1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách sạn hoàng tuyền - Liễu Ám Hoa Minh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 7: Thương xót dịu dàng.


      Cảnh vật mơ hồ trước mắt dần ràng.

      Trong khoảnh khắc Hàn Băng nhìn khuôn mặt Xuân Thất thiếu, lại thở dài nhắm mắt lại.

      tự với mình là bao giờ nghĩ đến , cũng bao giờ trông chờ vào nữa, tại sao lại xuất ảo giác này chứ? Nhưng khoan , tại sao ảo giác này lại chân như vậy? từng thử nghiệm lúc rèn luyện dị năng của mình, bất kể ảo cảnh chân cỡ nào, cảm giác da thịt luôn luôn có sơ hở. Nhưng tại... nhiệt độ, mùi hương đàn ông, nhịp tim ràng như thế, điều này ...

      Hàn Băng đột nhiên ngồi bật dậy, đúng lúc Xuân Thất thiếu cúi đầu nhìn . Đỉnh đầu bất chợt đụng vào cằm Xuân Thất thiếu, hai người đều kêu đau. Hàn Băng còn đỡ, đầu lưỡi Xuân Thất thiếu bị cắn bật cả máu.

      Chuyện ngoài ý muốn này tạm thời xoa dịu lúng túng giữa hai người. Nhìn khóe môi Xuân Thất thiếu rướm máu, Hàn Băng kiềm nén nỗi kích động muốn tiến đến hỏi thăm thương tích của , mà chỉ hỏi câu khô khốc: “Sao lại đến đây?”

      Tuy nhiên Xuân Thất thiếu vẫn chưa trả lời giật nẩy người. Nhìn quanh quẩn cảnh tượng quen thuộc nhưng muốn gặp lại, hoảng sợ hỏi: “Nơi đây là đâu? Lẽ nào là... khách sạn Hoàng Tuyền.”

      vừa vừa lao ra cửa, đứng hành lang vòng tròn kia. Kiến trúc giếng trời hình bát giác im ắng, trái tim Hàn Băng bất giác chìm vào nơi sâu thẳm của bóng tối.

      Tại sao lại trở về khách sạn thần bí đáng sợ này?!

      “Trời ạ, đến cùng xảy ra chuyện gì?” - thầm tự hỏi.

      “Em có ấn tượng gì sao?” - Xuân Thất thiếu theo phía sau , nhíu nhíu mày - “ như vậy, từ lúc em mất tích đến giờ vẫn ở trong trạng thái mê man à?”

      “Tôi có ngủ.” - Hàn Băng ngỡ ngàng lắc đầu - “Tôi chỉ là... chỉ là” - cách nào miêu tả cảm giác vô tri vô giác rơi vào bóng tối này - “Tôi chỉ nhắm mắt chút thôi.”

      “Trước khi em nhắm mắt là ngày nào?”

      Hàn Băng thoáng nhớ lại, hơi thất thần ngày.

      “Điện thoại di động của em còn ?” - Xuân Thất thiếu nhắc nhở.

      Hàn Băng lập tức hiểu ngay. Điện thoại di động đến đây có tín hiệu, nhưng ít ra vẫn còn biểu ngày giờ, thỉnh thoảng cũng có thể chiếu sáng. Có điều khi nhìn thấy dãy số kia, quả thể nào tin nổi.

      Ba ngày rồi.

      Lần cuối mà ý thức còn tỉnh táo là ở căn biệt thự kiểu Tây cổ kính thuộc khu tô giới Đức ở thành phố T, khi mở mắt ra thế mà trở lại khách sạn Hoàng Tuyền. Khoảng thời gian ở giữa vẫn hôn mê bất tỉnh hay là lại mất trí nhớ nữa?

      đau khổ ôm lấy đầu, có chút chịu nổi. vẫn muốn đối mặt với tất cả bằng lòng từ bi, nhưng ông trời có từ bi với ? chỉ là bình thường, muốn có cuộc sống bình thường. Lúc năng lực kia đến, ai từng hỏi có chịu tiếp nhận nó hay cả.

      “Hàn Băng.” - Xuân Thất thiếu nhìn Hàn Băng đột nhiên run rẩy, vỗ vai .

      Nhưng Hàn Băng cất bước lui lại, hất tay Xuân Thất thiếu ra: “Cách xa tôi chút. Tôi muốn nhìn thấy .”

      Xuân Thất thiếu ngờ Hàn Băng phản ứng kịch liệt như vậy, nhất thời sửng sốt. Thấy Hàn Băng muốn chạy xuống dưới lầu, vẻ mặt hoảng hốt và lý trí, quyết đoán kịp thời, kéo Hàn Băng lại, vác lên vai, trở về phòng, ném thẳng lên giường.

      “Em bình tĩnh chút.”

      “Tôi có.” - Hàn Băng vốn luôn ôn hòa và bình thản lần đầu tiên ngang ngạnh như vậy, khiến lòng Xuân Thất thiếu xé toang đau đớn.

      Nếu tất cả cục diện đều do cha bày bố, nhất quyết để Hàn Băng trở thành vật hi sinh. chợt nhớ đến ca khúc “Thương xót dịu dàng”, tại cảm xúc đó khuấy động trong ngực , vừa đau khổ vừa mềm lòng lại thể làm gì. Muốn ôm nhưng cơ thể căng cứng thể cử động, ngay cả tiếng cũng bất giác thấp xuống, mang theo chút khổ sở.

      “Cố chịu rồi tốt thôi.” - nhìn chăm chú vào mắt - “ cam đoan cho em kết quả và cho chuyện thần bí này, cho khách sạn Hoàng Tuyền này giao đãi thỏa đáng!”

      muốn làm gì?” - Hàn Băng nhạt nhòa nước mắt, biết do tức giận, sợ hãi hay là tuyệt vọng gây ra.

      “Tin tưởng !”

      “Tôi cách nào tin tưởng cả.”

      Câu trả lời thẳng thắn của Hàn Băng khiến Xuân Thất thiếu lại thoáng sửng sốt, ngay sau đó cười khổ : “Giữa chúng ta có hiểu lầm, em cảm thấy xấu xa, lừa dối em. Đối với chuyện này, giải thích, bởi vì quả vẫn có điều dối gạt em, nhưng phải về tình cảm. Tuy nhiên, hai lần trước chúng ta ở đây, bên cạnh luôn luôn có những người khác. Có Lý Đạo, có hòa thượng Đàm, thậm chí có hai hung thủ là Diêu Thanh Dương và chị Ngô. Nhưng hôm nay, thậm chí mấy ngày nay, em chỉ có mình , cũng chỉ có mình em. Cho nên chúng ta phải nương tựa lẫn nhau, nếu ai cũng thể cam đoan có thể sống sót ra ngoài. Hiểu ? Hàn Băng, em có thể tiếp tục hiểu lầm , hoặc hận , nhưng lúc này thể rời khỏi nữa!” - Căn phòng trống trải vang vọng tiếng khe khẽ của Xuân Thất thiếu, lời mạnh mẽ hiển kiên quyết khôn tả xiết.

      Hàn Băng phải loại người có tính tình dễ xúc động, chẳng qua phải chịu kích thích và biến hóa xảy ra quá đột ngột, nhất thời mất khống chế thôi. Hơi bình tĩnh lại chút, liền hiểu được Xuân Thất thiếu rất đúng. Bất kể muốn trốn tránh , trốn tránh nỗi tự ái bị tổn thương của mình đến cỡ nào, nhưng vẫn là . tại họ phải liên thủ.

      “Được.” - hít sâu vài hơi, buộc mình lý trí lại, cố gật đầu - “Nhưng mà bây giờ mọi chuyện là sao?”

      Xuân Thất thiếu nhìn ánh hừng đông ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy áp lực u ám của chính khách sạn Hoàng Tuyền từ từ yếu bớt, lắc đầu : “ biết. cảm thấy chúng ta nên xuống lầu trước, xem thử cửa khách sạn Hoàng Tuyền có phải lại bị phong tỏa . Tuy cảm thấy khả năng còn có thể tự do ra vào lớn, nhưng phải nhìn thử mới hết hi vọng.”

      “Nếu như lại ra được sao?” - Hàn Băng rùng mình hỏi.

      “Vậy chúng ta ăn chút gì trước, sau đó kể cho nhau nghe chuyện của mình, so sánh thử, chừng có thể tìm ra đầu mối.”

      Hàn Băng hôn mê ba ngày, nhất định đói bụng lắm rồi. Mà cũng chẳng cơm nước gì kể từ tối hôm qua cả. May mà lúc đến là nửa đêm, bây giờ là ban ngày, có khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

      Hàn Băng đồng ý kế hoạch của , hai người xuống lầu. Khiến họ bất ngờ chính là quả cửa sổ của khách sạn thể mở, nhưng bị khóa kín từ bên ngoài, chẳng hề có pháp thuật hay là lực lượng thần bí gì cả. Lúc này Xuân Thất thiếu chỉ hận cha vì đảm bảo an toàn nên thiết kế nơi này hùng tráng như thế, nếu như người khóa cửa sổ chủ động mở ra, có dùng bạo lực cũng mở ra được.

      Huống chi, lúc này phải mùa du lịch thịnh vượng. Nếu mấy ngày có ai đến đây, cũng có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của họ.

      “Là người làm sao?” - Hàn Băng nghi ngờ.

      Xuân Thất thiếu nhún vai: “Ai biết? điều tra rồi, cửa sổ ở đây đều được điều khiển bằng hệ thống máy vi tính, chỉ cần biết mật mã, là có thể điều khiển từ xa khóa chặt lại. Nghe tại ngay cả ma cũng biết lên mạng, cho nên chắc được là ai giam chúng ta. Vả lại, đừng hi vọng ông Trương khuân vác đến cứu chúng ta, chỉ lúc có khách mới mở lệnh cấm từ máy vi tính, cửa sổ mới có thể mở ra tự do, hoặc là nhập mật mã và vân tay mở khóa cửa từ bên ngoài thôi. Nhưng nếu có khách, ông Trương được báo trước.”

      như vậy, ai biết chúng ta vào đây sao?”

      “Đúng vậy.”

      tiên tiến.”

      sai, có tiền mà, đốt thôi.”

      “Vậy đánh bể cửa kính sao?” - Hàn Băng đột phá ý tưởng - “Hai lần trước là chúng ta rơi vào ảo giác, chỉ cảm thấy thể đến gần cửa sổ. tại khác, chúng ta tỉnh táo, đúng... ?”

      vừa vừa véo mình cái, đau quá!

      “Kính được chế tạo đặc thù.” - Xuân Thất thiếu bất đắc dĩ - “Trong kính có sợi kim loại, sức lực bốn trăm ký trở lên mới có thể đánh vỡ, hơn nữa còn phải tập trung sức vào điểm. Đáng tiếc phải đại lực sĩ, cũng có dụng cụ thích hợp.” - nhìn Hàn Băng, chuyển đề tài, “Vả lại em chịu rời vậy thôi sao? Nếu như tìm ra chân tướng, khó bảo đảm sau này xảy ra chuyện nguy hiểm hơn.”

      “Tôi sợ.” - Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Hàn Băng cất lời.

      cũng sợ, nhưng tín điều của đời là: làm chuyện vô dụng. tại nếu sợ hãi chẳng thể làm gì cả, nghĩ cách giải được câu đố mới có đường sống.” - ngẩng đầu nhìn mái vòm khách sạn - “ cảm thấy hai lần trước chúng ta đến đây, chuyện xảy ra đều là tình cờ. Nhưng lần này khác.”

      “Khác chỗ nào?”

      được.” - Vào lúc này Xuân Thất thiếu còn cười được - “Có lẽ là cảm giác có người tác động, chứ phải khách sạn thần bí này muốn chúng ta làm gì, cho nên cảm thấy lần này chắc chắn có đáp án.”

      Hàn Băng im lặng.

      biết ra được, bắt đầu cảm thấy đói bụng cồn cào và khát khô cả cổ, dứt khoát nhiều lời, lập tức xuống bếp tìm thức ăn. Khác với trước kia, trong nhà bếp có thức ăn gì. Tìm rất lâu chỉ tìm thấy mì ăn liền ở trong góc, biết hết hạn hay chưa. theo góc độ này, quả nhiên nhân viên quản lý khách sạn - ông Trương khuân vác - cũng biết có người vào ở. Nếu , họ chuẩn bị đồ ăn, để khách tự nấu rồi. May mà đường ống dẫn nước ở đây khóa.

      Hàn Băng nấu mì của mình, ngồi bên ăn chẳng có mùi vị gì. Trái lại Xuân Thất thiếu ăn rất ngon lành, nấu ba gói mì cộng thêm quả trứng gà biết ở đâu ra, loáng cái ăn hết.

      Sau đó hai người đến đại sảnh, trao đổi tin tức cho nhau. Hàn Băng kể hết giấc mộng kỳ lạ mấy ngày nay cùng với chuyện gặp hòa thượng Đàm, phát ra trong mơ kia là bà tổ của ta. Đến cuối cùng và hòa thượng Đàm đến thành phố T công tác, gặp phải chuyện đáng sợ trong biệt thự.

      Xuân Thất thiếu nghe vô cùng tỉ mỉ, thậm chí bảo liên tục lại ba bốn lần, đến chỗ mấu chốt còn hỏi hỏi lại, bỏ qua bất cứ chi tiết cỏn con nào, khiến Hàn Băng đột nhiên ý thức được chuyện.

      biết trăm năm trước này à?” - hỏi.

      Xuân Thất thiếu lắc đầu: “ biết, nhưng từng thấy bức tranh của ta ở gác mái biệt thự nhà , nếu giống miêu tả của em đúng là người. Có điều, lúc trước chưa từng thấy bức tranh kia, rất chắc chắn, cao lắm là mới mua thêm trong nửa năm nay thôi.”

      Xuân Thất thiếu cũng chi tiết chuyện quái gở mình gặp phải: “ này nhiều lần xuất , em cảm thấy kỳ lạ sao?”

      “Có chứ.” - Hàn Băng gật đầu - “Còn dây đến hòa thượng Đàm.”

      “Đúng vậy đó, hòa thượng Đàm.” - Xuân Thất thiếu híp mắt lại.

      Hàn Băng bối rối: “Sao vậy?”

      “Hòa thượng Đàm có vấn đề.”

      “Tại sao như vậy?”
      Mizuki thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 8: Là ta sao?


      “Em nghĩ . Em vô duyên vô cớ mất tích, nếu như phải trong lòng ta có mưu đồ, khoan hãy đến chuyện báo cảnh sát, ít nhất ta nghĩ hết cách báo cho hoặc là Lý Đạo biết. Trong tay ta có số điện thoại cá nhân của và Lý Đạo. Nhưng tròn ba ngày rồi, ta làm như vậy. Ngược lại kẻ bắt em đưa thư và cả hình em hôn mê đến tay . Mới vừa rồi phải em ta thích chụp ảnh sao? Tuy hiểu lắm về chuyện này, nhưng dù sao tiếp xúc lĩnh vực phim ảnh năm năm, trình độ hình ảnh đó vẫn nhìn ra được, hề thua kém nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đâu. Đáng tiếc, lúc trước biết chuyện xảy ra bên cạnh em, bằng ...” - tiếp. Nếu như phải giữa và Hàn Băng nảy sinh ngăn cách, làm sao có thể để người ta khống chế trong lòng bàn tay được chứ?

      Hàn Băng bị bắt đến ba ngày, , chính xác là hơn hai ngày. Nếu như từ thành phố T đến thẳng núi Triều Phượng, ngủ trong khách sạn Hoàng Tuyền, rơi vào bất cứ cơn ác mộng hay ảo giác nào, nhưng vẫn mất ý thức. Như vậy chỉ có thể ... con người khống chế được sức mạnh thần bí của khách sạn.

      Vấn đề là: Ai ở phía sau? Tại sao đến Hàn Băng thức tỉnh?

      lập tức chạy đến đây à? điều tra hoặc báo cảnh sát ư? Tại sao?” - Hàn Băng đột nhiên hỏi.

      “Bởi vì em.”

      Bởi vì em ở đây, dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể làm theo. Bởi vì... chịu được hậu quả mất em.

      Hàn Băng sững người, sau đó nhanh chóng né tránh ánh mắt Xuân Thất thiếu, bối rối nên lời. cảm thấy mình đúng là có tiền đồ, chắc hẳn là do quá ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, đáy lòng chuẩn bị xa rời, nhưng khi thấy Xuân Thất thiếu vẫn có cảm giác điện giật. Lúc này nghe thấy mấy lời dạt dào tình cảm của , tinh thần lại càng rối loạn.

      Thấy đó, thể buông bỏ chắc hẳn chính là kiểu như vậy.

      Cho nên, đành phải vội vàng lảng sang chuyện khác: “Vậy... Vậy cảm thấy cái gọi là người làm, là hòa thượng Đàm giở trò quỷ sao?”

      “Cho dù phải ta, ta cũng thoát khỏi liên quan.”

      “Tại sao ta làm như vậy?” - Hàn Băng hơi căm phẫn, bởi vì lúc trước rất tin tưởng hòa thượng Đàm - “Lẽ nào từ lúc ban đầu ta có ý xấu, lần đầu tiên đến khách sạn Hoàng Tuyền, tiếp cận chúng ta có mưu tính trước sao?”

      “Có lẽ có, có lẽ . Nhưng cảm thấy, ít nhất lúc ban đầu chúng ta biết ta, ta có năng lực điều khiển khách sạn Hoàng Tuyền.” - Xuân Thất thiếu nghĩ đến phản ứng chân của hòa thượng Đàm trong vụ hung án và mỹ nhân pha lê - “ tại có lẽ ta nắm giữ số thứ. Nếu điều ta , ở thế kỷ trước mà chúng ta nhìn thấy trong ảo giác và giấc mơ là bà tổ của ta, suy đoán cẩu huyết nhất chính là ân oán trăm năm gì đó. Trong phim ảnh Xuân thị chế tác thiếu tình tiết như vậy.”

      “Nhưng mà tôi cảm thấy ta có ác ý, ý tôi là bà tổ ấy.” - Hàn Băng nghi ngờ.

      nhớ đến lúc hai bóng xám muốn kéo , bà tổ ngăn trở. Lúc đó chỉ cảm thấy sợ, bây giờ nhớ đến lại thấy mềm lòng, tựa như... bà tổ có lời gì đó muốn với .

      “Đợi xem sao.” - Xuân Thất thiếu thở hắt ra - “Bình thường hình tượng che giấu , đến cuối cùng, rất khó phán đoán.”

      ra tin chuyện kiếp trước kiếp này. Bởi vì cảm thấy con người rất bé, linh hồn là bất đắc dĩ, sức người và sức mạnh tâm linh đều thể khống chế. Cho dù vào luân hồi, ai có thể biết được kiếp sau của mình là ai? Khả năng ở kiếp sau gặp lại người hoặc kẻ thù chắc chắn là rất , đúng ? Tính theo xác suất là có khả năng.

      Thế giới tựa như cỗ máy khổng lồ, lạnh lùng vô tình, nhưng công chính và có quy luật. Nó thúc đẩy vạn vật thế gian về phía trước, cuối cùng nghiền nát tất cả, tổ hợp lại lần nữa, để cái chết hóa thành tái sinh, quay lại từ đầu. Vạn vật mù mờ lại vô tri, làm sao biết được con đường trong kiếp trước và tương lai của mình chứ?

      Tất cả đến từ hỗn độn, lại từ hỗn độn ra, lại quay về hỗn độn, bởi vì hỗn độn mà mới tinh.

      Trừ phi có cơ duyên và trùng hợp rất lớn, hoặc tâm niệm mãnh liệt và phép thuật thần bí, giống như gian lận trong cuộc thi, mới có thể nối liền kiếp trước với kiếp này. Bà tổ kia khi còn sống và sau khi chết đều là người vậy sao?

      Hai người lại trao đổi chi tiết lần nữa, rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Hàn Băng ngủ hơn hai ngày, ngoại trừ tay chân bủn rủn, căn bản hề mệt nào chút nào. Nhưng Xuân Thất thiếu bị mỏi mệt kinh khủng, đầu vừa đặt xuống gối ngủ thiếp .

      Trước đó họ kiểm tra, tất cả các phòng đều bị khóa, chỉ có phòng 8B lầu hai là có thể lấy thẻ mở cửa. Vì vậy, dù muôn phần lúng túng, nhưng họ vẫn phải ở chung phòng.

      Nhìn gương mặt ngủ mê mệt của Xuân Thất thiếu, ý thức của Hàn Băng rối tinh rối mù, vội vàng chạy trốn xuống phòng khách. vốn muốn kiên định quyết tâm, phân tích kỹ càng chuyện xảy ra trước kia và tình huống giờ, kết quả lại thẫn thờ cả ngày, chẳng suy nghĩ được gì cả.

      Thấy sắc trời dần tối, hoàng hôn như máu, hiển lộ điềm xấu vô cùng, mơ hồ khiến người ta hãi hùng khiếp vía, vội vàng bật hết tất cả đèn trong phòng lên, cũng đánh thức Xuân Thất thiếu.

      bội phục , thân ở trong khách sạn thần bí đáng sợ, đối mặt với tương lai thể đoán trước, vậy mà lại ngủ ngon lành như vậy. Nguyên cả ngày mắt cũng chưa từng mở ra.

      “Xuân tổng! Xuân tổng!” - đứng ở cửa phòng ngủ kêu vài tiếng.

      Nhưng Xuân Thất thiếu bất động. Lòng Hàn Băng căng thẳng, lập tức đến khẽ lay Xuân Thất thiếu, nhưng vẫn có phản ứng. Hàn Băng hoảng hốt cố nắm chặt tay , lúc kêu cũng nghẹn ngào.

      “Em lo lắng cho như vậy...” - Đột nhiên Xuân Thất thiếu nắm chặt tay , mở mắt ra - “... là bởi vì đau lòng? Hay là sợ hãi?”

      giả chết!” - Hàn Băng giận dữ, trước khi cố gắng lờ cơn tức giận, trong lòng chút kích động.

      Đúng vậy, sợ. Bị vứt ở nơi quái lạ như vậy, rất sợ. Nhưng dường như cho rằng Xuân Thất thiếu trong mơ bị người ta bắt mất hồn vía, càng khiến hoảng sợ hơn. Mới vừa rồi, thậm chí có ý nghĩ muốn mất .

      phải giả.” - Xuân Thất thiếu lắc đầu - “Nhưng hình như ngủ rất say, em gọi , thậm chí tỉnh lại. Đều giấc ngủ nguyên thủy nhất là cái chết, lẽ nào mới vừa rồi chết lần?”

      Hàn Băng giận đến mức lời nào, ra trái tim chìm xuống. Mới vừa rồi lúc bị Xuân Thất thiếu gọi dậy, cũng có cảm giác tương tự. Tựa như... cây cối cắm sâu vào đất, an tĩnh và vô tri giác, đói cũng sợ, thậm chí sống cũng chết. Lúc tỉnh dậy lại dường như bị người ta kéo từ thế giới khác về thực tế.

      “Nếu như ngủ tỉnh lại nữa, nhớ đến thế giới trong mơ tìm nhé.” - Xuân Thất thiếu cố gắng trêu đùa chút nhưng khiến Hàn Băng rùng mình. Ngay sau đó nhìn thấy tay mình còn bị nắm, liền hất phắt ra.

      Xuân Thất thiếu hề buồn, đứng lên ra ban công, nhìn sắc núi bên kia vách đá dần dần tối lại, thở dài thườn thượt: “Đêm tối đến rồi, ưu thế loài người còn tồn tại, đến phiên bọn họ. Ôi, gian nan đây.”

      “Bọn họ” mà là ai, hai người thể xác định. Về mặt trình độ nào đó, họ tin cõi đời này có ma, nhưng họ cho rằng có linh hồn và thông tin sóng não lưu lại. như phương Tây, người bắt ma trước khi ra tay phải chuẩn bị vũ khí cao cấp, bởi vì họ cho rằng hồn ma là loại phản ứng tĩnh điện của khí trường.

      Tóm lại, thiên nhiên quá kỳ diệu, vài cổ thuật Trung Quốc cũng quá thâm sâu trí tuệ, phải điều mà người đại bình thường có thể hoàn toàn hiểu .

      biết thang máy kia còn ở đó ?” - Xuân Thất thiếu đột nhiên , sau đó hề hỏi ý kiến Hàn Băng, quay người liền ra ngoài.

      Hàn Băng muốn theo chút nào, nhưng trời tối đen, dám ở mình trong phòng, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi theo sát phía sau.

      Hai người trước sau ra khỏi phòng, nhưng lập tức rơi vào gian tối mịt.

      “Đừng sợ, chẳng qua đèn hành lang chưa mở thôi.” - Xuân Thất thiếu hơi lùi lại, kéo tay Hàn Băng.

      Hàn Băng từ chối.

      So sánh với tay Xuân Thất thiếu, tay tựa như khối băng. Dưới tình huống đặc thù vẫn trấn định tỉnh táo, bàn tay vẫn ấm áp khô ráo. Cho dù Hàn Băng hận người đàn ông này, nhưng tự đáy lòng cũng bội phục ý chí ngoan cường và bền bỉ của . Lúc này nhận thấy nhịp đập của trái tim , thậm chí dòng máu sục sôi trong người , đột nhiên nảy sinh ý nghĩ: Người như phải là công tử lăng nhăng. Những kẻ làm xằng làm bậy khắp nơi đều thể tự chủ. Mà , ràng phải là loại này.

      “Nơi cao cấp như vậy, bình thường đèn hành lang đều là loại cảm ứng ánh sáng. Chỉ cần ánh sáng tối đến mức độ nhất định tự động bật sáng.” – Để làm vơi nỗi sợ hãi của Hàn Băng, Xuân Thất thiếu vừa cố hết sức chiếu ánh sáng xanh của màn hình điện thoại di động ra xa chút, soi sáng dưới chân Hàn Băng, vừa nắm tay từ từ xuống lầu - “Nhưng mà khách sạn này rất hiếm người đến ở, chắc hẳn vì tiết kiệm điện, nên sử dụng phương pháp cũ kỹ, đến giờ quy định nhân viên bật lên. Hai lần trước chúng ta cũng tìm được phòng phát điện, tất cả phục vụ ở đây đều được máy vi tính công nghệ cao điều khiển và hành động DIY (1) tự do, cho nên đoán quầy lễ tân nhất định có nút điều khiển. Hai lần trước dù sao còn có ông Trương khuân vác quản lý khách sạn, tại hoàn toàn dựa vào bản thân chúng ta rồi.”

      (1) DIY: Do it yourself có nghĩa là tự mình làm.

      “Sao lại quen thuộc nơi này quá vậy?” - Hàn Băng giọng hỏi, tiếng hơi căng thẳng. có chút hối hận vì cất lời chuyện.

      Ở nơi yên tĩnh cực độ, trống trải và có bí mật đáng sợ như vậy, tiếng bình thường đều có chút cảm giác trầm khó hiểu, khiến lòng người rờn rợn, giống như có bàn tay ma gãi lưng.

      “Nơi này là sản nghiệp của ba .”

      “Cái gì?” - Hàn Băng khỏi cất cao giọng, có vẻ the thé chói tai, khiến bản thân cũng giật cả mình.

      hắng giọng, tim đập mãnh liệt. Mới vừa rồi... là sao? chắc chắn lắm...

      bối rối tiếng bình ổn của Xuân Thất thiếu lại vang lên: “Buổi sáng lúc chúng ta trao đổi thông tin, cho em biết sao?”

      có...”

      “Được rồi, chỉ chú ý đến chi tiết có liên quan đến giấc mơ, ảo giác và hòa thượng Đàm, quên mất điều này, xin lỗi. tại cho em biết hết. Khách sạn thần bí này do ba xây lên. Lần đầu tiên đến đây cũng là ông cử đến, bảo gặp khách hàng, ra là để theo em. Ngoài ra, năm năm trước chú ý đến em cũng là do ông căn dặn. Về phần tại sao, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây cùng hỏi ông là được.”

      Quả Hàn Băng chết lặng người. Vậy là sao? Đến cùng có gì quan trọng mà phải khiến ông chủ của năm trăm doanh nghiệp hùng mạnh trải khắp thế giới, tỷ phú tiếng tăm danh sách tỷ phú của Forbes để ý như thế? Thế giới này quá điên cuồng, thể nào hiểu được.

      Trong lúc chuyện với nhau, hai người từ từ đến quầy lễ tân dưới lầu.

      Xuân Thất thiếu muốn tìm công tắc điều khiển nguồn điện hành lang, cho nên buông tay Hàn Băng ra. Hàn Băng cố kiềm chế mới bước đến nắm lấy tay . ôm bả vai, đứng bên cạnh nhìn trộm Xuân Thất thiếu, theo bản năng, hoàn toàn tin tưởng những lời vừa . Lúc này thấy vùi đầu tìm kiếm, ánh sáng xanh của màn hình điện thoại chiếu vào khiến mặt trắng bệch khác thường, ngũ quan đều tựa như biến hình, đột nhiên cảm thấy sợ.

      Người đàn ông này là sao? Là Xuân Thất thiếu sao?

      Nhớ trong vụ hung án, có lần cho rằng mình kéo tay Xuân Thất thiếu, ra phải. Như vậy người trước mắt là Xuân Thất thiếu sao? nảy sinh nghi ngờ, giống như tiếng chợt thốt ra lúc nãy phải là của mình vậy.
      Mizuki thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 9: Tiếng cười trong bóng tối


      “Sao vậy?” - Dường như cảm giác được ánh mắt Hàn Băng, Xuân Thất thiếu nghiêng mặt qua hỏi.

      “Tại sao gạt tôi?” - Tiếng Hàn Băng hơi run.

      Người nắm tay cũng có thể thay đổi, huống chi buông ra thế này? Nhưng nếu như người trước mặt là Xuân Thất thiếu, nhất định biết được thứ ngăn cách giữa hai người là cái gì.

      gạt em.” - Xuân Thất thiếu thở dài tiếng - “Những điều em nghe thấy đều phải , do mấy đứa nó suy đoán ác ý thôi. Bởi vì em rất thà, phương diện tình cảm hơi có vẻ quê mùa, giống những bên cạnh trước đó, cho nên mấy đứa nó liền cho rằng...”

      “Tại sao giải thích?”

      phải là mới vừa rồi rồi sao? Năm năm trước ba muốn để ý đến em. Trong chuyện này có điều giấu giếm em, cảm thấy rất áy náy.”

      ra lờ mờ cảm giác cha có mưu với Hàn Băng, cho nên muốn kéo vào, dứt khoát mượn cơ hội để xa cách. khi như vậy có gì cần thiết giải thích nữa ? Có điều tình cảm chẳng hề do con người quyết định, vẫn tự chủ được mà muốn gần gũi .

      Hàn Băng lời nào, nhưng thở phào nhõm. tốt quá! Người trước mắt là Xuân Thất thiếu thể nghi ngờ! Là quá đa nghi rồi. Nhưng mà, cũng trách mình, ở nơi như vậy, ở trong bóng tối, ở trong hoàn cảnh nguy cơ khắp nơi, là người khó tránh khỏi phản ứng quá mức.

      “À, được rồi.”

      Bên tai vang lên tiếng hoan hô của Xuân Thất thiếu, trước mắt nhất thời sáng ngời. Hàn Băng vội nheo mắt lại, nhưng nhanh chóng thích ứng. Ánh sáng tốt, những thứ tối tăm kia còn chỗ nào núp, sợ hãi cũng lặng lẽ thối lui.

      Nhưng mà, đêm lại sâu hơn.

      Hai người muốn ngồi chờ , tránh cho khỏi hoảng sợ, cùng nhau xuống bếp tìm chút chuyện để làm. Đầu tiên là xem thử thang máy quan tài kia có còn ở đó hay , kết quả phát cửa vào bị niêm phong. Vì vậy thể đến phòng chuyên dụng cho người tàn tật, cũng biết phía có niêm phong hay . Sau đó hai người lại loay hoay nấu ăn. Vì muốn cảm giác sợ hãi vơi bớt, tâm trạng thoải mái hơn, Xuân Thất thiếu còn kể chuyện ma.

      người đêm hôm khuya khoắt, mình coi phim kinh dị trong phòng ngủ. đến lúc quan trọng, đột nhiên nghe thấy trong tủ tường vang lên tiếng cười trầm thấp, giống như vậy...” - Xuân Thất thiếu ho khan tiếng, định bắt chước.

      Nhưng khi ngón tay vừa đặt lên cổ họng mình, tiếng cười kỳ quái cũng vang lên “hi hi”, tựa như sương lạnh giăng khắp mọi nơi, hơi the thé, giống giọng... phụ nữ.

      “Đừng đùa vậy mà!” - Sắc mặt Hàn Băng trắng bệch, tiếng cũng run lên.

      Xuân Thất thiếu lắc đầu, tỏ vẻ phải , mắt nhìn xung quanh, tựa như muốn thấy gì đó trong khí vô hình vô chất, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

      Trong khoảng thời gian ngắn, hai người chìm vào im lặng khiến xung quanh yên tĩnh khác thường. Ngay cả tiếng tim đập của nhau cũng nghe thấy ràng.

      Vù... lại có tiếng kỳ lạ vang lên.

      “Là gió núi.” - Xuân Thất thiếu lắng tai nghe, thở phào cách khoa trương.

      Nhưng lại thể chắc chắc, cho nên kéo Hàn Băng đến đại sảnh.

      biết sắc trời thay đổi từ lúc nào, mưa gió kéo đến, bầu trời như có nghìn quân vạn mã, gót sắt chấn động ầm ầm văng vẳng từ xa tiến lại. Dãy núi gần gần xa xa và cây cối trải khắp núi đồi như ma nữ tóc tai bù xù, mang theo hơi thở ẩm ướt áp sát đến, như thể đè nặng lên toàn bộ mái khách sạn. Tia chớp chói lòa, thỉnh thoảng khiến nó như lộ ra bộ mặt dữ tợn, lại như cười điên cuồng.

      “Mới vừa rồi trời còn trong...” - Hàn Băng kề vai Xuân Thất thiếu, tham lam sức sống và hơi ấm tỏa ra quanh thân .

      “Trong núi là vậy, huống chi bây giờ là mùa mưa, ngày thay đổi ba lần cũng bình thường.” - Xuân Thất thiếu thấy sắc núi ban ngày thoạt nhìn rất đẹp, nhưng lúc này lại như sóng cả đen đúa muốn dìm sống hai người, - “Đừng sợ, thanh em vừa nghe thấy là tiếng gió núi rít gào thôi. Chỉ là nghe như tiếng cười hoặc là tiếng khóc. Em biết mèo hoang động dục ? Nó kêu giống tiếng trẻ con khóc nỉ non, càng đáng sợ hơn.”

      “Vậy sao?”

      Dường như để xác minh câu của Xuân Thất thiếu, gió núi lại rít lên tiếng. Tuy vẫn rất rùng rợn, nhưng dù sao lời giải thích này rất khá, có thể khiến người chấp nhận.

      Dằn lòng được, Hàn Băng đến gần cánh cửa sổ thủy tinh sát đất ở đại sảnh, nhìn ra bên ngoài.

      Cơn mưa ập xuống núi, dày đặc lại dồn dập, làm nền cho ánh sáng nhạt màu quái lạ lóe lên trong màn đêm đen kịt. biết mình nhìn cái gì, chỉ cảm thấy mắt bị vật thể hấp dẫn.

      hề quan sát cách lý trí và có ý thức, mà là ánh mắt bắt được vật thể hoạt động theo phản xạ. Đó là vật màu đen hối hả đến gần, tốc độ nhanh đến mức hoàn toàn kịp phản ứng. Trong chớp mắt xen lẫn vô số hạt mưa, bụp tiếng đập vào cửa kính, đối diện chỗ đứng.

      Trong nháy mắt bỗng giật mình kinh ngạc, sau đó thấy đó là gương mặt, lơ lửng dán lên cửa kính, nhìn chằm chằm vào .

      Hàn Băng thét lên tiếng, loạng choạng lui về đằng sau, ngã ngồi xuống đất. Xuân Thất thiếu nhanh tay lẹ mắt kéo vào lòng, trái tim cũng thót lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Là con diều kia, con diều vẽ mặt nhìn thấy lúc đường núi. ràng rớt xuống khe núi rồi mà, biết tại sao lại xuất ở bên ngoài. Mới vừa rồi cũng thấy, lúc con diều này bay nhanh đến đây như người đột nhiên chạy từ núi xuống, nhào thẳng đến trước mặt họ.

      Thế núi Triều Phượng kỳ lạ, khí rối loạn và mạnh mẽ, đây chắc do gió núi xoáy lên sao? là trùng hợp, đúng lúc này nó lại dán vào cửa kính, phải là quá trùng hợp, trùng hợp đến mức ra u tối và ác ý, như thể diều cố ý đuổi đến đây vậy, nhưng giờ phút này chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.

      Đùng đoàng!

      Tiếng sét vang lên. Dưới ánh sáng mãnh liệt của tia chớp, Xuân Thất thiếu và Hàn Băng thấy được khuôn mặt được vẽ con diều bị nước mưa xối nhòe, vậy mà khuôn mặt và đôi môi đỏ vẫn ra ràng, nhìn gương mặt lấm lem đen thui hỗn loạn, trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác thê lương.

      Tiếp theo, tất cả các bóng đèn đột nhiên tắt ngóm. lúc mưa rơi nặng hạt hơn, chỉ trong nháy mắt xung quanh chìm vào bóng tối, tựa như có bàn tay vô hình bịt kín mắt người lại.

      Ha... ha... ha...

      Khi ánh sáng vừa chợt tắt tiếng cười trầm thấp của phụ nữ cũng vang vọng trong bóng tối. Hàn Băng rất muốn lừa mình dối người cho rằng đây là do gió núi gây ra, nhưng thể chắc chắn. Tiếng cười đó như đâu đâu cũng có, có lẽ đến từ trong khách sạn, ở trong từng căn phòng, ở trong bếp, thậm chí ở trong lòng đất dưới chân họ.

      Hàn Băng nắm chặt cánh tay Xuân Thất thiếu, trợn to mắt theo bản năng. Ánh mắt muốn xuyên qua tấm màn đen để thấy được gì đó. Cho dù nhìn thấy vật kinh hoàng nhất đời này, cũng tốt hơn là biết gì cả.

      Tuy nhiên, chỉ thấy bên ngoài khách sạn còn sáng hơn trong khách sạn chút. Con diều kia chẳng hề bị gió lớn cuốn , mà cứ bướng bỉnh dính cửa kính, run rẩy di động, vang lên tiếng ken két đinh tai nhức óc như khi kim loại cạ thủy tinh. Thoạt nhìn tựa như lớp da ngọ nguậy, từ từ tìm kiếm cửa vào khách sạn, khiến người ta sởn cả gai ốc.

      “Xuân tổng?” - khẽ kêu.

      đây.” - Tiếng ổn định của Xuân Thất thiếu vang lên.

      Chuyện kỳ lạ xảy ra liên tiếp, tưởng chừng như nhìn kịp, nhưng chỉ xảy ra trong vài chục giây, nhanh đến mức khiến cũng thể phản ứng. Nỗi hoảng sợ kích thích chất adrenalin của tiết ra kịch liệt, khiến tim đập dồn dập, đầu óc và khả năng hành động chậm ít.

      “Tiếng sấm tối nay tầm thường.” - cố thoải mái, bởi vì cảm thấy Hàn Băng tựa ngực khẽ run rẩy, toàn thân lạnh ngắt - “Chắc hẳn mạch điện bị cơn dông ảnh hưởng nên đứt rồi. Chúng ta xem thử, nếu sửa được cũng chỉ có thể tìm ít nến thôi.”

      “Do cơn dông à?” - Hàn Băng cười khổ.

      “Chắc là vậy! Phải biết rằng, vào lúc khác có thể xảy ra chuyện ma quái, nhưng nghe sấm sét là vật chí dương chí liệt trong thiên hạ, ma quỷ quái phải sớm tránh xa, sao có thể ra ngoài quấy phá chứ? Tu tiên thăng thiên còn phải vượt qua lôi kiếp mà.”

      “Nhưng mà thanh vừa rồi...”

      “Yên tâm, cho dù có cái gì nó cũng chỉ núp trong bóng tối, gây ra tiếng động hù dọa chúng ta thôi.” - Xuân Thất thiếu đặt tay Hàn Băng vào hai lòng bàn tay, chà vài cái sưởi ấm cho - “Chỉ cần làm hại chúng ta, chúng ta cũng đừng nên hù chết mình trước, đúng ? Nếu , đối với khách sạn Hoàng Tuyền hoặc là kẻ lợi dụng kỳ diệu của nơi này mà , phải chúng ta quá phối hợp với họ sao?”

      Nghe như vậy, tuy Hàn Băng vẫn rất sợ nhưng khá hơn. Mà Xuân Thất thiếu thấy hơi trấn tĩnh lại chút kéo đến quầy lễ tân tìm đồ. Bởi vì thích ứng với bóng tối, tuy họ thấy nét mặt nhau, nhưng có thể thấy được bóng dáng mơ hồ.

      Hàn Băng nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy con diều kia vẫn cố chấp dính cửa kính, dường như ở mãi mà chịu rời .

      “Chẳng có nến, đèn pin gì cả. Khách sạn phục vụ có thiếu sót, phải khắc phục.” - Xuân Thất thiếu lục lọi hồi, ra vẻ cậu chủ, thất vọng : “Chỉ có thể dùng di động chiếu sáng thôi, dùng của em trước , đến lúc hết pin dùng đến của .”

      “Chúng ta phải đâu?” - Cảm thấy Xuân Thất thiếu kéo , Hàn Băng hỏi.

      “Trở về phòng.” - Xuân Thất thiếu thở dài - “Trong hoàn cảnh tối tăm , vẫn nên trở về nơi chật hẹp chút an toàn hơn chút. Dù sao đừng ở nơi trống trải làm mục tiêu.”

      muốn đề phòng cái gì?”

      “Người, người sống.” - Xuân Thất thiếu im lặng trong giây lát, - “Nếu phải là sức mạnh tự nhiên, trốn có ích lợi gì. Ít nhất chúng ta nên ở hai chiến tuyến. Nếu tất cả mọi chuyện đều do kẻ có lòng đứng sau điều khiển, chúng ta ở gian tương đối có hạn tốt hơn. Trừ phi đối phương phá sập phòng ốc, nếu uy hiếp đối với chúng ta cũng lại.”

      Hàn Băng nghe Xuân Thất thiếu rất có lý, lập tức phản đối.

      Bởi vì phạm vi chiếu sáng của điện thoại di động có hạn, lại phải luôn chú ý động tĩnh xung quanh, cho nên họ khá chậm. Mà thỉnh thoảng, Hàn Băng còn cảm thấy rằng phía sau có người theo. Con diều mặt người đó vẫn nhìn chằm chằm, khiến rất căng thẳng, cho nên càng chậm hơn.

      Vất vả lắm mới lên đến tầng hai, trong gió táp mưa sa, tiếng sấm đùng đoàng dứt, đột nhiên lại vang lên tiếng động mới.

      Có người gõ cửa. Cửa ở đâu? phải là cửa chính chứ? Canh ba nửa đêm ma gõ cửa sao? Nhưng mà lại giống.

      Hàn Băng và Xuân Thất thiếu liếc nhìn nhau. Ánh mắt Hàn Băng chứa đầy vẻ hoảng sợ, mà Xuân Thất thiếu cau chặt chân mày. Nếu bình thường, thanh vang lên dễ dàng phán đoán hơn chút, nhưng khi nãy hai người bị đủ loại thanh bất ngờ xuất và tiếng sấm tự nhiên kích thích nên giờ hơi ù đặc, tinh thần cũng rất yếu ớt, thế nên nhất thời thể kết luận chuyện gì xảy ra.

      Đùng, đùng, đùng! Đùng, đùng, đùng!

      thanh kia lại vang lên, hơn nữa còn kịch liệt như muốn phá cửa. Xuân Thất thiếu đột nhiên nhận ra thanh kia đến từ căn phòng nào. Là phương hướng phòng Hàn Băng.
      Mizuki thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 10: Là ta!


      Theo phản xạ, Hàn Băng muốn bỏ chạy.

      .” - Xuân Thất thiếu nén giọng rất thấp, nhưng rất kiên quyết.

      Họ lựa chọn ở lại đây đương nhiên là vì ra được, nhưng cũng muốn mượn cơ hội làm ràng toàn bộ nguyên nhân hậu quả. Cho dù đối mặt với cái chết cũng phải chết ràng.

      do dự chút, vốn định mình mạo hiểm, nhưng nghĩ đến chuyện bỏ Hàn Băng lại càng tốt, dứt khoát khẽ cắn răng, nắm chặt bàn tay bé của , bước từng bước lên bậc thang.

      Càng lúc càng gần, tiếng gõ kia vẫn ngừng lại, giống như dẫn đường đưa họ đến trước cửa phòng. Sau đó họ phát thanh kia phải vang lên từ phòng Hàn Băng, mà là từ phòng 1A lầu hai. Bởi vì hành lang trong khách sạn Hoàng Tuyền là vòng tròn, chính giữa là giếng trời hình bát giác, số phòng vòng theo thứ tự. Cho nên phòng 1A lầu hai chính là phòng kế bên phòng 8B lầu hai - chỗ ở của Hàn Băng.

      Xuân Thất thiếu và Hàn Băng lại liếc nhìn nhau.

      “Ai ở trong đó?” - Xuân Thất thiếu tiến lên bước, che Hàn Băng ở phía sau.

      “Thả tôi ra. Mau thả tôi ra!”

      Đột nhiên có tiếng hét của nam giới. Tiếng hét ấy tràn đầy khẩn cầu, chắc hẳn là vì hoảng sợ nên có phần vặn vẹo biến dạng, nghe như rất mơ hồ, thể phân biệt. Tiếng cầu cứu này quá bất ngờ.

      “Thả tôi ra. Nhanh . Tôi muốn ra ngoài!”

      Xuân Thất thiếu thoáng do dự, định đến bên cạnh cửa giúp đỡ, nhưng Hàn Băng kéo lại. biết tại sao đột nhiên nhớ đến bộ phim Hồng Kông. Bởi vì tìm kiếm tài liệu cho phim kinh dị của Lý Đạo, có khoảng thời gian xem rất nhiều phim ma. Xem quá nhiều, về sau chai lì hẳn, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng sợ nữa. Đó là bộ phim tình cảm nghệ thuật, tình tiết mở đầu là mấy người kể chuyện ma, khi xem tình tiết đó vẫn rét run trong lòng.

      Nội dung chính là bảo vệ bãi đậu xe phát trong thùng xe sau của chiếc xe hơi vang lên tiếng kêu cứu, giãy dụa và tiếng đập. người đàn ông ra sức cầu cứu. Nhưng thùng xe sau mở ra được, cho nên bảo vệ gọi cảnh sát đến. Cảnh sát đánh vở cửa kính xe, mở thùng xe từ bên trong, kết quả phát hoàn toàn có người.

      Là hồn ma cầu cứu!

      Mà bây giờ, ai biết trong phòng là người hay ma? ở khách sạn Hoàng Tuyền ba ngày, tuy vẫn bị vây trong trạng thái ngủ mê man, nhưng nếu ông Trương khuân vác đến, chẳng hề có người khác vào ở. Sau khi Xuân Thất thiếu tìm được , hề nghe thấy có tiếng động gì của khách mới cả. Lại càng có người xông vào, bởi vì có ai đặt phòng trước. Với trình độ khoa học kỹ thuật và mức độ an ninh của khách sạn mà , hoàn toàn thể nào xông bừa vào được.

      Như vậy khách trong phòng 1A tầng hai là ai?

      Nếu là thứ gì sạch bị sấm sét hoặc lực lượng thần bí khác khống chế, thả ra như thế nào?

      “Mở cửa!”

      Đùng, đùng, đùng!

      Tiếng hét và tiếng đập càng lúc càng lớn, tiếng kia khàn cả , dường như “người” ở đằng sau cánh cửa trải qua chuyện kinh hoàng, dùng hết tất cả sức lực muốn chạy trốn ra ngoài!

      Hàn Băng nghe mà hãi hùng khiếp vía, nhưng Xuân Thất thiếu đứng im lặng trong chốc lát, đột nhiên câu: “Là ta!” - xong trở về phòng Hàn Băng.

      Nhưng mà, ta là ai?

      Nhưng khi Xuân Thất thiếu mới chạy được hai bước, phát Hàn Băng theo nên quay về kéo . Trong lòng thề, tuyệt đối để lại mình, chỉ cần còn sống nhất định tận tay dẫn ra khỏi khách sạn Hoàng Tuyền!

      Lần mò trong bóng tối, Xuân Thất thiếu khiêng chiếc ghế gỗ nặng trịch trong phòng, ra sức nện vào cửa phòng kế bên.

      ”Ầm!”, tựa như trong khách sạn có tiếng sấm rền vang. ngờ tuy Xuân Thất thiếu phải đàn ông cơ bắp, nhưng trong cơ thể dong dỏng cao lại chứa đựng sức mạnh khổng lồ.

      Trong khách sạn trang hoàng cao cấp, cửa là gỗ , khá bền chắc. Nếu “người đó” cũng ở trong đập cửa lâu như vậy mà có hiệu quả. Nhưng Xuân Thất thiếu vừa ra tay lại khác, cánh cửa kia lập tức lung lay chút. Hiển nhiên người ở trong phòng kia cũng ý thức được điều này, nhịp điệu vô cùng phối hợp. Xuân Thất thiếu đập phát, lúc dừng lại giữa chừng đến lượt ta đập, uổng công sức la to hét lớn nữa. Sau vài chục lần đập, Xuân Thất thiếu đạp thêm cú, cửa phòng 1A tầng hai rốt cuộc ầm ầm sụp xuống.

      bóng người hoảng hốt nhảy ra ngoài.

      Xuân Thất thiếu kéo chặt Hàn Băng lui lại vài bước, giữ khoảng cách với bóng đen. Tuy đoán được người bên trong là ai, nhưng dẫu sao vẫn phải chứng thực tận mắt, trong hoàn cảnh này tuyện đối thể chủ quan.

      Trùng hợp lúc này có tia chớp lóe lên, tuy tia sáng mãnh liệt kia thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn đủ để cho Xuân Thất thiếu và Hàn Băng thấy khuôn mặt sợ hãi và kinh hoàng bị chiếu vào xanh mét của người đó.

      Hòa thượng Đàm!

      Người dự liệu đến nhất, vốn cho rằng dù ta phải bàn tay đen tối đằng sau mọi chuyện nhưng cũng có chút liên can. Nào ngờ ta cũng bị giam trong khách sạn Hoàng Tuyền. Bất kể là nguyên nhân gì, bất kể ta có mục đích gì, từ sắc mặt của ta có thể nhìn ra được, ta tuyệt đối phải kẻ có thể thao túng tất cả mọi thứ ở đây, chắc hẳn cũng bị cuốn vào thoát thân được.

      la hét thảm thiết như vậy là sao? Bị ma đuổi à?” - Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Xuân Thất thiếu hỏi hòa thượng Đàm.

      Người hòa thượng Đàm run lên, đột nhiên gào to, lập tức xông ào vào phòng Hàn Băng.

      ta đên chứ?” - Hàn Băng vô cùng ngạc nhiên.

      “Kẻ điên sức lực lớn, ngay cả cửa ta cũng đập được hiển nhiên là điên.” - Xuân Thất thiếu giễu cợt, kéo Hàn Băng theo vào phòng.

      “Khóa cửa lại!” - Hòa thượng Đàm ở bên ghế salon quay lại, thét lên.

      cần .” - Hàn Băng hừ tiếng - “Trái lại có phải nên cho chúng tôi biết đến cùng xảy ra chuyện gì hay ?”

      “Đúng, chuyện gì khiến kêu gào giống như con mèo bị người ta giẫm phải đuôi thế.” - Xuân Thất thiếu đẩy hòa thượng Đàm ngồi xuống.

      Có lẽ do cuối cùng cũng có người sống để trao đổi, hòa thượng Đàm nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhưng cơ thể vẫn run rẩy ngừng. Chỉ lấy ra chiếc đèn pin cực lớn từ sau thắt lưng, ánh sáng sáng quắc khiến căn phòng sáng lên. Tuy nhiên ta hề đáp lời, nuốt nước miếng xuống, mắt nhìn chằm chằm vào vách tường đối diện như có thể xuyên thấu trở ngại, thấy được phòng 1A tầng hai vậy.

      “Hỏi đó, !” - Tiếng Xuân Thất thiếu lớn hơn.

      “Tôi, tôi... mới vừa rồi đột nhiên cúp điện mất mạng. Sau đó tôi nghe thấy tiếng cười, tiếng cười của phụ nữ.” - Rốt cuộc hòa thượng Đàm cũng có chút phản ứng - “Tôi biết khách sạn chỉ có Hàn Băng là phụ nữ, nhưng ấy cười như vậy.”

      “Là tiếng gió... sao?” - Hàn Băng hỏi chắc.

      “Tuyệt đối phải.” - Hòa thượng Đàm rùng mình cái - “Bởi vì... tiếng cười kia phát ra từ phòng tắm của phòng tôi.”

      “Cái gì?!” - Hàn Băng lập tức đứng lên - “Vậy còn chạy đến đây? Chỉ cách vách tường?”

      xong, cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện phòng khách, dần dần cảm thấy con mắt như bị keo dán dính lại, thể nhúc nhích.

      “Hàn Băng!” - Xuân Thất thiếu khẽ lay .

      lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy mình hơi bất ổn, tựa như bị thứ gì đó hút hồn. Hòa thượng Đàm cũng như thế, duy chỉ Xuân Thất thiếu có ý chí gần như đặc biệt kiên cường. Trong hai vụ việc gặp phải ở khách sạn Hoàng Tuyền trước đó, đều nhờ vẫn có thể giữ vững tỉnh táo, dẫn tất cả mọi người ra khỏi cảnh khốn khó. Mà Xuân Thất thiếu hề khách sáo với hòa thượng Đàm, trở tay cho ta cái tát, đánh ta tỉnh lại.

      “Bất thường.” - Xuân Thất thiếu lầm bầm câu.

      Vào khách sạn Hoàng Tuyền có chuyện tốt, bất kể là chủ động hay bị động bước vào. Lần đầu là rơi vào cơn ác mộng ký ức của tên tội phạm giết người Diêu Thanh Dương. Lần sau là bị chị Ngô kéo vào thế giới ảo tưởng hưng phấn và mạnh mẽ khác thường.

      Mà những chuyện kỳ lạ đều được hình thành từ địa hình và từ trường quái dị ở nơi này. biết tại sao, khi ở đây, con người rất dễ mất ý thức và tự chủ. Là lực lượng siêu nhiên thần kỳ hay là tượng khoa học? biết, nhưng hai lần trước đây đáy lòng ớn lạnh như vậy. Như vậy ... lần này rất nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng sao?

      “Tôi cảm thấy ‘ ta’ ra ngoài được. Chỉ cần tôi rời khỏi căn phòng kia, ‘ ta’ đuổi kịp tôi!” - Hòa thượng Đàm véo mình cái mạnh, cố gắng giữ tỉnh táo - “Sau khi xung quanh tối đen như mực, tôi biết ‘ ta’ ở trong phòng tôi, tôi muốn chạy nhưng biết tại sao khóa cửa phòng hỏng. Tôi mở thế nào cũng ra, cho nên cuống cuồng.”

      cảm thấy à?”

      “Tôi cảm thấy được, cảm giác rất mãnh liệt.” - Hòa thượng Đàm gật đầu lia lịa - “Nếu khi nãy ‘ ta’ cũng mặc tôi đập phá cửa rất lâu mà ra ngoài bóp chết tôi đâu. Các người biết tôi rồi đó, tôi phải kẻ nhát cáy, chúng ta cùng trải qua những việc kinh hoàng, tôi có hèn nhát như vậy, nhưng ‘ ta’ lại khiến tôi sợ chết khiếp. Nếu như phải liều mạng, tôi gần như sợ đến mức nhúc nhích được.”

      ta là ai?” - Xuân Thất thiếu hỏi.

      “Tôi biết.” - Hòa thượng Đàm mù tịt.

      “Chúng tôi cũng nghe thấy tiếng cười, dường như đâu đâu cũng có.” - Hàn Băng tiếp lời - “Chưa chắc ở trong phòng . Tôi cảm thấy... là truyền tới từ dưới chân, cho nên nghe như vang khắp bốn phương tám hướng.”

      “Dưới chân?” - Hòa thượng Đàm rũ mắt xuống - “Lẽ nào... dưới nền khách sạn Hoàng Tuyền chôn xác oan hồn? đúng, nơi này thích hợp làm bãi tha ma. Tuy ở nơi núi nhưng đủ dương khí, gió lớn, bởi vì tầm nhìn tốt, xung quanh có gì che chắn, cũng phải nơi thích hợp cất giấu bí mật sau khi làm chuyện xấu.”

      “Có oan hồn hay còn chưa biết, chừng chỉ là ảo giác gì thôi. phải hai người chưa từng chứng kiến việc khách sạn này làm rối loạn năng lực tư duy của tinh thần con người.” - Xuân Thất thiếu điềm tĩnh - “Cho dù có thứ hung ác gì, nếu đuổi theo chắc tạm thời sao đâu.”

      “Nếu như... nó sắp đuổi đến rồi sao?” - Lòng hòa thượng Đàm vẫn còn sợ hãi.

      “Nếu trốn thoát, có gì tìm đến chúng ta cũng hết cách, chi bằng trước tiên tìm hiểu chân tướng trước .” - Xuân Thất thiếu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Mưa càng lúc càng lớn, dường như màn mưa dày đặc nặng nề phủ kín cả đất trời. Có lẽ trong mưa còn kèm theo hạt mưa đá , lanh lảnh gõ lên cửa kính, hòa với lòng người, vang tiếng lộp độp.

      Sau đó, Xuân Thất thiếu ngoái đầu lại, nhìn thẳng vào mắt hòa thượng Đàm.

      Khi ba người họ tập trung tại căn phòng 8B tầng hai của Hàn Băng, quả cái loại thanh quái lạ trầm đó biến mất, như bị ngăn cản ở bên ngoài thế giới vậy.

      Hòa thượng Đàm hơi chột dạ, né tránh, rụt cổ lại : “Tôi phải cố ý. Tôi phải làm như vậy. Nhưng tôi biết chuyện như thế.”

      Chỉ câu tiết lộ tất cả thông tin: là quả hòa thượng Đàm có liên quan đến việc bắt cóc Hàn Băng. Hai là cuối cùng việc thể kiểm soát, ta cũng trở thành người trong bẫy. Ba là ta làm như vậy có lý do bí mật thể cho ai biết.

      “Đêm dài đằng đẵng, thao thức khó ngủ, chừng còn có ma nữ vờn quanh, bằng nên thẳng thắn .” - Xuân Thất thiếu cười khẩy tiếng, ý cảnh cáo ràng - “Tôi khuyên đừng che giấu bất kỳ chi tiết nào, nếu ba người chúng ta rất khó sống sót ra ngoài. Tôi có cảm giác rất mãnh liệt rằng hành động của gây ra điều gì. Khác với kế hung hiểm Hàn Băng sắp đặt và ảo giác mạnh mẽ vô ý của chị Ngô, lần này chúng ta là mục tiêu.”

      Hòa thượng Đàm cúi đầu dám phản bác.

      Hàn Băng đột nhiên nhớ đến vấn đề, kinh ngạc : “Mới vừa rồi cúp điện mất mạng sao? Cúp điện chúng tôi biết, nhưng phải lúc trước mạng vẫn kết nối được hay sao?”
      Mizuki thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 11: Bảo địa phong thủy.


      “Điện thoại di động có tín hiệu vì tôi động tay động chân.” - Hòa thượng Đàm gượng gạo nhích nhích sang bên, dường như sợ Xuân Thất thiếu đánh ta - “ ra vẫn có thể kết nối internet, nhưng hai người có suy nghĩ và ý thức, hai lần trước lúc chúng ta đến khách sạn Hoàng Tuyền đều bị lập với thế giới bên ngoài, có cách liên lạc gì hết. Cho nên tôi đoán trải qua kinh nghiệm hai lần trước, hai người thử xem nữa. Kết quả hai người thử. Nhưng bây giờ cũng cần thử, bởi vì có điện có gì cả. ra ... vẫn chưa tìm được nguyên nhân tại sao hai lần trước vào khách sạn lại hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.”

      “Tôi muốn đánh trận.” - Xuân Thất thiếu nổi cáu, .

      “Đừng, đừng, đối mặt với kẻ địch mạnh chưa biết, chúng ta vẫn nên liên thủ đúng ?” - Hòa thượng Đàm cười lấy lòng.

      “Tại sao lại gài bẫy Hàn Băng?” - Xuân Thất thiếu hỏi, chứa tức giận

      phải là tôi muốn gài bẫy Hàn Băng, người tôi muốn gài bẫy là... .” - Hòa thượng Đàm biết lỗi, khỏi co rúm lại - “Nhưng muốn giở trò trước mặt khá khó khăn, tôi lại biết hết lòng hết dạ với Hàn Băng... Tôi cảm thấy nếu tôi bắt được ấy, chắc chắn mắc câu.”

      ta ấp a ấp úng, tuy nhiên Hàn Băng và Xuân Thất thiếu đều hiểu, nhanh chóng liếc nhìn nhau, hề lên tiếng. Trong lòng Hàn Băng sôi trào, tin Xuân Thất thiếu có tình cảm với , chỉ cho rằng là công tử lăng nhăng vui đùa tùy thích thôi. Nhưng mà... dường như hòa thượng Đàm lại tin chắc như vậy. Mà thực tế, mất tích của quả đưa Xuân Thất thiếu đến. Lẽ nào cho đến nay đều là hiểu lầm sao?

      . Đây phải là lúc suy nghĩ chuyện này. Hàn Băng lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại hỏi: “Tại sao giở trò trước mặt tôi là dễ hơn?” - ra, nghe người ta như vậy, vẫn rất chạm tự ái.

      “Bởi vì... thể lực kém, cân, tiện cho tôi mang vài nghìn dặm. mình bên ngoài, dễ dàng tiếp nhận tác động tâm lý lại dễ dàng trúng thuốc mê...”

      bỏ thuốc mê tôi.” - Hàn Băng vừa nghe nổi nóng, trong nháy mắt cơn tức giận chiến thắng nỗi sợ hãi, bật dậy, hai tay bóp cổ hòa thượng Đàm, ra sức lắc vài cái - “Vậy mà tôi lại tốt với như vậy, còn mời đến nhà tôi ở.”

      “Thuốc bào chế theo đông y cổ truyền, hoàn toàn có độc tố hóa học.” - Hòa thượng Đàm vội giải thích - “Có chút thành phần khiến người ta nảy sinh ảo giác, nhưng vô hại với cơ thể. Tựa như người què thời cổ đại, cho loại thuốc bột vào tóc trẻ con, đứa trẻ thấy hai bên là dòng sông cuộn trào mãnh liệt, phía sau có mãnh thú truy đuổi, chỉ có chạy về phía trước mới có thể an toàn, dược tính biến mất lại vô . Là... loại này.”

      Hàn Băng sờ tóc mình theo phản xạ, dĩ nhiên chẳng tìm thấy gì cả.

      “Tôi cho ngửi mùi hương, tên là mê hồn hương, dùng loại thuốc bột cấp thấp.” - Hòa thượng Đàm lại giải thích, sau đó có phần đắc ý - “Loại cổ thuật thần kỳ này phần lớn thất truyền, may mà vẫn còn hai phương thuốc gia tộc tôi truyền lại.”

      “Sao tính được thời gian Hàn Băng hôn mê vậy? Tôi vừa đến ấy tỉnh lại.” - Xuân Thất thiếu xen mồm vào.

      “Thực ra tôi biết tại sao vừa đến ấy tỉnh dậy.” - Hòa thượng Đàm ăn ngay - “Mê hồn hương có tác dụng trong chu kỳ mặt trời mọc rồi lặn. Lúc đến mặt trời còn chưa mọc, ấy phải ngủ thêm lát nữa mới đúng. thực tế thấy ấy đột nhiên tỉnh lại, tôi cũng giật mình. Nếu là người đẹp ngủ trong rừng, cũng đâu thấy hôn ấy.”

      “Thấy? làm sao thấy được? Lẽ nào còn cài máy quay lén trong phòng tôi? Tên biến thái!” - Hàn Băng lại bắt được chỗ sơ hở, giận nhịn được, lại bóp cổ hòa thượng Đàm.

      Hòa thượng Đàm dám phản kháng, chỉ chật vật tránh né: “Máy quay chỉ ở phòng ngủ và phòng khách, phòng tắm có. Vả lại, tại nơi u kinh khủng như vậy, cũng thể nào cởi quần áo ra ngủ, hoàn toàn bị tôi thấy được thứ gì nên thấy mà. Tôi vẫn rất lịch với , đừng bạo lực như vậy được ? Lúc trước thấy dịu dàng ít , nào biết lại là bạn dã man vậy chứ.”

      Thấy Hàn Băng giận đến mức mặt đỏ bừng, cho dù ở trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng Xuân Thất thiếu vẫn nhịn được lòng mềm như nước. nhàng nhưng kiên quyết kéo Hàn Băng lại bên cạnh, với hòa thượng Đàm: “ cả buổi cũng đến vấn đề chính. Thôi , ràng tại sao lại gài bẫy Hàn Băng trước .”

      Hòa thượng Đàm ngẫm nghĩ trong giây lát: “ ra tôi đến thành phố B từ hơn tháng trước, vẫn quan sát hai người. Tôi biết giữa hai người xảy ra chuyện, tuy biết nguyên nhân là gì, cũng biết Hàn Băng thôi việc rồi. Lẽ ra tôi còn tưởng như vậy tôi thể lợi dụng Hàn Băng làm cầu nối, nhưng tôi lại thấy thường xuyên rảnh rỗi xung quanh dưới lầu nhà Hàn Băng, còn theo đuôi ấy, cũng biết tình thâm chưa dứt, cho nên quyết định vẫn xuống tay từ ấy theo kế hoạch.”

      Hàn Băng giật mình nhìn Xuân Thất thiếu, thấy kiên trì im lặng, nhưng màu đỏ mặt rất khả nghi, cả trái tim đều rối loạn.

      “Có chuyện hai người biết.” - Hòa thượng Đàm đột nhiên lộ ra nét cười đắc ý lại ngượng ngùng - “Bản thân tôi là kết hợp của công nghệ cao đại và văn hóa Trung Hoa truyền thống.”

      là kẻ giả mạo người xuất gia, đôi khi là hòa thượng, đôi khi lại là đạo sĩ.” - Hàn Băng hừ tiếng.

      “À , tôi cũng có thực tài mà.” - Hòa thượng Đàm nghiêm túc .

      “Là bỏ thuốc mê con à?” - Xuân Thất thiếu hơi giễu cợt.

      Nhưng hòa thượng Đàm nhíu mày: “Đừng xem thường người khác. Tôi biết xem tướng và phong thủy, bản thân lại có bài thuốc cổ gia truyền. Hơn nữa, tôi còn là hacker, có kỹ thuật rất cao đó...”

      Chuyện này khiến Xuân Thất thiếu và Hàn Băng đều kinh hãi.

      mà, mà. Nếu tại sao tôi có thể hack được hệ thống máy tính khách sạn Hoàng Tuyền, lấy được quyền quản trị, cần thông qua hệ thống đặt phòng chính thức, cũng cần kinh động bất cứ ai mà có thể ra vào tùy ý chứ? Làm sao có thể hack máy tính Hàn Băng, biết ấy muốn tìm công việc ở đâu chứ?”

      “Đây chính là kết hợp của công nghệ cao đại và văn hóa Trung Hoa truyền thống à?” - Hàn Băng suýt nữa tức điên lên - “ có bản lĩnh đến vậy, thế vừa rồi là ai suýt nữa tè ra quần hả? Còn nữa, công việc tôi ứng tuyển là sao?”

      Hòa thường Đàm rất lúng túng, gật đầu : “Công việc là , tôi thấy nộp đơn xin việc cho studio chụp ảnh kia, cho nên cũng nộp sơ yếu lí lịch. Kết quả rất khéo là chúng ta lại đồng thời được nhận. Tôi cảm thấy đây là ý trời, nên kiên định thực kế hoạch của mình.”

      “Tại sao lại phải ra tay với tôi ở căn nhà đó?” - Hàn Băng nghi ngờ, đột nhiên nhớ đến cảnh ngộ lúc đó. Cảm giác thời gian rối loạn kia, căn phòng tắm phong cách La Mã lộng lẫy kia, cái tháp màu vàng kia, còn có tấm hình bên trong. xinh đẹp đầu thế kỷ mười chín yên lành bỗng biến thành tóc trắng hung tợn...

      à, cũng khiến tôi ứng phó kịp đó.” - Hòa thượng Đàm chớp chớp mắt đầy vô tội - “Vốn là tôi còn chưa chuẩn bị xong, đấu tranh xem có nên lợi dụng hay . Nhưng mê hồn hương nằm ở trong ba lô của tôi, hôm đó biết lúc nào, cũng biết tại sao bình hương lại bị đổ ra ngoài ít. Dù sao ngửi thấy chút. Lúc đó còn hỏi tôi mùi gì mà thơm ngát đến vậy, giống như ao sen nở rộ.”

      Hàn Băng gật gật đầu, nhớ lại việc đó.

      “Chỉ rỉ ra chút lại khiến tôi tiêu mất ý thức ư?” - kinh ngạc.

      “Tôi cũng cảm thấy thể nào, có lẽ thể chất đặc dị, nhạy cảm hơn người khác. Bằng làm sao lại bắt được rất nhiều sóng điện não mãnh liệt, nghe thấy ‘ma’ chuyện chứ. Dù sao tôi thấy mãi xuống lầu, lên xem thử phát ra hôn mê. Tôi sợ sau này hoài nghi mê hồn hương của tôi, nên dứt khoát tương kế tựu kế lại cho hít thêm chút nữa, đưa thẳng từ thành phố T đến đây. Sau đó chụp hình , giả bộ bắt cóc , lừa Xuân Thất thiếu lập tức chạy đến.”

      Hàn Băng trợn to mắt. Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Nhưng vì sao luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường. Nhìn bộ dạng hòa thượng Đàm giống láo, lẽ nào lúc đó cảnh tượng bà tổ biến hình đáng sợ ấy là do mê hồn hương sao? Hương này có thành phần gây ảo giác, quả lại rất dễ dàng tiếp nhận tác động tâm lý...

      Nhưng mà đúng, Trước khi hòa thượng Đàm xuất , từng mơ thấy bà tổ. Hơn nữa, Xuân Thất thiếu cũng thấy bức tranh bà tổ mờ mờ ảo ảo ở gác mái nhà . Chuyện này là sao?

      Tất cả mọi chuyện xảy ra tựa như có sợi dây vô hình nối liền, bao gồm việc bị hòa thượng Đàm bắt cóc cũng như có bàn tay vô hình từ từ điều khiển.

      Mỗi người họ đều nằm trong bẫy, mỗi người họ đều thấy toàn bộ việc.

      Chỉ nghe thấy hòa thượng Đàm tiếp tục dông dài bên tai: “Lúc gửi chuyển phát nhanh cho Xuân Thất thiếu, tôi cũng gửi hình cho studio chụp ảnh, còn hai chúng ta tìm được công việc mới, cùng đổi việc, cùng lắm giúp họ làm công ngày, thu tiền công. Chuyện này có chút xin lỗi , nhưng tôi cũng có gì để giải thích. Dù sao sau khi về trở lại Xuân thị làm việc, Xuân Thất thiếu rất vui. Nhưng yên tâm, từ lúc dẫn đến đây, tuy ngủ mê man, nhưng tôi vẫn ở phòng kế bên, chưa từng vô lễ với ...”

      dẫn theo bạn đồng hành ý thức mơ hồ sao qua mắt được an ninh sân bay?” - Xuân Thất thiếu xen vào.

      “Cho nên tôi tôi có bản lĩnh mà, chẳng qua chỉ dùng thủ thuật che mắt nho thôi. cũng biết cái gọi là thủ thuật che mắt ra là lợi dụng phương vị, kiểm soát tâm lý khéo léo và góc chết thị giác vân vân... có thể khiến người khác có thể thấy được thứ mà tôi muốn để họ thấy. Ví như hình ảnh tôi đẩy chiếc xe lăn, thiếu nữ mảnh mai ngồi đó, thích chuyện. ra lúc ấy Hàn Băng vẫn trong trạng thái hôn mê, nhưng chỉ cần người khác cảm thấy ấy tỉnh táo là được thôi. Ngoại trừ người có ý chí rất kiên cường như , mắt người khác đều dễ lừa gạt. Đây cũng là cổ thuật đó.”

      nghĩ đến tôi đến sao? Hoặc là tôi lập tức báo cảnh sát sao?” - Xuân Thất thiếu lại hỏi.

      Hòa thượng Đàm cười rất gian: “ phải đến rồi sao? phải báo cảnh sát sao? Điều này tôi thấy ràng tình cảm mà dành cho Hàn Băng. chính là kẻ trong truyền thuyết, động lòng thôi, khi động lòng cố chấp kinh khủng. Xem , tôi đoán đúng rồi.”

      Xuân Thất thiếu liếc mắt nhìn Hàn Băng. Ý là: Người khác cũng biết tình cảm đối với em, chỉ có em còn hoài nghi thôi.

      Nhưng tâm tư Hàn Băng có ở đây, vẫn nghĩ về chuyện bà tổ. Lúc này rốt cuộc nghe hòa thượng Đàm dừng lải nhải, chỉ vào Xuân Thất thiếu, hỏi: “Được, tôi chỉ là mồi nhử, vậy tại sao nhằm vào ấy? Bà tổ và tổ tiên nhà ấy có ân oán tình thù gì sao?”

      “Liên quan gì đến bà tổ tôi?” - Hòa thượng Đàm sửng sốt.

      “Vậy làm nhiều chuyện như vậy, hại tất cả chúng ta bị giam ở đây, rốt cuộc là vì sao?” - Hàn Băng rất kinh ngạc, ngờ rằng mọi chuyện chuyển hướng, hoàn toàn phù hợp với phỏng đoán của họ.

      “Bởi vì khách sạn Hoàng Tuyền đó.” - Hòa thượng Đàm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vô cớ rùng mình cái, quyết định - “Chính xác là vì mảnh đất bên dưới khách sạn Hoàng Tuyền, mảnh bảo địa phong thủy này.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :