1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách sạn hoàng tuyền - Liễu Ám Hoa Minh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 13: Bọn họ đến rồi.


      ăn vô, nhưng vẫn cố nuốt xuống, nghẹn đến mức trào nước mắt.

      dám nhìn vào chiếc gương trong phòng tắm, sợ thấy thứ đáng sợ từ góc độ biết nào đó. Trong tiểu thuyết và phim kinh dị đều là như vậy, nước tắm biến thành máu, trong ống nước phát ra thanh kỳ lạ, trong gương xuất khuôn mặt tóc tai bù xù, hoặc là sau lưng có thứ gì đó từ từ đến.

      Nhưng cố chịu đựng.

      Xuân Thất thiếu và Lý Đạo đều ở đây, có bất cứ ai để nương tựa. muốn bị hù chết hoặc bị giết chết, phải khiến thần kinh mình trở nên kiên cường. Hai người kia biết sống chết thế nào, chừng còn cần cứu nữa.

      Ban đầu nên để họ rời , nhất là Xuân Thất thiếu. Kể từ khi phát mình có năng lực bắt được những việc liên quan đến cái chết hoặc là tin tức do sóng não người chết để lại, cảm thấy chỉ có lúc ở bên cạnh Xuân Thất thiếu, mới có thể bình an. người tựa như có loại ma lực kỳ lạ, đặc biệt làm yên lòng . Nhớ đến mỗi khi đắm chìm trong ảo giác đáng sợ, tiếng chuông điện thoại của cũng có thể giải cứu .

      nên xa rời. Có lẽ, nếu có thể gặp lại, thử mãi mãi xa rời nhau xem thế nào.

      Tắm rửa trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, vẫn buộc mình đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm, quan sát vết bầm cổ. dấu bầm tím giống như sợi dây thừng đòi mạng siết vào cổ , lại giống như con rắn độc quấn xung quanh, thoạt nhìn rất đáng sợ. đưa ngón tay sờ thử, hơi đau rát, nhưng chẳng còn nóng nữa.

      Lực tay chị Ngô lớn . Nếu chị Ngô muốn, hoàn toàn có thể bóp chết tươi ngay.

      Nghĩ đến đây, đáy lòng bất giác ớn lạnh. Nhìn vào trong gương, bàn tay đặt cổ dường như chẳng phải của mình nữa, làn da tái nhợt, góc độ rất đặc biệt.

      sợ đến mức vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm. dám nghiên cứu tỉ mỉ, chỉ nhanh chóng tìm quần áo mặc vào.

      Bởi vì rất nhiều đồ cắt để làm dây thừng, nhanh chóng lấy chiếc quần jeans và áo thun trong vài món đồ còn sót lại, rồi thay giày thể thao. Theo bản năng cho rằng mình phải mặc đồ dễ hoạt động mới tốt. Sau đó đợi tóc khô, mặc nguyên bộ quần áo nằm lên giường, cố gắng ngủ để khôi phục thể lực.

      quyết định trưa mai vào hành lang, bất kể bên kia thông đến đâu, còn đường lui nữa. Chờ đợi có thể giúp sống thêm vài ngày, nhưng sợ tinh thần mình sụp đổ mất. Khi đó mới còn hi vọng sống. tại bên cạnh có người đáng tin và có thể nương tựa. Vả lại cảm thấy Lý Đạo và Xuân Thất thiếu chưa chết, nếu như họ rơi vào thế hỗn loạn cần giúp đỡ của sao, dù cảm thấy sợ cũng thể khoanh tay đứng nhìn.

      Đừng quên được xem như là người có dị năng, có thể bắt được những thông tin mãnh liệt về cái chết. Nếu như cạm bẫy này liên quan đến tử vong, như vậy chính là người mấu chốt. Vấn đề tại là mang theo chị Ngô và Triệu tiên sinh rời khỏi đây được.

      Phải thừa nhận rất sợ. Từ lúc Xuân Thất thiếu rời khỏi, sợ hãi từng giây từng phút từng giờ, mặc niệm lòng từ bi cũng chỉ có thể bảo vệ tinh thần bị sụp đổ, nhưng nỗi sợ hãi vẫn như hình với bóng, hoàn toàn trốn khỏi, chạy thoát. Vì vậy vào hành lang mình, dám mình đối mặt với bóng tối vô biên vô hạn và nguy hiểm mịt mờ chưa biết. Nhưng ở bên cạnh vợ chồng chị Ngô và Triệu tiên sinh liệu có an toàn hơn hay ? Lỡ như đôi vợ chồng đâu đâu cũng quái gở này gây ra chuyện bất lợi cho sao, rơi vào tình cảnh nguy hiểm hơn nữa. Giống như tại, biết mình đáng sợ đến cỡ nào nhưng vẫn muốn lên lầu ở chung với họ.

      Nhưng mà, nếu họ là vợ chồng bình thường chẳng qua có cử chỉ quái lạ mà thôi, nếu bên kia hành lang có đường sống, lẽ nào vứt họ ở đây tự sinh tự diệt hay sao? Hàn Băng tự nhận mình phải thánh mẫu, nhưng cũng phải người ích kỷ, thể trơ mắt nhìn người khác rơi vào đường cùng mà chẳng hề thốt lên tiếng.

      vẫn còn quá mệt mỏi, bản thân sợ hãi vô cùng, thể lực tiêu hao. Cho nên dù trong lòng vô cùng nghi ngờ và sợ hãi, vẫn rơi vào trạng thái ngủ chập chờn mơ mơ màng màng.

      Xung quanh yên lặng đến mức kinh người, ngay cả tiếng hít thở của cũng như có như . Nhưng vào lúc này đầu bỗng vang lên tiếng động lạ, là tiếng bước , giống như người phụ nữ mang giày cao gót tới lui. Hàn Băng lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, xem đồng hồ là ba giờ sáng.

      Lốc cốc, lốc cốc.

      đúng, Hàn Băng sởn cả gai ốc. Khách sạn Hoàng Tuyền trang hoàng sang trọng, sàn nhà trải thảm lông rất dày, người đó thể nghe thấy tiếng bước chân. Lại chị Ngô vẫn mang giày bệt, ba giờ đêm sao lại thay giày cao gót lung tung chứ? đúng, chị Ngô đâu phải ở lầu .

      biết tại sao bỗng nhớ đến câu chuyện: Có hai chị em thuê nhà ở. Đêm nào lầu cũng vang lên tiếng bước chân, nhưng đó hoàn toàn có người ở. em rất sợ, chị dỗ em mình đó là tiếng bê tông cốt thép, giống như chúng ta ngồi chiếc ghế cũ, đôi khi nó kêu kẽo kẹt, là tượng tự nhiên, phải sợ. Nhưng lúc này trần nhà lại thò xuống cái đầu với hai mắt chảy máu ròng ròng, hỏi hai chị em: Là thế này phải ?

      Nghĩ đến đây, mắt khỏi nhìn chằm chằm lên trần nhà, nín thở.

      Bởi vì thiếu ánh sáng, trần có phần mờ tối khác thường, nhưng có thứ gì đáng sợ. Có điều gian vẫn yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Nhưng thể nào như vậy được, cho dù là nửa đêm cũng nên có gió núi chứ.

      Hàn Băng nằm chết dí giường, dám nhúc nhích theo bản năng.

      Rốt cuộc trong nỗi tịch mịch khiến người ta hoảng sợ, tiếng bước chân lại vang lên. Tiếng giày cao gót chói tai bước sàn nhà đá cẩm thạch, trong tiếng vang vô cùng lanh lảnh cảm giác tàn lụi, mỗi tiếng đều giống như có xương gãy lìa. Tiếp đó có tiếng bước chân loạng choạng vang lên. Nghe kỹ... dường như phải chỉ có người, mà còn càng chạy càng nhanh, giống như chạy trốn vậy.

      Hàn Băng véo mình cái, cơn đau chạy thẳng vào đáy lòng kèm theo nỗi sợ hãi, vô cùng chân . Đây phải là ác mộng, lầu quả có chuyện xảy ra. Tựa như có cuộc truy đuổi, ít nhất là bốn năm người. , là đuổi giết, tiếng chạy trốn mang theo vội vã cuống cuồng.

      Sau đó đột ngột dừng lại.

      Sau đó nữa, tiếng bước chân lại xuất , nhưng còn là giày cao gót nữa mà là tiếng chân rất nặng nề giống như của đàn ông, như thể giẫm vào lòng Hàn Băng từng bước từng bước . Cuối cùng nó dừng vị trí đỉnh đầu , bất động như có ác ý.

      trần nhà chẳng hề có khuôn mặt máu me từ từ thò xuống. Nhưng Hàn Băng cảm thấy có đôi mắt đẫm máu hung tợn nhìn chằm chằm xuyên qua lớp bê tông cốt thép cực dày, rồi bật cười.

      Cứu tôi với! Tiếng thét thảm thiết đột nhiên truyền vào đầu .

      Đúng vậy, phải nghe từ lỗ tai mà là trong đầu , trong đầu bắt được nỗi sợ hãi mãnh liệt. Dường như thấy ngọn lửa vô biên bốc lên từ mép giường, trong nháy mắt nhiệt độ ngọn lửa tăng vọt, biến thành màu đỏ rực.

      cảm thấy nóng, nhưng cảm nhận được nỗi đau đớn. Cứu tôi với, tôi muốn chết. Tiếng gọi ầm ĩ, tiếng va chạm, tiếng lắc khóa sắt, từng tiếng ập vào thần trí của Hàn Băng, rơi vào cảnh giới kỳ lạ, những cảm giác sợ hãi của kia truyền đạt lại cho hết toàn bộ, tim đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực, đau khổ cùng cực.

      Trong lúc bất chợt, nhìn thấy bốn mặc trang phục cổ đại tao nhã bước ra từ ngọn lửa, khuôn mặt mơ hồ, nhưng cảm giác cực đẹp. Bối cảnh có tiếng nhạc cụ dân gian cổ điển Trung Quốc, tiếng nhạc vốn du dương rung động lòng người lúc này lại thê lương vô cùng. Mà những có ngũ quan kia mang theo ý cười quái dị, sau đó bắt đầu biến hình, tan , cuối cùng chảy tràn dưới đất tựa như cây nến cháy hết, chỉ còn lại đống sáp mang hình thù kỳ lạ.

      “Hàn Băng, đừng sợ!” Bỗng tiếng Xuân Thất thiếu vang lên, có chút lo lắng và hoang mang, nhưng vẫn hồn hậu ôn tồn khiến người ta như bất chợt được tắm gió xuân, tựa như cười, nắm lấy tay , ôm lấy vai .

      Hàn Băng chợt bật dậy, tuy bị bóng đè nhưng biết bắt được thông tin sóng não đến từ nơi nào khiến thể cử động. May mà Xuân Thất thiếu đánh thức . Nhưng mà hoàn toàn có ở trong căn phòng này, có ở bên cạnh .

      xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Xuân Thất thiếu chết rồi sao? Là linh hồn của an ủi sao? Nếu thể nào hiểu được kiểu liên lạc cách thời thế này. Cảm nhận của quá rệt, tuyệt đối phải ảo giác. Nghĩ đến đây, lòng vừa đau vừa xót vừa nghẹn ngào, nước mắt chợt rơi xuống, từng hạt từng hạt giống như sợi châu bị đứt.

      “Xuân Thất... Xuân Thất... thể chết được.” - Vất vả lắm mới người đàn ông, mà biết bắt đầu từ lúc nào người đàn ông đó hoàn toàn là điểm tựa của đời .

      Quả nhiên người liên quan gì đến thời gian ngắn hay dài. Quả nhiên con người chính là sinh vật yếu ớt nhất thế giới, giữa sống và chết chỉ cách có con đường, nhảy qua mãi mãi ở lại bóng đêm vĩnh hằng.

      Nhưng có thể nỗi đau mất Xuân Thất thiếu khiến nỗi sợ hãi trong lòng Hàn Băng tạm thời nguôi ngoai. ôm người co cụm lại, chỉ mong mình chưa bao giờ sinh ra đời này.

      “Cứu mạng! Cứu mạng!” - Lúc khóc đến gần như nghẹn giọng, tiếng kêu cứu chói tai lại vang lên.

      Lần này phải là đầu bắt được thông tin, mà là chính tai nghe được. Hàn Băng ngồi bật dậy lần nữa, mặt còn đầm đìa nước mắt, còn nghẹn ngào, tinh thần gần như suy sụp.

      “Tha cho tôi ! nhiều năm như vậy rồi, tha cho tôi !” - Tiếng thét lại vang lên. Hàn Băng nghe ràng là tiếng chị Ngô, thỉnh thoảng còn có tiếng hự hự, là tiếng đàn ông bị nghẹn.

      lầu xảy ra chuyện! Hàn Băng lập tức tỉnh táo. nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa rồi đứng yên. muốn cứu người, nhưng lại sợ chết khiếp.

      Khách sạn Hoàng Tuyền chỉ có ba người, là ai muốn giết người chứ? Trừ phi chị Ngô và Triệu tiên sinh xảy ra chuyện, đánh giết lẫn nhau, nếu là hồn ma. Nhưng Triệu tiên sinh bệnh đến mức thể cử động, tuy chị Ngô gầy nhom nhưng rất khỏe... Và cả tiếng giày cao gót vừa rồi là sao? Thông tin chết chóc bắt được là của ai?

      Tay nắm lấy chốt cửa, nhưng dù có lấy hết bao nhiêu can đảm cũng dám mở cửa ra. Cơ tay căng chặt, biết mình thể ích kỷ như vậy, nhưng dám, dám cứu người.

      Tiếng kêu cứu điên cuồng ngớt ngoài kia như thanh dao lăng trì thần kinh Hàn Băng. lát sau, tiếng kêu kia gần lại, điên cuồng gõ vào cửa phòng mà báo trước. Chị Ngô đứng ngoài hô lên: “Hàn Băng, mở cửa. Mở cửa !”

      Hàn Băng giật mình, lui về phía sau vài bước theo bản năng, chân nhũn ra ngồi bệt xuống đất.

      Cửa vẫn bị đập như trống giục: “Hàn Băng, cho tôi vào. Bọn họ đến rồi, bọn họ theo đến rồi.”

      Ai? Ai đến chứ? Ai theo đến cơ chứ?

      dốc hết sức lực đứng dậy, cắn răng kéo cửa ra.

      Ngoài cửa có ai, cơn gió lạnh biết từ đâu đến thổi qua hành lang hình tròn người, vút qua thân thể khiến làn da đau buốt.

      chịu nỗi nữa, sợ đến mức hét to lên tiếng, té xuống đất, dùng cả tay lẫn chân lui về sau, ngay cả cửa cũng kịp đóng. trợn to mắt nhìn gian trong suốt, cố gắng thấy được gì đó. Đôi khi thứ nhìn thấy mới là đáng sợ nhất. Mà tiếng gõ cửa vẫn ngừng vang lên, tiếng cầu xin hoảng sợ của chị Ngô kèm theo tiếng khóa cửa lạch cạch đến từ... phòng kế bên.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 14: Chôn sống


      Lý trí còn sót lại lóe lên, Hàn Băng bỗng phát cánh cửa chị Ngô đập là của phòng bên cạnh, căn phòng vốn thuộc về hòa thượng Đàm, hơn nữa còn được gõ vang từ bên trong. ràng chị ta và Triệu tiên sinh ở lầu, sao lại chạy đến phòng của hòa thượng Đàm chứ? Nhưng lúc trước từng nghe , thang máy quan tài kia chạy qua ban công phòng hòa thượng Đàm. Lẽ nào họ xuống lầu từ đó sao? Tại sao họ xuống thẳng lầu dưới? Là vì có chuyện muốn tìm à?

      Ầm, ầm, ầm! Ầm, ầm, ầm!

      Tiếng động kia vẫn còn tiếp tục, ngoan cường và tuyệt vọng. Mà tiếng mang theo nức nở của chị Ngô còn nghe ra được chị ta lẩm bẩm điều gì, chỉ sót lại bốn chữ vô cùng ràng: Bọn họ đến.

      Loạng choạng bước, Hàn Băng buộc mình ra ngoài, thấy cửa phòng kế bên cố kéo ra từ bên trong, tay nắm cửa xoay liên tục. Làm sao ra được đây? Vì an toàn phòng cháy chữa cháy nên rất nhiều cửa phòng khách sạn đều mở ra ngoài. Lẽ nào chị Ngô kinh hoảng đến mức quên mất điều này, cho nên cứ kéo vào bên trong, mở ra được sao?

      “Chị Ngô, đẩy cửa ra ngoài .” - Hàn Băng run giọng kêu lên. Sau đó liền lui về phía sau vài bước, tựa người vào lan can, chăm chú nhìn phía trước.

      Cánh cửa bị đẩy bật ra.

      Nhưng sau cửa có chị Ngô, có Triệu tiên sinh, có bất cứ vật gì. Tiếng kêu cứu kia ngừng lại, yên lặng như tờ. Hình như có gì đó lao ra từ căn phòng kia và đứng trước mặt Hàn Băng, đương đầu với , nhưng lại chẳng nhìn thấy gì cả.

      Nỗi sợ hãi khổng lồ như tấm lưới bủa vây lấy Hàn Băng. Móng tay cắm vào lòng bàn tay, đâm vào trong thịt, ngay cả cơn đau cũng trở nên chết lặng. So sánh với tai ương nơi tâm hồn thể xác hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.

      muốn chạy nhưng biết đâu. Cả khách sạn Hoàng Tuyền như bị lực lượng hùng mạnh khống chế. Tại sao phải chờ đến khi chỉ còn ba người họ mới xảy ra chuyện? Kẻ thầm thao túng chờ Xuân Thất thiếu, Lý Đạo và hòa thượng Đàm rời khỏi mới ra tay sao?

      Lúc này muốn ngất biết bao, như vậy sợ, thế nhưng lại tỉnh táo dị thường. Trong trạng thái tỉnh táo này, cảm thấy gió núi thổi ùa vào mặt, như thể có bàn tay ngừng vuốt ve , khiến sởn cả gai ốc. Sau đó phát mình bị khống chế, nhưng tự có ý thức vào căn phòng của hòa thượng Đàm, các đốt ngón tay cứng đờ như cương thi.

      Đừng! Đừng ! Lý trí cố hết sức ra lệnh, nhưng thân thể nghe theo sai khiến. cảm thấy hình như mình bị ma nhập, giống như du hồn. Trong đầu lên rất nhiều hình ảnh, vì lướt qua quá nhanh nên hoàn toàn thấy , chỉ thấy ánh lửa hừng hực, chói lòa làm mắt đau.

      Ầm tiếng, cửa phòng đóng lại phía sau Hàn Băng, chặn đứng đường lui của . phát giác mình về phía ban công, biết sức mạnh kia có thể điều khiển nhảy xuống từ cửa sổ tạo thành cảnh tượng tự sát hay .

      Dừng lại! Dừng lại! gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi nhưng chỉ trong chốc lát bị gió lạnh thổi khô, vô cùng khó chịu. Mà thân thể vẫn thuộc về , lúc đến sân thượng, vòng thẳng trăm tám mươi độ về phía sau, đối mặt với chiếc quan tài đen ngòm, chính xác mà là thang máy kiểu quan tài kia.

      Trong thang máy có người, là chị Ngô và Triệu tiên sinh, hai người đều tựa như hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt chị Ngô xám ngoét, còn khuôn mặt béo phì của Triệu tiên sinh lại tái xanh, thoạt nhìn khí dày đặc, giống như hai người chết cạnh nhau từ bao giờ rồi. Mà đầu gối của Triệu tiên sinh còn ôm chiếc hộp đựng tác phẩm pha lê nghệ thuật kia. Nhưng chiếc hộp trống hoắc, tác phẩm bên trong biến mất, chỉ có tấm vải lót được làm bằng chất liệu sang trọng vẫn rực rỡ lại lạnh băng nằm đó.

      Lúc này có sức mạnh ập tới sau lưng Hàn Băng. cảm thấy ràng thứ đó mang hình dáng của bàn tay, lạnh buốt thấu xương, có sức nặng chết chóc khổng lồ chợt đẩy vào trong thang máy. Trong gian hẹp, cố thắng chân lại mới đụng vào người vợ chồng chị Ngô. Nhưng vách thang máy lại mềm mại, thậm chí làm bị thương. Như thể khách sạn Hoàng Tuyền là đại quái, mà thang máy là dạ dày của nó, lúc này ba người còn sót lại bị nó nuốt sống. Còn chưa kịp quay đầu, cửa thang máy đóng lại, ngăn cách hết tất cả ánh sáng và sức sống ở ngoài.

      Xung quanh nhất thời rơi vào màn tối đen, u ám chật chội. Giờ đây Hàn Băng được trải nghiệm cảm giác bị giam trong quan tài, cùng hạ táng với người chết. Chỉ cần cử động là có thể chạm vào thân thể như sớm còn sinh mệnh ở bên cạnh. gian tối đen như mực, u lạnh lẽo, mùi chết chóc phả ra từ bốn phương tám hướng. Hàn Băng biết thần kinh mình nhạy cảm hay là dũng cảm, chỉ thấy mình thở nổi, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, dường như toàn bộ dưỡng khí bên trong cơ thể đều điên cuồng thoát ra từ lỗ chân lông. Hoặc là, đây phải mồ hôi mà là máu lạnh chảy ra.

      Sau phút hoang mang ngắn ngủi, đột nhiên nhảy bật lên, liều mạng đập cửa thang máy. muốn ra ngoài! muốn ra ngoài!

      Giống như khống chế được, kéo áo mình ra, nỗi đau khổ cực độ khiến vô thức muốn xé bỏ tất cả mọi thứ xung quanh. Nghẹt thở, hoàn toàn thở nổi, cảm giác này khiến hận thể xé toang tấm màng mỏng vô hình bịt miệng và mũi mình lại. Nếu phải còn sót lại chút lý trí đáng kể, muốn cào nát mặt mình, rứt hết tóc mình, sau đó móc mắt và trái tim đầm đìa máu ra, nhìn thử xem có phải nó vẫn còn đập hay .

      Bị chôn sống khiến chết mà là khiến điên cuồng.

      Ầm tiếng, trước lúc hoàn toàn sụp đổ, cửa thang máy đột nhiên vỡ nát. Ánh sáng len qua lỗ hổng bị đập vỡ từ bên ngoài, theo đó chiếc bóng mơ hồ bất chợt xuất .

      Bất kể người đó còn sống hay chết, là cõi mơ hay ảo tưởng cũng chẳng sao. Trong nỗi sợ hãi mãnh liệt có thể xé nát người ta, còn bất cứ thứ gì quan trọng nữa, thậm chí cái chết là hạnh phúc, đặc biệt là so với nỗi tuyệt vọng tàn khốc bị chôn sống kia.

      Hàn Băng nhào vào lồng ngực của chiếc bóng kia, dùng hết tất cả sức lực ôm chặt lấy người đó.

      đỉnh đầu truyền đến tiếng tựa như chứa đựng ý cười: “Đừng sợ Hàn Băng, là đây! ở đây, đừng sợ!”

      Tiếng trấn an đứt quãng vụn vỡ mang ý cười mà đầy lo lắng, đau lòng cùng với rất nhiều nghi ngờ.

      Là ảo giác do thiếu dưỡng khí cực độ sao? biết, mà cũng chẳng quan tâm. chỉ muốn hòa thân mình vào lồng ngực ấm áp này. lẩm bẩm, trái tim run rẩy đến mức thể hít thở bình thường được, chỉ co bóp ngắn ngủi và kịch liệt. Từ đến lớn, dù trải qua quá nhiều việc kỳ quái, chưa từng sợ hãi đến vậy, lập tức bị rối loạn thần kinh quả là kỳ tích rồi.

      biết là chết hay là ngất xỉu, rơi vào trạng thái vô tri vô giác. Nhưng lại mơ hồ cảm thấy có đôi tay rắn chắc dịu dàng ôm lấy , khiến dần dần rời xa tất cả sợ hãi, từ từ yên ổn bình an.

      Vừa mở mắt ra bị ánh sáng đập ngay vào mắt, trong khoảnh khắc tỉnh lại, phát giác mình nằm chiếc ghế salon dài gần cửa sổ nơi đại sảnh khách sạn. Ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất là quang cảnh buổi sáng ngày hè rực rỡ. nhìn thấy ánh nắng nhưng cảm nhận được nhiệt độ. Điều này nhắc nhở , vẫn còn trong tình cảnh bị giam, thể tiếp xúc với thế giới chân .

      “Tỉnh rồi à?” Trước khi cảm giác độc lần nữa siết chặt tim , Xuân Thất thiếu dịu dàng .

      Hàn Băng rất sợ cảnh tượng đến cứu chỉ là do bản thân tưởng tượng ra thôi, dám trả lời. Cho đến khi thân thể hơi được nâng lên, nằm gọn trong vòng tay vững chãi; nghiêng đầu, nhìn thấy chính xác khuôn mặt mà muôn vàn nhung nhớ.

      về rồi!” - Hàn Băng nước mắt giàn giụa.

      “May là quá muộn.” - Trong mắt Xuân Thất thiếu chợt lóe lên nỗi sợ hãi sâu sắc, bàn tay kia mơn trớn khuôn mặt tái nhợt lành lạnh của , trái tim vẫn co rút đau đớn.

      ra chẳng phải là người tình cảm nồng nhiệt. Kể từ lúc còn bé, mọi thứ đến với vô cùng dễ dàng nên chưa từng có khát vọng mãnh liệt. Đối với Hàn Băng, bởi vì lời cha căn dặn năm năm trước, nên tò mò, sau đó là chú ý, tiếp theo bởi vì rất chân thành giống với mấy thời nay. thừa nhận động lòng và có tình cảm với .

      Vốn dĩ theo tính cách bình thường của , thể nào tự nhiên thoáng cái , có thể vì mà bất chấp tính mạng. Nhưng mà... ... là như vậy.

      Đây chính là lời cha hay chẳng bao giờ buồn để ý. Ngay cả số mệnh cũng kháng cự sao?

      Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, tim của thít chặt lại. Nếu chậm thêm khắc, chắc chắn chịu nổi áp lực tinh thần như vậy. Thực ra, đối với như vậy giỏi lắm rồi.

      Nhưng nghĩ đến việc suýt mất , liền ghét cay ghét đắng người chủ thần bí của khách sạn Hoàng Tuyền này và ông thầy pháp đẩy đến đây cách khó hiểu. Có điều ba bảo đến đây phải cũng có mục đích hay sao? Bảo đến bàn chuyện làm ăn với ai đó, nhưng dặn dò cụ thể, chỉ đến rồi biết. Bản thân chuyện này chính là điểm nghi ngờ.

      Mà người phải gặp là ai? Liệu gặp hay chưa? Khẳng định phải là tên biến thái Diêu Thanh Dương bị cảnh sát bắt kia. Vậy có phải là vợ chồng chị Ngô hay ? Thậm chí là... hòa thượng Đàm? Hay là người kia vẫn chưa đến? Hoặc là cái bẫy? Hoặc là cha cũng lừa luôn? Đương nhiên tin tưởng cha mình, là con trai ruột của cha, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Xuân thị, cha hại . Nhưng trong vụ việc này, cha sắm vai gì? Mà tại sao và Hàn Băng lại gặp phải nhưng chuyện này, là trùng hợp hay được mưu tính từ trước?

      Lại cúi đầu nhìn người trong ngực, trái tim bỗng nhiên mềm , còn có vài phần cảm thấy may mắn. Nếu có ở đây ra sao?

      Nghĩ như vậy nâng cằm lên, như bị đầu độc, kìm lòng nổi, dịu dàng hôn lên môi . Dù khuôn mặt và đôi môi nhạt nhòa nước mắt vẫn khiến lòng như có ngọn lửa bùng lên. Nhưng cố kiềm chế, chỉ lưu luyến triền miên, mang theo an ủi dịu dàng. sợ hãi, muốn bảo vệ .

      Hàn Băng vừa bị động đón nhận, vừa chủ động đáp lại. Răng môi quấn quýt mang đến ấm áp và nỗi rung động khôn tả xiết, cuối cùng khiến lòng bình an trở lại.

      ...” - Khi hai người hơi tách ra, khẽ kêu lên, hoàn toàn mê muội.

      “Đúng vậy, em.” - Xuân Thất thiếu nâng cằm , cười , thoạt nhìn rất bâng quơ nhưng ánh mắt vô cùng chân thành.

      chưa từng câu này với bất kì nào.

      Mặt Hàn Băng lập tức đỏ lên, giờ khắc này rốt cuộc tin tình là vạn năng. Cách đây lâu còn sợ đến mức hận thể lập tức chết ngay. Vậy mà bây giờ tuy còn bị giam và có lẽ sắp tới phải đối mặt với chuyện đáng sợ hơn, nhưng đột nhiên lại nảy sinh khát vọng sống mãnh liệt.

      “Lý Đạo đâu?” - chợt nhớ đến gì đó, lập tức hoảng hốt ngồi bật dậy.

      biết.” - Giọng Xuân Thất ảm đạm, nhưng vẻ mặt vẫn kiên định thể lay chuyển.

      biết là sao?” - Hàn Băng rất kinh ngạc, cũng rất hốt hoảng.

      Lý Đạo và Xuất Thất thiếu chung với nhau, lẽ nào, thất lạc rồi sao? Vậy bây giờ Lý Đạo ở đâu?

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 15: Bệnh viện tâm thần người


      Bưng tách trà nóng lên, Hàn Băng bắt đầu nghe Xuân Thất thiếu kể chuyện trải qua trong hai ngày hai đêm này.

      “Lúc bọn vào hành lang chẳng hề xảy ra chuyện khác thường đặc biệt.” - Xuân Thất thiếu nhớ lại - “Đường rất thẳng, cũng có thể là cong, nhưng khẳng định có khúc cua gấp nào, bởi vì cảm giác được. Mặt đất bằng phẳng, hình như lát đá cẩm thạch, nhưng xung quanh hành lang rất kỳ lạ, giống như có thể nuốt chửng ánh sáng. Bọn mang theo đèn pin cường lực, em biết đó, loại đèn pin này sáng quắc, lực xuyên thấu rất mạnh, tuy nhiên nó chỉ có thể soi sáng vị trí bên chân bọn . Cho dù mắt thích ứng với bóng tối cũng nhìn thấy được tình hình cách xa mét.”

      được bao lâu?”

      “Thực ra biết được.” - Xuân Thất thiếu cười khổ - “Vừa vào hành lang đồng hồ đeo tay ngừng chạy. Thêm nữa, có cảm giác về thời , biết bọn được bao lâu, thậm chí cũng thể phán đoán từ mệt mỏi cơ thể. Nhưng khi bọn ngang qua tượng thần, dường như nó bị lực lượng gì lôi kéo, cứ chút rồi lại ngừng. Bọn cũng tìm được chút manh mối nào có liên quan đến ông Trương khuân vác. Chỉ có bóng tối, cảnh tượng, tiết tấu hệt như nhau, ở trong đó năm hay giây tựa như có gì khác biệt.”

      “Sau đó sao?” - Hàn Băng vội hỏi - “Lý Đạo biến mất à?”

      Xuân Thất thiếu lắc đầu: “ ta biến mất, là biến mất.”

      “Sao vậy?”

      “Bọn rất lâu mà vẫn nhìn thấy điểm cuối. Hoặc là bọn hoàn toàn hề di chuyển, chỉ giậm chân tại chỗ. Dù sao ở trong hành lang, tất cả giác quan đều nhạy bén. và Lý Đạo bàn bạc, có nên quay lại đường cũ trở về hay . nghĩ em nhất định lo lắng, mà cũng yên lòng. ta đồng ý, cho nên bọn liền quay trở về. Nhưng mới vừa quay người trước mắt sáng ngời. Bọn biết bước chân rẽ ngoặt về phía nào, cứ thế thoáng cái đến nơi khác.”

      “Đến đâu?” - Tim Hàn Băng giật thót sợ hãi.

      bệnh viện, bệnh viện tâm thần.” - Gương mặt điển trai của Xuân Thất thiếu nhăn lại - “Sở dĩ xác định đây là bệnh viện tâm thần là vì trước kia Xuân thị có tài trợ cho bệnh viện. từng đến thăm nơi đó, hoàn cảnh và thiết bị giống hệt nhau. Nhưng mà bệnh viện này vô cùng kỳ lạ. Nó rất lớn, còn lớn hơn cả bệnh viện đa khoa. Nhưng cả bệnh viện bóng người, ngoài cửa sổ như bị tấm màn màu đỏ che phủ, nhìn thấy cảnh sắc gì.”

      “Có phải là nảy sinh ảo giác hay ?”

      “Chắc chắn phải.”

      đưa tay trái ra, vết thương nằm ràng trong lòng bàn tay, là vết cắt, có đến vài vết, chắc hẳn gây ra để cảnh báo mình thoát khỏi ảo giác. Lần trước vì khiến bản thân thoát khỏi ảo giác, ngón tay bẻ gãy còn chưa lành lại.

      “Bọn trong bệnh viện rất lâu, phát bệnh viện này kỳ lạ nhất chính là có cửa ra. Bất kể em lên lầu hay xuống lầu, vào phòng hay ra khỏi phòng, tựa như vào kiểu kiến trúc hình xoắn ốc, có thể quanh quẩn ở bất cứ nơi nào, nhưng thể thoát được quy luật xoay tròn này. đến điểm cuối tựa như trở lại điểm bắt đầu, nhưng phương hướng và độ cao khác nhau. Ví dụ, từ bên này tầng cho đến phía bên kia, sau đó phát tầng hai cũng như vậy. chạy vòng tầng chót, cuối cùng lại trở về tầng . nhớ ràng có lên xuống lầu, đường cũng có độ dốc.” - Xuân Thất thiếu tiếp - “Cứ thế biết lại qua bao lâu, thậm chí cảm thấy thể lực mình bị tiêu hao, thời gian như ngừng lại. Nhưng lúc này bỗng nghe thấy tiếng của em.”

      “Tiếng của em?” - Hàn Băng kinh ngạc hơn.

      “Phải.” - Xuân Thất thiếu bất chợt cúi người, hôn lên trán Hàn Băng - “ nghe thấy em kêu hòa thượng Đàm.”

      “Đó là vì hòa thượng Đàm cũng vào hành lang.” - Hàn Băng - “Các gặp ta sao?”

      có, cũng nhìn thấy ông Trương khuân vác.” - Xuân Thất thiếu cau mày chặt hơn - “ luôn cảm thấy dường như chúng ta gặp phải gian như kết giới trong Đạo giáo vậy. Giữa những người trong chúng ta, giữa chúng ta và có thể gần trong gang tấc, nhưng tìm được điểm mấu chốt mà cổ thuật Trung Quốc kêu là gì đó?”

      “Mắt trận.”

      “Đúng, mắt trận. Cũng khá giống với... nơi đặc biệt để rời khỏi giấc mơ trong phim Inception. Tóm lại khi nghe thấy tiếng của em, rất hối hận vì dẫn em theo. Cho dù bị giam đến chết cũng tốt hơn để em ở lại mình. Sau khi đến bệnh viện tâm thần quái dị đó, luôn cố gắng thử trở về, nhưng như lọt vào mê cung khổng lồ. Bất kể cố nhắc nhở bản thân mình tỉnh táo cỡ nào, cố tìm kiếm lối thoát đến cỡ nào cũng hoàn toàn có đầu mối.”

      Khi đó rất sốt ruột, cảnh tượng giống nhau lặp lại ngừng cũng chính là áp lực đè nặng lên năng lực chịu đựng của tâm trí . Bởi vì thể quay về, bởi vì để lại mình Hàn Băng ở nơi khác, bên cạnh có thể còn có phần tử nguy hiểm nấp, vừa nôn nóng vừa hối hận. Cho nên khi mơ hồ nghe thấy tiếng Hàn Băng la lên, bất chấp tất cả chạy ào vào hành lang trống trải, cũng gọi tên Hàn Băng.

      Hàn Băng nghe như vậy quả sững sờ. Hóa ra tiếng gọi tên vọng ra từ hành lang là của Xuân Thất thiếu. Chỉ bởi hành lang và gian nên thanh bị bóp méo, trở nên chói tai đáng sợ, mà còn là giọng nữ. Hoàn toàn phải thứ dơ bẩn gọi tên để tìm người chết thế.

      đời này vốn có ma! đời này vốn có ma phải ? thể chắc chắn.

      Là mình tự hù dọa mình sao? cũng thể xác định.

      Trong bất cứ tình huống nào, con người đều cần tọa độ, như vậy mới xác định được vị trí của mình và của người khác, xác định được thực tế và hư ảo. Nhưng điều chết người nhất lúc này chính là họ có tọa độ. Với lại chuyện vừa xảy ra trong thang máy là sao? Chị Ngô vẫn la lên: Bọn họ tới rồi - là xảy ra chuyện gì?

      Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ đến hai vợ chồng này, theo bản năng nép sát vào lòng Xuân Thất thiếu: “Chị Ngô... và chồng chị ta...”

      “Nghỉ ngơi ở bên kia.” - Xuân Thất thiếu hất cằm lên, ra hiệu về phía chiếc ghế salon dài khác nằm cách đó xa.

      Bởi ghế salon đưa lưng về phía Hàn Băng, vợ chồng chị Ngô nằm hẳn xuống ghế, cho nên từ góc độ của nhìn thấy được gì. Nhưng ngón tay của Triệu tiên sinh đặt lên ghế, yếu ớt xanh xao, trắng bệch kỳ dị, móng tay ngón út và ngón áp út dài chừng tấc, chẳng đẹp đẽ gì mà còn quái lạ dơ bẩn.

      biết tại sao sinh lòng chán ghét, quay mắt lại: “ đêm hôm hai người đó tự dưng làm ầm hết cả lên, biết gặp phải chuyện gì.”

      còn chưa hỏi, nhưng Triệu tiên sinh dù sao cũng là người mang bệnh nặng. Lúc tìm được bọn em, ông ta gần như mất nửa cái mạng. Chị Ngô phải hô hấp nhân tạo và ấn lồng ngực mới cứu ông ta được. tại sợ là ông ta có sức lực giải thích đâu, chút nữa hỏi chị Ngô thử xem.”

      “Sao trở lại được?” - Hàn Băng hỏi, hai tay ôm eo Xuân Thất thiếu siết chặt lại thêm.

      “Sau khi gọi em mấy tiếng thấy em gì đành phải lần mò tỉ mỉ mỗi lối , cố gắng tìm ra chỗ khác thường để phá vỡ mê cung này, sau đó đến đón em. Nhưng lát sau lại cảm nhận được nỗi sợ hãi mãnh liệt của em.”

      cảm nhận được ư?”

      “Đúng vậy, cảm nhận được.” - Xuân Thất thiếu rất chắc chắn - “Bình thường hề phát ra. Nhưng lúc đó quả có thể cảm ứng ràng nỗi lòng của em. Cứ như em bị chôn sống, hai tay muốn bấu víu loạn xạ, muốn móc tim mình ra, muốn móc mắt mình ra.”

      Hàn Băng rùng mình. Nhưng bởi vì Xuân Thất thiếu ở bên cạnh, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cực độ khi đó lặp lại nữa.

      cuống cuồng, nhớ bản thân chạy đến bên cạnh giếng thang máy từ lúc nào, bị trượt chân té xuống. Lúc đứng vững lại nghe thấy em kêu khóc đập cửa trong thang máy. Thang máy ở đây làm bằng gỗ rất mỏng, lập tức đập vỡ nó, cứu mọi người ra. Lúc đó bộ dạng của em rất đáng sợ, tựa như mắt nhìn thấy nữa, chỉ trợn trừng nhìn , sắc mặt tái nhợt đến xanh xao, cứ như trễ bước nữa là em ngạt thở chết vậy.”

      đến đây, Xuân Thất thiếu cảm thấy sợ, nhàng kéo Hàn Băng ra, nhìn kỹ mặt , sau xác định sao lại ôm vào lòng.

      xin lỗi. phán đoán sai. xin lỗi.” - thầm - “Bất kể có phải đối mặt với sống chết hay , chúng ta đều phải ở bên nhau, có gì nguy hiểm bằng khi ở bên em.”

      Đúng vậy, cái chết hề đáng sợ, mà đáng sợ là nỗi tuyệt vọng và độc trong lúc đối mặt với cái chết. Gần đây trải nghiệm cảm giác này nhiều lắm rồi.

      nép trong lòng , gật đầu, đồng thời lại có chút nghi ngờ. Là bởi vì cùng đứng bên rìa sống chết trong quá lâu cho nên khiến tình cảm của họ bất chợt bộc phát, hề có chút che giấu và hoài nghi sao?

      “Có phải cái giếng thang máy bên bệnh viện tâm thần kia có thể thông với thang máy bên này ?” - Hàn Băng đột nhiên nghĩ đến điều này.

      Xuân Thất thiếu thất vọng phủ nhận: “Sau này nghĩ lại việc, nhớ được lúc đến giếng thang máy ở bên kia thế nào, cảnh tượng đột nhiên biến hóa. Mới vừa rồi ôm em vào thang máy bên này thử lại lần nữa, hoàn toàn có cảm giác liên thông.”

      “Cho nên phải Lý Đạo biến mất mà là biến mất sao? cách khác, và Lý Đạo vốn ở chỗ bệnh viện, là hai người ở cạnh nhau. Nhưng bởi vì cảm nhận được nỗi lòng của em nên trượt chân biến mất, nhưng Lý Đạo vẫn còn bị giam bên kia à?”

      “Đúng vậy.” - Xuân Thất thiếu gật đầu - “Về phần hòa thượng Đàm và ông Trương khuân vác ở địa điểm khác tại bệnh viện này hay là bị tống đến nơi khác biết. Và cả tượng sơn thần kia có phải cuối cùng định đến bệnh viện đó hay cũng chưa biết được.”

      “Vậy chúng ta còn phải vào hành lang sao?” - Hàn Băng hỏi, luôn lo lắng cho Lý Đạo thôi. Nếu như ông gặp nguy hiểm, bất chấp tất cả để cứu ông ra ngoài. Ông chỉ là cấp mà còn là bạn bè và người thân của nữa, thể bỏ mặc ông được.

      Xuân Thất thiếu suy tính: “ cho rằng chúng ta phải vào hành lang. Khách sạn Hoàng Tuyền yên lành xuất tượng lạ thể nào chỉ để chúng ta chờ đợi ở nơi đây. rời chỉ có thể bị giam sống đến chết, mà còn biết xảy ra chuyện quái quỷ gì. chắc chắn lúc chúng ta vào có đến bệnh viện kia nữa hay , nhưng phải đánh cược lần.”

      “Nếu như lần này chúng ta đến bệnh viện tâm thần người kia sao?” - Hàn Băng lo lắng.

      “Có phải cùng nơi hay và có tìm được đám người Lý Đạo hay đều quan trọng nữa. Chúng ta chỉ cần phá giải trận thế này tất cả sương mù tiên tan.”

      cảm thấy...” - Hàn Băng lại nhìn về phía vợ chồng chị Ngô - “... có liên quan đến họ ?”

      “Ít nhất họ có vấn đề.” - Xuân Thất thiếu hạ giọng - “ cho nghe xem tối hôm qua xảy ra chuyện gì, sao em lại vào chung thang máy với họ.”

      Xuân Thất thiếu ở đây, Hàn Băng tựa như có người để tin cậy. sai, có thể bắt được tin tức khác, có dị năng, nhưng thấy rằng mình là con thuyền lênh đênh biển rộng mênh mông, cần phải có người lèo lái, có người điều khiển, mà Xuân Thất thiếu ràng là người đó. Cho nên kể đầu đuôi tình xảy ra kể từ khi Xuân Thất thiếu rời , phân lớn hết hơi.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 16: Mỹ nhân pha lê


      Xuân Thất thiếu càng nghe mày càng cau chặt: “Sao cảm thấy lần này chúng ta bị nhốt là do vợ chồng họ gây ra thế nhỉ. Có điều là tại sao lại liên lụy đến chúng ta?”

      là liên lụy sao?”

      Hàn Băng rất hoài nghi, kể từ khi bất ngờ phát ra mình có dị năng, chuyện gặp phải cũng rất nhiều. Cứ như ở trong bóng tối có bàn tay cứ đẩy đến, ngay cả cơ hội nghỉ chân cũng có.

      Là thiên tai? Là nhân họa? Là vận mệnh? Hay là trách nhiệm?

      “Dù thế nào chăng nữa, đây là đầu mối duy nhất của chúng ta, khả năng duy nhất mà giờ chúng ta có thể nghĩ đến.” - Xuân Thất thiếu - “Nếu phải người ngoài hành tinh viếng thăm trái đất, nếu phải trong lúc vô tình chúng ta rơi vào gian nào đó, tình trạng tại chỉ có thể diễn tả bằng câu mê tín: Có oán báo oán, có thù báo thù. Mà bản thân chúng ta có thù oán, đơn giản là bị trúng đạn lạc mà thôi. Xui xẻo quá, từ đến lớn chưa từng làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm cả.”

      “Em cũng có.” - Hàn Băng vội vàng bổ sung - “Em tin Lý Đạo cũng có, ấy là người vô tư thẳng thắn.”

      “Có thể làm cho người khác tin tưởng đúng là hạnh phúc.” - Xuân Thất thiếu ganh tỵ , nhưng lập tức khôi phục sắc mặt - “Chúng ta chuẩn bị chút đồ ăn trước , ở bên kia hành lang có cảm giác, trở lại đây rồi cảm thấy đói chết được.”

      Có Xuân Thất thiếu ở bên, nỗi sợ hãi của Hàn Băng hoàn toàn bị áp chế. Hai người nấu cơm, ăn no rồi trở về căn phòng rộng lớn, tắm rửa thay quần áo lần nữa. Lúc này Hàn Băng có cảm giác kỳ lạ, cứ như hai người họ là đôi tình nhân trẻ, đến khách sạn kinh dị hưởng tuần trăng mật thám hiểm đặc biệt. từng nghe có loại hình dịch vụ này, lúc đó còn cảm thấy thế giới này đúng là muôn màu muôn vẻ, thích cái gì cũng có.

      Lúc hai người xuống lầu lần nữa hơn mười giờ sáng. Họ vừa xuống lầu thấy chị Ngô ngồi sàn nhà, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Triệu tiên sinh. Thỉnh thoảng chị đưa tay nhàng vuốt ve ông ta vô cùng dịu dàng. Dáng vẻ kia chỉ có hai người nhau sâu nặng mới có được. Hàn Băng phải là kẻ chạy theo vẻ bề ngoài, cũng cho rằng chỉ có trai đẹp xinh mới có tư cách nhận được tình . Nhưng vị Triệu tiên sinh này... khiến nhìn ra được có chỗ nào đáng để cả.

      Tuy chị Ngô năm mươi, nhưng mang cốt cách xinh đẹp trời sinh của phụ nữ Giang Nam, cộng thêm chăm sóc cẩn thận, phong thái tao nhã, tại vẫn còn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy mị, xem như là người đẹp lớn tuổi. Khi xếp hai người cạnh nhau, quả thể nhìn ra Triệu tiên sinh có điểm nào xứng với chị Ngô cả.

      bé này còn dám lên lầu à?” - Chị Ngô cười hỏi. Rốt cuộc tiếng còn mang vẻ hoảng sợ thất thố ngày hôm qua mà mang theo chút ưu thương thấp thoáng và điềm tĩnh lạnh nhạt.

      “Tôi lên lầu ba.” - Hàn Băng ám chỉ - “Triệu tiên sinh thế nào rồi ạ?”

      “Ông ấy mệt mỏi.” - Chị Ngô vén vài sợi tóc bết dính của Triệu tiên sinh ra sau tai - “Nhưng ông ấy khỏe thôi, chỉ cần phải kinh sợ nữa, để ông ấy tĩnh dưỡng.”

      “Chị Ngô, tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?” - Xuân Thất thiếu hỏi.

      Nhưng chị Ngô lại hỏi đằng trả lời nẻo: “Nếu ban đầu ông ấy bỏ công việc nghệ thuật theo nghiệp kinh doanh tốt rồi, bị nhiễm nhiều bụi bẩn, chịu nhiều kích thích như vậy. Mới chỉ năm mươi tuổi mà sức khỏe suy kiệt. ra kiếm tiền nhiều như vậy để làm gì chứ? Dù có nhà cao cửa rộng đêm ngủ cũng chỉ có bảy tấc, có ruộng tốt nghìn mẫu ngày cũng chỉ ăn ba bữa cơm thôi. Vậy so ra phải làm việc mà mình và sống như mình muốn mới là hạnh phúc.”

      Xuân Thất thiếu và Hàn Băng liếc nhìn nhau, nhưng đều im lặng, để chị Ngô như trút nỗi lòng.

      “Tôi sống đến ngần này tuổi rồi còn với cậu như thế đúng là già mà chả ra sao, nhưng mà cậu có tin vào tình vĩnh hằng ?”

      “Tôi tin.” - Hàn Băng rất chân thành, bởi vì trong lòng nghĩ như thế - “Có điều rất ít người may mắn gặp được, nhưng nó nhất định tồn tại trong góc nào đó của thế giới loài người, chắc chắn có.”

      Xuân Thất thiếu nhìn Hàn Băng, khóe môi kiềm được mà nhoẻn lên. thích ở điểm này, nhìn dịu dàng, nhưng khờ dại lại tình, đáy lòng lại giữ gìn được phẩm chất tốt hiếm có của cõi đời này.

      “Phần lớn là gặp được đúng ? Vậy phải làm sao?”

      Chị Ngô mơn trớn khuôn mặt Triệu tiên sinh. Bàn tay gầy trơ nổi bật gương mặt béo núc, tựa như ném miếng ngọc thượng hạng xuống đất bùn.

      gặp được sống cuộc sống bình thường thế thôi.” - Hàn Băng có cái nhìn rất thoáng - “Cuộc sống bình thường có hạnh phúc của cuộc sống bình thường. Về phần tình chết cũng thay đổi là niềm tin được giữ vững trong lòng tôi, gì có thể lung lay được. Chị Ngô nghĩ , nếu chị có món đồ tốt đẹp nhất thế giới vẫn giấu sâu trong tâm khảm ai biết hết, chỉ có chính chị hạnh phúc ấp ủ món đồ đó, phải là chuyện rất tốt hay sao?”

      nhìn ra là người lạc quan như vậy. Đáng tiếc, tôi cho rằng tôi có được tình như vậy, nhưng cuối cùng lại phát tình chẳng qua chỉ là món ăn thông thường, phải là ăn được, mà thời gian dài còn còn mốc meo thối rữa, thành đồ có độc.”

      ra...” - Chị ta liếc mắt nhìn cửa sổ, nom theo ánh sáng chiếu xuyên qua kính, nhưng cảm nhận được hơi ấm của mặt trời, xa xăm - “Cái gọi là vĩnh hằng, chỉ là trong nháy mắt.”

      Cái gọi là vĩnh hằng, chỉ là trong nháy mắt sao? Hàn Băng nhìn chị Ngô, bỗng phát người chị tỏa ra ánh sáng khó hiểu, giờ phút này thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

      “Cha tôi nghiên cứu Chu Dịch, giỏi xem tướng cho người khác.” – Giống như hồi ức tuôn trào, chị Ngô lại bắt đầu - “Lúc tôi quyết định lấy chồng tôi, ông cắt đứt quan hệ cha con với tôi. Tuy luật pháp vẫn còn nhưng đến chết ông vẫn với tôi lấy câu, trong lòng ông còn nhận đứa con là tôi nữa. Năm đó ông tướng do tâm sinh, ở đẹp xấu mà là do vẻ bề ngoài thể nội tâm. Ông còn chồng tôi mắt trắng dã, là kẻ giữ lời hứa, lòng dạ độc ác. Tôi tin, náo loạn với ông trận. Khi đó tôi rất chồng tôi, ông ấy tài hoa hơn người, lòng dạ nhất định là chính trực, làm sao là kẻ tồi tệ đến vậy chứ? Nhưng chứng minh cha tôi đúng. ra người đàn ông tôi nhất thế giới này là cha tôi. Ông chịu chuyện với tôi chẳng qua là thấy tương lai tôi phải khổ sở cho nên đành lòng tận mắt nhìn thấy. Ông rất sớm, uất ức mà chết cũng là do tôi.”

      đến đây, chị Ngô khóc lên. Hàn Băng luống cuống chân tay, khuyên cũng được mà khuyên cũng được.

      Xuân Thất thiếu vẫn còn trấn tĩnh, khẽ hỏi: “Triệu tiên sinh làm sai rất nhiều chuyện sao?”

      có.” - Chị Ngô buồn bã - “Ông ấy bỏ nghề làm kinh doanh, dùng của hồi môn của tôi khởi nghiệp, trở nên rất giàu có, sau đó tìm vài trẻ tuổi thôi. Câu chuyện quá bình thường, xảy ra hằng ngày hằng giờ, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán ra mà.”

      “Rời bỏ ông ta .”

      Hàn Băng càng thêm chán ghét, tuy chuyện này rất bình thường nhưng vẫn thể nào chấp nhận được. Chị Ngô lắc đầu.

      “Rời bỏ ông ấy sao chứ? Tôi già rồi, tôi già rồi.” - Nước mắt của chị ta lại tuôn trào - “Ông ấy chỉ chê tôi già thôi. Quả tôi cũng già đến mức còn sức lực bắt đầu lại lần nữa. Từ trước đến nay tôi chỉ mong ước an ổn. Tựa như câu kia, cả đời tôi khát vọng được người ta gìn giữ, lo liệu chu toàn, bảo vệ cẩn thận. Tránh để tôi sợ, tránh để tôi khổ, tránh để tôi lưu lạc khắp chốn... Giống như ông ấy nâng niu bốn mỹ nhân pha lê kia vậy. Ông ấy ông ấy làm được, ông ấy ông ấy làm được, còn tôi hơn cả bốn mỹ nhân kia nữa. Mà tôi chưa bao giờ dốc hết tim gan để hận ông ấy cả.”

      “Chuyện ông ta làm có liên quan đến việc kỳ lạ xảy ra tối hôm qua sao?” - Xuân Thất thiếu đột nhiên thẳng vào vấn đề chính.

      Hàn Băng giật nảy mình, chị Ngô cũng sững sờ, lập tức hồi phục lại tinh thần từ trong bi phẫn, thảng thốt hỏi: “Cậu gì?”

      “Chị luôn bọn họ tới rồi, bọn họ theo tới rồi là ai tới? Là phụ nữ sao? Mấy vụ trăng hoa này cuối cùng đều là phụ nữ xảy ra chuyện.” - Xuân Thất thiếu bình tĩnh, nhưng giọng kiên quyết cho người ta tránh né - “Hàn Băng ở dưới lầu nghe thấy tiếng giày cao gót của phụ nữ, nếu phải có ma nữ đến báo thù, hơn nửa đêm sao các người lại chạy xuống lầu chứ?”

      Chị Ngô mím chặt môi, ra vẻ muốn .

      “Là bốn mỹ nhân pha lê quái lạ đó sao?” - Hàn Băng dè dặt hỏi - “Tôi thấy Triệu tiên sinh ôm cái hộp kia, nhưng trong đó có gì cả.”

      “Các nàng là vật chết.”

      Chị Ngô rũ mắt xuống, lúc chữ chết kia chị nhấn khá mạnh.

      “Nhưng tôi thấy các nàng từng sống lại.” - Hàn Băng dối, chữ sống kia cũng rất nghiêm túc.

      Chị Ngô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hàn Băng với vẻ dám tin. Chị ta phản ứng như vậy là có vấn đề. Mà lời Hàn Băng cũng hoàn toàn giả dối. Lúc đó nhìn thấy ánh màu đỏ trong bốn mỹ nhân pha lê kia như chuyển động, giống như sống lại vậy. Lần đầu thấy còn gặp ác mộng, khi đó cảm thấy là trùng hợp, do trong hoàn cảnh đặc thù nên bắt được quá nhiều ý niệm hỗn tạp. tại xem ra chuyện đơn giản như vậy.

      Tuy mỹ nhân pha lê đáng sợ như tưởng tượng, nhưng xung quanh luôn lực lượng tà ác.

      Tại sao? Tại sao phải như thế?

      “Dẫn chúng tôi tôi mới .” - Đột nhiên chị Ngô cắn răng - “Tới đây hoàn toàn là sai lầm. Tôi chỉ muốn cứu vãn chút kỉ niệm trong quá khứ, nhưng nó... Dẫn chúng tôi !”

      ra chị ta , Hàn Băng và Xuân Thất thiếu cũng vứt chị ta lại. Có lẽ Triệu tiên sinh đáng mặt đàn ông, nhưng họ thể thấy chị Ngô chết mà cứu. Huống chi nếu khách sạn Hoàng Tuyền buộc họ với mấy chuyện rách nát này lại với nhau, giải quyết được cuối cùng họ cũng có lối thoát. nay họ vùi thân vào thế hỗn loạn này là bởi vì vợ chồng chị Ngô sao?

      Thấy sắp tới trưa, chị Ngô lại thể thái độ tuyệt đối thêm chữ, Xuân Thất thiếu chuẩn bị vào hành lang.

      đầu, em theo sát , nhưng mà phải chú ý bọn họ.” - Xuân Thất thiếu dặn dò khẽ.

      Triệu tiên sinh vẫn còn trong trạng thái nửa sống nửa chết. Kể từ khi nghe chị Ngô kể lại, Hàn Băng càng ghét ông ta thêm, do Xuân Thất thiếu và chị Ngô khiêng ông ta lên xe lăn, để chị Ngô tự đẩy .

      Ngoại trừ dụng cụ cần thiết và thức ăn, họ chỉ trang bị gọn . Nhưng dù Xuân Thất thiếu ở bên cạnh, trong khoảnh khắc vào hành lang, Hàn Băng vẫn sởn cả gai ốc. cố ý tính toán thời gian, nhưng vốn bị giam ba bốn ngày mà lúc này bước chân hành trình thần bí, trong lòng ngoại trừ nỗi hoảng sợ còn xen lẫn chút hưng phấn.

      Nếu nghe theo lòng từ bi muốn giúp đỡ người khác cùng với đủ loại hình thái của con người, biết được nội tình gì? là do chị Ngô và Triệu tiên sinh gây ra tất cả chuyện này sao? Họ đến hưởng trăng mật lần hai chỉ sợ là do chị Ngô đơn phương tình nguyện. Còn Triệu tiên sinh đến đâu đều mang theo bốn mỹ nhân pha lê kia là sao? Tất cả việc quái dị có liên quan đến bốn món đồ kia ?

      Trong lúc suy nghĩ miên man, vừa quay đầu lại ánh sáng ngay đầu hành lang chỉ còn lại chấm tròn trắng nho . Cảm giác khoảng cách này quả nhiên thể lý giải bằng tượng vật lý bình thường được, ràng họ chẳng hề xa như vậy.

      “Cận thận, đừng để va chạm.”

      Xuân Thất thiếu ở phía trước khẽ nhắc nhở. Nhưng bởi vì quá yên tĩnh, thanh kia khiến người nghe sởn gai ốc, còn ngừng lặp lại vang vọng. Như thể có rất nhiều người rất nhiều lần, cuối cùng còn biến thành tiếng thủ thỉ.

      Quay người lại định nhắc nhở chị Ngô, lại phát họ giữ vững khoảng cách với . Tuy chỉ chừng mét, nhưng hoàn toàn thấy mặt mày, chỉ có bóng dáng mà thôi. Lòng Hàn Băng run sợ, bởi vì thoạt nhìn chị Ngô và Triệu tiên sinh rất mơ hồ, yên lặng im ắng theo phía sau, tựa như hai chiếc bóng trôi nổi, phải là thực thể chân chính.

      Họ là người sống sao? Đột nhiên Hàn Băng nảy sinh ý nghĩ này, nhưng ngờ va trúng người phải là Xuân Thất thiếu.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 17: Điểm mỏng


      Vô tình gặp phải tượng sơn thần ở chỗ này, nó được sâu đến vậy rồi. Nhưng nó phải rất nặng nề mới đúng, thế mà bị Hàn Băng đụng lại lắc lư. Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn pin, dường như nó gật đầu cười với Hàn Băng. Kỳ lạ chính là lúc này chẳng hề sợ hãi, chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.

      “Sao còn chưa ra ngoài?” Chị Ngô đẩy Triệu tiên sinh, tiến nhanh bước .

      Bình thường lúc chơi nhát ma, người ta cầm đen pin rọi từ dưới lên, sắc mặt họ xanh mét đáng sợ, thoạt nhìn vô cùng khiếp đảm. Khí sắc vợ chồng chị Ngô vốn tốt, lại biết chị Ngô đổi bộ đồ đỏ đậm khi nào, trong gian đen kịt, ánh sáng leo lét lại lên vài phần dữ tợn thê lương.

      Vợ chồng họ là người sống sao? Trong lòng Hàn Băng lại nảy sinh ý nghĩ này, sợ đến mức tim như ngừng đập. Nhưng cảm xúc chị Ngô dao động, vô cùng bình thường, Triệu tiên sinh thở khò khè rất giống bệnh hen suyễn, khiến nhất thời hoang mang.

      “Đúng vậy đó, sao vẫn chưa đến?” - Hàn Băng cũng hỏi Xuân Thất thiếu - “Nếu chúng ta làm giống lần trước , quay lại thử xem sao?”

      dằn lòng được, giảm thấp lượng, kết quả lại giống như lời thầm to từ bốn phương tám hướng truyền đến, càng khiến người ta sởn gai ốc.

      gian thay đổi có lẽ do ý niệm mạnh mẽ bên ngoài điều khiển, có quy luật, trước khi tìm được kẽ hở, phải chúng ta có thể thao túng.” - Xuân Thất thiếu có vẻ hơi rầu rĩ - “ nhớ mỗi lần quay lại thoát khỏi cảnh giam cầm đều là lúc vô cùng khẩn cấp.”

      như vậy tâm trạng là mấu chốt sao?” - Hàn Băng nghĩ đến loại khả năng.

      Đồng thời trong đầu lên tia sáng: Bị ý niệm điều khiển là có ý gì chứ? Phải chăng họ bị giam cầm thế này là do người có ý niệm vô cùng mạnh mẽ tạo nên ư? Hay là, bị người đó thao túng? Có điều ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, bắt được.

      “Có lẽ.” - Xuân Thất thiếu gật đầu - “Nhưng tâm trạng thể giả, cảm giác khẩn cấp chỉ cần sai phân cũng thể giải quyết được vấn đề.”

      “Như thế nào mới có thể khẩn cấp?” - Chị Ngô cất giọng run run xen vào - “Tôi muốn ở đây.”

      Hàn Băng bất giác nhích lại gần Xuân Thất thiếu. luôn cảm thấy chị Ngô có điểm bất thường, thể cụ thể là ở đâu, chỉ cảm thấy có chút ổn thôi. phải chuyện sống còn, chỉ rất kỳ lạ. tại rốt cuộc hiểu, đó là do thái độ của chị Ngô. Lúc trước chị ta rất thờ ơ với với tất cả những việc quái lạ xảy ra, cứ như vượt qua sống chết. Nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, chị ta bắt đầu sợ chết, vô cùng dễ dàng kích động.

      Bốn mỹ nhân pha lê kia tạo cho chị ta áp lực tâm lý lớn đến vậy sao?

      Dường như Xuân Thất thiếu cũng nghĩ đến điều này, đột nhiên : “Bóng tối bất lợi với chúng ta, lỡ như mỹ nhân pha lê kia đuổi theo...”

      biết là cố ý hay vô tình, nhưng vừa thốt ra lời này, chị Ngô hít vào ngụm khí lạnh. Giống như xác nhận điều vừa , bỗng có tiếng nhạc cổ bay đến, biết được đến từ nơi nào, còn có giọng hát Côn Khúc í a. Tiếp theo là tiếng gió phần phật do tay áo tạo nên, xa xa gần gần, có tiếng phụ nữ khóc lóc: “Chị ơi... chị ơi...”

      Chị Ngô hét lên tiếng, đẩy Triệu tiên sinh chạy về phía trước. Chị ta có đèn pin, thấy đường, đầu tiên đụng ngã Hàn Băng, tiếp theo hình như va vào vách tường, tạo thành tiếng vang ầm ĩ.

      May mà Hàn Băng nắm tay Xuân Thất thiếu, tuy ngã xuống đất nhưng hề bị lệch vị trí. cảm thấy bánh xe lăn nghiến qua bàn chân , đau đến mức khiến nhắm mắt lại. Sau đó cảm thấy mí mắt có ánh sáng, khi mở choàng mắt ra, kinh ngạc phát cảnh tượng thay đổi. Họ rời khỏi hành lang tối om, đứng trong hành lang của bệnh viện.

      Xem ra Xuân Thất thiếu đoán đúng, chỉ cần tâm trạng của người trong hành lang trở nên kịch liệt, hoàn cảnh tự nhiên thay đổi, họ có thể lao ra khỏi kết giới kia. Vừa rồi cố ý nhắc đến mỹ nhân pha lê, bởi vì biết chị Ngô có sợ hãi mãnh liệt đối với thứ đó.

      Hàn Băng ngạc nhiên đứng lên, thấy xe lăn ngã chỏng chơ đất. Triệu tiên sinh nằm sõng soài đất với tư thế khá kỳ lạ. Thân dưới nằm bẹp dưới đất, nhưng thân lại ngẩng lên, giống như có bàn tay vô hình xách dưới nách ông ta vậy. Mà chị Ngô tái mặt quỳ gối bên cạnh, cúi đầu biết khóc lóc cái gì.

      Nhìn lại xung quanh, Hàn Băng biết là vui hay lo. Vui chính là quả họ đến bệnh viện. Lo chính là nơi này phải bệnh viện tâm thần người mà Xuân Thất thiếu . Bởi vì... khắp nơi đều là người. Bác sĩ, y tá, bệnh nhân bận rộn tới lui.

      Có điều, tuy nhiều người như vậy nhưng xung quanh lại chẳng hề phát ra tiếng động. Dường có thứ gì đó ngăn cách họ với những người kia. Họ nhìn thấy người khác, nhưng người khác nhìn thấy họ.

      Thậm chí Hàn Băng bạo dạn đưa tay ra định kéo người y tá vội qua. Nhưng tay như chạm phải màn ngăn trở vô hình, rồi tựa như nó bị tan , khoảng tay đưa vào biến mất tăm mất tích, rút về lại hoàn hảo tổn hao gì.

      Cho nên, Triệu tiên sinh có vẻ như được người đỡ, nhưng ra ông tựa vào vách tường vô hình.

      “Ông xã, ông sao thế này?” - Chị Ngô đỡ Triệu tiên sinh dậy.

      Xuân Thất thiếu đành phải bước đến giúp đỡ, đưa người đàn ông vẫn lời ngồi vào xe lăn.

      “Là chỗ này sao?” - Hàn Băng hỏi.

      Vẫn có tiếng vọng lại, họ ở nơi trống trải, hề ở trong gian người tới người lui này. Bên ngoài vẫn bị bao phủ bởi màu đỏ thẫm, màu sắc vô cùng xui rủi.

      Xuân Thất thiếu biết Hàn Băng hỏi về điều gì, gật đầu : “Chính là bệnh viện này, chỉ là có nhiều người như vậy. ra họ cũng tính là ở trong bệnh viện.”

      hơi giang hai tay. Thân cao tay lại dài, sau khi giang hai tay ra, hai cánh tay đều như chạm phải rìa kết giới, ngón tay biến mất. Điều này chứng minh nơi họ ở nhiều lắm là rộng cỡ hai người đứng song song. Giống như cái ruột trong suốt xuyên qua bệnh viện bình thường. Có điều, sau khi rời khỏi hành lang, nếu cảnh tượng là cùng bệnh viện, cách khác chỗ này rất quan trọng, rất mấu chốt.

      nhớ đến lý luận điểm mỏng.” - Xuân Thất thiếu - “Hàn Băng, em biết ?”

      “Em biết.” - Hàn Băng gật đầu - “Bởi vì Lý Đạo muốn quay bộ phim kinh dị, bọn em sưu tầm rất nhiều tài liệu. Trong đó em xem qua bộ phim kinh dị gồm những loạt phim ngắn của Mỹ, trong đó có Khu Crouch End của Stephin King. Nội dung chủ đạo là nơi chúng ta sinh sống ra kết nối với rất nhiều thế giới chúng ta biết. Có nơi vô cùng mỏng, gọi là điểm mỏng. ra em xem hiểu lắm, nhưng nhân vật trong phim cũng giống như chúng ta, trong lúc vô tình qua điểm mỏng, đến thế giới khác. Khi đó dù thấy được xã hội loài người bình thường nhưng những người khác chưa chắc thấy . Nếu gặp phải nguy hiểm chỉ có thể tự mình chạy trốn.”

      ra phải kết giới trong cổ thuật Trung Quốc đến hay sao? Có điều là nó trong suốt thôi.” - Xuân Thất thiếu nhún vai cái - “Rất nhiều thứ thể tưởng tượng được, người cổ đại Trung Quốc từng nhắc đến, chỉ là thông dụng, nhiều người biết lắm.”

      “Chúng ta phải làm sao đây?” - Chị Ngô lau khóe môi cho Triệu tiên sinh, ngắt ngang cuộc đối thoại của Xuân Thất thiếu và Hàn Băng.

      Xuân Thất thiếu và Hàn Băng liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy đáp án trong mắt đối phương: Vợ chồng chị Ngô chắc chắn có vấn đề. Bốn mỹ nhân pha lê kia, và cả Triệu tiên sinh bao giờ lên tiếng đều khác thường. Nhưng mà, dáng vẻ chị Ngô giống như giả bộ, lẽ nào chính chị ta cũng biết xảy ra chuyện gì sao?

      “Tìm Lý Đạo và hòa thượng Đàm trước . chừng cũng tìm được ông Trương khuân vác đó.”

      Xuân Thất thiếu ngẫm nghĩ , vừa thầm véo lòng bàn tay Hàn Băng cái. Hàn Băng hiểu ý , tuy xác định vợ chồng chị Ngô có vấn đề, nhưng khoan kích động điểm mấu chốt của họ . Bởi vì còn chưa hiểu hoàn cảnh, lỡ như lại xuất tâm trạng dao động bất ngờ khiến cho tình huống phức tạp hơn.

      Chị Ngô rất nghe lời, ừ tiếng.

      Hàn Băng đột nhiên nghĩ đến: Mới vừa rồi ở trong hành lang, Xuân Thất thiếu đến mỹ nhân pha lê. Bốn người đẹp cổ đại kia xuất hay là hồn ma các nàng, chuyện này rất đáng sợ. Nhưng rốt cuộc nguyên nhân do ai chứ? là Xuân Thất thiếu gọi về hay là sau khi ra, bởi vì phản ứng tâm lý của chị Ngô hoặc Triệu tiên sinh nên dẫn đến tượng đó?

      Kết giới chật hẹp chứa được nhiều người. Cho nên chị Ngô vốn ngã ở phía trước đẩy xe lăn đầu, Hàn Băng chính giữa, Xuân Thất thiếu yểm trợ phía sau.

      Mấy người im lặng bước , lúc lâu sau Hàn Băng để ý đúng là họ loanh quanh. Dù họ lên lầu nhưng chưa bao giờ thấy cầu thang. Mà kỳ lạ hơn chính là người họ gặp cũng lặp lại.

      Ở cửa phòng 205 có y tá trẻ tuổi vội chạy tới, giấy tờ cầm trong tay rơi xuống đất, ta lập tức hơi cau có ngồi xuống nhặt lên. Sau đó ở cửa phòng 505, cảnh tượng này lại tiếp tục tái diễn, cửa phòng 605 cũng vậy.

      “Thấy ?” - Hàn Băng khẽ hỏi Xuân Thất thiếu.

      Xuân Thất thiếu gật đầu: “Em thấy được chỗ kia ?”

      “Nơi nào?”

      “Phòng bệnh.”

      Hàn Băng sửng sốt. Nơi này là bệnh viện tâm thần, hẳn có khu an dưỡng, là nơi bệnh nhân tương đối tự do. Nhưng nơi bọn họ qua gần như tất cả đều là khu bệnh nặng, trước phòng bệnh đều chắn song sắt.

      Đến cùng là khác biệt ở đâu chứ?

      Hàn Băng nhìn vào trong phòng bệnh, trong lúc vô tình tim giật thót. Bởi vì ban nãy ngang qua, trong phòng bệnh vẫn có ai, tại bệnh nhân gần như lấp kín phòng bệnh, có đủ loại bệnh trạng quái lạ. Có người lẩm bẩm mình, có người cười ngừng, có người vừa thấy người lạ ngang qua liền nhe răng nhào đến.

      ra được. ra được.” - người phụ nữ tóc tai bù xù cười .

      ta rất gầy, tóc rũ xuống che hết cả gương mặt. Lúc mắt trợn lên dường như chỉ còn tròng trắng, vô cùng khiếp người.

      Biến hóa này do đâu mà ra? Nhưng mà cuối cùng có thay đổi là tốt rồi, họ đến gần trung tâm câu đố.

      Hàn Băng muốn hỏi thử dự định của Xuân Thất thiếu, nhưng thấy cau mày, đành nuốt câu hỏi xuống. Trong tình huống đặc biệt, có vài lời nên hơn. Mà ở chỗ thế này có thể tạo nên áp lực tâm lý rất lớn cho người khác, điên cuồng luôn khiến người ta sợ hãi, huống chi nơi này có nhiều người bị điên như vậy.

      Dường như Xuân Thất thiếu kiên quyết lời, chỉ ngừng về phía trước, chắc hẳn muốn phát ra nhiều vấn đề hơn để tìm ra càng nhiều đầu mối. Kỳ lạ chính là chị Ngô cũng nhiều, phía trước như dẫn đường.

      Trong hành lang, bộ đồ đỏ của chị ta cực kỳ chói mắt, tôn lên bầu trời đỏ thẫm ngoài cửa sổ. Nhìn lại kết giới, ngoại trừ con người ra gần như chỉ có hai màu trắng đen đơn điệu. Cảnh tượng tựa như xoay vòng, ngừng lặp lại trình tự giống nhau.

      Phòng 705, có y tá trẻ tuổi chạy đến, giấy tờ trong tay rớt xuống đất. ta hơi cau có ngồi xuống nhặt lên. Đúng lúc chị Ngô đẩy Triệu tiên sinh qua. Tim Hàn Băng bỗng đập thình thịch.

      đúng! Lúc y tá nhặt giấy tờ, phải cách họ hơn năm mét mới đúng. tại...

      y tá kia bỗng ngẩng đầu, khuôn mặt có mắt mũi miệng, nhưng dường như có biểu cảm. lớp màu đỏ lay động bộ đồng phục màu trắng của ta, ta đưa tay bắt được chị Ngô.

      “Cuối cùng cũng bắt được bà rồi!”

      Chị Ngô hét lớn lên tiếng, vang dội như làm điếc tai người khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :