nghi hoặc , trước giờ nương nương luôn muốn tự mình làm. Quả nhiên lúc sau hoàng thượng liền bảo bọn họ tiếp nương nương tại Ngự Thư phòng.

      Bích Quỳnh bảo Bích Thanh xem Tiểu Cúc tự mình đón nương nương, sau khi trở về nương nương bảo nàng gọi thái y, mới biết ra chân nương nương bị thương. Bị thương nghiêm trọng, nhưng đường nương nương biểu ra chút dấu hiệu nào, nàng cũng phát . Thái ý chữa thương cho nương nương, Bích Quỳnh nghe tiếng xương cốt cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nhìn mặt nương nương trắng bệch, nghe thái y xong nàng biết nương nương vô cùng kiên cường, vừa mới khen ngợi hai câu, nương nương hô tiếng liền hôn mê bất tỉnh. Bích Quỳnh cười, nàng biết là nương nương là nhịn nổi nhưng mực chống đở mà thôi. Khi biết được người bình thường đều kêu đau thét chói tai ngất xỉu, nương nương mới buông lỏng hôn mê bất tỉnh, nghị lực của nương nương đúng là kinh người.

      Kỳ là nên trách nương tại sao lại để chính mình chịu đựng như vậy? Có ba người tỳ nữ chân thành như vậy, nương nương có thể giao cho chúng ta làm rất nhiều chuyện, vì sao phải cẩn thận như vậy? Cho tới bây giờ nàng mới biết được, ra nương nương từng bị bán đứng nên sợ, ra Tiểu Cúc mà nương nương thương nhất từng bán đứng nương nương, nàng biết tại sao nhưng nếu là nàng nàng thể làm được. Trách được vì sao nương nương phải tự lực của bản thân mình, trách được nương nương có nhiều bí mật cũng với bọn nàng, phải nương nương muốn ,, chỉ là dám mà thôi. Bích Quỳnh cảm nhận được bất lực của nương nương, bên cạnh có ai có thể tin tưởng, người duy nhất như Tiểu Cúc cũng từng phản bội. Nương nương đem nàng cùng Bích Quỳnh mang về cũng có ý bồi dưỡng thành tâm phúc, chỉ là muốn bảo vệ Bích Thanh đơn thuần, bảo vệ đơn thuần đó, nương nương tại sao lại ngốc như vậy?

      Từ khắc đó, nàng hạ quyết tâm, Bích Quỳnh nàng muốn trở thành người mà nương nương tin tưởng nhất, mặc dù nàng có thông minh như Tiểu Cúc, đợn thuần như Bích Thanh, nhưng nàng có lòng trung thành tuyệt đối. Duy nhất điểm ấy là đủ rồi.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 34. Đổi mới



      Hạ Phù Dung tỉnh lại từ trong giấc mộng, cảm giác đầu óc choáng váng mờ mịt, từ lâu có ngủ nhiều như vậy, giờ này là lúc nào ? Nhìn trời bên ngoài như tờ mờ sáng lại giống như sắp hoàng hôn rồi.

      “Tiểu Cúc?” Tại sao lại có ai? Đột nhiên lại nghĩ đến Tiểu Cúc vẫn h ôn mê bất tỉnh “Bích Thanh?”

      Ngoài cửa truyền tiếng đến bước chân, đẩy cửa vào lại là Bích Quỳnh “ Nương nương tỉnh rồi?”

      “Ừhm” Hạ Phù Dung gật đầu “Bích Thanh đâu?”

      Mới vừa xong , Bích Thanh vào “ Nương nương gọi nô tỳ?”

      có việc gì, vừa rồi nhìn thấy nên hỏi thôi.”

      “A. . . . . Nương nương ngài tỉnh lại rồi, người ngã rồi ngủ an ổn, mới lúc nảy. . . . . .”

      “Bích Thanh.” Bích Quỳnh cắt ngang lời của Bích Thanh, chuyển qua với nàng “ Nương nương nghỉ ngơi tốt rồi sao? Có muốn ngủ thêm lúc nữa ?”

      cần.” Hạ Phù Dung lắc đầu “ Đúng rồi, Bích Thanh vừa rồi ngươi muốn cái gì?” Nàng muốn Bích Thanh tiếp tục hết.

      “Bích Thanh là lúc nãy muội ấy cũng vừa mới nghỉ ngơi lúc.” Bích Quỳnh đáp trước, xong nhìn Bích Thanh cái.

      Bích Thanh nhìn hiểu, trả lại cho Bích Quỳnh cái xem thường “ Nô tỳ muốn là nghỉ ngơi tốt nha. Vừa rồi Lệ phi nương nương cùng rất nhiều nương nương đến đây náo loạn lúc lâu, tuy nhiên tất cả là Bích Quỳnh ngăn cản, nhưng nô tỳ nghe cảm thấy phiền, làm sao có thời giờ nghĩ ngơi?”

      Hạ Phù Dung nghi hoặc nhìn Bích Quỳnh, Bích Quỳnh cười rồi “ Chẳng qua là chỉ lải nhải vài câu, nương nương người cũng biết Bích Thanh tham món lợi đề hành động lớn."

      “ Nô tỳ đâu có chuyện bé xé ra to” Bích Thanh ủy khuất lại “ Vừa rồi Lệ phi nương nương còn. . . . . .”

      "Bích thanh!" Bích Quỳnh tiếng quát mắng, chỉ có là Bích Thanh, ngay cả Hạ Phù Dung đều kinh ngạc phen.

      "Lệ phi lại còn như thế nào?" Hạ Phù Dung trừng mắt Bích Thanh, để cho nàng tiếp tục xong.

      "Lệ phi nương nương lại còn trách cứ bọn nô tỳ có hầu hạ tốt nương nương, mới khiến cho nương nương bệnh cũ tái phát." Bích Thanh đem từng chữ từng chữ .

      Hạ Phù Dung cười ảm đạm "Vậy Bích Quỳnh dạy ngươi cái gì hả ?"

      "Bích Quỳnh còn dạy nô tỳ các nàng lải nhải vài câu liền rời , sau đó chúng ta liền xử lý gian phòng m ột phen rồi nghỉ ngơi." Bích Thanh hoàn toàn có phát giác chính mình ngôn từ sai lầm, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đem tất cả lời đều thuật lại lần. bên Bích Quỳnh vừa muốn mở miệng, bị ánh mắt của Hạ Phù Dung ngăn lại rồi.

      "A..., vậy ngươi thục."

      Bích Thanh ha ha cười, lấy tay gãi gãi đầu, "Này cũng là lần đầu tiên dối, cũng biết đến cùng có tốt hay ."

      Nhìn vẻ mặt thà phúc hậu Bích Thanh, ánh mắt Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh trách cứ, nhìn về phía Bích Yhanh, " tốt!"

      Bích Thanh nghe, thần tình ủy khuất, "Vì cái gì tốt ? Nô tỳ đều xong rồi !"

      tốt tốt tốt! Từ nay về sau cho phép lại dối biết , mặc kệ là ai kêu ngươi đều được!” Hạ Phù Dung nghiêm mặt, biểu tình Bích Thanh giống như làm sai “A. . .”

      "Uh, ngươi tại cho bổn cung biết tới cùng chuyện gì, nếu là lại dối bổn cung liền trừng phạt Bích Quỳnh ... ~" đây là kỹ xảo nàng quen dùng , này hai tỷ muội cảm tình tốt, tuy nhiên các nàng đều biết Hạ Phù Dung hẳn trách phạt các nàng, nhưng luôn sợ đối phương vì chính mình bị phạt.

      "Nương nương cần trách phạt Bích Quỳnh nữa, vừa rồi tỷ ấy bị cái tát rồi." xong, Bích Thanh ủy khuất nước mắt rơi xuống.

      Hạ Phù Dung chấn động, lập tức kéo Bích Quỳnh qua, "Ai dám đánh ngươi? !"

      Hai tỷ muội nhìn nàng như vậy phẫn nộ, đều sợ tới mức đứng ở nơi đó.

      Thấy các nàng có trả lời, "Có phải Lệ phi hay ?"

      " phải phải, là tần phi, nô tỳ quên phong hào của nàng." Bích Quỳnh cúi đầu . Bích Thanh cũng gật gật đầu, "Quá nhiều người, nô tỳ trừ bỏ Lệ phi nương nương những người khác cũng biết."

      "Phải ?" Hạ Phù Dung nhìn chằm chằm Bích Quỳnh. Lấy trí nhớ của nàng đối với Phó thái y sao thể nhớ được Tần phi.

      “Đến đây.” Hạ Phù Dung kéo Bích Quỳnh gần chút, nhìn mặt dấu bàn tay, để Hạ Phù Dung nhớ tới tình cảnh gặp Bích Quỳnh khi đó, chỉ sợ lần này bạt tai có liên quan đến Bích Thanh , nghĩ đến Bích Quỳnh vì Bích Thanh mà chịu ủy khuất, Bích Quỳnh từ trước đến giờ cũng chưa từng trách qua Bích Thanh. Tình tỷ muội chân thành tha thiết như vậy nếu nàng có được là tốt.

      Lấy ra cái bình từ trong ngực, nhàng thoa lên mặt Bích Quỳnh “Thuốc này có công hiệu giảm sưng, thoa lên còn đau đớn.” Nhìn biểu tình Bích Quỳnh được sủng ái mà kinh sợ, Hạ Phù Dung nghĩ có phải trước đây nàng có quan tâm Bích Quỳnh sao?

      Bích Thanh nhìn vui vẻ , "Như thế rất tốt , nương nương có loại này đặc hiệu dược, về sau tỷ tỷ sợ bị người ta bạt tay."

      Chúng ta hai cái vẻ mặt hắc tuyến nhìn nàng. Ta giật giật khóe miệng, "Câm cái miệng quạ của ngươi lại."

      Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm, "Những lời này có hai cái ý nghĩa, là cho ngươi tại im miệng, được rủa tỷ tỷ ngươi , hai là cho ngươi về sau chỉ cần ngươi ngậm miệng, Bích Quỳnh liền đều bị ai bạt tay rồi."

      Bích Thanh khuôn mặt sùng bái nhìn Hạ Phù Dung, làm như cảm thấy câu này ra giống như nghệ thuật. Bích Thanh cũng cực kỳ thức thời im miệng tiếp, Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh cười.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 35.


      Ngày của Hạ Phù Dung nàng trôi qua nhất định là bình tĩnh , ngày hôm sau hoàng thượng ban đạo chỉ dụ , đem nàng triệu đến đại điện của .

      Hạ Phù Dung vào cũng thỉnh an, trực tiếp mặt chút thay đổi đứng ở đàng kia, thử nghĩ kẻ điên làm gì mà hiểu lắm lễ tiết là cái gì a ?

      "Lớn mật, nhìn thấy hoàng thượng, thái hậu cũng thỉnh an?" chuyện chính là Lệ phi. Trong lòng trận hèn mọn, nàng làm sao thích làm náo động vậy nhỉ ? Chẳng lẽ nàng chưa từng nghe qua câu kêu "Tên bắn chim đầu đàn" ?

      Hạ Phù Dung thần tình vô hại chuyển qua nhìn Lệ phi, "Hì hì" cười đến vẻ mặt sáng lạn. Nàng khinh miệt khẽ hừ, lại quay đầu cũng xem Hạ Phù Dung.

      Hạ Phù Dung vươn ra tay phải nắm thành quyền, sau đó mở ra ngón cái cùng ngón trỏ nhắm ngay đầu nàng, miệng lại phối hợp phát ra" pằng" tiếng.

      Cử động của nàng đương nhiên tất cả mọi người xem , chỉ cho là ngôn ngữ của người điên, cũng có người để ý tới.

      "Hoàng thượng, Dư phi ở trước mặt đặc phái viên của Kiền Sở tại thọ yến của Thái hậu làm vỡ ly rượu , để cho Kiền Sở đặc phái viên chấn kinh, có thương tích , mà tối kỵ đó là bất kính rất lớn, cái này cũng khiến cho nàng trảm mười lần đầu rồi ! Lệ nhi tuy cùng nàng là nghĩa tỷ muội, nhưng hôm nay cũng cần phải đại nghĩa diệt thân, cho Kiền Sở đặc phái viên cái công đạo."

      Hạ Phù Dung vừa nghe vừa nhảy lại vỗ tay cười , " Hay a, hay a tru cửu tộc ~ tru cửu tộc ~" nàng cười nhìn Lệ phi sắc mặt trắng nhợt, nàng vừa mới mình mắc phải tội danh lớn như vậy , theo luật nên tru di cửu tộc , nhưng nếu là tru cửu tộc, cũng bao gồm cả nàng ở bên trong, mà nếu tính nghiêm khắc ra còn có hoàng thượng cùng thái hậu a.

      Thái hậu sắc mặt tốt xem, "Nào có nghiêm trọng như Lệ phi thế ? Dung nhi vừa mới làm vỡ ly rượu ‘ tuổi mới bình an ’, đem xui xẻo kia quét sạch , mà còn Kiền Sở đặc phái viên cũng khen ngợi Dung nhi thông tuệ lanh lợi, căn bản hề bị chấn kinh . Huống chi chúng ta Thánh Dụ quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, người người khen ngợi, uy nghi tự lập, mới khiến cho các quốc gia nhao nhao kính ngưỡng , há lại tần phi làm vỡ chén mà bị thương ? Còn nữa , Dung nhi có bệnh trong người, mang bệnh mà tham gia yến hội là nên ngợi khen rồi."

      Nguyên lai người có tiếng quan trọng là thái hậu a ~ nhân vật nguyên lão , Hạ Phù Dung nhịn được ở trong lòng cúng bái . ràng là tội lớn nên chặt đầu , thế mà nàng thành những có tội còn có thể khen thưởng .

      Trận này Hạ Phù Dung khẳng định là vẫn muốn tiếp diễn , nàng vẫn như cũ vừa nhảy vừa vỗ tay cười , " Hay a,hay a muốn ngợi khen ~ muốn ngợi khen ~"

      Thái hậu ha ha cười, "Dung nhi nghĩ muốn khen thưởng gì a?"

      Nàng nghĩ muốn nghĩ muốn, "Muốn đánh người ~ muốn đánh người ~"

      Mọi người nghe ngôn ngữ điên của nàng đều là trận cười nhạo, Hạ Phù Dung thừa dịp tất cả mọi người phản ứng kịp, vọt tới trước mặt Tiết phi liền quăng cái tát, sạch vang dội tiếng vang lên, đại sảnh nhất thời an tĩnh lại.

      Hạ Phù Dung hô hô cười, "Đánh tiếp đánh tiếp ~ hô hô, tốt đùa tốt đùa, ta còn muốn đánh ~" xong lại hướng Lệ phi tiến lên. Lệ phi vừa thấy quá sợ hãi, lập tức gọi thị vệ tới giữ Hạ Phù Dung lại.

      Tiết phi làm như bị ủy khuất rất lớn khóc nhìn về phía thái hậu, Lệ phi đồng thời , "Thái hậu người cũng thấy được, kẻ điên như vậy giữ quy củ , có thể nào lưu lại? Chỉ biết có nhục quốc thể."

      đống gian thần a , trước đây Bích Quỳnh như thế nào cũng chịu người đánh nàng là ai, Hạ Phù Dung chỉ có cách làm cho Bích Thanh hình dung cho nàng, lập tức có rất nhiều tần phi trong đó, mi tâm có nốt ruồi trừ bỏ Tiết phi còn có người nào? Đến như vì sao nàng buông tha Lệ phi, đương nhiên là sợ bị người nhìn ra kỳ quặc. Người nào cũng biết nàng cùng lệ phi thủy hỏa bất dung, nếu vừa rồi lên đánh Lệ phi, khó bảo toàn bị người hoài nghi. Ngược lại là vị Tiết phi này, mặt ngoài nhìn như cùng nàng có vấn đề gì, nếu đánh chỉ biết là nàng nghĩ mình như nổi điên nên mà thôi, dù sao chuyện ngày hôm qua đánh Bích Quỳnh cũng chỉ có vài người các nàng biết mà thôi.

      "Hoàng thượng thấy thế nào?" Thái hậu quay đầu hướng hoàng đế vẫn có lên tiếng .

      Lệ phi thấy vậy trong mắt lệ, chuyện hậu cung luôn luôn đều là thái hậu định đoạt, nàng như vậy hỏi hoàng thượng ràng cho thấy muốn bao che cho Dư phi.

      Quả nhiên, " kẻ điên đánh người nếu trẫm phải đem xử tử, chẳng phải bị người cười nhạo ta tâm địa hẹp hòi?"

      Thái hậu nghe xong mãn ý gật gật đầu, "Uh, hoàng thượng có lý."

      Lệ phi cũng dám kiên trì, hoàng thượng đều lên tiếng , nàng hẳn như thế biết thức thời, lập tức cấp cho Tiết phi ánh mắt, Tiết phi đành phải chịu đựng đau đớn mặt dám lên tiếng.

      "Xem ra Dư phi muội muội bệnh tình vẫn chưa ổn định, nô tì đề nghị hoàng thượng nên là hạ chỉ để cho Dư phi muội muội ở tại Dư Điệp cung tĩnh dưỡng cho tốt, để ảnh hưởng đến khôi phục." Lệ phi đúng là người chưa bao giờ chịu thua , mặc dù giết được nàng, cũng muốn bóc rơi xuống của nàng lớp da.

      "Uh. Chuẩn ." Nếu là này cũng chuẩn, chỉ sợ khó thoát ."Các ngươi tiếp tục ở trong này bồi mẫu phi chuyện phiếm , trẫm tự mình đưa Dung nhi về Dư Điệp cung, miễn cho nàng lại gặp rắc rối."

      Phi tần khác nghe được ánh mắt đều nhanh tái rồi, hoàng thượng tự mình hộ tống? Dư phi nàng là cái thứ gì , có thể nào chịu ân sủng như vậy?


      Chương 36.



      Cảm thấy hết sức kỳ quái, Tu Hồng Miễn đưa nàng làm cái gì? Dọc theo đường đều chuyện, nàng chỉ có thể điên điên khùng khùng mình , cảm giác miệng khô lưỡi hanh.

      Trở lại Dư Điệp cung, nhiều là phiền , liền ngậm miệng , ai kẻ điên nhất định phải chuyện ?

      "Ái phi vì sao rồi hả ?" Bộ dạng Tu Hồng Miễn làm như tuyệt phiền .

      hề để ý , cảm giác được hai tỷ muội Bích Thanh trốn ở bên ngoài nghe lén, ở trong lòng vụng trộm cười cười, này hai cái hài tử lớn , chẳng lẽ còn hy vọng xa vời hoàng thượng đối kẻ điên lời ngon ngọt ?

      "Ái phi nghĩ muốn chuyện hay vẫn là dám rồi hả ?" Tu Hồng Miễn nhìn nàng, "Ngươi là làm sao mà biết rượu lý có độc ?"

      Thân thể nàng cứng đờ, biết! Nguyên lai là biết ! Xem ra nàng làm điều thừa , là ngu dốt a, lại vẫn vì hoảng hốt lớn như vậy, nguyên lai căn bản là có ý nghĩa .

      "Ngươi làm gì?" Hạ Phù Dung nhìn bắt đầu mở miệng , "Chán ghét ngươi."

      Tu Hồng Miễn nhìn"Ngươi muốn giả ngây giả dại tới khi nào?"

      Trái tim của Hạ Phù Dung đều nhanh nhảy ra ngoài, biết ? đúng, khẳng định là thử nàng , bởi vì chuyện trong rượu có độc khẳng định là cơ mật , mà nàng lại cố ý làm vỡ cái chén mà đưa , khó bảo toàn bị hoài nghi.

      "Ta muốn uống nước ~~" đánh chết cũng thừa nhận, ngươi cũng có biện pháp, hừ.

      Tu Hồng Miễn chau mày, nhìn chằm chằm nàng gì.

      Hạ Phù Dung thoải mái để cho xem, nhìn xem cũng mất miếng thịt."Uống nước uống nước uống nước ~~" đây là , hôm nay ngày , khát nước chết.

      Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, "Nương nương có muốn uống trà hay ? Nô tỳ pha trà cổ xưa cho nương nương ." Là tiếng của Bích Quỳnh .

      Hạ Phù Dung nhảy dựng chạy tới mở cửa cho nàng , vừa thấy chỉ có mình Bích Quỳnh , vậy Bích Thanh bị Bích Quỳnh kêu , nếu là nàng ở đây liền muốn làm cho nàng bị điên rồi, Hạ Phù Dung hướng Bích Quỳnh cảm kích cười.

      Nàng ngại ngùng miết môi , bộ dáng đáng cực kỳ, kỳ nàng rất sai, mực yên lặng ở bên làm chuyện của mình , chưa từng có nghĩ tới muốn tranh công, cũng chưa từng có oán giận quá cái gì.

      Hạ Phù Dung uống xong trà, càu nhàu lúc , sau đó tiện tay "Sát" tiếng chén trà vỡ nát mặt đất , "Hô hô, bể vỡ bể vỡ , tuổi mới bình an ~" nàng lại bắt đầu nhảy dựng vỗ tay cười rộ lên.

      Tu Hồng Miễn quay đầu hỏi Bích Quỳnh, "Nàng từ lúc nào bắt đầu như vậy ?"

      Bích Quỳnh chút hoang mang quỳ xuống , " Bẩm hoàng thượng, Dư phi nương nương nghe thái hậu thọ yến , vẫn lo lắng thời gian quá ngắn, biết đưa lễ vật gì , ngày đó cái cẩn thận, lỡ tay đem cái chén làm vỡ , sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, ngày sau tỉnh lại cứ thấy cái chén ném . Nô tỳ từng mời thái y, thái y nương nương là cấp hỏa công tâm tạo , lại vẫn đề nghị đừng cho nương nương lại chịu kích thích."

      Đáp án quá hay ! Vừa mới rồi trong lòng Hạ Phù Dung vẫn vi nàng toát mồ hôi, sợ nàng khẩn trương mà bậy, nghĩ tới nàng thông minh như vậy, đầy đủ cả tình lẫn lý, ngay cả mình tìm khắp cũng ra tia sơ hở.

      Tu Hồng Miễn gật gật đầu, "Là thái y nào trị liệu ?"

      "Bẩm hoàng thượng, là phó thái y."

      "Uh, người hầu hạ nương nương cho tốt ." Tu Hồng Miễn xong bãi giá rời .

      "Nô tỳ cung tiễn hoàng thượng." Bích Quỳnh quỳ đợi cho Tu Hồng Miễn xa mới đứng dậy.

      Thấy ai , Hạ Phù Dung tiến lên ôm lấy Bích Quỳnh, "Làm ta sợ muốn chết làm ta sợ muốn chết, Bích Quỳnh ~ ngươi thông minh a...! cám ơn ngươi ~"

      Bích Quỳnh bị ta khen ngợi đến đỏ cả mặt , "Nô tỳ chỉ là đem những gì nên cho hoàng thượng nghe mà thôi."

      Nhìn biểu tình Bích Quỳnh như vậy , cảm thấy trận cảm thán, đứa này khẳng định rất ít bị người khen ngợi . Nhớ khi mình khen ngợi Tiểu Cúc, Tiểu Cúc chỉ kiêu ngạo mà cười; khi nàng khen ngợi Bích Thanh , nàng ngây ngốc cười, cực kì vui vẻ; chỉ có nàng, Bích Quỳnh, thẹn thùng đến đỏ mặt.

      "Bích Quỳnh, các ngươi tới lâu như vậy , ta còn có nghe ngươi qua gia thế của ngươi a, các ngươi hai tỷ muội tại sao lại đến trong cung làm việc?" Hạ Phù dung cảm thấy được nàng hẳn là người có thể tín nhiệm , liền bắt đầu cùng nàng tán gẫu .

      Nàng vẻ mặt cảm động nhìn Hạ Phù Dung, chuyện thanh đều có chút run rẩy, "Nương nương là bắt đầu tin tưởng nô tỳ sao?"

      Hạ Phù Dung cười cười, "Ta dám tin tưởng, nhưng ta thử cố gắng."

      Nàng vui vẻ đến nỗi nước mắt chảy xuống, giống như khi mới gặp Tiểu Cúc , nước mắt nàng để cho lòng Hạ Phù Dung chua xót.


      Chương 37


      ra hai tỷ muội bọn họ là con của quan, mẫu thân chết sớm, nhưng phụ thân rất thương hai người, nhưng bởi vì phụ thân hai người chọc giận Lý thừa tướng làm liên lụy cả nhà, bởi vì tuổi hai người còn liền bị đưa vào cung làm cung nữ.

      Hạ Phù Dung nghe xong vô cùng giận dữ “Lý thừa tướng là ai? Tại sao lại đáng giận như vậy?”

      Bích Quỳnh cười dựa vào quyền thế ăn hối lộ, tội ác chồng chất, chỉ vì tay chân rất nhiều, hoàng thượng cũng thể trị được . May mắn được trời phù hộ, cách đây lâu bị người của Minh Giáo giết, người làm việc ác bị quả báo.

      Minh Giáo? Hạ Phù Dung nhớ lại , đột nhiên nghĩ đến cái tên mới bị gạch trong danh sách “ ta phải Lý Hiến Triều?”

      Bích Quỳnh kinh ngạc nhìn nàng “Nương Nương tại sao lại biết tên của ?”

      “A. . . ., chẳng lẽ ngươi quên cha của bổn cung là thừa tướng sao?Lúc trước còn ở nhà cũng từng nghe phụ thân nhắc qua.”

      Vẽ mặt Bích Quỳnh như hiểu “Cái tên Lý thừa tướng đó làm sao có thể so sánh với Hạ thừa tướng? Hạ thừa tướng tính tình quang minh lỗi lạc, mọi người đều kính nể và mến.”

      . . ? ra cha của nàng ở trong lòng mọi người lại có hình tượng tốt như vậy? Tuy nhiên nàng và cha cũng có quan hệ huyết thống, mà còn tiếp xúc rất ít, nhưng nàng thích cái gia đình kia. Nghe Bích Quỳnh xong trong lòng là vui vẽ.

      “Đúng rồi, Bích Thanh đâu?”

      Bích Quỳnh giống như nhớ đến cái gì “ A, muội ấy còn trốn ở trong phòng, nô tỳ với muội ấy, chỉ cần nô tỳ gọi cho muội ấy lên tiếng.”

      Hạ Phù Dung cười nhìn Bích Quỳnh cùng nhau kêu Bích Thanh, chỉ thấy Bích Thanh ngồi trong phong nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa, thấy các nàng tới , trong mắt lộ ra vui sướng.

      “Được rồi, muội muội , hoàng thượng lâu rồi.

      Bích Thanh nhìn Bích Quỳnh có mở miệng, Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh nhìn Bích Thanh biết nàng bị làm sao, sau lúc Bích Thanh mới “Muội có thể chuyện sao?”

      Hai nàng cùng nhau đen mặt “ được rồi!”

      Bích Thanh lập tức mừng rỡ nhảy từ ghế đứng lên lớn tiếng than khổ “ Tỷ biết lúc muội đáng thương, mặt là ngứa!”

      Hạ Phù Dung cảm thấy kì quái nhìn Bích Thanh “Mặt ngứa sao.”

      “Bích Quỳnh , cấm nô tỳ được chuyện, nếu nô tỳ nghe theo để ý đến nô tỳ nữa!” Bích Thanh ủy khuất .

      Các nàng nghe xong cười ha ha, Hạ Phù Dung chọc chọc mặt Bích Quỳnh “Tại sao ngươi lại đáng như thế”

      Hạ Phù Dung cùng hai tỷ muội cho Tiểu Cúc ăn cháo, Hạ Phù Dung lai nghĩ đến tình hình bây giờ, đối với nàng có lợi. Trước là vì ngày sinh của thái hậu, cho nên Tu Hồng Miễn phát chuyện nàng nhìn sổ sách, nhưng bây giờ thọ yến qua, rất nhanh phát có người từng xem qua sổ sách. Lại tại trong tẩm cung của nàng còn có Tiểu Cúc hôn mê bất tỉnh, nếu để Lệ phi biết được, cho dù có bệnh điên sợ rằng cũng dễ dàng định cho nàng tội danh , thái hậu có thể che chở cho nàng tội hai tội, nhưng cũng thể khẳng định cho an toàn của nàng. Chuyện Tiểu Cúc cũng đáng gì, lo lắng là chuyện xem sổ sách. Lúc đó nàng xuất ở hậu viện cũng làm cho người ta có đủ lý do hoài nghi, lúc trước Tu Hồng Miễn biết sổ sách bị người ta xem qua, cho nên nghĩ nàng muốn gây chú ý với . Sau nếu là phát sổ sách bị xem qua , cho dù có chứng có nhưng vì an toàn khẳng định đem tất cả người có khả nghi giết chết. Ai, ngẫm nghĩ nàng là đáng thương, chỉ muốn sống thôi cũng nguy hiểm trùng trùng điệp điệp? Cho đến nay nàng là người chỉ cầu cuộc sống bình yên mà thôi.

      Bích Quỳnh nhìn thấy nàng nhìn chằm chằm Tiểu Cúc ngẩn người, thở dài, gọi Bích Thanh ra ngoài.

      Hạ Phù Dung quay đầu nhìn bóng lưng hai tỷ muội, trong lòng lại suy xét, Bích Quỳnh là người trước đây nàng từng xem , bất quá càng ngày nàng lại càng phát ra ưu điểm của Bích Quỳnh, nhưng cũng làm cho nàng thêm lùi bước. Chuyện của Tiểu Cúc để lại bóng ma trong lòng nàng rất lớn, dù sao vừa đến nơi này lại bị người khác bán đứng, ấn tượng rất mạnh so với bình thường rất nhiều lần, Thân phận của nàng cực kì đặc biệt, người duy nhất là nhị tỷ, nhưng tỷ ấy lại ở ngoài cung, rất nhiều chuyện cũng thể thương lương với tỷ ấy, làm cho nàng luôn có cảm giác lực bất tòng tâm, nếu trong cung có thể có người tâm như vậy là tốt. . . . . . .

      Đột nhiên Bích Thanh vội vàng chạy vào “Nương nương, tốt, cái kia, cái kia. . . . . . .”

      Hạ Phù Dùng cảm thấy buồn cười nhìn nàng, lớn như vậy còn hấp tấp “cái gì cái kia cái kia, nhìn ngươi hoảng hốt thành như vậy, phải là thể tìm thấy thứ gì rồi chứ?”

      đúng, đúng! Là, là người kia tìm đến nương nương.” Nhìn Bích Thanh vội vàng ràng có chút buồn cười, người kia? Chẳng lẽ là Lệ phi? Hoặc là Tiết phi?

      Lúc này Bích Quỳnh cũng chạy đến vẻ mặt nghiêm túc làm nụ cười mặt nàng cũng thu lại.

      Chương 38


      ? Sứ giả Kiền Sở, , chính xác là vương gia của Kiền Sở. Có người theo bên cạnh , chắc là người phiên dịch kia “Cùng nhau cấu kết làm việc xấu” Hạ Phù Dung khi nhìn thấy họ lập tức nghĩ đến câu này.

      Hạ Phù Dung vừa bước ra cái gì cũng , nhìn hai người đánh giá chút dáng người cùng người nơi các nàng khác lắm, hề giống người phương tây, vậy tại sao bọn Tiếng ?

      “Xin chào, rất vui được gặp ngài”

      Nàng suýt nữa sử dùng văn trả lời “ Rất vui được gặp ngài” rồi.

      Bên cạnh phiên dịch “ Sứ giả Kiền Sở thỉnh nương nương kim an.”

      Nàng bĩu môi, lúc nãy phải những lời lễ phép như vậy.

      Vương gia Kiền Sở “ Tại sao ngài muốn ném vỡ cái chén? Phá hoại kế hoạch của bản vương?”

      Phiên dịch “ Sứ giả nước Kiền Sở lần đầu tiên đến Thánh Dụ, nghe nương nương thân thể được khỏe, nên đến vấn an.” phiên dịch xong, đứng đối diện Vương gia Kiền Sở nhìn nhau cười.

      Hạ Phù Dung chau mày.. . . . . ra là Kiền Sở Vuong gia này cực kì khó chịu việc nàng phá hủy kế hoạch của , dùng tiếng mắng nàng vài câu, nhưng người phiên dịch lại dịch thành những lời hay, để cho nàng biết là người phân phải trái. Này phải như đánh nàng bạt tay nàng còn phải cám ơn hay sao?

      Nàng tiếp tục nghe bọn chuyện “Song Hoàng Đảo ngược”(là người như thế này người dịch thế khác) có lên tiếng. Nếu bọn có thể đến nơi này chắc chắn là có cho phép của Tu Hồng Miễn, nàng cũng thể làm quá mức, nếu có người lấy lý do tổn hại quốc thể đến áp nàng.

      Vương gia Kiền Sở : “Đồ con lợn, tại sao lời?”

      Phiên dịch: "Hi vọng nương nương phượng thể an khang."

      “Nàng nghe được thiếu chút nữa là phun máu, nhẫn cười, người phiên dịch này đúng là lời bịa đặt trắng trợn.

      Vương gia Kiền Sở “Người ngu ngốc, tiếp tục sống những ngày nhàm chán của ngươi.”

      Phiên dịch: "Cầu chúc nương nương sớm ngày khôi phục."

      Nàng lạnh lùng cười, cảm thấy bọn họ mới đúng là người ngu ngốc, mặc kệ bọn họ, chờ bọn họ đùa đủ tự nhiện bỏ .

      Vương gia Kiền Sở : “Ngày mai bổn vương muốn về nước, đêm nay hoàng thượng mở tiệc, có bản lĩnh ngươi đến đó quấy rối.

      Phiên dịch: "Ngày mai sứ giả Kiền Sở khởi hành về nước, sau khi trở về nhất định tuyên dương hài lòng của mình về phong tục của Thánh Dụ.”

      Trong lòng nàng hoảng hốt, hay là muốn làm thêm kế hoạch gì nữa?

      Vương gia Kiền Sở: “ Đến lúc đó bổn vương khảy bản “Nhiếp hồn vì hoàng thượng, ngươi có bản lĩnh đến phá xem có được hay ? A. . . . Bổn vương quên mất kẻ điên có tư cách tham gia yến hội, ha ha ha ha.”

      Phiên dịch “ Đêm nay là đêm sau cùng Sứ giả Kiền Vương ở lại đây, rất nhớ nơi này, mà trong thời gian ở đây vô cùng vui vẻ, ha ha ha.”

      Cuối cùng bọn họ vài câu liền rời , mà đem nàng đầy vào thế khó xử “ Nhiếp hồn là cái gì nàng hiểu, nhưng nghe chắc là rất lợi hại. Tu Hồng Miễn có biết hay ? Việc làm lần trước làm cho chính nàng gần như bại lộ bản thân, nếu lần này lại làm thêm việc thừa thải nữa, chỉ sợ là Tu Hồng Miễn cũng tin lần này lại là trùng hợp.

      Việc cấp bách bây giờ là làm sao trà trộn vào yến tiệc đêm nay “ Bích Thanh, Bích Quỳnh.”

      “Nương nương có chuyện gì.” Hai tỷ muội cảm thấy kỳ quái nhìn nàng.

      Hạ Phù Dung lập tức thay vào bộ mặt nịnh nọt tươi cười, lại thấy vẽ mặt cẩn thận của Bích Quỳnh nhìn nàng, chắc là nhìn ra có mưu. Vẫn là Bích Thanh tốt, Bích Thanh ngây ngô cười nhìn nàng “ Bích Thanh, ngươi phải từng có cái gì chơi vui phải nhớ tới ngươi sao?”

      Bích Thanh nghe xong lập tức gật đầu.

      "Nghe đêm nay hoàng thượng có tiệc tối."

      Bích Thanh lập tức vui vẽ nhảy lên “ Đúng ạ, đúng ạ, Bích Quỳnh cho phép nô tỳ với nương nương, hại nô tỳ kìm nén lâu, là chán ghét.”

      Hạ Phù Dung nhíu mày nhìn Bích Quỳnh, nha đầu chết tiệt này, có việc cũng cho nàng biết, bất quá cũng thể trách Bích Quỳnh, chắc là sợ nàng nghe xong thương tâm. Dù sao đứng ở lập trường phi tử, hoàng thượng tổ chức đại yến, nhưng chính mình lại được tham gia việc đau khổ.

      Hạ Phù Dung hướng Bích Thanh ngoắc. . . ngón trỏ, Bích Thanh liền vui vẽ chạy lại, Bích Quỳnh thấy thế cũng nhích lại nổi giận “ Nương nương có việc gì thể chỉ với Bích Thanh tỷ .”

      Hạ Phù Dung cười cười, hai người sau khi nghe xong đều hoảng hốt, Bích Thanh liền vội “ Như vậy thể được, như vậy bị phát là tội chết!”

      Nàng làm như mọi việc sao cả “ Vậy cần bị phát là được rồi đúng ?”

      Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh, biết là Bích Quỳnh bắt đầu lai nhải “Nếu nương nương quyết định, vậy nô tỳ nguyện ý theo nương nương.”

      Bích Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phù Dung, trong mắt tràn đầy kiên định, trong lòng Hạ Phù Dung ấm lên, tưởng rằng Bích Quỳnh phản đối, nghĩ tới. . . . .Xem ra nàng nên nhìn Bích Quỳnh Lại lần nữa.

      Bích Thanh thấy Bích Quỳnh đáp ứng, mình phản đối cũng vô dụng, đành phải đáp ứng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :