1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách Điếm Đại Long Môn - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: Trong trắng ư? Đó là thứ vô cùng quý giá. Hu hu!

      Type: Luuly

      Beta: Yuki

      Thức dậy.

      Vặn mình.

      Ngủ ngon! Quên hẳn cảm giác giày vò đó! Long Tiểu Hoa hoàn toàn quên mất cơn ác mộng vừa trải qua. Cuối cùng, nàng cũng bò dậy, ngáp cái lớn. định bước xuống giường nhìn thấy Tiểu Đinh bê chậu nước từ ngoài bậc cửa bước vào, nàng lập bập hỏi:

      “Tiểu Đinh, mấy giờ rồi?”

      “Xoảng!”

      Tiếng chậu nước đặt xuống đất. Tiểu Đinh nhìn Long Tiểu Hoa còn ở giường, ngáp ngắn ngáp dài giật nẩy mình. hiểu tiểu thư của mình trải qua đêm như thế nào mà lại có biểu như thế. Long Tiểu Hoa lắc đầu, cúi xuống nhìn phía dưới.

      Dây chiếc yếm tụt xuống quá nửa, phủ hờ ngực, vạt yếm bị lật lên để lộ cái bụng trắng nõn chào Tiểu Đinh. Quả đúng là kích thích nhưng…

      “Sao em lại nhìn ta trừng trừng như vậy? Em chưa bao giờ nhìn thấy sao?” Họ từng tắm chung. Cả người nàng từ xuống dưới có chỗ nào mà Tiểu Đinh chưa từng thấy chứ? Hơn nữa trời nóng như vậy, ai ăn mặc chỉnh tề mà ngủ được?

      Tiểu Đinh gì, chỉ gạt cái chậu sang, đến bên giường nàng, lật chăn của nàng ra nàng lập tức thu vào góc giường:

      “Sao tối qua em lại ngủ giường của ta?” Nàng chỉnh trang lại đồ ở góc giường, đầu tóc rối bời, hai tay che trước ngực, bộ dạng như bị người ta chà đạp vậy.

      Kiểm tra giường xong, Tiểu Đinh yên tâm ấn lên ngực mình. vỗ vai tiểu thư, cách nghiêm túc:

      “Tiểu thư, em biết nên chúc mừng tiểu thư hay là thông cảm cho tiểu thư.” Chính xác mà , muốn nhảy lên. Thực quá bi thảm. giường hoàn toàn sạch , hề có bất kỳ dấu tích của việc ân ái. Điều đó chứng tỏ tiểu thư vẫn còn trong trắng: “Tiểu thư vẫn còn trong trắng ạ.”

      “Trong trắng ư? Trong trắng gì cơ?” Trong trắng là thứ gì? Nó có ăn được ? Nàng cần nó làm gì?

      “Tiểu thư quên mất mình bị ngã xuống sông và được đương gia đưa về nhà sao? Tiểu thư bị sốt suốt hai ngày mới tỉnh lại đấy.”

      “ Hả? Ta… ta bị ngã xuống sông sao? Ồ… phải phải…” Nàng bịt miệng nhớ lại. Nàng cho rằng Bạch mã hoàng tử còn ở bờ sông và bị con ngựa hất xuống sông… , là nàng đau lòng nhảy xuống sông tự vẫn. Ừm! Cách này lãng mạn hơn nhiều. Sau đó Bạch mã hoàng tử bế nàng lên, hà hơi thổi ngạt cho nàng. Sau đó…

      “Chuyện này liên quan gì đến mẹ kế chứ? Em ai đưa ta về nhà cơ?”

      “Đương gia ạ. Đương gia toàn thân ướt súng bế tiểu thư đặt lên giường, rồi giận dữ gọi em thay đồ cho tiểu thư.”

      Đương gia có gì liên quan đến nàng nhỉ?

      đúng. Phải là Bạch… đúng. Khoan . Em bảo em thay đồ cho ta ư?”

      “Vâng.”

      “Em đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy được . Em đừng dùng ánh mắt kỳ quái đó để cho ta biết tàn khốc. Em đừng với ta là đứng bên cạnh nhìn em thay đồ cho ta đấy nhé.”

      “… Vâng.” thể gật đầu cho tiểu thư biết tàn khốc này. Đương gia đứng bên vừa lau khô tóc vừa nhìn tiểu thư hôn mê bất tỉnh.

      cho ta biết, em cởi hết đồ của ta ra đúng ? có, có, có. Ta bị nhìn thấy hết. Ta có, có, có.” Á! Á! Á! Nàng bỗng cảm thấy trong trắng của mình đáng giá!

      “Toàn thân tiểu thư ướt sũng, thay hết làm sao được ạ? Nhưng, tiểu thư cần phải lo. Từ đầu đến cuối, đương gia đều bận rộn với những câu nhảm của tiểu thư nên hề để ý đến những thứ khác, chắc có thời gian nhìn tiểu thư đâu.”

      “ … có thể nhìn lúc em thay đồ cho ta.” Nàng nhấn mạnh trạng thái của mình khi đó.

      “Tiểu thư có mặc đồ hay đối với đương gia đều có gì đặc biệt.”

      “Em gì?” là coi rẻ sức quyến rũ từ cơ thể nữ tính của nàng. Nam nhân trông thấy thân hình nữ như đều trỗi dậy ham muốn. Vào lúc quyết định, còn có thể đến mức trở thành cầm thú. Đương nhiên bạch mã hoàng tử của nàng là ngoại lệ. Ngộ nhỡ bà mẹ kế độc ác đó có tà ý gì với thân thể của nàng…

      có gì khác biệt. Mấy tối nay, đương gia đều ngủ ở chỗ tiểu thư nhưng mỗi lần quay về, Tiểu Đinh đều phát ra giường của tiểu thư vô cùng sạch , hề có vết tích gì. trong trắng của tiểu thư vẫn còn. Tiểu thư yên tâm . Đương gia hoàn toàn chẳng có chút ý đồ xấu với thân thể của tiểu thư.” Mấy lần chạy đến thu dọn phòng còn nhìn thấy đương gia mình ở trần, ngồi bên mép giường giày vô cùng hấp dẫn. Dáng vẻ đó đủ khiến cho những nha đầu như bọn họ thèm chảy nước miếng. Ồ! Nhưng có lẽ đương gia hoàn toàn có chút hứng thú nào với thân thể của tiểu thư. Nếu sao hai người ngủ bên nhau như vậy mà lại hề có chuyện gì? Chắc phải đương gia thương và coi tiểu thư như con mình đấy chứ? thương mà hề có chút tà ý nào sao?

      “…”

      “Tiểu thư, nét mặt của tiểu thư là ý gì thế ạ?”

      “Ta nghĩ. Ta trước tiên nên lo vì ngủ giường của ta, hay nên lo vì có cảm hứng gì với vẻ nữ tính của ta. Em nên hai chuyện này cho ta biết , giờ ta chỉ có thể thể nét mặt này cho em xem thôi.”

      “… Tiểu thư bỏ cái biểu cảm xấu xí đó, xuống giường rửa mặt ạ.”

      “Em còn bảo ta có tâm trạng để rửa mặt sao? Rốt cuộc bà mẹ kế đó nghĩ gì vậy? cố ý làm thế. đánh cược bị thua nhưng muốn nhận thua, muốn thấy ta sống hạnh phúc nên hủy hoại trong trắng của ta trước. Á! Á! Á! Á! Sao có thể thâm độc đến mức này chứ? ”

      “Tiểu thư, nếu là trong trắng tiểu thư sớm bị đương gia lấy từ lâu rồi. Toàn thân tiểu thư, từ xuống dưới có chỗ nào mà đương gia chưa từng nhìn thấy chứ?”

      “Ai thế? Chẳng phải luôn giữ khoảng cách, tuyệt đối có…” đoạn, nàng tự cắn đầu lưỡi mình, tiếp nữa, nhìn nét mặt “tiểu thư nhớ ra rồi sao?” của Tiểu Đinh mà đau khổ nuốt nước miếng.

      Phải. Nàng nhớ ra rồi.

      Hồi , ra lệnh cho nàng được tè dầm, nếu còn tái phạm biết tay.

      Nhưng chuyện tè dầm sao có thể đe dọa mà khống chế được. sợ chết khiếp là còn may. Kết quả trừng mắt nhìn nàng khiến nàng sợ đến mức tối hôm đó “vẽ tấm bản đồ đẹp”, và rồi sáng hôm sau thức dậy vô cùng đau khổ mà chẳng biết phải làm thế nào. Nàng bèn im lặng phủ chăn lên, mấy ngày dám hỏi . Đương nhiên cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. “Tấm bản đồ” thể giấu kín mãi trong chăn được. Ngủ cái giường có nước tiểu phải là chuyện vui vẻ gì. Do vậy, nàng bị lộ.

      Đương gia nhìn tấm bản đồ đó cười lạnh lùng, câu nào. Bất chấp nàng nước mắt nước mũi giàn giụa đáng thương, vẫn cứ lôi nàng dậy, kéo quần nàng xuống, đánh vào mông.

      “Tiểu Đinh, ta bị sốt bao lâu rồi?”

      “Ba ngày rồi ạ. Tiểu thư nằm mê man giường. Nhưng tiểu thư, dù tiểu thư có bị sốt vẫn ăn uống được ạ. Thứ gì cho vào miệng, tiểu thư cũng đều có thể nuốt vào bụng. Em còn nghi ngờ là biết có phải tiểu thư muốn giỡn mặt mọi người mà giả vờ ngủ ?”

      “Vậy … ta là bà mẹ kế đó, … khụ… Chẳng lẽ hôm nào cũng cực nhọc ngày đêm, thể yên ổn nghỉ ngơi mà lo lắng chăm sóc cho ta?” Liệu có chuyện dùng miệng bón thuốc cho nàng, nắm chặt bàn tay của nàng mà bi thương : “ đừng chết. Tất cả là lỗi của ta”, hoặc là thề thốt điều gì đó: “Chỉ cần tỉnh lại, ta ngược đãi nữa”… đại loại là những câu kinh điển như vậy.

      “Hả? Tiểu thư đương gia ư?”

      “Đúng vậy.” Nhưng dù sao, sau khi nhẫn tâm bỏ nàng, cuối cùng cũng có chút tình cảm ấm ấp nhân tính. Ít nhất, còn biết chăm sóc nàng lúc yếu đuối. Ừm. Sau này nàng suy nghĩ bảo Bạch mã hoàng tử bớt đá hai cái là được rồi.

      ạ. Sau khi mời đại phu đến khám cho tiểu thư. Mấy ngày nay, đương gia đều thức dậy từ sáng sớm, ra ngoài bận chuyện làm ăn. Tuy nhiên đương gia có hỏi han. Nhưng thuốc của tiểu thư đều do em cho tiểu thư uống ạ. Em nghe Tiểu Bính , hình như cha của “ Nội Hàm” đó muốn mời đương gia góp vốn để nâng cấp trà quán lâu năm ở cuối phố của khách điếm bọn họ.”

      “Nâng cấp trà quán ư?” hổ là cha của “ Nội Hàm”. Ông ta làm ăn đều có ý đồ. , đây phải là trọng điểm. Trọng điểm là… “Em hoàn toàn hề làm gì ta. Sáng nào cũng dậy từ sớm, đến tối mới về…”

      “ Chỉ ngủ cùng giường của tiểu thư thôi ạ.”

      “…” May mà nàng có vọng tưởng gì với kẻ dị thường máu lạnh đó. Hóa ra chỉ về ngủ cùng nàng vào buổi tối mà thôi. Nàng muốn nếm thử cảm giác được chăm sóc suốt ngày đêm, cảm giác của nhân vật nữ chính được quan tâm chiều chuộng đó khó có được đến thế sao?

      May mà Bạch mã hoàng tử khích lệ nàng tiếp tục chiến đấu với bà mẹ kế xấu xa. Hứ! Tuy nhiên, trong cùng ngày, buổi chiểu ở bên người đàn ông, tối đến lại ngủ cùng người đàn ông khác là khủng khiếp! Nhưng nàng hoàn toàn bị bà mẹ kế đó xâm phạm. Điều quan trọng nhất là bà mẹ kế đó thua nàng. Cơ hội phản kháng hiếm có của nàng đến. Nàng có thể quanh minh chính đại ở bên Bạch mã hoàng tử rồi. Ha ha ha ha! Nàng ngẩng đầu lên trời cười lớn.

      - Phải rồi. Tiểu thư, vừa rồi em qua thư phòng, nghe thấy Lâm viên ngoại và đương gia chuyện làm ăn, bàn bạc, bàn đến của chuyện con ông ta. Ông ta muốn nhờ đương gia giới thiệu “ Nội Hàm” với thiếu chủ nhà họ Bạch kia.

      Ha…

      Ha ha…

      Ha ha ha…

      “Xì! Em gì?”

      “Chính là… Lâm viên ngoại muốn nhờ đương gia giới thiệu “ Nội Hàm” với… vị thiếu chủ kén vợ nhà họ Bạch, người mà lần trước còn dùng bữa tối với tiểu thư và đương gia trong phủ, vị thiếu gia cưỡi con ngựa trắng ngốc nghếch ấy…”

      “Vậy Long Hiểu Ất có nhận lời ?”

      “ Hả?” chỉ ngang qua thư phòng và lén nhìn qua khe cửa thấy tình hình như vậy thôi. “Đương gia… hình như… đương gia cười rất là…”

      “Rất là làm sao?”

      “Có mưu đồ ạ.”

      “…”

      Ông trời ơi, nàng vừa mới quay về, còn chưa được hưởng thụ thành quả chiến thắng. Ông trời đừng làm khó nàng như vậy chứ? Á! Á! Á! Á! Bà mẹ kế chết tiệt! Nếu dám giới thiệu người con khác cho bạch mã hoàng tử của nàng, nàng tuyệt đối tha cho !

      Hết chương 21.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22: Nhà ta có con đợi người đến hỏi (thượng)

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Từ thư phòng của Long phủ truyền ra những câu đối thoại mờ ám đen tối, bội tín phụ nghĩa, vô nhân đạo, bán bạn bán con cầu vinh.

      như vậy là ông chủ Long chịu giúp ta việc này ư?”

      “Chỉ là việc . Lâm viên ngoại cần phải để bụng.”

      “Haizzz! Sao có thể là việc được chứ? Nếu chuyện tốt giữa tiểu thư Nội Hàm và Bạch thiếu chủ mà thành chắc chắn ta mang lễ lớn để cảm tạ ông chủ Long.”

      “ Lâm viên ngoại cần phải vất cả như vậy. Nếu việc tốt này mà thành ông mời Long mỗ đến uống rượu mừng là được rồi.”

      “Ha ha! Rượu mừng chắc chắn thể thiếu ông chủ Long và… tôn… tôn… tiền phu nhân [1] được.”

      [1] Tiền phu nhân: Vợ trước

      Câu buột ra, thư phòng yên lặng. Những kẻ gian trá tạm nghỉ để thăm dò đối phương và cũng để cười thầm về việc làm bất nghĩa của mình. Long Tiểu Hoa ngồi xổm ngoài cửa nuốt nước miếng. Quỷ mới thèm cùng uống rượu mừng của Bạch mã hoàng tử. đến uống rượu mừng của nàng và Bạch mã hoàng tử còn được. Nhưng mãi sau, giọng thiếu kiên nhẫn lại vang lên trong thư phòng.

      “Việc đầu tiên Bạch Phong Ninh, Bạch thiếu chủ khi vào thành là đến thăm Long phủ. Lâm mỗ nghĩ chắc chắn là giao tình giữa ông chủ Long và Bạch thiếu chủ tầm thường chút nào.” Lâm viên ngoại, kẻ đáng ghét muốn bán con lên tiếng.

      “Chào hỏi người quen thôi.”

      Chào hỏi người quen ư? Ngươi dựa vào cái gì mà dám áp đặt chuyện hôn nhân của người khác. Lôi cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của mình ra để ép tất cả mọi người trong thiên hạ đều phải tuyệt vọng về hôn nhân hạnh phúc chứ. Quả đúng là bà mẹ kế độc ác.

      “Với giao tình đó, theo ông chủ Long tiểu nữ Nội Hàm có hy vọng lọt vào mắt xanh của Bạch thiếu chủ ? Chao ôi! Ta sai người thăm dò, sở thích của Bạch thiếu chủ cũng rất đặc biệt.”

      “Ông có thể thẳng là rất kỳ quái, thích cứu những nương gặp nạn nhà người ta.”

      “ Haizzz! Ông chủ Long cũng biết, tiểu nữ nhà ta từ thùy mị cao quý, gì đến chuyện đua chen với người khác. Còn nữa, ta nghe mẫu thân của Bạch thiếu chủ là… người nơi khác ư?”

      “Tin tức của Lâm viên ngoại quả là chính xác. Ông sắp nắm mọi thông tin về chàng rể chưa bước qua cửa nhà mình rồi.” Giọng điệu bất ngờ thay đổi, khó mà nhận ra vẻ châm biếm.

      “Ôi! Điều này còn phải thăm dò sao? Đồng tử của Bạch thiếu chủ đen như người Trung Nguyên, mắt sâu. Ừm! Nên mẹ Bạch công tử chắc chắn là người vùng khác rồi. Chỉ sợ tập quán tương đồng. Ông chủ Long có biết Bạch thiếu chủ có những quy tắc gì ? Cũng là để ta nhắc nhở tiểu nữ Nội Hàm trước ấy mà.”

      “Lâm viên ngoại, có câu này Long mỗ thể . Thế gian này, phải ai sinh ra cũng muốn làm rể nhà họ Lâm. Lâm viên ngoại quá thương con đấy.”

      “ Ông chủ Long chưa từng làm cha nên chưa biết nỗi khổ của người làm cha đấy thôi. Chọn con rể đâu thể tùy tiện được. Hơn nữa, để tránh chuyện hay, để con được sống những ngày hạnh phúc phải hết sức cẩn thận, tìm hiểu kỹ về con rể. Tóm lại là, đợi khi nào ông chủ Long có con cần gả cho người ta ông chủ Long hiểu được lòng ta.”

      “ …”

      “Ông chủ Long!”

      “…”

      “Ông chủ Long!”

      “…”

      “Ông chủ Long nghĩ gì thế?”

      “Khụ… có gì.”

      “Vậy chuyện giới thiệu…”

      “ Lâm viên ngoại, ông có muốn đánh bại họ Bạch đó ?”

      “Hả?”

      “… phải ông có chọn thế nào cũng thấy ưng, có xem kỹ bao nhiêu cũng chưa thấy tin tưởng sao?”

      là như vậy. Nhưng dẫu sao Bạch thiếu chủ cũng là rồng phượng trong nhân gian, gia thế hiển hạch, tính tình hiền hòa. Ngoài sở thích có chút kỳ quái xét về tổng thể mà , ta cũng thấy ưng rồi. Hơn nữa, con lấy chồng cũng như hắt nước . Nước thể ở mãi trong chậu được. Sớm muộn gì cũng phải hắt thôi.”

      “ … Ở trong chậu cũng an phận ấy chứ.”

      “Ông chủ Long gì cơ?”

      như thế là Lâm viên ngoại hoàn toàn nghĩ đến chuyện đánh bại họ Bạch ư?”

      “Ta đánh bại Bạch công tử làm gì? Làm gì có chuyện nhạc phụ lại vùi dập con rể còn chưa bước qua cửa nhà mình chứ?”

      “… Nhưng Long mỗ muốn đánh bại.”

      “ Hả? Ông… Ông chủ Long gì cơ?”

      “Người đâu! Lập tức đưa thiệp đến sơn trang của Bạch Phong Ninh, mời đến phủ chuyến.”

      “Ái chà! Quả hổ là Long đại đương gia, hành nhanh, là làm. Ta sai người dọi tiểu nữ đến Long phủ ngay. Chẳng hay Bạch thiếu chủ có thích nhạc cụ, sách, thơ ca hay để ta bảo con chuẩn bị.”

      “Long mỗ biết sở thích của họ Bạch là gì nên tiểu thư cứ tùy chọn thôi.”

      “Được, được, được. Ta sai người gọi tiểu thư ngay.”

      Lâm viên ngoại xong liền mở cửa lao ra khỏi cổng Long phủ. Kẻ tư lợi này chỉ biết để ý đến chuyện gả con mà hoàn toàn nhìn thấy cái bóng đáng thương ngồi thu lu ở góc tường.

      Trong thư phòng bỗng vang lên tiếng ra lệnh:

      “Người đâu! Mau đến phòng của Long Tiểu Hoa xem ta tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi đưa ta đến đây đợi dùng buổi tối đón khách.”

      Tiếng mấy người hầu chạy vang lên bên tai Long Tiểu Hoa. Mãi sau, mấy người đó quay lại với người trong thư phòng.

      “Đương gia, tiểu thư có ở phòng ạ.”

      ta bị sốt ở trong phòng còn chạy đâu chứ?”

      ấy… Thưa đương gia, ấy bị mắc kẹt ở cửa thư phòng ạ.”

      “…” Long Hiểu Ất thở dài, bước qua bậc cửa, nhìn xung quanh mà thấy kẻ mất tích đó đâu cả. Người hầu chỉ chỉ cánh cửa lớn bị Lâm viên ngoại do quá vui mừng mà đẩy mạnh. nhíu mày kéo cánh cửa ra chỉ thấy ai đó mãi nghe lén đến mất hồn vừa chửi rủa cái cánh cửa, vừa hỏi thăm ông bà tổ tiên Lâm viên ngoại. Đúng là ác giả ác báo, nàng kịp thời tránh cú đẩy cửa của Lâm viên ngoại nên bị bẹp dí vào tường, lúc này ú a ú ớ.

      Nghe lén nghe lén, chạy đến bên tường làm gì chứ? Có vui ? tự tay dạy dỗ kẻ nghe lén này thế nào đây? Hứ? Thảo nào hề có cảm giác giống như của Lâm viên ngoại, cái gì mà chưa thấy ưng, cái gì mà chưa tin tưởng. vốn hề nghĩ tới chuyện ưng hay ưng ai cả. Vì nếu đẩy cái thứ đáng chê cười này cho người khác đó là chuyện hết sức mất mặt. Để tranh cho người khác khỏi phải đau khổ, chi bằng đành gắng gượng giữ lại bên mình, bản thân còn đỡ xấu hổ với thiên hạ.

      “Lôi ta ra cho ta. Gọi Đinh nha đầu đến tắm rửa, thay đồ cho ta để ăn tối, cùng ta làm mối cho bạch mã hoàng tử của ta.” Cười lạnh lùng…

      Hết chương 22.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23: Nhà ta có con đợi người đến hỏi (hạ)

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      “Mảnh trăng cong cong treo giữa trờ,

      Hạnh đỏ bên song người thấy.

      Nửa đêm nếu muốn vượt ra ngoài,

      Hãy nhắn tình lang đứng đợi sẵn.”

      “Haizzz!”

      tiếng thở dài buồn bã phát ra, cặp môi của Long Tiểu Hoa bị tô thành đôi môi căng mọng với màu gỗ đàn hương đỏ nhạt. Thực ra môi của nàng hoàn toàn chẳng có liên quan gì tới màu gỗ đàn hương, mỏng, dưới dày, nhìn qua là biết hồi nàng thực động tác bặm môi quá nhiều do oán hận sâu sắc mà để lại “di chứng”. Nhưng Đinh nha đầu nhận mệnh lệnh trực tiếp của đương gia quyết định sửa lại nét môi bẩm sinh của nàng để đưa đến chỗ đương gia giai nhân tuyệt sắc. vận dụng tất cả những gì mình học được để thể khuôn mặt của Long Tiểu Hoa.

      Đôi môi chưa đủ kiều, quá nhợt nhạt, thiếu sắc đỏ, phải tô đậm hơn.

      Đôi mắt chưa đủ quyến rũ, đường lông mày quá thô, lớn như mắt hổ, phải chỉnh lại.

      Tóc tơ chưa đủ dài, nhiều quá, cắt .

      Trang phục chưa đủ khí chất, màu sắc quá sặc sỡ, chưa đủ phiêu du phóng khoáng, thay ra.

      Tất cả xong, chỉ còn đương gia đến “nghiệm thu”. Nhưng tiểu thư lại ngồi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, biết có sợi dây thần kinh nào của tiểu thư đột nhiên nảy ra ý thơ ? Lại còn ngâm câu thơ về hạnh đỏ nữa chứ. là uổng phí công sức trang điểm của Tiểu Đinh . hoàn toàn chịu thua, cải tạo nổi bản chất thiếu ngây thơ của hạnh đỏ.

      “Tiểu thư muốn ra ngoài cũng phải đợi lúc đương gia có nhà . Đương gia mà nghe thấy tiểu thư đọc mấy câu thơ đó lại bị phạt đấy.”

      “Ồ! Em có lý. Hai câu cuối cùng nên sửa lại.”

      “Sửa lại ư?”

      “Nửa đêm nếu muốn ra ngoài, phải đợi mẹ kế vắng nhà .” Hừ! giúp “ Nội Hàm” cướp người đàn ông của nàng, lại còn theo kiểu mỹ miều là “nối tơ hồng” nữa chứ. Phi! Nối tơ hồng mà dựa vào bản thân, cửa sau có gì giỏi giang chứ?

      “…”

      thể rằng, tuy thơ của tiểu thư có mỹ cảm nhưng lại vô cùng “độc”. Lúc này còn quên chửi đương gia. Chửi đương gia chửi đương gia nhưng đương gia mà ra lệnh tiếng người nhà họ Long có ai tuân theo chứ? Tiểu thư đáng thương, bản thân thoát ra được, đương gia lại còn muốn ấy làm mối cho tình địch của mình nữa. Haizzz! Thủ đoạn của đương gia cũng độc như thơ của tiểu thư vậy.

      Bỗng gió đêm thổi vào, cánh cửa sổ đưa qua đưa lại phát ra những tiếng cót két khiến Tiểu Đinh phải vội vàng ra ngoài xem.

      “Ai ở ngoài đấy thế?”

      Trời tối, ai đến cũng nên đến khuê phòng của tiểu thư chứ.

      cảnh giác của Tiểu Đinh khiến cho Long Tiểu Hoa ngồi giường oán thán:

      “Làm gì có ai chứ. Nếu bây giờ ai đó có thể vào phòng ta, đưa ta rời khỏi nơi quỷ quái này dù là con chim ngốc nghếch, ta cũng cam lòng lấy thân báo đáp.” Lòng tin của nàng vào người đó chỉ có tăng chứ có giảm, mặc dù ngựa mất tích, người bặt .

      “Tiểu… tiểu… tiểu thư, nhưng con chim này rất lớn đấy ạ. Toàn thân đen tuyền, đôi mắt nhìn em đáng sợ, tay còn có vũ khí nữa ạ. Híc…” Tiểu Đinh muốn gọi người đó là gia đâu.

      “Hả?” Nàng hoài nghi bò dậy và chỉ tháy bóng đại hiệp áo đen quen thuộc tay xách kiếm bạc nhìn mình. Đây chẳng phải là đại hiệp áo đen bị truy sát bên bờ sông hôm đó sao? Dòng sông ấy quả là nơi tuyệt vời đối với nàng.

      “Ôi! Nam… nam nhân.”

      “Tiểu thư, bây giờ phải là lúc vui mừng đâu ạ. Tiểu thư muốn làm gì vậy?” Híc! Tiểu thư bổ nhào xuống đất. Đúng là vì nóng lòng muốn thoát thân mà “đói lòng sung chát cũng ăn” mất rồi. Nam tử hán đêm hôm lại chạy vào phòng con người ta, liệu có thể là người tốt được ?

      “Đại nhân, phải, công tử, à , ân công, à , con chim ngốc, à …”

      “Tại hạ to gan xông vào phòng của tiểu thư, xin hỏi vị nào là Long Tiểu Hoa, Long tiểu thư?” Đại hiệp áo đen lướt qua ai đó run rẩy, đặt ngang thanh kiếm bạc dài mảnh trước mặt.

      “Tiểu thư, người đó đến tìm tiểu thư.”

      “… Em chẳng có chút nghĩa khí gì cả. Nhìn người ta rút kiếm như vậy mà còn đẩy ta ra. Tiểu Đinh, ta nhìn nhầm em rồi. Á! Á! Á!”

      “Nhưng tiểu thư gọi người ta là con chim ngốc. Người ta đến tìm tiểu thư đấy.”

      “Gọi cái đầu em ấy. Mẹ ơi, tại sao kết thúc tiểu thuyết đều là hoàng tử cầm hoa đến đoàn viên. Ta đợi mãi lại chỉ tháy sát thủ áo đen vác kiếm đến tìm mình. Híc! Mau chạy !”

      “Tiểu thư, trước khi chạy tiểu thư còn nhiều lời thế làm gì? Khi tiểu thư xong câu đó người ta chặn ở cửa rồi.”

      “Cửa sổ, cửa sổ, trèo cửa sổ, nhanh lên, nhanh lên.”

      “Hai vị cần phải hoảng sợ. Tại hạ đến để giết người…”

      “Nếu ngươi đến “hái hoa” chúng ta cũng chào đón.” Tiểu Đinh nghe câu của ai đó, vội vàng trèo lên cửa sổ.

      “Haizzz! Khoan . Nếu là đến “hái hoa” …” Có thể suy nghĩ thêm. Rốt cuộc chuyện này cũng tồi tệ bằng việc cùng mẹ kế giúp tình địch se duyên.

      “Tiểu thư! Lúc này tiểu thư còn đứng đó làm gì? chạy .”

      “Ờ ờ ờ! Em đừng đẩy ta. Tất cả là tại em bắt ta mặc bộ váy rắc rối này đấy. Nóng chết được. Dài chết được. Lằng nhằng chết được. Ta lại bị mắc rồi. Em đừng giẫm vào váy của ta.”

      “Híc! Sớm biết thế này em chạy trước rồi.”

      “… Tại hạ là Bạch Vô ưu, người của Bạch Phong Ninh thiếu chủ. Hôm nay, tại hạ thay mặt thiếu chủ đến đưa đồ của Long tiểu thư.” Nhìn hai nương bị mắc ở cửa sổ, người đó đành phải xưng danh tính. Nhưng hai người bị mắc ở cửa sổ lại phản ứng kịch liệt và hề tin lời của .

      “Ngươi họ Bạch sao lại mặc đồ đen làm gì?” Hơn nữa, ngươi muốn giết ta phải nghe cho kỹ, đừng tưởng rằng ngươi là người của nhà họ Bạch ra tin ngươi. Tiểu Đinh, em cố gắng lên. Ta còn bị mắc kẹt này. Cái cửa sổ chết tiệt này làm mắc váy ta rồi.

      “Tiểu thư kéo mạnh chút, kéo mạnh vào.”

      “Ta cố gắng lắm rồi.”

      “… Vì sợ Long tiểu thư tin nên tại hạ mới đem thanh kiếm gia truyền của nhà họ Bạch đến cho tiểu thư xem.” Nào ngờ nương chưa hiểu thế này vừa nhìn thấy thanh kiếm sợ quá ướt cả quần.

      “Hả? Đó là… thanh kiếm nhà họ Bạch sao?” Lần trước ăn cơm cùng Bạch thiếu chủ, đúng là nàng cũng có thấy nhưng thanh kiếm đó bị đặt qua bên chứ được nâng niu giống như ở tay tên Bạch Vô Ưu này. Nàng còn nghĩ là mình nhầm. ngờ đó lại là cùng thanh kiếm.

      “Đúng vậy. Tại hạ còn có tấm thiệp của thiếu chủ gửi cho Long tiểu thư.” xong, Bạch Vô Ưu rút tấm thiệp từ trong ngực áo ra.

      Long tiểu thư nhìn vẫy tay. bàng hoàng đứng ở cửa phòng hiểu chuyện gì. Long Tiểu Hoa thở dài :

      “Chẳng phải ngươi mang tấm thiệp đó đến cho ta sao? Sao ta đến lấy được? Ngươi nhìn thấy ta mắc kẹt à?”

      “…”

      Bạch Vô Ưu bước lên phía trước hai bước, đưa tấm thiệp đó cho Long Tiểu Hoa. Nhìn chính diện, phải rằng “tấm thiệp” này còn bằng cả tờ giấy, vậy mà Bạch mã hoàng tử còn sai người mang đến trao tận tay nàng. Bạch mã hoàng tử gửi thư cho nàng sao?

      Ôi! là lãng mạn!

      Mở “tấm thiệp” ra, đó là dòng chữ lớn, lớn như thể sợ nàng hiểu nổi những nét chữ rồng bay phượng múa đó vậy.

      Im lặng.

      Tĩnh lặng.

      Im lìm.

      Bỗng nhiên…

      “Tiểu thư, sao tiểu thư nhảy lên được thế? Tiểu thư bị kẹt nữa ạ?”

      “Có người đợi có động lực. Ta đây. Tiểu Đinh, đến lúc thể tình tỷ muội của chúng ta rồi… Em giúp ta ngăn bà mẹ kế đó lại nhé.”

      “Gì cơ? Tiểu thư muốn đâu ạ? Tiểu thư, tiểu thư!”

      “Bạch đại hiệp mặc đồ đen, bức tường nhà tôi đối với đại hiệp vấn đề gì đúng ?”

      “… Tuy là như vậy…”

      “Đại hiệp đúng là con chim lớn đến cứu tôi rồi. Chúng ta mau bay ra khỏi tường thôi.”

      “…”

      “Tiểu thư, sao tiểu thư có thể bỏ lại em như vậy? Đương gia và “ Nội Hàm” sao?”

      “Bạch mã hoàng tử đợi ta ở bên ngoài. Mấy người hợp lại cũng bằng bạch mã hoàng tử của ta. Ai thèm để ý đến mấy kẻ đó chứ? Ha ha ha ha!”

      Mãi sau, Tiểu Đinh cúi đầu đứng trong phòng Long Tiểu Hoa nhìn Long đại đương gia:

      “Sau đó, tiểu thư cười ha ha ha ha xong theo đại hiệp họ Bạch mặc đồ đen đó nhảy qua cửa sổ biến mất. Đương gia, Tiểu Đinh hề bớt chữ nào. Tất cả báo cáo với đương gia rồi ạ.”

      “Hừ! Cười ngạo mạn!”

      “ Vâng. Tiểu thư đều cười ngạo mạn như thế ạ.” Đương gia và mọi người hợp lại cũng bằng câu lôi kéo của Bạch thiếu chủ. Khi báo cáo xong còn nghĩ rằng mình bị đương gia quăng qua cửa sổ.

      “Đây là thứ gì?”

      “Dạ. Đó… đó là… tờ giấy Bạch thiếu chủ sai người mang đến ạ.” Tiểu thư đúng là đồ ngốc. trèo tường rồi mà còn vứt đồ linh tinh. Lần này toi rồi.

      “ …” Nhặt lên, mở ra.

      “Tiểu thư xem xong bỗng nhiên xé váy chạy ạ.”

      vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, hạnh đỏ bên tường đợi người hái, nửa đêm nếu muốn vượt ra ngoài, Tiểu Bạch đợi sẵn ngoài tường.” Tiếng đọc tắt ngắm, tờ giấy đó bị vo viên lại.

      “…” Sao Bạch thiếu chủ này lại giống tiểu thư như vậy chứ? Toàn thích những lời thơ thô tục. Tuy dùng từ phòng nhã hơn tiểu thư nhưng thể rằng… cả hai đều hạ lưu. hợp nhau! Ơ nhưng hình như mặt đương gia chẳng có chút tán đồng gì cả.

      “ … Hừ! Đúng là phải đánh bại .”

      “Hả?” Đương gia muốn đánh bại ai? Tiểu thư ư? Ồ! Tiểu thư đúng là đáng bị như vậy. hoàn toàn đồng ý.

      Hết chương 23.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24: Hạnh đỏ vượt tường thành công

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      thực tế, phạm vi đọc của Long Tiểu Hoa tương đối rộng. Ngoài những loại sách về tình nam nữ mà Long đại đương gia cấm, nàng còn đọc cả những loại sách về võ lâm, ân oán giang hồ nhưng những ân oán đó thể có bang phái, có đàn ông, phải có tình cảm nam nữ thắm thiết nàng mới có hứng. Như thế mới càng hay! A ha ha!

      Chính vì vậy mà nàng cũng có chút hiểu biết và tương đối sùng bái những tuyệt học võ công. Nhưng nàng thể ngờ rằng, đời mình cũng có cơ hội bay qua chính bức tường nhà mình, nếm thử cảm giác chim vỗ cánh.

      Nhưng…

      “Bạch đại hiệp, ý đại hiệp là muốn vứt tôi qua tường sao?”

      Đứng bên bờ tường nhà mình, nàng chống nạh nhìn Bạch đại hiệp áo đen đứng im trước mặt mình. thấy là tường nhà nàng cao hơn tường những nhà bình thường khác sao? Tất cả là do chủ ý của bà mẹ kế biến thái đó. Sau khi phạt nàng lần đầu, sai người xây tường cao lên.

      “Long tiểu thư, ý tại hạ là dùng nội lực đẩy tiểu thư qua tường. Tại hạ tuyệt đối thể nhân cơ hội mà hủy hoại trong trắng của tiểu thư được.”

      trong trắng của tôi sớm bị hủy hoại rồi. Cứ tự nhiên . Mau ôm tôi bay qua tường .” Người này có đầu làm bằng gỗ sao? Còn dùng nội lực đẩy nàng qua tường nữa chứ? Thế có khác gì ném nàng qua tường đâu? Có võ công hay ho lắm chắc? Hứ!

      “Long tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân. Tại hạ…”

      “Tôi coi đại hiệp là nam nhân và đại hiệp cũng đừng coi tôi là nữ nhi là được rồi. Nhanh lên nào.” Nàng giơ tay bám vào người người ta. Để vượt tường, nàng bất chấp người đó là nam hay nữ.

      “…”

      Bạch Vô Ưu nhàng nghiêng mình nâng nàng lên trung, tay phải thúc chưởng lực vào lưng nàng. Nàng bị nâng lên bất ngờ nên vô cùng kinh hãi. Bỗng nhiên cảm thấy có luồng khí nóng ập vào sau lưng mình, tiếp đó, người bị bốc cao lên mấy tấc. làn gió mạnh thổi qua khiến nàng mất thăng bằng, khi bình tĩnh lại phát ra mình bay giữa trung. Chiếc váy voan mỏng phấp phới trong gió, như thể tiên nữ rắc hoa giáng trần.

      Nàng vẽ lên bầu trời đêm đường uốn lượn hoàn mỹ. Bay qua bức tường cao nhà họ Long, sau khi bay lên điểm cao nhất, nàng bắt đầu hạ xuống. Tốc độ quá nhanh khiến nàng chỉ có thể bịt mắt kêu oa oa ầm ĩ.

      “Oa!!! Mẹ ơi, đại hiệp ném tôi sao? Cứu với. Tôi muốn bay trở về đâu.” Đồ rơi xuống đất lấy gì làm vui cả.

      Câu vớ vẩn của Long Tiểu Hoa ràng thể ngược lại với lý luận vĩ đại về lực hấp dẫn của trái đất. Nàng vẫn hạ cánh và “hưởng thụ” hậu quả của việc vượt tường.

      “Pặp” tiếng, nàng tiếp đất.

      Ồ! Sao nàng bị đau chút nào vậy? Nàng chuẩn bị tâm lý phải nằm sấp để ngủ trong mấy ngày rồi mà.

      “ Ta biết Vô Ưu chắc chắn đẩy bay lên mà. Nhìn xem, ta đỡ được rồi.”

      Tiếng cười của Bạch Phong Ninh vang lên bên tai nàng. Nàng vẫn bịt mắt nhưng hé khe ngón tay ra. Qua khe đó, nàng nhìn thấy chiếc áo trắng như tuyết bay trong gió đêm, ngẩng đầu nhìn lên là đôi mắt sâu nở nụ cười.

      Cú tiếp đất hoàn hảo. đáng thương rơi vào lòng bạch mã hoàng tử. Ông trời ơi, đúng là ông đối xử tệ bạc với Long Tiểu Hoa nàng.

      “Buông tay xuống . còn bịt mắt làm gì thế? Mấy ngày gặp, lẽ nào muốn thấy ta sao?” lẽ có người quên sạch họ thân mật đến mức độ nào đó rồi sao?

      Nàng nuốt nước bọt, tiếp tục nhìn qua kẽ tay. Bạch Phong Ninh có chút thân thuộc mà lại có chút xa lạ. Lòng thiếu nữ tràn ngập cảm xúc.

      “Còn che mặt sao? Hay là làm chuyện gì có lỗi với ta nên còn mặt mũi nào nhìn ta?” hoàn toàn hề có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân, nâng “vật thể” trong lòng mình lên cao chút, cúi xuống, mắt nhìn mắt, mũi kề mũi.

      “Tôi… Tôi có.” Tuy trong trắng của nàng còn nữa nhưng trái tim chân thành của nàng vẫn đập loạn trong lồng ngực, đầy sức sống. Đó là trái tim vướng bụi trần, vô cùng hoàn mỹ. Lẽ nào nó đáng giá bằng thể xác sao?

      có? Vậy tại sao Long Hiểu Ất lại gửi thiệp mời cho ta rằng hôm nay phu nhân của giới thiệu bạn thân của ấy cho ta?” đúng là tấm thiệp khiến phải đau lòng.

      “…” Mẹ kế giỏi lắm! dám mượn danh nghĩa của nàng để chia cắt mối quan hệ giữa nàng và Bạch mã hoàng tử. Phì phì phì! là thâm độc, nham hiểm!

      “ Mấy ngày gặp, bây giờ còn lấy tay che mặt, xem ra hoàn toàn nằm ngoài những gì ta nghĩ.” Câu ai oán kèm theo nụ cười của Bạch Phong Ninh.

      “… Ờ… Ờ… Huynh có thể quay mặt trước được ?” Làm sao đây? Theo kịch bản, câu này rất lãng mạn nhưng nàng hoàn toàn chưa từng nghĩ có ngày có người với nàng câu này. Nàng tiếp nhận nó thế nào đây?

      .”Khi giận Bạch Phong Ninh vẫn giữ nguyên nụ cười. vuốt mấy lọn tóc của nàng xõa vai, nhìn thằng vào mắt nàng: “Nếu trong lòng có ta chắc là chỉ đến thế thôi.”

      “Quay chút thôi.” Ông trời ơi, thực chưa được chỉ bảo gì sao? Tại sao có thể những câu động lòng như vậy chứ? Nó khiến lòng nàng nở hoa rồi nhưng: “Váy của tôi bị rách rồi. Tóc xõa ra. Khi vừa rơi xuống, nước mắt nước mũi cũng chảy ra. Bộ dạng này xấu lắm! Làm sao tôi có mặt mũi nào để nhìn huynh chứ?”

      “… nghĩ đâu ra cái lý do đáng như vậy chứ? mê hoặc ta mất rồi.” mỉm cười nhìn nàng và giữ tư thế lãng mạn đó nữa, đặt nàng xuống đất. Sao lại có cái lý do đáng đến thế cơ chứ?

      Chân vừa tiếp đất, nàng lập tức kéo váy ngồi xuống bên mép tường, quay lưng lại với . Túm lớp váy voan mỏng ngoài cùng lên, áp vào mặt lau lấy lau để, sau đó hí hoáy chỉnh sửa mái tóc rối bù. Ra ngoài mà lại mất hình tượng như vậy sao? Nàng xấu hổ về chính mình.

      Nàng sửa tóc bị Bạch Phong Ninh kéo lại, giọng dịu dàng như nước chảy:

      cần chỉnh trang nữa. Thế này trông rất đẹp.”

      “Thế này mà đẹp sao?” Nàng tự nhủ. Chàng châm biếm kiểu gì vậy?

      “Rất đẹp! Ta nhìn quen rồi. Sao vậy? Lẽ nào nghĩ ta thích nương biết cầm kỳ thi họa như Nội Hàm sao?” Những nương kiểu đó chơi trò hạnh đỏ vượt tường với đâu.

      “ …” Ồ! dễ chịu! Lâu lắm rồi nàng nghe thấy những câu lòng có lý, có tư tưởng và ý nghĩa như vậy. biết cầm kỳ thi họa sao? Long Tiểu Hoa nàng vẫn có người ngưỡng mộ. Đâu cần phải có những thứ đó. Ít nhất nàng và bạch mã hoàng tử của mình tìm được tiếng chung. So với bà mẹ kế đáng sợ của nàng bạch mã hoàng tử này đúng là người trời hạ phàm. Ồ! tự nhiên kéo tay nàng. Chàng sánh bước bên nàng tao nhã lịch thiệp.

      Hả? Họ đâu vậy? Dù thế nào họ cũng mới chỉ gặp nhau hai ba lần thôi mà. Tuy nàng hề sợ cùng chàng ríu rít hàn huyên vui mừng như cá gặp nước hay dũng cảm làm cành hạnh đỏ vượt tường, nhưng chàng cũng có thể bán đứng nàng lắm chứ.

      “Chúng ta đâu vậy?”

      “Đưa ăn thứ gì đó.”

      “Ồ! Ăn ư?” Mắt nàng sáng lên. Hỏng rồi. Có phải là nhược điểm của nàng quá dễ dàng bị lộ trước mặt chàng ? Tại sao chàng lại biết chỉ cần dùng đồ ăn là có thể dễ dàng đập trúng trái tim mềm yếu của nàng?

      “Chắc lâu lắm rồi ăn chè trôi nước nhỉ?”

      “Hả? Huynh… huynh… huynh… sao huynh biết?

      “Lâu lắm rồi cũng ăn kẹo hồ lô đúng ?”

      “Hả?”

      “Còn cả trà mơ nữa?”

      “Phải…”

      quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười dịu dàng:

      “Tối nay, ta đưa ăn từ đầu phố đến cuối phố nhé.”

      “…”

      Ông trời ơi, đúng là ông trời ban cho nàng người đàn ông hiếm có. Sao chàng lại biết nàng bị bà mẹ kế quái ác kìm kẹp suốt bao nhiêu năm nay, lâu lắm rồi được ăn những viên bánh trôi xinh xắn chỉ vì bà mẹ kế độc ác đó thích những thứ hình tròn. Tất cả những món ăn có hình tròn đều bị loại hết. Chiếc bàn ăn hình tròn cũng lâu lắm được dùng. Thế là nàng phải xa rời những món ăn đó. Chè trôi nước, kẹo hồ lô! Ôi! Lại còn những quả mơ chua trong chén trà nữa chứ? Ôi… Chỉ cần nhắc đến chúng là nàng thèm chết được. Nhưng vì bao nhiêu năm bị giày vò nên nàng quên mất mùi vị của chúng thế nào rồi. Nước miếng của nàng nhanh chóng ứa ra. Cuối cùng, chàng cũng biết mình bị bà mẹ kế hành hạ đến thế nào.

      “Trứng muối!”

      “Hả?” nhìn nàng ứa nước miếng mà hiểu gì.

      “Tôi là tôi muốn ăn trứng muối.”

      “Được.” mỉm cười đáp.

      “Hạnh đào.”

      “Được.”

      “Dưa hấu.”

      “Đến cả dưa hấu Long Hiểu Ất cũng cho ăn ư?” Thế này đau khổ ! mắc chứng sợ vật thể tròn nghiêm trọng rồi.

      “Có có nhưng đều bị bổ thành từng miếng ở bên ngoài phủ, cắt thành những miếng hình vuông, ăn chẳng ngon chút nào.”

      “Vậy thích ăn thế nào?”

      “Tất nhiên là bổ đôi quả dưa ra rồi lấy thìa xúc rồi.” Nàng cũng đề nghị Long Hiểu Ất ăn theo cách đó nhưng chỉ khịt mũi lạnh lùng, cách ăn của nàng là thiếu lễ giáo. còn phạt nàng đội vỏ dưa hấu làm mũ, đứng ở bên tường chịu phạt.

      “Tóm lại, tối nay chúng ta ăn tất cả những thứ hình tròn nhé.”

      “Muôn năm!” Đây là giải phóng, giải phóng cả thân thể lẫn đầu óc. “Ơ! Bạch đại hiệp mặc áo đen đâu rồi? Chúng ta đưa người ta ăn cùng sao?”

      đúng là tham lam, lại còn muốn đưa cả nam nhân khác ăn cùng chúng ta sao?” Tham lam đấy!

      … Chỉ là tôi nghĩ, người đó giúp tôi ra ngoài tôi cũng thể qua cầu rút ván được.”

      yên tâm. Người đó muốn đâu. Nếu muốn còn lấy được cả viên ngọc vương miện của hoàng đế cơ. Có điều mang thanh kiếm đó hơi bất tiện nên ta bảo về trước rồi.”

      “Thanh kiếm ư? Là báu vật gia truyền đó sao?”

      “Nếu ai đó biết, ta mang vật sát thân đó cùng dạo phố chết khiếp mất.”

      “Hả? Ai đó ư? Ai cơ?”

      nhanh lên chút. Ta phải cho kịp ăn no.” trả lời câu hỏi của nàng mà nhanh hơn. mua hết những món ngon cho nàng nhưng lại chỉ có thể thế thôi.

      Hết chương 24.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: Kiến thức uyên bác

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Nàng vứt bỏ những thứ cầm kỳ thi họa, vứt bỏ bàn tiệc đầy thịt gà, thịt vịt, thịt cá ở Long phủ, chạy ra phố thưởng thức những món đồ ăn vặt, nghe tiếng ve kêu mùa hạ, tiếng rao hàng, tiếng trẻ con khóc đòi ăn…

      Đại tiểu thư được làm những việc mà mình muốn. nơi tuyệt vời như thế chỉ cách nơi ở của nàng xa, thế mà nàng lại phải ủ rũ mười tám năm tuổi xuân của mình trong khuê phòng. bi kịch! Hóa ra cuộc sống ban đêm của nhân gian lại tuyệt vời đến thế! Thảo nào bà mẹ kế cho nàng làm buổi tối. Cứ đến sẩm tối là nàng bị ông chưởng quỹ đá đít về nhà nên chỉ biết giết thời gian bằng cách xem những cuốn tiểu thuyết tình cảm nam nữ. Chắc chắn là sợ nàng phát ra thế giới nà còn nhiều sắc màu như vậy.

      “Nóng quá! Mềm quá! Mịn quá! Ngọt quá! Ngon quá!” Hai tay nàng gãi gãi má, miệng nhai viên bánh trôi tròn xoe, trắng mềm rồi nuốt tuột vào cổ họng, nàng thở dài: “ hạnh phúc! sảng khoái!”

      viên bánh trôi mà cũng có thể làm cho vui thế sao?” Bạch Phong Ninh ngồi đối diện với nàng, giơ tay dùng tay áo tự nhiên lau miệng cho nàng. Động tác thương trìu mến đó khiến nàng kinh ngạc. Nàng vừa định xúc viên bánh trôi khác đưa lên miệng vội vàng buông xuống. Tay trái Bạch Phong Ninh cầm đũa gắp viên bánh trôi đưa lên trước mặt mình, chúm môi thổi làm khí nóng theo cơn gió mùa hè ùa vào mũi nàng. Nàng nhìn thấy thế mà há miệng “a” lớn.

      “… A…” Nàng há miệng chờ đợi. Sau đó, viên bánh trôi nóng lạnh được đưa vào miệng nàng. Bạch mã hoàng tử khéo léo hơn bà mẹ kế gấp hàng nghìn hàng vạn lần. Ôi! là hạnh phúc!

      Có điều… hay là có kinh nghiệm cho người khác ăn? Điều này tốt cho lắm!

      “Sao bỗng nhiên lại nhìn ta như vậy? Sao lại ngẩn người ra thế? Miệng còn há ra làm gì?”

      “À… à à! khó nhai!” Ôi, nên nghi ngờ đàn ông vào những giây phút lãng mạn tốt hơn. Như vậy ăn mới ngon được. Ừm ừm ừm!

      Đặt đũa xuống, Bạch Phong Ninh chống tay vào má, vẫn giữ nụ cười, tiện miệng :

      vừa , phải ký nhận khế ước bán thân của Long huynh sao?”

      “Phù phù! Đúng thế. Ai thèm mua tên người làm như thế chứ? Lẽ nào huynh biết ức hiếp tôi thế nào? Híc!” Muốn thổi nguội viên bánh trôi, muốn chuyện, còn muốn giả vờ khóc nữa. Nhiều việc đấy!

      “Vậy khế ước bán thân của là…?”

      “Phù phù! Là mẹ tôi ép ký. Mẹ tôi cũng là… Thấy biết làm sổ sách coi như thần tiên rồi đưa về nhà, điều kiện gì cũng đồng ý, hại tôi phải sống bao nhiêu năm tiểu thư ra tiểu thư, nha đầu chẳng ra nha đầu… Hu hu…”

      như vậy biết khế ước đó ở đâu ư?”

      “Hả? Ở đâu? phải ở chỗ Long Hiểu Ất giấu nó sao? lớn hơn, đành phải chịu thôi. Hứ! Phù phù…” Cắn miếng, tròn tròn, mềm mịn. hạnh phúc!

      đâu.” Phong Ninh cho Vô Ưu tìm kiếm. Trong thư phòng của Long Hiểu Ất có khế ước bán thân của tất cả mọi người, duy chỉ thiếu của chính . Thế nên suy đoán của Phong Ninh là khế ước đó ở người đại tiểu thư nhà họ Long.

      “Hả?”

      “Ta là… nếu Long Hiểu Ất có khế ước bán thân đó chẳng phải … làm phản từ lâu rồi sao?”

      Long Tiểu Hoa giật mình, tròn xoe đôi mắt:

      “Đúng vậy. Tôi cũng thấy kỳ lạ! Tại sao lại đuổi tôi ra khỏi nhà họ Long. luôn luôn làm cho tôi mất mặt! Lẽ nào…”

      Bạch Phong Ninh gật đầu.

      “Nhưng… Tôi có khế ước bán thân của . Có lẽ nó được chôn theo mẹ tôi rồi.” Sau khi phán đoán, nàng nhún vai, chẳng hề có chút hứng thú với tờ giấy rách đó. Nàng bê bát mỳ trắng trước mặt lên thổi phù phù rồi húp nước.

      “Vậy trước khi mất, mẹ giao lại cho thứ gì sao?”

      “Trước khi mất ư? Lúc đó tôi bị trùm khăn đỏ ép bái đường. Tôi còn chẳng biết lúc đó mẹ mình khóc hay cười nữa cơ.” Nghĩ đến ngày đau khổ ấy, lòng nàng lại máu. Ôi, tuổi thơ u ám! “À, tôi nhớ ra rồi. Mẹ tôi có dặn, nếu biết sử dụng bàn tính và làm sổ sách mà muốn sống được chỉ có cách là cùng Long Hiểu Ất bái đường thôi.”

      “Vậy hai người …”

      “Đúng vậy. Huynh thất đấy, hoàn toàn là cuộc hôn nhân bi thảm có tình . Hơn nữa, còn chẳng thèm dỡ khăn trùm đầu của tôi xuống đuổi tôi về rồi.” Nghĩ đến đây là khó chịu! Sao vậy chứ? Nhưng dù sao nàng cũng giữ lại được trong trắng thiếu nữ của mình.

      “Long Nhi.”

      “Hả?”

      ghét xem sổ sách và dùng bàn tính đến thế sao?” Bạch Phong Ninh kinh ngạc chớp chớp mắt, bộ dạng đau khổ.

      có ai thích thứ đó đâu.” Đó đúng là cực hình mà bà mẹ kế dùng để ngược đãi nàng.

      “Cũng phải. Nghĩ đến cũng vì từ bị ép học sử dụng bàn tính nên cuối cùng chỉ cần thấy những hạt tròn tròn là buồn nôn rồi. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Ai bảo ai đó có số đó chứ, dù đến nhà họ Long vẫn phải dựa vào bàn tính để sống. Có lẽ cuộc đời này cũng thoát khỏi bàn tính đâu.”

      “Đúng vậy. Huynh xem liệu có phải bị ngược đãi đến mức tâm tính trở nên khách thường và mới ức hiếp tôi như vậy ?”

      “Thế nên có muốn mau chóng thoát khỏi bể khổ ?” vẫn giữ thái độ đó nâng chén trà mơ lên nhấp hớp, nhíu mày nhìn nàng.

      “Hả? Tôi… tôi có thể sao?”

      “Đương nhiên rồi. Long Nhi, ta cứu .” Đôi mắt xám của nhìn thẳng vào mắt nàng. “Nhưng… có cửa ải khó mà phải tự vượt qua.”

      “Cửa nào?”

      “Cửa của mẹ chồng , mẹ ta.”

      “Hả?” Quan hệ của họ tiến nhanh quá đấy chứ? Sao lại nhanh chóng tới quan hệ mẹ chồng nàng dâu vậy? Đột ngột quá! “Mẹ… mẹ chồng làm sao cơ?”

      nhìn màu mắt ta biết mẹ chồng là người vùng khác. Bà hoàn toàn biết làm sổ sách hay dùng bàn tính. Thậm chí bà còn làm cho sổ sách nhà họ Bạch trở thành mớ hỗn độn. Cha ta lại là người trong võ lâm nên càng hiểu mấy thứ này. Còn ta ư? Ngoài khinh công ra võ công cũng bình thường, học hành bình thường, còn mấy thứ sổ sách cũng , thế nên…” nhìn nàng với ánh mắt tiếc nuối.

      “Thế nên làm sao?”

      “Bà , ta lấy vợ chẳng cần cầu gì, chỉ có điều.” bỗng bật cười nhìn nàng: “Đó là phải biết làm sổ sách và dùng bàn tính.”

      “Hả?” Bà mẹ chồng này có ý gì vậy? Đẩy nàng đến chỗ chết sao? Vậy chẳng phải nàng còn chút hy vọng nào rồi sao? Bạch mã hoàng tử, đời này có duyên gặp nhưng có duyên bên nhau rồi. Long Nhi đau khổ quá nhiều, xin đừng nhấn chìm nàng trong nước mắt nữa.

      Đặt bát xuống, nàng muốn chạy trốn. Vậy là nàng vẫn chẳng có gì cả, bạch mã hoàng tử hoàn toàn biết nàng hận chiếc bàn tính đến nhường nào. Nó có thể là thứ quý đối với mẹ nàng nhưng đối với nàng lại chẳng là gì cả. Chàng lãng phí thời gian và tình cảm với nàng. Ngộ nhỡ chàng tàn nhẫn trở mặt nhận người rồi vứt bỏ nàng sao? Nàng phải học dùng bàn tính bao lâu mới có thể về nhà chàng đây? Vừa mới bắt đầu, nàng còn cảm thấy chàng gọi cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon là chuyện cực kỳ hạnh phúc. Vậy mà trong nháy mắt, hạnh phúc biến thành tàn nhẫn.

      Mau giấu nước mắt. Đừng đuổi theo nàng. Hãy quên nàng . A a a a a! nương tử biết dùng bàn tính ư? Có giết nàng nàng cũng làm được đâu.

      Nàng vừa chạy được hai bước tay bị người ta giật mạnh lại với tư thế ngã kinh điển, nàng bổ nhào lên đùi Bạch Phong Ninh. nhìn xuống mỉm cười.

      “Long Nhi, sao lại xúc động mà bỏ chạy như vậy?”

      “Nhưng… nhưng tôi… tuy tôi mắc chứng bệnh sợ vật thể tròn nhưng cứ nhìn thấy bàn tính là sợ phát khiếp rồi. Tôi… tôi làm được đâu.” Tuy rất cam lòng nhưng nàng thể cảnh báo.

      “Ta biết thích thứ đó nhưng ta lại muốn người khác mà chỉ cần thôi. Ta phải làm sao đây?”

      “Xì!” Đừng với nàng những câu kinh điển khiến nàng mất hết sức lực như vậy. Nàng gục mất. Còn nữa,, hãy để nàng đứng lên. Nàng nằm đùi , máu lên não, cứ thế nhận lời việc mình làm được.

      Nhưng Bạch Phong Ninh kéo nàng lên và muốn cho nàng thời gian suy nghĩ, hoàn toàn quan tâm đến những ánh mắt tò mò của những người xung quanh bắt đầu để ý đến họ. hài hước :

      “Long Nhi, lẽ nào vẫn muốn ở bên Long Hiểu Ất sao? Hay là nỡ xa ? Nên mới từ chối ta đúng ?”

      “Ai… ai… ai thế? Người ta thế chẳng quá vì coi thường tôi bắt cá hai tay thôi. Tôi chỉ ước có thể tránh xa Long Hiểu Ất, bao giờ gặp lại, trước khi còn muốn đạp cho hai cái, đem tất cả những vật hình tròn tới đập vào mặt cho sợ chết khiếp !”

      “Sau đó cùng ta xây đắp tương lai ư?” nhắc nhở nàng, nàng quên mất kết cục cuối cùng rồi.

      “Phải phải phải, còn cả cùng huynh… nhưng tôi làm được rồi. Mẹ huynh, mẹ chồng coi thường tôi. Tôi chẳng hiểu gì về những con số đâu.”

      Nàng phải là bà mẹ kế biến thái nhà nàng, điều kiện kén dâu của mẹ chàng còn biến thái hơn cả nữa. Điều kiện đó đưa ra chỉ có Long Hiểu Ất gả cho nhà chàng là thích hợp nhất, vốn dĩ lựa chọn thứ hai. Đừng dùng ánh mắt ai oán đó để nhìn nàng. Nàng có lỗi với chàng, chỉ là nàng có khả năng, cũng có hứng thú. Số phận định cả đời nàng bị bà mẹ kế ngược đãi đến chết như vậy sao?

      “Long Nhi.”

      “…” Híc! Chàng lại dùng chiêu này. Đừng gọi tên nàng cách dịu dàng như vậy. Nàng rất dễ dàng gục ngã trước điều đó mà.

      học vì ta được ?”

      “…” Đây phải là việc có thể thương lượng. Dù chàng có dùng lời ngọt ngào, dịu dàng để với nàng nàng cũng… nàng cũng… Híc! Làm sao đây? Nàng rất muốn nhận lời. Cứu với! Có người sắp mất mạng rồi. Làm gì có ai bị bức phát điên vì những lời ngọt ngào chứ?

      “ Đừng nhìn chỗ khác. Nhìn ta đây này. Ta hỏi đấy.”

      “… Tôi…”

      “Được ?”

      “…”

      với ta là được .”

      “…”

      “Được.” nhấn giọng, chỉ muốn câu trả lời đó.

      “… Được…”

      Híc!... Được cái con khỉ! đúng là khó qua nổi cửa ải của tuyệt thế mỹ nam. Tại sao Long Tiểu Hoa nàng lại làm được?

      “Ngoan lắm!” mỉm cười nhìn nàng, cúi xuống đặt lên má nàng nụ hôn .

      Oa! Nàng lại bị lừa rồi. Nhưng đáng giá! Híc!... Dù là sổ sách, bàn tính cũng được. Ông trời ơi, ai có thể cho nàng biết, tại sao việc vượt tường sổ lồng lại đòi hỏi trình độ cao như vậy?

      Hết chương 25.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :