1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách sạn hoàng tuyền - Liễu Ám Hoa Minh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 5: Cấp cứu.

      Bảy giờ đúng, hai người ra khỏi nhà.

      Vì lịch , Hàn Băng trang điểm nhàng, mặc bộ váy dạ hội màu đen trang nhã đơn giản. Có câu rất hay, nếu như bạn biết mặc gì ít nhất mặc màu đen sai lầm.

      Có điều Xuân Thất thiếu ra vẻ trầm trồ gì, chỉ mỉm cười thích hợp dịu dàng lịch . Điều này khiến Hàn Băng thấy hơi lạ. Nếu như phải muốn theo đuổi vô duyên cớ tiếp cận làm gì? Nếu như muốn theo đuổi lúc này phải nên xum xoe mới đúng chứ. Hoặc là mánh lới tán của quá cao tay nên nhìn như đâu đâu cũng thân mật, mà lại như gần như xa khiến người ta nắm bắt được và biết làm thế nào. Đây phải là điều mà loại người ngu ngơ trong chuyện tình cảm như có thể hiểu được.

      Tóm lại, quý tính mệnh, rời xa Xuân Thất.

      Đối với chuyện Xuân Thất thiếu đưa lạ mặt đến buổi tiệc, Hàn Băng phải chịu rất nhiều ánh mắt theo dõi bất lịch . ngừng tự với mình xem tất cả những người đó như trong suốt, bất kể là lời hay cử chỉ đều duy trì vẻ tự nhiên nhã nhặn lại khiêm tốn. Xuân Thất thiếu rất hài lòng với biểu của Hàn Băng, phần nào còn nhìn bằng cặp mắt khác xưa, cho nên biểu cũng ân cần hơn. dịu dàng săn sóc đó lại thân mật quá đáng, phải rằng khiến bạn nữ chung rất thoải mái.


      Hàn Băng vốn cho rằng tối nay trôi qua bình an, nhưng đương lúc mỉm cười nhàng đứng bên cạnh Xuân Thất thiếu hầu chuyện mấy nhân vật tai to mặt lớn, cố gắng làm bình hoa bỗng nhiên cơn nhức đầu mãnh liệt ập tới.

      bất ngờ kịp phòng ngự, sợ hãi kêu lên, cả người khụy xuống.

      Cơn đau kia giống như muốn cưa sống đầu từ chính giữa, vô cùng dã man. Dường như khí lạnh từ bốn phương tám hướng muốn chui vào bên trong, mà giữa đỉnh đầu lại có luồng nhiệt muốn bay ra ngoài. Nóng lạnh đan xen, bất chợt giao nhau sản sinh cơn đau như nổ tung.

      “Hàn Băng!”

      Xuân Thất nhanh tay nhanh mắt, cũng bất chấp ly rượu trong tay Hàn Băng hất vào bộ đồ vest hạng sang được may thủ công của . chỉ ôm hờ Hàn Băng vào lòng, hai tay tạo thành vòng bảo vệ. quan tâm lên từ ánh mắt đến cơ thể thể giả tạo được.

      ra cũng quá kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt được Xuân Thất thiếu ôm lấy, cơn đau đầu kia biến mất như kỳ tích.

      Hàn Băng cảm thấy bủn rủn, sức lực như nước bị tháo trong chớp mắt. hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám người, chỉ thấy bóng đen chợt lóe lên ở cửa sổ sảnh tiệc, tiếp theo đó là tiếng vật nặng rơi “bịch” xuống đất. Sau đó nữa biết có ai hét lên, có người nhảy lầu, rất nhiều người lập tức vọt đến cửa sổ xem, bỏ mặc Hàn Băng và Xuân Thất thiếu ở bên.

      Hàn Băng nắm chặt tay Xuân Thất thiếu theo bản năng, bản thân cũng phát hành động đại biểu cho cảm giác lệ thuộc này. Xuân Thất thiếu dường như hề để ý, lại càng quan tâm tình huống bên ngoài, chỉ cau mày hỏi Hàn Băng: “Mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Em đột nhiên… nhức đầu.” – Lần này Hàn Băng che giấu nữa.

      “Nhức đầu? Bắt đầu từ khi nào?” – Xuân Thất thiếu hỏi tới cùng.

      Bắt đầu từ khi nào ư? Hàn Băng cũng hơi nghi ngờ. Tựa như bắt đầu từ hôm qua thành phố ma vào lúc quá nửa đêm, gặp phải hay còn gọi là ma nữ cầm giày cao gót nện mạnh vào kính chắn gió. Sau đó lâu bị lại. Nhưng hôm nay, chỉ vẻn vẹn ngày mà phát tác ba lần liền.

      Lần đầu tiên là trong phòng làm việc, lúc thấy tin tức có liên quan đến vụ tai nạn giao thông đường cao tốc.

      Lần thứ hai là đường đưa chị Tôn và Tiểu Mễ đến bảo tàng, gặp phải hỏa hoạn ở quán lẩu.

      Lần thứ ba là lúc có người nhảy lầu vừa nãy.

      Tại sao lúc đột ngột bị nhức đầu, xung quanh luôn xảy ra chuyện may, hơn nữa còn kèm theo cái chết? Cơn đau đầu của có liên quan trực tiếp đến nhưng cố kia sao? Hay là… trùng hợp?

      “Em chắc lắm.” – lắc đầu.

      “Vậy em có tin ?” – Xuân Thất thiếu bỗng hỏi.

      Hàn Băng vẫn chưa trả lời dòng người bên cạnh lại bắt đầu nhao nhao.

      “Là ai nghĩ quẩn như vậy chứ?” – chưa hết hoảng sợ , làm gián đoạn đoạn đối thoại giữa Xuân Thất thiếu và Hàn Băng.

      Lúc này mọi người mới hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ, tụ tập tốp năm tốp ba khẽ bàn tán.

      “Tổng giám đốc tập đoàn Phú Thị.”

      “Là ông ta à.”

      “Chà, giống với lời thoại trong phim. Ông ta dùng hai mươi năm để bò đến vị trí đó, nhưng ngã xuống chỉ dùng hai mươi giây. Ông ta liều chết liều sống như vậy có nghĩa gì đâu, tận hưởng niềm vui trước mắt mới phải chứ.” – Người lời này là công tử đỏm dáng, hình như rất thân với Xuân Thất thiếu, vừa còn vừa bá vai Xuân Thất thiếu, nhìn chòng chọc Hàn Băng sắc mặt rất kém từ xuống dưới.

      “Bạn tôi hơi khó chịu, trước nhé.” – Xuân Thất thiếu như cố ý lại như vô tình ngăn cản ánh mắt soi mói Hàn Băng của chàng kia. tay ôm Hàn Băng, tay choàng qua vai , nửa ôm nửa ấp dẫn rời khỏi sảnh tiệc.

      Xuân Thất thiếu tự mình lái xe đưa Hàn Băng đến nhà bạn theo ý của . Suốt quãng đường hai người cũng đến chủ đề bị gián đoạn vừa nãy. Có điều khi đến dưới lầu nhà bạn Hàn Băng, Xuân Thất thiếu kéo định xuống xe lại: “Em phải đến bệnh viện khám thử xem, em cảm thấy chứng đau đầu của em có chút nguyên do à?”

      “Nếu quả nguyên do đến bệnh viện có thể khám được gì ?” – Hàn Băng tự nhiên rút tay ra.

      “Có thể loại trừ vài khả năng.” – Xuân Thất thiếu rất chân thành – “Ít ra loại bỏ bệnh đa nghi cũng tốt mà.”

      Hàn Băng suy nghĩ rồi gật đầu. phải là người biết tốt xấu. Cho dù cự tuyệt Xuân Thất thiếu tiếp cận nhưng cũng hề có ý định cự tuyệt hết ý tốt của người ta.

      Xuân Thất thiếu thấy đồng ý, vẻ mặt hơi nhõm chút, dường như còn quan tâm đến sức khỏe của Hàn Băng hơn cả : “ ra em có thể tin .”

      Lời này đầu đuôi, đổi câu hỏi ở sảnh tiệc thành câu khẳng định khiến Hàn Băng nhất thời hồ đồ. kêu tin gì chứ? Tin vào ý tốt của ư? Hay tin vào phán đoán của ? Hoặc tin lúc ở bên cạnh tương đối an toàn? đến bệnh viện khám chứng đau đầu xuất kỳ lạ gần đây có liên quan gì đến việc tin hay à?

      Có điều lúc này chớ lắm lời hỏi, nếu càng bôi ra nhiều chuyện hơn. mệt chết được, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chỉ muốn có chiếc giường ấm áp vững chắc để nằm xuống ngủ giấc ngon lành mà thôi.

      Cho nên ậm ờ gật gật đầu, ngủ ngon rồi xuống xe.

      Sáng hôm sau gọi điện thoại cho Lý Đạo xin nghỉ bệnh. Lý Đạo sớm nghe vợ ông chuyện hôm qua Hàn Băng đột ngột bị nhức đầu. Ông chỉ cho nghỉ phép còn muốn lái xe chở khám, cũng bảo chị Tôn đến chăm sóc : “ là con lại sống mình, lúc ngã bệnh cần phải có người chăm sóc.”

      Lòng Hàn Băng cảm thấy ấm áp vô cùng. Đối với thanh niên ra xã hội mà , gặp được ông chủ tốt quả chính là may mắn to lớn đến nhường nào. Có điều biết lịch làm phim mới của Lý Đạo kín mít cho nên từ chối. Kết quả Lý Đạo còn ngày hôm qua thống nhất cơ bản về dàn ý kịch bản phim mới với bên nhà sản xuất. Ông muốn tìm chỗ yên tĩnh bắt tay vào viết kịch bản, tạm thời cần Hàn Băng, bảo khoảng thời gian gần đây khỏi phải làm. Dĩ nhiên tiền lương vẫn được lãnh.

      làm việc vẫn được lãnh lương, đổi lại là ai cũng muốn cả. Nhưng bình thường xảy ra chuyện tương tự, Hàn Băng vẫn phí thời gian đến công ty. Dù sao cũng là nhân viên của công ty, phải là Lý Đạo tự móc tiền túi ra trả lương cho . Cho nên Hàn Băng hơi do dự.

      “Chuyện này Xuân Thất thiếu gật đầu rồi, yên tâm nghỉ ngơi .” – Lý Đạo – “ thích tập thể dục, cơ thể được khỏe mạnh lắm nên thường bị bệnh vặt. bằng nhân dịp này du lịch, thư giãn thể xác lẫn tinh thần chút, nạp năng lượng”, rất có lợi đấy!”

      “Em sợ thể xa rời trợ lý siêu việt như em thôi.” – Hàn Băng đùa.

      Lý Đạo là vua phòng bán vé, nhưng đây là lần đầu tiên ông làm phim độc CULT(1) thuộc loại B (2) này. hiểu được áp lực và cả hưng phấn trước thách thức của Lý Đạo. Làm cấp dưới tốt, phải theo ông cùng đối mặt, cùng gánh chịu.


      (1) Phim độc hay còn gọi là cult film dành cho số lượng người xem đặc biệt, Được sáng tác dựa ý tưởng cá nhân của đạo diễn và biên kịch, thường là cực kì khó hiểu và rất kén khán giả, tuy nhiên những ai thực hiểu rất hâm mộ dạng phim này.

      (2) Phim loại B là loại phim bình thường có kinh phí thấp.

      phải là cần luôn, đợi khi viết xong bản thảo kịch bản đầu tiên có việc để làm ngay ý mà, coi như chuẩn bị thể lực và tinh lực trước .”

      “Được, vậy em đợi triệu tập bất cứ lúc nào.”

      Sau khi cúp điện thoại, Hàn Băng đến bệnh viện. Nếu phải khám bệnh đương nhiên cố ý lựa chọn bệnh viện chuyên khoa não lớn nhất thành phố B rồi. Bởi vì là bệnh viện công, bệnh nhân nhiều vô cùng, mình xếp hàng, đăng ký, nộp phí, chạy làm các loại xét nghiệm bác sĩ chỉ thị, kết quả là bất kể chụp X-Quang, cộng hưởng từ hạt nhân (3), hay lưu huyết não đồ gì đó đều não bộ vô cùng bình thường, có bất cứ ổ bệnh nào.

      (3) Cộng hưởng từ hạt nhân là phương pháp tạo cộng hưởng từ hạt nhân của nguyên tử hydro trong tổ chức và ghi phổ từ đó bằng hình ảnh giúp phát hơn các tổn thương trong não và nghiên cứu về hoá tổ chức.

      Được bác sĩ kết luận cơ thể khỏe mạnh là chuyện tốt, có điều chạy qua chạy lại cả ngày khiến Hàn Băng mệt mỏi quá sức. Cộng thêm tối hôm qua ở nhà bạn liên tục mơ thấy ác mộng, tuy đến nỗi đáng sợ như ở nhà mình, nhưng cũng ngủ ngon. Lúc này mệt mỏi ngồi xụi lơ ghế, dự định nghỉ ngơi trong chốc lát, ngờ thế mà lại ngủ thiếp .

      Khi tỉnh lại sắc trời tối hẳn. Hàn Băng hơi ngỡ ngàng trong giây lát, đầu óc trống rỗng, nhưng nhanh chóng ý thức được mình ở đâu.

      nhìn hai bên chút, trong gian vô cùng rộng lớn chỉ có mình . Dãy phòng hai bên hành lang đều tắt đèn tối om, nhưng đèn trong hành lang rất sáng. Có điều trong gian yên tĩnh trống trải như thế lại tản mát cảm giác lạnh lẽo, ngược lại khiến căng thẳng bất an. Giống như mình đứng sân khấu, những người chìm trong bóng tối có thể nhìn thấy nhưng lại nhìn thấy nơi nào khác. Lại tựa như giữa trời đất chỉ có mỗi mình , cảm giác sợ hãi nảy sinh từ độc này cũng vô cùng đáng sợ.

      Cóc cóc cóc…

      Từ đằng xa có y tá về phía . Đồng phục màu trắng, mũ y tá xinh đẹp, dưới mũ là mái tóc đen tuyền, mặt… thấy lắm. đến gần… vẫn thấy lắm.

      Kỳ lạ, tuy bị cận nhưng hôm nay có đeo kính sát tròng mà. Sao lại thấy khuôn mặt của người đến trước mặt mình chứ? Hơn nữa y tá này quá nhanh, đầu gối cũng cong lên, giống như… bay đến vậy.

      Trong lòng Hàn Băng nảy sinh nỗi sợ hãi vô cớ, đứng lên muốn bỏ . Nhưng cơ thể lại nặng như bị đổ chì, ngay cả đứng lên cũng thể được. ngẩng đầu lên lần nữa, tay của y tá đưa đến, nhợt nhạt trắng bệch, móng tay tím tái, đưa về phía… bả vai .

      “Tỉnh, tỉnh, có cấp cứu.” – Người y tá kia lay mạnh – “ cản trở, mau rời khỏi đây .”

      Ngón tay y tá rất cứng, giống như là thanh thép lạnh lẽo, thái độ lại vội vàng, Hàn Băng cảm thấy cơn lạnh xuyên thấu qua da thịt, đâm thẳng vào xương cốt , đau đến mức khiến đột nhiên run lên.

      Lại là cảnh trong mơ.
      Mizuki thích bài này.

    2. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 6: Quần áo đẫm máu kinh hồn.

      Ngồi khoảng phút, Hàn Băng mới có sức đứng lên.

      Cảm giác kia quá chân , thậm chí tại đầu vai còn hơi đau và lạnh lẽo. Nhưng vì sao lại mơ thấy giấc mộng này, vừa rồi chứng nhức đầu xuất . lắng nghe tiếp, cách đó xa dường như có tiếng bí bo, hình như là… xe cứu thương.

      “Ầm” tiếng, cửa cuối hành lang bị đẩy ra, vài bác sĩ và y tá đẩy chiếc băng ca cấp cứu vội vàng chạy đến.

      Tiếng đối thoại, tiếng bánh xe, tiếng máy móc đặc biệt… Tuy ồn ào nhưng mang theo cảm giác chân mãnh liệt.

      “Mau tránh ra, có cấp cứu!” – y tá quát lên.

      Hàn Băng đứng trong hành lang, nghe vậy nhanh chóng né mình theo bản năng, đứng sát vách tường. Chiếc băng ca lướt nhanh qua trước mặt , khiến lòng lại dâng trào cảm giác lạnh lẽo.

      có cấp cứu! Người y tá trong giấc mơ kia là sao đây? Ý tá chết rồi mà bỏ được công việc, tiên đoán được tương lai nên hồn nhắc trước ư?

      như vậy, từ sau khi gặp ma ở thành phố ma, giữa ban ngày gặp ma đường, ở bệnh viện cũng gặp ma luôn sao?


      Hàn Băng chỉ cảm thấy sởn cả gai ốc, lập tức quay người ra ngoài. Nhưng mới vừa hai bước, biết tại sao mà hình ảnh chiếc băng ca vừa rồi chợt về trong đầu.

      Gương mặt bệnh nhân bị tóc tai rối bời và mặt nạ thở oxy che khuất, thấy lắm, nhưng hình như là . Chiếc khăn màu trắng bao phủ dáng vóc gầy gò của ta, cánh tay đầm đìa máu lộ ra ngoài, nổi bật nền trắng càng thêm đáng sợ. Và cả góc ống tay áo đỏ chét.

      “Cậu canh ở đây đợi tin tức, tôi báo cáo tình hình với đội trưởng chút.”

      Hai người cảnh sát vội vã đến, trong đó người cảnh sát lớn tuổi hơn với người cảnh sát trẻ tuổi. Người cảnh sát trẻ tuổi gật đầu, đuổi theo băng ca, hoàn toàn chú ý đến Hàn Băng.

      xảy ra chuyện gì? phải ngã bệnh mà là bị thương sao? Có cảnh sát vô cùng có khả năng là người bị hại trong vụ án hình . Màu đỏ kia… lẽ nào là bị máu tươi nhuộm đẫm? Hơn nữa, kia chết sao? Gần đây khá xúi quẩy, xung quanh có chuyện may là đầu đau như nứt ra, nên nhanh chóng rời khỏi đây hơn. nghĩ vậy nhưng muộn.

      Trong nháy mắt cảm giác đau đớn đỉnh đầu đột ngột xuất như mấy lần trước. Hàn Băng cảm thấy mình như chìm xuống nước, dòng nước kéo đến từ bốn phương tám hướng, muốn nhấn chìn toàn bộ đầu . Cơn đau quá kịch liệt khiến còn cảm nhận được những bộ phận khác thân thể, toàn bộ đều tập trung ở đầu.

      Đến cùng là có gì muốn chui vào trong đầu ? Là cái gì vậy?

      lảo đảo vịn vách tường vài bước, ngồi phịch xuống chiếc ghế ban đầu, giày vò ngắn ngủi mà cơn đau mang lại chiến thắng nỗi sợ hãi. vô cùng tức giận! Bất kể là tượng tự nhiên hay tự nhiên, từ đến lớn chưa từng làm chuyện gì độc ác, tại sao nó lại đến quấy rầy ? Nhưng đến cũng kỳ, khi ngồi xuống ghế trở lại cơn đau đầu đột nhiên mất hẳn.

      dằn lòng được nhìn về phía phòng cấp cứu.

      cảnh sát điển trai trẻ tuổi kia sốt ruột bất an tới lui bên ngoài phòng mổ cấp cứu, có y tá và bác sĩ ra ra vào vào, toàn bộ đều vội vã, vẻ mặt nghiêm túc. Tất cả đều hiển thị sinh mệnh đấu tranh con đường tử vong.

      biết người bệnh là ai, và gặp phải chuyện đáng sợ gì? Hàn Băng thở dài nghĩ.

      Dường như qua rất lâu, Hàn Băng có khái niệm gì, chỉ ngồi yên nơi đó. Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá lách mình ra ngoài, dường như vội vàng lấy vật dụng giải phẫu hoặc là thuốc men gì đó, sau khi ra khỏi cửa chạy .

      Hành lang trống trải, tiếng bước chân vang vọng, ánh đèn sáng rực sau lưng ta kéo thành chiếc bóng dài, bởi vì ta di chuyển nhanh mà ngừng thay đổi. Lúc ta bước ngang qua Hàn Băng, Hàn Băng cảm thấy hoa mắt, thấy chiếc bóng như tách khỏi cơ thể y tá, biến thành hai bộ phận hoàn toàn độc lập.

      Giống như… chiếc bóng của y tá rớt lại.

      Điều này sao có thể? Chiếc bóng của con người sao có thể rời khỏi thân thể mà tồn tại độc lập chứ? Hàn Băng cố chớp chớp mắt, lại phát ra y tá kia chạy đến cuối hành lang. ta rẽ vào khúc ngoặt nhưng ràng chiếc bóng của ta vẫn còn theo chủ thể vô cùng bình thường.

      Bỗng nhiên quay đầu lại, Hàn Băng chỉ thấy sàn nhà trước mặt mình có …. chiếc bóng đen sẫm.

      Chuyện gì xảy ra? Là phần chiếc bóng y tá kia tách rời, hay là cái gì bám vào đó bây giờ rớt lại? Điều này dường như hoàn toàn có khả năng, nhưng lại là người từng bị chiếc bóng đuổi giết.

      Hàn Băng kinh hãi khó hiểu.

      Chỉ thấy chiếc bóng đó đậm dần, từ màu đen nhạt trở thành màu đỏ sậm, đỏ ngầu, đỏ như máu, hình thái cũng bắt đầu thay đổi… Tựa như người ngồi ôm đầu co ro mặt đất, lúc này từ từ ngẩng đầu, cũng chậm rãi đứng lên.

      Là mơ, là mơ!

      Hàn Băng nhắc nhở mình. Ngoại trừ lần đầu tiên ở thành phố ma, gần đây tất cả những việc gặp phải đều là cảnh trong mơ, cuối cùng tỉnh lại.

      Mau tỉnh lại ! Mau tỉnh lại !

      véo mạnh mình cái, cổ tay còn bị thương chưa lành truyền đến cơn đau buốt.

      Nhưng mà có tỉnh. Đây phải là mơ!

      Chiếc bóng đỏ trước mặt thành hình lập thể đứng vững, nhanh chóng biến thành hình người. mặc bộ đồ đỏ, tóc xõa rối bời, máu che phủ gương mặt ta. Nhưng ánh mắt phát ra tia sáng tử vong và chiếc miệng đen ngòm lại ràng vô cùng.

      “Là ! Là !” – Ma nữ áo đỏ đưa cánh tay ra, ngón tay gãy đầm đìa máu chỉ vào Hàn Băng.

      Hàn Băng sợ đến mức thể hít thở, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm chảy theo làn da .

      cái gì cơ? làm gì? phải , phải .

      Trong lòng điên cuồng gào thét, cầu cứu nhìn về phía nhân viên cảnh sát qua lại. Nhưng cảm giác ở thành phố ma ngày đó lại ập đến. Tuy nhìn thấy ánh sáng, chạm đến được hơi ấm nhưng lại như trở thành vật vô hình trong suốt bị ngăn cách ở thế giới khác. bên là sống, bên là chết. ai nhìn thấy sợ hãi và đau đớn, ai có thể cứu !

      “Là ! Là !” – Ma nữ áo đỏ lên tiếng lần nữa. Trong tiếng thậm chí có sợ hãi và tuyệt vọng, đau đớn và bất lực đồng dạng với Hàn Băng.

      Sao cơ? là ai?

      Ma nữ áo đỏ cố hết sức duỗi cánh tay ra tựa như phải bắt được Hàn Băng. Nhưng ta đứng bất động tại chỗ như bị thứ gì đó khóa lại. Khi cánh tay đưa đến cực hạn thể vươn ra thêm tấc phân nào nữa. Mà trong hành lang gần như chỉ có hai màu trắng đen, bộ đồ đỏ của lại có vẻ hết sức rực rỡ chói mắt, khiến Hàn Băng phân là quần áo ta màu đỏ hay là bị máu nhuộm đẫm mà thành.

      Hàn Băng cảm giác mình sắp ngạt thở, nhưng hoàn toàn thể nhúc nhích. Cho dù hai cánh tay máu me kia vung vẩy trước mặt ở khoảng cách đến nửa thước.

      Đúng lúc này tiếng bước chân cóc cóc lại vang lên lần nữa, ý tá vừa chạy bưng cái khay quay trở lại. Lúc Hàn Băng còn chưa có phản ứng, ta nhanh chóng chạy ngang qua .

      tiếng “vèo” mang theo cơn gió lạnh thổi qua hai gò má của Hàn Băng.

      Chiếc bóng đỏ lóe qua trước mắt , ma nữ áo đỏ kia như bị lực lượng lớn mạnh hút . ta bị chiếc bóng của y tá kia cuốn vào trong, dần dần biến mất tăm hơi. Đầu tiên là chân, tiếp theo là thân thể, rồi là đầu, cuối cùng là hai cánh tay đưa về phía Hàn Băng, cánh tay tuyệt vọng!

      Trong quá trình ta dần dần biến mất, mắt ta trợn to đến mức tròng mắt như sắp rơi ra ngoài, ta gọi với theo Hàn Băng như tiếng cạ vào kim loại ghê rợn: “Cứu tôi! Là ! Là ! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

      “Ầm.”

      Tiếng cửa phòng mổ cấp cứu mở ra rồi đóng lại.

      Theo tiếng vang này, Hàn Băng giật bắn cả người, bỗng nhiên cảm thấy chút ấm áp, cảm giác tuyệt vọng bị ngăn cách với nhân gian cũng đột nhiên biến mất. Thậm chí cả cảnh sát kia còn quay đầu lại nhìn cái, rồi về phía . phải là tỉnh mộng, mà là đột nhiên bước ra khỏi gian kỳ dị trở lại trạng thái bình thường.

      à, sao chứ?” – cảnh sát trẻ tuổi hỏi han ân cần.

      sao, tôi mới xét nghiệm xong, hơi mệt mà thôi.” – cười yếu ớt, giơ tay lên, phát mồ hôi lạnh trán là , áo người cũng ướt lạnh dán sát vào lưng.

      trễ thế này rồi, về nhà !” – cảnh sát cười ôn hòa, còn – “ có thể tự về ? Thoạt nhìn có vẻ được khỏe cho lắm. Nếu tôi gọi điện cho người nhà hoặc bạn bè giúp , bảo họ đến đây đón nhé?”

      cần đâu, cảm ơn.” – Lòng Hàn Băng ấm áp – “Tôi ngồi đây chút là được rồi, ngay thôi.”

      ra muốn ngồi ở đây thêm giây nào nữa, nhưng biết tại sao lại trăn trở về việc áo đỏ kia có thể sống sót hay ? Lẽ ra thể nào, mới vừa rồi phải áo đỏ biến thành ma đến dọa sao? Còn nhiều lời kỳ lạ khó hiểu như vậy! Nhưng mà… lỡ như có hi vọng sao? Lỡ như chẳng qua là linh hồn chỉ tạm thời lìa khỏi thể xác sao? áo đỏ lời quái gở như vậy, rất muốn tìm hiểu cho .

      làm gì? Tại sao gần đây luôn bị dính vào rất nhiều chuyện quái dị đáng sợ vậy chứ? áo đỏ bảo cứu cái gì? tại phải bác sĩ tiến hành cấp cứu hay sao?

      chàng cảnh sát kia còn muốn gì nữa, nhưng cửa phòng giải phẫu được mở. Lần này là bác sĩ nam bước ra, bộ dạng lịch nho nhã, nhưng khuôn mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.

      “Thế nào rồi?” – cảnh sát vội vàng chạy đến.

      Bác sĩ nam lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi cố hết sức.”

      có cách nào sao?” – cảnh sát lo lắng – “ ta là người duy nhất may mắn còn sống sót trong vụ án giết người áo đỏ hàng loạt. Nếu phải bởi vì có người bất ngờ phát ra ta ta cũng chết mất xác. ta là mấu chốt phá án, ta là…”

      “Rất xin lỗi”!” – Bác sĩ nam bất đắc dĩ ngắt lời cảnh sát – “ cứu được người bị hại, giúp được cảnh sát cũng là niềm nuối tiếc của chúng tôi. Nhưng lúc người bệnh được đưa đến, các cơ quan nội tạng suy kiệt nghiêm trọng, hơn nữa còn bị nội ngoại thương nặng nề. Chúng tôi thử hết tất cả các biện pháp có thể nhưng có hiệu quả. Rất, rất xin lỗi.”

      cảnh sát trẻ tuổi rất thất vọng, chán nản lui về sau bước. Nhưng ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, với bác sĩ nam: “Vậy xin hãy đưa thi thể đến phòng để xác riêng biệt, cố hết sức giữ vết thương nguyên vẹn. Pháp y tại tổ giám chứng của chúng tôi nhanh chóng đến đây, tin tưởng người chết có thể để lại manh mối.”

      “Được”!” – Bác sĩ nam gật đầu, trở về phòng giải phẫu.

      lát sau, hai y tá và bác sĩ nữ đẩy băng ca ra ngoài.

      Hàn Băng ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện, thấy mới vừa cắm ống đầy cả người, hoặc là biến thành ma đến dọa , giờ phút này toàn thân bị lớp khăn trắng che phủ, chẳng mảy may còn chút sức sống, chỉ còn là cái xác lạnh lẽo.

      Trong tiếng bánh xe kẽo kẹt kẽo kẹt, băng ca đẩy ngang qua Hàn Băng.

      Hàn Băng nhìn thi thể còn mới kia, trong lòng biết là cảm giác gì, có chút buồn bã lại có chút sợ hãi đến lạnh cả người.

      Nhưng đột nhiên giá đỡ băng ca yên lành bỗng “rắc” tiếng gãy lìa. Chiếc xe vững vàng về phía trước bỗng nghiêng hẳn về phía Hàn Băng.

      Tất cả mọi người đều bất ngờ kịp trở tay, thi thể kia rơi xuống xe, lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân Hàn Băng. Đúng lúc đôi tay đẫm máu của thi thể tóm lấy chân .

      Biến cố bất thình lình khiến Hàn Băng sợ đến mức hét lên, nhảy lên ghế theo phản xạ.

      Có lẽ do sức lực của Hàn Băng, cái xác kia lật lên, nằm ngửa mặt sàn nhà bóng loáng lạnh lẽo, nhìn lên trời. ta chết nhắm mắt. Đôi mắt màu đỏ mang theo căm hận và vô cùng oan ức nhìn mọi người chằm chằm.
      Mizuki thích bài này.

    3. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 7: Lòng từ bi.


      “Uống chút nước cho đỡ sợ ” – Bác sĩ Cát đưa cho Hàn Băng cốc trà, mùi hương ngào ngạt đặc trưng kia lan tỏa trong khí có tác dụng định thần.



      Khi nãy, thi thể kia bất ngờ rơi xuống quả khiến Hàn Băng khiếp sợ. Tuy gần đây luôn bị nỗi sợ hãi quấy rầy; nhưng cú tấn công đến từ thực thể bất thình lình thế này kinh hãi quá mức.



      Đúng vậy, Hàn Băng dùng hai chữ tấn công này bởi vì cảm nhận được oán khí từ thi thể kia. áo đỏ trách ! Nhưng mà vì sao chứ? mãi hiểu được.



      ra lúc đó những người có mặt đều giật mình, nhưng trong số này có người là cảnh sát, những người khác đều là bác sĩ y tá quen với cái chết; cho nên chỉ có Hàn Băng suýt nữa sợ đến ngất xỉu. Vi vậy, vị bác sĩ nữ trong đó, chính là người đẹp Cát trước mắt này, xung phong dẫn Hàn Băng đến phòng làm việc của mình, định cho Hàn Băng nghỉ ngơi chút rồi nhờ cảnh sát cử người đưa về nhà.


      “Cảm ơn.” – Hàn Băng cầm cốc trà ấm áp trong tay, cũng nhân tiện xua cơn lạnh tự đáy lòng.



      “Chuyện vừa rồi đúng là rất kỳ lạ.” – Bác sĩ Cát cười – “Tôi công tác ở bệnh viện mấy năm rồi, trước nay chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe chuyện băng ca đột nhiên bị hỏng. Nếu gặp phải kẻ gian xảo đòi thưa kiện bệnh viện chúng tôi phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho họ rồi.”



      Hàn Băng cười khổ lắc đầu. Thôi , chính bản thân còn lo xong, nào có sức làm chuyện khác nữa chứ. Hơn nữa, cảm thấy chuyện vừa rồi rất kỳ lạ, e là phải sức mạnh tự nhiên rồi. cần gì mượn cơ hội giận cá chém thớt chứ?



      Phải biết rằng lừa đảo tống tiền cũng là tội danh.



      “Trước kia, từng gặp phải chuyện kỳ lạ gì đó đúng ?”- Bác sĩ Cát lại hỏi.



      Hàn Băng ngẩng phắt đầu lên, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, nỗi khiếp sợ trong lòng cách nào hình dung. Là cả nghĩ hay là bác sĩ Cát ám chỉ điều gì? Nếu như là vế sau, bác sĩ Cát biết được chút gì đó ư?



      Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Hàn Băng biết năm nay bác sĩ Cát hai mươi chín tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Vóc dáng cao ráo, làn da trắng nõn. Đôi mắt to mi dài thu hút người khác, lúc rũ mắt thoạt nhìn hơi yếu đuối, dáng vẻ đáng .



      Tựa như đàn ông cạo đầu vẫn còn đẹp trai mới được xem như cực phẩm, phụ nữ để mặt mộc vẫn đẹp như vậy mới xinh đẹp. Cho nên thể phủ nhận, bác sĩ Cát đúng là người đẹp đích thực, nhưng tại sao ấy lại hỏi những điều kỳ lạ như vậy nhỉ?



      Hàn Băng nhìn vào mắt bác sĩ Cát với vẻ ngờ vực. May là đôi mắt trong veo hề khiến người ta sợ hãi, mà còn tạo cảm giác trầm tĩnh bình yên.



      “Tại sao chị lại hỏi như vậy?” Hàn Băng trả lời mang tính thăm dò.



      “Đừng sợ.” – Bác sĩ Cát ngồi đối diện Hàn Băng, nghiêm túc – “Tôi vào phòng giải phẫu sau mọi người, lúc đó thấy ngồi ghế, như gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng vậy. Nhưng bộ dạng giống như mớ , tôi dám đánh thức. Cộng thêm sau đó thi thể kia lăn đến bên chân . Tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.”



      Hàn Băng hơi sững sờ.



      “Chị là bác sĩ…”



      “Tôi là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ ngoại khoa, nhưng tôi cũng có tín ngưỡng.” – Bác sĩ Cát lại cười – “Tôi là Phật tử. Chuyện này mâu thuẫn với nhau.”



      Gần đây gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ, nỗi sợ hãi khiến chỉ số IQ của Hàn Băng giảm phần nào. Vì vậy nghĩ hồi mới gian nan hỏi: “ cách khác là chị tin tưởng có tượng siêu nhiên tồn tại? Những thứ thần bí có cách nào giải thích kia… Nếu như tôi , tôi gặp phải những chuyện này, chị cho rằng tôi bị điên chứ?”



      “Tôi cảm thấy tất cả những chuyện chưa được chứng đều có khả năng tồn tại.” – Bác sĩ Cát nhún vai – “Tôi tin vào những chuyện gieo hoang mang, cũng sùng bái khoa học, tôi chỉ tin tưởng . Vả lại, tượng siêu nhiên xảy ra nhất định cũng có lời giải thích hợp lý của nó, chỉ là trí khôn của loài người chúng ta còn chưa đạt đến trình độ đó mà thôi.”



      Luận điểm này rất mới mẻ! Hàn Băng nghĩ, đột nhiên nảy sinh cảm giác tin cậy khó mà với bác sĩ xinh đẹp quen biết này. Cho nên do dự chút, vẫn với bác sĩ Cát chuyện vừa nhìn thấy ma nữ áo đỏ.



      “Có điều, vừa nãy chị tôi giống như mớ, tôi lại nhìn thấy chị vào phòng giải phẫu, điều này đúng là tôi nằm mơ. Mặc dù sau đó hề có cảm giác tỉnh lại.” – Hàn Băng .



      “Có lẽ là thể chất khá đặc thù, có giới hạn ràng giữa mơ và thực.” – Bác sĩ Cát yên lặng nhìn Hàn Băng – “ phải hôm nay mới xuất ảo giác này chứ?”



      “Ảo giác? Chị đây là ảo giác?”



      , tôi chỉ muốn dùng từ mà chúng ta đều có thể hiểu thôi.” – Bác sĩ Cát nhíu mày, – “ thực tế, tôi cũng được vì sao lại bị như vậy.”



      “Tôi bị như vậy thời gian rồi, chị có thể giúp tôi ?” – Hàn Băng như bắt được cái phao cứu sinh – “Tôi sợ sắp chết rồi.”



      Bác sĩ Cát rũ mắt suy nghĩ lúc, hàng mi chớp chớp, dáng vẻ rất ngây thơ. Nhưng khi ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt hóa thành vẻ kiên định và điềm tĩnh: “ biết ? ra sinh mạng có rất nhiều trạng thái. Thông thường cho rằng, lúc sinh mạng ở hình thái khác là rất đau khổ. Cho nên chúng ta phải cư xử bằng lòng từ bi, luôn đối đãi với họ bằng ý nghĩ từ bi trong đầu.”



      “Lòng từ bi?”



      “Đúng đó. nghĩ , nếu như người thân nhất, nhất của qua đời, biến thành trạng thái khác, có sợ ? Nếu như họ chịu khổ, có đau lòng hay ? Có muốn giúp họ ?”



      Hàn Băng rất ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy có thứ gì đó dần dần hình thành trong lòng, thể là cảm giác gì, nhưng nó mang lại cho bình an.



      Chỉ nghe bác sĩ Cát tiếp: “Cho nên sau này nếu xui xẻo gặp phải chuyện như vậy, hãy nghĩ đến nỗi cực khổ của họ, tưởng tượng ra người thương họ đau lòng biết bao sợ hãi nhiều nữa.”



      Là… như vậy sao? Hàn Băng đặt mình vào trong hoàn cảnh người khác rồi nghĩ, quả nhiên là vậy.



      Như thể giác ngộ, chỉ vài câu khiến cõi lòng Hàn Băng rộng mở ít. Lòng từ bi, lòng từ bi. Đúng vậy, nếu như thương xót cho những thứ kia, muốn giúp đỡ họ, nhất định còn sợ hãi nữa.



      “Cảm ơn chị, bác sĩ Cát.” – từ tận đáy lòng.



      Nhưng bác sĩ Cát lại lắc đầu: “Mọi việc có tuyệt đối. Tôi cảm thấy nếu có những dấu hiệu sinh mạng siêu nhiên này, đa phần đương nhiên là chịu khổ và bị vây khốn. Vậy chúng ta làm nhiều việc thiện giúp họ thoát khỏi biển khổ cũng là công đức. Nhưng tựa như trong nhân loại cũng có kẻ xấu, có ác bá, có hung đồ; nhất định trong tượng tự nhiên cũng có ác khí nặng nề, phân biệt phải trái, làm hại con người. Vì vậy chúng ta vẫn phải cẩn thận, có thể khuyên giải khuyên giải, nếu năng lực đủ nên tránh xa chút.”



      “Thứ tôi gặp phải biết có phải là vật đại hung .” – Hàn Băng thở dài – “ ra, tôi chuyện gì xảy ra nữa.”



      “Tôi cũng , căn tu Phật học của tôi đủ, nhìn thấu rất nhiều việc.” – Bác sĩ Cát mở ngăn kéo ra, lấy giấy bút, viết láu hàng chữ – “Đây là địa chỉ và điện thoại của sư phụ Tuệ của tôi, có rảnh đến tìm thầy chuyến, thầy là người tu hành trong trần thế. Tôi tin tưởng thầy giải đáp cho .”



      Hàn Băng nhận lấy mảnh giấy kia, chỉ cảm ơn, nhiều lời nữa.



      cũng hiểu vì sao lại nhiều như vậy với bác sĩ xa lạ. Ngay cả Lý Đạo và Xuân Thất thiếu cũng tiết lộ chuyện này. Nhưng sau khi ra, cảm giác sợ hãi nguôi bớt, trạng thái cũng tốt hơn nhiều.



      Lúc này cảnh sát trẻ tuổi kia báo cáo xong chuyện xảy ra ở bệnh viện, đích thân đưa Hàn Băng về nhà, nhà của chính !



      Hàn Băng nhiều chuyện hỏi về “vụ án giết người áo đỏ hàng loạt”. Bởi vì nếu như chuyện được giữ bí mật, người ta . Còn nếu từng công bố với công chúng, có thể lên mạng tra được.



      Gần đây lún sâu vào nỗi sợ hãi của chính mình, lâu chú ý đến tin tức xã hội.



      Chỉ vài câu với bác sĩ Cát, nhưng dường như thông suốt điều gì đó, đáy lòng thanh thản, trời đất như rộng lớn hơn. Sau khi trở về nhà tuy vẫn còn hơi sợ, nhưng đến nỗi nghi thần nghi quỷ làm được việc gì nữa. Thậm chí đêm đó lên mạng tìm tin tức vụ án giết người hàng loạt, ngoài ra còn tìm thông tin về vụ tai nạn giao thông thảm khốc xảy ra đường cao tốc, – vụ việc khơi dậy khả năng tiếp xúc với ma quái của , và cả vụ hỏa hoạn ở quán lẩu hôm qua, thậm chí cả kiện nhảy lầu bất ngờ tại dạ tiệc từ thiện. đọc hết các loại tin tức suốt đêm dài đằng đẵng, nhưng tượng ma quái gì xuất , cũng có sinh vật bất minh nào đó đến quấy rầy .



      đập vỡ kính chắn gió ở thành phố ma – con ma đầu tiên Hàn Băng trông thấy – chính là người chết trong vụ tai nạn giao thông ở đường cao tốc. Tại đài truy điệu mạng có hình nạn nhân. Lúc thấy khuôn mặt trẻ tuổi, Hàn Băng thể tránh khỏi đau đầu lần nữa, có điều nó còn nghiêm trọng như trước, còn đau đến mức khiến đánh mất lý trí nữa.



      Theo tin tức đăng lên, nguyên nhân xảy ra tai nạn là chiếc xe vận tải lạc tay lái, đụng phải xe buýt chạy bên làn đường đối diện, cuối cùng gây ra tai nạn giao thông hàng loạt. Chiếc xe buýt kia đứng mũi chịu sào, hơn bốn mươi sinh viên đại học xe ai may mắn sống sót. Có người chết bởi vì cú va chạm mạnh, còn đa số chết bởi cuộc hỏa hoạn và vụ nổ sau đó.



      Có rất nhiều chi tiết mà tin tức mạng nhắc đến. Nhưng Hàn Băng cẩn thận nhớ lại, lúc ở thành phố ma, cảm nhận được ngọn lửa mãnh liệt và khí nổ tung. Mà hành động cầm giày cao gót đập cửa sổ của kia có phải là hành động muốn chạy trốn khi tai nạn giao thông xảy ra hay ?



      Nhưng lúc đó vì muốn tránh né đoạn đường ùn tắc nên mới quyết định qua thành phố ma, cách khá xa đường cao tốc. Nếu như kia muốn để lại di tích gì đó ở dương gian, tại sao phải chọn nơi đó, tại sao phải chọn để nhìn thấy? Ngoài ra, sao lại nhức đầu ngừng? Tại sao lúc đó cũng cảm thấy nỗi sợ hãi cái chết giống vậy?



      Mà hai tuần sau, lúc ở văn phòng xem tin tức, tại sao ký ức này lại được khơi dậy, sau đó lại theo về nhà mình? Khiến nhà mình bắt đầu xảy ra chuyện ma quái chứ?



      Nghe vụ nổ ở quán lẩu làm năm người chết, hai người bị thương nặng và mười bốn người bị thương . Phía cảnh sát phản ứng rất nhanh, dấu vết tội phạm lại ràng, chỉ hơn ngày điều tra sơ bộ được là có người trả thù gây án. Tội phạm tình nghi là người mang theo chất gây nổ với phạm vi ảnh hưởng , đặt ở dưới bàn ăn ở phòng riêng nào đó, kích nổ đúng giờ. Bởi vì phòng riêng của quán lẩu chỉ là sảnh lớn được vây quanh bởi rèm trúc tinh xảo kiểu Trung Quốc nên gây tổn thương đến người vô tội. Người bị trả thù là ông chủ công ty kiến trúc, quanh năm cắt xén, khất nợ tiền lương của cấp dưới, đẩy nhân viên lâm vào cảnh khốn cùng, khiến người trong đó chó cùng rứt giậu, liều chết chung với ông ta.



      Hình của ông chủ kia bị dân mạng vạch lá tìm sâu đăng lên. Lúc Hàn Băng nhìn thấy vừa căm phẫn vừa nhức đầu, cũng chính là gã đàn ông bốc cháy tóm lấy , làm hai cổ tay bị bỏng.



      Lúc sống hại người, chết rồi còn muốn hại tiếp, đáng xấu hổ! Nhưng vì sao lại tìm đến ? Nếu lúc đó người xung quanh quán lẩu rất đông, còn ngồi trong xe cách vành đai xanh, khoảng cách cũng được xem là xa. Tại sao giữa ban ngày lại bị kéo vào gian biết, gặp phải chuyện quái quỷ này, còn thông qua tinh thần làm tổn thương đến thân thể?



      Cuối cùng là vụ nhảy lầu tối hôm qua, lúc đó ai cũng biết người chết là tổng giám đốc tập đoàn Phú Thị. Cảnh sát vẫn chưa chính thức giải thích chuyện này, nhưng mạng tung tin rằng bởi vì ông ta thao túng giá cổ phiếu trái pháp luật, chuyện bại lộ bị điều tra mới sợ tội tự sát.



      Xui xẻo chính là khi ấy có rất nhiều người có mặt, nhưng chỉ có mình bị tấn công sóng não.
      Mizuki thích bài này.

    4. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 8: Mười hai ngày trống rỗng.

      Quái lạ nhất chính là kiện ma nữ áo đỏ.

      Hàn Băng gần như xem là tự mình đâm đầu vào, tuy cuộc gặp trong bệnh viện cũng là trùng hợp.

      Khoảng chừng hơn năm năm trước, khi đó Hàn Băng còn chưa tốt nghiệp đại học. Thành phố B bắt đầu xuất vụ án giết người kỳ lạ. Tất cả người chết đều là những trẻ tuổi mặc đồ đỏ, chết trong tình trạng vô cùng thảm thiết, trước khi chết còn bị ngược đãi, bao gồm cả xâm hại tình dục. Cách thức hung thủ gây án cao siêu, có năng lực phản trinh sát rất mạnh, cho nên manh mối phá án cực ít, vẫn còn bỏ ngỏ chưa thể giải quyết.

      Chuyện này khiến lòng người hoang mang. Có dạo tất cả trẻ đều dám mặc váy đỏ ra đường. Nhưng sau đó hung thủ thay đổi cách thức, lựa chọn con mồi ngẫu nhiên hơn, thời gian và địa điểm lẫn tuổi tác đều bất đồng. Thậm chí xông vào nhà người bị hại, dù người bị hại mặc đồ đỏ hung thủ cũng mua bộ đồ đỏ thay cho họ.

      Vì thế cảnh sát cực kỳ phẫn nộ nhưng lại thể phá án. Hung thủ mang thái độ khiêu khích, hơn nữa, chỉ số thông minh và cảm giác ưu việt về giới tính thầm tỏa ra ác khí khát máu. Có điều, khi cảnh sát giăng thiên la địa võng, thề phải đưa hung thủ ra công lý lại đột nhiên biến mất. Năm năm sau, dân chúng chóng quên đều quên mất chuyện này, bao gồm cả Hàn Băng. Nhưng tháng trước lại có hai áo đỏ bị hại.

      Là vụ án giết người hàng loạt kia sao? Lẽ nào hung thủ lại xuất , vươn bàn tay ác độc ra lần nữa? Hay là có kẻ biến thái bắt chước gây án? Bất kể đáp án thế nào, ma nữ áo đỏ kia sao lại chỉ vào mực kêu rằng: ! Là ! Sau đó lại là: ! Là . Cuối cùng còn kêu cứu ta? Lẽ nào hung thủ là người biết sao? Hay là mục tiêu kế tiếp?


      Tổng kết lại mấy chuyện kỳ lạ gặp phải gần đây, phát ra rằng chúng chẳng hề liên quan đến nhau. Điểm giống nhau duy nhất là có thể cảm ứng được nỗi sợ hãi mãnh liệt của người bị nạn.

      Nhưng vì sao? Từ đến lớn rất bình thường, hề có chỗ nào kỳ lạ khác người. Ngoài ra, tất cả tin tức gây ra cơn đau đầu của đều liên quan đến chết chóc. Mà tất cả người bám theo đều là người chết yểu.

      Có người oan ức, có kẻ đáng chết, có kẻ đáng tội… Nhưng dù thế nào, họ đều ra thảm khốc trong nháy mắt.

      Hàn Băng ngổn ngang trăm mối nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh bình minh lấp ló nơi bầu trời phương đông, ngày mới lại bắt đầu. Mọi người đều mải miết việc của mình, nào ai biết tại nơi tối tăm có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu máu phải chảy và bao nhiêu người phải từ giã cõi đời.

      Hàn Băng tắt máy tính, mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng quyết định lên giường ngủ lát, sau đó đến chỗ sư phụ Tuệ mà bác sĩ Cát giới thiệu xem sao. Dù sao Lý Đạo đóng cửa viết kịch bản, được nghỉ phép, có rất nhiều thời gian để bóc trần nghi vấn này.

      Lòng từ bi ư? nghĩ đến lúc sắp sửa ngủ, chỉ mong ý niệm nhân từ của có thể đổi lại bình an yên ổn của cuộc sống trước đây.



      Hàn Băng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

      “Lên đường đến sân bay chưa?” – Là Lý Đạo.

      “Sân bay?” – Hàn Băng sửng sốt – “Làm gì ạ?”

      nghỉ phép mà. Lẽ nào Lý Đạo muốn tìm nơi yên tĩnh non xanh nước biếc để viết kịch bản sao? Trước kia ông từng làm chuyện này, nhưng ông đâu có với . Vả lại sao ông muốn dẫn theo nơi khác chứ?

      “Con bé này, đừng mất trí nhớ nhé?” – Lý Đạo có vẻ hơi buồn cười – “Lẽ ra được phê chuẩn nghỉ phép, nhưng viết mãi ra, nghe muốn đến khu du lịch núi Triều Phượng nên kiên quyết muốn cùng . Hôm nay phòng khách sạn đặt, vé máy bay cũng mua, lẽ nào muốn đổi ý?”

      Hàn Băng chẳng hiểu mô tê gì, chỉ ấp úng : “ có… nhưng mà…”

      “Đừng có nhưng nhị gì nữa, mau ra khỏi nhà . Hôm nay hơi tắc đường, là cố ý nhắc nhở đó. Có điều đường phải cẩn chút nhé, phải vội đâu. Thời gian còn đủ, chúng ta gặp nhau ở sân bay.”

      Lý Đạo xong lập tức cúp điện thoại. Quả Hàn Băng hiểu gì cả. dằn lòng được ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ đối diện giường, tám giờ hai mươi phút sáng. nhớ lên giường lúc chưa đến sáu giờ, bây giờ mới ngủ có hai tiếng. Đáng lẽ định gặp sư phụ Tuệ , nhưng tại Lý Đạo bảo đến sân bay, muốn du lịch với … Tại sao hoàn toàn có ấn tượng gì hết?

      Ơ, hôm nay là ngày bao nhiêu?

      Hàn Băng vừa định xuống giường, ánh mắt đột nhiên chú ý đến ngày tháng đồng hồ.

      Tại sao là ngày ba tháng bảy? nhớ ràng trước khi ngủ là ngày hai mươi mốt tháng sáu. Sao vừa mới nhắm mắt lại, mở mắt ra thời gian trôi qua mười hay ngày rồi? Lẽ nào đồng hồ bị hỏng sao?

      xuống giường trong hoang mang mà suýt vấp ngã. Cúi đầu nhìn xuống thấy chiếc túi du lịch màu hồng phấn của mình đặt bên giường, đó còn dán đầy hình phim hoạt họa. Mở ra xem thử, bên trong là quần áo, đồ vật tùy thân còn có laptop được sắp xếp gọn gàng.

      xảy ra chuyện gì? Hàn Băng càng hoang mang, thỉnh thoảng còn xen lẫn chút sợ hãi tên.

      cầm điện thoại lên xem, ngày tháng điện thoại cũng là tám giờ hai mươi mấy phút ngày mùng ba tháng bảy. mở máy tính bàn ra, ngày tháng hiển thị đó cũng như vậy, ngoại trừ giờ hơi chậm hơn chút. Rồi ra phòng khách, nhìn thấy tờ báo ngày hai tháng bảy.

      Trời ơi, tại sao lại như vậy? Tại sao bị mất trí nhớ mười hai ngày như vậy chứ?

      Trong cơn khủng hoảng, Hàn Băng trở lại phòng ngủ, phát tủ đầu gường có tấm vé máy bay, là ngày ba tháng bảy, cũng chính là mười giờ ngày hôm nay. Từ nhà đến sân bay mất khoảng chừng tiếng, nếu chín giờ lên đường vừa lúc kịp giờ lên máy bay. Có nghĩa là còn chưa đến bốn mươi phút để rửa mặt và tiện thể nhớ lại xem tột cùng xảy ra chuyện gì.

      máy móc rửa mặt thay quần áo, chải suông mái tóc dài, nhưng tâm trạng vẫn rối như tơ vò. Bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho chị Tôn, hỏi bóng hỏi gió biết được Lý Đạo ra khỏi nhà, đây hoàn toàn phải là chuyện đùa.

      Ngủ mười hai ngày sao? đúng, cơ thể mình tự mình biết, tại tinh lực dồi dào, phải là trạng thái sau khi ngủ mê man nhiều ngày. Có điều tại sao nhớ nổi chuyện trong mười hai ngày qua? Và cả kế hoạch du lịch, nhớ được là mình muốn núi Triều Phượng. thực tế, thậm chí biết đó là đâu, vé máy bay ghi thành phố H.

      Còn nữa, nếu như ngủ mười hai ngày, tại sao lại có báo ngày hôm qua? Vừa nãy lúc mở máy tính bàn ra, còn phát trong đó có tập văn bản ngày tháng bảy, bên trong ghi đầy đủ kế hoạch du lịch ở núi Triều Phượng.

      Hàn Băng lại đau đầu.

      phải cơn đau như lúc gặp phải chuyện ma quái, chỉ cảm thấy choáng váng. có cách nào, đành phải ra khỏi nhà trước, định đến sân bay rồi tính. gặp Lý Đạo ở chỗ đổi vé máy bay và ký gửi hành lý.

      “Sắc mặt tệ, xem ra cũng rất mong đợi chuyến du lịch này nhỉ.” – Lý Đạo cười – “Hèn chi muốn đến chỗ này như vậy, quanh quẩn ở nhà lấy đâu ra ý tưởng, mà cũng chưa từng đến núi Triều Phượng bao giờ.”

      “Sao em lại muốn đến?” – Hàn Băng hỏi đầu đuôi.

      “Sao lại hỏi ?” – Lý Đạo nhìn Hàn Băng với vẻ bất ngờ – “Lúc đó tình trạng ổn, là gặp sư phụ Tuệ , đề nghị tìm nơi non xanh nước biếc nghỉ ngơi thư giãn, chính là núi Triều Phượng đó. Sau đó rất hăng hái chuẩn bị, nào là khách sạn, vé máy bay, taxi đưa đón, tất cả đều do đặt hết. Hừ, con bé này, còn chịu dẫn , kiên quyết đòi còn tỏ vẻ rất miễn cưỡng. Cho đến khi cam đoan can thiệp vào chuyện của nhau…”

      Chắc chắn có chuyện Lý Đạo lừa gạt . Điều này Hàn Băng vô cùng tin tưởng.

      Nhưng tại sao lại chẳng hề nhớ gì hết? tại rất hoài nghi những việc ma quái kia làm hỏng đầu óc , khiến mất trí nhớ ngắn hạn. ra chẳng cần hoảng loạn, yên tâm du lịch là được. Nhưng rất sợ có chuyện khủng khiếp gì đó xảy ra trong mười hai ngày trống rỗng này, mà lại mù tịt biết có thể đâm đầu vào đại họa.

      “Em đột nhiên cảm thấy chỗ đó ổn. Hay là chúng ta đổi nơi khác ? Hawaii tốt hơn, em luôn muốn đến đó.”

      Hàn Băng bừa, coi như là khá nhanh trí. Nhưng lại cảm giác lời này luôn luôn ở sâu trong tâm trí , chẳng qua chỉ thốt ra trong lúc vô tình mà thôi.

      “Địa điểm du lịch nổi tiếng đó quá đông người, càng làm bí ý tưởng. Đừng quên bộ phim tiếp theo của là phim kinh dị, muốn tìm nơi đẹp đẽ yên tĩnh vả lại ít người biết, tốt nhất là gặp phải chuyện kỳ lạ.” – Lý Đạo hơi bối rối với thái độ của Hàn Băng – “ sao vậy? Bình thường làm việc cũng đâu thay đổi chủ ý đột ngột thế chứ.”

      “Chỉ là… giác quan thứ sáu thôi.”

      Hàn Băng biết thế nào, nhưng mặt mang theo vẻ thỉnh cầu. Bởi vì loáng thoáng cảm thấy vô cùng thích cuộc du lịch sắp tới, thậm chí tại còn nảy sinh ý niệm kháng cự mãnh liệt trong lòng.

      Lý Đạo luôn đối xử với rất tốt, giống như người thân. Lúc này thấy muốn, dù là khó hiểu nhưng ông ép buộc, vỗ vai Hàn Băng : “Nếu như muốn cũng sao, mình vậy. Dù sao tất cả đều được sắp xếp xong xuôi, vả lại cũng rất mong đợi chuyến này. làm thị thực xin Hawaii , tổn thất vé máy bay bù cho .”

      Trong thoáng chốc Hàn Băng khó xử. biết khi Lý Đạo quyết định rất khó thay đổi, huống chi lại nguyên do. Nhưng mà có thể để cho mình Lý Đạo, người giống như cha mình, đến nơi sao? Ông luôn quan tâm như vậy, ân tình này còn chưa ràng ư? Mà nếu cảm thấy bất an, chừng xảy ra chuyện hay nào đó.

      thể thẳng là giờ mất trí nhớ tạm thời, cũng thể ra từ sau khi qua thành phố ma thường gặp phải chuyện kỳ lạ. Bởi vì như vậy, chẳng những Lý Đạo theo chủ nghĩa vô thần tin, còn coi đây là tư liệu sống, đưa vào nội dung kịch bản bộ phim ma quái của ông. Hơn nữa, càng khiến ông mong ngóng đến núi Triều Phượng, bởi vì điều khó hiểu đó khơi dậy niềm kích thích trong ông. Cho nên thuyết phục được Lý Đạo hủy chuyến du lịch lần này, nhưng thể bỏ mặc ông mà màng tới.

      Như vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, cứ . Nếu như nó muốn cuốn vào, có giãy dụa nữa cũng phí công, chi bằng cứ chờ khoảnh khắc .

      “May là dẫn chị Tôn và Tiểu Mễ chung, nếu Tiểu Mễ cười em giữ lời.” – Hàn Băng buông bỏ nỗi bất an và nghi ngờ trong lòng, nặn ra nụ cười – “ ra là em mắc chứng sợ máy bay nên kiếm cớ thôi. Em vẫn với đến núi Triều Phượng. Vả lại, em trong kì nghỉ phép, muốn em làm việc là phải trả phí làm thêm nhé.”

      “Thảo nào luôn thích lái xe chạy khắp nơi, hóa ra là sợ máy bay.” – Lý Đạo có chút dở khóc dở cười – “Yên tâm , tại máy bay rất an toàn, tỷ lệ xảy ra tai nạn thấp hơn xe cộ nhiều. Còn nữa, chỉ cần đặt cơm cho ngày ba bữa, những thời gian khác cần để ý đến , cứ chơi mình . cũng biết đó, lúc viết kịch bản để ý gì đến xung quanh hết.”

      Hàn Băng cười gật đầu, nhưng Lý Đạo nhắc đến tai nạn xe cộ khiến đột nhiên nhớ đến đập cửa kính kia. Kỳ lạ, đầu đau. Tuy nhiên đợi suy nghĩ chuyện gì xảy ra, nhân viên bắt đầu kiểm tra vé máy bay rồi.

      thôi.”

      Hàn Băng thầm hít vào hơi lấy can đảm, đứng xếp hàng với Lý Đạo ra máy bay, về con đường còn chưa biết phía trước, nơi mà chưa từng nghe đến. hề chú ý, Xuân Thất thiếu mang vẻ mặt phức tạp, lặng lẽ xuất ở cuối hàng, hơn nữa vẫn luôn chú ý tới . Sau đó cũng lên lên máy bay, tuy chung khoang hạng nhất, nhưng bởi vì vị trí ở phía trước nên Hàn Băng hoàn toàn thấy .
      Mizuki thích bài này.

    5. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 9: mạch.

      Bay sáu giờ, lúc đến nơi là năm giờ chiều. Bởi vì khu này chưa phát triển du lịch, xem như mới khai phá, cho nên giao thông gì đó hề thuận tiện. May mà nghe … trước đó Hàn Băng đặt taxi đến sân bay đón.

      Có điều tình hình giao thông tuy tệ, nhưng chất lượng xe lại rất kém, cứ như tự lắp ráp, kẽo kẹt như sắp gãy lìa vậy. Nhưng ở nơi kiểu này có xe tốt lắm rồi. Nếu sân bay cách khu du lịch xa như vậy, lại có tuyến xe buýt sân bay làm sao họ vượt qua được quãng đường mấy chục dặm này đây?

      “Sao các người lại ở chỗ đó?” – Tài xế taxi vừa lái xe vừa cau mày hỏi.

      “Có vấn đề gì à?” – Hàn Băng hỏi, trong lòng cũng nghi ngờ. Bởi vì nhớ nổi mình đặt khách sạn gì, cho nên thăm dò bằng cách hỏi khách sáo này.

      “Có lẽ dân bản xứ các cảm thấy tên khách sạn này là điềm xấu đúng ?” – Tài xế còn chưa lên tiếng, Lý Đạo cười – “Khách sạn Hoàng Tuyền. Ngược lại tôi cảm thấy cái tên này có điểm đặc sắc, rất thích đó chứ.”


      “Ôi, người từ xa đến đúng là thiếu hiểu biết, vậy còn to gan.” – Tài xế kia là người thẳng thắn, chuyện nghe chẳng lọt tai chút nào.

      May mà Lý Đạo để bụng, nhưng trong lòng Hàn Băng như nổi sóng lớn.

      Khách sạn Hoàng Tuyền, cái tên vớ vẩn gì vậy chứ?! Sao lúc trước lại đặt khách sạn này, điên rồi sao? Tuy mê tín nhưng phải là người chẳng kiêng kị gì như Lý Đạo.

      Trong lòng suy nghĩ nhưng ngoài miệng lại : “Tôi cũng tò mò, hiểu tại sao chủ khách sạn lại đặt cái tên này cho sản nghiệp của mình, phải rất ảnh hưởng đến lượng khách ở sao?”

      Lúc ở máy bay, xem tạp chí du lịch biết được khách sạn quốc tế tại khu du lịch thành phố H còn trong quá trình xây dựng, nghĩ rằng chắc là đặt chỗ tại nhà dân, khách sạn gia đình hoặc là khách sạn mà dân bản xứ xây dựng.

      “Khách sạn Hoàng Tuyền là khách sạn duy nhất được xây núi của chúng tôi. Bởi vì gần đó có thác nước, lúc mặt trời mọc vào sáng sớm hay lúc mặt trời lặn, ánh sáng chiếu vào làm thác nước toát lên màu vàng óng ánh. Cho nên dân bản xứ chúng tôi gọi nó là suối Hoàng Kim.” – Tài xế thở dài – “Phong cảnh chỗ đó đẹp vô cùng, nhưng ai biết sau khi mua khách sạn, ông giàu có kia lại sửa thành cái tên vớ vẫn đó chứ.”

      “Có điều chỉ là tên thôi mà.” – Hàn Băng tiếp tục lời khách sáo.

      “Quý này biết rồi, khách sạn đó vốn có vấn đề, lại thêm cái tên như thế, là… Nếu phải hai người cho tôi nhiều tiền tôi chẳng muốn chạy chuyến này đâu. Bây giờ là mùa hè, ngày dài, nếu trả bao nhiêu tiền tôi cũng chở, lúc quay về trời tối đen, rất nguy hiểm.”

      “Ồ, có vấn đề gì ư?” – Lý Đạo vừa nghe có chuyện kỳ lạ liền lập tức hào hứng hẳn lên: “Kể nghe thử xem.”

      “Chuyện này à…” – Tài xế xem chừng muốn .

      “Có phải quen biết với nhà ai làm khách sạn, cho nên dọa chúng tôi sợ để chúng tôi chuyển sang khách sạn quen phải ?” – Hàn Băng chọn cách khích tướng tài xế chất phác và vô cùng thẳng tính này.

      “Tôi đâu phải là người như vậy.” – Quả nhiên tài xế hơi tức giận biện bạch – “Hai người là người ngoài nên biết, lúc xây khách sạn Hoàng Tuyền xem phong thủy, may xây lên mạch của núi Triều Phượng.”

      mạch?” – Lý Đạo càng thêm hứng khởi.

      “Đúng vậy đó, đỉnh núi này vốn hướng về phía mặt trời, nếu làm sao thác nước tản ra sắc màu vàng óng được? Nhưng địa mạch dưới đất lại là cực . Nghe chỗ đó chỉ có hòa thượng và đạo sĩ mới có thể ở, người bình thường vào đó, xui xẻo, nặng mất mạng.” – Tài xế như .

      “Vậy tại sao còn xây khách sạn ở đó?” – Hàn Băng nghi ngờ hỏi.

      “Trước kia tất cả mọi người đều hiểu chuyện này, thôn làng núi thấy vùng đất đó bằng phẳng, phong cảnh lại đẹp, nên góp vốn xây khách sạn. Sau đó có thầy phong thủy nổi tiếng ở địa phương chúng tôi trở về từ nước ngoài. đến chuyện này, thôn làng kia có hối hận cũng muộn. May là có ông giàu có ở thành phố lớn chạy đến, mua lại khách sạn kia, tương lai chỗ chúng tôi được khai phá, khách du lịch nhất định đông. Nhân khí vượng khí gì đó cũng bị xua sạch thôi. phải dân bản xứ bọn tôi xấu tính cho ông ta biết, là ông ta cố ý muốn mua, còn chi rất nhiều tiền giật sập khách sạn cũ xây lại. Lúc trước chẳng qua chỉ là tòa nhà hai lầu bình thường, nhưng tại rất hoành tráng nhé. Ông ta còn thu xếp người ở làng núi dọn xuống chân núi, muốn khách du lịch lên núi chỉ có thể ở khách sạn của ông ta, thể ở nhà dân trong làng, quản lý khá nghiêm ngặt. Nghe ông nhà giàu đó đặt tên khách sạn này theo bài thơ, thượng cùng cái gì cái gì đấy hạ hoàng tuyền (1), có thể thu hút tình nhân.”

      (1) câu trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị


      “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền

      Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến”


      Tản Đà dịch:


      “Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền

      Dưới tìm khắp mơ huyền thấy chi! “

      “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền” – Hàn Băng rất tò mò với người coi tiền như cỏ rác này – “Vậy ông nhà giàu đó là ai vậy?”

      “Chuyện này tôi biết, người ta là nhân vật lớn làm sao mà dân đen chúng tôi có thể thấy được? Nếu muốn hỏi thăm chỉ có thể đến làng dưới chân núi, tìm thôn trưởng hỏi thôi.”

      Trong giọng châm chọc của tài xế mang theo đồng cảm, có thể thấy được ta là người rất lương thiện.

      “Hàn Băng, sao lại đặt nơi này?” – Lý Đạo hỏi.

      “Nhất định là xem mạng rồi đúng ?” – Tài xế chen miệng vào – “Cục du lịch chúng tôi tạo trang web để quảng cáo, đăng phong thổ tập tục của người dân chúng tôi, hướng dẫn du lịch và cả đặt khách sạn, đặt xe, đặt hướng dẫn viên du lịch bản địa, toàn bộ đều có đủ. Có điều tiếng tăm của khách sạn Hoàng Tuyền tốt, mấy năm qua ai đến ở, nằm ở tít trang thứ hai trăm, là khó cho phải lật từng trang như vậy. Tôi này, đừng trách ấy, người biết có tội, cứ coi như ấy bị mắc lừa. Hay là với đổi lại nhà nghỉ của người dân địa phương ở đèo , sạch , phục vụ lại tốt. phải là tôi lừa các người đến đó rồi lấy tiền hoa hồng đâu, cũng vì các người thôi.” – ta sợ bị hiểu lầm nên vội vàng bổ sung.

      ra ta đúng là hiểu lầm ý của Lý Đạo. Lý Đạo hỏi như vậy phải trách Hàn Băng đặt chỗ quái gở, mà là khen . Ông là người sinh ra để làm phim, niềm thích phim ảnh vượt tất cả. Nếu ngủ ở nghĩa địa có thể khiến ông nảy sinh ý tưởng cho bộ phim kinh dị nhất định ông lập tức vác chăn đệm ngay.

      “Cảm ơn , nhưng đặt rồi thể lấy tiền lại được, cứ xem thử thế nào.” – Trong lòng Hàn Băng hơi hãi, nhưng thấy vẻ mặt hưng phấn lại mong đợi của Lý Đạo nên vậy – “Vả lại trong khách sạn chắc chắn cũng có người phục vụ đúng ? Lẽ nào bọn họ cũng là hòa thượng hay đạo sĩ à? Bọn họ sao người khác cũng sao.”

      “Này, lúc đặt khách sạn xem kỹ ư?” – Tài xế kia thoáng nhìn Hàn Băng qua kính chiếu hậu – “Nơi đó ngoại trừ ông Trương khuân vác, cứ cách vài ngày đến quét dọn hoặc vác ít đồ lên làm gì có người phục vụ? Trước kia tôi xem web phải họ chỉ chuẩn bị thức ăn và củi lửa, còn lại khách phải tự thu xếp và tự phục vụ sao? này qua loa quá, giá phòng ở đó đắt chết được, nghiên cứu cẩn thận đặt rồi à? Còn nữa, khách sạn Hoàng Tuyền được xây vách núi dựng đứng, muốn lên chỉ có thể ngồi xe cáp hoặc leo vách đá. Nếu các người ở đó lâu, đồ ăn đồ uống hoàn toàn dựa vào ông Trương vác lên, phí vận chuyển cũng rẻ đâu.”

      sao, sao, phong cảnh đẹp là quan trọng nhất.”

      Lý Đạo vô cùng hứng thú , nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này xe chạy được tiếng, sắp sửa đến chân núi Triều Phượng rồi.

      Hàn Băng biết sau khi sắc trời tối xuống, Lý Đạo mắc chứng quáng gà này giống như người mù, hoàn toàn phải dựa vào dìu dắt. hơi hối hận, nếu ban đầu là sắp xếp tất cả cần phải ở dưới chân núi buổi tối, ban ngày mới lên núi. Cũng thể thay đổi thời gian bay, bởi vì chỉ có chuyến duy nhất thôi.

      “Phong cảnh đương nhiên rất đẹp, hai người đến cũng đúng dịp, vào mùa mưa, nước thác dồi dào. Người dân chúng tôi thấy đẹp vô cùng. Có điều hai người vẫn phải cẩn thận.” – Tài xế khuyên được hai vị khách cố chấp, có chút lo lắng – “Năm ngoái cũng có vài người khách ở tại khách sạn Hoàng Tuyền, nhưng kết quả có hai khách nữ mất tích, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra, vụ án vẫn chưa được giải quyết. Có người bên kia sườn núi cao chót vót, trơn trượt bám tay được, hướng gió hỗn loạn, có thể là lúc lên núi bị rơi xuống rồi. Nhưng cánh rừng bên dưới núi Triều Phượng quá dày đặc, thể tìm được. Có điều người dân bản xứ chúng tôi đều cảm thấy e rằng là chuyện sạch .”

      “Cảm ơn, tốt.” – Hàn Băng tự đáy lòng – “Tôi đánh giá năm sao mạng cho .”

      Nếu đặt khách sạn ở mạng, lại tìm công ty du lịch hoặc hướng dẫn viên địa phương tài xế nhất định cũng đặt ở mạng rồi. Quả nhiên tài xế kia vui mừng gật đầu. Thấy sắp đến trạm xe cáp ở đèo, tài xế dừng xe lại ven đường, lấy tấm danh thiếp từ túi áo.

      “Đây là số điện thoại bàn và số di động của tôi, hai người cầm lấy . núi sóng điện thoại tốt lắm, nhưng mà nếu hai người gặp chuyện gì đó, tìm được người cầu cứu hãy gọi điện cho tôi, tôi nghĩ cách.”

      Tài xế này chuyện rất khó nghe, người hay xét nét sợ rằng cảm thấy may mắn. Nhưng tâm địa ta tốt vô cùng, cho nên Lý Đạo và Hàn Băng cũng so đo, ngược lại còn chân thành cảm ơn.

      Xuống xe, tạm biệt tài xế, đầu tiên Hàn Băng sắp xếp cho Lý Đạo ngồi xuống ghế đá, sau đó mình chạy đến cửa mua vé. Bởi vì mùa hè, ngày dài đêm ngắn, cho nên thời gian xe cáp ngưng hoạt động là sáu rưỡi, họ vừa kịp chuyến cuối cùng.

      “Tôi muốn mua vé.” – Đến chỗ mua vé, Hàn Băng lấy tiền ra.

      mua xong rồi.” – Nhưng nửa đường lại có cánh tay ngăn lại. Ngẩng đầu nhìn lên, khỏi giật mình.

      “Xuân tổng. Sao lại ở đây?” – Đầu tiên Hàn Băng kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ.

      Vẻ mặt Xuân Thất thiếu rất đặc sắc, dường như bất ngờ, lại rất bối rối, rất khó hiểu, ngơ ngác nhìn Hàn Băng vài lần mới từ từ : “Em giận nữa hả?”

      “Sao em lại phải giận Xuân tổng?” – Hàn Băng cười – “Núi Triều Phượng cũng đâu phải nhà em, em đến được lẽ nào Xuân tổng đến được sao? Cho dù là nhà em cũng hoan nghênh Xuân tổng đến chơi mà.”

      Xuân Thất thiếu có vẻ nghi ngờ hơn nữa: “Hình như em vui mừng.”

      Hàn Băng cười cười, gì.

      thực tế, quả vui mừng. sai, thích con người của Xuân Thất, cũng đề phòng đến gần. Nhưng xe nghe thấy loạt chuyện tài xế kia kể, trong lòng hơi rờn rợn. Đặc biệt là Lý Đạo có bệnh quáng gà rất nghiêm trọng, khi trời tối chẳng thấy được gì hết. Nếu quả có vấn đề gì… rất sợ.

      Nhưng bây giờ khác, dù sao Xuân Thất là người đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông phong độ, thô tục. Có ở bên cạnh, cũng bớt lo lắng phần nào.

      Có điều nghĩ lại, chuyện Xuân Thất xuất ở đây quả rất kỳ lạ. đuổi theo đến đây à? Chuyện này là sao? Theo đuổi, hay là chỉ cảm thấy thú vị?

      đoán nổi thái độ của Xuân Thất. Hơn nữa, tại sao Xuân Thất lại có vẻ mặt kia? Lẽ nào trong mười hai ngày mất trí nhớ, giữa và Xuân Thất xảy ra chuyện gì sao? Là tốt hay là xấu?

      Nhưng đương lúc nghi ngờ, nhìn lại Xuân Thất thiếu, khẽ cười : “ xin lỗi, nhưng sớm muộn gì em cũng hiểu . Đừng chuyện này nữa, chúng ta lên núi trước . Trễ chút nữa là để lỡ chuyến cáp treo cuối cùng đó.”

      Hàn Băng gật gật đầu, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ, dìu Lý Đạo vào lối . Túi lớn túi hành lý của họ do Xuân Thất và nhân viên giúp đỡ chuyển lên xe cáp.
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :