1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khí Phi Hồ Sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10: Đột nhiên dịu dàng.

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Mới sáng sớm bị tiếng vang ở bên ngoài viện đánh thức, Thuỷ Nguyệt Linh cực kỳ vui.

      Nhìn bộ dạng khúm núm của quản gia Vương phủ, Thuỷ Nguyệt Linh mỉa mai cười tiếng, nàng nhớ lầm lúc đầu cực kỳ hống hách đến đây truyền lời rằng cho nàng bước ra khỏi tiểu viện nữa bước!

      “Chúc mừng Vương phi! Kể từ hôm nay, ngài phải ở chổ này nữa, Vương gia căn dặn tiểu nhân sau khi dọn dẹp Mộng U Các xong, mời Vương phi vào đó ở!” Quản gia cười cười lấy lòng, bộ dạng cực kỳ chân chó, trong lòng lo lắng Thuỷ Nguyệt Linh trả thù, nếu sớm biết nữ nhân này có có ngày trở mình được, ban đầu đối xữ với nàng tốt hơn chút!

      Thuỷ Nguyệt Linh híp híp mắt, Thượng Quan Lăng muốn làm gì? Trầm ngâm lát, liếc nhìn gương mặt bất an của quản gia, nhà nhạt gật đầu cái.

      Ngược lại quản gia thấy nàng hề có chút vui vẻ nào, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nàng vui mừng quá mức cho nên phản ứng kịp? Liếc nhìn thân vải thô nghèo túng của Thuỷ Nguyệt Linh, nghĩ ra tại sao vương gia lại có hứng thú với nàng.

      Nhìn căn phòng xinh đẹp tao nhã, đưa tay xoa gỗ bình phong bằng gỗ trầm hương, nghe từng trận hương thơm, khoé miệng của Thuỷ Nguyệt Linh giơ , chuyện này xem như là nàng lội ngược dòng hay sao?

      “Thích ?” Vẫn là thanh lạnh như băng như cũ, nhưng mà so sánh với thái độ lúc trước bây giờ có vẻ dịu dàng hơn!

      Ánh mắt Thuỷ Nguyệt Linh loé lên cái, Thương Quan Lăng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn dùng mỹ nam kế sao? Ánh mắt nàng có chút đùa cợt, nhưng rất nhanh liền biến mất thấy nữa, xoay người nhìn băng sơn nam tử, trong mắt có chút nghi ngờ, có chút hoảng sợ, có chút yếu ớt , “Dạ...Thích!”

      Ánh mắt Thượng Quan Lăng loé lên cái, đợi Thuỷ Nguyệt Linh thấy , liền trở về bộ dạng bình thường, tròng mắt đen thâm thuý gợn sóng, làm cho người ta nhìn thấy cảm xúc bên trong, giọng cũng mang theo chút tình cảm, “Thích là được rồi!”

      Trong thư phòng yên tĩnh, giường êm, Thuỷ Nguyệt Linh chống cằm, tỉ mĩ quan sát vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân ngồi sau bàn đọc sách, nghĩ hoài cũng hiểu trong khoảng thời gian này trở nên khác thường là có mục đích gì, nếu là mỹ nam kế, vậy chưa có chút thất trách rồi!

      Tuy rằng mỗi ngày đều dẫn nàng đến thư phòng với nhưng mà chỉ làm việc của mình, rất ít chuyện với nàng, nếu như mỹ nam kế phải lấy lòng nàng chứ? Hơn nữa, nếu như có điều hoài nghi đối với nàng, vậy cũng cần thiết phãi bỏ ra cái giá cao như vậy chứ! Huống chi tính tình của lạnh như băng…

      Hơn nữa, theo lý mà , cưng chiều nàng như vậy, chắc chắn đám nữ nhân ở hậu viện tìm nàng để gây phiền toái mới đúng, nhưng kỳ lạ là trong khoảng thời gian này nàng rất là bình yên, giống như những nữ nhân đó điều biến mất, chỉ còn lại có hai người họ.

      Nóng nảy nhíu mày, nàng đây có phải là ảo giác của nàng hay , hay là do cố ý tạo ra cảnh tượng giả.

      Đột nhiên bị người khác ôm vào lòng, Thuỷ Nguyệt Linh chấn động, thiếu chút nữa là đập chưởng vào ngực , hên là nàng kịp thời bình tĩnh lại.

      “Sao vậy?” thanh có nhiều cảm xúc, nhưng hề khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo, dường như hàn khí người giảm bớt.

      Thân thể nàng cứng ngắc chút, mới từ từ thả lỏng, giọng , “ có gì!” đôi mày có nếp nhăn lại càng nhăn thêm, nàng nên nóng lòng như vậy!

      Đôi môi lạnh dán lên giữa lông mày của nàng, làm cho nàng lại cứng ngắc, thần sắc trong mắt của Thượng Quan Lăng khó phân biệt, môi mỏng dính trán của nàng cũng chưa có rời , cũng có động tác khác.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhúc nhích, cặp mắt rũ xuống, nhìn y phục thẳng tắp trước ngực , cảm giác hơi lạnh trán dường như theo máu truyền đến trái tim, để tâm của nàng cũng cảm thấy lạnh lạnh.

      Chờ cho đến khi nàng hoàn toàn thả lỏng, Thượng Quan Lăng mới buông nàng ra, kéo tay nàng, thản nhiên , “ thôi, tới giờ ăn trưa rồi!”

      Thuỷ Nguyệt Linh để tuỳ y lôi kéo, lặng lẽ theo sau , tầm mắt nàng dừng ở đôi tay nắm lấy nhau, ánh mắt có chút hoảng hốt, trong trí nhớ, dường như chưa từng có người dắt tay nàng dẫn nàng .

      từng khao khát qua, hoặc là có ngày kia đôi vợ chồng xuất ở trước mặt nàng, với nàng, bọn họ là cha mẹ của nàng, đưa nàng trở về, nhưng hi vọng xa vời chính là hi vọng xa vời! Dần dần nàng cũng còn khát vọng tình thân nữa, cũng khát vọng có người để nàng dựa vào, bởi vì cái thế giới tàn khốc ngoài kia cho nàng biết, chỉ có chính mình mới phản bội mình.

      Mà bây giờ nàng có sư phụ cùng vơi tiểu hồ ly đủ rồi! Làm người thể quá tham lam.

      nhàng tránh khỏi bàn tay to đầy hơi lạnh, người này đúng là núi băng, toàn thân đều lạnh! Cảm giác được tầm mắt đỉnh đầu, Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn , thẳng về phía trước.

      Đột nhiên, khoé mắt dường như thấy màu bạc xẹt qua, trong mắt vui mừng, chạy tới hòn non bộ phía trong viện.

      Thượng Quan Lăng cũng nhíu mày tới, lại thấy nàng sửng sờ nhìn thỏi bạc đất, vẻ mặt có chút vui, khỏi hỏi, “Sao vậy?” Cho dù tại nàng thiếu tiền, nhưng mà cũng đến nổi đối với bạc có thâm cừu đại hận.

      có gì!” Ngoài miệng vậy, nhưng trong mắt là mất mát cách nào che dấu thể lừa người được.

      “Có cái gì khó sao?” Giọng có chút vui, giọng cũng lộ ra từng đợt hàn khí lạnh thấu xương.

      Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn cái, nhíu nhíu mày, lạnh nhạt , “Chỉ là tiểu hồ ly!” Đột nhiên nàng có tâm trạng để nguỵ trang nữa.

      Trong mắt Thượng Quan Lăng khẽ dao động, khoé miệng giơ lên độ cong khó phát , đây mới chính là con người của nàng sao?

      Đêm yên tĩnh, ánh trăng lọt vào trong phòng, chiếu lên cái bóng dài đất, Thuỷ Nguyệt Linh mở mạnh mắt ra, tầm mắt sắc bén bắn về phía người xuất trong phòng.

      Nhờ ánh trăng nàng liền thấy hình dáng của người vừa tới, rất nhanh rũ mắt xuống, trong lòng thầm kêu tiếng hỏng bét.

      Vẻ mặt Thượng Quan Lăng đen tối , từng bước đến bên giường, trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh lạnh run, linh lực từ từ tụ ở bàn tay. “Ngươi...” Nhìn Thượng Quan Lăng cởi quần áo người, Thuỷ Nguyệt Linh sửng sốt, tới phòng nàng trễ như vậy, đừng là muốn...

      Vẻ mặt Thượng Quan Lăng chút thay đổi giở chăn lên nằm vào, bàn tay ôm lấy Thuỷ Nguyệt Linh vào lòng, cảm giác được thân thể nàng cứng ngắc, giọng , “Yên tâm, ta ép buộc ngươi!”

      ép buộc nàng? Vậy đêm tân hôn là ai hành hung “Thuỷ Nguyệt Linh”?

      Dường như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Thượng Quan Lăng nhàng vuốt mặt của nàng, “Về sau ...” mặt xuất chút dịu dàng.

      Nhìn vẻ mặt dịu dàng của , trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh có chút rung động, nhàng nhắm mắt lại, tự với mình, đó là giả dối, có mục đích khác!

      Cảm giác được có thứ nóng rực ở đùi, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy chán ghét, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nữa thân dưới, phải Lăng Mạn Điệp sao? Tình như vậy đúng là quá rẻ mạt!

      Nghe tiếng hít thở càng ngày càng , Thượng Quan Lăng nhắm mắt lại, đem cảm xúc che giấu sâu trong mắt, dần dần vào giấc ngủ.
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Tâm Loạn

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Sắc trời dần sáng, Thượng Quan Lăng mở mắt ra, sửng sốt chút, nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh bị ôm vào trong ngực, ánh mắt có chút phức tạp, lại có thể ở bên cạnh nàng mà ngủ sâu như vậy, nếu như nàng muốn ám sát

      Đứng dậy mặc quần áo tử tế, liền ra ngoài thèm quay đầu lại, bóng lưng của có chút hỗn loạn, nhìn giống như là chạy trối chết.

      Chờ tới khi Thượng Quan Lăng khỏi, Thuỷ Nguyệt Linh mới mở hai mắt, trong mắt nàng rất tỉnh táo, bị Thượng Quan Lăng ôm như vậy nàng vốn thể ngủ được, ngây người nhìn đỉnh của màn treo, ngay cả nàng cũng biết nàng suy nghĩ cái gì.

      Qua lúc lâu sau, mới ngồi dậy, vuốt vuốt cặp mắt bị xót.

      “Chúc mừng vương phi!”

      Thuỷ Nguyệt Linh đảo mắt nhìn vẻ mặt vui mừng của Nhạc Nhi, cũng hiểu nàng nghĩ gì, cũng lười phải giải thích, hơn nữa nàng ta là người của Thượng Quan Lăng, tin được!

      Chậm rãi ăn đồ ăn sáng, thiết kế cái kết giới ở trong phòng, nhắm mắt ngồi thiền, đêm qua Thượng Quan Lăng ở đây, nàng thể vào suối Địa Tâm, bây giờ phải bù lại chút.

      Lần nữa mở mắt ra, phát tới giờ cơm trưa, hôm nay Thượng Quan Lăng gọi nàng đến thư phòng, nhíu nhíu mày, đưa tay huỷ bỏ kết giới, ra ngoài. “Nhạc Nhi, ta tự dạo chút, ngươi đừng theo ta!”

      “Nhưng mà…” Nhạc Nhi nhìn thấy trong mắt nàng có chút vui, do dự chút, liền gật đầu, đứng yên chổ.

      Nàng suy nghĩ miên man, bước chân cũng theo quán tính, nàng trở mình được ở Vương phủ cũng có lợi ích duy nhất đó là có thể tự do lại, chợt ngửi thấy mùi hương hoa, ngẩng đầu nhìn lên, nàng lại tới tiểu viện nờ đầy hoa đào.

      Nhìn hoa đào tươi đẹp nở rộ, ánh mắt của Thủy Nguyệt Linh có chút mông lung, đưa tay tiếp được mảnh hoa đào bay xuống, cuộc sống như vậy cũng có thể coi như là nhàn nhã! Nhưng nàng lại có cảm giá, cảm thấy thiếu thứ gì đó, tự giễu cười tiếng, nàng có phải là biết “Đủ” hay !

      Cảm giác có người tới gần, Thủy Nguyệt Linh ngừng suy nghĩ, nhưng xoay người lại,hai ngón tay cọ xát cánh hoa vừa lấy được, cho đến khi nó cực kỳ tàn úa. Chờ đến lúc người vừa tới dừng bước, Thủy Nguyệt Linh xoay người lại, nghĩ tới gặp nam tử khôi ngô, nàng còn tưởng rằng đây là chỗ ở của thị thiếp nào đó của Thượng Quan Lăng!

      Thận trọng đánh giá người trước mặt, đầu tó đen vén lên cao, mày kiếp nối tiếp với đôi mắt hoa đào hẹp dài, tràn đầy đa tình, thỉnh thoảng lại toát lên vẻ trong lành, phía dưới sóng mũi cao thằng là đôi môi mỏng đỏ mọng, nụ cười khiến người khác chói mắt, chính là bộ dáng phong lưu đa tình.

      Trong lòng nàng thở dài tiếng, lại là nhân vật đơn giản, hơn nữa lại ở tại Vương phủ, như vậy tránh khỏi việc liên quan đến Thượng Quan Lăng.

      “Mỹ nhân đến tìm ta sao?” Nam tử mấy bước đến gần nàng, dường như dính vào người nàng, quạt giấy trong tay nhàng nâng cằm nàng lên, vẻ mặt ngả ngớn tươi cười.

      Mỹ nhân? Dung mạo tại của nàng còn chưa tới mức thay đổi như vậy mới đúng! Cười quyến rũ, sóng ngầm trong mắt chuyển động, cười duyên , “Công tử nghĩ vậy sao?” Chợt nụ cười cứng đờ, đáng chết! Biết người này cùng với Thượng Quan Lăng có dính dáng tới nhau, vậy mà nàng lại lộ tính tình ở trước mặt , chẳng lẽ do nàng đè nén quá lâu!

      Nụ cười quyến rũ của nàng làm cho Âu Dương Mặc thất thần chút, ra nàng mỹ nhân! Thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, Âu Dương Mặc đùa cợt kéo nàng vào lòng, ở bên tai nàng , “Sao vậy?”

      Hơi thở ấm áp phà vào trong lỗ tai, vẻ mặt Thủy Nguyệt Linh đổi, thản nhiên ,”Ta nhắc nhở ngươi câu, đầu chữ sắc có cây đao!” Tuy như vậy, nhưng nàng cũng xuất thủ, nàng muốn bị bại lộ quá nhiều!

      “Mặc!” Giọng lạnh băng dường như mang theo chút tức giận.

      Âu Dương Mặc cảm giác được thân thể của người trong ngực cứng đờ, nhíu mày, buông nàng ra, quay đầu nhìn về hướng người tới, trong mắt lên chút kinh ngạc, dường như đây là lần đầu tiên thấy cái tên núi băng này tức giận! Lại đưa mắt nhìn Thủy Nguyệt Linh, chẳng lẽ….

      Thân hình thon dài đứng ở cửa viện, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía nàng, còn có tràn đầy tức giận, Thủy Nguyệt Linh mấp máy môi, nhưng cũng gì cả, dù sao cũng chỉ là phu quân danh nghĩa của nàng mà thôi!

      Thấy Thủy Nguyệt Linh giải thích, lửa giận trong ngực Thượng Quan Lăng càng tăng cao, ánh mắt dời đến chỗ của Âu Dương Mặc, lạnh lùng , “Thế nào? Nhìn trúng nàng?” Khóe mắt liếc tới vẻ mặt chút thay đổi của Thủy Nguyệt Linh, hừ lạnh tiếng, tiếp tục ,” Dù sao nàng cũng là Vương phi do hoàng huynh tứ hôn cho ta, các ngươi muốn làm gì cũng nên trắng trợn như vậy!”

      Ách… Âu Dương Mặc liếc nhìn vẻ mặt chút biểu cảm của Thủy Nguyệt Linh, đoán ra nàng nghĩ gì, nàng lại là vì Vương phi kia của Lăng? Lại nhìn về phía Thượng Quan Lăng trở nên bất thường, chẳng lẽ Lăng động tâm đối với nàng? Nữ nhân này có chút đặc biệt, nhưng mà….

      “Lăng, ngươi hiểu lầm! Chúng ta….” Vợ của bạn thể đụng, dĩ nhiên biết đạo lý này.

      Thượng Quan Lăng ngắt lời của , măn nhạt ,”Phải vậy ? “ Lửa giận trong mắt vẫn chưa dập tắt.

      Trong lòng Thủy Nguyệt Linh có chút phiền loạn, nhàn nhạt mở miệng ,” Ta về trước!” cũng chờ Thượng Quan Lăng mở miệng liền về hướng cửa viện.

      Thượng Quan Lăng nhìn thấy bóng lưng của nàng rời khỏi, gân xanh trán nổi lên nàng dám như vậy! Hồng hạnh xuất tường bị bắt được, ngờ câu giải thích cũng có, còn rời giống như là cây ngay sợ chết đứng!

      Âu Dương Mặc nhìn vẻ mặt có chút hung dữ của , dè dặt hỏi,” Lăng…Ngươi có phải hay nàng?”

      Thân thể Thượng Quan Lăng đột nhiên chấn động, xoay qua quát , “Ngươi tầm bậy cái gì đó?” Sau đó liền xoay người bối rối chạy .

      Nhìn bóng lưng hoảng hốt của , trong mắt Âu Dương Mặc tràn đầy lo lắng, Lăng cuối cùng cũng có cách nào bỏ thù hận xuống, lại vẫn cứ động tâm với nữ nhi của Thủy Hằng, nếu cố chấp như vậy, sợ rằng cuối cùng bản thân bị tổn thương…
      Last edited by a moderator: 3/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: thầm giúp đỡ.

      Editor: zNguyệt Tiếu.

      Ánh Trăng lờ mờ, bóng đen chợt loé lên, nhàng đáp xuống nóc nhà, bàn tay trắng nõn bé cẩn thận lấy mảnh ngói nóc nhà ra, nhìn xuống dưới.

      Trong phòng chỉ có ba người, trừ người ngồi phía sau bàn đọc sách là Thượng Quan Lăng, còn có người mà ban ngày nàng gặp – Âu Dương Mặc và nam tử khác.

      “Vương gia, thời cơ chín muồi, là lúc chúng ta hành động!” ra cả Diệp Quốc vốn nằm trong tay của Thượng Quan Lăng, chỉ còn việc phế hoàng đế, danh chính ngôn thuận lên ngôi.

      Âu Dương Mặc mở miệng , “Nhưng mà phải xài lý do gì?” Tên hoàng đế bên kia vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu lộ ra bất cứ nhược điểm gì, sợ rằng thể dễ dàng giải quyết.

      Tiếp theo cả thư phòng chìm trong im lặng, dường như cũng suy nghĩ, Âu Dương Mặc nghiêm túc được chút, liền trở lại vẻ mặt cười đùa, “Tốt nhất là hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!”

      Thượng Quan Lăng liếc cái, lạnh lùng , “Đừng quên, còn có hai hoàng tử!” Cho dù hoàng đế chết, cũng chưa tới phiên lên ngôi!

      “Ách…Hay là bắt để lại chiếu thư truyền ngôi?”

      “Mặc!” Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Lăng quét về phía , “Ta ngờ rằng ngươi lại ngu ngốc như vậy !” Hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, lại còn để lại chiếu thư truyền ngôi cho , hơn nữa vị hoàng đế này còn có hai hoàng tử, lại là hoàng đế trẻ tuổi, ai nhìn cũng biết là ra tay!

      Âu Dương Mặc cười hì hì, “Chỉ đùa chút thôi! Sao lại nghiêm túc như vậy!” ngờ tên núi băng này nóng giận lại phiền như vậy!

      Thượng Quan Lăng xoa xoa trán, “Hôm nay cứ như vậy trước !”

      Nam tử kia chào cái, lẳng lặng lui ra ngoài, Âu Dương Mặc cũng nằm xuống giường êm, bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, quan sát Thượng Quan Lăng hồi lâu, đột nhiên mở miệng , “Lăng, ngươi hình như cũng muốn gấp gáp!”

      Thượng Quan Lăng nhắm mắt nghĩ ngơi, để ý tới lời của , tinh quang trong mắt Âu Dương Lăng chợt loé lên, gắt gao nhìn chằm chằm vẽ mặt của , tiếp tục mở miệng, “Bởi vì Thuỷ Nguyệt Linh?” Trong nháy mắt liền nhìn thấy thân hình cứng ngắc, trong lòng hiểu , “Ngươi trốn tránh!”

      nóc nhà, Thuỷ Nguyệt Linh nhìn vẻ mặt chút cảm xúc của người kia, trong lòng cũng nghĩ, khi lên ngôi, chắc chắn tiêu diệt Thuỷ gia, vậy nàng…
      Ánh mắt của nàng trở nên phức tạp, mủi chân nhún , lắc mình cái liền biến mất…

      Đột nhiên Thượng Quan Lăng mở mắt ra, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Âu Dương Mặc, “Ta nhất định diệt trừ Thuỷ gia, Thuỷ Nguyệt Linh cũng ngoại lệ!” Mỗi người ở Thuỷ gia đều đáng chết, bởi vì bọn họ thiếu nợ !

      Âu Dương Mặc cau mày, trong lòng thở dài, cho cùng Thuỷ Nguyệt Linh cũng là vô tội!

      “Chủ tử!” Độc Hàn lo lắng nhìn Thuỷ Nguyệt Linh, đêm nay nàng luôn ngẩn ngơ, rất nghi ngờ những gì nãy giờ nàng đều nghe thấy.

      Thuỷ Nguyệt Linh hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, im lặng chút, dường như vừa mới quyết định chuyện gì, nhìn về phía , mở miệng , “Hàn, ta muốn có bản đồ của hoàng cung Diệp Quốc!”

      Trong triều đình, Thượng Quan Văn ngồi ghế rồng, sắc mặt có chút tái nhợt, hô hấp khó khăn, ánh mắt có chút ngây dại, giống như người bị bệnh nặng.

      Sắc mặt của chúng đại thần đều đồng nhất, trong lòng cũng rối rít suy đoán, ít người biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Thượng Quan Lăng, hiển nhiên là có chút hoài nghi đối với .

      Vẻ mặt của Thượng Quan Lăng vẫn thay đổi, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ, đúng lúc này Thượng Quan Văn lại lên tiếng, “Trẫm đột nhiên bệnh nặng, thái y cũng có biện pháp chữa trị, sợ rằng sống được lâu nữa!”

      Lời này vừa ra, giống như quăng xuống trái bom, chúng thần sợ hãi quỳ xuống, Thượng Quan Văn phất tay cái, ý bảo bọn họ nên cắt đứt lời của , thở dốc chút, tiếp tục , “Hai vị còn hiểu chuyện, nếu lỡ trẫm có chuyện gì bất trắc, ngôi vị hoàng đế truyền cho Lăng Vương!”

      Mọi người liền kinh ngạc, tầm mắt tới tấp rơi vào người của Thượng Quan Lăng, có hoài nghi, có kính sợ, có sợ hãi.

      Vẻ mặt Thượng Quan Lăng vẫn như cũ, nhưng trong lòng kinh ngạc dứt, huynh đệ bọn họ vẫn như nước với lửa, cho dù đột nhiên bệnh nặng, sắp qua đời, đúng lý ra Thượng Quan Văn cũng bao giờ truyền ngôi vị hoàng đế cho , huống chi còn có hai vị hoàng tử, tuy rằng còn , nhưng Đại hoàng tử thông minh hơn người, đào tạo thêm chút, sau này chắc chắn vị minh quân* ( vua tốt).

      “Xin bệ hạ nghĩ lại!” Thượng Quan Lăng dĩ nhiên rất vui vẻ, nhưng mà trong lòng những người của phe phái Thượng Quan Văn nghi ngờ, nhất trí cho rằng, nhất định là do Thượng Quan Lăng làm gì đó.

      long sàn*(giường của vua), Thượng Quan Văn lẳng lặng nằm đó, có vẻ rất là suy yếu, Thuỷ Doanh Doanh lo lắng hỏi, “Thái y, bệ hạ sao rồi?”

      Thái y thở dài tiếng, lắc đầu cái, “Vi thần cũng nhìn ra được bệ hạ bệnh gì, nhưng theo thể trạng của bệ hạ cho thấy, cũng chỉ có thể sống tối đa ba tháng!”

      “Ngươi gì?” Thuỷ Doanh Doanh tức giận nhìn chằm chằm thái y quát.

      Thái ý “bịch” tiếng quỳ xuống, “Hoàng hậu nương nương tha mạng, vi thần chẳng qua là ! Bệ hạ …”

      “Cút!” Thuỷ Doanh Doanh quên duy trì dáng vẻ đoan trang, đá cước vào người thái y, nhìn thái y vội vàng chạy ra ngoài, Thuỷ Doanh Doanh ngồi ngã mặt đất, tại sao lại như vậy? Nàng mới vừa lên làm hoàng hậu, sao bệ hạ lại chết?

      “Khụ Khụ…” Thượng Quan Văn ho khan cái.

      “Bệ hạ…” Thuỷ Doanh Doanh vội vàng bò lên giường, khóc lóc , “Bệ hạ… Bệ hạ ngươi thể có chuyện gì nha! Nếu có ngươi ở đây, ta với hài tử phải làm sao giờ?” Vừa , vừa kéo tay Thượng Quan Văn đặt lên bụng bẳng phẳng của mình.

      Nhưng mà Thượng Quan Văn chỉ ngây ngốc nhìn nàng, dường như hoàn toàn nghe nàng cái gì!

      “Bệ hạ…” Nhìn Thượng Quan Văn cả người mệt mỏi, hai mắt lại từ từ nhắm nghiền, trong mắt Thuỷ Doanh Doanh loé lên vẻ kiên định, nàng rất vất vả mới có thể ngồi lên được ngôi vị hoàng hậu này, nàng thể buông ra dễ dàng như vậy!

      “Lăng, ngươi Thượng Quan Văn sắp chết? Hơn nữa còn chính miệng muốn truyền ngôi cho ngươi?” Vẻ mặt của Âu Dương Mặc giống như gặp quỷ, lẩm bẩm , “Lời của ta linh như vậy sao?”

      “Xem ra là có người thầm trợ giúp Vương gia!” nam tử khác mở miệng.
      Thượng Quan Văn gật đầu cái, nhìn về phía hỏi, “Mặc Thành, ngươi có thấy nghi ngờ ai ?”

      Tô Mặc Thành cau mày suy nghĩ lát, lắc đầu cái, “Vi thần cũng đoán ra, nhưng mà nhìn tình hình tại của Thương Quan Văn, có thể là bị trúng thuốc, mặc dù vi thần chưa từng nghe qua dược vật thần kỳ như vậy, nhưng dị sĩ tài giỏi trong chốn giang hồ rất nhiều, có lẽ là nhân vật thần bí trong giang hồ tạo ra!”

      “Người trong giang hồ? Tại sao muốn giúp Lăng?”

      ai thèm để ý đến , nếu bọn họ biết, còn ở chổ này suy đoán lung tung sao? Âu Dương Mặc sờ sờ lỗ mũi, cũng biết bản thân hỏi hơi bị nhiều!
      Last edited by a moderator: 10/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Nhịp Tim

      Editor: zNguyệt Tiếu.

      Thượng Quan Lăng lẳng lặng ngồi ở bàn đọc sách, hai mắt nhắm lại, giống như là ngủ thiếp .

      “Biểu ca…” Dịu dàng khẽ gọi, Lăng Mạn Điệp đưa tay xoa vai , “Sao còn chưa nghĩ ngơi?”

      Thượng Quan Lăng mở mắt ra, kéo nàng vào trong ngực, “Biểu ca…” Môi đỏ mọng chủ động hôn lên đôi môi mỏng của , nhưng mà đợi hồi lâu cũng thấy đáp lại, “Biểu ca?”

      Thượng Quan Lăng dường như mới hồi hồn, nhìn nàng chút, “Điệp nhi, nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước, ta còn số việc phải giải quyết!”

      “Ta…” Lăng Mạn Điệp mặc dù tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời gật đầu, “Được, nhưng chàng cũng đừng làm việc quá sức!”

      Thượng Quan Lăng yên lòng gật gật đầu, Lăng Mạn Điệp cúi đầu ra khỏi thư phòng, trong lòng dâng lên chút bất an, trong khoảng thời gian này biểu ca và nữ nhân kia quá gần gũi, mặc dù biểu ca là chỉ dò xét mục đích của nàng ta, nhưng mà gần đây thái độ của biểu ca đối với nàng ngày càng lạnh nhạt, làm cho nàng nhìn được mà lo lắng!

      Tròng mắt thâm thuý nhìn về phía cửa đóng chặt, nhìn ra được suy nghĩ gì, im lặng hồi lâu, Thượng Quan Lăng đột nhiên đứng dậy ra ngoài.

      “Hàn, gần đây cần phải chú ý nhiều đến động tĩnh của triều đình!”

      “Dạ!”

      “Chuyện ta kêu ngươi làm, thế nào rồi!”

      “Rất thuận lợi, có Diêm La Điện giúp đỡ, muốn phát triển thế lực cũng gặp nhiều khó khăn…”

      Thuỷ Nguyệt Linh đột nhiên ngồi thẳng người, cắt đứt lời của , “Có người tới, ngươi trở về trước !”

      Độc Hàn có chút nghi ngờ, chưa nghe được có người đến gần nha! Nhưng mà vẫn gật đầu cái, từ cửa sổ bay ra ngoài.

      Thuỷ Nguyệt Linh thong thả ung dung nằm giường, lát sau, tiếng bước chân dừng lại, Thượng Quan Lăng đứng cách giường mấy bước nhìn người ngủ say giường, tâm trạng rối hỗn loạn, nếu ngươi phải là nữ nhi của Thuỷ Hằng, có lẽ…

      Từ từ đến gần người nằm giường, đưa tay xoa gương mặt xinh đẹp của nàng, hàn khí người dần dần giảm xuống, mặt lộ vẻ dịu dàng, bản thân cũng chưa từng phát .

      Ngón tay xoa xoa mặt nàng, mang theo chút dịu dàng, êm ái làm lòng của nàng vốn bình tĩnh như nước hồ thu, lơ đãng xuất tia rung động, Thượng Quan Lăng nhàng vén chăn nằm vào, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại.

      Nhiệt độ người có chút thấp, lành lạnh như băng, nghe thấy hơi thở vững vàng của , Thuỷ Nguyệt Linh mới mở mắt ra, tầm mắt rơi khuôn mặt tuấn, duỗi ngón tay nhàng vuốt cặp lông mày nhíu lại của , ánh mắt có chút phức tạp, lẩm bẩm , “Thượng Quan Lăng…”Nàng…Cuối cùng cũng động tâm rồi!

      Thuỷ Nguyệt Linh lẳng lặng nhắm mắt đến trời sáng, nàng có thói quen ngủ bên cạnh người khác, cảm giác được người bên cạnh có động tĩnh, nàng vẫn mở mắt ra như cũ, cho đến khi Thượng Quan Lăng khỏi, nàng mới miễn cưỡng ngồi dậy.

      Nhìn bức rèm treo đung đưa dường như suy nghĩ gì đó, nếu có xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Thượng Quan Lăng chỉ cần chờ ba tháng sau là có thể lên ngôi, hoàng đế…

      Kéo miệng cong , nụ cười lại mang theo chút mĩa mai, nàng trở nên đa sầu đa cảm từ lúc nào vậy?

      “Mỹ nhân, nhớ ta ?” Âu Dương Mặc lần thứ hai xuất dưới tàng cây hoa đào, trêu chọc hỏi nàng.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhàn nhạt liếc cái, khẽ vuốt ve hoa đào xinh đẹp nở rộ, nàng biết bọn họ điều tra người thần bí, có điều nàng hề lo lắng bọn họ điều tra ra được bất cứ gì.

      “Âu Dương Mặc, cẩn thận Thuỷ Hằng chút!” Thuỷ Hằng gần đây có vài hành động, nhưng mà nàng đoán ra muốn làm gì, cái lão hồ ly đó, dường như nàng xem thường rồi!

      Trong lòng Âu Dương Mặc cả kinh, tinh quang trong mắt chợt loé lên, “Tại sao ngươi với Lăng?”

      Thuỷ Nguyệt Linh khẽ cười nhìn về phía , “Ngươi nghĩ tin ta sao?” Cặp mắt của nàng híp lại cái, tiếp tục , “Ta phủ nhận Thượng Quan Lăng khôn khéo cơ trí, nhưng mà những chuyện liên quan đến Thuỷ Hằng, vĩnh viễn bao giờ phán đoán bằng lý trí được!”

      Âu Dương Mặc đùa giỡn cười , “Ngươi dường như rất hiểu !” Cẩn thận quan sát nàng, hỏi, “Ngươi ?”

      Lấy đoá hoa đào xuống, đưa tới chóp mũi ngửi , Thuỷ Nguyệt Linh nhàn nhạt trả lời, “Cứ xem như là vậy !”

      Âu Dương Mặc nhíu mi, “Cái gì gọi là cứ xem như?”

      Bóp nát đoá hoa tay, trong mắt Thuỷ Nguyệt Linh chợt loé lên ánh sáng , “Ta thừa nhận có động tâm đối với , nhưng cũng phải là phải thể!” Ý thức tự chủ phòng vệ của nàng quá mạnh mẽ, thể hoàn toàn mở rộng cánh cửa lòng, biết rằng duy trì thích bị tổn thương nhưng cũng tới nỗi thể , do lúc trước nàng là sát thủ nên đó ảnh hưởng còn lưu lại, có thể bị thương, nhưng tuyệt đối thể để mất mạng sống!

      “Phải ?” Dĩ nhiên Âu Dương Mặc cũng quá tin tưởng những gì nàng , lấy kinh nghiệm của , nữ nhân khi gặp được người đàn ông mình vì họ mà phấn đấu quên mình, bây giờ lập trường của nàng ràng là đứng ở phe của Lăng, ngay cả cha ruột nàng cũng bán đứng, nàng còn muốn chứng minh bản thân thương Lăng quá nhiều hay sao?

      Thuỷ Nguyệt Linh chỉ cười trả lời, nàng cần thiết phải giải thích cho nhiều như vậy.

      Ra khỏi Đào viện, lại gặp Triển Tuyết Nhạn nhìn nàng bằng ánh mắt có ý tốt, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, dựa vào tính tình của nữ nhân này, thể nào chờ cơ hội để khi dễ nàng.

      Trong mắt xẹt qua nụ cười, nàng dạy dỗ nữ nhân này chút, để cho nàng ta từ nay về sau dám quấy rầy nàng!

      Triển Tuyết Nhạn tức giận tới, bước chân ngừng, hung đụng vào người Thuỷ Nguyệt Linh, ánh mắt Thuỷ Nguyệt Linh chợt loé lên, khoé mắt liếc về phía cánh cổng vòm tròng cách đó xa, nàng lảo đảo lui về sau hai bước rồi ngã đất, hôm nay coi như nữ nhân này tránh được kiếp!

      “Ngươi đứng kiểu gì vậy, ! Có phải ngươi cố ý đụng trúng ta hay ?” Triển Tuyết Nhạn hung hăng chỉ vào Thuỷ Nguyệt Linh ngồi đất mà quát.

      Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy có chút buồn cười, tại bộ dạng của nàng như vậy ai tin tưởng nàng cố ý đụng Triển Tuyết Nhạn chứ, ngay cả hãm hại người ta như thế nào nữ nhân này cũng biết?

      “Tuyết Nhạn muội muội…”

      Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn xinh đẹp tới, mắt to mũi cao, da trắng tóc đen, dáng người hoạt bát, người tản ra loại khí chất phong tình khó tả.

      Lăng Mạn Điệp…Hèn gì Thượng Quan Lăng lại cưng chiều nàng đến vậy! Mi mắt buông xuống, làm cho người ta thấy cảm xúc trong mắt nàng.

      Lăng Mạn Điệp nhìn về phía đất, ánh mắt chợt loé lên, dịu dàng đỡ nàng dậy, quan tâm hỏi, “Vương Phi sao rồi, có bị thương ?”

      Thuỷ Nguyệt Linh sợ hãi tránh né bàn tay của nàng, giọng , “Ta… sao!”

      Triển Tuyết Nhạn hừ lạnh tiếng, xinh đẹp cười , “Mạn Điệp tỷ tỷ…” Nụ cười kia đầy giả tạo vậy mà Lăng Mạn Điệp dường như có phát , dịu dàng gật đầu cái.

      “Nếu có gì… Ta về trước…” Lăng Mạn Điệp nhìn dáng vẻ yếu đuối của nàng, dường như có điều gì đó suy nghĩ, Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu lên dè dặt nhìn nàng cái, xoay người rời .

      Xem ra người có lòng dạ khó lường phải là Lăng Mạn Điệp mới đúng, Triển Tuyết Nhạn thể nào là đối thủ của nàng được, nếu phải Triển Ưng cầm binh quyền trong tay, sợ rằng Lăng Mạn Điệp ở trong Vương phủ này cũng tha cho nàng.
      Last edited by a moderator: 10/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Cái gọi là phản bội.

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Thuỷ Nguyệt Linh nhắm mắt ngồi thiền, đột nhiên nàng mở mắt ra, phất tay bỏ kết giới, chỉ chốc lát sau, Thượng Quan lăng liền vào, nhìn nàng cái, nhàn nhạt hỏi, “Người vừa đến đào viện?”

      “Ừ.”

      Giọng mặn nhạt làm trong lòng Thượng Quan Lăng sinh ra chút lửa giận, “Ngươi lại đến đó làm gì?” Bởi vì Mặc sao? biết Mặc luôn luôn được nữ nhân mến, nàng cũng ngoại lệ sao?

      “Hoa đào ở đó rất đẹp!” Giọng vẫn bình thản như cũ, tròng mắt đen thâm thuý của Thượng Quan Lăng dính chặt người nàng, nhưng mà vẫn nhìn lời của nàng hay là giả, trong lòng khỏi có chút phiền não.

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn , đột nhiên cười , “Ngươi ở đây tức chuyện gì?”

      Thượng Quan Lăng có chút hốt hoảng khi nhìn thấy nụ cười của nàng, trong trí nhớ chưa từng nhìn thấy nụ cười của nàng, giống như bị mê hoặc, từ từ đến gần nàng, mắt thấy sắp hôn vào môi nàng, Thuỷ Nguyệt Linh đột nhiên nghiêng đầu né tránh.

      Mi mắt của Thượng Quan Lăng cụp xuống, vẻ mặt có chút lạnh lùng.

      “Lăng…” Âu Dương Mặc đột nhiên xông vào, thấy tư thế mập mờ của bọn họ, khỏi sửng sốt chút, sau đó lo lắng , “ có chuyện xảy ra!”

      Thượng Quan Lăng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của , khỏi cau mày, vừa ra ngoài vừa , “ tới thư phòng chuyện!”

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn bóng lưng rời của , ánh mắt có chút phức tạp, nhanh chóng đăng cơ làm hoàng đế, coi như nàng , cũng để bản thân phải chịu uỷ khuất mà phải chia xẻ người đàn ông với đám nữ nhân, mà nàng cũng thừa biết, Thượng Quan Lăng thể giải tán hậu cung của vì nàng, mặc dù nhìn bề ngoài là vì báo thù, nhưng trọng lượng của nữ nhân ở trong lòng hoàn toàn thể so sánh với giang sơn này, sau lưng của phi tử ở hậu cung là thế lực triều đình, vị hoàng đế giỏi, sao có thể vì nữ nhân mà để mất thế lực ở triều đình, hơn nữa còn có Lăng Mạn Điệp, cười khổ tiếng, bởi vì thấy quá ràng, cho nên nàng biết đoạn tình cảm này có kết quả, giúp bước lên ngôi vua sau đó nàng liền rời !

      “Chủ tử!”

      “Hàn!” Thuỷ Nguyệt Linh biến sắc, “Chuyện gì xảy ra?” Nếu có chuyện gi nghiêm trọng, đến tìm nàng vào ban ngày!

      “Thuỷ Hằng ăn cắp binh phù của Lăng vương!”

      Binh phù*(lệnh bài để điều khiển quân lính)? nửa quân số ở Diệp Quốc là ở tay của Thượng Quan Lăng, mà nửa binh lực này là của Lăng Thiên, Triển Ưng, Thượng Quan Lăng mỗi người giữ phần, tại Binh phù của Thượng Quan Lăng rơi vào tay của Thuỷ Hằng, Thượng Quan Lăng dĩ nhiên nằm ở thế yếu hơn, mặc dù chính miệng Thượng Quan Văn là truyền ngôi lại cho Thượng Quan Lăng, nhưng nếu Thuỷ Hằng có hành động thuyết phục Thượng Quan Văn tạo phản

      Cặp mắt của Thuỷ Nguyệt Linh híp lại, mặc dù thể khinh thường Thuỷ Hằng, nhưng Thượng Quan Lăng cũng ngu ngốc đến nỗi để Thuỷ Hằng ăn cắp vật quan trọng như vậy, chẳng lẽ có nội gián?

      “Hàn…” Khẽ vuốt mu bàn tay của mình, Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn , “Muốn đem binh phù trả về vị trí cũ, đối với ngươi mà cũng có khó đúng ?” Mặc dù võ công của Độc Hàn bằng nàng, nhưng cũng đứng nhất nhì giang hồ, còn tại sao lúc đầu bị thương nặng như vậy, , Thuỷ Nguyệt Linh cũng hỏi.

      Thuỷ Nguyệt Linh đối với Độc Hàn là tin tưởng, đó là loại trực giác, trực giác cho nàng biết phản bội nàng, mặc dù nàng cũng hiểu lắm vì sao lúc đầu lại dễ dàng đồng ý trở thành thuộc hạ của nàng.

      “Dạ!”

      Thuỷ Nguyệt Linh ngồi lát, sau đó nằm xuống giường, ngừng suy nghĩ, chỉ lát sau, tiếng hít thở nhè kéo dài, ràng là ngủ, ai bảo buổi tối nàng ngủ đủ!

      Bên trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, giống như chỉ còn lại tiếng hít thở, thanh gì cũng biến mất, Thuỷ Nguyệt Linh dường như ngủ được yên ổn, lông mày nhíu lại, ngay cả trong giấc mơ cũng có vẻ ưu buồn, nốt ruồi son trán loé loé, dường như chỉ là ảo giác, nhưng mà nhìn kỹ lại, liền thấy lông mày của nàng từ từ thả lỏng, khoé miệng giơ lên độ cong ràng.

      “Ngươi cái gì?” Thượng Quan Lăng giận dữ quát, hàn khí người toả ra bốn phía, ánh mắt mang theo sát ý ra ngoài.

      “Lăng! Ngươi bình tĩnh chút!” Âu Dương Mặc liền vội vàng kéo lại, biết chắc chắn Thượng Quan Lăng nghi ngờ Thuỷ Nguyệt Linh, nhưng mà theo quan sát của , thể xảy ra chuyện Thuỷ Nguyệt Linh phản bội Lăng.

      Thượng Quan Lăng hất tay của ra, thân sát khí về phía Mộng U Các, chân mày của Âu Dương Mặc nhíu chặt, Thuỷ Nguyệt Linh sai, bất cứ chuyện gì liên quan tới Thuỷ Hằng, Lăng mất lý trí, chuyện năm đó vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng !

      Thượng Quan Lăng nhìn người ngủ giường, trong lòng tràn ngập tức giận, lại muốn giữ nàng lại, là buồn cười, thiếu chút nữa quên mất, nàng là con của Thuỷ Hằng, là thù nhân của !

      “Xẹt…rẹt!” Xé rách quần áo của người ở giường, giống như sư tử giận dữ, đè lên người nàng, hung hăng gặm cắn da thịt trắng như tuyết của nàng.

      Thuỷ Nguyệt Linh bị làm cho giật mình tỉnh giấc, lại thấy ràng tình cảnh trước mắt, thân thể run run, trong mắt ngưng tụ nước mắt, “Vương...Vương gia…”

      Thượng Quan Lăng nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng, mỉa mai cười, “Sao nào? Còn giả bộ?” Kéo hai chân của nàng ra.

      muốn!” Thuỷ Nguyệt Linh hét chói tai, trong mắt đều là hoảng sợ, Thượng Quan Lăng hừ lạnh tiếng, eo ếch động cái, “A…Đau quá… ra ngoài…” Nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng, trong mắt Thượng Quan Lăng tràn đầy vẻ lạnh giá, điên cuồng va chạm vào bên dưới của nàng, tay kéo tóc nàng, giọng đầy căm hận mắng, “Tiện nhân…dám phản bội ta!”

      Thuỷ Nguyệt Linh khóc thút thít, “ có…Ta có…”

      có?” Cúi đầu cắn dùng hết sức lực cắn ngực trắng noãn của nàng, trong miệng liền có mùi máu tươi, mặt Thượng Quan Lăng càng thêm điên cuồng, trong mắt của tràn đầy tia máu, “Vậy ngươi ta nghe xem, tại sao binh phù của ta lại nằm trong tay Thuỷ Hằng?”

      biết…Ta biết… đau quá! Cầu xin ngươi… Tha cho ta …”

      “Tha cho ngươi? Có can đảm phản bội ta nên cầu xin tha thứ!” Thượng Quan Lăng thô bạo lật người nàng lại, từ phía sau đâm vào, bởi vì nhìn gương mặt xinh xắn đẫm nước mắt của nàng, đau lòng! Cũng bởi vì vậy, mà lại càng tức giận hơn, lửa giận trong lòng tiếp tục cháy, cũng biết là vì nàng hay vì bản thân , động tác càng thêm thô bạo, dường như muốn xé rách người ở dưới thân mới cam tâm.
      Last edited by a moderator: 11/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :