1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề (18c + 3NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 13.3:


      Thành phố này ràng lớn như vậy mà Thẩm An Nhược mãi vẫn tránh được nổi cái tên này. có thói quen mỗi buổi tối lướt qua diễn đàn khu vực, ở đó có rất nhiều bài báo tự viết, gồm cả tình hình ngành nghề nay, các loại tin tức biến động, khiếu nại, phê phán, hãm hại, quảng cáo, tất nhiên cũng thiếu các tin đồn thất thiệt. Kết quả tối hôm đó, chủ đề và phản hồi được quan tâm nhất lại chính là , có tiêu đề rất giật gân ngay đầu, phải chuẩn bị tâm lý mất mấy phút mới mở ra đọc, ra người lập chủ đề này hôm nay tình cờ gặp cậu hai nhà họ Trình tại nhà hàng nào đó, bởi có duyên gặp mặt lần với người bạn cùng dùng bữa với cậu hai nhà họ Trình nên ra chào hỏi, thế là ngẫu nhiên lại có cơ hội trò chuyện vài câu với , thấy vô cùng xốn xang, lòng rạo rực yên, cho nên lên đây bày tỏ sùng bái và ngưỡng mộ với người đàn ông tuyệt vời này, hai bàn tay trắng gây dựng cơ nghiệp thế nào, về lại tập đoàn xoay chuyển tình thế ra sao, dùng thủ đoạn cứng rắn dựng lại giang sơn thế nào... Hoàn toàn có thể trở thành truyền thuyết, từng câu từng chữ đều là những mơ ước về tình màu hồng của các thiếu nữ, còn có thêm bức ảnh, hình như là chụp trộm, bởi ảnh hơi mờ, lại chụp nghiêng, nét cười hơi lộ ra, vô cùng tự nhiên.

      Phía dưới bài viết có rất nhiều bình luận.

      Có kẻ bạo miệng: “Cậu hai nhà họ Trình cùng tốt nghiệp đại học với em trai tôi.” Có kẻ hùa theo: “À, ra là ấy, hôm đó tôi gặp ấy ở XX. Trình đẹp trai hơn bất kì ai, rất có khí chất.” Có kẻ ghen ghét: “Tốt số , có ông bố giàu lại còn mất sớm.” Còn có người post ảnh lên: “Cậu Trình cùng mọi người chơi trò chơi trong bữa tiệc cuối năm tại TZ, lúc đó còn rất trẻ, nhưng bây giờ càng có phong cách hơn.”

      Thẩm An Nhược hoảng hốt, gần như đủ dũng khí xem tiếp. Rốt cuộc là thành người nổi tiếng, hay câu chuyện về nghiệp của trở thành trò vui cho mọi người? Lẽ nào ngày mai phải đeo khẩu trang ra đường? thể nào.

      Nhưng vẫn may, thấy ai đăng ảnh cưới, cũng ai nhắc đến . Những tin đồn đều liên quan tới việc rời TZ về An Khải, còn chuyện liên quan tới đời tư lại thấy ai bàn tán gì, đến cả chuyện kết hôn của cũng nhắc tới, hình như đó là khoảng trống trong cuộc đời .

      Cố tình trốn tránh người cũng khó lắm. Vị trí quản lý của Hoa Áo lúc nào cũng nắm được tin tức đầu tiên, luôn tự hào về điều này, thường là người đầu tiên biết những tin như khách hàng quan trọng nào đó muốn đến khách sạn vào lúc nào, xuất ở đâu để nhắc nhở các bộ phận có liên quan chú ý phối hợp, vì thế luôn có đủ thời gian kiếm lý do chính đáng để phải xuất .

      Đời người kỳ lạ, năm đó bọn họ cách nhau xa đến vậy, lại tình cờ gặp nhau nhiều lần, giờ đây lại như bị buộc vào vòng luẩn quẩn, quen biết chung quá nhiều người, lại vì quyết định hoặc việc mà có thể gặp nhau.

      Thực ra thể nào tránh mặt nhau cả đời, nhưng lùi được ngày nào tốt ngày nấy, vẫn chưa luyện được vẻ mặt tươi tỉnh khi gặp lại .

      Sau bữa trưa, có người chơi bóng, có người ngủ trưa, Thẩm An Nhược thường uống cà phê ở khu vực nghỉ, đọc vài tờ tạp chí, rồi quay về phòng làm việc. Ở đây có khung cửa sổ sát đất rất lớn, cây cối um tùm, toàn bộ bàn ghế đều làm bằng mây, đậm chất Đông Nam Á. Chỗ này là nơi thích hợp để chuyện trò, lúc ít người có thể chuyện riêng, khi đông người rất thích hợp để nghe ngóng vài tin vỉa hè, cũng là nơi giao lưu giải đáp liên lạc tình cảm chính thức.

      Quản lý Tôn của phòng hội nghị đến ngồi bên cạnh . Thực ra cũng chỉ hơn ba tuổi, nhưng con học tiểu học, tính chị rất xông xáo, lúc làm việc rất nghiêm túc lại tốt bụng.

      “An Nhược, đánh cầu lông với chị , vận động tốt cho sức khoẻ.”

      “Chị Ái Lệ, từ bé em có tế bào vận động rồi, giờ tập luyện cũng chẳng có tác dụng gì, chị cứ .”

      “Hôm nay ăn cơm muộn quá, lại sắp có khách qua làm việc, thể để người ướt sũng mồ hôi được.” Quản lý Tôn móc gương ra, cẩn thận ngắm lại mình, “Đúng rồi An Nhược, tối qua tiệc khai trương của An Khải diễn ra rất thuận lợi, nên họ muốn cảm ơn chúng ta, tất cả quản lý các bộ phận có liên quan đều cả. Chị nghĩ em cũng nên , trợ lý Đàm hỏi thăm tình hình dạo này của em mấy lần rồi.”

      “Tối nay có việc đột xuất, em giải thích với ấy rồi.”

      “Ừ. Nhưng trợ lý Đàm thấy em thất vọng lắm đấy. Trước đây bọn em quen nhau sao?” Đoạn nghĩ lúc rồi lại : “Nghe Đàm đó là trợ lý đầu tiên của tổng giám đốc Trình, là trợ thủ của ta, theo ta suốt, đến bây giờ cũng được bảy, tám năm rồi. Chị thấy thái độ của tổng giám đốc Trình với ta rất thân thiết, em đoán xem giữa bọn họ có gì đó ?”

      Tính tình người phụ nữ này vừa thẳng thắn vừa bộc trực hệt như đàn ông, thế mà vẫn thích hóng chuyện như thường. An Nhược cười: “Chị Ái Lệ, công việc đầu tiên của em cũng là làm với giám đốc Trương, đến giờ tám năm rồi.”

      “Ôi, giống nhau mà, giám đốc Trương đối xử với em như con vậy. Nhưng tuổi tác bọn họ gần nhau...” Quản lý Tôn nhìn An Nhược rồi chẳng còn hứng thú buôn chuyện nữa, dứt khoát chuyển đề tài, “À phải rồi, tối qua tổng giám đốc Trình còn khen ngợi khách sạn của chúng ta, người như ta hẳn là rất ít khi khen người khác.”

      “Tối qua ta cũng đến sao?” Tự dưng rảnh rỗi thế nhỉ? Thẩm An Nhược cảm thấy ngờ vực nhiều hơn là vui mừng.

      ta mở tiệc ở phòng khác, sau mới qua chúc rượu bọn chị. À, còn trẻ hơn tưởng tượng của chị, người đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, khôi ngô tuấn tú, nho nhã lễ độ, uống rượu cũng khá. Dù thái độ hơi xa cách, nhưng hề lạnh lùng, có phong thái rất khó diễn tả, khiến người ta thấy tò mò vô cùng. Nhưng nụ cười của ta đẹp, giống y như trẻ con ấy, khiến người khác cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.”

      Kiểu miêu tả lạm dụng từ ngữ phóng đại quá mức lại mâu thuẫn thế này chỉ có đám fans cuồng mới biết ngượng mà ra khỏi miệng, ví dụ như bà chị trước mặt đây. Thẩm An Nhược nghe chị đến nỗi choáng váng đầu óc, hoàn toàn chẳng biết gì.

      “Chị vừa đến đâu rồi nhỉ? À, tổng giám đốc Trình , cách phối màu trong phòng hội nghị của chúng ta rất hài hòa lại đặc biệt, rất sáng tạo. An Nhược, trực giác của em tốt , quả nhiên ta thích phương án cuối cùng mà em chọn.”

      Thẩm An Nhược chợt rất muốn bỏ , lúc khác nghe bà chị này tâm tốt hơn, nhưng tất nhiên chẳng có cách nào đạt được ý nguyện ngay.

      “Sau đó chị đáp, vốn phải thiết kế như thế, nhưng trợ lý Thẩm của chúng tôi kiên trì dùng đề án đó, thuyết phục mọi người. Trùng hợp thế nào mà Tổng giám đốc Trình cũng thích.”

      Thẩm An Nhược uống cà phê, bỗng chẳng còn thấy ngon nữa, bỏ cốc xuống, cúi đầu nhìn tay mình, ngẫm nghĩ, cảm thấy cứ im lặng mãi lịch cho lắm, vì thế mới hỏi câu: “Tối qua còn chuyện gì hay ạ?”

      “Hết rồi. Tổng giám đốc Trình gì nữa, sau đó trợ lý Giản đề nghị mọi người cùng uống ly, sau cùng Trình cáo từ rồi luôn.”

      Thẩm An Nhược lại rót cốc cà phê thứ hai, quên béng mất mình mà uống hai cốc trở lên chắc chắn bị đau dạ dày. “Chị Ái Lệ, chị có muốn uống cốc ?”

      “Chị uống cà phê, cảm ơn em. An Nhược em cũng uống ít thôi, phụ nữ uống cái này tốt đâu. Chị luôn muốn với em chuyện này, dạo này nếu em có thời gian, có ngại gặp em họ chị ? Vừa từ Mĩ về, điều kiện cũng tồi đâu.”

      “Cảm ơn chị, nhưng bây giờ em mình vẫn rất tốt.”

      “Em đừng cãi lời chị, tuổi tác còn nữa, lúc nào cũng mình về về, em để ý đến bản thân, nhưng bọn chị nhìn đều thấy đau lòng.” Chị thấy Thẩm An Nhược lại nghịch nhẫn của mình, xoay vòng, lại vòng, vì thế thở dài, thở dài rất lâu, đột nhiên giận dữ : “Thằng đàn ông để em ra chẳng ra gì.”

      Nhưng số của Thẩm An Nhược phải lúc nào cũng may mắn như vậy, đôi khi chú ý cũng có thể gặp xui xẻo.

      Hôm đó phải công tác, nhưng sắp lại có việc gấp cần xác nhận. Trước lúc xuất phát còn nhiều thời gian, vội vàng đến trước cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc Trương, định gõ cửa, Tiểu Muội đột nhiên : “Chị Thẩm, trong phòng sếp Trương có khách, vừa tới.”

      Tổng giám đốc Trương từ trước đến nay tiếp khách trong phòng làm việc, nhưng công văn này rất gấp, cần giám đốc Trương đọc qua và kí duyệt. Tiểu Muội dám vào, vì thế tự mình gõ cửa, cùng lắm bị sếp Trương lườm cho mấy cái. Sếp Trương “Mời vào” như thói quen, mà tự ra mở cửa, nhìn thấy , hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng bình thường trở lại.

      Thẩm An Nhược vào phòng, trực tiếp xin sếp Trương xem qua và kí cho mình. Sếp Trương ngoái đầu hơi nghiêng người, hẳn là xin lỗi người khách kia. thất lễ như thế cũng cảm thấy có lỗi, liếc mắt nhìn về phía sofa, nếu bắt gặp ánh mắt người khách kia, mỉm cười xin lỗi, nhưng vị khách quý ấy lại chính là người cố tình trốn tránh rất nhiều lần. Sớm biết thế này chắc chắn gọi điện mời sếp Trương ra ngoài. Thẩm An Nhược hơi hối hận nhưng kịp nữa.

      Lúc này Trình Thiếu Thần cũng nhìn về phía , thái độ của , nhưng biết chắc có biểu cảm gì, vì các cơ mặt hề động đậy. khí trong thoáng như ngưng đọng, nghĩ vẻ mặt của mình giờ còn cứng ngắc hơn .

      Kết quả người lúng túng nhất lại là sếp Trương, ông ký tên xong, thấy An Nhược cầm tài liệu quay người muốn luôn, hề có ý định chào hỏi, khẽ hắng giọng: “An Nhược, cháu có thấy hộp trà Mao Phong của chú ở đâu ?” Bầu khí dần dần bình thường trở lại.

      “Trong tủ đồ ngăn thứ ba bên trái hàng cùng của chú. Để cháu bảo Tiểu Kiều vào pha trà.”

      cần bảo con bé đâu, chú tự làm.”

      “Thế để cháu pha.” sếp Trương nghiện trà, dụng cụ pha trà trong phòng đầy đủ cả, Thẩm An Nhược thành thục bày bộ chén sứ hảo hạng trước mặt bọn họ trong vòng phút. thấy động tác cảm ơn của người khách kia, vì thế cũng khẽ khàng đáp lễ, nhưng hề ngẩng đẩu lên. Giám đốc Trương : “Trà Mao Phong thứ thiệt, cậu nếm thử xem.” Trình Thiếu Thần ngập ngừng chút rồi bưng chén lên.

      Thẩm An Nhược quyết định phải rời ngay lập tức, mặc kệ có thất lễ hay .

      Trong chén của Trình Thiếu Thần chỉ có hai ba phiến lá trà, chẳng khác nước lọc là mấy. Vì biết chưa từng uống trà, uống trà nhạt cũng đau dạ dày. Chuyện này chẳng liên quan đến điều gì khác, đơn giản là đạo đãi khách mà thôi.

      Vì thế trước khi vẻ mặt của giám đốc Trương trở nên kì lạ hay thái độ Trình Thiếu Thần trở thành cứng nhắc, nhất định phải rời khỏi đây, chỉ cần người lúng túng phải là được.

      Thẩm An Nhược thay bộ quần áo thoải mái, tay xách túi, tay kia kéo cái vali ngang qua đại sảnh tầng , tình cờ gặp Lâm Hổ Thông.

      “Em công tác à? mình? Tự mình lái xe ra sân bay sao?”

      phải đến sân bay đón khách bên Viện Thiết kế, cũng gần giờ đó, để đưa em .”

      “Em ở đây đợi , lái xe qua.”

      Hôm nay Lâm Hổ Thông ăn mặc chỉnh tề, chắc chắn người khách kia là mỹ nhân hoặc trai đẹp rồi. ta nhanh chóng lái xe đến trước cửa nơi làm việc, cầm luôn túi hành lý của .

      “Em chỉ mang ít đồ thế này thôi à?”

      “Ba ngày thôi mà.”

      ta vừa đặt đồ của ra cốp sau, vừa ngoảnh đầu nhìn quanh, thế là lúc đóng cốp bị kẹp tay chảy máu.

      sao, sao đâu.” Lâm Hổ Thông vừa vừa đưa ngón tay lên miệng, tay kia còn kịp giúp mở cửa xe.

      Thẩm An Nhược nhanh nhẹn rút ngón tay ra khỏi miệng ta, đưa cho ta tờ giấy ăn: “ vệ sinh, cẩn thận bị nhiễm trùng. Sao giống trẻ con thế?”

      ta rụt ngón tay bị thương về: “Ai da, sao vẫn còn chảy này, chóng mặt quá, làm sao bây giờ?”

      Vẻ mặt ta quá phóng đại, Thẩm An Nhươc bị ta chọc cười, tìm miếng băng dán cá nhân băng vết thương cho ta. “Còn lái xe được ? Gọi tài xế lái xe cho nhé.”

      sao, vết thương ấy mà.”

      Thực ra chẳng đến nửa phút, Thẩm An Nhược liền ngồi vào vị trí lái, thấy Lâm Hổ Thông lên xe, nhìn theo ánh mắt của ta, đúng là oan gia ngõ hẹp, Trình Thiếu Thần đứng trước cửa tòa nhà, hẳn là đợi xe đến, sếp Trương cùng , biết đứng đó bao lâu, cách bọn họ chỉ có vài mét.

      “Tổng giám đốc Trình, sếp Trương.” Lâm Hổ Thông lên tiếng chào, cũng đành bước ra khỏi xe. Vốn dĩ cười với Lâm Hổ Thông, nụ cười đó liền cứng đờ lại rồi từ từ biến mất, biến thành vẻ lạnh nhạt, lời, hệt như vẻ mặt đối diện với lúc này, thực ra vừa nãy Trình Thiếu Thần cũng cười với Lâm Hổ Thông, đến khi quay sang cũng đổi thành thái độ lạnh lùng như thế, ánh mắt phức tạp, thể nào hiểu được nghĩ gì.

      “Tay làm sao thế? Cậu đưa An Nhược ra sân bay à?” Sếp Trương hỏi.

      “Bị thương chút xíu thôi, sao đâu ạ. Tôi đón khách, thuận đường.”

      “Lái xe cẩn thận. An Nhược này, cháu ở ngoài mình phải chú ý an toàn đấy.”

      Hôm nay là... Thẩm An Nhược nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, khẽ thở dài.

      “Em và tổng giám đốc Trình quen nhau à?” Lâm Hổ Thông bất ngờ hỏi.

      “Hả?” nghe . Xe của Trình Thiếu Thần chậm chạp theo sau bọn họ, con đường này giới hạn tốc độ, mọi người đều thể lái nhanh. Lại đổi xe rồi, nhưng hãng xe đổi, biển số vẫn là 99. là người có mới nới cũ nhưng lại cố chấp nhất mà từng gặp.

      “Hôm nay vẻ mặt em nhìn tổng giám đốc Trình của An Khải hệt như ta nợ tiền mình vậy.” Lâm Hổ Thông nửa đùa nửa , “Cười lên trợ lý Thẩm ơi, đối phương có khả năng là khách hàng lớn nhất trong hai năm tới của chúng ta đấy, thái độ của em thân thiện chút nào, đám đàn bà con bên chúng ta trông thấy Trình Thiếu Thần đều ra sức cười toe toét đến nỗi tiếc có nếp nhăn mặt, cười đến mức rút cả gân, bây giờ nỗ lực đó bị thái độ của em hôm nay làm cho đổ sông đổ biển hết rồi.”

      Chẳng lẽ ràng như thế sao? “Ai cũng cười với ta, kể cả . có em cũng có làm sao đâu.”

      “Em nhìn lại , biết thói hư tật xấu của đàn ông à? Cả thế giới này cười với ta cũng vô dụng, ta chỉ để bụng kẻ tỏ thái độ với ta thôi.”

      bớt lời , cho rằng đàn ông đời này đều bụng dạ nhen như sao?”

      “Cái gì chứ, hôm nay chọc giận em à?” Lâm Hổ Thông cũng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, “Nhưng mà, em Thẩm ơi, có từ gọi là lạt mềm buộc chặt phải nhỉ? Nếu em cố tình muốn thu hút chú ý của ai đó, thấy em thành công nửa rồi.”

      ef

      Thẩm An Nhựợc rất ghét phải công tác, quen khí hậu ở nơi khác, lạ giường là ngủ nổi, cho dù ở khách sạn loại sang cỡ nào, bệnh ưa sạch cũng phát tác, sáng tối đều tắm, ngày rửa tay rất nhiều lần, quen dùng những thứ người khác dùng qua, kể cả khi khử trùng.

      tự thuê phòng, cả buổi tối xem tivi cứ chuyển kênh liên tục, sau đó đặt chế độ hẹn giờ, cho đến lúc màn hình tivi tắt rồi mà vẫn còn tỉnh táo, chẳng biết làm gì đành ngồi dậy bật lại tivi.

      Đột nhiên điện thoại trong phòng vang lên làm giật thót, trong điện thoại là giọng nam lạ: “Xin hỏi có cần phục vụ đặc biệt ?”

      Đầu óc Thẩm An Nhược trống rỗng 0,1 giây, sau đó mới phản ứng lại được.

      “Nếu như giống Châu Nhuận Phát hồi trẻ, thân hình giống Quách Phú Thành bây giờ có thể suy nghĩ, à đúng rồi, còn phải biết đàn piano, trình độ như Châu Kiệt Luân duyệt. Còn quên , cảm ơn nhé.”

      Đầu dây bên kia chỉ mắng khẽ câu rồi cúp máy luôn.

      người khách đơn hay là trò đùa quái đản đây? Hay là nhân viên phục vụ đặc biệt? Mặc dù thường được nghe nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, dù sao danh tiếng của khách sạn này cũng rất tốt. Nghĩ đến khả năng này, Thẩm An Nhược bật dậy khỏi giường, cẩn thận xem xét tất cả cửa sổ, kiểm tra tất cả các hộc tủ, có vấn đề gì mới nằm lại.

      Thẩm An Nhược bỗng cảm thấy bản thân khi nãy vô vị biết bao, đáng ra phải gác máy ngay lập tức rồi phản ánh với khách sạn. Nếu đổi lại là lúc trước, nhất định làm như thế. Ngẫm lại, phụ nữ đến tuổi nào đó trở nên rệu rã và nhạt nhẽo vô cùng. Hồi mới làm, luôn hiểu vì sao đám chị em kia lại làm những việc khó hiểu như thế, bây giờ dần dần có thể tự mình trải nghiệm rồi.

      Lúc ngủ được, trong đầu ra rất nhiều con người và chuyện cũ, ví dụ như Trình Thiếu Thần. Trước đây, năm hơn phần ba thời gian đều công tác, có phải lúc ấy lạ giường cũng ngủ được ? Bệnh sạch của còn nặng hơn nhiều lần, có phải lúc ấy cũng ngừng rửa tay, chẳng muốn chạm vào thứ gì? Phải rồi, nhất định quen mình phòng, nếu như gặp phải lời mời gọi khó hiểu như ban nãy xử lý thế nào đây? Gặp dịp chơi? Dập máy luôn? Hay là vô vị như khi nãy? Hoặc, lúc ở ngoài chẳng bao giờ đơn?

      Nhưng nực cười làm sao, dù thế nào chăng nữa chuyện này liên quan gì đến chứ?

      cảm thấy lúc này mình còn tẻ nhạt hơn lúc nãy gấp trăm lần, trở mình, cố nghĩ đến chuyện khác, nhưng chẳng bao lâu cái tên ấy lại nhảy ra, Thẩm An Nhược thở dài.

      Càng lúc càng cảm nhận được lý trí con người phải lúc nào cũng chiến thắng được mọi thứ. Khi Trình Thiếu Thần rời xa , thi thoảng cũng nhớ đến , nhưng cảm thấy rất bình thường, đến cả các cậu bé từng tặng chocolate cho hồi tiểu học hay những nam sinh từng giúp cầm cặp sách thi thoảng cũng nhớ đến, huống hồ là người để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời . Chỉ là hình bóng của giờ đây gần gũi quá, khiến bắt đầu cảm thấy bất an, bản thân cũng thể lý do.

      Hôm nay, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ vô tình gặp Trình Thiếu Thần đến hai lần, sau đó lúc ngồi xe của Lâm Hổ Thông lại cảm thấy khí bức bối nên hơi khó chịu.

      trùng hợp, bọn họ vẫn chạy xe về cùng hướng, chiếc xe đằng sau cũng cố tình giữ khoảng cách nhưng vẫn có thể nhìn thấy xe từ gương chiếu hậu.

      Lâm này, phải được xưng là ‘ hùng xa lộ’ à, sao chạy xe chậm thế?”

      “Sếp Thẩm, đường này giới hạn bảy mươi cây số giờ, chạy sáu mươi chín cây rồi em còn chê chậm?” Lâm Hổ Thông tỏ vẻ tủi thân, liếc nhìn : “Phải rồi, em hay bị thương lắm à? Sao trong túi lại có băng cá nhân?”

      “Để đề phòng thôi.”

      “Em cũng thiếu cảm giác an toàn quá nhỉ, sống thế có mệt mỏi ?”

      câu rất bình thường lại trúng tâm của , khiến càng buồn bực.

      “Dừng xe lại bên đường , tay như thế, để em lái xe cho.” Ngón tay bị thương kia của Lâm Hổ Thông từ đầu đến giờ cứ giơ lên, dám đặt vào vô lăng, giờ hẳn là lúc đau nhất.

      “Em định làm nhục khả năng chịu đựng của , nghi ngờ tài lái xe của đấy à? Cứ cho là có chút xíu quan tâm cũng định cảm ơn em đâu.” Lâm Hổ Thông vừa than thở vừa dừng xe lại bên đường, mở cửa xe vòng sang chỗ .

      Lúc Thẩm An Nhược ngồi vào ghế lái, xe của Trình Thiếu Thần vượt qua xe bọn họ. Chỉ trong nháy mắt cũng đủ xảy ra rất nhiều chuyện, nhìn người lái xe là Tiểu Trần giơ tay vẫy mình, còn Trình Thiếu Thần ngồi sau hình như cũng liếc sang. An Nhược nghi ngờ với người tinh quái như Lâm Hổ Thông thậm chí ta còn nhìn thấy nhiều thứ hơn cả .

      Thôi bỏ , ra sao ra vậy, mặc kệ người khác nghĩ gì. Hình như vừa nãy lại làm chuyện lỗ mãng rồi phải, chỉ mong trí nhớ của Trình Thiếu Thần tốt như mình.

      Khoảnh khắc mở cửa xe, đột nhiên nhớ lại hồi mình mới biết lái xe, khi đó A Ngu vừa chào đời, bọn họ thường xuyên về về giữa thành phố W và nơi này, bình thường đều là lái xe, Trình Thiếu Thần ngồi bên cạnh giúp nhìn đường. Đến chiều tối vào thành phố hay bị tắc đường cả nửa tiếng đồng hồ, xe cộ nhích từng phân , thi thoảng gặp vài người tuân thủ luật, dòng xe biến thành bàn cờ chết khiến tay chân luống cuống. Mỗi lúc như vậy, Trình Thiếu Thần thích nhìn lúng lúng, hoàn toàn chẳng biết giữ ý gì cả, có lúc mím môi cười, có lúc cười phá ra thành tiếng, càng cáu càng vui. Nhưng cũng có khi, mở cửa xe, vòng qua rất tốt bụng: “Qua bên kia , để lái cho.” thể phục , cho dù lúc tắc đường nhất vẫn có thể thoải mái, đưa xe “phá vòng vây” thành công trong thời gian ngắn nhất.

      chẳng có tiền đồ gì cả, càng muốn gạt phăng người ra khỏi kí ức lại càng nhớ hơn. Thẩm An Nhược ngẫm nghĩ trước khi cơn buồn ngủ ập tới, hoặc có lẽ nên nghe lời chị Tôn Ái Lệ, tìm người đàn ông để qua lại xem sao.

      Cho dù ngủ ngon giấc, hôm sau Thẩm An Nhược vẫn gọn gàng chỉn chu gặp Chủ tịch họ Thi của Hoa Áo. Cổ đông lớn nhất của Hoa Áo là tập đoàn lớn ở ngoại tỉnh, chủ tịch quanh năm ở nước ngoài, lần này tới để báo cáo tình hình từng hạng mục riêng, đồng thời thay mặt Hoa Áo tham dự hội nghị đầu tư.

      Chủ tịch Thi tuổi chưa tới bốn mươi, dáng người cân đối, lịch nho nhã, xuất thân là dòng dõi thế gia, ở có cái gì đó khiến người ta rất thoải mái. Thẩm An Nhược gặp mặt ta chưa quá năm lần, nhưng ta đối xử với cực kì thân mật, gọi là “Tiểu Thẩm” mà phải “ Thẩm” hay “Trợ lý Thẩm”, ấn tượng Thẩm An Nhược dành cho ta rất tốt.

      Sau khi hội nghị kết thúc, Chủ tịch Thi tối nay có buổi nhạc giao hưởng do tập đoàn tài trợ, có tặng vé mời, hỏi có hứng nghe hay . Lý do đầy đủ như thế, hơn nữa trước nay vốn thích nhạc giao hưởng, Thẩm An Nhược nghĩ ngợi lát rồi vui vẻ đồng ý.

      Đêm nhạc dĩ nhiên rất tuyệt vời, nhưng lúc Thẩm An Nhược đến rồi mới phát chỗ ngồi của lại ở ngay bên cạnh Chủ tịch Thi. ta thấy , cười thân thiết như mọi khi, ánh mắt thản nhiên như cũ, nhưng trong lòng như có lửa đốt, cả buổi tối chẳng thể vui vẻ nổi.

      Quả nhiên, đêm nhạc kết thúc Chủ tịch Thi rất hợp lẽ đưa về khách sạn. viện đủ lý do từ chối khéo cũng xong.

      Có lúc Thẩm An Nhược cứ hi vọng trực giác của mình đừng nhạy bén như thế, nhưng lần nào cũng vậy, thực luôn chứng minh đúng, vẫn may đều là người trưởng thành nên luôn chú ý đến thể diện, lời dừng đúng lúc, lộ liễu tới mức trắng trợn mà mất phong độ.

      Thẩm An Nhược nhìn thẳng vào mắt Chủ tịch Thi: “Tôi luôn cho rằng ông rất vợ mình.”

      Ba tháng trước ta đến Hoa Áo mở cuộc họp ban giám đốc, trước khi còn cố ý mời Thẩm An Nhược cùng chọn quà sinh nhật cho vợ mình. Vợ ta ở nước Mĩ, mà ta còn nhớ từng sở thích nho thường ngày của ấy. Lúc đó Thẩm An Nhược xúc động vô cùng, còn cho ta thêm điểm.

      “Tiểu Thẩm, tình của tôi với vợ hề mâu thuẫn với những gì tôi dành cho em.”

      Thẳng thắn quá, chân thành quá! Đây chính là đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông ưu tú.

      Chút hi vọng về kế hoạch tương lai vừa xuất trong đầu Thẩm An Nhược chỉ trong nháy mắt tắt vụt.

      Muốn trốn cũng trốn được. Vài ngày sau, Thẩm An Nhược nhận được điện thoại của mẹ chồng cũ, hẹn cuối tuần cùng dùng bữa ở thành phố cách đó vài trăm cây số.

      “Lần sau gặp biết là khi nào nữa. Con qua đây, mẹ muốn gặp con.”

      Bà Tiêu muốn định cư ở London cùng gia đình Tịnh Nhã, mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng. Thẩm An Nhược có lý do gì để từ chối.

      quá thân thiết với mẹ chồng cũ, trước nay chưa từng những lời tình cảm. Nhưng bây giờ ngẫm lại, thái độ của mẹ chồng mặc dù luôn lạnh nhạt nhưng chẳng bao giờ làm khó , đôi khi trong câu còn tỏ ra rất chiều, thích tặng đủ thứ quà mặc cho có thích, có cần hay , nhưng ràng là vô cùng lòng; sau khi và Trình Thiếu Thần ly hôn, bà vẫn thường sai người tặng đủ loại dược liệu và thuốc bổ. Thẩm An Nhược luôn cho rằng bản thân mình chưa bao giờ làm tròn bổn phận của người con dâu, nhưng người quen thân luôn với , mẹ chồng hay khen lắm, cho dù bà chưa từng những lời dễ nghe trước mặt bao giờ.

      “An Nhược, mẹ chưa từng nghĩ duyên phận mẹ chồng nàng dâu của chúng ta lại ngắn ngủi thế này.” Đó là câu đầu tiên bà Tiêu qua điện thoại sau khi và Trình Thiếu Thần ly hôn, vẫn là vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, chẳng mang chút xúc cảm nào, vậy mà chỉ vài giây sau, tiếng nghẹn ngào trong điện thoại lại vang lên khiến Thẩm An Nhược cảm thấy mình như người mang tội.

      Năm đó phải rất vất vả để quên quá khứ. Về sau, cũng qua thành phố rất quen thuộc ấy nữa, ngay cả lúc công tác cũng cố sức tránh né, chỉ khi năm hết tết đến mới gọi điện thăm hỏi. Nhưng giờ đây cuối cùng cũng thể gặp.

      Vì là cuối tuần, sợ lại tắc đường, Thẩm An Nhược cũng hiểu mình nên tự lái xe, trời vừa sáng ra ga. đường , cảnh sắc ngoài cửa sổ ngừng thay đổi, từ ruộng bậc thang, vườn trái cây dần rộng mênh mông thành những cánh đồng lúa bát ngát, trong lòng có điều gì đó rất bất an, cảm giác như bị đẩy ra pháp trường vậy.

      Thẩm An Nhược đến nơi rất sớm. tới nghĩa trang thăm ông Trình Hưng Hoa trước, rồi thăm dì Tình. Dì vẫn dịu dàng, trầm tĩnh như xưa, thái độ với như ngày hôm qua mới gặp, hề nhắc đến bất cứ chuyện gì của nhà họ Trình trước mặt . Bia mộ của ông Trình phủ đầy hoa tươi, chẳng còn chỗ trống nào. Cánh hoa mềm mại, hề có dấu vết khô héo, hẳn là có người tới lâu trước đó. bó hoa còn đặt hai chú chó bằng vải, chỉ có thể là tác phẩm của cháu mà ông Trình vẫn quý.

      Thẩm An Nhược nhàng đặt bó hoa hồng trắng của mình xuống trước bia mộ, lúc trông thấy trong rừng hoa dày đặc có bó hoa tulip trắng, ngẩn ra mất vài giây.

      Về đến nhà họ Trình mới thở phào, cho tới tận bữa trưa, bàn ăn cũng chỉ toàn phụ nữ, bà Tiêu, dì Trần, Tịnh Nhã, và bé Trình Thiển Ngữ. Mọi thứ trong nhà có gì thay đổi, chỉ có người mãi mãi còn nữa.

      Bà Tiêu vẫn đối xử với như trước.

      “Sao phải ngồi tàu hỏa tới đây, người đông, lại chẳng an toàn. Con tiếng để lão Vương đón là được.”

      “An Nhược, con ăn ít quá. Dì Trần hôm nay đích thân chợ mua món con thích đấy.”

      “Kiểu tóc mới làm con gầy quá, mặt còn to bằng bàn tay này, con vốn dĩ gầy rồi.”

      Cả bữa cơm đều xoay quanh nhân vật chính là , đến cả bé A Ngu cũng đưa đôi mắt to tròn nhìn .

      Sau bữa cơm, bà Tiêu cùng uống trà trong phòng khách: “Đồ con gửi mấy ngày trước mẹ nhận được rồi. Đúng là chỉ có con tinh tế, bao nhiêu năm qua, trừ dì Trần của con ra chẳng ai biết mẹ thích sưu tầm thứ này.”

      “Lúc du lịch, con cảm thấy nó rất đẹp nên mang về thôi ạ.” Là mấy cây trâm kiểu cổ, để ý thấy bà Tiêu luôn cài những cây trâm khác nhau, cũng giống như ngừng thay nhẫn vậy, vì thế mua gửi tặng bà rất nhiều.

      “Nhưng kỹ tính và cẩn trọng như vậy, đối với bản thân mình chưa chắc là chuyện tốt. đời này người sống vui vẻ luôn là những người hờ hững, mơ hồ.” Bà Tiêu cứ nhìn chằm chằm làm chột dạ, “Làm người hay làm việc đều cần xét cái gì là quan trọng nhất, chỉ cần phương hướng đúng, ưu thế luôn ở phía con, con hoàn toàn có thể cần để ý đến những việc đáng kể.”

      Thẩm An Nhược cúi đầu , nghe thấy bà Tiêu thở dài:

      “Mẹ nghĩ rất lâu rồi mà vẫn hiểu, con và Thiếu Thần đều là người thông minh, thế mà từ trước tới nay cái thông minh ấy lại dùng đúng chỗ.”

      “Con xin lỗi.” Trừ câu này ra, Thẩm An Nhược chẳng còn biết gì hơn.

      “Vì sao phải xin lỗi mẹ, mẹ chỉ cảm thấy con có lỗi với chính con thôi. Chuyện gì cũng thế, nhẫn nhịn là được, qua rồi trời quang mây tạnh, vì sao phải náo loạn đến nỗi chia tay.”

      Thẩm An Nhược ngẩng đầu nhìn vào mắt bà, hi vọng nhìn ra manh mối gì đó.

      “Con cần nhìn mẹ, Thiếu Thần chịu gì cả. Nhưng con trai mẹ sinh ra mẹ hiểu, lúc nó ly hôn với con quả thực rất khinh suất, nhưng dù sao nữa người đề nghị ly hôn trước chắc chắn phải nó. An Nhược, mẹ có đúng ?”

      Thẩm An Nhược cúi đầu. Bất cứ ai trước mặt bà Tiêu cũng đều chỉ có thể là người nghe giáo huấn, huống hồ là .

      “Hôn nhân phải trò chơi, làm sao có thể chia tay là chia tay được. đời này còn có thứ duyên phận nào lớn hơn hôn nhân, có thể khiến những người phải máu mủ ruột rà trở thành người nhà, phải mất trăm năm tu hành mới đổi lại được, sao có thể chẳng chút lưu luyến như thế.” Bà Tiêu nhìn mái tóc của , thở dài, “Muốn cắt tóc cắt ngắn vài phân là được rồi, việc gì phải ngắn như thế. Có chuyện gì nghĩ thông cũng đừng lấy thân thể mình ra để trút giận, tóc cũng là phần của cơ thể mà.”

      Đến khi Trình Thiếu Khanh quay lại, cuối cùng Thẩm An Nhược mới có thể hít thở bình thường. nhìn vài lần mới nhận ra, khẽ mỉm cười tỏ ý chào, sau đó vào với “mẫu thân đại nhân”. Thẩm An Nhược nghe thấy tiếng hai người vang lên ngoài cửa:

      “Thiếu Thần đâu?”

      đường, đột nhiên có chút chuyện gấp. Nó nếu như kịp trực tiếp đến sân bay luôn.”

      “Đùa gì thế? Gọi điện cho nó, bảo nó lập tức về ngay.”

      Thẩm An Nhược cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, có lẽ vì hôm nay dậy quá sớm, ngay cả Tịnh Nhã ôm A Ngu vào cũng nhận ra.

      “Ôi, ‘Tiêu Thái hậu’ lại tìm cớ để lên lớp em nữa sao, có lẽ vì sợ sau này còn cơ hội.” Tịnh Nhã nhìn đồng cảm, “Thực ra mẹ rất thương em, cứ nhắc mãi những chuyện lúc em còn ở nhà, đến cả những chuyện rất nhặt cũng nhớ , em biết quan tâm lại chu đáo. Thiếu Thần mới thảm, lần nào về nhà đều bị mẹ dạy dỗ , hai tiếng đồng hồ liền, mắng nó ngu ngốc hết thuốc chữa, sau đó Thiếu Thần cũng sợ về nhà luôn, lúc ở nhà trốn mẹ...” Tịnh Nhã nhớ đến cảnh đó bỗng chốc bật cười.

      “Phải rồi, sau khi nó về nước, chắc hai đứa phải gặp nhau rồi chứ.”

      An Nhược gật đầu. Cũng coi như gặp rồi, mặc dù câu nào.

      “Cùng ra sân bay tiễn chị nhé. biết bao giờ mới gặp lại nhau nữa.” Tâm trạng Tịnh Nhã có vẻ rất tốt, ánh mắt sáng lấp lánh.

      Thực ra vắt óc nghĩ xem làm thế nào để phải ra sân bay tiễn họ. Xem ra giờ trốn thoát rồi.

      Tịnh Nhã ra sức lôi kéo , còn A Ngu tự mình ngồi xuống sofa. bé ăn mặc hệt như con búp bê xinh xắn, ôm chú chó trắng trong lòng, vừa ngoan ngoãn vừa yên lặng, lúc liếc mẹ, lúc lại cẩn thận quan sát .

      lúc sau Tịnh Nhã nhận điện thoại, rất lâu chưa quay lại, trong phòng chỉ còn và A Ngu. bé ôm chú chó đến bên : “ thấy chú chó này của cháu có đáng ?”

      “Rất đáng .” Giọng và ánh mắt đều rất dễ thương, thực ra trẻ con cũng quá đáng sợ.

      “Của chú tặng cháu, tên nó là Thông Thông,” A Ngu tiến lại sát bên .

      chú đồng nghiệp, tên cũng có ‘Thông’. Tên này rất hay, cháu tự đặt à?”

      “Là chú đặt, chú bảo nó có thể thành đôi với cháu. Thế chú đồng nghiệp đó của có giống Thông Thông của cháu ?”

      Thẩm An Nhược buồn cười bảo: “ giống, Thông Thông của cháu đáng hơn.”

      “Thế cháu với Thông Thông, ai đáng hơn ạ?”

      “Cả hai đều đáng .”

      A Ngu mỉm cười, bé hệt như thiên sứ: “ là người tốt, chú toàn bảo Thông Thông đáng hơn cháu gấp trăm lần, đúng là người xấu.”

      “A Ngu, cháu nên xấu người lớn sau lưng như vậy.” bé này chẳng giống vẻ ngoài chút nào.

      “Cháu có trước mặt chú, chú cũng nổi giận.” A Ngu nũng nịu : “ có muốn ôm Thông Thông lát ? Cháu chưa cho người khác ôm bao giờ đâu đấy.”

      Thẩm An Nhược ngay lập tức lắc đầu: “ sợ nó sợ , chó con thường rất sợ người lạ mà.”

      “Nhưng mà phải người lạ, là thím đúng , trong nhà rất nhiều ảnh có thím”.

      , cháu nên gọi .”

      “Thím.” A Ngu vẫn khăng khăng.

      A Ngu ôm chú chó tên Thông Thông tiến đến gần, cảm thấy hơi thở chú chó tay mình, đồng thời nó thè lưỡi ra định liếm, mà A Ngu cọ cọ nó lên đùi , cục bông mềm mại.

      Thẩm An Nhược thấy nổi hết da gà, có lần kể cho người khác nghe chuyện khi sợ trẻ con và động vật trông thế nào, mọi người còn cho đó là chuyện cười. Những người đó nên đến mà xem sắc mặt bây giờ, nhất định hiểu đùa. có thể cảm thấy mặt mình bắt đầu tái xanh lại.

      “Ồ, ra là thím sợ động vật .” A Ngu bỗng reo lên, “Vậy thím ôm cháu được ?”

      “Được, nhưng cháu thả Thông Thông ra .” Thẩm An Nhược cứng ngắc thốt ra mấy câu. Chưa dứt lời, A Ngu nhảy lên lòng, đôi chân xíu đặt lên chân , tay ôm lấy ngực , dụi đầu vào lòng , ê a : “Thím thơm quá, giống mùi của mẹ”.

      Vừa rồi còn nghĩ A Ngu là thiên thần, giờ mới phát ra nó chỉ là con quỷ .

      Thẩm An Nhược cảm nhận được xuất của cục bông , mềm mại xương uốn éo trong lòng, cầm được, đẩy , làm cho vã mồ hôi, tay lúng túng biết đặt chỗ nào. Đáng sợ hơn, dưới chân có thứ mềm mềm cọ qua cọ lại, cái lưỡi nóng hầm hập cũng liếm gót chân . Nhất định là chú chó Thông Thông đó! sợ tới mức chỉ muốn đá cho nó cái.

      Thẩm An Nhược khóc ra nước mắt, toàn thân nổi da gà, đây thực là địa ngục đối với . Có ai đó làm ơn làm phúc đến cứu bây giờ , ghi lòng tạc dạ, cảm tạ ba kiếp.

      Lời cầu nguyện thành tâm đôi lúc cũng linh ứng, lâu sau, con vật chảy nước dãi chân còn nữa, lúc sau nữa, đến cả A Ngu cũng bị người nào đó xách ra.

      Thẩm An Nhược hoảng hốt chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo, hít thở sâu, định thần lại rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía ân nhân cứu mạng. kì lạ, phải định thẳng ra sân bay ư, sao lại còn quay về đây?

      liếc , vẻ mặt rất phức tạp, rồi lại quay sang nhìn A Ngu. Tình cảnh lúc đó buồn cười, tay ôm A Ngu, tay còn lại xách cổ áo Thông Thông, thế nhưng vẫn giữ được phong độ của công tử cao quý, bình thản ngồi xuống sofa đối diện , tiện tay dúi Thông Thông vào lòng A Ngu, sau đó lại nhìn : “Em đến lúc nào?”

      “Mười giờ.”

      gật gật đầu. Trong phòng trở lại vẻ lặng lẽ, hai người cũng chẳng thêm câu nào.

      Bỗng nhiên Thông Thông kêu lên ăng ẳng, còn A Ngu từ trong lòng cố gắng trèo ra: “Chú, chú thơm như thím. Cháu muốn thím ôm cơ.”

      Thẩm An Nhược thấy A Ngu dang tay hướng về phía mình, nghĩ chắc hẳn mặt mình lúc này cứng đờ, cũng may vào lúc cấp bách, Trình Thiếu Thần kịp thời túm cổ áo con quỷ : “Trình Thiển Ngữ, cháu có muốn ăn chocolate ?”

      Thẩm An Nhược đổ mồ hôi lạnh, là quá nguy hiếm. Hai thanh chocolate, A Ngu lột lớp giấy bọc nhét luôn vào miệng thanh.

      Trình Thiếu Thần ho tiếng, hạ giọng: “Trình Thiển Ngữ.”

      Con bé rất thông minh, ngay lập tức hiểu ý của . A Ngu lắc lư chạy tới trước mặt Thẩm An Nhược, lời nào, nhét thanh chocolate còn lại vào tay rồi lại quay về lòng Trình Thiếu Thần, lấy thanh chocolate vừa cho vào miệng đưa đến miệng : “Nào, cháu cho chú miếng này”.

      “Chú ăn, vì đó dính nước bọt của cháu rồi”.

      “Ôi, nước bọt của cháu đâu có bẩn.” A Ngu tức giận, con bé ôm cổ Trình Thiếu Thần, liếm mặt , làm cho nước miếng dính lung tung mặt.

      rất thích trẻ con. Thẩm An Nhược nhìn hai chú cháu, bỗng thấy hoảng hốt, rất lâu rồi chưa thấy nụ cười với lúm đồng tiền gương mặt Thiếu Thần, từ rất lâu trước khi ly hôn cũng chưa thấy, hình như quên mất tồn tại của nó.

      Họ cùng nhau ra sân bay. Người nhà được phép vào nhiều, chỉ có dì Trần và hai người lái xe. Thẩm An Nhược vốn thích cảnh chia ly tiễn biệt, hệt như phần kết trong bộ phim truyền hình đẫm nước mắt nào đó, ai ai cũng nghẹn ngào, cứ như năm mươi năm sau mới được gặp lại vậy, trái đất này ràng chỉ bé như cái làng thôi mà. Đến A Ngu cũng chịu được, òa khóc, chỉ trừ hai người đàn ông nhà họ Trình và khóc.

      ©S.T.E.N.D

      Lúc trở về, nhận lệnh của bà Tiêu, ngồi xe của Trình Thiếu Thần quay về thành phố mình ở.

      Lái xe vẫn là Tiểu Trần, quãng đường hơn ba tiếng di chuyển, cũng tương đối dài.

      Chắc muốn diễn vở kịch đánh chết cũng chịu mở lời cho người trẻ tuổi xem, Trình Thiếu Thần bỗng : “Cảm ơn em đến tiễn họ.”

      có gì, việc nên làm thôi.”

      Nửa tiếng sau, Thẩm An Nhược hỏi: “Dự án của các vẫn thuận lợi chứ?”

      “Cũng ổn.”

      Lại qua nửa tiếng, Trình Thiếu Thần : “Môi trường làm việc ở Hoa Áo rất được.”

      “Vâng.”

      Lại nửa tiếng sau, chẳng ai gì nữa. Đến cả Tiểu Trần cũng cảm thấy bí bách, mở nhạc lên nghe. Tiếng hát của Lý Khắc Cần vang lên trong xe, là bài hát tiếng Quảng.

      Bài hát chưa hết, Trình Thiếu Thần khều khều vào lưng Tiểu Trần: “Đổi bài khác.”

      “Chẳng phải dạo này cậu hai rất thích nghe bài này sao?”

      “Đổi bài khác.”

      Trong xe lại vang lên tiếng violon của Tâm Hải, là thanh thánh thót, uyển chuyển du dương của bài Ái tình hào hoa. Thẩm An Nhược mỉm cười: “Bài này cũng thích hợp để mở lúc lái xe, cứ như ru ngủ ấy.”

      “Chị dâu yên tâm, em ngủ gật đâu.” Tiểu Trần hùng hồn tuyên bố, hoàn toàn phát ra mình sai.

      Thẩm An Nhược dựa lưng vào ghế sau, lặng lẽ nhớ lại rất lâu về trước, bọn họ từng vì chuyện mở bài hát nào xe mà cãi nhau. Thực ra cũng lâu lắm, chỉ như vừa mới hôm qua, nhưng bị ngăn cách bởi hố sâu vạn trượng của những chuyện tầm thường vụn vặt, gần bên nhau mà như người xa lạ.

      Cuối cùng cũng về tới thành phố, Thẩm An Nhược : “Dừng ở nhà ga , xe của em ở đó.”

      “Muộn quá rồi, hay là cùng nhau ăn tối rồi hãy về.” Trình Thiếu Thần khẽ .

      “Sáng nay phải dậy từ rất sớm, giờ mệt lắm em muốn về nhà sớm chút.”

      “Lái xe lúc mệt rất nguy hiểm, đưa em về nhà luôn, mai hãy quay lại lấy xe. đưa chìa khóa cho Tiểu Trần, ngày mai cậu ấy mang xe đến cho em.”

      Mỗi người nhượng bộ chút, cuối cùng cũng thỏa hiệp xong.

      Thẩm An Nhược thấy đói, trưa nay dưới giám sát của bà Tiêu ăn quá nhiều, giờ vẫn chưa tiêu hóa hết. bỗng thấy nhớ bà, cả Tịnh Nhã, chắc phải rất lâu sau mới có thể gặp lại. Còn con quỷ có bộ mặt thiên thần đó, nếu thực có duyên gặp lại, phải sợ nó nữa, vì khi đó nó cũng thành thiếu nữ rồi, chỉ còn phải sợ con chó bây giờ mà thôi.

      vặn to thanh lên chút, bỏ vào chiếc đĩa khác, là ấn bản mới phát hành tại Hồng Kông của Lý Khắc Cần, chính là chiếc đĩa trong xe của Trình Thiếu Thần, vừa hay cũng có, My cup of tea, nghe nghe lại mấy tháng nay.

      Thẩm An Nhược lấy cho mình cốc Bích Loa Xuân, vẫn thích dùng cốc thủy tinh uống trà hơn, có thể thấy mọi thứ trong cốc. Vị trà rất nhạt, dạ dày tốt, dám uống trà đặc, từ bài đầu tiên đến bài thứ năm: Đám cưới giấy, Cha con, Tiếp tục độc thân, Ngã rẽ, Hoa rụng nhà ai... Sao mà hợp tình hợp cảnh đến vậy!

      ef

      Từ: Blog của Thẩm An Nhược.

      Chế độ: công khai.

      Cuối tuần học bồi dưỡng hai ngày, cầu viết những điều tâm đắc. Hoàn thành bài tập, vẫn chưa hết suy nghĩ, tiếp tục viết:

      1. Người thông minh nên trong cùng chuyện, phạm lỗi tới hai lần.

      2. Làm người cần phải cảnh giác với những nguy hiểm sắp tới, phải có dũng khí chống lại những cám dỗ, lường gạt, phải có khả năng chịu đựng đả kích.

      3. Thỉnh thoảng trong những lúc thích hợp phải nên buông thả bản thân chút cũng là để tiếp tục sống cách đạo mạo.

      4. Thẩm An Nhược, dạo này mày nhạt nhẽo quá.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :