1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khí phụ trọng sinh: Đích nữ đấu trạch môn(TS,XK)(c123) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43 : Phong ba độc xà ( 5 )

      Tô Duệ cũng biết ý tứ của nàng , chính là để cho vì nàng xuất đầu lộ diện, liếc nhìn Tống thị bên cạnh , Tô Duệ cũng vô pháp đem những lời này ra, dù sao, nhiều nữ nhân như vậy nhưng chân chính vì sinh dưỡng cũng chỉ có Tống thị, huống chi, Tống thị vẫn là chính thê nguyên phối , ở trước mặt nhiều người như vậy , nào có khả năng ả thiếp thất lại làm cho Tống thị bị mất mặt chứ.

      "Lão gia, nô tỳ là oan uổng ." đứa nha hoàn trong số đó đột nhiên lên tiếng biện bạch, nhất thời xoay chuyển thế cục, tnha hoàn kia nghẹn ngào thanh : "Nô tỳ mỗi ngày đều vào giờ này chọn mua thức ăn , cũng biết người nào lòng dạ đen tối , nhưng lại đem rắn đặt ở trong giỏ rau xanh của nô tỳ , càng ngờ là con rắn kia cư nhiên bò ra, còn thiếu chút nữa hại tiểu thư. Việc này cùng nô tỳ điểm quan hệ cũng có."

      Tô Duệ nghe vậy, chau mày, hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì chứng minh rắn này là người khác thả ?" Nha hoàn này hiểu quy củ, còn có hỏi, nàng ta tự động xen mồm vào.

      Ả nha hoàn kia nghe vậy, thân mình khẽ run hồi, sau đó quỳ dập đầu : "Lão gia, nô tỳ là oan uổng, là oan uổng."

      "Ninh ma ma." Tống thị đột nhiên lên tiếng : "Nha hoàn này ở đây bao lâu rồi ?"

      "Cũng được ba năm ." Ninh ma ma đáp: "Nghe từ trước đến này cũng đều chưa có làm ra sai xót gì, trong nhà có mẹ già, hàng năm triền miên giường bệnh, nha hoàn này rất hiếu thuận, lúc bị bán vào, là tự mình đem tự cái bán thân cho người môi giới."

      Tô Duệ vừa nghe, nhất thời mềm lòng xuống , sắc mặt có hơi dịu : "Cẩn thận đem chuyện tình ngày hôm qua của người ràng."

      Nha hoàn kia vừa nghe, vội vàng đem mọi việc trải qua ra, cuối cùng còn : "Nô tỳ là nhất thời hồ đồ, nghĩ kiếm chút tiền để gửi cha mẹ xem bệnh, ai biết, cư nhiên xảy ra sai sót như vậy ."

      Nha hoàn kia là phụ trách đem thực ăn được lựa chọn do người cung cấp thức ăn đưa tới đến phòng bếp , hai lần liền trở nên thông thạo , liền cùng người cung cấp thức ăn có chút quen thuộc, liền tiện thể giúp nàng đem đến ít bột nước yên chi (*son), nàng lại qua tay bán lại cho các nha hoàn khác, có đôi khi, cũng giúp bọn nha hoàn đem đồ thêu nhờ người cung cấp thức ăn bán hộ. Ngày hôm qua, nàng vẫn đúng giờ như mọi ngày chọn đồ ăn, thuận tiện cũng đem phấn nước yên chi mà các nha hoàn khác cầu, đường đưa qua, sau lại đến phiên Tây Khóa viện , lại xảy ra chuyện.

      Nguyên lai, nàng trước kia giúp tiểu nha hoàn tây khóa viện mua bột yên chi căn bản phải là loại mà tiểu nha hoàn này muốn , chẳng những nhanh phai màu, còn thường xuyên vón thành mảng, tiểu nha hoàn ngăn nàng ta lại đòi lí lẽ, mới đầu nàng tin chính mình xảy ra sai lầm như vậy, cứng rắn chịu thoái nhượng, sau lại thấy canh giờ bị kéo dài quá lâu, có biện pháp, đành phải với tiểu nha hoàn rằng ngày khác đưa hộp khác cho nàng , tiểu nha hoàn này mới bỏ qua. Ai biết, còn ra hai bước, bụng nàng đột nhiên thoải mái, vì thế nàng vụng trộm chạy đến trong bụi cỏ giải quyết, sau khi ra , liền phát giỏ rau của chính mình thấy đâu cả . Dọc theo đường lá rau rơi lại, nàng ta theo đến trong vườn, phát giỏ ra ở trong góc hẻo lánh của khu vườn, nàng ta chuẩn bị xách giỏ rau , lại bị Ninh ma ma bắt lại, sau đó Ninh ma ma còn ở trong giỏ của nàng phát lá rau bị rắn cắn qua , cả người nàng là miệng cũng ràng.

      "Vậy các ngươi ở trong vườn làm cái gì?" Tô Duệ xoay mặt hỏi hai cái nha hoàn khác, : "Chắc thể khéo như vậy, đều bị người ta dụ đến trong vườn ?"

      Trong đó đứa nha hoàn tuổi còn sợ hãi : "Là Lục di nương phân phó nô tỳ, vào trong vườn hái mấy đóa mẫu đơn." Các di nương khác nghe vậy, đều nhìn về phía Tống thị, quả nhiên, ở mặt Tống thị nhìn thấy tia vui.

      đứa nha hoàn là do Lục di nương mua đến, cũng tiếp lời : "Nô tỳ là đến phòng bếp, bưng tổ yến cho Lục di nương ." xong, nước mắt liền rơi xuống . Bộ dáng thập phần ủy khuất.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44 : Phong ba độc xà ( 6 )

      Tô Duệ rũ mắt xuống, khỏi thầm than, là ai có thủ đoạn như vậy , có thể ở thời điểm hai nha đầu Tây Khóa viện đều ở trong vườn xuống tay ám hại nữ nhi đây? Tầm mắt tự chủ được liếc về phía Tống thị, Lục di nương vừa tới trong phủ lâu, nhất đinh thể biết được thô sử nha hoàn trong phòng bếp thấm tự làm mua bán, cũng có khả năng đúng mức vận dụng thiên thời địa lợi, ở thời cơ thích hợp thời cơ làm bị thương nữ nhi, càng thể ngu dốt như vậy, làm cho nha hoàn trong viện của chính mình nghênh ngang xuất ở trong vườn.

      Tống thị nhận thấy được ánh mắt của Tô Duệ , trong lòng khỏi thầm than, quỷ kế này, vốn nghĩ muốn làm cho nàng và Lục di nương đánh nhau, nay xem ra, cũng là hướng về phía nàng và lão gia mà đến.

      Liên hoàn kế này,người thiết kế ra cực vì thông minh, đầu tiên là làm cho nữ nhi bị thương, thúc đẩy chính mình đánh mất lý trí, tiếp theo đó, xuất của nha hoàn theo Lục di nương ở trong vườn, làm cho trong lòng nàng đối với Lục di nương nổi lên oán hận chi tâm. Nếu như chính mình liều lĩnh xông tới Tây Khóa viện cùng Lục di nương tranh chấp , vậy khó tránh khỏi có lúc sai bước , cái thai của Lục di nương, chỉ sợ cũng giữ được. Cho dù những tính toán trước đây đều thất bại , do lão gia đến thẩm tra xử lí, cuối cùng, lão gia hoài nghi Lục di nương, chỉ cho rằng người có năng lực bố trí trừ bỏ nàng, rất khó có nhân tuyển thứ hai .

      Nghĩ đến đây, Tống thị trong lòng phát lạnh, từ khi nào trong Tô phủ lại xuất kẻ che giấu tâm địa rắn rết như thế?

      "Ngũ di nương, sao người lại tới đây?" Nghe được thanh của bà tử ngoài cửa, Tô Duệ và Tống thị đều có điểm ngoài ý muốn.

      Yên di nương do Bích Thủy giúp đỡ tiến vào, vừa tiến đến, nàng ta liền đối với Tô Duệ và Tống thị hành lễ. Nhìn thấy Yên di nương, Tô Duệ trong lòng biết sao lại hơn tầng cảm giác thân thiết , ôn hòa : "Thương thế của nàng còn có tốt, nên hảo hảo nghỉ ngơi , chạy đến đây làm cái gì?" xong, quét mắt về phía Tống thị , trong ánh mắt mang theo tia vui.

      "Lão gia lo lắng cho thiếp thân, thiếp thân khắc sâu trong tâm khảm." Yên di nương giả vờ bộ nhu nhược , giọng : "Thiếp thân hôm nay lại đây, là muốn với lão gia về chuyện tình ngày qua."

      Tô Duệ thấy Yên di nương nguyện ý ra , tất nhiên ngăn . cũng muốn xẽm xem, bên trong rốt cục là giở trò gì?

      Khi Yên di nương đem tình từ đầu tới đuôi kể lần, cuối cùng, cầm khăn tay khẽ lau nước mắt : "Tiểu thư khi đó rất là sợ hãi, liền chạy cũng chạy, đứng ở trong đình . Thiếp thân cũng để ý gì nhiều, nghĩ ôm lấy tiểu thư cùng nhau chạy là được, ai biết con rắn kia nhưng lại lợi hại như thế , trong nháy mắt, liền nhanh như tia chớp phóng về phía thiếp thân. Bất quá, cám ơn trời đất, tiểu thư cuối cùng vẫn là có chuyện gì."

      "Ngũ di nương có tâm ." Tống thị : "Ta cũng nghe Hổ Phách , nếu phải nhờ ngươi xả thân cứu giúp, tánh mạng của nữ nhi là khó ."

      Tô Duệ nghe qua lời của hai người , nhất thời có điểm mê mang, Tống thị cho dù muốn dùng khổ nhục kế, nhưng cũng đem kế sách ngoan độc như thế thực người nữ nhi của chính mình , nguyên lai là nghĩ, người Tống thị chân chính muốn thiết kế là Ngũ di nương, nhưng may là nữ nhi của chính mình lại ở trong đình, nhưng giờ xem ra, người thiết kế từ đầu đến cuối đều là nhằm vào nữ nhi .

      Mà Bích thủy vào cùng Yên di nương , thừa dịp lúc mọi người chú ý , thầm sử cái ánh mắt cho Ninh ma ma, Ninh ma ma nhíu nhíu lông mày, thoáng chút suy tư, : "Nếu như là có người đem rắn tiến vào, vậy nhất định có đồ bắt rắn, công cụ nhốt rắn, bằng , chỉ dựa vào tay nắm con rắn rêu rao khắp nơi , nào có đạo lý bị người phát ?"
      Chương 45 : Phong ba độc xà ( 7 )

      "Ma ma phải, rắn này nhưng là thứ mỗi người đều e sợ, ngươi nữ tử nội viện , người nào phải được nuông chiều ? Có ai dám bắt rắn, có ai dám cất giấu rắn?" Tú Cần di nương châm chọc : " đến cùng, bất quá cũng chỉ là kiếm cớ cho qua ." Mũi nhọn nhắm ngay vào Tống thị. Tú Cần di nương tuy rằng đơn thuần nhưng cũng ngu ngốc, nếu như lúc này còn mở miệng, chỉ sợ lục xét Tô phủ rồi , khi tiến hành lục xét ,của cải hồi môn của chính mình làm sao còn giấu được?
      Đại di nương cũng chính là Phương di nương nha hoàn bên người trước kia của Tô Duệ lên tiếng : "Có lẽ là do năm kia sửa vườn, kinh động đến súc sinh này, ngày thường, mọi người cũng rất ít ra vườn, tự nhiên cũng gặp loại chuyện này, nhưng tiểu thư mấy ngày hôm nay dạo thường xuyên , chừng, liền bởi vì vậy, mới đưa súc sinh này đến..."

      đến nửa, Phương di nương dừng lại . Vài vị di nương khác cũng đều phụ họa , trước kia cũng nghe chuyện như vậy phát sinh. "Nữ nhi êm đẹp , vì sao ở trong việc của mình lại chạy tới trong vườn làm cái gì?" Tô Duệ thay đổi phương hướng, với Tống thị "Nàng mỗi ngày đều nhắc tới sức khỏe của nữ nhi kém, nữ nhi thân tử cốt nhược (* thân hình yếu đuối), nay lại chạy tới trong vườn hứng gió lạnh, nàng như thế nào câu cũng ?"

      Tống thị nghe vậy, nắm chặt bàn tay giấu ở trong tay áo , mân miệng . "Việc này cứ như vậy ." Tô Duệ đột nhiên : "Ninh ma ma,tìm vài người dọn dẹp mọi nơi trong vườn, đem bọn súc sinh kia toàn bộ đánh giết . Nếu như lại xảy ra loại chuyện này, đều là do đám nô tài các ngươi làm việc ra gì. Về phần mấy nha hoàn này, trừ bỏ Hổ Phách hòa tiểu Đào, đều đuối đến trong thôn trang ."

      "Lão gia." Yên di nương muốn lại thôi, nàng lần này đến, hoàn toàn là theo ý của Tô Giáng Thần, nhớ tới đôi mắt sáng ngời kia của Tô Giáng Thần ,Yên di nương có điểm do dự , rốt cuộc có nên nghe lời của nàng ta hay .

      "Di nương, chuyện này người nếu như làm theo lời của ta , chuyện khác dám , ít nhất vị trí sau này của người ở Tô phủ cũng phải người khác có thể lay chuyển , nếu như người chịu xuất mã làm mặt đen, ta đây ngại tự thân xuất mã."Lời của Tô Giáng Thần ở trong đầu của Yên di nương càng lên ràng. Nghĩ đến đây, Yên di nương đánh bạo tiến lên : "Chuyện này, thiếp thân cũng hoài nghi qua là ngoài ý muốn,nhưng vừa rồi đường , thiếp thân gặp bà tử ở trong bụi cỏ lẩm ba lẩm bẩm , liền tiến lên hỏi thăm vài câu, kết quả liền phát cái này."
      Yên di nương ra hiệu bảo Bích Thủy lấy ra thứ gì đó được giấu ở sau người ,Bích Thủy lôi ra cái bao tải, Tô Duệ mở to miệng bao, ràng nhìn thấy cái lồng sắt được người ta thường dùng để nhốt rắn, còn có chút hùng hoàng linh tinh gì đó.

      "Mấy thứ này, đều là những thứ mà rắn kiêng kị nhất , nếu phải có người khống chế rắn, trong vườn êm đẹp làm sao có thể cất giấu con rắn?" Yên di nương : "Thiếp thân hỏi qua vị bà tử kia, bà tử kia thường ngày phụ trách quét tước vườn tược , nàng ta chưa bao giờ thấy rắn xuất qua, còn , cái bao tải này là chôn dưới đất, nếu phải do bà tử này tối hôm qua nhổ cỏ ở đó, chỉ sợ cũng lưu ý đến cái bao tải này."

      "Cho dù là như thế, cũng thể là có người muốn ám hại tiểu thư, chừng con rắn này là tự mình lén chạy đến , có lẽ, người muốn ám hại cũng phải là tiểu thư , thiếp thân ở tại Tây Khóa viện, cách vườn gần nhất." Tú Cần di nương muốn tiếp tục lại bị Tô Duệ hung hăng trừng mắt nhìn.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46 : Phong ba độc xà ( 8 )

      Đúng lúc này, Bích Thủy đột nhiên : "Lão gia, phu nhân, nô tỳ có chuyện muốn ."

      Tô Duệ ý bảo Bích Thủy tiếp, Bích Thủy chỉ vào tiểu nha hoàn Tây Khóa viện : "Túi hương của nàng ta mang có chút cổ quái."

      Sắc mặt tiểu nha hoàn trắng nhợt, : "Túi hương của nô tỳ là do chính nô tỳ tự tay thêu , làm sao có thể có điều cổ quái?"

      Bích Thủy chẳng năng gì tiến lên giựt mạnh túi hương xuống, sau đó đem túi hương xé ra, mùi hùng hoàng lập tức tràn ngập căn phòng, Tú Cần di nương lập tức lấy khăn tay che lại mũi, các di nương khác cũng đều nhảy ra khỏi chỗ ngồi . Chỉ có Tống thị hung tợn nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn : ", ngươi tiểu tiện nhân là bị người nào sai khiến?"

      Tô Duệ cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm nha hoàn kia, nàng ta vội vàng quỳ xuống dập đầu : "Phu nhân, phải nô tỳ, phải nô tỳ."

      Tô Duệ tiến lên đạp cước : "Khi đem mọi chuyện khai ra, đừng trách ta tâm địa ngoan độc."

      Nha hoàn kia bị đạp cước, ngã té mặt đất, khóc : "Nô tỳ nhất thời bị ma xui quỷ khiến, học người đánh bài, ai biết nhiều ngày vận may đều thuận, thua ít tiền, nô tỳ sợ dám với người trong nhà , liền vụng trộm tìm Lưu Văn gia , nàng ta , có chuyện muốn nô tỳ làm, làm xong , chẳng những có tiền , còn cam đoan về sau thuận buồm xuôi gió. Sau đó, nàng ta liền phân phó nô tỳ, nếu như nhìn thấy a Cửu thô sử nha hoàn trong phòng bếp , kêu nô tỳ giở trò đùa cùng nàng ta , vụng trộm đem cái giỏ rau xanh của nàng ta , thuận tiện rải lá rau, làm cho a Cửu dọc theo tung tích tìm ra được, nô tỳ nghĩ, bất quá là trò đùa , cũng có tổn thất gì nhiều, liền đồng ý, ai biết trong giỏ rau xanh cư nhiên có giấu rắn, mà túi hương của nô tỳ cư nhiên lại có hùng hoàng, đây là hãm hại, lão gia, đây là có người hãm hại nô tỳ."

      "Tìm Lưu Văn gia lại đây. Nhanh ." Tô Duệ tức giận , Ninh ma ma tiến lên : "Sáng sớm hôm nay , nô tỳ vốn có gặp qua Lưu Văn gia ."

      Tống thị cũng phụ họa : " Lưu Văn gia này, buổi sáng liền nhờ người đưa thẻ bài lại đây, là lại phát bệnh ."

      "Phát bệnh?" Tô Duệ giận dữ : "Tiện nhân này, cư nhiên dám giết hại cốt nhục Tô gia , ta quyết buông tha cho nàng ta, người đâu, nhanh , đem cái tiện nhân kia bắt đến đây."

      "Lão gia, người thể chỉ nghe lời từ phía của tiểu nha hoàn liền tin được . Tốt xấu gì Lưu Văn gia kia cũng là gia sinh tử, người cũ theo lão già ." Phương di nương chậm rãi khuyên nhủ, ai biết lời này chưa còn đỡ , vừa Tô Duệ liền càng tức giận, vỗ mạnh xuống bàn : "Mụ già kìa, ỷ vào lão thái thái ân sủng nên biết trời cao đất rộng gì rồi. Sau khi lão thái thái qua đời, ta niệm tình nàng là thị tì của lão thái thái , liền lưu lại ở trong phủ làm việc, ngày nay lá gan béo rồi , liền đến tiểu chủ tử cũng dám tính kế, cũng dám mưu hại, đúng là lật trời mà."

      Liền ngay sau đó, bà tử hoang mang rối loạn chạy vọt vào , : "Lão gia tốt rồi, lão gia tốt rồi ."

      Tô Duệ vừa nghe lời này, lỗ mũi thiếu chút nữa tức muốn lệch sang bên, cái gì mà lão gia tốt , chỉ vào bà tử kia, Tô Duệ : "Ngươi cư nhiên dám rủa ta."

      Bà tử nghe xong lời này, đánh cái giật mình, quỳ xuống : "Lão gia, nô tỳ miệng tiện, sai lời, nên đánh." Liền đánh chính mình vài cái bạt tai.

      "Được rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đáng giá ngươi như vậy vội vội vàng vàng ?" Tống thị mở miệng , bà tử này bình thường chắc làm làm hỏng biết bao nhiêu việc .

      "Lão gia, phu nhân, cái Lưu Văn gia kia treo cổ rồi." Lời của bà tử , giống như hòn đá ném xuống mặt nước khơi dậy tầng tầng lớp sóng.

      Tô Duệ suy sụp ngồi xuống ghế , : "Tại sao lại có thể như vậy?"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47 : Lương tâm phải cùng kết hợp với tâm nhãn

      "Ngươi Lưu Văn gia treo cổ chết?" Tô Giáng Thần nhướng mày hỏi, hao phí tâm tư an bài, cổ động ngũ di nương châm ngòi thổi gió, cư nhiên là phí bận hồi, bàn tay đen tối ở đằng sau chỉ sợ che giấu càng sâu .

      Hổ Phách đứng ở bên : "Đúng vậy, nô tỳ là chính tai nghe được . Lão gia còn vì chuyện này, phát hỏa hồi."

      Tô Giáng Thần nâng chén trà lên, nhàn nhạt uống ngụm trà, sau đó : "Xem ra, việc này cũng chỉ có thể dừng ở đây ."

      "Tiểu thư, Lưu Văn gia vì sao lại muốn hại tiểu thư?" Hổ Phách khó hiểu hỏi: "Nô tỳ nhìn bộ dáng bà ta, cũng giống như cái loại phụ nhân tâm địa độc ác a."

      "Tri nhân tri diện bất tri tâm. Hổ Phách, nhìn người cũng phải là chỉ nhìn bề ngoài ,có lẽ, người đối với ngươi tốt nhất, chính là người ở sau lưng muốn ám toán ngươi." Tô Giáng Thần cảm thán : "Phủ này lớn, nhưng người hơi nhiều chút liền sinh ra chuyện."

      Hổ Phách thấp giọng : "Kia cũng thể che mờ lương tâm của chính mình."
      Lương tâm?Đôi mắt Tô Giáng Thần tối sầm lại, kiếp trước nàng làm việc nơi nơi đều dựa vào lương tâm, nhưng kết quả là gì?" Hổ Phách, làm người phải có lương tâm, nhưng cũng thể có nửa điểm tâm nhãn. Nếu kẻ lương tâm bị che mờ , cưỡi lên đầu ngươi mà tác oai tác quái."

      Hổ phách năng gì, trải qua mấy ngày vừa rồi cũng xác thực dạy cho nàng điều nđó chính là thể quá yếu đuối, nhu nhược, bằng chính là tùy tiện người đều có thể đạp lên vai của nàng mà lên.

      "Tháp tháp..." Tiếng vó ngựa ngừng vọng ở bên tai, Tô Giáng Thần lặng lẽ kéo góc rèm cửa xe ngựa lên , tò mò nhìn ra bên ngoài.

      Ninh ma ma vốn nhắm mắt dưỡng thần, lại bị trận gió lạnh thổi tỉnh, thấy đầu Tô Giáng Thần sắp nhoài ra bên ngoài , nàng vội vàng đưa tay kéo Tô Giáng Thần, : "Tiểu thư, đây cũng phải là việc mà tiểu thư khuê các nên làm."

      Tô Giáng Thần mân miệng, rầu rĩ : "Từ đến lớn, ta còn qua chợ lần, nghe Hổ Phách , vô cùng náo nhiệt ."

      "Tiểu thư bậy gì vậy, chợ kia đâu phải là nơi mà người cao quý như tiểu thư người nên ." Ninh ma ma có điểm giận Hổ Phách thà, : "Nhưng người họp chợ , kia đều là ở nhưng kẻ quê mùa ở nông thôn ."

      Tô Giáng Thần ngồi thẳng mình : "Ma ma, ta chỉ là tò mò, rốt cuộc họp chợ là như thế nào ?"

      Ninh ma ma dường như là nhớ tới điều gì cái gì , vẻ mặt mang theo tia buồn bã, nàng : "Họp chợ, kỳ cũng có gì đáng tò mò . Chính là nông dân, đem những thứ chính mình trồng được hoặc làm ra được đem đến chợ bán. Người chen chúc, gót chân nối tiếp gót chân, cũng chuyển được mình."

      "Vậy những thứ trong phủ thường mua ?" Tô Giáng Thần muốn chợ nhìn xem, nhưng lời này thể thẳng ra, đánh vòng, nàng hỏi đến lai lịch các thứ ăn mặc trong phủ.

      "Những thứ dùng trong phủ , thức ăn, kia đều là từ cửa hàng có tiếng chọn mua về , làm sao phải chợ mua. Với lại, chợ cũng phải mỗi ngày đều mở, tháng cũng chỉ có hai lần như vậy. Những thứ ở chợ ,rất thô sơ, làm sao có thể đưa cho lão gia phu nhân dùng?" Ninh ma ma có chút ý nghĩ của Tô Giáng Thần , êm lành như thế sao lại hỏi đến chuyện họp chợ chứ?

      "Ma ma, người môi giới đến." Mã phu ở ngoài xe ngựa cao giọng hô lên.
      Chương 48 : Mềm nắn rắn buông

      Ninh ma ma xốc màn xe lên, giận dữ : "Tiểu thư cũng ở trong xe, ngươi hô to gọi như vậy , sợ kinh đến tiểu thư sao?"

      Ở bên cạnh gã sai vặt nghe vậy, lập tức kéo mã phu sang bên : "Ma ma ,xin người bỏ qua cho, là người thô lỗ, làm sao hiểu được quy củ của đại hộ nhân gia."

      Ninh ma ma nhìn lướt qua gã sai vặt : "Thông minh chút, đừng để cho làm hỏng việc ."

      Gã sai vặt liên thanh đáp vâng.

      Ninh ma ma cũng tiếp tục dây dưa, nhảy xuống xe ngựa, đem Tô Giáng Thần ôm xuống xe. Thoáng sửa sang lại xiêm y có chút loạn của Tô Giáng Thần , sau đó nắm tay Tô Giáng Thần hướng về phía người môi giới đến.

      Nha bà (* người buôn người ) sớm nhận được tin , liền đứng ở cửa đón Tô Giáng Thần và Ninh ma ma vào buồng trong.

      Ninh ma ma đem số người muốn mua và cầu tinh tế lần, nha bà kia lập tức liền thu xếp .

      Tô Giáng Thần dọc theo đường đều ngồi xe ngựa, hồi lâu có uống nước, miệng có chút khô , nhìn bàn có chén trà, liền tự mình rót ly trà uống.

      Nâng chung trà lên uống ngụm , Tô Giáng Thần lập tức liền phun nước trà trong miệng ra, đây là lá trà gì, thực là đắng muốn đòi mạng.

      Ninh ma ma thấy thế, trách cứ: "Nước trà của những người này , quý nhân như tiểu thư làm sao có thể uống nổi. Kia đều là để cho những hạ nhân, đám người thô lỗ uống ."
      Vừa nghĩ đến đây, Ninh ma ma có chút vui , tiểu thư là thiên kim Tô phủ , nha bà này liền an bài cho các nàng ở trong này xem người, ràng là đủ coi trọng các nàng.

      Nha bà hồi sau trở lại, liền nhìn thấy vẻ mặt vui kia của Ninh ma ma,còn vị tiểu nương bên người kia lại mở lớn đôi mắt to tròn long lanh lướt mắt nhìn chung quanh .

      "Ma ma, người ta đều cho ngươi mang đến , người cẩn thận nhìn cái?" Nha bà cẩn thận nhìn Ninh ma ma. Đối với quản bà tử của đại hộ nhân gia, các nàng làm người môi giới từ trước đến nay đều dám đắc tội .

      "Xem cái gì mà xem?" Ninh ma ma hung hăng quăng chén trà lên mặt bàn : "Đây là đạo đãi khách của các ngươi sao? Lấy loại lá trà ra gì này để hồ lộng lão bà tử như ta sao."

      Tô Giáng Thần ở bên hoảng sợ, Ninh ma ma luôn luôn ở trước mặt nàng từ mi thuận nhãn (* hiền lành) , cư nhiên cũng có mặt sắc bén như vậy . Con người a, thể nhìn vào tướng mạo bên ngoài.

      Nha bà vừa thấy thế trận này lập tức vả vào mặt chính mình bạt tai : "A, đây đều là do ta phải. Vừa rồi vội vàng chọn người cho ma ma, lại quên mất chuyện này. Đến đến, theo ta đến tây sương phòng bên kia, nước trà , điểm tâm, ta nhưng chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi ."

      Tô Giáng Thần lần đầu tiên nhìn thấy người có thể thay đổi sắc mặt nhanh như thế , vừa rồi đón các nàng tiến vào, thái độ tuy rằng cung kính, cũng giống tại hèn mọn như thế .Người này là mềm nắn rắn buông .

      Đến tây sương phòng, Tô Giáng Thần cũng nhịn được thầm than tiếng, vừa nhìn liền biết là sương phòng chiêu đãi khách quý , tường treo bức bình phong treo tinh mỹ tuyệt luân, ở góc phòng bố trí đan xen khéo leó vài cái hoa kỉ tinh xảo , phía hoa kỉ bày bình thanh hoa giá trị tầm thường, cái bàn chiêu đãi khách nhân đều là dùng gỗ tử đàn điêu khắc thành , bàn đặt hai cái ấm trà và mấy món điểm tâm tinh xảo .

      Ninh ma ma tựa hồ rất vừa lòng, với nha bà: "Lại làm mấy món tiểu điểm tâm đến, tiểu chủ tử của nhà ta chỉ sợ đói bụng rồi."

      Nha tử nghe vậy sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ , trách được bà tử này lại tức giận, nguyên lai tiểu nương mà mình xem này, nàng ta căn bản phải la cháu bà tử mà là thiên kim tiểu thư đại hộ nhân già. Vừa nghĩ như vậy, nha bà trong lòng có điểm kỳ quái, vì sao cái loại chuyện mua nha hoàn này , vị tiểu thư nhưng lại cũng theo đến.

      Nghĩ quy nghĩ, nha bà vẫn lẳng lặng lui xuống , chuẩn bị tốt chút đồ này nọ lại đây hầu hạc vị kim chủ trước mắt này.
      hjhj nam chính , nam phụ , nữ phụ đều sắp lên sàn. Mình vì tăng tốc độ edit để kịp thời phục vụ các nàng nên lời văn được chau chuốt lắm , vậy nên nếu các nàng có chút hài lòng cũng thông cảm cho mình nha! hjhj Truyện được beta lại sau khi hoàn! hehe :p
      Chương 49 : Mong muốn chuộc lại sai lầm kiếp trước

      Tô Giáng Thần ăn mấy miếng điểm tâm, cũng ăn gì thêm , Ninh ma ma phân phó nha bà đem số nữ tử tiến vào, Tô Giáng Thần cẩn thận quan sát từng người , trong lòng khỏi thầm nghĩ : "Bình nhi,Bình nhi, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?"

      Bình nhi, kỳ chính là nha hoàn khuyên can Tô Giáng Thần ở kiếp trước, sau lại bị Tô Giáng Thần bán vào thanh lâu, cuối cùng nhảy lầu mà chết . Tô Giáng Thần cảm thấy chính mình đối với nha hoàn này thua thiệt sâu nhất, mặc dù là do có người ở trong châm ngòi ly gián, mới khiến cho nàng tin vào lòng trung thành của Bình nhi , nhưng nàng cũng nên đem nương con nhà tử tế bán vào thanh lâu , nơi dơ bẩn như vậy , vô lý hại chết mạng người, lòng nàng khó mà an ổn .

      Nhìn từ người này sang người khác, từ khuôn mặt non nớt này chuyển sang khuôn mặt non nớt khác, Tô Giáng Thần thủy chung vẫn nhìn thấy Bình nhi, nàng khỏi có chút sốt ruột , chẳng lẽ sau khi trọng sinh , Bình nhi chủ định là vào được Tô phủ sao? Vậy áy náy của nàng , bù đắp của nàng, kiếp này cũng tìm được cơ hội sao?

      Ninh ma ma nhìn mặt Tô Giáng Thần càng ngày càng ảm đạm , trong lòng khỏi có điểm bồn chồn, tiểu thư làm nũng suốt cả buổi sáng , mới làm cho lão gia và phu nhân đồng ý mang nàng đến chọn lựa nha hoàn cho chính mình , nhưng tại xem ra, bộ dáng của tiểu thư ràng là tìm người chứ phải đến chọn nha hoàn .

      "Tiểu thư, có người nào hợp ý ?" Ninh ma ma tiến lên hỏi.

      Tô Giáng Thần lắc đầu : "Ta xem đến đau cả đầu nhưng vẫn có người hợp ý . Ma ma, bằng chúng ta ngày khác lại đến ."

      Có lẽ, Bình nhi còn chưa bị bán cho người môi giới, chỉ cần chính mình trì hoãn vài ngày, lại để cho nha bà lưu tâm, may ra còn có thể đem Bình nhi mang về nhà .

      Nha bà vừa nghe, vội vàng ngăn đón Tô Giáng Thần : "Tiểu thư nếu như hài lòng, ta lại chọn vài người, ngươi yên tâm, ta ở trong ngành này làm biết bao nhiêu năm, những nha hoàn được bán , đều là mười dặm bát hương nổi danh có khả năng. Tiểu thư, người bằng xem thêm chút nữa?"

      "Nha bà, phải lão bà tử muốn ngươi, ngờ xem hết nửa ngày, ngươi lại đem đồ tốt đều giấu , còn lại mấy kẻ ra gì liền đem ra hồ lộng bà tử ta đây sao?" Ninh ma ma có chút nổi giận, lôi kéo tay Tô Giáng Thần : "Tiểu thư, chúng ta , lại nhà khác nhìn cái."

      "Ai ai, tiểu thư, ma ma, các người đừng nóng giận." Nha bà ngăn đón cho , "Ngành này của chúng ta, cũng có chỗ khó xử . Tiểu thư và ma ma muốn chọn nha hoàn, ta tự nhiên cũng muốn các người chọn được người . Về phần những kẻ có đem ra , phải là ra gì, chính là bộ dáng quá tinh mĩ , để ở nhà, chỉ sợ lại gây sóng gió."

      Ninh ma ma nghe lời này, nhưng lại dừng lại cước bộ : "Theo như cách ngươi , vẫn là vì chúng ta suy nghĩ."

      "Đó là tất nhiên." Nha bà thoải mái : "Cái dạng mặt hàng gì, bán cho dạng nhân gì, trong lòng ta là có tính toán . Những người vừa rồi để cho các người tuyển chọn, bộ dáng mặc dù phải là xuất sắc lắm, nhưng là hơn ở chỗ có khả năng, lắm mồm , đặt ở bên người tiểu thư hầu hạ, chính là vừa hợp. Nếu là tuyển cái loại bộ dáng nổi bật , hơn phân nửa cũng là chuẩn bị để ở trong phòng. Ma ma, ngươi là người từng trải, chẳng lẽ còn ràng đạo lí trong này."

      Ninh ma ma nghe vậy cảm thấy rất có lý. Suy tư hồi, liền với nha bài: "Tuyển chọn đến hầu hạ tiểu thư , tất nhiên phải vừa mắt tiểu thư . Cứ như vậy, ngươi liền đem những người kia cũng đem ra . Nếu như hợp mắt , chúng ta mua , hợp mắt , ngươi lại tính toán cách khác."

      Tô Giáng Thần dĩ nhiên cũng có dị nghị gì , chỉ là nàng cảm thấy Bình nhi hẳn là ở trong số những người đó , dựa theo tướng mạo của Bình nhi mà , cũng xuất chúng, lại có chỗ nào độc đáo , những nha đầu vừa rồi đều đẹp hơn nàng chút.
      myuyen thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50 :Cố ý trồng hoa hoa nở

      Trở lại phòng, nha bà lại thay đổi đám nha đầu đến, kết quả, vẫn là có Bình nhi. Trong lòng Tô Giáng Thần ngũ vị tạp trần (* vui buồn lẫn lộn) , biết là vui hay buồn.

      Cùng với Ninh ma ma ra khỏi tây sương phòng, Tô Giáng Thần trong lòng tính toán làm thế nào tìm cớ để lần sau làm cho mẫu thân lại đáp ứng để cho Ninh ma ma mang nàng đến xem, nếu như lại tìm thấy Bình nhi, coi như kiếp này vô duyên .
      Tô Giáng Thần cứ như vậy theo Ninh ma ma về hướng cửa ra, nhưng khi nàng vừa xuyên qua hành lang, hướng về phía cửa tròn đến, đột nhiên có nữ tử từ núi giả chạy đến, sau đó níu lấy góc áo của Tô Giáng Thần , đau khổ kêu lên: "Tiểu thư, xin người thương xót, mua ta và tiểu thư nhà ta, xin người thiện tâm từ bi ."

      Nha bà nghe được thanh vội vàng xoay người lại, đá nha nha đầu kia cước , hung hăng mắng: "Tiểu tiện nhân đáng chết, đây là quý chủ tử, phải tiện nhân hạ đẳng như ngươi có thể hồ nháo sao."

      Nha đầu kia vội vàng bò dậy , quỳ mặt đất dập đầu : "Tiểu thư, xin người thương xót, coi như thương hại thương hại ta."

      "Ta?" Ninh ma ma nở nụ cười, "Lão bà tử lại biết, nha đầu muốn làm nô tài , còn có thể ở trước mặt tiểu thư xưng ta?"

      Tiểu nha đầu cả người chấn động, nửa ngày mới lắp bắp : "Nô tỳ lỡ lời, thỉnh ma ma thứ tội. Nô tỳ là vạn bất đắc dĩ, nô tỳ và tiểu thư gặp nạn nên bị đưa đến nơi này, như ai mua nô tỳ và chủ tử của nô tỳ , chỉ sợ nô tỳ và chủ tử của nô tỳ bị rơi vào chốn dơ bẩn , van cầu các người, van cầu các ngừơi."

      Tô Giáng Thần trong lòng căng thẳng, đột nhiên nhớ lại cái chết của Bình nhi . Bình nhi chính là vì bị bán vào thanh lâu mới...

      Nha bà đứng ở bên vô cùng nóng ruột, muốn đem nha đầu này kéo xuống, lại sợ đắc tội hai vị quý nhân này . Dù sao, người ta còn chưa muốn xử trí như thế nào , làm cái ngành này đâu thể nào để ý đến ý muốn của khách nhân, cưỡng ép xử lý , ở trước mặt khách nhân lại để lại hình tượng ác độc ngoan, cũng phải là chuyện tốt. Tuy làm nha bà là thấp hèn, nhưng cũng có vài phần thể diện, thể dễ dàng như vậy bị hủy thể diện được.

      "Người xem việc này?" Nha bà e dè hỏi Ninh ma ma: "Nếu là hai vị muốn mua, ta hạ giá xuống thấp chút, những nha đầu tầm thường, sáu bảy lượng bạc là đủ rồi, nhưng nha đầu này là từ gia đình quan lại mắc phải trọng tội , rất đáng thương . Ta cũng dám chào giá trời bốn lượng bạc là được rồi."

      Ninh ma ma nghe thấy xuất thân từ gia đình quan lại mắc đại tội , cả người chấn động, sau đó cúi đầu nhìn cái nha đầu kia, chỉ thấy cái nha đầu kia toàn thân ngừng run rẩy, sắc mặt nàng liền trầm xuống, tiến lên xốc lấy cánh tay của nàng ta, vừa nhìn liền phát toàn thân đèu là vết thương , có vết thương kết vảy , có vết thương còn chảy máy, bởi vì được điều trị thích đáng nên đều bắt đầu sinh mủ .

      Ánh mắt Ninh ma ma híp lại, nửa ngày mới buông tay áo của nha đầu kia : "Người bị đánh thành như vậy , tám phần là đồ phế rồi. Mua về, vừa làm nổi việc nặng, cũng thể làm được công việc đòi tinh tế, ngươi , lão bà tử mua người như vậy ra ngoài, nếungười ngoài biết được còn bị chê cười sao?"

      Nha bà cũng vô cùng khôn khéo , nghe ra ý tứ trong lời của Ninh ma ma, người là muốn mua, nhưng giá quá cao . Nha bà tròng mắt khẽ chuyển động, vốn dĩ giá của nha đầu này cũng cao, xuất thân từ quan gia, chừng sớm bị người hưởng thụ vài lần. Nếu như chính mình có lại tìm hộ khác bán, chỉ sợ tiền chưa kiếm được đến tay, nha đầu này cũng sống nổi .

      Khẽ cắn môi, nha bà : "ba lượng."
      Chương 51 : Vô tâm cắm liễu liễu lên mầm


      "Hai lượng, nhiều hơn cũng mua. Nếu như để cho những người khác biết các ngươi giày xéo nha đầu này như thế , chỉ sợ ngày sau ai dám tới nơi này bán, cũng có người dám đến mua."

      Tuy rằng rất nhiều gia đình nghèo mua nhi bán nữ, nhưng có người nào biết là tử lộ, còn đem nữ nhi cùng nhỉ tử của chính mình đẩy vào, làm nô tài đó là vạn bất đắc dĩ, cũng là vì sống tồn, có đạo lý nào là vì muốn tiếp tục sống sót ,mà kết quả ngược lại lại bị mất tánh mạng . Còn có nhưng hộ nhà cao cửa rộng , đánh giết nha hoàn là chuyện bình thường , nhưng đều là ở trong nội trạch riêng tư . Nếu như công nhiên mua nha hoàn bị chịu ngược đãi trở về, chỉ sợ mặt mũi đều bị mất sạch.

      Nha bà vừa nghe, khỏi oán hận trừng mắt nhìn nha đầu kia , nếu như lúc trước tâm ngoan chút , đánh giết là xong, cũng miễn cho nàng ta tìm cơ hội vụng trộm chạy ra làm mất mặt mụ.

      "Ai da, này là thiên đại oan uổng, ta làm nha bà mấy chục năm, đối với đám nô tài đến ngón tay cũng có động vào. Nếu như tin, ma ma cứ việc hỏi." Dùng tay khăn chấm khóe mắt, nhìn Ninh ma ma đến lông mày cũng nhăn , biết là người dễ đối phó, liền nhàng : "Ma ma , với người , nha đầu này đến từ đại hộ nhân gia ở trong kinh thành. Thời điểm bị đưa đến nơi đây, toàn thân sớm là vết thương. Về phần tiểu thư mà nàng ta ..." Nhìn Tô Giáng Thần liếc mắt cái, nha bà kề ở bên tai Ninh ma ma câu.

      "Cái gì?" Ninh ma ma nhăn mặt , cư nhiên lại có người bỏ đá xuống giếng như vậy, thừa dịp người ta gặp họa, lại đem toàn bộ nữ quyến của nhà người ta bán vào kỹ viện, còn là là loại kỹ viện hạ đẳng nhất.

      Tô Giáng Thần tuy rằng nghe ràng, nhưng cũng hiểu được lời mà nha bà còn chưa xong là có ý gì. Nhìn nha đầu trước mắt, nàng nhịn được nghĩ, so với chính mình kiếp trước , nha hoàn này là còn đáng thương hơn rất nhiều.

      "Ma ma." Tô Giáng Thần lôi kéo tay Ninh ma manói: "Hãy mua nàng ta , quét dọn, trồng hoa, những việc này, ta nghĩ nàng ta cũng làm được."

      "Ma ma, xin ngươi đại phát từ bi , cứu cứu nô tỳ và chủ tử của nô tỳ ."Nha đầu kia lại bắt đầu liều mạng dập đầu, chỉ chốc lát sau, nền đác thanh chuyên có vết máu.

      "Ngươi hãy lo cho tốt bản thân ." Ninh ma ma có chút tức giận, đời này cũng phải chỉ có mình nàng là mệnh khổ , hôm nay gặp được , nàng mới bất đắc dĩ ra tay, nếu như lại thêm người, nàng nào có cái bản kia?

      Nha đầu ngẩng đầu, với Ninh ma ma : "Ma ma, chủ nhân gia đối với nô tỳ có ân cứu mạng, tiểu thư đối nô tỳ có tái tạo chi phúc. Tin tưởng ma ma nghe qua câu, uống nước nhớ nguồn. Nếu như nô tỳ để ý gì theo mẹ , tất nhiên là hưởng phúc, nhưng lại phụ chủ nhân gia lúc trước cứu mạng chi ân. Bình nhi cho dù có ti tiện, cũng phải có cốt khí của chính mình . Bình nhi quyết định theo ma ma, trừ phi ma ma đồng ý mang chủ tử nô tỳ cùng."

      "Đúng là phản rồi, ngươi chỉ là con tiện tỳ, cư nhiên dám uy hiếp ma ma." Nha bà thù mới hận cũ cùng nhau xông lên, giơ tay muốn đánh Bình nhi, Tô Giáng Thần ở bên lạnh lùng : "Vừa rồi còn rất lưu loát rằng động đến đầu ngón tay, nhưng giờ xem ra, đâu chỉ là động đầu ngón tay. chuyện cũng phải động động não, đừng chỉ biết làm."

      Lời vừa thốt ra , nha bà động cũng phải, mà động cũng phải.

      Vì thế, bàn tay của nha bà vỗ vào nhau khóc nức nở, : "Tạo nghiệt a, ta vì sao lại thu cái đám sao chổi này về chứ?"
      myuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :