1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khí nữ nghịch thiên: Phúc hắc thái tử phi - Tố Tố Tuyết (Chương 33/186) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31. Bị cự tuyệt ngoài cửa


      "Tư Đồ Hiên."

      Sở Thanh Y xong, còn chờ Y Diễm trả lời, vạn lần nghĩ tới nàng thế nhưng lại liền đoán được người nọ là ai, này cũng quá thần kỳ ?

      ngạc nhiên há hốc miệng, rớt cằm nửa ngày mới trở về vị trí cũ, : "Ngươi sớm biết trước?"

      Trong xe ngựa có thanh , Y Diễm quan tâm đến , Sở Thanh Y lại cảm thấy Y Diễm có khả năng biết, Tư Đồ Hiên kia hạ chú trừ ra người nào biết, Y Diễm là như thế nào đoán được ? Chẳng lẽ nàng chỉ có tính tình đại biến , còn có khả năng thông Thiên! ?

      Sở Thanh Y nhịn được lại đến gần xe ngựa chút, hưng trí bừng bừng đứng lên truy vấn, "Thịnh muội muội rốt cuộc là như thế nào đoán được? mau mau!"
      Xe ngựa cuồn cuộn rời , Y Diễm giờ phút này làm sao còn có tâm tình quan tâm đến Sở Thanh Y, nàng sớm híp mắt lại nhìn về phía Phượng Đế Tu nằm.

      Nam nhân này được lắm, là rất được!

      Nàng bên này nghiến răng nghiến lợi, bên kia Phượng Đế Tu sớm nằm thẳng ở giữa toa xe, nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngất. Tử Nhi mới vừa rồi bị kinh hãi đến bây giờ vẫn ngồi ngốc dưới đất, tâm tư nàng cùng Thịnh Y Diễm trước kia đơn thuần giống nhau, thêm chi tiết mới vừa rồi Phượng Đế Tu mở to mắt nhìn Y Diễm, cái gáy đối diện với Tử Nhi, cho nên Tử Nhi căn bản thấy được.

      Cho nên nha đầu kia đến bây giờ vẫn nghĩ Y Diễm chính là cẩn thận nhỡ tay, công tử nằm cũng đúng lúc mà phất phất tay, lại luyện cái võ công cổ quái gì, thế lên mới có thể đột nhiên cả người phát ra hàn khí, đúng dịp liền làm nước sôi rơi chậm lại, đúng lúc đem nước kia đều tới người tiểu thư.

      Giờ phút này nàng kinh ngạc phụchồi tinh thần lại, lập tức liền nâng tay lên xem mới vừa rồi bởi vì tới gần Phượng Đế Tu mà bị đông lạnh đỏ bừng cả lòng bàn tay, sợ hãi than: "Tiểu thư, nô tỳ trước kia liền nghe người ta khi người luyện võ ngủ trong cơ thể chân khí đều nhảy loạn lên, kia còn ngủ được như thế nào? Còn tưởng lời kia đều là gạt người, nghĩ tới đúng là , tiểu thư, vừa rồi công tử là chân khí hoạt động ? Tiểu thư công tử đây là luyện cái công phu quái dị gì, thân thể người như thế nào có thể giống như băng phát ra hàn khí đâu, là lợi hại ..."

      Nàng xong ngẩng đầu thấy sắc mặt Y Diễm tốt, lại : "Tiểu thư đừng tức giận với công tử, công tử phải là cố ý hắt nước tiểu thư, cái trán công tử đều bị tiểu thư đáp hỏng, tiểu thư nể mặt mũi nô tỳ liền bớt giận ."

      Nha đầu kia đơn thuần thành ra như vậy, Y Diễm có chút nhớ nhung ngửa mặt lên trời thét dài.

      Phượng Đế Tu nằm nhưng ở trong lòng cũng thở dài, nhiều nương đáng thuần khiết a, nữ nhân nhẫn tâm, ngươi hảo hảo học hỏi nha đầu này .

      Trải qua nháo trận này, Y Diễm nhưng ra lại thay đổi chủ ý, nam nhân này nếu nguyện ý đến phủ thái phó, nàng hảo hảo nhìn xem muốn làm cái gì! Hơn nữa, lưu lại chậm rãi tra tấn khó tiêu được hận trong lòng của nàng!

      Nàng cùng ngày sau mới biết, chờ xem!

      Y Diễm nghĩ như thế mới thản nhiên tự đắc nằm ở nhuyễn tháp, ở bên tai mới nghe được thanh bại hoại vang vọng.

      "Uy, ngươi mau lời nào a, gia đều hỏi ngươi hơn mười lần, nữ nhân này như thế nào làm đau lòng người a!"

      Sở Thanh Y ngữ điệu đều đều chậm chạp chiếm được câu trả lời liền có chút biến đổi, Y Diễm lại lười quan tâm , chuyển thân mình cái, ràng dùng chăn gấm phủ ở mặt.

      Bên ngoài Sở Thanh Y vẫn còn kêu, vẫn là Tử Nhi thấy tiểu thư căn bản là muốn trả lời, mới có kiên nhẫn : "Sở thế tử nghỉ lát , tiểu thư ngủ."

      Hỗn Thế Ma Vương Sở Thanh Y chưa từng bị người nào đối đãi qua như thế, mới vừa rồi trong xe ngựa còn có thanh chuyện, làm sao có thể trong chớp mắt liền ngủ, ràng chính là Thịnh Y Diễm coi ra gì, nghe vậy tức giận đến cơ mặt run run, vẻ mặt thô bạo đứng lên, phẫn hận đạp quyền hướng đầu cửa xe, cũng biết vì sao quyền này lại xuống dưới.

      Vạn nhất nàng mệt nhọc ngủ, nếu là ngủ say, nhất là mỹ nhân, rất tốt a.

      Thôi, lại rầu rĩ cúi đầu, nhưng trong lòng vẫn tò mò thôi, rốt cuộc là nàng như thế nào đoán được vậy?.

      Kỳ tò mò chỉ có mình , Phượng Đế Tu sớm theo Y Diễm từng bước đến Tiêu phủ, cũng nhìn thấy , càng nhìn thấy là Y Diễm, giờ phút này suy nghĩ nửa ngày cũng tương tự Y Diễm làm như thế nào. Tử Nhi cũng hiếu kỳ, nhưng nàng chỉ cảm thấy từ sau khi tiểu thư tỉnh lại chỉ có cả người tính tình đều thay đổi, lại trở nên rất có bản lĩnh, có thể kêu đại tiểu thư các nàng ăn đau khổ còn bị lão gia cho vào sài phòng, có thể lui hôn còn tăng lên thanh danh của chính mình, còn có thể kêu Tiêu Diệp Nhi hay khi dễ các nàng có khổ mà nên lời, dù sao tiểu thư cũng là làm được .

      Cái này gọi là nàng cao hứng đồng thời cảm giác sống lưng của mình cũng cứng rắn lên, trước kia nàng với tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau như tỷ muội bình thường, tại tuy rằng nàng có chút e ngại cùng kính sợ tiểu thư, nhưng cũng ảnh hưởng gì đến tâm tình của nàng, nàng vốn chính là nha hoàn hèn mọn, như thế nào cũng tốt, nhưng tiểu thư là con vợ cả trong thái phó phủ, trời sinh nên được mọi người ngưỡng mộ, tiểu thư trưởng thành lại xinh đẹp như vậy, sao có thể cùng nha hoàn như nàng giống nhau.

      Trước kia tiểu thư là viên ngọc long đong, nhưng tại tốt lắm, tiểu thư phải cái người khúm núm như trước kia nữa, gặp chuyện gì chỉ biết lắp bắp cùng khóc.

      Tử Nhi thầm nghĩ, nhịn được sung sướng giơ lên khóe môi.

      Nhìn Y Diễm che đầu hề quan tâm đến mình, Phượng Đế Tu có chút mất mát.

      Phủ thái phó cùng phủ tướng quân vốn là cách nhau xa, lát sau xe ngựa liền đến trước cửa phủ thái phó, mới vừa rồi các tân khách tới tham gia hôn lễ theo đến phủ tướng quân để xem náo nhiệt, giờ phút này muốn tự giải tán, trong phủ thái phó khó được im lặng.

      Tử Nhi đẩy cửa xe ra, nhìn cánh cửa sơn Son phủ thái phó kia đóng chặt, nhân tiện : "Đại khái người trong phủ còn biết tiểu thư trở về, nô tỳ này liền gọi cửa..."

      Nàng xong liền muốn đứng lên, Y Diễm nằm ở nhuyễn tháp lại đột nhiên nâng tay giữ nàng lại, Tử Nhi kinh ngạc, Y Diễm chỉ cười , : " vội, ngồi xuống."

      Tử Nhi mặc dù chuyện gì, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

      Phượng Đế Tu nằm nhịn được nâng khóe miệng, nữ nhân này có thể sai khiến người khác, tính kế người khác, chỉ sợ chút nữa vị bạch kiểm hộ hoa sứ giả bên ngoài xe kia còn biết bị cái người nữ nhân bụng dạ đen tối này theo dõi.

      bên này nghĩ, bên ngoài Sở Thanh Y ngồi lưng ngựa nhìn thấy cửa phủ mở, quả thực liền lộ vẻ mặt tức giận.

      Sở Thanh Y đến đâu làm sao có khi nào bị cản ở ngoài cửa như vậy, lập tức đưa ánh mắt, gã sai vặt Vọng Liễu bên người liền nhảy xuống lưng ngựa hấp tấp lên bậc thang liền đập mạnh vào cánh cửa to màu Son, thanh kia kiêu ngạo giống như đòi mạng, lát liền có người chạy ra cửa đánh cái tiểu khâu( tiểu khâu ?? ), tức giận : "Đập cái gì mà đập!"

      Vọng liễu cũng trừng mắt nhìn lại, đồng dạng lạnh lùng : "Thế tử của chúng ta đưa Thịnh nhị tiểu thư hồi phủ mau mở cửa nhanh."

      Nơi đó gã sai vặt lại hừ lạnh tiếng, : "Thế tử cái chó má gì! Cũng mở mắt chó của ngươi nhìn xem đây là chỗ nào, bảo thế tử các ngươi đưa nhị tiểu thư cửa sau ! Cũng phải con dâu mới tới lại mặt, sao xứng cửa chính!"

      Cổ đại nhà giàu nhà cao cửa rộng ngày thường cửa chính rất ít khi mở ra , hơn nữa nữ nhi, mặc dù là đích nữ trong nhà, xuất môn hồi phủ cũng chỉ có thể cửa sau, cả đời cũng chỉ có hai lần xuất giá cùng lại mặt này, mới có tư cách theo cửa chính ra.

      Gã sai vặt đây là ngang nhiên nhục mạ Y Diễm, sớm biết Y Diễm bị từ bỏ, còn cái gì con dâu mới đến lại mặt.

      Đại phu nhân quản lý nhiều năm, hạ nhân trong phủ đều là người của đại phu nhân, thậm chí có rất nhiều thị tì đều là đại phu nhân từ nhà mẹ đẻ mang tới, bọn họ nhiều thế hệ đều là nô tỳ của đại phu nhân ở phủ Thiên An Vương bên mẹ đẻ, dựa vào đại phu nhân xin cơm ăn, đại phu nhân là trời của bọn họ, đại phu nhân mà ngã bọn họ cũng theo.

      Hôm nay đại phu nhân bị Thịnh Y Diễm tỏa nhuệ khí, đại phu nhân quản lý nhiều năm, ở thái phó phủ thâm căn cố đế, tay che trời, lại có Thiên An Vương phủ làm hậu thuẫn, dù là đứa được thái phó thích, mẹ ruột chết Thịnh Y Diễm mồ côi lại có thể địch nổi ? Đại phu nhân sớm muộn gì cũng đắc thế, bọn họ giờ phút này nếu là cấp Thịnh Y Diễm sắc mặt hoà nhã, đại phu nhân ra liền muốn bắt bọn họ khai đao, bọn họ cũng ngốc, giờ phút này nhất định phải hảo hảo biểu trung thành đối với đại phu nhân .

      Đừng là cái gì thế tử gia đưa Thịnh Y Diễm hồi phủ, cho dù là lão gia mang theo nhị tiểu thư hồi phủ, cũng đừng mơ tưởng từ cửa chính vào!









    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32. Hỏa công phủ môn

      Edit: X Trang Moon

      Sở Thanh Y dọc theo đường chứa bụng khí, đó đều là do Y Diễm cho phải chịu, là người luôn luôn thương hương tiếc ngọc lên mới nhịn, lại đến giờ phút này đối với Y Diễm cảm thấy hứng thú, Y Diễm khi dễ , càng cảm thấy mỹ nhân này là hay thay đổi, càng thấy chơi rất thú vị, trong lòng vui, tự nhiên tức giận với ảo não cũng tự biến mất.

      Nay ngược lại, thế nhưng ngay cả cái gã sai vặt giữ ở cửa nho trong phủ thái phó cũng dám đem chắn ở ngoài cửa, đặt ở trong mắt, còn mắng là chó má thế tử, Sở Thanh Y lập tức liền nổi điên.

      Tốt, đường nén giận giờ phút này rốt cục cũng có chỗ phát tiết rồi!

      hai lời, tay liền vung lên, vẻ mặt giữ tợn hét lớn: "Người tới, đem đại môn của thái phó phủ này hỏa thiêu phen cho gia! Đem cái tên mắt chó thấp hèn vô liêm sỉ kia lôi ra đây cho gia !"

      Trung Tử quốc kiến hướng bất quá hai mươi năm, nay Thiên Ức Vương, cũng chính là phụ thân của Sở Thanh Y năm mươi tám, tuổi cũng cao, chính là cùng hoàng đế khai quốc thánh tổ gia của Trung Tử quốc kết bái huynh đệ, theo tiên đế đấu tranh giành Thiên hạ, giang sơn của Quân gia này, có phần lớn là dựa vào mà có được, nay Thiên Ức Vương chỉ được phong Vương, càng là cầm trong tay trọng binh, Sở Thanh Y còn là con trai độc nhất của Thiên Ức Vương.

      Cái gì mà kêu ngậm chìa khóa vàng sinh ra, cái gì kêu trời sinh mệnh tốt, Sở Thanh Y đó là minh chứng tốt nhất, từ thân thể được khỏe, trong nhà mọi người đặt cho cái danh nữ nhân, hy vọng có thể cho mang đến phúc trạch, Thiên Ức Vương đối với căn dòng độc đinh này cũng là phủng ở lòng bàn tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, có thể là vô pháp vô Thiên mà lớn lên .

      Khi Sở Thanh Y ra khỏi phủ Thiên Ức Vương thị vệ theo sau thiết giáp khai đao, trường thương dắt sau lưng, khí thế bức người, cứ khi chủ tử bọn họ ra phủ đều là đem nơi nào đó làm noạn đến gà bay chó sủa, nửa điểm chính cũng làm, nhưng cũng để người ta chuyện đứng đắn, liền cho binh xuất tới.

      Chỉ vì lão Vương gia , ai đối nghịch với thế tử gia là địch nhân của toàn bộ Thiên Ức Vương phủ!

      Cho nên căng cổ họng rống ra, ba trăm danh thị vệ của Thiên Ức Vương phủ liền ùa lên, trong tay có sẵn cây đuốc liền hướng tới đại môn màu son của thái phó phủ chuẩn bị đóng chặt lại lần nữa kia.., nhưng vì vung quá cao làm bay qua tường viện trực tiếp phi vào trong thái phó phủ.

      Phủ Thiên Ức Vương trong Tử quốc là tướng môn đứng số số hai, thị vệ trong phủ đều là quân chính quy tinh nhuệ, ba trăm cây đuốc hướng cửa màu son thái phó phủ quăng, làm cho ánh lửa tận trời, sáng cả khoảng , sương khói theo ánh lửa bốc lên, cánh cửa nước sơn son lập tức bị thiêu cháy thành màu đen.

      Bọn thị vệ bên quăng đuốc, bên mặt 嚯嚯 hò hét, cũng có số người lấy trường thương trong tay phụ giúp, khí thế này, quả thực là đất rung núi chuyển.

      Gã sai vặt ở trong trông cửa căn bản là nhìn kỹ bên ngoài, nào biết đâu được là ma tinh Sở Thanh Y này đưa Thịnh Y Diễm trở về, nghe là có thế tử gia đến căn bản vẫn khinh thường, vị thế tử gia này trong kinh thành tứ cửu trong thành kia hải (chỗ này ai hiểu chỉ X với nha), trời rớt xuống khối gạch chừng có thể tạp trúng cái. Thái phó như thế nào cũng là quan lớn nhất phẩm, đứng hàng tam công, gã sai vặt trông cửa thái phó phủ kia cũng là mắt cao hơn đầu, vị thế tử gia còn hù được , chỉ biết là thể cho Thịnh Y Diễm hồi phủ bằng cửa chính, làm sao có thể nghĩ đến gặp đúng phải tên thái tử gia nổi tiếng trong kinh thành này!

      bên này vừa mới đóng cửa lại cùng quản gia hai ba câu, liền có tiếng hô vang trời từ bên ngoài truyền đến, tiếp theo là từ trời rơi xuống hơn mười cây đuốc, trong nháy mắt và quản gia, cùng với mấy gã sai vặt trông cửa người đều là lửa, buồn cười nhất là mặc dù tự mình đập lửa ở người, ngao ngao kêu to, bọn họ cũng chưa biết ràng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

      Từ trước tới nay Trung Tử quốc ràng là thái bình có chiến tranh, sao đột nhiên lại có thổ phỉ đến tấn công thái phó phủ, phải làm như thế nào đây??

      Trong phủ loạn thành đoàn, mà giờ phút này tiếng la bên ngoài lại càng lớn hơn nữa, khí thế nuốt núi sông trung ngoại đầu phỉ nhân thế nhưng bắt đầu phá cửa, mắt thấy đại môn màu son bị lửa cùng trọng lực song song hạ xuống bắt đầu có dấu hiệu bị phá vỡ, trong phủ những tiếng thét chói tai lại liên tiếp vang lên.

      Mà giờ phút này xe ngựa, Tử Nhi bị màn trước mắt này làm cho kinh sợ đến trợn mắt há mồm, khi nàng lấy lại tinh thần theo bản năng nhìn về phía Y Diễm, thấy Y Diễm lúc này từ trong ngăn kéo lấy ra bộ ấm trà men sứ màu xanh đặt xuống khay gỗ bàn, đúng lúc chuẩn bị pha trà để uống!

      Nhìn tiểu thư của mình khuôn mặt trầm tĩnh, vẻ mặt bình thản, Tử Nhi bỗng nhiên hiểu ra, trong lòng tiểu thư căn bản chính là đoán chắc được khi hồi phủ gặp phiền toái, thế nên vừa rồi ở trước cửa Tiêu phủ mới kêu nàng ngăn cản Sở thế tử đưa các nàng trở về, tiểu thư đây căn bản chính là lấy Sở thế tử làm bia đỡ đạn thôi, ha ha, tiểu thư là thông minh. Nàng chưa từng gặp qua người nào thông minh như vậy đâu, đúng hay , thế giới này nhất định có ai thông minh hơn so với tiểu thư!

      Bất quá dám lợi dụng Sở thế tử như thế, tiểu thư cũng là to gan. Nhưng nếu có thể giáo huấn được nhóm người nanh vuốt trong phủ của đại phu nhân này là tốt, nàng cùng tiểu thư trước kia cũng thiếu khi bị những người đó tra tấn cùng khi dễ, nay cuối cùng cũng trả thù được rồi, Tử Nhi toét miệng ra cười, khuôn mặt nhắn được ánh lửa bên ngoài chiếu lên làm cho rạng rỡ muôn màu.

      Y Diễm lấy đá bắn vào vách tường phía đông bên cạnh nhuyễn tháp chút, thanh vang lên, từ giữa vách tường xe ra cái ngăn kéo, nàng từ bên trong lấy ra bộ ấm trà men sứ màu xanh đặt ở bàn, mắt đẹp lưu chuyển liếc nhìn Tử Nhi cái, : " có tiền đồ!"

      Tử Nhi bắt gặp ánh mắt tiểu thư giễu cợt mình có tiền đồ, lại chỉ ngây ngô cười hắc hắc, : "Cái này tốt lắm, hừ, Sở thế tử đốt phủ thái phó, xem về sau còn ai dám xem thường tiểu thư, khi dễ tiểu thư nữa !"

      Y Diễm cười lắc đầu, bàn tay trắng nõn ở bàn vuông tiếp theo ấn, lại cái ngăn kéo theo vách tường bị trúng đạn thò ra, nàng tiện tay từ bên trong lấy ra đồ để đổ nước trà, cùng lúc lưu loát đặt bàn, lúc này Tử Nhi rốt cục mới để ý đến.

      Tiểu thư, tiểu thư sao lại quen thuộc xe ngựa này như thế! Vách tường xe này nàng căn bản là nhìn ra cái gì, nếu phải tiểu thư lúc trước bắn ra cái cơ quan nàng căn bản là biết trong xe ngựa còn có thứ kỳ quái như vậy, nàng chỉ tưởng là tiểu thư mèo mù gặp được chuột chết(mèo mù vớ cá rán), đúng dịp đụng phải cơ quan, thế nên mới tìm được bộ ấm trà kia, nhưng là mèo mù có khả năng liên tục gặp phải chuột chết như vậy a!

      Tiểu thư cho tới bây giờ chưa từng ngồi qua xe ngựa này, nàng khẳng định, tiểu thư đây là cũng quá thần kỳ ! Chẳng lẽ bây giờ tiểu thư liệu như thần, thế nhưng ngay cả cơ quan thiết kế ở nơi nào đều có thể dự đoán được? Kia chẳng phải là trở thành bán tiên sao!

      Tử Nhi khiếp sợ, Phượng Đế Tu nằm ở giữa toa xe tâm dễ dàng bị dọa cũng kinh hãi, người khác nhìn ra, lại liếc mắt cái nhận ra, xe ngựa này của Sở Thanh Y chính là Tôn Bất Tử chế tạo ra, cái người Tôn Bất Tử này mặc dù được tốt lắm, nhưng tên của lại rất nổi tiếng, ra như sấm ở bên tai, chỉ vì là thánh thủ cơ quan ở bát quốc, toàn bộ tinh vân đại lục, năng lực thiết kế cơ quan của nếu xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất.

      Năm đó Thiên Kiền quốc là nhờ vào Tôn Bất Tử thiết kế đại hình cơ quan vũ khí, lên mới có thể giống như Trung Tử quốc từ tiểu quốc phát triển trở thành Thiên triều thượng quốc, Tôn Bất Tử thiết kế cơ quan được xưng tinh diệu tuyệt luân, người nào có thể nhìn thấu, bên trong xe ngựa này thiết kế ít cơ quan bí mật, dựa vào năng lực của bất quá cũng chỉ tìm được hai ba chỗ thôi, mà Y Diễm như vậy, ràng là khắp nơi đều nhìn thấy được, tiện tay liền có thể ấn ra cái cơ quan được dấu diếm kỹ.

      Cũng vì như vậy, Tôn Bất Tử được phong vị là quốc sư của Thiên Kiền quốc, được quốc chủ kính trọng, các quốc gia khác kính trọng, bởi vì Thiên Kiền quốc sở hữu cao thủ về cơ quan này, các quốc gia khác phải kiêng kị ba phần, mà nay nữ nhân này... Nữ nhân này thế nhưng...

      Trời a, nữ nhân này, nàng là làm sao có thể làm được !

      Nếu ở tiểu viện của Thịnh phủ khi nhìn thấy Y Diễm thu thập người Thịnh gia, Phượng Đế Tu tâm như mặt hồ khẽ nhúc nhích, nổi lên gợn sóng, lần đầu tiên, tâm đối với nữ tử sinh ra tìm tòi nghiên cứu.

      Nếu ở Tiêu phủ khi nhìn Y Diễm hai ba câu liền làm Tiêu Diệp Nhi bị bại đến rối tinh rối mù, lại đem nhất phẩm đại tướng quân bức tới cùng cảnh, làm bình sinh lần đầu kinh diễm kêu hai tiếng.

      Như vậy giờ phút này, trái tim Phượng Đế Tu là bị khối cự thạch đột nhiên chạm vào, tâm tình cuồn cuộn, vì nữ tử lúc nào làm cho người khác kinh hỉ mà chấn động tâm can, vì nữ nhân bách biến này mà bị thuyết phục.
      Last edited by a moderator: 26/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 33. thể buông tha

      Edit: X Trang Moon

      Phượng Đế Tu khiếp sợ, trong lòng kinh hãi muốn cuồn cuộn kéo đến, Y Diễm căn bản biết chính mình làm động tác tùy ý lại bị bại lộ.

      Bản thân trước kia là người tự ti, lại cà lăm, cuộc sống trải qua cơ hồ đều ở trong hoa viên phủ thái phó tường cao vây bốn phía, trong trí nhớ của nàng nguyên bản vốn có bao nhiêu tin tức về thế giới này, mà nay Y Diễm làm sao có thể dự đoán được xe ngựa này của Sở Thanh Y lại có cơ quan như thế đây.

      Đối với sát thủ mà , học được cách tìm kiếm cùng vận dụng cơ quan bí mật, những thứ đó đều phải có tố chất, mà Y Diễm trước kia còn được coi là lão đại của tổ chức sát thủ cường hãn nhất thế giới, ở phương diện này tự nhiên cũng là cao thaủ trong đó.

      Ở trong mắt nàng cơ quan của xe ngựa này tuy rằng thiết kế tinh diệu chút, nhưng chỉ cần có mắt nhìn tốt đều phát ra kỳ quái thôi, nàng chỉ nghĩ đến ở thế giới này ai sở hữu xe ngựa xa hoa đều thiết kế như thế này, người đem những cơ quan này nhìn ở trong mắt, người tập mãi thành thói quen, làm sao còn có thể nghĩ đến đem việc này dấu?

      Nàng tưởng rằng ai cũng có thể mở được những cơ quan bí mật này, tự nhiên liền tùy tay đem bộ dụng cụ pha trà lấy ra, lại hoàn toàn chút để ý liền ngờ…, tập mãi thành thói quen, lại làm cho Phượng Đế Tu kinh ngạc thôi.

      Y Diễm để lá trà bàn, tiện tay đóng ngăn kéo lại. Nàng xoa tay, chuẩn bị pha trà bàn tay trắng nõn như ngọc, tinh tế như tác phẩm nghệ thuật đột nhiên xuất , đặt lên mu bàn tay nàng chặn lại, thanh thanh nhuận truyền đến: "Tốt nhất đừng pha trà này."

      Y Diễm mặt dốc lòng pha trà, mặt lắng nghe động tĩnh bên ngoài xe ngựa, thêm nữa trong xe ngựa này trừ bỏ nàng liền chỉ có hai người Tử Nhi cùng Phượng Đế Tu, Tử Nhi đề cập tới, Phượng Đế Tu đường giả bộ bất tỉnh, đạo lý gì lúc này đến cửa phủ lại tiếp tục giả bộ, kiếm củi ba năm thiêu giờ, cho nên nàng căn bản nghĩ tới giờ phút này có người nâng tay ngăn cản nàng.

      Bởi vì Y Diễm hề có phòng bị, cho nên mu bàn tay nàng bị bàn tay kia bắt lấy, ngay khi thanh truyền đến bên tai, thân thể của nàng phản ứng trước lý trí bước. Cổ tay Y Diễm nhanh chóng lật lại, dễ dàng bắt lấy bàn tay đáng lẽ ra tại nắm lấy mu bàn tay của nàng, cả người cũng linh hoạt nghiêng sang bên, bàn tay trái cũng nắm thành quyền, hai ngón tay chỉa ra như móc câu, nàng nhờ thanh mà phân biệt được vị trí của đối phương, hướng thẳng đến hai trong mắt của .

      Cho đến bây giờ khi nàng ra tay đánh địch nhân chỉ đánh ở chỗ yếu ớt nhất, rất nghiêm túc, có chút nương tay nào!

      Phượng Đế Tu ra tay ngăn cản Y Diễm, lại dự đoán được nàng bởi vậy mà công kích mình, cũng có dự đoán được phản ứng cùng thân thủ của nàng lại nhanh như vậy, quả thực nhanh như tia chớp, hai ngón tay của nàng như móc câu hướng đến hốc mắt , đồng tử co rụt lại, ngửa người về sau, cảm nhận được ngón tay của nàng đảo qua lông mi, khỏi hơi kinh hãi.

      Nữ nhân này, nếu mới vừa rồi né trễ bước, chẳng phải người tao nhã vô song như có thể trở thành người mù mãi mãi!

      nữ tử khuê các, tâm làm sao có thể có phòng bị cùng tính cảnh giác lớn như thế, quả thực ở bên cạnh , nàng liền có cảm giác an toàn như vậy sao?

      Phượng Đế Tu nghĩ, ánh mắt sâu thẳm đón nhận ánh mắt từ trong đôi mắt trong trẻo người Y Diễm phóng ra, thấy dung nhan nàng lãnh diễm lạnh như băng, cười khổ tiếng, ai oán : "Người ta có ý tốt nhắc nhở, Diễm Diễm tội gì phải vô tình như thế!"

      Y Diễm kích chưa trúng bị Phượng Đế Tu tránh thoát, thế mới biết thanh ngăn cản mình đúng là tên hỗn đản này, thấy lúc này dựa lưng vào vách tường xe, lại vẫn có tâm tình cùng nàng trò chuyện vui vẻ, mặt lập tức liền lộ ra vẻ chán ghét.

      Có thể thoát khỏi chiêu của nàng, mặt còn chút biến sắc, nam nhân này quả đáng ghét, giống như nàng làm vậy khiến cho rất thống khoái! ( biến thái a)

      Nhìn Phượng Đế Tu dựa vào vách xe ngựa, ánh lửa bên ngoài như dạ minh châu phát sáng chiếu vào hồng y của , xinh đẹp như hoa hoè tiếng động nở rộ, ánh sáng rơi vào khuôn mặt như ngọc, trong gian bị nhiễm sắc hồng, càng tôn nên khí chất giống như tiên, mâu thuẫn mà lại hòa hợp. Mắt Y Diễm chợt léo nên chán ghét, lực đạo ở cổ tay Phượng Đế Tu nới lỏng rồi rời ra, lạnh lùng thốt:

      "Nguyên nhân!"

      Cái tay ôn nhu mềm mại kia rời , tay Phượng Đế Tu lưu luyến lúc mới chậm rãi thu hồi, tiếng động nhìn chằm chằm Y Diễm, : “Làm vậy khiến ngươi rước lấy đại phiền toái."

      Y Diễm nghe vậy lập tức : "Tốt."

      Nàng xong lại nhất nhất đem ngăn kéo vừa mới mở ra, cầm lấy bộ dụng cụ trà phi thường lưu loát để lại toàn bộ vào chỗ cũ, nhanh chóng đem tất cả khôi phục lại nguyên trạng.

      Nàng phải ngốc tử, Phượng Đế Tu có lý gì lại đột nhiên tiếp tục giả bộ bất tỉnh để nhắc nhở nàng việc này, trịnh trọng như vậy, chỉ có thể chuyện, nàng nếu làm như vậy rước lấy đại phiền toái.
      Nàng mới đến dị thế này, nghèo hai bàn tay trắng, núi dựa nào, mặc dù nàng cường hãn, nhưng nếu chọc tới phiền toái, cũng là người địch lại với vạn người, nàng hy vọng cảm giác được cái chết lần nữa.

      Thấy Y Diễm tự nhiên lại nghe lời như thế, Phượng Đế Tu lập tức kinh sợ , con ngươi xinh đẹp của đột nhiên chợt lóe nên, giống như đám lửa nở rộ sáng ngời, trong lòng thầm khen ngợi, khá lắm trí tuệ vô song( ai sánh bằng), trong sáng biết điều, nữ tử quả quyết!

      Y Diễm lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai thu thập xong mọi việc, lúc này mới nhìn về phía Phượng Đế Tu, : “Xe ngựa này là từ tay ai chế tạo ra?"
      Nàng nghĩ, Phượng Đế Tu ngăn cản nàng lại, phải do trà kia có vấn đề, mà chính là cơ quan này có vấn đề. Sở Thanh Y có khả năng dự đoán trước được nàng ngồi xe ngựa của , trà trong xe này hiển nhiên đều là trà thường ngày Sở Thanh từng uống, nên trà có vấn đề gì. Chỉ có thể là vì cơ quan này, cơ quan này thiết kế quả rất xảo diệu(tinh xảo, kỳ diệu), nàng vốn nhìn kỹ mới tìm được chỗ mở cơ quan, nàng vốn tưởng rằng nơi này bình thường mọi người tu luyện nội công, ở dị thế thuật chế tạo cơ quan thuật cũng cực kì lợi hại, bây giờ xem ra là do nàng suy nghĩ quá mức.

      Biết Y Diễm thông minh, khi nghe nàng lập tức đoán được vấn đề mấu chốt, Phượng Đế Tu ra nửa điểm cũng giật mình, chỉ :

      "Quốc sư của Thiên Kiền quốc Tôn Bất Tử, ba mươi năm trước, Thiên Kiền quốc bất quá chỉ là quốc gia , nhưng bởi vì xuất Tôn Bất Tử thánh thủ cơ quan này, làm ra nhiều loại vũ khí lợi hại, chiến xa, khiến cho Thiên Kiền quốc năng lực được tăng nên rất nhiều, lần lượt tiêu diệt hết ba nước láng giềng trở thành tinh vân đại lục cùng Thiên Thịnh, Thiên Trụ tướng quân nổi danh Thiên triều thượng quốc. Cũng bởi vậy, Tôn Bất Tử được nhiếp chính Vương của Thiên Kiền coi trọng, các quốc gia khác cũng phải kiêng kị Thiên Kiền quốc vài phần, nhưng Tôn Bất Tử cũng dám rời khỏi thành Phượng Dượng bước."

      Y Diễm nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, người có thể có ảnh hưởng lớn đến chiến tranh như thế, chỉ trở thành đối tượng được tôn kính của Hoàng tộc các quốc gia, đồng thời cũng trở thành con mồi để các quốc gia đó giệt trừ. Tôn Bất Tử dám ra khỏi thành Phượng Dương bước, chỉ sợ nhất là Thiên Kiền nguyện cho rời , tôn kính đồng thời cũng là giam lỏng .

      Lại do chính cũng dám rời , khi rời , nguy hiểm tùy lúc mà tới, các quốc gia tranh chấp, nếu có chỗ dùng đến, tất nhiên chút do dự nào mà hủy , nhưng khi có giá trị lợi dụng, nếu phản bội Thiên Kiền quốc, chỉ sợ chết càng nhanh hơn.

      Đây là lấy cái chết của ngươi để làm mục tiêu xác định ngươi có phản quốc gia hay , đến lúc đó chỉ sợ chưa làm gì các quốc gia hiệp trợ Thiên Kiền quốc làm khó dễ cho .( ? )

      Tôn Bất Tử nổi danh trong Thiên hạ, lại còn thể có tự do như thế, nếu là nàng mà như Tôn Bất Tử sở hữu năng lực thiết kế cơ quan như thế mà bị truyền ra ngoài, đưa tới cái phiền toái gì quả thực dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra.

      May mà, may mà hôm nay trong xe ngựa có ! Nếu bằng , nàng có thể thực lâm vào đại họa.

      Chính là nam nhân này biết được bí mật của nàng, nhất định cũng phải vật trong ao, khí chất tao nhã như vậy, cũng phải dạng người hời hợt, thế nào là người của hoàng tộc? Hôm nay ngăn cản nàng nhưng mà ai biết trong lòng có mưu tính gì? Có phải cũng nhằm vào nàng?!

      Hậu hoạ này… được, thể để cho người này sống sót rời khỏi nàng! (giữ lại luôn tỷ :v)

      Y Diễm cụp mắt suy nghĩ, bỗng nhiên như sợ hãi chuyện gì nâng tay vỗ vỗ ngực, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Phượng Đế Tu cảm động cười, nụ cười này của nàng, quả nhiên làm cho băng tan chảy, chiếu sáng vạn trượng, trút xuống vạn dặm, lại như đóa Hồng Mai nở rộ nơi băng tuyết, sáng ngời thanh diễm, đoạt hồn phách người khác.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :