1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khách quan, không thể được - Lam Bạch Sắc ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      Hậu quả của bước quá mức khí phách là, mắt cá chân của Hồ Nhất Hạ bị giày cao gót chấn đến đau. vất vả xuống đến lầu , đảo mắt nhìn: ơ a! Người khác dựa vách tường cửa thang máy, hai tay đút vào túi chờ .

      Hồ Nhất Hạ hí mắt nhìn người đàn ông này, bộ tây trang này hết sức hợp với , lúc làm việc có thể cẩn thận tỉ mỉ, giận tự uy, tan việc, cần thay đổi quần áo, cởi tây trang, xắn tay áo, liền có thể đến quán bar.

      Mấu chốt là, tây trang này dùng tiền của mua!

      Nếu cả hai vạch mặt, cũng chuẩn bị trục xuất đến đồn cảnh sát, Hồ Nhất Hạ quyết định làm thôi làm làm đến cùng, bước nhanh về phía trước, đưa tay muốn cởi y phục .

      Kết quả là, lúc này bị bóp chặt hai cổ tay, cảm giác luôn bị người quản chế tốt, Hồ Nhất Hạ cảm thấy cần thiết trả lại tất cả uất ức của mình trong tháng này cho , chút do dự cong đầu gối đá tới giữa chân .

      Người đàn ông này khó lòng phòng bị, cơ hồ sắp trúng chiêu, lúc này, "Đing" tiếng —— thang máy khác đến.

      Hồ Nhất Hạ ngừng nửa giây, liền bị tìm khe hở né tránh , còn bị ôm eo, đẩy đụng vào tường.

      Theo lưng Hồ Nhất Hạ truyền đến đau đớn, cửa thang máy cũng mở ra vào lúc này.

      Chiêm Diệc Dương vốn nhíu lông mày nhìn chằm chằm người phụ nữ biết điều này, đúng lúc này, ánh mắt đột nhiên liếc thấy quan viên mời dự tiệc và cả đám trợ thủ từ trong thang máy ra ngoài.

      suy nghĩ nhiều, trước khắc bị phát , bỗng dưng nhảy tới trước bước, dán chặt người phụ nữ này, giấu vào chỗ tối.

      Hồ Nhất Hạ xoa lưng kêu rên, bị lấn gần như vậy, phần lưng lại hoa lệ lệ đụng vào mặt tường lần nữa: "Tên này. . . ."

      Bị đưa tay che miệng lại.

      Hồ Nhất Hạ phát ra được thanh nào chỉ còn dư chiêu cuối cùng: trừng ngươi trừng ngươi trừng chết ngươi! Đáng tiếc người nào đó ngoảnh mặt làm ngơ với việc này, chỉ nghe quan viên hỏi trợ thủ: "Chiêm tổng đâu?"

      " xin lỗi Hoàng bộ trưởng, công ty tạm thời có chuyện. . . ."

      Hồ Nhất Hạ nghe được rất bất mãn. Phi! Người họ Chiêm "vô cùng bận việc" ôm người tội nghiệp là đùa bỡn!

      Nhưng những lời này tràn ra miệng, toàn bộ đều thành tiếng "Ô ô ô", Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình có trách nhiệm có nghĩa vụ vạch trần vẻ đạo mạo giả dối của người này trước mặt mọi người, có sứ mạng rất vinh quang, yên lặng nghiến răng, ngay sau đó tụ sức ở miệng, hung hăng cắn xuống tay .

      tay của người họ Chiêm chộp lấy cổ tay , chút thả lỏng, tay kia bởi vì bị đau mà thả ra theo phản xạ. Lần đầu thấy hoảng hốt, Hồ Nhất Hạ rất là đắc ý.

      —— xem còn lấy cái gì chận miệng của tôi?

      "Hoàng Bộ trưởng!" thanh của Hồ Nhất Hạ, vô cùng thể chờ đợi.

      Thấy quan viên nghe tiếng quay đầu lại, trong lòng Hồ Nhất Hạ vô cùng sục sôi.

      —— lúc này đến phiên tôi đắc ý!

      Nhưng Hồ Nhất Hạ còn kịp dương dương tự đắc, người đàn ông trước mặt này tựa như con báo vận sức chờ phát động, nuốt lấy lời kế tiếp của .

      Bị nuốt trọn luôn, còn có môi của .

      ******

      ⊙﹏⊙

      Hồ Nhất Hạ đồng chí, bối rối.

      giây kế tiếp, lại tỉnh.

      thể thừa nhận, môi người đàn ông này vừa lạnh vừa mỏng còn có hương rượu, khắc chiếm lấy quả rất rung động, cũng rất tuyệt vời, nhưng vừa nghĩ tới sắp sửa cho mình vào ngục giam ngồi, khoảnh khắc tuyệt vời gì đều tan thành mây khói, cả chút cặn cũng còn.

      Hồ Nhất Hạ lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.

      Vừa chịu đựng hành hạ đẹp đẽ kích thích môi, vừa lục lọi chức năng máy chụp hình, còn phải vừa đề phòng bị phát , là độ khó rất cao, cũng bội phục mình rồi.

      Phía bên kia, quan viên quay đầu lại liền thấy đôi nam nữ ôm hôn, liền cảm thán người tuổi trẻ bây giờ càng ngày càng đáng tin cậy, lại quên ngắm thêm hai cái, rốt cuộc rời dưới vây chặt của mọi người.

      Phía bên này, Chiêm Diệc Dương lập tức buông người trong ngực ra.

      Tay Hồ Nhất Hạ run lên, điện thoại di động thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, vội vàng chắp tay sau lưng, nhưng vẫn bị phát rồi. Thấy ánh mắt hồ nghi của băn khoăn vòng giữa và điện thoại di động, Hồ Nhất Hạ quyết định lén lén lút lút nữa, đưa màn hình đến trước mặt , đắc chí lắc lắc: " có nhân chứng, tôi có vật chứng."

      Vừa quên học bộ dáng nhíu máy có thể tức chết người của .

      Chiêm Diệc Dương sửng sốt.

      phải là bởi vì thấy được hình chụp, mà bởi vì là thấy được mình trong tấm ảnh. . . khoảnh khắc đó, ý loạn tình mê.

      Chân mày càng nhíu càng sâu, Hồ Nhất Hạ biết nội tình vội vàng đắc chí, ta lo lắng?

      Vứt bỏ bộ mặt nhăn nhó, xử lý y phục, toàn bộ kiểu tóc, dẫn đầu ra, quên lấy dùng kiểu cánh thường ngày của Lãnh Tĩnh, búng tay ra hiệu cho ở sau lưng: "Chớ kì kèo, tôi còn phải đến cục cảnh sát nhờ chú cảnh sát phân xứ."

      Lúc đến Hồ Nhất Hạ chen chung chiếc xe với người ở bộ quảng cáo, nay, có vật chứng nơi tay nên cực kỳ hăng hái, trực tiếp nhìn trúng chiếc xe cao cấp có tài xế của người họ Chiêm, đoan chánh ngồi vào.

      Tài xế vốn chán đến chết trong ghế lái lập tức ngẩn ra, đợi thấy người tới, càng thêm sợ hãi ít. Vội vàng xem bên kia cửa xe có người nào lên hay .

      "Hồ Hồ Hồ, Hồ tiểu thư!" Tài xế giống như là thấy quỷ, bộ dáng hốt hoảng luống cuống chọc cho người mắc cười.

      "Chúng ta từng gặp?" Người họ Chiêm còn chưa lên xe ô nhiễm tầm mắt của , Hồ Nhất Hạ cũng ngại tán gẫu với cậu trai cà lăm tuấn này lát.

      Lúc này tài xế vừa lắc đầu vừa khoát tay.

      Hồ Nhất Hạ muốn hỏi tới làm sao ta biết họ của mình, tài xế nhanh chóng cãi lại: "Lúc ấy Phó tổng bảo tôi kéo tấm che lên, tôi, tôi, tôi, tôi thấy gì cả!"

      ******

      ⊙﹏⊙

      Hồ Nhất Hạ từ từ để hai chân gác lên xuống, ngồi thẳng người.

      Bộ dáng sợ hãi của tài xế luôn thoáng qua trước mắt, lái được, ép chần chờ hỏi ra lời: "Ngày đó có phải tôi vô cùng. . . ."

      " hôm đó thể nào gọi là lẳng lơ!"

      ta lại vội vã phủ nhận, bộ dáng vừa lắc đầu vừa khoát tay hoàn toàn đánh bại Hồ Nhất Hạ. nổi da gà rũ đầu xuống: " ra tôi chỉ muốn hỏi, ngày đó có phải tôi khiến hai người rất lúng túng ."

      Tài xế mở bình ai mà biết trong bình có công lực kinh người gì, khí đêm đó như thế nào, Hồ Nhất Hạ vĩnh viễn có biện pháp biết, nhưng trạng huống hôm nay, nào chỉ hai chữ "lúng túng" là có thể bao quát hay sao?

      Hai người trong xe đều có cảm xúc phức tạp, vừa gặp lúc này, cửa xe bên kia mở ra. Lần đầu tiên, xuất của người khác khiến Hồ Nhất Hạ thở phào nhõm.

      Chiêm Diệc Dương khoan thai tới chậm, trầm mặt lên xe.

      Cho dù đổi chiếc xe, nhưng chỉ lườm tài xế ngồi trước và người phụ nữ ngồi bên cạnh này, trí nhớ chịu nổi của người khác lại tới dồn dập.

      Người phụ nữ này mở miệng đều gọi người đàn ông khác, nhưng cởi, vuốt, xoa, mút, cắn, tất cả lại đều là . Bị quấn như gấu koala, trách lúc chuyện với tài xế, giọng thể kiềm chế mà hung hăng: "Kéo tấm che lên, lái đến chỗ trống, cậu xuống xe."

      Tấm che được kéo lên, chỗ ngồi phía sau đều mờ mờ, chỉ có con ngươi của , rạng rỡ phát sáng, phản chiếu ngọn lửa nho . Tầm mắt của quay lại đến người người phụ nữ này, gương mặt vẫn lạnh lùng: "Tôi là ai?"

      liều mạng, tiếp tục vùi đầu muốn hôn, nhưng ngón trỏ của đặt ở môi , khó tách ra lẫn nhau, dạy đọc: "Chiêm, Diệc, Dương."

      như em bé bi bô tập , suy nghĩ mờ mịt đọc theo .

      rốt cuộc hài lòng, ôm chặt vào người, thở lấn đến gần, nắm cằm , muốn đối diện mình: "Lần sau cho phép kêu sai tên nữa."

      Cúi người, chuẩn bị cho nụ hôn mơ ước lâu, nhưng lúc này nhịn được trời đất quay cuồng, lại đột nhiên nôn ọe. . . .

      Sau tất cả, Chiêm Diệc Dương cự tuyệt hồi tưởng lại, bộ phận trí nhớ kia, theo cái áo bị dính dơ đó, vĩnh viễn ném vào thùng rác.

      "Chiêm tổng, tôi có cần xuống xe hay ?"

      Tài xế sợ hãi hỏi thăm, Chiêm Diệc Dương hồi hồn, lườm người phụ nữ ngồi bên cạnh cái: "Đến trạm xe điện ngầm gần đây."

      Hồ Nhất Hạ nghe, tiếng động cười tiếng. Cảm giác có nhược điểm nơi tay là tốt, nghĩ như vậy, lúc này vênh mặt hất hàm sai khiến: " trễ thế này xe điện ngầm ngừng, đưa tôi về nhà."

      ******

      o(≧v≦)o

      Xe tự cấp bậc tổng giám đốc đưa mình đến nhà, Hồ Nhất Hạ đặc biệt ngẩng đầu ưỡn ngực xuống xe, quên dùng sức đóng cửa, cho người khác cái rung động cuối cùng.

      Đáng tiếc cửa xe sang trọng trang bị giảm xóc, Hồ Nhất Hạ tổn thất cơ hội, cho đến lúc vào nhà trọ, vẫn còn nhớ kỹ.

      Còn chưa mở cửa vào nhà nhìn thấy ánh đèn bên trong, Hồ Nhất Hạ hơi kinh nhạc. Lãnh Tĩnh ở nhà? Ngoài kinh ngạc, ham muốn bày tỏ của Hồ đồng chí đột nhiên thăng lên giá trị cao nhất.

      Dép cũng chưa kịp mang chạy vào cửa, vừa đúng thấy Lãnh Tĩnh trong phòng khách. Bạn tốt mặt mày bực tức ngồi dưới đất, cầm bát mì ăn liền buồn bực, Hồ Nhất Hạ thoáng chần chờ, quyết định quan tâm trước: " phải cậu cần làm thêm giờ sao?"

      "Mình fire quản lý của mình rồi."

      "Cậu bị đuổi việc?"

      "Là mình đuổi việc ta!"

      Lãnh Tĩnh xù lông, Hồ Nhất Hạ vội vàng tiến tới xoa xuống: "Được được được, là cậu đuổi việc ta. Chớ khổ sở, để chị kể cho em nghe chuyện cực tốt."

      Hồ Nhất Hạ vừa vừa đứng dậy, rất nhanh từ phòng bếp cầm đôi đũa trở lại, vừa gắp mì ăn liền, vừa kể lại tất cả việc.

      Ăn mì xong, chuyện của cũng gần tới hồi cuối, cuối cùng quên đắc chí tổng kết lại mà : "Khó trách ta nghĩ tất cả biện pháp hành hạ mình, nguyên lai là bị mình cướp sắc nên ghi hận trong lòng!"

      Tâm tình đưa đám của Lãnh Tĩnh bị mấy câu này đuổi còn chút tung tích, vừa dọn dẹp khay trà, vừa đẩy bát đũa tới trước mặt Hồ Nhất Hạ: "Mình sớm với cậu, cậu uống say biến thành nữ sắc ma, cậu cứ tin, luôn mình tiết kiệm chút tiền bo nên lựa cậu, chị keo kiệt thế sao?"

      Hồ Nhất Hạ muốn rửa chén, thứ hai còn chưa tận hứng, tự động coi thường bát đũa trước mặt, ôm ôm gối, tìm tư thế thoải mái cuộn mình ghế sô pha: "Phải ta ngồi trong lòng mà vẫn loạn đâu rồi, hay là chức năng sinh dục rối loạn đây? Dù mình có cưỡng ép ta đến bước cuối cùng, nhưng đối mặt đại mỹ nhân như mình, sao trong lòng ta có thể có chút nhấp nhô?"

      "Thôi , cậu tự luyến thành tinh." Lãnh Tĩnh ôm lấy mặt của , dịu dàng , "Mỹ nhân, mau rửa chén."

      ta có cho là mình mượn rượu giả điên, quyến rũ ta nhân cơ hội lên chức ?"

      "Bằng thù đoạn của ta, người phụ nữ dùng mỹ nhân kế, ta nhất định tương kế tựu kế. Trừ phi. . . . . ."

      Lỗ tai Hồ Nhất Hạ vụt tiếng giơ lên, đợi nửa buổi, lại chỉ chờ được im lặng của Lãnh Tĩnh, Hồ đồng chí vốn cũng phải là nhân vật có tính nhẫn nại, giờ phút này càng thêm gấp đến độ giơ chân: "Trừ phi cái gì? Cậu mau , gấp chết mình."

      "Cậu rửa bát , mình liền cho cậu biết."

      Cuối cùng thể tránh được, Hồ Nhất Hạ lưu luyến rời ghế sa lon, vào phòng bếp làm việc.

      Lãnh Tĩnh quan sát rửa chén, hào phóng ném ra kết luận: "Hoặc ta là cái loại đàn ông truyền thống đó, thích kiểu phụ nữ như Lưu Tam Hảo (nữ chính trong Cung tâm kế), cậu phải là món ăn của ta; hoặc là, ta có bệnh tiện ra."

      —— Lưu Tam Hảo? Diện mạo đẹp, vóc người đẹp, công phu giường tốt? (#Ami: người ta là nghĩ điều tốt, lời đẹp, làm việc tốt mà T___T)

      "Dù mình có ba cái tốt, tối thiểu cũng có hai cái tốt, cái thứ nhất nhất định thành lập. đến bệnh tiện ra. . . ." Hồ Nhất Hạ moi ra chứng cớ, “ ta có hẹn hò với phụ nữ, mà mình quan sát mấy lần, đâu phải là hẹn hò. Giống xem mắt hơn."

      "Đại boss xem mắt?" Lãnh Tĩnh lắc đầu, mặt ràng viết tin, mắt thấy đề tài càng kéo càng xa, vội vàng kéo Hồ đồng chí về chính đề, "Chớ đoán mò vô dụng, cậu nên suy nghĩ làm sao thoát khỏi ma chưởng của ta."

      Thoát khỏi ma chưởng?

      Hồ Nhất Hạ bị câu đánh thức.

      Công việc phụ tá rất mệt mỏi, rất nhớ thời gian lý tưởng ở bộ 9.

      Hình trong điện thoại di động là dựa vào duy nhất của , Hồ Nhất Hạ yên lặng nắm quyền, đêm nghĩ ra ra nhiều phương án, hôm sau, sớm ra cửa, chuẩn bị đến công ty tìm người khác đàm phán.

      Đáng tiếc, ra cửa sớm hơn, cũng phải thua cho đại quân kẹt xe vô cùng mất hồn, lúc này Hồ Nhất Hạ chỉ đến trước, ngược lại muộn.

      Thang máy tới, Hồ Nhất Hạ dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét xông ra, rồi sau đó trực tiếp tê liệt ngã xuống chỗ ngồi của mình thở.

      Nhưng còn chưa thở xong, có công việc tìm tới cửa: "Hội nghị khẩn cấp đủ người, tiểu Hồ à, mau giúp tay đưa cà phê qua."

      —— lần cuối cùng tạo điều kiện cho mấy người sai khiến, tôi nhịn!

      Hồ Nhất Hạ tự an ủi, khôi phục đấu trí lần nữa, thản nhiên pha cà phê vào.

      Đến bên ngoài cửa phòng họp, Hồ Nhất Hạ dừng chân chốc lát, hít sâu. Vừa nghĩ tới sau khi chấm dứt hội nghị phải tìm cơ hội tìm người họ Chiêm đàm phán, liền nhức đầu.

      vất vả điều chỉnh tốt hô hấp, lúc này mới đẩy cửa vào.

      Mặc dù phải phòng họp cực lớn hội nghị cao tầng thường kỳ sử dụng, nhưng cái này vẫn là phòng họp xếp thứ ba, trận chiến quả , Hồ Nhất Hạ lườm qua cái, đối diện , có ba trưởng bộ phận.

      Dĩ nhiên, người họ Chiêm ở chủ vị vẫn tiếng nào, cũng có cảm giác tồn tại cực mạnh.

      thấy tôi thấy tôi thấy tôi! Hồ Nhất Hạ cúi đầu làm bổn phận, trong lòng yên lặng niệm chú.

      Cũng may cả quá trình, tầm mắt người họ Chiêm có quét : "Cậu tới hai câu , Hứa ——"

      —— tên của người ta cũng nhớ , trí nhớ tồi tệ gì? Giọng còn kêu ngạo như vậy!

      Hồ Nhất Hạ khó sửa đổi bản tính nhiều chuyện, thả chậm bước chân, muốn nghe thêm chút nội tình, lúc này, trong mấy chỗ ngồi đưa lưng về phía , có người đứng lên, nhận lấy lời của người họ Chiêm: "—— Phương Chu."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12

      "—— Phương Chu."

      ràng là giọng dịu dàng vô cùng, nhưng đuôi kia lại giống như vũ khí sắc bén, hung hăng xẹt qua màng nhĩ Hồ Nhất Hạ. Trong khắc kia lòng bàn tay đột nhiên đổ mồ hôi, mắt thấy khay cà phê trong tay mình lắc lư, trong đầu Hồ Nhất Hạ cũng vẫn trống rỗng.

      Ở trong trống rỗng này, Hồ Nhất Hạ đột nhiên bắt gặp ánh mắt quét nhìn mang theo khí thế rất mạnh của ai đó.

      kỳ quái, trong khoảnh khắc này, Hồ Nhất Hạ chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách "Vèo" tiếng trở lại thân thể hết, dầu gì cũng phục hồi tinh thần lại, hai lời, quay đầu chạy ra ngoài ngay.

      phụ tá khác về phía , buồn bực : " đâu đó, Hồ. . . ."

      Hồ Nhất Hạ vội vàng khoa tay múa chân bảo ấy đừng lên tiếng, chỉ chỉ bụng mình, làm ra bộ dạng vô cùng thống khổ, cũng cho đối phương thời gian phản ứng, đưa khay trong tay ra, bàn chân như bôi dầu, lập tức biến mất còn bóng dáng.

      Trốn vào trong cầu tiêu rồi, Hồ Nhất Hạ mới dám lên tiếng thở phào.

      Lập tức gửi ra cái tin nhắn: "Mình gặp được Hứa Phương Chu rồi !"

      Gửi ra quá nửa phút có điện thoại gọi vào, thanh của Lãnh Tĩnh nghiêm túc hiếm thấy: "Thiệt hay giả? Cậu bị ảo giác chứ?"

      "Nếu như để ấy biết mình ở chỗ này bưng trà đưa nước kiêm làm bảo mẫu. . . . Mình sống được!"

      "Cậu cũng phải biết họ Hứa cũng là người của Ngải Thế Thụy, chỉ khác khu của cậu thôi, cậu sớm nên ngờ tới ngày như thế mới đúng."

      Hồ Nhất Hạ kháng cự về vấn đề này, da mặt dày cầu: "Cậu cậu cậu, cậu tới đớn mình , mình muốn nghỉ phép về nhà."

      "Mình ở Đài Truyền Hình chờ phỏng vấn, hay là, buổi trưa mình đến tìm cậu? Đừng tự mất bình tĩnh, chừng ta chỉ tới tổng bộ ——" Lãnh Tĩnh dừng chút, tìm kiếm từ thích hợp, "—— giao lưu?"

      Ngàn dặm xa xôi từ Hoa Nam tới tổng bộ, cũng chỉ vì giao lưu, thuận tiện mở hội nghị khẩn cấp? Hồ Nhất Hạ lặp lại suy nghĩ, ép mình tin tưởng giải thích này ra có thể thành lập.

      Hồ Nhất Hạ cắn răng nắm quyền, quyết định sau suốt ngày hôm nay xuất ở bất cứ góc nào ở cao ốc Ngải Thế Thụy nữa, cúp điện thoại, lén lén lút lút trở về phòng thư ký lấy túi, chuẩn bị tắt máy vi tính , nhưng rất khéo phát hệ thống máy vi tính làm việc vừa bật ra cửa sổ.

      khắc sai lầm, Hồ Nhất Hạ liền tiện tay mở ra email bộ phận nhân vừa gửi đến này.

      "Hứa Phương Chu tiếp nhận chức vị Phó tổng chấp hành thay Smith. L, nhậm chức từ giờ."

      Dòng chữ lớn cỡ cái đấu kích thích Hồ Nhất Hạ hận thể chặt đứt tay của mình, máy vi tính này của , hoàn toàn tắt được.

      Cũng biết ngây người bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến động tĩnh, Hồ Nhất Hạ giật mình, kéo theo túi xách, hề nghĩ ngợi chui xuống đáy bàn.

      Hai người tiến vào , trong thanh lộ ra bí mật, Hồ Nhất Hạ nghe xong, chỉ có câu như vậy: "Điều người làm việc, quay đầu lại cất nhắc người ngoài, là tới phân quyền của Chiêm phó, phải làm xáo trộn, chính là tìm chết."

      Hứa Phương Chu, tìm chết?

      Hồ Nhất Hạ nghe mà tuôn mồ hôi lạnh, muốn giơ tay lên lau mồ hôi, lại có thanh truyền tới tai: "Tiểu Hồ, sao cậu trốn dưới đáy bàn?"

      Mặt Hồ Nhất Hạ cứng đờ, cười khan chui ra. hiểu, phải ánh mắt người họ Chiêm sắc bén, mà là , luôn trốn đủ kỹ.

      " phải đau bụng sao? Sao còn có tinh lực nấp?"

      Hồ Nhất Hạ chột dạ chỉ chỉ bàn: "Đây là biện pháp trị đau bụng độc đáo tôi sáng tạo, ha ha, ha ha, ha ha ha ha ha. . . ."

      ngày cực kỳ bận rộn, đối phương cũng có sức làm khó ngốc này, tự tán loạn như chim như thú, vội vàng mất.

      Hôm nay nhà tư bản có thời gian sai khiến , tâm tình Hồ Nhất Hạ lại càng thêm hỏng bét, kế hoạch đàm phán bị hớ, kế hoạch chạy trốn cũng bị hớ, cả người Hồ Nhất Hạ đều ở trong trạng thái rối rắm, choáng váng.

      Chóng mặt hồi, điện thoại bàn làm việc vang lên.

      Nhìn mã số, hẳn là từ nội tuyến trong phòng làm việc của người họ Chiêm gọi tới.

      Hồ Nhất Hạ do dự mấy phen, vẫn nhấn hands-free. Thanh ở đầu kia, vẫn mặn nhạt, lên xuống: "Chuẩn bị xong hợp đồng, bảo tài xế chuẩn bị xe."

      ngắn gọn, Hồ Nhất Hạ lại hồ đồ: "Phương diện hành trình phải do tôi phụ trách."

      "Bắt đầu từ hôm nay, do phụ trách." xong liền đặt điện thoại xuống.

      —— mẹ nó!

      Chuyện riêng dám gây gỗ, nhưng chuyện công việc, Hồ Nhất Hạ cho tới bây giờ luôn sợ muốn chết, tìm phụ tá hành chánh lấy bản sao hành trình hôm nay, lo lắng liên lạc quản lý đoàn xe.

      Xe từ bãi đậu xe dưới đất lái ra, trực tiếp đợi phía dưới cao ốc, xa xa nhìn thấy người họ Chiêm ra từ trong cao ốc, từ đầu đến chân hề có chút dấu hiệu trễ, Hồ Nhất Hạ cũng muốn than thở mệnh đầy tớ của mình nữa, xuống xe mở cửa cho .

      Ở lại công ty cũng đúng ý của , trong lòng Hồ Nhất Hạ cũng còn nhiều oán trách, người họ Chiêm ngồi ở ghế sau vẫn ôm Laptop bận rộn, phụ tá chấp hành ngồi ở bên cạnh , sửa sang lại hợp đồng, mà Hồ Nhất Hạ, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, có việc gì bưng máy tính cầm tay, xem hành trình hôm nay.

      Thấy "sân bay 9 giờ tối", Hồ Nhất Hạ sửng sốt. Tối nay người họ Chiêm phải ra nước ngoài công tác? Hồ Nhất Hạ tiếp tục lật xem liên tục ngừng.

      Sáu ngày sau đó đều ở nước ngoài? Hồ Nhất Hạ còn băn khoăn cuộc đàm phán kia, tự chủ nhìn bằng kính chiếu hậu trong xe.

      Trong lòng Hồ Nhất Hạ như có trống đánh, cố tình lúc này, bất ngờ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của .

      Ngày hôm qua người đàn ông này còn hôn , nhưng Hồ Nhất Hạ vẫn cảm thấy xa lạ, càng thêm có can đảm mở miệng.

      Cho đến buổi trưa, hành trình tạm thời chấm dứt, dũng khí của Hồ Nhất Hạ, còn chưa có nổi lên.

      đường về công ty, Chiêm Diệc Dương cúi đầu trầm mặc xử lý văn kiện, đột nhiên mở miệng: "Đặt bàn ở nhà hàng, ăn cơm lúc 7 giờ tối, đó gió cho phó tổng chấp hành."

      Con ngươi Hồ Nhất Hạ sắp trừng ra ngoài, lúc này người họ Chiêm mới chậm rãi ngẩng đầu.

      Ánh mắt của chỉ nhàng lướt qua , nhìn phụ tá chấp hành bên cạnh, tiếp tục : "Còn phải an bài chỗ ở khách sạn cho ta."

      Cả đời Hồ Nhất Hạ sợ nhất, là mất mặt trước mặt Hứa Phương Chu. Làm nô tài của người họ Chiêm mất mặt hơn, hay là ngây ngô ở bộ 9 mất mặt hơn? đường trở về đủ cho ra kết luận rồi.

      Trở lại công ty, mắt thấy người họ Chiêm xuống xe, sải bước vào thang máy, Hồ Nhất Hạ cắn răng cái: "Đợi nào...!"

      Chết tiệt, dám làm như nghe thấy, vẫn nhấn nút đóng cửa. Cũng may Hồ Nhất Hạ chạy nhanh, vọt vào ở khắc cuối cùng cửa thang máy khép lại.

      nhảm với , mà trực tiếp đề ra cầu: "Tôi muốn trở về bộ tiêu thụ 9."

      "Nguyên nhân."

      Hồ Nhất Hạ chạy quá mau, chưa kịp thở, dã bị hai chữ đơn giản của ngăn chận câu chuyện. Thò tay vào túi vuốt ve điện thoại di động, lúc này mới tìm về bản chất lẽ thẳng khí hùng: " đồng ý với tôi, tôi in hình hôn tôi ra, để mỗi đồng nghiệp đều có tấm."

      Lời của suông. Chiêm Diệc Dương vốn có vẻ mặt gì, đột nhiên cực kỳ quỷ dị nở nụ cười nhàn nhạt.

      Hồ Nhất Hạ bị nụ cười của làm cho toàn thân tê dại, giống như bị điện giật.

      Có ý tứ gì?

      Còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên eo bị ôm, tên đáng chết, lại ôm thả!

      "Này!"

      " chụp hình pixel , bằng" lại lấy ra điện thoại di động của mình, "Chụp lại?"

      Vừa liền liều mạng hôn xuống .

      Hồ Nhất Hạ vội vàng che miệng lại.

      Tầm mắt Chiêm Diệc Dương lưu luyến chốc lát ở mặt , khóe miệng nhếch lên, nụ cười này, cơ hồ có thể gọi là ánh nắng tươi sáng: "Về cầu của . . . . Lần này theo tôi ra nước ngoài công tác, xem biểu của ."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13

      Hồ Nhất Hạ che miệng, chết sống buông tay, thanh mềm mại từ giữa kẽ tay truyền ra: "Tôi ."

      mặt Chiêm Diệc Dương vẫn nụ cười làm người ta sợ, nhưng dán chặt vào người nữa, mà thong thả ung dung lui về phía sau bước, dựa vào vách tường thang máy: "Phó tổng chấp hành đột nhiên chen ngang, phương diện nhân khẳng định chăm sóc chu toàn, tôi ngại đưa cho ta mượn dùng mấy ngày, đánh máy, sai vặt. . . ."

      Hồ Nhất Hạ vội vàng đưa tay ra hiệu dừng lại: "Tôi !"

      Người đàn ông này ràng cái gì cũng biết, nhưng tại sao mỗi câu của đều có thể trúng chỗ trí mạng của ? Thang máy đến tầng lầu của nhà ăn, Hồ Nhất Hạ vẫn nghĩ ra cá nguyên cớ, Chiêm Diệc Dương chút để ý ra, lúc ngang qua bên cạnh ngừng chân, giơ tay về phía , như muốn xoa đầu .

      Hồ Nhất Hạ sợ tới mức rục cổ lại, giây kế tiếp chỉ nghe thấy tiếng cười nhàng của , mắt thấy nghiệt này rốt cuộc rời , Hồ Nhất Hạ bi thống ý thức được, mình từ nô tài tiến hóa thành: sủng vật.

      ******

      Cả buổi chiều Hồ Nhất Hạ đều ở trong mẫu đất ba mét vuông của mình, vội vàng học thuộc lòng tư liệu ra nước ngoài công tác, phụ tá hành chánh đem chồng văn kiện để lên bàn , biết sức của này cỡ nào, nên cũng làm khó : "Những thứ này hiểu đại khái là được, cần hiểu toàn bộ."

      Nhưng buổi chiều trôi qua, mắt thấy này lại thuộc xong chồng văn kiện, phụ tá hành chánh rất là kinh ngạc: " nhớ hết?"

      "Cái khác tôi được, nhưng trí nhớ tốt." Hồ đồng chí vẫn đổi được tật xấu tự luyến.

      Nhớ năm đó bất ngờ nghe tin Hứa Phương Chu phải ra nước ngoài học tập, dùng thời gian tháng điên cuồng gặm tài liệu Toefl, toàn dựa vào học bằng cách nhớ kết quả nhưng lại còn được điểm cao hơn Hứa Phương Chu.

      khoe khoang lại mang theo khờ khạo, ngây ngô, người khác nghe ngược lại thấy chói tai, phụ tá hành chánh chỉ cười với , quay đầu lại đưa tới chồng tài liệu khác.

      Hành chánh phụ tá còn có việc bận, thấy Hồ Nhất Hạ rất nhanh giải quyết hết, ta cũng coi như làm xong nhiệm vụ chỉ dẫn này mà Phó tổng giao cho ta, xem đồng hồ: " tan việc trước , trở về chuẩn bị giấy tờ và hành lý đơn giản chờ thông báo."

      Hồ Nhất Hạ tựa vào bàn làm việc, lườm lịch hành trình dày đặc, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, vẫn quyết định nhiều chuyện: "Tiệc tẩy trần buổi tối, Chiêm phó tổng , hay là ?"

      Phụ tá hành chánh tới cửa rồi, lại bị vấn đề của này chọc cười, "Ở cho Chiêm tổng mặt mũi, Chiêm tổng lại cho những người khác mặt mũi sao?"

      Cho dù che giấu, nhưng trong ánh mắt nhìn lại của ta, Hồ Nhất Hạ vẫn dễ dàng đọc được ba chữ: tay mơ.

      —— chị tự hào chị là tay mờ! Chờ chị công tác trở lại, cần ở chung chỗ với cái ngành lục đục đấu đá này của cậu!

      Phụ tá hành chánh bị vô tình xếp vào vai phản diện vẫn biết, đảo mắt trở lại lầu 55, xuyên qua bình phong xanh biếc tiến vào phòng làm việc của Phó tổng.

      Chiêm Diệc Dương phê duyệt văn kiện, cũng ngẩng đầu: "."

      "Hồ tiểu thư rời công ty."

      Tay cầm viết ký tên dừng lại: " bảo cậu việc này."

      Phụ tá tính sai hơi lúng túng, nghiêm nghị lại, lúc này mới lấy ra máy vi tính cầm tay: "Năm giờ có hội nghị quản lý, bảy giờ có tiệc rượu hàng năm của ngành ngân hàng, các giám đốc quản lý đều đến dự, đến lúc đó an bài ngài và ta cùng tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí. Tám giờ 20 có hội nghị chat webcam với tổng bộ ở Luân Đôn."

      "Nếu như mà tôi nhớ lầm, tám giờ rưỡi phải lên đường ra sân bay."

      " an bài trang bị chat webcam xe."

      Chiêm Diệc Dương gật đầu cái, "Hành trình ngày cuối cùng ở Singapore để trống."

      Trong sáu ngày tràn đầy việc làm phải trống ngày? Đầu phụ tá đầy vạch đen: "Này. . . ."

      Phụ tá cằn nhằn, bỗng dưng xuyên qua tường thủy tinh thấy đoàn người tới khu làm việc, cầm đầu chính là Phó tổng chấp hành vừa đến.

      Phụ tá khỏi im lặng, lui sang bên.

      mấy lời khách sáo mừng nhậm chức, người họ Chiêm chuyện trò vui vẻ, người họ Hứa cũng cứng cỏi đối đáp, mặt hoà thuận vui vẻ cơ hồ muốn che giấu gió nổi mây phun mà lần điều động nhân này mang tới.

      Cuối cùng Chiêm Diệc Dương thậm chí đưa ta đến cửa thang máy, còn quên xin lỗi vì thể đến dự tiệc đón gió. Phụ tá ở bên xem cuộc vui, trong lòng nghĩ đến thứ sáng nay Chiêm Phó tổng muốn ta điều tra.

      —— lý lịch cặn kẽ của Hứa Phương Chu, toàn bộ.

      Có thể khiến chuông báo động của Chiêm Diệc Dương vang lên, Phó tổng chấp hành này có năng lực gì sau mặt ngoài bình tĩnh, tự cần phải .

      Cả đám khách tiến vào thang máy, trước khắc cửa khép lại, nghe Phó tổng chấp hành hỏi người bên cạnh: "Đúng rồi, bộ tiêu thụ 9 ở đâu?"

      ******

      Phía bên này, Chiêm Diệc Dương vì lời đó mà nhất thời sửng sốt.

      Phía bên kia, Hồ đồng chí vì lót đường an nhàn cho mình, phụ tá hành chánh mới vừa , trở về tầng dưới đất.

      Đứng ở cửa phòng làm việc bên ngoài làm cho người ta rất cảm thấy ấm áp rách nát, Hồ Nhất Hạ đột nhiên phát nơi này thế ngoại đào nguyên, thế giới bên ngoài long trời lở đất cỡ nào, bộ tiêu thụ 9 từ đầu đến cuối vẫn tranh quyền thế.

      Nữ QQ dán lông mi giả, xuyên thấu qua gương trang điểm thấy được : "Ơ, Tiểu Hồ Ly, ngọn gió nào thổi em trở lại?"

      Hồ Nhất Hạ lập tức thay khuôn mặt tươi cười vào, quên dâng lên cà phê cao cấp lén lấy tới. Cầm ly cà phê trong tay, nữ QQ cũng để ý tới việc dán lông mi nữa, vừa uống vừa khen: "Vẫn là Tiểu Hồ Ly em có lương tâm."

      Hồ Nhất Hạ cúi đầu nghĩ ngợi chốc lát.

      Lúc ngẩng đầu lại, cố gắng bĩu môi làm vẻ uất ức: "Em làm ở đó nổi nữa, muốn trở về chỗ này. Mọi người còn muốn em ?"

      Hoa công tử hăng hái, để xuống tạp chí playboy, rất là vui vẻ tiếp cận tới: "Ơ, sao thế? Sao uất ức thế?"

      Mắt kiếng gia vẫn ngàn năm thay đổi đeo mắt kiếng dầy cộm nặng nề xem báo chí, tròng kính bị cà phê hun ra sương trắng cũng trở ngại ông ta: "Đừng về, chỗ này của tôi thể phát triển, thích hợp với người trẻ tuổi."

      "Chúng ta cùng nhau cố gắng trọng chỉnh bộ 9 được sao?"

      Hồ Nhất Hạ cũng thấy ghét lời nhàm tai của mình, trách những người khác uống cà phê uống cà phê, xem báo xem báo. Nghĩ lại, quyết định, sao đó mạnh mẽ : "Tôi đắc tội Chiêm tổng rồi !"

      Vung cánh tay hô lên, quả nhiên hữu hiệu. Mấu chốt là, tên của người họ Chiêm vừa ra, tự nhiên khiến tất cả mọi người vễnh tai.

      Hồ Nhất Hạ thấy làm được, vội vàng ngừng cố gắng, nước mắt trong mắt đến là đến: " phải mọi người đều nghe thấy xì căng đan sai lầm kia sao? Hôm nay Chiêm tổng có ý muốn em làm việc bên cạnh ta nữa. Chỉ có bộ 9 chịu cho em trở lại, em mới có thể tiếp tục sống ở Ngải Thế Thụy. Bằng , bằng . . . ."

      Hồ Nhất Hạ nén nén, nước mắt cơ hồ sắp thành công rớt xuống, nhưng lúc này, nữ QQ đột nhiên chặn lại câu chuyện: " đúng, chị biết được tin tức buổi chiều hôm qua sau khi tan sở, hai nhân viên ở phòng nhân lực nghị luận em bị Chiêm tổng nghe được, kết quả ——"

      —— chị ở ngành nào vậy?

      "Chỉ hỏi ngành, cả tên cũng hỏi, nhưng ngày hôm sau hai người vẫn bị xuống chức rồi. Chiêm tổng sạch lưu loát giúp em cản lời như thế, hôm nay cũng ai dám nhắc lại chuyện này, em thấy hiệu quả nhanh chòng hay sao? Sau đó ta lại muốn đá em?"

      Điều lệ quy định các nhân viên được nhau, lại quy định cho phép nhiều chuyện, người khác quả nhiên là nhà tư bản vạn ác, là chỉ cho phép châu quan đốt lửa, cho dân chúng thắp đèn.

      Người đàn ông này rất là nguy hiểm! Hồ Nhất Hạ càng có ý định cách xa .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14

      theo nhà tư bản, Hồ Nhất Hạ lo lắng mình sớm muộn cũng bị hành đến xương cốt còn.

      Đến lúc này, nước mắt hết ráo, Hồ Nhất Hạ chẳng thèm nâng lên tâm tình, trộm bấu bắp đùi mình: “ ta muốn đá em , vô cùng xác thực!"

      phen khóc lóc, khiến cả dì làm vệ sinh bên cạnh cũng đến xem náo nhiệt, gậy tre trăm thước, Hồ Nhất Hạ càng thêm quyết tâm.

      "Các các chị bác trai bác , dối gạt mọi người, tôi là dựa vào ba tôi tân tân khổ khổ bán rau củ nuôi lớn, mọi người nhìn lại tên mà mẹ tôi đặt cho tôi này: Hồ Nhất Hạ Hồ Nhất Hạ. . . . mẹ em phải ma bài bạc cũng ai tin! (#Ami: ra mình cũng lắm, có vẻ là từ Nhất Hạ có nghĩa là hạ xuống, giống như người ta gọi đặt xuống, đặt chăng?)"

      Các đồng nghiệp khỏi bị lần kích tình diễn thuyết này hấp dẫn, tất cả phụ họa gật đầu, Hồ Nhất Hạ cũng ngờ tới lực ảnh hưởng của mình kinh người như vậy, vội vàng rèn sắt khi còn nóng:

      "Bởi vì cái tên xấu này, lúc tôi còn bị người ta giễu cợt rất nhiều lần, mọi người có thể tưởng tượng ? Sống ở trong gia đình đó vô cùng bất hành, mọi người có thể tưởng tượng ? Làm việc ở Ngải Thế Thụy đối với tôi mà rất là may mắn, mọi người có thể tưởng tượng ? Hôm nay gánh nặng trong nhà đều ở người tôi, nếu như mất công việc này, tôi bị chết rất thảm, mọi người, có thể tưởng tượng ?"

      Mọi người bị cảm động lây đồng loạt nhìn về phía , trong mắt tràn đầy đồng tình, chỉ cónữ QQ đầy dấu chấm hỏi, nhìn lên nhìn xuống đánh giá vòng: "Nhà em bán rau củ mà em mặc toàn đồ Chanel?"

      ⊙﹏⊙

      Hồ Nhất Hạ hơi chậm lại.

      May mà thanh của nữ QQ rất , tất cả mọi người đầy lòng căm phẫn nghe , Hồ Nhất Hạ nhanh chóng nghĩ kỹ giải thích, mượn đường ngang qua bên cạnh nữ QQ đến gần kề tai với : "Hàng nhái, hàng nhái."

      xong liền nhảy đến bên cạnh bàn làm việc của mắt kiếng gia ngồi xổm xuống, nhìn lên cách tội nghiệp: "Mắt kiếng gia, ông từng là nhân vật nổi tiếng ở bộ 1, ông có thể đến thương lượng với Chiêm phó tổng, điều tôi trở lại được ?"

      Nước mắt ròng ròng rất có tác dụng, nhìn dáng dấp, cả mắt kiếng gia tâm địa sắt đá cũng động lòng trắc .

      —— đau lòng đau lòng , ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. . . . . .

      Hồ Nhất Hạ điên cuồng cười trong lòng, lúc này, trong phòng làm việc tràn đầy tâm tình xuống thấp, vang lên tiếng chuông vô cùng buồn cười: ông nội, cháu gọi điện thoại cho ngài!

      ⊙﹏⊙

      Hồ Nhất Hạ lâm vào trạng thái hóa đá giây lát.

      Kịch hay còn chưa có diễn xong, khí cũng bị tiếng chuông này đảo loạn, điện thoại di động ở trong túi, nhận cũng được, mà nhận cũng được.

      Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa, thời khắc mấu chốt đắc tội người họ Chiêm có lời, Hồ Nhất Hạ hạ quyết tâm, vừa ra vẻ khóc lóc vừa ra ngoài: "Điện thoại của chủ nở."

      Trốn đến cầu thang nhanh như chớp, chủ nợ đại nhân ở bên kia, thanh căng thẳng: "Năm giờ, xuống lầu công ty."

      Hồ Nhất Hạ vội vàng nhìn đồng hồ, 4: 50. Dám phá hủy trí nhớ vẫn luôn kiêu ngạo: "Năm giờ phải có hội nghị quản lý?"

      Chủ nợ đại nhân cũng lãng phí thời gian giải thích nguyên nhân, mặn lạt lặp lạimột câu "Năm giờ, xuống lầu công ty." Sau đó, cạch tiếng cắt điện thoại.

      Hồ Nhất Hạ hận nghiến răng nghiến lợi, nhe răng trợn mắt về phía điện thoại di động, đáng tiếc người khác thể nào thấy được. Mình phải rồi, khổ sở suy nghĩ lại vẫn nghĩ ra làm sao giải thích với người bộ 9, sao lại khó khan9 vậy chứ?

      dễ có dũng khí chạy về phòng làm việc, vắt hết óc viện cớ tự nhận là đủ khiến người đồng tình, vừa mới chuẩn bị chạy ra, liền bị mắt kiếng gia cản lại.

      "Tôi mau chóng phản ánh với phía , Tiểu Hồ Ly đừng quá lo lắng."

      Hồ Nhất Hạ nhất thời cảm thấy hình tượng mắt kiếng gia vô cùng chói lọi to lớn cao ngạo, thanh vô cùng đáng cảm động, thiếu chút nhào tới ôm hôn.

      Trong lòng hô to: Ai da! mặt vẫn còn phải giữ vẻ bi thương, ở trong ánh mắt thương tiếc của mọi người, Hồ Nhất Hạ muốn chạy ra lần nữa, lại bị người ngăn lại.

      Lúc này ngăn lại , đổi thành nữ QQ. Thấy mặt nữ QQ nặng nề, Hồ Nhất Hạ thầm kêu tốt, sắp bị phơi bày!

      Vốn là lòng mang thấp thỏm, nữ QQ còn cố ý thả chậm bước , thần thần bí bí lại gần : "Hàng Chanel này mua ở đâu? rất giống , chị cũng muốn mua vài bộ mặc."

      ⊙﹏⊙

      Cứ như vậy, Hồ Nhất Hạ đồng chí rốt cuộc rời lầu trước 5 giờ, chạy như điên về phía lầu .

      Đến đường lớn lầu , Hồ Nhất Hạ chạy hết nổi rồi, vỗ ngực thở liên tục, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, 4 giờ 59 phút, 58 giây, 59 giây ——

      5 giờ đúng, chiếc xe đậu sát trước tòa nhà, giây kém, đúng lúc đến khiến Hồ Nhất Hạ có cảm giác gặp ma ban ngày.

      Rất là vui vẻ chạy tới, cửa sổ xe quay xuống, Hồ Nhất Hạ liếc mắt nhìn người bên trong xe, lại phải chủ nợ đại nhân.

      Phụ tá hành chánh tự nhiên xuống xe trong ánh mắt knih ngạc soi mói của , giao cái chìa khóa vào trong tay .

      Hồ Nhất Hạ cúi đầu nhìn lòng bàn tay, trừ chìa khóa xe, còn có chuỗi. . . . phụ tá hành chánh đúng lúc giải thích: "Đây là chìa khóa nhà Chiêm tổng."

      ⊙﹏⊙

      Hứa Phương Chu đến bộ tiêu thụ 9 trước thời gian tan ca.

      Lối đến tầng rất hỗn loạn, bảng hiệu bộ tiêu thụ 9 rỉ sắt, Hứa Phương Chu ngắm nhìn bốn phía, hơi nhíu mi tâm.

      Vừa mới chuẩn bị gõ cửa, trước mắt Hứa Phương Chu thoáng cái. Trong phòng làm việc đột nhiên có người phụ nữ chỉ đính nửa bộ lông mi giả ra, cùng nhìn nhau với xuyên qua cánh cửa bằng thủy tinh.

      Người phụ nữ sửng sốt, khuôn mặt tươi cười mở cửa thay . có cửa thủy tinh kia, liền cảm thấy mình bị ánh mắt của nhanh chóng "Coi gian (gian trong cưỡng gian)" lần.

      Người phụ nữ cố ý bày ra dáng người hình chữ S đẹp đẽ ngăn lại nửa bên cửa, tầm mắt chiếu vào phòng làm việc của Hứa Phương Chu bị ngăn cản hơn phân nửa, thể hắng giọng mở miệng nữa: "Xin hỏi, Hồ Nhất Hạ có đây ?"

      Ánh sáng chớp lóe trong mắt người phụ nữ, trong veo như nước, nửa bên mắt có mang lông mi giả càng lộ vẻ đột ngột: "Tìm Tiểu Hồ Ly à? là ai của ấy? tìm ấy làm chi? ở ngành nào? Có muốn vào ngồi lát hay ?"

      "Tôi là bạn của ấy." Dịu dàng cười.

      "A ấy mới vừa , hay để lại điện thoại , tôi nhắn với ấy." đợi Hứa Phương Chu phản ứng, người phụ nữ lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn lưu số của .

      "Hay là, cho tôi biết số điện thoại của ấy ."

      Sóng mắt của người phụ nữ chuyển cái: "A tại sao tôi có thể dễ dàng cho số của chứ? Ngộ nhỡ là người xấu sao?"

      Thanh này khiến cả đám người trong phòng làm việc nghe được nổi da gà cả người, lúc này có người bất mãn kêu la: "Nữ QQ chận cửa làm gì vậy, có để chúng tôi tan việc hay ?"

      Lúc này nữ QQ bão tố trả lời câu ràng: "Chị cua trai đẹp đấy, chớ quấy nhiễu nhã hứng của chị!" Tiếng vừa dứt, lập tức quay đầu trở lại, thiên kiều bá mị nhìn Hứa Phương Chu.

      Hứa Phương Chu vẫn cười ấm áp, tay cho vào túi lấy ra bóp da, giơ hình lên trước mặt : "Tôi là bạn Hồ Nhất Hạ, cho tôi số của ấy được ?"

      Nữ QQ trừng to mắt mà nhìn đôi nam nữ trong tấm ảnh, sửng sốt chút, lúc này mới cam nguyện tìm số của Hồ Nhất Hạ từ trong điện thoại, vẫn quên điều kiện: "Tôi cho số của ấy, phải lấy phương thức liên lạc của để trao đổi."

      Hứa Phương Chu bật cười gật đầu. Lấy được số, lúc này bắt đầu đứng ở cửa phòng làm việc bấm số gọi .

      ******

      Điện thoại di động của Hồ Nhất Hạ vang lên, lại căn bản có ý định nghe điện thoại, cứ đứng bên cạnh cửa xe nhìn phụ tá hành chánh, trừng mắt lớn hơn con bò: “ , cho tôi chìa khóa nhà ta làm gì?"

      Phụ tá hành chánh nhìn như nhìn tay mơ: "Chiêm tổng bảo đến nhà ấy giúp dọn dẹp hành lý."

      "Như vậy à. . . ."

      Hồ Nhất Hạ thở phào nhõm, rốt cuộc có thời gian nghe điện thoại, tay sắp đè xuống nút trả lời rồi, lúc này, phụ tá hành chánh đột nhiên mà quay lại: "A thiếu chút nữa quên chuyện."

      xong liền lấy điện thoại di động của , lại nhét vào tay Hồ Nhất Hạ cái điện thoại di động hoàn toàn mới. Hồ Nhất Hạ lập tức nhảy dựng lên muốn cướp về điện thoại di động, bất đắc dĩ vóc dáng phụ tá hành chánh như người họ Chiêm, cao đến khiến người thấy ghết.

      "Làm gì tịch thu điện thoại di động của tôi?"

      "Là ý của Chiêm tổng. Sợ chuyên tâm làm việc." phụ tá hành chánh xong, thẳng ấn phím tắt máy.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15

      Điện thoại di động nhắc nhở, máy của đối phương tắt.

      Giọng của Hứa Phương Chu rốt cuộc hơi phập phồng: " ấy bao lâu?"

      "Vừa hai phút trước" Nữ QQ thấy vẻ mặt của người đàn ông này nhất thời căng thẳng, bất đắc dĩ hơi giang hai tay, "Nếu là bạn của ấy, tận lực an ủi , rất đáng thương, mặc dù tôi ở đảng Chiêm gia, nhưng Phó tổng làm khó viên chức như vậy, quả hơi quá mức."

      Hứa Phương Chu cũng chuẩn bị quay đầu chạy như bay rồi, nhưng lại bị câu của đóng đinh lại: "Chiêm, Phó tổng?"

      Thấy thần sắc ta đột nhiên trở nên khẩn trương, nữ QQ cũng căng thẳng trong lòng: "Chẳng lẽ, là nhân viên mới ở đây?"

      Vừa nghĩ tới hai đồng nghiệp bị giáng chức ở trung tâm nhân , nữ QQ vội vàng phủi sạch: "Tôi, tôi, tôi, tôi gì. . . ." Đáng tiếc còn chưa hết lời, người đàn ông này bỏ chạy.

      Nữ QQ nhìn bóng lưng người đàn ông này, chỉ than thở chân dài quả là chạy nhanh. Người đàn ông vui tai vui mắt như vậy, muốn nhìn lâu hơn. . .

      Hứa Phương Chu quẹo qua hai ba lượt liền đến lầu , lúc ở đường lớn đụng phải người cũng có thời gian để ý. Ngược lại, người nọ đột nhiên nhiệt tình chào hỏi .

      Hứa Phương Chu thể lưu ý người này thêm lát, lúc này mới nhận ra đối phương: phụ tá của Chiêm Diệc Dương. "Hứa Phó tổng ngài thế nào. . . ."

      Tầm mắt của vẫn nhìn chằm chằm vào cửa chính, mơ hồ trông thấy có gương mặt quen thuộc đứng kế chiếc xe đậu, "Xin lỗi đợi lát nữa lại ."

      Hứa Phương Chu chỉ kịp bỏ lại câu như vậy liền vòng qua phụ tá, căng chân chạy như điên về cửa chính. Xe kia khởi động trước bước, chạy tới bậc thang lái ra 20m, Hứa Phương Chu khỏi rống với đuôi xe: "Nhất Hạ!"

      ******

      Tính năng của xe tốt, tốc độ và kính chắn gió ở buồng xe rất lợi hại, Hồ Nhất Hạ mới chỉ lái loại xe mô hình thích buông tay, xe còn chưa lái ra liên tục chọn CD nghe nhạc.

      Ơ, thậm chí có cả album của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc, tưởng tượng cảnh người họ Chiêm chảy nước dãi với những gương mặt chỉnh dung quá độ, Hồ Nhất Hạ quả rất thoải mái!

      Nhà của nhà tư bản rất xa, đường lại gặp kẹt xe, lúc Hồ Nhất Hạ đến mục tiêu cũng qua giờ cơm tối, sau khi vào căn nhà xa lạ này cũng có khách khí, chuyện thứ nhất chính là lật tủ lạnh tìm đồ ăn.

      Nhìn phòng bếp sạch nhiễm bụi, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn dự liệu được tủ lạnh chắc là rỗng tuếch, ngờ vừa mở cửa tủ lạnh, lại nhìn thấy hai tầng đồ ngọt đầy. Hơn nữa đều là thức ăn phụ nữ thích, phân lượng nhưng ăn ngon.

      Tưởng tượng cảnh người họ Chiêm mang gương mặt ngàn năm băng giá cầm nĩa tinh xảo ăn đồ ngọt, Hồ Nhất Hạ thể tiếp nhận. Hậu quả của việc kinh ngạc là rất có khẩu vị, đảo mắt liền tiêu diệt hết toàn bộ đồ ngọt

      Ăn no mới có hơi sức làm việc, phòng quần áo ở bên tay trái phòng khách, Hồ Nhất Hạ rất nhanh tìm được, tùy tiện lấy mấy bộ vest, thường phục và đồng hồ cùng với dây nịt phối hợp mà hành chánh phụ tá đặc biệt dặn dò, dĩ nhiên, còn có quần lót của người khác.

      Nhét đống quần áo vào túi hành lý, mọi việc xong xuôi!

      Nghĩ lại còn có món bánh ngọt chưa tiêu diệt hết, căn cứ nguyên tắc có phúc cùng hưởng, Hồ Nhất Hạ quyết định call Lãnh Tĩnh.

      may là nhớ được số của ấy, có lầm bấm. Đáng tiếc, Lãnh bận tối mày tối mặt: "Mình còn ở Đài Truyền Hình phỏng vấn đấy."

      "Công việc quỷ gì mà phỏng vấn cả ngày?"

      "Trong đài chuẩn bị mở chuyên mục mới, ra hạn chúng tôi trước 0 giờ phải giao ra 5 tác phẩm, thèm nghe cậu nữa, cúp đây!" Hồ Nhất Hạ cũng kịp cho biết mình phải công tác 6 ngày, đầu điện thoại kia chỉ còn lại tút tút.

      Hồ Nhất Hạ chỉ đành phải hậm hực cúp máy, chán đến chết nên muốn tham qua nhà. Mục tiêu đầu, đương nhiên là khuê phòng trong truyền thuyết của .

      Phòng ngủ quả là nhiễm trần thế, chút nhân khí, cả trong tủ rượu cũng thấy chút bụi bậm, Hồ Nhất Hạ vừa mới chuẩn bị khen ngợi vệ sinh của người khác, mở gian phòng bên cạnh phòng ngủ ra, lại sửng sốt.

      Gian phòng là loạn ghê gớm, bố cục giống như là phòng tắm, nhưng rất tối, còn là gian phòng tối bị hủy hoại lung tung, đồ đạc lộn xộn chất đống đầy đất.

      Duy nhất hoàn hảo, có lẽ chỉ có bức hình tường. Trong hình, chỉ có bóng lưng người phụ nữ, và lá phong đỏ đầy đất. Khung hình ước chừng chiếm cứ nửa mặt tường, lực đánh vào thị giác , Hồ Nhất Hạ sợ run chốc lát, vừa định cẩn thận nhìn lại, điện thoại di động vang lên.

      trách Hồ Nhất Hạ nhát gan, chỉ có thể trách tiếng chuông này quá dọa người, là tiếng chuông u mà người họ Chiêm thu: "Nhận, điện, thoại, nhận, điện, thoại. . . ."

      Đầu Hồ Nhất Hạ đầy vạch đen, bắt máy.

      "Tiểu Hồ?" Nghe được thanh của phụ tá hành chánh, rốt cuộc có thể thở ra hơi.

      ra, thanh của phụ tá hành chánh cũng ấm áp tới đâu, cơ hồ là vô cùng lạnh lẽo như của ai đó: " mau tới khách sạn XX, mang theo hành lý của Chiêm tổng."

      "Thế nào?"

      "Tiệc của ngân hàng xảy ra chút vấn đề, Chiêm tổng bị người ta. . . ." Thế này mới ý thức được cần thiết giải thích với , lời xoay chuyển, "Tóm lại mau chạy tới."

      Bị người xem ra gì cúp điện thoại, Hồ Nhất Hạ lại hề oán thầm như trước, chỉ đổ thừa đoạn dấu chấm của phụ tá hành chánh là làm cho người ta mơ tưởng viễn vong.

      Chiêm tổng bị người ta. . . . OOXX, XXOO, OOOO, hay là XXXX?

      Hồ Nhất Hạ ôm theo rất nhiều suy nghĩ vội vã chạy tới khách sạn, khi tới đại sảnh, mới vừa mở miệng hỏi tiệc rượu của ngành ngân hàng ở đâu, nhân viên phục vụ viên đưa thẻ phòng cho , đồng thời đến trong tay , còn có tờ giấy của phụ tá hành chánh: tôi ở trường buổi tiệc xử lý mọi việc, trực tiếp đến phòng tìm Phó tổng.

      Phòng? Chẳng lẽ người họ Chiêm bị người ta. . . . Ôm dự cảm vô cùng ướt át như thế, Hồ Nhất Hạ chạy thẳng tới phòng.

      Đáng tiếc, nhất định phải khiến cho thất vọng, Hồ Nhất Hạ vào phòng tìm nửa ngày, rốt cuộc hiểu nơi này trường phạm tội để xem, tất cả ngay ngắn trật tự, chỉ trừ y phục dính đầy rượu và thức ăn khoác ghế sa lon.

      Vật liệu may mặc đắt giá làm cho người ta quá dễ dàng phân biệt chủ nhân là ai. Hồ Nhất Hạ làm kế tiếp, dĩ nhiên là tìm kiếm vị chủ nhân này. Bất tri bất giác vào trong, nghía cái qua cửa phòng ngủ khép hờ cái, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm.

      Mặc dù góc độ ở vị trí của tốt lắm, nhưng cũng may có mặt gương to xéo đối diện phòng tắm. Hồ Nhất Hạ chỉ trời thề thốt mình phải cố ý muốn thấy lưng trần của người khác.

      ra giờ phút này Chiêm Diệc Dương cũng coi là nửa lõa, người tối thiểu còn có cái áo tắm, nhưng vạt áo trước của áo tắm mở rộng ra, bụng trở lên đều lộ.

      Bị y phục bao lấy ngực mông eo chân làm sao có màn đặc sắc này?

      Chắc là mới vừa tắm xong, cứ nghiêng dựa bồn rửa tay, tựa hồ chờ người.

      Chờ ai?

      Đợi .

      Đợi làm gì?

      Đợi tới đưa y phục.

      Trong đầu Hồ Nhất Hạ vừa nghĩ thế, lập tức cho ra kết luận: tuyệt đối thể đưa y phục vào nhanh như vậy!

      Trong lòng chậc chậc than, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, bấm chức năng chụp hình rồi ngẩng đầu: hả, người đâu?

      Giờ phút này trong gương chiếu ra, là phòng tắm rỗng tuếch, Hồ Nhất Hạ chuẩn bị chăm chú tìm kiếm ——

      "Đẹp mắt ?" Thanh luôn luôn bình tĩnh của người khác truyền đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :