1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khí Phi Hồ Sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 36: Thủ đoạn ()

      Edittor: zNguyệt Tiếu

      Hai người có chút chật vật trở về Ngự Thiên Điện, chuyện đầu tiên là kêu người lấy quần áo tới, là quần áo người hai người có chút khó coi, quần áo Hiên Viên Mị bị mất 1 ống tay áo, mà quần áo Thuỷ Nguyệt Linh lại bị Hiên Viên Mị kéo tới có chút rách rưới.

      “Thuỷ Nhi, ta giúp nàng mặc!” Hiên Viên Mị toàn thân trần truồng, tay cầm y phục Thuỷ Nguyệt Linh đến trước mặt nàng.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, khẽ cười , “Chàng xác định bản thân hoá thành sói?”

      Hiên Viên Mị trả lời nàng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cảm giác da thịt kề nhau làm cho có chút thất thường, nhìn người nàng đầy dấu hôn, con ngươi màu đỏ lại càng đỏ giống như chảy máu, bàn tay to lớn tự động di chuyển lưng nàng.

      Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn cái, bĩu môi, cầm lấy quần áo tay , “Hay là để ta tự mặc !”

      “Uhm, Được!”

      Thuỷ Nguyệt Linh bất đắc dĩ nhìn , “Mị, chàng buông ta ra, làm sao mà ta mặc?”

      Hiên Viên Mị tập trung , “Vậy đừng mặc nữa!”

      “Hiên Viên Mị!” Mặc dù nàng cũng rất hưỡng thụ cảm giác thân mật với , nhưng mà tại nàng muốn xem nữ nhân điên kia chút, đả thương người của nàng, nàng làm cho nàng ta biết cái gì gọi là sống bằng chết!

      Nhìn sát ý trong mắt nàng chợt loé lên, Hiên Viên Mị thở dài tiếng, cầm lấy quần áo tay nàng giúp nàng mặc vào, nhưng mà vẻ mặt tiếc nuối kia, là…Làm cho người ta rất buồn cười!

      “Thuỷ Nhi…!”

      “Khụ khụ…Ta có cười chàng…Ừm…” Trong mắt vẫn mang theo nụ cười như cũ, cánh tay vòng ở cổ , mặc cho hôn.

      Ôm thân thể mềm mại của nàng, Hiên Viên Mị thở dài , “Như vậy tốt!”

      Khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh mang theo nụ cười, dịu dàng : “Mặc quần áo nhanh lên, chúng ta xem đoá hoa nát mà ngươi chọc trúng!”

      Hiên Viên Mị bên lấy áo bào màu đen khoát vào người, vừa , “Ta thề, trừ nàng ra, ta có trêu chọc nữ nhân khác!” Đều là do những nữ nhân kia tự mình trêu chọc tới !

      Thuỷ Nguyệt Linh hừ hừ hai tiếng, từ chối cho ý kiến, kéo ra ngoài, vừa ra Ngự Thiên Điện gặp Vưu Diệc.

      Vưu Diệc quét vòng quanh người Hiên Viên Mị, thấy có sao mới yên lòng, oán trách , “Tại sao các ngươi tới mấy ngày mới trở về? Mị, cái đám thần tử kia cũng cho là ngươi bị hồ ly tinh gạt bắt !” Vưu Diệc càng nghĩ càng thấy buồn cười, bọn họ chắc chắn hề nghĩ tới việc thân xác của bệ hạ bọn họ là hồ !

      Ánh mắt Hiên Viên Mị lạnh lẽo, Thuỷ Nguyệt Linh thấy thế vỗ lên mu bàn tay của , để ý , “Chàng cứ coi như đó là lời khen ! phải hồ ly tinh toàn là mỹ nhân sao?”

      “Cũng có con xấu xí!” Vưu Diệc biết điều mà chen miệng vào.

      Thuỷ Nguyệt Linh dựa vào người Hiên Viên Mị, khoé miệng nhếch lên, lười biếng mà quét mắt nhìn , “Làm sao mà ngươi biết? Có ngươi xấu sao?”

      “Ta xấu?” Giọng cất cao, làm cho Thuỷ Nguyệt Linh có chút ghét bỏ mà nhíu mày.

      Vưu Diệc kích động , “Ta xấu chổ nào hả? Ta chính là tuấn kiệt xuất, khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, tác phong nhanh nhẹn…Này…Đợi ta với!”

      Thuỷ Nguyệt Linh lôi kéo Hiên Viên Mị vừa vừa lắc đầu thở dài, “ cần để ý kẻ điên!” Trực tiếp gạt bỏ tiếng kêu phía sau.

      Vưu Diệc bước vài bước đuổi theo, tiếp tục lải nhải, “Ta cho ngươi biết, tuy ta bộ dạng nghiệt như Mị, nhưng mà…”

      chưa kịp xong, Thuỷ Nguyệt Linh trực tiếp cắt ngang lời của , “Coi như là ngươi tự biết mình!”

      Vưu Diệc giận tới mức la to, “Ngươi có ý gì?” Người ta thế nào cũng là mỹ nam tộc! Nữ nhân này lại để mặt mũi cho !

      Nhìn Hiên Viên Mị vẻ mặt tràn đầy ý cười, vẻ mặt Vưu Diệc càng thêm tức giận, nhưng chỉ hừ hừ hai tiếng, sau đó mệt mỏi theo phía sau hai người, ai bảo có chổ dựa chứ? Thân phận của sánh bằng Mị, đánh cũng đánh lại Mị, cho nên làm sao dám ức hiếp nữ nhân của Mị chứ!

      Thuỷ Nguyệt Linh cười cười, có mấy phần giống với Âu Dương Mặc, phải là nàng vô duyên vô cớ tìm đến gây phiền toái, ai bảo lúc đó ngăn cản Hiên Viên Mị? thẳng ra là, nàng là giận chó đánh mèo!

      Nếu để cho Vưu Diệc biết nguyên nhân, nhất định kêu oan, sao có thể là đối thủ của Hiên Viên Mị? Làm sao có thể ngăn cản được Mị?

      Lam Phiêu Vũ nhìn thấy Hiên Viên Mị liền kích động đứng lên, “Hiên Viên Mị, mau thả ta ra ngoài! Nếu phụ hoàng ta bỏ qua cho người!”

      Thuỷ Nguyệt Linh biết thân phân của Hiên Viên Mị sợ rằng phải chỉ là hoàng đế Huyền Quốc, nhưng mà nếu muốn , nàng cũng hỏi, tới lúc thích hợp tự nhiên nàng biết! Nhíu nhíu mày, ngẩng đầu hỏi, “Mị, nếu như ta giết chết nàng ta, chàng gặp phiền phức sao?”

      có người để ghế tới bên cạnh, Hiên Viên Mị ôm nàng ngồi xuống, ôn nhu , “ sao cả!”

      Thuỷ Nguyệt Linh gật đầu cái, “Vậy chàng phế linh lực của nàng ta trước !” Nàng biết tu vi của nữ nhân này nàng bậc, làm như vậy đảm bảo an toàn!

      Hiên Viên Mị thương lượng với nàng, “Thuỷ Nhi, nàng kêu ta làm việc này, có phải nên trả chút thù lao hay ?”

      Vưu Diệc trợn mắt nhìn , sau đó lắc đầu cái, người này bị quỷ nhập rồi! Hoàn toàn phải là Hiên Viên Mị mà biết!

      Thuỷ Nguyệt Linh cũng ngại ngùng, hôn lên môi cái, dù sao nàng cũng cảm thấy bản thân bị thua thiệt!

      Nhìn Hiên Viên Mị giương mắt về phía nàng, trong lòng Lam Phiêu Vũ có trận run sợ, gần như là hét to , “Hiên Viên Mị, ngươi thể làm vậy! Phụ hoàng ta...A...” Lời còn chưa dứt, tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp địa lao, Lam Phiêu Vũ nhếch nhác té mặt đất, thân thể ngừng giật giật.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn bộ dạng đau khổ của nàng, hài lòng cười cười, “Dẫn nàng ra đây!”.

      Lam Phiêu Vũ bị ném xuống đất, mệt mỏi mà co giật, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Thuỷ Nguyệt Linh, giống như là muốn đem ăn tươi nuốt sống nàng.

      Thuỷ Nguyệt Linh nở nụ cười “thân thiện” với nàng, “Lam Phiêu Vũ đúng ? Lúc trước ngươi nghĩ tới việc hành hạ ta như thế nào nhỉ? A...đúng rồi! Có phải ngươi phải giúp ta tìm mấy nam nhân tới!”

      Cánh tay bên hông chợt siết chặt, Thuỷ Nguyệt Linh quay lại bắt gặp vẻ mặt mang theo sát ý của Hiên Viên Mị, tay vuốt ve mặt , “Chờ ta chơi cho chàng giết!”

      Hiên Viên Mị có phản bác nàng, chỉ là gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, tầm mắt Thuỷ Nguyệt Linh nhìn về phía Vưu Diệc, sau đó cũng lắc đầu, “Để ngươi tới làm nàng là làm nhục ngươi rồi!”

      Vưu Diệc thở phào nhõm, sợ nữ nhân này để cho làm cái gì gì đó! Bởi vì tại biết được ràng cho dù nữ nhân này làm chuyện vô lý cỡ nào, Mị đều ủng hộ vô điều kiện! À! Mị sa đoạ rồi! Buồn bực quát Tiêu Mạc, “Sao tìm mấy nam nhân? Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình tới?”

      Thuỷ Nguyệt Linh ru rú trong lòng Hiên Viên Mị, giọng thầm, “Người này quá độc ác rồi! Sao có thể ra chuyện đau lòng của người ta!” Có biết Tiêu Mạc người ta là thái giám hay ?

      Vưu Diệc mới vừa hồi phục tinh thần, vẻ mặt có chút lúng túng, Tiêu Mạc ngược lại có nhiều phản ứng cho lắm, căn dặn thị vệ bên cạnh dẫn theo mấy phạm nhân ra ngoài!

      “Các ngươi dám!” Lam Phiêu Vũ sợ! Nhìn mấy nam nhân bẩn thỉu đến gần nàng, nàng càng cảm thấy ghê tởm, nhưng mà nàng vừa mới bị phế linh lực, bây giờ chút lực phản kháng cũng có.

      “Tại sao dám?” Thuỷ Nguyệt Linh nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, vẻ mặt cực kỳ vô hại cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

      “Nữ nhân vô dụng này, có bản lãnh đừng dựa vào Hiên Viên Mị!” Nếu như phải có Hiên Viên Mị, nữ nhân này chút bãn lãnh đụng vào người nàng cũng có.

      Thuỷ Nguyệt Linh dụi dụi đầu vào ngực Hiên Viên Mị, cong mắt cười , “Chàng là nam nhân của ta, sao ta lại thể dựa vào?”

      Khoé miệng Vưu Diệc co quắp, đây là lời mà nữ nhân nên sao? Nhìn bộ dạng của Lam Phiêu Vũ chút, Vưu Diệc ý thức được, hai người này rất xứng!

      Chương 37: Thủ đoạn (2)

      Editor: zNguyệt Tiếu.

      Lời của nàng ràng là lấy được lòng của Hiên Viên Mị, cao hứng xoay người nàng lại, môi mỏng đặt lên đôi môi mềm mại của nàng, thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng bá đạo cắn liếm môi nàng, lưỡi dài linh hoạt thăm dò trong miệng nàng, dây dưa cùng lưỡi mềm mại của nàng.

      Tiếng hét chói tai truyền đến sau lưng, hai người có tai như điếc, trực tiếp xem như có, Vưu Diệc trừng mắt nhìn bọn họ, biết gì nữa, sau đó quay đầu thưởng thức Cung Xuân Đồ*( quyển sách hướng dẫn tình dục của cổ đại) sống, còn Tiêu Mạc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, kiên trì bộ dạng bền vững.

      Thuỷ Nguyệt Linh áp trán vào trán Hiên Viên Mị thở dốc, mí mắt cụp xuống, tuỳ ý để liếm môi nàng.

      “Thuỷ Nhi, nghĩ gì vậy?”

      Thuỷ Nguyệt Linh ngước mắt lên nhìn cái, “Suy nghĩ cách nào làm cho người ta sống bằng chết!” Đột nhiên trong mắt loé lên chút hưng phấn, “Nghĩ ra rồi!”

      Hai cánh quấn lấy cổ Hiên Viên Mị, Thuỷ Nguyệt Linh cười , “ ra ta vẫn còn cực kỳ tốt bụng, chỉ cần nhìn thấy nàng ta bị gậy ông đập lưng ông là được rồi!” Chỉ có điều, nhiêu đó khiến nàng ta sống bằng chết! Vẻ lạnh lùng trong mắt chợt loé, dám tổn thương người của nàng, nàng liền muốn phải trả giá cao!

      Hiên Viên Mị nhìn màn dâm loạn dưới đất, nhíu nhíu mày, “Thuỷ Nhi, chúng ta về trước !”

      Thuỷ Nguyệt Linh gật gật đầu, mấy ngày nay có ở đây, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn xử lý! Ai ngờ Hiên Viên Mị lại tới Ngự Thiên Điện dính với nàng ngày, đại thân tới cầu kiến cũng bị câu mà đuổi !

      “À!... tại tội danh của ta càng rửa càng sạch rồi!”

      Hiên Viên Mị xoay người đặt người ở người nàng, vỗ về khuôn mặt nhắn của nàng, cười , “Chẳng phải Thuỷ Nhi cần sao?”

      Tay Thuỷ Nguyệt Linh ôm lấy eo , miễn cưỡng , “ sao cả!” Sau đó lại nghĩ tới việc gì, ngẩng đầu nhìn bĩu môi , “Chàng có thể cần theo dõi Diêm La Điện và Thiên Minh Lâu ?”

      Hiên Viên Mị cắn cái ngay xương quai xanh của nàng, nhíu mày , “Nếu như nàng chạy mất phải làm sao?”

      “Ta là người của chàng, chạy!” Thuỷ Nguyệt Linh có chút bất đắc dĩ, nàng như vậy làm cho người ta yên tâm sao?

      Hiên Viên Mị lật người ôm nàng, để cho nàng nằm người , bàn tay vuốt ve lưng mịn màng của nàng, mở miệng , “Thuỷ Nhi quan tâm đến những thứ này sao? Nếu vậy lúc đầu nàng cũng dứt khoát rời khỏi Thượng Quan Lăng mà ?” Thậm chí ngay cả đứa con cũng có thể bỏ!

      Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, nhìn hai tròng mắt màu đỏ của , hỏi, “Chàng để ý?”

      Hiên Viên Mị biết nàng muốn hỏi gì, ôm thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng , “Thuỷ Nhi, ta quan tâm quá khứ của nàng, nhưng mà ta nàng, nàng cũng nên để ta phải ăn giấm!”

      ra …” Thuỷ Nguyệt Linh cười hôn cái lên môi , tiếp tục , “Ta chỉ có người đàn ông duy nhất là chàng, chàng tin ?” ( nhắc lại, chị này sạch nhé :)))

      Hiên Viên Mị nhíu mày, “Nàng ta tin!”

      Thuỷ Nguyệt Linh cười cười cọ cọ trước ngực , “Về phần có chuyện gì xảy ra, tới lúc thích hợp ta cho chàng biết, dù sao chàng cũng có chuyện cho ta biết, như vậy rất công bằng!” Nhớ lại linh hồn trong thân thể, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, sau đó lại thả lỏng, nghe hơi thở quen thuộc dần dần vào giấc ngủ.

      Khoé miệng Hiên Viên Mị giơ lên độ cong dịu dàng, bàn tay to lớn vỗ về sợi tóc mềm mại của nàng, đôi mắt màu đỏ vẫn nhìn gương mặt nhắn thanh tú của nàng, cuối cùng tu thành chính quả rồi! ( vâng :)), rước được mỹ nhân về rồi, nhưng còn khổ dài dài nhé! :)))

      Ngày thứ hai, Thuỷ Nguyệt Linh kéo Hiên Viên Mị tới địa lao, nhìn Lam Phiêu Vũ tiều tuỵ ai chịu nổi, Thuỷ Nguyệt Linh hề có chút cảm giác gây ra tội ác, vẫy tay về phía Vưu Diệc.

      Vưu Diệc cũng về phía hai người, biết nàng lại muốn làm gì, Thuỷ Nguyệt Linh cười cười, , “Vưu Diệc, có nhiệm vụ giao cho ngươi!”

      “Nhiệm vụ gì?” Trực giác cho biết chắc chắn phải là chuyện tốt!

      Thuỷ Nguyệt Linh trả lời vấn đề của , mà là hỏi, “Thanh kiếm kia đâu?”

      “Thanh kiếm nào?”

      “Thanh kiếm mà Mị dùng!”

      Nhìn lãnh ý trong mắt nàng chợt loé lên, Vưu Diệc dường như cũng đoán được nàng tính làm gì rồi!

      Thanh kiếm kia được đưa tới rất nhanh, Thuỷ Nguyệt Linh đặt nó lên tay mà ngắm nghía, nhìn sợ hãi trong mắt Lam Phiêu Vũ, khoé miệng nhếch lên, ngay sau đó, tiếng kêu khàn khàn thảm thiết vang vọng khắp địa lao.

      Lam Phiêu Vũ nhìn bàn tay máu chảy đầm đìa rơi xuống bên cạnh, chớp mắt, hôn mê bất tỉnh.

      Giọng Thuỷ Nguyệt Linh lạnh lùng, “Tạt nước cho tỉnh!” Đau khổ dĩ nhiên phải hưởng thụ cho tốt, hôn mê làm sao mà cảm nhận được?

      Lam Phiêu Vũ tỉnh táo lại, cảm nhận được đau đớn ở cổ tay, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa đầy hận ý mà nhìn Thuỷ Nguyệt Linh, chửi rủa , “Ngươi được chết tử tế!”

      Thuỷ Nguyệt Linh giữ chặt Hiên Viên Mị, bất mãn , “Chờ ta chơi đủ cho chàng giết mà!” Sau đó nhìn về phía Lam Phiêu Vũ, cười lạnh , “Ta chết tử tế, ta biết, nhưng mà ta biết ngươi được chết tử tế!”

      “Vưu Diệc, giao cho ngươi, chia ra mười ngày, từ từ chặt!” Sau đó nghĩ tới cái gì, vẻ mặt tràn đầy ý cười , “Nghe nước muối có thể khử trùng, đừng để vết thương của nàng bị nhiễm trùng!”

      Nhìn bóng lưng vừa rời , Vưu Diệc trận lạnh run, lẩm bẩm , “ là tuyệt phối!” Đều độc ác như nhau!z

      Sáng sớm ngủ dậy, có đụng trúng thân thể trơn bóng, Thuỷ Nguyệt Linh bất mãn nhíu mày, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sớm, vốn chưa tới thời gian lâm triều, đâu mất rồi? nghĩ ngợi, liền thấy Hiên Viên Mị tới.

      “Dậy rồi?”Hiên Viên Mị vừa về phía giường lớn màu đen, vừa cởi quần áo người ra, sau đó kéo chăn chui vào, đưa tay ôm nàng và trong ngực.
      đâu vậy?”

      “Xử lý chuyện!” Tiên Đế tỏ thái độ, buông tha cho nữ nhi này rồi, nhưng sợ là trong lòng phẫn nộ và cam lòng! Hiên Viên Mị hừ lạnh trong lòng, Tiên tộc! làm cho cả tiên tộc phải trả giá lớn!

      Hai tay nóng như lửa cùng với lời làm Thuỷ Nguyệt Linh ý thức được muốn làm gì, nhàng đẩy đầu của ra, “Mị, lâm triều rồi!”
      !”

      Thuỷ Nguyệt Linh sửng sốt, sao lại ? Chẳng lẽ muốn “Từ đó quân vương lâm triều”? Tại sao vậy?

      “Nhìn thấy những lão già kia liền thấy phiền lòng!” Cả tập thể lại dám tạo áp lực cho , bọn cho rằng phải hoàng đế mà bọn mới phải sao?
      Đây là lý do? Đây là lời mà vị hoàng đế nên sao? Quá tuỳ hứng rồi?

      chờ nàng nghĩ nhiều, lửa nóng đột nhiên xâm lấn vào trong cơ thể làm cho nàng thở gấp tiếng, giơ cờ đầu hàng, thôi! Dù sao nàng cũng thèm để ý Huyền Quốc có suy sụp hay !

      Mười ngày trôi qua rất nhanh, cả cánh tay của Lam Phiêu Vũ hoàn toàn biến mất, vốn tưởng rằng bị hành hạ cho tới chết, nhưng mà nhìn thấy Thuỷ Nguyệt Linh xuất ở địa lao, Lam Phiêu Vũ gần như điên cuồng mà quát, “Ngươi lại muốn làm gì nữa?” Nàng đường đường là công chúa tiên tộc, bây giờ lại bị người ta hành hạ như vậy, muốn chết cũng để cho nàng chết, nàng sắp điên rồi!

      Thuỷ Nguyệt Linh hề bị chút ảnh hưởng nào, thưởng thức ngón tay dài của Hiên Viên Mị, mắt mang ý cười , “Kích động như vậy làm gì? Ta chỉ muốn lấy chuyện lúc đầu ngươi muốn làm trả lại cho ngươi thôi, lúc đó ngươi làm nhìn ngươi rất hưng phấn nha!”
      Cuối cùng, Lam Phiêu Vũ bị lột sạch , quỳ gối xe chở tù, diễu phố thị chúng*( diễu hành phố cho dân chúng xem), Thuỷ Nguyệt Linh còn đặc biệt phân phó, phải tắm rửa cho nàng ta sạch , để tránh cho người khác biết nàng ta lớn lên nhìn như thế nào.

      Lam Phiêu Vũ nhìn những người chỉ trỏ phố, nhưng mà cổ nàng bị cố định lại, chỉ biết cúi đầu chứ làm được gì, chỉ có thể tuỳ ý mọi người quan sát, ngày xưa là công chúa tiên tộc cao quý lại có thể lưu lạc tới đây, giờ phút này nàng vô cùng hối hận, vì sao lại trêu chọc nữ nhân kia?


      Chương 38: Luyện công.

      Editor: zNguyệt Tiếu.

      Lại tới thăm địa lao, nhìn sợ hãi trong mắt Lam Phiêu Vũ, Thuỷ Nguyệt Linh ôm Hiên Viên Mị cọ cọ, vô tội hỏi, “Mị, người ta khủng bố như vậy sao?”

      Hiên Viên Mị vui vẻ ôm lấy người đẹp vào ngực, hôn trộm cái, , “Thuỷ Nhi đẹp như vậy, sao có thể khủng bố?”

      Thuỷ Nguyệt Linh ngửa đầu nhìn , bĩu môi , “Chàng xạo!” Nàng biết ràng là diện mạo của “Thuỷ Nguyệt Linh” cũng quá xuất sắc, nếu là kiếp trước mà nghe lời như vậy còn thấy có chút chân !

      Hiên Viên Mị cắn lỗ tai của nàng, khẽ, “ mà! Ở trong mắt ta, Thuỷ Nhi vĩnh viễn đẹp nhất!”

      sao?”

      “Cần ta chứng minh ?” xong bàn tay để ở eo nàng liền dời lên , dùng lực bóp mạnh.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhàn nhạt , “ cần!”

      Vẻ mặt của Hiên Viên Mị có chút tiếc nuối, tay lớn vẫn gắt gao đặt ở hông nàng mà chịu buông ra, Thuỷ Nguyệt Linh cũng vùng vẫy, dù sao cái gì bọn họ cũng làm hết rồi, bây giờ còn thẹn thùng dường như cần thiết lắm, mà nàng còn thích gần gũi với .

      Hai tay vòng qua eo , khuôn mặt nhắn cọ cọ trước ngực của , làm cho áo đen của bị lỏng ra chút, sau đó cả gương mặt áp lên ngực , thanh rầu rĩ liền truyền ra, “Ta chơi rồi, chàng muốn giết giết !”

      Ngược lại, hôm nay Vưu Diệc có đến, chủ yếu là sợ Thuỷ Nguyệt Linh bắt làm chuyện gì, mà cũng phải lập tức về lại tộc!

      Lam Phiêu Vũ nhìn hai người thân thiết, trong lòng tránh khỏi ghen ghét, nữ nhân kia làm sao so sánh được với nàng? Vì sao Hiên Viên Mị lại coi nàng như bảo bối, còn đối với công chúa Tiên tộc như nàng lại chẳng thèm ngó tới?

      Giờ phút này lại nghe được lời của Thuỷ Nguyệt Linh, trong mắt thoáng lên nét sợ hãi, nàng muốn chết! Ngay lúc bị hành hạ, nàng nghĩ tới cái chết để được giải thoát, nhưng mà bây giờ nàng mới phát , nàng muốn chết, nàng còn chưa sống đủ!

      Hiên Viên Mị vuốt ve cái mông vểnh lên của nàng, mập mờ hỏi, “Thuỷ Nhi, thù lao đâu?”

      Thuỷ Nguyệt Linh tựa trong lồng ngực của , ngửa đầu nhìn , trong mắt có chút buồn cười, “ phải chàng muốn giết nàng ta sao?”
      “Đúng nhưng tại ta lại muốn giết nàng ta!”

      “A…? Ra là vậy! Vậy chúng ta thôi!”

      Lam Phiêu Vũ vừa mới thở phào nhõm hơi, thấy Hiên Viên Mị nhúc nhích, trong nháy mắt liền ra lời trong lòng.

      Hiên Viên Mị tự chủ trương , “Buổi tối nhớ phải bồi thường ta!”

      Sau đó nhìn về phía Lam Phiêu Vũ, hai mắt phát lạnh, vươn bàn tay ra, năm ngón tay vẫy vẫy, sau đó nhanh chóng thu tay lại, Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy động tác này có chút quen thuộc, nhưng mà lúc này nàng lại tò mò Lam Phiêu Vũ như thế nào, cho nên để tất cả lực chú ý tập trung lên người Lam Phiêu Vũ.

      Lam Phiêu Vũ thấy bản thân có việc gì, còn tưởng thoát được kiếp, nhưng mà ngay sau đó, toàn thân liên tục đau đớn, khiến cho nàng kêu thảm thiết ra tiếng.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn máu chảy đầm đìa, khung xương trắng hếu, lại nhìn những mảnh cắt tràn đầy máu tươi tương đối đều nhau, tán thưởng , “Kỹ thuật tệ!”

      Nghe vậy, hai mắt Hiên Viên Mị sáng lên, ôm lấy thắt lưng của nàng, ra ngoài.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày nhìn về phía hỏi, “Chàng muốn làm gì?”

      “Hừm? phải Thuỷ Nhi muốn thưởng cho ta sao?”

      Thuỷ Nguyệt Linh sửng sốt tý, cánh tay mềm quấn quanh cổ , hôn cái lên mặt , sau đó , “Mị, ta phát da mặt của chàng rất dày nha!”

      Hiên Viên Mị thèm để ý , “Nếu da mặt ta dày nàng sớm chạy mất!”

      Thuỷ Nguyệt Linh gật gật đầu bày tỏ đồng ý, “Chính xác!” Dứt lời, cười hôn lên môi mỏng nhợt nhạt của .

      Trong Ngự Thiên Điện, Hiên Viên Mị giữ chặt bả vai của Thuỷ Nguyệt Linh, nhíu mày hỏi, “Thuỷ Nhi, nàng tính làm gì?”

      “Ta đến Địa Tâm Tuyền!”

      trễ thế này, Địa Tâm Tuyền làm gì?”

      Bị người nào đó ăn rồi lại ăn, sáng sớm tới chiều tối!

      “Luyện công!” Thuỷ Nguyệt Linh nghĩ muốn kéo tay xuống, vừa , “Ta cũng muốn lần sau chàng lại đứt tay đứt chân, cho nên ta muốn tu luyện!”

      Đột nhiên Hiên Viên Mị có dự cảm bất an, cẩn thận hỏi han, “ lẽ nàng tính về sau mỗi buổi tối đều tu luyện à?”

      “Có thể thêm ban ngày nữa tốt!” Nàng muốn bản thân yếu đuối như tôm, hơn nữa nàng sợ sau này lại làm ra việc ngu ngốc gì nữa!
      được!” Lại còn thêm ban ngày? Vậy cũng được sao? Nghĩ nghĩ, chỉ sợ làm nàng thay đổi chủ ý được, vì thế , “Ta cùng nàng!”

      được!” Lần này đổi lại là Thuỷ Nguyệt Linh phản đối, “Người mà , ta thể tu luyện được nữa rồi!” Nàng sớm cảm nhận được có bản lĩnh bất cứ lúc nào cũng biến thành sói háo sắc bất rồi!

      Hiên Viên Mị chơi xấu ôm nàng vào trong ngực, “Thuỷ Nhi...”

      Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh mềm nhũn, sau đó lại quay mặt , “Đừng nghĩ có thể sử dụng mỹ nam kế!”

      Nhìn ánh mắt né tránh của nàng, Hiên Viên Mị tà mị cười, bàn tay to ái muội mà vuốt ve điểm mẫn cảm người nàng, giọng gợi cảm càng thêm trêu chọc người, “Thuỷ Nhi…”

      Thuỷ Nguyệt Linh run rẩy trận, đưa tay ngăn chặn bộ ngực trần trụi của , tức giận mà quát, “Hiên Viên Mị!” Chết tiệt! Sao nàng lại thể chịu được dụ dỗ như vậy chứ?

      Nhìn gương mặt tuấn tú của , sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt, đễ tránh cho chính mình gật đầu lúc nào cũng hay!

      “Thuỷ Nhi…” Đầu lưỡi trơn ướt liếm láp trước ngực nàng, tay tách hai chân thon dài của nàng qua hai bên.

      Vật nóng bỏng cố gắng để ở giữa đùi mềm mại của nàng, Thuỷ Nguyệt Linh trừng mắt nhìn , “Chàng dám! Ừm… Hiên Viên Mị, chàng có tin ta thiến chàng ?”

      Hiên Viên Mị ở trong cơ thể nàng cũng động đậy, gắt gao ôm chặt nàng, vỗ về gương mặt nhắn của nàng, thở dài , “Thuỷ Nhi, ta nhớ nàng!”

      Thuỷ Nguyệt Linh mấp máy môi, có chút thất bại, nàng giống như bị ăn sạch ! Tay vuốt gương mặt tuấn tú của , dịu dàng , “Mị, ta muốn trở thành phiền toái của chàng!” Nàng là nhược điểm của , nàng muốn bị thương, càng có cách nào tha thứ cho bởi vì nàng mà bị thương!

      Hiên Viên Mị dịu dàng ôm nàng vào trong ngực, im lặng , trong khí chứa đầy hơi thở như nước người nàng.

      Môi mỏng lặng lẽ giơ lên, hổ là nữ nhân của , nhưng mà vẫn cho phép nàng rời khỏi ! Ngẩng đầu nhàng vuốt ve cánh môi của nàng, Hiên Viên Mị dụ dỗ , “Thuỷ Nhi, ta có biện pháp, có thể giúp ngươi nâng cao công lực, mà chúng ta cũng cần tách ra!”

      Thuỷ Nguyệt Linh nghi ngờ mà hỏi, “Biện pháp gì?” Sao nàng lại cảm giác được cười có vài phần gian xảo!

      Khoé miệng Hiên Viên Mị nhếch lên, con ngươi màu đỏ mập mờ nhìn vết hôn che kín thân thể nàng, môi mỏng sung sướng phun ra hai chữ, “Song tu!”

      “Song tu?”

      “Lại đây, ta dạy cho nàng!” Dứt lời, ngăn chặn miệng của nàng, đong đưa eo.

      Sắc trời từ từ sáng, Thuỷ Nguyệt Linh nhìn nam nhân vẫn ngừng đung đưa người mình, nghiến răng nghiến lợi , “Hiên Viên Mị, chàng dám gạt ta!” Cái gì mà song tu? Nàng vẫn là bị ăn từ trong ra ngoài cho tới mảnh vụn cũng chừa lại!

      “Ừm...” tiếng rên rĩ vang lên, Thuỷ Nguyệt Linh xụi lơ nằm ở phía dưới, đôi mắt như nước vẫn trừng nam nhân có vẻ mặt hồ ly như cũ.

      Hiên Viên Mị cười, hôn lên môi nàng vài cái, “Đừng có trừng mắt nhìn, nàng cảm thấy linh lực trong cơ thể có biến hoá sao?”

      Thuỷ Nguyệt Linh cảm nhận phen, hai mắt sáng lên, hữu dụng? Hiên Viên Mị cười cười hôn lên khoé môi của nàng, đây chính là năng lực của Hồ tộc! Nhưng mà nếu như vậy, nàng có khả năng mang thai, hy vọng có nhiều tiểu quỷ tranh thủ tình cảm cùng với , nhưng tại đây là cách tốt nhất để trói nàng bên người!
      sanone2112 thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 39: Vào triều.

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Nhìn bộ dạng cao hứng của nàng, Hiên Viên Mị có chút khó chịu , “Xem ra linh lực có sức hấp dẫn hơn ta!”

      Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu hôn lên môi nụ hôn, cười , “Có ta làm chứng sức quyến rũ của chàng là lớn nhất!”

      sao?”

      Thuỷ Nguyệt Linh cam đoan gật đầu, sau đó lại nhíu mày hỏi, “Vậy chàng có bị gì ?” Như vậy dường như quá dễ dàng, làm cho nàng có chút nghi ngờ đưa linh lực của chính mình truyền vào trong người nàng!

      Dường như biết được nàng suy nghĩ cái gì, Hiên Viên Mị vuốt mồ hôi vai nàng, , “Yên tâm ! Tu vi của ta cũng tăng lên theo!”

      “Ừ.” Đôi tay ôm lấy mà cọ cọ, bây giờ mới thấy ở phía dưới thân có gì đó trướng trướng, vẫn còn ở trong cơ thể nàng, hơn nữa lửa nóng vẫn còn như cũ.

      Thuỷ Nguyệt Linh ngước mắt nhìn chút, nhắc nhở, “ phải chàng hôm nay vào triều hay sao?”

      Hiên Viên Mị tà mị giơ cao khoé miệng, đưa tay vén sợi tóc của nàng đưa tới chóp mũi mà hít hà, quyến rũ , “Nếu như Thuỷ Nhi bỏ ta được, ta liền !”

      Thuỷ Nguyệt Linh cọ tới cọ lui người , “Mị, người ta quả rất oan uổng, ràng là bản thân chàng háo sắc, sao lại có thể đổ hết lên đầu ta!”

      Hiên Viên Mị vuốt ve hưỡng thụ da thịt mềm mại của nàng, trong mắt chứa đầy cưng chiều, trong lòng vẫn suy nghĩ, ra nàng cũng phải là oan uổng gì, chính xác là vì nàng nên mới trở thành hôn quân, nhưng mà nếu nàng thích, vậy hôn quân là hôn quân thôi!

      “Thuỷ Nhi, nếu nàng tiếp tục cọ xát ta cần phải lâm triều nữa!”

      Nghe thanh khàn khàn của , Thuỷ Nguyệt Linh tiếc nuối dừng động tác, cả người trơn bóng quả thực cực kỳ thoải mái nha!

      “A…” Nhìn vẻ mặt cam lòng của nàng, Hiên Viên Mị cực kỳ sung sướng, cười hỏi, “Có muốn theo giúp ta hay ?”

      “Hả? chừng bị lên án?”

      “Thuỷ Nhi…” Hiên Viên Mị khẽ cắn lỗ tai nàng, có chút đáng thương , “Ta nhớ ngươi…”

      Thuỷ Nguyệt Linh bĩu môi, “Được rồi!” Trong lòng thầm oán, mỹ nam kế của càng ngày càng có tác dụng đối với nàng rồi, giả vờ đáng thương cũng càng lúc càng giống, làm cho nàng chịu nổi phải mềm lòng, nàng vô cùng hoài nghi nếu ngày nào đó mang nàng bán, nàng có thể vẫn nỡ mắng hay ?

      Lại ôm nhau hồi, hai người mới rời khỏi giường rửa mặt chải đầu, tuy nhiên lăn qua lăn lại đêm, nhưng tinh thần vẫn tốt, Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy phương pháp song tu này tệ lắm, ngay cả ngủ cũng cần rồi!

      Nhìn hai người cùng nhau tới, chúng thần vốn muốn hành lễ đều ngây người, phản ứng tiếp theo đó là đống tiếng thảo luận, phi tần hậu cung được phép tiến vào triều đình, bây giờ Hiên Viên Mị lại dám mang theo Thuỷ Nguyệt Linh - vương phi ở quốc gia khác vào triều đình, hành động này những vi phạm tổ chế*( luật lệ của tổ tiên), mà còn làm mất thể diện của quốc gia!

      để ý tới ý nghĩ của mọi người bên dưới, Hiên Viên Mị ôm Thuỷ Nguyệt Linh ngồi xuống long ỷ, để cho nàng ngồi lên chân , dịu dàng mà ôm nàng, cười như cười nhìn đám thần tử phía dưới, để cho bọn họ tuỳ ý nghị luận, Thuỷ Nguyệt Linh nhìn thấy vẻ mặt của như vậy, ánh mắt giật giật, nhưng mà vẫn nhịn xuống có hôn lên môi , nàng sợ cẩn thận làm tức chết đám người bên dưới!

      Hiên Viên Mị chú ý đến tầm mắt của nàng rơi vào môi , trong mắt xuất vẻ trêu tức, tay lớn đặt eo nàng mập mờ vuốt ve, Thuỷ Nguyệt Linh bĩu môi, muốn so đo cùng , thân thể thả lỏng dựa vào lòng , hơi có chút thú vị mà nhìn vẻ mặt bi căm uất của mọi người bên dưới.

      Đoan Mộc ngược lại hề có biểu cảm gì, chỉ là tầm mắt đặt ở bộ dạng lười biếng của Thuỷ Nguyệt Linh, nàng dường như trở nên xinh đẹp hơn, trong lòng có chút chua xót, nhưng mà biết là vì sao.

      Hiên Viên Mị chú ý tới tầm mắt của , nguy hiểm mà híp híp mắt, cánh tay ôm chặt Thuỷ Nguyệt Linh thêm chút, Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn về phía , thấy sắc mặt của tốt, giọng hỏi, “Chuyện gì vậy?”

      Vẻ mặt Hiên Viên Mị trở lại bình thường, “ có gì!”

      Thuỷ Nguyệt Linh nghi ngờ nhìn , nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên hôn lên môi cái, trực giác mách bảo nàng làm vậy có thể trấn an cảm xúc của , quả nhiên, sắc mắt Hiên Viên Mị lập tức thay đổi, nhưng mà vẻ mặt của đám đại thần phía dưới đều trở nên khó coi

      “Bịch!” tất cả đều quỳ xuống đất đều có chung bộ dạng khuyên can, “Bệ hạ, người mau tỉnh lại, đừng để bản thân bị nữ này mê hoặc!”

      Cảm giác được người phía sau tản ra lãnh ý, Thuỷ Nguyệt Linh buồn cười mà cầm tay , khẽ , “Giết sạch bọn họ cực kỳ phiền toái!” Biết chính là kết quả này, bọn họ cũng chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng mà sao lại kích động như vậy?

      Hiên Viên Mị hừ lạnh tiếng, tiếng trầm thấp êm tai nhưng lại lạnh thấu xương, “Trẫm nuôi các ngươi là để các ngươi lo chuyện chính , chứ phải ở chỗ này lời xàm ngôn mê hoặc người khác!”

      “Bệ hạ...” mảnh thanh bi thương, làm cho người ta nghi ngờ có phải Hiên Viên Mị vừa làm chuyện thiên lý bất dung nào đó hay !

      Thuỷ Nguyệt Linh nghiền ngẫm mà tán thưởng, tay chơi đùa ngón tay dài của Hiên Viên Mị, để cho đừng quá tức giận!

      Liễu Nghị nhìn hai người ngồi ghế rồng, khẽ cắn môi, mở miệng , “Nếu như bệ hạ bị nữ này mê hoặc, chém giết trung thần, chỉ sợ làm cho lòng người căm phẫn, làm mất lòng dân, hi vọng bệ hạ suy nghĩ kỹ lại!”

      Tầm mắt lạnh giá của Hiên Viên Mị rơi vào người , Liễu Nghị cố nén sợ hãi trong lòng, thân thể có chút run rẩy, trán hơi đổ mồ hôi, Hiên Viên Mị cười lạnh , “Ái khanh làm vậy có tính là uy hiếp trẫm hay ?”

      Liễu Nghị cắn răng , “Bệ hạ, lòng trung thành của vi thần có trời đất chứng giám, hi vọng bệ hạ hiểu cho!” Giọng có chút run rẩy.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, nhàng vuốt ve cánh tay bên hông, sao lại dễ dàng tức giận như vậy? bị chọc tức nàng đau lòng!

      Thực ra Hiên Viên Mị chính là loại người cuồng ngạo như vậy, hề để bất cứ thứ gì vào mắt, cho nên rất ít khi tức giận, nhưng mà những việc liên quan đến Thuỷ Nguyệt Linh, liền thể nào khống chế được cảm xúc!

      Đoạn Mộc Hiên nhìn đám người bên dưới, lại nhìn hai người ngồi long ỷ, trong lòng thở dài, bệ hạ có lẽ tính bỏ ngôi vị hoàng đế, cũng bảo vệ nữ nhân kia! Tuy chuyện của tiên tộc công chúa được cố gắng phong toả, nhưng mà vẫn có được chút ít tin tức, người kiêu ngạo như vậy, làm sao có khả năng gặp phải tình trạng như lúc đó, điều này đủ để chứng minh vị Lăng vương phi này rất quan trọng! Chỉ mong nàng ta có dã tâm, nếu Huyền quốc lâm nguy rồi!

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn bộ dạng sắp ngã của Liễu Nghị, khẽ cười , “Liễu đại nhân, đừng là vì ta đáp ứng ngươi cứu Liễu tiểu thư, cho nên ngươi ghi hận trong lòng? Mấy ngày qua, gần như tất cả mọi người ở Huyền quốc đều biết ta là nghiệt, cái này có phải quá nhanh hay ?”

      Trong lòng Liễu Nghị cả kinh, bên cạnh có người quát, “Cái con hồ ly tinh này, mê hoặc bệ hạ , lại còn dám vu oan cho Liễu đại nhân! Ngươi chết được tử tế, ngươi là cái đồ nghiệt, mọi người ai cũng muốn giết...”

      Người nọ dường như càng mắng càng hăng, ai thích người khác chỉ thẳng mặt mình mà mắng, Thuỷ Nguyệt Linh tuy muốn tức giận, nhưng trong lòng có hơi khó chịu! Nguy hiểm mà híp mắt, xoay người ôm lấy Hiên Viên Mị mè nheo, nũng nịu , “Mị, ta ghét !”

      Hiên Viên Mị để ý đám người vô cùng phẫn nộ ở dưới, giữ lấy cái gáy của nàng, lưỡi dài linh hoạt chút khách khí mà xông vào trong miệng nàng, bá đạo liếm mút từng góc.

      Thuỷ Nguyệt Linh mềm nhũn tựa vào lòng , tay vô ý thức mà vuốt ve bộ ngực hơi lộ ra, cảm giác mát lạnh, làm cho nàng híp mắt lại, tay bé tiếp tục tìm kiếm ở bên trong.

      Nhìn ánh mắt mơ màng của nàng, bộ dáng quyến rũ động lòng người, cổ họng Hiên Viên Mị căng thẳng, thừa dịp còn khống chế được kéo tay nàng ra, liếm liếm đôi môi mềm mại của nàng, mới cam tâm mà buông ra.

      Thuỷ Nguyệt Linh để mặc cho ôm, đôi mắt nửa đóng nửa mở nhìn , Hiên Viên Mị giương mắt vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt phức tạp của Đoan Mộc Hiên, hai người nhìn nhau, trong mắt Hiên Viên Mị là cảnh báo chút che dấu, Thuỷ Nhi là của , người nào cũng đừng nghĩ cướp !

      Editor: zNguyệt Tiếu
      Chương 40: Tính sổ

      Chẳng muốn nhìn vẻ mặt giống như cha mất mẹ mất của đám đại thần bên dưới nữa, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Bãi triều!” Sau đó liền ôm lấy Thuỷ Nguyệt Linh mà bỏ , để lại đám đại thần chỉ biết than thở.

      Đoạn Mộc Hiên nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo của Hiên Viên Mị là có ý gì.

      Hiên Viên Mị nhìn ánh mắt si mê của nữ nhân trong lòng, cực kì hưỡng thụ, hài hước , “Thế nào? Bây giờ mới phát bộ dạng của ta rất xinh xắn?”

      Thuỷ Nguyệt Linh ôm cổ , trán để ngay cổ của , giọng mang theo tiếng cười, “ phát ra từ sớm rồi!”

      “Hử? Vậy có phải bây giờ phát càng ngày càng ta đúng ?”

      “Ừm.” Thuỷ Nguyệt Linh gật gật đầu, chu cái miệng , mút cổ của chút, để lại ký hiệu, sau đó mới miễng cưỡng nũng nịu trong lòng mà hỏi, “Mị, có phải chàng quá khoa trương rồi ?” Ôm nàng tới lui, nàng chắn chắn trở thành cái đích bị hàng trăm mũi tên công kích, nữ nhân ghen tị quả rất đáng sợ!

      Cân nhắc chút, Hiên Viên Mị cười gian, “Vì an toàn của nàng, chúng ta quay về tu luyện !”

      Thuỷ Nguyệt Linh lạnh nhạt phun ra hai chữ, “Sắc lang!” Mà còn tiếp tục gặm gặm ở cổ của .

      Hiên Viên Mị cười ra tiếng, bàn tay di chuyển, vừa vặn để trước ngực êm ái của nàng, mập mờ vuốt ve, Thuỷ Nguyệt Linh run lên, nhìn đường cong hoàn mỹ dưới cằm của , bĩu môi , “Cẩn thận đừng làm ta té!”

      Hai người thắm thiết ngọt ngào, nhưng lại có người biết sống chết đến quấy rầy.

      “Nô tỳ tham kiến bệ hạ!”

      Hiên Viên Mị kiên nhẫn nhìn nữ nhân trước mặt, thanh lạnh lùng , “Có việc?” cực kỳ bất mãn khi có người quấy rầy.

      Thủy Nguyệt Linh quay đầu nhìn lại, trái ngược với Hiên Viên Mị, nàng cực kỳ có ấn tượng sâu sắc với nữ nhân này. Bởi vì lần cách hồn lần trước, nàng thấy được màn ngoài dự đoán, nhưng mà lúc trước cũng giống như là xem diễn mà thôi, lúc này nghĩ lại thấy rất thoải mái, quay đầu trở lại, đưa tay bấm lên người Hiên Viên Mị cái!

      Hiên Viên Mị giật mình cái, sau đó nhìn nàng, trong mắt chứa đầy ý cười, đó là sung sướng phát ra từ nội tâm, rất vui khi nàng để ý ! Nhìn như vậy, Thủy Nguyệt Linh muốn tức cũng tức được, trợn mắt nhìn , sau đó chui vào lòng làm tổ, nhắm mắt nằm ngủ.

      Dao phi nhìn người trước mắt, trong lòng vẫn thể tin như cũ, nàng rất ràng có bao nhiêu chán ghét khi tiếp xúc với nữ nhân, mà giờ phút này lại có thể ôm nữ nhân, vẻ mặt lại dịu dàng như thế, đó là nét mặt mà chưa từng có, nàng từng tưởng tượng vô số thứ nhưng cũng thể tưởng tượng nổi vẻ mặt đó, mà bây giờ nàng lại thấy, mà lại còn vì nữ nhân khác, trong lòng vô cùng đau xót! Làm sao nàng có thể hận đây?

      Dao phi cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình cho tốt, mặt là nụ cười hoàn mỹ, nhàng khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngài thân là vui của nước, hành động như vậy hay cho lắm!” Tầm mắt rơi vào tay Hiên Viên Mị, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng căm hận.

      “Bốp” Thủy Nguyệt Linh đánh cái tát về phía bàn tay to trước ngực mình.

      “Thủy Nhi…” Thủy Nguyệt Linh từ từ nhắm hai mắt lại thèm để ý đến , tại mọi tức giận của Hiên Viên Mị đều đổ lên đầu của Dao phi, lạnh lùng , “Chuyện của trẫm khi nào tới lượt ngươi quản rồi hả?” Đều là tại nữ nhân này làm hại Thủy Nhi để ý đến !

      “Bệ hạ, hồng nhan họa thủy, cầu bệ hạ suy nghĩ kỹ lại, cần vì nữ nhân mà hủy hoại đât nước!” Lời Dao phi ra đúng là ngôn từ chánh nghĩa, nhưng mà cho dù thế nào ánh mắt nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh cũng che giấu nổi ghen gét!

      Hồng nhan họa thủy a! Thủy Nguyệt Linh hờn giận liếc Dao phi cái, là nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt! Trong mắt thoáng lên vẻ tà ác, khẽ ngẩng đầu, hôn lên môi mỏng của Hiên Viên Mị, cái lưỡi phấn nộn tham lam liếm dọc theo bờ môi khiêu gợi , vô cùng kích thích.

      Hiên Viên Mị nhíu mày, trong mắt tràn đầy ý cười, để nàng tùy ý hoạt động, Thủy Nguyệt Linh hung hăng trừng mắt , hừ! Trở về rồi mới tính sổ với chàng!

      Dao phi nhìn hành động khiêu khích của nàng, hai tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng có cảm giác đau đớn, làm cho nàng tức giận nhất chính là việc Hiên Viên Mị đẩy nàng ta ra, mà lại là bộ dạng cưng chiều và hưởng thụ!

      “Bệ hạ, nô tỳ cáo lui!” Nàng sợ cứ ngây ngốc đứng ở đây làm ra chuyện gì đó mà thể cứu vãn được!

      Ngự Thiên Điện,

      giường lớn màu đen, Thủy Nguyệt Linh nằm ở người Hiên Viên Mị, hai tay dán chặt lên mặt , người cười nhưng trong cười, , “Mị, có phải chúng ta nên tính sổ với nhau hay ?”

      Hiên Viên Mị bày ra bộ dạng đuối lý, tùy ý nàng xử lý, nhưng mà hai tay lại lén lút dọc theo đường cong người nàng dời , sau đó đặt ở trước ngực mềm mại của nàng.

      “Bốp” Tay bị đẩy ra.

      “Thủy Nhi…” Hiên Viên Mị ai oán nhìn nàng, biết là sai lầm rồi, nếu sớm biết gặp được nàng, nhất định thủ thân như ngọc! ( Đấy, Mị nhà ta cũng muốn thủ thân như ngọc đó nhé :)))

      Hừ lạnh tiếng, xoay người đưa lưng về phía , nhắm mắt lại ngủ!

      Hiên Viên Mị nhíu mày, nhàng ôm nàng vào ngực, thở dài , “Thực xin lỗi..."

      Trong lòng Thủy Nguyệt Linh chợt căng thẳng, xoay người ôm lấy eo của , khuôn mặt nhắn chôn chặt vào ngực , rầu rĩ , “Đứa ngốc, phải là chàng sai, xin lỗi cái gì chứ? Ta có giận chàng!” Chuyện gặp nàng trước hay sau sao có thể coi là lỗi của chứ? Chẳng qua là vì trong lòng nàng được thoải mái mà thôi!

      Hiên Viên Mị vỗ vỗ sau lưng nàng, khẽ , “Ta hiểu !” Giống như thèm để ý quá khứ của nàng, vẫn vì nàng và nam nhân khác từng có liên quan đến nhau mà cảm thấy trong lòng thoải mái!

      “Đùng đùng.”

      Những gì có thể quăng ngã Dao phi đều quăng hết, nhưng vẫn cảm thấy chưa hết giận như cũ, đảo mắt nhìn thấy bã vai của tiểu cung nữ bên cạnh run lên vì sợ hãi, trong mắt xẹt qua vẻ độc ác, đến gần tiểu cung nữ, quăng cái tát, nữa bên mặt của tiểu cung nữ thoáng chốc liền sưng phồng lên.

      “Nương nương tha mạng!” Tiểu cung nữ sợ tới mức vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.

      Dao phi lại tính buông tha nàng, cước đá nàng ngã xuống đất, kế tiếp là trận đá bằng chân, “Tiện nhân! Ngươi dám mê hặc bệ hạ, đá chết ngươi!” Giờ phút này, gương mặt tuyệt mỹ hoàn toàn bị vặn vẹo, cho dù ai nhìn thấy bộ dạng của nàng hôm nay nghĩ là nàng đẹp.

      Hiên Viên Mị nhìn nữ nhân ngủ say trong ngực, trong mắt chứa đầy cưng chiều, nhàng vén sợi tóc mặt nàng, nụ hôn nhàng rơi xuống, tay chống đầu, ngây ngốc híp mắt mà nhìn nàng.

      “Ưm…” Mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt đỏ như máu, bình thường sợ rằng vì vậy mà hét chói tai, Thủy Nguyệt Linh chỉ cười cười, đưa tay sờ sờ mặt , nhịn được lại hôn lên môi cái, cả người dính chặt vào người .

      Môi của Hiên Viên Mị đặt lên trán của nàng, nhàng ma sát, thanh mang theo chút khàn khàn, lại càng thêm hấp dẫn mê người, khẽ cười , “Thủy nhi…lại muốn tu luyện?” thích cảm giác nàng mè nheo thân mật người , nhưng mà thân mật như vậy lại khống chế được dục vọng mà muốn nàng, muốn cùng nàng gần lại thêm gần, kết làm thể.

      Thủy Nguyệt Linh cũng thèm quan tâm có phải thú tính của lại nổi lên hay , vẫn cọ cọ người như cũ, miễn cưỡng , “ phải ta mê hoặc chàng? ràng chính là chàng hấp dẫn ta thôi!”

      Trong mắt Hiên Viên Mị tràn đầy ý cười, mập mờ liếm mút vành tai mẫn cảm của nàng, “Vậy Thủy Nhi bị ta hấp dẫn sao?”

      Hô hấp của Thủy Nguyệt Linh bắt đầu nặng nề, liếc cái, “Biết còn cố hỏi!” Tay để lên lưng , tháo thắt lưng của ra.

      Hiên Viên Mị nhíu mày, cũng đưa tay tháo thắt lưng của nàng, quay vòng liền lột sạch đồ của nàng, ánh mắt tràn đầy lửa nóng rơi vào thân thể trần truồng mềm mại của nàng.

      Thủy Nguyệt Linh dựa theo tầm mắt của mà nhìn chút, ra vóc người này kém xa thân thể của nàng, nhưng mà Hiên Viên Mị là có bộ dáng ghét bỏ!

      “Bệ hạ, thừa tướng đại nhân cầu kiến!”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41: Nữ nhân nhẫn tâm.

      Editor: zNguyệt Tiếu.

      “Ha ha…” Thuỷ Nguyệt Linh khẽ cười ra tiếng, tay nhàng trượt bụng của , cảm nhận được căng cứng của cơ bụng, nhíu mày cười , “Còn mau !”

      Sắc mặt Hiên Viên Mị trầm xuống, biết Đoạn Mộc Hiên muốn gặp chắc chắn là có chuyện, nhưng mà nhìn nữ nhân cười đến cực kỳ quyến rũ trước mặt, trong lòng ngừng đấu tranh.

      Dường như Thuỷ Nguyệt Linh cực kỳ thích nhìn dáng vẻ vùng vẫy của , tay như có như đụng vào dục vọng sưng lên, lại còn ngịch ngợm đưa lưỡi ra liếm liếm yết hầu chuyển động của , nũng nịu kêu, “Mị…” Tay ràng nắm chặt dục vọng mà cắn răng chịu đựng.

      “Bặt...” tiếng, sợi dây trong đầu Hiên Viên Mị đứt, hướng về phía bên ngoài quát, “ gặp!”

      Biểu cảm mặt Thuỷ Nguyệt Linh cứng đờ, dường như nàng giống như là đóng vai hồng nhan hoạ thuỷ a! “Ách...Mị, chàng vẫn là nên gặp !”

      Hiên Viên Mị tách hai chân của nàng ra, “ gặp!” Chẳng qua là thích làm hoàng đế nữa rồi!

      Mồ hôi chảy dài! ra nàng nghĩ rằng lại nghiêm trọng đến vậy a!

      “Ừm…Mị…” Ánh mắt Thuỷ Nguyệt Linh mơ màng, thở hồng hộc, mặt đỏ ửng mang theo quyến rũ, nốt ruồi hình giọt nước trán toả sáng, đồng đều với đôi mắt màu đỏ của Hiên Viên Mị.

      Hiên Viên Mị ôm chặt nàng, hận thể hoà tan nàng vào thân thể của chính mình, thân dưới điên cuồng chuyển động, lần lại lần xâm nhập, lại vẫn thấy chưa đủ như cũ.

      Mút vành tai xinh xắn của nàng, Hiên Viên Mị khàn giọng , “Thuỷ nhi, nàng ta, ta muốn nghe nàng !”

      Thuỷ Nguyệt Linh gắt gao bám chặt tấm lưng rộng lớn chắc nịt của , ánh mắt mê ly nhìn gương mặt tuấn mỹ của , trong lòng giống như có cái gì đó hoà tan, dục hoả phía dưới ra vào đến phát đau, càng thêm dùng lực mà leo lên lưng , thở hổn hển , “Ta chàng…” Dường như kể từ khi mở ra cánh cửa cuối cùng trong tim nàng, tình cảm của nàng đối với liền thể khống chế được nữa, mà nàng cũng muốn vùng vẫy nữa, như vậy công bằng đối với !

      “Ta cũng vậy, nàng...” Dứt lời, càng thêm mãnh liệt đụng chạm tới nơi mềm mại của nàng, “Thuỷ nhi...” thanh khêu gợi khẽ gọi bên tai nàng mãi ngừng.

      Thuỷ Nguyệt Linh thở dốc dồn dập, cả người ngừng run rẩy, miệng nhõ khẽ nhếch lên thanh vui vẻ chút che dấu bật ra,hai mắt vẫn thuỷ chung nhìn vào gương mặt tuấn của .

      Hai màu tóc bạc và đen quấn quýt nhau, đôi mắt hẹp dài đỏ như máu đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng, trong ánh mắt có vô vàn tình , cũng nắm được tình cảm trong mắt nàng.

      Triền miên qua , Hiên Viên Mị vẫn ở người nàng như cũ, dục vọng dưới thân vẫn chưa thoả mãn mà còn nằm trong cơ thể của nàng như cũ, sợi tóc ẩm ướt dịu dàng lướt qua gương mặt đầy mồ hôi của , môi trược dọc từ gáy xuốg tới cổ nàng, lưu lại dấu vết dày đặc riêng của , chỗ cũng buông tha.

      “Ừm…” Thuỷ Nguyệt Linh khép hờ mắt mà thở dốc, ngón tay xoắn lấy sợi tóc màu bạc của , để tuỳ ý cái lưỡi nóng hổi của di chuyển người mình, thân thể nhàng run rẩy, khẽ rên rỉ ra tiếng.

      Nhìn bộ dáng nghe lời quyến rũ của nàng, dịu dàng trong mắt Hiên Viên Mị càng sâu, bàn tay to nhàng vuốt ve gương mặt nhắn của nàng, môi mỏng dán lên đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi mềm mại.

      “Ừm?” Hơi hơi rời khỏi môi nàng, trán để lên trán nàng, dịu dàng hỏi, “Muốn cái gì?”

      Thuỷ Nguyệt Linh cười lắc đầu, “ có gì.” Chỉ là muốn gọi tên mà thôi.

      Hiên Viên Mị nhíu mày, lại dán lên môi của nàng, cảm giác được ngực mềm mại của nàng kề sát mình, trong cổ bỗng căng thẳng, ánh mắt lại trở nên nóng bỏng, thân thể gần sát thân mật như vậy, Thuỷ Nguyệt Linh đương nhiên cảm giác được biến hoá trong thân thể của , trong lòng còn chưa kịp thở dài, vậy mà va chạm mạnh mẽ trong cơ thể khiến nàng thở gấp ra tiếng.

      Hiên Viên Mị cắn vành tai của nàng cái, thanh khàn khàn từ tính lại ái muội, “Thuỷ Nhi, ta cũng hiểu là nàng cần thăng cấp công lực!” Nhưng ra lời này là , có lẽ tại Nhân tộc ai có thể đụng đến nàng, nhưng thân phận của mang đến cho nàng rất nhiều nguy hiểm chứ phải dễ dàng ứng phó như công chúa Tiên tộc.

      “Ừm…Ta biết…” Có chút buồn bực mà cắn cái vai , nhưng mà lại nỡ dùng lực quá mức.

      Hiên Viên Mị tà mị cười, “Thuỷ Nhi yên tâm, ta cực kỳ cố gắng!” Dứt lời, ngặn chặn miệng của nàng, bắt đầu chạy nước rút.

      ~~~~~~~~~~zNguyệt Tiếu~~~~~~~~~~~~

      Hoàng cung Diệp Quốc, trong triều đình,

      Vẻ mặt Thượng Quan Lăng lạnh nhạt nhìn Thuỷ Hằng bị áp giải , trong mắt chứa thần sắc đen tối , cuối cùng cũng báo thù, nhưng sao lại hề vui vẻ như trong tưởng tượng, trong đầu xẹt qua gương mặt thanh tú, nghe vì nàng mà Hiên Viên Đế phế hậu, giết con, xao nhãng triều chính, chém trung thần, tới bây giờ cũng vì sao nàng dây dưa cùng với Hiên Viên Đế, mà theo biết, Hiên Viên Đế vốn phải là đồ ngốc háo sắc, vậy tới cho cùng là xảy ra chuyện gì? Theo ngày càng lâu, tưởng niệm trong lòng cũng càng ngày càng nhiều, nếu nàng phải là con của Thuỷ Hằng, nếu nàng phản bội , nếu nàng hại chết con của , nếu Hiên Viên Đế có nhìn trúng nàng…

      Giữa hậu cung, sau khi Thuỷ Doanh Doanh nghe được tin tức, suýt chút nữa là té xuống đất, phụ thân bị nhốt vào thiên lao, phủ thừa tướng cũng bị tịch thu tất cả tài sản và phán án tử, tuy nhiên nàng thân là hoàng hậu của tiên đế, nhưng mà Thượng Quan Lăng bỏ qua cho nàng sao?

      Tay đặt lên cái bụng nhô lên chút, nó cũng bảo vệ được nàng sao? Dù sao Thượng Quan Lăng cùng Thượng Quan Văn có quan hệ tốt, thậm chí có thể là ác liệt, những thứ này nàng đều biết!

      Hai tay dần dần nắm chặt, tất cả trong mắt đều là kiên định, nàng thể chết được! thể có gì mà chết được, nàng vẫn muốn đoạt lại toàn bộ những gì nàng từng có!

      Gọi cung nữ hầu hạ bên người nàng, vài tai của nàng ta hồi, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của nàng ta, Thuỷ Doanh Doanh tức giận quát, “Còn mau !”

      “Nương nương…” Cung nữ do dự nhìn nàng, nương nương muốn làm vậy sao?

      “Nhanh ! Nhớ kỹ được cho bất luận kẻ nào biết chuyện này!” Trong mắt lên vẻ kiên định, nếu nàng có thể làm cho Thượng Quan Văn sủng ái nàng, vậy cũng có thể khiến cho Thượng Quan Lăng say mê nàng.

      Lấy chén thuốc trong tay cung nữ, Thuỷ Doanh Doanh hề do dự mà uống cạn.

      Cung nữ nhìn vết máu giữa đùi nàng, có chút sợ hãi, nương nương rất nhẫn tâm, đó chính là cốt nhục của nàng ta! Nhưng mà trong hậu cung này, có được mấy ai lương thiện chứ? Từ lúc tiến cung tới giờ, nàng sớm được mở mang tầm nhìn vì thấy được tàn khốc của hậu cung!

      Từng đợt đau đớn hành hạ nàng, sắc mặt Thuỷ Doanh Doanh cố gắng cắn môi dưới, trong mắt càng phát ra vẻ kiên định, nàng muốn đoạt lại vị trí từng thuộc về nàng!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 42: Đạt Được

      Editor:

      Ánh trăng lờ mờ chiếu vào phòng ngủ, nàng đột nhiên cảm giác được cái gì đó nóng bỏng cứng rắn đưa đẩy có ý định muốn tiến vào trong cơ thể nàng, thân thể Thuỷ Nguyệt Linh lập tức cứng đờ, thoáng cái, ngủ mê liền bị hoảng sợ mà thức tỉnh, nhưng mà ngửi được hơi thở quen thuộc, liền thả lỏng trong nháy mắt, đôi mắt liền lười biếng chẳng muốn mở to! Chính bản thân nàng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, trừ ra còn có ai có khả năng đến gần nàng như vậy mà vẫn bị nàng phát !

      Hiên Viên Mị thấy nàng thức dậy, cũng bận tâm, thân dưới động cái, hoàn toàn biến mất ở trong cơ thể nàng.



      "Uhm..." Thuỷ Nguyệt Linh miễn cưỡng mở mắt liếc phen, mí mắt lại tiếp tục sụp xuống, yếu ớt , "Chàng thế yên tĩnh chút sao?"

      Hiên Viên Mị vỗ về phía sau lưng của nàng, dịu dàng , "Ngủ ! Ta bất động!"

      Nghe vậy, Thuỷ Nguyệt Linh trợn mắt nhìn về phía , bất động? Nàng bất mãn mà bĩu môi , "Vậy chàng đánh thức ta để làm gì?"


      Hiên Viên Mị nhàng đặt nụ hôn ở thái dương của nàng, khẽ cười , "Giúp nàng tu luyện, ta phải cố ý đánh thức nàng!"

      " sao?" Thuỷ Nguyệt Linh hoài nghi mà nhìn , nàng cũng từng nghe qua song tu rồi a! Nhưng mà có phải lầm phương pháo rồi hay hả? Nhưng mà linh lực trong cơ thể của nàng quả thực có tăng vài cấp.

      "Ừ."


      Nhìn ánh mắt chân của , Thuỷ Nguyệt Linh tiếp tục hỏi nữa, nhưng mà lại nghĩ tới vấn đề, nàng nhớ là nàng ngủ trước, bọn họ chính là ở tư thế này mà ngủ a! "Người nào lại tới nữa vậy?"

      "Đoan Mộc Hiên lại tới nữa!"

      Thuỷ Nguyệt Linh nằm thiếp thiếp ở trong lòng , giọng hỏi, "Chuyện quan trọng lắm sao?" Nếu chắc chắn vị Thừa tướng đại nhân kia lại chạy đến đây!

      Tay lớn nhàng vuốt ve cánh tay của nàng, Hiên Viên Mị dịu dàng , " có chuyện gì lớn đâu, chỉ là Thạch Tu phải về triều, Đoan Mộc Hiên sợ ta giết !"


      Thạch Tu? Như Nhi từng qua vị đại tướng quân này cùng với Đoan Mộc Hiên đều là tâm phúc của , "Chàng muốn giết vì chuyện gì?"

      Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, , "Dựa theo tính tình của Thạch Tu nhất định tới gây với nàng!" Nếu thực làm ra chuyện gì nên làm, Hiên Viên Mị dám cam đoan giết ta!

      "Mị, tính tình của chàng quá kém rồi!"


      tay của Hiên Viên Mị hướng về phía bộ ngực của nàng mà ấn xuống, tà khí mà , "Thuỷ Nhi vậy là muốn ghét bỏ ta sao?" Nếu nàng dám đúng, khiến nàng bao giờ dám ghét bỏ nữa!

      Thuỷ Nguyệt Linh khẽ thở tiếng, hai tay ôm lấy cổ , cười gặm cắn đôi môi mỏng của , "Như vậy tốt lắm! Ta thích!"


      Thuỷ Doanh Doanh nghĩ ngơi khoảng thời gian dài, thân thể được chăm sóc cũng tệ lắm, Thuỷ Hằng bị trảm, nhưng Thượng Quan Lăng vẫn còn chưa để ý tới nàng, cũng biết là quên, hay là hề tính đối phó nàng!

      Thay toàn thân bộ y phục thoáng mát màu tím lợt bằng lụa mỏng, đai lưng màu đen buộc chặt eo , dáng người có vẻ càng thêm yểu điệu, nhìn nhìn mỹ nhân ở trong gương, toàn bộ trong đôi mắt đều là tình thế bắt buộc!


      Sau khi hỏi thăm, biết được Thương Quan Lăng ở Ngự Thư Phòng, như vậy càng thuận lợi cho nàng làm việc, làm cho nàng càng thêm vui sướng, chính là Thượng Quan Lăng lại có thể uống rượu, mà dường như người hầu ở bên đều bị đuổi !

      Dặn dò cung nữ lui ra, Thuỷ Doanh Daonh đến bên cạnh Thương Quan Lăng, dìu qua bên rồi đỡ lên giường lớn, Thượng Quan Lăng mơ mơ màng màng mà mở mắt ra nhìn nàng, trước mắt chính là gương mặt thanh tú lắc lư, "Linh Nhi..."


      Thuỷ Doanh Doanh nhíu mày, Linh Nhi? Ngược lại hiểu được chút ít, phải là vị muội muội kia của nàng chứ? Chán ghét mà nhíu nhíu mày, nữ nhân vô dụng kia mà cũng đáng được để trong lòng? Đột nhiên trong ánh mắt sáng lên, như vậy...

      Tuy Thuỷ Nguyệt Linh và Thuỷ Doanh Doanh cùng mẹ, nhưng mà diện mạo lại có vài phần tương tự, bây giờ nàng lại bất chấp nhiều như vậy, tuy có chút chán ghét Thuỷ Nguyệt Linh, nhưng mà lợi dụng thương nhớ của Thượng Quan Lăng đối với nàng ta phen, nàng cũng biết phải làm sao rồi!



      "Linh Nhi..." Ngay trong lúc nàng suy tư, Thượng Quan Lăng lấy tay kéo nàng vào trong ngực, xoay người áp chế nàng, hai tay xé rách y phục người nàng, môi mỏng mang theo mùi rượu cắn cổ của nàng.

      "A..." Thuỷ Doanh Doanh kêu lên tiếng, nữa thân dưới có chút đau, sao lại có thể vào bừa bãi như vậy chứ!

      Thượng Quan Lăng dừng động tác lại, dịu dàng hỏi han, "Linh Nhi, làm nàng đau sao?"



      "Ừm... Có chút đau..." Nhìn dáng người to lớn của , Thuỷ Doanh Daonh có chút đỏ mặt, nghĩ tới Thượng Quan Lăng chỉ xuất sắc hơn Thượng Quan Văn về dung mạo, mà thân thể cùng sức lực còn tốt hơn.

      Nghe vậy, Thượng Quan Lăng cau mày, cố nén dục vọng, tay lớn đưa về chỗ hai người kết hợp mà dò xét, ngừng xoa , lưỡi cũng dạo chơi người nàng.

      Dần dần Thuỷ Doanh Doanh cảm thấy chưa đủ, bàn tay mềm xoa xoa ngực của , nũng nịu kêu, "Bệ hạ..."



      Thượng Quan Lăng thở hổn hển cầu nàng, "Kêu tên của ta!"

      "Lăng..."

      "Linh Nhi..." Rốt cuộc Thượng Quan Lăng nhìn được nữa mà bắt đầu động trong cơ thể nàng, va chạm mạnh mẽ làm cho Thuỷ Doanh Doanh chỉ có thể liên tục thở gấp cùng rên rĩ.



      Ánh sáng có chút chói mắt, Thương Quan Lăng đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức, mở mắt ra thấy nữ nhân dưới thân liền ngẩn người, sau đó ánh mắt lạnh lùng, Doanh Doanh? Nàng xuất , ngược lại quên nàng ta rồi!

      Thuỷ Doanh Doanh đường như cảm giác được lãnh ý, thân thể run lên phen, mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt băng lãng của Thượng Quan Lăng, ánh mắt Thuỷ Doanh Doanh chớp động, đáng thương tội nghiệp nhìn , "Bệ hạ..."

      Thương Quan Lăng nhìn chằm chằm vào nàng, khuôn mặt trước mắt này nhìn từ từ cũng trùng hợp giống với gương mặt nhát gan nhắn kia, Thuỷ Doanh Doanh dường như đạt được hiệu quả, hoảng sợ đưa tay đẩy đẩy , "Bệ hạ... Người đè ta rồi sau đó..."



      Hai mắt Thượng Quan Lăng Nhíu Lại, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, tách hai chân nàng ra, lại động thân cái mà tiến vào.

      Thuỷ Doanh Doanh thực được ý đồ liền lộ ra ý cười, gắt gao ôm chặt người , chấp nhận đòi hỏi của , trong lòng vô cùng thoả mãn, ngay tại tối hôm qua, nàng đột nhiên thay đổi quyết định, nàng chỉ muốn có địa vị của nàng, mà cũng cần có nam nhân này!



      Lần này Thượng Quan Lăng rất tỉnh táo, nên có gọi tên Thuỷ Nguyệt Linh, chỉ là trong đầu vẫn như cũ vẫn là gương mặt thanh tú kia.

      Cảm xúc mãnh liệt qua , Thượng Quan Lăng chút lưu luyến mà giật ra, nghiêm mặt lạnh lẽo nhìn đôi mắt quyến rũ của nữ nhân trước mặt, im lặng , cũng biết suy nghĩ gì.

      Thuỷ Doanh Doanh che giấu thân thể xích loã, ngược lại cố tình phơi bày ra cho xem, thấy lời nào, trong lòng có chút bất an, nũng nịu mà kêu, "Bệ hạ..."



      Thượng Quan Lăng chỉ yên lặng nhìn nàng ta, tìm kiếm bóng dáng Thuỷ Nguyệt Linh người nàng, nhưng mà phát , trừ bỏ khuôn mặt kia, căn bản hiểu về nàng chút nào cả!

      Nhát gan, lạnh nhạt, ác độc, rốt cuộc nàng là con người như thế nào?

      "Bệ hạ..." Thuỷ Doanh Doanh dán sát thân thể về phía , mặt vẫn là bộ dáng hèn nhát như cũ.



      Thượng Quan Lăng đưa tay ôm nàng, nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt tương tự gương mặt Thuỷ Nguyệt Linh, lẩm bẩm , "Ngươi ... rốt cuộc Linh Nhi là con người như thế nào a?"

      Thuỷ Doanh Doanh cam lòng, nữ nhân vô dụng kia có gì tốt? Mà đáng để nhớ mãi quên như vậy, hơn nữa còn ngay thời điểm ôm nàng trong lòng!



      Nhưng mà nàng chỉ dịu dàng trả lời, "Lúc trước muội muội đều ở trong tiểu viện của mình, thần thiếp rất ít khi nhìn thấy nàng, chỉ có ấn tượng duy nhất là nàng cực kỳ nhát gan!"

      "Là sao?" Giống như lầm bầm lầu bầu tự hỏi mình vậy, sau đó đẩy nàng ra, mặc long bào vào, thấy thân thể nàng vẫn trần truồng như cũ, cau mày , "Mặc quần áo cho tử tế, rồi hồi tẩm cung của ngươi!"


      Thuỷ Doanh Doanh biết tàu hủ nóng thể ăn vội, thu hoạch được như vậy là tốt lắm rồi! Nghe lời mà mặc quần áo tử tế, muốn lại thôi, sau cùng nhịn được mà sợ hãi hỏi han, "Bệ hạ đến thăm ta sao?"

      Thượng Quan Lăng lạnh lùng lên tiếng, khoé miệng Thuỷ Doanh Doanh nhếch lên, cao hứng mà xoay người rời khỏi.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 43: Ghen

      Editor:

      Thượng Quan Lăng lại đưa tay xoa hai bên thái dương đau nhức, sững sờ mà bàng hoàng, vốn biết bản thân đối với Thuỷ Nguyệt Linh, rốt cuộc là hận ý càng lớn tình lại càng nhiều thêm! thể bỏ tưởng niệm về nàng xuống được, nhưng lại có cách nào tha thứ cho việc nàng phản bội , càng thể tha thứ việc nàng hại chết cốt nhục của , huống chi giờ còn có Hiên Viên Đế, thể vì tư tình nữ nhi mà để cho con dân của rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng, bọn họ vốn thể nào!

      Lăng Mạn Điệp nghe Thượng Quan Lăng nán lại ở tại Ngự Thư Phòng đêm, sáng sớm rời giường tiện thể ghé qua xem, nàng biết vẫn thường xuyên uống rượu đến bình mình, nguyên nhân vì sao, nàng cũng ràng hơn ai hết, mặc dù trong lòng cam lòng, nhưng lại biết làm thế nào!



      Vốn cho là, nữ nhân kia bị đưa đến cho Hiên Viên Đế thể sống tốt qua ngày, dù sao cũng là vương phi của quốc gia khác đến, hậu cung làm thế nào mà có thể dung nạp được? Nhưng chưa từng nghĩ đến Hiên Viên Đế lại có thể cưng chiều nàng như thế! Nàng quá xem nàng ta, chỉ có thể mê hoặc được Hiên Viên Đế vây quanh, ngờ cả biểu ca cách xa ngàn dặm cũng thương nhớ nàng cả ngày, nàng hoài nghi nữ nhân kia có phải là hồ ly tinh chuyển thế hay !

      giờ thân phận biểu ca khác biệt, nữ nhân giữa hậu cung này người kiều mị so với người lại càng xinh đẹp hơn, thời gian biểu ca đến chỗ nàng lại càng ngày càng ít, nàng lại thể sinh con, sợ rằng ngôi vị hoàng hậu gắn bó với nàng cuối cùng cũng bị người khác cướp , tất cả những thứ này đều do Thuỷ Nguyệt Linh ban tặng, mà nàng ta dựa vào cái gì mà có thể sống tốt như vậy?



      Hận ý trong mắt chợt loé lên, giương mắt thấy gương mặt tương tự nữ nhân kia tới, nàng biết đó chính là tỷ tỷ của nữ nhân kia, hoàng hậu Thuỷ Doanh Doanh của tiên đế, nhưng mà nàng ta tới Ngự Thư phòng làm gì?

      Thuỷ Doanh Doanh thấy nàng, ánh mắt loé lên ý cười, nhàng đến trước mặt nàng hành lễ, Lăng Mạn Điệp có chút khó hiểu, thân phận của Thuỷ Doanh Doanh vốn cần phải hành lễ với nàng!


      Mãi cho đến khi bóng dáng của Thuỷ Doanh Doanh biến mất, Lăng Mạn Điệp vẫn nhíu mày nhớ lại hành vi của nàng ta đến tột cùng là có ý gì, nhưng mà rất nhanh thôi nàng hiểu mọi việc!

      Thượng Quan Lăng cúi đầu lật xem tấu chương, mà tầm mắt Lăng Mạn Điệp lại nằm mớ hỗn độn chịu nổi giường lớn êm ái, đôi tay dưới tay áo nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ngực lại tự chủ được mà đau đớn.


      Khó khăn mà giật giật khoé miệng, dù sao cũng có rất nhiều nữ nhân rồi đúng ? Nhiều thêm người cũng sao cả! Chỉ là tại sao lại là tỷ tỷ của nữ nhân kia? Đơn giản là vì bộ dạng của nàng có vài phần tương tự nữ nhân kia sao?

      ***************

      Ngự Thiên Điện,

      Thuỷ Nguyệt Linh bất đắc dĩ nhìn nam nhân dựa vào người nàng, "Mị, chàng nên vào triều sớm !" Chưa từng thấy qua vị hoàng đế nào mà chuyên nghiệp như vậy, thực tế nàng cũng chỉ gặp quá ba gã hoàng đế, tóm lại là cái vị trước mặt này quá chuyện nghiệp!

      Cả khuôn mặt Hiên Viên Mị chôn chặt ở cổ nàng, đầu lưỡi trơn ẫm liếm mút kích thích cổ nàng, "Thuỷ Nhi, cùng với ta !"


      " là ta rồi!"

      "Vậy ta cũng !" ( Tiếu: Dễ sợ, hoàng thượng mà nằm ăn vạ :))quá trời lầy :)))

      Thuỷ Nguyệt Linh bất đắc dĩ mà trợn trắng con mắt, "Vậy chàng muốn như thế nào mới chịu ?"


      Cuối cùng Hiên Viên Mị ngẩng đầu nhìn nàng, mím môi hỏi, "Vì sao lại muốn cùng ta?"

      Nhìn trong mắt có chút vui, Thuỷ Nguyệt Linh đưa tay sờ sờ mặt , nhíu mày hỏi, "Chàng khó chịu với chuyện này chứ?"

      Hiên Viên Mị trầm mặc , nghĩ muốn ở cùng với nàng từng giây từng phút, mà vì sao nàng lại muốn như vậy?


      Nhìn bộ dạng khó chịu của , Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy đáng , trong mắt nhịn được mà lộ ra ý cười, ôm hôn cái, dịu dàng , "Ta phải là muốn cùng chàng, chàng cũng biết, ta cần phải nâng cao công lực, ta muốn nhìn chàng bị thương, hiểu ?" tại nàng chính là nhược điểm của , nhưng mà nàng muốn trở thành nhược điểm của vĩnh viễn, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể đứng ở bên cạnh , mà cần phải trốn sau lưng !

      Hiên Viên Mị thở dài tiếng, ôm chặt nàng, lại hôn nàng trận, mới cam tâm tình nguyện mà vào triều.



      Nhớ lại Hiên Viên Mị rất nhanh trở về, Thuỷ Nguyệt Linh cũng Suối Địa Tâm, mà trực tiếp đem long sàng làm nơi tu luyện.

      Đột nhiên Thuỷ Nguyệt Linh mở mắt ra, đứng dậy hướng về phía bên ngoài điện, lên tiếng , "Hàn!"

      "Chủ tử!" Độc Hàn vẫn toàn thân hắc y như cũ, trong mắt có chút kích động, dấu vết mà đánh giá nàng, thấy nàng có chuyện gì mới yên tâm.



      trong khoảng thời gian này nghĩ hết mọi biên pháp, nhưng mà có làm cách nào cũng thể nhìn thấy nàng, nghe những lời đồn đại quá đáng kia, chỉ sợ Hiên Viên Đế hi sinh nàng! Nhưng mà ôm này lại vào hoàng cung mà gặp trở ngại nào, làm cho có chút nghi hoặc, có phải có bẫy gì đó hay !

      Thuỷ Nguyệt Linh ngồi xuống ở bên, thản nhiên mà ngoéo cái, hỏi, Diêm La Điện cùng với Minh Thiên Lâu sao rồi?"

      " tệ! Minh Thiên Lâu phát triển lớn rồi, chủ tử muốn xuất cung khi nào?"



      "Ừm?" Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, khẽ cười , "Ta hề có ý định xuất cung!" Đương nhiên nếu Hiên Viên Mị cùng nàng rời khỏi mà nàng có thể căn nhắc chút! (Tiếu: Dễ sợ, bà chị này cũng mê trai ớn :))) Hơn nữa cho dù có ra khỏi cung nam nhân kia cũng cho phép nàng rời khỏi !

      Độc Hàn nhịn được nhíu mày, ý của nàng là vẫn muốn lưu lại ở trong cung?

      "Gần đây có chuyện lớn gì sao?"



      Độc hàn lấy lại tinh thần, trả lời, "Thượng Quan lăng tịch thu tài sản của phủ Thừa tướng và giết cả nhà , chỉ còn Thuỷ Doanh Doanh sống, nghe Thượng Quan Lăng gần như là đêm nào cũng đến ngủ tại tẩm điện của Thuỷ Doanh Doanh!"

      "À...?" Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, lời mang theo hứng thú. Ngay sau đó liền nghe được tiếng hừ lạnh.



      Độc Hàn đề phòng nhìn về phía Hiên Viên Mị, mà Hiên Viên Mị chỉ liếc mắt nhìn cái, sau đó về phía Thuỷ Nguyệt Linh, Thuỷ Nguyệt Linh nhìn thấy sắc mặt khó coi của , khoé miệng hơi nhếch lên, đứng lên kéo ngồi xuống ghế dựa, sau đó ngồi lên chân , ngửa đầu hôn lên khoé miệng của cái, cười khẽ , "Ngươi cũng biết thế lực của ta tại ở Diệp Quốc, lúc trước phát triển những thế lực này, cũng là vì để thoát khỏi vương phủ, dùng để đối phó với hoàng thất Diệp Quốc, cho nên sắp xếp ít người trong hoàng cung, chứ phải là cố tình để ý chuyện của Thượng Quan Lăng!"

      Hiên Viên Mị nghe vậy sắc mặt tốt hơn chút, ánh mắt của Độc Hàn có chút tối lại, nàng lại cố gắng giải thích với nam nhân kia! Nhìn hai người tự nhiên thân mật như vậy, nhìn ra được , muốn thừa nhận, nàng nam nhân kia!



      Nhìn ánh mắt của Độc Hàn, thần sắc trong mắt Hiên Viên Mị khẽ loé sáng, đem thân thể Thuỷ Nguyệt Linh chuyển đổi phương hướng, để cho nàng ngồi ở chân , môi lưỡi mơn trớn mà dọc theo cổ nàng ngừng xuống, tay lớn cũng ái muội mà vuốt nhè bụng phẳng lỳ của nàng.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, cảm giac được cố ý làm vậy, như có chút cảm giác mà đưa mắt nhìn về phía Độc Hàn, trong lòng hoảng hốt, sao bây giờ nàng mới phát ra chân tình trong mắt chứ, là do che dấu quá tốt, hay là do nàng quá ngu ngốc rồi hả?



      Hiên Viên Mị thấy nàng nhìn chằm chằm Độc Hàn, bất mãn mà dùng lực mút mạnh xương quai xanh của nàng, Thuỷ Nguyệt Linh hừ tiếng, đưa tay ôm lấy eo , quay đầu với Độc Hàn, "Hàn, người về trước !"

      "Vâng!" Độc Hàn liếc mắt nhìn Hiên Viên Mị cái, xoay người rời , thân hình có chút đơn.

      "Mị...." Thuỷ Nguyệt Linh áp sát vào lòng Hiên Viên mị, chìa tay nhàng kéo kéo tóc trắng của .



      Hiên Viên Mị ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mặt vẫn mang vẽ vui như cũ, Thuỷ Nguyệt Linh nhàng cười ôm chặt cổ rồi đặt lên môi nụ hôn, mập mờ , "Mị, ta ngươi, chỉ mình ngươi!"

      Cánh tay Hiên Viên Mị cứng lại, con người màu đỏ nhìn nàng, mang theo vài phần nhiệt tình, giọng cũng có chút khàn khàn, "Thuỷ Nhi...Ta nghĩ ta muốn nàng..."

      Cánh tay Thuỷ Nguyệt Linh vòng cổ từ từ trượt xuống, tay trượt xuống cổ áo luồn vào trong, khẽ , "Được..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :