1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khí Phi Hồ Sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Hồn rời khỏi xác.

      Editor: zNguyệt Tiếu.

      Cảm giác khó tả khiến cho Thuỷ Nguyệt Linh nhịn được mà cọ cọ, ấm áp, thoải mái, lông mi cong vút nhàng rung động vài cái, đôi mắt mở ra mang theo chút sương mù.

      Thấy trước mắt là lồng ngực màu lúa mạch, Thuỷ Nguyệt Linh kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, nam tử có dung mạo xuất sắc làm nàng hơi giật mình, gương mặt của Thượng Quan Lăng và sư phụ vô cùng xuất chúng*(hơn người), nhưng người đàn ông này lại xuất sắc hơn họ gấp mấy lần, ngũ quan tuấn mỹ thể tìm ra được khuyết điểm, từng sợi tóc màu bạc bay tán loạn ở giường lớn màu đen, có chút hỗn độn, mặc dù lúc này ngủ say, nhưng người vẫn toả ra sức hấp dẫn mà bất cứ người nào cưỡng lại được.

      Chỉ lát sau, Thuỷ Nguyệt Linh phục hồi tinh thần, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía người bên cạnh, bò lên giường của nàng từ lúc nào, nàng cư nhiên biết!
      Nhưng rất nhanh nàng phát có chổ đúng, quan sát bốn phía, căn phòng này cực kỳ lộng lẫy, đây phải là phòng của nàng!

      Thu hồi tầm mắt, lúc này nàng mới phát nàng nằm người nam nhân này, hơn nữa toàn thân còn mặc đồ, nhìn quần áo người nàng vẫn còn đầy đủ, chắc là có chuyện gì xảy ra!

      Chẳng lẽ nàng lại xuyên ? Cau mày bò xuống giường rộng mau đen, nhìn tấm gương lớn cách giường xa, Thuỷ Nguyệt Linh đến, người trong kính có chút ngây thơ ngọt ngào lại thêm mấy phần quyến rũ, nhìn gương mặt quen thuộc, nàng càng thêm nghi ngờ, đây là gương mặt cũ của nàng, nhưng từ căn phòng này cho thấy đây phải là thế giới cũ của nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      suy nghĩ, người giường giật giật, dường như sắp tỉnh, Thuỷ Nguyệt Linh nhanh chóng lắc mình đến giường đưa tay điểm nguyệt ngủ của , nhưng mà phút sau, nàng liền nhìn thấy đôi mắt hẹp dài mở ra, cả người Thuỷ Nguyệt Linh liền sửng sốt, sao lại vô dụng?

      Nam nhân chống người lên dựa vào giường, kéo hai chân lên, đôi mắt hẹp dài híp lại, tròng mắt thâm thuý nhìn ra được tâm trạng, có chút lười biếng nhưng lại hấp dẫn, những cũng thập phần nguy hiểm, Thuỷ Nguyệt Linh xác định chuyện… thấy được nàng!

      Thử đưa tay đụng vào lồng ngực rắn chắc của , cảm giác ấm áp ở tay rất chân , nhưng mà nam nhân kia hề có chút phản ứng gì!

      Người bên ngoài phòng nghe được tiếng động vang lên, lên tiếng hỏi thăm, “Bệ hạ?”
      Nam nhân tao nhã đứng dậy bước xuống giường, nhàn nhạt mở miệng, “Vào !”Giọng có chút lười biếng nhưng lại trầm thấp dễ nghe.

      Bệ hạ? Thuỷ Nguyệt Linh quan sát , là hoàng đế nước nào?

      thái giám dẫn mười mấy cung nữ vào, thấy toàn thân trống trơn, mấy cung nữ đỏ mặt cúi đầu, nhưng lại nhịn được len lén nhìn về phía .

      Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, nhìn về phía người hoàn có chút gì mất tự nhiên kia, nam nhân này quả rất xuất sắc, gương mặt vô cùng tuyệt mỹ, dáng người cũng cần bàn cãi, mà còn là hoàng đế, nữ nhân muốn leo lên giường của sợ rằng còn phải đứng xếp hàng!

      Nhưng mà hình như những người này nhìn thấy nàng, đưa tay chọc chọc cung nữ bên cạnh, nàng ta hề có chút phản ứng nào, nhưng mà nàng lại cảm nhận được cách chân .

      Suy nghĩ hồi lâu, Thuỷ Nguyệt Linh rút ra kết luận, đó là đối với bản thân nàng mà , nàng tồn tại, còn đối với người khác mà , nàng tồn tại! Hơn nữa nàng lại khôi phục dung mạo, nhưng y phục người nàng lại là y phục trước khi nàng ngủ, xem ra nàng là linh hồn rời khỏi thân xác, nhưng mà phải là linh hồn thường nhàng bay bổng, hơn nữa thể đụng vào người khác sao? Bây giờ nàng nghĩ ra, cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

      tới long sàn rồi ngồi xuống, nhàm chán nhìn đám người bận rộn, bộ dạng tại của nàng có thể làm gì bây giờ ?

      suy nghĩ, đột nhiên có sức hút cực kỳ mạnh mẽ, nếu phải nàng phản ứng nhanh, chắc chắn té xuống giường, ổn định thân thể, nhíu mày lần nữa, xảy ra chuyện gì?

      Chỉ thấy nam nhân kia bước ra ngoài hai bước, nàng cũng bị kéo theo hai bước, do dự chút, thử về phía trước, sau đó lui về phía sau, vài vòng quanh người , nàng phát vấn đề hết sức nghiêm trọng, nàng ràng chỉ có thể cách trong vòng ba thước!

      Thấy nam nhân kia ra ngoài, Thuỷ Nguyệt Linh đuổi theo sát , tránh cho khỏi bị kéo tới nỗi ngã trái ngã phải, nhìn về bóng dáng trước mặt, trong lòng nàng liền buồn bực, chuyện này là sao?

      triều đình, các vị đại thần như ngồi lưng cọp, mà bộ dáng người ngồi ghế rồng hết sức nhàn nhã, tự tiếu phi tiếu*( cười như cười), trầm mặc , lại làm cho những người phía dưới càng thêm bất an!

      Rốt cuộc cũng có người lấy dũng khí, mở miệng , “Bệ hạ, biết hi phi nương nương phạm lỗi gì?” Cái vị nhịn được mà mở miệng hỏi chính là cha ruột của Hi phi Liễu Nghị.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn lão đầu đó cái, nàng ngồi xuống cách ghế rồng xa, đứng suốt là mõi! Híp mắt nhìn nam nhân ngồi ghế rồng, nàng ngờ rằng lại là hoàng đế Huyền quốc!

      Trong khoảng thời gian ở đây nàng cũng có chút hiểu , thực lực của Diệp quốc hoàn toàn thể so sánh với Huyền Quốc, nhưng mà biết vì sao Hiên Viên Mị có nuốt Diệp quốc, mà là mặc kệ cho nó phát triển lớn mạnh!

      Hiên Viên Mị nhìn Liễu Nghị, tự tiếu phi tiếu , “Hi phi được cưng chiều mà kiêu, ghen ghét đố kị, cho nên có ý đồ mưu hại Hoàng hậu.”

      Trong lòng Liễu Nghị chợt lạnh, tức giận ngừng cuồn cuộn, sao lại biết nữ nhi do chính mình sinh ra chứ? Từ Hi nhi rất lương thiện, ngay cả con kiến cũng nhẫn tâm đạp, làm sao có thể vừa vào cung liền mưu hại hoàng hậu!

      Sớm nghe lòng dạ Hoàng hậu độc ác, chỉ cần bệ hạ có chút biểu cảm đối với vị hậu phi nào người đó tự chuốc hoạ vào thân, hôm nay sợ rằng nửa đời sau của Hi nhi phải ở lãnh cung rồi! Chỉ mong rằng Hoàng hậu vì vậy mà bỏ qua cho nàng, cần đuổi cùng giết tận!

      Liếc nhìn người ngồi ở ghế rồng, bệ hạ là người khôn khéo, thể nào ràng , nhưng mà con người bệ hạ luôn vô tình, làm sao có thể vì mà đắc tội Vệ Thành? Chỉ có thể trách chỉ là Binh Bộ Thị Lang nho , mà Vệ Thành cũng là Thừa Tướng dưới người van người, cho dù Hoàng Hậu có làm mưa làm gió ở hậu cung, bệ hạ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua!

      Nhưng mà thương tiếc Hi nhi, lúc đầu nên để nàng vào hậu cung!
      Thấy vẻ mặt hối hận của Liễu Nghị, Thuỷ Nguyệt Linh giễu cợt cười tiếng, hậu cung từ xưa đến giờ là vậy, bây giờ mới hối hận có tác dụng gì?
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: được?

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn giường lớn màu đen mà khóc ra nước mắt, chỉ còn chút nữa! Chỉ thiếu chút nữa thôi nàng có thể nằm đó! Trừng mắt nhìn Hiên Viên Mị cách đó xa, tiếc rằng hề có cảm giác!

      Nhìn đứng dậy ra ngoài, Thuỷ Nguyệt Linh càng thêm buồn bực, “Ta van ngươi! Lão huynh ngươi ngủ, còn ta rất muốn ngủ a!” Cố gắng theo sát ra ngoài, ai bảo tại nàng thể rời bỏ chứ!

      “Bệ hạ?” Nhìn người vừa ra ngoài, Tiêu Mạc giọng cung kính hỏi thăm, trong hoàng cung ai cũng biết tổng thái giám Tiêu Mạc là đại hồng nhân bên cạnh bệ hạ, là người duy nhất có thể suy đoán được vài phần ý nghĩ của bệ hạ!

      Hiên Viên Mị kiên nhẫn phun ra ba chữ, “Ngọc Dao Điện!” Sau đó bước chân ngừng về phía trước.

      “Bãi giá Ngọc Dao Điện!” Nghe giọng kéo dài, khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh co quắp trận, liếc nhìn khoảng cách giữa nàng và Hiên Viên Mị, bất đắc dĩ lắc đầu cái, xem ra nàng chỉ có thể xem vở Cung Xuân Đồ sống rồi!

      Mắt HiênViên Mị nhìn thẳng vào Ngọc Dao điện, ngồi xuống trước bàn gỗ trong điện, rót cho mình ly trà, khẽ nhấp cái, mày kiếm nhíu chặt, có vẻ có chút mất kiên nhẫn, lại có chút tập trung.

      Mà mặt Thuỷ Nguyệt Linh kinh ngạc nhìn về phía giường lớn trong điện, chỉ thấy tuyệt mỹ nữa nằm nữa dựa vào giường, toàn thân trần truồng, dáng người như ma quỷ được bày ra hề bỏ sót chỗ nào, mà lúc này tay nàng vuốt ve ôm trọn bầu ngực của mình, tay chà sát chỗ tư mật, đôi mắt phượng hơi khép lại, đôi mắt quyến rũ như tơ, hấp dẫn quyến rũ người khác, trong mắt loé lên tia mừng rỡ khi nhìn thấy Hiên Viên Mị, càng thêm động tình mà vặn vẹo vòng eo, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, phun ra từng tiếng rên rỉ nũng nịu mê người.

      Thuỷ Nguyệt Linh chậc chậc lưỡi, nữ nhân này sao phải đói khát như vậy chứ? Xem ra Hiên Viên Mị hề có chút phản ứng nào, nhíu mày, cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích sao?

      Thượng Quan Ngọc Dao nhìn thấy chút phản ứng, do dự chút, chống đỡ thân thể sắp nhũn ra của nàng tới bên người Hiên Viên Mị, thử đưa tay dò xét về phía thắt lưng của , thấy tức giận, mới đánh bạo cởi áo của ra, nhưng mà nàng lại dám chạm vào thân thể của , bởi vì đó là điều cấm kỵ!

      Lúc đầu nàng biết thói quen của , bị đối đãi cách thô bạo, nàng nghĩ rằng ghét nàng, nhưng mà sau đó mới biết đối xử với tất cả nữ nhân đều giống nhau, thương tiếc, nữ nhân chẳng qua là công cụ để giúp giải toả dục vọng, trừ việc đó ra chạm vào nàng nhiều hơn, cũng để cho bất kỳ nữ nhân nào đụng vào người , từng có hậu phi vô ý để lại dấu vết người trong lúc động tình, liền bị chút lưu tình đưa vào lãnh cung, nhưng mà mặc dù vô tình nhưng nàng cũng tự chủ được mà động tâm.

      Huyền y*( quần áo màu đen) mở ra nửa, thân thể cường trán lộ ra, Thượng Quan Ngọc Dao chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, trong cơ thể có trận trống rỗng, thấy vẫn có phản ứng như cũ, khỏi lúng túng , “Bệ hạ…nô tỳ chuẩn bị xong…” Phi tần trong hậu cung lúc thị tẩm chịu ít đau khổ, nên phải chuẩn bị tốt phần ở dưới thân, nếu biết trước muốn đến, phải chuẩn bị sẵn sàng sớm chút.

      Hiên Viên Mị vẫn có chút biểu cảm nào như cũ, cũng gì, Thượng Quan Ngọc Dao cắn cắn môi, tay thử đưa qua thăm dò dục vọng chưa ngẩng đầu của , chân mày của Hiên Viên Mị nhíu chặc hơn, trong lòng tràn đầy chán ghét, nhưng lại ngấm ngầm chịu đựng, có đẩy nàng ra.

      Thuỷ Nguyệt Linh tràn đầy hứng thú quan sát hai người này, cảm thấy rất thú vị! Miễn cưỡng ngồi xuống ở bên cạnh bàn, đưa tay muốn rót ly trà cho mình, để xem diễn trò, nhưng mà cố gắng hồi lâu cũng nhấc nổi bình trà đó, chỉ có thể buồn bực thu tay lại.

      Thượng Quan Ngọc Dao khuấy động hồi lâu nhưng chút phản ứng cũng có, khỏi có chút gấp gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, nhìn cầu xin, “Bệ hạ…”
      Hiên Viên Mị phiền não đẩy nàng ra, tuỳ ý mà sửa lại quần áo chút, mang theo tràn đầy tức giận ra khỏi Ngọc Dao Điện.

      Thuỷ Nguyệt Linh cũng theo sau lưng , tầm mắt nhìn từ xuống dưới người , nghĩ tới, nghĩ tới! Hiên Viên Đế nhìn qua chính là người hoàn mỹ có khuyết điểm khiến cho tiên phàm phẫn nộ nhưng mà lại… được? ! Quả nhiên đời này có người thập toàn thập mỹ!

      Trở về Ngự Thiên Điện, Hiên Viên Mị vẫn đen mặt như cũ, lửa giận trong mắt bùng cháy, đánh chưởng về phía cái bàn bên cạnh, lửa giận ngút trời mà nguyền rủa, “Nữ nhân đáng chết!” Có trời mới biết, sau khi về cung liền muốn chạm vào nữ nhân khác, khuôn mặt thanh tú nhắn cứ lúc lúc trước mắt , làm lòng của lúc nào cũng nóng nảy, ngay cả cũng thể giải thích được cảm giác đó!

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn về phía bàn gỗ bị đánh vỡ vụn, “Chậc chậc” hai tiếng, có thể dùng tay đánh bể cái bàn như vậy, có thể thấy được tức giận cỡ nào! Bĩu môi, cái này gọi là giận chó đánh mèo! Bản thân “ được”, lại có thể trách nữ nhân, có đạo đức! (ta chết cười với hai người này :)), kiểu ông nghĩ gà bà nghĩ vịt :)) )

      “Ai nha nha…là ai chọc trúng Hoàng đế bệ hạ của chúng ta?” Chỉ nghe thanh mà chưa thấy người tới, giọng có vẻ trêu chọc, sau đó liền thấy nam nhân tiến tới, lông mi dày dài, đôi mắt phượng hơi mang theo vẻ hài hước, lổ mũi cao, môi dày mỏng vừa phải giơ lên, vẻ mặt cười tủm tỉm, sợi tóc đen nhánh được trâm ngọc tuỳ ý cuốn ở sau ót, dáng vẻ cà lơ phất phơ giống như Hoa Hoa công tử*(play boy), mặc dù xuất sắc quyến rũ như Hiên Viên Mị, nhưng cũng trong những nam tử đẹp trai nhất nhì!

      “Vưu Diệc…” Hiên Viên Mị híp híp mắt, tao nhã ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi, “Ngươi tới đây làm gì?”

      Vưu Diệc thèm để ý đến vấn đề của hỏi, tới trước mặt thần thần bí bí mà hỏi, “Mị, có phải ngươi suy nghĩ đến tiểu mỹ nhân đó hay ?”
      Hiên Viên Mị chợt vung ra quyền, Vưu Diệc vội vàng lắc mình tránh né, vỗ ngực cái, oán giận , “Mị, ngươi quá hung ác rồi! Nếu phải ta trốn lẹ, gương mặt tuấn của ta bị huỷ trong tay ngươi rồi!”

      cho có cơ hội tiếp tục chuyện, Hiên Viên Mị tiếp tục công kích , Vưu Diệc vừa tránh né, vừa oa oa kêu gào, “Ngươi ràng là thẹn quá hoá giận, người ta còn dám thừa nhận!”

      Động tác của Hiên Viên Mị ngừng lại, sao? Vưu Diệc cũng thở ra hơi, may mắn may mắn! phải là đối thủ của Mị nha, nếu mà đánh tiếp nữa, chắc chắn bị sưng mặt sưng mũi! Nhìn Hiên Viên Mị lâm vào trầm tư, thở dài, vỗ vỗ vai ,

      “Ta ngươi cũng có chút quá chậm chạp rồi! Nghĩ cho ràng rồi nhanh chóng hành động, nếu tới lúc bị người khác đoạt , cũng đừng trách ta nhắc nhở ngươi!”

      xong liền gật gù đắc ý mà ra ngoài, xem ra bây giờ Mị có thời gian xử lý những chuyện kia, aizzz…Xem ra và Tử Phong phải vất vả rồi!
      Last edited by a moderator: 27/9/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Trái tim băng giá

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Tầm mắt bén nhọn của Thuỷ Nguyệt Linh dán chặt người Vưu Diệc, cho tới khi biến mất mới thu hồi lại tầm mắt, phiền muộn mà sửa sang lại quần áo có chút xốc xếch, ngờ linh lực của hai người này thâm hậu đến vậy, nhất là Hiên Viên Mị, nàng vốn thể nhìn ra năng lực của , thần sắc trong mắt khẽ động, xem ra nàng cần phải gia tăng công lực mới được.

      Cuối cùng vào lúc mà Thuỷ Nguyệt Linh cực kỳ chờ mong, Hiên Viên Mị rốt cuộc dự định lên giường, nhưng mà nam nhân này lại có thói quen trần truồng mà ngủ, cũng lạ nha! phải buổi sáng nàng cũng vừa nhìn thấy khoả thân hay sao? Nhìn người khoả thân nằm ở giường, Thuỷ Nguyệt Linh do dự chút, đến giường rồi nằm xuống, dù sao giường này cũng rất rộng, tám chín người nằm cũng có vấn đề gì, nàng cũng muốn phải nằm mặt đất lạnh như băng mà ngủ đêm.

      Trong lúc ngủ mơ, nàng có cảm giác khó thở ở ngực, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy nam nhân đè lên người mình, Thuỷ Nguyệt Linh im lặng, dùng sức đẩy cái, có chút hiệu quả nào, bĩu môi, dù sao đẩy cũng đẩy ra, chỉ có thể để mặc cho đè ép!

      Thời gian dần dần trôi qua, Thuỷ Nguyệt Linh càng thêm phiền não, nàng phải sống trong bộ dạng như vậy hoài sao? Chẳng lẽ muốn nàng theo bên cạnh Hiên Viên Mị cả đời?

      Tính tới ngày hôm nay, nếu có gì bất ngờ xảy ra, Thượng Quan Lăng chắc chắn đăng cơ rồi! suy nghĩ, người lại xuất nam nhân trần truồng,

      Thuỷ Nguyệt Linh liếc mắt, nàng vẫn luôn nghi ngờ, có phải là cảm giác được nàng, nếu vì sao lại đúng lúc như vậy, mỗi lần ngủ, nếu phải đúng lúc đè nàng, chính là đúng lúc ôm nàng?

      Mặc dù biết là vô dụng, nhưng mà nàng nhịn được đẩy tay cái, thầm “Nặng muốn chết!” ràng mỗi lần ngủ nàng đều nằm cách xa , nhưng mà luôn có cách thừa dịp nàng để ý mà lăn lên người nàng!

      Bất đắc dĩ đành nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp tục ngủ, môi đột nhiên truyền tới cảm xúc mềm mại khiến nàng ngẩn ra, chợt mở mắt ra, nhìn gương mặt phóng to, vẻ mặt nàng tối sầm, đưa tay về phía gương mặt tuấn tú tán cái, nhưng mà vẫn động đậy như cũ.

      Khoé miệng nàng giật giật, chẳng lẽ đêm này nàng cứ như vậy mà ngủ! Đôi mắt trong suốt như nước trừng người nam nhân vô tri vô giác, đây là nụ hôn đầu của nàng đấy! Ngay cả Thượng Quan Lăng cũng chưa từng hôn! Tiểu hồ ly tính!

      Thượng Quan Lăng... Suy nghĩ đến nam tử lạnh như núi băng đó, ánh mắt nàng có chút ảm đạm, trong lòng dâng lên hồi cay đắng, bọn họ nhất định là hữu duyên vô phận! Nàng quá ít kỷ, mà cũng thể nào thoả hiệp được!

      Nhắm mắt lại lần nữa, từ từ ngủ thiếp , nốt ruồi son trán toả ra chút ánh sáng yếu ớt, thoáng qua rồi biến mất.

      Sắc trời dần sáng, Hiên Viên Mị vẫn lâm triều như bình thường, nhưng trong lòng luôn có cảm giác mất mác chút gì đó, biết cảm giác kia từ đâu mà đến, lại làm cho trong lòng người ta có chút phiền muộn.

      Gương mặt thanh tú lại chợt thoáng qua trong đầu, Hiên Viên Mị xoa xoa trán, sao? Khoé miệng tà mị cong lên, trong mắt lộ ra hưng phấn giống như nhìn thấy được con mồi của mình, nếu là vậy, vậy nàng đừng mơ tưởng thoát khỏi bàn tay của ta!

      Người giường khẽ động đậy, sau đó hình như sửng sốt chút, đưa tay sờ sờ, sờ trúng thân thể trơn bóng ấm áp, Thuỷ Nguyệt Linh hơi nghi ngờ mở mắt ra, thấy đỉnh màn vải xám xịt, liền trở nên thẫn thờ trong chốc lát.

      Nơi này phải là tẩm điện của Hiên Viên Mị, cũng phải là Mộng U Các, mà là tiểu viện cũ rách mà nàng ở lúc vừa tới thế giới này, lẳng lặng nằm lát, tiếp nhận trí nhớ ở nơi này hơn hai tháng qua của “Thuỷ Nguyệt Linh”, khoé miệng có chút mỉa mai giơ lên, lại mang theo chút khổ sở mà chính nàng cũng hề biết.

      Bởi vì chuyện binh phù mà Thượng Quan Lăng lại tàn bạo cưỡng hiếp nàng lần nữa, sau khi nàng hôn mê lại ném nàng vào tiểu viện củ rách này giống lúc trước, hơn hai tháng qua chẳng thèm quan tâm, quét mắt vòng quanh tiểu viện củ rách, nụ cười khoé miệng mở rộng, thần sắc trong mắt ảm đạm tối tăm, đúng là có chút….Trong lòng nguội lạnh!

      Đè xuống nổi chua chát khổ sở trong lòng, lúc này nàng mới nhớ tới việc quan trọng! Nàng cứ tưởng rằng “Thuỷ Nguyệt Linh” bị bệnh chết, nhưng mà bây giờ nghĩ kỹ lại, linh hồn của “Thuỷ Nguyệt Linh” lại vẫn ở đây! Vậy tại sao linh hồn của nàng lại có thể tới bên trong thân thể của “Thuỷ Nguyệt Linh”? Chẳng lẽ “Thuỷ Nguyệt Linh” có cách nào đối mặt với thực tế, cho nên mới lựa chọn cách trốn tránh muốn tỉnh lại? Nhưng mà tại sao linh hồn của nàng đột nhiên rời khỏi thân thể, còn bị trói ở bên cạnh Hiên Viên Mị?

      nghĩ ra, cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua bên, lần nữa trở về tiểu viện này, nàng có chút nhớ nhung sư phụ và tiểu hồ ly, cũng biết tiểu hồ ly chạy đâu rồi? Còn tưởng rằng nó tự động quay về đây!
      Sờ sờ bụng xẹp lép, về phía vòng bếp , trong lòng thở dài, “Thuỷ Nguyệt Linh” cho dù muốn tìm cái chết cũng nên chọn biện pháp tuyệt thực ngu ngốc này chứ!

      Ngoài viện, Thượng Quan Lăng lẳng lặng đứng đó, tầm mắt nhìn chằm chằm vào tiểu viện rách nát có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, ánh mắt dường như có thể đục khoét cái lổ to tường, hai quả đấm nắm chặt vừa buông ra, lại nắm chặt thêm lần nữa, liên tục như vậy, nhưng mà chính cũng dường như biết mình làm gì.

      góc cách đó xa, Lăng Mạn Điệp nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của , trong mắt có lo lắng cũng có căm hận, đưa tay sờ sờ cái bụng bằng phẵng của mình, ở bên trong là hài tử của họ, nhưng quên quan tâm tới nàng, cũng quên quan tâm tới con của bọn họ, ngược lại mỗi ngày lại chạy đến bên ngoài tiểu viện củ rách này, vừa đứng chính là đứng tới , hai canh giờ.

      Cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiểu viện, vẻ thù hận và cam lòng trong mắt từ từ trở nên kiên quyết, nàng nhất định để cho nữ nhân kia cướp biểu ca!
      Cảm giác được sau lưng có người đến gần, Thuỷ Nguyệt Linh quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng, “Âu Dương Mặc, mỗi ngày ngươi đều chạy tới nơi này, sợ Thượng Quan Lăng bên ngoài nghi ngờ ta với ngươi là đồng bọn hay sao?”

      Âu Dương Mặc thở ra hơi, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi! “Mỹ nhân, ta còn tưỡng rằng ngươi định để cho chính mình đói đến chết ở đây?”

      Thuỷ Nguyệt Linh bưng hai cái dĩa xoay người, nhàn nhạt liếc cái, đem chút thức ăn được để dĩa đặt bàn gổ , tao nhã ngồi xuống, bắt đầu công việc lắp đầy bụng.

      Âu Dương Mặc nhìn chút thức ăn kia, cũng tệ lắm, đưa tay cầm chút thức ăn nếm nếm, cặp mắt sáng lên, bản thân tự động cầm đũa, chút khách khí mà gắp thức ăn.

      Nhìn thức ăn trong dĩa ngừng giảm bớt, Thuỷ Nguyệt Linh híp mắt cái, lạnh giọng , “Âu Dương công tử, mấy ngày nay ta có ăn cơm!”

      Âu Dương Mặc chợt dừng động tác, xấu hổ cười cười, vẻ mặt lấy lòng, “Mỹ nhân, ngờ ngươi nấu ăn ngon như vậy! Hay là… Ngươi làm thêm dĩa?”

      Thuỷ Nguyệt Linh liếc mắt nhìn cái, ánh mắt ý bảo nhìn cái phòng bếp này chút, mở miệng , “ có nguyên liệu!”

      Ách…Âu Dương Mặc liếc nhìn phòng bếp trống rỗng, khỏi cau mày, tại sao Lăng lại làm vậy? Nhìn vẻ mặt chút cảm xúc của Thuỷ Nguyệt Linh, giọng hỏi, “Ngươi hận sao?”

      “Hận?” Khoé miệng châm chọc giơ lên, “ Ta còn chưa ăn no, làm sao có sức để mà hận?” Hận người so với người hao tốn sức lực hơn nhiều!

      Ách... Âu Dương Mặc biết nên gì, cũng sợ đụng tới nổi đau của nàng, đứng lên, vỗ vỗ lồng ngực, “Yên tâm ! Có ta ở đây nhất định để cho mỹ nhân chết đói!”
      Last edited by a moderator: 27/9/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Hãm Hại.

      Editor: zNguyệt Tiếu

      “Chủ tử!” Nhìn vẻ mặt lười biếng của người trước mặt, ánh mắt lạnh lùng của Độc Hàn thoáng qua vẻ vui sướng, mà vẻ đau lòng lại được che giấu rất khá, để cho nàng phát .

      Thuỷ Nguyệt Linh nở nụ cười , “Hàn, để cho ngươi lo lắng rồi!”

      “Chủ tử sao là tốt rồi!” Nhìn người trầm mặc, Độc Hàn mấy lần há mồm muốn , cuối cùng lại gì.

      Lẳng lặng ngồi lâu, Thuỷ Nguyệt Linh mới mở miệng lần nữa, “Hàn, chuẩn bị xong chưa?”

      “Dạ!”

      Thuỷ Nguyệt Linh gật đầu cái, gì, mấy ngày nữa, Thượng Quan Lăng lên ngôi, cũng là lúc nàng nên rời .

      “Mỹ nhân, nhanh lên chút nhanh lên chút!”

      Thuỷ Nguyệt Linh xoa xoa trán, cặp mắt híp lại nhìn người vừa tới, cắn răng nghiến lợi mà , “Âu Dương Mặc, có thể phiền toái ngươi đến đây ngày được ?”

      Âu Dương Mặc ha ha cười khúc khích, sờ sờ bụng, vẻ mặt lấy lòng nhìn nàng, khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh giật giật, người này là công tử phong lưu lúc đầu sao?
      Liếc mắt, tới nhà bếp, ai bảo bây giờ người ta là cơm cha áo mẹ của nàng đây! Mặc dù có chút dư thừa!

      Âu Dương Mặc ăn uống no nê, ưu nhã phẩy phẩy cây quạt, trở về bộ dáng công tử văn nhã, hoàn toàn nhìn thấy được bộ dáng chân chó lúc nãy, “Mỹ nhân, ngày mai ta trở lại!”

      Nhìn bóng lưng vừa rời , Thuỷ Nguyệt Linh gì, những ngày qua, vừa đến giờ cơm trưa mỗi ngày tự xuất gặp nàng!

      Khí trời bên ngoài cũng tệ lắm, Thuỷ Nguyệt Linh dời xích đu ra ngoài sân, nhàn nhã nằm ở phía , nhắm mắt lại phơi nắng.

      Nghe tiếng bước chân truyền tới ngoài viện, Thuỷ Nguyệt Linh sửng sốt chút, sau đó mở mắt ra liền thấy Lăng Mạn Điệp mang theo người hầu bước vào.

      “Vương phi...” Lăng Mạn Điệp chào nàng môt cái theo quy cũ, Thuỷ Nguyệt Linh để lại dấu vết nhíu nhíu mày, đứng lên, cúi thấp đầu, rúc bả vai, có chút khiếp sợ hỏi, “Ngươi…Ngươi có chuyện gì ?” ai nhìn thấy trong mắt nàng thoáng qua môt tia sáng, nàng tin là Lăng Mạn Điệp đặc biệt tới thăm nàng!

      Nghe tiếng bước chân lần nữa truyền tới từ ngoài viện, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, tại sao lại có nhiều người tới tiểu viện cũ rách này vậy?

      Sau đó chỉ nghe Lăng Mạn Điệp giọng , “Vương phi, xin lỗi!” Muốn trách chỉ có thể trách ngươi để cho biểu ca động tâm! Sau đó liền ngã xuống dưới đất, ánh mắt Thuỷ Nguyệt Linh rét lạnh, nha đầu kia vội vàng chạy tới đỡ Lăng Mạn Diệp dậy, tức giận quát, “Sao ngươi lại ác độc như vậy? Tiểu thư nhà ta có ý tốt đến thăm ngươi, ngươi biết tiểu thư mang thai, lại còn dám đẩy nàng!”

      Trong nháy mắt, Thuỷ Nguyệt Linh liền hiểu được, đôi chủ tớ này đặc biệt chạy tới để hãm hại nàng!

      Thượng Quan Lăng nghe thanh của tiểu nha đầu kia, bước chân vội vàng tăng nhanh, vừa vào cửa liền thấy ánh mắt mang theo sát ý nhìn Lăng Mạn Điệp, trong lòng dâng trào tức giận, phất tay tát nàng cái.

      Thuỷ Nguyệt Linh vuốt bên má nóng lên, trong mắt là vẻ lạnh như băng, nhưng cũng có nhìn Thượng Quan Lăng cái.

      “A! Vương gia, tiểu thư chảy máu!” Lúc này lại nghe thấy tiếng nha đầu kia hốt hoảng kinh hô.

      Thượng Quan Lăng nghe vậy liền nhìn lại, chỉ thấy Lăng Mạn Điệp mềm nhũn tựa vào người nha hoàn, dưới chân từ từ chảy máu tươi, cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng, Thượng Quan Lăng vội vàng ôm lấy nàng, ánh mắt lạnh như băng bắn vê phía Thuỷ Nguyệt Linh, mang theo sát ý , “Nếu mà Điệp Nhi có chuyện gì, ta nhất định khiến ngươi đền mạng!”

      Nhìn vết máu nhanh chóng nhuộm đỏ giữa hai chân Lăng Mạn Điệp, trong lòng Thượng Quan Lăng cực ky đau đớn, đó là đứa con của , đứa con đầu tiên của ! thực hối hận, lại có thể nữ nhân ác độc như vậy, ngay từ lúc nàng phải bội, nên giết nàng, chỉ vì mềm lòng với nàng, lại hại tới Điệp Nhi và hài tử của bọn họ!

      Thuỷ Nguyệt Linh lấy tay nhàng vuốt vuốt gương mặt của mình, nhìn người vừa rời , nhếch miệng lên, mỉa mai nhưng cũng bi thương, Lăng Mạn Điệp, hãm hại ta phải trả cái giá lớn!

      “Ngươi cái gì?” Thượng Quan Lăng nắm chặt hai quả đấm, nghe được lời của đại phu nhịn được mà gầm tiếng.

      Đại phu lắc đầu thở dài thêm lần nữa , “Đứa bé giữ được! Sợ rằng Điệp Sườn Phi sau này cũng thể sinh con!”

      Lăng Mạn Điệp yếu ớt tỉnh lại, nghe được lời đại phu , cách nào chấp nhận được liền lắc đầu liên tục, lẩm bẩm , “ ... ...” Nước mắt theo gương mặt trợt xuống, tại sao lại có thể như vậy? Nàng chỉ muốn để cho Thuỷ Nguyệt Linh chết tâm, nhưng mà cũng tính làm mất đứa con của mình! Nàng ràng rất cẩn thận ngã xuống, thể nào lại có thể tổn thương đứa bé được! Hơn nữa...Hơn nữa về sau nàng lại thể làm mẹ được nữa! Tại sao lại có thể như vậy?

      “Điệp nhi...” Thượng Quan Lăng đau lòng kéo nàng vào ngực, dịu dàng an ủi, “ có chuyện gì, biểu ca nghĩ biện pháp chữa khỏi cho ngươi, về sau chúng ta có đứa bé!”

      “Biểu ca…” Lăng Mạn Điệp khóc nức nở trong ngực của Thượng Quan Lăng, nàng chưa từng nghĩ tới việc ra nông nổi này, đó là đứa bé của nàng với biểu ca! Tiếng khóc dần dần ngừng lại, bi thương từ từ biến thành oán hận, đều là tại Thuỷ Nguyệt Linh! Tất cả là do nàng ta! Nếu như phải nàng ta, nàng mất đứa con của mình cùng với biểu ca, mất tư cách làm mẹ!

      Khẽ vuốt bụng, trong lòng thầm thề, nàng nhất định thay đứa con chết của nàng mà báo thù! Cầm lấy tay của Thượng Quan Lăng, nức nở , “Biểu ca...Biểu ca, ngươi nhất định phải lấy lại công đạo cho con của chúng ta...”

      Thượng Quan Lăng nắm chặt hai quả đấm, trong mắt mảng đau xót kịch liệt, Thuỷ Nguyệt Linh, đó là đứa con của ta, ngươi lại có thể ra tay giết nó! Vỗ vỗ làm yên lòng người trong ngực, thanh khàn khàn , “Ngươi yên tâm, ta để cho con của chúng ta phải chết cách vô ích!”

      Âu Dương Mặc nghe được tin tức, lập tức chạy tới tiểu viện cũ rách, thấy Thuỷ Nguyệt Linh nhàn nhã phơi nắng, nhưng mà khuôn mặt trơn bóng kia lại có dấu năm ngón tay hồng hồng rất nổi bật, “Mỹ nhân, ngươi sao chứ?”

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn dáng vẻ dè dặt của , khẽ cười tiếng, “Ta có thể có chuyện gì sao?”
      “Ngươi…” Âu Dương Mặc tinh tế quan sát gương mặt của nàng hồi lâu cũng nhìn ra cảm xúc tại của nàng, vào trong nhà mang cái ghế ra rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, lẳng lặng phụng bồi nàng, cũng chuyện.
      Last edited by a moderator: 27/9/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Tình hết.

      Editor: zNguyệt Tiếu.

      Thượng Quan Văn băng hà, nước thể ngày có vua, Thượng Quan Lăng bận rộn chuẩn bị công việc, lại còn phải chăm sóc Lăng Mạn Điệp, nên tạm thời có thời gian xử lý Thuỷ Nguyệt Linh. Bởi vì kiện lần này nên người trong vương phủ lại càng thèm để Thuỷ Nguyệt Linh vào mắt, quản gia hay nịnh hót kia cũng cho người đưa tới vật phẩm ít ỏi mỗi tháng, nhưng Thuỷ Nguyệt Linh lại có bộ dạng sao cả.

      Ngược lại, dáng vẻ đó lại làm cho Âu Dương Mặc lo lắng, cả ngày đều chạy tới tiểu viện cũ rách, dường như sợ nàng nghĩ quẩn!

      Nhìn người vừa xuất , Thuỷ Nguyệt Linh tò mò hỏi, “Âu Dương Mặc, phải ngươi cũng rất bận rộn sao?” Làm thân tín của Thượng Quan Lăng, sao lại rảnh rỗi như vậy? ra trong lòng nàng cũng cảm động đối với Âu Dương mặc, chưa bao giờ hỏi việc đó có phải do nàng làm hay , nhưng mà cũng chỉ lặng lẽ phụng bồi nàng, cái gọi là bằng hữu chính là như vậy!

      Âu Dương Mặc nhìn nàng, đột nhiên , “Mỹ nhân, nếu ngươi khóc trận !” Vỗ vỗ bả vai của mình, “Bả vai của ta cho ngươi mượn xài!”

      Thuỷ Nguyệt Linh liếc cái, phun ra hai chữ, “Bệnh à!”

      Âu Dương Mặc vòng quanh người nàng hai vòng, nghi ngờ hỏi, “Ngươi thương tâm?”

      Khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh cong lên, liếc xéo , khiêu khích hỏi, “Ngươi cảm thấy như thế nào?” Âu Dương Mặc sửng sốt, mà là bởi vì vẻ mặt của nàng...Tà mị!

      Liếc mắt nhìn người còn ngơ ngác, Thuỷ Nguyệt Linh lắc đầu về phía phòng bếp, Âu Dương Mặc này phải phong lưu công tử à? Hết ăn rồi lại uống nàng cũng , lại còn thường xuyên ngẩn người! Ban đầu sao nàng lại có thể nhìn lầm chứ!

      Tân vương lên ngôi, cả nước cùng vui chúc mừng, ngay cả Hiên Viên Đế của Huyền Quốc cũng đến chúc mừng, các nước đều phụ thuộc vào hai cường quốc này, Hiên Viên Đế đến đương nhiên vua của các quốc gia khác đều phải đến đông đủ!

      dưới cả nước đều là mảng vui mừng, cực kỳ náo nhiệt, vị hoàng đế Thượng Quan Văn mới chết giống như bị lãng quên, hoàng thất Diệp quốc cũng có tình người, thế nào nữa người vừa chết cũng là vị hoàng đế, lại có thể quăng người ta ra sau ót!

      Mà lúc này, Thuỷ Nguyệt Linh lại chuẩn bị rời khỏi vương phủ, liếc nhìn tiểu viện lung lay sắp sập, nở nụ cười xinh đẹp, nhưng mà vừa xoay người , lại bị hôn mê, lập tức mất ý thức, Thuỷ Nguyệt Linh hung hắng mắng “Thuỷ Nguyệt Linh” trận, nàng vất vã bồi dưỡng thân thể này, bị nàng ta chà đạp ba tháng lại có thể trở nên như vậy!

      Hoàng cung Diệp quốc, trong cung điện ngập tràn màu đỏ ca múa mừng cảnh thái bình, Thượng Quan Lăng thân long bào đõ thẫm, càng thêm tuấn tú, hàn khí người dường như cũng giảm bớt, bên cạnh chính là tân Hoàng Hậu Lăng Mạn Điệp, sắc mặt của nàng lúc này dường như có chút tái nhợt, nhìn qua thấy nàng rất tiều tuỵ, nhưng trong mắt nàng lại có vẻ mừng rỡ cùng tình nồng đậm dành cho Thượng Quan Lăng.

      Hiên Viên Mị ngồi ở dưới, vẫn bộ dạng lười biếng như cũ, môi mỏng khẽ giương lên, có chút tà mị cùng liều lĩnh, khí thế dường như còn hơn Thượng Quan Lăng bậc.

      Ca múa tạm ngừng, Thượng Quan Lăng nâng chén, “Các vị đường xa mà đến, vô cùng có thành ý, trước tiên trẫm kính các vị chén, để bày tỏ lòng biết ơn!” Nhìn về phía Hiên Viên Mị, tiếp tục , “Ta hi vọng Diệp quốc cùng Huyền quốc tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau, duy trì hảo hữu!”

      Hiên Viên Mị nhàng đung đưa ly rượu trong tay, nở nụ cười đầy ý, chưa được, cũng chưa được! Ánh mắt Thượng Quan Lăng loé loé, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

      Trong ngự thư phòng, hoàn toàn yên tĩnh, im lặng hồi lâu, Thượng Quan Lăng cũng vòng vo, trực tiếp mở miệng , “ biết Hiên Viên Đế có điều kiện gì?” vừa mới lên ngôi, hơn nữa cũng tự hiểu được, trước mắt thực lực của Diệp quốc chưa đủ mạnh để tuyên chiến cùng với Huyền quốc, huống chi khi khai chiến, dân chúng là người chịu khổ, thân là hoàng đế Diệp Quốc, đương nhiên phải suy nghĩ cho con dân của mình!

      Hiên Viên Mị lười biếng dựa vào ghế ngồi, ngón tay gõ đầu gối cái, chậm rãi , “Ta chỉ muốn có người!”

      “Người nào?” Có ai có thể để cho buông tha quốc gia? đúng! Tính cả những nước phục tùng Diệp Quốc, phải là nửa thiên hạ mới đúng!

      Đôi mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị nhíu lại, môi mỏng phun ra ba chữ, “Thuỷ Nguyệt Linh!”

      Bàn tay của Thượng Quan Lăng đặt ghế rồng chợt căng thẳng, Thuỷ Nguyệt Linh? Nghĩ đến nữ nhân khiến vừa vừa hận, tròng mắt thâm thuý màu đen có vẻ dao động, trầm mặc hồi lâu, bàn tay từ từ buông ra, “Được!”

      Nàng phản bội , giết chết con của , làm hại Điệp Nhi mất khả năng làm mẹ, xem như là để cho nàng chuộc tội! Dùng nàng đổi bình an cho cả Diệp quốc! Nhưng mà từ khi nào mà nàng lại dính dáng tới Hiên Viên Đế, xem ra quá coi thường nàng, Hiên Viên đế lại có thể vì nàng mà chấp nhận bỏ nửa thiên hạ! Đè nén tức giận trong lòng, căn dặn thuộc hạ, “Hưng Nguyên, đưa Vương Phi đến đây!”

      Nhìn người vừa được ôm vào, cặp mắt Hiên Viên Mị nhíu lại, trong mắt xẹt qua vẻ nguy hiểm, chợt loé rồi biến mất!

      Thượng Quan Lăng nhìn thấy liền nhíu mày cái, nhìn Hiên Viên Mị, mới lạnh giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

      “Hồi bệ hạ! Nô tài cũng biết chuyện gì xảy ra? Lúc nô tài đến nơi thấy Vương Phi ngất xỉu ngã xuống đất!” Mà lại dám làm chậm trễ việc bệ hạ phân phó, cho nên thể làm gì khác hơn là ôm nàng đến đây!

      “Truyền thái y!”

      Thuỷ Nguyệt Linh yếu ớt tỉnh lại, cổ tay bị thái y nắm, quét mắt cái, nàng lại có thể ở ngự thư phòng, liếc nhìn hai hoàng đế, mí mắt buông xuống, che giấu ý nghĩ sâu xa ở trong mắt.

      “ Khởi bẩm bệ hạ! Vương phi có thai!”

      Mang thai? Thuỷ Nguyệt Linh cả kinh, sờ sờ bụng, vẻ mặt cực kỳ khó coi! Hiên Viên Mị hơi híp mắt, nhìn ra thái độ của .

      Thượng Quan Lăng nghe vậy, trong lòng vui mừng, ngược lại nghĩ đến việc nàng phản bội sau lưng , nghĩ đến đứa con của và Lăng Mạn Điệp, nghĩ đến chuyện vừa đồng ý với Hiên Viên Mị, vui sướng trong lòng liền mất hết, nhìn về phía Hiên Viên Mị, khách sáo mà , “Có thể phiền Hiên Viên Đế ra ngoài trước chút ?”

      Hiên Viên Mị nhìn Thuỷ Nguyệt Linh sâu cái, xoay người ra ngoài, để cho nàng chết tâm cũng tốt! Thái y cũng tự giác lui ra ngoài!

      Thượng Quan Lăng tới ghế rồng ngồi xuống, nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh nằm giường êm, lạnh lùng , “Bỏ !”

      Mặc dù đó phải là con của nàng, hơn nữa nàng cũng hoan nghênh đứa bé này, nhưng mà chút lưu tình như vậy khiến tim nàng trở nên băng giá, “Tại sao?” Giọng nghe ra vui buồn, bởi vì cúi đầu cho nên lúc này thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng!

      “Bởi vì ngươi xứng đáng để sinh con cho ta!” vốn cũng muốn có chút quan hệ nào với người của Thuỷ gia, nhanh chóng diệt trừ tận gốc nhà họ Thuỷ, trong mắt loé lên chút hận ý, nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh tiếp tục , “Hơn nữa, ngươi nhanh chóng là người của Hiên Viên đế, trong bụng ngươi thể có con của ta!”

      Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh tràn đầy chua xót, đột nhiên nàng cảm thấy dường như chưa bao giờ nàng biết nam nhân này!

      “Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, Thượng Quan Lăng vui nhíu chặt chân mày.

      “Biểu ca...” Nghe đượng thanh của Lăng Mạn Điệp, vẻ mặt Thượng Quan Lăng trở lại bình thường, “Vào !”

      Lăng Mạn Điệp nhìn Thuỷ Nguyệt Linh giường êm, ánh mắt loé loé, về phía Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng kéo nàng vào trong ngực, trách cứ , “Thân thể của ngươi còn chưa khoẻ, sao nghĩ ngơi cho tốt?”

      Lăng Mạn Điệp yếu ớt , “ có Biểu ca ở đây nên ta sợ, ta mơ thấy con của chúng ta, nó…” ra nàng chính là nghe biểu ca gọi Thuỷ Nguyệt Linh tiến cung, yên lòng cho nên tới nhìn chút.

      Thượng Quan Lăng ôm sát thân thể của nàng, an ủi, “ sao đâu!” Ánh mắt nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh lại càng lạnh như băng.
      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn nam nhân ngồi long ỷ, sắc mặt nàng có chút tái nhợt nhưng giọng lại cực kỳ bình tĩnh: “Ngươi muốn tặng ta cho người khác?” Thượng Quan Lăng để ý tới nàng, tiếp tục ôn nhu dỗ dành trong lòng.

      Lòng nàng dần dần trở nên lạnh giá, nàng cúi đầu nở nụ cười lạnh, Thượng Quan Lăng, từ nay trở về sau ngươi đừng bao giờ mơ tưởng ta bỏ ra cho ngươi dù chỉ là chút tình cảm!


      Chương 20: Bỏ trốn thành!

      Editor: zNguyệt Tiếu.

      Nhìn bộ dáng tình ý liên tục của hai người, Thuỷ Nguyệt Linh mỉa mai cười tiếng, lấy ra viên thuốc từ trong ngực, chút do dự nuốt vào, đây là kiệt tác lúc nàng nhàm chán.

      cần sử dụng biện pháp gì nhưng có thể phá thai mà tổn thương nguyên khí, mà thuốc lại giảm tổn thương đến mức thấp nhất, lúc ấy cũng biết nàng nghĩ gì, lại có thể chế tạo ra loại thuốc như vậy, chỉ có điều do lúc nàng nhàm chán cũng chế tạo ít loại thuốc kỳ lạ cổ quái, cho nên cũng có gì là lạ lùng, nhưng mà ngờ rằng chính nàng phải dùng nó!

      Cảm giác được máu tươi giữa hai chân liên tục chảy ra, mùi máu tươi dần dần tràn ngập cả ngự thư phòng, nhưng có cảm giác đau đớn, Thuỷ Nguyệt Linh khỏi bội phục khả năng đoán trước của mình!

      Thượng Quang Lăng kinh sợ, nhìn vết máu từ từ ra làn váy màu xanh của nàng, cánh tay chợt căng thẳng.

      “Biểu ca, đau…” Lăng Mạn Điệp kêu đau kéo thần trí của trở về, đảo mắt nhìn tới Thuỷ Nguyệt Linh, trong lòng tự với mình, đó là trừng phạt mà nàng phải nhận lấy.

      Thuỷ Nguyệt Linh hề nguỵ trang nữa, đứng lên, cười cực kỳ mỉa mai, nốt ruồi son trán tựa hồ cũng tản ra chút ánh sáng, đột nhiên nàng trở nên khoẻ mạnh đứng dậy, cả người xinh đẹp quyến rũ, làm cho người ta dám nhìn gần.

      Lăng Mạn Điệp nhìn vết máu giữa hai chân nàng, trong lòng nổi lên trận sung sướng, nhưng mà nàng ta đột nhiên thay đổi, lại làm cho nàng cảm thấy bất an, đây mới là Vương phi nhát gan nhu nhược đó sao?

      “Thượng Quan Lăng, ngươi xứng làm cha của đứa bé, cho nên hai đứa con của ngươi đều chết hết!” Ánh mắt nhìn về phía Lăng Mạn Điệp, tràn đầy ý mà , “ chừng sau này còn có thể chết nhiều hơn!”

      xong liền về phía cánh cửa, hai tay mảnh khảnh vừa chạm tới cửa, dừng cái, đưa lưng về phía hai người, nhếch miệng lên, , “Ta quên cho ngươi biết, đứa bé này là của ngươi, phải của ta, ra ta cũng rất ghét nó!” Mở cửa, thẳng ra ngoài, thèm quay đầu lại.

      “Biểu ca…” Lăng Mạn Điệp thử gọi Thương Quan Lăng để dò xét, trong lòng có chút oán hận, tại sao đến bây giờ ngươi vẫn còn để ý đến nàng ta? Nàng ta là kẻ thù của ngươi, cũng hại chết con của chúng ta, phải sao?

      “Điệp nhi, ngươi về trước !” Giọng khàn khàn, dường như ra những lời này tiêu hao hết sức lực của , nhắm mắt lại nữa.

      Lăng Mạn Điệp nhìn , trong mắt xẹt qua vẻ đau thương mất mác, lẳng lặng rời khỏi.

      Toàn thân Thượng Quan Lăng cứng ngắc mà ngồi hồi lâu, mở hai mắt ra, lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt thâm thuý nhìn ra được tâm trạng, đứng dậy ra khỏi ngự thư phòng, mà tay vịn của ghế rồng, lại có những lỗ thủng hình ngón tay.

      Hiên Viên Mị nhìn Thuỷ Nguyệt Linh khắp người đều là máu, trong lòng sợ hãi, tay kéo nàng vào trong ngực, “Thuỷ nhi…” cũng nghĩ rằng Thượng Quan Lăng cho người phá thai của nàng, nhưng biết, nếu nàng muốn, Thượng Quan Lăng thể tổn thương được nàng, chỉ muốn để cho nàng chết tâm mà thôi, ngờ rằng nàng lại trở nên như vậy.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhàng đẩy ra, tiếp tục về phía trước, Hiên Viên Mị nhấc chân lên, cuối cùng cũng có đuổi theo, có lẽ bây giờ nàng cũng muốn gặp !

      Nhìn bóng dáng đẫm máu, lần đầu tiên có hoài nghi đối với bản thân mình, ...Có phải làm sai rồi hay ?

      Trở lại tiểu viện, nhìn thấy trong viện có bóng dáng màu trắng, Thuỷ Nguyệt Linh nhàng cười tiếng, “Sư phụ...”

      Nam tử giống như tiên nhìn nàng, gì, chẳng qua là lẳng lặng tới bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng.

      Thuỷ Nguyệt Linh an tâm mà vùi vào ngực , nhìn suối Địa Tâm hỏi, “Sư phụ, tới nơi này làm gì?”

      Tà mị cười tiếng, lại từ tiên biến thành , trêu chọc , “ lâu gặp, Thuỷ nhi trở nên ngu ngốc rồi!” Mặc dù cười, nhưng trong mắt tràn đầy đau lòng cùng tự trách, dịu dàng , “Bây giờ, nước trong suối rất có lợi đối với thân thể của ngươi!”

      Lẳng lặng dựa vào ngực , Thuỷ Nguyệt Linh từ từ nhắm mắt lại ngủ, lần này nhìn thấy sư phụ, dù sao nàng vẫn có cảm giác giống như lúc trước, có chút cảm giác quen thuộc lạ lùng, biết từ đâu mà tới, lại làm cho nàng càng thêm an tâm.

      Khẽ vuốt gương mặt của nàng, gương mặt tuấn tú trầm xuống, giọng , “ ràng ngươi có thể từ chối, phải sao?” Nàng cứ dứt khoát như vậy, nếu biết là ... Có phải nàng vĩnh viễn tha thứ cho hay ?

      Cánh tay từ từ ôm chặt nàng, nhàng hôn lên môi nàng cái, vứt bỏ chút do dự trong lòng, ánh mắt từ từ trở nên kiên quyết.

      Tỉnh lại lần nữa, là ở giường gỗ trong tiểu viện, nằm lát, mới từ từ ngồi dậy, chăn trượt ra, lộ ra thân thể trần truồng, Thuỷ Nguyệt Linh cả kinh, sau đó thở phào nhõm, chắc là sư phụ!

      Đứng dậy mặc quần áo tử tế, tìm tìm chung quanh, lại tìm thấy người, suy nghĩ chút, sư phụ chắc là có việc cần phải ! Sờ sờ bụng, suối Địa Tâm quả nhiên là chỗ tốt, tại nàng hề có cảm giác khó chịu gì nữa!

      “Chủ tử!”

      Thuỷ Nguyệt Linh xoay người về phía nam tử sau lưng, “Hàn, sao ngươi lại tới đây?”
      “Chủ tử vẫn chưa tới, thuộc hạ lo lắng, cho nên tới xem chút!” Độc Hàn nhìn thấy nàng sao liền thở phào nhõm, còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì!

      Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh liền thấy ấm áp, khẽ cười , “Ta sao!” Nàng vốn tình rời khỏi Vương phủ đến Diêm La Điện, nhưng nghĩ tới lại gặp khúc nhạc đệm như vậy, suy nghĩ chút, tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi! Nàng ở bên cạnh Hiên Viên Mị ba tháng, rất ràng rằng người nam nhân đó khó đối phó hơn so với Thượng Quan Lăng!

      thôi!”

      “Thuỷ Nhi ngươi muốn đâu vậy?” Giọng mang theo vẻ lười biếng, lại trầm thấp dễ nghe, làm cho Thuỷ Nguyệt Linh cứng đờ, xoay người nhìn về phía nam nhân tà tứ, nét mặt ngưng trọng, xem ra nàng được!

      Hiên Viên Mị thân huyền y, lười biếng dựa vào cửa viện, cặp mắt hẹp dài híp lại, nhìn hai người trong viện, cười như cười.

      Thuỷ Nguyệt Linh do dự chút, , “Hàn, ngươi trước !”
      “Chủ tử?” Sao có thể bỏ nàng ở lại chỗ này mình, tầm mắt bén nhọn bắn về phía Hiên Viên Mị, người tản ra sát khí.

      Sắc mặt Thuỷ Nguyệt Linh lạnh lẽo, “Độc Hàn, đây là mệnh lệnh!”

      “Chủ tử, ta…” Nhìn dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng của Thuỷ Nguyệt Linh, Độc Hàn do dự mà nhìn Hiên Viên Mị cái, xoay người bỏ .

      Hiên Viên Mị cười khẽ đến gần Thuỷ Nguyệt Linh, giống như nhìn thấy con mồi, ưu nhã lại lộ ra nguy hiểm thể lơ là, cánh tay duỗi ra cái, liền kéo nàng vào trong ngực, bàn tay mập mờ ma sát bên hông của nàng, giọng trầm thấp lại có chút mê hoặc, “Ta còn tưởng nàng để cản ta, mình nàng chạy trốn!”

      Thuỷ Nguyệt Linh đưa tay để lồng ngực của , nhàn nhạt , “ ngăn được ngươi!” Tay bé chạm tới vòm ngực rắn chắc bị lộ ra phân nửa của , nhưng hề có chút gì là tự nhiên, thậm chí ngay cả nàng cũng hề phát giác.

      Hiên Viên Mị nhìn tay của nàng, khoé miệng nở nụ cười rộng, cánh tay ôm nàng sát vào người , thân thể hai người càng thêm chặt chẽ, trước khi nàng thu hồi lại bàn tay, bàn tay to cầm tay nàng trợt vào trong huyền y, xoa lên da thịt rắn chắc.
      Last edited by a moderator: 27/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :