1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khách quan, không thể được - Lam Bạch Sắc ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16

      Hồ đồng chí quen bị hù dọa quyết định hăm hở phản kích, dùng nửa giây tiêu hóa hết kinh ngạc, sau đó tràn ngập tiếc nuối than thở: "Chân ngắn eo thô cả người đầy cơ bắp, tinh tinh trong vườn thú còn đẹp hơn."

      Trong cửa nháy mắt an tĩnh. biết từ chỗ nào đột nhiên bay tới cỗ khí lạnh lẽo, Hồ Nhất Hạ khỏi rùng mình cái, lúc này, cửa mở ra.

      Chiêm Diệc Dương tiếng nào cao nhìn xuống . Hồ Nhất Hạ dũng nghênh nhìn, yên lặng động viên cho mình: ánh mắt của giết tôi chết được.

      Hồ Nhất Hạ đấu với nhãn lực mạnh mẽ của ai đó, bên ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến động tĩnh, sau tiếng cửa mở chính là tiếng bước chân càng ngày càng gần, mỹ nhân nửa lõa ở phía trước, bước chân nhân sĩ ở phía sau, Hồ Nhất Hạ cũng biết làm sao, nhìn nhìn Chiêm Diệc Dương, thần sắc căng thẳng, hai lời lôi vào phòng ngủ.

      Hồ Nhất Hạ bị giấu ở phía sau cửa, có cách nào nhìn lén trạng huống bên ngoài, chỉ nghe thanh phụ tá hành chánh vang lên: "Tôi thấy túi hành lý này ở trước cửa, hình như là của Hồ trợ. . . ."

      Cảm giác được tiền bối luôn ghi nhớ tốt, Hồ đồng chí vừa muốn thò đầu ra, liền bị Người họ Chiêm ấn về, phụ tá hành chánh vẫn chưa xong, Chiêm Diệc Dương nhô người ra nhận túi hành lý, phanh tiếng đóng cửa lại.

      Hồ đồng chí chịu phối hợp, muốn kéo cửa ra, đảo mắt liền bị người khác xách cổ áo, ôm trở lại như xách con gà.

      "Làm gì lén lút? Chúng ta có làm chuyện gì cho người biết."

      "Sớm muộn làm."

      ⊙﹏⊙

      Khiếp sợ lúc này, Hồ Nhất Hạ thể tiêu hóa.

      " , có ý gì?"

      im lặng lên tiếng, bỗng dưng đưa tay chống đỡ vách tường sau lưng Hồ Nhất Hạ, cúi đầu, chóp mũi thiếu chút nữa đụng vào chóp mũi Hồ Nhất Hạ: "Em cứ ?"

      Hồ Nhất Hạ vội vàng nghiêng đầu, hô hấp của càng ngày càng gần, phun vào lớp da bên gáy Hồ Nhất Hạ, nhắc nhở , người đàn ông này cúi người nhìn mình.

      ", đừng làm loạn, tôi, tôi la lên!"

      Bình thường ác bá trong phim truyền hình trả lời thế nào? —— Hồ Nhất Hạ lại còn có tinh lực phân thần nghĩ điều này —— kêu rách cổ họng cũng người đến cứu em?

      Nhưng đợi nửa ngày, lại đợi được gì cả, lúc này mới hậu tri hậu giác len lén hí mắt: Hở? Người này sao lại biến mất lần nữa?

      Vừa lúc này bên tai vang lên tiếng kéo khóa túi hành lý, Hồ Nhất Hạ theo tiếng nhìn, rốt cuộc tìm được người xuất quỷ nhập thần nào đó. đứng ở bên giường, đưa lưng về phía thay y phục.

      Tốc độ thay quần áo của ai kia có phải quá thần tốc hay ? Mới lát, quần dài cũng thay xong, mặc áo sơ mi.

      Hồ Nhất Hạ vẫn biết phải che mắt giả vờ giả vịt, nhưng chịu được hấp dẫn từ dáng người ma quỷ của , mới vừa lặng lẽ mở ra khe hở chuẩn bị nhìnmột cái cuối cùng, nhưng, lại bị người họ Chiêm bắt tại chỗ.

      Lúc này ngược lại gì trêu chọc , chút để ý thắt cà vạt, liếc mắt nhìn đồng hồ để bàn ở góc tường: "Tôi về tiệc rượu xử lý ít việc, chờ chúng tôi hết hãy ra."

      ta dám bế giữa hội nghị quản lý, sao tại lo lắng bị phụ tá hành chánh nhìn thấy bọn họ ở chung phòng? Hồ Nhất Hạ nghĩ ra, cũng đợi phản ứng, nắm áo khoác tây trang lên muốn mở cửa.

      "Cứ làm như Kim Ốc Tàng Kiều (nhà vàng cất người đẹp)."

      cúi đầu tự lẩm bẩm, tiếng vừa dứt liền thấy dừng lại bước chân.

      "Kim Ốc Tàng Kiều?"

      Thanh đột nhiên vang lên của làm Hồ Nhất Hạ sợ tới mức dám ra tiếng nữa, lời kế tiếp của , càng làm hoàn toàn hóa đá: "Vậy em có nguyện ý hay ?"

      Có ý gì? Cho đến khi rời phòng ngủ, đầu óc Hồ Nhất Hạ còn chưa có quẹo qua ngõ rẽ.

      Cái này chẳng lẽ chính là —— thổ —— lộ trong truyền thuyết?

      Hay là ta có kế hoạch nuôi dưỡng tình nhân? Hồ Nhất Hạ càng nghĩ đầu càng lớn, loại dự cảm mãnh liệt bao phủ : sau 6 ngày, mình rất có thể khó bảo toàn mạng .

      Cho đến khi về nhà lấy hành lý của mình, rồi sau đó ngồi lên khoang sang trọng máy bay, loại cảm giác cổ quái này vẫn theo , cho tới khi lòng hiếu kỳ tràn khắp , nghe phụ tá hành chánh tán gẫu chuyện trong tiệc rượu, cũng có hăng hái.

      "Người khách đầu cơ đó trách quyết sách làm ăn của công ty chúng ta hại táng gia bại sản, nhìn trúng Phó tổng liền tạt rượu. . . . Tiểu Hồ? Tiểu Hồ?"

      "A a tôi nghe mà, tiếp tục, tiếp tục." Hồ Nhất Hạ bóp huyệt Thái Dương của mình, tránh cho mình mất hồn.

      " cũng kỳ quái, Phó tổng lại dặn bảo vệ đừng làm khó dễ người điên kia, cũng báo cảnh sát, thả rồi."

      Hậu quả Đắc tội người họ Chiêm nên rất nghiêm trọng chứ? là chuyện lạ! Vừa nghe vậy, Hồ Nhất Hạ rốt cuộc có hăng hái, "Tại sao có thể như vậy?"

      "Nghe khi Phó tổng vẫn còn nhậm chức ở Wall Street bởi vì quyết sách quá gấp bị người ta trả thù, kết quả. . . . . ."

      "Kết quả cái gì?" Người mà quen biết sao luôn thích làm người khác hồi hộp?

      "Kết quả làm hại bạn ấy. . . ."

      Người họ Chiêm lại từ phòng vệ sinh trở về vào lúc mấy chốt này. Kịch hay nghe được nửa lại có đoạn sau, trong lòng Hồ Nhất Hạ bị nhột như có kiến bò, chuyện mạng có khó bảo toàn hay sớm vứt ra chín tầng mây, cả hành trình đều cầu nguyện người họ Chiêm lại nhà vệ sinh nữa.

      Đáng tiếc, người họ Chiêm lại ngồi lỳ nữa, phụ tá hành chánh lại tiếp tục giúp đỡ xử lý công vụ, để lại mình Hồ đồng chí nhột nhạt khó nhịn trong lòng.

      Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đến sân bay, nhân viên tiếp đãi đợi lâu, đoàn người liền đến khách sạn ngủ lại.

      Mắt thấy rạng sáng, những người khác phải còn buồn ngủ thìchính là vẻ mặt mệt mỏi, Hồ Nhất Hạ tuy thần thái sáng láng, nhưng lại có cơ hội ở riêng với phụ tá hành chánh, bị người ta nhét vào phòng .

      Hồ đồng chí lúc nào cũng nhớ đến lời phụ tá hành chánh , xuống máy bay ngay cả điện thoại cũng quên mở, thân mình đợi trong phòng, lúc này mới nhớ lại điện thoại di động còn tắt.

      Vừa mở máy có tin nhắn điên cuồng công kích đến. Tất cả đều là Lãnh Tĩnh gửi:

      Chị qua ải rồi, ra ngoài ăn khuya mừng .

      Chết ở đâu rồi? Còn chưa có về nhà?

      Tờ giấy cậu dán ở cửa tủ lạnh viết chữ như gà bới, quỷ cũng nhận cậu viết cái gì.

      Mau mở máy!

      Hồ Nhất Hạ liên tục ngừng dùng điện thoại riêng trong phòng gọi lại. Nghe ở nước ngoài, Lãnh Tĩnh cũng tuyệt kinh ngạc: "Cậu còn biết dùng điện thoại riêng có thể tiết kiệm phí điện thoại quốc tế, đại tiểu thư, có tiến bộ a!"

      Hồ Nhất Hạ làm trễ nãi, kể hết chuyện xảy ra hôm nay cho Lãnh Tĩnh nghe. Lãnh Tĩnh nghe mà sửng sốt, rốt cuộc mất tỉnh táo, liên tiếp thét chói tai: "Hứa Phương Chu? Trời!"

      "Đợi nào! Lời kia của Chiêm biến thái là có ý gì?"

      Lãnh Tĩnh nhanh chóng thay chấn chỉnh suy nghĩ: " phải có tổ chức nước ngoài khai thác tuyển dụng họ Hứa và nàng Lâm Nặc Á kia sao, cậu có hỏi ta vì sao ra nước ngoài ?"

      Về Hứa Phương Chu, Hồ Nhất Hạ luôn ấp úng có đáp án, cuối cùng mới nghiêm mặt cãi lại cho mình: "Mình vừa nhìn thấy ấy liền muốn tránh, nào dám chuyện với ấy?"

      Lãnh Tĩnh hoàn toàn bại bởi Hồ đồng chí, bất đắc dĩ chỉ có thể sang chuyện khác: "Vậy còn Chiêm biến thái? ta chuẩn bị ăn cậu rồi bỏ rơi, hay chuẩn bị đánh lâu dài?"

      "Việc này. . . . Mình cũng vậy lắm."

      "Trời!" Hồ Nhất Hạ cơ hồ có thể đoán được bộ dạng Lãnh vỗ trán than thở, "Sao Chiêm biến thái có thể coi trọng con côn trùng trong cỏ?"

      Gặp phải Hồ đồng chí khinh bỉ mím môi lên tiếng, Lãnh Tĩnh bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là qua loa ném ra kết luận: "Hứa Phương Chu cậu đừng bận tâm, hai người ai cũng thua thiệt ai, cần trốn ta. Về phần cấp của cậu. . . . Cái mạng của cậu vẫn có thể bảo vệ, nhưng lớp mô người cậu có giữ được , vậy rất khó rồi."

      Kết luận của Lãnh Tĩnh làm Hồ đồng chí vô cùng kinh hãi, Lãnh Tĩnh lại trước sau như sát phạt quyết đoán: "Chớ nghĩ lung tung, ngủ giấc ngon , cúp đây. A đúng rồi, nhớ tùy thời báo cáo chiến huống với mình."

      Hồ Nhất Hạ còn chưa có phản ứng kịp, Lãnh Tĩnh cúp điện thoại. Chỉ còn dư lại , vừa nghe tút vừa lặp lại hai chữ: chiến huống?

      Cúp điện thoại, xem thời gian, Hồ Nhất Hạ tính toán tối thiểu có thể ngủ 6, 7 tiếng. Đáng tiếc trang phục mùa thu của hoàn toàn hợp với khí hậu nhiệt đới chỗ này, mặc dù từ suốt đường từ sân bay về khách sạn đều ở trong xe mở máy lạnh, nhưng vẫn chảy đầy mồ hôi.

      Cả người nhơ nhớp khó ngủ, Hồ Nhất Hạ quyết định tắm rồi ngủ.

      Nào ngờ vừa vào phòng tắm, nhất thời còn buồn ngủ.

      Bồn tắm đối diện cảnh biển vô địch ngoài cửa sổ, bên cạnh bồn tắm lớn còn có rượu đỏ và điểm tâm tinh xảo mà người phục vụ tỉ mỉ bố trí. Hồ đồng chí rất lâu chưa từng xa xỉ bóp cổ tay quyết định, ngủ! Tắm!

      Vừa có cảnh đẹp vừa có bồn tắm xoa bóp, mấu chốt là lại có rượu. uống rượu đỏ cũng dễ say, nghĩ như thế, nào chỉ là thoải mái thôi? Hồ Nhất Hạ nằm ngửa tay chân ở trong bồn tăm thơm phúc, cảm thấy thế giới quá tốt đẹp, dần dần mệt mỏi nhắm mắt.

      Đáng tiếc thế giới trong mộng, hề đẹp.

      Có người nắm cằm thả, vừa lạnh vừa đau: "Tiểu Hồ Ly. . . . . ."

      biết là nước hay là chất lỏng gì khác khuấy động tiếng vang, thân thể chỉ đau, còn mơ hồ phát trướng, có tay ai đó nhanh chóng lướt qua bả vai của , nâng lưng của lên, hơn nữa còn là, tay của đàn ông! Hồ Nhất Hạ ngẩn ra.

      Giấc mộng này quá kinh khủng, xúc cảm tay của người đàn ông kia chân dọa người. giùng giằng muốn mở mắt, lại đột nhiên trải qua hồi lắc lư, đột nhiên xuất cảm giác áp bức đè nặng bộ ngực của , chỉ có như thế, chân cũng đồng thời bị người nào nâng lên. . . .

      hoảng sợ vô cùng mở mắt, đôi con ngươi màu đen cứ như vậy xuất ở trong mắt hoảng sợ của . Cảm giác bị lạc mơ hồ làm nhất thời lên tiếng kinh hô: "Chiêm Diệc Dương? !"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17

      Thần sắc người đàn ông này buông lỏng, tiếp đó lại là căng thẳng, Hồ Nhất Hạ cũng để ý quan sát , cúi đầu nhìn thân thể mình, nửa bên ngực cơ hồ muốn lộ ra khỏi khăn tăm, mà chân của . . . . Sao chạm đất?

      Bất kể, Hồ Nhất Hạ cắn răng liều mạng vùng vẫy, " buông ra. . . ."

      Chữ cuối cùng còn cắm ở trong cổ họng, Hồ Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy cả người chợt , hốt hoảng luống cuống vùng vậy theo bản năng, ngay sau đó "ào" tiếng, cả người rơi vào trong nước.

      Xác thực mà , là rơi vào bồn tắm.

      Bọt nước văng khắp nơi khiến vội vàng ngồi dậy, phía bên kia, Chiêm Diệc Dương nhìn nhìn bị mình thả xuống này, quay người kéo cửa phòng tắm ra.

      Ngoài cửa rất huyên náo, có mấy người đứng đó, nếu phải là Chiêm Diệc Dương chỉ kéo ra cái khe cửa, chừng những người này trực tiếp xông vào trong phòng tắm.

      "Về hết ."

      giây trước Hồ Nhất Hạ vẫn còn ngồi thẫn thờ trong nước, giây kế tiếp quả ngẩn ra. Tình huống bên ngoài khiến khỏi nhìn ra cửa, Chiêm Diệc Dương hạ lệnh trục khách xong quay người lại, Hồ Nhất Hạ bị ánh mắt hung ác của quét đến, vội vàng rụt đầu.

      Từ cổ trở xuống đều ngâm vào trong nước, tối thiểu cảm thấy an toàn chút.

      Trong phòng tắm quá yên tĩnh, cho tới Hồ Nhất Hạ cũng có thể nghe thanh phụ tá hành chánh ngoài cửa: " sao sao, có gì náo nhiệt đẹp mắt, trở về hết ."

      Hôm nay đối mặt trạng huống như vậy, mặc cho Hồ Nhất Hạ chậm tiêu nữa cũng hoàn toàn hiểu tám chín phần, sai là lầm tưởng mình bị xâm phạm, quan trọng hơn chính là —— lại ngộ nhận boss thành tội phạm XX, ót Hồ đồng chí bỗng nhiên in hai chữ to: xong đời!

      "Có biết tại mấy giờ hay ?" Quả nhiên, boss lạnh lùng lên tiếng.

      Hồ Nhất Hạ hận thể ngâm đầu mình vào trong nước luôn, lượng đến tựa như muỗi chích: "Việc này. . . . Việc này. . . . Tôi, tôi hình như là ngủ quên lúc tắm."

      " có tin người bị chết đuối lúc tắm đầu tiên thế giới là , Hồ Nhất Hạ!"

      Hồ Nhất Hạ tự nhận thể trách nhát gan sợ phiền phức, là uy lức tiếng quát chói tai uy lực của người đàn ông này này quá lớn, sợ tới mức toàn thân cứng đờ, đầu ngón tay cũng nghe sai bảo. Người họ Chiêm luôn luôn lấy hỉ nộ lộ nổi tiếng, ta chỉ cần câu nhàng cũng khiến người ta có ngày trở mình, có cần tức giận thế này ?

      là thấy những điều chưa hề thấy ——

      "Ách —— xì ——!"

      Lỗ mũi chợt ngứa, Hồ đồng chí rất thích hợp hắt hơi cái. ngừng che miệng lại liếc về phía người họ Chiêm, nhận sai trước khi hoàn toàn trở mặt: " xin lỗi, Chiêm tổng, tôi. . . ."

      " muốn về bộ tiêu thụ 9? Sau khi trở về nước tôi lập tức điều trở về, trong hai tháng nghiệp tích của bộ tiêu thụ 9 phải tăng lên 200%, làm được, tất cả cút về nhà mình."

      Lời này ngược lại khôi phục bộ dáng sóng nước chẳng xao của , nhưng. . . . Hồ Nhất Hạ nhất thời im lặng. Đây mới là mặt khó coi nhất của nhà tư bản!

      Thấy muốn quay đầu rời , Hồ Nhất Hạ nhất thời thức tỉnh, từ trong bồn tắm đứng lên kêu : "Đợi nào...!"

      Chiêm Diệc Dương nhíu lông mày, nhìn chăm chún lại, bất ngờ đành sửng sốt.

      Khăn tắm thân người phụ nữ này ướt đẫm, có vài chỗ sớm lộ ra sót gì, nửa che nửa hở buộc vòng quanh vóc người, đầy đặn và mảnh khảnh vừa đúng dung hợp, da thịt trắng nõn, hết sức tinh xảo, ngón tay khảm vào trong đó là cảm giác gì, vừa rồi lãnh giáo ——

      Chiêm Diệc Dương nhanh chóng xoay người, cho thời cơ nữa: "Cho 5 phút, thay quần áo xong xuống lầu ăn brunch (bữa ăn giữa bữa sáng và trưa)."

      ⊙﹏⊙

      Từ đó, công việc của Hồ Nhất Hạ hoàn toàn kết duyên với lạnh lùng bạo lực của người họ Chiêm.

      Lãnh kia hiểu nỗi khổ cho của , trong điện thoại luôn gọi Chiêm biến thái, Hồ Nhất Hạ nghe được muốn khóc cũng nơi khóc: "Nào có chiến huống gì? Việc giải trí duy nhất trong mấy ngày nay của mình là thưởng thức mặt lạnh của ta."

      "Có lẽ ta vốn là muốn bồi dưỡng cậu nhưng kết quả phát bùn nhão xây tường được, cho nên tức giận?"

      Lãnh Tĩnh trầm ngâm lâu lại cho ra suy luận oái ăm thế, tâm tình Hồ Nhất Hạ trực tiếp tấn thăng thành dở khóc dở cười: "Bồi dưỡng mình? Stop!"

      "Logic của cậu từ bình thường, theo như suy nghĩ của người bình thường, liên lạc vào giờ làm phiền cũng đến phiên cậu, nhiều lắm là ghi lại cậu trốn việc hoặc trực tiếp đuổi cậu, người nào ăn no rỗi việc có gì làm lại tìm cậu khắp nơi?"

      "Dường như ta nghĩ mình muốn tự sát."

      "Cùng ăn brunch với bạn làm ăn, người nào quản cậu khóa trái mình ở trong phòng là tắm hay tự sát? Quan tâm cậu mới mắng cậu đó, có hiểu hay ?"

      "A đúng, lúc đó ta ăn brunch với lão tổng Hằng Thịnh mà, chừng ta là ăn no rỗi việc. . . ."

      -_-|||

      "Nếu như phải mình bị cậu tàn phá quen, mình cũng nhịn được như ta. . . . . Được rồi được rồi , suy nghĩ của sinh vật ngu ngốc như cậu người thường chúng tôi hiểu, tóm lại, tự cầu nhiều phúc Tiểu Hồ Ly."

      Tự cầu nhiều phúc?

      Hồ Nhất Hạ chưa bao giờ cảm thấy mình là người có phúc, tắm xà phồng đêm, người phồng suốt hai ngày mới hết sưng, muốn bị cảm mạo để lấy chút đồng tình, nhưng ông trời giúp tay, quay đầu lại chỉ có thể trách khí trời nơi này quá tốt.

      Cho đến ngày thứ hai đếm ngược của hành trình, Hồ đồng chí vẫn thể chạy trốn nmặt lạnh và công việc phức tạp của gười khác. Buổi chiều vừa về tới khách sạn liền bị người ta quên lãng trong phòng mình, biết ngày mai có thể được nghỉ, nhưng làm thế nào cũng vui. Các đồng nghiệp có chịu mang chơi hay ? Đây là vấn đề lớn.

      khí ở nước này rất tốt, cho dù buổi tối cũng có thể trông thấy mây trời, tòa nhà chọc trời san sát nối tiếp nhau và ánh đèn sặc sỡ, tạo nên cảnh đẹp ngoài cửa sổ, Hồ Nhất Hạ ngồi ở bên cửa sổ, nhưng ý nghĩ có ở đây.

      Lãnh Tĩnh qua vòng cuối, ngừng tham dự tiết mục mới chuẩn bị, có thời gian để ý , Hồ Nhất Hạ suy tính mấy phen, cuối cùng vẫn buông tha kế hoạch điện thoại quấy rầy.

      Đêm dài đằng đẵng làm sao qua, đây là vấn đề lớn, ngày mai nghỉ phép, xuống pub dưới lầu uống ly? Suy nghĩ này trồi lên não liền bị Hồ Nhất Hạ phủ quyết, nếu như uống rượu say "cưỡng" lão bên ngoài, là mất mặt vứt vào thế giới.

      Trong phòng bình thường vẫn có vài loại rượu, uống trong mảng trời bé này, coi như rượu mấy ngon, nhưng tối thiểu say cũng sợ. Hồ đồng chí hành động liền hành động, nhảy xuống bệ cửa sổ chạy thẳng tới tủ rượu.

      lúc này, điện thoại trong tay bỗng dưng vang lên.

      Hồ Nhất Hạ yên lòng bắt máy.

      "Hồ ly?"

      Nghe được thanh của đối phương, Hồ đồng chí lập tức cong cong mặt mày, vui sướng: "Alo Lãnh , sao cậu đột nhiên chịu tốn phí quốc tế gọi điện thoại cho mình?"

      "Đây phải là điện thoại mình, là. . . ."

      "Cậu dùng điện thoại nhà nước? A, vậy tốt."

      Tâm tình Lãnh Tĩnh tựa hồ tốt chút nào, thanh cực căng thẳng: "Hồ ly cậu nhất định phải bình tĩnh nghe mình. . . ."

      Lời của đột nhiên ngừng ở chỗ này, Hồ Nhất Hạ hiểu ra sao muốn đặt câu hỏi, đầu kia mơ hồ truyền đến thanh của người đàn ông: "Để tôi ."

      ⊙﹏⊙

      Sau đó, điện thoại tựa hồ bị giao vào tay người khác.

      "Nhất Hạ, là , Hứa. . . ."

      Hồ Nhất Hạ bỗng dưng cúp máy.

      Nghe nhầm, tuyệt đối là nghe nhầm! Hồ Nhất Hạ lừa mình dối người lắc đầu, nhưng ngay sau đó điện thoại di động lại vang lên.

      Làm sao cũng bỏ được tiếng chuông tự thu từ người họ Chiêm, Hứa Phương Chu ở đầu kia ngừng ép nghe, Hồ Nhất Hạ loạn càng thêm loạn, tắt máy cũng được, dứt khoát lấy pin ra ngoài.

      Rốt cuộc an tĩnh.

      Tìm đến tủ rượu như tìm cây cỏ cứu mạng, nhưng vừa mở ra, bên trong có gì cả.

      Cái gì gọi là mọi chuyện thuận? Là cái này.

      Hồ Nhất Hạ cái gì cũng muốn quản, thay bộ quần áo chạy thẳng tới pub lầu dưới.

      Cần gì?

      Rượu mạnh.

      Long Thiệt Lan, Vodka, rượu Rum, rượu Gin, Whisky. . . . Bình thường rất dễ say, nhưng giờ uống thế nào cũng ngã xuống được.

      Vẫn muốn!

      xin lỗi nữ sĩ, đóng cửa rồi.

      Chân , trong tay cầm giày, Hồ Nhất Hạ lảo đảo ở hành lang tối tăm.

      Sắp đến phòng, mình lại bị đẩy phát. Thảm mềm hơn, cũng làm cho ngã đau, xoa xoa đầu gối bò dậy, cầm thẻ mở cửa phòng mở cửa.

      Nhưng làm thế nào cũng mở ra.

      Cả mày cũng đối nghịch với tao phải hay ?

      Quát tháo hung ác với cái cửa, vừa đá vừa đấm, Hồ đồng chí cảm thấy đặc biệt sung sướng, tối thiểu nó giống như những người khác, cho tất cả, nhưng cho tình .

      Nhưng đột nhiên, cửa mở ra.

      Người bên trong cửa đồng thời đầy mùi rượu, ánh mắt lại vẫn ràng nhưng lạnh nhạt, liếc nhìn , nhăn mày: "Có chuyện gì sao?"

      Hồ Nhất Hạ say lờ đờ ngẩng đầu, híp mắt cẩn thận nhìn chút, chỉ ngây ngốc cười tiếng: "Hello, nhà tư bản!"

      ******

      để ý quanh thân người khác dâng lên hơi thở người lạ chớ tới gần, đôi tay Hồ Nhất Hạ khẽ chống đẩy ra, tuỳ tiện vào cửa.

      Người tốt, khắp gian phòng đều tản ra mùi rượu, quầy rượu mô hình chứa đầy chai rượu, Hồ Nhất Hạ khách khí cầm ly rượu lên, đảo mắt uống hết nửa ly còn lại.

      Đẩy trả ly rượu lại cho , đặt ví tiền bàn, bày ra bộ dáng hiếu khách: "Rót đầy vào!"

      "Tôi rãnh điên khùng với ."

      chống tay quầy ba, tay kia vuốt cái trán, hề nhìn . Hồ Nhất Hạ chỉ cảm thấy tức giận, tiến tới túm cổ áo : "Tại sao tôi uống rượu nổi điên, uống rượu sao? Thành thực khai báo, rượu trong phòng tôi có phải bảo bọn họ dẹp hết ?"

      Chiêm Diệc Dương theo bản năng muốn ngăn tay làm ác ở cổ áo của , nhưng khắc chạm vào, nhất thời quên ước nguyện ban đầu, cứ nắm quả đấm của , tiếng nào.

      Ngược lại là Hồ Nhất Hạ đột nhiên tránh tay của , để ý tới , tự phục vụ cho mình.

      Trong phòng an tĩnh, chỉ trừ lớn miệng lầm bầm lầu bầu: "Đừng nghĩ tôi ngu. hung dữ với tôi, nhưng mấy ngày nay chán ghét tôi phải ?"

      Rượu hơn cũng chịu được uống chai lại chai, mắt thấy lại tiêu diệt hết chai, Chiêm Diệc Dương muốn đoạt rượu của người phụ nữ này, "Đừng uống nữa."

      Kết quả bị xô ra, "bịch" tiếng, hai người đều trượt chân mặt đất.

      phát này Hồ Nhất Hạ hề cảm thấy đau, buồn bực, cúi đầu mới phát cũng người .

      cười hì hì, giống như là có chút hả hê, cũng giống như là vui vẻ: "Em trai đừng nóng giận, chị rót đầy cho em."

      lắc lư ly rượu tay trái, lại lắc lư chai rượu tay phải, sung sướng, thậm chí rót ly, cung cung kính kính đưa tới trước mặt .

      Chiêm Diệc Dương như là cười dưới, chống lên nửa người , muốn nhận lấy ly rượu, người phụ nữ này lại giương đầu lên, nháy mắt cạn sạch ly rượu kia, sau đó diễu võ dương oai cúi đầu nhìn .

      giây kế tiếp, đắc ý của cứng ở mặt.

      Chỉ vì đột nhiên lật người, đè lại người như long trời lở đất. Cúi đầu ngậm môi của , cũng xâm nhập, mà là hung hăng hấp.

      Trừ hợp đoạt được trong miệng , phần rượu khác đều bị đổ. Hồ Nhất Hạ nhìn rượu thấm vào thảm, đặc biệt đau lòng, cộng thêm lưng đụng vào đất đau đến muốn chết, cười đến rơi nước mắt: " người tôi vừa vừa hận gọi điện thoại cho tôi. . . ."

      Đột nhiên đề tài này, Chiêm Diệc Dương tựa hồ cũng cảm thấy kinh ngạc, từ người lật xuống: " là khéo. . ."

      "Khéo cái gì khéo? Chẳng lẽ Hứa Phương Chu cũng gọi điện thoại cho hả ?" Hồ Nhất Hạ bò dậy, cũng học , dựa vào ghế sa lon ngồi dưới đất.

      "Đồ ngốc. . . . . ."

      Lúc này Hồ Nhất Hạ có thể xác định, cười , tiếng cười nghe vào đáng chết cảm động —— Hồ Nhất Hạ nghiêng đầu, hung hung dữ dữ nhìn : " mới là đồ ngốc, cả nhà đều là đồ ngốc!"

      Vẻ mặt trong nháy mắt bình thường, lại, hề chớp mắt nhìn . Hồ Nhất Hạ ngồi cảm thán người khác đổi sắc mặt so với trời còn nhanh hơn, bỗng dưng đưa tay, nắm chặt cằm .

      Hồ Nhất Hạ giãy giãy, có tránh ra, bị buộc nhìn mặt .

      Theo đến gần từng chút, đầu óc Hồ Nhất Hạ càng ngày càng mộng.

      Chiêm Diệc Dương dời tầm mắt, liếc mắt nhìn áo đầm hở ngực mà cố ý thay, còn có bộ ngực lộ ra:

      " là ai?"

      ". . . . ? Biến thái, phải là người, nhà tư bản, chủ nợ, mặt than. . . . . ."

      đủ gần, đưa ra ngón tay đặt ở môi : "Suỵt ——!"

      "Suỵt cái đầu ! . . . . Ưm. . . ."

      chỉ nhàng mổ vào môi , sau đó lập tức thăm dò vào, thứ tự giống lúc ăn kem khi còn bé như đúc, đầu lưỡi liếm, ngậm, sau đó mút, cảm thụ vị ngọt thấm vào vị giác từng chút.

      Bị thưởng thức tỉ mỉ, Hồ Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy mình say. kịp suy tư:

      Cởi, là xiêm áo của ai?

      Kéo xuống, là ngụy trang của ai?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18

      Hồ Nhất Hạ vẫn có hiểu mình tiến vào phòng ngủ như thế nào, nhưng rất nhanh hiểu: người khác mặc quần áo rất nhanh, cởi quần áo còn nhanh hơn.

      Dĩ nhiên phải cởi của chính .

      "Đừng, đừng kéo. . . ."

      Chậm.

      Roẹt tiếng.

      Tế bào toàn thân Hồ Nhất Hạ thể thể nghiệm cái gì gọi là lạnh băng, nhìn lại dây áo ngực bị kéo đứt, quả khóc ra nước mắt.

      "Thế nào?"

      Tội phạm dã man ngước mắt nhìn , mặt vô tội.

      Mới mặc lần. . . . . . , đền. . . . . .

      "Lạnh. . . . . ."

      Đến khóe miệng lại là tiếng ưm thể khống chế, Hồ Nhất Hạ đột nhiên rất muốn chết.

      Đôi tay che kín mặt, giây kế tiếp liền bị lấy tay ra: "Rất nhanh nóng."

      Nhà tư bản lời giữ lời, quả khiến nóng lên, chỉ là ——"Đừng, đừng xoa. . . ."

      " thích?"

      Trong lúc vô tình kéo dài vĩ làm cho người ta cực lỳ tê dại, đáng chết, cho phép dùng giọng khêu gợi như vậy chuyện với tôi. . . .

      "Tôi, biết. . . . . . kỳ quái."

      để ý tới lẩm bẩm của , tiếp tục.

      "Đừng, đừng có dùng tay. . . . . ."

      dừng lại.

      Hồ Nhất Hạ buông lỏng thần kinh.

      Ngay sau đó lại căng thẳng ——

      dùng tay nữa, đổi dùng miệng.

      o(>﹏<)o

      Nhột.

      Sau đó là ngứa.

      Cả người Hồ Nhất Hạ mềm nhũn, chóng mặt, nếu như tìm cái gì phân tán lực chú ý, nhất định chết ở trong tay người khác, , chết ở trong miệng người khác.

      Nhìn gương hình tròn ở trần nhà, nhìn lại , đột nhiên có hứng thú:

      "Ở góc độ này nhìn có vẻ giống. . . . Ừ. . . . . A. . . . Ngô Ngạn Tổ, nếu như thực là ta tốt. . . . Ô!"

      Chiêm Diệc Dương buông hàm răng ra, ngẩng đầu từ ngực , khẽ nheo mắt lại liếc nhìn , mặt tà ác.

      ". . . . cho phép cắn tôi!" khuôn mặt đỏ bừng.

      "Em đó, tại há miệng phải để chuyện. . . ."

      Mấy phút sau.

      Hồ Nhất Hạ đạt được khí lần nữa vô lực xụi lơ ở trong lòng , mặc cho tay của trượt môi mình, vất vả thở ra: "Ghét. . . Hình như đầu lưỡi tôi bị đơ!"

      Chiêm Diệc Dương nhàng cười tiếng.

      Động tác quá nhanh, khi nụ cười thu lại, cái tay tới bụng, tay kia lại mò lên đầu gối , Hồ Nhất Hạ chợt lĩnh ngộ được muốn gì, vội vàng nắm lấy : "Cái này cũng chỉ mới mặc lần, đừng. . . ."

      Sau vài giây.

      Vải vóc mát mẻ bị ném ra từ trong tay , xẹt qua đường vòng cung trung, cuối cùng cũng rơi vào cái váy đen.

      Mỗi chỗ người đều cần che, nhưng chỗ được che đều đúng, Hồ Nhất Hạ đột nhiên rất muốn khóc, vừa vuốt mắt vừa lật người đưa lưng về phía .

      "Nghe lời, quay tới."

      ". . . . . ."

      " đền cho em được chưa?"

      ". . . . . ."

      "Thích màu hồng phải ?"

      khó được có tính khí tốt, nhưng , trừ lắc đầu vẫn là lắc đầu, ôm gối chết sống buông tay.

      Chiêm Diệc Dương dừng lại, tay phất qua xương sống của , khiến run rẩy theo bản năng.

      Đáy mắt buồn bã, nhắm chặt lại.

      Bắt đầu cắn từ vành tai của , thỉnh thoảng mút, mấy chỗ sợ nhột nhất của đều bỏ qua, thay nhau công kích, đến eo cũng chịu ngừng, còn muốn xuống, Hồ Nhất Hạ thể khống chế run rẩy.

      Lật người ngồi dậy như trút giận: "Tại sao chỉ cởi tôi mà cởi ! công bằng công bằng . . . . . ."

      Hồ Nhất Hạ còn chưa dứt lời, chuông phục vụ đột nhiên vang lên.

      bỗng dưng hóa đá.

      Chiêm Diệc Dương im lặng cười, nắm chặt ót , thừa dịp sững sờ, cho nụ hôn sâu.

      Thần chí còn dư lại bao nhiêu của Hồ Nhất Hạ lại bị nụ hôn này hấp dẫn hơn phân nửa, suy nghĩ mờ mịt nhìn còn mặc đủ y phục mở cửa.

      Trở lại, cũng cúi đầu nhìn nửa mắt chính xác lầm lấy ra cái mền vừa quấn vào. Thuận tiện nắm cổ tay , nhét vật vào lòng bàn tay .

      Hồ Nhất Hạ thê lương mở lòng bàn tay ra, nhất thời đầu đầy vạch đen.

      gọi điện thoại cho phục vụ phòng lấy cái này lúc nào?

      "Mang giúp ."

      ". . . . Tôi, biết."

      "Đưa tay cho ."

      liên tục ngừng chắp tay sau lưng. . . . . .

      Mười mấy giây sau.

      Chiêm Diệc Dương toàn thắng trong trận đánh nhàng linh hoạt nắm tay của về phía chỗ nguy hiểm nhất. Hồ Nhất Hạ rút tay về mấy lần đều rất nhanh bị nắm chặt lại, cuối cùng chỉ đành phải nhắm mắt giúp mở khóa quần ra.

      Lúc này ngược lại rút tay rất nhanh, đáng tiếc nhắm mắt chậm bước, thấy được . . . . Vật thể.

      Nhất thời, chỉ đỏ mặt, cổ và lỗ tai cũng bắt đầu mơ hồ nóng lên.

      "Tôi. . . . Bây giờ còn có thể đổi ý hay ?"

      Người khác mắt điếc tai ngơ đối với việc này, mặt bình tĩnh lấn người tới đây.

      Mắt thấy sắp bị nắm chặt mắt cá chân, Hồ Nhất Hạ hốt hoảng nắm cánh tay lại.

      "Tiểu Hồ Ly, buông tay."

      ". . . . . ."

      "Nơi này sắp bị em bóp chảy máu."

      ". . . . . ."

      "Tiểu Hồ Ly, nghe lời."

      Trong đầu Hồ Nhất Hạ ràng có thanh nhắc nhở chớ bị vẻ mặt dịu dàng vô hại của người khác lừa, tay lại nghe sai bảo, từ từ buông ra.

      Quả nhiên, vừa buông tay, xong rồi.

      Phía dưới bị tách ra, mấu chốt là ——

      ra môi của , có khuynh hướng hôn đến cả nhà chết.

      "Ưm. . . . Bẩn. . . ."

      " tắm."

      "Tôi. . . . Tôi chưa có tắm. . . . Đừng, đừng hôn chỗ. . . ."

      "Vậy dùng tay."

      ". . . . . ."

      "Ngoan, buông tay, đầu sắp bị em kéo xuống rồi."

      thể tin tưởng ! thể nới tay!

      Nhưng vẫn nới lỏng tay ——

      Mười mấy giây của .

      Như mấy năm của .

      lúc trải qua đau đớn chưa bao giờ thể nghiệm người gây đau đớn lại chợt dừng động tác, sắc mặt mơ hồ lộ ra kinh ngạc: " . . ." . . . . . .

      Mấy phút sau.

      ", làm gì thế? !" Hồ Nhất Hạ đột nhiên thét chói tai.

      ". . . . . ."

      "Ô ô, tôi muốn như vậy, giống như con ếch. . . . . ."

      ". . . . . ."

      "! , sao xé nó?"

      "Lần đầu tiên mà mang cái này em đau hơn, yên tâm, ra ở trong. . . ."

      Hoặc là mở miệng, vừa mở miệng lời tà ác như vậy, là ghét. Hồ Nhất Hạ che lỗ tai: "Tôi nghe tôi nghe!"

      đâu ngờ tới, chuyện tà ác hơn vẫn còn ở phía sau ——

      ". . . . . . Ách a!"

      Đau nhói bén nhọn phủ xuống báo trước, Hồ Nhất Hạ ngừng thét chói tai, hốt hoảng luống cuống cúi đầu ——

      Đáng chết! kêu tiếng rút ngón tay , thay bằng vật thể dám nhìn.

      Chiêm Diệc Dương có cho thời gian phản ứng, nâng lên. . . .

      thẳng tiến từng lần, Hồ Nhất Hạ đau đến dám hô hấp, lại dám dùng sức đẩy , chỉ có thể cầu xin: "Đừng. . . Tôi sợ. . . . , mau ra. . . . . ."

      làm sao nghe ?

      Mỗi lần Hồ Nhất Hạ muốn co mình lại thành tôm tép , lại có người, có thể cần tốn nhiều sức khiến nở rộ ——

      Bắt đầu giằng co lần bữa.

      Kết quả cuộc chiến?

      Nhà tư bản đại nhân toàn thắng lần nữa.

      Chỉ chớp mắt, Hồ Nhất Hạ - con gián bất tử, dựa theo nguyên tắc ngoan cố chống lại đến cùng, cuộn thành đoàn lần nữa.

      Thấy chưa từ bỏ ý định làm những việc vô dụng này, gương mặt Chiêm Diệc Dương căng thẳng.

      Người phụ nữ này nghe lời, khỏi mỉm cười ôm lấy , thay vén ra tóc mái ướt mồ hôi, để gối lên bả vai mình: "Đau cắn "

      Hồ Nhất Hạ đau vô cùng, hề nghĩ ngợi liền hung hăng cắn xuống bả vai .

      Nhưng ngờ chỗ bắp thịt đó căng cứng đến cực hạn, khiến hàm răng đau xót.

      Hồ đồng chí há hàm răng ra, tuyến lệ đều đau đến chết lặng, khóc cũng khóc ra.

      Xem xét lại , ràng là đầu sỏ gây nên, lại còn an ủi : "Lập tức tốt, ngoan, chớ rúc, mở ra chút. . . . Đúng, mở chút nữa. . . ."

      Hồ Nhất Hạ cuối cùng hiểu, an ủi của đàn ông ở giường đều là gạt người, nghe nữa cũng đáng tin tưởng.

      Cố tình cònđược voi đòi tiên, Hồ Nhất Hạ bất chấp gì khác, khóc đẩy : ". . . . cho phép cử động nữa."

      Chiêm Diệc Dương cúi người hôn lên mồ hôi ở khóe mắt , đè thấp đầu của : "Em xem, sắp rồi. . . . Tiểu Hồ Ly ngoan, buông lỏng, cho vào ."

      (+﹏+)

      Vừa cúi đầu, Hồ Nhất Hạ chỉ nhõm, ngược lại cả người choáng váng hoa mắt.

      "Đừng, tôi. . . . Tôi thấy máu là choáng. . . . . ."

      Chiêm Diệc Dương sửng sốt.

      Sau đó?

      Sau đó, Hồ đồng chí hôn mê bất tỉnh.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19

      Hồ đồng chí hôn mê bất tỉnh.

      ?

      Đương nhiên là giả ——

      Giả bộ bất tỉnh tuyệt đối là kỹ thuật.

      Hồ Nhất Hạ cố gắng hồi tưởng đủ loại phản ứng sau khi thấy máu của Lãnh Tĩnh, nhưng trừ Lãnh mỗi lần có đại di mụ (kinh nguyệt) đều phải đeo kính đen đổi đệm, những thứ khác, chút ấn tượng nào.

      Phải, nhắm hai mắt nằm ngay đơ thôi.

      "Tiểu Hồ Ly?"

      làm sao trả lời?

      Hồ Nhất Hạ bình phục được nhịp tim nhanh kinh khủng của mình, thể làm gì khác hơn là yên lặng cầu nguyện người khác nhanh chóng cút . Nhưng Chiêm Diệc Dương ràng rút thân thể ra, lại tựa hồ như có ý rời , thậm chí còn từ từ lấn đến gần .

      Đột nhiên, đôi tay đẩy bắp đùi ra.

      Trở lại? !

      Thần kinh Hồ Nhất Hạ trong nháy mắt căng thẳng tới cực điểm, có thị giác, cảm giác đột nhiên trở nên nhạy cảm, nhất cử nhất động của đều bị phóng đại vô hạn, Hồ Nhất Hạ sợ tới mức hàm răng run run, ngàn nhịn vạn nhịn mới chịu đựng thét chói tai ra tiếng.

      Chiêm Diệc Dương cúi đầu kiểm tra có bị thương hay , bên tai mơ hồ vang lên thanh nghiến răng, nghi ngờ ngẩng đầu, khoảng khắc chứng kiến môi hơi run run, khỏi sửng sốt. . . . . .

      Mấy giây sau.

      Mặc cho người khác loay hoay mình thành nằm nghiêng, Hồ Nhất Hạ có lòng chết. Vậy còn dừng lại. . . . . .

      Người khác nằm xuống ở sau lưng , ôm chặt hông của , nâng mông của lên, lần lượt đẩy chân ra, ngón tay liền trượt vào chỗ ướt át. . . .

      Hồ Nhất Hạ nhất thời nhảy lên cao ba thước: "Biến thái a, J (gian) thi á!"

      Mười mấy giây sau.

      Hồ Nhất Hạ chạy đến cạnh cửa rồi, đột nhiên, sau lưng dâng lên lạnh lẽo.

      Họ chiêm này là người hay quỷ, hay biết thuật thay hình dời bóng? Nếu nghe được tiếng bước chân đuổi theo của , sao ở phía sau ?

      Dấu chấm hỏi liên tiếp chiếm lấy Hồ Nhất Hạ, còn chưa kịp suy nghĩ ——

      "Em , đâu đó?"

      dính vào sau lưng nỉ non tiếng, nghe xong nhất thời xương cũng mềm ra.

      Cảm nhận được hô hấp lưu luyến của người khác ở sau gáy , Hồ Nhất Hạ yên lặng cắn chặt hàm răng. chịu quay đầu lại, Chiêm Diệc Dương cũng miễn cưỡng, ngón tay qua lại theo sống lưng của , chọc cho phát run ngừng.

      Chiêm Diệc Dương thấy thế, phì cười tiếng, đôi mắt sương mù mờ mịt trong bóng đêm:

      "Xem ra em chỉ là hồ ly giảo hoạt biết giả bộ bất tỉnh, còn là con hồ ly có khẩu vị nặng. thích giường? Muốn ở cạnh cửa? ngại. . . . . ."

      Hơn 10' sau.

      Hồ Nhất Hạ xụi lơ dán lưng vào cửa, mủi chân miễn cưỡng nhón lên, cả người choáng váng tựa như ngồi con thuyền lắc lư trong sóng gió.

      Dần dần có dòng nước ấm chảy ra ngoài, hơn nữa càng chảy càng nhiều, Hồ Nhất Hạ sợ tới mức vội vàng đẩy tay của eo mình ra.

      "Dừng, dừng lại. . . ."

      ". . . . . ."

      "Ô ô, hình như lại chảy máu. . . . . ."

      ". . . . . .

      "Bảo dừng lại phải bảo dùng tay. . . . Ô ô, khốn kiếp. . . . . ."

      lát sau, Chiêm Diệc Dương giơ tay lên trước mắt , "Yên tâm, phải máu."

      Đầu ngón tay, cả bàn tay đều dính. . . . Nước, Hồ Nhất Hạ chỉ nhìn thoáng qua mặt liền thay đổi thành ráng đỏ. Quá mất mặt rồi, thể chống cùi chỏ cửa, chôn mặt ở trong đó, yên lặng cắn chặt hàm răng.

      Thế nhưng lại chịu, "Đừng chịu đựng, kêura."

      ". . . . . ."

      "Ngoan, muốn nghe."

      lại xoay mặt của qua. Hồ Nhất Hạ vừa thẹn vừa cáu, cúi đầu cắn tay của , lại bị môi của lấn tới.

      Trong ẩm ướt quấn quýt xen lẫn tiếng hừ hừ của : "Thấy. . . . Ghét. . . ."

      "Đồ ngốc, khiến em vui vẻ."

      "Vui vẻ cái đầu ! Chỉ vui vẻ. . . . . . A! ! !"

      Hồ Nhất Hạ mãnh liệt căng cứng thân thể.

      ". . . . . ."

      "Đừng. . . . A. . . . . Đừng xoa chỗ. . . . . ."

      "Nơi đó? Nơi này?"

      chỉ ngừng, còn xấu xa thêm sức lực, hại hai chân tự chủ phát run lên.

      "Ô ô. . . .Ghét, cho phép xoa nữa. . . ."

      "Tiểu Hồ Ly, đừng che tay ở đó. . . . . nắm, ngoan, đưa tay cho ."

      ". . . . lời giữ lời?"

      "Dĩ nhiên."

      Tay mới vừa chần chờ buông lỏng ra chút xíu, xong rồi! Bị nhanh chóng dùng tay giữ lại hai cổ tay.

      ". . . . . . Ô ô, tên lường gạt! bóp nữa mà!"

      " có bóp nó, vê. . . ."

      Bởi vì , chịu nổi đòn nghiêm trọng mà cơ hồ ngã nhào, nhưng dần dần, trong sợ hãi sinh ra loại khát vọng chưa bao giờ có, khiến thân thể tự chủ run rẩy. Thê lương kêu rên, mắt thấy sắp bị đẩy tới cao điểm, đột nhiên ——

      dừng lại.

      "Thích ?"

      "Thấy. . . . Ghét. . . . . ."

      "Đứa bé láo bị trừng phạt. . . ."

      Lời của chậm rãi rơi xuống, Hồ Nhất Hạ nhất thời như bị sét đánh. . . . . .

      Trải qua tối nay, Hồ Nhất Hạ quyết định hận chết người họ Chiêm.

      Chính phải là người thôi, còn ép cũng phải làm động vật. Kiểu ếch, kiểu chó, kiểu bươm buớm, kiểu gấu Koala, đều nhịn, nhưng còn muốn cởi ngựa!

      Vừa nghĩ tới người khác từng gieo họa cho nữ đồng bào khác như vậy, nhất thời cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân Hồ Nhất Hạ vọt thẳng lên ót, đáng tiếc còn chưa kịp rùng mình, ý thức của bị người khác làm cho sụp đổ.

      Cuối cùng cuối cùng, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn có thể xác định mình bất tỉnh. Bị người như vậy nghiền xương ăn vào bụng, rất may mắn mình còn có thể tỉnh lại lần nữa.

      May mắn cỡ nào mình mới có thể tỉnh lại, rất cảm ơn tiếng rung của cái điện thoại gọi tình. Thân thể vừa động liền đau đớn, Hồ Nhất Hạ chỉ có thể từ từ duỗi tay đến tủ đầu giường.

      Vừa tiếp xúc, Hồ Nhất Hạ còn chưa kịp chuyện, mấu chốt là cũng còn hơi sức chuyện —— "Đại Dương Dương, chừng nào con trở về? Mẹ an bài mai mối cho con."

      Đại Dương Dương?

      Cái gì?

      "Đúng rồi mẹ cho con biết, con phải nắm chặt, Phương Chu mang bạn trở về, con còn như vậy. . . ."

      Lúc này, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn tỉnh.

      "Rốt cuộc có nghe mẹ chuyện hay hả Đại Dương Dương, con. . . ."

      Hồ Nhất Hạ mạnh mẽ cắt đứt.

      Điện thoại di động rớt xuống từ trong tay , rơi mặt thảm tạo ra tiếng động , nhưng rất nhanh liền bị tiếng nước chảy trong phòng tắm bao phủ. . . . Đợi nào! Phòng tắm? Tiếng nước chảy?

      Hồ Nhất Hạ cứng đờ quay đầu nhìn bên kia giường.

      Trống .

      thở hơi dài nhõm, lăn vòng tìm y phục của mình ——

      "Rầm!"

      Hồ đồng chí hoa lệ lệ té xuống giường.

      (#‵′)

      bị ngã đến xương cũng muốn gãy lại dám rên tiếng nào, còn chưa kịp xoa xoa trở mình đứng lên.

      Phóng tầm mắt nhìn, chiến trường sớm khôi phục chỉnh tề như trước, y phục tối qua của vào thùng rác, trang phục nữ hoàn toàn mới đặt ở ghế quý phi cách đó xa.

      Kỹ thuật thưởng thức dáng người của người khác tốt, nhưng thái độ phục vụ tốt lắm, hơn nữa có bệnh xé quần áo —— Hồ đồng chí khỏi cúi đầu ngó ngó thân thể được tắm sạch —— dịch vụ hỗ trợ xử lý sạch này làm việc rất tốt, tổng hợp cho điểm tuyệt đối có thể xem là hàng tốt.

      Ngủ ở chỗ cao cấp như vậy, phải trả bao nhiêu? Hồ Nhất Hạ rất muốn nhờ Lãnh Tĩnh cố vấn, nhưng nghĩ lại, ngộ nhỡ điện thoại gọi về vừa đúng đụng vào họng súng của Hứa Phương Chu làm thế nào?

      Hồ Nhất Hạ cho mình nghĩ nhiều nữa, tìm túi xách của mình, bỏ hết toàn bộ tiền mặt lên giường, để cho mình có thời cơ xót xa, nhặt lên tất cả quần áo, vừa vừa lung tung mặc vào người.

      Vọt tới cửa mới bằng lòng thoáng ngừng chân, nâng giày cao gót lên, khắc cuối cùng trước khi chạy ra cửa, nhìn thấy người phụ nữ mặc áo đầm màu hồng nổi bật lên bộ mặt trơn bóng trong gương to, khí sắc có vẻ rất tốt.

      ràng đau đến thiếu chút hai mắt tỏa sao vàng, đặc biệt là chân và eo, nhức mỏi giống như thuộc về của , nhưng sao mình nhìn thấy lại là. . . . Mặt thoả mãn?

      Ảo giác! Nhất định là ảo giác!

      Hồ Nhất Hạ vừa đến phòng mình vừa lẩm bẩm, vừa vừa cúi đầu, đâm đầu tới, cả đám đồng nghiệp mà cũng có nhìn thấy, cho đến khi bị người ta kêu lại: "Tiểu Hồ?"

      chợt ngẩn ra.

      Nhìn lên người trước mặt sửng sốt mấy giây, lúc này mới phản ứng được, vội vàng thay đổi vẻ mặt, "Là mấy người à!"

      "Chúng tôi đến phòng em gõ cửa hồi lâu cũng có ai trả lời, điện thoại di động cũng tắt máy. Sáng sớm đâu?"

      "Sáng sớm. . . . Chạy bộ sáng sớm."

      "Mặc như thế chạy bộ sáng sớm? !"

      Bị giày vò cả đêm, thể trách Hồ đồng chí phản ứng chậm nửa nhịp, nhìn lên hai nam hai nữ trước mặt, hồi lâu mới vụng về mà sang chuyện khác: "A à? Có chuyện gì?"

      Mặt Hồ nương ngu đần, đồng nghiệp cũng hỏi tới: "Bây giờ phải nghỉ sao, muốn tìm em đổ máu chung."

      Máu. . . . Hồ Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy mình hơi choáng. Còn sinh ra ảo giác, thấy nười họ Chiêm? !

      Hung hăng bóp mi tâm cái để cho mình tỉnh hồn lại, ngó ngó hai nam kia, cười đến ý vị sâu xa: "Hai kéo tôi làm kỳ đà cản mũi à?"

      Hồ Nhất Hạ vừa dứt lời, nam trong đó lập tức tiếp, nhưng nhìn , mà là nhìn về phía người cách xa: "Phó, Phó tổng?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20

      "Phó, Phó tổng?"

      Lời vừa ra, tất cả mọi người sửng sốt.

      ra phải là cảm giác sai. . . . . đầu Hồ Nhất Hạ nhất thời đầy vạch đen, hề nghĩ ngợi, lập tức nhảy ra sau lưng nữ đồng nghiệp làm đà điểu, đáng tiếc dù trốn thế nào, cũng thể trốn qua ánh mắt như ra đa quét ngang của người khác.

      Quả nhiên, lát sau bên tai liền vang lên thanh tựa như tiếng đàn vi-ô-lông của người đàn ông kia: "Chào buổi sáng."

      Nữ đồng nghiệp bị Hồ Nhất Hạ kéo có cách nào giữ vững dáng vẻ đẹp đẽ, hai lời tránh khỏi tay của , cười rực rỡ như hoa với người nào đó: "Good morning, phó tổng."

      "Cùng nhau xuống lầu ăn điểm tâm?"

      Nếu như muốn sắp xếp thứ tự những cấp khó trị ở Ngải Thế Thụy, Chiêm Diệc Dương xếp thứ hai, ai dám xếp thứ nhất, cho nên lời này của vừa ra, tiếng chuông tiếng chuông! Bốn người tại chỗ đều hóa đá.

      Tiếp đó lại cơ hồ là trong nháy mắt, mọi ngườ đều tỉnh lại. Bởi vì quá mức kinh ngạc, cũng a hoài nghi sao người ở 'phòng cho tổng thống' lại xuất ở tầng này.

      Chiêm Diệc Dương khó được ga lăng làm tư thế xin mời, bốn người trao đổi ánh mắt, vừa mong đợi vừa thấp thỏm vào thang máy.

      Hồ Nhất Hạ cuối cùng, cúi đầu cầu nguyện, nhìn thấy tôi nhìn thấy tôi nhìn thấy tôi. . . . Đột nhiên, ngang hông bị ôm.

      hơi chậm lại, cúi đầu liếc cái, quả nhiên móng vuốt của người khác ôm .

      chịu ngẩng đầu, lại càng ôm chặt, nhàng bao quát, Hồ Nhất Hạ thiếu chút bị ôm trong ngực, vội vàng nắm quyền đẩy ngực .

      Vừa ngẩng đầu liền chính thấy gương mặt bình tĩnh của Chiêm Diệc Dương, gần như vậy, có bao nhiêu lông micô đều nhìn , Hồ Nhất Hạ cơ hồ hộc máu, vội vàng đẩy .

      Chiêm Diệc Dương lại lù lù bất động như cố ý trêu chọc , cố tình còn ân cần hỏi: "Thế nào? ăn sáng?"

      Ánh mắt này của ngài, là ăn sáng hay là ăn tôi?

      Hồ Nhất Hạ giận dữ trong lòng, quyết định sử dụng ánh mắt giết chết , đáng tiếc trợn hai mắt cũng thua tướng bô lại của , ngược lại, ánh mắt thoáng cái nhìn thấy nữ đồng nghiệp ở đằng trước dừng lại.

      ngừng dừng lại, ánh mắt còn tìm kiếm chung quanh: "A, Phó tổng đâu?"

      Hồ Nhất Hạ thề khắc kia tim của dừng đập, cũng may người khác thu tay lại mau, cơ hồ lui ra cách xa Hồ Nhất Hạ nửa thước trước khi các đồng nghiệp quay lại bắt gặp.

      "Phó tổng. . . . Hở, tiểu Hồ?"

      Lời này phải giống như lúc này mới nhớ lại Hồ Nhất Hạ cũng ở đây, Hồ Nhất Hạ nghe tức, ra có người họ Chiêm ở đây, Hồ Nhất Hạ liền dễ dàng bị lơ là? ——

      Hồ Nhất Hạ nghĩ lại, cảm giác mình nên dùng lòng cảm ơn đối đãi tình huống tại. Tối thiểu chỉ cần luôn rời đồng nghiệp, cũng bị con "Đại Dương Dương" này ăn sạch sành sanh lần nữa.

      được tham ăn sáng, nhịn!

      Cảm thấy ánh mắt của người khác tồn tại quá mạnh mẽ, Hồ Nhất Hạ chỉ có thể buồn bực chú ý ăn, cả đầu cũng dám ngẩng lên, tự nhiên toàn bộ hành trình có trao đổi gì với những người khác bàn ăn.

      Nhìn cái trứng ốp la trong dĩa, tưởng tượng thành mặt của ai đó, dùng nĩa đâm, đâm đâm đâm đâm đâm, đâm chọt thê thảm nỡ nhìn rồi mới ăn từng miếng, thoải mái!

      Cây xúc xích chín, tưởng tượng thành thứ gì đó khiến đau chết sống lại, tiếp tục đâm đâm đâm đâm đâm, sung sướng thoải mái!

      Cho đến khi người khác ăn xong rồi, Hồ Nhất Hạ còn ngồi suy tư xem có thể tưởng tượng thịt chiên thành bộ phận nào, vừa hơi mất hồn, lại phát người khác chuẩn bị rời bàn rồi.

      Hồ Nhất Hạ khỏi vễnh tai, nghe nữ đồng nghiệp tạm biệt với người họ Chiêm, thở phào nhõm, mủi chân lặng lẽ đẩy cái ghế ra, chuẩn bị theo đuôi mọi người thần biết quỷ hay trốn , nhưng giây kế tiếp, lại nghe người họ Chiêm hỏi: " đâu?"

      Mấy người chúng tôi hẹn hôm nay dạo chút.

      "Cùng nhau?"

      Phó tổng . . . . muốn với chúng tôi, cùng nhau?

      "Để ý?"

      Đâu có đâu có? Dĩ nhiên ngại.

      Người họ Chiêm mặc dù vẫn bắn từng cụm hai chữ ra ngoài, nhưng mỗi lời đều như bom nguyên tử, Hồ Nhất Hạ bị nổ hồn bay phách tán.

      Trong khoảnh khắc ba hồn bảy vía trở lại cơ thế, Hồ Nhất Hạ bỏ lại dao nĩa, đá văng cái ghế ra đứng lên, nhấc chân liền chạy về hướng ngược lại: "Tôi bỏ quên đồ trong phòng, đúng! Tôi thoải mái thể với mọi người. . . ."

      Bả vai bị người ta đè xuống.

      Bởi vì mặc áo đầm vai, tay của trực tiếp đặt da. Da lại có trí nhớ tốt thể tưởng tượng nổi, vài hình ảnh thiếu nhi nên xem nhất thời xông vào trong đầu Hồ Nhất Hạ, hại sửng sốt.

      " thoải mái? có em dạo có ý nghĩa, dẫn em trở về phòng kiểm tra chút?" Thanh của bị ép tới rất , mang theo ác liệt.

      Kiểm tra. . . . Kiểm tra. . . . Càng có hình ảnh thiếu nhi nên xem tràn ngập vào đầu óc, Hồ Nhất Hạ vụt tỉnh: "Tôi dạo! Tôi dạo!"

      Cuộc hành trình đau khổ của Hồ Nhất Hạ, chính thức bắt đầu.

      Chỉ may là, đau khổ cũng chỉ mình .

      Có người họ Chiêm ở đây, lợi ích duy nhất cũng chỉ là ngồi xe tốt, ăn tốt hơn, những thứ khác, tất cả đều rất xong, mọi người chụp hình đều giống như lúc làm giấy tờ, có ai dám bộc lộ vui vẻ, chọn đường , chọn địa điểm cũng phải nhìn sắc mặt người khác, ai đó hơi cau mày, tim những người khác lập tức đập thình thịch.

      Hồ Nhất Hạ buồn bực, nếu đau khổ như vậy, các nữ sĩ ăn bữa trưa xong vào phòng rửa tay sửa sang lại trang phục, nhưng đề tài vẫn ngoài người nào đó?

      Trước bồn rửa tay.

      Nữ vội vàng gặm bánh bích quy: "Ngồi đối diện ấy tôi dám ăn nhiều, lãng phí vô ích miếng thịt bò bít tết. Cũng may buổi sáng ra ngoài mang theo cái này, bằng tôi đói ngất lịm."

      Nữ hai vội vàng trang điệm: "Buổi sáng ở khách sạn thấy ấy mặc vest, tôi thiếu chút nữa nhận ra được. Nhìn trẻ tuổi! Hôm nay tôi lại trang điểm kiểu thành thục, là thất sách, nhìn cứ như chị ấy. xem tiểu Hồ, trang điểm, kem chống nắng cũng dám ra cửa, trẻ tuổi tốt. . . ."

      Hồ Nhất Hạ muốn ợ cái trọn vẹn, nhưng làm thế nào cũng ợ được, kìm nén đến sợ, còn có vài lời tồn tại trong cổ họng, lúc này nhịn nổi: "Buổi chiều phải chúng ta muốn shopping sao, y phục a mỹ phẩm a, Chiêm. . . Mấy người đàn ông cùng với chúng ta chứ?"

      "Đến lúc đó xem ý của Phó tổng" vừa trang điểm vừa than thở, " vất vả mới có cơ hội này, muốn tách khỏi bọn họ."

      -_-#

      Hồ Nhất Hạ cũng biết ông trời để cho như nguyện, người khác theo đến tiệm trang phục nữ cũng phải là lần đầu tiên, Hồ Nhất Hạ an ủi mình phải cố làm quen.

      Chỉ là, đối thoại của người họ Chiêm và bán hàng, sao Hồ Nhất Hạ nghe được lại đột nhiên cảm thấy tim đập rộn lên rồi?

      "Cao khoảng 168cm, 50 kí lô, vòng eo khoảng 1 thước 9, ngực. . . ."

      Hồ Nhất Hạ nóng óc khờ tai nghe lén, đột nhiên nam đồng nghiệp bên cạnh lên tiếng: "Chậc chậc, . . . . . Bốc lửa!"

      ra phải chỉ mình nghe lén, Hồ Nhất Hạ xấu hổ.

      Lại nghe nữ đồng nghiệp tiếc hận: " phải là mua cho bạn chứ?"

      "Dù sao phải là ."

      Nam đồng nghiệp vừa , tầm mắt vừa nhanh chóng quét qua ba vòng của đối phương, lập tức đổi được câu nũng nịu của đối phương: "Ghét. . . . . ."

      -_-|||

      Lúc này Hồ Nhất Hạ mới nghe , ra hai người này liếc mắt đưa tình. đứng lỳ ở đây ngược lại có vẻ chướng mắt. Trong tay có tiền mặt, thẻ tín dụng trong xách tay lại có quá ít tiền, Hồ Nhất Hạ mua được gì cả.

      Phải, tránh vào toilet .

      Trong toilet chỉ có mình , dầu gì cũng nhõm hơn nhiều rồi. Mặc dù suốt đường đều xe, Hồ Nhất Hạ nhìn mình trong gương, vẫn cảm thấy bị nắng ăn đen, Hồ Nhất Hạ nghĩ tới bằng mượn đồ trang điểm của đồng nghiệp dùng chút, mới vừa đẩy cửa toilet ra, đột nhiên trước mắt có cái bóng thoáng qua, lại bị người ta ôm vào toilet lần nữa.

      Hồ Nhất Hạ nhất thời sợ tới mức tim đập yên, thiếu chút nữa hét lên, bên tai lại có người nhàng câu: "Là ."

      Thấy người trước mắt, Hồ Nhất Hạ liền giận: " có bệnh à!"

      Chiêm Diệc Dương lơ đễnh, "Có chuyện hỏi em."

      "Số tiền giường là có ý gì."

      Lúc này Hồ đồng chí học thông minh, chống lại hơi sức của , tránh được tay của , chau chau mày, ngạo mạn dò xét " buông tôi ra rồi tôi ."

      Đáy mắt Chiêm Diệc Dương u, cười: "Tiểu Hồ Ly biết đàm phán? Có tiến bộ. Nhưng mà, có 1000 loại phương pháp khiến em mở miệng, có tin hay ?"

      "Stop!"

      cười cười, đột nhiên hôn môi .

      "Ưm. . . ." Hồ Nhất Hạ vội vàng khép chặt đôi môi, cắn chặt hàm răng.

      Lúc này tựa hồ còn cách nào, buông môi ra, cúi đầu nhìn cái bóng của mình trong mắt : " ngoan nha. . . . . ."

      Nha cái đầu ! Hồ Nhất Hạ đắc ý mắng trong lòng, đột nhiên ——

      Người họ Chiêm nắm lỗ mũi .

      Mười giây, hai mươi giây. . . . . .

      Hồ Nhất Hạ rốt cuộc chịu nổi, há mồm hô hấp liền bị chận lại miệng lần nữa. Nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, Hồ Nhất Hạ lại bắt đầu choáng đầu hoa mắt, dựa lưng vào cửa mới lảo đảo, cả bên ngoài có người đẩy cửa cũng có phát giác.

      Nghe động tĩnh ngoài cửa, ánh mắt Chiêm Diệc Dương sắc lại, ôm chen vào phòng kế.

      Lúc này Hồ Nhất Hạ hoàn toàn thanh tỉnh, cho đến khi chung quanh an tĩnh lần nữa, vội vàng ra khỏi phòng rửa tay. Đáng tiếc đến lối , vẫn bị cản lại.

      Người khác hồn tan!

      "Em còn chưa trả lời vấn đề với ."

      Hồ Nhất Hạ rất mất mặt, người qua lại thấy hai người bọn họ, khẳng định cảm thấy giống con gà mặc cho bóp, ngừng lại hơi: " trả lời vấn đề của tôi trước!"

      "Hử?"

      " và Hứa Phương Chu có quan hệ như thế nào."

      Sắc mặt nhất thời trầm xuống.

      Hồ Nhất Hạ thấy thế, vừa buồn bực chỉ thế mà có thể hù , vừa ngừng cố gắng: " đừng hòng gạt tôi, buổi sáng tôi nghe nhầm điện thoại, mẹ mở miệng Phương Chu . . . ."

      ". . . . . ."

      Vẻ mặt bình tĩnh của làm cho người ta đoán ra, trong đầu Hồ Nhất Hạ đột nhiên toát ra vô số tình tiết rất hoang đường trong tiểu thuyết, năng lực ngôn ngữ của bị đánh tan: " . . . . phải nghe Hứa Phương Chu. . . . Cho nên mới như vậy, đối với tôi như vậy. . . . . ."

      Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình xác định được đáp án trong trầm mặc của , đó cũng phải là đáp án tốt gì, nhất thời sợ hãi: "Tôi thừa nhận tôi , nhưng cũng suy nghĩ giùm tôi, người mình thầm mến mười năm lại dẫn theo khác nhào vào lồng ngực của nước Mỹ, nếu là , có thể nhất thời nóng óc chạy hay . . . ."

      Chiêm Diệc Dương bất đắc dĩ vỗ trán, câu nào, lại nghĩ loạn hồi, là làm cho người ta đau đầu, nghe đến đó rốt cuộc nghe vô: "Dừng lại."

      "Nếu như . . . ."

      "Người quen biết họ Phương tên Chu."

      (⊙_⊙)

      "Bây giờ có thể tiếp tục vấn đề của ?"

      Hồ Nhất Hạ chậm chạp hồi hồn, 20 mấy năm trong đời chưa có lúc nào mất mặt như bây giờ, thấy gương mặt vẫn sóng gió như cũ.

      mất mặt đến mức này, Hồ đồng chí quyết định biết xấu hổ triệt để, giương khuôn mặt nhắn lên: "Chị chơi trai đó. . . . Thế nào?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :