1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách Điếm Đại Long Môn - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26: Bí mật của Bạch thiếu chủ



      lòng mà , Bạch Phong Ninh đúng là bạch mã hoàng tử bước ra từ tiểu thuyết. dang tay cái là Long Tiểu Hoa nàng nhào vào lòng. làm cho nàng no bụng khe nàng thèm chảy nước miếng. còn dụ dỗ nàng rất tài tình, kéo tay nàng lại để nàng lạc đường. Khi nàng mệt mỏi, nàng có lồng ngực để tựa. dùng tay áo lau những giọt mồ hôi lấm tấm cánh mũi nàng. qua mỉm cười ngọt ngào mời mua tặng nàng bông hoa.

      Cự tuyệt với nam nhân có lời ngọt ngào, quan tâm chu đáo, khí độ ngời ngời, nhìn thẳng phía trước, quả là trái với đạo trời, thể tha thứ được.

      Nhưng sao nam nhân tốt như vậy là kỳ quái đến thế? Thích những nương đáng thương bị ngược đãi chẳng làm gì. Đến kén vợ cũng đòi hỏi phải biết làm sổ sách, dùng bàn tính. Đến tặng hoa cũng kiên trì muốn tặng nàng cành hạnh đỏ. Dường như nam nhân ấy luôn có cách khiến nàng phải nửa mừng nửa lo, hằng trăm cảm xúc, tim đập loạn nhịp, dở khóc dở cười.

      Có lẽ nhân vật chính trong truyện đều có cảm giác lo lắng, rụt rè đó với nhân vật nam chính. Ôi! Quả đúng là tình tiết khó lường.

      “Long Nhi, có ta đưa về đến đây là được rồi ? cần ta vào giải thích với Long Hiểu Ất chứ?”

      Bạch Phong Ninh quay đầu nhìn tiểu thư đáng thương đứng trước cổng Long phủ cùng đoạn đường. Tay phải nàng cầm cành hạnh đỏ, nghe mà giật mình ngẩng đầu lên.

      cần đâu. Tôi tự vào được mà.” Giải thích ư? Chuyện vượt tường có gì để giải thích chứ? Giải thích thế nào cũng chỉ có từ “chết” mà thôi.

      “Ta sợ nhìn thấy Long Hiểu Ất quên mất ta, cảm thấy hối hận.”

      “Hả? Hối… Hối hận ư? Tôi…”

      “Lẽ nào phải nghĩ cả đời lén lút sao? Vậy chuyện sổ sách bàn tính cứ giao cho người khác là được rồi.”

      “…” Ý nghĩ của nàng bị lộ ngay thế sao?

      ngón tay thon dài chỉ vào mũi nàng.

      “Long Nhi, nỡ dùng mưu mẹo với ta sao?”

      “…” Đừng lợi dụng đồng tình của nàng như thế: “Nhưng tôi quên mất những thứ mẹ dạy hồi từ lâu rồi. Học lại từ đầu quả là rất khổ.”

      “Vậy tìm người dạy .”

      “Tìm người dạy ư?”

      “Chẳng phải bên cạnh có bậc thầy cực giỏi sao? Hãy học toàn bộ những kiến thức có, được ?”

      “Huynh là… Long Hiểu Ất sao?” Mắt nàng mở to. phải chứ?

      “Đó là lực chọn hàng đầu. Chẳng phải thế sao?”

      thể nào. dạy tôi đâu. Từ coi thường tôi có năng khiếu với những con số. còn nhíu mày với tôi. Nàng vừa vừa dùng hai tay đặt lên lông mày, bắt chước thái độ khinh thường của ai đó, trầm giọng : “Chỉ cần biết thế nào là cầm kỳ thi họa, thế nào là chăm chồng dạy cọn, làm nhi nữ dịu dàng, bớt chướng mắt ta là tốt rồi.”

      có biết tại sao lại khó chịu với đàn bà con như thế ?”

      “Ai mà biết được. Tâm lý quái gở ấy mà. Thực ra tôi rất lo độc đến già. Với tính khí cổ quái như vậy ai có thể chịu nổi chứ? Đẹp phát sợ! ngoài khuôn mặt ra sư rất khó tìm được ưu điểm thứ hai của .”

      “Đẹp phát sợ ư? Cũng đúng. Nhưng có từng nghĩ đến thân thế của Long Hiểu Ất chưa? Cha mẹ là nhân vật như thế nào?”

      “Hả?” Nàng chưa từng nghĩ đến điểm này. Nàng luôn cảm thấy việc mình nhặt được Long Hiểu Ất về giống như con khỉ tự lấy đá đập vào đầu mình vậy. Nàng chưa từng nghe nhắc đến cha mẹ: “Lẽ nào huynh từng gặp cha mẹ sao?”

      “Chưa từng gặp.” lắc đầu rồi lại mỉm cười: “Nhưng qua dung mạo của Long Hiểu Ất, chắc chắn mẹ phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”

      “Nghiêng nước nghiêng thành ư?” Mẹ Long Hiểu Ất sao? người phụ nữ có thể gây nên chấn động đến như vậy? Hẳn là có người mẹ như thế ắt có người con như thế. Mẹ nghiêng nước nghiêng thành nên con trai bà ta mới tay che cả bầu trời.

      Bạch Phong Ninh chăm chú cúi đầu suy đoán xem Long Tiểu Hoa nghĩ gì. Bỗng hơi nghiêng người, kín đáo quét ánh nhìn khi cảm thấy phía sau mình có bóng đen. mỉm cười, nhàng đẩy vai Long Tiểu Hoa :

      “Được rồi. nên về . Hôm khác, chúng ta tính tiếp. nhớ lời ta nhé, được thất hứa với ta đâu đấy.”

      đoạn, khẽ lướt ngón tay mình qua môi nàng, đợi nàng kịp phản ứng nhanh chóng ôm lấy nàng, nhún chân cái, dùng khinh công bay qua tường cao rồi đặt nàng xuống mỉm cười:

      nhớ chăm sóc cành hạnh đỏ ta tặng nhé. có thể học sổ sách với Long Hiểu Ất nhưng được ở sau lưng ta chơi trò “hạnh đỏ trở về” đâu đấy.”

      Câu buông lại, bay ra ngoài tường, bỏ lại Long Tiểu Hoa đứng đó tay cầm cành hạnh đỏ sững người. muốn nàng quay về? Vậy sao chàng còn đưa hổ về rừng chứ? Tiếp theo nàng phải làm thế nào để đối diện với cuộc đời bi thảm của mình đây? Cái giá của niềm đam mê là quá lớn, quá đau khổ!

      Bạch Phong Ninh bay qua tường, nhàng phủi bụi chiếc áo trắng của mình. Cơn gió hất phần tóc mái để lộ đôi mắt sáng màu xám, dưới ánh trăng càng lộ màu trắng xám đặc biệt. đứng thẳng người in bóng lên bức tường Long phủ, hơi nhếch miệng với người đứng trong bóng tối:

      “Vô Ưu? Sao thế? Có chuyện gì à?”

      “Thiếu chủ, kinh thành báo về. Đương kim Thánh thượng đổ bệnh.”

      “Hử? Bệnh ư? Tin tốt đấy! Sung sướng bao nhiêu năm cũng đến lúc đổ bệnh rồi.”

      “Nghe Thánh thượng vẫn chưa lập thái tử. Mấy vị hoàng tử đều rất nôn nóng.”

      “Vẫn luyến tiếc ngôi báu, sao ông ta có thể dễ dàng lập thái tử được chứ? Điều ta muốn chính là lòng tham của ông ta. Tốt nhất là đến khi ông ta về trời, ngôi vị thái tử vẫn bỏ trống. Như vậy càng tiện cho ta phò trợ chủ mới lên ngôi. Động gươm động đao để cướp ngôi phiền phức lắm! Trò đánh đấm hợp với ta. Chơi trò mờ ám thích hợp với ta hơn.”

      “Thiếu chủ kế thừa gia nghiệp võ lâm minh chủ mà lại muốn dấn thân vào quan trường nhơ bẩn sao?”

      “Võ lâm minh chủ ư? Ngươi thấy có vị minh chủ nào võ công dở như ta ? phải ta vị trí đó để lại cho ngươi rồi sao? Thanh kiếm nhà họ Bạch này cũng là của ngươi. Ta có hứng với chuyện giang hồ và muốn dấn thân vào quan trường cơ.”

      “Nhưng thiếu chủ thi từ hương thí đến điện thí, mười bốn tuổi trúng cử nhân. Tại sao đến khi thi tiến sĩ lại cố ý để trượt ạ?” Thiếu chủ thi lần nào cũng đứng đầu bảng nhưng đến cửa cuối cùng đến kinh thành thi, mọi người ôm sách miệt mài học còn thiếu chủ lại phiêu du nơi kỹ viện. Khi mọi người viết bài thi thiếu chủ uống rượu, chơi đàn, cố ý để trượt. Đến quan chủ khảo nhìn thấy cũng lắc đầu thở dài. Suýt nữa ông tâu lên Đương kim Thánh thượng rằng thiếu chủ có tố chất làm quan.

      “Vô Ưu, ngươi thấy Đương kim Thánh thượng già có được lòng người ?”

      “ …”

      “Ta phóng đại nhưng ta chẳng có hứng thú với kẻ chỉ biết hưởng thụ thái bình, quốc khố trống rỗng. Muốn tìm được chủ nhân tốt phải tự mình lựa chọn ta mới yên tâm.”

      “…”

      “Haizzz. Ta sau này làm tên tham quan cho . Sao ngươi lại nhìn ta như vậy chứ?”

      “ …” Sao tự nhiên cách suy nghĩ của thiếu chủ lại kỳ quái như vậy?

      “Bàn cờ bày ra. Bước tiếp theo thế nào còn phải xem biết cành hạnh đỏ có nghe lời ta ?”

      “Thiếu chủ, trước khi ra ngoài, phu nhân có dặn thuộc hạ chuyển lời với thiếu chủ.”

      “Hả? Mẹ ta có lời muốn với ta ư? Sao ngươi sớm chứ?”

      “Phu nhân , phải đợi thiếu chủ muốn bắt nạt nương nào đó mới được .”

      “Bắt nạt ư? Ngươi cảm thấy ta bắt nạt ai đó sao?”

      “…” Dù sao cũng chẳng muốn đối xử tốt với người ta.

      “Mẹ ta gì?”

      “Nếu thiếu chủ muốn tương lai nhà họ Bạch bị tuyệt hậu hãy tránh xa những đóa hoa có chủ ra.” chỉ nhắc lại nguyên si lời của phu nhân mà thôi.

      -… Ái chà! Có vẻ như mẹ ta đánh giá quá cao khả năng kiềm chế của ta rồi. Lẽ nào ta lại thực thất bại trước cành hạnh đỏ, rồi từ đó về sau giữ thân như ngọc, trong sạch cả đời?”

      “… Lời phu nhân thường rất đúng.”

      “Giữ mình khó nhưng giữ cả đời ta dám chắc. Ngươi yên tâm. Chưa biết chừng lại có ngày người ta ôm trẻ con chạy đến cổng nhà họ Bạch nhận tổ tông ấy chứ.” Người đẹp như ngọc khiến người ngây ngất, đây là điều hiểu từ khi lên mười ba tuổi. Tuổi mười hai ngây thơ trôi qua, chắc chắn mẹ quá lo lắng rồi.

      “… Thiếu chủ có biết người ta gì sau lưng thiếu chủ ?”

      gì?”

      “Bên ngoài là vàng ngọc, bên trong là tội lỗi.” Nhìn tưởng là trong sáng nhưng trong bụng lại toàn ý đồ xấu xa.

      “Hả? Họ khen ta thế sao? Ha ha!”

      “…” Thiếu chủ là biết nhặt nhạnh những gì mình muốn nghe!

      Tay cầm cành hạnh đỏ, đôi chân nhún nhảy, Long Tiểu Hoa về phía phòng của mình nhưng để đến đó phải qua căn phòng còn sáng đèn đó. Bốn bề yên tĩnh, gió lạnh thổi vào cổ nàng, khiến chiếc váy rách của nàng tung bay. Thực ra nàng lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử, hoài nghi mọi thứ xung quanh đều có vấn đề.

      Với cá tính của bà mẹ kế biến thái của nàng, nàng cho rằng ra lệnh cho người bắt nàng về, phạt bỏ đói mấy bữa, hoặc là sai gia đinh đứng bên tường đợi nàng tự chui đầu vào lưới. Sau đó, họ giải nàng về đại sảnh cho tùy hứng hành hạ.

      Dù thế nào nàng cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng sao trước mắt nàng lại có vẻ bình an vô như thế?Nàng từ chỗ bờ tường đến cửa nhà lớn mà hề có bóng người, còn chưa bị rơi vào cạm bẫy nào cả. Lẽ nào Mẹ kế nhà nàng thay đổi tính tình rồi ư?

      Nàng hoài nghi nghe có giọng từ trong sảnh vang ra.

      “Hôm nay, Nội Hàm theo lệnh cha đến thăm Long phủ. Nội Hàm cứ nghĩ Long Tiểu Hoa và ông chủ Long cùng ra đón nhưng ngờ ấy lại muốn gặp tiểu nữ.”

      Là tiếng của Nội Hàm. Sao ta vẫn còn ở Long phủ chứ? Bạch mã hoàng tử thuộc về nàng. Trừ khi nàng nhầm mục tiêu của Nội Hàm. Biết đâu mục tiêu của ta lại là… mẹ kế sao?

      Nàng lập tức ép sát người vào cửa sổ. Tuy cửa lớn hé mở nhưng nàng nên chọn vị trí an toàn hơn.

      Nàng thấy mẹ kế gì, chỉ nhìn ánh mắt oán thán của “ Nội Hàm”, quan sát ta từ đầu đến chân khiến ta ngại ngần dám ngẩng mặt lên, đôi môi đỏ hơi run run.

      “Sao ông chủ Long lại nhìn Nội Hàm như vậy?”

      Long Hiểu Ất vẫn im lặng, im lặng đến mức khiến Long Tiểu Hoa đứng ngoài của sổ phải chau mày. Hứ! Thảo nào sai người giăng cạm bẫy để dạy dổ nàng theo cách biến thái của mình. Hóa ra… lần trước họ thông đồng với nhau lôi nàng ra làm bia bắn tên để cha con ta hãm hại. Bây giờ nhìn người ta đến ngẩn cả ra kìa. là kẻ chẳng ra gì mà còn đem tiêu chuẩn cầm kỳ thi họa để đánh giá các . Vậy nàng việc gì phải cảm thấy xấu hổ về việc vượt tường mà trốn ở đây chứ? Họ đều là những kẻ cầm thú mà thôi.

      Im lặng lúc, Long Hiểu Ất bỗng lên tiếng. hỏi Lâm Nội Hàm ngồi ghế khiến Long Tiểu Hoa đứng ngoài cửa sổ hết sức kinh ngạc:

      “Lâm tiểu thư, hồi lệnh tôn dạy tiểu thư như thế nào?”

      Hả? nhìn người ta lúc là để suy nghĩ xem người ta được nuôi dạy thế nào sao?

      Hết chương 26.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27: Miệng lòng ư? Ừm, hai người chơi mới vui!

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Từ trước đến giờ, trong lòng Long Hiểu Ất luôn khắc sâu điều khó hiểu. tự cảm thấy tận tình tận nghĩa, hết lòng tận tụy, những điều dạy người khác tuyệt đối nhiều, những điều làm cho người khác tuyệt đối ít. Tuy phải vì tình cảm nhưng chắc chắn thiếu được vì đạo lý. Nhưng tại sao người ta có thể dạy dỗ được những thiếu nữ dịu dàng, còn vào tay lại trở thành con khỉ thích nhảy nhót?

      Bảo nàng vô học nàng lại học những thứ vớ vẩn.

      Bảo nàng vô tài vô đức nàng gây nên những chuyện mà chẳng ai học được.

      Bảo nàng nhát gan hiểu biết nàng lại có thể vô sỉ tới mức nhận lục thân.

      Cầm kỳ thi họa biết nhưng chuyện vụng trộm lại quá rành. hiểu nổi. Lẽ nào học cầm kỳ thi họa lại khó hơn cả việc lén lút vụng trộm sao?

      Lâm Nội Hàm nhàng gật đầu, đáp:

      “Từ cha Nội Hàm mời thầy về dạy cầm kỳ thi họa. Nội Hàm phải học hành chăm chỉ từ sáng đến tối nghỉ ngày nào.”

      nghỉ ngày nào ư? Vậy mà nàng học đàn hôm, nghỉ đến ba hôm là thế nào chứ?

      “Dù dây dàn có làm sưng đỏ ngón tay vẫn phải luyện cho đến mặt trời lặn.”

      Chiếc đàn mua cho nàng được đặt bàn đá trong đình hóng mát. Thế mà nàng đánh loạn xạ, bắt Tiểu Đinh dẫn theo các nha đầu ra cỗ vũ. Cuối cùng chiếc đàn rơi từ bàn xuống gãy đôi, là thế nào chứ?

      “Cờ tướng cách ngày phải học buổi. Thầy dạy rất khắt khe, nếu đánh kém hơn hôm trước bị phạt quất vào lòng bàn tay.”

      Học đánh cờ ư? Hứ! Thực ra nàng lấy bìa da bọc cuốn sách dạy chơi cờ thay vào cuốn tiểu thuyết và cầm đọc trước mặt . vốn nên có bất kỳ hy vọng gì.

      “Sách Nội Hàm đọc đều do cha và các sư phụ lựa chọn. Cha Nội Hàm dặn được đọc những loại sách bán ngoài đường.”

      Những cuốn sách cha ta cho xem lại là những cuốn sách thích của ai đó. Nàng luôn có cách giấy những cuốn sách đó dưới gối, dưới tấm khăn trải giường. Lần cuối cùng phát ra nơi giấu những cuốn sách đó là ở đâu? Phải rồi. Đó là chiếc hòm đựng yếm của nàng. Lật những chiếc yếm ra, phía dưới có chỗ đủ để chứa mấy cuốn truyện gì đo: Nhi nữ tới chân trời, Cuộc sống của nhi nữ giang hồ…

      ràng là nàng làm phản rồi.

      dập tắt mọi hy vọng vào cuộc sống của nàng và nhìn nàng với ánh mắt coi thường.

      “Cha của Lâm tiểu thư bỏ biết bao tâm huyết vì tiểu thư!” cũng bỏ ra ít tâm huyết nhưng những gì thu được và bỏ ra tương xứng. Chỉ có thể trách đối tượng được giáo dục xứng mà thôi.

      “Thực ra Nội Hàm luôn cảm thấy Tiểu Hoa nên cố gắng học tập hơn chút. Nếu làm sao xứng đáng với chăm sóc những năm tháng qua của ông chủ Long chứ?” Lâm Nội Hàm ngẩng đầu nhìn Long Hiểu Ất nghĩ đến hồi ức vui gì đó.

      “…” Tuy câu này có phần chế giễu dày công dạy dỗ bao nhiêu năm mà lại chỉ ra kẻ “thứ phẩm”, nhưng hoàn toàn thể phản bác: “Đúng là thê tử của ta chẳng ra thể thống gì.”

      “Điều này cũng trách ông chủ Long được. Tiểu nữ nghe hồi Tiểu Hoa cũng từng học cầm kỳ thi họa. Có trách chỉ trách Long phu nhân quá cưng chiều ấy, nỡ trừng phạt ấy, điều gì cũng thuận theo ấy thôi.”

      “… Lâm tiểu thư cảm thấy thê tử của ta hồi được cưng chiều quá ư?” Long Hiểu Ất hơi giật mình, nhếch mép.

      “Tiểu nữ cùng tuổi với Tiểu Hoa. Khi ấy bắt đầu học cầm kỳ thi họa, chắc ông chủ Long cũng đến Long phủ rồi. Lẽ nào ông chủ Long cảm thấy Long phu nhân đối xử với Tiểu Hoa…”

      ấy chưa từng được cưng chiều.” Hằng ngày đều bị ép học làm sổ sách, dùng bàn tính nhưng đối với nghệ thuật cầm kỳ thi họa mà các nương nên học bà lại chưa từng có ý định dạy con mình. Người ép Long Tiểu Hoa học cầm kỳ thi họa, bồi dưỡng tố chất nữ nhi, chính là

      “Long phu nhân cưng chiều Tiểu Hoa ư? Vậy ai cưng chiều Tiểu Hoa đến mức coi trời đất ra gì vậy?”

      “…” Là .

      dạy cũng dạy, trừng phạt cũng trừng phạt, đánh cũng đánh, nhưng suy nghĩ của nàng luôn thoát khỏi tầm kiểm soát của . Mấy lần nàng gây chuyện bị lôi về định phạt cho trận, nhưng chính vì khi đó yếu lòng trước điệu bộ giả khóc của nàng, cũng chính vì khi đó bị mê hoặc bởi nụ cười vô tư môi nàng, nên cuối cùng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Nếu như đây chính là “cưng chiều” trong truyền thuyết, vậy người cưng chiều vô duyên vô cớ đó chính là .

      “Tiểu Bính!” nhíu mày, nắm chặt tay đứng bên bàn trà, hướng ra ngoài gọi. Chỉ thấy Long Tiểu Bính lập tức xuất . đợi Tiểu Bính lên tiếng với Lâm Nội Hàm.

      “Chuyện lỡ hẹn hôm nay, hôm khác Long mỗ đích thân đến chuyện với Lâm viên ngoại.” Quay , nhìn Long Tiểu Bính dặn dò: “Tiểu Bính, sai người đưa Lâm tiểu thư về phủ. Bảo Đinh nha đầu xem xem nha đầu thối đó quay về phủ chưa? Nếu về rồi dẫn đến đây cho ta. Nếu vẫn chưa quay về sai người dắt chó ra ngoài lôi ta về. Dù thế nào cũng phải lôi ta về đây cho ta.” ta đúng là được “thương ” quá rồi. Ngày càng vô độ, biết hàm ơn, biết giữ mình, nên nhân từ với ta nữa. Chỉ cần cho ta cơ hội sống sót ta lại tiếp tục lấn lướt.

      “… Thưa đương gia, tiểu thư ra ngoài về rồi. ấy ở bên cửa sổ lén nhìn đương gia và Lâm tiểu thư chuyện ạ.”

      Choang!

      Tiếng chậu hoa vỡ ở phía cửa sổ Long Tiểu Hoa đứng vang lại.

      “Hừ! Xem ra vẫn còn biết nhà mình ở đâu, chưa đến nỗi ham vui bên ngoài mà quên cả trời đất.” Giọng Long Hiểu Ất phát ra từ cổ họng với vẻ lạnh lùng: “Tiểu Bính, ngươi tiễn Lâm tiểu thư về nhà trước . Còn người ở bên ngoài kia, sau khi vượt tường ra ngoài trở về, chắc cũng chưa mệt lắm, vào đây được ?”

      Xem ra tối nay, nên tỉa bớt cành hạnh này rồi.

      Long Tiểu Hoa cực kỳ căm ghét những kẻ mách lẻo, chọc gậy bánh xe. Dù cho là Tiểu Bính làm lộ tung tích của nàng, hay do Lâm Nội Hàm cố ý nhiều chuyện, ràng, tiếp theo đây nàng cũng cực kỳ bi thảm. Lâm Nội Hàm làm gì vậy chư? Còn dùng ánh mắt như thể mình bị thiệt thòi để nhìn nàng sao?

      Liếc nhìn Lâm Nội Hàm theo Long Tiểu Bính về phía cổng lớn của Long phủ, nàng bỗng cảm thấy có ánh nhìn vô cùng lạnh lẽo kích thẳng vào gáy mình. Quay lại nhìn, đó chẳng phải là ánh mắt ác độc của bà mẹ kế nhà nàng sao?

      Nàng loạng choạng vội vàng bước vào phòng khách, phủi bụi người mình, giữ nụ cười vô tội và thân thiện với Long Hiểu Ất.

      “Có vui ?” hỏi rất thản nhiên, thản nhiên đến mức lần này nàng hoàn toàn biết là vui hay giận, càng biết nên gật đầu chơi với Bạch mã hoàng tử rất vui”, hay là lắc đầu phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó. Thực ra tôi bị bắt cóc ra ngoài. Huynh nhất định phải tin vào trong sạch của tôi”… Ồ! Tại sao lần này nàng lại thể đưa ra câu trả lời vậy? Thường ngày, dù thế nào vẫn cho nàng con đường sống cơ mà.

      Hết rồi. Dường như nàng làm nổi giận rồi. Lại còn bị “ Nội Hàm” đổ thêm dầu vào lửa nữa chứ? Củi khô cháy đùng đùng. Cách duy nhất bây giờ chỉ có…

      “Tôi chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Bây giờ tôi ra ngoài chịu phạt! Huynh cần phải nhọc lòng.” Nàng giơ cao cành hạnh đỏ mà Bạch mã hoàng tử nhét vào tay mình, tự động đến bên tường đứng. Bạch mã hoàng tử quả nhiên nhìn trước được mọi việc, còn chuẩn bị cả dụng cụ xử phạt cho .

      Nàng định xoay người ra chỗ bức tường nghe giọng từ phía sau vọng lại.

      đến thời kỳ phát tình [1] rồi sao?”

      [1] Phát tình: tượng xảy ra ở động vật cái trong thời kỳ động sinh dục (do rụng trứng).

      “Tôi gì cơ?” Nàng quay người lại, chỉ vào mình. nàng gì cơ? Thời kỳ phát tình ư? Ý là nàng cũng giống như con ngựa Chạy suốt đêm của sao?

      “Nếu đến thời kỳ đó cũng tốt. muốn ta thuận theo .”

      “Huynh muốn làm gì?” Nàng ôm hai tay trước ngực. Những lời kích động như vậy lại phát ra từ miệng bà mẹ kế của nàng ư? phải là nỗi kinh hoàng bình thường!

      muốn vượt tường, quang minh chính đại, vâng lệnh cha mẹ, mai mối cưới gả đàng hoàng? Được thôi, ta chọn giúp .”

      “Xì!” Tại sao việc vượt tường lén lút hẹn hò chỉ đòi hỏi trình độ cao mà còn phải quang minh chính đại thế? Chuyện mai mối nàng có thể hiểu được nhưng vâng mệnh cha mẹ là thế nào? Cha mẹ nàng mất từ lâu rồi mà. đời này có ai coi chồng trước là cha mẹ đâu?

      “Huynh… huynh…huynh, chẳng phải huynh cản tôi ra ngoài sao? Lần đánh cược đó, tôi thắng. Sao huynh có thể giữ lời như vậy?”

      “Ta có cản trở gì đâu. phải ta định giúp sao?” Ánh mắt có vẻ giễu cợt, nhíu mày.

      “Thế này mà gọi là giúp tôi à? Nếu huynh muốn giúp …” Hãy dạy nàng làm sổ sách và dùng bàn tính . Như vậy nàng có thể vui vẻ vượt tường ra ngoài rồi. Cuối cùng, nàng còn có thể cầm cành hạnh đỏ chuyển đến nhà họ Bạch. Mẹ kế giúp đứa con chồng tìm thấy hạnh phúc. Sao trông bức tranh đó đáng sợ quá vậy? Nàng tin lại có lòng tốt như vậy đâu.

      tránh xa họ Bạch ra chút cho ta.”

      “Tại sao?” Quả nhiên muốn chia rẽ nàng và Bạch mã hoàng tử thân mà.

      “Vì ta muốn đánh bại .”

      “…” Đây là lý do dở hơi gì vậy? “Tại sao với huynh ấy lại thể? Nếu tôi chỉ muốn huynh ấy sao?”

      “… Chỉ muốn ư?” Ánh mắt lạnh lùng quét qua, hứ tiếng, dám làm càn.

      “Đúng vậy. Tôi chỉ muốn…” Tôi khó khăn lắm mới dám thẳng với huynh lần, huynh hãy cho tôi toại nguyện .

      “Ta đồng ý. Ai cũng được. Chỉ có Bạch Phong Ninh ta đồng ý.” Để toại nguyện ư? Đừng có mơ!

      “…” Cái gì là ai cũng được? Tôi đâu thể ai cũng lấy làm chồng chứ? – Lẽ nào tôi có quyền lựa chọn? “ Hiếm khi có cơ hội, tôi muốn bỏ phí nó đâu.”

      “Ta chọn cho . có gì yên tâm chứ?” Muốn lựa chọn? Dựa vào khả năng của sao? Trước mặt ta mà còn dám thế? Mau vứt cành hạnh đỏ đó cho ta.

      “ … Vì là huynh chọn nên tôi mới yên tâm.” Híc! Huynh ép tôi như vậy, tôi suy sụp cho huynh xem.

      “Người nhắc đến được. hãy suy nghĩ cho kỹ .” Suy sụp cho ta xem ư? Ta thích thấy suy sụp lắm.

      “Biến thái…” Huynh đúng là đồ biến thái mà! Oa oa oa!

      Lần này nàng nghĩ sao vậy.

      “ Hứ!” Hứ tiếng.

      Lần này, cũng “miệng lòng ” nữa.

      Hết chương 27.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28: Dạo kỹ viện ư? Cẩn thận “vợ trước” bám theo đấy.

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Trải qua đêm “hạnh đỏ vượt tường”, chủ tớ nhà họ Long đúng là phát điên lên rồi. Tuy biết rốt cuộc, ai bức ai phát điên nhưng họ đều ngầm làm cho kẻ hầu trong Long phủ phát điên.

      Giả quản gia nhìn giá sách trong thư phòng của Long Hiểu Ất bắt đầu chất đống tập danh sách và lý lịch của những người đàn ông chưa vợ trong vòng trăm dặm quanh đó mà nước mắt tuôn rơi, vô cùng tuyệt vọng. Còn Tiểu Đinh lại tìm thấy dưới gối của tiểu thư nhà mình cuốn sách thể ngờ đến: Bàn tính – Đại pháp nhập môn, mà thét lên kinh hãi.

      Người người trong Long phủ đều hoang mang lo sợ, hận có chỗ mà chui. Long đại đương gia luôn ngược đãi tiểu thư nhà mình bỗng nhiên muốn gả chồng cho nàng, đưa nàng tìm ngôi nhà hạnh phúc. Còn tiểu thư từ đến lớn luôn lẩn tránh sổ sách và bàn tính, chỉ thiếu nước bị Long phu nhân đánh cho kêu trời kêu đất lại bắt đầu nghiên cứu, học dùng bàn tính.

      Chỉ có người hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi cách suy nghĩ và hành động kỳ lạ của hai người đó, ấy chính là Long Tiểu Bính.

      mang từng tập, từng tập lý lịch những người đàn ông chưa vợ đến thư phòng của Long đại đương gia. Lát sau, tiếp tục mang tập nữa vào thư phòng nhưng bị chăn ở bên ngoài. Giả quản gia nhìn với ánh mắt dò xét.

      “Ta bận rộn từ sáng đến giờ mà chẳng thấy mặt mũi ngươi đâu cả. Ngươi nhiệt tình mai mối giúp tiểu thư thế sao?”

      “ Tôi chỉ giúp đương gia thoát khỏi bể khổ thôi.”

      “Bể khổ gì cơ?”

      “Tiểu thư đấy. Tiểu thư chính là bể khổ của đương gia. Cuối cùng, đương gia nghĩ thông và quyết định “bể khổ vô biên, quay đầu là bờ”. Đáng ra đương gia nên sớm đem cái họa này gả cho người khác rồi. Con lấy chồng như bát nước đổ , sau này tai họa cũng là chuyện của người khác.” Đây là “đổ vạ cho người khác”.

      “Đương gia tìm được người hợp ý rồi sao?”

      “… Vẫn chưa.” mang đến bao nhiêu là lý lịch, nếu tìm được người hợp ý đâu cần phải khổ sở như vậy chứ? Đương gia cái gì cũng tốt! Làm việc cân nhắc, sổ sách cẩn thận, nhưng chồng của tiểu thư cứ chọn bừa người là được rồi. Dù sao cũng là gả lần hai. Việc gì phải vất vả ngày đêm như vậy chứ? Ngồi ở bàn làm việc cả buổi chẳng hề nhúc nhích, chau mày nhìn những bản lý lịch, lật rồi lật lại, lật hết bản này đến bản khác. Cứ như đống lý lịch mà mang đến đều là những kẻ đáng ghét vậy. “Nhưng bao nhiêu người như thế, kiểu gì cũng có kẻ xui xẻo bị đương gia nhắm phải.”

      “Cái gì gọi là kẻ xui xẻo? Tiểu thư giác ngộ. Ngươi nghe Đinh nha đầu , sáng sớm ngày ra thấy tiểu thư xem sách bàn tính nhập môn rồi sao?”

      “Hứ! Ông tin ấy sao? Ôm tiểu thuyết bọc bìa da, cái trò đó ấy dùng để qua mặt đương gia còn ít sao?” Thảo nào đương gia lại chẳng hề có động tĩnh gì, chẳng hề có chút cảm động trước tiến bộ của tiểu thư. “Tôi đứng đây tán gẫu với ông nữa. Đương gia sắp ra ngoài xem xét trà quán. Tôi phải theo hầu đây.”

      hiểu nổi đương gia nghĩ thế nào nữa? Bao nhiêu năm đều lo mở rộng làm ăn nhưng lần này bỗng nhiên lại thu quân rút tướng. Dường như người vội mua thêm nhà, sắm sửa thêm sản nghiệp, mỗi vụ làm ăn ràng có tiến có thực lực nhưng lại từ chối, chỉ muốn an nhàn ngồi bên hưởng hoa hồng. giống cá tính của người chút nào. Có lẽ bị tiểu thư làm cho hồ đồ mất rồi. Long đại tiểu thư này có thực lực gì nhưng đến chuyện chọc giận đương gia ấy đúng là cao thủ số .

      Long Tiểu Bính thở dài, lắc đầu bê chồng giấy tờ đẩy cửa thư phòng, bước qua bậc cửa vào phòng.

      Đặt tập giấy tay xuống bàn, Long Hiểu Ất ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Bính ôm tập lý lịch tới, nhíu mày. Đáng ghét! Sao vẫn còn nhiều như vậy chứ? Tại sao vẫn chưa tìm được người nào ưng ý cả? vốn cho rằng chọn đối tượng để Long Tiểu Hoa lấy làm chồng vốn phải chuyện gì khó. Vậy mà rốt cuộc nàng có gì đặc biệt mà cứ phải chọn lựa kỹ càng như thế chứ? Có người cần nàng là may lắm rồi. Nhưng lật tập lý lịch ra, điều kiện hoặc cao hoặc thấp, tính khí dịu dàng hay cứng rắn đều vừa ý . Tú tài vô dụng, võ phu thấp kém… Đủ rồi. Bây giờ Long Hiểu Ất hiểu câu “có chọn thế nào cũng thấy ưng, có xem kỹ bao nhiêu cũng chưa thấy tin tưởng” của Lâm viên ngoại rồi. chỉ phải lực chọn mà còn phải xem xét kỹ lưỡng.

      “Đặt xuống trước .” Long Hiểu Ất day day huyệt thái dương, đẩy chồng giấy tờ bàn sang bên, đứng dậy, vươn người cho giãn gân cốt, liếc nhìn ra ngoài, tiện miệng hỏi: “ là giờ nào rồi?”

      “Thưa đương gia, đến lúc tới trà quán rồi ạ. Đương gia có cần Tiểu Bính cùng ?”

      cần. Ta hẹn người cùng rồi. Ngươi cứ ở lại phủ .” xong, chẳng buồn nhìn tập giấy tờ bừa bộn bàn mà đẩy cửa bước ra ngoài, nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại dặn dò Tiểu Bính: “ được cho Long Tiểu Hoa ra khỏi cửa đâu đấy.”

      “Đương gia cửa nào cơ ạ?”

      “Cổng lớn nhà họ Long. À, cửa ở tiền đình [1] cũng cho ra. À , tốt nhất là nhốt ta ở trong phòng, được đâu cả.” Thế này mới là đại tiểu thư bước ra khỏi cửa chứ? Sao năm xưa nhẫn tâm như thế. Đối với con khỉ chịu hiểu lý lẽ này cứ nhốt chặt ở nhà là lựa chọn sáng suốt nhất.

      [1] Tiền đình: Đình viện ở trước gian nhà chính

      “Dạ.” Tiểu Bính đến trông cửa khuê phòng của tiểu thư.

      Long Hiểu Ất dặn dò xong quay người bước ra cửa. gọi người hầu cùng. qua tiền đình, bước thẳng ra cổng lớn nhưng lại vô tình liếc mắt nhìn cành hạnh đỏ đáng ghét mà nàng cầm đêm qua. Nó được cắm trong góc tường gần cổng lớn của Long phủ, sưởi ánh mặt trời, tắm mưa, hấp thụ linh khí trời đất, tinh hoa nhật nguyệt, lớn dần lên, đâm cành nảy lộc.

      nhíu mày, bước đến bên vật tượng trưng cho khát vọng mà Long Tiểu Hoa gửi gắm, hề thương tiếc đạp xuống dưới chân. còn dùng chân giẫm nát. Lúc này dù cành hạnh đỏ có khả năng tu luyện thành tinh, cũng nát dưới đế giày vải màu đen của .

      “ Hứ!” tiếng oán hận, rồi tiếng bước chân từ sau trụ đá tiền đình vang đến. Long Tiểu Hoa hằm hằm nhìn cành hạnh đỏ tuyệt đẹp của mình bị gót giày của Long Hiểu Ất giẫm nát. Nàng đau lòng khi nghĩ đến tình mới trồng hôm qua của mình. Nàng :

      “Huynh đúng là chẳng thay đổi chút nào. Vì Bạch mã hoàng tử, tôi phải làm người con hoàn mỹ biết vào bếp, biết là sổ sách đấy.”

      Kết quả mới chỉ đêm, vật chứng tình vĩ đại của nàng bị bà mẹ kế độc ác tiến về Tây Thiên.

      sao. Lòng quyết tâm của nàng vẫn như ngọn lửa cháy rừng rực trong lồng ngực.

      Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết kẻ quái dị đó sao có thể vì nàng muốn gả cho người khác mà phát điên lên được chứ? mà từ bị dạy nàng làm sổ sách và dùng bàn tính sao? lại muốn ngăn cản cuộc hôn nhân giữa nàng và Bạch mã hoàng tử có. hiểu nổi Bạch mã hoàng tử đắc tội gì với . Nhưng với loại đàn ông hẹp hòi như Long Hiểu Ất, cơ hội đắc tội với nhiều chẳng kém cơ hội để nam nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết đồi bại lên giường với nhau, và cũng chẳng thiếu gì so với cơ hội để nhân sĩ võ lâm hào sảng, ngạo nghễ lao xuống vực trong tiểu thuyết võ hiệp. Cái này gọi là điều tất yếu!

      Nếu chịu dạy nàng lén học. Chẳng qua cũng chỉ là sổ sách làm ăn thôi. Với trí thông minh của nàng, tự học cũng thành vấn đề. Chỉ là nàng có hứng thú mà thôi. bây giờ có động lực rồi, trong thành này xuất tài giỏi.

      “Ối trời! Mình nghĩ quá nhiều rồi. Người chạy mất rồi.”

      Nàng nhìn người bên cạnh cành hạnh đỏ biến mất lập tức lao ra ngoài. Hứ! cổng lớn cho nàng qua nàng trèo tường. Nàng biết muốn vượt tường mà có thang được. May mà tối qua nàng chuẩn bị trước. đúng là thông minh tuyệt đỉnh!

      Trèo lên thang, leo ra ngoài, nàng vô cùng tự hào về trí thông minh của mình, nhưng khi leo lên bờ tường, nàng mới giật nảy người, nhận ra mình ngốc. Trong tường có thang nhưng bên ngoài có ai chuẩn bị thang cho nàng cả. Thế này mà xuống mặt nàng bẹp dí như cái bánh mất! Nàng vừa mới tự hào về trí thông minh của mình mà phải tụt xuống thang thế này là mất mặt.

      “Người ta nhảy xuống vách núi còn chết, lẽ nào mình nhảy qua tường lại chết? Mình mà lại ngã chổng vó ư? vô lý, vô lý, vô lý! A a a a a!”

      Do vậy nàng đem theo lời oán thán đó nhảy xuống đất. Mãi sau…

      “Mẹ ơi, quay về con xé nát mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp đó. là quá vô lý mà!”

      Xoa cái mông đau, nàng còn chưa kịp tập tễnh vội vàng nấp sau cây lớn ở cổng nhà mình chỉ vì lời oán thán của nàng làm cho Long Hiểu Ất quay lại nhìn.

      “Ngươi có nghe thấy gì ?” hỏi người hầu bên cạnh.

      “Dạ. Tiểu nhân thấy gì ạ.” Chỉ nghe thấy tiếng tiểu thư “a a a” rơi từ tường xuống thôi. Nhưng khi vừa vào phủ, Giả quản gia dặn, chuyện của tiểu thư đều phải coi như nghe thấy, nhìn thấy, được báo cáo lại với đương gia.

      “ Vậy là ta nghe nhầm. Hừ! Có kẻ ngốc mới cổng lớn mà lại nhảy từ tường cao như vậy xuống.”

      Khốn kiếp, nếu phải tại ngươi nhốt ta ta biến thành “kẻ ngốc” đó. Ngươi muốn dạy dỗ ta thành dịu dàng nhưng ngươi chỉ có thể đào tạo ra “kẻ ngốc” mà thôi. Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Ta cắn chết ngươi!

      “Kẻ ngốc” đứng sau thân cây gặm vỏ cây để trút giận. Vì mải mắng chửi nguyền rủa, nên nàng cũng để ý rằng, chính bản thân tự coi mình là kẻ ngốc. nàng thề với lòng khiến cho việc làm ăn của Long Hiểu Ất rối tung lên. Sau đó lấy phu quân tử tế, để biết “kẻ ngốc” cũng có người cần. Hứ! Trời ơi, cái mông của nàng vẫn còn rất đau!

      Thế mới , dù có nằm mơ giữa ban ngày, cũng đừng để mình bị đau mông, nếu rơi vào thực bi thảm khiến người ta thất vọng.

      Ngẩng đầu lên lê những bước chân nặng trịch, Long Tiểu Hoa vội vàng bám theo sau Long Hiểu Ất. Thực ra, nàng luôn đau đầu vì điều khó hiểu. Trong sách thường , đàn ông làm nghề buôn bán rất thích đến kỹ viện. Nếu như đến kỹ viện để trăng hoa liệu nàng cải trang làm đàn ông có tốt hơn ?

      Nhưng vấn đề mấu chốt phải là có nên cải trang hay , mà là nàng đâu để có được mấy tờ ngân phiếu đây? Nàng rất nghèo. Ngày nào cũng bị trừ tiền công nên chẳng để dành được chút tiền riêng nào cả. Xin nể tình “vợ trước” ư? nhất định giúp đâu. Nàng rất đau lòng, tan nát trái tim, đau khổ!

      lại, khi ở trước mặt nàng, có đến kỹ viện ?

      Này, bây giờ nàng học làm ăn, sao đột nhiên lại trưng bộ mặt đau khổ ra thế này? Dù gì bây giờ nàng cũng bám theo “chồng trước”, có theo người khác hay liên quan gì đến nàng chứ?

      “Đương gia, có gì bình thường ư?” Kẻ hầu thấy dừng lại đột ngột, lần nữa nhìn lại phía sau chủ nhân của mình.

      Long Hiểu Ất xoay người :

      có gì. Ta chỉ đột nhiên cảm thấy rất lạnh thôi.” người chán ghét việc làm ăn và bàn tính như ta, lẽ nào lại hứng thú với việc làm ăn bên ngoài của mình? Nhất định thể nào!

      “…” Mặt trời qua đỉnh đầu mà còn thấy lạnh sao? thực ra, cơ thể đương gia chẳng hư nhược đến thế. Có lẽ là do tiểu thư ở phía sau họ mà thôi.

      Hết chương 28.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29: Dạo trà quán ư? “Vợ trước” vẫn bám theo sao? Võ Tòng đánh hổ ư? Đó là gì vậy?

      thực chứng minh, nam nhân là đám những kẻ cầm thú lúc nào cũng để ý tới cái thể diện rỗng tuếch, nhưng lại rất ưa những thứ phong hoa tuyết nguyệt [1]. phải lần nào bàn chuyện làm ăn, bọn họ cũng cần đến kỹ viện, cái nơi thịnh dương suy ấy. Họ ngồi ở trà quán cũng có thể thương lượng, mà đây dường như là nơi tao nhã, phẩm cách phi phàm, khí chất tuyệt vời. Sau đó họ mới… gọi mấy nương giá rẻ lên tiếp tục làm những chuyện thương phong bại tục giống ở kỹ viện.

      [1] Phong hoa tuyết nguyệt: Vốn là bốn đối tượng thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên trong thơ ca thời xưa. Sau này “Phong hoa tuyết nguyệt” được mở rộng nghĩa, ý chỉ tình nam nữ, khung cảnh lãng mạn.

      may cho nàng vì Long Hiểu Ất bước qua cửa kỹ viện mà vẫn chưa có chút động tĩnh gì. Nàng nghĩ rằng còn nghiêm túc hơn những kẻ thú tính kia rất nhiều. Vào lúc quan trọng, vứt bỏ bản tính cầm thú của mình và trở nên ngoan ngoãn. Dù gì cũng là người có thê tử, dù gì cũng là người đàn ông trưởng thành có gia thất, vào những nơi thế này cũng phải suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều về hậu quả của nó, đúng ? Nàng vừa nghĩ thế thấy “chồng trước” của mình dắt rất đáng ghét từ lầu xuống. biết nàng rất ích kỷ sao? Người đàn ông của nàng, dù chỉ là quá khứ, cũng thể vứt hết tiền đồ dạo kỹ viện trước mặt “vợ cũ” như vậy được.

      Nhưng trong nháy mắt, nàng theo đến trà quán bên phố, nhìn vén rèm bước vào, xoay người thẳng lên tầng hai, cười hàn huyên với mấy viên ngoại. ung dung ngồi xuống bên chiếc bàn vuông. Trà vẫn chưa được bê lên mà mấy nương yểu điệu ca hát lả lướt xuất .

      Mẹ ơi, đây là trà quán, dựa vào cái gì mà những nương đó còn lên nhanh hơn cả trà vậy? đúng là treo đầu dê bán thịt chó. Đừng trách nàng đem lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử. Cũng chẳng cần phải những nương đó bán tài hay bán thân vì nương vừa tay trong tay với người chồng cũ của nàng ở kỹ viện tựa mình vào người đàn ông khác. ta cũng nhanh đấy, bên này vừa mới kêu, từ bên kia ta lập tức ngả sang. Bây giờ kỹ viện còn cho người ra ngoài phục vụ nữa, tốc độ nhanh đến kinh người. là khiến người ta khó hiểu!

      “Long đại đương gia, lâu lắm rồi chàng đến thăm người ta!” Tay cầm khăn tay, miết cây đàn vừa đem tới đặt bên cạnh, nương đó kéo mạnh dây dàn cái, mắt nhìn thẳng xuống đài diễn dưới tầng , chẳng thèm chú ý đến thái độ của Long Hiểu Ất. Xem ra ta cũng có hứng thú bán nghệ cho lắm. Xem ra ai đó đúng là thường xuyên đến kỹ viện rồi. Xem ra đó đúng là kẻ giẻ rách đáng xu.

      Long Hiểu Ất gì, chỉ đến khi tay áo bị kéo mới liếc mắt nhìn nương ngồi bên cạnh mình, rồi lại nhìn mấy viên ngoại, mỗi người ôm nương. Chợt ý thức được tình huống lúc này, nở nụ cười nhìn nương đó :

      nương tên gì?” Lát nữa ở bên nhau mà biết họ tên là gì để xưng hô.

      “…”

      Trong nháy mắt, mặt nương đó trắng bệch ra, như sắp chịu nổi, cho đến khi Lâm viên ngoại đứng lên giải thích.

      “Ái chà! Ông chủ Long sống giữa cả trăm đóa hoa, có lúc nào để ý đến ai chứ? Tiểu nha đầu cũng dám nhắc tên mình trước mặt ông chủ Long sao? Đúng ông chủ Long?”

      “…” Còn sống giữa cả trăm đóa hoa ư? Người đàn ông “ra gì” như vậy mà ông cũng dám gả con mình cho sao? Thế gian này có những bậc phụ mẫu vô trách nhiệm như họ nên mới có những khốn khổ như nàng. Khốn kiếp, hai kẻ con rể và nhạc phụ cùng uống rượu chơi . Thế giới này còn đồi bại đến mức nào chứ?

      Long Tiểu Hoa nấp sau cái cột gỗ, nhìn những kẻ xấu xa hưởng thụ lạc thú. Họ chuyện làm ăn và chơi đùa với những nương ở đó chứ về nhà với thê tử của mình, dù sao thổi tắt nến rồi có khác biệt gì đâu. Nàng hoàn toàn chẳng hứng thú gì với cuộc sống riêng tư của Mẹ kế hay chuyện dạo kỹ viện chơi hay .

      Long Hiểu Ất giải thích gì nhiều với Lâm viên ngoại, chỉ ngẩng đầu nhìn lượt trà quán và :

      “Trà quán này chẳng còn mới nữa. Lâm viên ngoại ra giá với tôi cao quá đấy.”

      Vừa nhắc đến chuyện làm ăn, Lâm viên ngoại lập tức đẩy nương trong lòng ra, ngồi xuống cười :

      “Lâu ngày ông chủ Long về thành nên biết. Trà quán này của ta chỉ bán trà, ngắm cảnh đâu. Ông chủ Long nhìn đài diễn bên kia còn có nương đánh đàn thổi sáo. Ngày nào ở đây cũng đều đông nghịt khách. Nếu phải là ta cố thu xếp gian tao nhã để mời các vị e rằng chẳng còn chỗ nào đâu. Nếu vì dạo này doanh thu tốt lắm ta cũng để các vị nhúng tay vào.”

      “Có thực tốt đẹp hay , phải thử mới biết được.” Long Hiểu Ất chỉ cười, buông câu nhưng trong mắt Long Tiểu Hoa hạ lưu, tay ôm nương mà còn gì là thử qua mới biết. là vô liêm sỉ!

      “Ông chủ Long ra câu này, ta đây còn dám ba hoa trước mặt người khác cũng dám quá với ông chủ Long. Trước đây, ta khuyên ông chủ Long ở thêm quán ở kinh thành, ông chủ Long đồng ý. Ta biết trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó. Tin tức mấy ngày nay từ kinh thành truyền đến rằng thuế má ở kinh thành tăng. Đừng là kiếm lợi, bao nhiêu thương nhân đều kêu khổ, lo phải đóng cửa. Ông chủ Long tinh tường kịp thời khuyên nhủ, nếu bây giờ hẳn là chẳng thể lấy lại được vốn.”

      Long Hiểu Ất thản nhiên gì, để mặc Lâm viên ngoại tự trách bản thân.

      “Thực ra ta định chuyển nhượng luôn quán cho ông chủ Long, gom chút tiền giải quyết vấn đề làm ăn. May mà ông chủ Long phải người giậu đổ bìm leo, lại giúp ta nghĩ cách giải quyết vấn đề. Ta sao có thể lấy oán báo ơn làm ông chủ Long tổn thất được chứ? Nếu như ông chủ Long có ý với tiểu nữ chuyện hôn nhân, chúng ta cũng có thể…”

      “Lâm viên ngoại, ông đem bản khế ước ra đây cho tôi xem nào.”

      “Hả?” Vừa nhắc đến con mình, sao tự nhiên lại…

      “Bản khế ước!”

      “Phải phải phải.” Việc làm ăn quan trọng hơn. Lâm viên ngoại rút bản khế ước ở trong người ra: “Chỉ là ông chủ Long, ông như những điều trong bản khế ước này, động tay vào bất cứ việc gì, chỉ giao ngân lượng cho ta và nhận tiền hoa hồng hằng tháng thôi ư?”

      “Tôi cũng phải quan tâm thứ gì. Tôi muốn kiểm tra sổ sách hằng tháng của ông.” vừa đọc bản khế ước, vừa trả lời.

      “Như vậy có ổn ? Phương diện kinh doanh này…”

      “Tôi cần để ý đến chuyện kinh doanh. Lâm viên ngoại chỉ cần người góp vốn, chia hoa hồng hằng tháng nên tôi phải kiểm tra sổ sách. Nếu thua lỗ tôi đầu tư đồng nào nữa. Lỡ cuối cùng vì thua lỗ mà tôi lấy được chút gì về sao?”

      “Phải phải phải. Chuyện đó thành vấn đề. Chỉ cần qua được cửa này, chắc chắn có tổn thất nào cả. Ta chỉ tò mò là sao bỗng nhiên ông chủ Long lại có hứng thú hưởng an nhàn, chỉ lấy hoa hồng thôi vậy? Ta nghe ông chủ Long mở thêm được khá nhiều sản nghiệp mà.”

      “Chỉ là dự phòng thôi.” giải thích nhiều, nhìn nương ôm lấy tay mình mơ màng, lịch thiệp, lạnh lùng : “ nương buông tay ta ra được chứ? Long mỗ cần lấy đồ.”

      “Hả… Vâng.” nương đó lập tức buông tay ra. Thấy thò tay vào túi lấy con dấu ra, Lâm viên ngoại liền sai người bê hộp mực dấu đỏ lên. đọc lướt qua bản khế ước rồi đóng dấu.

      “Ha ha! Ông chủ Long quả là rộng rãi. Đài diễn này cũng chuẩn bị gần xong rồi. lát nữa có vở diễn Võ Tòng đánh hổ đặc sắc nhất. Nhất định ông chủ Long phải ở lại xem đấy.” Lâm viên ngoại vừa giới thiệu vừa cầm bản khế ước lên xem và phát ra con dấu có gì đó bình thường: “Hả? Ông chủ Long… cái này… đúng rồi.”

      “Sao lại đúng?”

      “ Ở đây, sao ở đây con dấu phải tên ông chủ Long? Đây chẳng phải là Long Tiểu Hoa… Long Tiểu Hoa sao?”

      “ Là tên thê tử của tôi, có gì đúng sao?”

      “… Nhưng chẳng phải ta…” phải là hữu danh vô thực sao? thẳng ra là chẳng phải ta chỉ như cái bình rỗng thôi sao?

      “Long mỗ chỉ dùng tên thê tử để thu mua sản nghiệp, chứ hề có ý gì khác. Hơn nữa, số ngân lượng này đầu tư vào chỗ Lâm viên ngoại, dù người ký khế ước với ông là ai cũng có gì khác nhau đâu. Ông cần lo Long mỗ sai hẹn.”

      “ Câu… này sai. Phần hoa hồng đó chẳng phải là…”

      sao. Đều là ngân lượng của Long phủ đứng tên tôi hay Tiểu Hoa cũng thế thôi.”

      “… Ha… ha… ha! Ông chủ Long vui là được rồi.

      “Chỉ mong sau này, những lúc Long mỗ có nhà, Lâm viên ngoại đừng lừa gạt thê tử của tôi là tốt rồi.”

      “Ơ… Chuyện này tuyệt đối có, tuyệt đối có đâu. Ha ha ha ha…”

      “Như thế là tốt nhất, nhưng…”

      “Ông chủ Long còn có điều gì chỉ giáo?”

      “ Ông có thể bảo nương biết tên tuổi này đứng ra kia lát ?”

      “Hả?”

      ấy cứ bám lấy cánh tay tôi, mỏi lắm!”

      “…”

      Long Tiểu Hoa nép sát vào cột gỗ nhăn mặt. Nàng dám chắc chắn điều mình vừa nghe thấy? Long Hiểu Ất dùng tên của nàng mua sản nghiệp ư? , , đâu. Lẽ nào biết nàng hiểu gì về sổ sách, hiểu sổ sách càng hiểu chuyện kinh doanh, sợ người khác bắt nạt nàng nên mới giúp nàng mua sản nghiệp để nàng có thể ngồi mát ăn bát vàng, đến chết cũng lo đói sao? Chắc chắn là muốn chịu trách nhiệm nên mới đẩy cái họa này lên đầu nàng. Lợi lộc về túi còn nàng phải mang tiếng. Đúng rồi. Chắc chắn có mục đích khác, mưu khác, ý đồ khác…

      Oa a a a a a a! Sao lại dùng tên nàng để mua đồ chứ? Tên nàng nghe hay lắm sao? lại còn đem con dấu của nàng theo người. Nàng dễ dãi thế sao? Đừng có tỏ ra là quan hệ của họ thân thiết như vậy chứ? Nàng còn phải tái giá mà. như vậy khiến tình hình của nàng ngày càng tồi tệ. Làm sao mà nàng có được tương lai tốt đẹp chứ?

      Hơn nữa, còn khi có nhà gì gì nữa. muốn đâu? định ức hiếp nàng cho đến khi nàng lấy được Bạch mã hoàng tử sao? Nếu vậy, Bạch mã hoàng tử đâu thể thấy được đáng thương của nàng nữa.

      Đúng rồi. “thương ” nàng mà.

      Sao nàng lại quên mất chứ? Đúng rồi. Lần này chắc chắn lại dùng thủ đoạn cay độc gì đó để chia rẽ nàng và Bạch mã hoàng tử đây mà. nghĩ biến nàng thành người vợ hạnh phúc có thể che mờ đôi mắt xám tuyệt đẹp của Bạch mã hoàng tử sao? Hu hu hu! Nàng quyết thay lòng đổi dạ đâu!

      “1227, ngồi đó làm gì thế? Mặt ngây ra, tim đập thình thịch, buồn bực, phẫn nộ, định giả khóc sao?” Nha đầu bê chiếc khay cúi xuống nhìn ai đó ngồi xổm sau các cột với vẻ mặt nghi hoặc.

      Long Tiểu Hoa bị châm chọc vội vàng ngẩng đầu lên trừng mắt, chớp chớp :

      “8… 813, sao lại ở đây?”

      “Đương nhiên là làm thuê rồi. trông tôi giống người nhàn rỗi có tiền đến đây uống trà nghe đàn hát lắm sao?” 813 giơ cái khay trà ra trước mặt nàng, nhìn sang căn phòng buông rèm, bĩu môi cười :

      theo dõi đương gia đúng ? Ái chà! đúng là có chết cũng chừa. Đàn ông ra ngoài làm ăn mà cũng ghen sao?”

      “813, tôi hỏi câu, nhất định phải trả lời cho tôi biết đấy.”

      “Chuyện gì vậy?”

      “Trong những cuốn sách mà tôi cho mượn đọc, có cuốn nào mẹ kế đối xử tệ với kẻ đáng thương ?”

      có. Đều đối xử rất tệ. Nhưng đối xử tệ cũng sao. Dù sao cuối cùng cũng có bạch mã hoàng tử đến ôm nương đáng thương lên giường để thương mà.”

      “… Tôi hỏi chuyện lên giường.”

      “Nhưng mỗi lần cho tôi mượn sách, đều thích thú những tình tiết đó rất hay mà. đâu có để ý đến những mưu thủ đoạn của các nhân vật.”

      “…” Đủ rồi. Hôm nay, nàng về đọc lại những đoạn mưu đó là được chứ gì?

      “1227, hình như tôi thấy đương gia đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. có cần tránh ?”

      “Hả?” Sau tiếng đó, nàng lập tức như con bọ chét nhảy dựng lên.

      “ Trời ơi! Trốn ở đâu? Trốn ở đâu? 813, mau tìm chỗ trốn cho tôi . Tôi thể để bắt gặp tôi lén theo dõi với người phụ nữ khác được. giết tôi mất. lại phạt tôi phải đứng bên bờ tường cả tối mất thôi.”

      “Hả? Gì cơ? Hình như chuyện đó có liên quan gì đến tôi đâu?”

      nghĩ tôi chết rồi còn có người cho mượn sách đọc sao?”

      “ …”

      Long Hiểu Ất giơ tay vén rèm ra, hơi nhếch mép nhìn chiếc cột gỗ trống , chỉ còn lại vết răng quen thuộc, rất đẹp, cũng hoàn toàn ngay ngắn. hứ tiếng, gì nhiều mà ung dung xuống cầu thang. Hai bóng người vội vàng lướt qua chân . nhìn nhưng cũng đoán ra phần nào.

      dừng bước, đứng cầu thang, tay vịn vào cột gỗ, lướt qua trà quán đông người. Đài diễn đó được chuẩn bị xong chỉ đợi người lên biểu diễn. thấy hai cái bóng nấp phía sau đó động đậy.

      có nhìn lại đằng này ? Có ? Có ?” Vừa run rẩy vừa muốn quay đầu nhưng lại dám, Long Tiểu Hoa chỉ cảm thấy mình nổi da gà. Dù bên cạnh nàng có đông người chen chúc nhưng nàng cũng hề cảm thấy an toàn. Trực giác mách bảo rằng, có ánh mắt nóng như lửa nhưng lại vô cùng lạnh lẽo dõi thẳng, dò xét nàng từ đầu đến chân.

      “Chắc là đâu. Đương gia đứng ở cầu thàng nhìn đài diễn. Từ cao nhìn xuống rất đẹp! Ái chà! 1227, thực ra có phát ra là đương gia có phong thái rất uy nghiêm ? Tôi thấy các vương tôn công tử trong kinh thành cũng đều có phong thái đó.” Vừa quý phái lại vừa oai phong. tìm được từ miêu tả phong thái đó trong tiểu thuyết.

      là kẻ tà ác có. luôn giấu bản chất của mình đằng sau tướng mạo đẹp đẽ đó.”

      “Hỏng rồi. Hình như đương gia xuống. nấp sau đài diễn để tôi tìm cái gì đó che cho .” 813 rồi đẩy cánh cửa phía sau ra, vội vàng buông rèm xuống.

      Tìm thứ gì đó để che, tìm thứ gì đó để che. Lúc này, nàng tìm đâu ra thứ gì đó để che đây. Long Tiểu Hoa gõ trán nhìn đống gươm dao, đạo cự đầy ở góc tường phía sau đài diễn, rồi lại thấy các diễn viên vội vàng hóa trang, họ hoàn toàn chẳng chú ý đến kẻ đáng thương vừa chui ở đâu ra này.

      Phía sau nàng vọng lại tiếng bước chân nặng trịch, mồ hôi trán nàng bắt đầu vã ra. Nàng liếc mắt nhìn thấy bộ đồ hóa trang hình con hổ đặt chiếc hòm, liền vội vã mặc bộ đồ đó vào.

      Lần này có ai nhận ra nàng đâu. Híc híc híc!

      Tiếng bước chân đó ngày càng gần hơn. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng rèm vén lên, giọng đàn ông lạ hoắc vang tới:

      “Ái chà! Chắc là chuẩn bị xong cả rồi. Lâm viên ngoại , hôm nay có vị khách quan trọng, vở kịch này phải diễn cho tốt. Đến lúc lên đài rồi. Hôm nay, ai đóng giả làm hổ đây? Còn mau chuẩn bị .”

      “Trưởng đoàn, thời tiết hôm nay nóng lắm nên chưa có ai chịu chui vào bộ lốt hổ đó cả.”

      “ Ai cũng lười như cậu sao? Chẳng phải có người nhận rồi đấy thôi. Tốt lắm! Tốt lắm!”

      Vai nàng bị người ta vỗ mạnh.

      “Hôm nay diễn cho tốt nhé. Ngồi xuống. Lát nữa, viên ngoại thưởng cho.”

      “… Thưởng gì chứ? Bây giờ nàng chỉ cảm thấy quay cuồng, nóng chết người đây này.”

      “Trưởng đoàn, đến lúc lên đài diễn rồi.” Giọng thúc giục từ phía đài diễn vọng lại: “Võ Tòng chuẩn bị xong, Võ Tòng sắp lên đài, Mau gọi người đóng hổ lên .”

      “Được. Này, cậu còn đứng đó làm gì? Đến lượt cậu lên diễn rồi đấy.”

      Ai lên diễn cơ? Nàng ư? Long Tiểu Hoa sao?

      Con hổ chỉ vào mình rồi lắc đầu.

      được, được. nàng chỉ là người qua đường thôi. Tuy thường ngày nàng rất thích gào thét ầm ĩ nhưng nàng hoàn toàn xa lạ với vai diễn này. Hơn nữa, nếu bị Võ Tòng đánh nàng mất hết sức lực. Đừng, đừng, đừng đẩy nàng. Chết mất thôi.

      “Cậu còn chần chừ gì nữa? Mau lên . Mau lên .”

      Tràng vỗ tay vang lên như sấm nổ bên tai. Nàng đội cái đầu hổ vào rồi mà vẫn còn nghe như vậy. Ông trời ơi, nàng hoàn toàn có khả năng diễn xuất. Dù đội cái đầu hổ vào rồi nhưng nàng vẫn thấy ngại chết được.

      Nhưng dường như ai để ý đến cảm nhận của nàng.

      Rèm được kéo lên, con hổ bị Võ Tòng đánh chết lên đài diễn.

      Diễn viên chính là… Long Tiểu Hoa…

      Hết chương 29.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30: Võ Tòng đánh hổ ư? Sai rồi. Võ Tòng đánh Tiểu Hoa đấy. Híc!

      diễn viên có thể luống cuống khi đứng trước khán giả đến mức nào, trước đây, Long Tiểu Hoa hoàn toàn hiểu. nhưng Long Tiểu Hoa nàng có thể mặt dày vô sỉ đến mức nào, trong lòng nàng có đáp án. Đến cả tình tiết truyện dâm ô, nàng cũng có thể nằm giường, vừa ngáp, vừa đọc bằng hết, nhưng đây là lần đầu tiên nàng biết có xấu hổ, căng thẳng và cảm thông tồn tại trong trái tim mình.

      Nhưng phát này hề làm cho nàng cảm thấy vui bởi vì…

      Cheng cheng cheng cheng!

      tràng thanh la vang lên, con hổ nhảy ra đài diễn, chân lảo đảo, hoàn toàn có chút tiết tấu nào, loạng chà loạng choạng, chân nam đá chân chiêu, đầu óc con hổ ngơ ngác, dường như nó sợ núi thể có hai con hổ, con hổ kia nhào đến xé xác nó. Cảnh tượng đó có thể khiến khán quan nhẫn nhịn nhưng điều khiến người ta thể nhẫn nại được là…

      “Đây là trò gì vậy?” vị khán quan ngồi hàng ghế trước dụi mắt, huých huých người ngồi uống trà bên cạnh.

      “Võ Tòng đánh hổ. Người mặc trang phục hổ lên đài diễn, đương nhiên là con hổ rồi.”

      “Con hổ nhà cậu đứng bằng hai chân sao?”

      “Hả? Phụt!” Ngẩng đầu lên nhìn, vị khán quan đó phun ngụm trà trong miệng ra.

      “Ái chà! Xem ra việc làm ăn của Lâm viên ngoại đúng là gặp rắc rối. Thế nhưng lại nghĩ ra cái trò này làm tâm điểm để câu khác, vở diễn hôm nay vừa nhìn qua thấy hề tầm thường.”

      “… Rất sâu sắc.”

      Con hổ đứng bằng hai chân đài diễn chính xác là tầm thường, nhưng con hổ đứng bằng hai chân này chẳng phải vẫn nên bị Võ Tòng thu phục sao? Con hổ đó còn chưa tìm được phương hướng bên kia Võ Tòng hùng hổ nhảy lên đài, muốn bắt nó. Mặc dù tư thế đứng ngẩn người của con hổ quá đẹp nhưng vở diễn vẫn phải tiếp tục.

      “ Này! Sao cậu lại đứng lên như vậy?” Lại gần con hổ, Võ Tòng tốt bụng nhắc nhở con hổ tiến hóa cách quá đáng đó. Nàng là động vật bốn chân, tư thế ung dung này khiến người ta khiếp sợ đấy.

      Con hổ bàng hoàng, nhìn chân trước chạm đất của mình mà ngại ngùng giơ móng vuốt phải gãi gãi sau gáy. ràng là nàng quên thế nào là cầm thú. Nàng sửa, sửa rồi chẳng lẽ lại được?

      Nàng lúc lắc cái đuôi, định bò xuống Võ Tòng bắt đầu thể chiêu võ của mình cách khoa trương. Nàng bị chàng túm lấy đuôi, quay hai vòng rồi đá cho cái quá mạnh cũng quá , vừa đủ cho nàng bay qua bên.

      “Uỵch!” Nàng nhào về phía trước, sõng soài mặt đất. Nàng chỉ muốn bỏ chạy nhưng vừa mới đứng lên bị Võ Tòng túm lấy phía sau cách thô lỗ. Chàng giơ nắm đấm định ra đòn.

      Long Tiểu Hoa hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, phân biệt được đông tây nam bắc. Đột nhiên bị kéo, nàng chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn của mình đổ ụp xuống đất như bị rút hết gân cốt. Nàng bò mặt đất thở hổn hển, định đứng dậy lại nhớ ra. đúng. Dù sao nàng cũng là con hổ, chết sớm sớm được siêu sinh. Như thế nàng nhanh chóng thoát khỏi bể khổ, sớm được về trời, khỏi bị chàng Võ Tòng thô lỗ này ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần. Nhân cơ hội Võ Tòng còn chưa ra tay nàng liền đổ ụp xuống, đầu hàng. Thế này chẳng phải thể bản lĩnh của chàng ta rồi sao? Oai phong lẫm liệt, hạ gục con hổ. nàng là thông minh. Mắt trợn trừng, nàng lập tức buông thõng tứ chi, làm bộ chết thê thảm. Võ Tòng khua khoắng vài cái rồi đừng ngây người, bàng hoàng, hề có động tĩnh gì nữa.

      Tốt lắm! Con hổ chết. Chính nghĩa tất thắng! Võ Tòng tráng kiện vạn tuế!

      Đây có lẽ là Võ Tòng oai phong, mạnh mẽ nhất và con hổ cái dịu dàng nhất trong lịch sử. Thế mới , nam nữ kết hợp, làm việc mệt mỏi. Có thể thu dọn chưa nhỉ?

      “Vở kịch hôm nay đúng.” khán đài vang lên tiếng phản đối.

      “Từ lúc con hổ bằng hai chân đúng rồi.”Bây giờ mới phát ra đúng có phải là quá muộn ?

      “Tôi thấy con hổ này yếu quá! Sao hình như Võ Tòng vất vả lắm vậy? Nhìn chàng ta kìa.”

      xong, người đó cố ý huýt sáo dài.

      Bị người ta , Võ Tòng vui, cau mày, thầm oán trách kẻ đội lốt hổ:

      “Tất cả là tại cậu đấy. Tôi còn chưa đánh cậu mềm nhũn người ra rồi. Giờ tôi đánh gì đây? Hôm nay cậu làm sao thế hả?”

      “…” Con hổ nằm mặt đất bị trách móc lắc lắc đầu phản đối. Huynh thử nghĩ xem, tôi chưa bị đánh mềm nhũn người, đổ vật ra rồi. hổ là Võ Tòng đại hiệp oai phong. Thế nên…

      Võ Tòng đánh bại con hổ xong, định chuẩn bị thu dọn rồi dạy cho con hổ đáng chết đó bài học dưới đài diễn, người xem lại xì xào bàn tán. Chàng tự hỏi hiểu mình diễn xuất như vậy liệu có đắc tội gì với mấy vị quan gia đó. Chỉ thấy vị đại gia ngồi uống trà ở hàng ghế đầu đột nhiên hít mạnh hỏi, nước xộc vào cả mũi, chàng mới kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn…

      “Cậu… cậu… cậu, sao cậu lại đứng dậy?” Chàng chỉ vào cái thi thể loạng choạng đứng dậy, tức xì cả khói như thể mình phải đổi vai bò ra mặt đất vậy.

      “ …” Chẳng phải huynh thể được sức mạnh của huynh sao? Tôi đứng dậy cho huynh thể sức mạnh của mình rồi tôi lại chết. Tôi bất khuất như vậy, huynh đánh chết tôi phô bày được sức mạnh đáng kinh ngạc của huynh, tiện thể còn thể được cả tinh thần bền bỉ dẻo dai. công đôi ba việc. đúng là quá hoàn mỹ!

      Nghĩ thế, nàng quyết định từ bỏ làm con hổ dịu dàng mà thể đúng bản chất là con hổ cái mạnh mẽ và ngoan cường.

      Do vậy, nàng cố sống cố chết chiến đấu lại lần nữa, Võ Tòng cắn răng. Nếu con hổ đứng dậy thể đánh lại lần nữa. Chàng nhào người lao về phía con hổ, đấm đá liên tục về phía nó để thể chính mình. Thế nhưng con hổ vẫn kiên trì chịu khuất phục, ngoan cường đứng lên, giơ móng vuốt ra, bộ dạng quyết chịu thua.

      Võ Tòng trợn tròn mắt, lao đến tiếp tục đấm đá…

      Chúa tể muôn loài chịu thua, lại bò dậy, trừng mắt nhìn Võ Tòng. Nhân vật chính chịu thua vì trong từ điển của họ có từ “chết”. Đánh chết, đâm chết, rơi xuống vực cũng chết, mẹ kế ức hiếp càng chết. Nàng sợ mẹ kế sợ gì Võ Tòng khiến nàng tức giận chứ?

      “Hay lắm!”

      “Hổ ơi, cố lên!”

      “ Đánh !”

      “Đánh bại Võ Tòng ! Lão gia có thưởng!”

      “Những người ở hàng sau đừng chen lên nữa. Lâm viên ngoại, hôm nay để hai người bọn họ diễn hết buổi .”

      Thấy chưa, những khách quan ở dưới hâm mộ nàng, cổ vũ cho nàng. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hôm nay nàng tạo nên truyền kỳ con hổ đánh bại Võ Tòng. Hổ sợ Võ Tòng ư? Đó chỉ là tin đồn thôi.

      Cảm ơn các vị hương thân phụ lão ủng hộ, nhất định Long Tiểu Hoa nàng phụ kỳ vọng của mọi người.

      “Cậu thôi được chưa vậy? Sao tôi đánh mà cậu chịu chết thế?” Võ Tòng thét lên. Có lẽ đây là điều ấm ức nhất trong cuộc đời làm Võ Tòng của chàng.

      “Nhân vật chính thể chết được.” Con hổ tự nhiên lên tiếng.

      “Ai bảo cậu, cậu là nhân vật chính chứ?” ràng là nàng nhầm, rốt cuộc nhân vật chính trong vở kịch Võ Tòng đánh hổ là ai?

      “Sao con người huynh lại khó chiều như vậy chứ? Vừa rồi tôi chết huynh bắt tôi đứng lên. Bây giờ tôi chết huynh lại bắt tôi chết. Huynh bảo tôi chết tôi phải chết sao?” Con hổ thể bất mãn với việc đối xử công bằng với động vật. Nó lên tiếng nhấn mạnh nguyên tắc quyền bình đằng.

      “Được đấy. Hôm nay, tôi cho cậu đánh lại. Xem tôi cho cậu biết tay đây.” Võ Tòng tức giận, thể sức mạnh. Chàng muốn cho con hổ này bài học.

      Vừa giơ tay lên, Võ Tòng định xông tới thấy con hổ đó còn đứng bên cạnh mình nữa mà mềm nhũn nằm phơi bụng lên trời.

      “Cậu đứng lên cho tôi. Hôm nay, cậu muốn giả chết cũng được nữa đâu.” Giả chết mà trông chẳng giống chút nào.

      “… Ngày mai hãy đánh tiếp được ? Hôm nay tôi mệt lắm rồi.”Nàng xoay người, kéo cái đuôi hổ bò về phía sau. Kêu gào xong nàng cũng kiệt sức, toàn thân mệt mỏi, bụng đói cồn cào. Nàng cố hết sức để diễn xong. Cho nàng về nhà ăn cơm . Nàng năn nỉ đấy…

      “…”

      “Ha ha ha ha ha ha ha!”

      tràng cười từ dưới đài diễn vang lên như sấm. Võ Tòng đánh hổ hết rồi.

      lầu, Lâm viên ngoại xem vở kịch Võ Tòng đánh hổ hoàn toàn xa lạ, sắc mặt trắng bệch mà thể nổi giận, chỉ đành nắm chặt nắm đấm, nở nụ cười kỳ quái, bám tay vào thành lan can, mắt nhìn chớp về chỗ Long đại đương gia ngồi.

      “ Ông chủ Long, chuyện này… Vở kịch hôm nay có vẻ hơi nhầm lẫn. Bình thường, vở kịch này tuyệt đối … tuyệt đối như vậy. Tôi bảo đảm đấy…”

      “Thứ Lâm viên ngoại muốn Long mỗ xem là vở kịch này sao? đúng là vở kịch hay. – Long Hiểu Ất cười, nhếch mép, mắt liếc Lâm viên ngoại vã mồ hôi lạnh. đứng lên thong thả xuống lầu.”

      “Sao lại lộn xộn thế này. Ta phải hỏi tội kẻ đóng vai hổ mới được.” Lâm viên ngoại cho rằng Long Hiểu Ất tin tưởng trà quán của mình nữa, ông ta vội vàng chạy xuống lầu, chạy thẳng ra sau đài diễn, vén rèm xông vào định quát tháo thấy kẻ đóng vai hổ thở hổn hển, người vã mồ hôi, còn chưa quay đầu lại. Ông ta giơ tay gõ đầu kẻ đó.

      “Cậu đúng là đồ đáng chết. Cậu muốn làm lụi bại việc làm ăn của ta hả? Ta cho cậu biết tay.”

      Long Tiểu Hoa vừa xuống đài bị hành hung vội quay đầu lại, nhìn Lâm viên ngoại hiểu, chớp chớp mắt:

      “Sao ông lại đánh tôi?”

      “Hả? Sao lại là ? phải là…” Lâm viên ngoại còn bàng hoàng nghe giọng nam trầm dịu dàng phía sau vọng lại.

      “Thường ngày thê tử của tôi ở nhà cũng thích hát kịch. Có lẽ hôm nay đến chỗ Lâm viên ngoại, cảm thấy đài diễn kịch rất đẹp nên kìm nén được, thành thử làm loạn ở đây. Mong Lâm viên ngoại bỏ qua cho.”

      biết từ lúc nào Long Hiểu Ất đứng ngay sau Lâm viên ngoại. vén rèm, hơi cúi đầu bước vào phía sau đài diễn, ánh mắt lướt qua Lâm viên ngoại, nhìn chằm chằm vào kẻ ôm đầu hoàn toàn dám ngẩng lên nhìn mình.

      “Hóa… Hóa ra là… Long… tiền phu nhân. Ha ha ha ha! Hóa ra tôn tiền phu nhân còn có hứng hát kịch. Điều này… đúng là ta chưa từng nghe nên…”

      “Nàng còn đến đây với ta.” Long Hiểu Ất nhìn người mặc bộ trang phục hổ, giơ tay mỉm cười. Nàng ấm ức nhìn , đành phải đặt móng vuốt hổ vào tay . nhíu mày, nhìn móng vuốt của nàng rồi choàng lấy vai nàng, kéo nàng lại gần mình, ấn vào gáy nàng : “Nàng xin lỗi người ta .”

      “ … Tôi... xin lỗi.” Cút … lão thương gia dối trá, nghe thấy bên ngoài người ta cổ vũ cho nàng sao? Bây giờ ít nhất nàng cũng có người ngưỡng mộ, đối xử với thần tượng của người ta như vậy, cẩn thận kẻo bị đập nát quán đấy.

      “ Nếu là tiền phu nhân… của ông chủ Long… Khà khà! Vậy ta cũng tiện truy cứu nữa.”

      “Là Long mỗ quản giáo nghiêm. Sau này, nhất định Long mỗ quản giáo chặt hơn” Long Hiểu Ất cười khẩy, mắt liếc nhìn cách hóa trang của ai đó, bỗng nhếch mép cười: “Có chuyện này, Long mỗ mong Lâm viên ngoại giúp cho.”

      “Xin ông chủ Long cứ .”

      “Lâm viên ngoại có thể bán bộ đồ hổ này cho Long mỗ ?”

      “Hả?”

      “Vì xem ra thê tử của Long mỗ rất thích. Long mỗ muốn mua tặng ấy.”

      “Nếu ông… ông chủ Long thích cứ đem tặng… tặng tiền phu nhân… Khà khà!”

      “Cám ơn Lâm viên ngoại. Vậy Long mỗ xin cáo từ.” rồi cốc đầu con hổ đứng còn chưa thẳng “Nàng chào người ta chứ.”

      “…” Long Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn chồng cũ của mình, cắn răng, ai bảo nàng thích bộ trang phục này chứ? Ai bảo mua tặng nàng chứ? Trừ khi là cố ý hại nàng. chưa bao giờ chịu mua y phục mới cho nàng cả. chỉ giỏi mắng chửi người khác, mượn cớ châm chọc nàng làm trò cười cho thiên hạ thôi. Sao thế giới lại có loại người tà ác như thế chứ? hại nàng bị người ta đánh rồi mà còn giày vò tinh thần nàng. Híc! xấu xa! “Xin… cáo từ.”

      Chào xong, con hổ bị Võ Tòng đánh lại rơi vào tay bà mẹ kế. Mẹ kế nắm móng vuốt hổ kéo sải bước ra ngoài. Bên ngoài, mọi người vẫn còn vỗ tay cổ vũ cho nàng. Nhưng nàng hoàn toàn cảm thấy mất mặt. Híc!

      “Bộ trang phục này đúng là rất hợp với đấy.” Long Hiểu Ất dắt tay nàng ra ngoài, hơi quay đầu, mắt lim dim, thản nhiên .

      “…” chửi rủa người ta làm lần thôi. “ Tôi có thể về nhà mình trước được ?”

      Nàng rất muốn nhanh chóng thoát về nhà, ôm lấy chăn mà khóc trận. À!… Còn phải tắm rửa nữa… Hu hu…

      được!”

      “Hả?” Nàng biết còn muốn ngược đãi nàng mà. Hu hu…

      “Đến đại phu trước .”

      “Đến đại phu làm gì?”

      “…” nhìn nàng gì, chỉ liếc lượt từ đầu xuống chân. “Bị người ta vừa đánh vừa đá trận, ai biết có bị thương ở đâu , đến đại phu đương nhiên là để xem bệnh, lẽ nào là mang thuốc đến cho ông ta? Hung dữ gì chứ?”

      “…” Ồ… muốn đưa nàng khám đại phu. Thế mà nàng cứ tưởng đem bán nàng làm thuốc chứ. Trong các loại thuốc liên quan đến hổ, nàng chỉ biết có Hổ Tiên [1]… nhưng hổ cái làm gì có thứ đó chứ?

      [1] Hổ Tiên: Tên loại thuốc bổ thận tráng dương trong Đông y, vốn là được làm từ dương vật hổ. Tuy nhiên hổ là loài động vật quý hiếm, nên người ta thường dùng dương vật trâu hoặc các loài động vật khác để thay thế.

      “…” nhìn thái độ thiếu nghiêm túc của nàng kìm được giơ tay lên định cho nàng cái tát.

      Nàng vừa thấy giơ tay lên lập tức nhắm mắt, rụt đầu, nhưng đợi mãi mà vẫn thấy bị đánh. Nàng hơi hé mắt ra nhìn, nhàng buông tay xuống bóp vào sau gáy nàng.

      “Ở bên phải hơi đau chút thôi.”

      “Ở đây ư?” nhíu mày, tay bóp mạnh hơn.

      “Ái đau đau! tay chút. Hu hu… Lâm viên ngoại đó vừa đánh mà. Đau quá!”

      “Đáng đời!” vừa mắng vừa xoa.

      “Híc… Toàn thân đau nhừ.” Nàng như muốn tan ra.

      “ …” lại nhìn nàng, cũng gì, chỉ dắt nàng ra khỏi cổng, lấy ít bạc vụn ra đưa cho người hầu cùng.

      lát sau, chiếc xe ngựa được đánh đến. Con hổ đau lưng mỏi eo bị Long đại đương gia ném lên xe.

      “Thiếu chủ, người cả rồi. Thiếu chủ còn nhìn gì chứ?” Bạch Vô Ưu đứng ở gian phòng tầng hai trà quán, nhìn Bạch Phong Ninh đứng bên cửa sổ. Hiếm khi từ kinh thành có tin vui khiến họ hứng thú đến trà quán xem kịch, lại gặp cảnh Long đại đương gia bàn chuyện làm ăn ở gian bên, còn được xem vở kịch đặc biệt như vậy.

      “Vô Ưu, ta chưa từng được gặp báu vật sống này, vở kịch Võ Tòng đánh hổ. Mặc dù bản thân ta…” Nghĩ đến vở kịch đó, vẫn còn cảm thấy buồn cười.

      “Bao nhiêu năm nay, thuộc hạ cũng chưa từng thấy thiếu chủ cười vui như vậy.” Cười đến đổ cả chén trà, lại còn sai người mang ấm trà mới lên. Vừa nghe ca hát thấy ở đây náo nhiệt rồi. Thảo nào Long đại đương gia lại cứ rong ruổi bên ngoài cả năm.

      “Sao vậy? Thường ngày ta vui vẻ sao?”

      “Cười rất giả tạo.” Đánh giá đúng trọng tâm.

      “Còn vừa rồi sao?” Nàng hổ Tiểu Hoa thú vị khiến cảm thấy rất đáng , vui sao được? Vì câu của nàng theo Long Hiểu Ất học buôn bán, còn gây nên chuyện như vậy. Nàng biết nghe lời . Khà khà!

      “Thiếu chủ, phu nhân dặn người tránh xa những bông hoa có chủ ra chút. Nếu sau này, người lại phải hối hận.” Thiếu chủ vừa cười rất nguy hiểm, bồng bột.

      “…” Mẹ ta chỉ những điều xấu là linh nghiệm thôi. Đúng là độc mồm độc miệng.

      Bạch Phong Ninh thu lại ánh nhìn, ngồi xuống bên chiếc bàn , cầm chén trà lên, hít hơi sâu, :

      “Hoa có chủ là chỉ người có gia thất. Bây giờ phu quân ấy bỏ ấy, chẳng lẽ vẫn coi là có chủ sao?”

      “Thiếu chủ thấy “chủ” ấy vừa dắt ấy sao?” Ý của phu nhân chỉ là người có chồng mà còn chỉ những bông hoa có người chăm lo. Kể cả người đó có là con hổ bị Võ Tòng đánh, cũng thể sở thích của Long đại đương gia độc đáo, còn độc đáo hơn cả thiếu chủ cơ.

      Bạch Phong Ninh cười, đáp lại, chỉ nhấp hớp trà thơm. Trà thơm trong miệng nhưng bỗng lại nhíu mày.

      “Thiếu chủ sao thế ạ? Có người ám hại, trong trà có độc ư?”

      “…”

      “Thiếu chủ!” Bạch Vô Ưu hoảng hốt, vội rút cây trâm bạc định thử độc.

      Bạch Phong Ninh nuốt hớp trà trong miệng, xua tay, bảo cần hoảng hốt:

      phải có độc, nhưng…”

      “ Sao thế ạ?”

      “Bảo họ đổi bình trà khác .”

      “Bình trà này có vấn đề ư? Thiếu chủ!”

      “Chua rồi.” Hơi nhíu mày, đặt chén trà xuống.

      “Hả?”

      “Bình trà này chua rồi. Uống làm sao được?”

      “… “Trong lòng thiếu chủ tự thêm vị chua cho trà sao? Cái miệng độc địa của phu nhân thể linh nghiệm như vậy chứ?

      Hết chương 30.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :