1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách sạn hoàng tuyền - Liễu Ám Hoa Minh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 20: Tiểu Yến Tử, mặc áo đỏ.

      ghế salon trong phòng khách, Xuân Thất thiếu và Lý Đạo ngủ say. Nếu phải vẫn thở, họ trông như chết rồi vậy.

      Hàn Băng thầm thở phào nhõm, nhưng ngay sau đó lại bị nỗi nghi ngờ và bất an khống chế.

      Lẽ nào tất cả chỉ là giấc mơ của ? Vậy tại sao lại ngã ở tầng trệt? Nếu mộng du, Xuân Thất thiếu và Lý Đạo sao có thể đồng thời ngủ mất? Hai người họ nhất định canh giữ cho , giống như cũng canh giữ cho họ. Nếu như quả là nằm mơ, vậy giấc mơ kia bắt đầu từ khi nào? Ít nhất, từ việc Xuân Thất thiếu và Lý Đạo ngủ trong phòng, có thể đoán được chuyện xảy ra trước đó là .

      Nhưng ư? phân biệt nổi. Mà cảm giác biết là mơ hay ảo đó là nỗi khủng hoảng dã man nhất.

      Cúi đầu nhìn mình, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, còn dính phải thứ dơ dáy nào đó. Cho nên lấy bừa bộ trong túi du lịch, vào phòng tắm thay ra.


      Trước tiên lau người bằng nước lạnh để tinh thần tỉnh táo. Sau đó thay quần áo ra, rồi chải tóc, thậm chí còn trang điểm . suy nghĩ gì nhiều, tựa như cứ tự nhiên làm thế. Khi phát có gì đó đúng, còn nghe thấy tiếng ca du dương khe khẽ. Bởi vì phòng tắm trống trải nên tiếng ca vang vọng mơ hồ dứt.

      Tiểu Yến Tử, mặc áo đỏ, ngày này hằng năm ghé tới đây…

      Lặp lặp lại chỉ câu này.

      bỗng giật mình, quay người lại nhìn xung quanh, tiếng ca kia im bặt. Nhưng khi quay lại đối mặt với tấm gương lớn trong phòng lần nữa, tiếng ca lại vang lên.

      nhớ được đây là bản nhạc thiếu nhi, nhưng lời bài hát sai rồi. ràng là mặc áo hoa chứ phải mặc áo đỏ, phải là ngày này mà là mùa xuân.

      Tiểu Yến Tử, mặc áo đỏ, ngày này hằng năm ghé tới đây…

      Tiếng ca lại vang lên, Hàn Băng hoảng hốt, bởi vì đột nhiên phát tiếng ca vang lên từ miệng mình. muốn hát, nhưng cổ họng theo khống chế của mình. Mặt, mặt của , gương mặt trang điểm tinh xảo, lúc này khóe môi từ từ nhếch lên, nở nụ cười.

      muốn cười, sợ đến mức muốn chết. Nụ cười kia kết hợp với ánh mắt hoảng sợ của có vẻ vặn vẹo mâu thuẫn cực kỳ, vẽ nên bức tranh mang vẻ điên cuồng. Nhưng thân thể này, tiếng hát này dường như phải là của nữa. Vả lại, bỗng đâu lại mặc chiếc váy liền đỏ chót. Nhưng mà, chưa bao giờ thích màu đỏ, cũng mang theo đồ đỏ .

      vẫn là sao? Có phải bị tâm thần phân liệt rồi ? Trước kia từng xem bộ phim tương tự, đổi tới đổi lui là người có vấn đề nhất, chính là hung thủ.

      Nhưng, , , , phải . chỉ thể khống chế ý thức của mình thôi. Dường như có sức mạnh quái dị khổng lồ thao túng vậy. Đầu óc nghe theo mình, hơn nữa còn làm chuyện muốn làm!

      Hai tay nắm chặt bồn rửa tay, kiềm nén nỗi kích động muốn õng ẹo làm dáng. Hai loại ý niệm ngược nhau xâu xé cơ thể , khiến cổ họng vang lên tiếng hát quái dị. Kiểu nghi ngờ bản thân này khiến gần như điên cuồng.

      bị ma nhập. bị đa nhân cách. bị ma nhập. bị đa nhân cách. bị ma nhập. bị đa nhân cách.

      Hai ý niệm này ngừng giao chiến trong đầu .

      Lòng từ bi.

      Đột nhiên ba chữ này lên trong đầu Hàn Băng, cắt đứt chất vấn bản thân gần như dai dẳng của mình. đột nhiên cảm thấy sức lực dịu êm, ám áp dâng lên từ bụng. nghĩ nếu bất kể ai muốn điều khiển , có thể họ chỉ muốn mượn thoát khỏi cảnh khốn cùng mà thôi.

      vậy giúp .

      Trong thoáng chốc, những ý nghĩ dồn ép bản thân biến mất. nhất thời nhõm, gần như bủn rủn, nếu vịn vào bổn rửa tay đứng vững nổi nữa. Mà đúng lúc này trong gương lại xuất người.

      Diêu Thanh Dương. Diêu Thanh Dương chết!

      Nhưng ông ta chết rồi sao? Nếu cảnh tượng ma giết người chỉ là giấc mơ, như vậy Diêu Thanh Dương chết cũng là tượng giả.

      quay phắt đầu lại.

      Diêu Thanh Dương đứng đằng kia, hơn nữa còn có cảm giác chân mãnh liệt. Ông ta chết. Ông ta là người ! Hàn Băng tỉnh táo phán đoán. Nhưng ông ta vào phòng làm gì?

      mặc váy màu đỏ rất đẹp đó!” – Diêu Thanh Dương đột nhiên cất lời. Trong nụ cười còn có lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc.

      “Ông đến đây làm gì? ra mau!” Từng lỗ chân lông Hàn Băng đều dấy lên phòng bị.

      Diêu Thanh Dương gì, nhưng cũng bỏ . Ngược lại đến gần Hàn Băng. Hàn Băng bị buộc phải lui về phía sau, mạnh miệng kêu lên.

      “Ông mau. Nếu tôi la lên. Xuân Thất thiếu và Lý Đạo ở bên ngoài.”

      ? báo tôi đâu hả?” – Diêu Thanh Dương cười u ám – “Vào khách sạn này rồi đừng ai hòng rời khỏi. Tôi biết chuyện này là sao, nhưng tôi biết chúng ta sập bẫy rồi. May là tôi tỉnh táo. Ở trong mơ thấy tôi chết rồi đúng ? Bị Quế Thư kia giết chết à? Tôi cũng cho rằng tôi chết, nhưng trái tim tôi vẫn còn đập, cho nên tôi tự với mình đó là cơn ác mộng, cho nên tôi tỉnh lại. tại tôi sắp là cơn ác mộng của . Còn bọn họ à? Ha ha ha, nếu kêu bọn họ tỉnh được sao còn do dự hả?”

      Ông ta vừa vừa tiếp tục đến gần. Thân là phụ nữ, trực giác Hàn Băng biết Diêu Thanh Dương muốn làm gì. Điều này càng khiến càng hoảng sợ hơn. tiện tay cầm lấy cốc thủy tinh bồn rửa tay, đập mạnh vào trong bồn. Chiếc cốc vỡ tan, cũng để ý đến chuyện đứt tay, cầm lên mảnh , chĩa vào Diêu Thanh Dương.

      “Ông còn đến gần nữa tôi khách sáo đâu.”

      Diêu Thanh Dương cười châm chọc: “Giả bộ làm liệt nữ trong trắng gì chứ. Đàn bà các người đều vô sỉ giống nhau. Sang trọng xinh đẹp cũng là loại vô liêm sỉ dưới háng kẻ giàu có thôi. Mà cho dù là quê mùa mập mạp cũng khinh thường đàn ông có tiền có quyền, dù người đó có chân tình ý đến đâu nữa. phải vì Xuân Thất thiếu giàu có mới mặc sức cho chơi hay sao?”

      “Câm miệng!”

      Diêu Thanh Dương sỉ nhục , sỉ nhục Xuân Thất thiếu, khiến Hàn Băng tức giận thôi.

      Người trước mắt này ban đầu ra vẻ đạo mạo, có nghề nghiệp và địa vị khiến người ta ngưỡng mộ và tôn kính. Nhưng ra bên trong lại cặn bã cùng cực, mầm móng xấu xa, bản chất đê tiện khiến người ta kinh tởm.

      cho tôi à?” – Diêu Thanh Dương cởi nút áo – “Được rồi, vậy dứt khoát làm thôi. mặc chiếc váy đỏ đó khắp nơi, trêu ghẹo ánh mắt người ta phải là cần đàn ông sao? Tôi cho . tại tôi còn là tên sinh viên nghèo nữa. Tuy bằng Xuân Thất thiếu của , nhưng cũng là người giàu có. có biết năm tôi nhận bao nhiêu tiền phong bì hay ? cho biết vài số thôi là vứt bỏ tôi nữa, vứt bỏ tôi vì những kẻ giàu có khác nữa.”

      Đây là tên biến thái. Diêu Thanh Dương là tên biến thái. biết lúc còn trẻ ông ta đương chịu đả kích thế nào, tóm lại tâm hồn ông ta hoàn toàn bị bóp méo. Ông ta là kẻ điên.

      “Bộ váy này phải là của tôi!” – Hàn Băng tuyệt vọng la lên. Hi vọng Xuân Thất thiếu và Lý Đạo có thể nghe thấy.

      “Ồ, tôi thừa dịp té xuống lầu bỏ vào đó.” – Diêu Thanh Dương cười khiến người ta sợ hãi từ tận xương tủy – “Tưởng rằng mấy người mặc đồ đỏ tôi bỏ qua cho các người sao? đám đàn bà đê tiện, tất cả đều chết hết .”

      Lời còn chưa dứt, Diêu Thanh Dương nhào đến. Hàn Băng lách mình, chui qua dưới nách Diêu Thanh Dương. Nhưng quá sợ hãi, động tác hơi chậm, kể đến mảnh thủy tinh bể rớt khỏi tay, ngay cả chiếc váy đỏ cũng bị rách từ bả vai xuống đến tận eo, để lộ tấm lưng trắng nõn.

      Thấy cảnh đẹp này, ánh mắt Diêu Thanh Dương sáng quắc đáng sợ. Nó đáng sợ đến mức chân Hàn Băng cũng rụng rời. chưa từng trải qua chuyện khiếp đảm thế này, trong đầu chỉ có chữ:Chạy!

      cố chạy ra ngoài, hoảng sợ chạy bừa. Lúc chạy ngang qua phòng khách nơi Xuân Thất thiếu và Lý Đạo ngủ, cố lay họ dậy, lớn tiếng la hét. Nhưng họ như đắm chìm trong giấc ngủ nguyên thủy tựa cái chết, hoàn toàn có ý tỉnh lại.

      Cho nên chỉ đành chạy ra khỏi phòng. Diêu Thanh Dương nhe răng cười đuổi theo. Lúc đến đầu cầu thang chỉ cảm thấy da đầu căng chặt, vô cùng đau đớn, cả người bị kéo ngã xuống đất.

      “Tôi xem chạy đâu? Các người đều bỏ chạy, dụ dỗ tôi xong lại bỏ trốn, nhưng trốn khỏi lòng bàn tay tôi đâu!”

      Khuôn mặt Diêu Thanh Dương giống như ác ma, khiến người ta rét mà run. Trong cảnh Hàn Băng ra sức đấm đá và la hét inh ỏi, ông ta kéo lên cầu thang, lấy trong túi áo ra sợi dây chuẩn bị từ trước, cột hai tay vào lan can, sau đó lấy con dao giải phẫu trong cái hộp ra.

      sợ tôi lắm sao?” – Tiếng của ông ta đột nhiên nhàng – “Được rồi, có thể nhìn tôi. Tôi cắt da trán xuống che mắt lại được ? Sau đó, thích chết trước hay là thích trước? Nếu vừa chết vừa nhé?”

      Chạy trời khỏi nắng, thân mình, hai nỗi sợ hãi cực đoan kích thích Hàn Băng, khiến những kí ức ngắt quãng và rời rạc trong đầu đột nhiên nối liền thành chuỗi. biết hết tất cả, nhất thời ràng.

      “Ông là tên sát nhân điên cuồng kia!” – Hàn Băng kêu lên – “Vụ án giết phụ nữ áo đỏ hàng loạt là do ông làm.”

      Diêu Thanh Dương đứng ngây ra.

      “Làm sao biết?” – Ông ta la lên tiếng sau đó cười đắc ý – “ ngờ tôi còn gặp được ả đê tiện thông minh. Có phải biết được từ cơn mơ Quế Thư giết người ?”

      phải.”

      nhận cũng sao.”

      Diêu Thanh Dương ngồi bên cạnh Hàn Băng, bình tĩnh chuyện giống như bạn bè. Nếu phải trong đôi mắt ông ta có tia sáng của điên cuồng hoàn toàn thể nào nhìn ra ông ta là tên biến thái qua vẻ bề ngoài được.

      “Quế Thư là ả đàn bà tôi giết đầu tiên” – Ông ta từ từ giống như nhớ lại câu chuyện tuyệt diệu nhất – “Ả đàn bà phong trần, nhưng lại giống hệt bạn đầu tiên của tôi. Vừa gặp ả tôi nhớ ngay đến con tiện nhân kia. Cho nên tôi đưa Quế Thư dạo rồi về đến nhà, từng dao từng dao lóc xương cốt ả, giống như thịt heo quầy bán thịt. đoán xem tôi chôn ả ở đâu? Là ở trong sân nhà tôi, dưới gốc cây nho. Phân bón tốt, cây nho kia mọc rất sum suê, ra trái rất ngọt, hàng xóm láng giềng đều thích ăn. Tôi biết vì sao khách sạn này có thể khiến Quế Thư tiến vào cơn ác mộng của tôi. Nhưng ả báo được thù, bởi vì tôi mạnh hơn ả, cho dù ả là ác quỷ tôi cũng giết ả lần nữa.”

      “Đừng kể nữa!” – Hàn Băng cảm giác mình sắp nôn ra mất.

      muốn nghe sao? Nhưng hôm nay tôi rất muốn kể mà.” – Diêu Thanh Dương cười khinh miệt – “Mấy tên cảnh sát ngu ngốc kia cho rằng tôi chỉ giết phụ nữ mặc đồ đỏ, ra từ ban đầu bọn chúng sai rồi. Tất cả những người tôi giết đều có dáng vẻ giống mấy ả bạn trước đây của tôi. Các ả mặc đồ đỏ càng tốt, nếu tôi mặc vào cho các ả, giống như vậy. Mấy ả đàn bà này lúc tôi có tiền chê tôi nghèo, lúc tôi có tiền chê tôi vô vị. Tôi học được cách ăn ngọt ngào lại chê dáng vóc tôi đẹp. Tôi giảm cân thành công lại cảm thấy tôi lớn tuổi, thể thỏa mãn các ả. Đồ đê tiện, tất cả đều là đồ đê tiện! Cho nên tôi giết hết, giết hết toàn bộ!”

      Sau khi ra câu cuối cùng, ông ta đột nhiên giận dữ quát lên.
      Mizuki thích bài này.

    2. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 21: ngày đêm kinh hoàng.

      “Cuộc sống của ông như ý, lẽ nào tất cả đều là lỗi của người khác sao?” – Hàn Băng nhịn được quát ngược lại – “ đời này số kẻ giàu có nhiều đếm xuể, có xấu có tốt. Tất cả người ông gặp đều ruồng bỏ ông, lẽ nào tự bản thân ông có nguyên nhân, có sai lầm à? Đừng mang sai lầm của chính mình trừng phạt người khác. Người ta vô tội!”

      biết cái gì? Giết chết hết là tốt. Giết chết hết đám đàn bà thối tha thế giới này yên bình. Tôi là bác sĩ, tôi có chức trách này!”

      Diêu Thanh Dương ăn hùng hồn, quả là bất chấp lý lẽ. Mà Hàn Băng vừa dẫn dụ ông ta chuyện vừa muốn tranh thủ thời gian hành động nhưng có hiệu quả. Dường như ông ta nhận thấy gì đó, giơ dao giải phẫu trong tay lên.

      “Tôi xong rồi, cũng cần bàn cãi nữa, hưởng thụ quá trình tử vong . biết tôi nhân từ cỡ nào khi cho sinh mệnh thối nát của mau sớm biến mất.”

      “Ông mới là thối nát! Ông chỉ thối nát mà còn thần kinh, biến thái!” – Hàn Băng thấy mình thể chạy khỏi bàn tay ác độc, bỗng nhiên căm hận bất chấp mọi thứ.

      “Yên tâm, tôi để lại bằng chứng thể rằng từng sống cõi đời này.” – Diêu Thanh Dương khẽ cười – “Mỗi khi giết ả đàn bà, tôi đều để lại bộ phận của chúng. Đánh số thứ tự phân loại rồi cất trong nhà của tôi. Tôi cho mỗi người chết theo cách khác nhau, để các ả tồn tại riêng biệt. Có ả đàn bà, tôi tiêm kim luồn cho ả, khiến ả đau thê thảm mãi mới chết được. Có ả, tôi bịt kín mắt ả lại, lóc da ả, bên cạnh còn dẫn ống nước giọt, khiến ả cho rằng máu mình chảy hết, nội tạng suy kiệt mà chết. Còn có ả bị tôi nấu chín, cho chó hoang ăn. Mấy ngày đó ngoài khu nhà tôi luôn có chó hoang tụ tập chạy loạn, tru tréo, khiến người dân sợ đến mức dám ra cửa. Còn à…” – Ông ta vuốt tóc Hàn Băng – “Người đẹp tài trí, làm thành tiêu bản được ? xem , tôi cho vĩnh hằng rồi.”


      Hàn Băng sợ đến mức nên lời, lọn tóc bị Diêu Thanh Dương vuốt qua đều tựa như dính phải chất nhớp nhúa kinh tởm, suýt nữa khiến nôn thốc nôn tháo.

      Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của , Diêu Thanh Dương càng bị kích thích, trở nên hung ác hơn, miệng kêu lên những thanh quái dị, giơ dao giải phẫu trong tay về phía trán Hàn Băng.

      Hàn Băng nhắm mắt lại, hận thể chết ngay lập tức. Nhưng nghe thấy Diêu Thanh Dương thét lên tiếng, sau đó là tiếng động lăn xuống cầu thang và tiếng kêu đau đớn. Tiếp theo còn giọng của Diêu Thanh Dương nữa, mà hơi thở quen thuộc vây quanh người .

      “Đừng sợ, đến rồi.”

      Xuân Thất thiếu vội vàng cởi sợi dây trói chặt Hàn Băng. Tay của hơi có sức, cởi chừng phút mới xong. Nỗi chờ đợi này tựa như còn dài hơn khi nãy, Hàn Băng vừa được tự do ôm chầm lấy Xuân Thất thiếu, như thể bao giờ buông ra nữa vậy.

      sợ đến mức cả người run lên. Ngay cả tiếng khóc cũng nghẹn trong cổ họng thoát ra được. Xuân Thất thiếu chỉ đành ngừng vỗ về lưng . Miệng xin lỗi ngớt: “ xin lỗi, xin lỗi, đến chậm. xin lỗi, xin lỗi!”

      Hàn Băng thốt nên lời, chỉ cảm thấy sợ hãi cực độ. Sau khi trải qua cảm giác rét mướt, lồng ngực ấm áp của là thứ có thể gặp mà thể cầu. xuất của chính là bình yên của . Giờ khắc này, cố hấp thụ nó. Hai người ôm nhau buông rời, cho đến khi sắc trời dần sáng.

      Buổi đêm kinh hoàng rốt cuộc qua. Bầu trời cũng trong xanh trở lại.

      Quan trọng nhất là sáng sớm hòa thượng Đàm xuống lầu chuyến, sau đó vô cùng mừng rỡ chạy đến kêu to: “Cửa xuất rồi! Cửa xuất rồi! Chúng ta được thả ra rồi!”

      Ba người đàn ông kể cả Hàn Băng vừa mới bình ổn tâm trạng lại cùng nhau xông đến đại sảnh. Quả nhiên thấy cửa khách sạn mở rộng. Trước mặt là cảnh non xanh núi biếc được nước mưa nhuộm màu trong veo. Bầu khí trong lành kia khiến họ – những kẻ bị giam ngày đêm – dường như có cảm giác được sống lại sau mấy đời.

      Trải qua chuyện sống chết mới biết được tính mạng quý giá và đáng biết nhường nào.

      “Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát. Vòng vây phá, điện thoại và internet cũng phải thông rồi.” – Lý Đạo ra khỏi khách sạn. Sau khi dạo bên ngoài vòng , ông với Xuân Thất thiếu – “Cậu chuẩn bị chút đồ ăn , nguyên đêm hành hạ chết tôi rồi, đói bụng đến mức ngực dán vào lưng. Nhớ nhé, Hàn Băng bị khiếp sợ, thể nấu ăn.”

      phiền Hàn Băng đâu. Về phần ăn sáng xuống núi rồi ăn, còn bắt tôi làm à?” – Xuân Thất thiếu cười cười, giơ ngón tay út được nẹp bằng chiếc đũa lên – “Tôi cũng là người bị thương mà.”

      “Còn tôi sao hả?” – Lý Đạo cũng giơ cánh tay lên, đó quấn lớp băng gạc dày cộm, nhưng vẫn còn máu thấm ra, vừa nhìn biết vết thương rất sâu.

      “Tôi có cách gì đâu chứ? Nếu phải thương tổn vật lý cực độ, và hòa thượng Đàm thể tỉnh lại.” – Xuân Thất thiếu chẳng mảy may áy náy – “ phải hiểu là ngủ say đến mức độ này có thể khiến con người tử vong. Sức mạnh tinh thần của con người là khổng lồ và đáng sợ nhất. khi tin rằng mình chết có lẽ sống được đâu. Tôi cứu mạng đó, còn vừa lòng à!”

      tại tôi muốn giết tên Diêu Thanh Dương kia!” – Hòa thượng Đàm xen mồm vào – “Tôi xem tên khốn đó, để ông ta trốn thoát.”

      “Ông ta té cầu thang bị gãy chân, lại còn bị trói thành bánh chưng, có thể trốn được mới lạ. Vả lại, hình như ông ta điên rồi, biết do khiếp sợ hay là báo ứng, sau này ông ta phải chịu hậu quả thích đáng.”

      Lý Đạo câu rồi bỏ . thực tế, ngày hôm qua nếu phải Xuân Thất thiếu tỉnh lại kịp thời Hàn Băng gặp nguy hiểm. Lúc đó từ trạng thái ngủ say chuyển sang lơ mơ. Biết Hàn Băng xảy ra tình cảnh đáng sợ, lại thể tỉnh lại. Kết quả để có thể tỉnh táo, bẻ gãy đầu ngón út của mình. Diêu Thanh Dương bị đấm mạnh. Sau khi ông ta ngất xỉu dưới lầu, dỗ dành Hàn Băng, rồi gọi Lý Đạo và hòa thượng Đàm ngủ say dậy. Vì để mọi người có thể nhanh chóng tỉnh lại, đến nỗi hại thân thể và thần trí, lấy miếng thủy tinh rạch vết sâu lên cánh tay hai người.

      với cảnh sát như vậy có được ?” – Hàn Băng hỏi với vẻ hơi lo lắng.

      “Yên tâm !” – Xuân Thất thiếu dự tính trước – “Diêu Thanh Dương và chúng ta quen biết ở khách sạn trong lúc vô tình, tâm lý ông ta vốn có vấn đề, buổi đêm lại bị giông tố làm khiếp sợ, nhìn thấy em mặc váy đỏ tinh thần liền thất thường, muốn làm hại em. Mà bản thân ông ta cũng thú nhận tội lỗi, chúng ta đều là nhân chứng ở bên cạnh nghe được thấy được. Thương tích người chúng ta cũng là do lúc giằng co với ông ta mà ra.”

      Đây là lời khai thống nhất sau khi họ bàn bạc sơ lược. Dù gì chuyện kỳ lạ xảy ra ở khách sạn Hoàng Tuyền có cũng ai tin, cần phải để người ta xem họ là đám thần kinh. Có số việc mấy người giữ bí mật là được rồi. Vả lại ngay cả địa điểm giấu thi thể, chứng cớ và động cơ phạm tội Diêu Thanh Dương cũng . Cảnh sát vừa điều tra biết ngay dính líu đến bọn họ.

      đến nửa giờ, cảnh sát địa phương đến, áp giải Diêu Thanh Dương lẩm bẩm điên khùng . Hàn Băng, Xuân Thất thiếu, Lý Đạo và hòa thượng Đàm cũng theo cho lời khai, sau đó liền đến bệnh viện xử lý vết thương đâu ra đấy.

      Xuân Thất thiếu khả năng vĩ đại, chỉ cho máy bay trực thăng đưa họ đến bệnh viện tốt nhất. Sau khi ra khỏi bệnh viện còn có xe riêng đưa bốn người đến khách sạn xa hoa nhất nơi đây. Dĩ nhiên thức ăn ngon cũng chuẩn bị từ trước.

      Tuy chỉ bị giam ngày đêm; nhưng tâm sức, thể lực và tinh lực của mỗi người tiêu hao vô kể. Nhất là Hàn Băng rất cần phải nghỉ ngơi. Cộng thêm bị vụ án Diêu Thanh Dương liên lụy, cảnh sát cầu họ phải cho lời khai lần thứ hai, cho nên phải ở lại đây vài ngày.

      “Ai có thể cho tôi biết đến cùng khách sạn Hoàng Tuyền xảy ra chuyện gì ?” – Hòa thượng Đàm .

      Lúc này cơm nước no nê, lại vừa tắm nước nóng xong, bốn người tụ tập trò chuyện về ngày đêm kinh hoàng này.

      “Hàn Băng trước .” – Lý Đạo vỗ đầu Hàn Băng theo thói quen.

      Trong bốn người, Hàn Băng bị thương nhất, chỉ bị đứt lòng bàn tay và cổ tay bị trầy xước. Tổn thương của chủ yếu là tâm lý và tinh thần. Dẫu sao cũng là , phải trải qua tình cảnh đáng sợ, đối mặt với tên siêu biến thái như vậy.

      Ba người kia khác, người bị gãy xương ngón út, hai người bị khâu vết thương ở cánh tay, ngồi cạnh nhau như vậy thoạt nhìn có chút buồn cười.

      Cho nên Hàn Băng cố nén cười, cắn môi rồi : “Thế này phải đến những chuyện kỳ lạ em gặp phải gần đây.”

      “Bắt đầu từ lúc ngang qua thành phố ma sao?” – Xuân Thất thiếu hỏi.

      Hàn Băng gật gật đầu, bởi vì từng cùng nhau trải qua sống chết, chẳng hề e ngại, thẳng thắn với họ: “Trước đó em vẫn rất bình thường. Có lẽ bắt đầu từ lần đó, em thường xuyên bị đau đầu. Sau đó mới phát lúc đầu em đau lân cận chắc chắn có tai nạn hoặc là có người chết bất đắc kỳ tử. Xuân Thất thiếu khuyên em đến bệnh viện khám thử xem, cũng chính là lần đó em gặp được Diêu Thanh Dương.”

      ra là lỗi của cậu.” – Lý Đạo lừ mắt nhìn Xuân Thất thiếu.

      “Đừng trách ấy mà, xem như là vận mệnh định sẵn số phận thôi.”

      Hàn Băng vô thức bảo vệ Xuân Thất thiếu, khiến khóe môi khẽ cong đường khó thể nhận ra.

      Mà theo Hàn Băng tự thuật lại, mọi người dần dần hơi hiểu ra. Ngày đó Hàn Băng bị khiếp sợ ở bệnh viện, được nữ bác sĩ Cát xinh đẹp giúp đỡ, cũng giới thiệu tìm sư phụ Tuệ . Tuệ nghe Hàn Băng miêu tả, lại tìm người bạn đạo giáo xem khí trường của , nhận định phải là người bình thường.

      Người bình thường đều có ý niệm, nhưng ý niệm này chỉ có tự mình biết, nếu ra người khác thể nào biết được. Mà lực nhận biết của Hàn Băng khá đặc dị, tựa như là chiếc chìa khóa vạn năng, lý luận có thể mở được đầu óc tất cả mọi người. Dĩ nhiên chuyện đó cần huấn luyện và hướng dẫn. trắng ra là Hàn Băng có dị năng đọc được ý nghĩ của người khác. Có điều là người khác muốn nhắn gửi với mới có thể biết được, hề có tính chủ động xâm lược.

      Năng lực bị cất giấu này biết bị nguyên nhân gì kích thích. Sở dĩ đau đầu khủng khiếp là vì đón nhận cảm giác sợ hãi mãnh liệt trước khi chết của những người đó. Mà trước mắt biết che đậy ý thức, lại có ai chỉ dẫn sắp xếp, hiểu được ý trong đó, tiếp thu hết toàn bộ, hậu quả là cơ thể phản ứng kịch liệt.

      ra lúc ở bệnh viện não, xuất nhiều ảo giác như vậy chẳng qua là vì bị sát hại kia muốn cho biết ai là hung thủ. Người ở bên bờ sống chết, lực cảm ứng cũng siêu cường. kia biết Hàn Băng tiếp nhận thông tin trong đầu mình, cho nên mới : Là , là . Còn câu là chỉ Diêu Thanh Dương.

      đó chính do Diêu Thanh Dương giết hại, đơn giản là dáng vẻ ấy giống với bạn trẻ tuổi cuối cùng của ông ta. Diêu Thanh Dương còn vứt hấp hối trong tòa nhà cũ sắp bị hủy, nếu phải có con chó đánh hơi được, sủa inh ỏi kia có thể mãi mãi thấy được mặt trời.

      Nhưng ấy quá xui xẻo. Lẽ ra ấy còn có cơ hội sống sót, nhưng lại bị đưa đến cấp cứu tại bệnh viện não, bác sĩ trực ban lại chính là Diêu Thanh Dương. Đương nhiên ông ta thể cho này sống sót. Ông ta chẳng cần gian lận, chỉ cần cố hết sức, hành động sai lầm nho trong cấp cứu cũng đủ để thổi tắt ngọn lửa sinh mệnh yếu ớt rồi.

      Trong lúc hấp hối, nhận ra tên ác ma này, có điều ấy thể , chỉ dùng ý niệm cuối cùng cho Hàn Băng biết. Mà mỗi khi giết người, Diêu Thanh Dương lại thích khoe khoang chiến tích. Cho nên Hàn Băng biết được những chuyện ác độc mà ông ta làm.

      Dưới giúp đỡ của sư phụ Tuệ , sắp xếp lại những dòng thông tin tuôn vào đầu óc, biết được Diêu Thanh Dương chính là tên ác ma giết người. Nhưng có cách tố cáo ông ta, bởi vì có chứng cứ. Nhưng lại phải giải oan cho người chết. Cho nên bày kế, mưu kế hung hiểm.
      Mizuki thích bài này.

    3. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 22: Lỗ đen.

      Từ “kế” này chỉ có chữ, nhưng lại có rất nhiều kiểu giải thích. Có thể là loại tụ họp, có thể là eo hẹp, trói buộc, cũng có thể là bẫy rập, càng có thể giống như ván cờ, từng nước , từng quân cờ đều chấn động lòng người, giấu sát cơ. Mà trong mưu kế hung hiểm, tất cả mọi người đều là quân cờ, bao gồm cả người bày kế, chỉ vì mục đích tìm ra và chính nghĩa.

      Đây xem như là chính trực tăm tối. Vì trong kế này. tất cả mọi người đều trải qua nguy hiểm, huống chi còn cớ mê muội của bản thân người bị mất trí nhớ. Quan trọng là kế này thành công.

      Khách sạn Hoàng Tuyền là do sư phụ Tuệ đề cử, bởi vì ông biết bí mật của khách sạn này. Hoặc là , bí mật… chính là cột núi kia.


      Mục đích xây dựng khách sạn Hoàng Tuyền ra là để nghiên cứu và bảo vệ trụ núi đó. Có điều vì chuyện bí mật này chính phủ địa phương lại cho phép tư nhân mua đất xây nhà, cho nên phải xây khách sạn để che mắt. Về chuyện ma quái và truyền thuyết vân vân đều là tin hỏa mù họ cố ý đồn thổi để du khách chùn chân. Ngay cả trang web đặt phòng mạng cũng do chính quyền địa phương làm, chủ khách sạn hoàn toàn chẳng hề tốn sức.

      Trong hoàn cảnh này, người vào ở khách sạn Hoàng Tuyền rất ít ỏi, tuy có nhưng mình ông Trương khuân vác có thể lo liệu được. Ngày thường bên ngoài khách sạn Hoàng Tuyền có lớp phòng vệ vô cùng tân tiến, người bình thường vào được.

      Đúng như Xuân Thất thiếu đoán, thành phần trụ núi đặc thù, trong điều kiện thời tiết đặc biệt, hoặc dưới điều kiện sóng điện từ thích hợp có chức năng tự động phát thanh. Tiếng vó ngựa kia biết là được ghi lại được từ bao nhiêu năm trước, cơn mưa giông ngày đó như thể nhấn nút phát thanh, cho nên tất cả mọi người đều nghe tiếng ngựa phi trong khách sạn.

      Nhưng trụ núi còn có công dụng lớn mà Xuân Thất thiếu ngờ đến, đó chính là thôi miên.

      Bào tử và mùi hương tỏa ra của dây leo quấn quanh trụ núi và bản thân từ trường trụ núi đều rất thần bí, chúng có tác dụng ru ngủ. Hàn Băng mời thầy thôi miên nổi tiếng, dự định lợi dụng hoàn cảnh địa lý và tính thần kỳ của trụ núi này để phá vỡ giới hạn tâm lý của Diêu Thanh Dương, khiến ông ta tự nhận tội.

      Tội phạm biến thái giết người hàng loạt đều có ý chí kiên cường, dùng phương pháp đặc biệt thành công.

      Lẽ ra kế hoạch rất chu toàn, thậm chí còn mời hai vệ sĩ để bảo vệ an toàn cho bản thân. Điều ngoài ý muốn duy nhất là Xuân Thất thiếu nghe lệnh cha đến đây gặp khách hàng, Lý Đạo kiên quyết đòi theo và hòa thượng Đàm biết chui từ đâu ra.

      Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là biết tại sao lại mất trí nhớ mười hai ngày. Vì vậy, mục đích đến khách sạn Hoàng Tuyền, hung thủ là Diêu Thanh Dương và những chi tiết khác đều quên béng hết, thế nên mới rơi vào tình cảnh nguy ngập. Cuối cùng may mà có ý chí của Xuân Thất thiếu mới giữ được cái mạng này. Cho dù đến bây giờ trí nhớ của vẫn tản mác, chỉ nhớ vài chuyện về sư phụ Tuệ và việc bày ra mưu kế hung hiểm.

      Ban đầu lên máy bay và lúc vào khách sạn, muốn đến như vậy ra là do nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm. Ngoài khách sạn nhìn thấy Quế Thư chắc hẳn là do Diêu Thanh Dương thả ý niệm ra trước. muốn truy bắt hung thủ giải oan cho người chết. Nhưng dẫu sao bình thường, đáy lòng vẫn rất sợ hãi.

      Nghe sơ lược xong, Lý Đạo hơi tức giận: “Cái con bé này lớn gan quá nhỉ. Tại sao trước đó bàn bạc với ? Dù sao Diêu Thanh Dương cũng là tội phạm giết người, đứa con , lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc sao? May mà cương quyết theo .”

      “Em mời thầy thôi miên và cả vệ sĩ, biết sao họ lại đến.” – Hàn Băng giải thích – “Vả lại, trước đó em được huấn luyện, lẽ ra bị thôi miên, nhưng cuối cùng lại giống như mọi người.”

      “Bởi vì thời tiết cực đoan này phải ? Thời tiết xấu khơi dậy thứ chúng ta biết.” – Hòa thượng Đàm – “Đây là chuyện ngoài ý muốn, đâu ai ngờ được.”

      , tôi cảm thấy còn nguyên nhân khác. Tôi cũng quen thuộc khách sạn Hoàng Tuyền. Nhưng mà tôi lại cảm thấy mình từng đến đây. Tôi dễ dàng bị thôi miên như vậy nhất định có nguyên nhân khác.” – Hàn Băng cau mày – “Tôi cần thời gian mới có thể nhớ ra được kí ức quên lãng kia.”

      Nghe như vậy, ánh mắt hòa thượng Đàm chợt lóe lên, sau đó ta cúi đầu xuống.

      Có điều người khác chú ý đến hòa thượng Đàm. Lý Đạo khoanh tay nghĩ rất lâu mới : “Sau đó hiểu vì sao cửa khách sạn Hoàng Tuyền lại xuất , nhất định là bởi vì chúng ta phá được ảo giác và ác mộng, mà còn có nguyên nhân là do thời tiết. ra tôi vẫn , lúc chúng ta ở trong khách sạn, dường như phải chỉ bị thôi miên đơn giản như vậy. Nằm mơ vài giấc, xuất chút ảo giác, cũng làm vài việc…”

      “Theo tôi đoán, là do hoàn cảnh thần bí kia phóng đại giấc mơ của chúng ta, hơn nữa còn khiến tất cả cơn mơ đan xen vào nhau“.” – Xuân Thất thiếu – “Cho nên mỗi người chúng ta đều ở trong mơ của người khác, người khác cũng ở trong cơn mơ của bản thân chúng ta. Chúng ta thấy được nhau. Giống như Hàn Băng và Diêu Thanh Dương có sức mạnh tinh thần cường đại, nên theo tinh thần trực tiếp chi phối. Hơn nữa còn tỉnh lại sớm hơn chúng ta. Sở dĩ nó kinh khủng là bởi vì ý niệm tà ác và phạm tội của Diêu Thanh Dương, cộng thêm trí tưởng tượng ma quái của Hàn Băng. Ngoài ra còn những nỗi sợ hãi của những bị sát hại mà Hàn Băng tiếp nhận. Cho nên chúng dung hòa lại với nhau. Mà Lý Đạo mất tích, hòa thượng Đàm vào tivi, tất cả đều là phản ứng chân trong lòng mọi người.”

      “Đúng vậy đó, tôi suy nghĩ lại, những tài liệu về ma quái tôi thu thập để chuẩn bị cho kịch bản mới cũng ở trong đầu, chắc chắn cũng sinh ra tác dụng hóa học nhất định. Lúc đó cậu và Hàn Băng thấy tôi mất tích, ra tôi cảm thấy mình vẫn ngồi sau máy quay phim quan sát mọi người và mọi cảnh tượng. Cho nên tôi thấy được tất cả giấc mơ của mọi người, chẳng qua là vào được lại tỉnh lại được thôi. Hoàn toàn chỉ là người bàng quan.”

      Lý Đạo nhìn Xuân Thất thiếu cái đầy ngụ ý khiến khỏi đỏ mặt.

      “Có thể lúc trước tôi xem quyển tiểu thuyết huyền ảo ma quỷ hoành hành, cho nên mơ thấy vào tivi chiến đấu với trăm loại quỷ quái. ra sau khi tỉnh lại vô cùng mệt mỏi.” – Hòa thượng Đàm hơi ngượng ngùng, lại chuyển sang hỏi Xuân Thất thiếu – “ mơ thấy gì? Bởi vì tôi ngủ say sớm hơn nên thấy được giấc mơ của .”

      Xuân Thất thiếu lúng túng ho khan tiếng: “Đừng nghe, tẻ nhạt lắm!”

      “Quả là thần kỳ, tôi chưa từng nghĩ đến có thể vòng trong giấc mơ của người khác, cũng để người khác vào giấc mơ của tôi. Ngoài ra vừa là mơ, vừa là ảo giác, và cả ý thức chi phối hành động, nó quá phức tạp.” – Hòa thượng Đàm khỏi thở dài – “Lý Đạo, phải muốn viết kịch bản sao? Viết chuyện này lên phim , bảo đảm có thể hay như Inception(1) của Mỹ vậy.”

      (1) Inception là bộ phim hành động khoa học viễn tưởng ra mắt năm 2010, được viết, sản xuất và đạo diễn bởi Christopher Nolan. Bộ phim có góp mặt của dàn diễn viên lớn, bao gồm Leonardo DiCaprio, Ellen Page, Joseph Gordon-Levitt, Marion Cotillard, Ken Watanabe, Tom Hardy, Dileep Rao, Cillian Murphy, Tom Berenger, và Michael Caine. DiCaprio vào vai Dom Cobb, là extractor (người trích xuất) siêu hạng chuyên ăn cắp những ý tưởng trong đầu người khác bằng kỹ năng đột nhập vào tâm thức thông qua những giấc mơ. Trong phi vụ, những ám ảnh về người vợ chết trong quá khứ của tạo ra sơ hở khiến cho phi vụ thất bại. Và đối tượng của phi vụ – Saito – tài phiệt quyền lực, bắt giữ Architect (kiến trúc sư) của , cùng với việc cho giao kèo – cấy ý tưởng vào đầu của con trai nhà tài phiệt đối lập của ông ta. Đổi lại, Dom được xóa hết tội giết vợ mà chính quyền Mỹ gán cho suốt bao năm, và có thể dừng trốn chạy và trở về nhà với các con của mình.

      Lý Đạo vừa nghe người khác nhắc đến kịch bản của ông lập tức tỉnh táo tinh thần, lôi kéo hòa thượng Đàm nhiệt tình trò chuyện.

      Hàn Băng và Xuân Thất thiếu thoáng liếc nhìn nhau, lại song song dời mắt . Chỉ mới ngày đêm khiến tình cảm vẫn giậm chân tại chỗ, thậm chí là ngừng lui bước của hai người có tiến triển. Giống như có hạt giống bé từ từ nảy mầm trong vùng đất giá lạnh.

      Nhưng Xuân Thất thiếu nghĩ nhiều hơn Hàn Băng. Trong lòng đầy nghi ngờ và lo âu. tin tưởng Lý Đạo nhưng phải chú ý hòa thượng Đàm. Bởi vì năng lực Hàn Băng phải được giữ bí mật, lỡ như bị tiết lộ có đủ loại người kỳ lạ muốn làm hại , hoặc là lợi dụng . bé này cẩn thận gì cả, nên cởi mở ra, hoàn toàn có ý thức trước nguy hiểm sao. Cho nên sau khi trở về phải tìm người bí mật trông chừng hòa thượng Đàm, phải chắc chắn để ta làm hại Hàn Băng.

      Ngoài ra, chuyện Hàn Băng mất trí nhớ mười hai ngày kia khiến cảm thấy thoải mái chút nào. chỉ quên mất chuyện gây lộn với , mà còn quên rất nhiều chuyện mấu chốt khác. Ngay cả chuyện Diêu Thanh Dương là hung thủ cũng nhớ xông pha mạo hiểm như vậy phải là tự mình chịu chết hay sao?

      Hơn nữa, thầy thôi miên và vệ sĩ mời tại sao lại đến? bé này trình độ mới lơ mơ dám bày kế, còn là kế vô cùng hung hiểm. Tại sao sư phụ Tuệ ngăn cản ? Ông ta và cha có liên quan đến tất cả chuyện này sao? Đến cùng là cha bảo đến đây gặp ai? Chủ nhân khách sạn Hoàng Tuyền là ai? Khách sạn này nơi nơi quái lạ, thể nào chỉ đơn giản là trụ núi thần kỳ như vậy thôi đâu.

      Chỉ cần nghĩ kỹ khắp nơi đều có điểm đáng ngờ. Phải, nhất định phải điều tra ràng mới được. Nếu sợ Hàn Băng gặp nguy hiểm. Đên bây giờ dám chắc chắn tình cảm và cảm giác dành cho Hàn Băng là gì nữa. Lúc trước vì lời căn dặn của cha nên mới tò mò tìm hiểu . Bây giờ ràng khác.

      Ở trong khách sạn thêm vài ngày, mấy người họ mới cùng nhau trở lại khách sạn Hoàng Tuyền. Lần này là đến lấy đồ, sau đó mạnh ai người nấy về nhà mình. Mấy ngày qua Lý Đạo và hòa thượng Đàm khá hợp cạ, ông còn mời hòa thượng Đàm đến nhà chơi.

      thôi, còn nhìn gì nữa?” – Khi Hàn Băng đứng trong đại sảnh nhìn dáo dác, Xuân Thất thiếu hỏi.

      biết, chẳng qua vẫn còn thấy sợ.” – Hàn Băng khẳng khái thừa nhận – “Nó trống vắng nhưng ra lại giống như cất giấu thứ gì vậy.”

      “Vậy đừng bao giờ trở lại đây nữa. Nơi quá lớn cũng khiến người ta thoải mái.” – Xuân Thất thiếu ôn hòa mỉm cười – “Người nhạy cảm, khác thường như em tốt nhất đừng nên đến nơi đặc biệt, như vậy có thể an toàn vui vẻ.”

      rất đúng.” – Hàn Băng gật đầu, nhấc hành lý lên nhưng đột nhiên nhớ đến chuyện – “Kỳ lạ, sao chưa từng gặp ông Trương khuân vác nhỉ?”

      Những người khác đều sửng sờ, nhưng ai truy cứu, họ đều vội vã về nhà. Hòa thượng Đàm nhanh nhất, kéo cửa ra đầu tiên. Nhưng ta đứng sững ra.

      “Sao ?” – Lý Đạo theo phía sau hỏi.

      “Lối này thông đến đâu vậy?” – Khuôn mặt hòa thượng Đàm kinh hãi trắng bệch.

      Xuân Thất thiếu vội bước lên, quên nắm chặt tay Hàn Băng. Ngoài cửa phải vách núi và đường núi trùng trùng điệp điệp, phải là sắc trời tươi đẹp, mà là lối tối như mực, giống như cái lỗ đen biết là thông đến phương nào.

      phải chứ? Lại nhốt chúng ta ở khách sạn Hoàng Tuyền nữa hả?” – Lý Đạo khó tin kêu lên – “Lần này lại sắp xảy ra chuyện gì nữa đây.
      Mizuki thích bài này.

    4. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      QUYỂN 2: MỸ NHÂN PHA LÊ

      “Cả đời tôi khát vọng được người ta gìn giữ, lo liệu chu toàn, bảo vệ cẩn thận. Tránh để tôi sợ, tránh để tôi khổ, tránh để tôi lưu lạc khắp chốn…"


      Chương 1: Hành lang bí


      Hành lang tối om, chạy thẳng về phía trước, biết sâu bao nhiêu, cũng biết thông tới nơi nào.


      Ánh đèn sáng ngời trong đại sảnh chỉ soi được phần lối vào cửa hành lang, chiếu sáng khoảng bốn năm mét. Nhưng bởi vì hòa lẫn với bóng tối mịt mùng nên vẻ xám ngoét tựa như mặt người chết.


      Chỗ càng sâu bóng tối càng đậm như thể xuyên thấu.


      Lắng nghe kĩ, ở nơi sâu hút trong hành lang biết thấp thoáng vọng tới tiếng gió hay tiếng thầm khe khẽ của thứ gì đó. Vô cùng nhàng nhưng khiến lòng mỗi người đều rờn rợn, giống như có con rắn lạnh lẽo vô hình nhanh chóng trường qua.


      “Làm sao đây?” – hòa thượng Đàm tái mặt.


      Lý Đạo bước lên véo ta cái. Hòa thượng Đàm đề phòng bỗng chốc nhảy cẫng lên, hét to: “ làm gì vậy?”


      “Xem ra phải ảo giác.” – Tiếp theo Lý Đạo tự véo mình, đau đến mức mặt mày nhăn nhó- “Chúng ta lại bị giam rồi”.


      “Tại sao lại như vậy?” – Hàn Băng ra nghi ngờ của mọi người.


      Ba người đồng thời nhìn Xuân Thất thiếu. biết từ lúc nào, hoặc bởi vì sức mạnh ý chí của Xuân Thất thiếu mạnh mẽ và bền bỉ nhất, cũng là người giữ vững được tỉnh táo nhất trong thời khắc quan trọng , cứu được mọi người, cho nên vô thức mọi người đều xem ta như thủ lĩnh.


      Trong tâm lí học, có trạng thái như vậy. Vào lúc nguy nan, thành viên trong tập thể lực chọn phục tùng người mạnh mẽ hơn mình như lẽ đượng nhiên.

      “Khách sạn hoàng tuyền rất quái lạ, nó muốn giữ chúng ta lại.”


      Xuân Thất thiếu đặt túi du lịch xuống đất. Trong tình cảnh kì lạ này, chắc chỉ có người như mới có vẻ mặt ung dung như thế mà thôi. Mà lạ lùng thay, kiểu như có thể trấn an được ba người còn lại, họ cũng rối rít bỏ hành lí xuống.


      “Giữ chúng ta lại làm gì?” – hòa thượng Đàm căng thẳng hỏi, sau đó nhìn Hàn Băng với vẻ kì lạ.


      Hàn Băng lập tức giơ tay lên: “ liên quan đến tôi. Đúng là chuyện của Diêu Thanh Dương lần trước là tôi dẫn dụ. Nhưng mà tôi hoàn toàn biết những chuyện quái gỡ xảy ra trong khách sạn này. Vả lại, tôi cũng suýt…”.


      Xuân Thất thiếu kéo lại, tránh để đứng quá gần lối vào hành lang.


      “Nhưng bị mất trí nhớ khoảng thời gian”. – hòa thượng Đàm lầm bầm câu, giọng rất khẽ.


      Xuân Thất thiếu, Hàn Băng và Lý Đạo chung với nhau. Tuy bởi vì mưu kế hung hiểm kia nên hòa thượng Đàm cũng cùng chung hoạn nạn với họ, nhưng tình nghĩa đương nhiên thắm thiết bằng người trong nhà. Huống chi Lý Đạo che chở Hàn Băng như gà mẹ bảo vệ gà con. Mà ta cũng nhận ra được tâm tư tình cảm Xuân Thất thiếu dành cho Hàn Băng.


      Nhưng bởi vì bầu khí quá tĩnh lặng, lời của ta vẫn bị Hàn Băng nghe thấy, khỏi cúi đầu.


      Đúng vậy, bị mất trí nhớ mười hai ngày . Cho dù nhớ lại phần trong đó, nhưng đến cùng vẫn phải là toàn bộ. Lẽ nào tai họa lần hai này cũng là do gây ra sao? Có rất kinh hoàng, bởi vì muốn làm hại người khác.


      “Do khách sạn này quái lạ, liên quan đến Hàn Băng”. – Giọng ôn hòa hồn hậu của Xuân Thất thiếu mang theo chút khàn khàn gợi cảm, vô thức có được sức mạnh khiến người ta tin tưởng” – “ Bất kể là ai xây nên khách sạn hoàng tuyền, họ luôn luôn có mục đích. Chúng ta vô ý xông vào, biết làm sao vô tình khởi động chốt mở thôi.”


      “Chuyện xảy ra trong vụ lần trước là do thời tiết vô cùng xấu, lần này sao?” – Lý Đạo vò đầu – “Đây đúng là việc thần bí, với lối suy nghĩ bình thường và trình độ nhận thức của chúng ta thể nào giải thích được. Lẽ nào nó giữ chúng ta lại vì muốn chén sạch hoặc hù dọa để chúng ta chết khiếp à? Hay là quá chút là, nó sợ đơn?” Ông vừa vậy hòa thượng Đàm hơi run rẩy, lập tức đến phía cửa sổ. Xuân Thất thiếu vội kéo ta lại.


      “Đừng uổng phí công sức, nếu muốn giữ chúng ta lại đương nhiên có lối ra khác. Cửa sổ đập cũng vỡ, nếu như cẩn thận đụng phải cái gì nên, chừng lại xảy ra biến hóa mới”.


      “Tôi chỉ thăm dò bừa phứa chút thôi. Nếu làm sao cam tâm chứ?” – hòa thượng Đàm mặt mày căng thẳng, .


      Xuân Thất thiếu biết có ép cản ta cũng được, nên để mặc. Nhưng hòa thượng Đàm hai bước rồi đột nhiên quay người : “ Đừng nhìn pho tượng thần bằng gỗ đứng ngay cửa, tôi cảm thấy hơi kì lạ”.


      Ba người họ sửng sốt, quay đầu ngược lại. Pho tượng kia đối diện cửa lớn, cũng chính là hành lang tối đen tại. Nó đứng yên lặng bất động, bình thản lên tiếng. Cao bằng con người, tạo hình kì lạ, mặt mày dữ tợn nhưng khiến người ta sợ hãi. Còn thoang thoảng mùi hương, được điêu khắc bằng gỗ thơm, nhìn bình thường nhưng giá trị xa xỉ.


      biết có phải do hòa thượng Đàm nó`I hay , nhìn kĩ tượng thần bỗng nảy sinh cảm giác u ám, Hàn Băng thầm run sợ.


      Hòa thượng Đàm vội la lân: “Tôi giỡn đâu, dù sao cũng đừng nhìn. Sao càng các người càng nhìn vậy hả? quái lạ!”.


      ‘Tôi chỉ liếc liếc thôi, đâu có nhìn thẳng vào chứ?” – Lý Đạo , dứt khoát cởi áo khoác mình ra, bước đến che đầu tượng thần- “Như thế này ? Muốn nhìn cũng nhìn thấy được”.


      Tuy la mùa hè, nhưng thời tiết núi đặc biệt, chỉ có buổi trưa là nóng, cho nên mọi người đều mặc áo khoác mỏng. Nhưng lúc dở, trời có gió, cũng có chấn động nào khác, vây mà chiếc áo đó lại trượt xướng. Tất cả mọi người đều ngơ ngác.


      “Là tôi che kĩ” – Lý Đạo hăng hái để ý, bước đến lấy áo che đầu tượng thần lần nữa, còn cột tay áo lại – “Như vây rớt xuống nữa rồi, đúng ?’


      Tượng thần lặng thinh, giống như bị bắt cóc, bị chụp chiếc túi lên đầu.


      Yết hầu hòa thượng Đàm lên xuống hai cái, nhưng rốt cuộc gì nữa, xung quanh kiểm tra xem có lối nào ra hay . Hàn Băng cảm thấy hành động này của Lý Đạo ổn, nhưng ra được ổn chỗ nào.


      Lúc này Xuân Thất thiếu mở túi du lịch của mình ra, lấy thanh dạ quang quân dụng.Nó khác với những thanh dạ quang mà người hâm mộ hay khua trong các buổi biểu diễn. Cái này có độ sáng mạnh hơn, tuy đẹp như phát sáng lâu hơn, cũng thực dụng hơn.


      “Bởi ở đây là vùng núi, vốn cho rằng cắm trại thám hiểm nên chuẩn bị trước”. – Xuân Thất thiếu giải thích.


      Hàn Băng kéo lại: “Tình hình , hành động bằng tĩnh tại, thể mạo hiểm vào trong đó.”


      vô cùng nghiêm túc, còn có chút lo lắng và sợ hãi, bàn tay nắm lấy áo Xuân Thất thiếu đến độ ngón tay trắng bệch.


      Trái tim Xuân Thất thiếu bỗng xao động, tựa như bị tróc khối. Ngay sau đó cười sảng khoái: “Có em ở đây mạo hiểm bừa đâu.Nếu làm sao đưa em an toàn ra khỏi đây được? Yên tâm , chỉ kiểm tra chút thôi”.


      Lời này có hơi mờ ám. Nhưng chẳng hề để ý và Hàn Băng cũng vậy, trái lại Lý Đạo bên cạnh nhíu mày. Nhưng cuối cùng Lý Đạo gì, chỉ theo Xuân Thất thiếu cùng bước vào hành lang.


      Hai người bước tới cửa hành lang, tỉ mỉ lần mò vách tường từ xuống dưới, từ trái sang phải. Sau đó liếc nhìn nhau, khẽ lắc đầu, có sơ hở, hành lang kia tưa như vốn nối liền với lối vào khách sạn, trơn tru đến mức ngay cả khe hở cũng có.


      Xuân Thất thiếu uốn thanh dạ quang lại, làm nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó ném mạnh xuống hành lang.


      Lúc này Hàn Băng cũng đến, đứng phía sau quan sát tất cả mọi chuyện. Lực tay Xuân Thất thiếu khá mạnh, người bình thường ném được xa như vậy. Mà khi thanh dạ quang rơi xuống đất, nó lại lăn lốc ra xa. Cuối hành lang vẫn tối đen như mực. Trái lại tiếng thanh dạ quang rơi xuống đất vô cùng vang dội, ách cách lách cách, từng tiếng như nện vào lòng người.


      “Mẹ ơi, phải là thông đến địa ngục chứ? Nếu chúng ta muốn dò đường biết phải bao lâu nữa đây?” – Lý Đạo líu lưỡi- “Nghe tiếng vọng này hiển nhiên là rất sâu rồi”.


      Xuân Thất thiếu lời nào, hơi do dự chút, rồi cất bước vào hành lang. vào trong từng bước mỗi bước đều cẩn thận, thỉnh thoảng còn lần mò vách tường hành lang chỉ đủ cho ba người song song. Chắc hẳn do quá cẩn thận nên bước chân có vẻ rất nặng nề. Có điều ngược lại hành động của trôi chảy và hề cứng nhắc, nhưng Hàn Băng lại căng thẳng khủng khiếp. biết trải qua bao lâu mới đến chỗ thanh dạ quang rơi xuống, hề xuất điều gì khác thường và bất trắc.


      Xuân Thất thiếu nhặt thanh dạ quang lên, giơ cánh tay tựa như muốn ném đến phía trước đoạn nữa để xem thử. Hàn Băng đột nhiên cất tiếng kêu lên: “Quay lại ! mạo hiểm mà!”


      Lý Đạo cũng : “Đúng vậy đó, bàn bạc kĩ tốt hơn.”


      Tuy thanh dạ quang chiếu sáng bóng đêm tối tăm phía trước, nhưng do khoảng cách giữa lưng Xuân Thất thiếu và Hàn Băg lại tối đến mức thấy bóng người. như vậy có khác gì mất liên hệ chứ. Nếu muốn dò đường mọi người cùng nhau , dù sao có thể giúp đỡ lẫn nhau.


      Xuân Thất thiếu quay người lại. Bởi vì khoảng cách rất xa, ánh sáng đủ, Hàn Băng thấy mặt . Nhưng cảm nhận được nụ cười trấn an của . mở to mắt, nhìn quay trở lại, sợ có thứ gì đột nhiên xuất phía sau lưng .


      Thanh dạ quang kia phát ra ánh sáng hừng hực, chiếu sáng ngời Xuân Thất thiếu và khoảng cách trước người . Nhưng bóng tối phía sau lại vừa đặc vừa sâu, tựa như chứa nỗi bất an thăm thẳm ngừng đè lên sống lưng , cũng ngừng đè nặng trái tim Hàn Băng.


      Mãi lâu sau Xuân Thất thiếu mới trở lại nơi có vầng sáng bàng bạc, tiếp theo bình an ra khoải hành lang. Lúc này hàn Băng mới thở phào nhõm, phát giác sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.


      Hai chân như bủn rủn chống đỡ nỗi thân thể, liền lùi về sau vài bước , cho đến khi đụng vào tượng thần mới dừng lại. bỗng quay đầu lại, dường như cảm giác được đôi mắt tượng thần nhìn chằm chằm qua lớp áo. Tình huống mơ hồ và mịt mùng này càng đáng sợ hơn, khiến vội vàng tránh xa chút.


      Nhưng khi quay đầu nhìn lại, biết làm sao lại cảm thấy tượng thần cũng nghiêng người qua, tiếp tục nhìn chằm chằm. Nhưng đầu tượng thần bị che kín nên biết có phải nó chuyển động .


      “Em làm sao vậy?” – Xuân Thất thiếu đến, hỏi han ân cần.


      Bàn tay ấm áp của nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của . Lập tức làm cho an tâm hơn chút, nhàng cầm lại tay . Đối với công tử giàu có mà , lòng bàn tay Xuân Thất thiếu hơi thô ráp, có vài vết chai rất mỏng và rất mạnh mẽ.


      lắc đầu, thành thừa nhận: “Em rất căng thẳng, lúc vào hành lang em rất sợ hãi”.


      Xuân Thất thiếu cảm thấy ấm lòng, đáp lời Hàn Băng nhưng cũng buông lơi bàn tay .


      Trái lại, Lý Đạo bước đến, tự nhiên chen vào giữa họ, sau đó đẩy Xuân Thất thiếu quay người lại: “ Cho tôi xem lưng cậu nào, đừng mang về thứ gì sạch ,. Câu cũng biết tôi định quay bộ phim ma cho nên sưu tập rất nhiều chuyện kiểu này. Nghe người đàn ông đường vào ban đêm, gặp mặc đồ trắng, vô cùng xinh đẹp, nhưng lại bị thương. ta tốt bụng cõng này đến bệnh viện, nhưng càng chạy càng thấy đó nặng nề khác thường,. Sau đó ta phát mình cõng miếng ván quan tài, sợ đến mức lập tức hất xuống chạy nhanh về nhà. Nhưng ta hất được ma nữ kia sao? thực tế là hề, khi ta về nhà, trong lúc vô tình soi gương thấy sau lưng mình thò ra khuôn mặt phụ nữ, thất khiếu* chảy máu đầm đìa nhìn ta cười…”.


      *thất khiếu là bảy lỗ gương mặt con người bao gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
      Last edited: 21/6/15
      Mizuki thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 2: “Người” khác.
      “Có thể đừng chuyện này ?” – Xuân Thất thiếu nhíu mày – “Sóng não Hàn Băng khác hẳn người thường, rất dễ dàng tiếp nhận ý niệm tốt.”

      Lý Đạo vỗ lưng Xuân Thất thiếu: “Tôi nhắc nhở cậu thôi. Lúc dễ dàng, lúc về khó khăn. Lúc chúng tôi ở sau lưng cậu, đương nhiên cậu có thể an tâm. Nhưng lúc cậu trở về lại có ai bảo vệ cậu hết. Được rồi, việc gì nữa, lưng sạch rồi.”

      Lúc ông , hòa thượng Đàm cũng trở lại. đợi người khác hỏi, ta chỉ lắc đầu thở dài : “Toàn bộ cửa sổ đều mở ra, đập cũng nhúc nhích. Quả nhiên là nó cho chúng ta .”

      Từ nó này đương nhiên là chỉ khách sạn Hoàng Tuyền.

      cho vậy ở lại trước .” – Xuân Thất thiếu nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ – “Còn lúc nữa trời mới tối, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”


      Hàn Băng cảm thấy hồi hộp. Ngoài kia ánh nắng tươi đẹp, họ thấy được nhưng lại thể đắm mình trong đó. Cách vách tường mà lại như hai thế giới. bên là sức sống dồi dào, bên có thể là… cái chết.

      Mà Xuân Thất thiếu đúng, giữa ban ngày còn quái lạ như vậy, ai biết vào đêm như thế nào? E rằng đến lúc đó cảnh tượng kinh khủng mới thực xuất .

      “Chúng ta ở đâu? Trong phòng hay đại sảnh?” – Lý Đạo nhìn hai bên – “Trong phòng gian , thoải mái hơn chút, dù có nguy hiểm cũng trì hoãn được phần nào. Nhưng ở đại sảnh rộng lớn, dễ xoay trở, nếu có gì cũng dễ chạy hơn. Hai phương án, cái nào cũng có lợi và hại.”

      Họ trở lại khách sạn Hoàng Tuyền lấy đồ vốn định rời ngay, nào nghĩ đến lại bị giam nữa. Trong khách sạn có nhân viên phục vụ, cho nên họ đặt thẻ phòng ở chỗ quầy lễ tân, quay lại phòng rất tiện. Nếu ở đại sảnh phải mang chăn đệm này nọ xuống.

      “Khách sạn này cho chúng ta có thể chạy đâu được?” – Xuân Thất thiếu với Lý Đạo – “Theo ý tôi về phòng thôi, tùy cơ ứng biến, nghỉ ngơi tốt mới có sức đương đầu với hiểm nguy chưa biết. Nhưng mà tốt nhất là ở chung với nhau. May là phòng nào cũng đủ rộng để có thể chứa hết bốn người.”

      “Tôi quen ở chung với người khác, ở phòng bên cạnh là được rồi.” – Hòa thượng Đàm đột nhiên – “Nếu như có chuyện tôi lập tức đến tìm các người.”

      “Nếu là ác quỷ sợ cậu kịp đâu.”

      Lý Đạo có vẻ chẳng kiêng kỵ gì, đến quầy lễ tân cầm thẻ phòng lúc trước của Hàn Băng, lại ném thẻ phòng kế bên cho hòa thượng Đàm, đám người bất đắc dĩ lên tầng hai.

      Ý của Xuân Thất thiếu là vào ban ngày bốn người chia làm hai tổ, thay phiên nhau nghỉ ngơi. Buổi tối phải tỉnh táo chút. Có điều tối hôm qua tất cả mọi người ngủ khá ngon, tại trong lòng bất an sao có thể ngủ được. Cho nên họ hẹn nhau xuống bếp nấu cơm.

      biết nhà bếp có đồ ăn hay , rau củ trái cây tươi dám mơ tưởng rồi.”

      Lý Đạo oán trách, nhưng vừa vào cửa nhà bếp ông đứng sững sờ. Bên bồn rửa thức ăn có cái sọt to, trong đó là trái cây và rau củ tươi mới. Kéo cửa tủ lạnh to đùng ra, bên trong cũng đầy thịt, trứng, sữa, rượu, thiếu món gì.

      “Xem ra muốn vỗ béo chúng ta rồi mới làm thịt nhỉ.” – Lý Đạo cảm thán – “Vậy đừng khách sáo, gì cũng phải làm quỷ no mới được.”

      xem Thất Tông Tội (1) chưa đại đạo diễn?” – Xuân Thất thiếu cười cười – “Trong đó có người tham ăn, tướng chết phải là rất khó coi.”

      (1) Thất Tông Tội hay còn gọi là Se7en, là bộ phim hình sản xuất năm 1995 của đạo diễn David Fincher, kịch bản được viết bởi Andrew Kevin Walker với tham gia của dàn diễn viên tên tuổi Brad Pitt, Morgan Freeman, Kevin Spacey. Phim do New Line Cinema phát hành. Câu chuyện phim kể về hai thám tử cùng làm việc với nhau để điều tra vụ án giết người hàng loạt. Những nạn nhân bị giết đều vi phạm bảy tội lỗi chết người trong kinh thánh là Tham Ăn, Ganh Tị, Dâm Ô, Kiêu Căng, Lười Biếng, Tham Lam and Giận Dữ.

      “Tướng mạo chỉ là vẻ bề ngoài. Chết là hết, còn quan tâm nhiều như vậy làm gì.”

      Hàn Băng và hòa thượng Đàm liếc mắt nhìn nhau, có chút biết sao. Xuân Thất thiếu và Lý Đạo ra là người rất gan dạ, còn chưa biết phải đối mặt với điều gì nhưng ăn chẳng hề kiêng dè. Nếu có người mê tín ở đây, nhất định cảm thấy thoải mái, ngôn ngữ bất kính có thể phải trả báo. Nhưng họ chỉ cố ý biểu thoải mái thôi. Dẫu sao hành lang tối om om kia vẫn còn ở đó, lòng ai cũng bất an. Tựa như biết phải đối mặt với tai họa, nhưng trước đó cần thiết phải dọa mình sợ chết ngất.

      “Làm ít trứng cuộn gì , đó là sở trường của Hàn Băng, còn tiện cho việc bảo quản và mang theo, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao.”

      Lý Đạo đề nghị. Mọi người im lặng, đều biết ông có ý gì. Nếu như trong vòng vài ngày có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, họ thể chờ mãi trong khách sạn được. Nhất định phải vào hành lang thần bí kia, tìm cách thoát ra ngoài, thể bị giam mãi trong này. Suy cho cùng cũng biết hành lang thông đến nơi nào, biết liệu có cảnh chết chóc chưa biết nào hay ; cho nên phải mang theo chút thức ăn. , Xuân Thất thiếu mang theo trang bị cắm trại, lúc này vừa hay có thể dùng rồi.

      Có điều nếu tối nay xảy ra chuyện gì đó sao? Tất cả mọi người đều tránh nhắc đến đề tài này, nhưng đó có nghĩa là nó tồn tại. Vì thế bầu khí lại yên tĩnh cách quái lạ. Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên, tất cả mọi người đều giật thót.

      Lẹt xẹt… lẹt xẹt…

      Trong khách sạn có người khác ư?

      Xuân Thất thiếu lập tức bước lên kéo Hàn Băng ra phía sau, tay như cố ý đặt bồn rửa thức ăn, gần đó là con dao xắt thịt sáng loáng.

      Bốn người, tám đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa nhà bếp, đều tạo ra tư thế phòng ngự.

      Tiếng động khiến tim đập dồn dập kia càng lúc càng gần, Hàn Băng siết chặt nắm tay, trái tim như chợt ngừng đập. Bất thình lình, người đàn ông xuất trước mắt. Ông ta tầm hơn bốn mươi tuổi, nước da ngăm ngăm đặc trưng của người miền núi, đầu húi cua, bộ đồ tây người nhăn nhúm, thắt cravat, đầu hơi , có đôi mắt tinh ranh. Dưới chân mang đôi dép.

      “Các người là ai?”

      Người đó cũng giật cả mình, hơi lui về phía sau, nhìn dáng vẻ có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào. Thấy ông ta tiếng người, đám người Xuân Thất thiếu đều thở phào nhõm. Mà lúc này trái tim Hàn Băng khôi phục nhịp đập, rộn rã sau giây phút tĩnh lặng, đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      “Ông là ai?” – Hòa thượng Đàm hỏi ngược lại.

      “Tôi… tôi là nhân viên ở đây, tôi họ Trương…”

      “Ông Trương khuân vác.” – Hàn Băng buột miệng thốt ra.

      Nhân viên duy nhất của khách sạn này, ngoại trừ họ, người duy nhất có thể thở, người duy nhất có thể liên lạc với chủ khách sạn chính là ông ta. Ông ta nên xuất từ sớm, nhưng lúc trước ngay cả bóng dáng của ông ta cũng tìm ra, khiến mấy người họ bị ảo giác, xem người máy trả lời tự động là ông ta.

      Mấy người thoáng sửng sốt, hòa thượng Đàm và Lý Đạo lập tức nhào đến, vừa kéo vừa véo ông Trương, bên đây sờ bên kia ngắt, để chứng thực ông ta là con người bằng da bằng thịt mà phải là sản phẩm điện tử được bao gỗ bên ngoài.

      Có điều khi Hàn Băng nhìn thấy ông Trương, trong đầu đột nhiên lóe lên ý nghĩ. Nhưng nó quá nhanh, bắt kịp. chỉ cảm thấy ông Trương khuân vác này giống với tưởng tượng của , phải là ông bác có khuôn mặt từng trải, mà là người đàn ông trung niên thó xốc vác.

      Ông Trương khuân vác vốn rất đề phòng, hoài nghi ba nam nữ này trốn vào khách sạn để ăn trộm. Tuy ông ta biết vì sao những người này có thể đột phá lớp bảo vệ bên ngoài, nhưng đối mặt với những kẻ lạ hoắc, đề phòng vẫn tốt hơn. Mà khi Lý Đạo và hòa thượng Đàm nhào đến, ông ta lại càng sợ hãi. Có điều hành động của hai người kia quá nhanh, ông ta kịp chạy trốn. Lại qua lúc, ông ta phát đám người kia có ác ý mà chỉ có ghê tởm.

      “Các người làm gì? Khiếm nhã với tôi à? Đừng cho rằng tôi là nam báo cảnh sát nhé.”

      Ông ta vừa tránh né, vừa tức giận kêu lên. Hàn Băng phì cười tiếng, chút kinh hãi còn sót lại lúc vừa rồi bay biến.

      “Tôi xem thử ông là người hay là ma thôi mà.” – Hòa thượng Đàm ngượng ngùng.

      “Các người thấy ma rồi sao?” – Ông Trương nghe thế, còn tức giận nữa mà sợ hãi hỏi.

      “Nơi này có ma sao?” – Lý Đạo hỏi ngược lại.

      “Tin đồn, tin đồn thôi, đáng tin.”

      Ông Trương hơi bất an xoa nắn tay. Nhưng ông giỏi ngụy trang, nhìn dáng vẻ biết gì cả, cũng tin tưởng những lời đồn đại dân gian này.

      Thấy bộ dạng lo lắng của ông, Xuân Thất thiếu khẽ cười tiếng: “Chen chút trong nhà bếp làm gì. Ra ngoài chuyện .”

      Mọi người ra đại sảnh, tìm chỗ thoải mái ngồi xuống. Kéo ông Trương khuân vác hỏi thăm cặn kẽ. suốt hơn hai tiếng, lại giới thiệu thân phận cho đối phương biết, cuối cùng hiểu được vài chuyện, tiếp theo là thất vọng mà mù mờ: Tuy nhìn thấy ông Trương khuân vác, nhưng bí của khách sạn vẫn chưa giải được. Chuyện này vẫn phải tự giải quyết, có bất cứ trợ giúp gì.

      Hóa ra từ trước khi họ bước vào khách sạn Hoàng Tuyền lần đầu tiên, ông Trương nhận được chỉ thị của ông chủ, tìm nhân viên vệ sinh đến quét dọn khách sạn sạch , mua thêm thức ăn để trong bếp, chuẩn bị sẵn sàng đón khách, cũng dự định ở lại trong khách sạn trông nom. Dù sao trước khi hội Xuân Thất thiếu và Hàn Băng đến, khách sạn lâu có ai ở.

      Xe cáp lên xuống núi thể chở đồ đạc. Mà trong mắt người ở đây, giá vé quá cao, cho nên họ đều men theo bậc thang sau núi. Ông Trương thường xuyên tới lui con đường này, mỗi lần đều khiêng đồ rất nặng, chưa từng sẩy chân lần nào. Nhưng hôm đó xuống núi, ma xui quỷ khiến thế nào mà ông lại bị trượt chân té ngã, sau khi được đưa đến bệnh viện, mê man chừng vài ngày mới khỏi. Nhưng ông có ngoại thương gì đặc biệt nghiêm trọng, sau khi hồi phục hề có di chứng. Tựa như… tựa như ngủ giấc vậy.

      Cho nên lúc hội Hàn Băng vào khách sạn, hoàn toàn thấy bóng dáng nhân viên phục vụ đâu, bởi vì ông Trương khuân vác ở trong bệnh viện.

      Sau khi xuất viện, ông ta sợ làm trễ nải chuyện lữ khách nên vội vàng định lên núi. Kết quả vừa mới đến chân núi nghe khách sạn Hoàng Tuyền xảy ra chuyện lớn, có tên sát nhân điên cuồng trà trộn vào khách sạn, suýt nữa giết người cướp của, may mà bị bắt.

      Ông ta cảm thấy mình được thần núi phù hộ, tránh được tai họa lần này. Con người tiều tụy ấy vội vàng đến miếu sơn thần cúng kiếng trai giới ba ngày ba đêm. Cho đến khi có khách mới đến, ông ta mới bổ sung thức ăn, cũng trở lại khách sạn giúp đỡ.

      Công việc này rất nhàn nhã, tiền lương lại cao, cho nên dù ông ta có hơi sợ nhưng vẫn nỡ bỏ. Mà ông ta chưa từng gặp chủ khách sạn, bình thường cách khoảng thời gian ông ta đến đây xem xét lần, có việc liên lạc mạng, người liên lạc là trợ lý của ông chủ.

      biết tại sao, lúc ông chuyện với hội Hàn Băng, đôi mắt già nua luôn liếc nhìn Xuân Thất thiếu. Lý Đạo thấy được liền ngừng trêu chọc: “Cho dù ông có thích thiếu niên đẹp trai cũng nên kín đáo chút, đừng trực tiếp như vậy.”

      như vậy lại có khách vào ở à? Người đến chưa?” – Xuân Thất thiếu để ý đến lời trêu chọc của Lý Đạo, lập tức bắt được trọng điểm.

      “Tối hôm qua đến rồi, tôi tiếp đón xong sau đó về nhà, sáng sớm hôm nay lại đến.” – Lão Trương rất mù mờ.

      “Ông vào từ lối nào?” – Hàn Băng vô cớ đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

      “Cửa lớn đó.” – Ông Trương khuân vác rất bối rối – “Khách sạn có cửa sau, ra ra vào vào chỉ có cửa thôi.”

      Lời còn chưa dứt, bốn người đồng loạt nhảy dựng lên, chạy ra cửa. Ông Trương khó hiểu theo sau. Tuy nhiên nơi cửa chính vẫn nối liền với hành lang thần bí tối đen như mực.

      “Làm sao thế này?” – Ông Trương ngây dại – “Cửa đâu mất rồi, lúc tôi vừa mới vào vẫn còn ở đây mà.”
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :