1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách sạn hoàng tuyền - Liễu Ám Hoa Minh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 3: Thang máy quan tài.

      “Áo đâu?” – Mọi người còn biết trả lời ông Trương thế nào Hàn Băng la lên.

      “Áo gì?” – Xuân Thất thiếu nhíu mày.

      Hàn Băng lời nào mà chỉ vào tượng gỗ, rồi hỏi ngược lại ông Trương: “Ông gỡ xuống à?”

      Ông Trương ngơ ngác, chỉ biết phản bác: “Tôi biết gì cả và cũng làm gì hết.”

      Tiếp theo ông nhìn về phía tượng thần, đột nhiên quỳ xuống, lạy sát đất.

      “Sao vậy?” – Lý Đạo hỏi.

      “Đây chính là sơn thần gia gia của chỗ chúng tôi.” – Vẻ mặt ông Trương khuân vác thành kính – “Tôi cầu nguyện trong miếu, nhìn thấy lạy.”

      “Lúc ông vào cửa thấy sao?” – Xuân Thất thiếu hơi kinh ngạc.

      chú ý.” – Ông Trương gãi đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng – “Tượng thần vốn dĩ an tọa ở chính giữa đại sảnh trưng bày, ai dời qua đây thế?”

      Cũng có thể. Khi con người quen với việc qua lại nơi dù đồ có ngay trước mắt cũng để ý đến. Nhưng nếu tượng sơn thần vốn đặt chính giữa đại sảnh trưng bày những món đồ kia sao lại xuất ở cửa? Từ lần diễn ra mưu kế hung hiểm trước đó, tượng thần chuyển tới vị trí này rồi mà.


      Mấu chốt là, Lý Đạo lấy áo che lên đầu tượng thần, nếu ông Trương đụng đến chiếc áo đâu rồi chứ? Lúc đó còn cột tay áo lại, thể nào tự rơi xuống được. Cho dù rơi xuống chiếc áo đâu? ràng những nơi trong tầm mắt đều trống trơn, hoàn toàn thấy gì cả.

      Xuân Thất thiếu nhìn hòa thượng Đàm cái.

      Hòa thượng Đàm vội giơ tay lên: “ phải tôi, từ nãy đến giờ tôi vẫn ở chung với mọi người.”

      “Tôi nghi ngờ .” – Xuân Thất thiếu hời hợt – “Nhưng tại sao vừa nãy lại bảo chúng tôi đừng nhìn tượng thần?”

      “Tôi cảm thấy tượng thần kỳ dị.” – Hòa thượng Đàm suy nghĩ chút rồi – “Khối gỗ đó có mùi thơm, còn có hoa văn quái lạ. Có lẽ giống như trụ núi kia, khiến người ta nảy sinh ảo giác. Tình huống như vậy đâu phải là có, thiên nhiên rất kỳ diệu, mà con người là điều kỳ diệu nhất trong vạn vật, ai biết sáng tạo ra thứ gì?”

      Hàn Băng sửng sốt, và Xuân Thất thiếu liếc nhìn nhau. Hòa thượng Đàm tuy khoác áo cà sa, nhưng lại khiến người ta hoài nghi ta hoàn toàn có kiến thức về Phật giáo, thậm chí còn là kiểu hòa thượng giả chẳng hề có tín ngưỡng . ta chưa từng được câu trí tuệ nào, nhưng lúc này lại nghiêm túc, cảm giác rất khác lạ.

      “Đúng vậy đó, con người mới là đáng sợ nhất. Giống hệt với ý nghĩa bộ phim của tôi, khai thác khía cạnh tối tăm của nhân tính, và cả khoảnh khắc cứu rỗi cuối cùng trước cái chết.” – Lý Đạo vừa vừa đến tượng thần.

      Hòa thượng Đàm kéo ông lại: “Trước khi xác định chắc chắn, đừng lỗ mãng mạo hiểm được ?”

      “Tôi muốn dời nó về chỗ cũ.” – Lý Đạo giải thích – “ phải ông Trương nó được thờ ở giữa sảnh sao?”

      “Đừng nên đụng đến.” – Ông Trương hơi sợ – “Nếu sơn thần gia gia tự động đến đây chắc hẳn là muốn trấn thứ dơ bẩn nào đó. Cái hang kia là sao, tôi thề, khi nãy lúc tôi vào đây phải như vậy.”

      “Chúng tôi cũng biết xảy ra chuyện gì?” – Xuân Thất thiếu suy nghĩ chút rồi – “Trước khi biết , tôi đề nghị ông đừng vội vàng hấp tấp, cũng đừng tự tiện vào. Có sơn thần gia gia trấn thủ tại đây, thứ dơ bẩn vào được, chỉ cần ông ra là tốt rồi.”

      Xuân Thất thiếu theo ý ông Trương, tránh để ông ta căng thẳng hành xử thiếu lý trí. Dĩ nhiên ông Trương cảm thấy kinh sợ, nhưng khi ông ta phát có lối thoát nào khác, toàn bộ điện thoại và internet đều bị cắt, rốt cuộc ông ta cũng chấp nhận là mình bị giam cầm.

      Lẽ nào chỉ có thể vào mà thể ra sao?

      “Sớm biết như vậy tôi đến.” – Ông Trương là người sống núi, ràng kính trọng quỷ thần hơn đám Hàn Băng nhiều – “Do tôi tiếc công việc này, muốn dựa vào nó để nuôi con trai lên đại học. Bây giờ hay rồi, nếu như bị giam chết trong này, đừng là đại học, ngay cả trung học con tôi cũng học xong, phải nghỉ học làm nuôi gia đình rồi.”

      “A di đà phật, đừng lời bi quan như vậy.” – Hòa thượng Đàm khuyên – “Chưa chắc là đường chết. Nhưng tôi cảm thấy khách sạn này muốn chúng ta làm việc cho nó, chỉ cần làm xong là có thể thôi.”

      Hàn Băng im lặng, thỉnh thoàng liếc nhìn về phía tượng thần ngay cửa. tại trong lòng còn sợ hãi, tại sao tượng thần lại xuất tại cửa khi họ đến chứ? Nếu như ông Trương chưa bao giờ di chuyển, lẽ nào Diêu Thanh Dương làm hay sao? Hôm nay chiếc áo che tượng thần lại biến đâu mất? Lẽ nào có người lấy xuống, hay là…

      dám nghĩ nữa. Xuân Thất thiếu luôn chú ý đến Hàn Băng, nhìn dáng vẻ của biết ngay trong lòng rối rắm chuyện gì. Nhưng trực tiếp khuyên nhủ mà chỉ hỏi ông Trương: “Lần này ai vào ở khách sạn?”

      “Lúc tôi đưa thức ăn đến thấy cặp vợ chồng, là trăng mật lần hai.” – Nhắc đến vị khách mới, vẻ mặt ông Trương thoải mái hẳn – “Người thành phố lớn các cậu bày vẽ, là vợ chồng già mà còn trăng mật lần hai. Tôi và bà vợ tôi ngay cả lần đầu còn có đây.”

      “Ông sống trong cảnh đẹp như thiên đường, dĩ nhiên cần đến nơi khác rồi.” – Hàn Băng khẽ .

      Cảnh đẹp như vậy nhưng họ lại như xuống địa ngục. hiểu ý câu hỏi của Xuân Thất thiếu. Bởi vì chiếc áo của Lý Đạo có khả năng là do vị khách mới gỡ xuống. Nhưng như thế cặp vợ chồng kia hẳn phải thấy hành lang mới đúng, tại sao họ lại có phản ứng gì cả? Phòng bếp ở tầng trệt, tuy nằm ở phía sau khá vắng vẻ, nhưng cửa mở toang mà họ lại nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. phải là… hai vợ chồng kia vào hành lang rồi chứ?

      Nghĩ đến đây, hoảng hốt, lại nhìn thấy ánh mắt Xuân Thất thiếu lướt đến, tựa như cũng nghĩ đến điều này.

      “Sinh ra và lớn lên ở đây, nhìn mãi rồi cũng chẳng thấy có gì đẹp.” – Ông Trương thở dài.

      Xuân Thất thiếu vội : “ biết cặp vợ chồng kia ở phòng nào, chi bằng gọi xuống làm quen chút. Cũng vừa hay cho họ biết cảnh khốn cùng của chúng ta, mọi người bàn bạc thử xem nên làm thế nào?

      “Được, tôi gọi người.”

      Ông Trương năng nổ lên lầu. bao lâu xuống, nhưng chỉ có mình ông ta.

      có ở đây à?” – Sắc mặt hòa thượng Đàm hơi thay đổi.

      Ông Trương lắc đầu: “Có, nhưng vị tiên sinh kia được khỏe, ngủ. Còn người vợ bảo tôi với các người tiếng cảm ơn, đến bữa tối xuống. Ôi, vị tiên sinh kia khi đến ngồi xe lăn, sắc mặt rất kém, may mà ban đầu để tiện cho người tàn tật, khách sạn có lắp thang máy.”

      “Trong khách sạn có thang máy?” – Lý Đạo kinh ngạc.

      chỉ ông, tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì họ chưa từng phát ra điều này.

      “Ban đầu trù tính chu đáo nên lắp ở nhà bếp.” – Ông Trương hơi ngại ngùng, giống như là lỗi của ông ta vậy.

      “Dẫn chúng tôi xem thử nào.” – Xuân Thất thiếu .

      Dưới hướng dẫn của ông Trương, mọi người vào nhà bếp. Thang máy kia nằm phía sau cửa nhà kho. Lúc trước hội Hàn Băng kiểm tra nhà bếp, cũng biết chỗ này có nhà kho. Nhưng bởi vì để trống nên họ để ý phía sau cửa lại là cửa thang máy.

      “Bí như vậy sao?” – Hàn Băng nhíu mày.

      “Khách sạn này chỉ có phòng dành cho người tàn tật. Từ đây thẳng lên.” – Ông Trương giải thích – “Sau khi xây khách sạn xong mới lắp đặt thêm, cho nên hay lắm, hơi quái đản.”

      “Phòng đó ở đâu?” – Xuân Thất thiếu hỏi.

      “Phòng 1A tầng ba.”

      “Hóa ra ở ngay phòng tôi.” – Sắc mặt hòa thượng Đàm hơi tái – “Tôi phát có thang máy chạy qua.”

      Chính xác mà , đó phải là căn phòng ban đầu của ta. Phòng 1A tầng hai ở kế bên phòng Hàn Băng. Ban đầu Diêu Thanh Dương ở đó, sau khi xảy ra chuyện để tiện tập trung mọi người, hòa thượng Đàm mới dời đến. Sau đó Diêu Thanh Dương bại lộ bộ mặt , hòa thượng Đàm để hành lý ở chỗ Lý Đạo. Dù sao chỉ là chiếc túi du lịch thôi, sau đó cũng chưa vào lại.

      “Là thang máy ngoài trời, cửa ra nằm ở ban công.” – Ông Trương giải thích – “Thầy ra ban công ngắm cảnh à? Bên đó gần vách núi, phong cảnh đẹp lắm.”

      Hòa thượng Đàm gì, chỉ cúi đầu. Lúc xảy ra chuyện kỳ quái ta mới dọn đến căn phòng kia, làm sao còn dám lung tung khắp nơi chứ? Có điều cửa vào thang máy nằm ở nhà kho phòng bếp, cửa ra nằm ở ban công đối diện vách núi, vô cùng khác thường.

      biết tại sao nó lại khiến tôi nghĩ đến quan tài treo.” – Lý Đạo bỗng , sau đó lại tỏ vẻ áy náy – “Xin lỗi, bởi vì hai từ ‘thang máy ngoài trời’ và ‘vách đá’ nên nảy sinh liên tưởng…”

      Ông vừa vừa nhấn nút, cửa thang máy mở ra. Khách sạn rất xa hoa, nếu có những chuyện quái lạ kia chắc chắn vượt quá tiêu chuẩn năm sao thuần phong cách Trung Quốc. Thậm chí ngay cả khách sạn sang trọng nhất cũng thể sánh với vẻ cổ điển trong khách sạn này. Có thang máy thần bí cũng tạm chấp nhận, nhưng bên trong vừa vừa tối, có tay vịn, hẹp hẹp dài dài, toàn bộ được ốp gỗ cũ kỹ.

      “Đúng là giống hệt chiếc quan tài.” – Lý Đạo ra cảm tưởng của mọi người.

      Chuyện này hơi biến thái. Nếu chu đáo thiết kế phòng và thang máy dành cho người tàn tật, tại sao web đặt phòng nhắc đến? Cho dù sau khi xây xong mới thêm vào cũng đâu phá hỏng phong cách tổng thể của khách sạn. có lời giải thích hợp lý.

      “Xoảng!”, có tiếng vỡ vụn vang lên từ phía , giống như trong căn phòng dành cho người tàn tật kia bị vỡ thứ gì đó. Có điều, khi thang máy lên tới nơi mà kia khóa cửa phòng họ khởi động thang máy để xuống được, mọi người đành ngơ ngác nhìn nhau, lần lượt ra khỏi nhà bếp, vì an toàn đành đợi buổi tối gặp mặt vợ chồng kia rồi hãy bàn.

      Hàn Băng hi vọng đêm tối mãi mãi đến, nhưng thời gian lại là thứ lý trí và vô tình nhất. Vì giết thời gian, để sóng não vượt xa người thường của bản thân này hoạt động bất thường, làm mâm cơm. Chắc hẳn vì biết sợ, Xuân Thất thiếu cứ ở suốt trong nhà bếp phụ giúp mãi. Nhưng tuy như thế, Hàn Băng vẫn luôn cảm thấy có đôi mắt ở trong nhà kho rình rập nhìn ra bên ngoài, nhưng mà có tiếng động nào của thang máy vang lên, nên chắc chắn có ai núp trong đó.

      Tầm khoảng sáu giờ hơn, trong núi dần tối, hai vợ chồng kia xuống nhà, chính xác là chỉ có người vợ thôi. Chị ta hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ điển hình của người đẹp vùng sông nước Giang Nam, dịu dàng thanh nhã, ăn mặc mộc mạc, nhưng chất lượng cực tốt. Chị ta đeo vàng bạc, nhưng ngón áp út bên tay trái đeo chiếc nhẫn kim cương to lớn lấp lánh chói mắt.

      Người phụ nữ trước mắt sang trọng mà khoe khoang, vừa nhìn biết gia cảnh ưu việt, hơn nữa còn được hưởng nền giáo dục tốt đẹp của giai cấp thượng lưu.

      Chị ta khách sáo chào hỏi mọi người, tự xưng là họ Ngô, chồng họ Triệu. Bởi vì công việc của chồng cực nhọc, vất vả nhiều năm lâu ngày thành bệnh, trước đó vài ngày còn bệnh nặng trận. là trăng mật lần hai chứ ra chỉ là đến đây nghỉ dưỡng. Lúc họ mới cưới cũng đến đây du lịch, chung sống rất hạnh phúc, cho nên lần này vẫn chọn nơi đây.

      “Lúc đó nơi này còn chưa tiến hành khai phá thắng cảnh du lịch. Đừng là loại khách sạn sang trọng xây giữa sườn núi như vậy, ngay cả khách sạn dưới chân núi cũng có được hai cái. Khi ấy chúng tôi ở nhà dân địa phương, có xe cáp để , dưới chỉ dẫn của thôn dân, hai người chúng tôi cũng leo lên đến đỉnh núi.”

      về chuyện này, vẻ mặt chị Ngô như bừng sáng, vô cùng hạnh phúc. Nhìn gần tuy làn da chị mịn màng trắng nõn, nhưng khóe mắt có nếp nhăn, tuổi có thể lớn hơn chút, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Có điều ánh mắt của chị ta vẫn đen láy long lanh, thân thể thon thả duyên dáng, vẫn còn đọng lại dáng vẻ mỹ nhân tha thướt thời trẻ.
      Mizuki thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 4: Rầm rầm

      “Hai mươi năm trước chỗ chúng tôi vẫn còn hoang sơ mà cũng có người thích đến du lịch cơ đấy.” – Ông Trương cảm thán.

      “Cảnh đẹp đều ít ai biết. Với lại, nếu như dễ dàng nhìn thấy cũng có được mỹ cảm rung động kia, cái cảm giác hạnh phúc trải qua mưa gió mới có thể nhìn thấy được cầu vồng.” – Chị Ngô khẽ cười – “ tại hoàn cảnh tốt hơn, non sông gấm vóc nhìn như thay đổi, nhưng thiếu vẻ trong lành sống động. ra thể nào tìm lại được cảm giác trước kia nữa, may mà suối Hoàng Kim vẫn xinh đẹp như xưa.”

      Chị ta với vẻ hơi thương cảm, mọi người ngại tiếp lời, lại nghe chị ta thở dài hơi: “Xem , tôi bùi ngùi gì vậy chứ. đời nào có chuyện mười phân vẹn mười đâu? Nếu như phải nơi đây khai phá tốt, với số tuổi và sức khỏe của chồng tôi dù ông ấy có muốn đến đây ôn lại kỉ niệm dĩ vãng cũng có sức đâu mà leo núi.”

      tại sức khỏe Triệu tiên sinh tốt hơn chưa?” – Xuân Thất thiếu hỏi thăm.


      “Tim ông ấy có chút vấn đề, mới làm phẫu thuật bắc cầu mạch vành lâu. Hôm nào cũng nằm giường mất nửa ngày, đường cũng tạm thời phải dựa vào xe lăn, thể hoạt động kịch liệt.” – Chị Ngô thở dài – “Nơi đây hơi cao so với mặt nước biển, ông ấy phải nằm giường hai ngày mới thích ứng được.”

      “Tình trạng này đến vùng biển thuộc khu vực đồng bằng an dưỡng chẳng phải tốt hơn sao?”

      Hàn Băng hoang mang. Lại ngay cả bước còn xem là vận động kịch liệt, vậy chắc là bệnh ông ta rất nghiêm trọng mới đúng. Khi nãy ông Trương còn , sắc mặt Triệu tiên sinh tốt lắm.

      Mặt chị Ngô bỗng hơi ửng đỏ, khiến cho khuôn mặt trẻ trung của chị ta bừng lên ánh sáng quyến rũ. “Nơi này khá có ý nghĩa kỷ niệm. Bác sĩ tâm trạng tốt thân thể mới khỏe mạnh được. Cho nên ông ấy lòng muốn đến đây. còn trẻ hiểu đâu, đến tuổi của tôi rồi hiểu ngay, quá khứ luôn tốt hơn.”

      Xuân Thất thiếu và Lý Đạo liếc nhìn nhau, đều thấy ba chữ trong mắt đối phương: Phiền phức rồi.

      Nếu khách sạn này xảy ra chuyện quái lạ, nếu cần chạy thoát thân, hoặc nếu phải vào hành lang thần bí kia, việc mang theo người yếu ớt là gánh nặng rất lớn. Nhưng ở chung khách sạn, thể bỏ mặc hai vợ chồng họ lo được.

      Nghĩ nghĩ lại, Xuân Thất thiếu : “Chị Ngô, sau khi chị vào khách sạn này có phát ra chuyện kỳ lạ gì ?”

      Chị Ngô thoáng sửng sốt, sau đó cười : “Ý cậu là những lời đồn đại về khách sạn Hoàng Tuyền sao? Lúc chúng tối đến, tài xế địa phương cho chúng tôi biết. Trong mắt tôi những lời kia đều vô căn cứ, thể tin.”

      “Thế nhưng khách sạn này đúng là rất kỳ quái.” – Hòa thượng Đàm xen vào – “Chúng tôi chị Ngô đừng sợ nhé. Nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị tâm lý. Mấy ngày hôm trước còn có tên sát nhân điên cuồng xuất ở đây đấy.”

      phải bị bắt rồi sao?” – Chị Ngô kinh ngạc hỏi, hiển nhiên nghe ngóng được số việc – “Vậy còn có vấn đề gì?”

      Chuyện này bảo người ta phải thế nào đây? Xuân Thất thiếu gãi đầu.

      Nhưng ngờ chị Ngô lại an ủi: “Đừng sợ, thường ngày làm việc trái lương tâm, dù nửa đêm bị gõ cửa cũng sợ. Tứ thập bất hoặc(1), đến tuổi này tôi nhìn thấu rất nhiều việc. Nếu có chuyện gì đó, cũng ập xuống đầu chúng ta đâu, đời vẫn có thứ gọi là oan có đầu, nợ có chủ mà.”

      (1) Tứ thập bất hoặc hay còn gọi là “tứ thập nhi bất hoặc” trong Luận Ngữ của Đức Khổng Tử. Nó có nghĩa là khi người ta tới 40 tuổi mới có thể hiểu thấu mọi trong thiên hạ, phân biệt được việc phải hay trái cũng như hiểu được ai là người tốt hay xấu và biết được cái gì nên làm hay .

      Nghe chị Ngô như vậy, biết tại sao Hàn Băng nhớ đến lời bác sĩ Cát với : Cần có lòng từ bi. Nếu nhìn những việc kỳ lạ thể giải thích và những chuyện kinh khủng kia từ góc độ từ bi, trong lòng dễ chịu hơn chút. Có điều lúc đó phải sợ vẫn sợ, nhưng sau khi nghĩ lại, tâm trạng yên bình nhõm, để lại ám ảnh tâm lý mà thôi.

      Cho nên, ý niệm lương thiện chỉ có đối xử tử tế với người khác, mà còn đối xử tử tế với mình.

      “Chị Ngô, bất kể là người hay ma, thậm chí cả thú vật cũng phải đều biết phân phải trái.” – Xuân Thất thiếu cười khổ – “Tôi thấy chị Ngô là người điềm tĩnh, chị ngại theo tôi xem thử để nắm tình hình chứ”?”

      “Sao thế?” – Chị Ngô rất hoang mang.

      “Đơn giản là chúng ta vào được nhưng ra được. Hoặc là bị giam chết, hoặc là xảy ra việc lớn.” – Lý Đạo ngắn gọn.

      Chị Ngô rất kinh ngạc, lúc được Xuân Thất thiếu dẫn đến cửa vào hành lang, mức độ kinh ngạc đạt đến điểm đỉnh điểm. Miệng há hốc rất lâu nên lời.

      “Đây là… đây là…” – Chị ta chỉ vào hành lang, sắc mặt ngừng biến đổi.

      “Tôi cũng biết đây là gì?” – Xuân Thất thiếu giải thích – “ thực tế, chúng tôi còn đến sớm hơn chị. Mấy ngày trước, chúng tôi đích thân trải qua vụ việc liên quan tới tên sát nhân điên cuồng đó. Tôi dám cam đoan, khách sạn này có điều quái lạ. Lúc đó tất cả chúng tôi đều rơi vào ảo giác và ác mộng. tại biết lại đối mặt với thứ gì nữa.”

      Nghe như vậy, Hàn Băng vô thức nhìn về phía tượng thần bằng gỗ cao bằng họ. Tượng sơn thần tĩnh lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào hành lang đối diện. Vẻ mặt vốn dữ tợn biết vì sao lại hiển chút ý cười kỳ quái. Hàn Băng chớp mắt lia lịa, lẽ nào là ảo giác sao?

      “Cho tôi chút thời gian để tiêu hóa .” – Chị Ngô , từ từ quay lại ngồi xuống ghế salon trong đại sảnh. Trong lúc Hàn Băng sững sờ, hiển nhiên Xuân Thất thiếu tóm tắt ràng chuyện xảy ra lần trước.

      Hàn Băng kiềm nén cảm giác tượng sơn thần kia nhìn , vội vàng đến bên cạnh Xuân Thất thiếu. biết tại sao, sau lưng vốn lạnh toát, nhưng khi đứng bên cạnh Xuân Thất thiếu lại có cảm giác sởn gai ốc nữa.

      Lúc này sắc trời hoàn toàn tối mịt, bầu trời vẫn còn ám sắc màu xám xịt nhạt nhòa. Dãy núi xa đen thăm thẳm trùng điệp, có ánh sáng lạ lùng lóe lên trong núi, nhưng thoáng cái biến mất.

      “Đó là gì?” – Hàn Băng hỏi ông Trương.

      “Người núi chúng tôi đều đó là bóng ma của quỷ núi. Nếu như thấy nhiều bên cạnh có người chết.” – Ông Trương đáp, giọng chỉ căng thẳng, thân thể còn thoáng run lên.

      “Mọi người xem, liệu có thứ quái quỷ gì đó ra từ hành lang kia ?” – Lý Đạo đột nhiên hỏi.

      Xuân Thất thiếu nhíu mày im lặng, nhưng ý của rất . Lúc này tất cả mọi người căng thẳng, mấy suy đoán của Lý Đạo để trong lòng là được rồi, ra chỉ khiến mọi người thêm sợ hãi. Lý Đạo mang tính cách nghệ sĩ, nhưng đến cùng đây là thực tế chứ phải là phim của ông.

      “Chúng ta chặn lại lối vào sao?” – Hòa thượng Đàm đề nghị.

      “Vô dụng thôi, đừng uổng phí công sức.” – Hàn Băng lắc đầu.

      Trong lúc bất an và sợ hãi, con người tiêu hao nhiều sức lực hơn, mà họ còn chưa biết phải đối mặt với thứ gì. Nguyên tắc của vẫn như cũ, hành động chi bằng tĩnh tại, nhiều chuyện chi bằng bớt chuyện, yên lặng theo dõi biến hóa thôi.

      “Hàn Băng đúng, chúng ta xem thử tối nay xảy ra chuyện gì rồi hãy bàn.”

      Xuân Thất thiếu rất bình tĩnh, thậm chí là có chút lười biếng, bất giác sinh ra vẻ tao nhã cuốn hút. Chị Ngô nhìn Xuân Thất thiếu, biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt lóe lên, sau đó quay đầu .

      Nhưng Xuân Thất thiếu lại với chị Ngô: “Vì lý do an toàn, chị Ngô và Triệu tiên sinh ngại dọn xuống lầu dưới chứ. Nếu như ở chung phòng tiện ít ra cũng nên ở phòng kế bên để mọi người tiện tiếp ứng.”

      Chị Ngô ngẫm nghĩ, khó xử : “Tính tình chồng tôi tốt lắm, bởi vì bị thương ở thắt lưng nên hơi cáu kỉnh. Sở dĩ đến khách sạn Hoàng Tuyền là nhằm tìm yên tĩnh, ít gặp người. Vả lại ông ấy ngồi xe lăn, hành lý chúng tôi lại nhiều, tiện di chuyển tới lui. bằng chúng tôi vẫn ở lầu, giả như có chuyện, cũng là lầu lầu dưới mà thôi, chắc chắn kịp cầu cứu mà.”

      Mọi người vốn quen biết, theo chủ nghĩa nhân đạo mới muốn giúp đỡ. Nhưng người ta có chỗ khó xử, Xuân Thất thiếu cũng ép buộc, chỉ tiếc là điện thoại và internet đều bị cắt, có phần lo lắng kêu cứu kịp.

      sao, tôi có chuông pha lê, thanh phát ra rất giòn giã, lo bị khoảng cách cản trở.” – Chị Ngô nghĩ lát, vô cùng cảm kích với nhiệt tình của mọi người – “Có việc gấp tôi lắc chuông, khi đó phải phiền mọi người rồi.” – Sau đó lại cảm khái – “Các bạn đúng là người tốt. Ở bên ngoài đều mạnh ai nấy lo, né tránh xa, dạo gần đây người tốt chịu giúp đỡ lẫn nhau trái lại rất hiếm thấy.”

      ra hội Hàn Băng cũng coi là nhiệt tình, nhưng khách sạn Hoàng Tuyền nguy hiểm khắp chốn, chuyện liên quan đến mạng người, người bình thường ai có thể ra vẻ lạnh lùng làm như thấy được.

      Trong lòng mỗi người đều có bí mật và chứa nỗi sợ hãi bất an, ai muốn nhiều. Chị Ngô mang phần ăn của hai người lên lầu, hòa thượng Đàm và ông Trương ở cùng phòng cũng cầm hai phần cơm. Còn lại đều được Hàn Băng đem về phòng.

      Chị Ngô chiếc thang máy giống như quan tài kia.

      Ông Trương lên đến lưng chừng cầu thang, nhịn được quay đầu lại nhìn đại sảnh, vẻ mặt u sầu che giấu được nỗi thấp thỏm bất an: “ báo cho người nhà biết được, tôi sợ con tôi lên núi tìm tôi. Cái nơi ăn thịt người này, nếu như nó cũng vào rồi ra được phải làm sao đây?”

      Nơi ăn thịt người à? Miêu tả quả rất giống. Ta vào trong khách sạn, nó đóng cửa, sau đó tìm thấy lối ra. Đến cùng chuyện gì xảy ra thế này?

      “Yên tâm .” – Hòa thượng Đàm an ủi ông Trương – “Ông lên núi làm việc, chắc chắn người nhà ông cũng biết, tùy tiện lên núi tìm ông đâu. Vả lại ông vào được nhưng người khác chưa chắc. Mọi việc tự có nhân quả, ông ở đây phí công lo lắng cũng vô dụng thôi.”

      Hòa thượng Đàm chuyện vốn phần nào mang phong cách của đệ tử Phật gia, ông Trương biết ta là hòa thượng giả, trái lại tin tưởng, theo hòa thượng Đàm về phòng.

      Hàn Băng nhìn đại sảnh trống rỗng, trong lòng rờn rợn, giống như run rẩy bất an. Nhưng được cuối cùng cảm giác của mình là sao. Tựa như phạm nhân chờ tuyên án, bước sống, bước chết, nửa vời vô cùng khó chịu.

      “Hàn Băng.” – Xuân Thất thiếu khẽ kêu, chìa tay ra với Hàn Băng – “ việc gì, có đây. Dù làm được gì nhưng ít ra có ở bên em, đừng sợ.”

      cười tự giễu, đầu mày cuối mắt tràn ngập vẻ tự tin kiêu ngạo và điềm tĩnh. Hàn Băng thoáng do dự, cuối cùng đưa tay qua. Hai bàn tay lớn và , cứng và mềm, thô ráp và mịn màng, ấm áp và lạnh lẽo dung hợp bỗng khiến trái tim cả hai cùng đập loạn nhịp.

      Cứ chờ thôi!

      Giống như điều hòa thượng Đàm : Thân ở trong bụi gai, cử động bị thương. Nếu bụi gai ở khắp nơi, còn có nguy cơ tiềm tàng, đến lúc đó cử động bị thương cũng muộn, bây giờ lo lắng chỉ nhọc công.

      Ba người trở về phòng, ăn vài món, sau đó từng người rửa mặt. Chuyện canh gác do Lý Đạo và Xuân thất thiếu thay phiên nhau, họ chia ra ngủ.

      Nửa đêm, Hàn Băng đột nhiên bừng tỉnh, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng vang rầm rầm, ngoài ra giường còn rung . Giống như… có bước chân vô cùng nặng nề di chuyển.

      mở choàng mắt, nhảy xuống giường. Bởi vì biết nửa đêm xảy ra chuyện gì, nên vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ cởi giày ra ngủ.

      Bầu trời ngoài cửa sổ xuất tia sáng nhạt màu, xem chừng ngủ yên cả đêm, vậy mà trời sắp sáng rồi. Nhưng mới vừa rồi là tiếng động gì?

      ra khỏi phòng ngủ, thấy Xuân Thất thiếu cũng đứng dậy khỏi ghế salon ở phòng khách, hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng động. Hàn Băng đến, Xuân Thất thiếu nhiều, chỉ kiên định nắm tay Hàn Băng ra khỏi phòng, phía sau Lý Đạo vẫn còn ngủ say sưa ghế salon.

      Hành lang có bất cứ vật gì. Hai người xuống cầu thang, lúc được nửa thò người ra nhìn xuống đại sảnh, vẫn có gì. Xuân Thất thiếu hoang mang, chỉ cảm thấy bàn tay bé trong lòng bàn tay mình khẽ run.

      “Sao vậy?” – hỏi.

      “Tượng thần.” – Hàn Băng khiếp sợ, môi tái mét – “Tượng thần kia di chuyển.”
      Mizuki thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 5: Tượng thần biết .

      Xuân Thất thiếu nhìn ra phía cửa chính. Pho tượng sơn thần vốn đứng dựa tường, đối diện hành lang, cách lối vào chừng bốn năm mét, nhưng lúc này lại đứng ngay lối vào, giống nhưng ông ta muốn ra ngoài vậy.

      Tiếng rầm rầm và chấn động của mặt đất vừa nãy...

      Xuân Thất thiếu và Hàn Băng nhìn nhau, sắc mặt đều hơi thay đổi. cắn răng, khẽ : “Em về phòng trước, kêu Lý Đạo dậy ở với em, xem thử.”

      Nhưng Hàn Băng buông tay , mực cầu đợi đến lúc trời sáng hẳn mọi người cùng nhau xem.

      “Lỡ như có đầu mối gì sao? Ông ta mới qua đó thôi.” - Xuân Thất thiếu .

      “Vậy em với .” - Hàn Băng kiên trì.

      Xuân Thất thiếu hết cách, hai người đành phải cùng nhau xuống lầu. Nhưng vẫn vô thức che trước Hàn Băng.

      Hàn Băng chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch rối loạn, càng xuống gần lầu dưới, dây cung trong lòng càng căng chặt. Đầu tiên họ nhìn xung quanh thăm dò, sau khi xác định có điều gì dị thường mới từ từ đến bên cạnh tượng thần.

      Tượng thần đứng cao bằng cửa vào hành lang. Nếu ông ta vào trong, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng hoặc mặt bên của ông ta. Mặt bên cũng bình thường, nhưng sau lưng lại khắc rất nhiều lời chú mà họ hiểu, hoa văn thân tượng thần càng rắc rối hơn, hơi tập trung cảm thấy đầu óc choáng váng.

      “Đừng nhìn hoa văn kia nữa!”

      Xuân Thất thiếu che mắt Hàn Băng lại. Lúc trước hòa thượng Đàm cảm thấy tượng thần kỳ quái, xem ra phải là thuận miệng bừa, nhất định ta cảm thấy nó có chỗ nào bất ổn rồi.

      “Vậy chúng ta có cần thỉnh ông ta trở về ?” - Hàn Băng chỉ cảm thấy tượng thần chắn ở trước cửa như có gì đó chắn ngang ngực vậy, ngay cả hít thở cũng thoải mái.

      Xuân Thất thiếu lắc đầu, lập lờ nước đôi: “Xem ý nguyện của ông ta .”

      xong nắm tay Hàn Băng cẩn thận di chuyển ra chính diện tượng thần. Lần đầu tiên Hàn Băng bước vào hành lang, tuy chỉ đứng ở lối vào trong ánh sáng xám ngoét như mặt người chết, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, tựa như cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo dần dần dâng lên từ lòng bàn chân. Như thể... có dòng nước lạnh thẩm thấu qua bàn chân, rồi lên bắp chân.

      nhìn xuống đất theo phản xạ, hề có điều dị thường, ngẩng đầu lên lại đối diện với khuôn mặt tượng thần, tượng thần vẫn tĩnh lặng. biết có phải ảo giác hay , Hàn Băng cảm thấy sắc mặt dữ tợn của tượng thần dường như có nét cười nhợt nhạt. Mắt tượng thần nhìn chằm chằm thẳng tắp vào nơi sâu hun hút trong hành lang.

      kiềm được đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy màu đen kịt đậm đặc, càng nhìn thấu lại càng cảm thấy trong đó như cất giấu thứ gì. cơn gió thổi lay mái tóc của Hàn Băng.

      Có gió có nghĩa là đầu hành lang bên kia có lối ra. Nhưng mà đầu bên kia của bóng tối đến cùng có thứ gì? Tại sao tượng thần phải đến nơi này? Ông ta muốn chỉ lối thoát cho họ hay là bị lực lượng thần bí tên khống chế, muốn dẫn họ vào vực sâu?

      tại tiến lên cũng sai mà lùi lại cũng là sai, chủ ý hoàn toàn bị đánh mất.

      “Đừng sợ.” - Tựa như Xuân Thất thiếu hiểu được nỗi lòng của Hàn Băng - “Càng là tình huống mơ hồ càng phải vững vàng. Nếu khách sạn này muốn chúng ta làm gì, chúng ta cứ chờ xem sao.” - Sau đó lại nhìn tượng thần - “Chúng ta cũng đợi ông ta thử xem.”

      cứ như thể tượng thần là vật sống vậy. Hàn Băng chịu được cảm giác thế này, kéo Xuân Thất thiếu cẩn thận vòng qua tượng thần, trở về phòng cũng quay đầu lại.

      “Em phát ra cái gì?” - Xuân Thất thiếu cau mày hỏi.

      Hàn Băng lắc đầu: “ có, chỉ cảm thấy thoải mái thôi. Chúng ta... phải đợi sao? Tuy phải đợi nhưng dò xét thử xung quanh à?”

      “Giống như khiêu chiến vậy, phải đợi đối phương ra tay trước .” - Xuân Thất thiếu cười cười. Trời còn chưa sáng hẳn, nhưng cảm giác như ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, gió mát hây hây - “Tính trước mới làm. Bởi vì nếu em làm trước, chúng ta cũng có mục tiêu. Bao giờ cũng cảm thấy khách sạn quái lạ này muốn bắt chúng ta làm việc cho nó.”

      phải bắt em là tốt rồi, hi vọng mọi người bị em liên lụy. Hàn Băng rũ mắt xuống, nghĩ thầm.

      cho cùng Xuân Thất thiếu, Lý Đạo, hòa thượng Đàm, ba người họ đều bình thường, chỉ có mình bị phát có năng lực kỳ lạ. Năng lực tiếp nhận rất nhiều dòng ý thức và cảm xúc, mà phần lớn là ý niệm của người chết. Vả lại cũng là triệu tập họ đến khách sạn Hoàng Tuyền, mà còn là do mưu kế hung hiểm bày ra phát sinh sai sót. Khó bảo đảm được tình huống tại phải là tiếp diễn của những chuyện kỳ lạ lúc trước.

      đời này có chuyện gì vô duyên vô cớ, cũng phải mình em có thể ảnh hưởng hết được.”

      Xuân Thất thiếu biết thuật đọc ý nghĩ của người khác, nhưng thấy vẻ ảo não tự trách của Hàn Băng cũng biết nghĩ gì. tại có rất nhiều thông minh, ích kỷ lại lạnh lùng. biết suy nghĩ cho người khác mà còn có lòng dạ rất trong sáng như Hàn Băng quả được xem là vật quý báu rồi. Chẳng trách sao ba nhìn cái chấm ngay, buộc phải tiếp cận cho bằng được. Chỉ hi vọng Hàn Băng đừng nhanh chóng nhớ ra cuộc cãi vã của họ lúc trước, để tranh thủ thời gian bù đắp lại cho trước .

      “Hay là em ngủ thêm chút ?” - bổ sung.

      Dĩ nhiên Hàn Băng hiểu được ý trong lời khi nãy của . Vì quan tâm của cảm thấy ấm áp thấu cõi lòng, nhưng vẫn lắc đầu: “ ngủ được.”

      “Sợ à? Nào, ngồi xuống đây , dựa vào vai sợ nữa.” - Xuân Thất thiếu cười dịu dàng, ngồi vào chiếc ghế salon đôi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

      Hàn Băng thoáng do dự, nghe lời đến ngồi xuống. Nếu như gặp ác mộng, đánh thức trước. Nếu như có thứ gì đến gần, cũng có thể bảo vệ . Nếu như mặt đất bỗng nhiên sụp đổ, họ cùng rơi xuống.

      Hàn Băng suy nghĩ rối rắm trong lòng, cảm thấy nhiệt độ của Xuân Thất thiếu kề bên ấm áp dễ chịu khiến người ta buồn ngủ. Mà gối lên bờ vai lại khiến cảm thấy an tâm hơn, ngờ dáng vóc thoạt nhìn cao gầy nhưng cơ thể lại rất cường tráng.

      Áp lực tinh thần Hàn Băng phải chịu đựng lớn hơn người khác nên thể lực bị tiêu hao nhiều hơn. Hơn nữa dù sao cũng là phụ nữ yếu đuối, trong hoàn cảnh tương đối an toàn ấm áp nhanh chóng ngủ thiếp . Lẽ ra định nhắm mắt nghỉ ngơi, định ngủ, nhưng lúc tỉnh lại sắc trời sáng choang. đứng bật dậy, vì quá đột ngột nên trước mắt màu trắng xóa, kết quả lại té xuống ghế.

      “Mấy giờ rồi?” - ngại ngùng hỏi.

      “Chín giờ hơn.”

      Xuân Thất thiếu tự nhiên xoay xoay bả vai. Lúc gần sáng Hàn Băng ngủ rất say, sợ làm ồn đến nên dám cử động. tại cánh tay tê rần, nhưng tâm trạng của rất tốt. Bởi vì lúc trước Hàn Băng rất đề phòng , hôm nay lại có thể ngủ say trong ngực , cho thấy bắt đầu tin tưởng rồi.

      “Trời ơi, trễ thế này rồi hả.” - Hàn Băng dụi dụi mắt - “Những người khác đâu?” - Bộ dạng mới tỉnh ngủ bị người đàn ông khác, đặc biệt là người đàn ông thân thiết với mình thấy được, cảm giác hơi là lạ.

      “Lý Đạo ở trong phòng vệ sinh, những người khác còn chưa rời khỏi phòng.” - Xuân Thất thiếu dịch vào sâu bên trong ghế salon, dáng vẻ ràng rất mỏi mệt nhưng lại toát lên lười biếng cuốn hút - “Cho nên yên tâm , em phải là kẻ lười duy nhất.”

      “Họ sao chứ?”

      Hàn Băng nghĩ đến khả năng khác, hơi sợ mất hồn vía. Lý Đạo ôm laptop ra khỏi phòng vệ sinh, vừa còn vừa nhìn màn ảnh.

      “Con người cuồng công việc này ghi lại linh cảm.” - Xuân Thất thiếu giải thích - “Em làm trợ lý cho ta lâu như vậy hẳn phải hơn mới đúng.”

      Tuy trong lòng trĩu nặng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lý Đạo, Hàn Băng vẫn nhịn được bật cười. Sau đó hỏi Xuân Thất thiếu: “Lý Đạo biết ?”

      Ý của là chuyện tượng thần di chuyển, Xuân Thất thiếu lắc đầu.

      “Tôi nên biết chuyện gì?”

      Lý Đạo đột nhiên ngẩng đầu khỏi máy tính, dáng vẻ lơ ngơ lại nghiêm túc khiến Hàn Băng bật cười. Lúc này, tựa như hẹn trước, cửa bị gõ vang. Hòa thượng Đàm, ông Trương và chị Ngô cùng lúc xuất ở cửa.

      “Đông đủ vậy à?” - Lý Đạo trợn mắt.

      “Tôi xuống lầu làm bữa sáng, gặp họ ở đầu cầu thang lầu hai.” - Chị Ngô khẽ giải thích, thoạt nhìn có chút bất an.

      “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì chứ?” - Xuân Thất thiếu đứng lên hỏi.

      Ba người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lắc đầu.

      “Triệu tiên sinh vẫn khó ở ạ?” - Hàn Băng thấy chị Ngô mình liền hiếu kỳ hỏi.

      “Buổi sáng ông ấy thức dậy sớm như vậy.” - Chị Ngô cười dịu dàng - “Tuy ở đây cao lắm so với mặt nước biển, chỉ khác với đồng bằng tẹo, nhưng ông ấy phải cần khoảng thời gian thích ứng, hai ngày nữa mới có thể xuống lầu được.”

      xảy ra bất cứ chuyện gì dù là nhất rất kì lạ. Nhìn dáng vẻ ba người này giống như ngay cả tượng dị thường cũng có. thể nào. Phải chăng chỉ có chỗ tượng thần là có chuyện thôi sao? Xuân Thất thiếu và Hàn Băng liếc mắt nhìn nhau.

      “Này, này, đừng liếc mắt đưa tình, giờ chúng ta ngồi chung con thuyền, phải ra hết chuyện kỳ lạ gặp phải. Xem ra hai người phát ra vấn đề gì rồi.”

      Lý Đạo hắng giọng , Hàn Băng im lặng, để Xuân Thất thiếu với mọi người chuyện xảy ra đêm qua.

      “Cái gì? Tượng thần di chuyển”?” - Ông Trương vừa nghe, mặt cũng tái .

      Ông ta là người sống núi, vô cùng tôn kính sơn thần, nhưng cũng sợ hãi cực độ. Người khác nghe thấy chuyện tượng thần di chuyển cùng lắm chỉ cảm thấy hoảng hốt, nhưng ông Trương lại tựa như sợ đến mức hồn vía bay mất.

      , cùng xem thử.”

      Lý Đạo đặt laptop xuống, ra ngoài trước. Những người khác theo phía sau. Nhưng vừa đến cửa nhìn xem, tất cả mọi người đều kinh hãi, bao gồm cả Hàn Băng và Xuân Thất thiếu. Bởi vì tượng thần hề ở lối vào hành lang mà vào bên trong được đoạn, khoảng chừng bốn năm mét, đứng ở chỗ giao nhau giữa sáng và tối. Giống như bước kế tiếp bước vào vực thẳm.

      Ngã Phật : Ta vào địa ngục ai vào địa ngục? Ở trong mắt người khác, tượng thần xác di chuyển. Còn trong mắt Hàn Băng và Xuân Thất thiếu, tượng thần lại di chuyển nữa. Lần này thậm chí họ còn nghe thấy tiếng vang khác thường. Tượng thần muốn làm gì? tiếp vào trong là có ý gì? Là ông ta tự , hay là có lực lượng tên thúc đẩy, dẫn dắt ông ta?

      “Ai di chuyển tượng thần vậy? Nhanh thừa nhận , mau nhận lỗi với sơn thần gia gia. Nếu mọi người chịu xui chung đó.” - Ông Trương đột nhiên kêu lên, hoảng hốt đến mức lạc cả giọng - “Lúc trước tôi rồi, tượng sơn thần đặt trong đại sảnh, được những tủ kính kia vây quanh. Đó chính là vị trí để trấn tà, hôm qua tôi nhất thời sơ sót kiên trì bắt các người dời tượng thần về vị trí cũ. Các người bất kính với thần linh, tại sơn thần gia gia muốn , chúng ta gặp phải tai vạ đến nơi rồi.”

      có thần phật nào bỏ mặc tín nam tín nữ cả.”

      Hàn Băng nhớ đến ba chữ “lòng từ bi” mà bác sĩ Cát , trong lòng bỗng dâng trào niềm tin kiên định. Bất kể có chuyện gì, người phàm đều nên tự cố gắng giải quyết. Nhưng nếu tiếu tốn hết sức lực, tin tín ngưỡng của mình tuyệt đối bỏ mặc lo.

      “Nếu như... trong đó phải là sơn thần gia gia nữa sao?” - Ông Trương khuân vác hơi run.
      Mizuki thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 6: Sống nhờ


      “Ông có ý gì?” - Hòa thượng Đàm cau chặt mày, liếc về phía tượng thần, trong mắt lên tia sáng yếu ớt.

      Ngày hôm qua, Lý Đạo còn lấy áo che tượng thần lại, kết quả là áo thấy đâu. Chiếc áo thể nào vô duyên vô cớ biến mất được, cho đến sáng nay ai nhắc lại vấn đề này, nhưng có nghĩa là mọi người đều quên béng mất. Ngược lại, chiếc áo kia giống như che lấp tâm tư mọi người, chẳng qua ai nhắc đến thôi.

      “Tôi nghe từng ngọn cây cọng cỏ trong khách sạn đều được bày trí theo quy tắc, được làm loạn, nhất là tượng sơn thần trấn thủ nơi đây. Người dân chúng tôi có truyền thuyết, gần suối Hoàng Kim khí nặng, dáng núi như đao, còn phạm vào hung sát, rất xui xẻo. Nếu vị trí tượng thần sai lệch, chẳng những thể trấn áp tà khí, còn có thể dẫn đến những thứ dơ bẩn.”

      “Ai nhàm chán như vậy, hơn nửa đêm dời tượng thần?” - Lý Đạo nhún vai - “Như thế mới có bệnh.”

      “Nhưng mà... Nhưng mà... cậu biết ? Miếu thờ là nơi thần thánh nhất, nhưng nếu lụn bại dễ dàng bị các lộ tiên gia chiếm cứ, ngược lại thành nơi đáng sợ nhất.”

      Ông Trương đổ mồ hôi trán, vội vàng . Dĩ nhiên, các lộ tiên gia mà ông chẳng phải là thần tiên, mà là cách gọi tôn kính với hồn ma quái. Căn nguyên của cách gọi vậy chính là do nỗi sợ hãi từ sâu tận trong lòng.

      “Ông ma quỷ quái sống nhờ trong tượng thần à? Ừ, chuyện cũng có khả năng. Miếu thần đổ nát, ma hoành hành, chẳng hạn như Lan Nhược Tự trong Thiện Nữ U...”

      Lý Đạo còn chưa hết, Hàn Băng vội vàng kéo ông cái, ý bảo ông đừng nữa. Dù là giữa ban ngày, nhưng ràng năng lực chịu đựng của ông Trương khuân vác rất kém, ông ta sợ hết hồn hết vía mất.

      “Người thành phố các người chưa bao giờ tôn trọng quỷ thần.” - Ông Trương bỗng phẫn nộ - “Chẳng biết gì hết lại luôn cho rằng hiểu hết tất cả. Chân tay táy máy, ăn bậy bạ, trời sinh là kẻ gây họa, chết đến nơi mới biết chữ khóc viết thế nào. Các người có biết tượng thần là nơi tập trung chính khí và thiện niệm, chứa đầy sức mạnh khổng lồ trừ tà, chứ phải là hàng mỹ nghệ bày biện cho đẹp hay ? Mà khi tượng thần bị hư hại hoặc vô cớ đặt sai vị trí, có thể thần trở lại, bởi vì nơi đó còn thanh khiết nữa. Ngược lại vài tiên gia có chỗ dung thân thừa dịp ở tạm bên trong tượng trống, là... sống nhờ. Về lâu về dài có thể sinh chuyện.”

      “Tôi lại cảm thấy...” - Hàn Băng xen miệng vào, thực tế hi vọng có thể khuyên giải ông Trương để ông ta đừng sợ hãi như vậy - “...Chính khí và thiện niệm xuất phát từ nội tâm, sức mạnh trừ tà cũng đến từ chỗ này.”

      giống nhau.” - Ông Trương cố chấp phản bác - “Tôn kính trong lòng là tôn kính trong lòng, nó khác với chuyện cố ý đập vỡ hay di chuyển tượng thần. Nếu như di chuyển tượng thần để đùa vui, đó là điều bất kính nhất. cho các người biết, trước đây tôi có người bạn, là tài xế taxi, từng thỉnh pho tượng Phật cỡ bàn tay đặt trong xe, mang ý nghĩa phù hộ. Sau đó ông ta cẩn thận gây ra tai nạn, xe gần như là hỏng hết, thế nhưng ông ta chỉ bị thương . Ông ta cảm thấy chính là tượng thần phù hộ mình. Cho nên dù tai nạn xe kia khiến tay tượng thần bị gãy, nhưng ông ta vẫn tiếc rẻ thỉnh pho tượng khác, mà dán tay tượng thần lại, tiếp tục đặt trong xe. Các người đoán xem sau đó thế nào?”

      Hòa thượng Đàm “eo ôi” tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng, khe khẽ niệm Phật.

      “Làm sao thế ạ?” - Hàn Băng hỏi.

      phải bị tà ma chiếm thân vàng chứ?” - Ánh mắt Lý Đạo sáng lên, biết sợ hay hưng phấn nữa.

      Khi ông bước vào trạng thái sáng tác rất thế nào đây? tốt là sắc son lòng, xấu là hành động rất ấu trĩ. Nghệ sĩ nào cũng có tính tình như ông sao? Bình thường vốn là người đàn ông thành công chững chạc, nhưng có thể chỉ trong nháy mắt thay đổi khác thường rồi.

      “Cụ thể tôi dám .” - Mặt Ông Trương hơi tái , dường như lòng vẫn còn sợ hãi - “Vợ ông ta cho chúng tôi biết, sau khi ông ta xảy ra tai nạn xe cộ, tinh thần vẫn hoảng loạn. Ban đầu còn tưởng rằng do di chứng tai nạn để lại, cũng để ý đến. Nhưng có ngày, đột nhiên giữa ban ngày ông ta chạy về nhà, lập tức bật tivi lên, nhìn chết dí vào màn ảnh, nhưng ngừng đổi kênh, gọi ông ta, ông ta cũng để ý. Sau đó lại cố gắng đưa đầu ngón tay vào trong ổ điện, suýt nữa bị điện giật chết.”

      “Nam Mô A Di Đà Phật.” - Hòa thượng Đàm lại niệm câu.

      “Ngày hôm sau vẫn vào thời gian đó, giữa ban ngày ban mặt ông ta lại ấn đầu con trai mới sáu tuổi của mình vào bồn cầu. May là vợ ông ta chợ về, liều mạng đánh ông ta bất tỉnh mới cứu được con trai. Nghe lúc đó ông ta vẫn cười, mắt biến thành màu xanh lục, tiếng như phụ nữ. Lúc ông ta tỉnh táo, vợ ông ta hỏi ông ta đến cùng bị làm sao? Ông ta rất mù mờ, chỉ trong tai luôn có người ra lệnh cho ông ta làm việc này việc nọ, ông ta chỉ làm theo lệnh thôi. Ngoài ra, lúc lái xe bao giờ cũng nghe thấy ca hát...”

      “Sau đó sao?” - Thấy ông Trương dường như muốn miêu tả cụ thể, Hàn Băng vội vàng ngắt lời.

      “Sau đó hả? Ông ta chết rồi.” - Ông Trương lại thoáng run run - “Ở chỗ cắt ngang với đường ray xe lửa, người khác đều dừng lại chờ xe lửa chạy qua hiểu vì sao ông ta xông lên, kết quả...”

      như vậy là ma nữ sống nhờ trong pho tượng mà thần vứt bỏ hả? Thần mất, chỉ còn lại cái xác rỗng, đương nhiên có kẻ thừa dịp mà vào.” - Lý Đạo gãi cằm - “Tình tiết sống nhờ này trái lại rất kinh khủng, bởi vì người trần mắt thịt nhìn ra nguyên cớ, chẳng biết thứ mình quỳ lạy và thờ cúng sớm thay đổi rồi, người phàm đó lại dần dần về phía cái chết. ra ở vùng quê phương Bắc chúng tôi cũng có cách mê tín là ‘gặp ma’, là trong lúc vô tình gặp phải Ngũ Đại Tiên (1) gì đó. Tuy cũng phiền phức, nhưng chẳng qua người gặp phải chỉ xảy ra ít vấn đề mặt tinh thần, cử chỉ quái lạ, ngược lại rất ít khi đả thương người khác, hung ác đến vậy đâu.”

      (1) Ngũ Đại Tiên là năm loại tiên bao gồm hồ ly, chồn, chuột, rắn, nhím. Trong dân gian Trung Quốc còn gọi là Ngũ Đại Gia.

      “Chuyện này chỉ cần chú ý chút là có thể tránh khỏi.” - Hòa thượng Đàm - “Tượng thần bị hư hại lấy vải đỏ gói lại, sau đó thành kính chôn là xong. Có tấm vải đỏ ngăn cách có thứ sống nhờ gì đó xông vào, đất đai lại sạch , đây là cách đưa tiễn rất cung kính. Nhưng theo tôi được biết, di chuyển tượng thần lại sao cả, chỉ cần khấn vái tiếng từ trước, coi như báo cho thần phật biết dọn nhà.”

      “Càng càng lạc đề rồi.” - Hàn Băng cố gắng thả lỏng chân mày cau chặt. Bởi vì chuyện tượng thần di chuyển quả quá kỳ lạ. biết có phải do tác động tâm lý hay , mà mới được lúc, cảm thấy tượng thần lại dịch lên trước nửa bước.

      “Có, có, có đó.” - Đột nhiên, chị Ngô nãy giờ vẫn im lặng chợt cất lời.

      “Có cái gì?” - Lý Đạo nhất thời sững sờ.

      “Tôi chuyện sống nhờ đó mà.” - Chị Ngô - “Đối với tượng thần phật là sống nhờ, đối với người bình thường phải là ma nhập sao? Vùng quê phương Nam chúng tôi còn có cách , vì nỡ để người chết rời , người ta tìm ông đồng bà cốt cầu linh hồn người chết nhập vào trong đồ vật rồi giữ họ lại.”

      “Như vậy đúng là quá làm trái với quy luật tự nhiên rồi, nghe giống như nuôi quỷ vậy.” - Lý Đạo phản đối - “Sống chết là tượng tự nhiên, cần gì phải cứ nắm mãi buông chứ. Cố chấp ra là loại tội lỗi.”

      biết cái gì?” - Chị Ngô đột nhiên lạnh mặt - “Thấp hèn nhất chính là tình cảm, lạnh lẽo nhất chính là lòng người. Người có thể phóng khoáng như vậy căn bản biết cái gì là luyến tiếc thôi.”

      Chị Ngô vốn là người đẹp Giang Nam điển hình, tuy lớn tuổi nhưng khí chất dịu dàng nhu mì lại càng đậm nét. Giọng cũng nhàng êm ái, rất có phong thái. Lúc này biết Lý Đạo đụng đến chỗ đau nào trong nội tâm của chị ta, chị ta lập tức khách sáo. Nét đau thương trong ánh mắt tựa như chiếc dùi, ác liệt lại u ám đâm vào người khác. Gương mặt thay đổi, dáng vẻ thay đổi nhưng lại tựa như biến đổi thành người khác vậy.

      Hàn Băng hơi rụt người lại. cảm giác được tay Xuân Thất thiếu nắm lấy bả vai mình mới bình tĩnh lại được.

      “Cũng có khả năng khác.” - Xuân Thất thiếu trấn định, tiếng vang lên như gió xuân ùa vào mặt - “Tài xế kia bị di chứng tai nạn. Ai cũng biết não và tim người là thứ phức tạp nhất thế giới. Chỉ xảy ra chút vấn đề là cả người bình thường. Xuất ảo giác, ảo thanh gì đó cũng đâu phải chuyện lạ lùng gì đúng ?”

      Mọi người nhìn . liền cười : “Vạn vật thế gian đều có đáp án, chỉ là chúng ta tìm được thôi.” - xong kéo Hàn Băng - “Đầu bếp xinh đẹp nấu ăn , đói lắm rồi.”

      nào, nếu còn chưa đến giây phút sống chết ăn no trước rồi hãy .” - Lý Đạo cũng phất tay, hoàn toàn so đo với chị Ngô, làm tư thế “mời”, phong độ nhàng.

      Ông Trương thấy mọi người định vào bếp, sốt ruột đến độ kêu ầm lên: “Tượng sơn thần làm sao? Có muốn dời lại chỗ cũ ?”

      “Muốn dời ông dời .” - Xuân Thất thiếu hơi nghiêng đầu - “Tôi đụng tay vào đâu. phải ông có thể còn là sơn thần gia gia nữa sao? Sao tôi phải làm cu li chứ? Nếu như chọc giận ông ta, có thể tôi chịu trách nhiệm nổi đâu. Ngược lại tôi muốn xem ông ta định đâu đấy.”

      Ông Trương trố mắt đứng nhìn, có lòng muốn dời tượng thần nhưng lại dám, muốn gì đó lại ra. Thấy người khác đều rời khỏi cửa chính, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, giậm chân đuổi theo.

      Nếu quyết định địch động ta động, nếu quyết định phải đợi mọi người hề nhắc đến những chuyện kỳ lạ nữa. Thoải mái ăn bữa, sau đó mạnh ai người nấy về phòng, thay phiên nhau ngủ bù. Bởi vì từng đối mặt với việc thần bí và cái chết, bốn người Xuân Thất thiếu có kinh nghiệm nên bình tĩnh như thường, nhưng chị Ngô lại điềm nhiên như rất kỳ lạ. Ắt hẳn vì do tâm trạng ban ngày nhõm hơn nên trái lại ngủ ngon hơn buổi tối. Chị Ngô làm hai phần ăn mang lên lầu, Xuân Thất thiếu vốn ân cần muốn giúp chị ta, lại bị chị ta nhã nhặn từ chối.

      “Có phải cậu rất tò mò về Triệu tiên sinh ?” - Lúc trong phòng chỉ còn lại ba người, Lý Đạo hỏi - “Mượn cớ muốn vào phòng người ta dò la phen à?”

      tò mò à? người đàn ông mãi vẫn chưa xuất .” - Xuân Thất thiếu cười cười.

      “Đúng vậy đó, chị Ngô này ngoài mặt bình thường, nhưng hành động cử chỉ lại quái lạ.” - Lý Đạo hơi nhíu mày - “Mới vừa rồi chị ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt làm tôi sợ. Hai đứa xem, có phải chị ta là nữ biến thái, bắt cóc người đàn ông rồi trốn đến đây ?”

      “Mười Ngày Nguy Hiểm (2) à ông chủ.” - Hàn Băng nhắc nhở ông, suy đoán này lấy từ tình tiết bộ phim Mỹ được dựng từ tác phẩm của Stephen King phải? nhớ mà. Nhớ đến nhà văn chuyên viết truyện kinh dị này, Hàn Băng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ trong đầu, nhưng nó quá nhanh, chỉ lướt qua tâm trí, nắm bắt kịp.

      (2) Mười Ngày Nguy Hiểm hay còn gọi là Đau Đớn - Misery là bộ phim được dựng từ cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của Stephen King, được phát hành ngày 30/11/1990 tại Mỹ do đạo diễn Rob Reiner sản xuất.

      “Vội làm gì?” - Xuân Thất thiếu ung dung ngồi xuống, tiện tay bật laptop lên. Cho dù có mạng, có điện thoại nhưng dù sao cũng có điện. Trong máy vi tính có trò chơi hoặc phim ảnh vân vân... có thể xem để giết thời gian.

      “Cậu đúng là bình thản .” - biết Lý Đạo khen ngợi hay trách móc nữa.

      “Khách sạn thần bí này muốn chơi chơi với nó đến cùng thôi.” - Xuân Thất thiếu nhún vai - “Tôi chắc có thể thắng, nhưng lẽ nào trước lúc đánh trận nhất thiết phải ủ rũ à?”

      “Vậy chuyện chị Ngô kia tính sao?” - Hàn Băng hỏi.

      cảm thấy chị ta có ý định gây chiến, chỉ cần đừng chọc chị ta.” - Xuân Thất thiếu suy nghĩ - “Chị ta hai ngày nữa chồng chị ta có thể xuống lầu, đến lúc đó xem xét sau. Mỗi người đều có bí mật và điều riêng tư, thể lấy lý do chúng ta gặp nguy hiểm mà xâm phạm đời tư của người khác, đúng ? Trừ phi... chị ta muốn hại chúng ta. Nhưng theo trực giác, thấy đến nỗi đâu.”

      Nghe vậy, Hàn Băng và Lý Đạo gì nhiều nữa. Vẫn thay phiên nhau ngủ cho đến tối, rồi kêu mọi người xuống lầu, cùng xem tượng thần.
      Mizuki thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 7: Sống hay chết.


      Tượng thần xa hơn, phải soi đèn mới có thể thấy bóng dáng của ông ta. Ông ta ở vị trí cách cửa vào hàng lang khoảng chừng năm sáu mươi mét.

      nhanh quá nhỉ.” - Xuân Thất thiếu khoanh tay đứng ở đó, mặt là vẻ khôi hài hay khiêu khích.

      “Làm sao đây?” - Cổ họng Hàn Băng ràng thít chặt, hỏi.

      “Thích thôi.” - Xuân Thất thiếu điềm nhiên như .

      “Nếu như ông ta đến khi hoàn toàn biến mất cũng chính là ngày chết của chúng ta hả?” - Lý Đạo cũng hỏi.

      “Có khả năng này.” - Xuân Thất thiếu gật đầu.

      “Vậy chúng ta làm gì cả à?” - Hòa thượng Đàm căng thẳng.

      “Nếu nhé?” - câu của Xuân Thất thiếu khiến hòa thượng Đàm á khẩu.

      “Được, tiếp tục chờ.” - Lý Đạo cắn răng, tìm chỗ ngồi xuống.

      “Tôi cũng chờ xem, dù sao tôi cùng chồng cũng tiện thám hiểm.” - Chị Ngô rất dửng dưng.

      “Nhưng mà... Nhưng mà...” - Ông Trương hoảng sợ túa mồ hôi lạnh.

      Xuân Thất thiếu vỗ vai ông ta: “Ít nhất chúng ta có thể biết được trăm mét đầu của hành lang là thẳng. Mọi người nhìn , bóng lưng của sơn thần gia gia rất ràng. Nếu như là cong, tầm mắt chúng ta thể nào chẳng mảy may bị cản trở như vậy đúng ?”

      Hàn Băng thở ra hơi, ngờ chỉ cần điểm nhặt như vậy mà Xuân Thất thiếu cũng có thể phân tích được nội dung có ích. Lại thấy Lý Đạo cách đó xa ngoắc tay gọi , lập tức đến.

      “Chơi Tam Quốc Sát .” - Lý Đạo lấy bài ra - “Chán quá, giết thời gian thôi.”

      “Nhiều người chơi mới vui, nếu ít người...” - Hàn Băng hơi bối rối.

      Trong khách sạn tổng cộng có bảy người, còn có Triệu tiên sinh nằm lỳ giường. Ông Trương xem ra biết chơi. Chị Ngô...

      “Tôi chơi.” - Chị Ngô đợi ai hỏi, cười tiếp lời - “Chồng tôi có ngủ, hý hoáy đồ vật của ông ấy, để ý đến người khác. Tôi ở bên ông ấy mới nhàm chán, chơi với mọi người thôi.”

      “Nếu ông Trương biết chơi có thể học.” - Lý Đạo cũng - “Trò này chẳng khó gì, theo hai bàn là biết thôi.”

      như vậy, Xuân Thất thiếu, hòa thượng Đàm và ông Trương đều đến.

      Cũng coi là ăn nhịp với nhau. Dù cổ treo thanh đao vô hình, cũng giảm ham muốn chơi đùa của mọi người, cho nên chơi đến hơn tám giờ. Giữa chừng Lý Đạo và Xuân Thất thiếu đến hành lang xem vài lần, tượng thần vẫn đứng đó nhúc nhích. Sau đó mọi người mạnh ai người nấy ăn cơm, xong rồi tụ tập lại ở đại sảnh chơi tiếp.

      Có thể là do diện tích lớn, người lại quá ít, tiếng của họ rất vang vọng. Nếu nghe kỹ giống như có người vô hình mớ trong khí. Trong số những người ở đây, chỉ có ông Trương là thể thả lỏng, liên tiếp ra bài sai. Ngược lại mọi người hề trách ông ta, dù sao họ cũng phải là người ở vùng này, có nhiều điều kiêng kỵ và sợ hãi chôn sâu tận đáy lòng. Ông Trương khác, giống như có thứ gì đó càng lúc càng đè nặng trong lòng ông ta.

      “Nghe xem, tiếng gì vậy?”

      Lúc Hàn Băng suy nghĩ chọn Đại Kiều hay là Tôn Thượng Hương trong Tam Quốc Sát, ông Trương đột nhiên suỵt tiếng. Vẻ mặt ông ta rất hoảng sợ, khẽ buông tay, bài rơi lả tả xuống đất. Mọi người đều bị ông ta làm hoảng sợ, nín thở, dừng lại việc trong tay, tựa như bị trói cứng trong nháy mắt.

      Kẹt... kẹt...

      Nghe như tiếng lê bước, còn rất nặng nề, rất chói tai, đến từ phía hành lang.

      “Tượng thần lại ! Ông ta .”

      Ông Trương la lên, hòa thượng Đàm ngồi bên cạnh còn chưa kịp cản ông ta lại, ông ta nhanh chóng chạy đến cửa hành lang. Mở to mắt nhìn vào trong.

      , ông ta lại .” - Ông Trương quay đầu lại, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn. Tựa như tâm trí bị im lặng kéo dài và nỗi sợ hãi đè nén, vô cùng đáng sợ - “Sơn thần gia gia muốn cho tôi biết. Tôi hiểu mà. Ông muốn chỉ dẫn cho tôi. Con đường này, đường này là đúng. Tôi biết ông phù hộ tôi mà. Tôi rất thành kính, ông hại tôi đâu. Tôi muốn về nhà, tôi muốn ra ngoài!”

      “Ông Trương, đừng có chạy lung tung!”

      Xuân Thất thiếu bỗng đứng bật dậy, quát lên tiếng, ý thức được điều gì đó sớm hơn người khác. Nhưng ông Trương hoàn toàn đánh mất lý trí. Trong khi mọi người ra vẻ thoải mái, cười hỉ hả thuốc nổ chất đầy trong lòng ông ta, giờ phút này chỉ biến cố nho kích hoạt kíp nổ ngay. Huống chi đây được coi là chuyện sao? Rốt cuộc, chỉ có ông ta tận mắt thấy pho tượng gỗ di chuyển, người bình thường sao có thể thấu hiểu nỗi kinh ngạc đó được.

      “Xoạt!”, lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, ông Trương chạy ào vào hành lang. Tiếng kêu này kéo dài và vẫn vang vọng dứt. Thời gian trôi qua giây lại giây, tưởng chừng như rất dài lại ra rất ngắn. Tiếng kêu cao vút chói tai của ông Trương tràn đầy nỗi sợ hãi và phấn khích điên cuồng. Tiếp theo đột ngột im bặt. Giống như bị cây kéo lớn chọc trời cắt đứt vậy, ngay cả tiếng vọng lại cũng có.

      Tất cả mọi người đều sững sờ. Ông Trương sao vậy? Xuân Thất thiếu hành động trước, những người khác giống như bị truyền nhiễm vội vàng chạy theo đến cửa hành lang. Hòa thượng Đàm biết lấy đâu ra chiếc đèn pin cầm tay cực lớn, giắt ở ngay eo, lúc này bật lên, ánh sáng chói lòa như mũi tên chiếu vào hành lang. Tuy nhiên chiều dài ánh sáng có hạn, chỉ lờ mờ nhìn thấy phía trước có bóng dáng cử động, biết là ông Trương hay là tượng thần cao bằng người nữa.

      “Mười lăm giây.” - lúc mọi người trợn to mắt, cố gắng nhìn xuyên thấu bóng tối, Xuân Thất thiếu thở dài .

      “Cái gì mười lăm giây?” - Hàn Băng hỏi.

      “Tiếng kêu của ông Trương kéo dài mười lăm giây. đếm, dư cũng thiếu.”

      “Tôi phục cậu rồi, trong tình cảnh rối rắm này mà cậu còn có thể bình tĩnh tính thời gian.” - Lý Đạo khen ngợi từ tận đáy lòng - “Kỷ lục môn chạy trăm mét trong thế vận hội Olympic khoảng chừng mười giây, trong vòng mười lăm giây ông Trương chạy được trăm mét là cùng.”

      cách khác, chúng ta có thể trăm mét vào đó xem thử.” - Xuân Thất thiếu cau mày lại - “Tiếng kêu của ông ta im bặt ở chỗ tầm khảng hơn trăm mét.”

      ai biết là chết hay là sống? Họ đứng nguyên tại chỗ, thể nhìn thấy tường tận.

      “Mượn đèn pin chút.” - Xuân Thất thiếu đưa tay về phía hòa thượng Đàm.

      “Em vào với .”

      Hàn Băng vội . Có lẽ là ảnh hưởng tâm lý, chỉ ở nơi có Xuân Thất thiếu mới cảm thấy chắc chắn an toàn. Khi có , dù phải đối mặt với tình huống nguy hiểm đáng sợ nhất, cũng tốt hơn là mình đối mặt với thứ gọi là an toàn.

      “Để vào với Xuân Thất.” - Lý Đạo xắn tay áo, tựa như muốn đánh nhau với người ta vậy - “Hành lang rộng, được nhiều người, lỡ như có chuyện gì cũng dễ chạy. Vả lại nếu ông Trương hôn mê hay sao đó, có khiêng về được ?”

      Hàn Băng nghe thấy có lý, dù trong lòng muốn nhưng vẫn gật đầu.

      Hòa thượng Đàm thoáng do dự. ta là đàn ông, nên dũng cảm chút. Nhưng há miệng lại thể lên tiếng xung phong, chỉ đưa đèn pin cho Xuân Thất thiếu.

      Xuân Thất thiếu cười cười trấn an Hàn Băng, gì, cầm đèn pin cất bước vào bóng tối.

      Hàn Băng rất căng thẳng. Chị Ngô đứng bên cạnh nhìn, cười đúng lúc: “Cậu ta là người của à?”

      Hàn Băng nhất thời kịp phản ứng, cả trái tim đều cột vào hai người trong hành lang. Mà họ mới được chừng ba mươi mét, bóng dáng như bị bóng tối nuốt chửng. Ánh sáng của đèn pin làm bóng dáng hai người trở nên mờ ảo, thoạt nhìn khiến người ta bất an vô cùng.

      Nhưng dường như chị Ngô hoàn toàn hề lo lắng, tiếp tục khẽ cười : “ tinh mắt đấy, cậu ta là người đàn ông cao giá. phải là có tiền hay là bề ngoài điển trai, mà là khí chất và phẩm cách. Giống như mua quần áo vậy, chất liệu tốt mới là đẳng cấp. Kiểu dáng, màu sắc, trang trí đều là trào lưu. Có điều loại đàn ông này được rất nhiều người thích, phải cẩn thận. thế giới này có rất nhiều hồ ly tinh biết xấu hổ, dùng những chiêu trò hèn hạ cướp của . Khi đó thể yếu đuối, đừng tưởng rằng đàn ông là của mãi mãi là của . Nhớ kỹ, đối phó với tiện nhân đừng nương tay.”

      đến phần sau, ánh mắt chị ta ra vẻ ác độc khiến Hàn Băng rùng mình. Lại đến nữa, thái độ u ám như cách chị ta đối đáp với Lý Đạo vào lúc sáng lại đến nữa. Ánh mắt sáng quắc tựa như có cảm xúc rất khốc liệt, khiến người ta bất chợt lo sợ bất an.

      “Chị Ngô, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.” - Đè nén cơn lạnh trong lòng, Hàn Băng giải thích.

      “Ban đầu đều như vậy.” - Chị Ngô lại khôi phục thái độ bình thường, giống như người phụ nữ mang ánh mắt hung ác cam lòng kia chỉ là ảo giác trong đầu của Hàn Băng - “Tôi là người từng trải, đàn ông có ý gì và muốn gì từ lừa được tôi đâu. Chỉ có điều tình của đàn ông rất ngắn ngủi.”

      Chị ta vừa vừa thở dài nghe rất đau buồn. Hàn Băng vốn muốn hỏi chuyện tình của chị ta thế nào, có thể trăng mật lần hai chắc chắn tình cảm vợ chồng rất tốt phải ? Nhưng giờ tâm tư có ở đây, cũng nhiều lời, chỉ nhìn chằm chằm vào hành lang.

      Song, bóng dáng Xuân Thất thiếu và Lý Đạo đều hòa vào bóng tối, thời gian cũng trôi qua được đúng năm phút, hai người họ còn chưa quay lại.

      xảy ra chuyện gì chứ?” - Hàn Băng hồi hộp muốn chết được.

      “Tôi xem thử.” - Rốt cuộc hòa thượng Đàm cắn răng, .

      Đối mặt với nguy hiểm, ta lùi bước trước mặt người đàn ông khác cũng tạm chấp nhận được. Lúc này thể nào để cho phụ nữ che chắn trước mặt mình, như vậy ta còn là đàn ông nữa sao?

      cần, họ trở về rồi.” - Chị Ngô hờ hững .

      Hàn Băng và hòa thượng Đàm liếc nhìn nhau cái, dỏng tai lên nghe ngóng. Vẻn vẹn hai phút trôi qua mới có tiếng bước chân loáng thoáng truyền đến. Chị Ngô này có giác quan nhạy bén, có phải vượt qua phạm vi người bình thường rồi hay ? Cách xa như vậy sao chị ta biết Xuân Thất thiếu và Lý Đạo quay về?

      Liếc trộm cái, thấy vẻ mặt chị Ngô vẫn thản nhiên có gì khác thường, Hàn Băng nghiên cứu kỹ nữa. Tuy chân vẫn còn đứng ở ngoài, nhưng thân thể thò vào hành lang, hỏi dò: “Lý Đạo?”

      “Chờ ở đó đừng nhúc nhích.” - Tiếng Lý Đạo truyền đến nghe có vẻ như rầu rĩ và trầm thấp.

      Nhưng ông có trả lời, cuối cùng Hàn Băng cũng yên tâm. Lại đợi chốc nữa, rốt cuộc nhác thấy bóng dáng của họ. Là hai, phải ba. Cho dù là khiêng hay cõng, cũng có người thứ ba.

      “Ông Trương đâu?” - Sau khi thấy ràng mặt của họ, hòa thượng Đàm cũng vội hỏi.

      Xuân Thất thiếu lắc đầu. Nhưng điều này chứng tỏ cái gì? tìm được? nhìn thấy? Hay là ông ta bị thương? Ông ta chết? Hàn Băng lùi lại bước, quan sát lưng của Xuân Thất thiếu và Lý Đạo. Rất sạch , ít ra có vẻ như thế.

      “Ông Trương biến mất rồi.”

      Cuối cùng khi họ trở lại đại sảnh, Xuân Thất thiếu bình tĩnh .

      “Biến mất? Là ý gì?” - Hòa thượng Đàm hoảng sợ khó hiểu.

      là ý mặt chữ đó.” - Lý Đạo giải thích - “Sau khi chúng tôi vào, chừng trăm mét nhìn thấy tượng thần, nhưng thấy bóng dáng ông Trương đâu. Cho nên chúng tôi lại thêm đoạn, chẳng những tìm được người, ngay cả chút manh mối cũng có. có máu, có dấu vết giãy dụa, thậm chí có mùi kỳ lạ.”

      “Ông ta cứ thế biến mất à?” - Hòa thượng Đàm quả khó mà tin được.

      Nhưng Lý Đạo gật đầu rất nghiêm túc : “Ông ta cứ thế biến mất, biết sống chết, giống như chưa từng xuất vậy.”

      “Vậy phải làm sao đây?” - Hàn Băng hỏi.

      trở về lấy đồ.” - Xuân Thất thiếu - “Chúng ta có thể đợi, nhưng bây giờ chuyện liên quan đến ông Trương thể lo. Chút nữa và Lý Đạo lại vào đó chuyến, lần này xa hơn chút.”

      được.” - Hàn Băng phản đối kịch liệt - “Muốn mọi người cùng .”
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :