1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách sạn hoàng tuyền - Liễu Ám Hoa Minh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 18: Tọa độ của chúng ta là Lý Đạo


      Theo phản xạ, Hàn Băng định bước lên kéo lại. Nhưng tốc độ y tá mặt mũi kia quá nhanh, chị Ngô tựa như miếng vải rách, bị ta lôi xềnh xệch, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang. gian như tách ra cái hang, chị Ngô giống như hạt cát chảy vào trong, chỉ có tiếng kêu cứu kéo dài ngừng vang vọng.

      “Cứu tôi với! Bọn họ tới rồi! Cứu tôi với...”

      Người xung quanh thờ ơ.

      Triệu tiên sinh nghiêng đầu lại, nhìn Hàn Băng với vẻ khẩn cầu. Ông ta vẫn ra lời, nhưng giơ giơ cái hộp trống rỗng trong tay. Lúc Hàn Băng hoảng sợ chưa kịp phản ứng, cái hộp kia bỗng bốc cháy, đồng thời cháy lan qua Triệu tiên sinh rất nhanh, người đàn ông béo núc đầy mỡ nhanh chóng bắt cháy như tờ giấy. Trong ngọn lửa, ông ta bỗng cười, cười đắc ý và tham lam phấn khởi. Ánh mắt của ông ta rất đáng sợ, như thể ác quỷ nơi địa ngục, đáng sợ đến mức Hàn Băng ngã về phía sau, may là được Xuân Thất thiếu ôm lấy eo.

      “Ông ta phải là người.” - Xuân Thất thiếu bỗng .

      Ầm tiếng, Triệu tiên sinh hóa thành đống tro bụi, tản ra mùi hôi thối.

      tiếp thôi.” - Xuân Thất thiếu bế Hàn Băng lên, đến khi đôi chân dài bước qua đống tro bụi kia mới đặt Hàn Băng xuống.

      Hàn Băng kiềm được quay lại nhìn, chợt có cơn gió biết nổi lên từ đâu thổi đống tro bụi kia bay lượn, tựa như muốn vội vàng đuổi theo họ, hoảng sợ kêu lên tiếng: “Cẩn thận!”

      Xuân Thất thiếu chẳng hề biết phép thuật, nhưng trong lòng như đoán được điều gì đó, khinh thường nhổ bãi nước miếng vào đống tro kia: “Ghê tởm.”

      Hành động khinh thường như vậy lại có hiệu quả, gió bụi dừng lại, nhanh chóng biến mất còn tăm tích.

      “Cần thứ đàn ông như vậy làm gì? Ngay cả tôi là đàn ông cũng xem thường ông ta.” - ngước cổ , biết là cho ai nghe.

      Hàn Băng hỏi nhiều, chỉ theo Xuân Thất thiếu, tại chỉ còn hai người họ. Xuân Thất thiếu vẫn phía sau, yểm trợ cho Hàn Băng.

      Phòng 105.

      Nhìn thấy số phòng từ đằng xa, Hàn Băng bất giác căng thẳng. thấy y tá trẻ tuổi vội vàng đến, giấy tờ rơi xuống đất. ta hơi cau có ngồi xuống nhặt lên.

      Hàn Băng bỗng dừng lại.

      Nếu nữa bước ngang qua y tá kia. Khi đó có phải gặp cảnh giống như chị Ngô hay ?

      Tay Xuân Thất thiếu nắm chặt tay . Hiển nhiên cũng phát ra quá trình lặp lại này xuất điều khác thường.

      “Tại sao qua? phải đến đây.” - y tá ngẩng mặt lên, hung tợn .

      Mặt ta cũng giống với y tá khi nãy, có mắt mũi miệng nhưng biểu cảm phong phú.

      Hàn Băng rét run cả người, như rơi vào hầm băng.

      “Hơi đầy đặn. Dương Ngọc Hoàn à?” - Xuân Thất thiếu đột nhiên bật cười.

      Tứ đại mỹ nhân, Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Dương Ngọc Hoàn, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Bốn tác phẩm pha lê nghệ thuật kia, người mặc lụa mỏng chính là Tây Thi, ôm đàn tỳ bà chính là Chiêu Quân, ngẩng đầu ngắm trăng chính là Điêu Thuyền, dáng vẻ đẫy đà chính là Dương Ngọc Hoàn.

      Vừa rồi người bắt chị Ngô là Chiêu Quân, tại Dương Ngọc Hoàn xuất , tiếp theo lẽ nào là Điêu Thuyền và Tây Thi?

      Nghĩ đến đây, Hàn Băng dằn lòng được quay đầu , sợ đến mức khẽ kêu lên tiếng. Chẳng biết từ lúc nào lại có hai y tá đến, tuy mặc đồng phục y tá màu trắng nhưng dáng vẻ duyên dáng ấy chỉ có thể toát lên từ người đẹp cổ đại.

      “Đến đây.” - Dương Ngọc Hoàn đối diện lại dữ tợn gọi.

      “Oan có đầu, nợ có chủ, liên quan gì đến ấy?” - Xuân Thất thiếu nắm chặt tay Hàn Băng.

      “Liên quan đến ta! Liên quan đến ta! Liên quan đến ta!” - Ba tiếng đồng thời vang lên.

      Sau đó bụi mù cuồn cuộn kéo đến từ bốn phương tám hướng, ngập ngụa đến mức khiến người ta khó thở, giống như gặp phải trận hỏa hoạn lớn, trận hỏa hoạn có thể khiến người ta tan xương nát thịt.

      Tứ đại mỹ nhân mang hình tượng y tá trong màn khói đen, nhào về phía họ.

      !”

      Xuân Thất thiếu khẽ quát tiếng, ôm lấy Hàn Băng từ phía sau, xông vào phòng bệnh 105. Đó chính là song sắt mà. Chính giữa dường như còn có kết giới ngăn cách. điên rồi sao? muốn làm gì? Như vậy bị thương đó!

      Trong lúc chớp nhoáng, Hàn Băng thầm nảy sinh vô số ý nghĩ trong đầu.

      Tuy nhiên chuyện chẳng hề giống như nghĩ, Xuân Thất thiếu ôm thoáng cái xông vào phòng bệnh. Tựa như kết giới và song sắt kia biến thành vật thể hư vô ngay tức .

      Quá dùng sức, hai người ngã lăn xuống sàn. Còn chưa đứng dậy bệnh nhân trong phòng vội nhảy ra, bịt chặt miệng Hàn Băng, chặn lại tiếng thét của .

      Hàn Băng gần như sợ chết khiếp, nhưng bên tai vang lên tiếng người vô cùng : “Là , là . Lẽ nào cả cũng sợ à?”

      Lý Đạo.

      Chân Hàn Băng bủn rủn, gần như ngồi bệt xuống đất, may mà Lý Đạo đỡ lấy cánh tay .

      Ba người im lặng nhìn ra ngoài, chỉ thấy khói dầy đặc hơn, như thể con rắn đen bò giữa hành lang mà lan ra ngoài, cũng tràn vào phòng bệnh. Trong màn khói mù mịt, có tiếng bước chân vang lên đều đặn, bốn y tá có mặt mũi lần lượt đến cửa phòng 105, nắm song sắt nhìn vào bên trong.

      Ba người nín thở, chẳng hề dám nhúc nhích. May là họ chỉ đứng lúc, rồi từ từ bỏ , khói ngoài cửa cũng dần dần tiêu tan.

      “Bọn họ nhìn thấy.” - Lý Đạo khẽ .

      “Bọn họ cũng nghe thấy.” - Tiếng Xuân Thất thiếu thản nhiên khiến hai người còn lại giật mình.

      “Lý Đạo, sao ở đây?” - Hàn Băng vội hỏi.

      cũng biết.” - Lý Đạo vuốt lại mái tóc, hơi ngượng ngùng - “Lúc trước, Xuân Thất thiếu cứ mãi rồi đột nhiên sốt ruột vô cùng, sau đó ngã nhào, rồi cứ thế biến mất trước mắt , khiến rất sợ.”

      cũng biết sợ à?” - Xuân Thất thiếu cười lên.

      “Sao tôi lại biết sợ chứ? Tôi là người lòng dạ vô tư, rộng rãi tựa đất trời, tuy sợ nhưng rất bình tĩnh.” - Lý Đảo liếc mắt xem thường - “Lá gan của cậu cũng đâu lớn lắm, còn giống thằng ngốc vậy.”

      “Sau đó sao?” - Hàn Băng ngắt ngang cuộc chỉ trích lẫn nhau của hai người đàn ông - “Lúc đó ấy phải là té ngã mà là rơi xuống giếng thang máy, xem ra thứ mỗi người nhìn thấy đều khác nhau.”

      chỉ có tình cảm giữa và Xuân Thất thiếu đột nhiên nhảy vọt, ngay cả Lý Đạo và Xuân Thất thiếu trước kia chỉ có quan hệ công việc, tại cũng giống như bạn bè thân thiết. Dù sao cũng cùng nhau trải qua sống chết mà.

      “Phương hướng sai là được.” - Lý Đạo sửa sang lại quần áo - “Sau đó sốt ruột, trước mắt biến thành màu đen, hình như bị ngất . Khi tỉnh lại nằm chiếc giường này, mặc quần áo bệnh nhân.”

      Xuân Thất thiếu nhìn Lý Đạo với vẻ quái dị, nhưng im lặng .

      “Sao biết Lý Đạo ở đây?” - Hàn Băng hỏi Xuân Thất thiếu.

      Xuân Thất thiếu nhún vai: “ đâu biết.”

      Hàn Băng giật mình: “ biết mà dám xông vào đây à?”

      “Chuyện khẩn cấp làm sao còn chú ý nhiều nữa chứ? Nếu căn phòng này có thứ nguy hiểm, nghĩ cách tiếp là được.” - Xuân Thất thiếu điềm nhiên như , nhưng thấy vẻ kinh ngạc của Hàn Băng, lại giải thích thêm - “ chỉ cảm thấy phòng lẻ năm kỳ lạ, người trong đây chắc chắn giống trong những căn phòng khác. Quan sát lâu tuy nhận ra người đến, nhưng phần lớn đều rất yên tĩnh.”

      Lý Đạo để ý đến , kéo Hàn Băng hỏi han, Hàn Băng kể lại sơ lược những chuyện xảy ra cho ông nghe.

      “Có lẽ phòng lẻ năm có ý nghĩa đặc biệt. Nếu tôi có thể ở trong này, chừng hòa thượng Đàm và ông Trương cũng ở phòng lẻ năm của những tầng lầu khác. Chúng ta xem thử .” - Lý Đạo suy nghĩ rồi đề nghị.

      Có thể ra ngoài sao? Hàn Băng hơi nghi ngờ.

      Nhưng Xuân Thất thiếu do dự, kéo xông ra ngoài. Lúc còn chưa kịp phản ứng đứng ngoài phòng bệnh rồi. Lý Đạo cũng bắt chước xông ra theo, nhưng lại đột ngột bị dội vào song sắt văng trở lại.

      “Xảy ra chuyện gì?” - Ông thẹn quá thành giận nhảy bật lên.

      “Sử dụng câu trong phim Gà Con Chạy Mau.” - Xuân Thất thiếu chỉ chỉ đầu - “Song sắt ở đây.”

      Lý Đạo vốn tức giận nhưng nghe vậy lại sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm. Bất chợt thoáng cái chạy ào ra ngoài.

      “Ảo giác à?” - Ông hỏi Xuân Thất thiếu.

      “Cảm giác là chân . Nhưng hoàn cảnh chưa chắc là . Có điều bây giờ tôi vẫn chưa được, xem trước .”

      Sau khi ra ngoài, Hàn Băng liền phát nơi đây lại biến thành bệnh viện người. Xung quanh trống trải khiến người ta sợ hãi. Mỗi bước đều vang vọng tiếng bước chân. , xung quanh đều là người nhưng tựa như là người của hai thế giới, Hàn Băng cảm thấy rất quái lạ, nhưng tình hình tại vẫn hề thay đổi.

      Tim thít chặt, vô cùng khó chịu. Nhưng cảm thấy chuyện sắp đến chỗ mấu chốt rồi, thể hời hợt được.

      Họ tìm thấy hòa thượng Đàm ở phòng 205. Gặp mặt tất nhiên phải trao đổi hồi, biết được ta cũng ngất xỉu, sau đó bị giam trong phòng bệnh cách khó hiểu. Lúc hòa thượng Đàm lao ra bị cản lại ba bốn lần mới thành công, khiến Lý Đạo vô cùng đắc ý.

      Đến phòng 305, ông Trương nằm bất tỉnh dưới đất, vì lý do an toàn, mọi người cảm thấy đừng nên đánh thức ông ta. Ngất xỉu là chức năng bảo vệ của loài người, tránh để gặp phải thương tổn chịu đựng được.

      Phòng 405, có ai.

      Phòng 505, có ai.

      Phòng 605, có ai.

      Phòng 705, tầng cao nhất, vẫn có ai.

      Xuân Thất thiếu cau chặt mày: “Chị Ngô ở đâu, phải tìm ra chị ta.” - vốn cho rằng chị Ngô phải ở phòng 705.

      chắc chắn tất cả chuyện này đều liên quan đến chị Ngô à?” - Hàn Băng hỏi, hơi căng thẳng.

      tại cơ bản là có thể xác định.” - Xuân Thất thiếu , đột nhiên tách khỏi mọi người, mình trong hành lang, nhắm hai mắt lại.

      Tựa như có siêu năng lực, lát sau, tiếng loảng xoảng vang lên xung quanh, đèn hành lang bệnh viện vỡ vụn theo dây chuyền. Xung quanh lập tức rơi vào cảnh tối tăm, chỉ có ánh đèn leo lét nơi xa, mang đến ánh sáng yếu ớt cho tầm nhìn.

      làm gì vậy?” - Hòa thượng Đàm kinh ngạc hỏi.

      ta rất sợ lúc này Xuân Thất thiếu bị điên. cậu ấm, là kẻ ta xem thường nhất, ngờ lại đáng nương tựa như vậy.

      Xuân Thất thiếu trả lời ta, chỉ hỏi Lý Đạo: “ thấy tôi ?”

      nhảm, người cậu lớn như vậy sao tôi nhìn thấy được chứ? Tôi đâu có cận thị, tôi chỉ...” - Lý Đạo đột nhiên im bặt.

      Hàn Băng chợt hiểu, Lý Đạo có bệnh quáng gà, ánh sáng tối chút ông lập tức thấy gì cả. Sở dĩ học lái xe chính vì phải đưa Lý Đạo về nhà vào buổi tối. khi vậy, dưới ánh sáng này, đáng lẽ ngay cả cái bóng của Xuân Thất thiếu Lý Đạo cũng nhìn thấy mới phải. Điều này ... đây là ảo cảnh.

      sớm nghi ngờ như vậy, tại rốt cuộc có thể xác định.

      Tất cả mọi người nảy sinh ảo giác, mọi chuyện đều tự thể nghiệm cách chân . Nhưng họ bị giam trong ảo cảnh khồng lồ, là hoàn cảnh chân chứ phải bản thân họ.

      “Xem Inception chưa? Biết ‘xâm nhập tế bào não’ ?” - Xuân Thất thiếu hỏi - “Chúng ta rơi vào nơi tương tự vậy, nhưng do phép thuật thần kỳ của phương Đông tạo nên chứ phải là dữ liệu khoa học.”

      nghiêm túc văn hóa thần bí phương Đông cũng là khoa học.” - Lý Đạo giải thích, nhưng lập tức giơ tay lên - “Được, được, tôi im lặng, cậu tiếp.” - Ông nhịn được lại khẽ lầm bầm - “Làm đạo diễn sao biết mấy loại phim này, lúc trước sao mình nghĩ đến chứ?”

      “Khoan đề cập đến ảo cảnh này là gì, do ai tạo nên, chỉ chuyện.” - Xuân Thất thiếu đưa tay lên - “Trong ảo cảnh phải có tọa độ mới có thể giúp chúng ta phân biệt chân và hư ảo. Bằng nhận thức của con người xảy ra hoảng loạn, điều này rất đáng sợ.”

      “Trong Inception là con quay.” - Hòa thượng Đàm cướp lời.

      “Đúng.” - Xuân Thất thiếu gật đầu - “Tọa độ của chúng ta là Lý Đạo.”
      Mizuki thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 19: Ác niệm


      “Nếu như tôi có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối đó là ảo cảnh. Nếu như thấy đó là .” - Lý Đạo cười cất lời - “Xem , thiếu sót cũng có tác dụng lớn.”

      Hàn Băng suýt bật cười, nhưng quan tâm đến hoàn cảnh tại là gì hơn.

      cảm thấy đây là ảo cảnh do chị Ngô tạo ra sao?” - hỏi.

      Mấy người ngồi dưới đất, bất chấp mọi việc bắt đầu suy luận tỉ mỉ.

      người phụ nữ yếu đuối như vậy, trong lòng còn có nỗi cố chấp và thất vọng sâu sắc về tình . Nhưng chị ta lại có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đến vậy, khiến tất cả mọi người đều vùi thân trong đó.

      Nhớ truyền thuyết Ấn Độ có : Thế giới vốn là giấc mộng, là cõi mơ của thần Brahma(1). Nếu ông tỉnh lại, thế giới bị hủy diệt lần. Sau đó khi ông tiếp tục giấc ngủ, thế giới lại được sinh ra.

      (1) Brahma (Phạm Thiên) là trong ba vị thần tối cao trong Ấn Độ giáo, thần của sáng tạo, hai thần còn lại là Vishnu – thần bảo hộ và Shiva – thần hủy diệt. Thần Brahma thường được thể với bốn đầu và bốn tay. Thần cưỡi con ngỗng hay con thiên nga có tên Hamsa. Vợ của Brahma là người đẹp Sarasvati, nữ thần của học vấn và là thần đỡ đầu của nghệ thuật, khoa học và ngôn từ.

      Kinh Phật còn rằng: hạt cát thế giới, bông hoa thiên đường.

      Rất nhiều thứ nhặt nhất, đáng để ý nhất đều chứa đựng toàn bộ mơ ước, niềm tin và thế giới của bản thân.

      Vậy tại sao chị Ngô thể có thế giới ảo tưởng của chính mình chứ? biết chị ta có dị năng hay , biết lai lịch của chị ta ra sao, nhưng sức mạnh của khách sạn Hoàng Tuyền chắc chắn lớn hơn chị ta, cũng giúp chị ta hoàn thành việc gây dựng ảo cảnh này.

      Nhớ lại vụ án đầu tiên, họ phát được năng lực đặc thù thúc đẩy ảo giác và xâm nhập vào giấc mơ của người khác của khách sạn Hoàng Tuyền. Lần này chỉ là vì lường được thế giới tinh thần chị Ngô lại mạnh mẽ như thế nên sơ sót, đến nỗi họ đánh mất vị thế chủ động, trong cảnh vô tri mù mịt coi tất cả mọi thứ là .

      Cho dù tại phát ra, nhưng vì họ rơi vào quá sâu, thể thoát ra ngoài được.

      biết tại sao chị Ngô lại đến khách sạn Hoàng tuyền. là trăng mật lần hai sao? Nhưng sau khi chị ta đến, đám người Hàn Băng cũng về khách sạn, ảo cảnh của chị ta được khởi động. Có lẽ điều này do dị năng của Hàn Băng tạo nên, có thể bắt được ý niệm và phản hồi trong vô thức. Mà ảo cảnh này được tạo bởi ý niệm của chị Ngô. Hai ý niệm va chạm tạo nên sức mạnh tên, khởi động tất cả mọi chuyện.

      Họ bước vào ảo cảnh này từ khi nào? ai biết . Nhưng nếu vẫn bị giam giữ trong thời gian dài, chắc chắn thân thể bị tổn thương. Mà vì ảo cảnh này vô hại, bản thân chị Ngô cũng biết thế giới ở nơi đâu, cũng tự giam mình trong này. Nhưng chỉ có lúc nội tâm chị ta ngừng sợ hãi ảo cảnh mới có thể trở nên vô cùng kinh khủng.

      Hơn nữa, ra từ lúc bắt đầu chị ta cảm thấy sợ hãi, chẳng qua ngoài mặt giả vờ bình tĩnh thôi. Khi mấy người đàn ông hành động, chị ta cho rằng có thể dựa vào họ rời khỏi đây, nhưng họ lại rơi vào thế giới chị ta sáng tạo ở bên kia hành lang mà thể thoát, nỗi sợ hãi của chị ta đạt đến đỉnh điểm. Những thứ khiến chị ta sợ hãi tuôn hết ra ngoài.

      Chính chị ta cũng từng , khi còn bé nghe rất nhiều chuyện ma quỷ, những tình tiết này được thêm vào ảo cảnh, khí kinh dị và mức độ kỳ ảo càng tăng thêm phần nào.

      Cái gì là thực, cái gì là hư ảo, trong cảnh vô thức, tất cả mọi người đều hồ đồ. Thế giới nội tâm của chị Ngô giao thoa hòa lẫn với thực tế, khiến ảo cảnh trở nên vĩ đại đến bất ngờ.

      Có lẽ áo của Lý Đạo là do chị ta lấy . Tượng thần chuyển động và toàn bộ mọi chuyện đều do trí não đánh lừa đôi mắt. Lúc đầu Xuân Thất cũng rơi vào tình huống đó mà biết. Nhưng quá thông minh, sau khi cứu Hàn Băng, lại vào đây lần nữa, bắt đầu tìm ra chỗ hợp lý từ những chi tiết nhặt ai chú ý, cho nên mới cả gan chứng thực.

      Đâm đầu vào song sắt, nhổ nước miếng, tất cả đều là cách chứng thực của .

      “Hay nhỉ, Inception biến thành đội thiếu nữ biệt kích rồi.” - Lý Đạo nghiến răng - “Chị ta sống trong thế giới của mình, khiến chúng ta cũng sống trong đó lần. Mấu chốt là làm thế nào để ra ngoài. phải thân thể chúng ta bị vây khốn ở đây đấy chứ?”

      “Dĩ nhiên phải, cho nên còn mặc quần áo bệnh nhân nữa.” - Xuân Thất thiếu .

      Mọi người nhìn về phía Lý Đạo. Đúng vậy ?

      “Nhưng mọi người cảm thấy ảo cảnh của chị Ngô quá chân sao? Chi tiết vô cùng phong phú.” - Lý Đạo - “Ngay cả phản ứng của mỗi người chúng ta trong ảo cảnh đều vô cùng ràng. Cho dù có trợ giúp của sức mạnh kỳ quái thể giải thích được của khách sạn Hoàng Tuyền, sức tưởng tượng của chị ta chắc chắn là hạng nhất. Điều này , thế giới tinh thần của chị ta vô cùng mạnh mẽ, nhưng chị ta thể khống chế.”

      “Nếu quá đau khổ, rất nhiều người sống trong thế giới của mình.” - Xuân Thất thiếu buông tiếng thở dài - “Vừa nãy phải đội thiếu nữ biệt kích là vì vậy hay sao? Trốn tránh tổn thương, hoàn thành khát vọng, nhưng tránh được thứ tối tăm và kinh khủng nhất.”

      “Giả dụ chuyến trăng mật lần hai mà chị Ngô , có thể hiểu được lý do tại sao chị ta đến khách sạn Hoàng Tuyền. Mà tính kỳ lạ của khách sạn quả giúp đỡ chị ta. Nhưng tại sao cảnh tượng chủ đạo trong ảo cảnh của chị ta lại là bệnh viện, còn là bệnh viện tâm thần nữa chứ? Tại sao phòng lẻ năm lại quan trọng như vậy?” - Hàn Băng nhắc đến nghi vấn khác.

      ”Thông minh.” - Ánh mắt Xuân Thất thiếu mang tán thưởng, còn có chút chiều - “ đoán, suối Hoàng Kim là nơi chị ta hoài niệm nhất, cho nên chị ta xuất ở đây. Còn bệnh viện tâm thần là nơi chị ta quen thuộc nhất trong những năm gần đây, nên ảo cảnh của chị ta là những cảnh tượng này, cũng tương tác liên thông với khách sạn Hoàng Tuyền. Xuyên suốt từ nơi này đến nơi kia theo nỗi lòng của chị ta.”

      Ba người còn lại chợt hiểu ra, ngay sau đó lại vô cùng đồng cảm. Nhìn trạng thái tinh thần yếu ớt của chị Ngô chắc chắn phải là bác sĩ. Như vậy chị ta chính là bệnh nhân, bệnh nhân tâm thần. Nhưng mà ảo cảnh của chị ta rất ràng, lôgic quá rối loạn, có thể thấy được tinh thần chị ta chỉ là có chút vấn đề thôi, phải hoàn toàn điên loạn. Vậy tại sao trong đầu chị ta chỉ có mỗi phòng bệnh nặng chứ?

      Là bị người ta làm hại sao? Chỉ có người thân mới có thể đưa chị ta đến bệnh viện tâm thần. Lẽ nào là chồng chị ta?

      Quá ghê tởm! Vừa nghĩ đến đây Hàn Băng liền siết chặt nắm tay. tin tưởng lời chị Ngô , chồng chị ta phụ bạc tình và gia đình, giống hệt mấy tên mới phất, trong nhà cờ đỏ còn chưa đổ, bên ngoài cờ màu phấp phới(2). Chị Ngô là người tâm tư nhạy cảm yếu ớt, đương nhiên chịu được.

      (2) Đây là câu trong tiểu phẩm cho Quách Đạt đóng vai chính, ý chỉ những người đàn ông còn chưa bỏ vợ mà công khai có vợ bé, tình nhân ở bên ngoài.

      “Ông ta phải là người.” - Hàn Băng nhớ đến câu của Xuân Thất thiếu, hiểu được ý trong đó.

      Với lại, kẻ chị Ngô vẫn dắt theo bên mình phải là người của chồng chị. cách khác, Triệu tiên sinh hề ở đây, cũng rơi vào ảo cảnh. Cho nên ông ta mới bị bệnh nặng quấn thân, chưa bao giờ lên tiếng, ông ta mới vừa như vậy cháy sạch hoàn toàn, sau đó tan thành mây khói trước mắt họ. Vậy có thể , nếu như Triệu tiên sinh chết trong ảo cảnh, chị Ngô hoàn toàn phân biệt được chân và hư ảo cho rằng tên khốn kiếp kia chết rồi hay ?

      thể biết được chị ta đau lòng hay vui sướng. Nhưng tâm trạng nhất định bị kích thích mãnh liệt.

      ra họ chẳng qua chỉ suy luận chung chung thôi, rất nhiều khác phải chờ ra khỏi ảo cảnh mới có thể giải đáp được. Còn vấn đề quan trọng là: Mỹ nhân pha lê kia là sao? Có cảm giác rằng họ rất hung ác. Vậy nhất định đó là bí mật sâu thẳm nhất trong nội tâm chị Ngô, nếu như thể giải được, chị ta sụp đổ mất. Nếu thế giới của chị ta hỗn loạn, họ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa.

      Tinh thần cũng có thể thương tổn và giết chết người khác. Điều này được chứng minh trong thí nghiệm tâm lý học. Mà nếu tinh thần chết thể xác thể nào còn sống được nữa.

      Quan trọng nhất chính là cho dù họ biết đó là ảo cảnh, nhưng phải làm sao mới có thể bình an thoát ra ngoài, để thân thể và tinh thần của mỗi người đều bị tổn hại đây?

      Đây chính là mắt trận như .

      Tìm được chỗ mấu chốt, phá ảo cảnh, họ mới có thể tỉnh lại, nếu vẫn bị giam giữ. Ảo cảnh này quá mạnh mẽ, họ chứng minh được bằng thực tế. Lúc trước Xuân Thất thiếu cắt tay vẫn thể tỉnh lại. Chắc chắn lúc này người vẫn còn vết thương.

      Sức mạnh tinh thần quả tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

      “Bọn cần em.” - Xuân Thất thiếu nhìn Hàn Băng, dường như có chút luyến tiếc - “Em có thể bắt được thông tin sóng não của người ngoài, cho dù lần này việc liên quan đến cái chết, nhưng em phải nghĩ ra cách triệu hồi ý niệm của chị Ngô. Chỉ khi biết bí mật đáng sợ chị Ngô chôn giấu trong lòng chuyện mới có thể giải quyết cơ bản.”

      suy nghĩ rồi bổ sung thêm: “Có lẽ em nhận được thông tin đáng sợ, xin lỗi, nhưng có cách nào khác, em đừng sợ.”

      Hàn Băng lắc đầu. sợ, nhưng phải làm như vậy. Điều này chỉ cứu Lý Đạo, cứu Xuân Thất thiếu, cứu hòa thượng Đàm, cứu ông Trương khuân vác mà còn là cứu chính và cả chị Ngô.

      Nếu như chị Ngô bị hãm hại đưa vào bệnh viện tâm thần. Chị ta nên được cứu thoát, để tên Triệu tiên sinh lòng lang dạ sói kia có thể cút xa bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chị Ngô chưa già, mới hơn năm mươi tuổi, hoàn toàn có thể làm lại cuộc đời.

      Hàn Băng hề do dự, khoanh chân ngồi dưới đất. ra cần khoanh chân, nhưng ngũ tâm(3) cần hướng lên , tập trung ý niệm.

      (3) Ngũ tâm bao gồm hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân và đỉnh đầu.

      “Chị Ngô... Chị Ngô...” - thầm mặc niệm trong lòng, ngừng tìm kiếm - “Chúng tôi đến giúp chị, chị đừng sợ. Chị có chuyện gì sợ hãi cho tôi biết. Tôi giúp chị, tôi giúp chị.”

      Xung quanh lặng im như tờ.

      Hàn Băng nản lòng, tiếp tục kêu gọi. Mỗi người đều có chuyện muốn ra cho người khác biết, lại còn là chuyện quan trọng. Nhưng nếu để trong lòng, thể thả lỏng phát sinh phản ứng hóa học với linh hồn, nảy sinh vô số ác mộng và ma quỷ.

      biết trải qua bao lâu, rốt cuộc có phản ứng. Trong cảnh lặng im như tờ, tiếng thở dài thăm thẳm truyền đến từ nơi cách đó xa, tràn ngập cả hành lang, tràn ngập cả bệnh viện.

      Chị Ngô mặc bộ đồ đỏ thẫm đến từ đằng xa. Khuôn mặt trang điểm đậm như dâu.

      “Tôi có ác niệm.” - Chị ta chảy nước mắt - “Tôi giết người, cho nên họ đến đòi nợ. Tôi trốn đến mức này rồi nhưng họ vẫn đuổi theo.”

      Mọi người đều biết gì cho phải. Cuối cùng hòa thượng Đàm giả trang hòa thượng tụng câu Phật hiệu: “A di đà phật.”

      Chị Ngô biết ta là hòa thượng giả, nghe thấy tiếng Phật hiệu tâm linh như được an ủi, chị ta quỳ gối tại chỗ, ngừng lặp lại: “Phật Tổ tha thứ cho con, con bị ác niệm sai khiến. Nó ở trong lòng con, đuổi cũng , xin Phật Tổ từ bi.”

      Hai chữ từ bi như ngọn đèn soi sáng, Hàn Băng đột nhiên thoát khỏi cơn mê, trong lòng hoàn toàn thanh thản.

      “Chị Ngô, ra , buông xuống là tốt.”

      “Đúng vậy, người ta vẫn phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.” - Hòa thượng Đàm cũng .

      Chị Ngô thoáng do dự, gương mặt vẻ sợ hãi, nhưng sau đó là tuyệt vọng: “Ông ấy... chồng tôi ép tôi. Ông ấy giữ gìn tôi, tránh để tôi sợ, tránh để tôi khổ... Cả đời tôi đều vì ông ta, sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà, trở thành thiếu phụ luống tuổi. Thế nhưng ông ta lại luôn có những người đàn bà khác, lúc nghèo khổ vậy, lúc giàu có lại càng trầm trọng thêm. Tôi mặc kệ, thậm chí ông ấy có về nhà hay cũng sao. Nhưng sao ông ấy lại phải dẫn mấy ả đàn bà kia về nhà? Nhà của tôi, giường của tôi!”

      Chị Ngô đột nhiên kích động, vẻ mặt thê lương rất đáng sợ.

      Hòa thượng Đàm vội vàng niệm Phật, chị Ngô yên lòng trở lại.
      Mizuki thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 20: Triệu tiên sinh .


      “Thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời ông ấy là lúc làm ra tác phẩm pha lê nghệ thuật Tứ Đại Mỹ Nhân.” - Ngữ điệu của chị Ngô nhanh chóng chậm lại, chậm đến mức tưởng chừng khiến mọi người như chịu nổi khổ lăng trì - “Sau đó ông ta giống như cố chấp muốn sưu tập Tứ Đại Mỹ Nhân phiên bản đại. Ông ấy quả làm được chuyện đó. Cho dù những đó được xinh đẹp tuyệt sắc đến vậy nhưng cũng giống vài phần. Ông ấy có tiền đương nhiên có thể mua được tất cả. Sau đó, ông ấy dẫn bốn đó về nhà, còn đặt tên theo Tứ Đại Mỹ Nhân. Cuối cùng còn biến thái ngay trước mặt tôi nữa... Tôi chịu được muốn giết bọn họ! Vì vậy tôi thừa dịp ông ấy có ở nhà, liền khóa trái cửa, mồi lửa đốt trụi căn nhà sang trọng chẳng hề có tình người kia.”

      Hàn Băng thầm ớn lạnh, hiểu đây chính là nỗi sợ hãi và áy náy lớn nhất trong lòng chị Ngô.

      “Dường như tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của họ, họ cầu xin tôi, gương mặt xinh đẹp của họ cháy sém, dáng người xinh đẹp co lại như nắm tay. Nhưng đó là thứ họ xứng đáng nhận được, tại sao tôi phải cứu họ chứ? Tại sao phải hối hận? Vì tiền, vì lợi ích mà họ có thể buông bỏ tự tôn, phá hoại gia đình người khác. Loại đàn bà này sao đáng sống chứ!”

      Chị Ngô lại kích động. Hàn Băng rất sợ tâm trạng chị ta trở nên quá khích khiến ảo cảnh xảy ra biến hóa, càng khiến họ thoát ra được. Nhưng mà biết xen vào thế nào mới làm gián đoạn cơn bùng nổ của chị ta, khỏi liếc nhìn Xuân Thất thiếu.

      Xuân Thất thiếu cho ánh mắt trấn an, ý bảo an tâm nghe tiếp.

      Quả nhiên cảm xúc của chị Ngô lại hạ xuống như tàu lượn siêu tốc. Tiếng cười lạnh mang theo thỏa mãn vô tận: “Tôi từng , quê hương chúng tôi có bà đồng thông thạo dương, có thể câu hồn vía con người, đặt vào món đồ. Tôi liền bỏ ra nhiều tiền mời bà ta câu hồn vía bốn ả nhét vào trong Tứ Đại Mỹ Nhân pha lê kia. Ha ha, phải ông ấy Tứ Đại Mỹ Nhân kia sao? Tôi thành toàn cho ông ấy. đời này còn có người vợ nào vâng lời như tôi ? Mọi chuyện đều suy nghĩ cho ông ấy, cho đến khi ông ấy bị khí ăn mòn, trở nên xấu hơn cả heo, còn cặn hơn cả bã đậu. Mà bốn ả kia cho rằng chết xong rồi sao? Tôi phải khiến hồn vía họ nơi nương tựa, mãi mãi được siêu sinh.”

      Nghe đến đây, Hàn Băng hơi chịu nổi nữa. người phụ nữ hiền lành bị ép đến mức sản sinh nỗi thù hận biến thái. Tuy đáng thương nhưng cũng rất đáng sợ.

      tại họ biết được bí mật chôn giấu tận sâu trong đáy lòng chị Ngô, kế tiếp là nghĩ cách thoát ra ngoài. Họ phải tìm được điểm yếu đuối nhất trong lòng chị ta, sau đó phá hỏng nó. Khi thế giới ảo tưởng của chị Ngô sụp đổ, họ chỉ cần nhận biết chính xác là có thể thoát ngay lập tức.

      “Hàn Băng, nghĩ biện pháp điều khiển thông tin sóng não của mình. Thay đổi chút nội dung ảo cảnh, khiến chị Ngô thấy...” - Đột nhiên tiếng Xuân Thất thiếu vang lên.

      Hàn Băng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, phát đôi môi Xuân Thất thiếu chẳng hề mấp máy, thậm chí chẳng hề nhìn về phía , khỏi càng kinh ngạc.

      Tại sao giọng có thể cất lên trong đầu được? Lẽ nào sóng não của hai người họ cùng tần số cho nên mới cảm ứng được nỗi sợ hãi và hoảng loạn của sao? Đây phải là thần giao cách cảm của người trong truyền thuyết chứ?

      Tuy nhiên lúc này thể suy nghĩ nhiều, chỉ vội vàng hỏi trong đầu: “Em thử xem sao. Nhưng mà muốn cho chị Ngô thấy cái gì?”

      “Để chị ta thấy Lý Đạo thành chồng chị ta.”

      “Hả?”

      “Nhanh lên ! Cố gắng lên! cảm thấy bầu khí ổn, chỉ sợ chị Ngô xong tâm lại núp tiếp. Nếu như chị ta trốn trong thế giới của mình chịu ra, chúng ta thể tấn công nhược điểm của chị ta, thể rời khỏi ảo cảnh được, cuối cùng bị giam cho đến chết.”

      Hàn Băng vừa nghe thế cũng bất chấp mọi chuyện. chưa từng làm chuyện như vậy, luôn bị động tiếp nhận. Nhưng sư phụ Tuệ , dị năng của thiếu huấn luyện, ra có thể điều khiển được.

      Ơ! Hình như phần trí nhớ quên lãng kia khôi phục lại chút phải?

      “Hàn Băng, tập trung vào.” - Xuân Thất thiếu lại thúc giục.

      Hàn Băng vội vàng tập trung. ghét Triệu tiên sinh, cho nên đặt hình tượng Triệu tiên sinh vào người Lý Đạo khiến bài xích theo bản năng. Nhưng mà ghét cũng là loại sức mạnh, dần dần trong mắt Lý Đạo vẫn là Lý Đạo, nhưng ánh mắt chị Ngô nhìn Lý Đạo thay đổi.

      “Ông đến rồi sao?” - Vẻ mặt chị ta mâu thuẫn, còn có chút nhút nhát.

      Hàn Băng giận chị ta hèn nhát dám tranh đấu. Đôi khi bản thân người phụ nữ cũng phải có trách nhiệm nhất định với cảnh ngộ đáng thương của mình. Cái tên đàn ông thối tha kia cặn bã đến mức như vậy nhưng chị Ngô vẫn hận ông ta hoàn toàn. Giết chết kẻ thứ ba có ích lợi gì, tên đàn ông này mới đáng chết. Dĩ nhiên tán thành bạo lực, nhưng chia gia sản của ông ta, sống cuộc sống hạnh phúc hơn ông ta là cách trả thù tốt nhất của phụ nữ.

      Rất nhiều kẻ thứ ba xen vào gia đình của người khác đều : ra phải vì tiền mà là vì tình .

      Vậy họ nên nghĩ cách khiến người đàn ông ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, sau đó tuổi già mà sống chung với tình của kẻ thứ ba trẻ trung .

      “Tôi đến xem bà sao còn chưa điên chết.” - Lý Đạo lạnh lùng . Giọng , vẻ mặt đều dọa Hàn Băng giật mình, cho rằng trong thoáng chốc Lý Đạo bị Triệu tiên sinh nhập vào.

      Chị Ngô thoáng cái nghẹn lời: “Sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Ban đầu ông ...”

      “Tôi rất nhiều lời, nếu như phải thực hết từng câu phải tôi chết vì mệt à?” - Lý Đạo tiếp tục tỏ thái độ đáng ghét - “Chưa từng thấy loại đàn bà nào lệ thuộc vào người khác như bà. Bà luôn muốn tôi bảo vệ, tôi thể bảo vệ sao? Hừ, bà muốn tình của tôi phải vì tôi làm chuyện.”

      “Chuyện gì? Ông , ông . Nếu tôi làm được nhất định tiếc gì hết.” - Mắt chị Ngô lóe sáng.

      Đến lúc này rốt cuộc Hàn Băng thấy nỗi cố chấp và trạng thái tinh thần yếu ớt của chị ta. Chính bởi vì chị ta quá tin tưởng vào ảo cảnh mình sáng tạo là , cho nên chị ta mới nhập tâm như vậy.

      chết !” - Lý Đạo cười khẩy - “Phát tài chết vợ là mơ ước của đàn ông. Tôi giàu rồi nhưng bà vẫn còn sống, khiến cho cuộc đời tôi viên mãn. Bà biết tôi là người cầu toàn, làm sao có thể chấp nhận được thứ hoàn mỹ tồn tại chứ? Cho nên bà chết có được ?”

      Chị Ngô giật mình.

      ngờ người mình thương và tin tưởng rằng dù ông ta có hư hỏng vẫn mình lại ra những lời như vậy. Nhưng mà thói quen vài chục năm nay khiến chị ta gì cả, chỉ có đau lòng tuyệt vọng, nước mắt thi nhau rơi xuống như chuỗi hạt đứt dây.

      “Ông... Ông...”

      “Tôi cái gì mà tôi? Còn mau.” - Lý Đạo trợn trừng mắt, biểu lộ vẻ mặt chán ghét chị Ngô đến tột cùng - “Bà luôn nhắc đến mấy chuyện trước đây của tôi, nhưng tôi chán ngấy cái pha lê nghệ thuật đó rồi. Cái thứ mà vừa ném vỡ ai lại muốn lúc nào cũng phải cẩn thận như vậy chứ? Dáng điệu dịu dàng yếu ớt của bà trưng cho ai xem hả? là phiền chết được.”

      Xuân Thất thiếu bên cạnh cũng nhịn được nữa, nhảy lên níu cổ áo Lý Đạo: “Ông là tên bại hoại! Đồ cặn bã! Đồ vứt ! Sao ông lại đối xử với vợ mình như vậy! Tôi nhìn được nữa, tôi giết ông để ông đừng sống làm ô nhiễm khí, làm hại phụ nữ!”

      Trời ơi, đóng kịch gì vậy?

      “Cậu là ai? Cậu làm gì được tôi!” - Lý Đạo vẫn cực kỳ nhập tâm, còn cố gắng phản kháng.

      Đến cùng Xuân Thất thiếu vẫn trẻ tuổi hơn, khỏe mạnh hơn, cường tráng hơn, nên hai người vật lộn với nhau vài cái đè được Lý Đạo xuống đất, dùng hết sức lực bóp cổ ông.

      “Loại người như ông mới phải chết cho rồi.”

      “Buông ra!” - Lý Đạo lồng lộn kịch liệt, giãy dụa, duỗi thẳng chân, sau đó khò khè phát ra tiếng.

      Chị Ngô sợ hãi ngơ ngác đứng tại chỗ, cho đến khi Lý Đạo còn động tĩnh mới đột nhiên lui về sau vài bước, lập tức hôn mê bất tỉnh.

      Cảnh tượng ngưng lại trong nháy mắt.

      “Mau ra , ngay bây giờ!” - Xuân Thất thiếu hô to.

      Tất cả mọi người đều tập trung ý niệm của mình, mang theo tâm trạng muốn thoát khỏi, nhắm chặt mắt. Vài giây sau lúc mở mắt ra, tất cả đổi khác.

      Trong thế giới hư ảo người ta phân biệt nơi nào là thực. Nhưng trong thế giới chân trong lòng rất chắc chắn.

      Hàn Băng thở phào hơi. Bên cạnh là Xuân Thất thiếu, Lý Đạo, hòa thượng Đàm và ông Trương khuân vác vẫn chưa tỉnh lại. Lúc này họ ngồi ghế salon ở đại sảnh, hoàn toàn tỉnh táo. Thời gian điện thoại di động vẫn là ngày họ phải rời khỏi khách sạn, có điều trôi qua mấy giờ.

      Hóa ra mấy ngày ở trong ảo cảnh ra là quãng thời gian rất ngắn trong thực tế. Vậy khách sạn Hoàng Tuyền sao? Nó chịu tha cho họ rồi ư?

      Hòa thượng Đàm bật dậy, chạy đến cửa, hoan hô tiếng.

      Hàn Băng biết ảo cảnh phá, họ làm khách sạn Hoàng Tuyền hài lòng. thực tế thế giới ảo tưởng của chị Ngô biến mất, rốt cuộc họ có thể rời . Nhưng mà...

      “Lý Đạo hổ là đại đạo diễn nhỉ, trình độ diễn xuất quá tuyệt vời.” - Trong cảm giác hạnh phúc sống sót sau tai nạn, Hàn Băng nhịn được đùa - “Khi nãy xấu xa đến mức khiến người ta muốn giết chết, sau đó giả chết phải là vô cùng chân .”

      tại biết, Xuân Thất thiếu có thể chuyện với là bởi vì lợi dụng ảo cảnh, phải là thần giao cách cảm của người , vì khi đó và Lý Đạo cũng có thể thần giao cách cảm với nhau. Nếu sống trong cuộc sống thực tại, khi hai người trao đổi vẫn phải dựa vào tiếng , chữ viết hoặc ra dấu.

      “Đó là đương nhiên, đừng xem thường nhé.” - Lý Đạo hơi đắc ý, ngay sau đó sắc mặt lại trầm xuống - “Chị Ngô ở đâu?”

      Ba người kia vừa nghe, tâm trạng hồ hởi lập tức biến mất. ai bảo ai, mọi người cùng nhau giày vò ông Trương, quan tâm ông ta có còn mê man hay , vội vàng tìm thẻ phòng chạy đến lầu ba.

      Mở cửa phòng ra, bên trong hoàn toàn yên tĩnh. Sau đó họ nhìn thấy chị Ngô nằm ghế salon, chị ta gầy hơn người đẹp Giang Nam trong ảo cảnh nhiều, gần như là da bọc xương. Bởi vì quá gầy, gương mặt cũng già nua xấu xí. Lúc này chị ta còn ngủ, mặt còn đọng lại nước mắt.

      Bên cạnh chị ta là đống tro tàn, nhìn từ than chì tay chị ta, đó là bức họa chị ta vẽ, tám phần là vẽ Triệu tiên sinh dựa theo trí nhớ. Người đàn ông họ nhìn thấy trong ảo cảnh chính xác là người trong bức họa, cho nên ông ta mới cháy nhanh như vậy. Nhưng đồ bị thiêu hủy trong ảo cảnh, thực tế cũng bị cháy, có thể thấy được phương diện sức mạnh tinh thần của chị Ngô mạnh mẽ đến cỡ nào.

      “Làm sao đây?” - Hàn Băng hỏi, cảm thấy chị Ngô vô cùng đáng thương.

      Triệu tiên sinh mới là kẻ đầu sỏ, nhưng ông ta vẫn sống khỏe mạnh, còn chị Ngô tinh thần thất thường. Cái chết của mấy người đàn bà kia có phải do chị Ngô bị điên nên mới phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay ? Tên họ Triệu kia rất giàu có, hoàn toàn có thể giải quyết được chuyện này. Mà chị Ngô cũng vì chuyện này mới bị nhốt trong phòng bệnh nặng sao? Nhưng dù sao chị ta vẫn là người tàn bạo, người gánh bốn nhân mạng.

      Bất kể đồng cảm với chị Ngô thế nào nữa, giết người vẫn là giết người, chỉ hi vọng chị Ngô có thể được cứu rỗi và tâm hồn được giải phóng.

      Cuối cùng, theo chủ ý của Xuân Thất thiếu, họ lục hành lý chị Ngô để tìm cách liên lạc với chồng chị chị ta. Lại báo cho cơ quan công an địa phương và bệnh viện có liên quan. Sau khi chị Ngô tỉnh lại bần thần ngơ ngác, lúc bị đưa chỉ cười cười nhìn mỗi Hàn Băng.

      Lúc công an kiểm tra đồ đạc của chị Ngô, phát ra bốn tác phẩm pha lê nghệ thuật. Hàn Băng rất kinh ngạc, ngờ ảo cảnh được xây dựng hoàn mỹ đến vậy, mà đồ vật lại rất chân .

      Sau đó, tận mắt nhìn thấy Triệu tiên sinh khẩn cấp bay đến xử lý vụ việc, là Triệu tiên sinh , rất kinh ngạc.
      Mizuki thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 20: Triệu tiên sinh .


      “Thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời ông ấy là lúc làm ra tác phẩm pha lê nghệ thuật Tứ Đại Mỹ Nhân.” - Ngữ điệu của chị Ngô nhanh chóng chậm lại, chậm đến mức tưởng chừng khiến mọi người như chịu nổi khổ lăng trì - “Sau đó ông ta giống như cố chấp muốn sưu tập Tứ Đại Mỹ Nhân phiên bản đại. Ông ấy quả làm được chuyện đó. Cho dù những đó được xinh đẹp tuyệt sắc đến vậy nhưng cũng giống vài phần. Ông ấy có tiền đương nhiên có thể mua được tất cả. Sau đó, ông ấy dẫn bốn đó về nhà, còn đặt tên theo Tứ Đại Mỹ Nhân. Cuối cùng còn biến thái ngay trước mặt tôi nữa... Tôi chịu được muốn giết bọn họ! Vì vậy tôi thừa dịp ông ấy có ở nhà, liền khóa trái cửa, mồi lửa đốt trụi căn nhà sang trọng chẳng hề có tình người kia.”

      Hàn Băng thầm ớn lạnh, hiểu đây chính là nỗi sợ hãi và áy náy lớn nhất trong lòng chị Ngô.

      “Dường như tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của họ, họ cầu xin tôi, gương mặt xinh đẹp của họ cháy sém, dáng người xinh đẹp co lại như nắm tay. Nhưng đó là thứ họ xứng đáng nhận được, tại sao tôi phải cứu họ chứ? Tại sao phải hối hận? Vì tiền, vì lợi ích mà họ có thể buông bỏ tự tôn, phá hoại gia đình người khác. Loại đàn bà này sao đáng sống chứ!”

      Chị Ngô lại kích động. Hàn Băng rất sợ tâm trạng chị ta trở nên quá khích khiến ảo cảnh xảy ra biến hóa, càng khiến họ thoát ra được. Nhưng mà biết xen vào thế nào mới làm gián đoạn cơn bùng nổ của chị ta, khỏi liếc nhìn Xuân Thất thiếu.

      Xuân Thất thiếu cho ánh mắt trấn an, ý bảo an tâm nghe tiếp.

      Quả nhiên cảm xúc của chị Ngô lại hạ xuống như tàu lượn siêu tốc. Tiếng cười lạnh mang theo thỏa mãn vô tận: “Tôi từng , quê hương chúng tôi có bà đồng thông thạo dương, có thể câu hồn vía con người, đặt vào món đồ. Tôi liền bỏ ra nhiều tiền mời bà ta câu hồn vía bốn ả nhét vào trong Tứ Đại Mỹ Nhân pha lê kia. Ha ha, phải ông ấy Tứ Đại Mỹ Nhân kia sao? Tôi thành toàn cho ông ấy. đời này còn có người vợ nào vâng lời như tôi ? Mọi chuyện đều suy nghĩ cho ông ấy, cho đến khi ông ấy bị khí ăn mòn, trở nên xấu hơn cả heo, còn cặn hơn cả bã đậu. Mà bốn ả kia cho rằng chết xong rồi sao? Tôi phải khiến hồn vía họ nơi nương tựa, mãi mãi được siêu sinh.”

      Nghe đến đây, Hàn Băng hơi chịu nổi nữa. người phụ nữ hiền lành bị ép đến mức sản sinh nỗi thù hận biến thái. Tuy đáng thương nhưng cũng rất đáng sợ.

      tại họ biết được bí mật chôn giấu tận sâu trong đáy lòng chị Ngô, kế tiếp là nghĩ cách thoát ra ngoài. Họ phải tìm được điểm yếu đuối nhất trong lòng chị ta, sau đó phá hỏng nó. Khi thế giới ảo tưởng của chị Ngô sụp đổ, họ chỉ cần nhận biết chính xác là có thể thoát ngay lập tức.

      “Hàn Băng, nghĩ biện pháp điều khiển thông tin sóng não của mình. Thay đổi chút nội dung ảo cảnh, khiến chị Ngô thấy...” - Đột nhiên tiếng Xuân Thất thiếu vang lên.

      Hàn Băng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, phát đôi môi Xuân Thất thiếu chẳng hề mấp máy, thậm chí chẳng hề nhìn về phía , khỏi càng kinh ngạc.

      Tại sao giọng có thể cất lên trong đầu được? Lẽ nào sóng não của hai người họ cùng tần số cho nên mới cảm ứng được nỗi sợ hãi và hoảng loạn của sao? Đây phải là thần giao cách cảm của người trong truyền thuyết chứ?

      Tuy nhiên lúc này thể suy nghĩ nhiều, chỉ vội vàng hỏi trong đầu: “Em thử xem sao. Nhưng mà muốn cho chị Ngô thấy cái gì?”

      “Để chị ta thấy Lý Đạo thành chồng chị ta.”

      “Hả?”

      “Nhanh lên ! Cố gắng lên! cảm thấy bầu khí ổn, chỉ sợ chị Ngô xong tâm lại núp tiếp. Nếu như chị ta trốn trong thế giới của mình chịu ra, chúng ta thể tấn công nhược điểm của chị ta, thể rời khỏi ảo cảnh được, cuối cùng bị giam cho đến chết.”

      Hàn Băng vừa nghe thế cũng bất chấp mọi chuyện. chưa từng làm chuyện như vậy, luôn bị động tiếp nhận. Nhưng sư phụ Tuệ , dị năng của thiếu huấn luyện, ra có thể điều khiển được.

      Ơ! Hình như phần trí nhớ quên lãng kia khôi phục lại chút phải?

      “Hàn Băng, tập trung vào.” - Xuân Thất thiếu lại thúc giục.

      Hàn Băng vội vàng tập trung. ghét Triệu tiên sinh, cho nên đặt hình tượng Triệu tiên sinh vào người Lý Đạo khiến bài xích theo bản năng. Nhưng mà ghét cũng là loại sức mạnh, dần dần trong mắt Lý Đạo vẫn là Lý Đạo, nhưng ánh mắt chị Ngô nhìn Lý Đạo thay đổi.

      “Ông đến rồi sao?” - Vẻ mặt chị ta mâu thuẫn, còn có chút nhút nhát.

      Hàn Băng giận chị ta hèn nhát dám tranh đấu. Đôi khi bản thân người phụ nữ cũng phải có trách nhiệm nhất định với cảnh ngộ đáng thương của mình. Cái tên đàn ông thối tha kia cặn bã đến mức như vậy nhưng chị Ngô vẫn hận ông ta hoàn toàn. Giết chết kẻ thứ ba có ích lợi gì, tên đàn ông này mới đáng chết. Dĩ nhiên tán thành bạo lực, nhưng chia gia sản của ông ta, sống cuộc sống hạnh phúc hơn ông ta là cách trả thù tốt nhất của phụ nữ.

      Rất nhiều kẻ thứ ba xen vào gia đình của người khác đều : ra phải vì tiền mà là vì tình .

      Vậy họ nên nghĩ cách khiến người đàn ông ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, sau đó tuổi già mà sống chung với tình của kẻ thứ ba trẻ trung .

      “Tôi đến xem bà sao còn chưa điên chết.” - Lý Đạo lạnh lùng . Giọng , vẻ mặt đều dọa Hàn Băng giật mình, cho rằng trong thoáng chốc Lý Đạo bị Triệu tiên sinh nhập vào.

      Chị Ngô thoáng cái nghẹn lời: “Sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Ban đầu ông ...”

      “Tôi rất nhiều lời, nếu như phải thực hết từng câu phải tôi chết vì mệt à?” - Lý Đạo tiếp tục tỏ thái độ đáng ghét - “Chưa từng thấy loại đàn bà nào lệ thuộc vào người khác như bà. Bà luôn muốn tôi bảo vệ, tôi thể bảo vệ sao? Hừ, bà muốn tình của tôi phải vì tôi làm chuyện.”

      “Chuyện gì? Ông , ông . Nếu tôi làm được nhất định tiếc gì hết.” - Mắt chị Ngô lóe sáng.

      Đến lúc này rốt cuộc Hàn Băng thấy nỗi cố chấp và trạng thái tinh thần yếu ớt của chị ta. Chính bởi vì chị ta quá tin tưởng vào ảo cảnh mình sáng tạo là , cho nên chị ta mới nhập tâm như vậy.

      chết !” - Lý Đạo cười khẩy - “Phát tài chết vợ là mơ ước của đàn ông. Tôi giàu rồi nhưng bà vẫn còn sống, khiến cho cuộc đời tôi viên mãn. Bà biết tôi là người cầu toàn, làm sao có thể chấp nhận được thứ hoàn mỹ tồn tại chứ? Cho nên bà chết có được ?”

      Chị Ngô giật mình.

      ngờ người mình thương và tin tưởng rằng dù ông ta có hư hỏng vẫn mình lại ra những lời như vậy. Nhưng mà thói quen vài chục năm nay khiến chị ta gì cả, chỉ có đau lòng tuyệt vọng, nước mắt thi nhau rơi xuống như chuỗi hạt đứt dây.

      “Ông... Ông...”

      “Tôi cái gì mà tôi? Còn mau.” - Lý Đạo trợn trừng mắt, biểu lộ vẻ mặt chán ghét chị Ngô đến tột cùng - “Bà luôn nhắc đến mấy chuyện trước đây của tôi, nhưng tôi chán ngấy cái pha lê nghệ thuật đó rồi. Cái thứ mà vừa ném vỡ ai lại muốn lúc nào cũng phải cẩn thận như vậy chứ? Dáng điệu dịu dàng yếu ớt của bà trưng cho ai xem hả? là phiền chết được.”

      Xuân Thất thiếu bên cạnh cũng nhịn được nữa, nhảy lên níu cổ áo Lý Đạo: “Ông là tên bại hoại! Đồ cặn bã! Đồ vứt ! Sao ông lại đối xử với vợ mình như vậy! Tôi nhìn được nữa, tôi giết ông để ông đừng sống làm ô nhiễm khí, làm hại phụ nữ!”

      Trời ơi, đóng kịch gì vậy?

      “Cậu là ai? Cậu làm gì được tôi!” - Lý Đạo vẫn cực kỳ nhập tâm, còn cố gắng phản kháng.

      Đến cùng Xuân Thất thiếu vẫn trẻ tuổi hơn, khỏe mạnh hơn, cường tráng hơn, nên hai người vật lộn với nhau vài cái đè được Lý Đạo xuống đất, dùng hết sức lực bóp cổ ông.

      “Loại người như ông mới phải chết cho rồi.”

      “Buông ra!” - Lý Đạo lồng lộn kịch liệt, giãy dụa, duỗi thẳng chân, sau đó khò khè phát ra tiếng.

      Chị Ngô sợ hãi ngơ ngác đứng tại chỗ, cho đến khi Lý Đạo còn động tĩnh mới đột nhiên lui về sau vài bước, lập tức hôn mê bất tỉnh.

      Cảnh tượng ngưng lại trong nháy mắt.

      “Mau ra , ngay bây giờ!” - Xuân Thất thiếu hô to.

      Tất cả mọi người đều tập trung ý niệm của mình, mang theo tâm trạng muốn thoát khỏi, nhắm chặt mắt. Vài giây sau lúc mở mắt ra, tất cả đổi khác.

      Trong thế giới hư ảo người ta phân biệt nơi nào là thực. Nhưng trong thế giới chân trong lòng rất chắc chắn.

      Hàn Băng thở phào hơi. Bên cạnh là Xuân Thất thiếu, Lý Đạo, hòa thượng Đàm và ông Trương khuân vác vẫn chưa tỉnh lại. Lúc này họ ngồi ghế salon ở đại sảnh, hoàn toàn tỉnh táo. Thời gian điện thoại di động vẫn là ngày họ phải rời khỏi khách sạn, có điều trôi qua mấy giờ.

      Hóa ra mấy ngày ở trong ảo cảnh ra là quãng thời gian rất ngắn trong thực tế. Vậy khách sạn Hoàng Tuyền sao? Nó chịu tha cho họ rồi ư?

      Hòa thượng Đàm bật dậy, chạy đến cửa, hoan hô tiếng.

      Hàn Băng biết ảo cảnh phá, họ làm khách sạn Hoàng Tuyền hài lòng. thực tế thế giới ảo tưởng của chị Ngô biến mất, rốt cuộc họ có thể rời . Nhưng mà...

      “Lý Đạo hổ là đại đạo diễn nhỉ, trình độ diễn xuất quá tuyệt vời.” - Trong cảm giác hạnh phúc sống sót sau tai nạn, Hàn Băng nhịn được đùa - “Khi nãy xấu xa đến mức khiến người ta muốn giết chết, sau đó giả chết phải là vô cùng chân .”

      tại biết, Xuân Thất thiếu có thể chuyện với là bởi vì lợi dụng ảo cảnh, phải là thần giao cách cảm của người , vì khi đó và Lý Đạo cũng có thể thần giao cách cảm với nhau. Nếu sống trong cuộc sống thực tại, khi hai người trao đổi vẫn phải dựa vào tiếng , chữ viết hoặc ra dấu.

      “Đó là đương nhiên, đừng xem thường nhé.” - Lý Đạo hơi đắc ý, ngay sau đó sắc mặt lại trầm xuống - “Chị Ngô ở đâu?”

      Ba người kia vừa nghe, tâm trạng hồ hởi lập tức biến mất. ai bảo ai, mọi người cùng nhau giày vò ông Trương, quan tâm ông ta có còn mê man hay , vội vàng tìm thẻ phòng chạy đến lầu ba.

      Mở cửa phòng ra, bên trong hoàn toàn yên tĩnh. Sau đó họ nhìn thấy chị Ngô nằm ghế salon, chị ta gầy hơn người đẹp Giang Nam trong ảo cảnh nhiều, gần như là da bọc xương. Bởi vì quá gầy, gương mặt cũng già nua xấu xí. Lúc này chị ta còn ngủ, mặt còn đọng lại nước mắt.

      Bên cạnh chị ta là đống tro tàn, nhìn từ than chì tay chị ta, đó là bức họa chị ta vẽ, tám phần là vẽ Triệu tiên sinh dựa theo trí nhớ. Người đàn ông họ nhìn thấy trong ảo cảnh chính xác là người trong bức họa, cho nên ông ta mới cháy nhanh như vậy. Nhưng đồ bị thiêu hủy trong ảo cảnh, thực tế cũng bị cháy, có thể thấy được phương diện sức mạnh tinh thần của chị Ngô mạnh mẽ đến cỡ nào.

      “Làm sao đây?” - Hàn Băng hỏi, cảm thấy chị Ngô vô cùng đáng thương.

      Triệu tiên sinh mới là kẻ đầu sỏ, nhưng ông ta vẫn sống khỏe mạnh, còn chị Ngô tinh thần thất thường. Cái chết của mấy người đàn bà kia có phải do chị Ngô bị điên nên mới phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay ? Tên họ Triệu kia rất giàu có, hoàn toàn có thể giải quyết được chuyện này. Mà chị Ngô cũng vì chuyện này mới bị nhốt trong phòng bệnh nặng sao? Nhưng dù sao chị ta vẫn là người tàn bạo, người gánh bốn nhân mạng.

      Bất kể đồng cảm với chị Ngô thế nào nữa, giết người vẫn là giết người, chỉ hi vọng chị Ngô có thể được cứu rỗi và tâm hồn được giải phóng.

      Cuối cùng, theo chủ ý của Xuân Thất thiếu, họ lục hành lý chị Ngô để tìm cách liên lạc với chồng chị chị ta. Lại báo cho cơ quan công an địa phương và bệnh viện có liên quan. Sau khi chị Ngô tỉnh lại bần thần ngơ ngác, lúc bị đưa chỉ cười cười nhìn mỗi Hàn Băng.

      Lúc công an kiểm tra đồ đạc của chị Ngô, phát ra bốn tác phẩm pha lê nghệ thuật. Hàn Băng rất kinh ngạc, ngờ ảo cảnh được xây dựng hoàn mỹ đến vậy, mà đồ vật lại rất chân .

      Sau đó, tận mắt nhìn thấy Triệu tiên sinh khẩn cấp bay đến xử lý vụ việc, là Triệu tiên sinh , rất kinh ngạc.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Quyển 3: Mê hồn ký


      Chỉ có tình là vì sao vĩnh hằng, soi sáng con đường tôi đến và lối tôi .


      Chương 1: trăm năm trước.


      Đêm khuya yên tĩnh.

      Cao ốc tối đen như mực, chỉ có cửa sổ lầu mười tám còn hắt ra ánh sáng dịu trong màn đêm, nên vô cùng chói mắt.

      Hàn Băng nằm giường đọc sách, dần dần hơi buồn ngủ.

      Bỗng nhiên đèn tắt, ngay lập tức rơi vào trong bóng tối xa lạ thình lình ập đến. Đứt cầu dao ở đâu à? bất đắc dĩ nghĩ. Tòa nhà này cũ lắm rồi, đường dây điện nên được tu sửa từ lâu, vậy mà vẫn có ai quan tâm.

      Đưa tay bấm chiếc đèn pin khẩn cấp đầu giường phát sáng. Ánh sáng mờ tối, nhưng đủ chiếu sáng tầm nhìn của .

      mau đến !” - Có tiếng dịu dàng vang lên, tựa như bị thứ gì đó bịt lại, nghe như bị bóp nghẹt.

      Hàn Băng hoảng hốt, nhìn về phía vang lên tiếng theo phản xạ, suýt nữa bị dọa chết ngất.

      Chẳng biết từ lúc nào, đứng cạnh cửa phòng ngủ của , mặc bộ sườn xám thời trang đầu thế kỷ mười chín, bên ngoài mặc chiếc áo khoác kiểu Tây, mái tóc uốn thành lọn xoăn hơi cứng, chân mang giày da mà mang giày thêu.

      Nơi ta đứng tối tăm kỳ lạ, phía sau ta là khoảng vài mét vuông mà lại giống như thăm thẳm vô tận. Trong màu đen u ám ướt lạnh, ta lại được tôn lên rực rỡ sáng chói. Chiếc sườn xám nền trắng hoa xanh, áo khoác màu đỏ như máu. Thoạt nhìn giống như chiếc mũ màu đỏ đội lên chiếc bình sứ Thanh hoa tao nhã với đường nét thanh thoát.

      Đáng sợ nhất là từ đầu đến chân ta phủ tấm voan đen. Ánh sáng leo lét trong căn phòng khiến tấm voan đen kia lóe sáng kỳ lạ, như thể nước đọng đêm mưa, khiến Hàn Băng thấy vẻ ngoài ta, nhưng đôi môi đỏ rực và mười móng tay đỏ chót lại cực kỳ chói mắt.

      mau đến .” - kia lại , nhưng vẫn nhúc nhích.

      “Mau đến . Nếu , tôi chờ được nữa, tôi phải rồi.” - ta lại , sau đó tiến lên bước.

      Hàn Băng lập tức sợ ngất .

      ...

      phải bị ma đè, em dám khẳng định” - với Lý Đạo.

      “Lâu rồi gặp ác mộng kinh hoàng mà? Hay lại có chuyện quái lạ nào đến tìm nữa.” - Lý Đạo rầu rĩ - “ bé xui xẻo, tại sao cấu tạo não bộ giống người khác vậy chứ. Đây phải là khổ thân hay sao? đừng tìm bác sĩ Cát kia, cũng đừng tìm sư phụ Tuệ của ta nữa. vốn có chút đặc biệt, bây giờ còn muốn tìm hiểu thêm phải là càng nguy hiểm hay sao?”

      Hàn Băng lắc đầu. xác định chuyện: Dị năng của thể vứt bỏ và cắt đứt. Chuyện có thể làm thể trốn tránh. Năng lực khống chế được nâng cao, có thể tiếp nhận được thông tin sóng não liên quan đến chết chóc, sàng lọc những ý niệm lưu lại kia tránh để bị hại. Điều này giống như có con thú hoang nấp trong người , thuần hóa mới là đáng sợ nhất.

      cũng muốn như vậy, nhưng đâu có cách nào. Mà bác sĩ Cát và sư phụ Tuệ luôn vô tư giúp đỡ . Vả lại, gần đây giấc ngủ của được tốt phải là chuyện ngày ngày hai, thậm chí còn mất ngủ nghiêm trọng. bệnh viện muốn xin chút thuốc ngủ mới gặp được bác sĩ Cát. Bác sĩ Cát cho rằng còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh hề bị mắc bệnh mất ngủ mà là do tâm lý. Cứ bảo thả lỏng, đừng nên để ý và chú tâm lo lắng quá, thuận theo tự nhiên, phối hợp thêm liệu pháp nghe nhạc và đọc sách là được.

      “Chân lắm hả?” - Lý Đạo lại hỏi.

      “Em cảm thấy rất . Tuy sau khi em tỉnh lại chẳng phát ra gì cả.” - Hàn Băng thở dài. Gặp phải nhiều việc quái lạ như vậy, vẫn luôn cố gắng nghe theo lòng từ bi, nhưng cảm giác sợ hãi nên có lại chẳng hề giảm bớt.

      nên thôi việc.” - Lý Đạo thở dài - “Tuy là nhân viên của Xuân thị, nhưng làm việc cho . Có cần thiết làm lỡ tiền đồ của mình vì tên khốn kia ? mất trợ lý đắc lực, mất tiền lương hậu hĩnh, nếu thay đổi phong thủy , ở nơi dương khí thịnh có lẽ bắt được thông tin khác thường nữa.”

      Ông đổi đề tài quá nhanh, nhất thời Hàn Băng kịp phản ứng. Khi hiểu được lời này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

      bị thiếu khoảng trí nhớ, mà khi đón nhận tình cảm của Xuân Thất thiếu đột nhiên nhớ lại. nhớ ra phần quan trọng nhất trong mười hai ngày trống rỗng kia, có liên quan đến và Xuân Thất thiếu.

      cái bẫy vô cùng cẩu huyết.

      Ngày đó đến công ty xin nghỉ phép, trong lúc vô tình nghe thấy Xuân Thất thiếu và mấy cậu ấm thường qua lại đùa. Đám con ông cháu cha kia hỏi Xuân Thất thiếu: Ngán ăn thịt cá nên ăn cháo loãng dưa cải, hình như tên là Hàn Băng nhỉ, cưa đổ chưa?

      Xuân Thất thiếu chỉ cười mà .

      Bắt gặp tình tiết như vậy phim truyền hình rất nhiều lần, nhưng đến khi rơi xuống đầu mình mới biết đó là tình cảnh nhục nhã thế nào. Ban đầu vô cùng đề phòng và mâu thuẫn với Xuân Thất thiếu, nhưng sau kiện ở khách sạn Hoàng Tuyền, bất giác dỡ bỏ phòng bị, đón nhận tình cảm của .

      Trong tình huống khủng khiếp đó, có người đàn ông bảo vệ mình như vậy muốn động lòng cũng rất khó. Nếu như lúc ấy tự nhắc nhở mình rời xa Xuân Thất thiếu liệu trái tim có nghe theo ? thể nào biết được.

      Nhưng hôm nay biết được hóa ra tất cả chỉ là trò chơi, mà còn là tiền đặt cược, là phần thưởng, là người hề có cơ hội kết thúc.

      tức tối chất vấn, hoặc khóc lóc bỏ chạy, chỉ bỏ như có chuyện gì. Nhưng nỗi đau lại nhanh chóng chạy thẳng xuống nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn. thầm thề chỉ ngu dại lần này thôi, bao giờ tin tưởng Xuân Thất thiếu lần nào nữa hết.

      Bị phụ lòng, bị tổn thương, bị đùa bỡn nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, mà ra đau đến mù mịt biết phải làm sao. Nhưng dường như có thần giao cách cảm, Xuân Thất thiếu phát ra xuất và bỏ của , mau chóng đuổi theo.

      Nhưng chỉ kéo lấy buông, chứ giải thích gì hết. Có lẽ biết cho dù giải thích cũng nghe. Trong tai và trong lòng nhét đầy thanh rối loạn, nó cứ ù ù như bộ máy bị hư, ngăn cản hết tất cả mọi hành động của Xuân Thất thiếu.

      cười thèm quan tâm, cho nên Xuân Thất thiếu buông ra. Bởi vì chuyện cự tuyệt hôm đó khiến thậm chí dám đến gần . ở nhà suốt, ngăn cách với tin tức bên ngoài và Xuân Thất thiếu ba phen mấy bận xin gặp. Cho đến khi hiểu vì sao mất trí nhớ, gặp lại ở khách sạn Hoàng Tuyền.

      có mặt ở đó là do ba cử đến giải quyết công việc. Ai mà đến bàn chuyện làm ăn ở chỗ đó chứ? Cho nên chuyện này rất kỳ lạ.

      Về chuyện mất trí nhớ, sư phụ Tuệ là do khai phá trí não quá độ. Trong vụ việc mỹ nhân pha lê, đương mất trí nhớ lại rơi vào vòng tay bảo vệ dịu dàng của lần nữa, thậm chí còn tiến thêm bước. Đúng vậy, rồi. Nếu như nhớ lại thôi, nhưng nhớ lại, cho nên chỉ có cách là thôi việc, muốn có bất cứ liên quan nào đến , dù là đáng kể.

      nhắc đến chuyện này nữa.” - Lý Đạo ý thức được mình sai, vội vàng lảng sang chuyện khác - “Hay là tạm thời ở nhà . Đúng lúc phải quay ngoại cảnh, ở đó làm bạn với chị dâu .”

      Hàn Băng lắc đầu: “Trốn tránh phải biện pháp.”

      “Trốn tránh phải biện pháp.” - Lý Đạo lặp lại, ám chỉ ràng.

      Trong chuyện của và Xuân Thất thiếu, mới là kẻ trốn tránh. Nhưng có cách nào khác, bởi vì tình cảm là chuyện thể điều khiển, thể huấn luyện, khác hẳn dị năng và giấc mơ của .

      Sau khi bảo đảm nếu gặp chuyện lạ dọn đến nhà Lý Đạo, hoặc là gọi điện thoại cho ông, Hàn Băng trở về nhà. Ngồi xe về đến nhà sắc trời dần tối, phát có việc gì làm là đơn nhất, mà còn mơ hồ có chút sợ hãi, giống như bị tách rời khỏi thế giới bên ngoài. Cho nên bật máy tính, kết quả phát có rất nhiều thư của Xuân Thất thiếu, gần như đầy cả hộp thư của .

      Trốn tránh phải biện pháp.

      Lý Đạo đúng, nhưng vẫn lựa chọn trốn tránh, bởi vì như vậy khá dễ dàng. xóa hết thư, mình yên lặng ăn cơm, xem tivi, sau đó trở lên giường ngủ.

      ý nghĩ, hoặc là quyết định lao vào nguy hiểm. Rốt cuộc trốn được tình cảm nhưng trốn được dị năng. Bất kể tại sao lại xui xẻo gánh vác những chuyện thế này, đều phải đối mặt.

      Lòng từ bi!

      mang lòng từ bi của mình đối đãi vạn vật, cho dù chúng đáng sợ đến đâu nữa, vẫn phải luôn luôn cảm thông. phải thánh nhân nhưng làm việc tốt khiến cảm thấy khá hơn chút.

      trăm năm trước kia có đến ? vào giấc mơ của chứ? Tại sao lại đến tìm ? Là trong lúc vô tình bắt được sóng não lưu lại hay tiếp xúc với tĩnh điện thời trăm năm trước? Hoặc là giữa kia có liên quan đến nhau?

      lại bị mất phương hướng giữa khoa học và ảo tưởng, giữa tượng quái và suy luận lôgic.

      Tiếp theo, mất ngủ. Lúc lên giường mới hơn chín giờ, lăn qua lăn lại đến giờ sáng vẫn chưa ngủ được. Vất vả lắm mới bước vào trạng thái mơ màng đột nhiên nghe thấy thanh rất khẽ. Giống như ai rướn cổ kêu rên, khiến lập tức tỉnh táo. Nhưng thanh kia lại biến mất, qua vài phút sau lại vang lên.

      Hàn Băng bật ngọn đèn đầu giường, lẳng lặng ngồi đó, chuẩn bị lần theo tiếng , cuối cùng phát ra điện thoại hết pin vang lên báo thảm thương này. thanh này bình thường nghe cảm thấy gì, nhưng lúc tâm trạng yếu đuối dần dần rơi vào giấc mơ nguy hiểm lại có cảm giác rất kinh hãi.

      lấy sạc ra, cắm điện thoại vào, sau đó tắt đèn lên giường lần nữa.

      Tuy nhiên lúc trở mình nằm nghiêng, lại hoảng sợ nín thở, trong nháy mắt trái tim giật thót, người dám nhúc nhích.

      Có gì đó ngoài phòng ngủ lẳng lặng nhìn .

      Cửa phòng ngủ đóng, rất chắc chắn. Nhưng lúc này hé ra khe hở, hơn nữa còn lặng lẽ tiếp tục mở rộng. Trong màn đêm đen kịt, bóng người xuất ở đó. Chắc là... chiếc bóng thôi nhỉ? Chỉ là chiếc bóng rất mờ, mang màu xám tro, bồng bềnh trôi giạt giống như đám sương mù mỏng manh.

      là ai? đến tìm tôi làm gì?

      Hàn Băng muốn hỏi, nhưng cổ họng như bị thứ gì bóp chặt, hoàn toàn thốt ra được nửa vần.

      cảm giác... biết chết, nhưng lúc cái chết đến gần vẫn cảm thấy sợ hãi. Bất kể chuẩn bị tinh thần thế nào, bất kể từng gặp những chuyện kỳ lạ đáng sợ ra sao, vẫn thể bình tĩnh đối mặt với tình trạng quái dị này.

      Cửa phòng ngủ bị mở toang, chiếc bóng hoàn toàn phơi bày, phải mà là hai, dáng vẻ giống như nam nữ. Giống như bị bám đầy bụi, trôi giạt trong đêm đen như mực.

      Họ về phía Hàn Băng. Hàn Băng nghe thấy tim mình đập như sấm trong lồng ngực, nhanh đến mức hơi thở của dồn dập như kéo bễ. muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng hoàn toàn thể nhúc nhích. Đôi mắt trợn to nhìn hai chiếc bóng cao thấp đến gần.

      May là hai chiếc bóng xám tập kích , mà dừng lại cách giường mét. Chúng gì cả, làm gì hết, chỉ quay người bỏ .

      lát sau Hàn Băng hoảng sợ phát mình tự xuống giường, mơ mơ màng màng theo hai bóng xám kia. Lý trí còn tỉnh táo cho biết phải dừng lại, gấp đến mức biết làm sao. Nhưng cơ thể dường như phải của nữa, bất kể cố gắng cỡ nào, vẫn như con rối bị điều khiển.

      Đừng! Buông tôi ra! kêu gào trong lồng ngực.

      Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, lúc sắp bước đến rìa bóng đêm, đột nhiên bóng đỏ bay vút qua. kia, trăm năm đó xuất ... Sườn xám nền trắng hoa xanh, áo khoác đỏ như máu, tóc xoăn gợn sóng cứng đờ, giầy thêu rực rỡ, da trắng, tóc đen, môi đỏ.

      Là thứ ràng duy nhất trong bóng đêm đen.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :